• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người Tình Của Lý Tổng (3 Viewers)

  • Chương 248-252

Chương 248: Đau không, đã từng đau

Hắn đưa tay muốn sờ lên mặt cô, cô giật mình lùi lại sau một bước. Thư Vãn trợn mắt nhìn bàn tay trái của hắn, giống như bị ám ảnh tâm lý, trong con ngươi của cô chỉ còn lại vẻ sợ hãi.

Lý Quý Hàn nhìn thấy vậy thì như hiểu ra gì đó vội vã thu tay lại rồi nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu.”

Thư Vãn vốn đang giả vờ bình tĩnh lúc này tâm trạng như suy sụp: “Tránh xa tôi ra.”

Lý Quý Hàn lắc đầu: “Thư Vãn, anh không thể rời xa em được.”

Sắc mặt của Thư Vãn tối sầm lại: “Tôi đã nói rồi, tôi tên Sơ Nghi, đừng có gọi là Thư Vãn, rốt cuộc tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin.”

Đuôi mắt Quý Tư Hàn có chút đỏ: “Em…thật sự không phải cô ấy sao?”

“Không phải!” Thư Vãn hất cằm lên, thần thái khoa trương.

Hàng lông mi của Quý Tư Hàn khẽ rung lên, hắn cụp mắt xuống tỏ vẻ không tin. Hắn bước lên phía trước tiến lại sát gần cô, hắn đẩy cô vào góc tường rồi đưa tay chạm vào chỗ má lúm đồng tiền.

Thư Vãn tưởng hắn lại định cưỡng ép, cô lập tức lấy tay đẩy hắn một cái rồi quay người chuẩn bị bỏ chạy, vậy mà hắn bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Thân hình cao lớn bao lấy cơ thể nhỏ bé của cô, bờ ngực rắn chắc cũng áp vào lưng cô.

Thư Vãn vô cùng tức giận, cô liều mạng vùng vẫy nhưng không thoát nổi khỏi vòng tay của người đàn ông này, hắn chứ như một bức tượng đồng bất động.

Cô chợt cảm thấy cực kỳ nực cười: “Thưa anh, anh có sở thích kỳ quặc với phụ nữ có chồng à?”

Người đàn ông phía sau không để ý tới lời nói châm biếm của cô, sau khi ôm chặt cô thì hắn giơ tay gạt tóc sau gáy của cô ra. Nói chính xác là khi hắn chạm vào vết sẹo nhỏ thì môi hắn hơi nhếch lên. Quả nhiên là Thư Vãn của hắn, hắn không nhận nhầm người.

Chỉ có điều vết sẹo này như đâm vào tim Quý Tư Hàn, nó làm cho ánh mắt băng lạnh của hắn nhuốm đầy vẻ tội lỗi. Ngón tay hắn run rẩy sờ vào vết sẹo sau gáy cô rồi lẩm bẩm không ngừng: “Xin lỗi, cái tát đó, muốn mạng của em…”

Thư Vãn nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của hắn: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

Sau cuộc phẫu thuật lấy đinh thì sau gáy đúng là có một vết sẹo nhưng Thư Vãn không định thừa nhận chuyện này. Quý Tư Hàn cũng không định ép cô thừa nhận, hắn chỉ dùng tay vuốt ve vết sẹo.

Hốc mắt hắn dần đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Còn đau không?”

Đau không? Đã từng đau.

Cơn đau khiến cô ngã gục trên nền nhà lạnh lẽo, thậm chí còn không thể thốt nên lời cầu cứu. Đau tới mức cô hoàn toàn tuyệt vọng về hắn, đến mức cô không còn ý chí muốn sống nữa. Đau tới mức trước khi chết muốn gặp mặt hắn lần cuối, vậy mà hắn không thèm nghe điện thoại của cô.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Loại đau đớn đó không phải là đau đớn thể xác, nó làm sao có thể so sánh bằng. Nhưng chỉ khi đau đớn như vậy cô mới nhận ra, người đàn ông tên Quý Tư Hàn này vô tình với cô tới mức nào.

Vậy mà tên đàn ông vô tình ấy lúc này lại ôm cô thật chặt, hỏi cô có còn đau không, có đáng cười hay không?

Thư Vãn lạnh giọng không chút biểu cảm: “Trong vòng năm phút hãy buông tôi ra.”

Đã ôm được người vào lòng làm sao hắn lỡ buông ra: “Có vài với còn chưa nói với em.”

Hắn vùi chiếc cằm của mình vào hõm cổ cô sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm: “Vãn Vãn…”

Sắc mặt của Thư Vãn càng thêm âm trầm: “Đừng có gọi tôi như vậy!”

Năm đó khi hắn ấn cô xuống giường điên cuồng chiếm lấy cô, hai từ được gọi nhiều nhất chính là hai từ này. Khiến cô lầm tưởng rằng hắn đang gọi tên cô, không tự chủ nổi mà trao chọn trái tim mình cho hắn.

Cô đúng là kẻ ngốc, loại người như Quý Tư Hàn thì làm sao có thể động lòng với một tình nhân. Lúc trước không nhìn ra, bây giờ mới sáng mắt, cô cảm nhận được mình đã từng ngu ngốc tới mức nào.
Chương 249: Đúng, anh điên rồi

Quý Tư Hàn ngơ ngác nhìn vẻ mặt kháng cự của Thư Vãn. Tiểu thư Kiểu đã từng nói, cô ấy cho đến khi chết vẫn nghĩ anh dùng cô làm người thế thân. Cô ấy luôn nghĩ rằng anh gọi cái tên này từ trước tới giờ không phải gọi tên cô sao?

Quý Tư Hàn vội vã nói với cô: “Vãn Vãn, cách gọi này từ trước tới giờ vẫn luôn là em, chưa bao giờ là người khác.”

Ba năm đã qua mọi lời giải thích đều là muộn màng, không thể gợi lên được chút cảm xúc nào chỉ còn đọng lại sự khó tin. Trong đôi mắt của Thư Vãn không có chút cảm xúc thậm chí chỉ có sự thờ ơ.

Vẻ thờ ơ của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn lại thêm lần nữa đau đớn, hắn không khỏi siết cánh tay cô càng thêm chặt hơn. Giống như là nếu không giữ chặt lấy thì cô sẽ biến mất. Hắn không chịu được sự chia ly, hắn không muốn chịu sự ly biệt đó.

Hắn dùng hết sức ôm lấy cô: “Thư Vãn, anh sai rồi, có thể…cho anh thêm cơ hội nữa không?”

Hắn thậm chí còn không biết nên giải thích hiểu nhầm mấy năm nay như thế nào, cũng không biết làm cách nào biểu đạt được nỗi nhớ nhung của hắn. Hắn cúi đầu, dùng giọng điệu cầu xin van xin cô cho hắn thêm một cơ hội, một cơ hội được trân trọng cô…

Hàng lông mi của Thư Vãn run lên, nhưng thần thái lại lạnh băng: “Tôi không phải Thư Vãn…”

Quý Tư Hàn cứng đơ người nhưng vẫn đưa tay lên nắm chặt lấy cằm cô rồi đặt một nụ hôn xuống. Thư Vãn bị hành động đột ngột này làm cho giận run cả người, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng làm cách nào cũng không thoát được.

Lúc đầu hắn chỉ muốn thử một chút không ngờ một khi đụng vào cô Quý Tư Hàn cứ như phát điên. Hắn nhớ cô, muốn gần cô, hắn sợ cảm giác cô không tồn tại. Hắn chỉ có thể giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn không quan tâm điều gì hết chỉ chăm chú hôn cô.

Hắn hôn cho tới khi cả khuôn mặt cô bỏ bừng lên, lúc này hắn mới đành bỏ cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô như cũ. Còn chưa đợi cô mở miệng hắn đã đưa tay miết lấy đôi môi đỏ mọng của cô: “Em xem, mỗi lần anh hôn em, em đều có phản ứng như vậy, tại sao em không thừa nhận?”

Thư Vãn tức đến mức mặt từ đỏ chuyển qua xanh, toàn thân cô phát run: “Anh là đồ điên!”

“Đúng, anh điên rồi!!”

Quý Tư Hàn đột nhiên mất khống chế hai mắt hắn như phát hỏa: “Anh đúng là phát điên rồi cho nên buổi đêm nhớ về em sẽ mất ngủ, anh điên đến mức yêu em hết thuốc chữa, anh đã điên rồi, từ khi yêu em anh đã điên rồi!”

Thật vô lý, khi bắt đầu ở bên nhau hắn đối xử lạnh nhạt với cô, vậy mà bây giờ hắn gào lên nói yêu cô? Thư Vãn vẫn liều mình giãy giụa khỏi đôi bàn tay đang ôm cứng lấy cô.

Chiếc nhẫn kim cương cứa vào tay hắn đến chảy cả máu vậy mà hắn vẫn nhất quyết không buông ra, hắn thật sự đã phát điên rồi!

“Quý Tư Hàn!”

Cô tức tới mức hét lên, cô xé bỏ lớp mặt nạ mang tên Sơ Nghi, dùng thân phận Thư Vãn lạnh lùng nhìn hắn.

Nghe thấy cô gọi tên mình hai mắt Quý Tư Hàn càng đỏ hơn: “Cuối cùng em cũng thừa nhận…”

Thư Vãn lạnh giọng: “Thừa nhận thì sao?”

Quý Tư Hàn ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ ngầu của hắn từ từ cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt của cô lạnh nhạt không chút cảm xúc, trong đôi mắt chỉ có sự khinh thường. Nhìn thấy bộ dạng này của Thư Vãn hắn đột nhiên không biết nên làm gì với cô.

Hắn muốn nói cái gì đó thì Thư Vãn ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt của hắn in vào trong đôi mắt cô.

“Anh vừa mới nói anh yêu tôi, là thật sao?”

“Đúng…”

Quý Tư Hàn thấy cô nói chuyện với mình thì nhẹ nhàng gật đầu một cái “10 năm trước ở đại học A…”

Hắn muốn nói với cô rằng bản thân đã động lòng với cô từ rất lâu rồi, nhưng lại bị âm thanh lạnh lùng của cô cắt ngang: “Vậy tôi hỏi anh, nếu anh yêu tôi tại sao năm đó anh bắt tôi chờ đợi, chờ hợp đồng kết thúc, rồi lại tách ra, anh không bằng lòng sao?”
Chương 250: Vậy những thứ này tượng trưng cho cái gì

Quý Tư Hàn lòng đau như cắt, ánh mắt như bị một tầng sương che phủ. Đây đã từng là quyết định ngu ngốc nhất đời hắn, đợi sau khi hai người chia tay hắn đã từng vô số lần hối hận về quyết định này.

Hắn đè nén cơn đau trong lòng giải thích: “Anh đồng ý với anh cả phải cưới Ninh Uyển.”

Thư Vãn vẫn lạnh lùng như cũ: “Cho nên cô ta vừa về nước anh lập tức bỏ rơi tôi.”

Quý Tư Hàn mở miệng nhưng lại không nói nổi lên lời, năm đó khi kết thúc hợp đồng hắn đúng là định bỏ rơi cô. Hắn muốn thực hiện lời hứa với anh trai hắn, mà cô ấy cũng đâu yêu hắn cho nên hắn đành lựa chọn bỏ rơi cô.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù là lý do gì đi chăng nữa thì trong mắt cô hắn vẫn là một kẻ không chút do dự bỏ rơi cô, hắn không có cách nào phản bác được.

Hắn im lặng làm cho khoé miệng Thư Vãn nhếch lên: “Quý Tư Hàn, anh thực chất đâu có yêu tôi, chỉ là chưa chiến được nên không can tâm.”

Quý Tư Hàn lắc đầu nói: “Anh biết đâu là yêu đâu là chiếm đoạt, Thư Vãn em không thể phủ định anh như vậy.”

Thư Vãn thất thần cúi đầu nhìn cánh tay của hắn đang ôm chặt cô, một lúc lâu sau cô mới mở miệng nói: “Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không lạnh nhạt với tôi tới vậy, cũng sẽ không bao bỏ rơi tôi rồi nhưng vẫn tìm tới nhục nhã tôi, bởi vì từ đầu tới cuối anh luôn coi tôi là thế thân của Ninh Uyển, chỉ là một công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh.”

Cô lạnh lùng nhìn hắn: “Anh đã từng nói với A Lan, tôi đối với anh chỉ là một nhu cầu sinh lý, anh còn từng nói rằng đừng bao giờ mơ tưởng việc có được tình yêu của anh. Anh nói xem, anh như vậy thì sao tôi tin anh yêu tôi được.”

Quý Tư Hàn muốn giải thích nhưng Thư Vãn không để hắn có cơ hội nói: “Còn có…”

Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang chút ấm ức: “Anh vì em gái anh, vì vị hôn thê của anh, không một chút do dự đánh tôi, lúc đó anh còn không thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái. Mà dù anh có quay lại tôi cũng không…”

Nói tới đây sự ấm ức gần như đã tan biến sạch sẽ, thay vào đó là sự thản nhiên: “Trước lúc đối mặt với cái chết, tôi muốn gặp anh lần cuối, nhưng anh còn không thèm lưu số của tôi, loại đàn ông như anh đời này tôi không muốn gặp lại.”

Nói xong cô cười với Quý Tư Hàn: “Thưa anh Quý, tôi đã chấm dứt với quá khứ đó rồi, anh cũng bỏ xuống đi, chúng ta dừng ở đây.”

Những lời nói của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn đau đớn vô cùng, lúc cô không nhận cô là Thư Vãn hắn vẫn còn có chút hy vọng. Nhưng bây giờ cô vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, người phụ nữ anh đang ôm trong lòng lúc này sẽ mãi mãi rời xa anh.

Hắn ôm chặt cô thêm lần nữa, hắn cầu xin cô: “Hãy cho anh giải thích…”

Thư Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không còn quan trọng nữa, tôi không bận tâm nữa rồi. Dù gì tôi cũng chưa bao giờ yêu anh Quý đây mà.”

Quý Tư Hàn đột nhiên bật cười: “Đúng vậy, em đã bao giờ yêu anh đâu…”

Hắn tuyệt vọng buông lỏng Thư Vãn ra rồi lùi lại sau. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm: “Thật sự là chưa bao giờ sao?”

Thư Vãn run lên một cái nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại rồi kiên định lắc đầu.

Nhưng khóe miệng của Quý Tư Hàn lại càng cong lên: “Vậy những thứ này tượng trưng cho điều gì?”

Hắn lấy ra lá thư bằng giấy luôn mang theo bên người rồi đưa cho Thư Vãn: “Những cái này, tượng trưng cho điều gì?”
Chương 251: Tượng trưng cho sự kết thúc

Thư Vãn nhìn thấy lá thư được bảo quản rất tốt không có chút hao tổn nào thì khuôn mặt bỗng nghệt ra. Cô bắt đầu từ lúc nào thì thấy thất vọng về hắn? là lúc hắn ôm lấy cô, làm ra những cử chỉ thân mật với cô, nhưng miệng lại nói rằng đừng vọng tưởng hắn sẽ yêu cô.

Cô hiểu rõ câu nói đó, bản thân cô không là gì trong lòng hắn cùng lắm chỉ là công cụ giải tỏa sinh lý. Nhưng bây giờ…..

Cô ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn đang kích động, trong ấn tượng của cô hắn luôn là một kẻ cao ngạo chưa bao giờ có bộ dạng như lúc này. Nhìn hắn thế này cô càng không hiểu, rõ ràng lúc còn bên nhau hắn vô tình với cô như vậy.

Bây giờ lại lôi bức thư cô từng viết ra rồi hỏi đây là tượng trưng cho điều gì? Tượng trưng cho cái gì? Tượng trưng cho sự kết thúc.

Khi cô viết những dòng chữ này cô cũng chỉ là viết cho chính bản thân mình, hắn không yêu cô cho nên lúc đặt bút viết xuống cũng chính là đại biểu cho sự kết thúc. Đoạn tình cảm đơn phương này, ngay lúc hắn nói ra câu đó cũng là lúc cô hiểu rõ nó đã kết thúc.

Thư Vãn sau một lúc im lặng thì đưa tay nhận lá thư trong tay hắn, cô cúi đầu trầm mặc một lát rồi không chút do dự xé lá thư làm đôi.

Lúc Quý Tư Hàn định đưa tay cướp lại thì đã không còn kịp…Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xé lá thư…

Hai mắt hắn đỏ ngầu không dám tin nhìn cô: “Tại sao…”

Thư Vãn nhếch miệng lạnh nhạt nói: “Anh Quý, lá thư này chỉ là do tôi tuỳ tiện viết ra, tôi từ trước tới nay không định để lại bất cứ thứ gì cho anh, xin anh đừng hiểu nhầm.”

Sắc mặt Quý Tư Hàn trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lá thư đã bị xé nát. Ba năm nay, hơn một ngàn đêm hắn làm sao có thể vượt qua…là dùng thuốc ngủ, là những con chữ trong lá thư này giúp hắn vượt qua.

Hắn tự nói với chính bản thân đây là di thư do cô để lại cho hắn, là thứ nói rõ trong lòng cô có hắn. Nhưng bây giờ cô lại nói chỉ là tuỳ tiện viết ra chứ không định để lại bất cứ điều gì cho hắn…

Quý Tư Hàn run rẩy nhưng vẫn nở một nụ cười nhạt, nụ cười tuyệt vọng này làm cho hắn càng trở nên thiếu sức sống. Hắn dùng đôi mắt mờ mịt nhìn bộ dạng bình tĩnh của Thư Vãn.

“Nếu từ trước tới giờ em chưa từng yêu anh, vậy tại sao trước khi chết lại muốn gặp anh lần cuối?”

Thư Vãn đã vì bản thân nói rõ ràng tới vậy mà hắn vẫn không chịu tin, cô hít một hơi rồi nói: “Đại khái trước khi con người ta chết đi thì chỉ muốn gặp lại người từng quen biết trên thế gian này một lần.”

Không phải là muốn gặp hắn mà là muốn gặp người quen biết trên thế giới này, hắn cũng chỉ là một trong số những người cô quen biết. Quý Tư Hàn lại lần nữa nở nụ cười, cười tới mức đuôi mắt đã đỏ ửng, cười tới mức sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Xem ra…em thực sự không yêu anh…”

Vì lá thư này mà hắn nhầm tưởng cô yêu hắn, rõ ràng cô đã nói đi nói lại rằng cô không hề yêu hắn….hắn cứ như một kẻ ngốc không muốn tin chuyện này…Cho đến thời khắc này hắn mới triệt để hiểu rõ lòng cô.

Hắn đè nén cơn đau trong lòng cúi người nhặt mảnh vụn của lá thư, những mảnh giấy mong manh dễ vỡ như chính mối lương duyên này, một khi đã đứt thì không có cách nào nối lại được.

Hắn đã từng tự mình đẩy cô ra xa, chính hắn là người tự tay huỷ hoại mối quan hệ của bọn họ. Thật công bằng…hắn không trách cô.

Hắn trách chính bản thân mình, lúc cô còn ở bên hắn thì lại không chịu trân trọng cô, hắn nắm chặt những mảnh giấy trong tay loạng choạng quay người rời đi. Tấm lưng cô quạnh của hắn càng trở nên đơn bạc.

“Quý Tư Hàn…”

Lúc tay hắn đặt lên trên cửa xe thì nghe thấy tiếng gọi của cô ở đằng sau lưng.
Chương 252: Xác định là không có duyên phận

Hắn từ từ quay đầu, nhìn về bóng dáng nhỏ bé đứng dưới đèn đường.

Người mà hắn nhớ nhung suốt ba năm ấy, chỉ cần gọi một tiếng, cũng đủ để hắn buông bỏ tất cả, chạy tới ôm cô vào lòng.

Nhưng mà, hắn mới chỉ bước một bước, cô đã lùi về sau ba bước...

“Đừng lại đây.”

Trên mặt cô không có chút tình cảm nào, nếu có, cũng chỉ là sự đạm bạc và bình tĩnh.

“Điều tôi nên nói cũng đã nói hết rồi, vẫn mong anh sau này đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Hắn tưởng cô gọi hắn là để níu giữ hắn, không ngờ lại là bảo hắn đừng bám lấy cô nữa.

Gương mặt anh tuấn của Quý Tư Hàn trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn khiến hắn không thở nổi.

Nhưng cô không quan tâm cảm giác của hắn như nào, vứt lại một câu như vậy rồi trực tiếp quay người bước vào trong biệt thự.

Nhìn bóng dáng quyết liệt rời đi ấy, thân hình cao lớn của Quý Tư Hàn chợt có chút không đứng vững.

Cuối cùng, Tô Thanh đang đứng đợi đằng xa nhìn thấy dáng vẻ sắp ngã của hắn liền vội vàng chạy tới đỡ.

“Quý tổng, anh không sao chứ?”

Quý Tư Hàn không trả lời, cơn đau nhói trong tim khiến hắn đau đầu khủng khiếp.

Hắn tựa lưng vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn Tô Thanh: “Đưa thuốc cho tôi...”

Tô Thanh sững sờ, nhìn hắn lắc đầu: “Quý tổng, số thuốc đó anh không thể uống thêm nữa, còn uống tiếp nữa thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu.”

Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chằm chằm Tô Thanh: “Nếu không uống thuốc thì tôi phải làm sao...”

Ai có thể nói cho hắn biết phải làm sao đây, cái người đã ghim sâu vào trong trái tim này thì phải làm thế nào mới có thể rút ra được đây...

“Quý tổng...”

Tô Thanh đột nhiên không biết nên khuyên hắn thế nào.

Ba năm qua Quý tổng đã chịu đựng qua ngày như thế nào, anh ta đều tận mắt chứng kiến.

Anh ta không muốn Quý tổng lại sống dựa dẫm vào thuốc nữa, lại không nhẫn tâm để hắn tiếp tục chịu đựng sự dày vò.

Tô Thanh trầm ngâm một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Tư Hàn nói: “Quý tổng, giữa hai người nhất định có sự hiểu lầm, để tôi đi nói rõ với Thư tiểu thư.”

Tô Thanh quay người muốn đi vào biệt thự, giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ phía sau vang lên: “Không cần đâu.”

Tô Thanh quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”

Quý Tư Hàn không đáp lời anh ta, đôi lông mi dày từ từ rũ xuống.

Cô không yêu hắn, cho dù có nói với cô, giải thích với cô, thì cô cũng chẳng để ý đâu.

Quý Tư Hàn mở cửa xe, ngồi vào, đôi mắt đã từng như sao sáng, giờ phút này lại ảm đạm thất sắc.

Trong cuộc sống, có một vài tia sáng đến rồi lại rời đi không chút do dự, khi hoàn toàn mất hết hi vọng thì nó lại trở về.

Hắn vươn tay, muốn nắm chặt lấy nó, nhưng tia sáng đó vốn không thuộc về hắn, cho dù hắn có gắng sức níu giữ đến đâu cũng không nắm giữ được.

Hắn lấy từ trong xe ra một viên thuốc, bỏ vào miệng, lúc nuốt xuống, vị đắng trong miệng từ từ lan ra, khiến hắn không nhịn được mà chau mày.

“Tô Thanh, thì ra thuốc đắng như vậy.”

“Quý tổng, thuốc vẫn luôn đắng đấy thôi.”

Tô Thanh sau khi trả lời hắn, lại thầm thở dài.

“Quý tổng, buông bỏ đi thôi, bất luận Thư tiểu thư có từng yêu anh hay không, cô ấy cũng đã kết hôn rồi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Giữa hai người đã xác định là không có duyên phận, hà tất phải cưỡng cầu không buông?

“Hừ...kết hôn.”

Quý Tư Hàn chợt cười giễu: “Cô ấy chẳng qua là thay Sơ Nghi gả cho Trì Nghiễn Châu mà thôi.”

Tô Thanh ngẩn ra, có chút không hiểu.

Quý Tư Hàn lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc, đốt lên.

Khẽ hít vào một hơi, ngón tay thon dài vươn ra ngoài cửa sổ xe ô tô.

Đôi mắt đỏ ngầu từ từ ngước lên, nhìn về phía căn biệt thự đang sáng đèn kia.

Lúc cô không thừa nhận bản thân là Thư Vãn, luôn nhấn mạnh cô là Sơ Nghi.

Điều đó chứng tỏ hiện tại cô đang dùng thân phận của Sơ Nghi, cũng tức là dùng thân phân Sơ Nghi để gả cho Trì Nghiễn Châu.

Cô yêu Tống Tư Việt nhiều như thế, sẽ không dễ dàng gả cho người khác, chắc hẳn là trong đó có nỗi khổ khó nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom