17.
Nói thật lòng, tôi không thể diễn đạt rõ tâm trạng của chính mình.
Tôi vừa mong anh biết, lại vừa mong anh không biết.
Tôi vốn không phải một người nhút nhát, nhưng đứng trước Giản Hoài, người mà tôi có thương đến mấy cũng chỉ dám giữ trong lòng, tôi không tránh khỏi do dự.
Nếu như không phải nhất thời sai sót, tình cảm dành cho anh, e là cả đời này tôi cũng không dám nói ra.
Nhưng hiện tại, ván đã đóng thuyền.
Vả lại, tôi cũng được coi là được anh biết đến.
Nghĩ thế nào, tôi cũng không muốn bị anh đẩy ra xa thêm vạn dặm nữa đâu.
Song tôi cũng không nhịn được mà nghĩ.
Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thôi nhé.
Nhỡ đâu tôi trong mắt anh, có chút gì đó không giống những người khác thì sao?
Buổi tối hôm sự việc xảy ra, Giản Hoài đăng Weibo.
“Người thông minh biết phân biệt thật giả.”
Phía dưới bình luận lại là một đống ý kiến bất đồng. Trong đó, có một vị tiền bối lúc trước từng hợp tác với anh cũng bày tỏ niềm tin tưởng dành cho anh.
Ngay lập tức, công ty đăng tải văn bản phía luận sư, thể hiện quyết tâm điều tra sự việc này đến cùng.
Trần gian không thiếu mấy chuyện mới mẻ, đặc biệt là ở giới giải trí.
Cứ như vậy từng ngày trôi qua.
Mỗi ngày, tôi đều quay đi quẩn lại bốn địa điểm: kí túc xá, nhà ăn, thư viện, phòng học.
Ba tháng nhanh chóng qua đi, bộ phim của Giản Hoài chắc là sắp quay xong rồi.
Thật tốt.
Còn về đoạn tin nhắn riêng kia, tôi không nhận được hồi âm.
Có lẽ, đây chính là câu trả lời tốt nhất.
—-
Hôm đó là cuối tuần, tôi thường ở thư viện đến chín rưỡi.
Dọc vỉa hè cũng chỉ có lẻ tẻ vài bạn học sinh.
Ngẩng lên nhìn ánh trăng, gió đêm nhè nhẹ thổi.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu hình ảnh của những ngôi đình.
Đây là thời điểm mà tôi thích nhất trong ngày.
Cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
Tôi giật mình, tình huống gì thế này?
Tôi vừa muốn duỗi chân đá người kia một cái, ngay lập tức, âm thanh quen thuộc vang lên.
“Là anh.”
Là Giản Hoài.
Anh bước đến trước mặt tôi, chiếc mũ lưỡi trai đen và khẩu trang quen thuộc, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên:
“Anh… anh”
Anh mỉm cười, giọng nói khiến người ta mê đắm.
“Là anh.”
Tôi bị dọa, vô thức lùi về sau một bước. Anh đưa tay ra giữ lấy cánh tay tôi.
“Xin lỗi em, dọa em sợ rồi.”
Anh kéo khẩu trang xuống một chút, để lộ sống mũi thẳng tắp.
“Anh vừa mới từ trường về, nghĩ đến em đang ở đây, muốn qua thử xem em thế nào.”
Hô hấp có chút không thông…
Anh ấy nói, anh đến xem tôi thế nào?
Tại sao?
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ đành đảo mắt nhìn tứ phía.
“Anh mau kéo khẩu trang lên đi, nhỡ bị ai nhận ra sẽ không hay.”
Hai má tôi nóng bừng.
“Lần trước ở buổi concert, do có việc đột xuất, anh không thể gặp em.”
Tôi ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, như có như không.
“Ninh Vãn, em viết rất nhiều thư cho anh lại chia sẻ cho anh cuộc sống của em, anh còn tưởng chúng ta là bạn bè.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thật sự là Giản Hoài. Giản Hoài nói muốn làm bạn với tôi.
Bạn bè?
“A”, não tôi đơ ra.
Trong một khoảnh khắc, tôi còn nghĩ mình nghe không hiểu tiếng mẹ đẻ.
“Hay là em cũng muốn anh chia sẻ cuộc sống của mình cho em nghe?”
Giọng anh dứt khoát mà ấm áp.
“Nhưng mà, cuộc sống của anh nhàm chán lắm. Em biết đấy, ngày nào cũng đứng trước máy quay.”
“Có điều…” Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, thao tác vào cái rồi đưa đến trước mặt tôi.
“Dạo gần đây anh đi thảo nguyên, phong cảnh nơi đó rất đẹp cho nên chụp rất nhiều ảnh muốn cho em xem.”
Khung cảnh trước mắt đẹp như trong mộng, đều là những cảnh đẹp mà tôi chưa từng nhìn thấy.
“Đẹp không, anh nghĩ em nhất định sẽ thích nó.” Giọng anh vui vẻ
Tôi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt sáng tựa sao trời, gật đầu nói: “Vô cùng đẹp, em thích lắm.”
Anh cười hihi, vò vò đầu: “Em thích thì tốt.”
“Đúng rồi, anh còn mang cho em vài món đặc sản. Anh còn nhớ, trong thư em thích ăn các loại sản phẩm làm từ sữa, cho nên anh đã mua rất nhiều loại. Em đều thử đi, xem xem có ngon không.”
“Có điều hôm nay anh đến đây hơi gấp, không có đem theo. Đến ngày mai, anh đưa cho em.”
Nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng tôi lúc này?
Tựa như pháo hoa tung bay rực rỡ trên bầu trời ngày lễ.
Sợ rằng tất thảy những thứ trước mắt chỉ là thoáng qua, giống như “giấc mộng Nam Kha*”.
*Giấc mộng Nam Kha: giấc mộng viển vông, không có thực.
Giọng tôi nghẹn ngào: “Tại sao?”
Tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế?
18
Tôi vốn tưởng kết cục của bản thân sẽ giống con thiêu thân lao vào ánh lửa, lại không nghĩ rằng, tôi cũng có ngày hôm nay.
Dù anh chưa nói điều gì, trí tưởng tượng của tôi dường như đã bay cao bay xa rồi.
Anh lấy trong túi khác một tờ khăn giấy, đặt trên tay tôi.
“Bởi vì em xứng đáng”
“Trong những ngày tháng luyện tập vất vả, chính sự kiên trì của em đã đem lại năng lượng cho anh, để anh tiếp tục bước tiếp.”
“Thời gian lâu như vậy, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.”
“Nhưng mỗi lần đọc thư của em, anh lại nghĩ, anh phải nỗ lực nhiều như thế nào nữa, mới có thể xứng đáng với tình cảm của em dành cho anh.”
Trong đầu thoáng qua hình ảnh tôi trong mười tám năm.
Hình ảnh nằm trên giường nghiêm túc viết thư cho anh.
Bộ dạng nhìn anh trên điện thoại mà cười ngốc.
Bởi vì anh bị mắng mà khó chịu đến mức không ngủ được.
“Kiên trì nhưng không nhận được câu trả lời, không nhìn thấy kết quả, nó khó khăn thế nào, anh hiểu rõ hơn bất cứ ai.”
Hồi nhỏ, bởi vì không biết gì hết, cho nên mới hồn nhiên, mới cố chấp đi làm những chuyện giống nhau.
“Cảm ơn em đã luôn kiên trì, Ninh Vãn.”
Thế nhưng, anh làm sao biết được, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc?
Thích anh rất mệt mỏi, thích một người rất mệt mỏi, lúc nào cũng nghĩ về người ấy càng mệt mỏi.
Nếu vậy, không thích anh nữa, có được không?
“Đây là chuyện anh nên làm, anh nên đối xử với em thật tốt.”
Thế nhưng, mỗi lần như vậy, tôi lại nghĩ, Giản Hoài không giống bất kỳ ai, anh là thần tượng, là người của công chúng. Tôi vẫn nên để ý đến anh vậy.
19.
Tôi vừa khóc vừa cười, nước mắt tèm lem, trông xấu khủng khiếp.
Giản Hoài thật sự rất quá đáng.
“Đừng khóc nữa, em đưa điện thoại cho anh.”
Tôi khịt khịt mũi: “A?”
“Kết bạn Wechat đi, sau này có gì nhắn tin cho anh, anh đọc được sẽ trả lời. Nếu không trả lời ngay thì chắc là đang quay chụp gì đó.”
Kết, kết bạn?
Tôi, tôi xứng sao?
Wechat của Giản Hoài, chắc là có giá trị lắm nhỉ?
Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh, anh quen tay mở khoá.
Tôi suýt thì quên mất chuyện này.
Sau khi kết bạn xong, anh đặt điện thoại lên tay tôi: “Mỗi ngày em đều ở thư viện đến tối muộn như thế này à?”
Tôi cất điện thoại đi, gật gật đầu, hỏi anh: “Tại sao anh biết em ở đây?”
“Anh đến trường học của em đi dạo, vừa hay gặp em ở đây.”
Anh trốn ánh mắt tôi, lập lờ nói: “Anh đến trường học của em đi dạo, vừa hay gặp em ở đây.”
Không đúng, lúc nãy anh đâu nói thế này.
“Nhưng vừa nãy không phải anh bảo…”
Tôi còn chưa nói hết câu, anh đã chặn lời tôi: “Vừa nãy anh chưa nói gì hết. Muộn lắm rồi, em về nhà đi. Anh cũng phải đi rồi. Em về đến kí túc xá thì nhắn tin cho anh. Nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon.”
Anh nói liền một hơi, tôi vẫn chưa kịp nói gì, anh đã chạy đi, biến mất trong màn đêm.
Tôi nhìn hướng anh vừa rời khỏi, thật lâu thật lâu.
Tất cả những gì vừa xảy ra, thật sự không phải tôi nằm mơ sao?
Những chuyện vừa xảy ra, là thật?
Tại sao tôi lại không dám tin thế này?
Tôi không nhịn được đưa tay vỗ vài cái lên mặt
Đau chớt mất!
Aaaaaa! Là thật, là thật!
Thật lâu sau khi anh rời đi, não tôi mới bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường.
Tôi cẩn thận nghĩ lại từng câu anh nói.
Chỉ tiếc, nếu biết trước tôi đã bật sẵn ghi âm rồi, chắc chắn sẽ tìm ra được điểm sai sót gì đó của mình.
Tôi nói chuyện với anh liền căng thẳng, đầu óc sẽ trống rỗng.
Anh vừa mới nói, không thể kiên trì nữa?
Khoảng thời gian đó, chắc là anh rất buồn nhỉ.
Tôi vậy mà…lại an ủi được anh.
Thật tốt.
Đây có lẽ là ý nghĩa của việc viết thư ha, hoặc là, ý nghĩa của việc thích một người.
20.
Còn về Giản Hoài, chỉ trong một thoáng xuất hiện, cứ như vậy, làm rực rỡ cả thời niên thiếu của tôi.
Niềm vui vẻ, sự nhiệt huyết và liều lĩnh.
Chỉ vì một mình anh.
Tôi cũng chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé trong hàng nghìn hàng vạn người.
Thích Giản Hoài, có lẽ là chuyện khiến tôi kiên trì lâu nhất trong cuộc đời này.
Chỉ là tôi chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, tôi có thể cùng anh kề vai sóng bước, nghe anh kể về những câu chuyện của riêng anh, càng chưa từng nghĩ, hoá ra sự tồn tại của tôi trong lòng anh vô cùng đặc biệt.
Một đời rất dài, con đường chúng tôi phải đi vẫn còn rất dài, có thể sẽ vất vả bộn bề, cũng có thể bình yên thuận lợi.
Núi cao sông dài, song tình yêu có thể vượt qua tất cả.
(Hoàn chính văn)
-------------------------
Thực ra bộ này còn chương ngoại nữa nhưng vì gần đây mình khá bận nên sẽ không dịch nữa. Vả lại, mình nghĩ dừng ở đây là đủ rồi. Giản Hoài và Ninh Vãn có thể sẽ là người yêu, cũng có thể sẽ chỉ là bạn bè, nhưng vậy là đủ rồi. Kết cục của hai người, tùy mọi người quyết định nó vậy.
Bình luận facebook