• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người tôi yêu (2 Viewers)

  • Chương 47~48

Chương 47: Lộc Sơn (10)

Editor: coki

Hứa Đường đẩy cửa sắt bước vào sân, cửa không bị khóa, lúc cô đẩy cửa vào thì thấy cỏ dại mọc um tùm trong sân đã được dọn sạch sẽ, hai bên có trồng thêm vài bụi cây, vừa hứng sương nên lá xanh biếc.

Hứa Đường càng thêm tò mò, đi tới trước căn nhà, từ cửa sổ nhìn vào trong, phòng khách ở lầu một là to như thế, xi măng trên đất đã được dọn sạch, đúng là mới làm xong.

Cô đang muốn nhìn kỹ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt gió.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Chu Hiểm.

Anh đang dựa vào cửa sổ lầu hai, trong tay kẹp một điếu thuốc, anh cúi đầu nhìn cô, cười như không cười.

Hứa Đường ngẩn ra: “Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Chu Hiểm nhíu mày: “Đây là nhà anh, anh không ở nơi này thì ở nơi nào?"

Hứa Đường định hỏi tiếp thì Chu Hiểm đã chỉ vào cửa chống trộm: “Tự mở đi, cửa không có khóa."

Lầu hai cũng được mở rộng ra, năm xưa chỗ này từng là gác xép còn hôm nay lại rực rỡ hẳn lên, bên trong đầy đủ mọi thứ đồ dùng, TV nhưng cũng giống lầu một, tường chỉ mới sơn được một chút, ngay cả gạch cũng chưa lát.

Những thứ đồ gia dụng này rất giống với khuynh hướng thẩm mỹ của chiếc bánh kem mừng sinh nhật hồng hồng xanh xanh của cô năm đó, Hứa Đường chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng dời ánh mắt đi.

Chu Hiểm hút thuốc xong thì dụi vào trong cái gạt tàn thuốc, anh đi tới trước mặt Hứa Đường, đưa tay bóp mặt cô một cái: “Không ở nhà mừng năm mới, chạy đến làm gì?"

"Anh ăn cơm chưa, ăn cái gì rồi?"

"A”. Chu Hiểm kéo cô ngồi xuống trên ghế sofa: “Anh gọi điện thoại gọi đồ ăn ở ngoài."

Hứa Đường ngồi thẳng lên, mắt trừng to nhìn Chu Hiểm: “Làm gì có ai đêm ba mươi còn giao đồ ăn?"

"Có tiền có thể sai khiến ma quỷ."

". . . . . ." Hứa Đường trừng anh: “Là ai nói “Anh không thể ở một mình? Hứa Hải Đường, em không khỏi cảm thấy anh quá vô dụng rồi?" Cô hạ thấp giọng xuống, cố ý giả giọng của Chu Hiểm.

Chu Hiểm bị chọc cho cười ha ha, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Được rồi, được rồi, không phải là tết nhất sao, ai cũng bận chuyện cả."

Mũi Hứa Đường cay xè, cô cúi đầu im lặng trong chốc lát: “Trong nhà có phòng bếp không?"

"Có.” Chu Hiểm đưa tay chỉ về phía đối diện: “Sao vậy, em nấu cơm cho anh hả?"

Hứa Đường đứng lên: “Anh có nguyên liệu nấu ăn không?"

Chu Hiểm đi theo phía sau cô vào phòng bếp: “Chắc có, hình như ông chủ Lý của hiệu thuốc có chuẩn bị đồ tết giúp anh."

Trong góc phòng bếp chất đống khá nhiều túi, Hứa Đường lần lượt mở ra, bên trong là chân giò hun khói, thịt khô và các loại hoa quả khô. Cô mở tủ lạnh ra, nguyên liệu tươi được sắp xếp rất gọn gàng.

. . . . . . Rơi vào tay Chu Hiểm như vậy, sợ rằng kết quả cuối cùng của những thứ đồ này chính là phơi thây hoang dã.

Hiện giờ biểu hiện nghẹn của Hứa Đường có chút nghiêm trọng nên chỉ cần ngửi thấy một chút khói dầu thì dạ dày lại sôi lên, cô suy nghĩ một chút, định làm một nồi lẩu, vừa dễ dàng lại mau lẹ.

Cô bảo Chu Hiểm lấy miếng sườn trong tủ lạnh ra rã đông sau đó cắt nhỏ còn mình thì ngâm nấm hương phơi khô và cúc vàng vào nước ấm sau đó lại đi rửa một ít hoa quả.

Chu Hiểm đặt bếp lò còn chưa tháo bao bì ra đặt lên trên bàn trong phòng bếp sau đó đặt nồi nước xương lên rồi bưng các nguyên liệu đã chuẩn bị ra.

"Em có lạnh không?"

Hứa Đường sửng sốt một chút: “Không."

Chu Hiểm lại lấy máy sưởi ra, cắm điện vào, đặt ở dưới bàn.

Nước trong nồi dần dần sôi, bốc lên từng làn khói trắng, trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Hứa Đường mới vừa ăn xong vả lại khẩu vị không tốt cho nên không có động đũa, chỉ ngồi gắp đồ ăn cho Chu Hiểm.

"Nhà xây vào lúc nào vậy?"

"Không bao lâu, mới vừa xây xong được hai tháng, anh không rãnh nên giao cho người khác làm."

Hứa Đường thêm cải trắng vào nồi: “Vậy còn đồ dùng trong nhà?"

"A.” Chu Hiểm ngẩng đầu lên: “Đồ dùng trong nhà là Phương Cử chọn."

". . . . . ." Hứa Đường nhìn rèm cửa sổ có hình hoa nhỏ màu hồng một chút trong phòng ăn treo: “Đây cũng là do cậu ấy chọn?"

"Ừ.” Chu Hiểm cười một tiếng: “Cậu ta nghe nói sau này em sẽ vào ở nên cố ý tự mình đi chọn, còn nói em nhất định sẽ thích phong cách điền viên, tươi mát này."

. . . . . . Nhưng này rõ ràng đây không phải là phong cách của nơi này.

Hứa Đường chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn: ". . . . . . Anh mới vừa nói gì, em sẽ vào ở?"

"Tổ chức hôn lễ ở trấn trên nên phải có một phòng tân hôn." Chu Hiểm nhíu mày: “Còn chưa biết sẽ trang trí theo phong cách gì, đang chờ em quyết định."

Hứa Đường ngẩn ra, đầu cúi thấp, nhất thời không lên tiếng.

Chu Hiểm đưa tay đặt nhẹ lên trên trán cô, nâng đầu cô lên: “Sao vậy, không vui sao?"

Hứa Đường vội vàng lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Vậy thì anh đồng ý với em buổi tối đến nhà em ăn cơm."

Chu Hiểm cười cười.

"Không phải lá gan của anh rất lớn rất ư, bây giờ sợ rồi hả?"

Chu Hiểm buông tay ra, nhìn sang chỗ khác: “Hứa Hải Đường, nghe lời, chuyện này phải bàn bạc kĩ hơn."

Hứa Đường mím chặt môi, khi nhìn anh như không có việc gì tiếp tục gắp thức ăn thì trong lòng đột nhiên nổi giận, cô đưa tay đoạt lấy đũa của anh. Chu Hiểm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô.

"Anh… Tại sao anh lại không gấp gáp một chút nào vậy?"

Ánh mắt của Chu Hiểm nặng trĩu, nhất thời không lên tiếng, Hứa Đường cho là anh sẽ nổi giận nên ngoài tức giận ra trong lòng càng thêm khó chịu, ngoài ra cô còn khó tránh khỏi khinh bỉ chính mình, tại sao bây giờ cô lại biến thành lo được lo mất như vậy nhưng hai tháng nữa bụng cô sẽ to lên, cô không muốn mình và đứa bé không có danh phân rõ ràng như vậy. . . . . .

Ai ngờ Chu Hiểm lại thở dài —— Hứa Đường rất hiếm khi nghe thấy Chu Hiểm than thở, anh là người có sao nói vậy, lại gan lớn bằng trời —— Anh nhìn Hứa Đường thật sâu: “Hứa Hải Đường, anh thì không sao cả, anh chỉ sợ em chịu uất ức."

"Ngay cả người nhà em mà anh cũng không chịu gặp thì em mới cảm thấy uất ức." Mũi Hứa Đường cay xè, đặt chiếc đũa đoạt từ anh lên trên bàn.

"Không phải là anh không dám.” Chu Hiểm xoay người, cầm tay Hứa Đường: “Em cũng biết thanh danh của anh không tốt lắm, anh sợ mẹ em biết về sẽ mắng em, khiến em khó chịu."

Hứa Đường lắc đầu: “Em không sợ, mắng mấy câu cũng không mất miếng thịt nào."

Chu Hiểm trầm ngâm: “Qua mùng ba anh sẽ đến, có được không? Em đã bị hoảng sợ như vậy, trước tiên cứ ăn tết vui vẻ đã."

Hứa Đường im lặng một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu thuận theo, cô đi vào phòng bếp cầm lấy đôi đũa sạch đưa cho Chu Hiểm: “Anh ăn nhanh lên, ăn xong rồi tự đi rửa bát, em muốn xem tivi."

Chu Hiểm cười một tiếng.

Sau khi cơm nước xong, Chu Hiểm và Hứa Đường đều vùi ở trên sô pha, bắt đầu nhớ lại những chuyện kinh khủng đã trải qua.

"Trần Nhất Minh có làm gì em hay không?"

Hứa Đường lắc đầu: “Anh không phải là người xấu, nếu không cũng sẽ không khiến lão Trịnh nửa đường đứt gánh."

Chu Hiểm hừ nhẹ một tiếng.

Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Em nói giúp cho hắn, anh ghen hả?"

"Anh ghen gì, Trần Nhất Minh là cái quái gì, uổng có gia tài bạc vạn trong tay mà lại trở thành một thằng èo ọt như vậy. Không đến năm năm nữa, bảo đảm cả Lộc Sơn chỉ biết Chu Hiểm anh, không biết Trần Nhất Minh là ai nữa."

Trong lòng Hứa Đường hoảng sợ, vội vàng nắm ống tay áo của anh: “Chu Hiểm. . . . . ."

Chu Hiểm cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?"

"Anh. . . . . . Anh hãy đồng ý với một chuyện."

"Em nói đi."

Hứa Đường chần chờ trong chốc lát sau đó nghiêm túc mở miệng: “Sau này. . . . . . Anh làm cái gì, muốn đối phó với ai cũng được nhưng phải đồng ý với em một chuyện là đừng có kéo mình vào, cho dù là Trần Nhất Minh, Trần Thủ Hà hoặc là người khác. . . . . ."

"Anh hiểu."

Hứa Đường vùi đầu vào trong lòng anh: “Em có chút sợ, hiện tại chỉ sống cuộc sống an ổn. Mặc dù trước kia em vẫn tồn tại ý niệm báo thù cho ba nhưng ngộ nhỡ nếu như lúc này em không thể trở lại thì mẹ em phải làm sao đây. . . . . . Cho nên Chu Hiểm, trước khi anh làm bất cứ chuyện gì thì nhất định phải suy nghĩ đến em một chút."

"Anh hiểu." Chu Hiểm trả lời lần nữa.

Một lát sau, Hứa Dương gọi điện thoại tới thúc giục Hứa Đường về nhà.

Hứa Đường lưu luyến không rời: “Ăn cơm tối xong em lại tới tìm anh, chúng ta cùng đi đến bờ sông ngăm pháo hoa."

Chu Hiểm gật đầu, đứng dậy kéo khóa kéo áo lông của cô lên: “Ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị lạnh đến cảm cúm."

Cằm Hứa Đường cũng sắp bị cổ áo che mất rồi, cô lập tức đưa tay bắt lấy ngón tay Chu Hiểm: “Em biết rồi, buổi tối anh nhớ ăn cơm đúng giờ hoặc là đợi lát nữa em tới nấu cũng được."

Chu Hiểm gật đầu một cái, đột nhiên ôm lấy eo cô, hôn lên môi cô một cái sau đó cười một tiếng: “Hứa Hải Đường, anh thật sự rất thích em."

Chương 48: Lộc Sơn (11)

Editor: Quyền Khuyên

Ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi vây chung một chỗ xem tiết mục cuối năm. Mấy năm nay chất lượng tiết mục cuối năm càng ngày càng xuống cấp, tiểu phẩmtấu nói đều là cứng rắn chọc người cười. Hứa Đường nhớ đến Chu Hiểm, càng thêm vô vị tẻ nhạt, thấy sắp đến mười giờ, rốt cuộc ngồi không yên, "Mẹ, con ra bờ sông nhìn người ta đốt pháo hoa."

Mẹ Hứa đang nhìn chằm chằm tiết mục ảo thuật, "Không xem dạ hội sao?"

"Không xem..., con đi lập tức trở lại."

Mắt mẹ Hứa cũng không chớp, "Vậy được, chú ý an toàn, để Hứa Dương đi chung với con đi."

"Không được," Hứa Đường khẩn trương nháy mắt ra hiệu với Hứa Dương, "Hứa Dương xem ti vi cùng mẹ, không thì một mình mẹ ở nhà rất quạnh quẽ."

Hứa Đường cầm theo cái đèn pin nho nhỏ, đi trên mặt đường trơn trợt, đi từ từ về phía Chu Hiểm. Vừa tới đầu đường, liền nhìn thấy Chu Hiểm đứng dựa vào cửa, đang lẳng lặng hút thuốc lá.

Chu Hiểm nhìn thấy cô, huýt sáo nho nhỏ. Hứa Đường ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh anh, khoác cánh tay anh, "Anh ăn cơm chưa?"

Chu Hiểm gật đầu.

"Vậy đi thôi."

Trong miệng Chu Hiểm còn ngậm lấy điếu thuốc, Hứa Đường ngửi mùi thuốc lá thì dạ dày hơi sôi trào, "Anh tắt thuốc lá được không? Mũi em không thoải mái."

Chu Hiểm vội vàng tắt thuốc, nhấc chân nghiền tắt, một tay nâng lên mặt cô, nhìn chằm chằm lỗ mũi bọc băng gạc của cô, "Sao không thoải mái? Có phải đụng vào chỗ nào hay không?"

"Không có việc gì, " Hứa Đường nhè nhẹ lấy tay anh ra, "Chỉ hơi đau."

Còn chưa tới bờ sông, liền nhìn thấy một bó một bó lửa xông thẳng lên trời, chiếu sáng đêm tối, từng tiếng nổ vang đánh thẳng vào màng nhĩ. Đúng là thời điểm tuyết tan, nhiệt độ ban đêm cực thấp, nhưng Hứa Đường bị không khí cuốn hút, không thể không biết lãnh. Đi ngang qua cửa hàng Hoa Bạo mua pháo hoa, vẫn còn mở cửa. Hai người mỗi người chọn một kiểu pháo hoa, để trong một cái túi nilon đen để Chu Hiểm xách tay.

Hứa Đường gan nhỏ, lễ mừng năm mới khi đó sợ bọn nhóc đầu gấu cười với cô, thình lình vứt pháo đã đốt dưới chân cô. Cô không dám đốt lửa, chỉ cầm pháo hoa giơ ra xa, hiển nhiên là Chu Hiểm châm hộ. Ngòi nổ cháy hết, chỉ trong chớp mắt, pháo hoa nổ tung bay về phía trước. Hứa Đường sơ run, lập tức giơ pháo hoa lên.

Chu Hiểm cười cô: "Trước kia em đi theo tôi quấn quýt làm phiền, sao không nhát gan như bây giờ vậy."

Hứa Đường trừng mắt nhìn anh, la lớn: "Người nào quấn quýt làm phiền hả! Rõ ràng là anh đuổi theo em đấy!"

Chu Hiểm cười không thể khép miệng được, cũng không cãi cọ với cô, lấy một dây pháo hương hoa từ trong túi ra, "Em chơi cái này thôi."

Dài bằng một chiếc đũa, trong phút chốc liền cháy hết, Hứa Đường cảm thấy chưa đã ghiền, ngồi xổm xuống. Lấy trọn một bó một để đốt, cắm ở chỗ đất bùn ở bờ sông. Pháo hoa cháy đùng đùng bắn ra những tia sáng màu vàng, chiếu sáng khuôn mặt trắng trong thuần khiết của cô.

Chu Hiểm đứng ở bên cạnh nàng, khóe miệng nhếc lên, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Hai người đổi một bãi đất khác, đốt số pháo hoa còn lại. Đêm càng khuya, bờ sông càng nhiều người, tiếng nổ vang lên bên tai không dứt, che đậy toàn bộ âm thanh hai người nói chuyện, chỉ nhìn thấy đôi môi đối phương khép mở, mà một chữ cũng không nghe rõ.

Đêm không ngủ, vẻ đẹp của ngày tốt lành.

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo đê, trong bầu trời đầy khói lửa, từ từ đi về phía trước.

Một chút yên tĩnh, bỗng nhiên Hứa Đường cảm thấy điện thoại di động trong túi đang rung. Cô kéo tay Chu Hiểm, dừng bước, lấy điện thoại di động ra nhìn, là Hứa Dương gọi tới.

"Chị, hai người ở đâu? !"Hứa Dương hắng giọng hô to.

Hứa Đường buông Chu Hiểm ra, chận lỗ tai kia, âm thanh trong điện thoại di động rõ ràng hơn, "Sắp đến cầu rồi !"

"Em với mẹ đang ở siêu thị gần đấy, lập tức tới chỗ chị ngay!"

Hứa Đường sững sờ, hiểu được đây là Hứa Dương đang mật báo với cô, cúp điện thoại, lập tức kéo Chu Hiểm đi trở về.

"Sao thế?"

"Mẹ em cũng ra ngoài rồi!"Hứa Đường hô lớn, "Chúng ta nhanh đi về đi, tránh gặp phải bà!"

Hai người đi trở về, vòng qua sông Độ Hà, đi tắt qua con hẻm, vòng qua siêu thị, đi về hướng nhà Chu Hiểm. Qua mười một giờ, trên đường người đến càng ngày càng nhiều, xuyên qua đường cái, chợt thấy phía trước có một nhóm người.

Hứa Đường cũng không còn ý định tham gia náo nhiệt, kéo Chu Hiểm đi vòng qua đám người thật nhanh, mà đúng lúc này ——

"Hứa Đường!"

Hứa Đường run lên, nhanh chóng bỏ tay Chu Hiểm ra, quay đầu nhìn lại, đám người bên ngoài, vừa vặn là mẹ Hứa cùng Hứa Dương đứng.

Sắc mặt Hứa Dương lúng túng, mắt nhìn sang chỗ khác.

Mắt mẹ Hứa lạnh lẽo, vốn là dừng lại trên người Hứa Đường, lại chậm rãi dời về phía Chu Hiểm. Một lát sau, bà bước một bước dài đi tới trước mặt Hứa Đường, trợn mắt nhìn Chu Hiểm một cái, một phát kéo Hứa Đường qua.

"Mẹ. . . . . ."

"Con câm miệng!" Mẹ Hứa quát, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, kéo Hứa Đường, đi thật nhanh về nhà.

Hứa Đường thân bất do kỷ, quay đầu lắc lắc với Chu Hiểm, ngăn cản anh theo.

Mẹ Hứa bước chân thật nhanh, vào trong nhà, đẩy Hứa Đường thật mạnh vào phòng ngủ, mạnh mẽ đóng sầm cửa, chống nạnh chỉ vào mũi Hứa Đường, "Thằng đấy chính là con nói muốn mang về nhà ăn cơm?"

Hứa Đường muốn biện hộ đôi câu, nhưng mẹ Hứa đã nộ hỏa công tâm, giờ phút này nói chuyện, chỉ sợ thêm dầu vào lửa, liền chỉ buông xuống không hé răng.

"Hứa Đường ơi Hứa Đường, con đúng là có tiền đồ, chê mẹ mạng lớn phải hay không? Nhất định muốn làm mẹ tức chết phải không? Mẹ thấy con nói cái gì học bổ túc Hải Nam đều là nói chuyện vớ vẩn, đều là quấn lấy tên lưu manh này!"

"Mẹ. . . . . ."

"Mày câm miệng! Đã sớm nói với mày, người này không phải là người tốt, mày là một Đại Học Sinh, con gái nhà đứng đắn, ở cùng hắn có thì có tiền đồ gì? Mày là thích diện mạo của nó hay là thích tiền bạc của nó, nam nhân đi bộ đầy đất, mày chọn ai không được, nhất định chọn một đứa con trai của kỹ nữ. Tiểu Tạp Chủng!"

"Mẹ!" Bỗng nhiên Hứa Đường ngồi lên giường, "Mẹ đừng nói Chu Hiểm như vậy!"

"Mẹ nói sai sao? Thời điểm nó hoành hành ngang ngược ở Độ Hà mày đã quên? Hôm nay ỷ vào tranh được mấy đồng tiền dơ bẩn, sống lưng cứng rắn, liền quên xuất thân của chính mình, không duyên cớ làm bẩn cô gái trong sạch. . . . . ."

"Mẹ!" Hứa Đường cắn chặt hàm răng, "Mẹ có biết là ba chết thế nào không? !"

Mẹ Hứa sửng sốt.

Chợt Hứa Đường xé băng gạc trên lỗ mũi ra, chóp mũi tím bầm sưng như ông già, rất là dọa người.

"Con. . . . . . Cái lỗ mũi của con. . . . . ."

Hứa Đường đau hít vào một ngụm khí lạnh, nước mắt dâng lên, "Cha bắt gặp Trịnh thúc đang thực hiện chế độc, người của Trịnh thúc động tay động chân vào giàn giáo chỗ ông làm, ngụy trang thành chuyện ngoài ý muốn, đem cha. . . . . ." Cô hít lỗ mũi, đau đến nỗi nước mắt r càng thêm không ngừng được, "Chuyện này, con vốn là không có ý định nói cho mẹ biết. Nếu không có Chu Hiểm, con cùng Hứa Dương không báo được thù này."

Theo sát là Hứa Dương gõ cánh cửa, "Mẹ, hai người đừng cãi nhau, có gì từ từ nói chuyện!"

Mẹ Hứa tỉnh táo mấy phần, mở khóa cửa phòng ra, để Hứa Dương đi vào, "Hứa Dương, con nói, ba con chết đi là chuyện gì xảy ra, các con báo thù thế nào?"

Hứa Dương nhìn Hứa Đường, người sau che miệng lại, rơi lệ.

Cậu hít sâu một hơi, liền kể đầu đuôi chuyện xảy ra mấy ngày nay xảy nói cho mẹ Hứa. mẹ Hứa nghe Hứa Dương trúng đạn cùng Hứa Đường bị bắt cóc sợ đến trắng bệch cả mặt.

Đêm càng khuya, hình như đã đến 0 giờ, thời điểm đếm ngược bắt đầu, điện thoại di động trong túi Hứa Đường không ngừng rung, làm tay cô tê dại.

Hứa Dương kể xong, không nói chuyện nữa, trầm mặc cúi đầu.

Qua hồi lâu, mẹ Hứa dần dần tiêu hóa tất cả tin tức, ". . . . . . Con... các con nói đều là sự thật?"

Hứa Dương gật đầu, cởi áo lông trên người ra, kéo cổ áo len ra, lộ ra vết đạn bắt trên xương bả vai. Ngón tay mẹ Hứa chạm một cái, giật nẩy như bị điện giật, "Con . . . . . . Các con làm chuyện gì, làm cái gì cũng không cùng thông báo cho nhà một tiếng, nếu như các con. . . . . ." Giọng của mẹ Hứa đã nghẹn ngào, quay mặt qua chỗ khác, lau mắt.

"Mẹ, không có Chu Hiểm cùng Phương Cử, đến bây giờ còn không hiểu ba bị chết như thế nào. Anh ấy đã làm nhiều chuyện xấu, nhưng anh ấy đối với con, đối với nhà chúng ta, không mắc nợ gì. Hứa Dương học trung học ở trong huyện thì bị viêm ruột thừa, là Chu Hiểm đưa nói đi bệnh viện, tự mình chăm sóc. . . . . ." Hứa Đường nói xong, một lần nữa đôi mắt lại đẫm lệ mông lung, âm thanh nghẹn trong cổ họng, "Anh ấy không ép buộc con, là con cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy, trên thế giới này, không thể tìm thấy người đàn ông thứ hai sẽ đối xử với con giống như anh ấy. . . . . ."

"Được rồi được rồi!" Mẹ Hứa xua xua, "Một cô gái nói những lời này cũng không ngại ngượng ngùng!" Bà nhìn hai chị em một cái, lại lau mắt, "Chuyện như vậy mẹ tự có chừng mực. Hứa Đường, mấy ngày nay con ở trong nhà, đừng nghĩ cùng cái đó. . . . . . Cái gì Chu gặp mặt." Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài. Đến cửa, thấy Hứa Dương còn đứng ở tại chỗ, "Còn ở đấy làm gì, mau ra đây, để cho chị mày nghỉ ngơi sớm một chút!"

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom