-
Chương 220-222
Chương 220: Chết vì tình là truyền thuyết xa xưa
“Tôi nghĩ chết vì tình chỉ là truyền thuyết xa xưa, không ngờ thật sự vẫn có người làm được...”
Từng lời nói của Trì Nghiễn Châu đều rơi vào trong tai Thư Vãn, đánh vào trái tim cô khiến cho cô sốc đến nỗi không thể nào tin được.
Cô vùng vẫy, cố gắng hết sức muốn bò dậy khỏi giường nhưng lại không thể nhúc nhích.
Cô nhìn chằm chằm Trì Nghiễn Châu với đôi mắt đỏ hoe, há miệng, cuối cùng thốt ra được vài từ rời rạc: “Tôi... mơ thấy... anh ấy... không chết...”
Đúng là cô mơ thấy Tống Tư Việt quỳ trước mộ nổ súng tự tử, nhưng có người đã cứu anh ta...
Cô không tin Tống Tư Việt sẽ chết như vậy, anh ta đã đồng ý với cô sẽ chăm sóc tốt cho Sam Sam, làm sao có thể đi theo cô như vậy được.
Trì Nghiễn Châu cất điện thoại, có chút đồng cảm nhìn cô: “Tin tức này được phát trên tivi khi cô hôn mê hai năm trước, lúc đó cơ thể cô có phản ứng mạnh nhưng lại không tỉnh, tôi đoán có lẽ là cô không thể nào chấp nhận khi nghe thấy tin tức về cái chết của anh ta, nên mới sẽ tưởng tượng ra một cảnh mơ đẹp trong tiềm thức thôi.”
Thư Vãn không tin đấy là cảnh trong mơ do mình tưởng tượng ra, giấc mơ chân thật như vậy làm sao có thể tưởng tượng ra được?!
Trong lòng cô vô cùng không tin nhưng nước mắt lại không thể nào khống chế tuôn ra từ trong hốc mắt, giống như sợi chỉ đứt hạt châu rơi xuống không ngừng.
Tống Tư Việt từng nói, nếu cô chết, anh ta chắc chắn sẽ tự tử trước mộ, tuyệt đối sẽ không sống một mình...
Cô nhớ trước khi chết, anh ta cũng từng nói với cô sẽ cho mình một lời giải thích, lẽ nào đây chính là lời giải thích của anh ta?
Tống Tư Việt anh ta... chết thật rồi sao?
Vậy Sam Sam phải làm thế nào, đó là người thân duy nhất trên đời này của cô.
Và cô nên làm thế nào, cô đã được cứu nhưng anh ta lại chết, cô nên làm thế nào đây?
Thư Vãn khóc đến sụp đổ, cơ thể luôn không thể nhúc nhích bởi vì bị kích động mạnh mà có chút phản ứng.
Cô cử động ngón tay, đưa tay về phía Trì Nghiễn Châu: “Điện... thoại...”
Cô muốn gọi điện thoại cho Tống Tư Việt, nói với anh ta rằng thực ra mình chưa chết.
Nhìn thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, Trì Nghiễn Châu khẽ nhíu mày, “Cô không thể chấp nhận?”
Thư Vãn không có sức mở miệng, chỉ chảy nước mắt cầu xin Trì Nghiễn Châu thương xót, gọi điện thoại giúp cô.
Dường như Trì Nghiễn Châu cũng bị cảm động, giãn mày ra, cầm điện thoại hỏi cô: “Số?”
Thư Vãn há miệng, khó khăn đọc từng con số đã nhớ nằm lòng cho anh ta.
Hiếm khi Trì Nghiễn Châu kiên nhẫn, yên lặng đợi cô đọc số xong, gọi đi...
Rất nhanh bên kia vang lên một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy...”
Trì Nghiễn Châu để điện thoại xuống, nhướng máy với Thư Vãn: “Tắt máy rồi.”
Tắt máy cũng không thể chứng minh Tống Tư Việt đã chết, cô muốn gọi cho Sam Sam: “Còn... có...”
Trì Nghiễn Châu vừa bỏ điện thoại vào trong túi thì nghe cô nói còn có, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn: “Tôi không phải người hầu của cô.”
Thư Vãn cũng không đáp lời, chỉ mở đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh ta, nhìn đến khi anh ta lấy điện thoại ra mới thu hồi ánh mắt.
Cô chầm chậm đọc số của Sam Sam cho Trì Nghiễn Châu, sau khi nhập xong anh ta liền gọi đi.
“Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi đã tắt máy...”
Lại lần nữa nghe thấy giọng nữ máy móc ấy, đột nhiên Thư Vãn có chút tuyệt vọng, nước mắt càng chảy không ngừng.
Cô ước gì mình có thể lập tức đứng dậy chạy về tìm họ, nhưng dáng vẻ của cô bây giờ muốn nhúc nhích cũng không được.
Thấy trong mắt cô tràn đây lo lắng và tuyệt vọng, Trì Nghiễn Châu dối lòng an ủi: “Cô đã hôn mê hai năm, có lẽ họ đã đổi số rồi.”
Lời này của anh ta khiến Thư Vãn cảm thấy có chút hy vọng, đúng vậy, cô hôn mê lâu như vậy chắc chắn đã thay đổi rất nhiều, đổi số cũng là bình thường.
Cô mang theo suy nghĩ này chống đỡ cơ thể, lại hỏi Trì Nghiễn Châu: “Tôi... cần... bao lâu... để hồi phục...?”
Trì Nghiễn Châu vừa chơi điện thoại vừa thờ ơ nói: “Tôi không phải bác sĩ, làm sao tôi biết?”
Chương 221: Chị gái ruột của cô
Thư Vãn bị anh ta làm cho nghẹn họng, mím chặt môi không mở miệng làm phiền anh ta nữa.
Trì Nghiễn Châu ngồi một lúc, cảm thấy không thú vị tự động rời đi.
Đêm nay, giấc mơ của Thư Vãn không còn là cảnh tượng lặp đi lặp lại đi vào trường tìm Tống Tư Việt nữa, mà là hình ảnh Tống Tư Việt nổ súng tự sát trước mộ.
Anh ta nhắm ngay đầu mình, nổ súng không chút do dự…
Lần này không có ai đến cứu anh ta, máu tươi bắn tung tóe trên bia mộ, nhuộm đỏ di ảnh của Thư Vãn...
Thư Vãn ngay lập tức mở mắt ra, cô cảm thấy trong lòng đau đớn, khiến cô nóng lòng muốn trở về nước.
Tuy nhiên, trong căn phòng trống không, không có ai vào chăm sóc mặc cho cô nằm trên giường không thể cử động.
Buổi chiều, sau khi y tá giúp cô lau người như thường lệ, George bước vào với hộp thuốc.
"Thư tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ xoa bóp hồi phục chức năng cho cô."
Sau khi George đặt hộp thuốc lên bàn, anh ta lấy đôi găng tay vô trùng ra và đeo vào, khi quay sang xoa bóp cho Thư Vãn, anh ta nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.
Sắc mặt anh ta bỗng nhiên tối sầm lại: “Thư tiểu thư, nếu cô cứ khóc như vậy, mắt cô thật sự sẽ không chữa được.”
Thư Vãn nghe thấy vậy cảm thấy khó hiểu chớp chớp mi: “Anh… làm sao… biết…”
George trừng mắt của cô: "Tôi là bác sĩ, người cô có vấn đề gì tôi đều biết, hơn nữa trước khi cấy ghép tim cho cô, tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra của cô."
Thư Vãn hoàn toàn không hiểu, tại sao George có thể xem được báo cáo kiểm tra của cô chứ?
George dường như nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt cô, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Hai năm trước, Quý tổng của Quý Thị đã đích thân gọi điện cho tôi và nhờ tôi giúp cô tìm nguồn tim phù hợp trên toàn thế giới, vì thế tôi đã nhờ anh ấy gửi cho tôi báo cáo kiểm tra và máu của cô..."
Hai chữ Quý tổng làm cho mí mắt Thư Uyển khẽ run, nhưng vẻ mặt của cô cũng không hề có chút bối rối nào, rất bình tĩnh.
Lúc cô nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi tên George, cô cũng đã liên tưởng tới George chính là chuyên gia tim mạch mà Quý Tư Hàn đã liên lạc trước đó.
Chỉ là không ngờ tới Quý Tư Hàn lại còn gửi báo cáo kiểm tra và máu của cô cho George, cũng không nghĩ tới George lại cứu cô...
Sau khi George ngồi xuống bên giường, giơ tay đeo găng tay vô trùng lên, vừa giúp cô xoa bóp các huyệt vị trên cánh tay, vừa lẩm bẩm: "Mặc dù báo cáo đó không có tác dụng gì lớn, nhưng DNA tôi chiết xuất từ phần máu đó đã giúp chị gái cô tìm được cô..."
Chị gái?
Người chị em thân thiết duy nhất Thư Vãn sống nương tựa từ nhỏ, chỉ có Sam Sam.
Nhưng người chị trong miệng George, rõ ràng không phải nói Sam Sam, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Cô mở miệng dùng cố hết sức hỏi anh ta: "Cái gì... chị gái?”
George dừng tay đang xoa bóp, liếc nhìn cô: "Trì không nói cho cô biết sao?”
Thư Vãn chớp chớp mắt: "Không..."
George nghe thấy vậy, vô tình trào phúng một câu: "Có lễ anh ta đã làm chuyện gì không có tính người, cho nên không dám nhắc tới tên của chị cô.”
Thư Vãn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm George, hy vọng có thể biết được chân tướng sự việc từ miệng anh ta.
George nhìn ánh mắt Thư Vãn, lúc này mới thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, rồi mới nói với cô:
"Chị cô lớn hơn cô năm tuổi, khi còn bé cô ấy ôm cô bỏ trốn ra nước ngoài, trên đường đi đã để lạc mất cô, cô ấy vẫn luôn đi tìm kiếm cô nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì.
Sau đó cô ấy mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên*, cố gắng chịu đựng vài năm, cho đến khi cô ấy thực sự không thể chịu đựng được sự tra tấn của căn bệnh này nữa, cô ấy đã lên kế hoạch chấm dứt cuộc đời mình bằng cái chết êm đẹp.
(*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên, hay hội chứng ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis), là một bệnh lý liên quan đến hệ thống thần kinh, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh trong não và tủy sống, gây mất kiểm soát cơ bắp.)
Trước khi cô ấy đưa ra quyết định này, cô ấy đã ký thỏa thuận hiến tạng sau khi chết, đúng lúc tổng giám đốc Quý thị nhờ tôi hỗ trợ tìm một trái tim phù hợp, tôi đã lấy máu của cô làm xét nghiệm với cô ấy, không ngờ cô lại là em gái của cô ấy...
Cô ấy nóng lòng nhờ tôi đưa cô ấy về nước để tìm cô, nhưng khi cô ấy biết Thư Vãn sắp chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối…
Xét nghiệm máu cho thấy cô ấy là người hiến tim phù hợp nhất, vì vội cứu cho cô, cũng vì tránh né Trì Nghiễn Châu, cô ấy đã lựa chọn kết thúc cuộc sống của mình trước dự định.
Trước lúc chết cô ấy đã yêu cầu tôi lấy trái tim của cô ấy ra để cứu cô, nhưng lúc tôi chạy đến bệnh viện của cô, cô đã được tuyên bố là đã chết.
Lúc tôi muốn từ bỏ thì Trì Nghiễn Châu chạy tới, anh ta biết di nguyện của chị cô là muốn cấy trái tim cho cô, cho nên anh ta kiên quyết muốn đến nhà hỏa thiêu tìm cô.
Anh ta đi tìm cô, là bởi vì anh ta biết người đã bị lấy trái tim sẽ không thể cứu sống được nữa, tuy cũng không còn bất kỳ hy vọng nào có thể cứu sống được cô, nhưng đối với Trì Nghiễn Châu đây là hy vọng cuối cùng có thể giữ lại được trái tim của Sơ Nghi, cho dù xác suất rất thấp nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần.
Về phần vì sao anh ta có thể tráo được cô từ nhà hỏa táng ra, vì lúc anh ta chạy tới nhà hỏa táng đã tình cờ thấy một người đàn ông rất tình cảm với cô, Trì Nghiễn Châu vì muốn có thể độc chiếm trái tim này của chị cô, cho nên lúc ấy mới lén lút tráo cô ra, để chị cô hỏa táng thay cô…
Sau khi đổi cô ra, tôi phát hiện cô vẫn chưa chết não, cho nên lập tức gấp rút cấp cứu cho cô, làm phẫu thuật ghép tim cho cô..."
Chương 222: Hắn và cô không còn bất kỳ liên quan gì nữa
Thư Vãn nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Hóa ra cô đã sống sót như thế.
Thì ra cô không phải trẻ mồ côi, cô còn có một người chị...
Người chị này thậm chí còn hiến cả tim của mình để cứu cô.
Tuy nhiên Thư Vãn vẫn có chút không rõ, vì sao chị gái của cô lại ôm cô trốn ra nước ngoài?
Còn có George nói chị cô vội vàng muốn chấm dứt sinh mạng, không chỉ vì cứu cô mà còn vì tránh né Trì Nghiễn Châu?
Giữa chị cô và Trì Nghiễm Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể để cho chị cô không tiếc chấm dứt sinh mạng cũng muốn tránh né anh ta?
Mặt Thư Vãn đầy vẻ thắc mắc, cô gian nan mở miệng hỏi George, nhưng anh ta lại không đưa ra đáp án cụ thể.
"Về chuyện xảy ra khi chị cô khi còn bé, tôi cũng không rõ..."
"Còn về chuyện chị cô vì sao phải tránh né Trì, là bởi vì Trì làm chút chuyện không tốt với cô ấy."
Rốt cuộc là chuyện không tốt gì, George cũng không nói tiếp, mà trở lại đề tài lúc trước.
"Thư tiểu thư, sau khi tôi cứu sống cô, định thông báo cho Quý tổng vì dù sao anh ta cũng từng ủy thác cho tôi giúp cô tìm trái tim."
"Nhưng Trì không đồng ý, anh ta không muốn để cho những người quen biết cô biết tin tức cô vẫn còn sống, nên tôi không làm trái ý anh ta."
"Hiện tại nếu cô đã tỉnh lại, tôi cảm thấy cô có quyền quyết định có nên nói cho Quý tổng hay không..."
Lần thứ hai nghe nhắc đến tên hắn, sắc mặt Thư Vãn cứng đờ.
Người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, chắc là sẽ không quan tâm sống chết của cô chứ.
Nếu quan tâm thì sẽ không đến mức sau khi đánh cô xong cũng không thèm quay đầu.
Nghĩ đến việc cô theo hắn năm năm, mà ngay cả số điện thoại của cô hắn cũng không có lưu, trái tim cô lập tức lạnh lẽo.
Nếu đã là một người đã chết, thì sau hai năm không cần phải quấy rầy hắn.
Sau khi Thư Vãn đưa ra quyết định, cô nâng đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía George: "Đừng nói cho anh ta biết..."
Lần chết này coi như là lời từ biệt với quá khứ không thể chịu đựng kia đi.
Từ nay về sau, cô và Quý Tư Hàn không còn có bất kỳ liên quan gì nữa.
Lần này đến phiên George cảm thấy khó hiểu, vị Quý tổng kia đã bỏ ra ba tỷ để mời anh ta sử dụng các nguồn lực y tế trên toàn thế giới để tìm trái tim.
Quý Tư Hàn không tiếc chi nhiều tiền như vậy, chứng tỏ hắn rất để ý Thư tiểu thư, nhưng trông Thư tiểu thư lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.
George suy nghĩ một chút, định chuyện này nói cho Thư Vãn: "Thật ra Quý tổng..."
Thư Vãn không muốn nghe chuyện liên quan đến Quý Tư Hàn nữa, cô ngắt lời: "Chị... của tôi... tên là gì?”
George bị cô cắt ngang, ngay lập tức hiểu ra cô không muốn nhắc tới tổng giám đốc Quý thị kia, cho nên anh ta cũng biết điều không nói nhiều nữa.
"Chị cô trước kia tên là Ninh Sơ Nghi, sau đó đổi tên thành Sơ Nghi, tôi đi lấy ảnh của cô ấy cho cô xem cô ấy trông như thế nào..."
George nói xong xoay người đi ra ngoài, ngay sau đó cầm một bộ khung ảnh tiến vào, đưa tới trước mặt Thư Vãn.
Thư Vãn nhìn về phía tấm hình trong khung hình, người phụ nữ trong đó có vài nét giống cô.
Nhưng trông chị ấy dịu dàng thanh lịch hơn cô, có khí chất cao quý, toát ra hơi thở của người phụ nữ tri thức trưởng thành.
Chị ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, đứng dưới tháp Eiffel của Pháp, ánh nắng mặt trời hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu lên người chị ấy, mang lại cho chị ấy một lớp ánh sáng nhẹ nhàng.
Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của chị ấy, trong lòng Thư Vãn cảm thấy ấm áp, giống như có thể xuyên qua chị ấy nhìn thấy dáng vẻ của người mẹ sinh ra của cô.
Cô vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, lại không nghĩ tới cô không phải bị vứt bỏ mà là không cẩn thận lạc mất.
Nếu như năm đó cô không bị lạc, chắc cô đã có thể làm bạn bên cạnh chị cô, cùng nhau nương tựa lớn lên.
“Tôi nghĩ chết vì tình chỉ là truyền thuyết xa xưa, không ngờ thật sự vẫn có người làm được...”
Từng lời nói của Trì Nghiễn Châu đều rơi vào trong tai Thư Vãn, đánh vào trái tim cô khiến cho cô sốc đến nỗi không thể nào tin được.
Cô vùng vẫy, cố gắng hết sức muốn bò dậy khỏi giường nhưng lại không thể nhúc nhích.
Cô nhìn chằm chằm Trì Nghiễn Châu với đôi mắt đỏ hoe, há miệng, cuối cùng thốt ra được vài từ rời rạc: “Tôi... mơ thấy... anh ấy... không chết...”
Đúng là cô mơ thấy Tống Tư Việt quỳ trước mộ nổ súng tự tử, nhưng có người đã cứu anh ta...
Cô không tin Tống Tư Việt sẽ chết như vậy, anh ta đã đồng ý với cô sẽ chăm sóc tốt cho Sam Sam, làm sao có thể đi theo cô như vậy được.
Trì Nghiễn Châu cất điện thoại, có chút đồng cảm nhìn cô: “Tin tức này được phát trên tivi khi cô hôn mê hai năm trước, lúc đó cơ thể cô có phản ứng mạnh nhưng lại không tỉnh, tôi đoán có lẽ là cô không thể nào chấp nhận khi nghe thấy tin tức về cái chết của anh ta, nên mới sẽ tưởng tượng ra một cảnh mơ đẹp trong tiềm thức thôi.”
Thư Vãn không tin đấy là cảnh trong mơ do mình tưởng tượng ra, giấc mơ chân thật như vậy làm sao có thể tưởng tượng ra được?!
Trong lòng cô vô cùng không tin nhưng nước mắt lại không thể nào khống chế tuôn ra từ trong hốc mắt, giống như sợi chỉ đứt hạt châu rơi xuống không ngừng.
Tống Tư Việt từng nói, nếu cô chết, anh ta chắc chắn sẽ tự tử trước mộ, tuyệt đối sẽ không sống một mình...
Cô nhớ trước khi chết, anh ta cũng từng nói với cô sẽ cho mình một lời giải thích, lẽ nào đây chính là lời giải thích của anh ta?
Tống Tư Việt anh ta... chết thật rồi sao?
Vậy Sam Sam phải làm thế nào, đó là người thân duy nhất trên đời này của cô.
Và cô nên làm thế nào, cô đã được cứu nhưng anh ta lại chết, cô nên làm thế nào đây?
Thư Vãn khóc đến sụp đổ, cơ thể luôn không thể nhúc nhích bởi vì bị kích động mạnh mà có chút phản ứng.
Cô cử động ngón tay, đưa tay về phía Trì Nghiễn Châu: “Điện... thoại...”
Cô muốn gọi điện thoại cho Tống Tư Việt, nói với anh ta rằng thực ra mình chưa chết.
Nhìn thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, Trì Nghiễn Châu khẽ nhíu mày, “Cô không thể chấp nhận?”
Thư Vãn không có sức mở miệng, chỉ chảy nước mắt cầu xin Trì Nghiễn Châu thương xót, gọi điện thoại giúp cô.
Dường như Trì Nghiễn Châu cũng bị cảm động, giãn mày ra, cầm điện thoại hỏi cô: “Số?”
Thư Vãn há miệng, khó khăn đọc từng con số đã nhớ nằm lòng cho anh ta.
Hiếm khi Trì Nghiễn Châu kiên nhẫn, yên lặng đợi cô đọc số xong, gọi đi...
Rất nhanh bên kia vang lên một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy...”
Trì Nghiễn Châu để điện thoại xuống, nhướng máy với Thư Vãn: “Tắt máy rồi.”
Tắt máy cũng không thể chứng minh Tống Tư Việt đã chết, cô muốn gọi cho Sam Sam: “Còn... có...”
Trì Nghiễn Châu vừa bỏ điện thoại vào trong túi thì nghe cô nói còn có, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn: “Tôi không phải người hầu của cô.”
Thư Vãn cũng không đáp lời, chỉ mở đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh ta, nhìn đến khi anh ta lấy điện thoại ra mới thu hồi ánh mắt.
Cô chầm chậm đọc số của Sam Sam cho Trì Nghiễn Châu, sau khi nhập xong anh ta liền gọi đi.
“Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi đã tắt máy...”
Lại lần nữa nghe thấy giọng nữ máy móc ấy, đột nhiên Thư Vãn có chút tuyệt vọng, nước mắt càng chảy không ngừng.
Cô ước gì mình có thể lập tức đứng dậy chạy về tìm họ, nhưng dáng vẻ của cô bây giờ muốn nhúc nhích cũng không được.
Thấy trong mắt cô tràn đây lo lắng và tuyệt vọng, Trì Nghiễn Châu dối lòng an ủi: “Cô đã hôn mê hai năm, có lẽ họ đã đổi số rồi.”
Lời này của anh ta khiến Thư Vãn cảm thấy có chút hy vọng, đúng vậy, cô hôn mê lâu như vậy chắc chắn đã thay đổi rất nhiều, đổi số cũng là bình thường.
Cô mang theo suy nghĩ này chống đỡ cơ thể, lại hỏi Trì Nghiễn Châu: “Tôi... cần... bao lâu... để hồi phục...?”
Trì Nghiễn Châu vừa chơi điện thoại vừa thờ ơ nói: “Tôi không phải bác sĩ, làm sao tôi biết?”
Chương 221: Chị gái ruột của cô
Thư Vãn bị anh ta làm cho nghẹn họng, mím chặt môi không mở miệng làm phiền anh ta nữa.
Trì Nghiễn Châu ngồi một lúc, cảm thấy không thú vị tự động rời đi.
Đêm nay, giấc mơ của Thư Vãn không còn là cảnh tượng lặp đi lặp lại đi vào trường tìm Tống Tư Việt nữa, mà là hình ảnh Tống Tư Việt nổ súng tự sát trước mộ.
Anh ta nhắm ngay đầu mình, nổ súng không chút do dự…
Lần này không có ai đến cứu anh ta, máu tươi bắn tung tóe trên bia mộ, nhuộm đỏ di ảnh của Thư Vãn...
Thư Vãn ngay lập tức mở mắt ra, cô cảm thấy trong lòng đau đớn, khiến cô nóng lòng muốn trở về nước.
Tuy nhiên, trong căn phòng trống không, không có ai vào chăm sóc mặc cho cô nằm trên giường không thể cử động.
Buổi chiều, sau khi y tá giúp cô lau người như thường lệ, George bước vào với hộp thuốc.
"Thư tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ xoa bóp hồi phục chức năng cho cô."
Sau khi George đặt hộp thuốc lên bàn, anh ta lấy đôi găng tay vô trùng ra và đeo vào, khi quay sang xoa bóp cho Thư Vãn, anh ta nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.
Sắc mặt anh ta bỗng nhiên tối sầm lại: “Thư tiểu thư, nếu cô cứ khóc như vậy, mắt cô thật sự sẽ không chữa được.”
Thư Vãn nghe thấy vậy cảm thấy khó hiểu chớp chớp mi: “Anh… làm sao… biết…”
George trừng mắt của cô: "Tôi là bác sĩ, người cô có vấn đề gì tôi đều biết, hơn nữa trước khi cấy ghép tim cho cô, tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra của cô."
Thư Vãn hoàn toàn không hiểu, tại sao George có thể xem được báo cáo kiểm tra của cô chứ?
George dường như nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt cô, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Hai năm trước, Quý tổng của Quý Thị đã đích thân gọi điện cho tôi và nhờ tôi giúp cô tìm nguồn tim phù hợp trên toàn thế giới, vì thế tôi đã nhờ anh ấy gửi cho tôi báo cáo kiểm tra và máu của cô..."
Hai chữ Quý tổng làm cho mí mắt Thư Uyển khẽ run, nhưng vẻ mặt của cô cũng không hề có chút bối rối nào, rất bình tĩnh.
Lúc cô nghe thấy Trì Nghiễn Châu gọi tên George, cô cũng đã liên tưởng tới George chính là chuyên gia tim mạch mà Quý Tư Hàn đã liên lạc trước đó.
Chỉ là không ngờ tới Quý Tư Hàn lại còn gửi báo cáo kiểm tra và máu của cô cho George, cũng không nghĩ tới George lại cứu cô...
Sau khi George ngồi xuống bên giường, giơ tay đeo găng tay vô trùng lên, vừa giúp cô xoa bóp các huyệt vị trên cánh tay, vừa lẩm bẩm: "Mặc dù báo cáo đó không có tác dụng gì lớn, nhưng DNA tôi chiết xuất từ phần máu đó đã giúp chị gái cô tìm được cô..."
Chị gái?
Người chị em thân thiết duy nhất Thư Vãn sống nương tựa từ nhỏ, chỉ có Sam Sam.
Nhưng người chị trong miệng George, rõ ràng không phải nói Sam Sam, đang xảy ra chuyện gì vậy?
Cô mở miệng dùng cố hết sức hỏi anh ta: "Cái gì... chị gái?”
George dừng tay đang xoa bóp, liếc nhìn cô: "Trì không nói cho cô biết sao?”
Thư Vãn chớp chớp mắt: "Không..."
George nghe thấy vậy, vô tình trào phúng một câu: "Có lễ anh ta đã làm chuyện gì không có tính người, cho nên không dám nhắc tới tên của chị cô.”
Thư Vãn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm George, hy vọng có thể biết được chân tướng sự việc từ miệng anh ta.
George nhìn ánh mắt Thư Vãn, lúc này mới thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, rồi mới nói với cô:
"Chị cô lớn hơn cô năm tuổi, khi còn bé cô ấy ôm cô bỏ trốn ra nước ngoài, trên đường đi đã để lạc mất cô, cô ấy vẫn luôn đi tìm kiếm cô nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì.
Sau đó cô ấy mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên*, cố gắng chịu đựng vài năm, cho đến khi cô ấy thực sự không thể chịu đựng được sự tra tấn của căn bệnh này nữa, cô ấy đã lên kế hoạch chấm dứt cuộc đời mình bằng cái chết êm đẹp.
(*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên, hay hội chứng ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis), là một bệnh lý liên quan đến hệ thống thần kinh, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh trong não và tủy sống, gây mất kiểm soát cơ bắp.)
Trước khi cô ấy đưa ra quyết định này, cô ấy đã ký thỏa thuận hiến tạng sau khi chết, đúng lúc tổng giám đốc Quý thị nhờ tôi hỗ trợ tìm một trái tim phù hợp, tôi đã lấy máu của cô làm xét nghiệm với cô ấy, không ngờ cô lại là em gái của cô ấy...
Cô ấy nóng lòng nhờ tôi đưa cô ấy về nước để tìm cô, nhưng khi cô ấy biết Thư Vãn sắp chết vì bệnh suy tim giai đoạn cuối…
Xét nghiệm máu cho thấy cô ấy là người hiến tim phù hợp nhất, vì vội cứu cho cô, cũng vì tránh né Trì Nghiễn Châu, cô ấy đã lựa chọn kết thúc cuộc sống của mình trước dự định.
Trước lúc chết cô ấy đã yêu cầu tôi lấy trái tim của cô ấy ra để cứu cô, nhưng lúc tôi chạy đến bệnh viện của cô, cô đã được tuyên bố là đã chết.
Lúc tôi muốn từ bỏ thì Trì Nghiễn Châu chạy tới, anh ta biết di nguyện của chị cô là muốn cấy trái tim cho cô, cho nên anh ta kiên quyết muốn đến nhà hỏa thiêu tìm cô.
Anh ta đi tìm cô, là bởi vì anh ta biết người đã bị lấy trái tim sẽ không thể cứu sống được nữa, tuy cũng không còn bất kỳ hy vọng nào có thể cứu sống được cô, nhưng đối với Trì Nghiễn Châu đây là hy vọng cuối cùng có thể giữ lại được trái tim của Sơ Nghi, cho dù xác suất rất thấp nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần.
Về phần vì sao anh ta có thể tráo được cô từ nhà hỏa táng ra, vì lúc anh ta chạy tới nhà hỏa táng đã tình cờ thấy một người đàn ông rất tình cảm với cô, Trì Nghiễn Châu vì muốn có thể độc chiếm trái tim này của chị cô, cho nên lúc ấy mới lén lút tráo cô ra, để chị cô hỏa táng thay cô…
Sau khi đổi cô ra, tôi phát hiện cô vẫn chưa chết não, cho nên lập tức gấp rút cấp cứu cho cô, làm phẫu thuật ghép tim cho cô..."
Chương 222: Hắn và cô không còn bất kỳ liên quan gì nữa
Thư Vãn nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Hóa ra cô đã sống sót như thế.
Thì ra cô không phải trẻ mồ côi, cô còn có một người chị...
Người chị này thậm chí còn hiến cả tim của mình để cứu cô.
Tuy nhiên Thư Vãn vẫn có chút không rõ, vì sao chị gái của cô lại ôm cô trốn ra nước ngoài?
Còn có George nói chị cô vội vàng muốn chấm dứt sinh mạng, không chỉ vì cứu cô mà còn vì tránh né Trì Nghiễn Châu?
Giữa chị cô và Trì Nghiễm Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể để cho chị cô không tiếc chấm dứt sinh mạng cũng muốn tránh né anh ta?
Mặt Thư Vãn đầy vẻ thắc mắc, cô gian nan mở miệng hỏi George, nhưng anh ta lại không đưa ra đáp án cụ thể.
"Về chuyện xảy ra khi chị cô khi còn bé, tôi cũng không rõ..."
"Còn về chuyện chị cô vì sao phải tránh né Trì, là bởi vì Trì làm chút chuyện không tốt với cô ấy."
Rốt cuộc là chuyện không tốt gì, George cũng không nói tiếp, mà trở lại đề tài lúc trước.
"Thư tiểu thư, sau khi tôi cứu sống cô, định thông báo cho Quý tổng vì dù sao anh ta cũng từng ủy thác cho tôi giúp cô tìm trái tim."
"Nhưng Trì không đồng ý, anh ta không muốn để cho những người quen biết cô biết tin tức cô vẫn còn sống, nên tôi không làm trái ý anh ta."
"Hiện tại nếu cô đã tỉnh lại, tôi cảm thấy cô có quyền quyết định có nên nói cho Quý tổng hay không..."
Lần thứ hai nghe nhắc đến tên hắn, sắc mặt Thư Vãn cứng đờ.
Người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, chắc là sẽ không quan tâm sống chết của cô chứ.
Nếu quan tâm thì sẽ không đến mức sau khi đánh cô xong cũng không thèm quay đầu.
Nghĩ đến việc cô theo hắn năm năm, mà ngay cả số điện thoại của cô hắn cũng không có lưu, trái tim cô lập tức lạnh lẽo.
Nếu đã là một người đã chết, thì sau hai năm không cần phải quấy rầy hắn.
Sau khi Thư Vãn đưa ra quyết định, cô nâng đôi mắt bình tĩnh lên nhìn về phía George: "Đừng nói cho anh ta biết..."
Lần chết này coi như là lời từ biệt với quá khứ không thể chịu đựng kia đi.
Từ nay về sau, cô và Quý Tư Hàn không còn có bất kỳ liên quan gì nữa.
Lần này đến phiên George cảm thấy khó hiểu, vị Quý tổng kia đã bỏ ra ba tỷ để mời anh ta sử dụng các nguồn lực y tế trên toàn thế giới để tìm trái tim.
Quý Tư Hàn không tiếc chi nhiều tiền như vậy, chứng tỏ hắn rất để ý Thư tiểu thư, nhưng trông Thư tiểu thư lại không hề có bất kỳ phản ứng gì.
George suy nghĩ một chút, định chuyện này nói cho Thư Vãn: "Thật ra Quý tổng..."
Thư Vãn không muốn nghe chuyện liên quan đến Quý Tư Hàn nữa, cô ngắt lời: "Chị... của tôi... tên là gì?”
George bị cô cắt ngang, ngay lập tức hiểu ra cô không muốn nhắc tới tổng giám đốc Quý thị kia, cho nên anh ta cũng biết điều không nói nhiều nữa.
"Chị cô trước kia tên là Ninh Sơ Nghi, sau đó đổi tên thành Sơ Nghi, tôi đi lấy ảnh của cô ấy cho cô xem cô ấy trông như thế nào..."
George nói xong xoay người đi ra ngoài, ngay sau đó cầm một bộ khung ảnh tiến vào, đưa tới trước mặt Thư Vãn.
Thư Vãn nhìn về phía tấm hình trong khung hình, người phụ nữ trong đó có vài nét giống cô.
Nhưng trông chị ấy dịu dàng thanh lịch hơn cô, có khí chất cao quý, toát ra hơi thở của người phụ nữ tri thức trưởng thành.
Chị ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, đứng dưới tháp Eiffel của Pháp, ánh nắng mặt trời hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu lên người chị ấy, mang lại cho chị ấy một lớp ánh sáng nhẹ nhàng.
Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của chị ấy, trong lòng Thư Vãn cảm thấy ấm áp, giống như có thể xuyên qua chị ấy nhìn thấy dáng vẻ của người mẹ sinh ra của cô.
Cô vẫn cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, lại không nghĩ tới cô không phải bị vứt bỏ mà là không cẩn thận lạc mất.
Nếu như năm đó cô không bị lạc, chắc cô đã có thể làm bạn bên cạnh chị cô, cùng nhau nương tựa lớn lên.