• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người Tình Của Lý Tổng (1 Viewer)

  • Chương 147-150

Chương 147: Hoá ra hắn không yêu cô

Thư Vãn biết Cố Cảnh Thâm canh giữ ở ngoài cửa, cô không đuổi anh ta đi bởi vì cô biết nhà họ Cố sẽ không cho phép Cố Cảnh Thâm lãng phí thời gian ở thành phố A, không bao lâu nữa anh ta sẽ bị người khác dẫn mang đi.

Cô trở về nhà tắm rửa, kéo ngăn kéo và uống thuốc được kê ở bệnh viện.

Cô quên lấy thuốc đặc trị A Lan đưa và mấy thứ như điện thoại di động… vân vân.

Lúc ấy đi gấp, cô chỉ vội khoác quần áo Quý Tư Hàn, rồi đỡ Cố Cảnh Thâm ra khỏi biệt thự.

Cô cầm lấy chiếc áo khoác có mùi thơm của đàn ông, cô giơ tay ra sờ sờ nó, trong lòng rất không nỡ buông bỏ.

Nhưng nghĩ đến câu nói hắn nói bên tai cô, vẻ dịu dàng nơi đáy mắt cô bỗng chốc phai nhạt.

Bức di thư kia còn đang đóng bụi ở trong ngăn kéo, Thư Vãn lấy nó ra, tìm thấy tờ giấy có viết ba chữ "Quý Tư Hàn".

Cầm bút viết xuống một dòng phía dưới: Hắn nói đừng ảo tưởng hắn sẽ yêu cô, hóa ra hắn không yêu cô.

Có lẽ mấy ngày nay bị giày vò thảm hại, Thư Vãn vừa nằm xuống giường ngủ ngay lập tức.

Người mắc bệnh giai đoạn cuối rất mê ngủ, và cô nhanh chóng rơi vào trạng thái mê man.

Còn người đàn ông bên ngoài đang dựa người vào khung cửa, anh ta không hề nhúc nhích giống như đang chờ cô mềm lòng.

Nhưng anh ta đợi cả đêm, cô cũng không mở cửa.

Thần sắc đáy mắt anh ta từng chút từng chút mất đi tất cả màu sắc...

Trang viên nhà họ Quý.

A Lan như thường lệ mang theo hộp thuốc đến kiểm tra lại.

Cô ấy được Chu quản gia thông báo Thư tiểu thư đã đi rồi, sau này không cần đến điều trị nữa.

A Lan có chút kinh ngạc, cô ấy không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng là Thư tiểu thư tự mình nghĩ cách rời đi.

Cô suy nghĩ đến việc rời đi cũng tốt, dù sao căn bệnh này cũng khó nói khi nào sẽ ra đi, đừng đến lúc đó chết ở biệt thự nhà họ Quý làm cho người khác hiểu lầm.

Cô ấy gật đầu với Chu quản gia, đang định xách hộp thuốc trở về bệnh viện, trên lầu lại truyền đến giọng nói của Tô Thanh ——

"A Lan, tổng giám đốc Quý gọi em lên một chuyến."

A Lan nghe vậy, đành phải ngoan ngoãn lên lầu.

"Anh họ, tổng giám đốc Quý tìm em có chuyện gì vậy?"

Tô Thanh là anh họ của A Lan, hai người đều làm việc cho Quý Tư Hàn.

Nhưng Tô Thanh lớn lên cùng Quý Tư Hàn, gần gũi với Quý Tư Hàn hơn A Lan chút.

Tuy nhiên ai xa ai gần cũng không quan trọng, hai người đều là cánh tay phải của Quý Tư Hàn.

"Em vào sẽ biết."

Tô Thanh ra hiệu cho A Lan tự mình vào thư phòng.

A Lan gật đầu, đẩy cửa vào.

"Tổng giám đốc Quý, anh tìm tôi sao?"

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn chằm chằm số liệu trên máy tính, nhìn thấy A Lan bước vào, hắn chỉ nâng mí mắt rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

"Cô đưa nó cho cô ấy."

Người đàn ông đẩy túi da nhỏ màu trắng và một vài hộp thuốc trên bàn, đẩy đến trước mặt A Lan.

A Lan nhìn thấy những thứ trên bàn, liếc mắt đã nhận ra đó là của Thư tiểu thư.

Mấy hộp thuốc kia còn là do cô ấy đưa, tuy nhiên hộp thuốc đã được đổi bao bì.

Bao bì thuốc đặc trị được sử dụng cho bệnh nhân giai đoạn cuối được thay thế bằng bao bì của bệnh nhân tim thông thường.

A Lan cảm thấy có chút may mắn, may mắn lúc ấy đưa thuốc cho Thư tiểu thư, sợ bị lộ cho nên tự mình đổi, hiện tại rơi vào trong tay Quý Tư Hàn mới không bị hắn phát hiện.

"Được, tổng giám đốc Quý, lát nữa tôi sẽ đưa cho Thư tiểu thư."

A Lan cầm lấy túi xách cùng thuốc, xoay người định rời đi, lại bị Quý Tư Hàn gọi lại.

"Tổng giám đốc Quý, còn có dặn dò gì sao?”

Quý Tư Hàn ngẩng đầu lên trước máy tính, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho A Lan.

"Đây là bác sĩ George ở Mỹ, gần đây anh ta đang tìm kiếm trái tim phù hợp cho cô ấy, sau này cô liên lạc với anh ta."

Tiến sĩ George, A Lan đương nhiên đã từng nghe về cái tên này, anh ta là một bác sĩ tim mạch nổi tiếng quốc tế.

Thế mà Quý Tư Hàn lại nhờ bác sĩ George tìm trái tim phù hợp cho Thư tiểu thư?

Không phải hắn không để ý đến Thư tiểu thư sao?

Làm sao có thể giúp Thư tiểu thư mời một chuyên gia nổi tiếng như vậy đi tìm trái tim chứ?

Chẳng lẽ hắn...
Chương 148: Điều cấm kỵ của Tô Ngôn

"Anh ta tìm được trái tim phù hợp thì cô cứ trực tiếp dẫn cô ấy đi cấy ghép, sau này có chuyện gì liên quan đến cô ấy cũng không cần nói cho tôi biết."

Hắn nói ra một câu lạnh lùng, cắt đứt suy đoán của A Lan.

Nếu thật sự để ý thì chắc sẽ không có thái độ như vậy .

Đây rõ ràng là bỏ rơi người ta, cuối cùng làm chút chuyện tốt cho người ta.

Về phần bác sĩ George có thể tìm được trái tim hay không, Thư tiểu thư có thể sống hay không, hắn căn bản không hề quan tâm.

Nếu không sẽ không dặn dò chuyện sau này có chuyện gì liên quan đến Thư tiểu thư, A Lan không cần nói cho Quý Tư Hàn biết.

Thờ ơ như vậy, chỉ có thể nói rõ hai người đã cắt đứt.

Chỉ sợ tổng giám đốc Quý đã làm chuyện vô ích rồi, tình huống hiện tại của Thư tiểu thư e là không đợi được trái tim thích hợp.

A Lan suy nghĩ một chút, dù sao tổng giám đốc Quý cũng thờ ơ với Thư tiểu thư, cho nên cô ấy không nói thêm gì nữa, trả lời một câu ‘được’ rồi cầm đồ rời đi.

Sau khi A Lan đi, Quý Tư Hàn siết chặt bàn tay trên máy tính.

Sau khi A Lan đi ra mới nhớ tới quên hỏi địa chỉ, lại không dám quay lại, đành phải hỏi Tô Thanh đang đứng ở cửa: "Anh họ, anh có biết nhà Thư tiểu thư ở đâu không?”

Tô Thanh gật đầu, Thư tiểu thư đi theo Tổng giám đốc Quý, mỗi lần anh ta đều đến căn hộ nhỏ kia để đón người đi, đương nhiên biết Thư tiểu thư ở đâu: "Anh đưa em đến đó, hay là gửi địa chỉ cho em?”

A Lan nhìn thuốc trong tay, nói: "Đưa địa chỉ cho em đi, tổng giám đốc Quý có thể sẽ tìm anh bất cứ lúc nào, anh cũng không đi được.”

Tô Thanh gật đầu, lấy điện thoại ra gửi địa chỉ cho A Lan.

A Lan cầm đồ đạc của Thư Vãn, mở định vị đi đến căn hộ nhỏ.

Vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy một đám vệ sĩ mặc đồ đen và tổng giám đốc tập đoàn Cố thị Cố Cảnh Thâm.

Người đàn ông tựa người vào khung cửa, tinh thần mệt mỏi nhưng vẫn toát ra khí chất tao nhã cao quý.

A Lan vừa nhìn đã nhận ra Cố Cảnh Thâm, sở dĩ cô ấy nhận ra là vì người đó, nói ra thì A Lan học y cũng là vì người đó.

A Lan không nghĩ đến chuyện đã qua nữa, cô ấy cất bước đi tới: "Tổng giám đốc Cố, các người làm gì canh giữ trước cửa Thư tiểu thư vậy?”

Cố Cảnh Thâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ từ mở con ngươi đầy tơ máu, sau khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt có chút kinh ngạc: "A Lan?”

A Lan nhìn thấy mắt anh ta đỏ ngầu, dường như đã lâu rồi không ngủ, nhịn không được nhíu mày: "Tổng giám đốc Cố, nếu anh cứ tiếp tục dày vò như vậy, sức khỏe suy yếu thì cho dù y thuật của bác sĩ nhà anh có giỏi đến mức nào cũng không thể khiến người chết sống dậy được đâu.”

Cố Cảnh Thâm biết người A Lan đang chửi xéo chính là Tô Ngôn, vì thế anh ta không trả lời cô ấy, anh ta không quan tâm ân oán giữa hai người bọn họ: "Sao cô lại ở đây?”

So với ân oán giữa A Lan và Tô Ngôn, anh ta chú ý đến việc tại sao A Lan lại đến tìm Thư Vãn hơn?

A Lan cầm giơ túi xách trong tay lên: "Đưa đồ cho cô ấy.”

Cố Cảnh Thâm nhận ra cái túi đó, Vãn Vãn luôn mang theo nó khi tham dự yến hội.

Sau đó anh ta còn phái người tìm được cái túi này, nhưng sau đó đã bị Tô Thanh cướp đi, cái túi tự nhiên rơi vào trong tay Quý Tư Hàn.

Vì vậy, ... A Lan đến chạy việc vặt thay Quý Tư Hàn.

"A Lan, hiện tại cô đang làm việc giúp Quý Tư Hàn sao?"

A Lan học y ở nước ngoài, sau khi về nước không trở về nhà họ Tô, lại chạy tới thành phố A tìm anh họ của mình.

Hai anh em đều xì mũi coi thường nhà họ Tô, lại đi theo Quý Tư Hàn, nếu để cho Tô Ngôn biết chẳng phải làm anh ta tức chết sao?

Tô Thanh thì không sao, dù sao anh ta đã rời khỏi nhà từ nhỏ, nhưng Chu Lan... Lại là điều cấm kỵ của Tô Ngôn.

"Tôi làm việc cho ai, chắc không liên quan gì đến tổng giám đốc Cố chứ?"

Cố Cảnh Thâm là bạn của người đó, A Lan tất nhiên sẽ không nể mặt anh ta.

Chỉ là vì sao Cố Cảnh Thâm lại canh cửa nhà Thư tiểu thư?

Trong lòng cô ấy đầy thắc mắc, nhưng cũng không muốn mở miệng hỏi.

A Lan chỉ đến để gửi đồ, còn những thứ khác cô ấy không quan tâm.

Cô ấy phản bác lại Cố Cảnh Thâm, sau đó hất cằm về phía anh ta: "Nhường đường chút.”

Cố Cảnh Thâm đành phải tránh ra, nhường cửa cho A Lan.
Chương 149: Sao cô ấy phải gặp anh

A Lan gõ cửa, bên trong không trả lời.

A Lan nghĩ chắc Thư Vãn đã ngủ mê man rồi, đang nghĩ làm thế nào để mở cửa thì phía sau truyền đến tiếng nói giận dữ ——

"Các người là ai? Đứng trước cửa nhà tôi để làm gì?!”

Mấy ngày nay Sam Sam gửi vài tin nhắn cho Thư Vãn nhưng cô không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe máy, cô ấy rất lo lắng cho Thư Vãn, cho nên định tới xem cô có trở về hay không.

Sam Sam vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải mười mấy người đàn ông mặc đồ đen, Sam Sam không thấy Cố Cảnh Thâm và A Lan vì bị đám người này che lại, cô ấy còn tưởng bọn họ vào nhà ăn trộm, cho nên lặng lẽ cầm cây chổi ông nội để ở cửa hành lang, giơ chổi hét lớn xông về phía bọn họ.

Sam Sam muốn dùng khí thế của chủ nhà để dọa đám người này, nhưng khi cô ấy nhìn thấy đám người này quay đầu lại, mặt không có cảm xúc nhìn cô với vẻ xem thường.

Sam Sam: ...

Cố Cảnh Thâm nghe thấy tiếng Sam Sam, bảo vệ sĩ tránh đường.

Lúc này Sam Sam mới nhìn thấy Cố Cảnh Thâm: "Anh dẫn theo nhiều người chặn trước cửa nhà tôi làm gì?”

Sam Sam thấy anh ta, tức giận liếc anh ta, đã đá Vãn Vãn nhà cô ấy hai cước, bây giờ định tới cửa bổ sung thêm hai cước nữa phải không?

Cố Cảnh Thâm cúi đầu, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi Sam Sam, tôi đến tìm cô ấy có chút việc.”

Sam Sam bỏ chổi xuống, lạnh lùng nói: "Không phải nói cô ấy bị Quý Tư Hàn đón đi rồi sao?”

Sam Sam vẫn chưa biết Thư Vãn đã trở về, muốn đuổi Cố Cảnh Thâm đi, lại nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của anh ta.

Sam Sam đành nuốt xuống những lời tàn nhẫn muốn đuổi anh ta đi, dù sao cũng là em trai cô ấy yêu thương từ nhỏ, thật sự không nói nổi mấy lời ác độc.

Cố Cảnh Thâm nói: "Vãn Vãn về rồi, chỉ là không muốn gặp tôi.”

Sam Sam lần nữa liếc anh ta: "Lúc trước anh ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy, sao cô ấy phải gặp anh.”

Hốc mắt Cố Cảnh Thâm lại đỏ lên.

Đúng vậy, cho dù không phải anh ta xuống tay, đó cũng là do anh trai ruột của anh ta làm.

Dù thế nào Cố Cảnh Thâm cũng không thoát khỏi liên quan, bây giờ Thư Vãn có hận anh ta cũng rất bình thường.

Chuyện làm Cố Cảnh Thâm đau lòng, không phải Thư Vãn hận anh ta mà là cô nói cô buông bỏ anh ta rồi, không yêu anh ta nữa…

Sam Sam không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, cô ấy cho rằng Thư Vãn đã dạy dỗ anh ta một trận.

Trước kia lúc hai người xảy ra mâu thuẫn, Thư Vãn tức giận không gặp anh ta, khi đó anh ta cũng có dáng vẻ canh cửa không chịu đi này.

Cuối cùng vẫn do cô ấy đứng giữa hòa giải, đẩy Tống Tư Việt vào, sau đó nhìn hai người ôm nhau vui vẻ.

Nhưng chuyện xảy ra lần này không đơn giản như trước, cũng không thể giống như trước kia xóa bỏ hiểu lầm, sau đó vui vẻ được.

Chỉ là đối với người ở giữa như Sam Sam, vẫn sẽ giúp mở cánh cửa này

Sam Sam đẩy Cố Cảnh Thâm ra mở cửa: "Anh muốn đến tìm cô ấy thôi mà cần phải dẫn theo nhiều người đến làm gì.”

Cố Cảnh Thâm thấy Sam Sam vẫn chịu mở cửa cho anh ta như trước đây, vội vàng phất tay bảo vệ sĩ đi xuống trước.

Vệ sĩ có chút lo lắng, trong bữa tiệc bọn họ chỉ vừa rời đi trong nháy mắt, đầu tổng giám đốc nhà bọn họ đã bị người ta đập nứt ra, bây giờ nào dám rời đi nữa.

Nhưng Cố Cảnh Thâm lạnh lẽo liếc đám vệ sĩ, vì thế bọn họ chỉ có thể lui xuống dưới lầu chờ.

Sau khi Sam Sam mở cửa, Cố Cảnh Thâm đi theo vào, A Lan cũng đi theo.

Sam Sam nhìn lướt qua A Lan, nhịn không được hừ một tiếng: "Tổng giám đốc Cố thật đúng là lợi hại, tìm Vãn Vãn nhà tôi còn phải dẫn theo một cô gái xinh đẹp.”

Cô nàng xinh đẹp A Lan bị Sam Sam chọc cười: "Tôi và anh ta không phải một cặp.”

Sam Sam nghe vậy, thái độ với A Lan cũng tốt hơn chút: "Vậy cô là ai?”

A Lan rất lễ phép tự giới thiệu: "Tôi là bác sĩ mà Quý tổng mời đến khám bệnh tim cho Thư tiểu thư.”

A Lan nói xong, nhấc hòm thuốc trong tay lên lắc lư trước mặt Sam Sam.

Sam Sam nghe được hai chữ Quý tổng, sắc mặt lại tối sầm xuống: “Anh ta đã không cần Vãn Vãn nhà tôi rồi, còn quan tâm cô ấy làm cái gì.”
Chương 150: Cho anh một cơ hội nữa thôi

A Lan không thể trả lời câu nói này, chỉ đành cười nhạt nhìn Sam Sam, làm cho Sam Sam dựng tóc gáy.

Sau khi bảo hai người ngồi xuống sô pha, Sam Sam xoay người đi gõ cửa phòng Thư Vãn.

"Vãn Vãn, có người tìm cậu."

Thư Vãn ở trong phòng, khi có người mở cửa nhà tiến vào thì cô cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Cuộc đối thoại của bọn họ bên ngoài, tất nhiên cô cũng nghe thấy, chỉ là cô không có sức để đứng lên.

Lúc này cô muốn chống người ngồi lên, Sam Sam cũng đã mở cửa đi vào.

Thấy dáng vẻ cô muốn ngồi dậy lại không dậy nổi, Sam Sam lập tức chạy tới.

"Vãn Vãn làm sao vậy?"

Cố Cảnh Thâm và A Lan sau khi nghe tiếng động cũng đi vào.

Cố Cảnh Thâm muốn tiến lên, lại bị A Lan giành trước một bước: "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, tránh sang một bên.”

Cố Cảnh Thâm bị đẩy sang một bên, A Lan bước nhanh tới, giơ tay sờ trán Thư Vãn, rồi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô.

"Dầm mưa phải không?"

Nhiệt độ không cao lắm, nhưng đối với Thư Vãn thì nhiệt độ này có thể lấy mạng cô.

Là mắc mưa lúc đi ra khỏi biệt thự nhà họ Quý, lúc ấy Cố Cảnh Thâm đã dùng áo khoác che mưa cho cô nhưng vẫn bị ướt một chút.

Vẻ mặt Cố Cảnh Thâm đầy tự trách, muốn tiến lên nắm lấy tay cô nhưng lại bị Thư Vãn né tránh.

Trước mặt A Lan, Thư Vãn sợ bị lộ cho nên cũng chỉ tránh tiếp xúc với Cố Cảnh Thâm chứ không đuổi anh ta đi.

Sự phản kháng của cô giống như cái gai đâm vào trong lòng Cố Cảnh Thâm.

Vãn Vãn sẽ không thể nào giống như trước nữa...

Cô đã từng giao hẹn với anh ta, nếu cô nói những lời cay nghiệt khi tức giận thì đừng coi đó là sự thật.

Chờ cô nguôi giận, anh ta quay lại dỗ dành cô một chút thì cô nhất định sẽ tha thứ cho anh ta.

Nhưng anh ta đã canh giữ ở cửa cả buổi tối, vẫn không thể dỗ được Vãn Vãn...

A Lan tất nhiên nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ thắc mắc.

Chỉ là cô ấy đang tìm cớ đến khám bệnh cho Thư Vãn nên tất nhiên sẽ không hỏi thêm cái gì.

"Chỉ sốt nhẹ, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi."

Sau khi thay Thư Vãn đo nhiệt độ cơ thể và cho thuốc hạ sốt, rồi giao cái túi với mấy hộp thuốc kia cho cô.

"Đây là thứ cô đánh rơi ở chỗ tổng giám đốc Quý, anh ta bảo tôi trả lại cho cô..."

Vốn A Lan còn muốn đưa cho Thư Vãn thêm mấy hộp thuốc nữa, nhưng thấy Thư Vãn liên tục nháy mắt với mình, dường như không muốn để cho hai người khác trong phòng biết bệnh của cô, vì thế A Lan cũng không lấy ra.

"Cảm ơn."

Thư Vãn cảm ơn A Lan đã giấu diếm chuyện bệnh tình giúp cô.

A Lan nghe ra, nháy mắt với cô: “Không cần cảm ơn.”

Thư Vãn nhìn qua chiếc áo khoác trên bàn, "Bác sĩ Chu, phiền cô mang bộ quần áo kia về cho anh ta.”

A Lan nhìn theo tầm mắt của cô.

Đây là áo khoác của tổng giám đốc Quý, sao lại ở chỗ Thư Vãn?

Theo logic bọn họ đã tách ra thì sao cô còn có thể khoác áo khoác của hắn?

Trong lòng A Lan có rất nhiều thắc mắc, lại không tiện mở miệng hỏi, chỉ gật đầu, rồi cầm lấy áo khoác kia sau đó xách hòm thuốc rời đi.

Sam Sam nghe thấy Thư Vãn chỉ sốt nhẹ không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy ngồi trước giường bệnh đỡ Thư Vãn dậy, rồi lấy thuốc hạ sốt và rót một ly nước cho cô.

Thư Vãn uống thuốc xong, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Thâm đứng bên giường giống như một pho tượng: "Anh đi đi.”

Trái tim Cố Cảnh Thâm cứng lại, đường hô hấp như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khiến anh ta không thở nổi.

Vừa rồi cô không đuổi hắn đi là vì có A Lan ở đây, sợ A Lan nói cho Quý Tư Hàn biết.

Cô bận tâm đến cảm nhận của Quý Tư Hàn, nhưng lại không bận tâm đến anh ta.

Trong lòng cô, rốt cuộc vẫn là Quý Tư Hàn quan trọng hơn anh ta.

Trước đây cô chỉ quan tâm anh ta đột nhiên đá anh ta ra ngoài cuộc, rồi lại quan tâm người đàn ông khác.

Cố Cảnh Thâm làm sao có thể chấp nhận điều này, Tống Tư Việt của trước đây làm sao chấp nhận được?

Mắt anh ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Thư Vãn: "Vãn Vãn, cho anh một cơ hội nữa thôi..."

Thư Vãn mặt không chút thay đổi nói: "Lời tôi cần nói đã nói rõ ràng với anh rồi, đừng ép tôi và anh phải trở mặt.”

Sam Sam nghe đến đây cũng hiểu được, Thư Vãn sẽ không tha thứ cho Cố Cảnh Thâm, vì thế đứng dậy nói với anh ta: "Anh về trước đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom