Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1533-1538
“Cô làm hỏng khuôn mặt của tôi, Tân Chinh cũng không muốn tôi nữa! Anh ta đã tìm người phụ nữ khác! Tôi sẽ không buông tha cho cô!”
Miêu Thúy cuồng loạn mà phá hỏng hoa, rồi cô ta nghĩ ra điều gì đó, quay mặt lại và cười đắc chí, đi tới chỗ Diệp Thiên Thanh nói: “Cô có biết mặt của cô bị hủy hoại như thế nào không? Tôi đã sai người làm điều đó!”
“Cô… cô nói cái gì?” Khuôn mặt Diệp Thiên Thanh biến sắc.
“Nếu không, cô nghĩ thế nào? Diệp Thiên Thanh, cô có gia cảnh tốt, học giỏi. Lũ con trai trong trường đều vây quanh cô! Ai cũng muốn cô!
Cô luôn là người đứng đầu trong trường. Dựa vào cái gì cơ chứ? Cô sinh ra đã ở vạch đích? ” Diệp Thiên Thanh không nói nên lời, cô bị sốc trước sự thật mà Miêu Thúy nói với cô. Cô chỉ còn biết khóc, nước mắt giàn giụa.
“Tôi là bạn của cô? Cô chắc chắn coi tô là bạn chứ? Tại sao tôi không thấy được?”
“Miêu Thúy!” Giọng Diệp Thiên Thanh run lên đau đớn: “Tôi đối với cô không tốt sao? Cái gì cô không có, tôi bù đắp cho cô! Đưa cô đi ăn món mà cô chưa từng ăn! Cô bị bắt nạt, tôi đứng ra bảo vệ! Còn chưa đủ sao?”
“Có thật cô tốt vậy không? Tôi không phải là người để cô bố thí? Tôi không phải là kẻ ăn mày!” Miêu Thúy dường như bị chà đạp lên lòng kiêu hãnh của mình.
Nhưng Diệp Thiên Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng tốt với một người nào đó cũng là một tội lỗi…
“Nhìn cô sống trẻ trung và tràn đầy sức sống mỗi ngày, nghe lũ con trai nói về cô xinh đẹp ra sao, muốn làm bạn trai của cô đến nhường nào! Điều đó khiến tôi muốn hủy hoại cuộc đời cô! Tôi muốn để thanh xuân của và sắc đẹp của cô biến mất, hoàn toàn biến mất! Tôi đã tìm được người để hủy hoại cô, và tôi rất hài lòng! Diệp Thiên Thanh, cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào? Ha ha ha!
“Miêu Thúy cười rồi quay người rời đi.
Diệp Thiên Thanh đứng đó, lạnh người, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Buổi tối, Diệp Thiên Thanh đi tới quán bar, thu mình trong góc say khướt. Chiếc bọc trên mặt cô được cởi ra và vô thức vứt trên bàn.
Diệp Thiên Thanh nằm bẹp, ánh mắt thất thần, nước mắt chảy ròng ròng.
Sự huyên náo và mờ ảo trong quán bar không liên quan gì đến cô.
Lời Miêu Thuý nói lúc sáng vẫn văng vẳng bên bên tai, Diệp Thiên Thanh vẫn cho rằng Miêu Thuý phản bội mình nhưng thì ra không phải là phản bội mà là đã giấu sẵn con dao chỉ chờ cơ hội đâm một nhát sau lưng mình mà thôi, Diệp Thiên Thanh nghĩ nát óc vẫn không hiểu mình đã làm gì có lỗi với cô ta!
Cô nhớ lại lúc mới quen Miêu Thuý, quần áo trên người cô ta cộng lại cũng chỉ hơn 3 triệu. Là một người không thích nói chuyện, lúc người khác chơi đùa thì cô ta ngồi tại chỗ đọc sách, viết chữ.
Bị người khác làm khó dễ cũng không hề nói tiếng nào.
Diệp Thiên Thanh thấy vậy không đành lòng, tiếp cận cô ta, đối xử tốt với cô ta, ở trong trường học bảo vệ cho cô ta, sau đó không còn ai kiếm chuyện với Miêu Thuý nữa.
Diệp Thiên Thanh không thể không thừa nhận lúc đó đọc sách là bởi vì bạn nam mình thầm mến, cũng không cố tình làm gì hết nhưng vô tình lại tạo ra hiệu ứng như vậy.
Sau đó cô và Miêu Thuý trở thành bạn tốt, đưa cô ta đi ăn chơi, tặng quà sinh nhật cho cô ta. Diệp Thiên Thanh nhớ rõ lần đầu tiên mừng sinh nhật với Miêu Thuý, cô ta cảm động đến bật khóc, nói lúc ở nhà cô ta chưa từng tổ chức sinh nhật bởi vì trong nhà không có tiền. Sau đó cô ta còn nói muốn thi vào cùng trường đại học với cô.
Diệp Thiên Thanh đăng ký vào trường đại học tốt nhất thủ đô, là phái thực lực có tiền cũng chưa chắc vào được.
Nhưng thành tích của Diệp Thiên Thanh rất cao, luôn nằm trong top 3 toàn trường, còn thành tích của Miêu Thuý tuy cũng không tệ nhưng muốn vào được trường đó thì còn hơi xa vời.
Vì thế nên Diệp Thiên Thanh vừa học cùng vừa dạy kèm thêm cho Miêu Thuý, cũng may cô ta là người rất biết cố gắng.
Cuối cùng hai người đều thi đậu vào trường mình mong muốn. Ngày nhận được tin trúng tuyển Miêu Thuý rất vui, mời Diệp Thiên Thanh đi ăn, cô đồng ý, nghĩ Miêu Thuý thi đậu đại học thì tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.
Nhưng không lâu sau Diệp Thiên Thanh gặp chuyện, gương mặt cô bị hủy, cuộc sống trượt dốc không phanh.
Lúc đi học mang khẩu trang bị bạn học nữ cố tình kéo xuống, sau đó chuyện cô xấu xí lấy tốc độ sét đánh lan truyền ra khắp trường.
Không ai muốn tới gần, thậm chí họ còn chọc phá cô, Diệp Thiên Thanh không ngờ mình cũng sẽ có ngày hôm nay.
Tuy Miêu Thuý vẫn nói chuyện với cô nhưng hai người không còn thân thiết như trước nữa, cô ta cũng có bạn bè riêng của mình.
Cho đến khi trong nhà sắp xếp hôn sự cho Diệp Thiên Thanh thì sau khi Miêu Thuý biết được muốn bày kế thử xem người kia có thật lòng với cô không, cô ta có thể giúp cô kiểm tra xem anh ta có lăng nhăng hay không.
Diệp Thiên Thanh không đồng ý, cảm thấy như vậy là không tốt. Nếu đã quyết định đi tới kết hôn thì phải chân thành với nhau mới đúng.
Chưa học xong đại học Diệp Thiên Thanh đã gả cho Tân Chinh. Kết quả không lâu sau Diệp Thiên Thanh phát hiện Tân Chinh và Miêu Thuý rất thân thiết, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi Miêu Thuý chạy tới nói với Diệp Thiên Thanh là cô ta và Tân Chinh đã ở bên nhau rồi, còn cho Diệp Thiên Thanh coi video hai người hôn nhau, hy vọng Diệp Thiên Thanh để cho hai người họ ở bên nhau.
Từ lúc bắt đầu Diệp Thiên Thanh đã biết vai trò của mình trong cuộc hôn nhân này là gì, chỉ là vẫn khờ dại cho rằng mình có thể khiến Tân Chinh thay đổi. Anh ta tìm phụ nữ cũng được nhưng sao phải là Miêu Thuý, nhục nhã như vậy làm sao Diệp Thiên Thanh chịu nổi?
Diệp Thiên Thanh muốn làm cho ra lẽ nhưng Tân Chinh nói anh ta thích Miêu Thuý, phải là Miêu Thuý mới được, nếu Diệp Thiên Thanh cô không chịu nổi thì ly hôn đi.
Cô không muốn ly hôn, vì hy vọng Tân Chinh có thể hồi tâm chuyển ý cho nên đối xử với anh ta càng tốt hơn.
Nhưng mà… sự chân thành cuối cùng cũng chỉ đem cho chó ăn hết.
Diệp Thiên Thanh hiểu ra rồi, là vì gương mặt mình bị huỷ cho nên dù mình làm tốt đến cỡ nào Tân Chinh cũng sẽ không quan tâm đâu.
Một tháng ba mươi ngày thì có hai mươi lăm ngày Tân Chinh không ở nhà, Diệp Thiên Thanh sống giống như ở quá vậy.
Diệp Thiên Thanh nghĩ có lẽ nếu mặt mình trị khỏi thì Tân Chinh sẽ trở về với gia đình, vì thế cô hỏi thăm khắp nơi tìm được Đế thần y, sau đó lặn lội đi chữa mặt… Ly hôn, chữa khỏi mặt, lấy về cổ phần thuộc về mình sau đó bắt đầu lại từ đầu!
Chỉ là không ngờ tình bạn mình đào tim đào phổi ra đối đãi lại biến thành trò cười! Cuộc đời Diệp Thiên Thanh chính là bị Miêu Thuý làm cho tan nát, làm ơn mắc oán chính là như thế này đi!
Diệp Thiên Thanh uống đến say khướt vừa đứng dậy định đi thì bị người bên cạnh đụng vào loạng choạng ngã xuống đất.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông đâm vào Diệp Thiên Thanh vội đỡ cô dậy.
“Tôi… Tôi không sao…” Diệp Thiên Thanh vừa nói vừa ngước mặt lên.
“Thấy ghê quá đi!” Người đàn ông vừa nhìn thấy mặt cô đã lập tức rụt tay lại.
Diệp Thiên Thanh vội che mặt mình lại nhưng vẫn khiến nhiều người chú ý, những câu bàn tán chói tai không ngừng vang lên — “Xấu như vậy còn chạy quán bar tới làm cái gì? Chẳng lẽ chúng ta tới đây là để tìm gái xấu chắc?”
“Cũng có thể có người thích mấy dạng ‘khuyết tật’ này đấy”
“Nhìn dáng người cũng không tệ đấy”
“Tắt đèn rồi thì thấy gì nữa đâu mà lo”
“Nhưng mà cơ thể có xấu giống mặt không vậy?”
“Lột đồ ra nhìn thử xem là biết chứ gì? Ha ha ha..”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Dù Diệp Thiên Thanh uống say nhưng nghe những lời nói chói tai đó vẫn cảm thấy lạnh lòng. Bịt tai lại thì không thể che mặt, che mặt thì không thể bịt tai, Cô vừa khóc vừa bò đi muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng lại bị cản lại: “Chạy cái gì? Tuy cô em xấu xí nhưng các anh không ghét bỏ đâu mài”
“Nhưng tôi ghét!” Diệp Thiên Thanh muốn chạy qua hướng khác nhưng vẫn bị chặn lại, muốn tìm người xin giúp đỡ nhưng khắp nơi đều là những người đang xem kịch vui.
Bởi vì xấu cho nên đi tới đâu cũng bị xua đuổi, cũng bị ức hiếp, cho dù là quán bar cũng vậy!
“Cô gái xấu xí, bọn anh không phải muốn ăn hiếp em đâu, bọn anh muốn thương em mài”
“Đúng vậy, bọn anh chưa từng chơi gái xấu đâu, thử xem cảm giác có phải mới lạ không!” Lúc nãy vừa mới chê người ta xấu, bây giờ đã trở mặt rồi, đúng là không kén chọn!
“Tôi đã kết hôn rồi!” Diệp Thiên Thanh muốn bọn chúng từ bỏ cái ý nghĩ ghê tởm đó đi.
“Kết hôn rồi à? Có kinh nghiệm càng tốt chứ sao? Chúng ta đi thuê phòng nào…” Một tên trong đám kéo tay Diệp Thiên Thanh lôi đi.
“Đừng! Buông tôi ra!” Diệp Thiên Thanh sợ tới mặt mày trắng bệch hét lên: “Có phải là Miêu Thuý kêu các người làm như vậy không? Có phải không?”
“Cứu tôi với! Buông tôi ra!” Diệp Thiên Thanh cầu xin những người xung quanh cứu mình nhưng bọn họ không những không những không muốn cứu mà còn muốn gia nhập.
“Giữ sức để lát nữa hẳn kêu đi” Một tên lưu manh nói.
“Không…” Diệp Thiên Thanh tuyệt vọng.
Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu xa mà…
Lúc Diệp Thiên Thanh sắp bị lôi ra ngoài sảnh thì toàn bộ đèn và nhạc trong quán bỗng nhiên tắt hết, xung quanh đột nhiên tối đen —
“Chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
“Quán bar mà cũng cúp điện à?”
“Làm gì thế? Đang coi vui mà… A!” Tên kia còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt.
Tiếng hét kia khiến đám người đang chìm trong bóng tối càng thêm hoảng loạn, nhân viên bảo vệ la hét mọi người giữ trật tự — “Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, chúng tôi lập tức đi kiểm tra xảy ra chuyện gì!”
“Làm ăn kiểu gì thế?”
“Di động đâu rồi? Mở đèn pin lên xem xem…” Đèn trong điện thoại dù sáng nhưng vẫn có giới hạn, chiếu qua chỗ vang lên tiếng kêu thảm thiết ban nấy.
“A, có người nằm dưới đất!”
“Chết… Chết rồi à?” Bên này còn chưa xác định người kia đã chết hay chưa thì bên kia lại có người kêu thảm.
Diệp Thiên Thanh kinh hãi phát hiện người đang kéo tay cô đã buông ra ngã xuống đất rồi, tiếng kêu ban nấy rõ ràng của của hắn ta, Diệp Thiên Thanh sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.
Đèn di động chiếu lên người đang nằm dưới đất, phát hiện hai người kia đã nằm cứng đơ, đôi mắt trợn lên giống như chết không nhắm mắt.
Mà giữa mày bọn họ có cắm một mảnh bình rượu.
Diệp Thiên Thanh ngây người, Sao lại… Sao lại thế này?
“Ai làm?”
“Có phải mày không?
“Sao có thể là tao được?” Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ quán bar lâm vào khủng hoảng Diệp Thiên Thanh hoang mang lo sợ cứng đờ đứng đó, đột nhiên cổ tay bị năm lấy, vừa định kêu lên thì đã bị bịt miệng kéo vào trong bóng tối— “Ưm!” Một tiếng ‘Ưnï nhỏ bé chìm vào trong bầu không khí bất an không hề khiến ai phát hiện.
Diệp Thiên Thanh vẫn cứ nghĩ tên hung thủ kia là đến tìm mình, cuối cùng cũng bắt mình đi rồi! Đầu óc bị cồn làm cho mụ mị bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Người kia kéo Diệp Thiên Thanh ra tới hẻm nhỏ âm u bên ngoài mới thả ra, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng đưa lưng về phía đèn đường, khiến cho mặt mũi anh ta chôn vùi trong bóng đêm, giống như tử thần vậy.
Nhưng cho dù là vậy Diệp Thiên Thanh vẫn cảm nhận được sự quen thuộc: “Là… Là Đế thần y phải không?”
“Thiếu đàn ông?” Diệp Thiên Thanh bị lời nói khinh thường kia làm cho khó chịu: “Tôi…
Tôi không phải tới tìm đàn ông, chỉ là tâm trạng không tốt… Nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã cứu tôi!” là đúng” Đế Bắc Lâm xoay người bỏ đi: “Mau ly hôn, chữa đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa” Diệp Thiên Thanh nghĩ, không phải anh ta tới cứu mình sao? Nhưng dẫu sao cũng thoát được rồi, vẫn phải cảm ơn anh ta!
Thấy Đế thần bỏ đi Diệp Thiên Thanh có hơi sợ nhìn về hướng quán bar, rồi vội vàng đi theo sau anh, dường như đã quên mất lời anh mới nói lúc nãy.
Một người đi trước một người đi sau, người đi sau chỉ mãi lo nhìn về hướng khác nên không hay biết người phía trước đã dừng lại cho nên đâm sâm vào—
“Á!” Diệp Thiên Thanh giật mình lùi lại, che cái mũi của mình, đau quát! Lưng anh ta cứng ghê “Còn có chuyện gì nữa?” Dù là đôi mắt hay là ánh mắt của Đế Bắc Lâm đều sắc bén như dao.
“Tôi… Đường về nhà tôi cũng là hướng này” Diệp Thiên Thanh chỉ tay về phía trước.
Đế Bắc Lâm xoay người bỏ đi không để ý tới cô nữa. Nhưng vừa đi được hai bước đã nghe phía sau ‘bịch một tiếng.
Đế Bắc Lâm quay đầu lại, người vừa nãy còn đang đứng bây giờ đã ngã xuống đất không nhúc nhích. Anh híp mắt đi tới ngồi xuống, nắm cảm Diệp Thiên Thanh lên, nương ánh đèn nhìn thấy được khuôn mặt chăng chịt vết sẹo của cô.
“Ưm, thoải mái..” Diệp Thiên Thanh cảm giác dưới cằm lành lạnh thì cọ cọ như con mèo nhỏ. Rất rõ ràng là tác dụng của rượu mạnh đến bây giờ mới bộc phát, say mèm rồi.
“Đứng dậy” Diệp Thiên Thanh không chỉ có không đứng dậy mà còn tìm một tư thế thoải mái nằm ngủ ngon lành, cô chắc chắn rằng đây là giường lớn trong nhà mình!
Đế Bắc Lâm thấy vậy đen mặt, chẳng lẽ phải ôm cô về?
Đời này anh ta chưa từng ôm ai ngoài cháu trai, cháu gái con của em gái đâu.
Trong bóng đêm ánh mắt anh loé sáng chiếu lên người đang nằm dưới đất: “Tôi chưa bao giờ ôm người ngoài, trừ thi thể. Có muốn tôi giết cô xong rồi ôm thi thể về nhà không?”
Dường như Diệp Thiên Thanh cảm nhận được nguy hiểm, rụt cổ lại, càng sáp qua nơi lạnh lẽo kia! Hai tay còn nắm chặt tay Đế Bắc Lâm như sợ anh chạy mất.
Ánh mắt Đế Bắc Lâm dừng trên ngón tay của Diệp Thiên Thanh, không những đẹp mà còn mềm mại giống như không có xương. Nếu dùng dao mổ ra thì không biết xương bên trong có hình dạng gì…
Cửa phòng mở ra, Đế Bắc Lâm ôm Diệp Thiên Thanh đi vào sau đó ném lên giường. Vừa định đứng dậy thì Diệp Thiên Thanh đã vừa khóc lên vừa nói mớ: “Đối xử tốt với một người cũng sai ư… Vì sao lại đối xử với tôi như vậy… Tôi thật lòng đối xử… Sao lại muốn làm tổn thương tôi…”
Đế Bắc Lâm nhíu mày, không muốn ly hôn? Không muốn buông tay một người đàn ông không thích mình là chuyện ngu xuẩn nhất.
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Thanh tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt ngồi dậy mơ hồ một phút mới nhớ lại chuyện xảy ra ở quán bar, bao gồm gặp được Đế thần y. Nhưng lại không nhớ rõ mình làm sao về nhà được?
Chắc là… Tự mình về quá? Nếu không thì làm sao trở về được…
Hôm sau trong văn phòng Tư Hải Minh tập đoàn Vương Tân.
Màn hình trên tường chiếu tin tức tối qua— Tối hôm qua quán bar nào đó có người chết, đầu bị mảnh thủy tinh cắm vào tử vong tại chỗ.
Tư Hải Minh thâm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn vào màn hình, lát sau lấy di động ra gọi điện thoại: “Là anh làm?”
“Nhìn ra rš trong lòng.
“Không phải kêu anh kín tiếng rồi sao?” à?” Đế Bắc Lâm lười biếng nói, hoàn toàn không để “Cho nên mới là mảnh vỡ bình rượu chứ không phải dao đấy! Không còn gì nữa thì cúp đây, còn nữa, tránh xa em gái tôi một chút!” Nói xong cúp máy.
Tư Hải Minh mím môi, vẻ mặt lạnh lùng. Sau đó ấn điện thoại nội bộ kêu chương Vĩ đến dặn dò: “Đi xử lý chuyện này” chương Vĩ nhìn tin tức trên màn hình, hiểu rõ đáp: “Vâng”
“Điều tra thêm tối qua quán bar đã xảy ra chuyện gì”
“Được” Sau khi chương Vĩ đi rồi Tư Hải Minh nhấn tiếp một dãy số khác: “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở đâu anh không biết sao?”
“Anh đến đón em”
“Không được, đang chơi vui vẻ mà! Em ăn cơm chiều rồi mới về”
“Anh Thy” Giọng Tư Hải Minh nghe hơi khó chịu.
“Này Tư Hải Minh, anh nhiều chuyện quá đi? Em đi chơi cũng phải quy định thời gian nữa à? Không liên quan đến anh, vậy đi, không được gọi điện thoại tới nữa!” Đế Anh Thy rất dứt khoát tắt điện thoại của Tư Hải Minh.
Kiều Như An ở bên cạnh nghĩ thầm trong lòng, được cưng chiều đến kiêu ngạo như vậy rốt cuộc Tư Hải Minh thích cô ta ở điểm nào cơ chứ?
Lâu dần rồi sẽ chán ghét thôi!
Khi Đế Anh Thy nhìn qua Kiều Như An đã đổi thành khuôn mặt khác, lo lắng hỏi: “Anh Thy à trở về đi, lúc nào ăn cơm mà chẳng được, tôi không muốn hai người cãi nhau đâu”
“Không cần quan tâm anh ta” Đế Anh Thy nói.
Dù không có Kiều Như An, cô vẫn cảm thấy Tư Hải Minh lo quá nhiều!
Không thể đi ra ngoài một mình, ra ngoài không phải có người đi theo thì là điện thoại không ngừng, cô là đứa trẻ ba tuổi sợ đi lạc sao!
Sau đó Tư Hải Minh không gọi điện đến nữa, Đế Anh Thy đi dạo phố với Kiều Như An sau đó đi ăn cơm chiều. Lúc ra khỏi nhà hàng thì cô ngạc nhiên nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài.
Kiều Như An cũng chú ý tới chiếc xe kia, không cần nhìn thấy người cũng biết bên trong là ai. Cô ta muốn gặp Tư Hải Minh nhưng anh lại không đi xuống, chỉ để bảo vệ mở cửa ra. Bên trong lộ ra cặp chân dài khiến thùng xe trở nên chật hẹp, sự gợi cảm không cố ý vẫn lan toả ra ngoài.
Đế Anh Thy nhìn chiếc xe kia, chẳng lẽ anh đã chờ ở đây lâu rồi? Cô cảm thấy với tính cách cố chấp của Tư Hải Minh thì làm vậy cũng không có gì lạ…
“Anh Thy à mau đi đi, đừng để ngài Tư chờ lâu” Kiều Như An chăm Sóc nói.
Theo lý thì Kiều Như An không có xe, Tư Hải Minh có thể tiện đường đưa cô ta về khách sạn chứ gì. Nhưng Đế Anh Thy chỉ lầm bầm trong cổ họng không nói ra “Tôi kêu xe cho cô.” Đế Anh Thy nói.
“Không cần, tôi lớn như vậy rồi cô đừng lo. Mau đi đi!” Kiều Như An đẩy cô.
“Vậy thôi được. Đến khách sạn thì nhắn tin cho tôi”
“Được” Đế Anh Thy lên xe. Kiều Như An nhìn thấy lúc cửa xe chưa kịp đóng lại thì Đế Anh Thy nhào qua bên kia. Nhìn tư thế không giống như cô nhào vào ngực, mà là vừa lên xe đã bị Tư Hải Minh kéo qua.
Lòng Kiều Như An lạnh lếo, vô cùng chua xót. Khi nào thì Tư Hải Minh mới có thể nhìn thấy mình đây? Nhất định sẽ có một ngày như vậy…
“Ưm..” Đế Anh Thy vừa lên xe đã bị Tư Hải Minh hôn sâu, miễn cưỡng mới dứt ra được, không ngừng thở dốc: “Anh… Làm gì thế?”
“Đi chơi có nhớ anh không, hửm?” Ánh mắt Tư Hải Minh vừa đen vừa sâu, chỉ nhìn một cái đã giống như nuốt nửa người vào bụng.
Đế Anh Thy muốn gỡ cánh tay trên eo xuống mà không được, cạn lời nhìn anh: “Có phải anh chưa ăn cơm không?” Tư Hải Minh càng siết chặt cánh tay trên eo hơn, nói: “Sao vậy? Sợ không có sức?”
“.” Khoé môi Đế Anh Thy co rút, đây là chuyện cô muốn nói sao?
Anh là trẻ con đấy à?
Ngón tay chọc chọc bụng anh: “Chỗ này không ăn cơm!” Chọc đến cơ bụng cứng hết cả lên!
“Không có” Mắt Tư Hải Minh gợn sóng, đáng yêu quá!
“Vậy anh chờ ở đây bao lâu rồi?”
“Không lâu.” Đế Anh Thy tin mới lạ, không lâu sao vẫn chưa kịp ăn cơm?
“Đi ăn cơm với anh” Tư Hải Minh cọ mũi mình lên mũi cô, vừa dịu dàng vừa ái muội khiến cô đỏ mặt, quên luôn lời từ chối.
Xe chạy nửa giờ thì đến một nhà hàng xa hoa. Ngồi ở phòng riêng, trên bàn đây những món ngon, Đế Anh Thy chú ý tới đây đều là những món cô thích.
“Anh muốn ăn mấy món này à?” Đế Anh Thy lấy một đĩa đồ ngọt có tạo hình đáng yêu hỏi.
“Ừm” Tư Hải Minh cắt beefsteak xong đặt trước mặt Đế Anh Thy.
Cô nhìn miếng beefsteak còn không lớn bằng lòng bàn tay lại đắt muốn chết, lúc Tư Hải Minh gọi món cô có liếc thấy giá, xấp xỉ 30 triệu!
“Em no rồi, ăn không vô.” Đế Anh Thy nói.
“Ăn không hết thì bỏ.”
“Vậy lãng phí lắm?”
“Không, bỏ qua cho anh ăn” Đế Anh Thy cắn môi, anh muốn ăn đồ thừa của cô?
Tư Hải Minh lấy rĩa ghim một miếng thịt đưa tới miệng cô: “Nếm thử”
“Không ăn” Đế Anh Thy không chịu ăn.
Tư Hải Minh cũng không ép, giống như anh là một người đàn ông rất dịu dàng. Ai ngờ sau khi bỏ miếng beefsteak vào miệng mình thì một tay đưa qua giữ gáy cô—
“Á..” Đế Anh Thy vừa mở miệng Tư Hải Minh đã miệng đối miệng đút miếng thịt vào miệng cô.
Mặt Đế Anh Thy đỏ như vắt ra máu. Đút xong Tư Hải Minh còn đưa lưỡi liếm lên cái miệng nhỏ đã trở nên đỏ bừng của cô khiến Đế Anh Thy cảm thấy cả người như bị giật.
Miêu Thúy cuồng loạn mà phá hỏng hoa, rồi cô ta nghĩ ra điều gì đó, quay mặt lại và cười đắc chí, đi tới chỗ Diệp Thiên Thanh nói: “Cô có biết mặt của cô bị hủy hoại như thế nào không? Tôi đã sai người làm điều đó!”
“Cô… cô nói cái gì?” Khuôn mặt Diệp Thiên Thanh biến sắc.
“Nếu không, cô nghĩ thế nào? Diệp Thiên Thanh, cô có gia cảnh tốt, học giỏi. Lũ con trai trong trường đều vây quanh cô! Ai cũng muốn cô!
Cô luôn là người đứng đầu trong trường. Dựa vào cái gì cơ chứ? Cô sinh ra đã ở vạch đích? ” Diệp Thiên Thanh không nói nên lời, cô bị sốc trước sự thật mà Miêu Thúy nói với cô. Cô chỉ còn biết khóc, nước mắt giàn giụa.
“Tôi là bạn của cô? Cô chắc chắn coi tô là bạn chứ? Tại sao tôi không thấy được?”
“Miêu Thúy!” Giọng Diệp Thiên Thanh run lên đau đớn: “Tôi đối với cô không tốt sao? Cái gì cô không có, tôi bù đắp cho cô! Đưa cô đi ăn món mà cô chưa từng ăn! Cô bị bắt nạt, tôi đứng ra bảo vệ! Còn chưa đủ sao?”
“Có thật cô tốt vậy không? Tôi không phải là người để cô bố thí? Tôi không phải là kẻ ăn mày!” Miêu Thúy dường như bị chà đạp lên lòng kiêu hãnh của mình.
Nhưng Diệp Thiên Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng tốt với một người nào đó cũng là một tội lỗi…
“Nhìn cô sống trẻ trung và tràn đầy sức sống mỗi ngày, nghe lũ con trai nói về cô xinh đẹp ra sao, muốn làm bạn trai của cô đến nhường nào! Điều đó khiến tôi muốn hủy hoại cuộc đời cô! Tôi muốn để thanh xuân của và sắc đẹp của cô biến mất, hoàn toàn biến mất! Tôi đã tìm được người để hủy hoại cô, và tôi rất hài lòng! Diệp Thiên Thanh, cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào? Ha ha ha!
“Miêu Thúy cười rồi quay người rời đi.
Diệp Thiên Thanh đứng đó, lạnh người, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Buổi tối, Diệp Thiên Thanh đi tới quán bar, thu mình trong góc say khướt. Chiếc bọc trên mặt cô được cởi ra và vô thức vứt trên bàn.
Diệp Thiên Thanh nằm bẹp, ánh mắt thất thần, nước mắt chảy ròng ròng.
Sự huyên náo và mờ ảo trong quán bar không liên quan gì đến cô.
Lời Miêu Thuý nói lúc sáng vẫn văng vẳng bên bên tai, Diệp Thiên Thanh vẫn cho rằng Miêu Thuý phản bội mình nhưng thì ra không phải là phản bội mà là đã giấu sẵn con dao chỉ chờ cơ hội đâm một nhát sau lưng mình mà thôi, Diệp Thiên Thanh nghĩ nát óc vẫn không hiểu mình đã làm gì có lỗi với cô ta!
Cô nhớ lại lúc mới quen Miêu Thuý, quần áo trên người cô ta cộng lại cũng chỉ hơn 3 triệu. Là một người không thích nói chuyện, lúc người khác chơi đùa thì cô ta ngồi tại chỗ đọc sách, viết chữ.
Bị người khác làm khó dễ cũng không hề nói tiếng nào.
Diệp Thiên Thanh thấy vậy không đành lòng, tiếp cận cô ta, đối xử tốt với cô ta, ở trong trường học bảo vệ cho cô ta, sau đó không còn ai kiếm chuyện với Miêu Thuý nữa.
Diệp Thiên Thanh không thể không thừa nhận lúc đó đọc sách là bởi vì bạn nam mình thầm mến, cũng không cố tình làm gì hết nhưng vô tình lại tạo ra hiệu ứng như vậy.
Sau đó cô và Miêu Thuý trở thành bạn tốt, đưa cô ta đi ăn chơi, tặng quà sinh nhật cho cô ta. Diệp Thiên Thanh nhớ rõ lần đầu tiên mừng sinh nhật với Miêu Thuý, cô ta cảm động đến bật khóc, nói lúc ở nhà cô ta chưa từng tổ chức sinh nhật bởi vì trong nhà không có tiền. Sau đó cô ta còn nói muốn thi vào cùng trường đại học với cô.
Diệp Thiên Thanh đăng ký vào trường đại học tốt nhất thủ đô, là phái thực lực có tiền cũng chưa chắc vào được.
Nhưng thành tích của Diệp Thiên Thanh rất cao, luôn nằm trong top 3 toàn trường, còn thành tích của Miêu Thuý tuy cũng không tệ nhưng muốn vào được trường đó thì còn hơi xa vời.
Vì thế nên Diệp Thiên Thanh vừa học cùng vừa dạy kèm thêm cho Miêu Thuý, cũng may cô ta là người rất biết cố gắng.
Cuối cùng hai người đều thi đậu vào trường mình mong muốn. Ngày nhận được tin trúng tuyển Miêu Thuý rất vui, mời Diệp Thiên Thanh đi ăn, cô đồng ý, nghĩ Miêu Thuý thi đậu đại học thì tương lai sau này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.
Nhưng không lâu sau Diệp Thiên Thanh gặp chuyện, gương mặt cô bị hủy, cuộc sống trượt dốc không phanh.
Lúc đi học mang khẩu trang bị bạn học nữ cố tình kéo xuống, sau đó chuyện cô xấu xí lấy tốc độ sét đánh lan truyền ra khắp trường.
Không ai muốn tới gần, thậm chí họ còn chọc phá cô, Diệp Thiên Thanh không ngờ mình cũng sẽ có ngày hôm nay.
Tuy Miêu Thuý vẫn nói chuyện với cô nhưng hai người không còn thân thiết như trước nữa, cô ta cũng có bạn bè riêng của mình.
Cho đến khi trong nhà sắp xếp hôn sự cho Diệp Thiên Thanh thì sau khi Miêu Thuý biết được muốn bày kế thử xem người kia có thật lòng với cô không, cô ta có thể giúp cô kiểm tra xem anh ta có lăng nhăng hay không.
Diệp Thiên Thanh không đồng ý, cảm thấy như vậy là không tốt. Nếu đã quyết định đi tới kết hôn thì phải chân thành với nhau mới đúng.
Chưa học xong đại học Diệp Thiên Thanh đã gả cho Tân Chinh. Kết quả không lâu sau Diệp Thiên Thanh phát hiện Tân Chinh và Miêu Thuý rất thân thiết, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi Miêu Thuý chạy tới nói với Diệp Thiên Thanh là cô ta và Tân Chinh đã ở bên nhau rồi, còn cho Diệp Thiên Thanh coi video hai người hôn nhau, hy vọng Diệp Thiên Thanh để cho hai người họ ở bên nhau.
Từ lúc bắt đầu Diệp Thiên Thanh đã biết vai trò của mình trong cuộc hôn nhân này là gì, chỉ là vẫn khờ dại cho rằng mình có thể khiến Tân Chinh thay đổi. Anh ta tìm phụ nữ cũng được nhưng sao phải là Miêu Thuý, nhục nhã như vậy làm sao Diệp Thiên Thanh chịu nổi?
Diệp Thiên Thanh muốn làm cho ra lẽ nhưng Tân Chinh nói anh ta thích Miêu Thuý, phải là Miêu Thuý mới được, nếu Diệp Thiên Thanh cô không chịu nổi thì ly hôn đi.
Cô không muốn ly hôn, vì hy vọng Tân Chinh có thể hồi tâm chuyển ý cho nên đối xử với anh ta càng tốt hơn.
Nhưng mà… sự chân thành cuối cùng cũng chỉ đem cho chó ăn hết.
Diệp Thiên Thanh hiểu ra rồi, là vì gương mặt mình bị huỷ cho nên dù mình làm tốt đến cỡ nào Tân Chinh cũng sẽ không quan tâm đâu.
Một tháng ba mươi ngày thì có hai mươi lăm ngày Tân Chinh không ở nhà, Diệp Thiên Thanh sống giống như ở quá vậy.
Diệp Thiên Thanh nghĩ có lẽ nếu mặt mình trị khỏi thì Tân Chinh sẽ trở về với gia đình, vì thế cô hỏi thăm khắp nơi tìm được Đế thần y, sau đó lặn lội đi chữa mặt… Ly hôn, chữa khỏi mặt, lấy về cổ phần thuộc về mình sau đó bắt đầu lại từ đầu!
Chỉ là không ngờ tình bạn mình đào tim đào phổi ra đối đãi lại biến thành trò cười! Cuộc đời Diệp Thiên Thanh chính là bị Miêu Thuý làm cho tan nát, làm ơn mắc oán chính là như thế này đi!
Diệp Thiên Thanh uống đến say khướt vừa đứng dậy định đi thì bị người bên cạnh đụng vào loạng choạng ngã xuống đất.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông đâm vào Diệp Thiên Thanh vội đỡ cô dậy.
“Tôi… Tôi không sao…” Diệp Thiên Thanh vừa nói vừa ngước mặt lên.
“Thấy ghê quá đi!” Người đàn ông vừa nhìn thấy mặt cô đã lập tức rụt tay lại.
Diệp Thiên Thanh vội che mặt mình lại nhưng vẫn khiến nhiều người chú ý, những câu bàn tán chói tai không ngừng vang lên — “Xấu như vậy còn chạy quán bar tới làm cái gì? Chẳng lẽ chúng ta tới đây là để tìm gái xấu chắc?”
“Cũng có thể có người thích mấy dạng ‘khuyết tật’ này đấy”
“Nhìn dáng người cũng không tệ đấy”
“Tắt đèn rồi thì thấy gì nữa đâu mà lo”
“Nhưng mà cơ thể có xấu giống mặt không vậy?”
“Lột đồ ra nhìn thử xem là biết chứ gì? Ha ha ha..”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Dù Diệp Thiên Thanh uống say nhưng nghe những lời nói chói tai đó vẫn cảm thấy lạnh lòng. Bịt tai lại thì không thể che mặt, che mặt thì không thể bịt tai, Cô vừa khóc vừa bò đi muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng lại bị cản lại: “Chạy cái gì? Tuy cô em xấu xí nhưng các anh không ghét bỏ đâu mài”
“Nhưng tôi ghét!” Diệp Thiên Thanh muốn chạy qua hướng khác nhưng vẫn bị chặn lại, muốn tìm người xin giúp đỡ nhưng khắp nơi đều là những người đang xem kịch vui.
Bởi vì xấu cho nên đi tới đâu cũng bị xua đuổi, cũng bị ức hiếp, cho dù là quán bar cũng vậy!
“Cô gái xấu xí, bọn anh không phải muốn ăn hiếp em đâu, bọn anh muốn thương em mài”
“Đúng vậy, bọn anh chưa từng chơi gái xấu đâu, thử xem cảm giác có phải mới lạ không!” Lúc nãy vừa mới chê người ta xấu, bây giờ đã trở mặt rồi, đúng là không kén chọn!
“Tôi đã kết hôn rồi!” Diệp Thiên Thanh muốn bọn chúng từ bỏ cái ý nghĩ ghê tởm đó đi.
“Kết hôn rồi à? Có kinh nghiệm càng tốt chứ sao? Chúng ta đi thuê phòng nào…” Một tên trong đám kéo tay Diệp Thiên Thanh lôi đi.
“Đừng! Buông tôi ra!” Diệp Thiên Thanh sợ tới mặt mày trắng bệch hét lên: “Có phải là Miêu Thuý kêu các người làm như vậy không? Có phải không?”
“Cứu tôi với! Buông tôi ra!” Diệp Thiên Thanh cầu xin những người xung quanh cứu mình nhưng bọn họ không những không những không muốn cứu mà còn muốn gia nhập.
“Giữ sức để lát nữa hẳn kêu đi” Một tên lưu manh nói.
“Không…” Diệp Thiên Thanh tuyệt vọng.
Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa từng làm chuyện gì xấu xa mà…
Lúc Diệp Thiên Thanh sắp bị lôi ra ngoài sảnh thì toàn bộ đèn và nhạc trong quán bỗng nhiên tắt hết, xung quanh đột nhiên tối đen —
“Chuyện gì vậy?”
“Sao thế?”
“Quán bar mà cũng cúp điện à?”
“Làm gì thế? Đang coi vui mà… A!” Tên kia còn chưa nói hết câu đã hét lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt.
Tiếng hét kia khiến đám người đang chìm trong bóng tối càng thêm hoảng loạn, nhân viên bảo vệ la hét mọi người giữ trật tự — “Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, chúng tôi lập tức đi kiểm tra xảy ra chuyện gì!”
“Làm ăn kiểu gì thế?”
“Di động đâu rồi? Mở đèn pin lên xem xem…” Đèn trong điện thoại dù sáng nhưng vẫn có giới hạn, chiếu qua chỗ vang lên tiếng kêu thảm thiết ban nấy.
“A, có người nằm dưới đất!”
“Chết… Chết rồi à?” Bên này còn chưa xác định người kia đã chết hay chưa thì bên kia lại có người kêu thảm.
Diệp Thiên Thanh kinh hãi phát hiện người đang kéo tay cô đã buông ra ngã xuống đất rồi, tiếng kêu ban nấy rõ ràng của của hắn ta, Diệp Thiên Thanh sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.
Đèn di động chiếu lên người đang nằm dưới đất, phát hiện hai người kia đã nằm cứng đơ, đôi mắt trợn lên giống như chết không nhắm mắt.
Mà giữa mày bọn họ có cắm một mảnh bình rượu.
Diệp Thiên Thanh ngây người, Sao lại… Sao lại thế này?
“Ai làm?”
“Có phải mày không?
“Sao có thể là tao được?” Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ quán bar lâm vào khủng hoảng Diệp Thiên Thanh hoang mang lo sợ cứng đờ đứng đó, đột nhiên cổ tay bị năm lấy, vừa định kêu lên thì đã bị bịt miệng kéo vào trong bóng tối— “Ưm!” Một tiếng ‘Ưnï nhỏ bé chìm vào trong bầu không khí bất an không hề khiến ai phát hiện.
Diệp Thiên Thanh vẫn cứ nghĩ tên hung thủ kia là đến tìm mình, cuối cùng cũng bắt mình đi rồi! Đầu óc bị cồn làm cho mụ mị bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Người kia kéo Diệp Thiên Thanh ra tới hẻm nhỏ âm u bên ngoài mới thả ra, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng đưa lưng về phía đèn đường, khiến cho mặt mũi anh ta chôn vùi trong bóng đêm, giống như tử thần vậy.
Nhưng cho dù là vậy Diệp Thiên Thanh vẫn cảm nhận được sự quen thuộc: “Là… Là Đế thần y phải không?”
“Thiếu đàn ông?” Diệp Thiên Thanh bị lời nói khinh thường kia làm cho khó chịu: “Tôi…
Tôi không phải tới tìm đàn ông, chỉ là tâm trạng không tốt… Nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã cứu tôi!” là đúng” Đế Bắc Lâm xoay người bỏ đi: “Mau ly hôn, chữa đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa” Diệp Thiên Thanh nghĩ, không phải anh ta tới cứu mình sao? Nhưng dẫu sao cũng thoát được rồi, vẫn phải cảm ơn anh ta!
Thấy Đế thần bỏ đi Diệp Thiên Thanh có hơi sợ nhìn về hướng quán bar, rồi vội vàng đi theo sau anh, dường như đã quên mất lời anh mới nói lúc nãy.
Một người đi trước một người đi sau, người đi sau chỉ mãi lo nhìn về hướng khác nên không hay biết người phía trước đã dừng lại cho nên đâm sâm vào—
“Á!” Diệp Thiên Thanh giật mình lùi lại, che cái mũi của mình, đau quát! Lưng anh ta cứng ghê “Còn có chuyện gì nữa?” Dù là đôi mắt hay là ánh mắt của Đế Bắc Lâm đều sắc bén như dao.
“Tôi… Đường về nhà tôi cũng là hướng này” Diệp Thiên Thanh chỉ tay về phía trước.
Đế Bắc Lâm xoay người bỏ đi không để ý tới cô nữa. Nhưng vừa đi được hai bước đã nghe phía sau ‘bịch một tiếng.
Đế Bắc Lâm quay đầu lại, người vừa nãy còn đang đứng bây giờ đã ngã xuống đất không nhúc nhích. Anh híp mắt đi tới ngồi xuống, nắm cảm Diệp Thiên Thanh lên, nương ánh đèn nhìn thấy được khuôn mặt chăng chịt vết sẹo của cô.
“Ưm, thoải mái..” Diệp Thiên Thanh cảm giác dưới cằm lành lạnh thì cọ cọ như con mèo nhỏ. Rất rõ ràng là tác dụng của rượu mạnh đến bây giờ mới bộc phát, say mèm rồi.
“Đứng dậy” Diệp Thiên Thanh không chỉ có không đứng dậy mà còn tìm một tư thế thoải mái nằm ngủ ngon lành, cô chắc chắn rằng đây là giường lớn trong nhà mình!
Đế Bắc Lâm thấy vậy đen mặt, chẳng lẽ phải ôm cô về?
Đời này anh ta chưa từng ôm ai ngoài cháu trai, cháu gái con của em gái đâu.
Trong bóng đêm ánh mắt anh loé sáng chiếu lên người đang nằm dưới đất: “Tôi chưa bao giờ ôm người ngoài, trừ thi thể. Có muốn tôi giết cô xong rồi ôm thi thể về nhà không?”
Dường như Diệp Thiên Thanh cảm nhận được nguy hiểm, rụt cổ lại, càng sáp qua nơi lạnh lẽo kia! Hai tay còn nắm chặt tay Đế Bắc Lâm như sợ anh chạy mất.
Ánh mắt Đế Bắc Lâm dừng trên ngón tay của Diệp Thiên Thanh, không những đẹp mà còn mềm mại giống như không có xương. Nếu dùng dao mổ ra thì không biết xương bên trong có hình dạng gì…
Cửa phòng mở ra, Đế Bắc Lâm ôm Diệp Thiên Thanh đi vào sau đó ném lên giường. Vừa định đứng dậy thì Diệp Thiên Thanh đã vừa khóc lên vừa nói mớ: “Đối xử tốt với một người cũng sai ư… Vì sao lại đối xử với tôi như vậy… Tôi thật lòng đối xử… Sao lại muốn làm tổn thương tôi…”
Đế Bắc Lâm nhíu mày, không muốn ly hôn? Không muốn buông tay một người đàn ông không thích mình là chuyện ngu xuẩn nhất.
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Thanh tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt ngồi dậy mơ hồ một phút mới nhớ lại chuyện xảy ra ở quán bar, bao gồm gặp được Đế thần y. Nhưng lại không nhớ rõ mình làm sao về nhà được?
Chắc là… Tự mình về quá? Nếu không thì làm sao trở về được…
Hôm sau trong văn phòng Tư Hải Minh tập đoàn Vương Tân.
Màn hình trên tường chiếu tin tức tối qua— Tối hôm qua quán bar nào đó có người chết, đầu bị mảnh thủy tinh cắm vào tử vong tại chỗ.
Tư Hải Minh thâm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn vào màn hình, lát sau lấy di động ra gọi điện thoại: “Là anh làm?”
“Nhìn ra rš trong lòng.
“Không phải kêu anh kín tiếng rồi sao?” à?” Đế Bắc Lâm lười biếng nói, hoàn toàn không để “Cho nên mới là mảnh vỡ bình rượu chứ không phải dao đấy! Không còn gì nữa thì cúp đây, còn nữa, tránh xa em gái tôi một chút!” Nói xong cúp máy.
Tư Hải Minh mím môi, vẻ mặt lạnh lùng. Sau đó ấn điện thoại nội bộ kêu chương Vĩ đến dặn dò: “Đi xử lý chuyện này” chương Vĩ nhìn tin tức trên màn hình, hiểu rõ đáp: “Vâng”
“Điều tra thêm tối qua quán bar đã xảy ra chuyện gì”
“Được” Sau khi chương Vĩ đi rồi Tư Hải Minh nhấn tiếp một dãy số khác: “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở đâu anh không biết sao?”
“Anh đến đón em”
“Không được, đang chơi vui vẻ mà! Em ăn cơm chiều rồi mới về”
“Anh Thy” Giọng Tư Hải Minh nghe hơi khó chịu.
“Này Tư Hải Minh, anh nhiều chuyện quá đi? Em đi chơi cũng phải quy định thời gian nữa à? Không liên quan đến anh, vậy đi, không được gọi điện thoại tới nữa!” Đế Anh Thy rất dứt khoát tắt điện thoại của Tư Hải Minh.
Kiều Như An ở bên cạnh nghĩ thầm trong lòng, được cưng chiều đến kiêu ngạo như vậy rốt cuộc Tư Hải Minh thích cô ta ở điểm nào cơ chứ?
Lâu dần rồi sẽ chán ghét thôi!
Khi Đế Anh Thy nhìn qua Kiều Như An đã đổi thành khuôn mặt khác, lo lắng hỏi: “Anh Thy à trở về đi, lúc nào ăn cơm mà chẳng được, tôi không muốn hai người cãi nhau đâu”
“Không cần quan tâm anh ta” Đế Anh Thy nói.
Dù không có Kiều Như An, cô vẫn cảm thấy Tư Hải Minh lo quá nhiều!
Không thể đi ra ngoài một mình, ra ngoài không phải có người đi theo thì là điện thoại không ngừng, cô là đứa trẻ ba tuổi sợ đi lạc sao!
Sau đó Tư Hải Minh không gọi điện đến nữa, Đế Anh Thy đi dạo phố với Kiều Như An sau đó đi ăn cơm chiều. Lúc ra khỏi nhà hàng thì cô ngạc nhiên nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài.
Kiều Như An cũng chú ý tới chiếc xe kia, không cần nhìn thấy người cũng biết bên trong là ai. Cô ta muốn gặp Tư Hải Minh nhưng anh lại không đi xuống, chỉ để bảo vệ mở cửa ra. Bên trong lộ ra cặp chân dài khiến thùng xe trở nên chật hẹp, sự gợi cảm không cố ý vẫn lan toả ra ngoài.
Đế Anh Thy nhìn chiếc xe kia, chẳng lẽ anh đã chờ ở đây lâu rồi? Cô cảm thấy với tính cách cố chấp của Tư Hải Minh thì làm vậy cũng không có gì lạ…
“Anh Thy à mau đi đi, đừng để ngài Tư chờ lâu” Kiều Như An chăm Sóc nói.
Theo lý thì Kiều Như An không có xe, Tư Hải Minh có thể tiện đường đưa cô ta về khách sạn chứ gì. Nhưng Đế Anh Thy chỉ lầm bầm trong cổ họng không nói ra “Tôi kêu xe cho cô.” Đế Anh Thy nói.
“Không cần, tôi lớn như vậy rồi cô đừng lo. Mau đi đi!” Kiều Như An đẩy cô.
“Vậy thôi được. Đến khách sạn thì nhắn tin cho tôi”
“Được” Đế Anh Thy lên xe. Kiều Như An nhìn thấy lúc cửa xe chưa kịp đóng lại thì Đế Anh Thy nhào qua bên kia. Nhìn tư thế không giống như cô nhào vào ngực, mà là vừa lên xe đã bị Tư Hải Minh kéo qua.
Lòng Kiều Như An lạnh lếo, vô cùng chua xót. Khi nào thì Tư Hải Minh mới có thể nhìn thấy mình đây? Nhất định sẽ có một ngày như vậy…
“Ưm..” Đế Anh Thy vừa lên xe đã bị Tư Hải Minh hôn sâu, miễn cưỡng mới dứt ra được, không ngừng thở dốc: “Anh… Làm gì thế?”
“Đi chơi có nhớ anh không, hửm?” Ánh mắt Tư Hải Minh vừa đen vừa sâu, chỉ nhìn một cái đã giống như nuốt nửa người vào bụng.
Đế Anh Thy muốn gỡ cánh tay trên eo xuống mà không được, cạn lời nhìn anh: “Có phải anh chưa ăn cơm không?” Tư Hải Minh càng siết chặt cánh tay trên eo hơn, nói: “Sao vậy? Sợ không có sức?”
“.” Khoé môi Đế Anh Thy co rút, đây là chuyện cô muốn nói sao?
Anh là trẻ con đấy à?
Ngón tay chọc chọc bụng anh: “Chỗ này không ăn cơm!” Chọc đến cơ bụng cứng hết cả lên!
“Không có” Mắt Tư Hải Minh gợn sóng, đáng yêu quá!
“Vậy anh chờ ở đây bao lâu rồi?”
“Không lâu.” Đế Anh Thy tin mới lạ, không lâu sao vẫn chưa kịp ăn cơm?
“Đi ăn cơm với anh” Tư Hải Minh cọ mũi mình lên mũi cô, vừa dịu dàng vừa ái muội khiến cô đỏ mặt, quên luôn lời từ chối.
Xe chạy nửa giờ thì đến một nhà hàng xa hoa. Ngồi ở phòng riêng, trên bàn đây những món ngon, Đế Anh Thy chú ý tới đây đều là những món cô thích.
“Anh muốn ăn mấy món này à?” Đế Anh Thy lấy một đĩa đồ ngọt có tạo hình đáng yêu hỏi.
“Ừm” Tư Hải Minh cắt beefsteak xong đặt trước mặt Đế Anh Thy.
Cô nhìn miếng beefsteak còn không lớn bằng lòng bàn tay lại đắt muốn chết, lúc Tư Hải Minh gọi món cô có liếc thấy giá, xấp xỉ 30 triệu!
“Em no rồi, ăn không vô.” Đế Anh Thy nói.
“Ăn không hết thì bỏ.”
“Vậy lãng phí lắm?”
“Không, bỏ qua cho anh ăn” Đế Anh Thy cắn môi, anh muốn ăn đồ thừa của cô?
Tư Hải Minh lấy rĩa ghim một miếng thịt đưa tới miệng cô: “Nếm thử”
“Không ăn” Đế Anh Thy không chịu ăn.
Tư Hải Minh cũng không ép, giống như anh là một người đàn ông rất dịu dàng. Ai ngờ sau khi bỏ miếng beefsteak vào miệng mình thì một tay đưa qua giữ gáy cô—
“Á..” Đế Anh Thy vừa mở miệng Tư Hải Minh đã miệng đối miệng đút miếng thịt vào miệng cô.
Mặt Đế Anh Thy đỏ như vắt ra máu. Đút xong Tư Hải Minh còn đưa lưỡi liếm lên cái miệng nhỏ đã trở nên đỏ bừng của cô khiến Đế Anh Thy cảm thấy cả người như bị giật.