-
Chương 237-238
Chương 237: Tống Tư Việt đâu
Ánh sáng quá yếu, đèn nhấp nháy đổi màu liên tục, Sam Sam sau một hồi mới nhìn rõ gương mặt của đối phương. Tóc ngắn, quần áo đỏ không phải dáng vẻ của trước đây nhưng khuôn mặt kia thì mãi mãi trong trí nhớ của cô.
Người mà cả đời này Sam Sam sẽ không thể quên vậy mà đứng ngay ở đây, cô đứng ngơ ra tại chỗ, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.
“Sam Sam!” Thư Vãn hét lên trong nước mắt.
Sam Sam bây giờ vẫn chưa dám tin vào mắt mình, vội vã chạy tới chỗ Thư Vãn: “Vãn Vãn, là cậu thật sao…?”
Vãn Vãn kìm nén lại những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống: “Sam Sam…”
Sam Sam nghe thấy giọng của cô lại càng khẳng định mình không nhìn nhầm. Cả người cô run lên bần bật, mấy lần đưa tay muốn sờ mặt Thư Vãn nhưng kích động tới mức tay chân không nghe theo sự điều khiển.
Thư Vãn bắt lấy tay cô áp lên mặt mình, cô khóc nấc lên: “Sam Sam tớ về rồi đây.”
Sam Sam cảm nhận được hơi ấm của người trước mặt, dịu dàng và chân thật tới vậy, cô cũng bắt đầu rơi nước mắt: “Vãn Vãn…”
Cô đưa tay ra ôm chặt Thư Vãn vào lòng: “Cậu có đúng là Vãn Vãn của tớ không, cậu không chết, còn sống đúng không…”
Thư Vãn cũng ôm chặt lại cô, nghẹn ngào nói: “Tớ là Vãn Vãn của cậu đây, tớ không chết, tớ vẫn sống.”
Sam Sam sau một hồi ôm cô khóc thì cũng thả lỏng tay ra, mặc dù tay vẫn còn run nhưng cứ đưa tay hết sờ mặt lại sờ người cô. Sau một hồi kiểm tra không thấy bất kỳ vết thương nào thì khó tin nhìn Thư Vãn: “Sao lại thế…”
Cô rõ ràng nhìn thấy cảnh Vãn Vãn chết, còn cùng với Tống Tư Việt đưa cô tới lò hoả thiêu, tại sao ba năm sau Vãn Vãn của cô lại có thể quay về?
Thư Vãn kể lại cho cô quá khứ tại sao cô sống lại: “Tớ xin lỗi, tớ hôn mê hai năm, lại phải hồi phục sức khoẻ thêm 1 năm cho nên không kịp quay về tìm mọi người.”
Sam Sam hai mắt đỏ hoe lắc đầu liên tục: “Tớ không trách cậu, chỉ cần cậu còn sống, mọi thứ khác đối với tớ không quan trọng.”
Thư Vãn nghe thấy lời này nước mắt lại càng đua nhau rơi, là do cô vô dụng mới để chị Sam Sam khổ sở như vậy. Cô ôm lấy Sam Sam thề thốt : “Sau này tớ nhất định sống thật tốt, làm bạn tới già với cậu.”
Sam Sam vừa khóc vừa gật đầu: “Nói nhớ giữ lời, đừng có lừa tớ nữa.”
Thư Vãn nhẹ giọng đáp “được”, sau đó cô nhớ tới Tống Tư Việt. Cô thả lỏng cái ôm Sam Sam ra sau đó lấy hết dũng khí hỏi: “Tống Tư Việt đâu?”
Sam Sam lau nước mắt cười đáp: “Đi, tớ đưa cậu vào trong nhìn một cái, chỗ này được tớ cải tạo lại, so với trước kia đã khác hoàn toàn rồi…”
Thư Vãn nhíu mày, Sam Sam rõ ràng nghe thấy câu hỏi của cô nhưng lại làm như không nghe thấy, việc cô ấy đổi chủ đề thế này làm cô thấy rất bất an. Cô bắt lấy tay Sam Sam hỏi lại lần nữa: “Sam Sam, Tư Việt đâu? Tư Việt ở đâu?”
Lúc cô hỏi câu này âm thanh còn run lên, giống như không dám nghe đáp án nhưng lại nhất quyết muốn biết đáp án.
Sam Sam thấy cô hỏi cho bằng được thì đành quay đầu qua chỗ khác dơm dớm nước mắt: “Tư Việt…tự tử.”
Thư Vãn chết sững, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi: “Sam Sam, cậu đùa phải không?”
Cô không dám tin, cô không sợ những bài báo viết láo, cũng không sợ chính miệng Sam Sam nói ra, bởi vì cô sẽ không tin!
Tống Tư Việt, một thiếu niên ấm áp dịu dàng, một thiếu niên luôn yêu thương cô sao lại có thể chọn cách thức tự sát vì cô, sao có thể?
Cô không dám tin liên tục lắc đầu: “Không thể nào, Tư Việt sẽ không bao giờ làm vậy…”
Chương 238: Vãn Vãn, cậu vẫn còn có tớ mà
Sam Sam bước lên ôm lấy Thư Vãn, cảm nhận được sự run rẩy của cô mà lòng Sam Sam càng thêm đau đớn.
“Vãn Vãn, tớh cũng không dám tin, thế nhưng…”
Câu sau cô không nói ra nhưng nước mắt cứ thế chảy dài. Ba năm trước cô sợ Tống Tư Việt làm chuyện dại dột cho nên cũng theo tới chỗ mộ phần. Nhưng tới nơi không thấy Tống Tư Việt đâu chỉ nhìn thấy một vệt máu trên bia mộ.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an nên mau chóng đi tìm Tống Tư Việt, cố gắng thế nào cũng không tìm thấy hắn. Ngày hôm sau đã thấy báo đài đưa tin tổng giám đốc Cố Thị - Cố Cảnh Thâm tự sát vì tình ở mộ phần. Lúc đó cô mới biết Tống Tư Việt thật sự làm chuyện dại dột…
Cô ôm chặt thấy Thư Vãn hai mắt đỏ ửng: “Tớ xin lỗi, là do tớ không quan tâm nhiều tới Tống Tư Việt…”
“Không…” Thư Vãn lắc đầu, trái tim như bị ngàn con dao đâm xuyên đau đớn vô cùng.
Có nhiều người nói với cô Tống Tư Việt đã chết rồi nhưng cô đều không tin, vì muốn có đáp án từ chính miệng Sam Sam nên cô mới vội vã về nước. Vậy mà khoảnh khắc này chính miệng Sam Sam cũng vẫn là đáp án Tống Tư Việt tự vẫn vì tình.
Cô không thể không tin được nữa, cho nên người có lỗi với Tống Tư Việt chính là cô…Tống Tư Việt gặp tai nạn bởi vì cô và anh ấy cãi nhau, hại anh ấy vì cứu cô mà gặp tai nạn. Biết rằng anh ấy không thể chấp nhận việc cô ở bên người đàn ông khác vậy mà vì tiền phẫu thuật vẫn chọn cách bán thân.
Anh trách cô, mắng cô nhưng cô lại không thể hiểu anh, để anh tức giận rời bệnh viện rồi bị người nhà họ Cố bắt mang đi. Anh lại vì cô dù có phải nhảy khỏi xe cũng không quay về nhà họ Cố, lần thứ hai anh gặp tai nạn xe thì mất trí nhớ.
Cô tới tìm anh bị anh cả của anh hạ độc sát hại, rồi cô lại hiểu nhầm rằng chính anh làm việc đó mà oán trách thất vọng với anh. Cũng từ khoảnh khắc đó giữa bọn họ chỉ còn lại bỏ lỡ, sau này có muốn gặp lại để giải thích cũng không còn cơ hội nữa.
Cô nghĩ rằng cái chết của mình sẽ hoá giải mọi thù oán, lại không nghĩ tới vậy mà gây ra một cái chết cho người khác. Bởi vì cô, bởi vì lời hứa của cô mà anh ấy thực sự chọn cách tự sát…
Hai chữ ‘tự sát’ này làm cho Thư Vãn cảm thấy tội lỗi vô cùng…Cô khuỵu gối khóc trong lòng Sam Sam, khóc một cách tê tâm liệt phế…là do cô đối với đoạn tình cảm mười mấy năm của bọn họ không đủ kiên định, vậy mới dễ dàng hiểu nhầm anh.
Là do cô dây dưa với người đàn ông khác hại anh sau khi lấy lại trí nhớ thì đau đớn tột cùng, là do cô trước khi chết lại đòi gặp mặt người đàn ông khác lần cuối, để anh phải ôm sự nuối tiếc đến tự sát.
Chỉ khi anh đã trở thành một linh hồn, một mình lang thang trong thế giới không có cô. Cô muốn đuổi theo anh, tại sao lại sống lại, loại độc ác như cô không nên có tư cách được sống.
“Sam Sam, trước đây tớ không tin, nhưng bây giờ chắc chắn anh ấy vì tớ mà tự sát, tớ muốn đi theo anh ấy.”
Sam Sam nghe thấy vậy thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái xanh như nhớ lại cảm giác của ba năm trước, cảm giác đau đớn khôn cùng khi mất đi hai người thân cùng lúc.
Cô dùng sức ôm chặt lấy Thư Vãn: “Vãn Vãn, Tư Việt là người thân với tớ nhất đã ra đi, chả nhẽ cậu cũng muốn vậy sao? Khó khăn lắm cậu mới quay về được, tại sao lại muốn bỏ tớ lại một mình, chả nhẽ tớ không phải người thân của cậu sao?”
Thư Vãn tim đau như cắt cũng ôm chặt lấy Sam Sam, đúng vậy, người thân của cô ngoài Tư Việt ra còn có Sam Sam. Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng như muốn nuốt chửng lấy cô. Người không nên sống thì lại sống, người không nên chết lại chết, cuộc đời thật sự bất công.
Sam Sam sợ cô sẽ nghĩ quẩn liên tục động viên bên tai: “Vãn Vãn, cậu còn có tớ, còn có mà…”
Thư Vãn oà khóc, cảm xúc mất không chế ôm chặt lấy Sam Sam. Thứ bất lực nhất trong cuộc sống chính là sự vô thường của sống và chết, người đã ra đi không thể quay lại. Người thiếu niên ấy là dùng hai mươi mấy năm cố gắng hết mình nhưng cũng không thể thay đổi được sắp đặt của vận mệnh.
Ánh sáng quá yếu, đèn nhấp nháy đổi màu liên tục, Sam Sam sau một hồi mới nhìn rõ gương mặt của đối phương. Tóc ngắn, quần áo đỏ không phải dáng vẻ của trước đây nhưng khuôn mặt kia thì mãi mãi trong trí nhớ của cô.
Người mà cả đời này Sam Sam sẽ không thể quên vậy mà đứng ngay ở đây, cô đứng ngơ ra tại chỗ, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.
“Sam Sam!” Thư Vãn hét lên trong nước mắt.
Sam Sam bây giờ vẫn chưa dám tin vào mắt mình, vội vã chạy tới chỗ Thư Vãn: “Vãn Vãn, là cậu thật sao…?”
Vãn Vãn kìm nén lại những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống: “Sam Sam…”
Sam Sam nghe thấy giọng của cô lại càng khẳng định mình không nhìn nhầm. Cả người cô run lên bần bật, mấy lần đưa tay muốn sờ mặt Thư Vãn nhưng kích động tới mức tay chân không nghe theo sự điều khiển.
Thư Vãn bắt lấy tay cô áp lên mặt mình, cô khóc nấc lên: “Sam Sam tớ về rồi đây.”
Sam Sam cảm nhận được hơi ấm của người trước mặt, dịu dàng và chân thật tới vậy, cô cũng bắt đầu rơi nước mắt: “Vãn Vãn…”
Cô đưa tay ra ôm chặt Thư Vãn vào lòng: “Cậu có đúng là Vãn Vãn của tớ không, cậu không chết, còn sống đúng không…”
Thư Vãn cũng ôm chặt lại cô, nghẹn ngào nói: “Tớ là Vãn Vãn của cậu đây, tớ không chết, tớ vẫn sống.”
Sam Sam sau một hồi ôm cô khóc thì cũng thả lỏng tay ra, mặc dù tay vẫn còn run nhưng cứ đưa tay hết sờ mặt lại sờ người cô. Sau một hồi kiểm tra không thấy bất kỳ vết thương nào thì khó tin nhìn Thư Vãn: “Sao lại thế…”
Cô rõ ràng nhìn thấy cảnh Vãn Vãn chết, còn cùng với Tống Tư Việt đưa cô tới lò hoả thiêu, tại sao ba năm sau Vãn Vãn của cô lại có thể quay về?
Thư Vãn kể lại cho cô quá khứ tại sao cô sống lại: “Tớ xin lỗi, tớ hôn mê hai năm, lại phải hồi phục sức khoẻ thêm 1 năm cho nên không kịp quay về tìm mọi người.”
Sam Sam hai mắt đỏ hoe lắc đầu liên tục: “Tớ không trách cậu, chỉ cần cậu còn sống, mọi thứ khác đối với tớ không quan trọng.”
Thư Vãn nghe thấy lời này nước mắt lại càng đua nhau rơi, là do cô vô dụng mới để chị Sam Sam khổ sở như vậy. Cô ôm lấy Sam Sam thề thốt : “Sau này tớ nhất định sống thật tốt, làm bạn tới già với cậu.”
Sam Sam vừa khóc vừa gật đầu: “Nói nhớ giữ lời, đừng có lừa tớ nữa.”
Thư Vãn nhẹ giọng đáp “được”, sau đó cô nhớ tới Tống Tư Việt. Cô thả lỏng cái ôm Sam Sam ra sau đó lấy hết dũng khí hỏi: “Tống Tư Việt đâu?”
Sam Sam lau nước mắt cười đáp: “Đi, tớ đưa cậu vào trong nhìn một cái, chỗ này được tớ cải tạo lại, so với trước kia đã khác hoàn toàn rồi…”
Thư Vãn nhíu mày, Sam Sam rõ ràng nghe thấy câu hỏi của cô nhưng lại làm như không nghe thấy, việc cô ấy đổi chủ đề thế này làm cô thấy rất bất an. Cô bắt lấy tay Sam Sam hỏi lại lần nữa: “Sam Sam, Tư Việt đâu? Tư Việt ở đâu?”
Lúc cô hỏi câu này âm thanh còn run lên, giống như không dám nghe đáp án nhưng lại nhất quyết muốn biết đáp án.
Sam Sam thấy cô hỏi cho bằng được thì đành quay đầu qua chỗ khác dơm dớm nước mắt: “Tư Việt…tự tử.”
Thư Vãn chết sững, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi: “Sam Sam, cậu đùa phải không?”
Cô không dám tin, cô không sợ những bài báo viết láo, cũng không sợ chính miệng Sam Sam nói ra, bởi vì cô sẽ không tin!
Tống Tư Việt, một thiếu niên ấm áp dịu dàng, một thiếu niên luôn yêu thương cô sao lại có thể chọn cách thức tự sát vì cô, sao có thể?
Cô không dám tin liên tục lắc đầu: “Không thể nào, Tư Việt sẽ không bao giờ làm vậy…”
Chương 238: Vãn Vãn, cậu vẫn còn có tớ mà
Sam Sam bước lên ôm lấy Thư Vãn, cảm nhận được sự run rẩy của cô mà lòng Sam Sam càng thêm đau đớn.
“Vãn Vãn, tớh cũng không dám tin, thế nhưng…”
Câu sau cô không nói ra nhưng nước mắt cứ thế chảy dài. Ba năm trước cô sợ Tống Tư Việt làm chuyện dại dột cho nên cũng theo tới chỗ mộ phần. Nhưng tới nơi không thấy Tống Tư Việt đâu chỉ nhìn thấy một vệt máu trên bia mộ.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an nên mau chóng đi tìm Tống Tư Việt, cố gắng thế nào cũng không tìm thấy hắn. Ngày hôm sau đã thấy báo đài đưa tin tổng giám đốc Cố Thị - Cố Cảnh Thâm tự sát vì tình ở mộ phần. Lúc đó cô mới biết Tống Tư Việt thật sự làm chuyện dại dột…
Cô ôm chặt thấy Thư Vãn hai mắt đỏ ửng: “Tớ xin lỗi, là do tớ không quan tâm nhiều tới Tống Tư Việt…”
“Không…” Thư Vãn lắc đầu, trái tim như bị ngàn con dao đâm xuyên đau đớn vô cùng.
Có nhiều người nói với cô Tống Tư Việt đã chết rồi nhưng cô đều không tin, vì muốn có đáp án từ chính miệng Sam Sam nên cô mới vội vã về nước. Vậy mà khoảnh khắc này chính miệng Sam Sam cũng vẫn là đáp án Tống Tư Việt tự vẫn vì tình.
Cô không thể không tin được nữa, cho nên người có lỗi với Tống Tư Việt chính là cô…Tống Tư Việt gặp tai nạn bởi vì cô và anh ấy cãi nhau, hại anh ấy vì cứu cô mà gặp tai nạn. Biết rằng anh ấy không thể chấp nhận việc cô ở bên người đàn ông khác vậy mà vì tiền phẫu thuật vẫn chọn cách bán thân.
Anh trách cô, mắng cô nhưng cô lại không thể hiểu anh, để anh tức giận rời bệnh viện rồi bị người nhà họ Cố bắt mang đi. Anh lại vì cô dù có phải nhảy khỏi xe cũng không quay về nhà họ Cố, lần thứ hai anh gặp tai nạn xe thì mất trí nhớ.
Cô tới tìm anh bị anh cả của anh hạ độc sát hại, rồi cô lại hiểu nhầm rằng chính anh làm việc đó mà oán trách thất vọng với anh. Cũng từ khoảnh khắc đó giữa bọn họ chỉ còn lại bỏ lỡ, sau này có muốn gặp lại để giải thích cũng không còn cơ hội nữa.
Cô nghĩ rằng cái chết của mình sẽ hoá giải mọi thù oán, lại không nghĩ tới vậy mà gây ra một cái chết cho người khác. Bởi vì cô, bởi vì lời hứa của cô mà anh ấy thực sự chọn cách tự sát…
Hai chữ ‘tự sát’ này làm cho Thư Vãn cảm thấy tội lỗi vô cùng…Cô khuỵu gối khóc trong lòng Sam Sam, khóc một cách tê tâm liệt phế…là do cô đối với đoạn tình cảm mười mấy năm của bọn họ không đủ kiên định, vậy mới dễ dàng hiểu nhầm anh.
Là do cô dây dưa với người đàn ông khác hại anh sau khi lấy lại trí nhớ thì đau đớn tột cùng, là do cô trước khi chết lại đòi gặp mặt người đàn ông khác lần cuối, để anh phải ôm sự nuối tiếc đến tự sát.
Chỉ khi anh đã trở thành một linh hồn, một mình lang thang trong thế giới không có cô. Cô muốn đuổi theo anh, tại sao lại sống lại, loại độc ác như cô không nên có tư cách được sống.
“Sam Sam, trước đây tớ không tin, nhưng bây giờ chắc chắn anh ấy vì tớ mà tự sát, tớ muốn đi theo anh ấy.”
Sam Sam nghe thấy vậy thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái xanh như nhớ lại cảm giác của ba năm trước, cảm giác đau đớn khôn cùng khi mất đi hai người thân cùng lúc.
Cô dùng sức ôm chặt lấy Thư Vãn: “Vãn Vãn, Tư Việt là người thân với tớ nhất đã ra đi, chả nhẽ cậu cũng muốn vậy sao? Khó khăn lắm cậu mới quay về được, tại sao lại muốn bỏ tớ lại một mình, chả nhẽ tớ không phải người thân của cậu sao?”
Thư Vãn tim đau như cắt cũng ôm chặt lấy Sam Sam, đúng vậy, người thân của cô ngoài Tư Việt ra còn có Sam Sam. Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng như muốn nuốt chửng lấy cô. Người không nên sống thì lại sống, người không nên chết lại chết, cuộc đời thật sự bất công.
Sam Sam sợ cô sẽ nghĩ quẩn liên tục động viên bên tai: “Vãn Vãn, cậu còn có tớ, còn có mà…”
Thư Vãn oà khóc, cảm xúc mất không chế ôm chặt lấy Sam Sam. Thứ bất lực nhất trong cuộc sống chính là sự vô thường của sống và chết, người đã ra đi không thể quay lại. Người thiếu niên ấy là dùng hai mươi mấy năm cố gắng hết mình nhưng cũng không thể thay đổi được sắp đặt của vận mệnh.
Bình luận facebook