-
Chương 461-465
Chương 461: Sức mạnh kỳ diệu
Uỳnh...
Ngay lúc này, tiếng nổ ầm chợt phát ra từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật. Toàn bộ cung điện rung chuyển như sắp sụp đổ.
"Khốn kiếp! Quấy rầy đúng lúc quá thể!"
Mục Vỹ điên tiết thầm chửi thề, bực mình ra mặt.
"Mặc kệ đi huynh".
Tần Mộng Dao chợt ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ với đôi mắt mơ màng, quả quyết nói.
"Ừ!"
Mục Vỹ cũng mặc xác không quan tâm, vùi đầu cày cấy.
Trong phó điện diễn ra cảnh xuân ướt át, đẩy đưa kịch liệt. Cũng lúc này, khung cảnh trong một phó điện khác cũng đang gay cấn dữ dội như thế.
Sau khi những người khác đến phó điện nơi người của đảo Thiên Tà bỏ mạng, họ thấy được các thi thể đã biến thành địa khí và đan dược như dự đoán.
Đáng ngạc nhiên là nơi xác Bất Hủ Dịch biến mất xuất hiện một món thiên khí.
"Kính Phong Hồi!"
"Kính Phong Hồi, bảo vật trấn môn Phượng Hồi Môn vạn năm trước đây mà!"
"Thiên khí hạ phẩm, trời ơi, thiên khí hạ phẩm kìa!"
Nhìn chiếc gương yên lặng đứng dưới đất, khuôn mặt của các đệ tử thế lực lớn ở đây đều đỏ lên.
Thiên khí hạ phẩm!
Nó có nghĩa là gì?
Thế lực nào ở Trung Châu mà có được một món thiên khí là đủ để trở thành tổ chức hàng đầu, chỉ thua một số thế lực siêu cấp mà thôi.
Món thiên khí này quả là có sức hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ.
Một cuộc chiến cướp đoạt lập tức nổ ra giữa các thiên kiêu của sáu thế lực lớn là Lôi Thần Cốc, Thánh Đan Tông, nhà họ Vỹ, điện Tam Cực, thánh địa Trì Dao, Lục Ảnh Huyết Tông.
Họ nhất quyết không nhân nhượng một món thiên khí thậm chí là địa khí nào.
Dù họ lấy được thiên khí hạ phẩm cũng phải giao cho tông môn, nhưng nếu là địa khí cực phẩm thì họ có thể lấy làm của riêng.
Ai mà khước từ nổi cám dỗ lớn lao ấy!
Cuộc tranh giành ngày một dài hơn, bầu không khí cũng trở nên máu lửa.
Một bên khác, Mục Vỹ và Tần Mộng Dao cũng đang quấn quýt cháy bỏng từng phút từng giây, phó điện chìm trong lửa tình vồn vã như sắp hòa tan trong hơi nóng.
Trong cơ thể Mục Vỹ ẩn chứa thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa, trong Tần Mộng Dao là thần phách Băng Hoàng.
Hỏa và băng kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh!
Trong quá trình nước lửa giao hòa, Mục Vỹ dần nhận ra một chuyện khó tưởng tượng nổi.
Thuộc tính băng và hỏa trong cơ thể mỗi người đang không ngừng kết hợp với nhau, một nguồn sức mạnh đặc thù lớn dần sau những lần hợp hoan của hai người.
Cảm giác này hết sức kỳ diệu!
Cả hai đều cảm nhận được một cách rõ ràng!
Sau một hiệp, Mục Vỹ ngồi dưới đất hồi tưởng, trầm tư cả buổi.
"Muội có cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ vừa rồi không?", Mục Vỹ hỏi Tần Mộng Dao.
Dư âm cao trào còn vấn vương trên mặt Tần Mộng Dao, cô ngượng ngùng gật đầu. Mục Vỹ thấy gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao phơn phớt hồng, trong lòng lại rạo rực.
Bọn đệ tử Thánh Đan Tông mà thấy dáng vẻ ban nãy của mỹ nhân lạnh như sương giá trước giờ họ chỉ dám nhìn ngắm từ xa, không thể khinh nhờn thì chắc cả đám nhảy lầu tự sát quá!
"Thứ sức mạnh này lạ thật..."
"Huynh thấy bức họa ở đại điện rồi chứ?", Tần Mộng Dao thắc mắc: "Muội cứ thấy cái người trong bức tranh đó là lạ thế nào, giống như... gặp ở đâu rồi ấy!"
Nghe vậy, lòng Mục Vỹ giật thót.
Giống như... gặp ở đâu rồi?
Người trong bức tranh cuộn kia là hắn, sao Tần Mộng Dao từng gặp được? Khả năng duy nhất chính là thần phách Băng Hoàng trong cơ thể cô...
Mặt Mục Vỹ toát mồ hôi, dường như hắn đã nghĩ đến điều gì.
"Không thể nào!"
"Cái gì không thể nào?", Tần Mộng Dao nghiêng đầu, lọn tóc dài trên vai buông thõng che đậy phong cảnh trước ngực.
"Không có gì đâu".
Mục Vỹ nhẹ nhàng cười: "Chắc làm thêm một lần nữa là huynh sẽ tìm được nguyên nhân đấy".
Vừa dứt câu, hắn trở mình đè lên. Cuộc chiến tiếp tục trong tiếng kêu lanh lảnh của Tần Mộng Dao.
Lần trước kết hợp với Vương Tâm Nhã, thực lực của cô ta được tăng lên nhờ sức mạnh trong người hắn đã đủ gây ngạc nhiên rồi.
Lần này kết hợp với Tần Mộng Dao, hai bên đều cảm nhận được sức mạnh này, Mục Vỹ càng rúng động hơn.
Dường như những biến hóa này xảy ra do Tru Tiên Đồ chứ không phải do thân thể hắn.
Mấy hiệp qua đi, tiếng nổ rung trời bên ngoài vẫn văng vẳng bên tai.
Có vẻ cuộc chiến ngoài kia đã quyết liệt hơn rồi.
"Đến lúc rồi!", sau khi mặc y phục, Mục Vỹ vui vẻ nói.
"Là sao thế huynh?"
"Bọn ngoài kia đang đánh nhau đó!", Mục Vỹ cười tươi: "Bọn họ tưởng giết người là mấy món địa khí thậm chí là thiên khí khủng đó nhảy ra thật chắc? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Thế cuối cùng chuyện này là sao?"
"Cung điện này chỉ là giả thôi nên không thể có bảo bối được, tất cả đều đã...", Mục Vỹ vừa nói vừa lắc lắc ngón tay.
"Vậy huynh..."
"Vốn dĩ nơi này không nhốt được huynh. Bảo bối gì cũng bị huynh vơ vét hết cả rồi, quay lại đây đương nhiên là vì những kẻ đó!"
Dứt lời, Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tần Mộng Dao. Một bức họa xuất hiện trong thức hải hai người.
Trong bức họa là cuộc chém giết đẫm máu trong một phó điện khác. Quân số vốn hơn bảy trăm người nay chỉ còn chưa đến hai trăm.
Trên mặt đất chất đống bảy, tám trăm món địa khí và thiên khí, thậm chí là linh đan diệu dược và võ kỹ.
Thấy cảnh này, Tần Mộng Dao há hốc mồm.
Chương 462: Sao ko dám?
“Mọi chuyện đều do huynh làm ư?”
“Không muội nghĩ ta chạy đến một nơi không có kho báu này làm gì?”
Mục Vỹ cười nói: “Đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông là ba môn phái lớn được liệt vào danh sách phải tiêu diệt của ta. Ta vô ý chọc vào họ, nhưng họ không chừa cho ta một con đường sống nào. Giờ thì xem ai độc ác hơn, ai lợi hại hơn!”
“Theo những gì muội biết thì lần này Thánh Vũ Dịch lệnh cho Bắc Nhất Vấn Thiên mang Cổ Ngọc Long Tinh đó đến chỉ để đối phó huynh đấy!”, Tần Mộng Dao lo lắng nói.
Cổ Ngọc Long Tinh được sinh ra từ thiên hoả.
Thứ này vô cùng lợi hại, có uy lực không thua gì địa khí cực phẩm, nếu được luyện chế thêm thì có thể sánh ngang với thiên khí.
“Đối phó ta?”
Mục Vỹ bật cười nói: “Đúng là Cổ Ngọc Long Tinh rất lợi hại, nhưng Bắc Nhất Vấn Thiên đó có thể điều khiển nó được hay không mới là điều quan trọng. Chuyến này, nhất định Bắc Nhất Vấn Thiên sẽ phải trả giá!”
“Đúng!”, Tần Mộng Dao phẫn hận nói: “Người này rất phiền phức, muội cũng không thèm để ý tới hắn!”
“Sao? Xem ra Dao Nhi của ta cũng hay bị người ta bắt nạt nhỉ!”
“Đương nhiên rồi!”, Tần Mộng Dao nói: “Muội ở Thánh Đan Tông được nhiều người thích lắm đấy, nếu huynh còn không tới thì khéo muội chạy theo người ta rồi!”
“Chạy? Muội có chạy thoát khỏi bàn tay của ta không hả?”
Mục Vỹ mỉm cười đen tối, bàn tay bắt đầu không an phận.
“Thôi nào! Huynh xem đi, bọn họ sắp đánh nhau rồi!”
Tần Mộng Dao chợt nói.
Đúng như dự đoán, người trong toà phó điện đó ngày một ít hơn, cuối cùng thiên tài của sáu thế lực lớn đã quay ra đánh nhau.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, kính Phong Hồi đã ở trong tay ngươi rồi, ngươi nên nhường các địa khí cực phẩm ấy lại đi chứ!”, Mạnh Quảng Lăng nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi cười lạnh nói.
“Nực cười! Bảo vật có khả năng nhận chủ, ngươi có giỏi thì tới mà cướp kính Phong Hồi, còn không thì ngậm miệng vào!”
“Ngươi…”
“Ai cũng bảo Thánh Đan Tông là thế lực lớn hàng đầu của Trung Châu, đúng thế thật, khẩu khí cũng ghê gớm lắm!”, Lôi Kiệt của Lôi Thần Cốc có gương mặt tuấn tú, lên tiếng.
Lôi Kiệt có làn da đen nhẻm, trên cánh tay để trần có các hình xăm sấm sét, đôi mắt gã sáng như viên trân châu.
“Ghê gớm hay không cũng không liên quan đến Lôi Thần Cốc các ngươi, Lôi Kiệt, ngươi đừng tưởng được thừa hưởng Vạn Lôi Chân Quyết của Lôi Chấn Tử là đã vô địch thiên hạ!”
“Sao? Nói vậy là ngươi muốn thử hả?”
“Thử đấy thì sao?”
Bắc Nhất Vấn Thiên mỉm cười coi thường, một viên ngọc bội cũ kỹ chợt xuất hiện trong tay hắn ta.
“Cổ Ngọc Long Tinh!”
“Cổ Ngọc Long Tinh?”
Thấy Bắc Nhất Vấn Thiên cầm Cổ Ngọc Long Tinh trong tay, mọi người ở đó đều biến sắc mặt.
Dù lúc trước, các thế lực lớn bọn họ không tham gia, nhưng họ vẫn biết chuyện xảy ra ở đế quốc Nam Vân.
Khi ấy, Mục Vỹ đã bộc phát thần uy, sau đó còn không phân cao thấp với các cường giả đỉnh cấp như Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm nhờ vào Cổ Ngọc Long Tinh này.
Vậy mà bây giờ Thánh Vũ Dịch lại giao vật này cho Bắc Nhất Vấn Thiên.
Xem ra quả thực Bắc Nhất Vấn Thiên có địa vị rất cao ở Thánh Đan Tông.
“Sao? Không dám xông lên nữa à?”
“Sao không dám?”
Bắc Nhất Vấn Thiên vừa nói dứt câu, một tiếng cười cợt đã vang lên.
“Là ngươi!”
“Mục Vỹ!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ra.
Bọn họ cứ tưởng Mục Vỹ bị Thánh Vũ Dịch đưa đi nên chết chắc rồi, ai dè hắn lại xuất hiện ở đây.
Duy chỉ có Bắc Nhất Vấn Thiên biết Mục Vỹ chưa chết, mà đang ở Vạn Quỷ Phủ Quật này.
“Quả nhiên là ngươi chưa chết!”, Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
“Ngươi còn chưa chết thì sao ta nỡ chết chứ!”, Mục Vỹ vỗ tay rồi cười nói: “Bắc Nhất Vấn Thiên huynh, lần này, lão già Thánh Vũ Dịch cho ngươi cầm theo thứ gì đi thế? Cổ Ngọc Long Tinh à? Nhưng… ngươi có biết dùng không?”
Mục Vỹ nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi nói tiếp: “Chỉ người có thiên hoả mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của Cổ Ngọc Long Tinh này, hay là ngươi đưa đây rồi ta chỉ cho cách dùng nhé?”
“Chán sống rồi à!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, hắn ta lập tức lao tới phía Mục Vỹ.
Người của các thế lực lớn khác chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát.
“Đại ca, đó là Mục Vỹ - con trai của dì Dao ư?”, Vỹ Xảo Nhi đứng trong nhóm người nhà họ Vỹ há hốc miệng nhìn Mục Vỹ, rồi nói với Vỹ Thiên Vũ ở bên cạnh.
“Chắc thế!”, Vỹ Thiên Vũ khẽ đáp: “Năm xưa, dì Dao đã tằng tịu với Mục Thanh Vũ - thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ở vùng hẻo lánh rồi sinh ra Mục Vỹ này. Chuyện này khiến nhà họ Vỹ chúng ta mất sạch thể diện ở Trung Châu Đại Lục, đã thế cha của Mục Vỹ này còn mặt dày chạy tới nhà họ Vỹ chúng ta đòi người, sau đó bị phụ thân cắt đứt kinh mạch và trở thành người tàn phế. Tiếp đó, ta nghe nói Mục Thanh Vũ đã quay về đế quốc Nam Vân, chuyện tiếp theo thế nào thì ta không rõ nữa!”
Vỹ Thiên Vũ cười lạnh nói: “Không ngờ con trai của một kẻ vô dụng lại to gan đến vậy, giờ còn dám đối đầu với Thánh Đan Tông!”
“Thế chúng ta phải làm sao?”
“Cứ bình thản theo dõi thôi chứ sao!”, Vỹ Thiên Vũ im bặt.
“Quả nhiên Mục Vỹ chưa chết!”
Chương 463: Bắt đầu tính sổ
Trông thấy Mục Vỹ, Mạnh Quảng Lăng ở một phía hơi ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ tức giận.
Tại Mục Vỹ nên y mới làm mất Nhân Hoàng Kinh và bị phụ thân trách mắng.
Thế mà nay Mục Vỹ lại dám xuất hiện trước mặt y.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, không phải ta muốn giúp ngươi đâu, nhưng Mục Vỹ đã lấy mất Nhân Hoàng Kinh của Lục Ảnh Huyết Tông ta, thù này không báo thì Mạnh Quảng Lăng ta sao đứng trong giang hồ được nữa!”, Mạnh Quảng Lăng quát lên rồi bước lên trước.
Vù…
Sau đó, khi Mạnh Quảng Lăng chuẩn bị tiến lên thì có tiếng xé gió vang lên.
Một đoá băng liên xuất hiện cạnh người Mạnh Quảng Lăng.
“Mạnh Quảng Lăng, ngươi thử tiến thêm một bước nữa xem!”, Tần Mộng Dao lẳng lặng nhìn Mạnh Quảng Lăng.
“Là Tần Mộng Dao!”
“Nghe nói cô ấy có hôn ước với Mục Vỹ từ nhỏ, hai người đã có tình cảm với nhau từ lâu, chắc là thật rồi”.
“Nhưng sao hôm nay nhìn Tần Mộng Dao cứ khang khác mọi khi thế nhỉ? Trông mê người hơn, còn có vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, như cây đào mật vừa được tưới nước ý!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao liếc nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn băm vằm hắn ra.
Tại tên lưu manh này cứ đòi làm chuyện đó ở đây cho bằng được nên giờ cô ấy mới bị người ta đoán già đoán non như thế này.
“Hừ! Đúng là một tên háo sắc giống cha mình, chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ!”, thấy Tần Mộng Dao che chở cho Mục Vỹ như vậy, Vỹ Thiên Vũ cười lạnh nói.
Trong mắt Vỹ Xảo Nhi cũng có vẻ chán ghét.
Ai cũng biết Tần Mộng Dao là thiên tài mới nổi nhất của Thánh Đan Tông mấy năm nay, còn Mục Vỹ cùng lắm cũng chỉ là một tên ngang ngược mà thôi.
Thấy Tần Mộng Dao ra mặt cho Mục Vỹ, hiển nhiên vì có Tần Mộng Dao nên Mục Vỹ mới dám ló mặt ra.
Ai cũng thấy nghi vấn nhưng không dám lên tiếng vì không phải là đối thủ của Tần Mộng Dao, sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quá khủng khiếp nên bọn họ phải thật cẩn thận.
Bắc Nhất Vấn Thiên và Mục Vỹ đã đánh nhau, hai bóng người đã đánh ra tận quảng trường rộng rãi bên ngoài phó điện.
Dù Mục Vỹ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, còn Bắc Nhất Vấn Thiên là tầng thứ bảy, nhưng nhờ uy lực của thiên hoả nên tạm thời Bắc Nhất Vấn Thiên không thể hạ hắn ngay được.
“Hừ! Ngươi đã thấy uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi trải nghiệm một chút!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, miếng ngọc bội cổ xưa trong tay hắn ta phồng to lên.
Gầm…
Một tiếng rống lớn vang lên, một con rồng lửa chín đuôi cao hàng trăm mét đã xuất hiện ở quảng trường rộng rãi.
Bắc Nhất Vấn Thiên tung người bay lên, đứng trên người con rồng lửa chín đuôi đó rồi hiên ngang nhìn xuống dưới.
“Hả? Ngươi thuần phục thú hoả để điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh ư! Bắc Nhất Vấn Thiên, ngươi tính toán thật đấy!”, Mục Vỹ mỉm cười khi thấy hành động này của Bắc Nhất Vấn Thiên.
“Dù thú hoả không bằng thiên hoả, nhưng thêm sức mạnh của Cổ Ngọc Long Tinh thì thừa sức giết chết Mục Vỹ ngươi rồi, đúng không?”
“Không không, chưa đủ đâu!”
Mục Vỹ cười nói: “Ngươi quên đây là đâu rồi à? Là Vạn Quỷ Phủ Quật đấy!”
Vẻ giễu cợt trên mặt Mục Vỹ biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh băng.
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thứ mà ông đây dựa vào không chỉ có thiên hoả, Cổ Ngọc Long Tinh mà còn là nơi này! Nơi này nữa!”
Mục Vỹ hét lớn lên, một viên huyết châu xuất hiện trong tay, tiếp đó hắn bay lên giữa không trung.
Chỉ trong phút chốc, nơi hắn điểm ngón tay đã có mười hai toà phó điện sáng chói bay lên.
Cuối cùng chính điện cũng hoá thành một tia sáng bay lên cao hàng trăm mét.
Các tia sáng bay lên cao, mười hai cột sáng và tia sáng của chủ điện hợp nhất, tạo thành một bức hoạ trên không trung.
“Gì vậy nhỉ?”
“Hắn có thể khởi động trận pháp của đại điện này ư?”
“Hắn đang cầm thứ gì thế nhỉ? Lẽ nào là Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân?”
“Không thể nào! Sao Vạn Quỷ lão nhân có thể cất bảo bối của mình ở đây được!”
Thấy Mục Vỹ bay lên cao, viên huyết châu trong tay ánh lên mười ba cột sáng, mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía đó.
Trông thấy cảnh tượng này, Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc mặt.
Nhưng đang có hàng trăm thiên tài của các môn phái ở đây, sao hắn ta có thể tỏ vẻ sợ hãi, với lại đã có Cổ Ngọc Long Tinh trong tay thì hắn ta không việc gì phải sợ cả.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, lần trước đã để ngươi chạy thoát, nhưng bây giờ để ta xem có ai cứu ngươi ở Vạn Quỷ Phủ Quật này!”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, mười ba cột ánh sáng lập tức tập trung thành một điểm.
“Cứu ta? Ta thấy ngươi mới là người khó bảo toàn tính mạng đấy!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, tiến lên.
Ầm…
Chín cái đuôi của rồng lửa lập tức quét qua.
“Xem ra ngươi vẫn chưa nắm rõ tình hình rồi, ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì Mục Vỹ ta chính là ông trời!”
Mục Vỹ cũng giậm chân rồi bay vút lên, tiếng nổ vang lên đùng đoàng.
Hắn đã bay thẳng lên cao.
Trên đỉnh của mười ba cột sáng đã hình thành một bức tranh phong vân.
“Phong!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi giơ tay lên, lập tức có tiếng uỳnh uỳnh.
Vù vù…
Ngay sau đó có tiếng xé gió vang lên, các cột sáng lao từ trên cao xuống.
Bụp bụp…
Trong mười ba cột sáng thì có chín cột như cột chống trời đập mạnh xuống phần đuôi của con rồng lửa, bốn cột khác thì chia ra tấn công tứ chi của nó.
“Phụt…”
Bắc Nhất Vấn Thiên còn chưa kịp thi triển thực lực của mình cùng sự bá đạo của Cổ Ngọc Long Tinh thì đã bị chấn động mạnh.
“Cổ Ngọc Long Tinh rơi vào tay ngươi thì chỉ như thứ đồ bỏ thôi!”
Mục Vỹ lạnh lùng quát rồi nhảy xuống, bàn tay hắn cuộn tròn rồi tung một chỉ ấn ra, đập vào đầu của Bắc Nhất Vấn Thiên.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, lập tức rút kiếm lao ra chặn Mục Vỹ lại.
Chương 464: Lấy Địa Hoàng Bút
“Quay lại ngay!”
Sao Tần Mộng Dao có thể để họ đạt được mục đích, cô ấy lập tức tung hai đoá băng liên ra.
Trông thấy vậy, Mạnh Quảng Lăng vạch một nét bút tấn công Tần Mộng Dao.
Y không ngờ Mục Vỹ đã mất Cổ Ngọc Long Tinh mà vẫn khủng khiếp đến vậy, bây giờ là Bắc Nhất Vấn Thiên, lát nữa sẽ tới lượt Mạnh Quảng Lăng y.
Vì thế y phải tranh thủ ra tay ngay.
Nếu để Mục Vỹ giải quyết Bắc Nhất Vấn Thiên xong thì đến lượt y rồi!
Đây là Vạn Quỷ Phủ Quật chứ không phải bên ngoài, vì thế y không thể cầu cứu người trong tông môn được.
“Mạnh Quảng Lăng, sao phải chạy thế?”
Nhưng Mạnh Quảng Lăng vừa quay đi, một chỉ ấn đã rơi xuống rồi bổ nhào về phía y.
“Phá Hư Chỉ!”
Nhị chỉ chấn vạn tà!
Thấy chỉ ấn đó bay tới, Mạnh Quảng Lăng vội vã quay lại vạch một nét bút, chỉ ấn và nét bút va chạm trong không khí, lập tức có tiếng nổ vang lên.
Mạnh Quảng Lăng tái mặt, vội vàng lùi lại.
Y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu mà còn cảm thấy một luồng áp lực vô hình khi đối mặt với Mục Vỹ, đúng là khủng khiếp, hình như cứ lâu lâu gặp lại, y đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn!
Cứ thế này thì kiểu gì cũng có ngày y không còn là đối thủ của Mục Vỹ nữa!
Không đúng, bây giờ y đã không còn là đối thủ của hắn nữa rồi!
“Vỹ Thiên Vũ, Lí Trạch Lâm, Lôi Kiệt, Trì Thiên Vũ, các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì hả?”, Mạnh Quảng Lăng gào lên: “Rõ ràng hắn đã giở trò với Vạn Quỷ Phủ Quật này rồi, khéo tất cả bảo vật cũng bị hắn cuỗm sạch rồi, các ngươi còn trơ mắt ra đó nhìn hắn tiêu diệt từng người chúng ta ư?”
“Khốn kiếp!”
Mục Vỹ hừ nói: “Ngươi thừa biết tại sao ta giết ngươi, ta với họ không thù không oán, đương nhiên ta sẽ không làm gì họ!”
Mục Vỹ nói dứt câu, sát ý dâng lên trong đáy mắt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn rồi bắn lên trời.
Lúc này, Bắc Nhất Vấn Thiên đang bị mười ba cột sáng của Mục Vỹ chèn ép nên không thể thoát thân được.
Hai đệ tử thân truyền là Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ thì bị Tần Mộng Dao kìm chân nên cũng không thể viện trợ, chỉ còn một mình Mạnh Quảng Lăng chiến đấu với Mục Vỹ.
“Ca ca, hay là chúng ta…”
“Không cần đâu!”, Vỹ Thiên Vũ xua tay nói: “Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông luôn không coi ai ra gì, lần này cứ kệ cho họ nếm mùi đau khổ”.
“Vâng, nhưng Mục Vỹ đó có vẻ hung hăng quá, đúng là khiến người ta khó chịu!”, Vỹ Xảo Nhi cau mày, có vẻ chán ghét nói.
“Không sao, một tên ngang ngược thôi mà! Hắn chẳng là gì với nhà họ Vỹ chúng ta cả!”, Vỹ Thiên Vũ có vẻ coi thường.
Còn lúc này, Mạnh Quảng Lăng đang bị ép đối mặt với Mục Vỹ ở trên không.
Các nét vạch của Địa Hoàng Bút sáng lấp lánh, mỗi nét đều vô cùng sắc bén, đồng thời khiến người ta thấy chấn động.
Địa Hoàng Bút quả nhiên không hổ là một trong ba món địa khí cực phẩm của Lục Ảnh Huyết Tông, uy lực của nó đúng là mạnh hơn các địa khí cực phẩm bình thường rất nhiều.
Nhờ có Địa Hoàng Bút mà mỗi khi bị Mục Vỹ dồn vào thế hiểm, Mạnh Quảng Lăng đều có thể bảo toàn được tính mạng.
Nhưng trong lúc giao chiến, Mục Vỹ phát hiện Tru Tiên Đồ lại rung lên bần bật, rõ ràng nó đang rất thèm khát Địa Hoàng Bút!
“Không phải chứ? Ngươi lại lên cơn thèm à?”
Cảm thấy được khát vọng của nó với Địa Hoàng Bút, Mục Vỹ dở khóc dở cười.
Rốt cuộc Tru Tiên Đồ muốn làm gì vậy!
Nhưng bây giờ Mục Vỹ không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.
Dưới ngòi bút của Mạnh Quảng Lăng, các con chữ lớn xuất hiện chém giết.
“Tiêu diệt ác ma, xuyên thủng trời không, chém!”
Mạnh Quảng Lăng đỏ bừng mặt, vạch ra một nét cuối cùng, con chữ khổng lồ lập tức lao tới chỗ Mục Vỹ.
“Tam chỉ định càn khôn!”
Chỉ ấn thứ ba của Phá Hư Chỉ bắn thẳng ra, lực tàn phá khủng khiếp nổ tung, một hư ảnh ngón tay to lớn xé không rồi bay tới chỗ Mạnh Quảng Lăng.
Ầm…
Sau đó, cả quảng trường của đại điện đều rung chuyển, tất cả mọi thứ đều lanh tanh bành.
Nhưng chỉ một lát sau đã có một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mọi người ngoái nhìn thì thấy một tia sáng loé qua ngực Mạnh Quảng Lăng, Địa Hoàng Bút xuyên qua người y rồi bay tới chỗ Mục Vỹ thì biến mất.
Sau khi lấy được Địa Hoàng Bút, Mục Vỹ đứng lặng yên trên không trung bất động.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, khí thế toàn thân đã hoàn toàn khác.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm!
Tu vi của Mục Vỹ lập tức được nâng lên.
Lực tinh thần cũng tăng vọt, Mục Vỹ chỉ thấy sức mạnh toàn thân đang không ngừng tăng nhanh.
“Mỗi khi Tru Tiền Đồ chiếm được Nhân Hoàng Kinh hay Địa Hoàng Bút, không chỉ có thực lực của nó tăng lên, mà hình như mình cũng được thơm lây thì phải. Tốt, quá tốt!”
Mục Vỹ cười lớn, khí thế toàn thân bộc phát.
“Giết!”
Bây giờ với hắn mà nói thì đột phá một cảnh giới chính là một bước nhảy vọt lớn.
“Trong Nhân Hoàng Kinh có một bộ võ kỹ là Nhân Hoàng Ấn, Địa Hoàng Bút tương tự cũng có Địa Hoàng Ấn, hai đạo ấn này như sinh ra để dành cho nhau nên cùng sử dụng sẽ tăng thêm sức mạnh”.
Mục Vỹ lạnh mặt nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên đang bị mười ba cột sáng chèn ép rồi quát: “Bắc Nhất Vấn Thiên, bốn năm trước ở thành Bắc Vân, ngươi đã giết ta như một con chó, còn bây giờ, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị ấy!”
“Không! Không!”
Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc mặt, gào thét lạc cả giọng khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Mục Vỹ.
Mục Vỹ thật sự dám giết hắn ta, thật sự là như vậy!
Chương 465: Lại diễn trò
“Bất Hủ Dịch và Mạnh Quảng Lăng đều bị ngươi giết rồi, nếu ngươi giết ta tiếp thì dù có chạy tới chân trời góc bể thì Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà và Lục Ảnh Huyết Tông cũng không tha cho ngươi đâu!”
“Ngươi nói đúng!”
Mục Vỹ cười nói: “Nhưng ngươi quên một điều, dù ta không giết ngươi thì các thế lực đó cũng không tha cho ta đâu!”
“Thiên Lôi Thần Thể Quyết, Tiếp Thiên Dẫn Lôi!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi giơ cả hai cánh tay lên, tiếng răng rắc không ngừng vang vọng.
Một tia sét dài cả trăm trượng giáng từ trên trời xuống.
Đích đến cuối cùng của tia sét ấy chính là Bắc Nhất Vấn Thiên!
“Không!”
Bắc Nhất Vấn Thiên chỉ cầu có kỳ tích xảy ra, hay có ai đó tới cứu mình.
Nhưng đây là cung điện giả của Vạn Quỷ Phủ Quật, nơi được Vạn Quỷ lão nhân xây dựng từ hàng chục nghìn năm trước thì lấy đâu ra có người tới cứu hắn ta!
Đoàng…
Một tiếng nổ inh tai vang lên, mười ba cột sáng đều rung lên.
Bắc Nhất Vấn Thiên đã biến mất, Cổ Ngọc Long Tinh rơi vào tay Mục Vỹ, Nhiếp Hồn Châu cũng bay về.
Lúc này, mười ba đại điện đã mở toang, tất cả cấm chế đã biến mất.
“Đi thôi!”, Vỹ Thiên Vũ nhìn lên bầu trời thoáng đãng rồi nói: “Không cần ở lại đây tiếp nữa rồi!”
Chuyến đi tới Vạn Quỷ Phủ Quật này, y lấy được mười mấy món địa khí là quá đủ để về báo cáo rồi.
Song khi y kiểm tra trong nhẫn không gian thì sắc mặt lập tức biến đổi.
“Có chuyện gì vậy đại ca?”
“Mất hết địa khí rồi!”, Vỹ Thiên Vũ biến sắc mặt.
“Cái gì! Sao thế được? Huynh chẳng cất trong nhẫn không gian còn gì?”, Vỹ Xảo Nhi kinh ngạc nói.
Nghe thấy nhà họ Vỹ hô lên như vậy, Lôi Kiệt của Lôi Thần Cốc cũng có vẻ mặt tương tự: “Đồ của ta cũng không thấy đâu nữa rồi!”
“Ta cũng vậy!”, Trì Thiên Vũ cau mày nói.
“Ta cũng thế!”, Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng rồi xua tay.
Ngay sau đó, địa khí mà bọn họ liều mạng tranh giành đều biến mất hết.
“Sao lại vậy chứ!”, Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng biến sắc mặt.
Họ cứ ngỡ dù môn phái tổn thất mất mấy chục thiên tài, nhưng bọn họ kiếm được vài món địa khí về thì cũng bù đắp được phần nào, nhưng ai dè công cốc hết cả!
“Mục Vỹ, là ngươi giở trò đúng không!”
Vỹ Thiên Vũ nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Ngươi có thể khống chế mọi thứ ở Vạn Quỷ Phủ Quật này, chắc chắn là ngươi lấy hết bảo bối đi, sau đó gài mai phục để chúng ta tự chém giết lẫn nhau!”
Nghe Vỹ Thiên Vũ nói vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mục Vỹ.
Cảm thấy sát ý mãnh liệt của mọi người bắn về phía mình, Mục Vỹ mà thừa nhận là xong đời ngay!
“Vỹ Thiên Vũ, sao ngươi cứ vu tội cho ta thế?”, Mục Vỹ chẹp miệng rồi cười nói: “Ngươi bảo ta cuỗm sạch bảo bối ở đây, nhưng ta hỏi ngươi Vạn Quỷ Phủ Quật có bao nhiêu bảo vật? Dù ta có một chiếc nhẫn không gian cực phẩm thì liệu có đựng hết được không?”
“Ngươi đừng có nói mấy câu vớ vẩn như nhẫn không gian gì đó có thể chứa được nhau nhé!”, Mục Vỹ giễu cợt nói: “Cả ta và ngươi đều biết nhẫn không gian được luyện chế trên Trung Châu Đại Lục đều không thể chứa được nhau, vì thế dù ta có một chiếc nhẫn không gian cực phẩm thì cũng không thể cất hết bảo bối của Vạn Quỷ Phủ Quật vào đó được, thế bảo vật đi đâu hết rồi? Bị ta giấu đi chắc?”
“Ngươi…”
“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, Vỹ Thiên Vũ, nhà họ Vỹ các ngươi vẫn nợ ta và phụ thân ta một lời giải thích đấy. Năm xưa, phụ thân ta chỉ muốn đoàn tụ với mẫu thân ta, mà nhà họ Vỹ oai phong của các ngươi lại rút sạch tu vi của ông ấy rồi đuổi ra khỏi Trung Châu, để cha mẹ ta không được gặp nhau, vì thế mà cha ta đã sa đoạ hai mươi năm, còn ta cũng bị ghẻ lạnh những mười năm!”
“Hừ! Đó là bởi phụ thân ngươi vô dụng!”
“Sao? Phụ thân ta là kẻ vô dụng ư?”
Nói rồi, Mục Vỹ tiến lên trước một bước.
Bạt…
Tiếng bạt tai lập tức vang lên, Vỹ Thiên Vũ vì không đề phòng nên đã ăn trọn một cái tát.
“Sao? Bị ta tát cho một cái, rất không phục đúng không?”
Mục Vỹ đứng đó nhìn Vỹ Thiên Vũ rồi quát: “Ta đứng đây này, có dám trả thù không? Đồ ăn hại!”
Mục Vỹ không chút sợ hãi nhìn Vỹ Thiên Vũ.
Đối phó với loại con cháu ỷ vào tiếng tăm của gia tộc rồi không coi ai ra gì này thì phải sử dụng biện pháp mạnh mới có thể khiến họ cúi đầu!
“Ta…”
Vỹ Thiên Vũ tái mặt, y thấy gai hết lưng khi trông thấy ánh nhìn của mọi người.
Nhưng y vừa tận mắt trông thấy sự lợi hại của Mục Vỹ, hắn đã giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng nên không thể xem thường được.
Sự khủng khiếp của hắn khó có thể đánh giá qua cảnh giới được!
“Mục Vỹ, ta sẽ nhớ cái tát này!”
Vỹ Thiên Vũ bực bội quát lên, sau đó tung người bay lên rời đi.
Đi rồi?
Thấy Vỹ Thiên Vũ dẫn những người còn lại của nhà họ Vỹ rời đi, mọi người đều ngẩn ra, sau đó thấy vô cùng sợ sệt khi nhìn vào mắt của Mục Vỹ.
Tiếp đó, những người còn lại của các thế lực lớn như Lôi Thần Cốc, thánh địa Trì Dao và điện Tam Cực cũng dần giải tán.
“Vỹ ca!”
Trông thấy Mục Vỹ bình an vô sự quay lại, Vương Tâm Nhã ở bên ngoài chạy nhanh tới với vẻ vui mừng.
Uỳnh...
Ngay lúc này, tiếng nổ ầm chợt phát ra từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật. Toàn bộ cung điện rung chuyển như sắp sụp đổ.
"Khốn kiếp! Quấy rầy đúng lúc quá thể!"
Mục Vỹ điên tiết thầm chửi thề, bực mình ra mặt.
"Mặc kệ đi huynh".
Tần Mộng Dao chợt ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ với đôi mắt mơ màng, quả quyết nói.
"Ừ!"
Mục Vỹ cũng mặc xác không quan tâm, vùi đầu cày cấy.
Trong phó điện diễn ra cảnh xuân ướt át, đẩy đưa kịch liệt. Cũng lúc này, khung cảnh trong một phó điện khác cũng đang gay cấn dữ dội như thế.
Sau khi những người khác đến phó điện nơi người của đảo Thiên Tà bỏ mạng, họ thấy được các thi thể đã biến thành địa khí và đan dược như dự đoán.
Đáng ngạc nhiên là nơi xác Bất Hủ Dịch biến mất xuất hiện một món thiên khí.
"Kính Phong Hồi!"
"Kính Phong Hồi, bảo vật trấn môn Phượng Hồi Môn vạn năm trước đây mà!"
"Thiên khí hạ phẩm, trời ơi, thiên khí hạ phẩm kìa!"
Nhìn chiếc gương yên lặng đứng dưới đất, khuôn mặt của các đệ tử thế lực lớn ở đây đều đỏ lên.
Thiên khí hạ phẩm!
Nó có nghĩa là gì?
Thế lực nào ở Trung Châu mà có được một món thiên khí là đủ để trở thành tổ chức hàng đầu, chỉ thua một số thế lực siêu cấp mà thôi.
Món thiên khí này quả là có sức hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ.
Một cuộc chiến cướp đoạt lập tức nổ ra giữa các thiên kiêu của sáu thế lực lớn là Lôi Thần Cốc, Thánh Đan Tông, nhà họ Vỹ, điện Tam Cực, thánh địa Trì Dao, Lục Ảnh Huyết Tông.
Họ nhất quyết không nhân nhượng một món thiên khí thậm chí là địa khí nào.
Dù họ lấy được thiên khí hạ phẩm cũng phải giao cho tông môn, nhưng nếu là địa khí cực phẩm thì họ có thể lấy làm của riêng.
Ai mà khước từ nổi cám dỗ lớn lao ấy!
Cuộc tranh giành ngày một dài hơn, bầu không khí cũng trở nên máu lửa.
Một bên khác, Mục Vỹ và Tần Mộng Dao cũng đang quấn quýt cháy bỏng từng phút từng giây, phó điện chìm trong lửa tình vồn vã như sắp hòa tan trong hơi nóng.
Trong cơ thể Mục Vỹ ẩn chứa thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa, trong Tần Mộng Dao là thần phách Băng Hoàng.
Hỏa và băng kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh!
Trong quá trình nước lửa giao hòa, Mục Vỹ dần nhận ra một chuyện khó tưởng tượng nổi.
Thuộc tính băng và hỏa trong cơ thể mỗi người đang không ngừng kết hợp với nhau, một nguồn sức mạnh đặc thù lớn dần sau những lần hợp hoan của hai người.
Cảm giác này hết sức kỳ diệu!
Cả hai đều cảm nhận được một cách rõ ràng!
Sau một hiệp, Mục Vỹ ngồi dưới đất hồi tưởng, trầm tư cả buổi.
"Muội có cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ vừa rồi không?", Mục Vỹ hỏi Tần Mộng Dao.
Dư âm cao trào còn vấn vương trên mặt Tần Mộng Dao, cô ngượng ngùng gật đầu. Mục Vỹ thấy gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao phơn phớt hồng, trong lòng lại rạo rực.
Bọn đệ tử Thánh Đan Tông mà thấy dáng vẻ ban nãy của mỹ nhân lạnh như sương giá trước giờ họ chỉ dám nhìn ngắm từ xa, không thể khinh nhờn thì chắc cả đám nhảy lầu tự sát quá!
"Thứ sức mạnh này lạ thật..."
"Huynh thấy bức họa ở đại điện rồi chứ?", Tần Mộng Dao thắc mắc: "Muội cứ thấy cái người trong bức tranh đó là lạ thế nào, giống như... gặp ở đâu rồi ấy!"
Nghe vậy, lòng Mục Vỹ giật thót.
Giống như... gặp ở đâu rồi?
Người trong bức tranh cuộn kia là hắn, sao Tần Mộng Dao từng gặp được? Khả năng duy nhất chính là thần phách Băng Hoàng trong cơ thể cô...
Mặt Mục Vỹ toát mồ hôi, dường như hắn đã nghĩ đến điều gì.
"Không thể nào!"
"Cái gì không thể nào?", Tần Mộng Dao nghiêng đầu, lọn tóc dài trên vai buông thõng che đậy phong cảnh trước ngực.
"Không có gì đâu".
Mục Vỹ nhẹ nhàng cười: "Chắc làm thêm một lần nữa là huynh sẽ tìm được nguyên nhân đấy".
Vừa dứt câu, hắn trở mình đè lên. Cuộc chiến tiếp tục trong tiếng kêu lanh lảnh của Tần Mộng Dao.
Lần trước kết hợp với Vương Tâm Nhã, thực lực của cô ta được tăng lên nhờ sức mạnh trong người hắn đã đủ gây ngạc nhiên rồi.
Lần này kết hợp với Tần Mộng Dao, hai bên đều cảm nhận được sức mạnh này, Mục Vỹ càng rúng động hơn.
Dường như những biến hóa này xảy ra do Tru Tiên Đồ chứ không phải do thân thể hắn.
Mấy hiệp qua đi, tiếng nổ rung trời bên ngoài vẫn văng vẳng bên tai.
Có vẻ cuộc chiến ngoài kia đã quyết liệt hơn rồi.
"Đến lúc rồi!", sau khi mặc y phục, Mục Vỹ vui vẻ nói.
"Là sao thế huynh?"
"Bọn ngoài kia đang đánh nhau đó!", Mục Vỹ cười tươi: "Bọn họ tưởng giết người là mấy món địa khí thậm chí là thiên khí khủng đó nhảy ra thật chắc? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
"Thế cuối cùng chuyện này là sao?"
"Cung điện này chỉ là giả thôi nên không thể có bảo bối được, tất cả đều đã...", Mục Vỹ vừa nói vừa lắc lắc ngón tay.
"Vậy huynh..."
"Vốn dĩ nơi này không nhốt được huynh. Bảo bối gì cũng bị huynh vơ vét hết cả rồi, quay lại đây đương nhiên là vì những kẻ đó!"
Dứt lời, Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tần Mộng Dao. Một bức họa xuất hiện trong thức hải hai người.
Trong bức họa là cuộc chém giết đẫm máu trong một phó điện khác. Quân số vốn hơn bảy trăm người nay chỉ còn chưa đến hai trăm.
Trên mặt đất chất đống bảy, tám trăm món địa khí và thiên khí, thậm chí là linh đan diệu dược và võ kỹ.
Thấy cảnh này, Tần Mộng Dao há hốc mồm.
Chương 462: Sao ko dám?
“Mọi chuyện đều do huynh làm ư?”
“Không muội nghĩ ta chạy đến một nơi không có kho báu này làm gì?”
Mục Vỹ cười nói: “Đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông là ba môn phái lớn được liệt vào danh sách phải tiêu diệt của ta. Ta vô ý chọc vào họ, nhưng họ không chừa cho ta một con đường sống nào. Giờ thì xem ai độc ác hơn, ai lợi hại hơn!”
“Theo những gì muội biết thì lần này Thánh Vũ Dịch lệnh cho Bắc Nhất Vấn Thiên mang Cổ Ngọc Long Tinh đó đến chỉ để đối phó huynh đấy!”, Tần Mộng Dao lo lắng nói.
Cổ Ngọc Long Tinh được sinh ra từ thiên hoả.
Thứ này vô cùng lợi hại, có uy lực không thua gì địa khí cực phẩm, nếu được luyện chế thêm thì có thể sánh ngang với thiên khí.
“Đối phó ta?”
Mục Vỹ bật cười nói: “Đúng là Cổ Ngọc Long Tinh rất lợi hại, nhưng Bắc Nhất Vấn Thiên đó có thể điều khiển nó được hay không mới là điều quan trọng. Chuyến này, nhất định Bắc Nhất Vấn Thiên sẽ phải trả giá!”
“Đúng!”, Tần Mộng Dao phẫn hận nói: “Người này rất phiền phức, muội cũng không thèm để ý tới hắn!”
“Sao? Xem ra Dao Nhi của ta cũng hay bị người ta bắt nạt nhỉ!”
“Đương nhiên rồi!”, Tần Mộng Dao nói: “Muội ở Thánh Đan Tông được nhiều người thích lắm đấy, nếu huynh còn không tới thì khéo muội chạy theo người ta rồi!”
“Chạy? Muội có chạy thoát khỏi bàn tay của ta không hả?”
Mục Vỹ mỉm cười đen tối, bàn tay bắt đầu không an phận.
“Thôi nào! Huynh xem đi, bọn họ sắp đánh nhau rồi!”
Tần Mộng Dao chợt nói.
Đúng như dự đoán, người trong toà phó điện đó ngày một ít hơn, cuối cùng thiên tài của sáu thế lực lớn đã quay ra đánh nhau.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, kính Phong Hồi đã ở trong tay ngươi rồi, ngươi nên nhường các địa khí cực phẩm ấy lại đi chứ!”, Mạnh Quảng Lăng nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi cười lạnh nói.
“Nực cười! Bảo vật có khả năng nhận chủ, ngươi có giỏi thì tới mà cướp kính Phong Hồi, còn không thì ngậm miệng vào!”
“Ngươi…”
“Ai cũng bảo Thánh Đan Tông là thế lực lớn hàng đầu của Trung Châu, đúng thế thật, khẩu khí cũng ghê gớm lắm!”, Lôi Kiệt của Lôi Thần Cốc có gương mặt tuấn tú, lên tiếng.
Lôi Kiệt có làn da đen nhẻm, trên cánh tay để trần có các hình xăm sấm sét, đôi mắt gã sáng như viên trân châu.
“Ghê gớm hay không cũng không liên quan đến Lôi Thần Cốc các ngươi, Lôi Kiệt, ngươi đừng tưởng được thừa hưởng Vạn Lôi Chân Quyết của Lôi Chấn Tử là đã vô địch thiên hạ!”
“Sao? Nói vậy là ngươi muốn thử hả?”
“Thử đấy thì sao?”
Bắc Nhất Vấn Thiên mỉm cười coi thường, một viên ngọc bội cũ kỹ chợt xuất hiện trong tay hắn ta.
“Cổ Ngọc Long Tinh!”
“Cổ Ngọc Long Tinh?”
Thấy Bắc Nhất Vấn Thiên cầm Cổ Ngọc Long Tinh trong tay, mọi người ở đó đều biến sắc mặt.
Dù lúc trước, các thế lực lớn bọn họ không tham gia, nhưng họ vẫn biết chuyện xảy ra ở đế quốc Nam Vân.
Khi ấy, Mục Vỹ đã bộc phát thần uy, sau đó còn không phân cao thấp với các cường giả đỉnh cấp như Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm nhờ vào Cổ Ngọc Long Tinh này.
Vậy mà bây giờ Thánh Vũ Dịch lại giao vật này cho Bắc Nhất Vấn Thiên.
Xem ra quả thực Bắc Nhất Vấn Thiên có địa vị rất cao ở Thánh Đan Tông.
“Sao? Không dám xông lên nữa à?”
“Sao không dám?”
Bắc Nhất Vấn Thiên vừa nói dứt câu, một tiếng cười cợt đã vang lên.
“Là ngươi!”
“Mục Vỹ!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ra.
Bọn họ cứ tưởng Mục Vỹ bị Thánh Vũ Dịch đưa đi nên chết chắc rồi, ai dè hắn lại xuất hiện ở đây.
Duy chỉ có Bắc Nhất Vấn Thiên biết Mục Vỹ chưa chết, mà đang ở Vạn Quỷ Phủ Quật này.
“Quả nhiên là ngươi chưa chết!”, Bắc Nhất Vấn Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
“Ngươi còn chưa chết thì sao ta nỡ chết chứ!”, Mục Vỹ vỗ tay rồi cười nói: “Bắc Nhất Vấn Thiên huynh, lần này, lão già Thánh Vũ Dịch cho ngươi cầm theo thứ gì đi thế? Cổ Ngọc Long Tinh à? Nhưng… ngươi có biết dùng không?”
Mục Vỹ nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi nói tiếp: “Chỉ người có thiên hoả mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của Cổ Ngọc Long Tinh này, hay là ngươi đưa đây rồi ta chỉ cho cách dùng nhé?”
“Chán sống rồi à!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, hắn ta lập tức lao tới phía Mục Vỹ.
Người của các thế lực lớn khác chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát.
“Đại ca, đó là Mục Vỹ - con trai của dì Dao ư?”, Vỹ Xảo Nhi đứng trong nhóm người nhà họ Vỹ há hốc miệng nhìn Mục Vỹ, rồi nói với Vỹ Thiên Vũ ở bên cạnh.
“Chắc thế!”, Vỹ Thiên Vũ khẽ đáp: “Năm xưa, dì Dao đã tằng tịu với Mục Thanh Vũ - thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ở vùng hẻo lánh rồi sinh ra Mục Vỹ này. Chuyện này khiến nhà họ Vỹ chúng ta mất sạch thể diện ở Trung Châu Đại Lục, đã thế cha của Mục Vỹ này còn mặt dày chạy tới nhà họ Vỹ chúng ta đòi người, sau đó bị phụ thân cắt đứt kinh mạch và trở thành người tàn phế. Tiếp đó, ta nghe nói Mục Thanh Vũ đã quay về đế quốc Nam Vân, chuyện tiếp theo thế nào thì ta không rõ nữa!”
Vỹ Thiên Vũ cười lạnh nói: “Không ngờ con trai của một kẻ vô dụng lại to gan đến vậy, giờ còn dám đối đầu với Thánh Đan Tông!”
“Thế chúng ta phải làm sao?”
“Cứ bình thản theo dõi thôi chứ sao!”, Vỹ Thiên Vũ im bặt.
“Quả nhiên Mục Vỹ chưa chết!”
Chương 463: Bắt đầu tính sổ
Trông thấy Mục Vỹ, Mạnh Quảng Lăng ở một phía hơi ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ tức giận.
Tại Mục Vỹ nên y mới làm mất Nhân Hoàng Kinh và bị phụ thân trách mắng.
Thế mà nay Mục Vỹ lại dám xuất hiện trước mặt y.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, không phải ta muốn giúp ngươi đâu, nhưng Mục Vỹ đã lấy mất Nhân Hoàng Kinh của Lục Ảnh Huyết Tông ta, thù này không báo thì Mạnh Quảng Lăng ta sao đứng trong giang hồ được nữa!”, Mạnh Quảng Lăng quát lên rồi bước lên trước.
Vù…
Sau đó, khi Mạnh Quảng Lăng chuẩn bị tiến lên thì có tiếng xé gió vang lên.
Một đoá băng liên xuất hiện cạnh người Mạnh Quảng Lăng.
“Mạnh Quảng Lăng, ngươi thử tiến thêm một bước nữa xem!”, Tần Mộng Dao lẳng lặng nhìn Mạnh Quảng Lăng.
“Là Tần Mộng Dao!”
“Nghe nói cô ấy có hôn ước với Mục Vỹ từ nhỏ, hai người đã có tình cảm với nhau từ lâu, chắc là thật rồi”.
“Nhưng sao hôm nay nhìn Tần Mộng Dao cứ khang khác mọi khi thế nhỉ? Trông mê người hơn, còn có vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành, như cây đào mật vừa được tưới nước ý!”
Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao liếc nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn băm vằm hắn ra.
Tại tên lưu manh này cứ đòi làm chuyện đó ở đây cho bằng được nên giờ cô ấy mới bị người ta đoán già đoán non như thế này.
“Hừ! Đúng là một tên háo sắc giống cha mình, chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ!”, thấy Tần Mộng Dao che chở cho Mục Vỹ như vậy, Vỹ Thiên Vũ cười lạnh nói.
Trong mắt Vỹ Xảo Nhi cũng có vẻ chán ghét.
Ai cũng biết Tần Mộng Dao là thiên tài mới nổi nhất của Thánh Đan Tông mấy năm nay, còn Mục Vỹ cùng lắm cũng chỉ là một tên ngang ngược mà thôi.
Thấy Tần Mộng Dao ra mặt cho Mục Vỹ, hiển nhiên vì có Tần Mộng Dao nên Mục Vỹ mới dám ló mặt ra.
Ai cũng thấy nghi vấn nhưng không dám lên tiếng vì không phải là đối thủ của Tần Mộng Dao, sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quá khủng khiếp nên bọn họ phải thật cẩn thận.
Bắc Nhất Vấn Thiên và Mục Vỹ đã đánh nhau, hai bóng người đã đánh ra tận quảng trường rộng rãi bên ngoài phó điện.
Dù Mục Vỹ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, còn Bắc Nhất Vấn Thiên là tầng thứ bảy, nhưng nhờ uy lực của thiên hoả nên tạm thời Bắc Nhất Vấn Thiên không thể hạ hắn ngay được.
“Hừ! Ngươi đã thấy uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi trải nghiệm một chút!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, miếng ngọc bội cổ xưa trong tay hắn ta phồng to lên.
Gầm…
Một tiếng rống lớn vang lên, một con rồng lửa chín đuôi cao hàng trăm mét đã xuất hiện ở quảng trường rộng rãi.
Bắc Nhất Vấn Thiên tung người bay lên, đứng trên người con rồng lửa chín đuôi đó rồi hiên ngang nhìn xuống dưới.
“Hả? Ngươi thuần phục thú hoả để điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh ư! Bắc Nhất Vấn Thiên, ngươi tính toán thật đấy!”, Mục Vỹ mỉm cười khi thấy hành động này của Bắc Nhất Vấn Thiên.
“Dù thú hoả không bằng thiên hoả, nhưng thêm sức mạnh của Cổ Ngọc Long Tinh thì thừa sức giết chết Mục Vỹ ngươi rồi, đúng không?”
“Không không, chưa đủ đâu!”
Mục Vỹ cười nói: “Ngươi quên đây là đâu rồi à? Là Vạn Quỷ Phủ Quật đấy!”
Vẻ giễu cợt trên mặt Mục Vỹ biến mất, thay vào đó là sát ý lạnh băng.
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thứ mà ông đây dựa vào không chỉ có thiên hoả, Cổ Ngọc Long Tinh mà còn là nơi này! Nơi này nữa!”
Mục Vỹ hét lớn lên, một viên huyết châu xuất hiện trong tay, tiếp đó hắn bay lên giữa không trung.
Chỉ trong phút chốc, nơi hắn điểm ngón tay đã có mười hai toà phó điện sáng chói bay lên.
Cuối cùng chính điện cũng hoá thành một tia sáng bay lên cao hàng trăm mét.
Các tia sáng bay lên cao, mười hai cột sáng và tia sáng của chủ điện hợp nhất, tạo thành một bức hoạ trên không trung.
“Gì vậy nhỉ?”
“Hắn có thể khởi động trận pháp của đại điện này ư?”
“Hắn đang cầm thứ gì thế nhỉ? Lẽ nào là Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân?”
“Không thể nào! Sao Vạn Quỷ lão nhân có thể cất bảo bối của mình ở đây được!”
Thấy Mục Vỹ bay lên cao, viên huyết châu trong tay ánh lên mười ba cột sáng, mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía đó.
Trông thấy cảnh tượng này, Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc mặt.
Nhưng đang có hàng trăm thiên tài của các môn phái ở đây, sao hắn ta có thể tỏ vẻ sợ hãi, với lại đã có Cổ Ngọc Long Tinh trong tay thì hắn ta không việc gì phải sợ cả.
“Bắc Nhất Vấn Thiên, lần trước đã để ngươi chạy thoát, nhưng bây giờ để ta xem có ai cứu ngươi ở Vạn Quỷ Phủ Quật này!”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, mười ba cột ánh sáng lập tức tập trung thành một điểm.
“Cứu ta? Ta thấy ngươi mới là người khó bảo toàn tính mạng đấy!”
Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh mặt, tiến lên.
Ầm…
Chín cái đuôi của rồng lửa lập tức quét qua.
“Xem ra ngươi vẫn chưa nắm rõ tình hình rồi, ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì Mục Vỹ ta chính là ông trời!”
Mục Vỹ cũng giậm chân rồi bay vút lên, tiếng nổ vang lên đùng đoàng.
Hắn đã bay thẳng lên cao.
Trên đỉnh của mười ba cột sáng đã hình thành một bức tranh phong vân.
“Phong!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi giơ tay lên, lập tức có tiếng uỳnh uỳnh.
Vù vù…
Ngay sau đó có tiếng xé gió vang lên, các cột sáng lao từ trên cao xuống.
Bụp bụp…
Trong mười ba cột sáng thì có chín cột như cột chống trời đập mạnh xuống phần đuôi của con rồng lửa, bốn cột khác thì chia ra tấn công tứ chi của nó.
“Phụt…”
Bắc Nhất Vấn Thiên còn chưa kịp thi triển thực lực của mình cùng sự bá đạo của Cổ Ngọc Long Tinh thì đã bị chấn động mạnh.
“Cổ Ngọc Long Tinh rơi vào tay ngươi thì chỉ như thứ đồ bỏ thôi!”
Mục Vỹ lạnh lùng quát rồi nhảy xuống, bàn tay hắn cuộn tròn rồi tung một chỉ ấn ra, đập vào đầu của Bắc Nhất Vấn Thiên.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, lập tức rút kiếm lao ra chặn Mục Vỹ lại.
Chương 464: Lấy Địa Hoàng Bút
“Quay lại ngay!”
Sao Tần Mộng Dao có thể để họ đạt được mục đích, cô ấy lập tức tung hai đoá băng liên ra.
Trông thấy vậy, Mạnh Quảng Lăng vạch một nét bút tấn công Tần Mộng Dao.
Y không ngờ Mục Vỹ đã mất Cổ Ngọc Long Tinh mà vẫn khủng khiếp đến vậy, bây giờ là Bắc Nhất Vấn Thiên, lát nữa sẽ tới lượt Mạnh Quảng Lăng y.
Vì thế y phải tranh thủ ra tay ngay.
Nếu để Mục Vỹ giải quyết Bắc Nhất Vấn Thiên xong thì đến lượt y rồi!
Đây là Vạn Quỷ Phủ Quật chứ không phải bên ngoài, vì thế y không thể cầu cứu người trong tông môn được.
“Mạnh Quảng Lăng, sao phải chạy thế?”
Nhưng Mạnh Quảng Lăng vừa quay đi, một chỉ ấn đã rơi xuống rồi bổ nhào về phía y.
“Phá Hư Chỉ!”
Nhị chỉ chấn vạn tà!
Thấy chỉ ấn đó bay tới, Mạnh Quảng Lăng vội vã quay lại vạch một nét bút, chỉ ấn và nét bút va chạm trong không khí, lập tức có tiếng nổ vang lên.
Mạnh Quảng Lăng tái mặt, vội vàng lùi lại.
Y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu mà còn cảm thấy một luồng áp lực vô hình khi đối mặt với Mục Vỹ, đúng là khủng khiếp, hình như cứ lâu lâu gặp lại, y đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của hắn!
Cứ thế này thì kiểu gì cũng có ngày y không còn là đối thủ của Mục Vỹ nữa!
Không đúng, bây giờ y đã không còn là đối thủ của hắn nữa rồi!
“Vỹ Thiên Vũ, Lí Trạch Lâm, Lôi Kiệt, Trì Thiên Vũ, các ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì hả?”, Mạnh Quảng Lăng gào lên: “Rõ ràng hắn đã giở trò với Vạn Quỷ Phủ Quật này rồi, khéo tất cả bảo vật cũng bị hắn cuỗm sạch rồi, các ngươi còn trơ mắt ra đó nhìn hắn tiêu diệt từng người chúng ta ư?”
“Khốn kiếp!”
Mục Vỹ hừ nói: “Ngươi thừa biết tại sao ta giết ngươi, ta với họ không thù không oán, đương nhiên ta sẽ không làm gì họ!”
Mục Vỹ nói dứt câu, sát ý dâng lên trong đáy mắt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn rồi bắn lên trời.
Lúc này, Bắc Nhất Vấn Thiên đang bị mười ba cột sáng của Mục Vỹ chèn ép nên không thể thoát thân được.
Hai đệ tử thân truyền là Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ thì bị Tần Mộng Dao kìm chân nên cũng không thể viện trợ, chỉ còn một mình Mạnh Quảng Lăng chiến đấu với Mục Vỹ.
“Ca ca, hay là chúng ta…”
“Không cần đâu!”, Vỹ Thiên Vũ xua tay nói: “Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông luôn không coi ai ra gì, lần này cứ kệ cho họ nếm mùi đau khổ”.
“Vâng, nhưng Mục Vỹ đó có vẻ hung hăng quá, đúng là khiến người ta khó chịu!”, Vỹ Xảo Nhi cau mày, có vẻ chán ghét nói.
“Không sao, một tên ngang ngược thôi mà! Hắn chẳng là gì với nhà họ Vỹ chúng ta cả!”, Vỹ Thiên Vũ có vẻ coi thường.
Còn lúc này, Mạnh Quảng Lăng đang bị ép đối mặt với Mục Vỹ ở trên không.
Các nét vạch của Địa Hoàng Bút sáng lấp lánh, mỗi nét đều vô cùng sắc bén, đồng thời khiến người ta thấy chấn động.
Địa Hoàng Bút quả nhiên không hổ là một trong ba món địa khí cực phẩm của Lục Ảnh Huyết Tông, uy lực của nó đúng là mạnh hơn các địa khí cực phẩm bình thường rất nhiều.
Nhờ có Địa Hoàng Bút mà mỗi khi bị Mục Vỹ dồn vào thế hiểm, Mạnh Quảng Lăng đều có thể bảo toàn được tính mạng.
Nhưng trong lúc giao chiến, Mục Vỹ phát hiện Tru Tiên Đồ lại rung lên bần bật, rõ ràng nó đang rất thèm khát Địa Hoàng Bút!
“Không phải chứ? Ngươi lại lên cơn thèm à?”
Cảm thấy được khát vọng của nó với Địa Hoàng Bút, Mục Vỹ dở khóc dở cười.
Rốt cuộc Tru Tiên Đồ muốn làm gì vậy!
Nhưng bây giờ Mục Vỹ không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này.
Dưới ngòi bút của Mạnh Quảng Lăng, các con chữ lớn xuất hiện chém giết.
“Tiêu diệt ác ma, xuyên thủng trời không, chém!”
Mạnh Quảng Lăng đỏ bừng mặt, vạch ra một nét cuối cùng, con chữ khổng lồ lập tức lao tới chỗ Mục Vỹ.
“Tam chỉ định càn khôn!”
Chỉ ấn thứ ba của Phá Hư Chỉ bắn thẳng ra, lực tàn phá khủng khiếp nổ tung, một hư ảnh ngón tay to lớn xé không rồi bay tới chỗ Mạnh Quảng Lăng.
Ầm…
Sau đó, cả quảng trường của đại điện đều rung chuyển, tất cả mọi thứ đều lanh tanh bành.
Nhưng chỉ một lát sau đã có một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mọi người ngoái nhìn thì thấy một tia sáng loé qua ngực Mạnh Quảng Lăng, Địa Hoàng Bút xuyên qua người y rồi bay tới chỗ Mục Vỹ thì biến mất.
Sau khi lấy được Địa Hoàng Bút, Mục Vỹ đứng lặng yên trên không trung bất động.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, khí thế toàn thân đã hoàn toàn khác.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm!
Tu vi của Mục Vỹ lập tức được nâng lên.
Lực tinh thần cũng tăng vọt, Mục Vỹ chỉ thấy sức mạnh toàn thân đang không ngừng tăng nhanh.
“Mỗi khi Tru Tiền Đồ chiếm được Nhân Hoàng Kinh hay Địa Hoàng Bút, không chỉ có thực lực của nó tăng lên, mà hình như mình cũng được thơm lây thì phải. Tốt, quá tốt!”
Mục Vỹ cười lớn, khí thế toàn thân bộc phát.
“Giết!”
Bây giờ với hắn mà nói thì đột phá một cảnh giới chính là một bước nhảy vọt lớn.
“Trong Nhân Hoàng Kinh có một bộ võ kỹ là Nhân Hoàng Ấn, Địa Hoàng Bút tương tự cũng có Địa Hoàng Ấn, hai đạo ấn này như sinh ra để dành cho nhau nên cùng sử dụng sẽ tăng thêm sức mạnh”.
Mục Vỹ lạnh mặt nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên đang bị mười ba cột sáng chèn ép rồi quát: “Bắc Nhất Vấn Thiên, bốn năm trước ở thành Bắc Vân, ngươi đã giết ta như một con chó, còn bây giờ, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị ấy!”
“Không! Không!”
Bắc Nhất Vấn Thiên biến sắc mặt, gào thét lạc cả giọng khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Mục Vỹ.
Mục Vỹ thật sự dám giết hắn ta, thật sự là như vậy!
Chương 465: Lại diễn trò
“Bất Hủ Dịch và Mạnh Quảng Lăng đều bị ngươi giết rồi, nếu ngươi giết ta tiếp thì dù có chạy tới chân trời góc bể thì Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà và Lục Ảnh Huyết Tông cũng không tha cho ngươi đâu!”
“Ngươi nói đúng!”
Mục Vỹ cười nói: “Nhưng ngươi quên một điều, dù ta không giết ngươi thì các thế lực đó cũng không tha cho ta đâu!”
“Thiên Lôi Thần Thể Quyết, Tiếp Thiên Dẫn Lôi!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi giơ cả hai cánh tay lên, tiếng răng rắc không ngừng vang vọng.
Một tia sét dài cả trăm trượng giáng từ trên trời xuống.
Đích đến cuối cùng của tia sét ấy chính là Bắc Nhất Vấn Thiên!
“Không!”
Bắc Nhất Vấn Thiên chỉ cầu có kỳ tích xảy ra, hay có ai đó tới cứu mình.
Nhưng đây là cung điện giả của Vạn Quỷ Phủ Quật, nơi được Vạn Quỷ lão nhân xây dựng từ hàng chục nghìn năm trước thì lấy đâu ra có người tới cứu hắn ta!
Đoàng…
Một tiếng nổ inh tai vang lên, mười ba cột sáng đều rung lên.
Bắc Nhất Vấn Thiên đã biến mất, Cổ Ngọc Long Tinh rơi vào tay Mục Vỹ, Nhiếp Hồn Châu cũng bay về.
Lúc này, mười ba đại điện đã mở toang, tất cả cấm chế đã biến mất.
“Đi thôi!”, Vỹ Thiên Vũ nhìn lên bầu trời thoáng đãng rồi nói: “Không cần ở lại đây tiếp nữa rồi!”
Chuyến đi tới Vạn Quỷ Phủ Quật này, y lấy được mười mấy món địa khí là quá đủ để về báo cáo rồi.
Song khi y kiểm tra trong nhẫn không gian thì sắc mặt lập tức biến đổi.
“Có chuyện gì vậy đại ca?”
“Mất hết địa khí rồi!”, Vỹ Thiên Vũ biến sắc mặt.
“Cái gì! Sao thế được? Huynh chẳng cất trong nhẫn không gian còn gì?”, Vỹ Xảo Nhi kinh ngạc nói.
Nghe thấy nhà họ Vỹ hô lên như vậy, Lôi Kiệt của Lôi Thần Cốc cũng có vẻ mặt tương tự: “Đồ của ta cũng không thấy đâu nữa rồi!”
“Ta cũng vậy!”, Trì Thiên Vũ cau mày nói.
“Ta cũng thế!”, Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng rồi xua tay.
Ngay sau đó, địa khí mà bọn họ liều mạng tranh giành đều biến mất hết.
“Sao lại vậy chứ!”, Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng biến sắc mặt.
Họ cứ ngỡ dù môn phái tổn thất mất mấy chục thiên tài, nhưng bọn họ kiếm được vài món địa khí về thì cũng bù đắp được phần nào, nhưng ai dè công cốc hết cả!
“Mục Vỹ, là ngươi giở trò đúng không!”
Vỹ Thiên Vũ nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Ngươi có thể khống chế mọi thứ ở Vạn Quỷ Phủ Quật này, chắc chắn là ngươi lấy hết bảo bối đi, sau đó gài mai phục để chúng ta tự chém giết lẫn nhau!”
Nghe Vỹ Thiên Vũ nói vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Mục Vỹ.
Cảm thấy sát ý mãnh liệt của mọi người bắn về phía mình, Mục Vỹ mà thừa nhận là xong đời ngay!
“Vỹ Thiên Vũ, sao ngươi cứ vu tội cho ta thế?”, Mục Vỹ chẹp miệng rồi cười nói: “Ngươi bảo ta cuỗm sạch bảo bối ở đây, nhưng ta hỏi ngươi Vạn Quỷ Phủ Quật có bao nhiêu bảo vật? Dù ta có một chiếc nhẫn không gian cực phẩm thì liệu có đựng hết được không?”
“Ngươi đừng có nói mấy câu vớ vẩn như nhẫn không gian gì đó có thể chứa được nhau nhé!”, Mục Vỹ giễu cợt nói: “Cả ta và ngươi đều biết nhẫn không gian được luyện chế trên Trung Châu Đại Lục đều không thể chứa được nhau, vì thế dù ta có một chiếc nhẫn không gian cực phẩm thì cũng không thể cất hết bảo bối của Vạn Quỷ Phủ Quật vào đó được, thế bảo vật đi đâu hết rồi? Bị ta giấu đi chắc?”
“Ngươi…”
“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, Vỹ Thiên Vũ, nhà họ Vỹ các ngươi vẫn nợ ta và phụ thân ta một lời giải thích đấy. Năm xưa, phụ thân ta chỉ muốn đoàn tụ với mẫu thân ta, mà nhà họ Vỹ oai phong của các ngươi lại rút sạch tu vi của ông ấy rồi đuổi ra khỏi Trung Châu, để cha mẹ ta không được gặp nhau, vì thế mà cha ta đã sa đoạ hai mươi năm, còn ta cũng bị ghẻ lạnh những mười năm!”
“Hừ! Đó là bởi phụ thân ngươi vô dụng!”
“Sao? Phụ thân ta là kẻ vô dụng ư?”
Nói rồi, Mục Vỹ tiến lên trước một bước.
Bạt…
Tiếng bạt tai lập tức vang lên, Vỹ Thiên Vũ vì không đề phòng nên đã ăn trọn một cái tát.
“Sao? Bị ta tát cho một cái, rất không phục đúng không?”
Mục Vỹ đứng đó nhìn Vỹ Thiên Vũ rồi quát: “Ta đứng đây này, có dám trả thù không? Đồ ăn hại!”
Mục Vỹ không chút sợ hãi nhìn Vỹ Thiên Vũ.
Đối phó với loại con cháu ỷ vào tiếng tăm của gia tộc rồi không coi ai ra gì này thì phải sử dụng biện pháp mạnh mới có thể khiến họ cúi đầu!
“Ta…”
Vỹ Thiên Vũ tái mặt, y thấy gai hết lưng khi trông thấy ánh nhìn của mọi người.
Nhưng y vừa tận mắt trông thấy sự lợi hại của Mục Vỹ, hắn đã giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng nên không thể xem thường được.
Sự khủng khiếp của hắn khó có thể đánh giá qua cảnh giới được!
“Mục Vỹ, ta sẽ nhớ cái tát này!”
Vỹ Thiên Vũ bực bội quát lên, sau đó tung người bay lên rời đi.
Đi rồi?
Thấy Vỹ Thiên Vũ dẫn những người còn lại của nhà họ Vỹ rời đi, mọi người đều ngẩn ra, sau đó thấy vô cùng sợ sệt khi nhìn vào mắt của Mục Vỹ.
Tiếp đó, những người còn lại của các thế lực lớn như Lôi Thần Cốc, thánh địa Trì Dao và điện Tam Cực cũng dần giải tán.
“Vỹ ca!”
Trông thấy Mục Vỹ bình an vô sự quay lại, Vương Tâm Nhã ở bên ngoài chạy nhanh tới với vẻ vui mừng.