-
Chương 446-450
Chương 446: Khả năng chịu đựng của Lâm Khánh Khiếu
“Tử Mộc tiên sinh cứ nói đừng ngại!”, Lâm Khánh Khiếu nghiêm nghị nói.
“Minh chủ của Đao Minh đã chết, còn hai trợ thủ đắc lực mà Vỹ Môn ông cử đi chắc đã đầu quân cho Đao Minh rồi. Bây giờ, mọi trách nhiệm của Vỹ Minh đều dồn hết cho con gái ông và đồ đệ của ta, vì thế ta nghĩ chắc ông biết nếu ông chết thì khả năng cao Vỹ Minh cũng sẽ sụp đổ!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta buộc phải cho ông một chút áp lực, kẻo không chẳng may ông không cầm cự được cũng không sao, nhưng chắc con gái ông và đồ đệ của ta sẽ mắng ta té tát mất!”
“Ha ha… Tử Mộc tiên sinh đúng là người thú vị và thẳng thắn!”
Lâm Khánh Khiếu cười lớn nói: “Ta hiểu rồi! Nếu không bị kẻ khác hãm hại thì lão đây đâu có thảm thế này, không trả được thù này thì ta chết cũng không nhắm mắt!”
“Đã vậy thì bắt đầu luôn thôi!”
Nói rồi, Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường.
“Lâm lão gia, ông cố chịu đựng một chút!”
Nghe thấy vậy, Lâm Khánh Khiếu gật đầu, Mục Vỹ dần đặt tay lên người ông ấy.
Các đoá hoả liên màu tím bắt đầu bùng cháy ngọn lửa cùng màu xung quanh người Lâm Khánh Khiếu, ngọn lửa chỉ tập trung quanh người ông ấy chứ không tản đi đâu.
Tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, những ngọn lửa ấy bám sát vào người Lâm Khánh Khiếu, chứ không ảnh hưởng chút nào tới chăn gối cả.
Âm thanh như tiếng nướng thịt liên tục vang lên, các ngọn lửa màu tím cứ thế đốt cháy trên người Lâm Khánh Khiếu.
Sắc mặt ông ấy ngày càng tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng ông ấy vẫn cắn răng chịu đựng.
Điều này khiến gương mặt Lâm Khánh Khiếu nhăn nhó khó coi.
Nhưng sau đó những tổn thương ứ đọng trong cơ thể của ông ấy đã hoá thành từng luồng khí đen rồi chầm chậm được loại bỏ ra ngoài.
Quá trình này diễn ra rất chậm.
Mục Vỹ không dám lơ đễnh, vì quá tập trung nên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, khi có ngọn lửa thâm nhập vào cơ thể, Lâm Khánh Khiếu bắt đầu run lên.
“Cha…”
Lâm Tinh lo lắng, không nhịn được kéo lấy cánh tay của Mặc Dương.
“Đừng lo!”, Mặc Dương khẽ an ủi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Khánh Khiếu càng ngày run mạnh hơn, đôi tay ông ấy bám chặt xuống giường, cố nhịn không kêu la.
Đến Mục Vỹ còn phải khâm phục khả năng chịu đựng của ông ấy.
Bởi hắn biết rất rõ khả năng đốt cháy của Tử Liên Yêu Hoả.
Hai chữ khủng khiếp cũng không đủ để diễn tả về nó.
Từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa trên đầu ngón tay của Mục Vỹ dần tắt.
“Được rồi, lần đầu tiên kết thúc, khoảng một tháng nữa lệnh tôn sẽ hồi phục”.
Mục Vỹ khẽ thở ra một hơi: “Ban đầu ta cứ tưởng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thành công thôi, nhưng giờ xem ra thành công hẳn rồi, khả năng chịu đựng của lệnh tôn thật sự khiến ta khâm phục!”
Mục Vỹ nói lời này hoàn toàn thật lòng, có lẽ qua được cơn bệnh này thì thực lực của Lâm Khánh Khiếu sẽ tăng thêm một bậc.
Lúc này trời đã sáng bảnh, có tiếng huyên náo vang lên bên ngoài Vỹ Môn.
Mục Vỹ căn dặn Lâm Khánh Khiếu nghỉ ngơi rồi đi thẳng ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”, Mặc Dương đi ra ngoài rồi không nhịn được quát.
“Môn chủ, người của Đao Minh đến rồi ạ. Họ cứ hùng hùng hổ hổ, có vẻ tới kiếm chuyện đấy ạ!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương cau mày rồi đi ra ngoài cổng.
Đội quân hàng nghìn người của Đao Minh đang đứng tập trung bên ngoài Vỹ Môn, ai nấy đều cầm đao kiếm với vẻ hung hăng.
Thạch Thiên Phong, Thạch lão tam và Thạch lão nhị đứng đầu, thấy Mặc Dương đi ra, bọn họ lập tức biến sắc mặt.
“Tham kiến môn chủ!”
Thạch Thiên Phong quỳ ngay xuống, chắp tay lạy.
Mọi người xung quanh biến sắc mặt nhìn Mặc Dương rồi cũng quỳ hết xuống.
Mặc Dương đờ người ra, mấy trăm người của Vỹ Môn cũng vậy.
“Đờ ra đấy làm gì, không mau bảo mọi người đứng dậy đi!”, một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Mặc Dương.
“Mọi người… đứng dậy đi!”
Mặc Dương ngẩn ra rồi giơ tay lên nói.
“Tạ môn chủ!”
Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị và Thạch lão tam lập tức đứng dậy.
Thạch Thiên Phong nhìn Mục Vỹ rồi chạy nhanh tới, chắp tay nói: “Tôn chủ, ba huynh đệ chúng ta nguyện ý đi theo tôn chủ, hơn nữa để bày tỏ thành ý, chúng ta đã bắt Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng để làm quà gặp mặt ạ!”
Nói rồi, có người ở phía sau gã đã dẫn hai người kia lên.
Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng không còn chút dáng vẻ nào của cường giả cảnh giới Thông Thần nữa, mặt mày cả hai bầm dập, hơi thở yếu ớt.
“Tôn chủ, còn mấy trăm tên phản bội Vỹ Môn cũng đều bị bọn ta giết hết vào tối qua rồi!”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương đờ người ra.
Mục Vỹ gật đầu nói: “Đám phản bội đó giết là đúng, còn hai người này thì… hãy giao cho môn chủ! Mà ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Tôn chủ ạ!”, Thạch Thiên Phong cười nói: “Người là sư phụ của môn chủ nên chúng ta gọi người là tôn chủ quá hợp lý rồi”.
“Cách gọi này ta thích!”, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nếu ngươi đã đầu quân cho Vỹ Minh ta thì đương nhiên ta không thể bạc đãi ngươi, Mặc Dương, thưởng chút gì đó cho bọn họ đi!”
“Vâng!”
Một đống linh thạch và linh khí xuất hiện.
Chương 447: Thu phục lần lượt
“Đây là phần thưởng của sư phụ ta dành cho các ngươi, chỉ cần các ngươi trung thành với Vỹ Môn thì sau này sẽ còn được thưởng nhiều hơn!”
Mặc Dương cao giọng nói.
Nhưng khi nhìn thấy đống linh thạch và linh khí này thì đám người của Đao Minh đâu còn tâm trạng nào nghe Mặc Dương nói nữa.
Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn các bảo bối chất như núi dưới đất.
“Thạch Thiên Phong, ngươi phải bảo đảm là chia hết những thứ này cho mọi người một cách công bằng, nếu để ta phát hiện ngươi ăn bớt của ai thì đừng có trách!”
“Vâng vâng!”
Thạch Thiên Phong chợt thấy đây là sự lựa chọn sáng suốt nhất của gã sau khi sư phụ gã qua đời.
Gã trù tính tất cả mọi thứ là vì cái gì? Chính là vì linh thạch, linh khí cùng thiên tài địa bảo cần trong tu luyện, bây giờ chúng đều đang bày ra trước mặt gã.
Có những thứ này rồi thì gã còn phải lo gì nữa?
“Thạch Thiên Phong, ta phải nói với ngươi điều này. Nội bộ của Đao Minh ngươi đang rất rối loạn, các ngươi gộp vào với người của Vỹ Môn ta thì tạm thời chia mười lăm người một đội, mười đội thành một đại đội. Các tiểu đội trưởng và đại đội trưởng phải là người đức cao vọng trọng và có thực lực mạnh mẽ. Ngươi hãy bàn tính những chuyện này với Mặc Dương, nhưng chắc ngươi cũng biết bây giờ Mặc Dương chính là môn chủ!”
“Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ!”
Bọn họ đã được chứng kiến thực lực của Mục Vỹ, hơn nữa bọn họ cũng không thể giải được chất độc của hoả liên.
Bây giờ xem ra đầu quân cho Vỹ Môn sẽ có rất nhiều lợi ích, mà không có tổn hại gì.
“Lát nữa, ngươi hãy đi theo ta rồi kể ta nghe về Độc Thần Môn và Âm Dương Phái!”, Mục Vỹ nhìn Thạch Thiên Phong rồi dặn dò.
“Vâng!”
Mọi người dần giải tán, Thạch Thiên Phong đi theo Mục Vỹ đến đại điện của Vỹ Môn.
“Thưa tôn chủ, môn chủ của Độc Thần Môn là Độc Ngọc Tử, người này luôn mơ ước làm một thầy luyện đan nhưng không ngờ lại thành độc sư. Y rất độc ác, thủ đoạn hạ độc kỳ dị, mà người của Độc Thần Môn chủ yếu cũng sử dụng thủ đoạn hạ độc là chính. Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, nhưng bản lĩnh hạ độc có thể khiêu khích cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, thậm chí là thứ ba. Thuộc hạ cũng không dám chọc vào y, nếu tôn chủ định thu phục người này thì nhất định phải đề phòng độc dược của y”.
“Còn hai phái chủ của Âm Dương Phái là Dương Thiên và Âm Đế là phu phụ, họ tu luyện phương pháp song tu, hầu hết người của môn phái này cũng luyện công theo phương pháp ấy. Bây giờ, bọn họ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, họ mà liên thủ lại thì sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba”.
“Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế, thú vị đấy!”
“Tôn chủ, người…”
“Đi, Thạch Thiên Phong, ngươi hãy đi với ta một chuyến!”
“Đi đâu ạ?”
“Đến Độc Thần Môn trước!”, Mục Vỹ trêu chọc nói: “Cao thủ luyện độc à? Ta không sợ kẻ đó mạnh, chỉ sợ không có dã tâm thôi, chứ có rồi thì sẽ phải đầu quân cho ta!”, Mục Vỹ tự tin nói.
Dù Thạch Thiên Phong không biết tại sao Mục Vỹ lại tự tin như thế, nhưng gã đã chứng kiến sự đáng sợ của Mục Vỹ, chỉ thiên hoả thôi đã đủ khiến gã sợ phát khiếp rồi.
Độc Thần Môn nằm ở phía Nam của thành Đông Vân, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt, con đường phía trước cũng không một bóng người dám lai vãng.
Ai của thành Đông Vân cũng biết tới danh tiếng của Độc Thần Môn.
“Tôn chủ, để thuộc hạ đi gõ cửa!”
“Không muốn chết thì đứng im đây!”, Mục Vỹ nói khẽ rồi bước lên, một ngọn lửa bùng cháy trong tay, cánh cổng đó lập tức bốc cháy, một làn khói tím thuận theo cánh cửa lan vào bên trong.
“Người của Độc Thần Môn này độc ác lắm đấy ạ”, Thạch Thiên Phong vẫn sợ sệt nói.
“Vào thôi!”
“Ai dám tự ý xông vào Độc Thần Môn ta!”
Mấy chục người lập tức lao từ bên trong ra, thấy Mục Vỹ và Thạch Thiên Phong, họ tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Ta là minh chủ của Đao Minh, đây là tôn chủ của Vỹ Môn, mau gọi môn chủ Độc Ngọc Tử của các ngươi ra đây”.
Thạch Thiên Phong mượn oai của Mục Vỹ quát lớn.
“Hơ Thạch Thiên Phong, ngươi đầu quân cho Vỹ Môn rồi đấy à! Vỹ Môn sắp sụp đổ rồi, không phải ngươi giả vờ đi theo họ để hòng nuốt trọn Vỹ Môn đấy chứ!”
Một giọng nói u ám vang từ phía sau đám người lên, Độc Ngọc Tử mặc y phục màu đen chầm chậm bước ra.
Mặt Độc Ngọc Tử trông tái nhợt, vóc dáng cân đối, quanh đôi mắt có màu xanh.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy người này, thầm thấy hào hứng.
Mục Vỹ tiến lên trước một bước rồi nói: “Một tháng trước, chắc ngươi đã luyện chế Bách Diện Độc Tâm Thủ, nhưng đáng tiếc đã thất bại, mà bản thân còn trúng độc. Ngươi định lấy độc trị độc nên đã uống Lạc Cốt Tán, tiếc rằng chất độc còn phát tác mạnh hơn, ngươi lại uống Hắc Thù Tâm Độc, Bách Bộ Xuyên Tâm và Vạn Tâm Phù Thủ Độc, nhưng độc tố lúc tăng lúc giảm. Chắc ngươi còn sống được khoảng một tháng nữa, nếu không muốn chết thì tới Vỹ Môn tìm ta, nhất định ngươi sẽ không hối hận đâu!”
Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi.
“Ớ… Chúng ta về luôn ạ?”, Thạch Thiên Phong ngẩn ra rồi nói với Độc Ngọc Tử: “Lão độc vật, đi theo tôn chủ chắc chắn ngươi sẽ không hối hận đâu!”
Nói xong, gã cũng quay người đi luôn.
Độc Ngọc Tử đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người đó rời đi rồi rơi vào trầm tư.
Thạch Thiên Phong tiếp tục dẫn Mục Vỹ tới Âm Dương Phái.
Thấy bức tranh song tu với đủ mọi kiểu dáng trên cổng của Âm Dương Phái, Mục Vỹ thầm thấy đã nắm chắc phần thắng.
Hai người họ đi vào trong một lúc rồi trở ra ngay.
Lần này, Thạch Thiên Phong đã phục Mục Vỹ sát đất.
“Rồi, mọi việc đã xong, giờ về chờ tin thôi!”
Mục Vỹ vỗ tay rồi thong dong rời đi.
Ngày hôm sau, thành Đông Vân đã hoàn toàn bùng nổ.
Một tin tức chấn động đã lan truyền khắp thành.
Đầu tiên là Đao Minh gia nhập Vỹ Môn, tiếp đến là Độc Thần Môn, rồi tới Âm Dương Phái.
Ba thế lực lớn này đều đã gia nhập Vỹ Môn, điều này khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Chương 448: Thế lực hạng nhất
Thật sự không một ai tin có chuyện này xảy ra.
Lý do là bởi Vỹ Môn đang trên đà sa sút, nhưng ai dè họ không cần động tới binh đao đã thu phục được ba môn phái khác.
Trong đại sảnh của Vỹ Môn lúc này.
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, còn Mặc Dương ngồi bên cạnh.
Ngồi lần lượt bên dưới là các cường giả cảnh giới Thông Thần của ba môn phái lớn như Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị, Thạch lão tam, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế.
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cất giọng: “Ta đã thực hiện lời hứa với mọi người, giờ ta chỉ cần sự trung thành của các ngươi thôi”.
“Ngoài ra, Vỹ Môn không chứa chấp kẻ bất tài, mỗi tháng ít nhất phải đột phá cảnh giới một lần, nếu ba tháng liên tiếp vẫn giậm chân tại chỗ thì sẽ bị đuổi ngay lập tức. Tài nguyên và vật liệu để tu luyện thì các ngươi không cần phải lo, tiền phí cho điện Tam Cực cũng thế, các ngươi chỉ cần nâng cao thực lực thôi”.
“Nhưng có một điểm ta cần phải nhấn mạnh, ta đã đưa cho các ngươi võ kỹ, công pháp cùng tài nguyên để tu luyện rồi, vì thế sau này thành Đông Vân sẽ là thiên hạ của Vỹ Môn, từ giờ sẽ chỉ có Vỹ Môn thôi, chứ không còn Đao Minh, Độc Thần Môn và Âm Dương Phái nữa”.
“Cuối cùng ta muốn nói là chất độc của hoả liên trên cánh tay các ngươi là do các ngươi tự nguyện đưa vào, chỉ cần các ngươi không phản bội Vỹ Môn thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì cả. Nếu ai làm chuyện gì bất trung với Vỹ Môn thì ta sẽ giết kẻ đó ngay”.
“Tôn chủ yên tâm, có bao nhiêu đan dược, linh thạch và linh khí để dùng thế này thì tôn chủ có đuổi, Thạch lão đại ta cũng không đi đâu ạ!”, Thạch Thiên Phong cười lớn nói.
Độc Ngọc Tử có vẻ u ám, trầm giọng nói: “Ta còn muốn theo tôn chủ học độc thuật…”
Dương Thiên là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ông ta nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta còn muốn tôn chủ truyền nốt cho pháp quyết tu luyện!”
Nói rồi, ông ấy dịu dàng nhìn sang Âm Đế ở bên cạnh.
Âm Đế là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, bà ấy đang nhìn Dương Thiên rồi trách mắng gì đó.
Tối qua, bọn họ đã thay đổi công pháp, tu luyện theo bí tịch hợp hoan mà Mục Vỹ truyền cho, phải nói là mơ màng như người say rượu, vì thế bây giờ chỉ muốn tu luyện công pháp tiếp theo thôi, chứ nào còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
“Nếu vậy thì ta mong mọi người hãy nhớ lời mình đã nói hôm nay, bởi ta nghĩ mọi người sẽ không thể chịu được cái giá của sự phản bội đâu!”
Mục Vỹ hờ hững nói.
Hắn biết rõ thứ đáng tin nhất khi thu phục lòng người là tình nghĩa, tiếp đến chính là lợi ích và thực lực.
Càng khiến người ta tin tưởng bao nhiêu thì họ càng nể mình bấy nhiêu.
Điều Mục Vỹ muốn làm bây giờ chính là khiến người cầm đầu của ba môn phái sợ hãi.
Một tháng sau đó, Mục Vỹ chỉ ở trong Vỹ Môn để xem Mặc Dương tổ chức sắp xếp lại môn phái.
Trong một tháng này, vết thương của Lâm Khánh Khiếu đã chuyển biến tốt lên.
Khi Độc Ngọc Tử và Thạch Thiên Phong thấy Lâm Khánh Khiếu khoẻ mạnh, thậm chí còn đột phá từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần thì đều ngạc nhiên không nói nên lời.
Vỹ Môn bây giờ là tập hợp của bốn thế lực lớn, thêm thiên binh vạn mã nữa nên đã chiếm cứ cả thành Đông Vân, hơn nữa khi Lâm Khánh Khiếu bước vào tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần, thế lực hạng hai này đã dần chuyển thành thế lực hạng nhất.
Sau khi chỉnh đốn lại thành Đông Vân, Vỹ Môn bắt đầu nộp phí cho điện Tam Cực.
Nhưng Mục Vỹ không lo về vấn đề này, số tiền mà Vạn Quỷ lão nhân tích luỹ cho Quang Minh Giáo hàng nghìn năm khéo còn nhiều hơn cả thế lực lớn Trung Châu bây giờ.
Bây giờ, hắn là người đứng dưới mái hiên nên phải cúi đầu, nộp phí thì nộp phí, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bắt điện Tam Cực trả lại bằng hết.
Loáng cái ba tháng đã trôi qua, trong thời gian này, Vỹ Môn coi như đã chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi và bắt đầu thu thuế từ các hiệu buôn và thế lực nhỏ khác.
Vỹ Môn đã đổi vị trí, toạ lạc ở trung tâm thành Đông Vân, mở rộng Đao Minh của trước kia ra để Vỹ Môn toả sáng hơn.
Sau ba tháng phát triển, Vỹ Môn đã có hàng chục nghìn người, hơn nữa Lâm Khánh Khiếu tiếp tục đột phá lên cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám.
Khi môn phái nào ở Trung Châu có võ giả đạt tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì sẽ đạt tiêu chuẩn trở thành thế lực hạng nhất.
Nhưng bây giờ xem ra Vỹ Môn vẫn chỉ ở cấp thấp trong các thế lực hạng nhất thôi.
Phía Bắc Trung Châu Đại Lục! Điện Tam Cực!
Điện Tam Cực có khí thế hùng mạnh, chính điện của ba cung điện giống hệt nhau nằm ở trung tâm của điện Tam Cực.
Lúc này có ba người đang ngồi ngay ngắn trong cung điện ở trung tâm của điện Tam Cực.
Người ngồi bên trái có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, trông như mới hơn ba mươi tuổi, hai tay người đó đặt lên đùi, gương mặt tươi cười nhìn xuống dưới.
Đây chính là Vương Chí Kiệt, trưởng tộc nhà họ Vương, đồng thời là một trong ba điện chủ của điện Tam Cực.
Người ngồi giữa khá gầy, nhưng tướng mạo rất anh tuấn, toàn thân trông sắc sảo như một thanh bảo kiếm.
Đây là Lí Vân Tiêu, trưởng tộc nhà họ Lí.
Người ngồi bên phải hơi mập, nhưng trông rất hoạt bát và thân thiện như đại thúc hàng xóm, nhưng giữa hai chân mày lại có sát khí bức người.
Đó chính là Dương Đình Ngọc, trưởng tộc nhà họ Dương.
Có rất nhiều người đang tập trung ở trong đại điện, bọn họ chia làm ba hàng đứng phía dưới, lần lượt là người của những thế lực nắm quyền hành của nhà họ Vương, Lí và Dương.
Điện Tam Cực do ba gia tộc hạng nhất hợp nhất với nhau mà thành, qua hàng nghìn năm phát triển, cuối cùng đã thành lập được thế lực liên minh.
Qua nhiều năm phát triển của thế lực liên minh này, mối quan hệ giữa ba gia tộc lớn đã trở nên vô cùng khăng khít, nhờ các cuộc liên hôn và hỗ trợ nhau trong nhiều năm nên bọn họ đã coi nhau như người trong nhà.
Đây là lý do quan trọng nhất khiến điện Tam Cực có thể hưng thịnh đến tận bây giờ.
Ba vị trưởng tộc của đời này cũng chính là ba đại điện chủ, bọn họ không hề xét nét nhau nên mới khiến điện Tam Cực phát triển nhanh chóng trong mấy chục năm trở lại đây.
Chương 449: Con rể tương lai
“Trạch Lâm, thành Đông Vân đã nộp phí chưa?” Vương Chí Kiệt nhìn Lí Trạch Lâm ở phía dưới rồi ôn tồn cười hỏi.
“Rồi ạ! Qua ba tháng tổ chức lại, nay Vỹ Môn đã trở thành bá chủ mới của thành Đông Vân, tiền môn chủ Lâm Khánh Khiếu đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám”.
Dương Đình Ngọc nói: “Sao? Lâm Khánh Khiếu ư? Ngày xưa, ta từng gặp ông ấy, người này rất kiên định, có thể bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì đúng là không đơn giản!”
“Này Dương huynh, ta còn nghe nói Lâm Khánh Khiếu ấy có thể đột phá cảnh giới là nhờ vào sư phụ của con rể Mặc Dương của mình. Chuyện này có đúng không hả Trạch Lâm?”
“Bẩm trưởng tộc Vương, đúng ạ!”
Lí Trạch Lâm do dự một lát rồi nói tiếp: “Với lại, muội muội Tâm Nhã và người này…”
“Trạch Lâm!”, nghe thấy thế, Lí Vân Tiêu lên tiếng.
“Lão Lí, sao huynh không cho cậu ấy nói?”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Hai cô con gái của ta có tính cách giống mẹ, luôn thích làm theo ý mình, Tâm Nhã lại còn… haizz…”
“Trưởng tộc Vương, muội muội Tâm Nhã chỉ có tình cảm với sư phụ của Mặc Dương, mà Mục Vỹ đó cũng xứng đôi với muội muội Tâm Nhã”, Lí Trạch Lâm nói một cách khéo léo.
“Ta thấy Mục Vỹ đó chưa bằng Lí Trạch Lâm con được!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Nha đầu này chỉ giỏi kiếm chuyện cho ta, chứ nào biết san sẻ gánh nặng với cha mình như con”.
Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng.
“Lão Vương, hay hôm nào chúng ta tới coi con rể tương lai của huynh thế nào đi!”
“Ta không thèm!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Có câu tuyển rể như nhìn con gái mình bị heo cướp đi mất, giờ ta đang thấy đúng như vậy đấy. Mục Vỹ đó, ta nhìn sao cũng thấy không xứng”.
“Đó là do hắn mới tới Trung Châu Đại Lục thôi, chứ hắn đã đắc tội hết với Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Tông và đảo Thiên Tà rồi. Để coi bước tiếp theo tiểu tử này định làm gì!”
Chuyện Tử Mộc chính là Mục Vỹ đương nhiên không thể giấu được tai mắt của các thế lực lớn của điện Tam Cực.
Những chuyện mà Mục Vỹ đã gây ra ở đế quốc Nam Vân cũng rất nổi tiếng, những người có máu mặt như bọn họ đương nhiên phải có tai mắt rồi.
“Thôi vậy, thôi vậy!”
Lí Vân Tiêu xua tay nói: “Ba tháng nữa, các thế lực lớn ở Trung Châu Đại Lục sẽ đổ dồn về Vạn Quỷ Phủ Quật để dò la bí mật của nơi đó. Đến lúc ấy, đương nhiên điện Tam Cực cũng sẽ tới, tiện thể lựa chọn vài thế lực thuộc hạ xuất sắc để cùng phát triển luôn, lúc đi nhớ dẫn theo người của Vỹ Môn!”
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi thông báo ngay ạ!”
Chuyện Mục Vỹ bị ném vào Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ có Thánh Vũ Dịch và Tần Mộng Dao biết, tin tức này chưa truyền tới điện Tam Cực.
Nếu bọn họ mà biết tin này, có lẽ đã lập tức lôi cổ Mục Vỹ tới để moi bằng hết bí mật ra.
Nhưng mục đích Thánh Vũ Dịch ném Mục Vỹ vào Vạn Quỷ Phủ Quật là để Tần Mộng Dao mau chóng thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau đó mượn sức mạnh đó để mở Vạn Quỷ Phủ Quật.
Tình cờ thế nào vì Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật nên nơi đó đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ còn lại điện trong điện, một cung điện giả mà Vạn Quỷ lão nhân xây dựng để cố ý đánh lừa mọi người thôi.
Nhưng chỉ có Mục Vỹ biết điều này, mà đương nhiên hắn sẽ không nói cho ai biết.
Bất kể là Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà hay Lục Ảnh Huyết Tông, khi đối mặt với một nơi đầy mê hoặc thế này thì sao mà cầm lòng được.
Kiểu gì họ cũng lao vào.
Vì thế hắn đang chờ xem kịch hay.
Nhưng vào sáng sớm một ngày, Mục Vỹ vừa ngủ dậy đã thấy ngực mình có thứ gì mềm mại.
Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một gương mặt tươi cười cực kỳ quyến rũ đang lẳng lặng nhìn hắn.
“Tâm Nhi…”
“Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã rúc đầu vào ngực Mục Vỹ, nước mắt trực trào.
“Đồ xấu xa, muội cứ tưởng huynh chết rồi, không ngờ huynh…”
Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vương Tâm Nhã rồi mỉm cười nói: “Sao ta có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Yên tâm, kẻ có thể giết ta chưa tồn tại trên đời này đâu!”
“Nhưng mới sáng ngày ra muội đã leo lên giường rồi đè lên người ta thế này là nguy hiểm cho ta đấy!”
“Sao? Muội có đè huynh đâu?”
“Muội không cảm thấy à?”
Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi kéo chăn, sau đó lôi Vương Tâm Nhã vào.
Cảnh xuân xuất hiện trong phòng, một khung cảnh rực rỡ…
Tới khi mặt trời lên cao, hai người mới rời khỏi phòng, Mục Vỹ phát hiện Mặc Dương đang đứng cách đó không xa.
“Sư phụ!”
“Hử? Mặc Dương, con đến đây làm gì?”
“À… thiếu điện chủ Lí Trạch Lâm của điện Tam Cực vừa đến ạ, nói là có chuyện muốn thương lượng với người!”
“Ừm! Hắn tới lâu chưa?”
“Từ sáng sớm ạ!”
“Cái gì? Thế sao bây giờ con mới bảo ta!”, Mục Vỹ ngẩn ra.
“Tại…”
Mặc Dương câm nín lẩm bẩm sau khi nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi: “Nếu con gọi sư phụ từ sớm thì khéo còn bị ăn đòn ý!”
“Tiểu yêu tinh này, muội đến với Lí Trạch Lâm đúng không?”
“Ừm!”, Vương Tâm Nhã thẳng thắn đáp.
“Sao muội không nói…”
“Huynh…”, Vương Tâm Nhã chẹp miệng nói: “Muội tính nói với huynh rồi, nhưng huynh có cho muội cơ hội đâu!”
“Thế hắn tới có chuyện gì? Ta đã nộp đủ phí cho điện Tam Cực rồi mà!”, Mục Vỹ khó hiểu nói.
“Ba tháng nữa, các thế lực lớn đều sẽ phái người tới Vạn Quỷ Phủ Quật, Lí bá bá biết huynh là con rể của cha muội nên muốn huynh đi cùng!”
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ trợn mắt há mồm.
Chương 450: Gặp nhạc phụ
"Ta không đi!"
Trong đại sảnh Vỹ Môn, Mục Vỹ vừa nghe Lí Trạch Lâm nói xong từ chối ngay tắp lự.
"Sao vậy?", Lí Trạch Lâm cực kỳ ngạc nhiên: "Mục huynh, vào Vạn Quỷ Phủ Quật đúng là thu hoạch được rất nhiều thứ tốt nhưng không phải lần nào cũng tìm được kho tàng đâu, hiếm lắm!"
"À thì... Lí Trạch Lâm, huynh về nói cho ba vị điện chủ là Mục Vỹ không có số hưởng kho báu, không đi Vạn Quỷ Phủ Quật đâu. Lần sau đi, lần sau đi".
"Nếu lần này đi thì có cơ hội gặp được thiên chi kiêu tử của các thế lực lớn trên Trung Châu Đại Lục đấy Mục huynh, chắc huynh hứng thú với chuyện này chứ?"
"Thôi ta xin kiếu!"
Mục Vỹ tiếp tục từ chối: "Lí huynh, huynh cũng biết Vỹ Môn do đệ tử bảo bối của ta quản lý vừa đi vào ổn định mà, ta đi rồi lỡ có chuyện gì thì sao? Giờ ta không đi được đâu!"
"Ơ kìa..."
Ban đầu Lí Trạch Lâm đoán rằng chắc chắn Mục Vỹ sẽ mừng rớt nước mắt khi biết mình được cho theo cùng trong chuyến đến Vạn Quỷ Phủ Quật, không ngờ hắn cứ luôn miệng từ chối.
Khó cho gã quá!
Lúc Lí Trạch Lâm trở lại điện Tam Cực bẩm báo, ba vị điện chủ cũng ngạc nhiên quá đỗi.
Cơ hội quý giá thế này mà Mục Vỹ không muốn đi?
"Các huynh nhìn kìa, các huynh nhìn kìa, tiểu tử này đúng là ngu ngốc, tham sống sợ chết quá! Chẳng biết Tâm Nhã vừa ý cậu ta chỗ nào nữa!", Vương Chí Kiệt hùng hổ nói, cực kỳ tức giận.
Vương Tâm Nhã, con gái của ông ấy chạy sang thành Đông Vân mất rồi, đã vậy con rể tương lại còn cái kiểu này, ông ấy mất mặt quá đi mất.
"Lão Vương, huynh gấp cái gì, chưa biết nguyên nhân mà?", Lí Vân Tiêu lên tiếng: "Trạch Lâm, lại nói cho Vương thúc thúc của con biết cụ thể xem nào?"
"À, là thế này. Mục Vỹ bảo rằng hiện tại Vỹ Môn vừa sáp nhập, cần huynh ấy ở lại thành Đông Vân trông chừng phòng khi xuất hiện biến cố ạ".
"Lảm nhảm!"
Vương Chí Kiệt mắng: "Cậu ta nghĩ mình là ai? Cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba là ngon lắm chắc? Lâm Khánh Khiếu không trông được hay sao mà cần cậu ta trông?"
"Khụ khụ... Vương thúc thúc, là tầng thứ tư...", Lí Trạch Lâm lúng túng sửa lại.
"Cậu ta...", Vương Chí Kiệt muốn nói tiếp lại nghe vậy, tức thì ngẩn người.
Tầng thứ tư?
Thông Thần tầng thứ tư rồi?
Sao chưa gì tiểu tử này đã lên một tầng cảnh giới thế kia!
"Chà, Vương huynh, ta nghĩ huynh nên tự đi thuyết phục thằng bé đi, bọn ta không can thiệp vào đâu!"
"Chuẩn rồi chuẩn rồi, chuyện nhà huynh nên bọn ta cũng không tiện xen vào!"
Lí Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc vừa cười ha ha vừa rời khỏi đại điện. Lí Trạch Lâm không dám chần chừ, vội vàng đi theo.
"Tên nhãi chết bầm, để xem cậu ta tính làm gì!"
Đêm đó, Mục Vỹ vừa tu luyện xong thì cảm nhận được một khí tức nguy hiểm tiếp cận từ sau lưng.
Một đóa hỏa liên tím tức khắc bốc cháy, phừng một tiếng, nổ ra những ngọn lửa tím rực rỡ.
Nhưng sự bộc phát của hỏa liên tím bị một chưởng dập tắt như chỉ là thổi tắt một ngọn nến, chẳng làm nên chuyện gì.
"Ông là ai?"
Mục Vỹ nhìn người đàn ông trung niên có nét cương nghị trước mặt, lạnh lùng hỏi.
"Cậu khỏi cần biết ta là ai!", Vương Chí Kiệt giận dữ nói: "Ba năm trước, Mục Vỹ cậu rơi xuống Lôi Âm Cốc, may mắn có được thiên hỏa, ba năm sau quay trở lại một cách vinh quang, bày mưu lập kế làm dấy lên mâu thuẫn giữa Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Các thông qua thu phục Thông Thần Các, Địa Sát Đường và Tụ Tiên Các dưới thân phận Tử Mộc, bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Sau đó tiêu diệt ba gia tộc Cổ, Lâm và và hoàng thất, báo thù thành công!"
"Nhưng người tính không bằng trời tính!", Vương Chí Kiệt nói tiếp: "Không ngờ những việc đó lại liên tiếp dẫn tới sự phẫn nộ của ba cao thủ vượt trên Thông Thần là tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch, tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm, đảo chủ đảo Thiên Tà - Quân Vô Tà".
"Dù vậy, cậu vẫn có thể khiến Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà có xích mích với nhau, chiến thắng hai người họ với Cổ Ngọc Long Tinh, nhưng cuối cùng bất lực bị tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch bắt đi, từ đó mai danh ẩn tích".
"Chuyện này mới qua mấy tháng mà cậu đã đến Trung Châu rồi, đúng là tài giỏi!"
Nghe thấy lời nói của người này, Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi mỉm cười.
"Kính chào tiền bối!"
"Hửm? Cậu biết ta là ai sao?", Vương Chí Kiệt sửng sốt.
"Tất nhiên rồi ạ!"
Mục Vỹ thản nhiên trả lời: "Tiền bối tức giận với vãn bối nhưng lại không ra tay giáo huấn. Tiếp đó, tiền bối nắm rõ mọi chuyện của vãn bối, hẳn là Lí Trạch Lâm đã kể. Tu vi của tiền bối cao như thế có lẽ là người nắm giữ chức vụ cao trong điện Tam Cực. Người có thể làm một vị quyền cao chức trọng trong điện Tam Cực đến gặp vãn bối một chuyến chỉ có Tâm Nhi, do đó người là… phụ thân của Tâm Nhi, Vương Chí Kiệt, điện chủ Vương!"
"Tiểu tử thối này, khéo ăn khéo nói thật đấy, nhưng chẳng được tích sự gì đâu!"
Vương Chí Kiệt hừ lạnh: "Khi nào ta sẽ tính sổ chuyện con gái ta với cậu sau".
"Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi vì sao cậu không muốn đi Vạn Quỷ Phủ Quật".
"Lý do đơn giản thôi ạ, vì con không đi được".
Vương Chí Kiệt mỉm mai: "Sao không đi được?"
Mục Vỹ ho mấy cái: "Trước đây các thế lực lớn trong Trung Châu Đại Lục thường đi ba năm một lần nhưng kết quả thì sao? Đều về tay không cả. Chưa kể lần nào đi cũng thiệt hại rất lớn mới đổi lại được chút lợi ích nhỏ nhoi đó, không đáng chút nào".
"Nhưng nếu lần này đúng lúc kho tàng mở thì sao?"
Mở? Có mở cũng là đồ giả, chết còn thảm hơn nữa!
Đương nhiên Mục Vỹ chỉ để câu này trong lòng.
“Tử Mộc tiên sinh cứ nói đừng ngại!”, Lâm Khánh Khiếu nghiêm nghị nói.
“Minh chủ của Đao Minh đã chết, còn hai trợ thủ đắc lực mà Vỹ Môn ông cử đi chắc đã đầu quân cho Đao Minh rồi. Bây giờ, mọi trách nhiệm của Vỹ Minh đều dồn hết cho con gái ông và đồ đệ của ta, vì thế ta nghĩ chắc ông biết nếu ông chết thì khả năng cao Vỹ Minh cũng sẽ sụp đổ!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta buộc phải cho ông một chút áp lực, kẻo không chẳng may ông không cầm cự được cũng không sao, nhưng chắc con gái ông và đồ đệ của ta sẽ mắng ta té tát mất!”
“Ha ha… Tử Mộc tiên sinh đúng là người thú vị và thẳng thắn!”
Lâm Khánh Khiếu cười lớn nói: “Ta hiểu rồi! Nếu không bị kẻ khác hãm hại thì lão đây đâu có thảm thế này, không trả được thù này thì ta chết cũng không nhắm mắt!”
“Đã vậy thì bắt đầu luôn thôi!”
Nói rồi, Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường.
“Lâm lão gia, ông cố chịu đựng một chút!”
Nghe thấy vậy, Lâm Khánh Khiếu gật đầu, Mục Vỹ dần đặt tay lên người ông ấy.
Các đoá hoả liên màu tím bắt đầu bùng cháy ngọn lửa cùng màu xung quanh người Lâm Khánh Khiếu, ngọn lửa chỉ tập trung quanh người ông ấy chứ không tản đi đâu.
Tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, những ngọn lửa ấy bám sát vào người Lâm Khánh Khiếu, chứ không ảnh hưởng chút nào tới chăn gối cả.
Âm thanh như tiếng nướng thịt liên tục vang lên, các ngọn lửa màu tím cứ thế đốt cháy trên người Lâm Khánh Khiếu.
Sắc mặt ông ấy ngày càng tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng ông ấy vẫn cắn răng chịu đựng.
Điều này khiến gương mặt Lâm Khánh Khiếu nhăn nhó khó coi.
Nhưng sau đó những tổn thương ứ đọng trong cơ thể của ông ấy đã hoá thành từng luồng khí đen rồi chầm chậm được loại bỏ ra ngoài.
Quá trình này diễn ra rất chậm.
Mục Vỹ không dám lơ đễnh, vì quá tập trung nên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Sau đó, khi có ngọn lửa thâm nhập vào cơ thể, Lâm Khánh Khiếu bắt đầu run lên.
“Cha…”
Lâm Tinh lo lắng, không nhịn được kéo lấy cánh tay của Mặc Dương.
“Đừng lo!”, Mặc Dương khẽ an ủi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Khánh Khiếu càng ngày run mạnh hơn, đôi tay ông ấy bám chặt xuống giường, cố nhịn không kêu la.
Đến Mục Vỹ còn phải khâm phục khả năng chịu đựng của ông ấy.
Bởi hắn biết rất rõ khả năng đốt cháy của Tử Liên Yêu Hoả.
Hai chữ khủng khiếp cũng không đủ để diễn tả về nó.
Từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa trên đầu ngón tay của Mục Vỹ dần tắt.
“Được rồi, lần đầu tiên kết thúc, khoảng một tháng nữa lệnh tôn sẽ hồi phục”.
Mục Vỹ khẽ thở ra một hơi: “Ban đầu ta cứ tưởng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thành công thôi, nhưng giờ xem ra thành công hẳn rồi, khả năng chịu đựng của lệnh tôn thật sự khiến ta khâm phục!”
Mục Vỹ nói lời này hoàn toàn thật lòng, có lẽ qua được cơn bệnh này thì thực lực của Lâm Khánh Khiếu sẽ tăng thêm một bậc.
Lúc này trời đã sáng bảnh, có tiếng huyên náo vang lên bên ngoài Vỹ Môn.
Mục Vỹ căn dặn Lâm Khánh Khiếu nghỉ ngơi rồi đi thẳng ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”, Mặc Dương đi ra ngoài rồi không nhịn được quát.
“Môn chủ, người của Đao Minh đến rồi ạ. Họ cứ hùng hùng hổ hổ, có vẻ tới kiếm chuyện đấy ạ!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương cau mày rồi đi ra ngoài cổng.
Đội quân hàng nghìn người của Đao Minh đang đứng tập trung bên ngoài Vỹ Môn, ai nấy đều cầm đao kiếm với vẻ hung hăng.
Thạch Thiên Phong, Thạch lão tam và Thạch lão nhị đứng đầu, thấy Mặc Dương đi ra, bọn họ lập tức biến sắc mặt.
“Tham kiến môn chủ!”
Thạch Thiên Phong quỳ ngay xuống, chắp tay lạy.
Mọi người xung quanh biến sắc mặt nhìn Mặc Dương rồi cũng quỳ hết xuống.
Mặc Dương đờ người ra, mấy trăm người của Vỹ Môn cũng vậy.
“Đờ ra đấy làm gì, không mau bảo mọi người đứng dậy đi!”, một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Mặc Dương.
“Mọi người… đứng dậy đi!”
Mặc Dương ngẩn ra rồi giơ tay lên nói.
“Tạ môn chủ!”
Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị và Thạch lão tam lập tức đứng dậy.
Thạch Thiên Phong nhìn Mục Vỹ rồi chạy nhanh tới, chắp tay nói: “Tôn chủ, ba huynh đệ chúng ta nguyện ý đi theo tôn chủ, hơn nữa để bày tỏ thành ý, chúng ta đã bắt Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng để làm quà gặp mặt ạ!”
Nói rồi, có người ở phía sau gã đã dẫn hai người kia lên.
Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng không còn chút dáng vẻ nào của cường giả cảnh giới Thông Thần nữa, mặt mày cả hai bầm dập, hơi thở yếu ớt.
“Tôn chủ, còn mấy trăm tên phản bội Vỹ Môn cũng đều bị bọn ta giết hết vào tối qua rồi!”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương đờ người ra.
Mục Vỹ gật đầu nói: “Đám phản bội đó giết là đúng, còn hai người này thì… hãy giao cho môn chủ! Mà ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Tôn chủ ạ!”, Thạch Thiên Phong cười nói: “Người là sư phụ của môn chủ nên chúng ta gọi người là tôn chủ quá hợp lý rồi”.
“Cách gọi này ta thích!”, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nếu ngươi đã đầu quân cho Vỹ Minh ta thì đương nhiên ta không thể bạc đãi ngươi, Mặc Dương, thưởng chút gì đó cho bọn họ đi!”
“Vâng!”
Một đống linh thạch và linh khí xuất hiện.
Chương 447: Thu phục lần lượt
“Đây là phần thưởng của sư phụ ta dành cho các ngươi, chỉ cần các ngươi trung thành với Vỹ Môn thì sau này sẽ còn được thưởng nhiều hơn!”
Mặc Dương cao giọng nói.
Nhưng khi nhìn thấy đống linh thạch và linh khí này thì đám người của Đao Minh đâu còn tâm trạng nào nghe Mặc Dương nói nữa.
Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn các bảo bối chất như núi dưới đất.
“Thạch Thiên Phong, ngươi phải bảo đảm là chia hết những thứ này cho mọi người một cách công bằng, nếu để ta phát hiện ngươi ăn bớt của ai thì đừng có trách!”
“Vâng vâng!”
Thạch Thiên Phong chợt thấy đây là sự lựa chọn sáng suốt nhất của gã sau khi sư phụ gã qua đời.
Gã trù tính tất cả mọi thứ là vì cái gì? Chính là vì linh thạch, linh khí cùng thiên tài địa bảo cần trong tu luyện, bây giờ chúng đều đang bày ra trước mặt gã.
Có những thứ này rồi thì gã còn phải lo gì nữa?
“Thạch Thiên Phong, ta phải nói với ngươi điều này. Nội bộ của Đao Minh ngươi đang rất rối loạn, các ngươi gộp vào với người của Vỹ Môn ta thì tạm thời chia mười lăm người một đội, mười đội thành một đại đội. Các tiểu đội trưởng và đại đội trưởng phải là người đức cao vọng trọng và có thực lực mạnh mẽ. Ngươi hãy bàn tính những chuyện này với Mặc Dương, nhưng chắc ngươi cũng biết bây giờ Mặc Dương chính là môn chủ!”
“Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ!”
Bọn họ đã được chứng kiến thực lực của Mục Vỹ, hơn nữa bọn họ cũng không thể giải được chất độc của hoả liên.
Bây giờ xem ra đầu quân cho Vỹ Môn sẽ có rất nhiều lợi ích, mà không có tổn hại gì.
“Lát nữa, ngươi hãy đi theo ta rồi kể ta nghe về Độc Thần Môn và Âm Dương Phái!”, Mục Vỹ nhìn Thạch Thiên Phong rồi dặn dò.
“Vâng!”
Mọi người dần giải tán, Thạch Thiên Phong đi theo Mục Vỹ đến đại điện của Vỹ Môn.
“Thưa tôn chủ, môn chủ của Độc Thần Môn là Độc Ngọc Tử, người này luôn mơ ước làm một thầy luyện đan nhưng không ngờ lại thành độc sư. Y rất độc ác, thủ đoạn hạ độc kỳ dị, mà người của Độc Thần Môn chủ yếu cũng sử dụng thủ đoạn hạ độc là chính. Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, nhưng bản lĩnh hạ độc có thể khiêu khích cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, thậm chí là thứ ba. Thuộc hạ cũng không dám chọc vào y, nếu tôn chủ định thu phục người này thì nhất định phải đề phòng độc dược của y”.
“Còn hai phái chủ của Âm Dương Phái là Dương Thiên và Âm Đế là phu phụ, họ tu luyện phương pháp song tu, hầu hết người của môn phái này cũng luyện công theo phương pháp ấy. Bây giờ, bọn họ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, họ mà liên thủ lại thì sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba”.
“Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế, thú vị đấy!”
“Tôn chủ, người…”
“Đi, Thạch Thiên Phong, ngươi hãy đi với ta một chuyến!”
“Đi đâu ạ?”
“Đến Độc Thần Môn trước!”, Mục Vỹ trêu chọc nói: “Cao thủ luyện độc à? Ta không sợ kẻ đó mạnh, chỉ sợ không có dã tâm thôi, chứ có rồi thì sẽ phải đầu quân cho ta!”, Mục Vỹ tự tin nói.
Dù Thạch Thiên Phong không biết tại sao Mục Vỹ lại tự tin như thế, nhưng gã đã chứng kiến sự đáng sợ của Mục Vỹ, chỉ thiên hoả thôi đã đủ khiến gã sợ phát khiếp rồi.
Độc Thần Môn nằm ở phía Nam của thành Đông Vân, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt, con đường phía trước cũng không một bóng người dám lai vãng.
Ai của thành Đông Vân cũng biết tới danh tiếng của Độc Thần Môn.
“Tôn chủ, để thuộc hạ đi gõ cửa!”
“Không muốn chết thì đứng im đây!”, Mục Vỹ nói khẽ rồi bước lên, một ngọn lửa bùng cháy trong tay, cánh cổng đó lập tức bốc cháy, một làn khói tím thuận theo cánh cửa lan vào bên trong.
“Người của Độc Thần Môn này độc ác lắm đấy ạ”, Thạch Thiên Phong vẫn sợ sệt nói.
“Vào thôi!”
“Ai dám tự ý xông vào Độc Thần Môn ta!”
Mấy chục người lập tức lao từ bên trong ra, thấy Mục Vỹ và Thạch Thiên Phong, họ tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Ta là minh chủ của Đao Minh, đây là tôn chủ của Vỹ Môn, mau gọi môn chủ Độc Ngọc Tử của các ngươi ra đây”.
Thạch Thiên Phong mượn oai của Mục Vỹ quát lớn.
“Hơ Thạch Thiên Phong, ngươi đầu quân cho Vỹ Môn rồi đấy à! Vỹ Môn sắp sụp đổ rồi, không phải ngươi giả vờ đi theo họ để hòng nuốt trọn Vỹ Môn đấy chứ!”
Một giọng nói u ám vang từ phía sau đám người lên, Độc Ngọc Tử mặc y phục màu đen chầm chậm bước ra.
Mặt Độc Ngọc Tử trông tái nhợt, vóc dáng cân đối, quanh đôi mắt có màu xanh.
Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy người này, thầm thấy hào hứng.
Mục Vỹ tiến lên trước một bước rồi nói: “Một tháng trước, chắc ngươi đã luyện chế Bách Diện Độc Tâm Thủ, nhưng đáng tiếc đã thất bại, mà bản thân còn trúng độc. Ngươi định lấy độc trị độc nên đã uống Lạc Cốt Tán, tiếc rằng chất độc còn phát tác mạnh hơn, ngươi lại uống Hắc Thù Tâm Độc, Bách Bộ Xuyên Tâm và Vạn Tâm Phù Thủ Độc, nhưng độc tố lúc tăng lúc giảm. Chắc ngươi còn sống được khoảng một tháng nữa, nếu không muốn chết thì tới Vỹ Môn tìm ta, nhất định ngươi sẽ không hối hận đâu!”
Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi.
“Ớ… Chúng ta về luôn ạ?”, Thạch Thiên Phong ngẩn ra rồi nói với Độc Ngọc Tử: “Lão độc vật, đi theo tôn chủ chắc chắn ngươi sẽ không hối hận đâu!”
Nói xong, gã cũng quay người đi luôn.
Độc Ngọc Tử đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người đó rời đi rồi rơi vào trầm tư.
Thạch Thiên Phong tiếp tục dẫn Mục Vỹ tới Âm Dương Phái.
Thấy bức tranh song tu với đủ mọi kiểu dáng trên cổng của Âm Dương Phái, Mục Vỹ thầm thấy đã nắm chắc phần thắng.
Hai người họ đi vào trong một lúc rồi trở ra ngay.
Lần này, Thạch Thiên Phong đã phục Mục Vỹ sát đất.
“Rồi, mọi việc đã xong, giờ về chờ tin thôi!”
Mục Vỹ vỗ tay rồi thong dong rời đi.
Ngày hôm sau, thành Đông Vân đã hoàn toàn bùng nổ.
Một tin tức chấn động đã lan truyền khắp thành.
Đầu tiên là Đao Minh gia nhập Vỹ Môn, tiếp đến là Độc Thần Môn, rồi tới Âm Dương Phái.
Ba thế lực lớn này đều đã gia nhập Vỹ Môn, điều này khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Chương 448: Thế lực hạng nhất
Thật sự không một ai tin có chuyện này xảy ra.
Lý do là bởi Vỹ Môn đang trên đà sa sút, nhưng ai dè họ không cần động tới binh đao đã thu phục được ba môn phái khác.
Trong đại sảnh của Vỹ Môn lúc này.
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, còn Mặc Dương ngồi bên cạnh.
Ngồi lần lượt bên dưới là các cường giả cảnh giới Thông Thần của ba môn phái lớn như Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị, Thạch lão tam, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế.
Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cất giọng: “Ta đã thực hiện lời hứa với mọi người, giờ ta chỉ cần sự trung thành của các ngươi thôi”.
“Ngoài ra, Vỹ Môn không chứa chấp kẻ bất tài, mỗi tháng ít nhất phải đột phá cảnh giới một lần, nếu ba tháng liên tiếp vẫn giậm chân tại chỗ thì sẽ bị đuổi ngay lập tức. Tài nguyên và vật liệu để tu luyện thì các ngươi không cần phải lo, tiền phí cho điện Tam Cực cũng thế, các ngươi chỉ cần nâng cao thực lực thôi”.
“Nhưng có một điểm ta cần phải nhấn mạnh, ta đã đưa cho các ngươi võ kỹ, công pháp cùng tài nguyên để tu luyện rồi, vì thế sau này thành Đông Vân sẽ là thiên hạ của Vỹ Môn, từ giờ sẽ chỉ có Vỹ Môn thôi, chứ không còn Đao Minh, Độc Thần Môn và Âm Dương Phái nữa”.
“Cuối cùng ta muốn nói là chất độc của hoả liên trên cánh tay các ngươi là do các ngươi tự nguyện đưa vào, chỉ cần các ngươi không phản bội Vỹ Môn thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì cả. Nếu ai làm chuyện gì bất trung với Vỹ Môn thì ta sẽ giết kẻ đó ngay”.
“Tôn chủ yên tâm, có bao nhiêu đan dược, linh thạch và linh khí để dùng thế này thì tôn chủ có đuổi, Thạch lão đại ta cũng không đi đâu ạ!”, Thạch Thiên Phong cười lớn nói.
Độc Ngọc Tử có vẻ u ám, trầm giọng nói: “Ta còn muốn theo tôn chủ học độc thuật…”
Dương Thiên là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ông ta nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta còn muốn tôn chủ truyền nốt cho pháp quyết tu luyện!”
Nói rồi, ông ấy dịu dàng nhìn sang Âm Đế ở bên cạnh.
Âm Đế là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, bà ấy đang nhìn Dương Thiên rồi trách mắng gì đó.
Tối qua, bọn họ đã thay đổi công pháp, tu luyện theo bí tịch hợp hoan mà Mục Vỹ truyền cho, phải nói là mơ màng như người say rượu, vì thế bây giờ chỉ muốn tu luyện công pháp tiếp theo thôi, chứ nào còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
“Nếu vậy thì ta mong mọi người hãy nhớ lời mình đã nói hôm nay, bởi ta nghĩ mọi người sẽ không thể chịu được cái giá của sự phản bội đâu!”
Mục Vỹ hờ hững nói.
Hắn biết rõ thứ đáng tin nhất khi thu phục lòng người là tình nghĩa, tiếp đến chính là lợi ích và thực lực.
Càng khiến người ta tin tưởng bao nhiêu thì họ càng nể mình bấy nhiêu.
Điều Mục Vỹ muốn làm bây giờ chính là khiến người cầm đầu của ba môn phái sợ hãi.
Một tháng sau đó, Mục Vỹ chỉ ở trong Vỹ Môn để xem Mặc Dương tổ chức sắp xếp lại môn phái.
Trong một tháng này, vết thương của Lâm Khánh Khiếu đã chuyển biến tốt lên.
Khi Độc Ngọc Tử và Thạch Thiên Phong thấy Lâm Khánh Khiếu khoẻ mạnh, thậm chí còn đột phá từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần thì đều ngạc nhiên không nói nên lời.
Vỹ Môn bây giờ là tập hợp của bốn thế lực lớn, thêm thiên binh vạn mã nữa nên đã chiếm cứ cả thành Đông Vân, hơn nữa khi Lâm Khánh Khiếu bước vào tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần, thế lực hạng hai này đã dần chuyển thành thế lực hạng nhất.
Sau khi chỉnh đốn lại thành Đông Vân, Vỹ Môn bắt đầu nộp phí cho điện Tam Cực.
Nhưng Mục Vỹ không lo về vấn đề này, số tiền mà Vạn Quỷ lão nhân tích luỹ cho Quang Minh Giáo hàng nghìn năm khéo còn nhiều hơn cả thế lực lớn Trung Châu bây giờ.
Bây giờ, hắn là người đứng dưới mái hiên nên phải cúi đầu, nộp phí thì nộp phí, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bắt điện Tam Cực trả lại bằng hết.
Loáng cái ba tháng đã trôi qua, trong thời gian này, Vỹ Môn coi như đã chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi và bắt đầu thu thuế từ các hiệu buôn và thế lực nhỏ khác.
Vỹ Môn đã đổi vị trí, toạ lạc ở trung tâm thành Đông Vân, mở rộng Đao Minh của trước kia ra để Vỹ Môn toả sáng hơn.
Sau ba tháng phát triển, Vỹ Môn đã có hàng chục nghìn người, hơn nữa Lâm Khánh Khiếu tiếp tục đột phá lên cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám.
Khi môn phái nào ở Trung Châu có võ giả đạt tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì sẽ đạt tiêu chuẩn trở thành thế lực hạng nhất.
Nhưng bây giờ xem ra Vỹ Môn vẫn chỉ ở cấp thấp trong các thế lực hạng nhất thôi.
Phía Bắc Trung Châu Đại Lục! Điện Tam Cực!
Điện Tam Cực có khí thế hùng mạnh, chính điện của ba cung điện giống hệt nhau nằm ở trung tâm của điện Tam Cực.
Lúc này có ba người đang ngồi ngay ngắn trong cung điện ở trung tâm của điện Tam Cực.
Người ngồi bên trái có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, trông như mới hơn ba mươi tuổi, hai tay người đó đặt lên đùi, gương mặt tươi cười nhìn xuống dưới.
Đây chính là Vương Chí Kiệt, trưởng tộc nhà họ Vương, đồng thời là một trong ba điện chủ của điện Tam Cực.
Người ngồi giữa khá gầy, nhưng tướng mạo rất anh tuấn, toàn thân trông sắc sảo như một thanh bảo kiếm.
Đây là Lí Vân Tiêu, trưởng tộc nhà họ Lí.
Người ngồi bên phải hơi mập, nhưng trông rất hoạt bát và thân thiện như đại thúc hàng xóm, nhưng giữa hai chân mày lại có sát khí bức người.
Đó chính là Dương Đình Ngọc, trưởng tộc nhà họ Dương.
Có rất nhiều người đang tập trung ở trong đại điện, bọn họ chia làm ba hàng đứng phía dưới, lần lượt là người của những thế lực nắm quyền hành của nhà họ Vương, Lí và Dương.
Điện Tam Cực do ba gia tộc hạng nhất hợp nhất với nhau mà thành, qua hàng nghìn năm phát triển, cuối cùng đã thành lập được thế lực liên minh.
Qua nhiều năm phát triển của thế lực liên minh này, mối quan hệ giữa ba gia tộc lớn đã trở nên vô cùng khăng khít, nhờ các cuộc liên hôn và hỗ trợ nhau trong nhiều năm nên bọn họ đã coi nhau như người trong nhà.
Đây là lý do quan trọng nhất khiến điện Tam Cực có thể hưng thịnh đến tận bây giờ.
Ba vị trưởng tộc của đời này cũng chính là ba đại điện chủ, bọn họ không hề xét nét nhau nên mới khiến điện Tam Cực phát triển nhanh chóng trong mấy chục năm trở lại đây.
Chương 449: Con rể tương lai
“Trạch Lâm, thành Đông Vân đã nộp phí chưa?” Vương Chí Kiệt nhìn Lí Trạch Lâm ở phía dưới rồi ôn tồn cười hỏi.
“Rồi ạ! Qua ba tháng tổ chức lại, nay Vỹ Môn đã trở thành bá chủ mới của thành Đông Vân, tiền môn chủ Lâm Khánh Khiếu đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám”.
Dương Đình Ngọc nói: “Sao? Lâm Khánh Khiếu ư? Ngày xưa, ta từng gặp ông ấy, người này rất kiên định, có thể bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì đúng là không đơn giản!”
“Này Dương huynh, ta còn nghe nói Lâm Khánh Khiếu ấy có thể đột phá cảnh giới là nhờ vào sư phụ của con rể Mặc Dương của mình. Chuyện này có đúng không hả Trạch Lâm?”
“Bẩm trưởng tộc Vương, đúng ạ!”
Lí Trạch Lâm do dự một lát rồi nói tiếp: “Với lại, muội muội Tâm Nhã và người này…”
“Trạch Lâm!”, nghe thấy thế, Lí Vân Tiêu lên tiếng.
“Lão Lí, sao huynh không cho cậu ấy nói?”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Hai cô con gái của ta có tính cách giống mẹ, luôn thích làm theo ý mình, Tâm Nhã lại còn… haizz…”
“Trưởng tộc Vương, muội muội Tâm Nhã chỉ có tình cảm với sư phụ của Mặc Dương, mà Mục Vỹ đó cũng xứng đôi với muội muội Tâm Nhã”, Lí Trạch Lâm nói một cách khéo léo.
“Ta thấy Mục Vỹ đó chưa bằng Lí Trạch Lâm con được!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Nha đầu này chỉ giỏi kiếm chuyện cho ta, chứ nào biết san sẻ gánh nặng với cha mình như con”.
Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng.
“Lão Vương, hay hôm nào chúng ta tới coi con rể tương lai của huynh thế nào đi!”
“Ta không thèm!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Có câu tuyển rể như nhìn con gái mình bị heo cướp đi mất, giờ ta đang thấy đúng như vậy đấy. Mục Vỹ đó, ta nhìn sao cũng thấy không xứng”.
“Đó là do hắn mới tới Trung Châu Đại Lục thôi, chứ hắn đã đắc tội hết với Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Tông và đảo Thiên Tà rồi. Để coi bước tiếp theo tiểu tử này định làm gì!”
Chuyện Tử Mộc chính là Mục Vỹ đương nhiên không thể giấu được tai mắt của các thế lực lớn của điện Tam Cực.
Những chuyện mà Mục Vỹ đã gây ra ở đế quốc Nam Vân cũng rất nổi tiếng, những người có máu mặt như bọn họ đương nhiên phải có tai mắt rồi.
“Thôi vậy, thôi vậy!”
Lí Vân Tiêu xua tay nói: “Ba tháng nữa, các thế lực lớn ở Trung Châu Đại Lục sẽ đổ dồn về Vạn Quỷ Phủ Quật để dò la bí mật của nơi đó. Đến lúc ấy, đương nhiên điện Tam Cực cũng sẽ tới, tiện thể lựa chọn vài thế lực thuộc hạ xuất sắc để cùng phát triển luôn, lúc đi nhớ dẫn theo người của Vỹ Môn!”
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi thông báo ngay ạ!”
Chuyện Mục Vỹ bị ném vào Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ có Thánh Vũ Dịch và Tần Mộng Dao biết, tin tức này chưa truyền tới điện Tam Cực.
Nếu bọn họ mà biết tin này, có lẽ đã lập tức lôi cổ Mục Vỹ tới để moi bằng hết bí mật ra.
Nhưng mục đích Thánh Vũ Dịch ném Mục Vỹ vào Vạn Quỷ Phủ Quật là để Tần Mộng Dao mau chóng thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau đó mượn sức mạnh đó để mở Vạn Quỷ Phủ Quật.
Tình cờ thế nào vì Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật nên nơi đó đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ còn lại điện trong điện, một cung điện giả mà Vạn Quỷ lão nhân xây dựng để cố ý đánh lừa mọi người thôi.
Nhưng chỉ có Mục Vỹ biết điều này, mà đương nhiên hắn sẽ không nói cho ai biết.
Bất kể là Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà hay Lục Ảnh Huyết Tông, khi đối mặt với một nơi đầy mê hoặc thế này thì sao mà cầm lòng được.
Kiểu gì họ cũng lao vào.
Vì thế hắn đang chờ xem kịch hay.
Nhưng vào sáng sớm một ngày, Mục Vỹ vừa ngủ dậy đã thấy ngực mình có thứ gì mềm mại.
Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một gương mặt tươi cười cực kỳ quyến rũ đang lẳng lặng nhìn hắn.
“Tâm Nhi…”
“Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã rúc đầu vào ngực Mục Vỹ, nước mắt trực trào.
“Đồ xấu xa, muội cứ tưởng huynh chết rồi, không ngờ huynh…”
Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vương Tâm Nhã rồi mỉm cười nói: “Sao ta có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Yên tâm, kẻ có thể giết ta chưa tồn tại trên đời này đâu!”
“Nhưng mới sáng ngày ra muội đã leo lên giường rồi đè lên người ta thế này là nguy hiểm cho ta đấy!”
“Sao? Muội có đè huynh đâu?”
“Muội không cảm thấy à?”
Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi kéo chăn, sau đó lôi Vương Tâm Nhã vào.
Cảnh xuân xuất hiện trong phòng, một khung cảnh rực rỡ…
Tới khi mặt trời lên cao, hai người mới rời khỏi phòng, Mục Vỹ phát hiện Mặc Dương đang đứng cách đó không xa.
“Sư phụ!”
“Hử? Mặc Dương, con đến đây làm gì?”
“À… thiếu điện chủ Lí Trạch Lâm của điện Tam Cực vừa đến ạ, nói là có chuyện muốn thương lượng với người!”
“Ừm! Hắn tới lâu chưa?”
“Từ sáng sớm ạ!”
“Cái gì? Thế sao bây giờ con mới bảo ta!”, Mục Vỹ ngẩn ra.
“Tại…”
Mặc Dương câm nín lẩm bẩm sau khi nhìn bóng lưng Mục Vỹ rời đi: “Nếu con gọi sư phụ từ sớm thì khéo còn bị ăn đòn ý!”
“Tiểu yêu tinh này, muội đến với Lí Trạch Lâm đúng không?”
“Ừm!”, Vương Tâm Nhã thẳng thắn đáp.
“Sao muội không nói…”
“Huynh…”, Vương Tâm Nhã chẹp miệng nói: “Muội tính nói với huynh rồi, nhưng huynh có cho muội cơ hội đâu!”
“Thế hắn tới có chuyện gì? Ta đã nộp đủ phí cho điện Tam Cực rồi mà!”, Mục Vỹ khó hiểu nói.
“Ba tháng nữa, các thế lực lớn đều sẽ phái người tới Vạn Quỷ Phủ Quật, Lí bá bá biết huynh là con rể của cha muội nên muốn huynh đi cùng!”
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ trợn mắt há mồm.
Chương 450: Gặp nhạc phụ
"Ta không đi!"
Trong đại sảnh Vỹ Môn, Mục Vỹ vừa nghe Lí Trạch Lâm nói xong từ chối ngay tắp lự.
"Sao vậy?", Lí Trạch Lâm cực kỳ ngạc nhiên: "Mục huynh, vào Vạn Quỷ Phủ Quật đúng là thu hoạch được rất nhiều thứ tốt nhưng không phải lần nào cũng tìm được kho tàng đâu, hiếm lắm!"
"À thì... Lí Trạch Lâm, huynh về nói cho ba vị điện chủ là Mục Vỹ không có số hưởng kho báu, không đi Vạn Quỷ Phủ Quật đâu. Lần sau đi, lần sau đi".
"Nếu lần này đi thì có cơ hội gặp được thiên chi kiêu tử của các thế lực lớn trên Trung Châu Đại Lục đấy Mục huynh, chắc huynh hứng thú với chuyện này chứ?"
"Thôi ta xin kiếu!"
Mục Vỹ tiếp tục từ chối: "Lí huynh, huynh cũng biết Vỹ Môn do đệ tử bảo bối của ta quản lý vừa đi vào ổn định mà, ta đi rồi lỡ có chuyện gì thì sao? Giờ ta không đi được đâu!"
"Ơ kìa..."
Ban đầu Lí Trạch Lâm đoán rằng chắc chắn Mục Vỹ sẽ mừng rớt nước mắt khi biết mình được cho theo cùng trong chuyến đến Vạn Quỷ Phủ Quật, không ngờ hắn cứ luôn miệng từ chối.
Khó cho gã quá!
Lúc Lí Trạch Lâm trở lại điện Tam Cực bẩm báo, ba vị điện chủ cũng ngạc nhiên quá đỗi.
Cơ hội quý giá thế này mà Mục Vỹ không muốn đi?
"Các huynh nhìn kìa, các huynh nhìn kìa, tiểu tử này đúng là ngu ngốc, tham sống sợ chết quá! Chẳng biết Tâm Nhã vừa ý cậu ta chỗ nào nữa!", Vương Chí Kiệt hùng hổ nói, cực kỳ tức giận.
Vương Tâm Nhã, con gái của ông ấy chạy sang thành Đông Vân mất rồi, đã vậy con rể tương lại còn cái kiểu này, ông ấy mất mặt quá đi mất.
"Lão Vương, huynh gấp cái gì, chưa biết nguyên nhân mà?", Lí Vân Tiêu lên tiếng: "Trạch Lâm, lại nói cho Vương thúc thúc của con biết cụ thể xem nào?"
"À, là thế này. Mục Vỹ bảo rằng hiện tại Vỹ Môn vừa sáp nhập, cần huynh ấy ở lại thành Đông Vân trông chừng phòng khi xuất hiện biến cố ạ".
"Lảm nhảm!"
Vương Chí Kiệt mắng: "Cậu ta nghĩ mình là ai? Cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba là ngon lắm chắc? Lâm Khánh Khiếu không trông được hay sao mà cần cậu ta trông?"
"Khụ khụ... Vương thúc thúc, là tầng thứ tư...", Lí Trạch Lâm lúng túng sửa lại.
"Cậu ta...", Vương Chí Kiệt muốn nói tiếp lại nghe vậy, tức thì ngẩn người.
Tầng thứ tư?
Thông Thần tầng thứ tư rồi?
Sao chưa gì tiểu tử này đã lên một tầng cảnh giới thế kia!
"Chà, Vương huynh, ta nghĩ huynh nên tự đi thuyết phục thằng bé đi, bọn ta không can thiệp vào đâu!"
"Chuẩn rồi chuẩn rồi, chuyện nhà huynh nên bọn ta cũng không tiện xen vào!"
Lí Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc vừa cười ha ha vừa rời khỏi đại điện. Lí Trạch Lâm không dám chần chừ, vội vàng đi theo.
"Tên nhãi chết bầm, để xem cậu ta tính làm gì!"
Đêm đó, Mục Vỹ vừa tu luyện xong thì cảm nhận được một khí tức nguy hiểm tiếp cận từ sau lưng.
Một đóa hỏa liên tím tức khắc bốc cháy, phừng một tiếng, nổ ra những ngọn lửa tím rực rỡ.
Nhưng sự bộc phát của hỏa liên tím bị một chưởng dập tắt như chỉ là thổi tắt một ngọn nến, chẳng làm nên chuyện gì.
"Ông là ai?"
Mục Vỹ nhìn người đàn ông trung niên có nét cương nghị trước mặt, lạnh lùng hỏi.
"Cậu khỏi cần biết ta là ai!", Vương Chí Kiệt giận dữ nói: "Ba năm trước, Mục Vỹ cậu rơi xuống Lôi Âm Cốc, may mắn có được thiên hỏa, ba năm sau quay trở lại một cách vinh quang, bày mưu lập kế làm dấy lên mâu thuẫn giữa Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Các thông qua thu phục Thông Thần Các, Địa Sát Đường và Tụ Tiên Các dưới thân phận Tử Mộc, bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Sau đó tiêu diệt ba gia tộc Cổ, Lâm và và hoàng thất, báo thù thành công!"
"Nhưng người tính không bằng trời tính!", Vương Chí Kiệt nói tiếp: "Không ngờ những việc đó lại liên tiếp dẫn tới sự phẫn nộ của ba cao thủ vượt trên Thông Thần là tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch, tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm, đảo chủ đảo Thiên Tà - Quân Vô Tà".
"Dù vậy, cậu vẫn có thể khiến Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà có xích mích với nhau, chiến thắng hai người họ với Cổ Ngọc Long Tinh, nhưng cuối cùng bất lực bị tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch bắt đi, từ đó mai danh ẩn tích".
"Chuyện này mới qua mấy tháng mà cậu đã đến Trung Châu rồi, đúng là tài giỏi!"
Nghe thấy lời nói của người này, Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi mỉm cười.
"Kính chào tiền bối!"
"Hửm? Cậu biết ta là ai sao?", Vương Chí Kiệt sửng sốt.
"Tất nhiên rồi ạ!"
Mục Vỹ thản nhiên trả lời: "Tiền bối tức giận với vãn bối nhưng lại không ra tay giáo huấn. Tiếp đó, tiền bối nắm rõ mọi chuyện của vãn bối, hẳn là Lí Trạch Lâm đã kể. Tu vi của tiền bối cao như thế có lẽ là người nắm giữ chức vụ cao trong điện Tam Cực. Người có thể làm một vị quyền cao chức trọng trong điện Tam Cực đến gặp vãn bối một chuyến chỉ có Tâm Nhi, do đó người là… phụ thân của Tâm Nhi, Vương Chí Kiệt, điện chủ Vương!"
"Tiểu tử thối này, khéo ăn khéo nói thật đấy, nhưng chẳng được tích sự gì đâu!"
Vương Chí Kiệt hừ lạnh: "Khi nào ta sẽ tính sổ chuyện con gái ta với cậu sau".
"Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi vì sao cậu không muốn đi Vạn Quỷ Phủ Quật".
"Lý do đơn giản thôi ạ, vì con không đi được".
Vương Chí Kiệt mỉm mai: "Sao không đi được?"
Mục Vỹ ho mấy cái: "Trước đây các thế lực lớn trong Trung Châu Đại Lục thường đi ba năm một lần nhưng kết quả thì sao? Đều về tay không cả. Chưa kể lần nào đi cũng thiệt hại rất lớn mới đổi lại được chút lợi ích nhỏ nhoi đó, không đáng chút nào".
"Nhưng nếu lần này đúng lúc kho tàng mở thì sao?"
Mở? Có mở cũng là đồ giả, chết còn thảm hơn nữa!
Đương nhiên Mục Vỹ chỉ để câu này trong lòng.