Tôi ra đời không lâu, bố mẹ tôi đã ly hôn.
Bọn họ vốn dĩ không phải một cặp vợ chồng chính thức, trước đấy đều là do bạn bè giới thiệu, qua lại vài ba lần, liền ngủ với nhau.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ là “tự nhiên” lại có thêm tôi.
Có phải tôi nên cảm thấy hạnh phúc không? Hạnh phúc vì bọn họ thậm chí còn chưa kết hôn, qua lại một đoạn thời gian thôi, vậy mà tôi lại có cơ hội nhìn thấy mặt trời?
Hay tôi nên cảm thấy hạnh phúc hơn vì hai người họ đều có một nơi để đẩy tôi đến?
Dù sao, khi tôi vừa ra đời liền được gửi cho ông bà.
Hai người họ chẳng ai cần tôi hết.
Vừa hay, tôi cũng cảm thấy, nếu đi theo bọn họ, tôi sẽ không tốt như thế này.
Bố tôi thì không phải nói nữa. Còn về mẹ tôi, tôi cũng có nghe được một vài tin không rõ thật giả.
Ông bà trước giờ chưa từng nói với tôi chuyện này. Nhưng hai người không nói, trong thôn vẫn đồn ầm lên, từ nhỏ tôi đã “được” nghe không ít.
Nghe rồi, cũng không muốn giữ lại trong tim.
Nhưng chung quy lại, vẫn ít nhiều cảm thấy khó chịu.
Trong mắt bọn họ, hình như tôi là một đứa trẻ xui xẻo không nên sinh ra đời.
Bọn họ không biết rằng, ông bà đối xử với tôi cực kì tốt.
Dẫu cho cuộc sống khổ cực thế nào, bọn họ cũng yêu thương tôi hết mực.
Nhưng gia cảnh nghèo khó, bà nội bị bệnh, cả thị trấn không tìm được thầy cứu chữa, trưởng thôn chỉ đành đưa bà lên thành phố khám bệnh.
Tôi cũng vì thế mà gia nhập vào công ty.
Lúc ấy, tôi còn tưởng bọn họ lừa mình, còn muốn đi báo cảnh sát.
Nhưng thành phố quá lớn, tôi không tìm được. Cho đến khi họ đưa bà nội tiền thuốc men, viện phí, tôi cuối cùng mới tin.
Bọn họ nói sẽ chịu trách nhiệm chữa trị cho bà nội, với điều kiện là tôi phải đi cùng họ.
Lúc ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Tôi chỉ biết, có tiền chữa trị, bà nội sẽ không sao, tôi cũng có thể về nhà, mặc dù cơ hội được về nhà không nhiều.
Bác trưởng thôn không ngừng nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt, tôi phải mau chóng nắm lấy.
Mà ông bà nội, dù không nỡ rời xa tôi, cũng chỉ có thể đồng ý.
Nuôi tôi lớn lên, chi phí sẽ ngày càng nhiều. Ông bà cũng lớn tuổi rồi, tôi cũng không thể để hai người vì tôi mà chịu nhiều vất vả.
Tôi đồng ý với ông bà, rằng sẽ thường xuyên về thăm hai người.
Còn về phía công ty, tôi cũng chỉ đề nghị một điều. Đó là bất luận thế nào, cũng không thể để lộ thông tin của ông bà nội tôi.
2.
Mới đầu, tôi luôn cảm thấy không vui.
Mặc dù điều kiện ở đây tốt hơn, cũng có rất nhiều đứa trẻ tầm tuổi tôi. Nhưng từ nhỏ, tôi vốn đã không có bạn bè, tôi không dám làm thân cùng bọn họ, dù bọn họ cũng chẳng biết gì về tôi.
Tôi rất nhớ ông bà nội, nhớ căn nhà nhỏ của chúng tôi.
Nhưng thật ra, tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để nhớ. Mỗi ngày, lịch tập luyện đều được xếp dày đặc, còn có cả thầy cô giáo chuyên môn đến dạy tôi.
Tôi lúc ấy mới biết, hóa ra tôi đến đây để học hát học nhảy.
Tôi mơ hồ cảm nhận được, đây là cơ hội quan trọng nhất cuộc đời tôi.
Không thành công, cũng thành nhân.
Cho nên tôi rất nghiêm túc học tập.
Mới ban đầu, chân tay vẫn còn cứng, mỗi lần căng cơ đều vô cùng đau. Ca hát cũng rất bình thường.
Tôi thường nghĩ, tiêu chuẩn tuyển thành viên của công ty, có phải chỉ cần có ngoại hình đẹp là được không?
Có vài lần, tôi trốn vào nhà vệ sinh âm thầm khóc. Tôi nào đã từng trải qua những tháng ngày như vậy?
Ngày ngày chỉ biết luyện tập, không nhìn thấy điểm dừng.
Nhưng đâu còn cách nào khác, đến cũng đến rồi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà bước tiếp.
Tôi lau sạch nước mắt, rồi quay trở về tiếp tục luyện nhảy.
Nếu đã không thể thay đổi điều gì, vậy chi bằng nỗ lực hết sức.
Tôi không muốn so sánh với người khác. Mỗi người đều có những ưu nhược điểm của riêng mình. Tôi chỉ nghĩ, tôi của ngày hôm sau tiến bộ hơn tôi của ngày hôm trước là được rồi.
Tôi từng tuyệt vọng, cũng từng sụp đổ.
Không một ai bên cạnh an ủi.
Tôi chỉ có chính mình.
Thời gian chầm chậm trôi, cuối cùng tôi cũng có cơ hội lên sân khấu, dù là cũng chỉ ngồi một góc, mấy tiếng đồng hồ không nói quá mười câu.
Năm đó, tôi 13 tuổi, đã thích ứng được với cuộc sống nơi này. Cuối cùng cũng hiểu được mục đích tôi đến đây.
3.
Sau khi chương trình đầu tiên mà tôi quay lên sóng, nhân viên nói tôi có thư.
Tôi ngạc nhiên, ai viết thư cho tôi thế nhỉ.
Ông bà nội đều không biết viết chữ, với lại mấy lần được về nhà thăm hai người họ, họ cũng chưa từng nhắc đến chuyện viết thư.
Tập thư khá dày. Tôi bán tín bán nghi mở ra, bên trong có mấy lá thư màu hồng nhạt.
Vậy mà lại là fan của tôi viết. Tôi không dám tin, còn hỏi lại nhân viên mấy lần.
Thật ra nhìn mấy chữ viết tay nghiêng nghiêng ngả ngả này, văn chương lai láng tận mấy trang, có lẽ cũng không phải do ai chơi xấu.
Chỉ là tôi quá ngạc nhiên, tôi không dám tin một người như tôi cũng có người thích.
Trong thư có rất nhiều chữ viết sai, ngữ pháp cũng không đúng lắm, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến nội dung thư muốn truyền đạt: sự ủng hộ và niềm yêu mến dành cho tôi.
Và còn có cả cuộc sống đầy màu sắc của cô ấy, một thế giới khác hoàn toàn so với tôi.
Thú vị thật, chỉ với một lá thư, tôi dường như tưởng tượng ra gương mặt của cô gái nhỏ hoạt bát ấy.
Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Thậm chí, tôi đặt chúng dưới gối, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều đọc lại. Thậm chí, đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ đại khái nội dung của những lá thư ấy.
Cô ấy nói muốn tôi nhớ rõ tên của cô ấy.
Thật ra cô ấy không cần nói, tôi cũng sẽ mãi mãi không quên.
Tên của cô ấy, Ninh Vãn.
4.
Sau đó, tôi liên tục nhận được thư của cô ấy.
Mỗi một bức thư, cô ấy đều nói thích tôi, ủng hộ tôi, chia sẻ cho tôi về cuộc sống của cô ấy.
Mỗi khi tôi nản lòng, cảm thấy không thể kiên trì thêm nữa, tôi đều sẽ nghĩ về cô ấy.
Ít nhất thì trên thế giới này, ngoại trừ ông bà nội ra, vẫn có người kỳ vọng vào tôi.
Thật ra, sau này cũng có rất nhiều fans gửi thư đến cho tôi, chỉ là tôi luôn mong chờ được nhận thư của cô ấy nhất.
Mà trong những tháng ngày luyện tập miệt mài, tôi dần dần yêu con đường bản thân đang đi.
Thật ra lúc ban đầu, tôi còn hoài nghi những chuyện mình đang làm rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
Thời gian một khi qua đi, sẽ không thể quay trở lại nữa.
Nhưng như thế nào mới được gọi là ý nghĩa?
Kiên trì, đã chính là ý nghĩa lớn nhất rồi.
Tôi thấy được sự tiến bộ của bản thân. Có những lần, xem lại video luyện tập của mình, tôi còn tự hỏi, thiếu niên mạnh mẽ trong video kia, thật sự là tôi ư?
Tôi nghĩ, đây chính là “ý nghĩa”.
Tôi làm những điều tốt đẹp nhất cho những người yêu mến tôi. Tôi không thể phụ sự yêu mến của mọi người, đặc biệt là Ninh Vãn.
5.
Sau đó một thời gian dài, tôi không nhận được thư của Ninh Vãn.
Cảm giác ấy, giống như thiếu hụt một cái gì đó.
Tôi nghĩ, có thể Ninh Vãn đã gặp phải chuyện gì, tính đi tính lại, có lẽ cô ấy sắp thi đại học rồi, áp lực chắc chắn sẽ rất lớn. Vậy nên, trong buổi livestream, tôi đã nhắc đến cô ấy.
Tôi không biết liệu cô ấy có xem được hay không, tôi chỉ muốn cổ vũ cô ấy cố gắng một chút. Đương nhiên, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.
Đoạn thời gian đó trùng vào khoảng thời gian tôi quay một bộ phim điện ảnh. Đạo diễn rất nghiêm khắc. Tôi được hợp tác cùng rất nhiều tiền bối. Không dễ gì mới có cơ hội này, lòng tôi rõ hơn ai hết. Nếu lần này làm không tốt, con đường sau này chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Tuổi nhỏ, chưa đủ kinh nghiệm có thể là một cái cớ. Nhưng khán giả sẽ không cho bạn thêm cơ hội nữa.
Trao cơ hội cho bạn, bạn không nắm lấy, đó là vấn đề của bạn, không thể trách ai được.
Mỗi một câu nói của đạo diễn, tôi đều nghe rất nghiêm túc. Mỗi một lần được các tiền bối hướng dẫn, tôi đều toàn tâm học tập.
Tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Là bắt đầu từ khi nào tôi muốn trở thành một diễn viên?
Thật ra, ban đầu tôi chỉ đơn thuần là muốn được lên tivi nhiều một chút, để ông bà nội có thể nhìn thấy tôi, bởi vì hai người họ không biết cách sử dụng mạng xã hội gì đó mà.
Sau đó càng ngày càng cảm thấy, đây là một lĩnh vực rất thần kì.
Vào lĩnh vực này, bạn có thể trở thành một người khác, trải qua đủ loại cảm xúc của người đó.
Thật ra, tôi vốn không thích cuộc đời của mình cho lắm.
May mắn làm sao, bộ phim đầu tiên của tôi có phản hồi khá tốt, dù tôi chỉ đóng một vai nhỏ. Càng ngày, càng có nhiều kịch bản để tôi lựa chọn.
Nhưng vì để chạy theo thị trường, có rất nhiều kịch bản không hay, thậm chí còn rất vô lý. Thôi vậy, thà ít mà tốt, không quay cũng được.
Huống hồ, luận về tư lịch, tôi chưa tư cách diễn phim. Tôi vẫn còn chưa vào lớp học biểu diễn của đại học.
Vậy nên, đây cũng là một loại không công bằng, đối với những người tận tâm tận lực học biểu diễn, là một loại không công bằng.
6.
Buổi đêm hôm ấy, tôi không nghĩ mình sẽ gặp fan tại sân bay, bởi vì đấy là lịch trình tạm thời, vả lại lúc ấy lại là nửa đêm.
Đây có lẽ, là do trời định.
Đó là một cô gái rất đáng yêu, hai mắt sáng lấp lánh, có chút ngây thơ. Khóe mắt còn có một chiếc nốt ruồi. Rất khác biệt.
Tôi vô cùng trân trọng fans của mình, đồng thời vô cùng cảm kích tình yêu mến của họ.
Tôi chụp ảnh cùng cô ấy, nhận thư của cô ấy, nói lời tạm biệt với cô ấy.
Khoảnh khắc phải rời đi, tôi còn quay đầu lại tìm kiếm cô ấy.
Đáng tiếc, cô ấy không còn ở đó nữa.
Trên xe, tôi đã đọc lá thư đó. Chữ viết quen thuộc, nội dung vẫn tươi sáng như thế.
Cô ấy nói cô ấy phải đến xem concert của tôi rồi.
Đúng thế, chúng tôi vừa mới gặp nhau xong. Trái tim tôi đột nhiên đập loạn.
Tôi đã từng vô số lần tưởng tượng ra khuôn mặt của cô ấy.
Hôm nay gặp được rồi. Hóa ra cô ấy trông như thế này.
Tôi không nhìn được quay đầu lại, nhìn về hướng sân bay, giống như việc dùng cách này giúp tôi có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy một lần nữa.
Hay là, tôi cũng viết thư cho cô ấy nhỉ, viết cho những lá thư không được hồi đáp ngần ấy năm.
Viết rằng có thấy buồn hay không?
Rằng một khắc nào, cũng từng nghĩ đến chuyện từ bỏ?
Thật mừng vì tôi vẫn kiên trì đến cùng.
Bởi vì như vậy, mới có Giản Hoài của ngày hôm nay.
6.
Concert kết thúc không lâu, tôi tham gia vào đoàn làm phim. Là một bộ phim điện ảnh của một đạo diễn nổi tiếng trong nước. Cả quá trình yêu cầu bảo mật.
Tôi đến một thảo nguyên bao la rộng lớn, và những cánh rừng dày đặc.
Chúng đan xen nhau. Những chú cứu trắng như những bông hoa điểm xuyết trên thảm cỏ xanh ngát. Dòng sông uốn khúc quanh co như dải lụa đào.
Thật sự rất đẹp.
Tôi nghĩ, nếu như có Ninh Vãn ở đây thì thật tốt.
Thật kì lạ, trong đầu tôi chỉ toàn xuất hiện nụ cười và ánh mắt của cô ấy.
Tươi mới, và tràn đầy năng lượng.
Chỉ tiếc rằng sự yên bình như thế này, chưa được bao lâu liền bị phá vỡ.
Lúc trợ lý lập lờ không cho tôi xem điện thoại, tôi liền biết có chuyện gì không hay rồi.
Còn có thể là chuyện gì nữa. Chuyện của gia đình tôi cũng có thể viết thành văn, cho cả nước đọc ấy chứ.
Dù sao cũng chỉ là ăn dưa mà. Ngay cả bản thân tôi còn không biết chuyện của bố mẹ mình.
Ồ, muốn có bằng chứng liền tung bằng chứng. Cũng thú vị đấy chứ.
Tôi xem qua, bất giác bật cười, nhìn trợ lý bên cạnh đang lo sợ.
Thật ra trên mạng có nói những gì, tôi thật sự không quá để ý.
Tôi đã quá quen rồi.
Không phải tôi đã trưởng thành như thế này sao?
Ngày trước là những người xung quanh tôi bàn tán.
Bây giờ như thế này, chẳng qua chỉ là mở rộng phạm vi thôi mà.
Không sao cả.
Chỉ là, không biết fans sẽ nghĩ gì về tôi, Ninh Vãn sẽ nghĩ gì về tôi.
Tôi mở Weibo của mình, đọc bình luận.
Trong lòng bỗng tự nhiên thấy xúc động.
Tiếp theo, tôi mở phần tin nhắn. Rất nhiều nội dung trái ngược nhau, chử.i mắng có, an ủi có.
Tôi không để ý, tiếp tục lướt xuống.
Rồi tôi đọc được tin nhắn của Ninh Vãn.
Đừng hỏi tại sao tôi biết. Ngay câu đầu tiên, cô ấy đã giới thiệu mình là ai.
Tôi bất giác đứng dậy. Lòng đầy kỳ vọng, tôi mở tin nhắn của cô ấy.
Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy nói mấy lời nghiêm túc an ủi người khác, cũng thú vị đấy chứ, cũng có đạo lí ra phết.
Có điều chưa nghiêm túc được bao lâu, cô ấy lại trở lại với ngữ khí ngày thường của mình.
Ngược lại, lần này lại có cảm giác như người say rượu.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Hóa ra cô ấy, thật sự thích tôi. Là kiểu thích của một cô gái đối với một chàng trai.
Đây là đáp án mà tôi muốn sao?
Tôi không biết nữa.
Cũng có thể là, tôi biết.
Chỉ là tôi nghĩ, có phải vì tôi là một thần tượng luôn luôn tỏa sáng, cho nên trong mắt cô ấy, tôi rất hoàn hảo, cũng bởi vì vậy, nên cô ấy mới thích tôi chăng?
Bình luận facebook