-
Chương 235-236
Chương 235: Đi điều tra Sơ Nghi
Dưới ánh đèn đường ảm đạm, dáng người cao ráo ấy đứng thẳng tắp bên đường.
Hắn cứ đứng như vậy, nhìn chiếc xe màu đen sang trọng kia chạy lướt khỏi tầm mắt của mình.
Người con gái mà hắn khắc cốt ghi tâm, nhớ nhung suốt ba năm, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn siết chặt tay, đè nén xúc động muốn đuổi theo của mình, lấy điện thoại ra gọi.
Lúc A Lan nghe thấy điện thoại rung, cô đang nằm trong lòng Tô Ngôn, điện thoại của cô nằm trên chiếc tủ đầu giường bên phía Tô Ngôn.
Cô định nhấc người dậy để lấy điện thoại, Tô Ngôn liền bất mãn cau mày, tay vớ lấy chiếc điện thoại của A Lan, ném cho cô.
Sau đó trở mình, dường như là đang rất bực bội vì bị điện thoại đánh thức, nhưng lại không nhấc người rời đi giống như trước đây.
A Lan nhìn bóng lưng của anh ta, thu lại biểu cảm thỏa mãn giả tạo sau cuộc ân ái, lộ ra biểu cảm lạnh lùng.
Cô tiếp nhận cuộc gọi, giọng điệu cung kính: “Alo, Quý tổng...”
Quý Tư Hàn lạnh giọng nói: “A Lan, người chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối, có khả năng sống lại không?”
A Lan ngẩn ra.
Suy tim giai đoạn cuối, mấy chữ này đối với Quý Tư Hàn mà nói chính là cấm kỵ, ba năm nay hắn không cho ai nhắc tới.
Nay hắn lại đột nhiên hỏi tới suy tim giai đoạn cuối, là vẫn còn canh cánh cái chết của Thư tiểu thư sao?
A Lan sau khi ngơ ngác vài giây, trả lời: “Xin lỗi Quý tổng, tôi không phải là chuyên gia về căn bệnh suy tim nên không rõ lắm.”
Lúc Quý Tư Hàn định tắt điện thoại, A Lan lại nói: “Quý tổng, George là chuyên gia về bệnh tim có tiếng trên thế giới, anh ta chắc chắn là biết.”
Trong mắt Quý Tư Hàn chợt nổi lên một tia hi vọng, vội vàng tắt điện thoại rồi gọi cho George.
Nước Anh, George đang tản bộ trên bờ biển, nhìn thấy cuộc gọi của hắn, có chút không muốn tiếp nhận.
Nhưng không chịu nổi đối phương bám riết không buông, George cuối cùng vẫn cắn răng tiếp nhận cuộc gọi.
Quý Tư Hàn hỏi thăm một câu rồi đi thẳng vào chủ đề: “Người chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối, còn có khả năng sống lại không?”
George nghe hắn hỏi như vậy, liền biết hắn nhất định là đã đụng mặt Thư Vãn dùng thân phận của Sơ Nghi để về nước.
Nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của Thư tiểu thư, cũng không nói rõ chân tướng cho hắn biết, chỉ dựa theo sự thật để trả lời hắn: “Trong trường hợp thân thể còn, não chưa chết, thì có khả năng.”
Quý Tư Hàn nhận được đáp án này, đồng tử dần giãn ra: “Chỉ cần đổi tim là có thể sống đúng không?”
George gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng một khí rơi vào trạng thái hôn mê thì sẽ không khác gì người thực vật, tỉ lệ tỉnh lại không tới 1%.”
Thư tiểu thư không cho hắn nói sự thật với Quý Tư Hàn, nhưng lại không ngăn cản hắn trả lời câu hỏi của Quý Tư Hàn, như này chắc không tính là vi phạm lời hứa đâu nhỉ?
Quý Tư Hàn sau khi biết được có khả năng này, nói một tiếng ‘cảm ơn’ rồi tắt máy.
Đôi mắt đen láy lại lần nữa nhìn về phương hướng chiếc xe màu đen kia rời đi, càng thêm kiên định, người mà người đàn ông kia đưa đi chính là Thư Vãn của hắn.
Chỉ là quan hệ vợ chồng mà họ nói thì hắn lại không tin!
Lúc Tô Thanh dẫn theo vệ sĩ chạy tới, liền thấy Quý Tư Hàn đang đứng trước chiếc Bugatti bị đập nát.
Hắn còn tưởng là sếp tổng nhà mình bị đụng xe, liền vội vàng chạy tới.
“Quý tổng, anh không sao chứ? Có phải là uống nhiều thuốc quá nên bị ảo giác không?”
Ba năm nay, Quý tổng vẫn luôn mất ngủ, ôm hai món di vật của Thư tiểu thư thức trắng đêm.
Tô Thanh lo lắng sức khỏe hắn có vấn đề, liền hỏi lấy một ít thuốc trị mất ngủ ở chỗ A Lan cho hắn, kết quả là hắn uống tới nghiện.
Sau đó Tô Thanh phát hiện ra, thì ra số thuốc này khi uống nhiều sẽ dễ sinh ra ảo giác.
Ba năm nay Quý tổng chính là dựa vào những ảo giác này mà sống, nếu không thì chắc chắn hắn không trụ nổi.
Quý Tư Hàn thu lại tầm mắt, nghiên đầu nhìn Tô Thanh: “Đi điều tra một Hoa kiều đến từ nước Anh tên là Sơ Nghi, phải nhanh.”
Tô Thanh hơi ngẩn ra, nhưng cũng không dám hỏi nguyên do, gật đầu, cung kính đáp: “Vâng.”
Thấy chiếc Bugatti đã nát, Tô Thanh vẫn phải mời Quý Tư Hàn lên xe công vụ.
Sau khi lên xe, Tô Thanh quay lại nói với Quý Tư Hàn: “Quý tổng, phu nhân đã xin giảm án ba lần, đoán chừng năm nay sẽ ra.”
Quý Tư Hàn nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cười lạnh lẽo lan dần lên ánh mắt.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chậm rãi nói: “Vậy thì thêm cho bà ta một tội trạng nữa đi...”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 236: Tìm thấy Sam Sam
Bóng tối bao trùm lên xe làm cho bầu không khí càng thêm kỳ lạ, Thư Vãn không nhịn nổi nữa lén quay sang nhìn Trì Nghiễn Châu. Hắn điều khiển xe bằng một tay, những đốt ngón tay thuôn dài thi thoảng lại xoay vô lăng một cái.
Khuôn mặt đẹp trai không mang chút biểu cảm nào, cũng không mở miệng hỏi người kia là ai, hắn giống như không có hứng thú với chuyện của cô vậy, cứ như chỉ cần đảm bảo rằng tâm ý của cô luôn ở trên người hắn đã đủ rồi.
Thư Vãn còn đang đoán xem hắn nghĩ gì thì Trì Nghiễn Châu mở miệng hỏi: “Người kia là Quý Tư Hàn?”
Thư Vãn khẽ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Trì Nghiễn Châu quay qua nhìn cô “Em nhiều đàn ông tới vậy?”
Thư Vãn: ……
Cái gì mà cô nhiều đàn ông tới vậy? Thư Vãn tức giận đáp : “Anh có hứng biết quá khứ của em tới vậy?”
Trì Nghiễn Châu giống như nghĩ gì đó rồi lạnh giọng nói : “không có hứng…”
Không có hứng còn hỏi làm gì? Thư Vãn nghiến răng một cái rồi quay đầu ra nhìn cửa sổ.
Rất nhanh xe đã về tới biệt thự, Thư Vãn sau khi xuống xe thì đi thẳng vào phòng ngủ. Trước khi đóng cửa phòng còn nghe thấy tiếng của Trì Nghiễn Thanh từ phía sau truyền tới: “Đừng khoá cửa.”
Thư Vãn còn đang định nói với hắn là nửa đêm đừng có xuất hiện đột ngột thật sự doạ người khác sợ chết khiếp, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hắn đóng cửa ‘rầm’ một cái, sau đó lại nghe thấy tiếng khoá cửa từ bên trong.
Thư Vãn: …
Trong lòng cô vội vã muốn gặp Sam Sam, không biết mấy năm nay, bởi vì cô rời đi lại thêm sự phản bội của Giang Vũ mà Sam Sam đã phải chịu nhiều sự giày vò, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể làm chủ câu lạc bộ như ngày hôm nay.
Thời gian trôi nhanh, cả một đêm không ngủ cô thức tới gần bình minh mới có chút mệt mỏi, chợp mắt được một lúc vậy mà khi tỉnh lại đã tới buổi trưa. Cô dụi mắt một cái nhìn thấy nữ giúp việc mặc đồng phúc đang đứng đối diện nở một nụ cười dịu dàng với cô.
“Thiếu phu nhân tỉnh rồi?”
Thư Vãn nhíu mày, thiếu phu nhân cái gì?
Người giúp việc đi tới cúi người hỏi cô: “Bữa trưa ngài muốn dùng gì?”
Thư Vãn lấy lại tinh thần hỏi: “Cô là giúp việc do Trì Nghiễn Châu tuyển dụng?”
Nữ giúp việc lắc đầu: “Chúng tôi là người làm của nhà họ Trì, ngài Trì biết thiếu gia quay về nên cử chúng tôi qua.”
Thiếu gia?
Thư Vãn càng nhíu mày chặt hơn, Trì Nghiễn Châu không phải là kiến trúc sư xây dựng hay sao? Sao tự nhiên lại biến thành thiếu gia rồi?
Nữ giúp việc không giải thích gì thêm chỉ nở nụ cười nhẹ nói: “Vậy thiếu phu nhân, tôi chuẩn bị chút đồ ăn tây cho ngài, có được không?”
Thư Vãn gật đầu: “Cám ơn.”
Nữ giúp việc đáp một câu rồi quay người rời đi, Thư Vãn cũng lật chăn ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân thì thay quần áo rồi đi tìm Trì Nghiễn Châu hỏi rõ ràng. Nhưng vừa hỏi mới biết hắn đã đi khỏi nhà từ sớm vậy nên Thư Vãn chỉ có thể chờ.
Mà Trì Nghiễn Châu có là kiến trúc sư hay là thiếu gia thì cũng chả liên quan gì tới cô, cô cầm điện thoại lấy xe chạy thẳng tới câu lạc bộ đêm.
Cái xe Trì Nghiễn Châu đưa cho cô vẫn còn đỗ ở bãi xe câu lạc bộ, Thư Vãn thấy nhân viên câu lạc bộ còn chưa đi làm thì đành quay lại xe ngồi đợi. Đại khái là gần bảy giờ tối Thư Vãn thấy Nghê Hồng sáng đèn, cô bước xuống xe đi thẳng vào trong thang máy.
Vừa từ thang máy bước ra đã nhìn thấy một nhóm bảo an đang lôi kéo một người đàn ông, mọi người xung quanh cũng nhìn người đàn ông kia. Thư Vãn vừa nhìn bóng lưng người kia liền nhận ra đây là Giang Vũ.
Lúc này Giang Vũ đang quỳ trên đất nhưng vẫn tiếp tục xông vào phía bên trong quán la lối ầm ĩ
“Sam Sam, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Đám bảo an cũng hét lên: “Chị Sam Sam đã nói rồi, mày cút ngay đi, đừng để bọn tao đập cho một trận!”
“Sam Sam…” Giang Vũ cố hét lên, “Sam Sam, mẹ anh bị ung thư, anh bị công ty sa thải, con không có sữa uống. Em xem tình nghĩa bao năm của chúng ta, cứ coi anh như thằng ăn mày giúp anh được không?”
“Nếu anh là ăn mày thật, cho anh chút tiền xong cũng chả còn liên quan gì nữa, nhưng anh đâu phải ăn mày…”
Một giọng nói yêu kiều từ từ truyền tới, nghe ngữ điệu có ba phần mệt mỏi bảy phần xa cách.
“Anh *** là cái loại cặn bã!”
“Sam Sam!”
“Bịt mồm hắn vào mau tống hắn đi cho khuất mắt tôi!”
Mấy bảo an vừa nghe thấy lời này lập tức vác Giang Vũ lên rồi tống hắn vào trong thang máy.
“Mẹ kiếp, thằng đê tiện!”
Thư Vãn đi theo giọng nói này thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào quầy bar.
Bóng dáng yêu kiều thướt tha, mái tóc xoăn gợn sóng dài tới eo, những ngón tay thuôn dài đang kẹp lấy điếu thuốc lá, tay còn lại thì đang nâng ly. Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ bên trong chiếc ly. Thật giống như tách biệt khỏi thế giới xung quanh, dưới ánh đèn mờ ảo càng làm cho cô thêm hư ảo tách biệt.
Thư Vãn nhìn thấy Sam Sam mũi tự nhiên có chút cay, khoé mắt cũng đỏ lên. Cô đứng ngốc một lúc sau đó trong miệng mới phát ra âm thanh.
“Sam Sam!”
Âm thanh yếu ớt bị tạp âm ồn ào trong câu lạc bộ che lấp, nhưng nó lại giống như một luồng sóng điện từ truyền được vào dây thần kinh của Sam Sam. Chỉ thấy Sam Sam vén mái tóc xoăn lên chậm rãi quay đầu nhìn ra chỗ cửa thang máy, ở đó có một người phụ nữ nước mắt lưng tròng đang nhìn cô.
Dưới ánh đèn đường ảm đạm, dáng người cao ráo ấy đứng thẳng tắp bên đường.
Hắn cứ đứng như vậy, nhìn chiếc xe màu đen sang trọng kia chạy lướt khỏi tầm mắt của mình.
Người con gái mà hắn khắc cốt ghi tâm, nhớ nhung suốt ba năm, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn siết chặt tay, đè nén xúc động muốn đuổi theo của mình, lấy điện thoại ra gọi.
Lúc A Lan nghe thấy điện thoại rung, cô đang nằm trong lòng Tô Ngôn, điện thoại của cô nằm trên chiếc tủ đầu giường bên phía Tô Ngôn.
Cô định nhấc người dậy để lấy điện thoại, Tô Ngôn liền bất mãn cau mày, tay vớ lấy chiếc điện thoại của A Lan, ném cho cô.
Sau đó trở mình, dường như là đang rất bực bội vì bị điện thoại đánh thức, nhưng lại không nhấc người rời đi giống như trước đây.
A Lan nhìn bóng lưng của anh ta, thu lại biểu cảm thỏa mãn giả tạo sau cuộc ân ái, lộ ra biểu cảm lạnh lùng.
Cô tiếp nhận cuộc gọi, giọng điệu cung kính: “Alo, Quý tổng...”
Quý Tư Hàn lạnh giọng nói: “A Lan, người chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối, có khả năng sống lại không?”
A Lan ngẩn ra.
Suy tim giai đoạn cuối, mấy chữ này đối với Quý Tư Hàn mà nói chính là cấm kỵ, ba năm nay hắn không cho ai nhắc tới.
Nay hắn lại đột nhiên hỏi tới suy tim giai đoạn cuối, là vẫn còn canh cánh cái chết của Thư tiểu thư sao?
A Lan sau khi ngơ ngác vài giây, trả lời: “Xin lỗi Quý tổng, tôi không phải là chuyên gia về căn bệnh suy tim nên không rõ lắm.”
Lúc Quý Tư Hàn định tắt điện thoại, A Lan lại nói: “Quý tổng, George là chuyên gia về bệnh tim có tiếng trên thế giới, anh ta chắc chắn là biết.”
Trong mắt Quý Tư Hàn chợt nổi lên một tia hi vọng, vội vàng tắt điện thoại rồi gọi cho George.
Nước Anh, George đang tản bộ trên bờ biển, nhìn thấy cuộc gọi của hắn, có chút không muốn tiếp nhận.
Nhưng không chịu nổi đối phương bám riết không buông, George cuối cùng vẫn cắn răng tiếp nhận cuộc gọi.
Quý Tư Hàn hỏi thăm một câu rồi đi thẳng vào chủ đề: “Người chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối, còn có khả năng sống lại không?”
George nghe hắn hỏi như vậy, liền biết hắn nhất định là đã đụng mặt Thư Vãn dùng thân phận của Sơ Nghi để về nước.
Nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của Thư tiểu thư, cũng không nói rõ chân tướng cho hắn biết, chỉ dựa theo sự thật để trả lời hắn: “Trong trường hợp thân thể còn, não chưa chết, thì có khả năng.”
Quý Tư Hàn nhận được đáp án này, đồng tử dần giãn ra: “Chỉ cần đổi tim là có thể sống đúng không?”
George gật đầu: “Có thể thì có thể, nhưng một khí rơi vào trạng thái hôn mê thì sẽ không khác gì người thực vật, tỉ lệ tỉnh lại không tới 1%.”
Thư tiểu thư không cho hắn nói sự thật với Quý Tư Hàn, nhưng lại không ngăn cản hắn trả lời câu hỏi của Quý Tư Hàn, như này chắc không tính là vi phạm lời hứa đâu nhỉ?
Quý Tư Hàn sau khi biết được có khả năng này, nói một tiếng ‘cảm ơn’ rồi tắt máy.
Đôi mắt đen láy lại lần nữa nhìn về phương hướng chiếc xe màu đen kia rời đi, càng thêm kiên định, người mà người đàn ông kia đưa đi chính là Thư Vãn của hắn.
Chỉ là quan hệ vợ chồng mà họ nói thì hắn lại không tin!
Lúc Tô Thanh dẫn theo vệ sĩ chạy tới, liền thấy Quý Tư Hàn đang đứng trước chiếc Bugatti bị đập nát.
Hắn còn tưởng là sếp tổng nhà mình bị đụng xe, liền vội vàng chạy tới.
“Quý tổng, anh không sao chứ? Có phải là uống nhiều thuốc quá nên bị ảo giác không?”
Ba năm nay, Quý tổng vẫn luôn mất ngủ, ôm hai món di vật của Thư tiểu thư thức trắng đêm.
Tô Thanh lo lắng sức khỏe hắn có vấn đề, liền hỏi lấy một ít thuốc trị mất ngủ ở chỗ A Lan cho hắn, kết quả là hắn uống tới nghiện.
Sau đó Tô Thanh phát hiện ra, thì ra số thuốc này khi uống nhiều sẽ dễ sinh ra ảo giác.
Ba năm nay Quý tổng chính là dựa vào những ảo giác này mà sống, nếu không thì chắc chắn hắn không trụ nổi.
Quý Tư Hàn thu lại tầm mắt, nghiên đầu nhìn Tô Thanh: “Đi điều tra một Hoa kiều đến từ nước Anh tên là Sơ Nghi, phải nhanh.”
Tô Thanh hơi ngẩn ra, nhưng cũng không dám hỏi nguyên do, gật đầu, cung kính đáp: “Vâng.”
Thấy chiếc Bugatti đã nát, Tô Thanh vẫn phải mời Quý Tư Hàn lên xe công vụ.
Sau khi lên xe, Tô Thanh quay lại nói với Quý Tư Hàn: “Quý tổng, phu nhân đã xin giảm án ba lần, đoán chừng năm nay sẽ ra.”
Quý Tư Hàn nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cười lạnh lẽo lan dần lên ánh mắt.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chậm rãi nói: “Vậy thì thêm cho bà ta một tội trạng nữa đi...”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 236: Tìm thấy Sam Sam
Bóng tối bao trùm lên xe làm cho bầu không khí càng thêm kỳ lạ, Thư Vãn không nhịn nổi nữa lén quay sang nhìn Trì Nghiễn Châu. Hắn điều khiển xe bằng một tay, những đốt ngón tay thuôn dài thi thoảng lại xoay vô lăng một cái.
Khuôn mặt đẹp trai không mang chút biểu cảm nào, cũng không mở miệng hỏi người kia là ai, hắn giống như không có hứng thú với chuyện của cô vậy, cứ như chỉ cần đảm bảo rằng tâm ý của cô luôn ở trên người hắn đã đủ rồi.
Thư Vãn còn đang đoán xem hắn nghĩ gì thì Trì Nghiễn Châu mở miệng hỏi: “Người kia là Quý Tư Hàn?”
Thư Vãn khẽ ừ một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Trì Nghiễn Châu quay qua nhìn cô “Em nhiều đàn ông tới vậy?”
Thư Vãn: ……
Cái gì mà cô nhiều đàn ông tới vậy? Thư Vãn tức giận đáp : “Anh có hứng biết quá khứ của em tới vậy?”
Trì Nghiễn Châu giống như nghĩ gì đó rồi lạnh giọng nói : “không có hứng…”
Không có hứng còn hỏi làm gì? Thư Vãn nghiến răng một cái rồi quay đầu ra nhìn cửa sổ.
Rất nhanh xe đã về tới biệt thự, Thư Vãn sau khi xuống xe thì đi thẳng vào phòng ngủ. Trước khi đóng cửa phòng còn nghe thấy tiếng của Trì Nghiễn Thanh từ phía sau truyền tới: “Đừng khoá cửa.”
Thư Vãn còn đang định nói với hắn là nửa đêm đừng có xuất hiện đột ngột thật sự doạ người khác sợ chết khiếp, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hắn đóng cửa ‘rầm’ một cái, sau đó lại nghe thấy tiếng khoá cửa từ bên trong.
Thư Vãn: …
Trong lòng cô vội vã muốn gặp Sam Sam, không biết mấy năm nay, bởi vì cô rời đi lại thêm sự phản bội của Giang Vũ mà Sam Sam đã phải chịu nhiều sự giày vò, trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể làm chủ câu lạc bộ như ngày hôm nay.
Thời gian trôi nhanh, cả một đêm không ngủ cô thức tới gần bình minh mới có chút mệt mỏi, chợp mắt được một lúc vậy mà khi tỉnh lại đã tới buổi trưa. Cô dụi mắt một cái nhìn thấy nữ giúp việc mặc đồng phúc đang đứng đối diện nở một nụ cười dịu dàng với cô.
“Thiếu phu nhân tỉnh rồi?”
Thư Vãn nhíu mày, thiếu phu nhân cái gì?
Người giúp việc đi tới cúi người hỏi cô: “Bữa trưa ngài muốn dùng gì?”
Thư Vãn lấy lại tinh thần hỏi: “Cô là giúp việc do Trì Nghiễn Châu tuyển dụng?”
Nữ giúp việc lắc đầu: “Chúng tôi là người làm của nhà họ Trì, ngài Trì biết thiếu gia quay về nên cử chúng tôi qua.”
Thiếu gia?
Thư Vãn càng nhíu mày chặt hơn, Trì Nghiễn Châu không phải là kiến trúc sư xây dựng hay sao? Sao tự nhiên lại biến thành thiếu gia rồi?
Nữ giúp việc không giải thích gì thêm chỉ nở nụ cười nhẹ nói: “Vậy thiếu phu nhân, tôi chuẩn bị chút đồ ăn tây cho ngài, có được không?”
Thư Vãn gật đầu: “Cám ơn.”
Nữ giúp việc đáp một câu rồi quay người rời đi, Thư Vãn cũng lật chăn ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhân thì thay quần áo rồi đi tìm Trì Nghiễn Châu hỏi rõ ràng. Nhưng vừa hỏi mới biết hắn đã đi khỏi nhà từ sớm vậy nên Thư Vãn chỉ có thể chờ.
Mà Trì Nghiễn Châu có là kiến trúc sư hay là thiếu gia thì cũng chả liên quan gì tới cô, cô cầm điện thoại lấy xe chạy thẳng tới câu lạc bộ đêm.
Cái xe Trì Nghiễn Châu đưa cho cô vẫn còn đỗ ở bãi xe câu lạc bộ, Thư Vãn thấy nhân viên câu lạc bộ còn chưa đi làm thì đành quay lại xe ngồi đợi. Đại khái là gần bảy giờ tối Thư Vãn thấy Nghê Hồng sáng đèn, cô bước xuống xe đi thẳng vào trong thang máy.
Vừa từ thang máy bước ra đã nhìn thấy một nhóm bảo an đang lôi kéo một người đàn ông, mọi người xung quanh cũng nhìn người đàn ông kia. Thư Vãn vừa nhìn bóng lưng người kia liền nhận ra đây là Giang Vũ.
Lúc này Giang Vũ đang quỳ trên đất nhưng vẫn tiếp tục xông vào phía bên trong quán la lối ầm ĩ
“Sam Sam, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Đám bảo an cũng hét lên: “Chị Sam Sam đã nói rồi, mày cút ngay đi, đừng để bọn tao đập cho một trận!”
“Sam Sam…” Giang Vũ cố hét lên, “Sam Sam, mẹ anh bị ung thư, anh bị công ty sa thải, con không có sữa uống. Em xem tình nghĩa bao năm của chúng ta, cứ coi anh như thằng ăn mày giúp anh được không?”
“Nếu anh là ăn mày thật, cho anh chút tiền xong cũng chả còn liên quan gì nữa, nhưng anh đâu phải ăn mày…”
Một giọng nói yêu kiều từ từ truyền tới, nghe ngữ điệu có ba phần mệt mỏi bảy phần xa cách.
“Anh *** là cái loại cặn bã!”
“Sam Sam!”
“Bịt mồm hắn vào mau tống hắn đi cho khuất mắt tôi!”
Mấy bảo an vừa nghe thấy lời này lập tức vác Giang Vũ lên rồi tống hắn vào trong thang máy.
“Mẹ kiếp, thằng đê tiện!”
Thư Vãn đi theo giọng nói này thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào quầy bar.
Bóng dáng yêu kiều thướt tha, mái tóc xoăn gợn sóng dài tới eo, những ngón tay thuôn dài đang kẹp lấy điếu thuốc lá, tay còn lại thì đang nâng ly. Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ bên trong chiếc ly. Thật giống như tách biệt khỏi thế giới xung quanh, dưới ánh đèn mờ ảo càng làm cho cô thêm hư ảo tách biệt.
Thư Vãn nhìn thấy Sam Sam mũi tự nhiên có chút cay, khoé mắt cũng đỏ lên. Cô đứng ngốc một lúc sau đó trong miệng mới phát ra âm thanh.
“Sam Sam!”
Âm thanh yếu ớt bị tạp âm ồn ào trong câu lạc bộ che lấp, nhưng nó lại giống như một luồng sóng điện từ truyền được vào dây thần kinh của Sam Sam. Chỉ thấy Sam Sam vén mái tóc xoăn lên chậm rãi quay đầu nhìn ra chỗ cửa thang máy, ở đó có một người phụ nữ nước mắt lưng tròng đang nhìn cô.
Bình luận facebook