• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người tôi yêu (1 Viewer)

  • Chương 7~8

Chương 7: Độ Hà (07)

Edit: Lạc Thần

Hứa Đường đem đồ ăn vào phòng Hứa Dương, Chu Hiểm đã thu đao hồ điệp lại, đang dựa vào lan can của ban công hút thuốc. Ánh chiều tà le lói, bầu trời phía tây chỉ còn lại một chút ánh sáng.

Hứa Đường kêu một tiếng, đặt bát ở trên bàn sách của Hứa Dương. Chu Hiểm không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn bầu trời chiều phía trước dân cư: "Hứa Hải Đường, cô học trung học ở đâu?"

Trấn nhỏ Độ Hà, chỉ có hai trường trung học, một ở cầu nam, một ở cầu bắc.

"Cầu bắc."

Chu Hiểm không nói gì nữa, quay người đi tới ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn cơm. Ăn hai cái, trông thấy Hứa Đường còn đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: "Làm sao?"

"Cám ơn anh."

Chu Hiểm hiểu được cô nói cái gì, cười cười: "Hứa Hải Đường, cô đừng tự mình đa tình, tôi ăn một mình sẽ yên tĩnh hơn, không có ý tứ khác."

Hứa Đường yên lặng vài giây: "Vẫn là cám ơn anh."

"Nhanh đi ra ngoài đi, cô ngăn trở cây quạt rồi." Chu Hiểm tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Hứa Đường im lặng liếc anh một cái, xoay người lại.

Sau khi ăn cơm xong Hứa Đường ra ngoài đi dạo chợ đêm với Mẹ Hứa, Hứa Dương làm bài tập trong phòng Hứa Đường. Tới gần cuối kỳ, bài tập rất ít, cậu nhanh chóng viết xong, vớt dưa hấu ngâm trong nước lạnh ra, cắt một nửa.

Cậu nhìn vào trong phòng mình, do dự một lát, cầm một miếng dưa hấu đi tới cửa: "Anh Hiểm, có ăn dưa hay không?"

Chu Hiểm đang vắt chân ngồi ở cửa ban công gửi tin nhắn, nghe thấy tiếng của Hứa Dương thì ngẩng đầu liếc mắt một cái: "Để đó đi."

Hứa Dương đặt dưa hấu lên bàn, sau đó nhìn Chu Hiểm, lúng túng mở miệng: "Anh Hiểm..."

"Chuyện gì?"

Giọng nói của Chu Hiểm bình bình đạm đạm, Hứa Dương nghe không ra vui giận, không dám tùy tiện mở miệng, nhưng lại không đành lòng cứ như vậy mà rời đi. Do dự một chút, cậu gãi gãi đầu, thấp giọng nói: "Anh có thể hay không dạy em..." Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ, đến mấy chữ cuối cùng đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Cái gì? To hơn một chút."

"... Đao hồ điệp."

Ánh mắt Chu Hiểm từ trên màn hình điện thoại di động ngước lên, nhìn về phía Hứa Dương.

Hứa Dương bị anh nhìn chằm chằm có chút run rẩy, kiên trì nói tiếp: "Thì, thì tùy tiện dạy vài động tác."

"Muốn học?"

Hứa Dương mãnh liệt gật đầu.

"Cái đồ chơi này đúng là đẹp mắt, thật muốn giết người không cần bất luận mánh khóe gì."

"Em biết: " Hứa Dương kiên trì: "Cũng là học chơi, em... Em sẽ không giết người."

"Lại đây" Chu Hiểm cười một tiếng, lấy đao hồ diệp của mình ra, thấy Hứa Dương chỉ đến gần mấy bước, còn nói: "Sợ cái gì, chị của cậu còn không sợ."

Hứa Dương vội vàng đi lên phía trước mấy bước.

Chu Hiểm làm trước một vài động tác đơn giản, sau đó động tác chậm lại giải thích một lần, đưa cho Hứa Dương: "Thử xem."

Hứa Dương làm mấy lần, nhớ kỹ động tác này.

Chu Hiểm lại dạy thêm vài cái, độ khó khăn dần dần gia tăng, càng về sau mặc dù Hứa Dương nhớ kỹ động tác, nhưng không cách nào tùy tâm sở dục* xuất ra, mặc dù có mấy lần thành công, nhưng cũng có mấy phần ngưng trệ cảm giác bó tay bó chân.

* Tùy tâm sở dục: tùy thích, muốn làm gì thì làm

"Đao là vũ khí, vũ khí có thể hại người hại mình, quan trọng là phải xem dùng như thế nào." Chu Hiểm châm điếu thuốc: "Đã từng đánh nhau bao giờ chưa?"

"Chưa đánh nhau bao giờ." Hứa Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời.

"Đánh nhau phân tiến công và phòng ngự, muốn tiến công, tất nhiên nhược điểm chính mình sẽ bại lộ cho kẻ thù. Mấu chốt là như thế nào dưới tình huống nhược điểm chính mình bại lộ, cũng cùng lúc nắm giữ nhược điểm của đối phương, nắm lấy cơ hội, một kích mất mạng"

Hứa Dương như có điều suy nghĩ.

"Dùng đao cũng là như vậy, tay người không sắc bén bằng dao găm, nhưng dao găm không linh hoạt bằng tay người. Cậu muốn khống chế nó, thì không thể bị nó khống chế."

Hứa Dương trầm mặc nửa ngày: "Anh Hiểm, em đã hiểu."

Chu Hiểm hút điếu thuốc: "Hiểu là được, cầm lấy tự mình chơi đi —— đừng mang đến trường học."

Hứa Dương nhìn đao hồ điệp trong tay, gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Hứa Dương lập tức dừng chân lại: "Anh Hiểm có gì dặn dò?"

"Có phải trước kia cậu đã biết anh hay không."

Hứa Dương cười cười: "Rất nhiều người đều biết anh."

Chu Hiểm lắc đầu: "Anh là chỉ 'Trước kia ', ba năm, hoặc là bốn năm trước."

"Hả: " Hứa Dương bừng tỉnh hiểu ra: "Em và chị của em đến trường đều đi ngang qua cửa nhà anh: " Hứa Dương đưa tay chỉ chỉ ban công bên ngoài: "Ngay chỗ đó, anh Hiểm còn nhớ chứ, trước kia anh ở chỗ ấy."

Chu Hiểm như có điều suy nghĩ, ánh mắt hơi khép lại, ngón tay cầm điếu thuốc nửa ngày không hề động.

Hứa Dương dò xét vẻ mặt của anh: "Vậy em đi ra ngoài trước, nếu anh Hiểm có việc gọi em là được."

Chu Hiểm vẫn là không nói gì. Hứa Dương gãi gãi đầu, đứng im vài giây, yên lặng quay người đi ra khỏi phòng.

Từ đó về sau, Hứa Dương bình thường trừ làm bài tập và chuẩn bị thi cuối kỳ, chính là ở sau lưng Hứa Đường và mẹ Hứa lén luyện tập đùa nghịch đao hồ điệp. Luyện ba bốn ngày, động tác và khí thế đều có chút tiến bộ.

Hứa Dương không có việc gì liền đi tìm Chu Hiểm thỉnh giáo, nhiều lần liền phát hiện người này khác xa với sự đáng sợ mà mọi người hình dung đến như vậy. Tuy rằng cảm xúc không dễ dàng suy nghĩ như vậy, nhưng có rất ít lần nổi giận hoặc là không kiên nhẫn.

Nhưng mà dù cậu giấu diếm kỹ đến cỡ nào, vẫn bị mẹ Hứa phát hiện.

Hôm nay mẹ Hứa ăn cơm tối xong liền cùng với Hứa Đường đi ra ngoài khảo sát hàng hóa trên sạp của người khác, đi một đoạn đường thì nhớ ra quên vài thứ, khi trở về lấy vừa vặn trông thấy Hứa Dương đứng trước mặt Chu Hiểm chơi đao hồ điệp. Dưới ánh đèn lưỡi đao chớp lóe, lấp lánh đến mức làm cho mẹ Hứa hãi hùng khiếp vía: "Hứa Dương!"

Hứa Dương giật mình, vội vàng thu động tác, quay đầu trông thấy trong mắt mẹ Hứa hiện lên cơn giận dữ, há to mồm, cúi đầu đi đến trước mặt mẹ Hứa.

Mẹ Hứa đoạt lấy đao trong tay cậu, dùng lực quăng xuống đất, đá một cước hung ác vào xương bắp chân Hứa Dương: "Con học với ai không học? Con lại đi học một tiểu lưu manh!"

Hứa Đường đưa tay kéo mẹ Hứa: "Mẹ đừng nóng giận, Hứa Dương cũng là chơi vui mà thôi."

"Chơi vui? ! Sự tình động tới đao có thể để chơi vui? ! Ba con đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình con là đàn ông, mẹ cực cực khổ khổ cung cấp cho con ăn học trông cậy vào con tiến tới, kết quả con lại đi theo con của một người đàn bà làm tiểu tam hạ tiện để học cái thứ không hữu dụng này! Chờ con gây ra mạng người ngồi trong cục cảnh sát con mới thấy nó không phải là thứ tốt để chơi vui!" Mẹ Hứa tránh tay Hứa Đường ra, bước nhanh đến cửa: "Chu Hiểm, miếu nhỏ của chúng tôi không thể cung cấp đủ cho vị đại Phật tôn quý như ngài, tôi chỉ có một đứa con trai này, tôi còn trông cậy vào nó dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, cậu có thể giơ cao đánh khẽ được hay không..."

"Mẹ!" Hứa Đường đưa tay qua kéo mẹ Hứa.

"Vừa đúng lúc, người là con đưa vào, con nói với cậu ta đi" Mẹ Hứa nhìn về phía Hứa Đường: "Nhà họ Hứa chúng tôi cũng không nợ cậu cái gì, những ngày này cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, con hỏi cậu ta một chút, hiện tại có thể liền dọn ra ngoài được không ..."

Hứa Đường không khỏi nhìn lại Chu Hiểm, anh đứng ở cửa ban công vẻ mặt hờ hững, ánh mắt như vực sâu vắng lặng không biết dừng ở nơi nào, tựa như hoàn toàn không có nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện. Ánh mắt Hứa Đường quét đến giữa ngón tay anh đang kẹp lấy điếu thuốc cháy thành một tàn thuốc thật dài, tùy thời đều có thể gãy.

Cô thấy căng thẳng trong lòng, giống như có tảng đá lớn đè ép thật mạnh lên.

Trước khi Chu Hiểm trở thành thành viên tích cực của "Thanh Long Bang", liên quan tới tin đồn về anh, chung quy là anh và mẹ anh gắn bó chặt chẽ với nhau. Đúng lúc này đầu đường cuối ngõ lưu truyền mấy cái phiên bản về thân thế của anh, truyền đi phổ biến nhất, nói rằng bây giờ cha của anh là TrầnThủ Hà đã chuyển tới huyện Lộc Sơn sống cuộc sống giàu có.

Ở nơi nhỏ bé chật hẹp như trấn Độ Hà này, TrầnThủ Hà là truyền kỳ số một. Năm đó bằng một đôi chân đi ra núi lớn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hai mươi năm sau áo gấm về quê, mua xuống gần nửa đất trống của trấn Độ Hà.

Mà mẹ của Chu Hiểm lúc ấy là một nhân viên phục vụ của một nhà khách của thị trấn, lúc Trần Thủ Hà tới trọ ở nhà khách, thì bà dựa vào mấy phần tư sắc của mình thừa cơ quyến rũ, châu thai ám kết (mang thai). Vợ của Trần Thủ Hà cũng không phải là đèn cạn dầu, sau khi biết việc này liền dẫn mấy người đến thị trấn, thành công ngăn cản mẹ Chu Hiểm muốn bằng vào con trai trong bụng để vọng tưởng trèo quyền phụ quý.

* Trèo quyền phụ quý : dựa vào con trai để vào được gia đình quyền quý.

Lúc đó trong bụng bà Trần cũng đang mang thai đứa con thứ hai, tức giận làm cho động thai khí, bất hạnh sinh non.

Cuối cùng mẹ Chu Hiểm không thể như nguyện leo lên trên, chỉ nhận được một khoản phí nuôi dưỡng ít đến đáng thương. Về sau lại có một vài tin đồn, nói mẹ Chu Hiểm nghèo rớt mùng tơi, thậm chí bắt đầu làm một ít nghề nghiệp da thịt.

Trấn Độ Hà tư tưởng bảo thủ, gièm pha trải qua thêm mắm thêm muối như vậy, trở thành đề tài nói chuyện lâu dài không suy giảm nơi trà dư tửu hậu.

* Trà dư tửu hậu: giờ rỗi rãi (sau khi cơm nước xong)

"Mẹ" Hứa Đường giữ chặt cánh tay mẹ Hứa, thấp giọng cầu xin: "Mẹ và Hứa Dương đi ra ngoài trước đi."

Mẹ Hứa liếc mắt nhìn Chu Hiểm một cái, hừ nhẹ một tiếng, đi ra ngoài.

Hứa Đường đóng cửa phòng ngủ lại, từng bước đến gần Chu Hiểm: "Chu Hiểm..."

"Giúp tôi thu dọn đồ đạc, Phương Cử đang ở đầu cầu chờ tôi." Giọng nói của Chu Hiểm bình tĩnh đến khác thường.

Hứa Đường sửng sốt.

Chu Hiểm bóp tắt điếu thuốc, cầm lấy túi sách màu đen bên giường, đưa tay vào trong móc móc, sau đó kéo tay Hứa Đường qua, móc vật gì đó ra nhét vào trong tay Hứa Đường: "Lấy phiếu nợ ra."

Hứa Đường cúi đầu nhìn lại, đó chỉ là một chiếc vòng tay bạc trĩu nặng, dường như là bạc ngàn năm, dựa vào thị trường hiện nay, ước chừng giá cả vượt qua năm trăm.

Hứa Đường cắn cắn môi, đẩy vòng tay trở về: "Tôi chỉ cần tiền mặt."

Chu Hiểm cũng không đón lấy, túm lấy đồ đạc của mình ở trong phòng ngủ lên tùy ý nhét vào trong túi, tùy tiện kéo khóa kéo, đeo trên vai, lập tức nhanh chân đi ra ngoài.

"Chu Hiểm!" Hứa Đường nhanh chóng vòng ra trước mặt anh.

Mẹ Hứa ở phòng bên cạnh nghe động tĩnh, nghe thấy Chu Hiểm muốn đi, lập tức mở cửa phòng ra, đưa tay níu Hứa Đường lại.

Giờ phút này Chu Hiểm đã đi đến cửa chính, trở tay đóng cửa lại.

Theo một tiếng "Oành" vang lên, bờ vai Hứa Đường nhất thời suy sụp xuống, cô mím chặt môi, ánh mắt âm u, nhìn cửa chính đóng chặt gắt gao nắm lấy chiếc vòng tay trong tay.

Chương 8: Độ Hà (08)

Editor: Quyền Khuyên

Mẹ Hứa giận đến mức không định ra ngoài nữa mà đi thẳng vào phòng tắm để tắm. Hứa Dương Mặc im lặng nhặt Hồ Điệp Đao đang ở trên mặt đất lên, nhìn bóng dáng Hứa Đường đang lẻ loi đứng ở dưới bóng đèn, không nhịn được đi tới nhẹ nhàng ôm bả vai cô, "Chị, không sao chứ? Hiểm. . . . . . Có phải Chu Hiểm nói lời khó nghe đúng không?"

Hứa Đường lắc đầu, "Không có việc gì."

Hai chị em hết hứng thú, đứng im lặng một lát, Hứa Đường xoay người đi dọn dẹp phòng của Hứa Dương, Hứa Dương đến phòng Hứa Đường thu thập đồ của mình. Hứa Đường trông thấy vẫn còn một bộ quần áo đang phơi mà Chu Hiểm chưa kịp dọn dẹp,im lặng trong khoảnh khắc, cô dùng gậy treo quần áo lấy xuống. Trải phẳng, xếp gọn, bỏ vào túi nhựa nhỏ màu đen, thầm nghĩ để ở quán chỗ đầu cầu, một ngày nào đó gặp Chu Hiểm thì trả lại cho anh ta.

Tuần tiếp theo, Hứa Đường đều ở đây liên lạc với nhà máy bán trang phục. Vào dịp này, đã có kết quả thi vào trường cao đẳng, hơn mười lăm điểm so với đánh giá của cô, vào một trường cao đẳng tốt trong thành phố. Thị trấn Độ Hà, trình độ giáo viên có hạn, hàng năm khá lắm cũng chỉ có năm học sinh thi được vào trường cao đẳng.

Một học sinh thi đỗ trường học sẽ có một phần thưởng, Hứa Đường tính toán một chút, khoản tiền thưởng thêm một chút,tiền vốn mở cửa hàng vừa đủ.

Đi trường học lĩnh phần thưởng và điền nguyện vọng, quán nhỏ của Hứa Đường ở chợ đêm chính thức bày ở đầu cầu. Ở đầu cầu, chỗ cô chọn gần một tiệm trà sữa, như vậy nữ sinh đi qua uống trà sữa đều tiện thể ghé qua.

Trước khi cô bắt đầu mở quầy, cô đã tìm mấy quyển tạp chí thời trang trong tiệm của ông chủ Triệu nghiên cứu vài ngày,cô cũng có vài kinh nghiệm đối với việc phối hợp quần áo. Trong quần áo, cô cố ý chọn khác kiểu dáng khác với hàng vỉa hè. Cô cao hơn 1m6, nhưng dáng người gầy, mặc quần áo rất tôn lên dáng người,mỗi ngày đều mặc một bộ quần áo được phối hợp tốt, đứng ở phía trước quầy cũng chính là một tấm biển quảng cáo di động.

Những cô gái đến nhìn quần áo cô bán có phong cách Tây hơn nhà khác một chút, sẽ dừng lại lâu hơn, vừa xem quần áo vừa hỏi cô. Hứa Đường mặc quần áo đẹp lại kiên nhẫn, khách hàng càng ngày càng nhiều, giao hàng rất nhanh, một đêm bán đi mười bộ không thành vấn đề.

Lúc cô mở quầy hàng vỉa hè được nửa tháng, cuối cùng cũng gặp lại Chu Hiểm.

Một đội xe máy xình xịch chạy nhanh từ phía cầu về hướng nam, đi về phía Hà Đông, đúng lúc đi qua gian hàng của Hứa Đường. Phương Cử đi đầu, liếc một cái thấy Hứa Đường, to tiếng kêu một câu: "Hứa tiểu thư!"

Hứa Đường đang xếp quần áo cho khách hàng, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Chu Hiểm đứng giữa đội xe.

Mặt Chu Hiểm lạnh nhạt mắt nhìn thẳng. Mà ngồi ở phía sau xe anh ta là Trương Tuyết, hai tay nắm hông anh thật chặt, khi đi ngang qua quầy của cô thì mặt quay sang nở nụ cười khiêu khích.

Hứa Đường giống như bị đâm một phát, hô hấp như chậm lại.

Còn chưa kịp gọi tên Chu Hiểm, đoàn xe đã nhanh chóng chạy xa, chỉ còn lại bụi mù đầy trời, xen lẫn với sự hối hả và nhộn nhịp là mùi thuốc lá vương trong không khí.

Tưởng Hòa Hoa đứng chót khi cuộc thi kết thúc, không có việc làm, cũng bày một quầy hàng đóng đế giày mà mẹ cô làm bên cạnh quầy bán quần áo của cô. Lúc này cô nghe thấy Phương Cử chào cô thì tò mò: "Chị Hứa Đường, chị biết bọn họ?"

Hứa Đường cầm quần áo đã đóng gói xong đưa cho khách hàng, trả lại tiền thừa thì mở miệng trả lời: "Không biết."

Sau lần đó Hứa Đường lại gặp phải Chu Hiểm cùng Trương Tuyết thêm ba lần nữa, mỗi lần đều có cảnh tượng giống nhau. Bộ quần áo được đóng gói trong túi màu đen để ở dưới thùng giấy vẫn không có cơ hội lấy ra. Cô cũng nhiều lần muốn gọi điện cho Chu Hiểm nhưng ý định này cuối cùng cũng không thể nào biến thành sự thực.

Ngày hai mươi tám tháng bảy đã đến rất nhanh, sinh nhậtHứa Đường.

Sinh nhật của năm trước đều diễn ra ở nhà nhưng năm nay Hứa Đườngđã trưởng thành, vả lại cô đã trúng tuyển vào một trường học trong thành phố, mặc kệ như thế nào, cũng phải tổ chức lớn. Để tốn ít thời gian và sức lực, sinh nhật Hứa Đườngcùng tổ chức cùng với bạn học Thăng Học Yến.

Tại thị trấn Độ Hà, việc hiếu hỉ thì đều là làm tiệc cơ động (ai đến trước ăn trước) tại nhà mình, mời mấy đầu bếp chuyên nấu tiệc, lại mời thêm mấy người làm, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước khi trời tối, đến khoảng 4h sáng thì bắt đầu làm, đến trưa là đồ ăn có thể đưa lên bàn rồi.

Trong sân nhỏ của nhà Hứa Đườngbày bốn cái bàn, trong ngõ nhỏ phủ vải bạt che nắng, lại bày sáu cái bàn. Mở bốn lần tiệc cơ động, tổng cộng bốn mươi mâm.

Hứa Đường tuy là nhân vật chính của bữa tiệc, cũng loay hoay chân không chạm đất, một lát là nghênh đón cha mẹ họ hàng thân thích hai bên, một lát còn phải chào hỏi bạn cùng lớp và giáo viên, nơi nào thiếu cái gì, cũng đều cần cô đi thông báo.

Thật vất vả bữa tiệc mới bắt đầu, cô còn phải lần lượtmời rượu từng bàn, cuối cùng món ăn nóng còn chưa ăn được một miếng thì lại đầy một bụng rượu.

Dày vò cả ngày, đến mười giờ tối thì trừ họ hàng thân thíchhai bên, những vị khách khác cuối cùng cũng về hết.

Mẹ Hứa bắt đầu sắp xếp chỗ ngủ cho họ hàng thân thích, Hứa Đường mệt mỏi gần như lả cả người, đi về tắm trước, đang thay quần áo thì nghe thấy tiếng có vật gì đó đập vào cửa kính.

Hứa Đường sợ hết hồn, lập tức mặc váy vào, sững sờ nhìn chằm chằm cái cửa sổ. Một lát sau, cửa sổ lại bị đập một cái.

Hứa Đường lập tức đến mở cửa sổ ra, trông thấy một cái đầu nhuộm tóc màu hồng quen thuộc ở phía ngoài tường rào. Phương Cử cười huýt sáo một cái, "Mau ra đây!"

Sau lưng anh ta dưới cây dẻ còn có một người đang đứng, không nhìn rõ vì đứng trong bóng tối, chỉ thấy một đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối.

Hứa Đường cảm thấy trái tim khẽ to ra, hít một hơi thật dài, "Chờ một chút."

Mẹ Hứa đang nói bàn bạc với họ hàng thân thích trong phòng khách về chỗ ở, Hứa Đường vừa lau tóc vừa nói: "Mẹ, để con đến ngủ ở nhà bạn ngồi cùng bàn."

Mẹ Hứa biết bạn ngồi cùng bàn với Hứa Đường là nữ sinh, ở phía đông, cách nơi này cũng mười phút đi đường. Bà đang lo đặt chăn đệm nằm dưới đất cũng là giật gấu vá vai, nghe Hứa Đường nói như vậy thì gật đầu đồng ý.

Hứa Đường trở về phòng của mình, trên lung là một cái túi nhỏ màu hồng nhạt, lấy cái túi màu đen ra cầm ở trong tay, suy nghĩ một chút, lại để nguyên vào chỗ cũ.

Phương Cử và Chu Hiểm đã chờ tại đầu hẻm, Phương Cử nhìn thấy bóng dáng Hứa Đường, lập tức huýt sáo.

Hứa Đường mặc một cái váy liền thânsáng màu từ đầu gối trở lên, tóc mới gọi còn chưa khô, cứ thế để ra sau lưng, trong không khí thoang thoảng mùi hương tĩnh khiết.Cô đi thẳng đến, mặc váy làm lộ tra bắp chân trắng nõn cân đối, mỗi một bước đều lộ ra mấy phần duyên dáng thướt tha.

Bộ dáng kia cùng lần đầu tiên nhìn thấy "Đậu nành" quả thật tưởng như là hai người, Phương Cử sững sờ, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Chu Hiểm.

Hứa Đường đã đi tới gần, cách Phương Cử ba bước thì dừng lại, "Có chuyện gì sao?"

Phương Cử nhấc chân bước lên xe máy, "Lên xe."

Hứa Đường sửng sốt.

Phương Cử thật nhanh chóng nói thêm một câu, "Lên xe Anh Hiểm."

Hứa Đường lập tức chuyển ánh mắt sang Chu Hiểm vẫn trầm mặc không nói Chu Hiểm, hắn cũng nhảy lên xe máy, một tay cầm điếu thuốc, một cái tay khác nắm tay ga đang lẳng lặng nhìn cô.

Trong ngõ hẻm còn có mùi thuốc pháo nổ, hít thở tràn đầy lỗ mũi. Một loại cảm xúc khó nói lên lời làm ngực cô nghẹn lại và chua xót, vô cùng uất ức, nhưng sau cái nhìn chăm chú thì cảm thấy uất ức cũng không còn gì quan trọng.

Cô không có do dự nữa, đi đến bên cạnh xe Chu Hiểm, nhấc chân lên xe.

Phương Cử nhấn chân ga, chiếc xe máy quẹo khúc quanh, đi thẳng về hướng đông, Chu Hiểm theo sát phía sau. Bàn tay Hứa Đường nắm chặt, đầy mồ hôi, gió ấm áp đập vào mặt, hô hấp nghẹn trong cổ.

Rất nhanh đã tới cạnh cầu, Chu Hiểm quẹo thật nhanh, Hứa Đường sợ đến mức lập tức vươn tay, ôm chặt lấy anh.

Chờ qua chỗ quẹo cua này, lúc này Hứa Đường mới giật mình, nhìn chằm chằm tay mình đang tự mình ôm ngang hông Chu Hiểm, lúc đó mang tai đỏ bừng bừng.

Bên tai là tiếng gió đêm kêu khe khẽ, Hứa Đường cảm giác mình giống như một con diều, vùng ra thoát khỏi trói buộc, bay tới bầu trời rộng lớn kia.

Lái xe đi chừng mười năm phút đồng hồ, quẹo vào một đường nhỏ, lại mở xong tốn năm phút đồng hồ, dừng tại một phòng phía trước ở tầng bốn.

Phương Cử dừng xe, kêu một tiếng về phía cửa cuốn đang mở to: "Chị dâu đến rồi!"

Hứa Đường còn chưa kịp tiêu hóa xưng hô đáng sợ này thì bảy tám người từ trong phòng tuôn ra, đồng loạt đứng ở cửa, rống lên chào Hứa Đường.

Hứa Đường bị vô số câu "Chào chị dâu" đến mức bối rối đầu bùng nổ, cho đến khi Chu Hiểm quay đầu lại nhỏ giọng nói một câu "Xuống xe", thì mới phục hồi được tinh thần.

Chu Hiểm dừng xe xong, đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô đi vào trong. Hứa Đường khẽ run lên giống như là bị điện giật, giữa những tiếng cười tiếng hò hét ầm ĩ của mọi người đi theo Chu Hiểm vào phòng.

Lầu một là một phòng khách cực lớn, bày bốn cái bàn, bên cạnh là bộ ghế sa lon cùng bàn trà, đều là màu đen, bên tường để một chiếc TV.

Chu Hiểm ôm cô ngồi xuống ghế sofa, mông Hứa Đường còn chưa ngồi ổn, liền nhìn thấy Phương Cử bưng một cái bánh ngọt đại bự tới đây, đặt ở trên bàn trà.

Bánh ngọt, phía trên mặt trang trí hoa màu hồng hồng, màu xanh xanh, bị mười tám ngọn nến đâm nát bét.

Hứa Đường liếc mắt nhìn, lập tức nhìn sang chỗ khác, thật sự không nhìn nổi lần thứ hai.

"Chị dâu, cầu nguyện!" Phương Cử nói lớn tiếng.

"Cầu nguyện, cầu nguyện!" Người bên cạnh lập tức hưởng ứng.

"Tốt nhất là ước đầu bạc răng long với Anh Hiểm!"

"Đầu bạc răng long!"

Hứa Đường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là chắp tay trước ngực nhắm mắt tượng trưng, mở mắt hít một hơi bắt đầu thổi nến. Cảm giác này ngắn gọn, cũng còn ba bốn cây nến không thổi tắt. Phương Cử tiến lên phía trước thổi giúp cô, rút nến bắt đầu chia bánh ngọt, anh ta quan tâm cắt chỗ bông hoa ở giữa cho Hứa Đường, "Chị dâu, chị ăn miếng bánh to nhất này."

Hứa Đường nhìn trên đĩa giấy là một cục bơ màu hồng xanh trắng, ". . . . . . Cám ơn."

Một nhóm người hi hi ha ha chia bánh ngọt xong, Hứa Đường cảm thấy ngấy đến tận cổ vì miếng bánh ngọt đầy bơ, nhưng khi Chu Hiểm "Thân thiết" nhìn chăm chú thì cô vẫn cố nhịn xuống ăn hết.

Bánh ngọt nhanh chóng được bỏ xuống, các xiên nướng được bày lên, trong khoảng thời gian ngắn tiếng khui bia vang lên bên tai không dứt.

Ăn một lát, Chu Hiểm đứng dậy đi toilet, Hứa Đường vội vàng thừa dịp này bắt Phương Cử, "Làm sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

Phương Cử cười, "Ở phía nam của cầu nổ pháo cả ngày, hôm nay cô lại không mở quầy, vừa hỏi là biết."

"Những thứ này đều là Chu Hiểm dặn dò?"

"Anh Hiểm không dặn dò sao chúng em dám làm?"

Hứa Đường im lặng trong chốc lát, không hiểu rõ hành động lần này Chu Hiểm có tính toán gì.

Phương Cử cười hì hì nói tiếp: "Hôm nay anh Hiểm đánh bi-a với chúng em đánh bóng bàn, pháo vang một tiếng thì bóng của anh bay lệch một lần, cuối cùng vứt gậy bi-a rồi đi ra ngoài. Em hỏi anh định làm gì, anh nói, ‘Đón chị dâu các em’."

Hứa Đường không nhịn được hỏi: "Vậy Trương Tuyết là gì?"

"A…, bạn gái anh Hiểm."

Hứa Đường tiêu hóa đáp án này, "Hai từ này không phải là cùng một ý nghĩa sao?"

Phương Cử giống như cảm thấy vấn đề này của cô là không thể tưởng tượng nổi, trợn hai mắt nhìn cô, "Dĩ nhiên không phải. Bạn gái và vợ sao có thể cùng một ý nghĩa?"

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom