-
Chương 241-242
Chương 241: Không ai đoán trước được cuộc đời
Năm 18 tuổi Thư Vãn ôm lấy cánh tay Tống Tư Việt hỏi hắn: “Tư Việt, Tư Việt, bao giờ anh lấy em?”
Tống Tư Việt lúc đó đang đọc sách nghe thấy cô hỏi thế thì cười cười rồi dùng cái bút trong tay chạm vào mũi cô: “Đợi anh có đủ tiềm lực sẽ lấy em.”
Thư Vãn bĩu môi không vui nói: “Thế bao giờ anh mới có đủ?”
Tống Tư Việt giơ quyển sách trong tay lên nói: “Đợi anh học xong trở thành nhân tài thì có đủ năng lực lấy em.”
Thư Vãn đưa hai tay lên chống cằm bĩu môi nói: “Có khi tới lúc anh thành nhân tài thì đã quên mất em từ lâu rồi chứ nói gì tới cưới em.”
Ai ngờ câu nói đó lại chờ thành một lời tiên đoán, Tống Tư Việt cuối cùng cũng trở thành một nhân tài nhưng lại quên mất cô. Đợi anh nhớ lại mọi chuyện thì cô đã sắp rời xa thế giới này…Nhưng tên ngốc kia, dù cô có chết cũng nhất định phải lấy được cô.
Thư Vãn cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn áp nó vào ngực mình rồi lại một lần nữa oà khóc. Anh ấy bất chấp tất cả lấy cô nhưng cô vì muốn quay về lại đồng ý lấy Trì Nghiễn Châu…
Nhưng lầm lỡ này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Thư Vãn càng lớn dần lên. Sam Sam bắt lấy tay cô ấy, hai mắt đỏ ửng nhưng cũng chỉ yên lặng đứng bên…
Lúc trời chạng vạng tối Thư Vãn mới bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Sam Sam: “Tấm giấy chứng nhận kết hôn này có thể cho tớ không?”
Sam Sam gật đầu nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên, đây vốn thuộc về cậu mà.”
Người được viết tên trên giấy chứng nhận chính là Thư Vãn, đây là thứ Tống Tư Việt để lại cho cô. Nhưng phía bên còn lại vốn phải đề tên Tống Tư Việt thì lại bị xé rách.
Lúc Sam Sam đuổi tới chỗ mộ phần nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đã rách, cô không biết tại sao sau khi xé giấy kết hôn Tống Tư Việt lại tự sát. Sau này nghĩ lại cô đoán rằng anh ấy muốn thông qua cách này để nói với Thư Vãn rằng bọn họ đã kết hôn rồi.
Thư Vãn cầm chặt tờ giấy kết hôn, cảm giác tội lỗi, ăn năn, đau khổ đè ép lên trái tim cô, ăn mòn trái tim cô. Cô nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tới sẽ đi với cậu suốt cuộc đời này, sau đó tớ sẽ đi tìm Tống Tư Việt.”
Anh ấy dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình đem tới sự ấm áp dịu dàng cho cô, cô cũng nên đi tìm anh ấy chứ. Nhưng cô của bây giờ vẫn còn có Sam Sam, đó là người bạn dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho cô.
Sam Sam nghe thấy vậy cũng ngây người ra, sau đó mới hiểu Vãn Vãn của cô sẽ không tự tìm đến cái chết nữa, lúc này cô mới thả lỏng tinh thần.
“Được.”
Cô chỉ đáp lại một từ, nhưng nó chứa đầy sự kiên định. Hai người cứ đứng lặng một lúc lâu Sam Sam mới đưa tay đặt lên tóc cô: “Có muốn ăn gì không?”
Thư Vãn lắc đầu hỏi Sam Sam: “Có phải cậu đã đổi số điện thoại rồi không?”
Sam Sam gật đầu: “Đổi rồi, sau khi các cậu rời đi, vì liên quan tới việc trước đây tớ không dám khơi lại cho nên đã đổi hết rồi.”
Thảo nào từ số điện thoại, wechat, email tất cả các phương thức liên lạc đều không thấy Sam Sam trả lời lại cô. Hoá ra sau khi hai người bạn thân nhất của Sam Sam rời xa thì cố cũng buông bỏ tất cả quá khứ…
Thư Vãn áy náy nhìn Sam Sam: “Xin lỗi, Sam Sam…”
Vẻ mặt áy náy này làm Sam Sam vô cùng đau lòng: “Vãn Vãn, mọi chuyện trên cuộc đời này đều khó đoán, cậu không thể dự đoán được tương lai sẽ có chuyện gì, cho nên không cần cảm thấy áy náy, việc cậu sống lại không phải là một lỗi lầm…”
Lời của Sam Sam làm cho lòng cô thoải mái hơn, nhưng cũng chỉ là chút cố gắng của việc cô cố kìm nén cảm xúc, cô nhớ tới dáng vẻ Giang Vũ quỳ trước mặt Sam Sam. Cô muốn biết trong ba năm nay Sam Sam đã gặp phải chuyện gì, không nhịn được liền mở miệng hỏi.
“Sam Sam, tớ đến nhà tìm cậu, nhưng lại gặp Giang Ly, tối hôm qua nhìn thấy Giang Vũ cầu xin cậu, đã có chuyện gì vậy?”
Chương 242: Cảnh ngộ bất hạnh của Sam Sam trong ba năm qua
Sắc mặt Sam Sam hơi khựng lại, rồi lại nhanh chóng hiện lên vẻ ghê tởm.
“Cậu có biết tại sao năm đó hắn ta không cho tớ về quê của hắn ta không?”
“Là vì Giang Ly?”
Sam Sam gật đầu, tâm sự với cô về chuyện năm đó.
“Giang Vũ và Giang Ly đã ở bên nhau từ lâu rồi, bố mẹ cũng đã đồng ý, nhưng Giang Ly vì để thỏa mãn lòng hư vinh, liền muốn Giang Vũ mua một căn hộ cao cấp trong thành phố, bọn họ sao có thể dễ dàng mua được căn hộ trong thành phố, vì căn hộ cho nên Giang Vũ đã nhắm vào tớ.”
“Hắn biết tớ là cô nhi, lại không có học vấn chỉ có thể bán rượu trong hộp đêm, hắn cảm thấy người như tớ nhất định là thiếu thốn tình yêu, rất dễ lừa, cho nên đã giả vờ dịu dàng, lương thiện để tiếp cận tớ, cuối cùng thì thành công rồi, tớ yêu hắn ta hết lòng hết dạ, cho hắn ta mọi thứ, kết quả phát hiện hắn ta và Giang Ly từ lâu đã gian díu với nhau.”
“Cái buổi tối mà tớ nghe tin cậu bị bệnh tim, sắp rời khỏi thế gian này, tớ tận mắt nhìn thấy bọn họ ở trong bệnh viện làm chuyện đó, tớ không muốn lúc cậu sắp ra đi lại còn phải lo lắng cho tớ, cho nên mới không nói cho cậu biết chân tướng, còn lừa cậu là giữa bọn họ không có gì cả, thật ra bọn họ đã sớm giăng một tấm lưới, lừa tớ mắc vào lưới...”
Thư Vãn nghe tới đây, ngồi thẳng người, ôm lấy Sam Sam, nói không nên lời, chỉ cảm thấy đau lòng.
Sam Sam kể từ khi ở bên Giang Vũ, liền bắt đầu liều mạng kiếm tiền, vì để kiếm nhiều tiền hơn một chút, giảm gánh nặng kinh tế cho Giang Vũ.
Lại không ngờ, người đàn ông mà Sam Sam ngỡ là có thể nương tựa cả đời, từ đầu tới cuối lại luôn lừa gạt cô ấy.
Chân tướng tàn khốc như vậy, lại phát hiện vào thời điểm cô ấy biết tin cô sắp ra đi, Sam Sam lúc đó đã suy sụp cỡ nào.
Cô ôm chặt lấy Sam Sam, dường như muốn dùng cái ôm này để xoa dịu nỗi đau của Sam Sam, Sam Sam lại mỉm cười vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Không sao đâu, sau khi tớ biết được chân tướng đã đau khổ một hồi, nhưng sau khi cơn đau qua đi, thì tớ đã kiên cường trở lại rồi.”
“Tớ lắp đặt camera ở trong căn hộ cưới, ghi lại toàn bộ cảnh tượng hai người bọn họ gian díu với nhau, sau đó gửi cho luật sư rồi.”
“Tớ đã thắng vụ kiện đó, chỉ là căn hộ cưới thì không lấy lại được, vì khoản phí đầu tiên là do bố mẹ hắn ta trả trước khi kết hôn, tớ chỉ lấy được tiền an ủi, cùng với số tiền tớ đã tiêu cho hắn ta, còn có phí bồi thường về mặt tinh thần...”
“Nhưng mà điều tớ không ngờ tới chính là, không biết là ai đã giúp tớ, đem chuyện Giang Vũ vì mua nhà mà ác ý lừa cưới lên trên mạng, Giang Vũ vì vậy mà thân bại danh liệt, tập đoàn Ôn Thị đã đuổi việc hắn, những công ty khác cũng không dám nhận một kẻ như hắn vào làm việc...”
“Theo như tớ biết, hiện tại hắn đang làm công việc sale căn hộ, nhưng chỉ với chút tiền lương ít ỏi đó, căn bản không đủ để trả tiền nhà, cuối cùng vẫn phải để Giang Ly lấy tiền riêng ra để bù vào, lại thêm việc mẹ hắn mắc bệnh ung thư, cần tiền gấp, vậy nên mới ngày nào cũng tới chỗ tớ ăn vạ, xin xỏ...”
Sam Sam nói tới đây, lạnh giọng hừ một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Hắn tưởng tớ vẫn là cô gái dễ lừa gạt năm xưa sao, quỳ xuống cầu xin tớ là tớ sẽ bố thí cho hắn mấy đồng chắc, tớ không thuê côn đồ tới đánh chết hắn đã là tốt lắm rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thư Vãn biết được chuyện xảy ra trong ba năm nay, trong lòng càng cảm thấy buồn vì những bất hạnh mà Sam Sam đã gặp phải: “Sam Sam, người tốt như cậu nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn.”
Sam Sam nghe thấy lời này, lửa giận trong mắt cũng dịu đi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô ấy dường như có chuyện gì đó khó nói, lại không biết nên mở lời thế nào.
Lúc đang phân vân không biết mở lời ra sao thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ấy...
Sam Sam lấy điện thoại ra nhìn một cái, sắc mặt khựng lại, lại có chút chột dạ nhìn Thư Vãn.
Từ lúc cô ấy cầm điện thoại, Thư Vãn đã sớm nhìn thấy người gọi đến được hiển thị trên đó.
Quý thất thiếu gia...
Người con thứ bảy của nhà họ Quý, là Quý Lương Xuyên.
Sao anh ta lại gọi điện cho Sam Sam?
Mà Sam Sam khi nhìn thấy cuộc gọi của anh ta sao lại cảm thấy chột dạ chứ?
Năm 18 tuổi Thư Vãn ôm lấy cánh tay Tống Tư Việt hỏi hắn: “Tư Việt, Tư Việt, bao giờ anh lấy em?”
Tống Tư Việt lúc đó đang đọc sách nghe thấy cô hỏi thế thì cười cười rồi dùng cái bút trong tay chạm vào mũi cô: “Đợi anh có đủ tiềm lực sẽ lấy em.”
Thư Vãn bĩu môi không vui nói: “Thế bao giờ anh mới có đủ?”
Tống Tư Việt giơ quyển sách trong tay lên nói: “Đợi anh học xong trở thành nhân tài thì có đủ năng lực lấy em.”
Thư Vãn đưa hai tay lên chống cằm bĩu môi nói: “Có khi tới lúc anh thành nhân tài thì đã quên mất em từ lâu rồi chứ nói gì tới cưới em.”
Ai ngờ câu nói đó lại chờ thành một lời tiên đoán, Tống Tư Việt cuối cùng cũng trở thành một nhân tài nhưng lại quên mất cô. Đợi anh nhớ lại mọi chuyện thì cô đã sắp rời xa thế giới này…Nhưng tên ngốc kia, dù cô có chết cũng nhất định phải lấy được cô.
Thư Vãn cầm chặt giấy chứng nhận kết hôn áp nó vào ngực mình rồi lại một lần nữa oà khóc. Anh ấy bất chấp tất cả lấy cô nhưng cô vì muốn quay về lại đồng ý lấy Trì Nghiễn Châu…
Nhưng lầm lỡ này làm cảm giác tội lỗi trong lòng Thư Vãn càng lớn dần lên. Sam Sam bắt lấy tay cô ấy, hai mắt đỏ ửng nhưng cũng chỉ yên lặng đứng bên…
Lúc trời chạng vạng tối Thư Vãn mới bình tĩnh lại, quay đầu hỏi Sam Sam: “Tấm giấy chứng nhận kết hôn này có thể cho tớ không?”
Sam Sam gật đầu nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên, đây vốn thuộc về cậu mà.”
Người được viết tên trên giấy chứng nhận chính là Thư Vãn, đây là thứ Tống Tư Việt để lại cho cô. Nhưng phía bên còn lại vốn phải đề tên Tống Tư Việt thì lại bị xé rách.
Lúc Sam Sam đuổi tới chỗ mộ phần nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đã rách, cô không biết tại sao sau khi xé giấy kết hôn Tống Tư Việt lại tự sát. Sau này nghĩ lại cô đoán rằng anh ấy muốn thông qua cách này để nói với Thư Vãn rằng bọn họ đã kết hôn rồi.
Thư Vãn cầm chặt tờ giấy kết hôn, cảm giác tội lỗi, ăn năn, đau khổ đè ép lên trái tim cô, ăn mòn trái tim cô. Cô nhìn Sam Sam: “Sam Sam, tới sẽ đi với cậu suốt cuộc đời này, sau đó tớ sẽ đi tìm Tống Tư Việt.”
Anh ấy dùng cuộc đời ngắn ngủi của mình đem tới sự ấm áp dịu dàng cho cô, cô cũng nên đi tìm anh ấy chứ. Nhưng cô của bây giờ vẫn còn có Sam Sam, đó là người bạn dùng cả tính mạng để đổi lấy sự sống cho cô.
Sam Sam nghe thấy vậy cũng ngây người ra, sau đó mới hiểu Vãn Vãn của cô sẽ không tự tìm đến cái chết nữa, lúc này cô mới thả lỏng tinh thần.
“Được.”
Cô chỉ đáp lại một từ, nhưng nó chứa đầy sự kiên định. Hai người cứ đứng lặng một lúc lâu Sam Sam mới đưa tay đặt lên tóc cô: “Có muốn ăn gì không?”
Thư Vãn lắc đầu hỏi Sam Sam: “Có phải cậu đã đổi số điện thoại rồi không?”
Sam Sam gật đầu: “Đổi rồi, sau khi các cậu rời đi, vì liên quan tới việc trước đây tớ không dám khơi lại cho nên đã đổi hết rồi.”
Thảo nào từ số điện thoại, wechat, email tất cả các phương thức liên lạc đều không thấy Sam Sam trả lời lại cô. Hoá ra sau khi hai người bạn thân nhất của Sam Sam rời xa thì cố cũng buông bỏ tất cả quá khứ…
Thư Vãn áy náy nhìn Sam Sam: “Xin lỗi, Sam Sam…”
Vẻ mặt áy náy này làm Sam Sam vô cùng đau lòng: “Vãn Vãn, mọi chuyện trên cuộc đời này đều khó đoán, cậu không thể dự đoán được tương lai sẽ có chuyện gì, cho nên không cần cảm thấy áy náy, việc cậu sống lại không phải là một lỗi lầm…”
Lời của Sam Sam làm cho lòng cô thoải mái hơn, nhưng cũng chỉ là chút cố gắng của việc cô cố kìm nén cảm xúc, cô nhớ tới dáng vẻ Giang Vũ quỳ trước mặt Sam Sam. Cô muốn biết trong ba năm nay Sam Sam đã gặp phải chuyện gì, không nhịn được liền mở miệng hỏi.
“Sam Sam, tớ đến nhà tìm cậu, nhưng lại gặp Giang Ly, tối hôm qua nhìn thấy Giang Vũ cầu xin cậu, đã có chuyện gì vậy?”
Chương 242: Cảnh ngộ bất hạnh của Sam Sam trong ba năm qua
Sắc mặt Sam Sam hơi khựng lại, rồi lại nhanh chóng hiện lên vẻ ghê tởm.
“Cậu có biết tại sao năm đó hắn ta không cho tớ về quê của hắn ta không?”
“Là vì Giang Ly?”
Sam Sam gật đầu, tâm sự với cô về chuyện năm đó.
“Giang Vũ và Giang Ly đã ở bên nhau từ lâu rồi, bố mẹ cũng đã đồng ý, nhưng Giang Ly vì để thỏa mãn lòng hư vinh, liền muốn Giang Vũ mua một căn hộ cao cấp trong thành phố, bọn họ sao có thể dễ dàng mua được căn hộ trong thành phố, vì căn hộ cho nên Giang Vũ đã nhắm vào tớ.”
“Hắn biết tớ là cô nhi, lại không có học vấn chỉ có thể bán rượu trong hộp đêm, hắn cảm thấy người như tớ nhất định là thiếu thốn tình yêu, rất dễ lừa, cho nên đã giả vờ dịu dàng, lương thiện để tiếp cận tớ, cuối cùng thì thành công rồi, tớ yêu hắn ta hết lòng hết dạ, cho hắn ta mọi thứ, kết quả phát hiện hắn ta và Giang Ly từ lâu đã gian díu với nhau.”
“Cái buổi tối mà tớ nghe tin cậu bị bệnh tim, sắp rời khỏi thế gian này, tớ tận mắt nhìn thấy bọn họ ở trong bệnh viện làm chuyện đó, tớ không muốn lúc cậu sắp ra đi lại còn phải lo lắng cho tớ, cho nên mới không nói cho cậu biết chân tướng, còn lừa cậu là giữa bọn họ không có gì cả, thật ra bọn họ đã sớm giăng một tấm lưới, lừa tớ mắc vào lưới...”
Thư Vãn nghe tới đây, ngồi thẳng người, ôm lấy Sam Sam, nói không nên lời, chỉ cảm thấy đau lòng.
Sam Sam kể từ khi ở bên Giang Vũ, liền bắt đầu liều mạng kiếm tiền, vì để kiếm nhiều tiền hơn một chút, giảm gánh nặng kinh tế cho Giang Vũ.
Lại không ngờ, người đàn ông mà Sam Sam ngỡ là có thể nương tựa cả đời, từ đầu tới cuối lại luôn lừa gạt cô ấy.
Chân tướng tàn khốc như vậy, lại phát hiện vào thời điểm cô ấy biết tin cô sắp ra đi, Sam Sam lúc đó đã suy sụp cỡ nào.
Cô ôm chặt lấy Sam Sam, dường như muốn dùng cái ôm này để xoa dịu nỗi đau của Sam Sam, Sam Sam lại mỉm cười vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Không sao đâu, sau khi tớ biết được chân tướng đã đau khổ một hồi, nhưng sau khi cơn đau qua đi, thì tớ đã kiên cường trở lại rồi.”
“Tớ lắp đặt camera ở trong căn hộ cưới, ghi lại toàn bộ cảnh tượng hai người bọn họ gian díu với nhau, sau đó gửi cho luật sư rồi.”
“Tớ đã thắng vụ kiện đó, chỉ là căn hộ cưới thì không lấy lại được, vì khoản phí đầu tiên là do bố mẹ hắn ta trả trước khi kết hôn, tớ chỉ lấy được tiền an ủi, cùng với số tiền tớ đã tiêu cho hắn ta, còn có phí bồi thường về mặt tinh thần...”
“Nhưng mà điều tớ không ngờ tới chính là, không biết là ai đã giúp tớ, đem chuyện Giang Vũ vì mua nhà mà ác ý lừa cưới lên trên mạng, Giang Vũ vì vậy mà thân bại danh liệt, tập đoàn Ôn Thị đã đuổi việc hắn, những công ty khác cũng không dám nhận một kẻ như hắn vào làm việc...”
“Theo như tớ biết, hiện tại hắn đang làm công việc sale căn hộ, nhưng chỉ với chút tiền lương ít ỏi đó, căn bản không đủ để trả tiền nhà, cuối cùng vẫn phải để Giang Ly lấy tiền riêng ra để bù vào, lại thêm việc mẹ hắn mắc bệnh ung thư, cần tiền gấp, vậy nên mới ngày nào cũng tới chỗ tớ ăn vạ, xin xỏ...”
Sam Sam nói tới đây, lạnh giọng hừ một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Hắn tưởng tớ vẫn là cô gái dễ lừa gạt năm xưa sao, quỳ xuống cầu xin tớ là tớ sẽ bố thí cho hắn mấy đồng chắc, tớ không thuê côn đồ tới đánh chết hắn đã là tốt lắm rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thư Vãn biết được chuyện xảy ra trong ba năm nay, trong lòng càng cảm thấy buồn vì những bất hạnh mà Sam Sam đã gặp phải: “Sam Sam, người tốt như cậu nhất định sẽ gặp được người càng tốt hơn.”
Sam Sam nghe thấy lời này, lửa giận trong mắt cũng dịu đi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô ấy dường như có chuyện gì đó khó nói, lại không biết nên mở lời thế nào.
Lúc đang phân vân không biết mở lời ra sao thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ấy...
Sam Sam lấy điện thoại ra nhìn một cái, sắc mặt khựng lại, lại có chút chột dạ nhìn Thư Vãn.
Từ lúc cô ấy cầm điện thoại, Thư Vãn đã sớm nhìn thấy người gọi đến được hiển thị trên đó.
Quý thất thiếu gia...
Người con thứ bảy của nhà họ Quý, là Quý Lương Xuyên.
Sao anh ta lại gọi điện cho Sam Sam?
Mà Sam Sam khi nhìn thấy cuộc gọi của anh ta sao lại cảm thấy chột dạ chứ?
Bình luận facebook