• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người Tình Của Lý Tổng (3 Viewers)

  • Chương 211-213

Chương 211: Tớ cũng không muốn quay về nữa

Vừa đi ra khỏi phòng bênh, Tô Ngôn liền đụng phải Tô Thanh đang vội vàng chạy tới, khoảnh khắc đó hai người nhìn nhau.

Đáy mắt Tô Ngôn lập tức nhuộm lên vẻ căm hận ngất trời, thậm chí lấn át chút cảm tình với A Lan vừa rồi.

Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Thanh, đụng thẳng vào vai anh ta, sau khi hất anh ta sang một bên Tô Ngôn mới căm hận bước chân rời đi.

Tô Thanh quay đầu nhìn bóng lưng đó, đáy mắt cũng nhuốm đầy thù hận, không ngờ rằng anh ta lại tìm đến A Lan sau nhiều năm như vậy.

Cũng không biết rốt cuộc Tô Ngôn đang nghĩ cái gì, rõ ràng người hận là anh ta lại muốn trả thù A Lan, thật sự mâu thuẫn vô cùng.

Nhưng cho dù Tô Ngôn đang nghĩ gì thì từ nay về sau, anh ta cũng sẽ không để cho Tô Ngôn bắt nạt A Lan như lúc trước!

Tô Thanh thu hồi ánh mắt quay người đi về phía phòng bệnh, khi nhìn thấy vết thương trên người A Lan, hận thù nơi đáy mắt đã biến mất thay vào đó là đau lòng.

“A Lan, em sao thế này?”

“Em không sao.”

A Lan lắc đầu, thấy trên mặt Tô Thanh cũng bị thương thì lo lắng hỏi: “Anh họ, sao anh cũng bị thương vậy?”

Tô Thanh có chút lúng túng, sờ vào vết thương trên mặt.

Đêm hôm đó Quý tổng không cho anh ta đi theo, bởi vì lo lắng nên Tô Thanh vẫn lén lút đi theo.

Sau khi nhìn thấy Quý tổng đi vào nghĩa trang, nghĩ rằng hắn muốn nói chuyện với Tô tiểu thư nên không đi theo vào.

Nào ngờ chưa được bao lâu thì người của Liên Vãn Tinh đột nhiên cõng Quý tổng ra.

Thấy Quý tổng hôn mê, trên cổ tay đều là máu còn tưởng họ làm hại Quý tổng.

Anh ta xông lên muốn cướp người nhưng đánh không lại, còn bị người của Liên Vãn Tinh nhốt mấy ngày…

Tô Thanh không muốn nhắc đến chuyện này lắm nên nói qua loa: “Nói ra thì dài, sau này lại nói với em.”

A Lan cũng không truy hỏi chỉ nói với anh ta: “Anh họ, những năm này em kiếm được không ít tiền, anh lấy ra đưa cho Kiều tiểu thư giúp em nhé.”

Trước đây khi cô cấp cứu cho Thư tiểu thư đã hứa rằng, chỉ cần cô ấy tỉnh lại thì cô sẽ giúp cô ấy để lại tiền cho Kiều tiểu thư.

Mặc dù Thư tiểu thư tỉnh lại không bao lâu thì mất, nhưng những lời cô đã nói nhất định phải làm được, cũng xem như là bù đắp lỗi lầm vậy.

Cô ấy bị thương không thể cử động, chỉ có thể làm phiền Tô Thanh: “Thẻ ngân hàng em để ở nhà, phiền anh chạy một chuyến giao thẻ cho Kiều tiểu thư, bảo cô ấy phải nhận lấy.”

Tô Thanh gật đầu, sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt thì quay người rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Thư Vãn chết, Sam Sam nhốt mình trong nhà không đi đâu cũng không ăn gì, chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng Thư Vãn.

Đôi mắt tối tăm không có ánh sáng, nhìn chăn cô từng đắp, quần áo cô từng mặc, sách cô từng đọc, bàn cô từng ngồi…

Giống như cô vẫn ở đây, khắp nơi đều là bóng dáng của cô, nhìn thấy những bóng dáng này cô ấy đã che mặt khóc không biết bao nhiêu lần.

Điều khiến cô ấy quyến luyến nhất là, sau khi mê man có thể mơ thấy Vãn Vãn trở về cũng có thể mơ thấy mình đi đến thế giới đó tìm cô.

Thế giới đó là thế giới như thế nào, tiếng chim hót và hoa thơm, gió mát lướt nhẹ, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, khắp núi đồi đều là những bông hoa đầy màu sắc.

Vãn Vãn dẫn theo cô ngồi lên xích đu giữa bụi hoa, hai người đu xích đu, hóng gió mát và nói chuyện…

Vãn Vãn nói: “Sam Sam ở đây tớ rất hạnh phúc, cậu không cần lo cho tớ, tớ sẽ chăm sóc mình thật tốt, ở thế giới khác cậu cũng phải chăm sóc mình thật tốt nhé…”

Sam Sam hỏi cô: “Vãn Vãn, cậu không thể quay về sao?”

Vãn Vãn cúi đầu, giống như nghĩ đến thế giới của người sống rất không vui, khắp mặt đều là vẻ cô đơn.

Cô nói: “Sam Sam, nơi đó có người đã tổn thương trái tim tớ, tớ không muốn quay về nữa, cũng… không về được…”
Chương 212: Muốn kiện, muốn anh ta thân bại danh liệt

Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, Sam Sam đã khóc rất rất lâu.

Thế giới này, chưa bao giờ dễ chịu với Vãn Vãn.

Khi còn nhỏ, cô bị ba mẹ vứt bỏ vì căn bệnh tim bẩm sinh.

Mối tình đầu lúc tuổi trẻ đã tổn thương cô sâu sắc, tuy là hiểu lầm nhưng những nỗi đau mà cô gánh chịu lại là kinh nghiệm thực tế.

Người gặp được sau khi trưởng thành lại tự tay giết chết cô, còn để cho cô mang theo thất vọng và tiếc nuối ra đi trước khi chết.

Sợ rằng Vãn Vãn của cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, nên mới không muốn quay về nữa.

Sam Sam nghĩ, rất nhiều lần cô ấy mơ thấy Vãn Vãn sống ở bên đó rất tốt, tốt hơn bên này rất nhiều, không quay về cũng tốt.

Dù sao con người ai rồi cũng phải chết, Vãn Vãn chỉ là đi sớm hơn một chút mà thôi, đến khi kết thúc tuổi thọ thì cô ấy cũng sẽ đi đến thế giới đó.

Giống như trong mơ Vãn Vãn nói, cô sẽ xây một ngôi nhà ở nơi đó đợi cuộc sống của Tống Tư Việt và cô ấy ở bên này kết thúc, cô sẽ đến đón họ.

Sau đó ở chung trong một ngôi nhà giống như sau khi rời khỏi cô nhi viện kiếp này, ba người sống cùng nhau và yêu thương nhau.

Như thế, ở bên đó họ có thể tiếp tục những tiếc nuối chưa thực hiện ở kiếp này…

Sam Sam hoàn hồn, đọc di thư Vãn Vãn để lại cho cô ấy khẽ đáp: “Được…”

Cô ấy sẽ sống hết kiếp này thật tốt, sau đó sẽ đi đến thế giới đó tìm Vãn Vãn, cô ấy muốn làm chị em với cô mãi mãi không bao giờ xa cách.

Sam Sam vừa điều chỉnh cảm xúc xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô ấy nghĩ là Cố Cảnh Thâm trở về, vội vàng đứng dậy mở cửa, nhưng khi nhìn thấy là trợ lý đặc biệt của Quý Tư Hàn thì sắc mặt lập tức sa sầm.

Vừa định trực tiếp đóng cửa lại thì Tô Thanh đã giữ cửa lại trước cô ấy một bước, “Kiều tiểu thư đợi một chút, là A Lan bảo tôi đến.”

Nghe thấy tên A Lan, sắc mặt Sam Sam mới tốt hơn một chút nhưng vẫn không có sắc mặt tốt với trợ lý đặc biệt của Quý Tư Hàn: “Bác sĩ Chu bảo anh đến tìm tôi, có chuyện gì không?”

Tô Thanh cũng không quan tâm đến thái độ không tốt của Sam Sam, anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Sam Sam: “A Lan nói cô ấy từng hứa với Thư tiểu thư sẽ để lại một số tiền cho cô, đây là của cô ấy cho cô và mong cô hãy nhận lấy.”

Nghe vậy Sam Sam sững sờ, vôi vàng đẩy lại: “Sao tôi có thể lấy tiền của bác sĩ Chu được.”

Số tiền Vãn Vãn để lại cho cô cô cũng sẽ không dùng, chứ đừng nói là tiền của bác sĩ Chu.

Tô Thanh cầm thẻ ném thẳng vào trong nhà: “Mật mã viết ở trên thẻ, tôi đi trước.”

Ném xong anh ta xoay người bỏ đi, đến khi Sam Sam nhặt thẻ lên chạy ra ngoài đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, Sam Sam cảm thấy nặng trĩu đồng thời cũng rất cảm động.

Chỉ vì Vãn Vãn mà A Lan và cô đã tiếp xúc với nhau vài lần, nhưng lại coi trọng tình nghĩa đến vậy.

Mà người chồng từng thề non hẹn biển với cô, thấy mấy ngày cô không về nhà cũng không hỏi han lấy một câu, còn ngày ngày xằng bậy với Giang Ly ở phòng tân hôn.

Mãi cho đến khoảnh khắc này Sam Sam mới tỉnh ngộ, rốt cuộc mình ngu ngốc đến nhường nào.

Để giúp tên khốn đó trả nợ thế chấp mà cô đã làm việc cả ngày lẫn đêm, cuối cùng lại bị phản bội.

Nếu có thời gian và tiền bạc như vậy, bầu bạn với Vãn Vãn nhiều hơn thì tốt biết bao nhiêu, như thế cũng sẽ không đến nỗi tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, Sam Sam lấy điện thoại ra mở camera giám sát trong phòng tân hôn, đúng lúc nhìn thấy Giang Vũ và Giang Ly lại đang giao phối.

Giang Ly mặc áo ngủ của cô ấy, cởi đến bụng che lại phần bụng nhô lên, nũng nịu hỏi Giang Vũ: “Em và người đàn bà kia, ai làm cho anh sướng hơn?”

Giang Vũ vừa vội vàng hôn cô ta, vừa nói: “Đương nhiên là em rồi, cô ta là một con cá chết nằm trên giường, hoàn toàn không khơi lên được hứng thú.”

Nghe thấy lời này, Giang Ly ôm cổ Giang Vũ nở nụ cười hài lòng, hai người hôn nhau không rời.

Sam Sam cầm điện thoại tức run người, đôi cẩu nam nữ này, dùng tiền của cô còn ở sau lưng mỉa mai cô giống cá chết!

Cô nhất định sẽ không để cho họ dễ chịu, cô run rẩy đôi tay tìm số điện thoại của công ty luật, bấm gọi.

“A lô, luật sư Trần, tôi là cô Kiều trước đây đã đến tư vấn ly hôn.”

“Tôi không chấp nhận hòa giải riêng như ông đã nói trước đó, tôi muốn đệ đơn kiện.”

“Đúng, tôi muốn lấy lại toàn bộ số tiền mà tôi đã bỏ ra cho anh ta và muốn anh ta đền bù phí tổn thất tinh thần cho tôi, càng nhiều càng tốt.”

“Ông yên tâm, tôi có bằng chứng anh ta ngoại tình, tôi sẽ gửi cho ông.”

Sau khi cúp điện thoại, tải camera giám sát xuống, sau đó gửi ngay cho luật sư Trần.

Giang Vũ, tôi không chỉ muốn thắng vụ kiện này mà tôi còn muốn anh phải thân bại danh liệt!!!
Chương 213: Chỉ có một mình anh là người thân, đừng làm chuyện ngu ngốc

Hôm nay là cúng tuần của Thư Vãn, Cố Cảnh Thâm về đến thành phố A.

Anh ta cầm một túi tài liệu, đi đến căn hộ của Sam Sam.

Sam Sam vừa làm xong một đống món mà Vãn Vãn thích ăn, bày lên bàn thì thấy Cố Cảnh Thâm đến.

Sau khi đi vào, anh ta nhìn thức ăn trên bàn có hơi kỳ lạ hỏi Sam Sam: “Sao làm nhiều vậy?”

Đáy mắt Sam Sam nhuốm lên vẻ cô đơn: “Tôi nghe nói ngày cúng tuần người thân sẽ trở về, trước khi Vãn Vãn đi cũng chưa ăn được cháo tôi mua, có lẽ đã đói nhiều ngày, tôi sợ cậu ấy trở về sẽ muốn ăn nên chuẩn bị thêm cho cậu ấy một ít…”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Cảnh Thâm chợt tái nhợt, nỗi đau quá lớn bao trùm anh ta khiến anh ta đau đến không thở nổi.

Phải, trước khi Vãn Vãn đi cũng chưa ăn cái gì, ngay cả nước cũng không uống, cứ thế qua đời.

Nghĩ đến cảnh Vãn Vãn chết trong lạnh lẽo, Cố Cảnh Thâm hơi đứng không vững, anh ta vịn ghế bàn ăn mới có thể đứng vững.

Nhìn thấy anh ta như vậy Sam Sam vội bảo anh ta ngồi xuống, sau đó xoay người đi đến phòng bếp, bày ra một bộ bát đũa không đặt sang một bên: “Chúng ta ăn cơm cùng cậu ấy đi.”

Khuôn mặt Cố Cảm Thâm tái nhợt, gật đầu, nhận lấy đũa Sam Sam đưa gắp thức ăn cho vào miệng, nhưng lại không biết mùi vị.

Sam Sam cũng không ăn nổi nhưng lại ép mình ăn, cô phải phấn chấn lên mới có sức để trả thù đôi cẩu nam nữ Giang Vũ!

Cố Cảnh Thâm ăn vài miếng thì đặt đũa xuống, cầm túi tài liệu đưa cho Sam Sam.

“Sam Sam, bên trong là tất cả bất động sản của tôi, tôi đã chuyển hết sang tên cô.”

“Ngoài ra tôi cũng chuyển tài sản vào tài khoản ngân hàng của cô, số tiền cụ thể đến lúc đó tự cô xem nhé.”

“Sau này cô đừng đi làm công việc ở nơi vui chơi về đêm kia nữa, chăm sóc mình thật tốt, đừng mệt quá.”

Càng nghe càng cảm thấy dường như anh ta đang dặn dò di ngôn, trong lòng Sam Sam cảm thấy rất bất an: “Anh định làm gì?”

Cố Cảnh Thâm nhếch khóe miệng nở nụ cười rất bình tĩnh: “Cô đừng lo, chỉ là tôi đã đồng ý với Vãn Vãn sẽ chăm sóc cô thật tốt, nhưng cô cũng biết tôi phải quản lý Cố thị hoàn toàn không thể dành ra được thời gian để đến thăm cô, việc duy nhất có thể làm chính là cố gắng để cho cô thêm một chút tiền.”

Nói xong, đáy mắt anh ta dâng lên vẻ áy náy: “Tôi nên quay về Cố thị sớm, như thế có lẽ sẽ chăm sóc tốt cho hai người nhưng mà tôi lại mất đi trí nhớ, hại cô và Vãn Vãn chịu khổ năm năm…”

Anh ta đã cử người điều tra, Vãn Vãn không chỉ bán mình gom góp tiền phẫu thuật cho anh ta mà còn tìm Anh Hoa vay hai trăm nghìn để điều trị tiếp theo.

Trong năm năm qua, cô nợ nần chồng chất, luôn siêng năng và tiết kiệm, rất nhiều khi cũng không nỡ tiêu tiền.

Mà Sam Sam lại bán rượu cả ngày lẫn đêm ở câu lạc bộ, thường xuyên bị một vài khách hàng dung tục ức hiếp làm khó.

Lúc nhỏ anh ta từng hứa lớn lên sẽ làm chủ gia đình, gánh vác trách nhiệm chăm sóc họ nhưng anh ta lại nuốt lời.

Mỗi lần nghĩ đến những điều này, anh ta lại áy náy đến nỗi đêm không ngủ được, ước gì có thể quay về quá khứ tát mình một cái thật mạnh.

Ngược lại Sam Sam không quan tâm đến những điều này, an ủi anh ta: “Cho dù anh không về Cố thị thì tôi và Vãn Vãn có tay có chân, cũng sẽ không để anh chăm sóc.”

Nói xong cô ấy đưa túi tài liệu lại cho Cố Cảnh Thâm: “Cho nên, anh cầm những thứ này về đi, tự tôi kiếm được tiền.”

Nhưng Cố Cảnh Thâm không dễ từ chối, nói: “Sam Sam, cô nhận lấy đi, xem như tôi bù đắp tiếc nuối trong những năm qua.”

Lời này của anh ta khiến Sam Sam không biết nên nhận thế nào, đang do dự làm sao từ chối thì thấy anh ta đứng dậy định đi. “Anh đi đâu?”

Cố Cảnh Thâm quay đầu nhìn Sam Sam, mỉm cười với cô: “Tôi đến nghĩa trang thăm cô ấy.”

Không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Sam Sam cảm thấy rất bất an.

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy buột miệng nói: “Tống Tư Việt, anh là người thân duy nhất trên đời này của tôi, anh đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé.”

Nghe thấy câu nói này, mắt Cố Cảnh Thâm đỏ hoe suýt rơi nước mắt, nhưng không quay đầu lại chỉ đưa tay lên vẫy vẫy Sam Sam.

Dường như đang nói với cô ấy rằng, Sam Sam yên tâm, sau đó anh ta bỏ đi đầu không ngoảnh lại…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom