• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người tôi yêu (1 Viewer)

  • Chương 51~52

Chương 51: Lộc sơn (14)

Editor: Trà sữa trà xanh

Cơm trưa ở nhà Tưởng Hòa Hoa giống như muốn mở tiệc, trước cái bàn tròn lớn, mẹ Hứa đang nói chuyện phiếm với bà nội của Tưởng Hòa Hoa, nhìn thấy Chu Hiểm và Hứa Đường tiến vào, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, hỏi bà nội Tưởng, "Cam vẫn còn? Con bóc vỏ cho bà ăn?"

Em trai của Tưởng Hòa Hoa gần mười tuổi, còn nhỏ tuổi nhưng rất siêng năng, mời Chu Hiểm và Hứa Đường đến bàn, lại rót hai ly trà nóng. Tưởng Hòa Hoa lại bưng lên hai món ăn, cắm điện vào lò vi sóng, cười nói: "Đừng ngồi không, ăn đi."

Mẹ Hứa hô một tiếng với phòng bếp, "Em gái, đừng nấu ăn nữa, mau ra đây ăn cơm!"

Trong phòng bếp mẹ Tưởng cười nói: "Còn một món cuối cùng d[[dlqd, xào hết sẽ tới, mọi người cứ ăn trước."

Ba Tưởng cầm chai rượu trắng trên kệ xuống, cười nhìn Hứa Đường, "Hứa Đường, con uống không?"

Hứa Đường cười đáp, "Chú à, con còn chưa khỏe, tạm thời không thể uống rượu, sau này có cơ hội nữa sẽ bồi chú uống một chén."

"Ok!" Ba Tưởng chuyển sang Chu Hiểm, sắc mặt hơi cổ quái, vẫn là cười nói: "Vị này chắc là. . . . . ."

"Bạn trai con." Hứa Đường cười cười, vừa dứt lời, mẹ Hứa ở một bên nghe thấy lại "Hừ" một tiếng.

"Ừ, được lắm." Ba Tưởng cười đáp, rót rượu cho Chu Hiểm, "Đã định ngày mời rượu mừng chưa?"

Hứa Đường sửng sốt một chút, không khỏi nhìn mẹ Hứa. Mẹ Hứa đút quả cam cuối cùng cho bà nội Tưởng, hời hợt nói: "Để xem tháng sau có ngày tốt không."

Ba Tưởng cười ha ha nói: "Vậy thì tốt quá, cũng lâu rồi không có chuyện vui lớn như vậy rồi."

Hứa Đường quả thật không thể tin được mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, một chiêu có con mới cưới này kéo dài không ngớt, quả thật là nguyên nhân.

Ăn xong cơm trưa, mẹ Hứa ngồi lại một lát với bà nội Tưởng, rồi mới đứng dậy về nhà, Hứa Đường và Chu Hiểm vội vàng đi theo sau.

Về đến nhà, mẹ Hứa lấy cuốn Hoàng Lịch trong ngăn kéo ra trước, nhìn thấy Hứa Đường và Chu Hiểm chụm đầu lại bàn luận xôn xao, không khỏi ho nhẹ một tiếng, "Đứng đó làm gì, còn không mau tới xem ngày!"

Hứa Đường vội vàng chạy chân chó tiến tới.

Kết hôn là chuyện lớn, vội vàng không được, nhưng lại không thể kéo quá lâu, nếu không đứa nhỏ trong bụng Hứa Đường càng lớn, dễ bị lộ bụng, hơn nữa mặc áo cưới sẽ khó coi.

Trường học của Hứa Dương tựu trường vào tháng 12, sau khi anh đi, sẽ để cho Phương Cử đến giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.

Mẹ Hứa lần đầu tiên nhìn thấy Phương Cử, rất ghét bỏ, chỉ hỏi anh: "Cậu chính là người cướp trăm tiền đồng của Tưởng Hòa Hoa?"

Phương Cử cũng không giận, cười hì hì: "Khi đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, dì ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhất con."

Nhưng chưa tới mấy ngày, Phương Cử liền lấy được tin tưởng của mẹ Hứa, mặc kệ mẹ Hứa làm cái gì đều kêu anh, có vẻ coi Hứa Đường và Chu Hiểm thành người ngoài.

Có một lần, Hứa Đường thậm chí nghe mẹ Hứa nói với Phương Cử như vậy: "Đáng tiếc dì chỉ có một đứa con gái, nếu không nhất định sẽ cho cậu làm con rể của dì."

Hứa Đường dở khóc dở cười.

Chuẩn bị cho hôn lễ rất rườm rà phức tạp, mọi thứ đều yêu cầu kiên nhẫn. Nhưng Hứa Đường đang có thai, tham dự không nhiều lắm, đi cùng Chu Hiểm đến huyện lý chụp ảnh cưới ở ngoài là xong, rồi giúp một tay chọn thiệp mời cưới, xác định thực đơn tiệc cưới.

Nhoáng một cái đã hơn nửa tháng, ngày hai mươi sáu tháng hai theo lịch âm là kết hôn ngày càng gần, danh sách tân khách phải được xác nhận lần cuối. Mấy người ngồi ở dưới đèn, cân đo danh sách lúc ban đầu.

Chu Hiểm mở miệng nói trước: "Bên anh không thành vấn đề, sẽ tới hết."

Hứa Đường nhìn thân thích của mình, "Mẹ, vẽ vòng tròn những người này, là tới hay không tới?"

"Mẹ nào biết, đã gọi điện thoại mấy lần, đều nói còn phải xem tình huống." Mẹ Hứa ném bút đi, "Vài chục năm nhân tình lui tới, đến lúc này là có ý gì!"

"Mẹ, không có chuyện gì, mặc dù không đến, khách cũng nhiều rồi."

"Con thì biết cái gì." Mẹ Hứa trừng mắt nhìn cô, "Cưới gả tang ma, các nhà lui tới đều muốn có lễ vật, giống nhà này vậy." Tay bà chỉ ở trên tờ danh sách, "Năm trước cưới vợ, năm ngoái đứa bé làm đầy tháng, trong nhà lại mất người già, hơn ngàn lễ vật, con kết hôn mà bọn họ không đến, không phải tiền này đi tát nước rồi sao?"

"Mẹ." Hứa Đường vội vàng trấn an bà, "Chúng ta không đến nỗi thiếu chút tiền này, nếu bọn họ không đến, sau này lại có chuyện gì, mẹ không đi là được, không phải tiết kiệm rất nhiều thời gian sao?"

"Không thiếu chút tiền này?" Giọng nói của mẹ Hứa đột nhiên nâng cao mấy phần, "Con cho là mình có bao nhiêu của cải? Có tiền để sống qua ngày không phải tính toán tỉ mỉ. . . . . ." Bà dừng một chút, "Mẹ thấy bọn họ cho là ba con đi rồi, nên coi Hứa gia chúng ta dễ khi dễ. . . . . ." Giọng nói thấp dần, đột nhiên hồng vành mắt, "Ba con cũng thế. . . . . . Con kết hôn ông ấy chỉ liếc mắt một cái. . . . ."

Lỗ mũi Hứa Đường cũng đau xót theo, "Mẹ, mẹ đừng nói lời như vậy. . . . . ."

Phương Cử ở một bên vội nói: "Dì, chú ở trên trời khẳng định nhìn thấy! Nếu dì sợ chú quên chuyện này, ngày mai con liền đốt tiền vàng mã cho anh con, xin anh gửi lời cho chú, bảo chú tối mai báo mộng cho dì!"

Mẹ Hứa bật cười.

Chu Hiểm cầm lấy danh sách, gạch mất những người bị đánh vòng tròn, "Dì, nếu như những người này tính toán như vậy, dì cần gì lui tới với bọn họ, gặp phải chuyện gì, dựa vào bản thân mình thì hay hơn."

Phương Cử gật đầu, "Đúng, dì nên nghĩ thông suốt. Chị dâu và anh Hiểm kết hôn là chuyện vui, dì xem dì bây giờ có giống mắc chứng u uất trước hôn nhân không. . . . . ."

"Phương Cử." Hứa Đường nghe không nổi nữa, "Có cha mẹ vợ mắc chứng u buồn trước hôn nhân sao?"

"Sao không thể được? Con gái ruột của mình sắp lấy chồng rồi, người làm mẹ u buồn là hợp tình hợp lý!" Anh xăn tay áo một cái, tiếp tục phân tích cho mẹ Hứa nghe, "Dì người xem, người bên anh Hiểm này, mặc dù không nhiều, nhưng đều là người có chức quyền, đến lúc đó chạy BMW hay Maserati băng băng trên đường. . . . . . Một hàng xe nổi tiếng dừng lại trước tiệc cưới, riêng khung cảnh này, trước kia trên trấn chưa từng có đó? Nhìn lại khách sạn chúng ta đặt, là tốt nhất trên trấn, lầu trên lầu dưới tổng cộng hai tầng, bốn mươi bàn, một bàn rượu hơn mấy ngàn, tất cả đều là vây cá bào ngư, tôm hùm chân gấu. . . . . . Bọn họ không đến, là bọn hắn tổn thất!"

Mẹ Hứa nghe xong liền vui vẻ.

"Lại nói ngày đó chị dâu kết hôn phải mặc hai bộ áo cưới, còn có dì phải mặc lễ phục, chúng ta mời là chuyên gia thiết kế thời trang nổi danh nhất mấy dặm gần đây, lại còn đặt riêng cho mọi người, tăng giờ làm việc để may gấp, tất cả đều là may thủ công, điểm nào cũng rất nghiêm túc nha!"

Mẹ Hứa vẫn cho lễ phục tơ lụa mà mình thử đó là đồ mướn, nghe Phương Cử nói như thế, sợ hết hồn, "Đây chẳng phải là hơi đắt?"

Phương Cử khoát tay chặn lại, "Kết hôn là đại sự cả đời, cả đời chỉ có một lần, đắt một chút tính là gì? Mặc dù dì muốn ăn mặc mộc mạc một chút, chị dâu cũng luyến tiếc nha!"

Mấy lời này khiến mẹ Hứa mở cờ trong bụng, Hứa Đường cũng không khỏi chắc lưỡi hít hà, sớm biết vừa bắt đầu nên để Phương Cử đảm đương thuyết khách, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một phần cho Chu Hiểm.

Ngày hôm sau, Chu Hiểm và Phương Cử đi phát thiệp mời, sau đó làm ít chuyện, chờ phòng ốc lắp đặt thiết bị xong liền bắt đầu sắp xếp đồ dùng gia đình.

Ngay từ quyết định kết hôn, Hứa Đường liền cùng mẹ Hứa quyết định cách trang trí phòng ốc. Sau này Hứa Đường và Chu Hiểm ở trấn Độ Hà không thường lắm, mà phòng ốc ở nhà Hứa Đường đã lâu năm không sửa sang, nên trưng cầu ý kiến của mẹ Hứa, để cho bà vào ở, lắp đặt thiết bị phòng ốc, đương nhiên cũng dựa theo yêu thích của mẹ Hứa.

Cũng may mắt thẩm mỹ của mẹ Hứa rất đáng tin, mặc dù nhìn trúng đồ khá bị cỗ, nhưng khi đặt trên mặt bàn, không thê thảm giống Phương Cử nhà giàu mới nổi.

Mọi chuyện đều được tiến hành, bất tri bất giác ngày thành hôn chỉ cách hai ngày nữa. Lúc này Hứa Đường mới khẩn trương, giống như luôn có mấy phần không chân thật. Ban đêm nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được.

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Hiểm.

Bên kia rất nhanh bắt máy, cười một tiếng, "Sao em còn chưa ngủ?"

Hứa Đường từ trên giường bò dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn lên trời, không có trăng sáng, cũng có thể nhìn thấy ngôi sao treo đầy trời, bầu trời đêm trong sáng, giống như có người làm đổ một hộp crystal.

"Không ngủ được." Hứa Đường cắm tai nghe vào, bỏ điện thoại di động vào trong túi áo ngủ, vừa nói chuyện với Chu Hiểm, vừa kéo ngăn kéo ra, "Không phải anh cũng chưa ngủ sao?"

"Anh cũng không ngủ được."

Ngăn kéo rất gồ ghề, Hứa Đường cúi đầu liếc nhìn vào trong, như có thứ gì cắm ở bên trong, "Tại sao anh không ngủ được?"

Chu Hiểm cười một tiếng, "Nhớ em, dĩ nhiên không ngủ được."

Hứa Đường dùng sức kéo ngăn ra, "Ngày nào cũng gặp mặt, có gì mà nhung nhớ."

"Thấy được không ăn được, cho nên phải dựa vào tường."

Khuôn mặt của Hứa Đường nóng lên, ". . . . . . Anh có thể đứng đắn một chút hay không."

"Anh còn không đứng đắn sao?" Chu Hiểm cười nói, bên kia truyền đến tiếng ma sát, "Vì con của chúng ta, anh đã nghẹn điên rồi."

"Anh. . . . . . Là đang tự lực cánh sinh à?" Hứa Đường tiếp tục so tài với ngăn kéo, tay vươn vào, xé thứ mắc kẹt trong đó ra, hình như là một góc túi vải.

"Uống rượu độc giải khát, hiểu không?"

Hứa Đường buồn bực cười một tiếng, "Anh lại còn biết cái từ uống rượu độc giải khát này."

". . . . . . Hứa Hải Đường, em ngứa da hả?"

Hứa Đường lấy túi vải ra, có mấy phần chìm, màu đen, vải nhung, phía trên bị sợi dây trói thật chặt. Cô cởi nút buộc ra, mở túi vải ra, lập tức sửng sốt —— bên trong là vòng tay mấy năm trước Chu Hiểm cầm cố cho cô, còn có giấy nợ mình không tiêu hủy.

Bên tai giọng nói Chu Hiểm vang lên lần nữa: "Ngủ thiếp rồi hả, sao không nói chuyện?"

"Không có. . . . . ." Hứa Đường vội vàng nói, cẩn thận xếp giấy nợ lại, bỏ vào túi áo, lại lấy vòng tay ra, đeo vào cổ tay mình. Vòng tay có chút cũ, mặt ngoài bằng bạc có chút ảm đạm, nhưng trĩu nặng mát lạnh, tựa như quấn thời gian mấy chục năm trên cổ tay cô.

"Tức giận?"

"Nếu là tức giận, em sớm bị anh chọc tức chết 800 lần rồi." Từ lần đầu tiên anh nói ra cái từ "Giao phối" này thì Hứa Đường đã biết ngàn vạn lần không thể đánh nhau với đồ lưu manh này.

Chu Hiểm cười ha hả.

Hứa Đường bỏ album ảnh mà trước kia Phương Cử muốn đi làm video vào ngăn kéo, đóng kỹ, đi tới đối diện, kéo cửa tủ quần áo ra.

"Hứa Hải Đường, em đang làm chuyện xấu xa gì, sao có nhiều tạp âm như vậy."

Hứa Đường lục soát một đống quần áo ở đáy tủ, "Không có, có lẽ là do tín hiệu không tốt đấy."

". . . . . . Hai chúng ta cách nhau không tới 500m, em nói cho anh biết tín hiệu không tốt là như thế nào?"

Hứa Đường cười hắc hắc một tiếng, tay vươn vào chỗ sâu trong hộc tủ, kéo mạnh, kéo ra một cái t shirt màu đen, là đồ vật năm đó chưa kịp trả lại cho Chu Hiểm. Thả thật đã qua nhiều năm, phía trên bốc mùi nấm mốc, hòa lẫn mùi vị của long não.

Hứa Đường nhíu mày, đóng cửa tủ quần áo, ném quần áo đến ghế dựa, tính để ngày mai giặt giũ.

"Chu Hiểm, anh nhất định không biết em đã phát hiện ra đồ tốt gì."

"Cái gì?"

Hứa Đường cười hì hì, "Không nói cho anh biết, cầu xin em đi."

Chu Hiểm ở bên kia giống như thở dốc một hơi, ". . . . . . Hứa Hải Đường, ngàn vạn lần đừng để cho anh bắt được em."

Hứa Đường ngồi lại trên giường, "Anh tới bắt thử xem, em chờ."

"Được, em chờ đó."

Vừa dứt lời, liền nghe có cái gì đập vào thủy tinh. Hứa Đường nheo mắt, lập tức đứng dậy đi tới trước cửa sổ, bên tai truyền đến tiếng cười có chút hổn hển của Chu Hiểm, "Ra ngoài."

". . . . . . Sao anh lại nhanh như vậy? !"

"Ngu ngốc, khi em gọi điện thoại thì anh liền ra ngoài."

Hứa Đường rón rén đi ra phòng ngủ, lẳng lặng mở cửa, nhẹ nhàng khép lại, đi về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy bóng dáng của Chu Hiểm.

Rõ ràng mỗi ngày đều gặp nhau, ban ngày còn vì chuyện có nên thêm một lễ cầu hôn vào trong tiệc cưới không mà cãi nhau, nhưng giờ phút này gặp lại anh, lại tựa như trở lại sinh nhật năm ấy, anh đứng ở đầu hẻm đợi cô, tim cô đập nhanh, kích động rồi lại chua xót không dứt.

Hứa Đường cúp điện thoại, mấy bước chạy đến bên cạnh anh, đưa tay ôm chặt lấy anh.

Bàn tay Chu Hiểm phủ ở trên lưng cô, tiếng cười trầm thấp khuếch trương bên tai cô, "Chậm một chút, anh sẽ chờ em."

"Chu Hiểm."

"Hả?"

"Chu Hiểm."

"Hả?"

"Chu Hiểm. . . . . ."

". . . . . . Hứa Hải Đường, em đang trêu chọc lão tử phải không?"

"Chu Hiểm, em yêu anh."

Bàn tay Chu Hiểm dùng sức hơn, yên lặng mấy giây, "Ừ, anh biết rõ."

"Anh còn nhớ không, anh đã từng ghi giấy nợ cho em."

". . . . . . Cuối cùng không phải anh đã trả lại tiền cho em sao?"

Hứa Đường cười một tiếng, thoát khỏi lồng ngực của Chu Hiểm, từ trong túi móc ra hóa đơn, nhét vào trong tay anh, "Giấy nợ vẫn còn, em không thừa nhận."

Chu Hiểm liếc mắt một cái, ánh mắt rơi vào trên cổ tay trắng nõn của Hứa Đường, cười cười, "Hứa Hải Đường, em có biết lai lịch của vòng tay này không?"

Hứa Đường cúi đầu nhìn, "Em đoán, là di vật của mẹ anh?"

Chu Hiểm yên lặng mấy giây, chợt đưa tay ôm Hứa Đường vào lòng lần nữa, cúi đầu hôn một cái trên miệng cô, "Hứa Hải Đường, vòng tay này mẹ anh để cho anh truyền cho con dâu của bà ấy."

Hơi thở nóng rực làm run động mấy sợi d[[dlqd tóc mai, hơi lạnh của gió đêm, thổi vào giọng nói trầm thấp tựa như rượu, vang vọng ở trong tai, nói năng có khí phách:

"Anh sớm trao cả đời mình cho em rồi, em có biết không?"

Chương 52 Phương Cử & Tưởng Hòa Hoa (1)

Edit: Nhật Dương

Phương Cử lại nhìn thấy Tưởng Hóa Hoa một lần nữa trong hôn lễ của Chu Hiểm và Hứa Đường.

Cô mặc một chiếc váy dài màu hồng, duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Hứa Đường giống y như một người phụ nữ trưởng thành.

Xung quanh ồn ào ầm ĩ, Phương Cử đi bên cạnh Chu Hiểm, nhét cho Tưởng Hòa Hoa đang giữ cửa bao tiền lì xì. Cửa mở ra một chút, Tưởng Hòa Hoa dùng tay niết lấy bao tiền lì xì của anh xong rồi hất cằm nói: "Chỉ có nhiêu đây mà cũng muốn tiếp chị họ Hứa Đường của chúng tôi đi sao?"

Phương Cử cười, lại lần lượt móc từ trong túi ra một bao tiền lì xì: "Có đủ hay không?"

Tưởng Hòa Hoa không nói câu nào.

Phương Cửa tiếp tục móc, móc một bao lại nhìn sắc mặt của Tưởng Hòa Hoa một lần, móc đến cuối cùng túi anh đã không còn, anh cười hì hì nói: "Vẫn không đủ sao? Nếu không anh lại viết giấy nợ đưa cho em?"

Tưởng Hòa Hoa nhìn một xấp bao lì xì thật dày trong tay, cũng ngại tiếp tục làm khó, khẽ "hừ" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Anh cướp em 300 tệ còn chưa trả đâu."

Sau khi tiệc cưới kết thúc, người lớn và học hàng hai bên đều ra về, Phương Cử mở phòng bao, người trẻ tuổi tiếp tục chơi đùa. Hứa Đường mang thai không thể mệt nhọc nên nói phải đi về nghỉ trước. Tưởng Hòa Hoa vốn định đi theo Hứa Đường về nhưng bị người kéo lại, không thể làm gì khác hơn là ở lại. Chu Hiểm đi cùng với Hứa Đường về, trước khi đi Hứa Đường cố ý dặn dò Phương Cử phải chăm sóc Tưởng Hòa Hoa thật kỹ.

Sau khi cô dâu và chú rể đi về, mọi người càng không kiêng kỵ gì, say sưa ca hát, vui vẻ uống rượu chơi xúc xắc. Phương Cử cũng nói được, thấy Tưởng Hòa Hoa đang ngồi ở trong góc cúi đầu lướt di động.

Khóe miệng anh cong lên, đi tới rồi lấy cái ghế ngồi xuống cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: "Sao không ra chơi với bọn họ?"

Tưởng Hòa Hoa mở to mắt: "Chơi không vui."

Phương Cử cười cười: "Cái này chơi không vui vậy bình thường em hay chơi gì?"

Tưởng Hòa Hoa vẫn không ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục lướt màn điện thoại: "Không mượn anh xen vào." ////..Dđlqđ..///

Phương Cử có chút ngượng ngùng, ngồi một chút cũng đứng dậy đi chỗ khác.

Nhất thời ánh đèn trong phòng hỗn loạn, tiếng nhạc ầm ầm, tiếng cười xen lẫn tiếng mắng, từng đợt tiếng ồn ào đánh thẳng vào màng nhĩ.

Có một người đàn ông uống say lên hát, cầm micro nhảy lên trước màn hình, căng giọng hát "Em gái tôi ngồi ở đầu thuyền, anh trai ở trên bờ đi", đến phần giọng nữ anh ta cũng thắt giọng nói thử một chút nhưng cũng không giả giọng hát được đành cao giọng hỏi: "Đến, có ai hát chung với tôi không?"

Mọi người mạnh ai nấy chơi, không ai để ý đến anh ta, anh ta nhìn xung quanh một vòng, thấy Tưởng Hòa Hoa ngồi ở một bên lập tức lung la lung lay tiến lên nắm lấy tay Tưởng Hòa Hoa, cười hì hì nói: "Em gái, giúp anh hát một bài."

Tưởng Hòa Hoa sợ hết hồn, lấy tay tách bàn tay người đàn ông đang nắm chặt lấy cánh tay cô ra: "Anh làm gì vậy!"

"Đến, hát với anh một bài, anh mời em uống rượu!" Người đàn ông dùng tay kéo cô đi về phía trước. Tưởng Hòa Hòa vừa giãy giụa vừa la: "Anh buông tôi ra!"

Người đàn ông nhét một chiếc micro khác vào trong tay Tưởng Hòa Hoa, đưa tay ôm lấy eo cô: "Đến đây, hát mấy câu để anh nghe kỹ xem có dễ nghe hay không!"

Tưởng Hòa Hoa dùng sức tách vòng tay ở eo ra nhưngmà người nọ rất mạnh, Tưởng Hòa Hoa giãy giụa giống như kiến càng lay cây. Người đàn ông nhìn cô gấp đến mức mặt đỏ rần, cười ha ha, cánh tay siết chặt hơn: "Em gái, em có bạn trai chưa?"

Vừa dứt lời, khóe mắt đã thấy một chai bia đang bay tới bên này, người đàn ông sợ hết hồn, lập tức né sang bên cạnh. Chai bia nổ tung bên cạnh chân, rượu và mảnh vụn nháy mắt văng đầy đất.

Người đàn ông đang muốn chửi ầm lên nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy người ném chai thì lập tức ngậm miệng, vội vâng dạ nói: "Phương tổng."

Phương Cử trầm mặt, đi giày da qua những mảnh thủy tinh trên đất tới, ánh mắt lướt qua cánh tay của người đàn ông: "Còn không buông ra! Cô ấy là em gái của chị dâu, là người cậu có thể đụng sao? Uống mấy ngụm bia vào thì không biết mình là ai rồi!"

Người đàn ông lập tức buông lỏng tay, cúi người luôn miệng nói xin lỗi Tưởng Hòa Hoa.

Miệng Tưởng Hòa Hoa mím chặt, cau mày nhìn người đàn ông một cái, lấy túi xách của cô qua rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Phương Cử vội vàng đuổi theo: "Em đi về?"

Tưởng Hòa Hoa không lên tiếng, bước nhanh hơn.

Phương Cử tiến lên hai bước bắt lấy cánh tay cô: "Hỏi em đó, có phải trở về hay không? Anh đưa em về?"

Lúc này hay không mới xoay đầu lại, nhìn lướt qua người Phương Cử: "Không cần."

"Anh đưa em đi, đã trễ thế này mà một mình em về cũng không an toàn."

Tưởng Hòa Hoa hất cánh tay của anh ra, nhíu mày, có chút chán ghét, sải bước đi ra ngoài: "Tôi không muốn anh đưa."

Phương Cử sửng sốt một chút, ánh mắt khẽ trầm xuống, bỏ tay vào trong túi áo, cũng đi theo kịp.

Tưởng Hòa Hoa đi tới lầu dưới, Phương Cử vẫn không vòng về, cô không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn Phương Cử: "Anh đi theo tôi làm gì!"

Phương Cử cười một tiếng: "Anh đã đồng ý với chị dâu là phải chăm sóc em thật tốt."

"Tôi không cần anh chăm sóc!" Vẻ mặt của Tưởng Hòa Hoa vẫn là vẻ mặt chán ghét, vội bước nhanh về phía trước, cũng không để ý tới phía sau còn đi theo một người hay không.

Hai bóng người bị ánh đèn đường mờ vàng kéo ra thật dài, đi ngang qua đường phố và cầu Độ Hà yên tĩnh. Trên cầu đã sớm không còn ai bày quầy, dưới cầu nước vẫn chảy róc rách.

Hai người im lặng đi trên đường, cuối cùng đã tới cửa nhà Tưởng Hòa Hoa. Phương Cử ngừng bước, ở trong bóng tối cười một tiếng: "Năm đó cướp tiền của em cũng là do bất đắc dĩ, anh nói xin lỗi em về chuyện này."

Tưởng Hòa Hoa đang cầm chìa khóa mở cửa, nghe Phương Cử nói, động tác thoáng dừng lại.

"Mấy người đi theo anh và anh Hiểm đều có chút thô lỗ, em đừng để ý chuyện vừa rồi." Phương Cử cười một tiếng, vẫy tay nói: "Tốt lắm, em nghỉ ngơi sớm một chút, đi nhé!"



Dứt lời, lại xoay người đi vào trong bóng tối. Tưởng Hòa Hoa đứng ở cửa, nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất không thấy, lúc này mới móc chìa khóa ra tiếp tục mở cửa.

——

Tưởng Hòa Hoa xin nghỉ để về tham gia hôn lễ của Hứa Đường. Cô ở nhà một ngày, hôm sau trở về trường học.

Lúc Thanh Minh, trong đoàn trường có việc, Tưởng Hòa Hoa không có thời gian dọn về nhà, mẹ Tưởng gọi điện thoại nói làm cho cô chút đồ ăn, để người ta mang tới trường học giùm.

Sau khi kết thúc ngày nghỉ Thanh Minh, vẫn đi học bình thường. Trưa hôm nay hết giờ học, Tưởng Hòa Hoa nhận được điện thoại của đứa bạn chung phòng trốn học về ký túc xá ngủ: "Tan học chưa?"

Một tay Tưởng Hòa Hoa cầm điện thoại di động, một tay thu dọn sách vở vào trong túi xách: "Tan rồi, đang thu dọn đồ, sao vậy?"

"Có một chiếc xe Mercedes-Benz đậu dưới lầu ký túc xá, đang chờ cậu đấy, nói có đồ đưa cho cậu" bạn cùng phòng cười hì hì, "Khi nào thì cậu biết người lái xe Mercedes-Benz?"

Tưởng Hòa Hoa không giải thích được: "Mình không biết."

Cô thu thập đồ đạc xong thì vội vàng đi về ký túc xá, lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz đậu dưới gốc cây. Cô không khỏi bước nhanh hơn tới ngoài cửa xe, vừa muốn nói chuyện, nhìn thấy người ngồi chỗ tài xế, lập tức nghẹn lời, kinh ngạc nói: "Phương Cử?"

Phương Cử cười cười, đưa túi vải ở ghế bên cạnh cho Tưởng Hòa Hoa: "Mẹ em để anh mang đưa cho em."

Tưởng Hòa Hoa nhận lấy, liếc nhìn vào trong, lại đưa mắt nhìn Phương Cử rồi nói tiếng: "Cám ơn".

Phương Cử khoát tay, hỏi cô: "Gần trường tụi em có quán ăn nào ngon không?"

Từ trấn Độ Hà vào trong thị trấn phải lái xe gần sáu tiếng. Tưởng Hòa Hoa nghĩ anh ngàn dặm xa xôi tới đây, cũng không ăn cơm mà mang đồ tới đưa cho cô trước, tâm trạng có chút phức tạp, suy nghĩ một chút nói: "Em mời anh ăn cơm trưa."

Tiền tiêu vặt của Tưởng Hòa Hoa đều do cô tự làm thêm kiếm được, thường ngày cực kỳ tiết kiệm, đã mở miệng nói muốn mời khách, trong lòng cũng đang tính toán trên người có mang đủ tiền hay không.

May mắn là ngoài trường có một con phố quà vặt, giá cũng tương đối ổn định, Phương Cử đi một vòng, chọn một cửa hàng bán bún nhìn tương đối sạch sẽ rồi đi vào.

Phương Cử muốn một chén bún thịt, Tưởng Hòa Hoa khoanh tay. Trong lúc chờ bưng lên, Tưởng Hòa Hoa hỏi Phương Cử: "Một mình anh tới?"

Phương Cử gật đầu cười: "Dì còn chưa mở miệng để chị dâu tới đây, anh Hiểm còn đang trường kỳ kháng chiến." dd0//lqđ

"Em nghe chị Hứa Đường nói tụi anh có một khách sạn ở Chi Xuyên, chị Hứa Đường không tới, ai đang xử lý?"

Phương Cử cười nói: "Không ai quản cả, cũng sắp đóng cửa rồi. Cho nên anh nhận nhiệm vụ tới lúc nguy cấp."

Tưởng Hòa Hoa "À" một tiếng, cúi đầu ing lặng môt lúc lại hỏi: "Chiếc Mercedes-Benz kia là của anh sao?"

Phương Cử cười cười: "Anh không giống anh Hiểm, phải tích góp tiền chuẩn bị thành gia lập nghiệp. Anh chỉ theo ý thích của mình, mua chiếc xe."

Đồ được bưng lên rất nhanh, hai người yên lặng ăn, không nói chuyện nữa. Sau khi ăn xong, Tưởng Hòa Hoa trả tiền, Phương Cử lại lái xe đưa cô trở về dưới lầu ký túc xá.

Lúc xuống xe, Phương Cử gọi nàng lại: "Lưu số điện thoại đi, khoảng thời gian này anh sẽ ở Chi Xuyên. Buổi trưa anh cũng sẽ trở về Lộc Sơn, nếu em trở về, có thể ngồi xe của anh."

Vốn Tưởng Hòa Hoa muốn từ chối nhưng Phương Cử ngàn dặm xa xôi mang đồ cho cô, cũng không có trêu chọc cô, thật tìm không ra chút lỗi lầm nào, suy nghĩ một chút vẫn trao đổi số điện thoại với anh.

Mặc dù lưu lại số điện thoại nhưng Tưởng Hòa Hoa đã quyết định không chủ động gọi cho Phương Cử.

Ngày mồng một tháng năm, bà nội Tưởng qua đời.

Mấy năm nay bà nội Tưởng ngã bệnh, chỉ dựa vào uống thuốc và truyền dịch, lúc mừng năm mới tinh thần tốt hơn được một chút, thậm chí còn có thể xuống đất đi bộ. Nhưng chống đến hôn lễ của Hứa Đường, bệnh tình lại bắt đầu chuyển biến xấu. Cha Tưởng đưa đến bệnh viện huyện kiểm tra một lần, bác sĩ nói muốn làm phẩu thuật, hoặc chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài, nhưng tác dụng của phẫu thuật cũng không lớn, tế bào ung thư đã lan rộng.

Bà nội Tưởng không đồng ý làm phẫu thuật, làm mấy lần xạ trị bằng hoá chất rồi về nhà nghỉ ngơi. Trong nhà cũng biết không chịu được quá một năm, cũng đã bắt đầu tính toán từ sớm.

Tưởng Hòa Hoa nhận được điện thoại lúc bốn giờ sáng, cô vội vàng thu dọn mấy bộ quần áo xuống lầu. Ký túc xá còn chưa mở cửa, dì quản lý ký túc xá bị đánh thức, đang định mắng cô mấy câu nhưng thấy cô đang lau nước mắt rơi như mưa xuống thì sợ hết hồn.

Lúc này còn quá sớm, trời còn chưa sáng, xe trong trường học tự nhiên chưa bắt đầu hoạt động. Từ ký túc xá đến cổng gần nửa tiếng, mà gần đây một lớp về trạm xe lửa Lộc Sơn cũng phải chờ tới bảy giờ.

Tưởng Hòa Hoa đứng ở ven đường gào khóc, đột nhiên nghĩ tới lúc trước lưu số điện thoại của Phương Cử nên gọi thử.

Phương Cử còn đang trong giấc mộng, giọng nói mơ màng nhận điện thoại, nghe Tưởng Hòa Hoa đang khóc, lập tức giật mình: "Làm sao? Xảy ra chuyện gì?"

Tưởng Hòa Hoa thút tha thút thít nói chuyện xảy ra, Phương Cử để cô đứng đó chờ.

Hai mươi phút sau, hai ánh đèn pha phá vỡ đêm tối, Phương Cử đậu xe trước mặt Tưởng Hòa Hoa: "Mau lên đi!"

Tưởng Hòa Hoa cũng không nhiều, lau nước mắt, xách túi lên xe thật nhanh.

"Em đừng gấp, anh Hiểm và chị dâu vẫn còn ở trấn trên đó."

Tưởng Hòa Hoa gật đầu, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu yên lặng nghẹn ngào.

Xe rất nhanh ra tới ngoài thị trấn, lên đường cao tốc. Tốc độ từ Chi Xuyên về Lộc Sơn giớ hạn ở tám mươi km, chạy một lúc, Phương Cử chợt dừng xe sang bên cạnh, rút ra hai tờ danh thiếp che lại biển số trước và sau xe, lại trở về trong xe, khi đó tốc độ tăng lên 120.

Máy hướng dẫn không ngừng nhắc "Ngài đã vượt quá tốc", Tưởng Hòa Hoa nhìn Phương Cử "Anh lái chậm một chút, không cần gấp gáp."

"Không có việc gì" Phương Cử lắc đầu, "Rạng sáng xe ít, anh có chừng mực."

Lộ trình sáu tiếng nhưng bốn tiếng đã đến, còn chưa tới mười giờ, cửa nhà Tưởng Hòa Hoa đã bắt đầu dựng rạp, linh đường cũng đã được bố trí thỏa đáng.

Tập tục ở trấn Độ Hà là quàn ba ngày, sáng sớm hạ táng.

Khi bà nội Tưởng còn sống từng nói rõ muốn được chôn cất trong núi, cạnh chỗ ông nội Tưởng.

Sau khi hạ táng, đoàn xe đưa tang trở về trấn Độ Hà, ăn cơm trưa xong đều rời đi. Nhà họ Tưởng thiếu một người, mọi người đều có chút hoảng hốt, thu dọn phòng sạch sẽ xong cũng yên lặng lại, mỗi người đều tự đi về nghỉ ngơi.

Lúc gần tối, Tưởng Hòa Hoa tỉnh lại, thất hồn lạc phách xuống giường đi vào phòng lúc bà nội còn sống ở, lặng lẽ ngồi thật lâu. Trời dần tối, điện thoại di động trong túi cô đột nhiên vang lên, là Phương Cử gọi tới.

"Chừng nào thì em trở về trong thành phố?"

Tưởng Hòa Hoa lau mắt: "À, sáng sớm ngày mai."

"Vậy tốt, ngày mai em ăn cơm rồi tới nhà anh Hiểm tìm anh."

Tưởng Hòa Hoa sửng sốt: "Em cho là đã đi về."

Phương Cử cười một tiếng: "Làm sao sẽ, nhất định phải đợi em."

Ăn sáng trễ, ăn xong cũng đã gần mười giờ. Tưởng Hòa Hoa đến nhà Chu Hiểm thì Phương Cử đang ngồi ở trong sân nói chuyện với Hứa Dương.

Phương Cử thấy cô tới, lập tức đứng dậy, nhìn cô cười nói: "Ăn sáng rồi sao?"

Tưởng Hòa Hoa gật đầu.

"Hứa Dương cũng muốn trở về trường học, cùng ngồi xe của anh đi."

Lúc trở về không cần vội nên Phương Cử lái xe đàng hoàng. Hứa Dương ngồi kế tay lái, một đường nói chuyện với Phương Cử. Tưởng Hòa Hoa nghe được mấy câu, dường như đang nói toà án thẩm vấn gì đó, cô không biết nguyên do trong đó, nghe như lọt vào trong sương mù.

Lại thấy Phương Cử trầm mặt, lạnh giọng nói: "Đội trưởng Ngô nói rõ với anh, phía huyện tính toán xứ lý vụ án này, lãoTrịnh nhất định không thoát khỏi án tử hình. . . . . . Cuối cùng cũng thay anh tôi báo thù."

Tưởng Hòa Hoa lập tức sững sờ, cô không ngờ Phương Cử cũng có lúc nghiêm túc như vậy.

Bốn giờ rưỡi chiều tới thành phố Chi Xuyên, Phương Cử muốn mời hai người ăn cơm, Hứa Dương lắc đầu: "Trong đoàn trường em có chuyện, ngày hôm qua đã hối thúc, không thể chậm trễ, anh Phương với Hòa Hoa tìm gì ăn đi: " lại cường điệu, "Nhất định phải đưa cô ấy trở về trường học an toàn."

Phương Cử cười nói: "Anh làm việc mà em vẫn còn chưa yên tâm?"

Xe đến trường học của Hứa Dương trước, ra khỏi cổng trường thì Phương Cử hỏi Tưởng Hòa Hoa: "Em muốn ăn gì?" ///lqđ….

"Đều được."

"Ài, chỉ sợ tụi em nói ‘tùy tiện’, ‘ ều được’. . . . . . Đi đến chỗ Hải Đường làm việc ăn được không? Quán của chị dâu và anh Hiểm, em còn chưa đi qua lần nào phải không?"

Tưởng Hòa Hoa gật đầu.

Phương Cử sợ cô cảm thấy ồn ào nên chọn phòng, chọn xong món ăn, dặn dò người phục vụ trực tiếp mang tới cửa, không tới mười lăm phút, dọn lên đủ bốn món ăn.

Tưởng Hòa Hoa chưa ăn cơm trưa cộng thêm mấy ngày nay vẫn ngày đêm hoảng loạn, giờ phút này tỉnh táo lại, chợt cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng, lập tức không để ý hình tượng mà ăn như hổ đói.

Cô uống một muỗng canh, vừa nâng mắt, chợt thấy Phương Cử đang nhìn cô: "Nhìn gì vậy?"

Phương Cử cười cười, "Có thể ăn được cơm, xem ra không sao rồi."

Tưởng Hòa Hoa đang muốn nói "Anh thì biết cái gì", Phương Cử lại nói tiếp: "Lúc anh anh mất, thiếu chút nữa mẹ anh đã trở thành phế nhân, cả một tuần lễ không ăn vào một hạt cơm nào."

Tưởng Hòa Hoa chợt cảm thấy trái tim khó chịu.

"Vốn định an ủi em hai câu, chỉ là em là một cô gái rất kiên cường" Phương Cử cười nói: "Chỉ sợ cũng không cần anh nhiều lời vô ích."

Tưởng Hòa Hoa cúi đầu trầm mặc, một lát sau nhỏ giọng nói: "Phương Cử, cám ơn anh. . . . . . Vậy em không so đo chuyện 300 tệ với anh."

Phương Cử lập tức cười ra tiếng: "Nói hay lắm? Vậy sau này cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa."

Tưởng Hòa Hoa gật đầu.

Sau khi ăn xong, Phương Cử gói phần nem rán mà cô còn chưa ăn hết phân nửa về: "Xách về ăn khuya đi."

"Không ăn khuya, sẽ mập." Vậy mà Tưởng Hòa Hoa vẫn nhận lấy hộp.

"Em đều sắp gầy thành cây trúc rồi, còn sợ mập lên" Phương Cử cười liếc mắt nhìn cô: "Ăn nhiều một chút, con gái mập một chút mới dễ nhìn, khỏe mạnh."

Phương Cử đưa Tưởng Hòa Hoa tới dưới lầu ký túc xá: "Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."

Tưởng Hòa Hoa gật đầu, bước chân dừng một chút rồi xoay người đi lên lầu rồi. Vừa đặt mông ngồi xuống, sau lưng bạn cùng phòng cũng đã trở lại, cười hì hì nói: "Thành thật khai báo, cậu và cái người lái xe Mercedes-Benz có liên quan gì với nhau, lần trước tìm cậu cũng là anh ta sao?"

"Làm gì có quan hệ gì, anh ấy chỉ là bạn hàng xóm của chồng chị họ mình."

"Ai tin! Mình nhín thấy, bộ dạng rất đẹp trai, chẳng lẽ cậu không có chút hứng thú nào sao?"

Tưởng Hòa Hoa liếc mắt, nhét chiếc hộp vào trong tay bạn cùng phòng, thành công dùng bữa ăn khuya chặn miệng cô ấy lại.

Cuối tháng sáu Hứa Đường sinh, mà Tưởng Hòa Hoa cũng vừa vặn thi xong, nên trở về cùng với Phương Cử. Trải qua lần trước, Tưởng Hòa Hoa cũng không đối chọi với Phương Cử nữa, tiếp xúc xuống mới phát hiện tuy có lúc anh quá mức nhiệt tình nhưng tổng thể là một người cực kỳ hào phóng và thú vị.

Ở nhà với Hứa Đường mấy ngày, Tưởng Hòa Hoa mới nghĩ tới học Hứa Đường, buổi tối bày một cái quầy kiếm chút tiền tiêu vặt. Điều kiện gia đình cô không tốt, đầu óc cũng không nhạy bén như Hứa Đường, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, muốn lấy học bổng có chút khó khăn, chỉ có thể tự đi làm kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng trong nhà.

Phương Cử biết chuyện như vậy, hỏi cô có nguyện ý đi theo đoàn xe thu mua rau quả trái cây hay không, không cần làm công việc dùng sức, chỉ giúp kiểm đếm ghi chép, đăng ký nhập kho, hai tháng là có thể kiếm đủ học phí một năm.

Tưởng Hòa Hoa tự nhiên cầu còn không được.

Cả nghỉ hè, cô đi theo đoàn xe chạy tới từng thôn một, làn da cũng bị phơi nắng thành màu lúa mạch. Trước khi vào học, Phương Cử nhìn thấy cô thì sợ hết hồn, hết sức tự trách: "Sớm biết như vậy thì sẽ để cho em đến thành phố ngồi phòng làm việc, phơi thành như vậy, thật là xấu hổ."

Tưởng Hòa Hoa cũng lắc đầu: "Không có việc gì, anh có thể giới thiệu cho em một việc làm thêm tốt như vậy, em rất cảm ơn."

Phương Cử gãi gãi đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười cười.

Vì biểu đạt áy náy, Phương Cử nhét thêm hai ngàn đồng tiền vào tiền lương.

Dĩ nhiên Tưởng Hòa Hoa không biết, chỉ cảm thấy hai tháng này thật đáng giá.

Khai giảng năm thứ hai đại học, bài tập phong phú, Tưởng Hòa Hoa vừa học một chút ngôn ngữ, ngày thường không có thời gian nhiều như mấy người ở ban chuyên xã hội, cộng thêm Chủ nhật còn phải làm thêm, làm liên tục nên mệt nhọc quá độ, không chống lại được bệnh cảm cúm xâm nhập, ngã bệnh.

Cô không có lập tức chạy chữa, kéo dài hai tuần lễ, vẫn không cảm thấy khá, ngược lại ho khan không ngừng và sốt cao không hạ, đi tới bệnh viện kiểm tra thì đã chuyển thành viêm phổi.

Lúc nhập viện điều trị thì nhận được điện thoại của Phương Cử hỏi cô ngày 11 nghỉ có về nhà hay không.

Tưởng Hòa Hoa ho một lúc, giọng nói khàn khan: "Không về, em còn phải truyền nước ba ngày."

Phương Cử sững sờ: "Em ngã bệnh?"

"Ừ, viêm phổi, đang truyền nước ở bệnh viện trường."

Nửa tiếng sau, Phương Cử chạy tới, trong tay còn cầm một hộp giữ nhiệt. Hộp giữ nhiệt là màu hồng, phía trên in chút hoa văn lộn xộn.

"Nói phòng ăn nấu ít cháo gà, em còn chưa ăn cơm phải không?"

Tưởng Hòa Hoa lắc đầu.

Phương Cử múc thêm một chén nữa, để cho nguội một chút mới đặt vào trong tay cô: "Nghe Hứa Dương nói bệnh viện của trường học đều không đáng tin, anh thấy em vẫn nên chuyển tới bệnh viện chính quy thôi."

"Viêm phổi mà thôi, bệnh viện xã cũng có thể trị."

Phương Cử cười cười, cũng không miễn cưỡng. Kết quả là không ngờ một câu thành sấm, ngày hôm sau, Tưởng Hòa Hoa lại phát sốt, sốt tới bốn mươi độ, thần chí có chút mơ màng.

Bạn cùng phòng hoang mang lo sợ, muốn chở cô đi bệnh viện, lại không cõng được, không thể làm gì khác hơn là dùng sức đẩy Tưởng Hòa Hoa: "Bạn của chồng chị cậu tên là gì, cậu có điện thoại của anh ta sao?"

Hỏi nhiều lần, cuối cùng Tưởng Hòa Hoa nói ra một cái tên: "Phương, Phương Cử. . . . . ."

Bạn cùng phòng vội vàng lật danh bạ điện thoại của cô, tìm ra số của Phương Cử gọi qua.

Cũng không lâu lắm Phương Cử lái xe tới tới. Bạn cùng phòng xuống dưới lầu lên tiếng chào hỏi quản lý ký túc xá, dẫn Phương Cử lên lầu. Phương Cử đưa tay thăm dò trán Tưởng Hòa Hoa, nóng đến dọa người, không dám trì hoãn, không nói hai lời đã cõng cô lên.

Tưởng Hòa Hoa sốt đến mơ màng, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, như muốn lật u1o lại. Giữa lúc mơ mơ màng màng, giống như nhớ lại lúc còn nhỏ bị bệnh, ba cũng từng cõng cô như vậy. Chỉ là sau khi em trai ra đời, cũng không còn phần vinh hạnh đặc biệt này nữa.

Lúc tỉnh táo lại thì trên người đã bớt nóng. Đầu tiên là thấy ống truyền dịch, quay đầu lại thấy một bóng dáng mạnh mẽ cao ngất đang đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô.

Tưởng Hòa Hoa sửng sốt một chút, chợt nhớ tới lúc nãy chích cô còn ôm lấy cánh tay Phương Cử, luôn luôn kêu khóc: "Ba, con không chích đâu, con sợ đau", lập tức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Cô xấu hổ không thôi, tính nhắm mắt tiếp tục giả bộ ngủ, Phương Cử như có cảm ứng, trùng hợp xoay đầu lại chống lại ánh mắt của cô, cười một tiếng với cô, lộ ra hai hàng răng trắng noãn chỉnh tề: "Cảm giác thế nào?"

"Không tệ."

Phương Cử đi tới: "Em đói chưa?"

Tưởng Hòa Hoa lắc đầu.

"Phải ăn một chút, nếu không anh gọi cho em một phần cháo trứng muối thịt nạc?" Phương Cử nhìn cô, nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt .

Tưởng Hòa Hoa nhìn anh —— trên thực tế, cô cảm thấy đây là lần đầu tiên cô chân chính nhìn thẳng anh —— chợt phát hiện thật ra thì người này đúng như bạn cùng phòng từng nói, ngoại hình không tệ. Cô cũng giống như những nữ sinh khác, thích minh tinh đều là Lương Triều Vĩ, Ngô Ngạn Tổ, có chút u buồn thâm tình, liếc mắt nhìn qua như có rất nhiều chuyện xưa.

Vậy mà trong cuộc sống hiện thực, chân chính thích hợp sống chung, có lẽ chính là loại người như Phương Cử. Nhiệt tình, sáng sủa cũng không tính toán chi li.

"Được" Tưởng Hòa Hoa gật đầu, "Làm phiền anh."

Trong lòng đang suy nghĩ, sợ rằng sau này còn phải tiếp tục phiền anh, ai bảo lúc đầu anh đoạt của cô 300 tệ.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom