• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGƯỜI LÀ VÌ SAO TOẢ SÁNG GIỮA BIỂN NGƯỜI RỘNG LỚN NGOÀI KIA (1 Viewer)

  • Phần 2

Giản Hoài thoát vòng rồi. Mỗi một sân khấu, một bài vũ đạo anh biên, một bài hát anh biểu diễn, toàn quốc đều biết đến.

Giản Hoài thi xong đại học.

Giản Hoài đi quay phim.

Giản Hoài đỗ Học Viện Điện Ảnh.

Mà tôi cũng kết thúc năm lớp Mười.

Giản Hoài trước giờ chưa từng làm tôi thất vọng, dù phải đối mặt với áp lực lớn thế nào.

Còn tôi, từ sau khi vào cấp ba, dường như đã trở thành một con người khác.

Tôi dự tính dùng ba năm thời gian của chính mình, đánh cược bản thân có thể đến nơi cách anh không xa. Tôi học tập một cách điên cuồng chẳng kể ngày đêm, những lúc gần như không thể kiên trì nữa, những lúc tưởng như sắp sụp đổ, tôi liền viết thư cho anh. Mặc dù tôi biết, khả năng cao là anh sẽ không nhận được thư của tôi.

Nhưng con người luôn cần một nỗi nhớ, một nơi để giải tỏa mình mà.

Nói thật thì, thần tượng rất ít người lên lớp học thường xuyên.

Tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn rất nỗ lực.

Thật sự rất mệt mỏi.

Ôn Di nói, “Tao ở bên mày, xông lên đi”. Có vài lần, tôi ôm cô ấy khóc sướt mướt.

Thậm chí, tôi bắt đầu hoài nghi về ước mơ mờ mịt của bản thân.

Tôi đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ không biết gì như ban đầu nữa, thậm chí tôi còn là đứa trẻ biết cách đánh lừa người khác.

Mỗi lần nhìn thấy Giản Hoài tỏa sáng trong màn hình, tôi đều cảm thấy, khoảng cách giữa tôi và anh, tựa như sao trời biển rộng.

Dòng đầu tiên của cuốn nhật ký, ước mơ thuở trẻ con, giống như một câu chuyện cười, cười tôi không biết tự lượng sức mình.

Tôi chỉ là một người bình thường trong biển người rộng lớn.

Tôi không thông minh, không xinh đẹp, thậm chí không có tiền.

Tôi lấy cái gì mà đến gần Giản Hoài, lấy gì để thích anh, tôi cũng không biết nữa.

Tôi mơ mơ hồ hồ, mỗi ngày đều học tập. Dần dần, tôi không viết thư cho anh nữa

Tôi không biết phải nói với anh chuyện gì, cũng bắt đầu cảm thấy, những lá thư tôi viết cho anh hồi trước, thật nực cười biết bao.

6.

Một ngày nọ vào năm tôi đang học lớp Mười Một, Ôn Di gửi cho tôi một đoạn video, là Giản Hoài trong livestream sinh nhật mười tám tuổi.

Giản Hoài đọc vài bức thư fans gửi đến, đương nhiên, không có của tôi.

Đã gần một năm qua, tôi không viết thư cho anh. Cũng đã rất lâu rất lâu tôi không theo dõi động thái của anh.

Tôi không dám, tôi sợ.

Sau đó, tôi nghe thấy anh nói, có một người, từ rất lâu về trước đã bắt đầu viết thư cho anh, nhưng đã lâu rồi anh không nhận được thư nữa, không biết là đã hết thích anh rồi, hay do gặp phải chuyện gì. Anh còn nói, bất luận thế nào, anh vô cùng cảm kích người đó đã thích anh lâu như vậy, hi vọng dù có xảy ra chuyện gì, người đó cũng sẽ luôn vui vẻ tích cực, vì mục tiêu của bản thân mà phấn đấu.

Lời anh chưa dứt, mà tôi sớm đã khóc không thành tiếng. Mắt tôi nhòe đi, nước mắt rơi xuống bài thi, cả mặt đỏ bừng. Lời anh nói, cũng là lời mà tôi từng viết trong thư.

Giản Hoài đang cổ vũ tôi phải không?

Nụ cười của anh vẫn ấm áp như ngày nào. Anh khiến tôi cảm thấy cuộc đời thật xứng đáng.

Thế nhưng, tôi vẫn không dám viết thư cho anh. Bởi vì gần đây tôi sống không tốt, tôi không muốn để anh biết. Tôi đã chẳng phải một Ninh Vãn không tim không phổi, quyết chí tiến lên ngày trước nữa rồi. Mỗi ngày tôi đều cố gắng học tập, song thành tích lại không có nhiều biến đổi.

Ôn Di thường kéo tôi đi tản bộ trên sân trường. Thầy cô thường gọi tôi đến văn phòng, bắt đầu phụ đạo tôi. Mẹ thường làm món ngon để an ủi tôi.

Bọn họ đều bảo tôi đừng áp lực quá.

Tôi cũng không để bản thân chịu nhiều áp lực, cũng không biết đã đến mức đó chưa.

Dù sao kì thi đại học cũng kết thúc rồi.

Tôi khóc một trận to, viết cho Giản Hoài một bức thư rất rất dài, giống như nằm mơ một giấc mộng không hồi kết.

Một xấp giấy dày, cứ như vậy bắt đầu hành trình của nó. Mà khả năng cao, là nó không tìm thấy đường đi.

Mỗi ngày, lịch trình của Giản Hoài đều rất dày, fans của anh cũng càng ngày càng nhiều. Nhân viên của anh chắc chắn sẽ không đưa tận tay cho anh nhiều như như thế. Kết cục của chúng, khả năng sẽ thuộc về những nơi phủ đầy bụi bặm.

Nhưng tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sớm đã thôi không ôm nỗi nhớ nhung nữa. Mặc dù tôi vẫn thích anh như thế.

Tôi bỏ ra hai tuần tròn, bù đắp ba năm thời gian không theo dõi anh.

Mặc dù tôi biết, khoảng cách giữa tôi và anh là thứ tôi mãi mãi chẳng thể bù đắp. Tôi xem từng bộ phim, từng show truyện hình, từng sân khấu lớn nhỏ, từng bài phỏng vấn… của anh trong ba năm nay.

Anh thật sự đã trở thành đỉnh lưu của giới giải trí. Bộ phim anh quay sau khi thi đại học, mặc dù chỉ xuất hiện hơn hai mươi phút, song nhận được rất nhiều lời khen, cũng nhờ đó con đường diễn viên của anh được rộng mở.

Nhưng anh vẫn giữ thái độ đúng mực, không kiêu ngạo, không hả hê, anh biết bản thân vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.

Sân khấu của anh vẫn bắt mắt như thế.

Đúng vậy, anh đã thay đổi thật nhiều.


7.

Các bạn đoán xem cuối cùng tôi có thể thi đỗ đại học không?

Phí lời, đương nhiên là không.

Đại học số một cả nước mà, đó là nơi một người bình thường như tôi có thể tùy ý tranh giành hay sao?

Tuy vậy, tôi cũng đỗ vào một trường đại học top đầu cả nước, cách trường học của Giản Hoài chỉ có hai trạm tàu. Tôi đều đã nghiên cứu cẩn thận rồi.

Có người sẽ hỏi tôi, tại sao tôi không thi Học Viện Điện Ảnh, Học Viện Âm Nhạc, không học nhảy, không đi theo con đường nghệ thuật. Nếu tôi làm thế, rõ ràng có thể tiến gần đến Giản Hoài hơn.

Nói thật lòng, con người phải tỉnh táo trước hiện thực, ngưỡng cửa của ngành giải trí dù có thấp đến đâu, cũng vẫn yêu cầu rất nhiều thứ.

Đầu tiên, tôi không có gương mặt xinh đẹp, cũng không có dáng người chuẩn mực, cùng lắm chỉ có thể nói là đáng yêu. Đừng nói tôi chưa từng nỗ lực thay đổi ngoại hình, ngoại trừ phẫu thuật thẩm mỹ, tôi đều thử cả rồi, nhưng hiệu quả không rõ rệt lắm.

Thế là tôi nghĩ, tôi không có một ngoại hình đẹp đẽ, vậy tôi thử “khai thác” vào khía cạnh tài năng và tâm hồn xem sao. Nhưng bất kể tôi có “khai thác” cỡ nào, khai được ba thước đều phát hiện nó chỉ là một cái giếng cạn
1f642.png
.

Vả lại, tôi không có tiền, lại không quyền thế, chỉ là một đứa nhỏ được sinh ra trong một gia đình bình thường. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không nhà tư bản nào có thể nhìn trúng tôi, dù cứ cho là nhìn trúng thật đi thì cũng chỉ là một khoản đầu tư không lợi nhuận.

Con đường làm thực tập sinh không phải tôi chưa từng nghĩ qua, chỉ là tôi thường sẽ nghĩ, tôi thích Giản Hoài, coi anh là ánh sáng cuộc của đời tôi, song tôi cũng không thể tự hủy diệt đi ánh sáng của chính mình.

Tôi không muốn, càng không thể.

Thích một người, thích một thần tượng bởi vì bạn có thể vì anh ấy mà trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, chứ không phải trong quá trình thích anh ấy, bạn đánh mất bản thân, một mực đi theo bước chân của anh ấy.

Càng huống hồ, trong một nhà, có một người tỏa sáng trên màn ảnh là được rồi, tôi cũng đâu thể tranh ống kính của anh. =))

Có điều, nói là nói thế thôi, thật ra tôi cũng có chút do dự. Lí trí nói với tôi, tôi không thể như thế, song tình cảm nhiều năm lại như cổ vũ tôi.

Lúc chọn chuyên ngành, tôi đã nghĩ rất lâu, rốt cuộc là tôi nên chọn chuyên ngành có thể tiến đến gần anh hơn, hay lựa chọn chuyên ngành Văn Học mà tôi yêu thích?

Không nghĩ đến phải không, tôi còn có một ước mơ khác nữa, đó chính là trở thành nhà văn.

Ngoại trừ Giản Hoài, tôi còn thích dành nhiều thời gian để ngồi trong phòng đọc sách. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thấy khoa Trung Văn hợp với tôi hơn.

Trước khi đến gần Giản Hoài, tôi muốn bản thân trở thành một người ưu tú. Tôi phải nỗ lực, lấp đầy khoảng cách giữa tôi và anh, dù cho khoảng cách ấy thật xa xôi thế nào đi nữa.

Thật ra ban đầu, tôi biết rõ, cho dù tôi có nỗ lực nhiều thế nào, thì cũng chẳng thễ đỗ vào trường đại học số một cả nước. Chỉ là, tôi muốn dùng mục tiêu đó để khích lệ bản thân mà thôi.

Càng huống hồ, tuy tôi không được, nhưng bạn thân tôi lại theo con đường âm nhạc. Từ bé, mỗi ngày Ôn Di đều ở bên cạnh hát cho tôi nghe, cũng ước mơ có thể thi đỗ Học Viện Âm Nhạc Thủ Đô. Cô ấy nói, cô ấy muốn làm âm nhạc.

Nói không chừng, sau này còn có thể viết nhạc cho Giản Hoài. Đây mục tiêu do tôi tự quyết định, tôi đành giao “trọng trách” này cho Ôn Di vậy. Có lẽ bạn sẽ cho rằng, nhiều năm như thế, lại được tôi “lải nhải” thường xuyên, Ôn Di sẽ bắt đầu thích tài năng và nhan sắc của Giản Hoài. Nhưng không, trong đầu cô ấy chỉ có hai chữ “âm nhạc” mà thôi.

8.

Gần đây, Giản Hoài bắt đầu chuẩn bị cho concert đầu tiên của anh, bởi thế, tôi bắt đầu làm thêm rất nhiều việc, tiết kiệm tiền. Tôi muốn mua vé VIP. Có trời mới biết, tôi muốn đứng thật gần anh, nghe anh hát, xem anh nhảy, gọi tên anh thật to cỡ nào.

Ngày mở bán vé online, tôi kéo Ôn Di, nhờ cả bố mẹ tôi, cùng tôi tranh vé. Tôi không tin, lần này tôi không thể mua được.

Cuối cùng, tôi mua được thật. Tôi kích động đến mức mấy ngày liền đều ngủ không ngon. Hóa ra, cảm giác tiêu tiền cho người mình yêu chính là như thế này sao?

Tôi lăn qua lăn lại, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh Giản Hoài. Nhiều năm như thế, tôi vẫn chỉ theo dõi thông tin của anh qua mạng xã hội. Dù là xa xôi không thể chạm tới, song nó lại đem đến cho tôi cảm giác an tâm đến lạ thường.

Nhưng mà bây giờ, tôi sắp được gặp anh rồi. Mặc dù anh sẽ không chú ý đến tôi, không biết đến sự tồn tại của tôi. Song tôi vẫn thấy sợ. Tôi đã trưởng thành rồi, tôi không còn là một Ninh Vãn “không sợ trời không sợ đất”, “thích gì nói nấy” thuở nào nữa.

Tôi càng không dám tự tin nói với chính mình, phải gả cho anh.

Mà gặp được anh, nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu chính là cách tốt nhất để tôi chấp nhận sự thật này.

Tôi nên biết, tôi trong mắt anh chỉ là một trong hàng nghìn hàng vạn fans, cùng lắm thì, tôi được xem như một fan cứng đã thích anh tám năm mà thôi.

Không phải mơ mộng gì thêm nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom