• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người Tình Của Lý Tổng (1 Viewer)

  • Chương 226-230

Chương 226: Bọn họ đã gặp nhau

Trên gương mặt đẹp trai của Trì Nghiễn Châu viết đầy sao cũng được: "Cô có thể từ chối, nhưng đừng hòng trở về nước..."

Thư Vãn sửng sốt, Trì Nghiễn Châu dùng hộ chiếu gõ vào hộp nhẫn kim cương: "Tôi chỉ đợi cô năm phút.”

Cũng có nghĩa là anh ta chỉ cho cô một cơ hội duy nhất, nếu cô không đồng ý thì sau này đừng mơ nghĩ đến chuyện về nước.

Trong lòng Thư Vãn nặng trĩu như có một tảng đá nặng đè xuống, làm cô khó thửo, khó có thể đưa ra lựa chọn.

Trì Nghiễn Châu duy trì tư thế nhìn xuống, đánh giá biểu cảm biến hóa của Thư Vãn, như thể anh ta chắc chắn sẽ thắng cứ từ từ chờ đợi thôi.

Năm phút sau, Thư Vãn hít sâu một hơi, gật đầu: "Được, tôi đồng ý với anh, nhưng chỉ có thể kết hôn trên danh nghĩa.”

Trì Nghiễm Chu nghe vậy, lại khẽ cười: "Nếu không cô cho rằng là gì?”

Anh ta cầm chiếc nhẫn kim cương lên, hất cằm ra hiệu cho cô đưa tay ra.

Thư Vãn không tình nguyện đưa tay cho Trì Nghiễn Châu, anh ta không chút thương tiếc đeo lên ngón áp út tay phải giúp cô.

Sau khi đeo xong, Trì Nghiễn Châu thả tay cô xuống, con ngươi thâm sâu đen kịt nhìn về phía cô: "Ngày mai đến nhà thờ.”

Anh ta bỏ lại cậu này, cầm lấy hộ chiếu của Sơ Nghi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Thư Vãn giơ tay lên, nhìn về phía ngón áp út của mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Cô cứ cảm thấy cả đời này của cô đã phải trói buộc với Trì Nghiễn Châu.

Không đúng, là anh ta quyết định bỏ trái tim chị gái vào trong cơ thể cô, đó đã là trói chặt rồi...

Cũng không biết Trì Nghiễn Châu dùng thủ đoạn gì lại có thể chuyển đổi toàn bộ thông tin thân phận của cô thành Sơ Nghi, ngay cả mặt người cũng xử lý xong.

Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn là Thư Vãn, mà là Sơ Nghi ——

Một tháng sau, Thư Vãn lên chuyến bay quốc tế đến thành phố A.

Cô ngồi ở vị trí cửa sổ khoang hạng nhất, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi cabin chuẩn bị đóng cửa có một bóng người đi vào.

Thư Vãn nhìn thấy Trì Nghiễn Châu, hai mắt mở to: "Không phải nói để tôi tự trở về sao?”

Trì Nghiễn Châu ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chéo chân nói với vẻ thờ ơ: "Tôi nói mà cô cũng tin.”

Thư Vãn:...

Cô dứt khoát không thèm để ý tới anh ta, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Nghiễn Châu cũng không để ý tới cô, cầm lấy tờ báo tài chính đọc.

Sau khi ngủ mấy giấc, cuối cùng máy bay cũng đến thành phố A.

Thư Vãn duỗi cánh tay và bắp chân cứng ngắc, đứng dậy xuống máy bay.

Trì Nghiễn Châu đi theo phía sau cô, hai người không xa không gần đi ra khỏi sân bay.

Trì Nghiễn Châu đi lấy hành lý ký gửi, bảo cô đứng ở trong sân bay chờ đừng đi lung tung.

Cô chán lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi số của Tư Việt và Sam Sam.

Vẫn tắt máy như cũ, cô nhập tin nhắn nhắn cho bọn họ.

Đang cúi đầu đánh chữ, phía sau truyền đến một trận âm thanh huyên náo, Thư Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn...

Một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp mặc âu phục màu đen thắt cà vạt, vây quanh một người đàn ông vô cùng tôn quý đi tới.

Người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, đeo đồng hồ có giá trị liên thành, cả người toát ra hơi thở cao quý.

Gương mặt tinh xảo như đao gọt, lạnh lùng không có một chút cảm xúc, đôi mắt hoa đào lạnh nhạt như sương mù như ngôi sao ảm đạm.

Mặt hắn lạnh nhạt, mím môi mỏng, mang theo một đám giám đốc điều hành và vệ sĩ bước nhanh ra ngoài sân bay...

Thư Vãn nhìn thấy hắn, nghẹt thở muốn nhanh chóng xoay người lảng tránh, ánh mắt lạnh lẽo kia đã rời lên người cô.

Quý Tư Hàn chợt dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Thư Vãn mặc chiếc váy đỏ, tóc ngắn ngang vai...
Chương 227: Hắn xem cô như một người xa lạ

Đôi mắt hoa đào ảm đạm kia, khi nhìn thấy cô bỗng nhiên từng chút từng chút nhuộm màu sắc.

Trên khuôn mặt gầy gò đẹp trai hiện lên một tia vui mừng, ngay cả trong suy nghĩ cũng tràn đầy nỗi nhớ nhung.

Thế giới giống như đột nhiên yên tĩnh, những người bên cạnh đều biến mất, trước mắt chỉ còn lại cô.

Hắn cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm cô, hốc mắt đỏ hoe dần dần nhuộm đỏ đuôi mắt.

Cô... Không chết?

Cô... vẫn còn sống sao?

Hắn cảm thấy có chút không thể tin, nhấc bước chân cứng ngắc lên đi về phía Thư Vãn.

Thư Vãn thấy hắn đi tới, vội vàng muốn xoay người tránh đi, nhưng sau đó thấy hắn đi được vài bước lại bỗng nhiên dừng bước.

Đáy mắt hắn thu lại vẻ nhớ nhung, sắc mặt cũng dần dần lạnh xuống, mặt mày đã khôi phục lại vẻ rét lạnh như sương.

Thư Vãn nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ, sự lo lắng trong lòng cô cũng dần dần phai nhạt.

Quả nhiên hắn không thèm để ý sống chết của mình, cho dù nhìn thấy cô đã sống lại cũng chỉ là khiếp sợ một lúc, sau đó lại không hề có phản ứng gì.

Cô nhàn nhạt nhếch môi, không chút do dự xoay người đi về phía bàn xoay hành lý...

Khi bóng người cô biến mất trong đám người, Quý Tư Hàn mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn về phía thuốc đang cầm trong tay.

Viên nén Zolpidem Tartrate, quả nhiên không thể uống nó nữa, triệu chứng nghiêm trọng đến mức ban ngày cũng xuất hiện ảo giác.

Chỉ là Thư Vãn trong ảo giác lần này không giống với những lúc khác...

Mái tóc xoăn ngang eo của cô cắt thành tóc ngắn, quần áo màu sáng cũng đổi thành màu đỏ tươi...

Khi hắn không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác, Tô Thanh từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nói với Quý Tư Hàn: "Tổng giám đốc Quý, hình như tôi vừa nhìn thấy Thư tiểu thư..."

Quý Tư Hàn nghe thấy vậy, ngực hắn như bị bóp nghẹt lại, cơ thể cao lớn bất chợt đứng cứng ngắc tại chỗ.

......

Trì Nghiễn Châu vừa mới lấy vali ra khỏi bàn xoay thì thấy Thư Vãn đi tới.

Anh ta hơi nhíu mày: "Không phải bảo cô chờ ở bên kia sao?”

Giọng điệu của anh ta rất khó chịu, dường như đang trách cứ Thư Vãn không nghe lời.

Thư Vãn liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi sợ anh lấy nhầm hành lý.”

Sau khi cô bỏ điện thoại vào túi xách nhỏ của mình, nhận lấy hành lý trong tay Trì Nghiễn Châu, đẩy và rời đi.

Trì Nghiễn Châu giơ chân, đá một cái hành lý lớn khác tới trước mặt Thư Vãn: "Cái này cũng giao cho cô.”

Thư Vãn:...

Cô âm thầm trừng mắt nhìn bóng lưng Trì Nghiễm Châu, đẩy hai cái hành lý cỡ lớn đi theo anh ra ngoài sân bay.

Sau khi ra khỏi sân bay, Thư Vãn trả lại cái hành lý cho anh ta: "Tôi muốn đi tìm bạn tôi, chúng ta chia tay ở đây đi.”

Trì Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, cúi đầu nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Cô cảm thấy tôi theo cô về nước là vì cái gì?”

Thư Vãn hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Tôi biết, nhưng tôi nóng lòng muốn đi tìm bạn tôi, anh cũng không thể đi theo tôi chứ?”

Trì Nghiễn Châu không để ý tới cô, dời tầm mắt nhìn về phía chiếc xe thương mại phóng nhanh bên ngoài sân bay.

Sau khi chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Trì Nghiễn Châu hất cằm về phía cô: "Lên xe trước.”

Thư Vãn ngẩn người, Trì Nghiễn Châu gọi xe lúc nào vậy, còn gọi một chiếc xe công vụ xa hoa xa xỉ như vậy.

Sau khi tài xế xuống xe, cung kính khom lưng về phía Trì Nghiễm Châu: "Tổng giám đốc Trì, trên đường có chút tắc nghẽn, đã để cho anh chờ lâu.”

Trì Nghiễn Châu không thèm để ý xua tay, sau đó cho tài xế một ánh mắt.

Tài xế lập tức tiến lên nhận lấy vali trong tay Thư Vãn: "Cô Sơ, cô cứ giao hành lý cho tôi, mời cô và Trì tổng lên xe trước.”
Chương 228: Nóng lòng đi tìm Sam Sam

Thư Vãn nhìn thấy dáng vẻ tài xế cung kính với Trì Nghiễn Châu, có chút sững sờ...

Sau khi mơ hồ ngồi vào trong xe, cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Trì Nghiễn Châu ngồi bên cạnh.

"Anh làm nghề gì?"

Ở nước Anh một năm, cũng không thấy Trì Nghiễm Châu ra ngoài tìm việc làm gì đó, sao vừa về nước đã biến thành tổng giám đốc Trì rồi?

Trì Nghiễn Châu nhíu mày nhìn cô, có chút kiêu ngạo nói: "Kiến trúc sư.”

Tài xế phía trước quay đầu lại bổ sung một câu: "Nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng quốc tế, Trì tổng nổi tiếng thứ hai.”

Thư Vãn theo lời tài xế hỏi: "Vậy thì người thứ nhất là ai.”

Tài xế chợt im lặng không nói, Trì Nghiễn Châu thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như đã đề cập đến chủ đề nhạy cảm nào đó cho nên nhiệt độ trong xe giảm mạnh.

Thư Vãn cúi đầu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ người nổi tiếng đứng đầu là chị gái Sơ Nghi của cô?

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước của một căn biệt thự, tài xế đậu xe vào gara và sau đó di chuyển hành lý của bọn họ xuống.

Anh ta vừa đẩy vali, vừa nói với hai người bọn họ: "Trì tổng, cô Sơ, mời đi theo tôi.”

Trì Nghiễn Châu dường như không quen thuộc với biệt thự này lắm, tài xế dẫn đường ở phía trước, Trì Nghiễn Châu thờ ơ đi theo ở phía sau.

Thư Vãn cũng đi theo vào biệt thự, nhìn hoàn cảnh bên trong có chút tương tự với kết cấu của biệt thự ở Anh.

Đây chắc là khi Trì Nghiễn Châu ở nước ngoài đã thông báo trước cho tài xế mua, sau đó bố trí theo phong cách chị gái cô thích.

Tuy nhiên cô lười quan tâm đến mấy chuyện này, phong cách gì chứ, bây giờ cô chỉ muốn làm một việc đó chính là đi tìm Sam Sam và Tống Tư Việt.

Cô chọn căn phòng thứ hai trên tầng hai, không thể chờ đợi thêm nữa cho nên đã hỏi anh ta: "Tôi có thể đi ngay bây giờ chưa?”

Trì Nghiễn Châu khoanh tay lười biếng dựa vào cánh cửa, không nhanh không chậm hỏi: "Có biết lái xe không?”

Thư Vãn nói: "Biết!”

Trì Nghiễn Châu xoay người đi đến thư phòng, tùy tiện lấy một chiếc chìa khóa xe ném vào tay Thư Vãn: "Mười giờ tối phải trở về, nếu không tôi sẽ đích thân đi bắt người.”

Thư Vãn nhìn chìa khóa xe, rồi lại nhìn anh ta: "Chị tôi có bằng lái xe trong nước không?”

Trì Nghiễn Châu lười trả lời câu hỏi ngu xuẩn này của cô, trực tiếp xoay người trở về phòng.

Thư Vãn cầm chìa khóa xe có chút không biết phải làm sao, tài xế đi vào đưa một cái túi tài liệu cho Thư Vãn.

Thư Vãn mở ra nhìn thì thấy bên trong là tất cả giấy tờ tùy thân của Sơ Nghi, bất kể là trong nước hay nước ngoài, đều có hết bên trong.

Sơ Nghi thường xuyên đi lại trong và ngoài nước, ở trong nước cũng có bằng lái xe, nhưng không biết Trì Nghiễn Châu làm thế nào mà có thể đổi hình trên giấy chứng nhận thành hình của cô.

Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm, cầm giấy tờ xe và chìa khóa xe, vội vàng đi đến gara.

Khi nhìn thấy đèn của chiếc xe Mercedes nhấp nháy, Thư Vãn có hơi sửng sốt.

Đây là mẫu xe mà phụ nữ thích, chẳng lẽ là Trì Nghiễm Châu chuẩn bị trước cho cô?

Thư Vãn không có thời gian suy nghĩ nhiều, mở cửa xe sau khi ngồi vào, lái thẳng đến căn hộ của Sam Sam.

Cô đi tìm Sam Sam trước, vì bên Cố thị, làm cho cô có bóng ma tâm lý nên không dám tìm Tống Tư Việt như trước nữa.

Cô lái xe vội vã đến căn hộ, nhưng phát hiện đã thay khoá cửa, ngay cả cánh cửa cũng đã thay đổi.

Thư Vãn đứng sững sờ đứng ngoài cửa một lúc, có chút hoang mang luống cuống, Sam Sam không ở trong phòng trọ, có thể ở nhà cưới hay không?

Cô cảm thấy Sam Sam sẽ không ở trong nhà cưới, nhưng vẫn đi về phía tiểu khu nơi Giang Vũ và Sam Sam ở.

Cô đỗ xe ở cửa tiểu khu, tìm bảo vệ đăng ký đơn giản chút thông tin, sau đó vội vàng đi vào tòa nhà chung cư.

Cô đi ra từ thang máy, đi thẳng đến nhà cưới của hai người bọn họ, lúc đứng ở cửa, trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Cô sợ sẽ làm Sam Sam sợ, hít sâu vài hơi, mới lấy hết dũng khí rồi giơ tay gõ cửa.

Chẳng bao lâu bên trong truyền đến một giọng nữ: "Ai vậy?"

Giọng nói này không phải của Sam Sam, ngược lại có chút giống...
Chương 229: Ba năm qua đã xảy ra chuyện gì

Thư Vãn còn đang tưởng tượng xem là ai đến, cửa đã bị người từ bên trong đẩy ra.

Giang Ly ôm một đứa bé khoảng ba tuổi, xuất hiện trong tầm mắt Thư Vãn.

Thư Vãn nhìn Giang Ly, lại nhìn vào đôi mắt to của đứa bé trong lòng cô ta đang nhìn mình.

Cô sững sờ, cho rằng Giang Ly đang ở nhờ nhà Sam Sam và Giang Vũ, cũng không hỏi nhiều chỉ nói: "Tôi là bạn của chị dâu cô, cô ấy có ở nhà không?”

Giang Ly lúc đầu vẫn chưa nhận ra người phụ nữ trước mắt là ai, mãi cho đến khi Thư Vãn mở miệng, lúc này cô ta mới nhớ tới cô là ai.

"Cô cô cô..."

Cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ôm đứa bé liên tục lui về phía sau: "Ma!!”

Thư Vãn ngơ ngác tiến lên một bước, vừa định nói cho cô ta biết mình là người không phải ma.

Giang Ly lại bị hành động của cô, doạ sợ tới mức xoay người bỏ chạy: "Chồng ơi, bạn của ả đàn bà kia biến thành ma đến tìm chúng ta!!”

Thư Vãn nghe thấy vậy chợt dừng bước, cô ta đang gọi ai là chồng? Ả đàn bà kia đang ám chỉ ai?

Khi cô nhíu mày suy nghĩ, Giang Vũ từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy Thư Vãn mặc váy đỏ đang đứng ở cửa, đột nhiên sợ tới mức cả người nhũn ra.

"Cô..."

Anh ta dường như đã làm chuyện gì đó, cho nên còn sợ hãi hơn cả Giang Ly, thậm chí không thể nói được gì.

Thư Vãn không rảnh rỗi tốn thời gian với anh ta, trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: "Sam Sam ở đâu?”

Gần trong gang tấc, Giang Vũ ngửi thấy mùi thơm trên người Thư Vãn, lúc này anh ta mới dám xác định người trước mắt là người chứ không phải ma...

Nhưng... không phải Thư Vãn đã qua đời ba năm trước sao? Làm thế nào còn có thể xuất hiện ở đây?

Giang Vũ quả thực không dám tin, trừng mắt nhìn chằm chằm Thư Vãn, ngay cả cô hỏi cái gì cũng không nghe thấy.

Thư Vãn không kiên nhẫn, lại lạnh lùng hỏi: "Sam Sam ở đâu?”

Lần này Giang Vũ mới phục hồi tinh thần lại, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi: "Chắc là đang ở … ở câu lạc bộ đêm..."

Sam Sam làm việc trong câu lạc bộ đêm, thường làm ca đêm, ban ngày rất ít đến c đến đó, tại sao giờ này lại ở đó?

Thư Vãn cũng bất chấp nhiều như vậy, hiện tại việc cấp bách nhất chính là tìm được Sam Sam, mới có thể biết được rốt cuộc ba năm này đã xảy ra chuyện gì.

Cô vội vàng xuống lầu đi ra khỏi tiểu khu, nhanh chóng lái xe đến câu lạc bộ đêm...

Nơi sam sam làm việc được gọi là Thiên Thượng Nhân Gian, là một địa điểm giải trí cao cấp trong thành phố A.

Cô giao xe cho nhân viên đỗ xe, lập tức đi thẳng vào tìm Sam Sam, cô phát hiện bên trong đã được trang hoàng lại.

Trang trí bên trong giống như cảnh đêm, bầu không khí cao cấp, cảnh vật xung quanh tao nhã, cao cấp hơn trước mấy cấp.

Cô chỉ quan sát một chút rồi thu hồi tầm mắt, cất bước đi về phía quầy lễ tân: "Xin chào, có thể phiền cô gọi Sam Sam ra ngoài được không?”

Nhân viên lễ tân đứng dậy nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi Thư Vãn: "Xin hỏi cô là?

Thư Vãn tự nói mình là bạn của Sam Sam, nhân viên lễ tân nghe vậy mỉm cươi xin lỗi: "Xin lỗi tiểu thư, bà chủ của chúng tôi tạm thời không có ở đây?”

Bà chủ?

Sam sam là bà chủ ở đây?

Thư Vãn không hiểu gì cả, nghĩ đến lúc cô còn sống có nhờ Tống Tư Việt chăm sóc Sam Sam thật tốt, chẳng lẽ Tư Việt bán lại câu lạc bộ này cho Sam Sam?

Trong lòng Thư Vãn có quá nhiều nghi vấn, không khỏi cảm thấy lo lắng hỏi: "Vậy cô có biết khi nào cô ấy trở về không?”

Nhân viên lễ tân cười lắc đầu: "Không rõ lắm.”

Thư Vãn đành phải tìm lễ tân xin thông tin liên lạc của Sam Sam, nhưng lễ tân rất bí mật từ chối cô.

Cô muốn làm khó người ta, nhưng vẫn không từ bỏ, nhờ nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Sam Sam.

Lễ tân vẫn có lòng gọi điện thoại cho Sam Sam, nhưng đối phương không nghe máy.

Thư Vãn thở dài chọn một chỗ ngồi xuống, định ở đây chờ Sam Sam.
Chương 230: Vị tiên sinh này, tôi muốn kiện anh tội quấy rối

Đợi đến khoảng 9 giờ tối, nhân viên lễ tân nói cho cô biết chắc hôm nay Sam Sam sẽ không đến câu lạc bộ, bảo cô về trước, ngày mai quay lại.



Thư Vãn đành phải đè nén cảm xúc lo lắng, đứng dậy đi ra ngoài câu lạc bộ...



Vừa mới đi tới bãi đỗ xe, định lấy xe, bỗng nhiên có một bóng người cao lớn bao phủ cô...



Thư Vãn ngẩng đầu, chợt nhìn vào đôi mắt hoa đào phiếm hồng, tim đập lỡ nhịp, cô theo bản năng xoay người muốn rời đi.



Tay lại bị người đàn ông túm lấy, không hề do dự kéo cô vào lòng, vòng tay ôm eo cô từng chút từng chút siết chặt.



Còn bàn tay khác thì vuốt ve lưng cô, ấn ót cô và ép người cô vào trong lòng ngực hắn.



Hắn dùng hết sức lực ôm chặt Thư Vãn vào ngực, cằm của hắn đặt lên vai của cô.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, ngửi thấy mùi quen thuộc trên người cô, Quý Tư Hàn mới dám xác định đây không phải là ảo giác, đây là hiện thực...



Trái tim trống rỗng đau đớn suốt ba năm, cũng đã có được chút bình yên khi ôm được cô vào lòng.



Người hắn nhớ nhung bao năm vẫn còn sống chưa chết, đối với Quý Tư Hàn đây giống như có lại được thứ mà mình đã đánh mất.



Quý Tư Hàn ôm chặt Thư Vãn mà không nói gì, có lẽ không nói nên lời, chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận sự tồn tại của cô.



Thư Vãn có chút kinh ngạc, Quý Tư Hàn thật kỳ quái, gặp ở sân bay thì đối xử lạnh lùng, bây giờ đột nhiên ôm cô là có ý gì?



Hơn nữa hắn chưa từng ôm cô ở nơi công cộng như vậy, điều này làm cho Thư Vãn cảm thấy sau ba năm đầu óc của hắn không được bình thường.



Cô cau mày giãy dụa đẩy Quý Tư Hàn ra, lại bị hắn một tay giữ chặt cổ tay, ôm cô xoay người, đè cô lên cửa xe.



"Anh..."



Lời mắng chửi của Thư Vãn còn chưa nói ra miệng đã thấy Quý Tư Hàn cúi người, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.



Khoảnh khắc chạm vào cô, Quý Tư Hàn giống như phát điên rồi, hắn không quan tâm gì cả chỉ muốn hung hăng hôn cô.



Chưa bao giờ có nụ hôn cuồng nhiệt điên cuồng như vậy, giống như dồn hết tình cảm nhớ nhung vào nụ hôn này.



Hắn liều mạng hôn cô, đau đớn trong lòng từng chút từng chút dần dần phóng đại lên, làm cho hốc mắt hắn không kiềm được đỏ hoe.



Thư Vãn, Thư Vãn, Thư Vãn...



Trong lòng Quý Tư Hàn một lần nữa gọi tên Thư Vãn, nổi nhớ nhung điên cuồng như vậy khiến hắn hôn đến quên mức hết tất cả.



Hai tay Thư Vãn bị hắn giữ chặt, cơ thể nhỏ nhắn bị hắn đè lên cửa xe, không thể nhúc nhích được.

Cô bị ép phải chấp nhận nụ hôn điên cuồng của hắn, cả người gần như bị hôn đến không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹt thở đến mức đỏ bừng...



Cô chỉ có thể cắn môi hắn, nhưng người đàn ông chỉ dừng lại một chút, vẫn không buông cô ra...



Thư Vãn tức giận đến mức cả người phát run, Quý Tư Hàn đang coi cô là cái gì, là một món đồ chới muốn vứt nào hăn muốn sao?



Nhưng cô là một người, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy, dựa vào cái gì sau khi đã làm tổn thương cô lại còn có thể coi như không có việc gì?!



Thư Vãn càng nghĩ càng tức giận, dốc hết toàn lực đẩy Quý Tư Hàn ra, sau khi đẩy hắn ra cô ngay lập tức giơ tay tát mạnh cho hắn một cái tát.



Tiếng “ba” vang vọng khắp bãi đổ xe dưới lòng đất, khi âm thanh đó truyền vào lỗ tai hắn, vẻ mơ mơ màng màng trong mắt Quý Tư Hàn ngay lập tức biến mất.



Hắn nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Thư Vãn, vừa định mở miệng gọi tên cô nhưng Thư Vãn đã cầm lấy điện thoại di động trực tiếp báo cảnh sát.



Quý Tư Hàn giơ tay đè cô lại, cúi đầu nói với cô: "Thực xin lỗi, tôi..."



Thư Vãn lạnh lùng ngắt lời hắn: "Vị tiên sinh này, tôi không chấp nhận lời xin lỗi, tôi muốn kiện anh tội quấy rối!”



Vị... tiên sinh này?



Quý Tư Hàn không thể tin được hỏi cô: "Vãn Vãn, em... gọi tôi là gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom