-
Chương 217-219
Chương 217: Hay là giết chết cô ta
Bị một đôi mắt như vậy quan sát, Thư Vãn không khỏi hoảng sợ.
Cô vội cụp mi, che đi ánh mắt nóng rực.
Anh ta nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy mi mắt cô động đậy lúc này mới dám khẳng định cô thật sự đã tỉnh.
Anh ta đứng thẳng dậy, không nói một lời xoay người đi ra ngoài, sau đó dẫn theo một ông lão đi vào.
Ông lão đó có vẻ ngoài phương Tây, tóc trắng, mặc bộ vest màu trắng trông rất có tinh thần, khí chất cũng rất tao nhã.
Sau khi dẫn ông lão đi vào, anh ta giơ ngón tay mảnh khảnh lên chỉ vào Thư Vãn trên giường, nhíu mày nói: “George, sao cô ta tỉnh lại vậy?”
George?
Thư Vãn thoáng sửng sốt.
A Lan nói Quý Tư Hàn đã giúp cô liên hệ với một chuyên gia về tim mạch nổi tiếng quốc tế, tên của chuyên gia đó tên George, lẽ nào là ông ta?
George không trả lời người đàn ông, mở thiết bị ra bắt đầu kiểm tra toàn thân cho cô, vẻ mặt rất tập trung, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Vẻ mặt của ông ta giống như người đàn ông, dường như đều đang kỳ lạ tại sao cô tỉnh lại, dường như đối với họ cô không nên tỉnh lại.
Sau khi George gấp rút làm xong kiểm tra cho cô thì ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông: “Theo lý mà nói thì bệnh nhân hôn mê sâu rất khó tỉnh lại, nhưng cô ấy lại đột ngột tỉnh dậy như vậy quả thực rất hiếm gặp…”
Người đàn ông nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút không kiên nhẫn: “Cậu từng nói cô ta sẽ không tỉnh, bây giờ tỉnh lại là thế nào?”
Bị anh ta chất vấn, George có hơi xấu hổ, gãi gãi sau đầu: “Lúc trước khi tôi chẩn đoán bệnh cho cô ấy quả thực sẽ không tỉnh lại.”
Người đàn ông dường như trợn mắt với anh ta, vẻ mặt có hơi cáu kỉnh: “Vậy bây giờ làm thế nào?”
George bất lực xua tay: “Tôi cũng không biết...”
Người đàn ông một tay chống cằm suy nghĩ giây lát, sau đó nói với George: “Hay là giết chết cô ta nhỉ.”
Thư Vãn luôn nghe hai người nói chuyện, có hơi khó tin, mở to mắt nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh trên cao nhìn xuống.
Nếu cô đoán không nhầm, là người đàn ông này đã cứu cô, nhưng đã cứu cô thì tại sao còn muốn giết chết cô sau khi cô tỉnh lại?
Đầu cô đầy sương mù, nhưng cô vừa hôn mê tỉnh lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn họ.
Mà họ hoàn toàn không để cô vào mắt, đang bàn bạc có nên giết chết cô hay không, cuối cùng vẫn là George bị đánh bại.
“Giết chết cô ấy thì trái tim không còn nữa, cậu xác định muốn giết chết sao? Nếu muốn, tôi sẽ tim cho cô ấy một mũi để chết thanh thản.”
Thư Vãn:...
Không biết tại sao, họ càng muốn giết chết cô lại khiến cô càng muốn sống.
Cô cố gắng hết sức để mở miệng với hai người, kết quả chỉ có thể phát ra âm thanh a a khàn khàn.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, người đàn ông rất ghét bỏ, phất tay với George: “Vẫn là giết chết đi, giọng nói này khó nghe quá.”
Thư Vãn: ...
Có, có tắc trách quá không?
George xoay người đi ra ngoài, dường như đi lấy thuốc tiêm chết không đau.
Thư Vãn cảm thấy mình vẫn có thể cứu được, lại ra sức a a vài tiếng với người đàn ông.
Cô muốn nói cho anh ta biết, thực ra giọng nói của cô rất hay nhưng người đàn ông lại đưa tay che miệng cô lại.
Anh ta cúi người xuống, đặt ngón trỏ lên môi mình “Suỵt” một tiếng, ra hiệu cho cô đừng ồn ào nữa.
Ánh mắt anh ta rất nhạt, giống như đang nhìn cô nhưng là nhìn một vật xa lạ, không hề quan tâm.
Nhưng ánh mắt chậm rãi dời xuống, khi dừng lại ở vị trí tim cô, ánh mắt dâng lên vẻ quyến luyến vô tận.
Anh ta nhìn chằm chằm trái tim cô hồi lâu, sau đó nói với George đã lấy thuốc tiêm chết không đau đi vào: “Đùa thôi, cậu còn tưởng thật.”
George:...
Làm thế nào đây?
Dường như bây giờ anh ta muốn đâm chết tên chó chết này.
George nghiến răng, sau đó bỏ thuốc tiêm trong tay xuống, tức giận xoay người bỏ ra ngoài.
Chương 218: Nhớ tên của tôi
Sau khi ngồi xuống chiếc sofa đơn cạnh giường, người đàn ông nói với Thư Vãn: “Cô đã tỉnh lại, vậy thì phải sống thật tốt thay cô ấy.”
Thư Vãn không biết “Cô ấy” trong miệng anh ta là ai, nghi ngờ chớp mắt với anh ta, hy vọng anh ta có thể nói rõ hơn một chút.
Nhưng người đàn ông lại không thèm giải thích quá nhiều với cô, cầm dao cạo vừa rồi được anh ta để ở cạnh giường, đưa tay nâng đầu cô lên.
Vào lúc Thư Vãn không biết anh ta định làm gì thì trên đầu bỗng vang lên tiếng dao cạo kêu vo vo.
Thư Vãn sững sờ, có phải người đàn ông này đang cạo tóc cô không? Tại sao lại muốn cạo tóc của cô?
Dường như người đàn ông nhìn ra được vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt cô, anh ta rất tốt bụng vừa cạo vừa giải thích: “Y tá nói tóc cô quá dài, gội rất phiền phức nên tôi muốn cạo trọc cho cô, như vậy cũng bớt phiền...”
Thư Vãn nhìn thấy tóc cạo xuống rất ngắn, dường như không chỉ bị cạo một lần mà đã rất nhiều lần.
Cũng chính là nói cô luôn để đầu trọc trong thời gian mình chưa tỉnh?!
Thư Vãn không thể chấp nhận được chuyện mình trọc đầu, vẻ mặt sụp đổ ngay lập tức.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang điên cuồng cạo tóc trên đầu mình, muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Nhưng người đàn ông lại phớt lờ sát khí nơi đáy mắt cô, không hề quan tâm mà chuyên tâm cạo đầu cho cô...
Cạo xong, anh ta còn cấm gương đến bảo cô soi: “Kiểu tóc này cũng được phải không?”
Nhìn thấy mình trong gương bị anh ta cạo chỉ còn một nhúm tóc trên đỉnh đầu, Thư Vãn trợn tròn mắt, suýt nữa ngất đi vì tức giận.
Thấy cô có phản ứng như vậy, người đàn ông bông nhéch miệng cười, giống như tìm được món đồ chơi thú vị gì đó khiến cho tâm trạng anh ta rất vui vẻ.
Để gương xuống, anh ta dựa lưng vào ghế sofa bắt chéo hai chân, đầy hứng thú nói: “Thư tiểu thư, cô cũng rất thú vị.”
Thư Vãn sửng sốt, người đàn ông này biết cô tên gì chứng tỏ anh ta biết cô, nhưng cô lại không có ấn tượng với anh ta, rốt cuộc anh ta là ai?
Người đàn ông hơi chồm người tới, nhìn chằm chằm vào mặt Thư Vãn với đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Nhớ tên của tôi, tôi tên...”
Anh ta hơi dừng lại, môi mỏng lại khẽ mở, giọng nói trong trẻo êm tai chậm rãi truyền vào trong tai Thư Vãn: “Trì, Nghiễn, Châu.”
Trì Nghiễn Châu, Trì Nghiễn Châu, Thư Vãn tìm kiếm cái tên này trong đầu mình nhưng vẫn không có bất cứ ấn tượng nào.
Ánh mắt cô nhìn anh ta tràn đầy nghi ngờ, rất muốn biết thêm thông tin.
Nhưng người đàn ông lại không muốn nói nhiều với cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh ta rời đi không bao lâu thì có một y tá tóc vàng mắt xanh đi vào.
Cô ta vừa lau người giúp Thư Vãn, vừa nói bên tai cô vài câu bằng tiếng Anh.
Có lẽ nói cô là một kỳ tích gì đó, ngoài ra cũng không nói gì nhiều, lau xong thì đi.
Sau khi cô ta đi, Thư Vãn đảo mắt quan sát trang trí trong phòng, là phong cách kiểu Pháp đơn giản.
Có lẽ cô đã không ở trong nước, chỉ là không biết nơi này là đất nước nào và cụ thể là ở đâu?
Theo như ý của George thì dường như cô là bệnh nhân hôn mê sâu, cũng không biết mình đã hôn mê bao nhiêu năm?
Ngoài ra, nếu cô đã hôn mê rất nhiều năm thì tại sao Sam Sam và Tống Tư Việt không đến tìm cô?
Có phải họ biết cô điều trị ở đây, nên mới yên tâm không đến làm phiền cô?
Thư Vãn mang đầy thắc mắc, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại ngủthiếp đi.
Trong giấc mơ, lại nhìn thấy Tống Tư Việt ngồi dưới bóng cây đọc sách, ánh nắng chiếu lên người anh ta tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cô từ bên ngoài khuôn viên trường đi vào, muốn chạy về phía anh ta nhưng lại nhìn thấy anh ta bỗng nhiên quỳ trước bia mộ, cầm súng lên chĩa vào đầu.
Khoảnh khắc anh ta bóp cò, có một bóng người thon dài lao đến đá văng khẩu súng trong tay anh ta...
Khoảnh khắc viên đạn bắn ra, bắn vào bia mộ vang lên một tiếng “Đoàng”, dọa cho những con chim xung quanh sợ hãi bay đi...
Thư Vãn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, còn chưa kịp nghĩ giấc mơ này có ý gì thì cảm giác có người đang nằm trên người mình.
Nói một cách chính xác là nằm ở hướng trái tim cô, giống như đang lắng tai nghe lại giống như đang cảm nhận nhịp đập của nó...
Chương 219: Báo cho cô một tin xấu
Thư Vãn cụp mi nhìn người đang nằm trên người mình.
Nhìn từ hướng này, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc dày.
Cô không biết anh ta muốn làm gì, bản thân lại không thể cử động chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta...
Dường như anh ta khẽ thở dài, bất lực thì thầm: “Tại sao em không thể đợi anh thêm một chút...”
Giọng nói của anh ta rất đau khổ, giống như mất đi người quan trọng nhất khiến anh ta chìm sâu vào quá khứ khó mà buông bỏ.
Bây giờ Thư Vãn đã hiểu được đại khái rằng trái tim của cô đã được thay, có lẽ thay bằng trái tim của người yêu Trì Nghiễn Châu.
Thảo nào ban ngày anh ta lại nói với cô đã tỉnh lại thì phải sống thật tốt thay cô ấy, hóa ra là bảo cô sống thay người yêu anh ta.
Trì Nghiễn Đan nằm trên người cô, cảm thấy tần suất tim đập của cô nhanh hơn vừa rồi khi cô ngủ say liền đoán được cô đã tỉnh.
Anh ta hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn cô ở khoảng cách gần trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy đột nhiên dâng lên vẻ ác độc.
Dường như anh ta rất không muốn cô tỉnh lại, đôi mắt nhìn cô cực kỳ lạnh.
Gần như không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm thuốc tiêm chết không đau lên chậm rãi đến gần Thư Vãn: “Tôi không thích cô mở mắt, hay là giết chết cô nhé...”
Thư Vãn: ...
Bây giờ cô có thể xác định người đàn ông này phần nào bị tâm thần phân liệt.
Cô bình tĩnh lại yên lặng nhìn anh ta, cô đã từng chết một lần, thực ra cũng không sợ chết nữa.
Dường như anh ta cũng nhận ra cô không còn sợ hãi, bàn tay đang nắm cánh tay cô hơi khựng lại, sau đó nhìn thẳng vào cô giây lát.
Cũng không biết đang do dự điều gì, đột nhiên anh ta lại bỏ thuốc tiêm trong tay xuống, nặng nề thở dài: “Thôi vậy, ít nhất trái tim của cô ấy vẫn còn.”
Thư Vãn chớp mắt, rất muốn hỏi anh ta rốt cuộc cô ấy này có quan hệ thế nào với mình?
Và cô tìm người hiến tạng lâu như vậy cũng không tìm được, tại sao khi cô chết người hiến tạng lại đột nhiên xuất hiện?
Dường như Trì Nghiễn Châu cũng nhận ra được sự nghi ngờ trong mắt cô, bỏ thuốc tiêm xuống ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế sofa, một tay chống đầu nhìn cô.
“Cô muốn biết tại sao cô vẫn còn sống phải không?”
Thư Vãn rất muốn trả lời anh ta, nhưng hôn mê quá lâu các chức năng trong cơ thể vẫn chưa hồi phục nhanh nên tạm thời cô chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Cô nhớ Trì Nghiễn Châu nói giọng mình khó nghe nên rất biết điều không phát ra âm thanh đó nữa, chỉ chớp mắt đáp lại.
“Người cứu cô, khi biết cô suy tim sắp chết đã kết thúc mạng sống của mình trước.”
“Tôi tôn trọng nguyện vọng của cô ấy, lúc cô được đưa đi hoả táng thì đã tráo cô ra ngoài và chuyển trái tim của cô ấy vào cơ thể cô.”
“George nói cho dù thay tim thì cũng chưa chắc cô có thể sống, không ngờ cô lại sống lại...”
“Chỉ là... cô sống lại, còn cô ấy mãi mãi nằm lại trong nghĩa trang lạnh lẽo ấy thay thế cô...”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta tối đi, cả người bao trùm trong đau khổ.
Thư Vãn mờ mịt, cô chớp mắt ra hiệu Trì Nghiễn Châu nói tiếp.
Nhưng anh ta lại không mở miệng, ánh mắt nhìn về phía trái tim cô, đáy mắt hiện lên vẻ hối hận.
“Cô từng yêu ai sâu đậm chưa?”
Anh ta đột ngột chuyển chủ đề, hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ khiến Thư Vãn im lặng, vẻ mặt cũng u ám.
Từng có chứ, nhưng từ khoảnh khắc hắn để Ninh Uyển nghe điện thoại của cô trước khi chết thì cô đã hoàn toàn chết tâm...
“Là người đàn ông tên Tống Tư Việt kia ư?”
Thư Vãn ngạc nhiên, Trì Nghiễn Châu lại biết Tống Tư Việt?
Trì Nghiễn Châu bỏ tay chống đầu xuống, ngồi thẳng người nhìn cô.
“Báo cho cô một tin xấu, anh ta tưởng cô chết nên đã nổ súng tự tử trước mộ cô rồi.”
Thư Vãn chết lặng, con ngươi mở to, nhìn chằm chằm Trì Nghiên Châu không thể nào tin nổi, giống như muốn phân rõ thật giả từ trên khuôn mặt anh ta.
Thấy cô không tin, Trì Nghiễn Châu lấy điện thoại ra mở tin tức của hai năm trước, đưa đến trước mặt cô....
Tin sốc, Cố Cảnh Thâm tổng giám đốc Cố thị đã nổ súng tự tử ở nghĩa trang!
Bị một đôi mắt như vậy quan sát, Thư Vãn không khỏi hoảng sợ.
Cô vội cụp mi, che đi ánh mắt nóng rực.
Anh ta nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy mi mắt cô động đậy lúc này mới dám khẳng định cô thật sự đã tỉnh.
Anh ta đứng thẳng dậy, không nói một lời xoay người đi ra ngoài, sau đó dẫn theo một ông lão đi vào.
Ông lão đó có vẻ ngoài phương Tây, tóc trắng, mặc bộ vest màu trắng trông rất có tinh thần, khí chất cũng rất tao nhã.
Sau khi dẫn ông lão đi vào, anh ta giơ ngón tay mảnh khảnh lên chỉ vào Thư Vãn trên giường, nhíu mày nói: “George, sao cô ta tỉnh lại vậy?”
George?
Thư Vãn thoáng sửng sốt.
A Lan nói Quý Tư Hàn đã giúp cô liên hệ với một chuyên gia về tim mạch nổi tiếng quốc tế, tên của chuyên gia đó tên George, lẽ nào là ông ta?
George không trả lời người đàn ông, mở thiết bị ra bắt đầu kiểm tra toàn thân cho cô, vẻ mặt rất tập trung, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Vẻ mặt của ông ta giống như người đàn ông, dường như đều đang kỳ lạ tại sao cô tỉnh lại, dường như đối với họ cô không nên tỉnh lại.
Sau khi George gấp rút làm xong kiểm tra cho cô thì ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông: “Theo lý mà nói thì bệnh nhân hôn mê sâu rất khó tỉnh lại, nhưng cô ấy lại đột ngột tỉnh dậy như vậy quả thực rất hiếm gặp…”
Người đàn ông nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút không kiên nhẫn: “Cậu từng nói cô ta sẽ không tỉnh, bây giờ tỉnh lại là thế nào?”
Bị anh ta chất vấn, George có hơi xấu hổ, gãi gãi sau đầu: “Lúc trước khi tôi chẩn đoán bệnh cho cô ấy quả thực sẽ không tỉnh lại.”
Người đàn ông dường như trợn mắt với anh ta, vẻ mặt có hơi cáu kỉnh: “Vậy bây giờ làm thế nào?”
George bất lực xua tay: “Tôi cũng không biết...”
Người đàn ông một tay chống cằm suy nghĩ giây lát, sau đó nói với George: “Hay là giết chết cô ta nhỉ.”
Thư Vãn luôn nghe hai người nói chuyện, có hơi khó tin, mở to mắt nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh trên cao nhìn xuống.
Nếu cô đoán không nhầm, là người đàn ông này đã cứu cô, nhưng đã cứu cô thì tại sao còn muốn giết chết cô sau khi cô tỉnh lại?
Đầu cô đầy sương mù, nhưng cô vừa hôn mê tỉnh lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn họ.
Mà họ hoàn toàn không để cô vào mắt, đang bàn bạc có nên giết chết cô hay không, cuối cùng vẫn là George bị đánh bại.
“Giết chết cô ấy thì trái tim không còn nữa, cậu xác định muốn giết chết sao? Nếu muốn, tôi sẽ tim cho cô ấy một mũi để chết thanh thản.”
Thư Vãn:...
Không biết tại sao, họ càng muốn giết chết cô lại khiến cô càng muốn sống.
Cô cố gắng hết sức để mở miệng với hai người, kết quả chỉ có thể phát ra âm thanh a a khàn khàn.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, người đàn ông rất ghét bỏ, phất tay với George: “Vẫn là giết chết đi, giọng nói này khó nghe quá.”
Thư Vãn: ...
Có, có tắc trách quá không?
George xoay người đi ra ngoài, dường như đi lấy thuốc tiêm chết không đau.
Thư Vãn cảm thấy mình vẫn có thể cứu được, lại ra sức a a vài tiếng với người đàn ông.
Cô muốn nói cho anh ta biết, thực ra giọng nói của cô rất hay nhưng người đàn ông lại đưa tay che miệng cô lại.
Anh ta cúi người xuống, đặt ngón trỏ lên môi mình “Suỵt” một tiếng, ra hiệu cho cô đừng ồn ào nữa.
Ánh mắt anh ta rất nhạt, giống như đang nhìn cô nhưng là nhìn một vật xa lạ, không hề quan tâm.
Nhưng ánh mắt chậm rãi dời xuống, khi dừng lại ở vị trí tim cô, ánh mắt dâng lên vẻ quyến luyến vô tận.
Anh ta nhìn chằm chằm trái tim cô hồi lâu, sau đó nói với George đã lấy thuốc tiêm chết không đau đi vào: “Đùa thôi, cậu còn tưởng thật.”
George:...
Làm thế nào đây?
Dường như bây giờ anh ta muốn đâm chết tên chó chết này.
George nghiến răng, sau đó bỏ thuốc tiêm trong tay xuống, tức giận xoay người bỏ ra ngoài.
Chương 218: Nhớ tên của tôi
Sau khi ngồi xuống chiếc sofa đơn cạnh giường, người đàn ông nói với Thư Vãn: “Cô đã tỉnh lại, vậy thì phải sống thật tốt thay cô ấy.”
Thư Vãn không biết “Cô ấy” trong miệng anh ta là ai, nghi ngờ chớp mắt với anh ta, hy vọng anh ta có thể nói rõ hơn một chút.
Nhưng người đàn ông lại không thèm giải thích quá nhiều với cô, cầm dao cạo vừa rồi được anh ta để ở cạnh giường, đưa tay nâng đầu cô lên.
Vào lúc Thư Vãn không biết anh ta định làm gì thì trên đầu bỗng vang lên tiếng dao cạo kêu vo vo.
Thư Vãn sững sờ, có phải người đàn ông này đang cạo tóc cô không? Tại sao lại muốn cạo tóc của cô?
Dường như người đàn ông nhìn ra được vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt cô, anh ta rất tốt bụng vừa cạo vừa giải thích: “Y tá nói tóc cô quá dài, gội rất phiền phức nên tôi muốn cạo trọc cho cô, như vậy cũng bớt phiền...”
Thư Vãn nhìn thấy tóc cạo xuống rất ngắn, dường như không chỉ bị cạo một lần mà đã rất nhiều lần.
Cũng chính là nói cô luôn để đầu trọc trong thời gian mình chưa tỉnh?!
Thư Vãn không thể chấp nhận được chuyện mình trọc đầu, vẻ mặt sụp đổ ngay lập tức.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang điên cuồng cạo tóc trên đầu mình, muốn dùng ánh mắt giết chết anh ta.
Nhưng người đàn ông lại phớt lờ sát khí nơi đáy mắt cô, không hề quan tâm mà chuyên tâm cạo đầu cho cô...
Cạo xong, anh ta còn cấm gương đến bảo cô soi: “Kiểu tóc này cũng được phải không?”
Nhìn thấy mình trong gương bị anh ta cạo chỉ còn một nhúm tóc trên đỉnh đầu, Thư Vãn trợn tròn mắt, suýt nữa ngất đi vì tức giận.
Thấy cô có phản ứng như vậy, người đàn ông bông nhéch miệng cười, giống như tìm được món đồ chơi thú vị gì đó khiến cho tâm trạng anh ta rất vui vẻ.
Để gương xuống, anh ta dựa lưng vào ghế sofa bắt chéo hai chân, đầy hứng thú nói: “Thư tiểu thư, cô cũng rất thú vị.”
Thư Vãn sửng sốt, người đàn ông này biết cô tên gì chứng tỏ anh ta biết cô, nhưng cô lại không có ấn tượng với anh ta, rốt cuộc anh ta là ai?
Người đàn ông hơi chồm người tới, nhìn chằm chằm vào mặt Thư Vãn với đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Nhớ tên của tôi, tôi tên...”
Anh ta hơi dừng lại, môi mỏng lại khẽ mở, giọng nói trong trẻo êm tai chậm rãi truyền vào trong tai Thư Vãn: “Trì, Nghiễn, Châu.”
Trì Nghiễn Châu, Trì Nghiễn Châu, Thư Vãn tìm kiếm cái tên này trong đầu mình nhưng vẫn không có bất cứ ấn tượng nào.
Ánh mắt cô nhìn anh ta tràn đầy nghi ngờ, rất muốn biết thêm thông tin.
Nhưng người đàn ông lại không muốn nói nhiều với cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi anh ta rời đi không bao lâu thì có một y tá tóc vàng mắt xanh đi vào.
Cô ta vừa lau người giúp Thư Vãn, vừa nói bên tai cô vài câu bằng tiếng Anh.
Có lẽ nói cô là một kỳ tích gì đó, ngoài ra cũng không nói gì nhiều, lau xong thì đi.
Sau khi cô ta đi, Thư Vãn đảo mắt quan sát trang trí trong phòng, là phong cách kiểu Pháp đơn giản.
Có lẽ cô đã không ở trong nước, chỉ là không biết nơi này là đất nước nào và cụ thể là ở đâu?
Theo như ý của George thì dường như cô là bệnh nhân hôn mê sâu, cũng không biết mình đã hôn mê bao nhiêu năm?
Ngoài ra, nếu cô đã hôn mê rất nhiều năm thì tại sao Sam Sam và Tống Tư Việt không đến tìm cô?
Có phải họ biết cô điều trị ở đây, nên mới yên tâm không đến làm phiền cô?
Thư Vãn mang đầy thắc mắc, mơ mơ hồ hồ nhắm mắt lại ngủthiếp đi.
Trong giấc mơ, lại nhìn thấy Tống Tư Việt ngồi dưới bóng cây đọc sách, ánh nắng chiếu lên người anh ta tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cô từ bên ngoài khuôn viên trường đi vào, muốn chạy về phía anh ta nhưng lại nhìn thấy anh ta bỗng nhiên quỳ trước bia mộ, cầm súng lên chĩa vào đầu.
Khoảnh khắc anh ta bóp cò, có một bóng người thon dài lao đến đá văng khẩu súng trong tay anh ta...
Khoảnh khắc viên đạn bắn ra, bắn vào bia mộ vang lên một tiếng “Đoàng”, dọa cho những con chim xung quanh sợ hãi bay đi...
Thư Vãn tỉnh dậy từ trong giấc mơ, còn chưa kịp nghĩ giấc mơ này có ý gì thì cảm giác có người đang nằm trên người mình.
Nói một cách chính xác là nằm ở hướng trái tim cô, giống như đang lắng tai nghe lại giống như đang cảm nhận nhịp đập của nó...
Chương 219: Báo cho cô một tin xấu
Thư Vãn cụp mi nhìn người đang nằm trên người mình.
Nhìn từ hướng này, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc dày.
Cô không biết anh ta muốn làm gì, bản thân lại không thể cử động chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh ta...
Dường như anh ta khẽ thở dài, bất lực thì thầm: “Tại sao em không thể đợi anh thêm một chút...”
Giọng nói của anh ta rất đau khổ, giống như mất đi người quan trọng nhất khiến anh ta chìm sâu vào quá khứ khó mà buông bỏ.
Bây giờ Thư Vãn đã hiểu được đại khái rằng trái tim của cô đã được thay, có lẽ thay bằng trái tim của người yêu Trì Nghiễn Châu.
Thảo nào ban ngày anh ta lại nói với cô đã tỉnh lại thì phải sống thật tốt thay cô ấy, hóa ra là bảo cô sống thay người yêu anh ta.
Trì Nghiễn Đan nằm trên người cô, cảm thấy tần suất tim đập của cô nhanh hơn vừa rồi khi cô ngủ say liền đoán được cô đã tỉnh.
Anh ta hơi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn cô ở khoảng cách gần trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy đột nhiên dâng lên vẻ ác độc.
Dường như anh ta rất không muốn cô tỉnh lại, đôi mắt nhìn cô cực kỳ lạnh.
Gần như không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm thuốc tiêm chết không đau lên chậm rãi đến gần Thư Vãn: “Tôi không thích cô mở mắt, hay là giết chết cô nhé...”
Thư Vãn: ...
Bây giờ cô có thể xác định người đàn ông này phần nào bị tâm thần phân liệt.
Cô bình tĩnh lại yên lặng nhìn anh ta, cô đã từng chết một lần, thực ra cũng không sợ chết nữa.
Dường như anh ta cũng nhận ra cô không còn sợ hãi, bàn tay đang nắm cánh tay cô hơi khựng lại, sau đó nhìn thẳng vào cô giây lát.
Cũng không biết đang do dự điều gì, đột nhiên anh ta lại bỏ thuốc tiêm trong tay xuống, nặng nề thở dài: “Thôi vậy, ít nhất trái tim của cô ấy vẫn còn.”
Thư Vãn chớp mắt, rất muốn hỏi anh ta rốt cuộc cô ấy này có quan hệ thế nào với mình?
Và cô tìm người hiến tạng lâu như vậy cũng không tìm được, tại sao khi cô chết người hiến tạng lại đột nhiên xuất hiện?
Dường như Trì Nghiễn Châu cũng nhận ra được sự nghi ngờ trong mắt cô, bỏ thuốc tiêm xuống ngồi thẳng người, dựa vào lưng ghế sofa, một tay chống đầu nhìn cô.
“Cô muốn biết tại sao cô vẫn còn sống phải không?”
Thư Vãn rất muốn trả lời anh ta, nhưng hôn mê quá lâu các chức năng trong cơ thể vẫn chưa hồi phục nhanh nên tạm thời cô chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Cô nhớ Trì Nghiễn Châu nói giọng mình khó nghe nên rất biết điều không phát ra âm thanh đó nữa, chỉ chớp mắt đáp lại.
“Người cứu cô, khi biết cô suy tim sắp chết đã kết thúc mạng sống của mình trước.”
“Tôi tôn trọng nguyện vọng của cô ấy, lúc cô được đưa đi hoả táng thì đã tráo cô ra ngoài và chuyển trái tim của cô ấy vào cơ thể cô.”
“George nói cho dù thay tim thì cũng chưa chắc cô có thể sống, không ngờ cô lại sống lại...”
“Chỉ là... cô sống lại, còn cô ấy mãi mãi nằm lại trong nghĩa trang lạnh lẽo ấy thay thế cô...”
Nói đến đây, ánh mắt anh ta tối đi, cả người bao trùm trong đau khổ.
Thư Vãn mờ mịt, cô chớp mắt ra hiệu Trì Nghiễn Châu nói tiếp.
Nhưng anh ta lại không mở miệng, ánh mắt nhìn về phía trái tim cô, đáy mắt hiện lên vẻ hối hận.
“Cô từng yêu ai sâu đậm chưa?”
Anh ta đột ngột chuyển chủ đề, hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ khiến Thư Vãn im lặng, vẻ mặt cũng u ám.
Từng có chứ, nhưng từ khoảnh khắc hắn để Ninh Uyển nghe điện thoại của cô trước khi chết thì cô đã hoàn toàn chết tâm...
“Là người đàn ông tên Tống Tư Việt kia ư?”
Thư Vãn ngạc nhiên, Trì Nghiễn Châu lại biết Tống Tư Việt?
Trì Nghiễn Châu bỏ tay chống đầu xuống, ngồi thẳng người nhìn cô.
“Báo cho cô một tin xấu, anh ta tưởng cô chết nên đã nổ súng tự tử trước mộ cô rồi.”
Thư Vãn chết lặng, con ngươi mở to, nhìn chằm chằm Trì Nghiên Châu không thể nào tin nổi, giống như muốn phân rõ thật giả từ trên khuôn mặt anh ta.
Thấy cô không tin, Trì Nghiễn Châu lấy điện thoại ra mở tin tức của hai năm trước, đưa đến trước mặt cô....
Tin sốc, Cố Cảnh Thâm tổng giám đốc Cố thị đã nổ súng tự tử ở nghĩa trang!
Bình luận facebook