Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1521-1526
Đào Anh Thy chống chế yếu ớt: “Không phải như cô nghĩ đâu… Đúng rồi, cô đến thủ đô chơi sao?”
“Tôi không tới làm bóng đèn đâu.” anh trai của cô không đi chơi với cô “Mấy anh ấy làm gì có thời gian, bận lắm”
“Anh ba của cô hình như đâu bận?” Kiều Như An từ chối: “Nhưng mấy “Chắc anh ấy vẫn có việc đó! Gần đây tôi không liên lạc với mấy anh. Mấy bữa nữa tôi về đảo Trân Châu rồi” Đào Anh Thy nói.
“À, ra vậy…
“Kiều Như An muốn nói lại thôi.
“Làm sao thế?”
“Không có gì, tôi nhớ cô thôi. Nhưng cô nên chơi ở thủ đô thêm vài ngày nữ: u Như An nói.
“Tại sao lại chơi thêm vài ngày nữa? Đảo Trân Châu của chúng ta chơi cũng rất vui mà!” Đào Anh Thy nói.
“Đảo Trân Châu vui như thế nào, cũng là nhà của mình, chơi từ nhỏ đến lớn cũng không bằng bên ngoài”
“Kiều Như An có vẻ không muốn tôi về thì phải?” Đào Anh Thy nói.
“Đâu có?” Đào Anh Thy cười: “Dạo gần đây cô có gặp Cảnh Chi không?”
“Ăn xong rồi nói” Tư Hải Minh nói.
Đế Bắc Lâm cũng đi ăn sáng, khó chịu nhìn cái tay đang kéo Đào Anh Thy. Càng khó chịu hơn nữa, Tư Hải Minh lại tự nhiên ngồi cạnh Đào Anh Thy.
Anh không chịu thua kém, ngồi bên kia Đào Anh Thy.
“..” Mặt Đào Anh Thy xám xịt: “Em nói này, cái bàn này có mười chỗ, nhiều chỗ trống như thế, mọi người không cần tụm lại như thế chứ?”
“Anh Thy, trong nhà chẳng phải lúc nào cũng ngồi cạnh anh ba sao?” Đế Bắc Lâm cố ý nói cho Tư Hải Minh nghe, giống như sợ người khác.
không biết!”
“Anh ba, hầu như em toàn ngồi bên cạnh anh cả đó” Đào Anh Thy sửa lại.
“Dù sao cũng có!” Đế Bắc Lâm ghen tị.
“Vâng, vâng, vâng” Để làm cho anh mình yên lòng, cô đành thuận theo.
Thực sự bội phục!
Một trái một phải, có phải đi ăn cơm không vậy? Sợ cô chạy trốn hay sao?
Tư Hải Minh ngồi bên cạnh mặt không đổi sắc rót cho cô một ly sữa bò, rồi cực kì bình tĩnh kiên trì bóc trứng cho cô!
Đào Anh Thy từ bỏ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
“Đúng rồi, nếu như thế, chuyện anh xóa sẹo cho người khác cũng lùi lại chứ nhỉ?” Đào Anh Thy nói, vết sẹo nghiêm trọng như này cũng có thể xóa, trừ vị thần y mai danh ẩn tích kia, cũng không còn người nào khác.
Cố Mạnh là người giảo hoạt, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện đó.
“Sẽ lâu đó, Cố Mạnh muốn giết anh, không ra tay nhanh như thế đâu” Đế Bắc Lâm nói.
Chỉ mong không kéo dài quá lâu, anh cần vạch ranh giới cùng người phụ nữ kia càng sớm càng tốt.
Đang ăn thì điện thoại Tư Hải Minh rung lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, rồi ấn nhận nghe, đối phương nói gì đó, Tư Hải Minh hỏi lại: “Tân Chinh?” Nhìn về phía Đào Anh Thy.
“Cái tên này nghe quen quen?” Đào Anh Thy suy nghĩ.
“Anh Thy, cửa hàng bán hoa” Đế Bắc Lâm nhắc nhở.
“A, em nhớ ra rồi! Sao vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Dưới tầng!” Tư Hải Minh cất điện thoại.
Đào Anh Thy cười: “Tìm tới nơi thật à? Em đi xem xem người kỳ quái này!” Nói xong rồi rời đi.
“Anh Thy, ăn xong rồi đi!” Đế Bắc Lâm gọi cô.
“Em ăn no rồi! Hai anh ăn đi” Đào Anh Thy chạy nhanh như chớp.
Tân Chinh thích Miêu Thúy, thích mặt cô, thích cô trên giường nịnh nọt anh ta.
Vậy mà có người dám hủy gương mặt của Miêu Thúy, vậy là không coi anh ta ra gì!
Anh ta đứng bên ngoài một tòa nhà chọc trời, ngửa mặt nhìn tòa cao ốc hơn trăm tầng, Tuy lúc trước anh ta không mua được tầng cao nhất, nhưng không có gì là lạ. Không phải không có cách! Ai cũng có cửa? Chẳng qua anh chậm chân hơn người khác một bước!
Bảo vệ đi ra: “Anh vào đi!” Tân Chinh lúc này mới được phép đi vào, bởi vì nơi này an ninh rất tốt! Không có người quen không thể vào được!
Tâng một có một khi nghỉ ngơi, ở giữa là một cái đài phun nước siêu lớn.
Tân Chinh nhìn thấy cách đó không xa có một người con gái, da thịt nõn nà, sạch sẽ không tỳ vết, mặc một chiếc váy dài, ngồi trên chiếc ghế mây khẽ lắc lư.
Khoảnh khắc này khiến anh thất thần, như thể yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Khi người đẹp nhìn sang, nhìn đến nỗi khiến trái tim Tân Chinh kích động, đi qua: “Xin chào.” Đào Anh Thy không ngờ người này khách sáo như thế? Thì thấy buồn cười.
“Anh là Tân Chinh? Nghe nói anh tìm tôi?” Đào Anh Thy nói: “Vì chuyện trong cửa hàng hoa?”
“Chắc tôi nhầm rồi, người xinh đẹp như cô sao có thể cào nát mặt người khác được?”
“Là tôi” Đào Anh Thy thừa nhận.
Tân Chinh sững người, sau đó nở nụ cười nói năng lỗ mãng mới khiến cô tức giận”
“Tôi cứ nghĩ… Anh tìm tôi tính sổ?” Đào Anh Thy nói.
“Không, thật ra tôi đến muốn hỏi chuyện gì xảy ra. Tôi là người biết rõ đúng sai, ai có lỗi thì tự nhận lỗi thôi. Hơn nữa Miêu Thúy cũng không thân thiết gì với tôi lắm. Cô ấy là bạn của vợ tôi, tôi nể mặt vợ tôi nên mới đến đây” Những gì Đào Anh Thy nghe thấy ở cửa hàng bán hoa không phải như vậy.
Một người đàn ông không có trách nhiệm, ăn vụng với bạn của vợ, thực sự kinh tởm!
“Có vẻ tôi hiểu lầm rồi” Đào Anh Thy nhẹ giọng nói.
Tân Chinh chưa nói lời nào, một bóng dáng xuất hiện ngồi bên cạnh Đào Anh Thy.
Đế Bắc Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, không nói chuyện.
Đào Anh Thy lại nói: “Anh thực sự không tìm tôi tính sổ sao?”
“Không có, không có chuyện đó đâu!” Tân Chinh khẳng định lại lần nữa.
“Nếu như không có chuyện gì nữa, thì anh về đi!” Tân Chinh chần chờ, hai mắt nhìn về phía Đế Bắc Lâm, tự hỏi người này là ai?
“Vị này…
“ Tân Chinh nghĩ, không phải chồng cô chứ?
“Chuyện này đến lân anh hỏi sao?” Ánh mắt Đế Bắc Lâm sắc như dao, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười không hiện lên trên đáy mắt: “Anh biết anh ta là ai sao?” Tân Chinh quay đầu nhìn lại, cứng đờ, cúi đầu thấp xuống: “Ngài Tư!” Vương giả tại thủ đô, có ai không biết chứ.
Tư Hải Minh không thèm nhìn anh ta một cái, ngồi xuống ghế sa lôn.
Chân dài bắt chéo, ánh mắt nhìn tới chỗ bên cạnh của Đào Anh Thy, sắc mặt lạnh lùng, vị trí kia của anh mới đúng.
Tân Chinh sợ hãi, vì sao ngài Tư của thủ đô cũng ở chỗ này?
“Ngài Tư, tôi không biết vị tiểu thư này lại là người quen của ngài, thật có lỗi!” Tân Chinh nghĩ thầm, dù sao xin lỗi cũng không sai! Tuy hiện giờ anh ta chưa làm cái gì.
“Nghe nói anh muốn tìm vợ tôi tính sổ, anh là người đầu tiên đó” Đào Anh Thy buồn phiền, ai là vợ của anh!
Ánh mắt sắc bén của Đế Bắc Lâm quét sang người Tư Hải Minh!
Tân Chinh tái nhợt: “Không có… Không có, tôi không có ý như vậy, tôi chỉ muốn hỏi… hỏi một câu…
“ Anh ta thấy rối bời, ngài Tư kết hôn từ bao giờ? Kết hôn bí mật sao?
“Bò ra ngoài đi!” Tư Hải Minh ra lệnh.
Điều này làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông đến nhường nào?
Nhưng khi nhận lệnh, Tân Chinh lại bò nhanh ra ngoài hơn bất kì thứ gì! Anh ta ngơ ngác rời khỏi tòa nhà!
“Người ngoại tình bên ngoài chẳng xứng làm một thăng đàn ông” Đào Anh Thy xem thường.
“Anh Thy nói đúng”
“Anh đồng ý” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy không biết anh đồng ý cái gì, trước đây anh tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài còn ít sao? Cô không quên việc chính mắt nhìn thấy Tư Hải Minh hôn môi với người phụ nữ khác…
Tư Hải Minh dường như cảm nhận được sự biến hóa của Đào Anh Thy, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chằm hiện ra vẻ căng thẳng.
Anh biết bản thân mình từng làm qua chuyện gì…
Diệp Thiên Thanh cảm thấy bất ngờ khi bố mình không đồng ý chuyện ly hôn, cô gọi điện thoại hỏi: “Vì sao lại ngăn con ly hôn?”
“Ly hôn tốt sao? Có chuyện gì đâu mà phải ly hôn? Bố gọi điện cho Tân Chinh, cậu ta thừa nhận mình sai, cho qua là được rồi! Bố nói thật với con, với cái mặt này của con, sau này không ai lấy con đâu. Dù có lấy, người ta cũng chỉ vì tiền. Nói trước, bố sẽ không cho con một đồng nào đâu!” Bố Diệp nghiêm khắc nhắc nhở qua điện thoại.
“Anh ta mang gái đến tận nhà, bố còn bảo con chịu đựng sao? Bố không cần lo lắng cho con không gả được cho ai, sau khi ly hôn con không lấy chồng nữa”
“Không lấy chồng thì con muốn làm gì?”
“Làm gì cũng tốt hơn kết hôn!” Diệp Thiên Thanh không có hy vọng gì với việc hôn nhân, Cô hy vọng sau khi ly hôn, xóa vết sẹo trên mặt, cô sẽ có một cuộc đời khác.
Nhưng trong lòng vô vẫn thấy hoảng sợ, sau khi vết sẹo được xóa, mọi thứ sẽ giống trước kia sao?
Mặc kệ chuyện này đến đâu, cô quyết định phải ly hôn.
“Đồ mất dạy! Bố nói con không được phép ly hôn! Nếu không đừng nhận người bố này nữa!” Nói xong ông cúp điện thoại.
Diệp Thiên Thanh ngồi trong cửa hàng, đôi mắt ngấn nước.
Khi mẹ không còn, mọi tình thương trên đời đều theo mẹ cô rời đi, mà cô như biến thành một cô nhỉ…
Vào thời điểm này, cô càng nhớ đến mẹ của mình, càng nhớ, càng tủi thân…
Có tiếng chuông cửa, Diệp Thiên Thanh nuốt nước mắt: “Hoan nghênh quý khách…
“ Lời nói kẹt đầu môi, cô lạnh lùng nhìn Tân Chinh.
Tân Chinh tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn Diệp Thiên Thanh hỏi: “Cô có biết hôm trước người tới đây là ai sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết Miêu Thúy đi khiêu khích người khác “Miêu Thúy cũng xui xẻo thật đấy. Cô ta đụng phải người không nên đụng rồi” Tân Chinh không nhiều lời nữa, dù sao nói chuyện với cô cũng phí lời. Nhìn Diệp Thiên Thanh đang đeo khẩu trang, anh hỏi cô: “Cô còn muốn ly hôn với tôi sao?”
“Phải” . Tiên Hiệp Hay
“Cân nhắc kĩ chưa?”
“Đưa cổ phần cho tôi, tôi sẽ theo anh đến Cục dân chính ngay bây giờ!”
“Cô thật sự quá ngây thơ rồi. Tôi không chỉ không muốn chia cổ phần cho cô mà còn tiếp tục đi tìm phụ nữ ở bên ngoài. Cô có thể làm gì được tôi chứ?” Tân Chinh nghĩ đến cô gái hôm nay rồi nhìn lại cô, càng thấy Diệp Thiên Thanh quá xấu xí.
Cô sao? Không thể so sánh được! So sánh một chút thôi cũng không chịu nổi rồi! Vì vậy nên chỉ đành ra ngoài tìm người đẹp khác để tự an ủi bản thân.
“Anh là đồ không biết xấu hổ!” Diệp Thiên Thanh tức giận mắng anh ta.
“Diệp Thiên Thanh à, có trách thì trách do cô quá xấu xí. Nếu cô đẹp hơn một chút, sao tôi lại phải ra ngoài tìm người khác chứ? Được rồi, cô là người đệ đơn ly hôn, thì cô phải cái giá thích đáng chứ? Còn nếu không muốn thì cứ đi đi. Không có Miêu Thúy thì cô nghĩ tôi không thể đưa người phụ nữ khác về sao? Tân Chinh này không thể quan hệ với một con quái vật xấu xí được! Ngay cả khi tắt đèn rồi cũng không thểt ” Tân Chinh nói một cách cao ngạo.
Đôi môi của Diệp Thiên Thanh run lên: “Tân Chinh, anh đừng có quá đáng!”
“Nếu thấy tôi quá đáng thì nhanh chóng rời khỏi tôi đi. Cũng đâu phải là không có lựa chọn” Tân Chinh đắc ý nói xong đứng dậy rời đi.
Diệp Thiên Thanh căn chặt môi, nước mắt rơi xuống.
Cô ấy đệ đơn ly hôn nên phải nhường cổ phần cho nhà họ Tân sao?
Nếu là của riêng cô ấy thì còn có thể, nhưng đây là sự nghiệp do mẹ để lại cho cô…
Nhưng nếu không ly hôn thì tương lai của cô ấy sẽ ra sao?
Thật sự quá đau khổ…
Buổi tối, Diệp Thiên Thanh từ cửa hàng trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Tân Chinh đang ngồi trên sô pha, trong vòng tay anh ta là một người phụ nữ rất gợi cảm.
Cô ta nũng nịu: “Đáng ghét ghê.”
“Anh không tệ, em có yêu anh không?” Tân Chinh tiến tới hôn lên mặt cô ta.
Người phụ nữ kia cười một hồi.
Diệp Thiên Thanh đứng ở đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tân Chinh quay đầu lại, thái độ rất cộc cằn “Nếu không hiểu chuyện, thì nhượng cổ phần rồi ly hôn đi!” Diệp Thiên Thanh cố kìm nén cơn đau ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Tân Chinh, anh buộc phải làm vậy với tôi mới vừa lòng sao?
Cổ phần là của tôi! Đã có thỏa thuận rõ rồi, anh đừng mong sẽ thành công!”
“Ba cô không đồng ý với việc cô ly hôn. Cô nghĩ cô có thể tìm được.
luật sư nào để thắng vụ kiện này chứ?” Tân Chinh hỏi.
Diệp Thiên Thanh không nói nên lời.
Không ai ủng hộ cô ấy, và cô cũng không có tiền để thuê luật sư.
Cô cũng đang tự hỏi bản thân làm cách nào đánh bại được Tân Chinh đây?
Diệp Thiên Thanh nước mắt lưng tròng.
Chuyện đã đến mức này rồi, sao anh ta không thể buông tha cho cô? Muốn dày vò cô như thế này sao?
Ngày hôm sau, Diệp Thiên Thanh ra khỏi nhà, cả người bơ phờ.
Đến cửa hàng hoa.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có việc ly hôn.
Mỗi ngày sống trong cuộc hôn nhân này khiến cô ngạt thở!
Điện thoại trên bàn vang lên, Diệp Thiên Thanh bước tới, thấy người gọi đến là cha mình.
Cô trả lời: “Cha.”
“Con và Tân Chinh thế nào rồï “Anh ta đưa người phụ nữ khác về nhà”
“Vậy thì sao? Con vẫn muốn ly hôn à?”
“Chẳng lẽ chuyện này con không thể để tâm được sao?” Diệp Thiên Thanh không thể tin được vào lời nói của cha mình.
“Đàn ông ở bên ngoài đều chơi đùa như thế, đó cũng là điều đương nhiên thôi.” Diệp Thiên Thanh không thể nói gì hơn.
“Cuộc hôn nhân này không được phép từ bỏ, đừng có để lời nói của cha ngoài tai đấy!”
“Nhưng… nhưng con không thể tiếp tục nữa” Diệp Thiên Thanh đau lòng, nói: “Cha, con là con gái của cha. Đối với cha, thể diện quan trọng hơn hạnh phúc của con gái mình sao?”
“Đây là vấn đề về thể?
“Vậy thì là gì chứ?” Diệp Thiên Thanh gần như sụp đổ.
“Tóm lại, không được phép ly hôn!”
“Cha ép con phải ở cùng hắn cả đời sao?”
“Cho dù là cả đời thì đó cũng là cuộc đời của mày! Hơn nữa, tại sao cậu ta lại đưa người phụ nữ về nhà mà mày không tự ngẫm lại mình đi?”
Diệp Thiên Thanh không thể tin được cha ruột của mình lại nói những lời như vậy, từng chữ từng chữ khiến cô kinh ngạc: “Đó là lý do tại sao sau lưng mẹ, cha lại tìm người phụ nữ ở bên ngoài phải không?”
Cha cô im lặng một lúc, rồi nói: “Mày cũng ghê tởm như mẹ của mày vậy! Từ nay về sau, tao sẽ không có đứa có gái như mày!” Nói xong ông cúp điện thoại.
Nước mắt Diệp Thiên Thanh rơi thành dòng, cô cúp điện thoại: “Được…” Cánh tay yếu ớt buông xuống.
Cô biết răng bố cô sẽ tức giận nếu cô ly hôn mà không được phép.
Ông ta có thể mắng cô, có thể không cần đứa con gái này nữa.
Nhưng ông ta lại còn nói mẹ cô ghê tởm?
Trong mắt Diệp Thiên Thanh tràn đây căm hận!
Rác rưởi! Tất cả đều là rác rưởi!
Đang khóc thì chuông gió ngoài cửa vang lên.
Diệp Thiên Thanh lật tấm bảng hiệu, vội lau nước mắt: “Thực sự xin lỗi, hôm nay đóng cửa… Chưa kịp nói xong, vừa nhìn cô gái đi và, trong lòng cô đã quặn thắt.
Cúi đầu xuống, cô ấy hản đã nhìn thấy được bộ dạng của cô.
Đế Anh Thy không ngờ khi bước vào lại thấy cô chủ cửa hàng hoa đang khóc. Nghĩ rằng cô ấy có thể không muốn bị cô nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hộ này, nên n‹ ể lần sau tôi sẽ quay Ì “Đợi đãi!” Diệp Thiên Thanh ngăn cô lại: “Cô thoải mái xem hoa đi, tôi sẽ giúp cô chọn ra những bông hoa mà cô thích” Đế Anh Thy do dự gật đầu: “Được thôi.” Đế Anh Thy bước tới ngắm hoa.
Diệp Thiên Thanh hỏi: “Lần trước không phải mua đủ hết hoa rồi sao? Hay cô đợi thêm hai ngày nữa, tôi sẽ nhập về cửa hàng thêm một ít giống khác” Cô không thể để việc riêng của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của khách mua hoa.
Mua hoa có nghĩa là tâm trạng của người đó rất tốt, và cô ấy không thể phá hủy nó được.
“Hôm nay tôi sẽ chọn một ít, hai ngày sau sẽ chọn thêm một ít” Đế Anh Thy đổi ý.
Cô đi cùng với anh ba của mình, cô biết rằng khi anh ba của cô đến đây, anh ấy sẽ không chịu xuống xe.
lệp Thiên Thanh bước tới cửa, lật tấm bảng đã hết giờ làm Thấy chiếc xe đậu ở cửa. Bên trong rất tối và không thể nhìn thấy gì.
Nhưng cô nghĩ là đang có người ngồi bên trong.
Sau khi tấm bảng được treo lên, Diệp Thiên Thanh cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào.
Đế Anh Thy không biết tại sao cô lại khóc, bây giờ công việc làm ăn của cô ấy không tốt, thật sự rất đáng thương.
Hay vì cuộc ly hôn diễn ra không suôn sẻ?
Mà đó là chuyện của người khác, và cô ấy cũng không tiện hỏi nhiều.
Mặc dù người đàn ông đó thoáng nhìn không đáng tin cậy, nhưng anh ta có thể là người muốn trân trọng cô chủ cửa hàng hoa…
Đế Anh Thy không nói gì: “Giúp tôi lấy cái này! Gói lại cho tôi đi, tặng cho người khác.”
“Được thôi” Diệp Thiên Thanh bắt đầu gói hoa, cô còn tưởng rằng lần này cô ấy lại tới đây mua cây cảnh.
Khi bó hoa rất dụng tâm. Sau khi bó xong, còn rắc một ít nước lên cánh hoa, trông đẹp như những viên pha lê vậy.
Sau khi Đế Anh Thy thanh toán tiền xong, hoa trong tay Diệp Thiên Thanh cũng được gói xong rồi: “Được rồi” Hai tay đưa qua.
Đế Anh Thy cầm hoa lên ngửi một chút: “Hoa thật đẹp, bó cũng rất đẹp’ Nói xong liền trả lại hoa cho Diệp Thiên Thanh.
“Còn có… có vấn đề gì sao? Có phải hoa không thơm không?” Diệp Thiên Thanh bị hành vi của cô làm cho khó hiểu: “Hay là em chọn lại đi?”
“Không phải, bó hoa này là tặng cho chị. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì sau này nhất định sẽ tốt lên thôi! Sự mạnh mẽ của chị cũng giống như vẻ đẹp của bó hoa này vậy. Hai ngày nữa em sẽ quay lại, tạm biệt!” Đế Anh Thy nói rồi vẫy tay với cô rồi đi.
Diệp Thiên Thanh tay cầm bó hoa sững sờ đứng ở đó. Đôi mắt cô đã ngấn lệ, không phải vì buồn mà vì sự ấm áp.
Trong những ngày buồn bã, một người xa lạ đã mang đến cho cô hơi ấm, cô vô cùng cảm động, tức khắc liền ghi nhớ. . truyện kiếm hiệp hay
Khi cô định thần lại muốn đuổi theo nhưng chiếc xe đã đi mất từ lâu!
“Tôi không tới làm bóng đèn đâu.” anh trai của cô không đi chơi với cô “Mấy anh ấy làm gì có thời gian, bận lắm”
“Anh ba của cô hình như đâu bận?” Kiều Như An từ chối: “Nhưng mấy “Chắc anh ấy vẫn có việc đó! Gần đây tôi không liên lạc với mấy anh. Mấy bữa nữa tôi về đảo Trân Châu rồi” Đào Anh Thy nói.
“À, ra vậy…
“Kiều Như An muốn nói lại thôi.
“Làm sao thế?”
“Không có gì, tôi nhớ cô thôi. Nhưng cô nên chơi ở thủ đô thêm vài ngày nữ: u Như An nói.
“Tại sao lại chơi thêm vài ngày nữa? Đảo Trân Châu của chúng ta chơi cũng rất vui mà!” Đào Anh Thy nói.
“Đảo Trân Châu vui như thế nào, cũng là nhà của mình, chơi từ nhỏ đến lớn cũng không bằng bên ngoài”
“Kiều Như An có vẻ không muốn tôi về thì phải?” Đào Anh Thy nói.
“Đâu có?” Đào Anh Thy cười: “Dạo gần đây cô có gặp Cảnh Chi không?”
“Ăn xong rồi nói” Tư Hải Minh nói.
Đế Bắc Lâm cũng đi ăn sáng, khó chịu nhìn cái tay đang kéo Đào Anh Thy. Càng khó chịu hơn nữa, Tư Hải Minh lại tự nhiên ngồi cạnh Đào Anh Thy.
Anh không chịu thua kém, ngồi bên kia Đào Anh Thy.
“..” Mặt Đào Anh Thy xám xịt: “Em nói này, cái bàn này có mười chỗ, nhiều chỗ trống như thế, mọi người không cần tụm lại như thế chứ?”
“Anh Thy, trong nhà chẳng phải lúc nào cũng ngồi cạnh anh ba sao?” Đế Bắc Lâm cố ý nói cho Tư Hải Minh nghe, giống như sợ người khác.
không biết!”
“Anh ba, hầu như em toàn ngồi bên cạnh anh cả đó” Đào Anh Thy sửa lại.
“Dù sao cũng có!” Đế Bắc Lâm ghen tị.
“Vâng, vâng, vâng” Để làm cho anh mình yên lòng, cô đành thuận theo.
Thực sự bội phục!
Một trái một phải, có phải đi ăn cơm không vậy? Sợ cô chạy trốn hay sao?
Tư Hải Minh ngồi bên cạnh mặt không đổi sắc rót cho cô một ly sữa bò, rồi cực kì bình tĩnh kiên trì bóc trứng cho cô!
Đào Anh Thy từ bỏ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
“Đúng rồi, nếu như thế, chuyện anh xóa sẹo cho người khác cũng lùi lại chứ nhỉ?” Đào Anh Thy nói, vết sẹo nghiêm trọng như này cũng có thể xóa, trừ vị thần y mai danh ẩn tích kia, cũng không còn người nào khác.
Cố Mạnh là người giảo hoạt, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện đó.
“Sẽ lâu đó, Cố Mạnh muốn giết anh, không ra tay nhanh như thế đâu” Đế Bắc Lâm nói.
Chỉ mong không kéo dài quá lâu, anh cần vạch ranh giới cùng người phụ nữ kia càng sớm càng tốt.
Đang ăn thì điện thoại Tư Hải Minh rung lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, rồi ấn nhận nghe, đối phương nói gì đó, Tư Hải Minh hỏi lại: “Tân Chinh?” Nhìn về phía Đào Anh Thy.
“Cái tên này nghe quen quen?” Đào Anh Thy suy nghĩ.
“Anh Thy, cửa hàng bán hoa” Đế Bắc Lâm nhắc nhở.
“A, em nhớ ra rồi! Sao vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Dưới tầng!” Tư Hải Minh cất điện thoại.
Đào Anh Thy cười: “Tìm tới nơi thật à? Em đi xem xem người kỳ quái này!” Nói xong rồi rời đi.
“Anh Thy, ăn xong rồi đi!” Đế Bắc Lâm gọi cô.
“Em ăn no rồi! Hai anh ăn đi” Đào Anh Thy chạy nhanh như chớp.
Tân Chinh thích Miêu Thúy, thích mặt cô, thích cô trên giường nịnh nọt anh ta.
Vậy mà có người dám hủy gương mặt của Miêu Thúy, vậy là không coi anh ta ra gì!
Anh ta đứng bên ngoài một tòa nhà chọc trời, ngửa mặt nhìn tòa cao ốc hơn trăm tầng, Tuy lúc trước anh ta không mua được tầng cao nhất, nhưng không có gì là lạ. Không phải không có cách! Ai cũng có cửa? Chẳng qua anh chậm chân hơn người khác một bước!
Bảo vệ đi ra: “Anh vào đi!” Tân Chinh lúc này mới được phép đi vào, bởi vì nơi này an ninh rất tốt! Không có người quen không thể vào được!
Tâng một có một khi nghỉ ngơi, ở giữa là một cái đài phun nước siêu lớn.
Tân Chinh nhìn thấy cách đó không xa có một người con gái, da thịt nõn nà, sạch sẽ không tỳ vết, mặc một chiếc váy dài, ngồi trên chiếc ghế mây khẽ lắc lư.
Khoảnh khắc này khiến anh thất thần, như thể yêu từ cái nhìn đầu tiên!
Khi người đẹp nhìn sang, nhìn đến nỗi khiến trái tim Tân Chinh kích động, đi qua: “Xin chào.” Đào Anh Thy không ngờ người này khách sáo như thế? Thì thấy buồn cười.
“Anh là Tân Chinh? Nghe nói anh tìm tôi?” Đào Anh Thy nói: “Vì chuyện trong cửa hàng hoa?”
“Chắc tôi nhầm rồi, người xinh đẹp như cô sao có thể cào nát mặt người khác được?”
“Là tôi” Đào Anh Thy thừa nhận.
Tân Chinh sững người, sau đó nở nụ cười nói năng lỗ mãng mới khiến cô tức giận”
“Tôi cứ nghĩ… Anh tìm tôi tính sổ?” Đào Anh Thy nói.
“Không, thật ra tôi đến muốn hỏi chuyện gì xảy ra. Tôi là người biết rõ đúng sai, ai có lỗi thì tự nhận lỗi thôi. Hơn nữa Miêu Thúy cũng không thân thiết gì với tôi lắm. Cô ấy là bạn của vợ tôi, tôi nể mặt vợ tôi nên mới đến đây” Những gì Đào Anh Thy nghe thấy ở cửa hàng bán hoa không phải như vậy.
Một người đàn ông không có trách nhiệm, ăn vụng với bạn của vợ, thực sự kinh tởm!
“Có vẻ tôi hiểu lầm rồi” Đào Anh Thy nhẹ giọng nói.
Tân Chinh chưa nói lời nào, một bóng dáng xuất hiện ngồi bên cạnh Đào Anh Thy.
Đế Bắc Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, không nói chuyện.
Đào Anh Thy lại nói: “Anh thực sự không tìm tôi tính sổ sao?”
“Không có, không có chuyện đó đâu!” Tân Chinh khẳng định lại lần nữa.
“Nếu như không có chuyện gì nữa, thì anh về đi!” Tân Chinh chần chờ, hai mắt nhìn về phía Đế Bắc Lâm, tự hỏi người này là ai?
“Vị này…
“ Tân Chinh nghĩ, không phải chồng cô chứ?
“Chuyện này đến lân anh hỏi sao?” Ánh mắt Đế Bắc Lâm sắc như dao, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười không hiện lên trên đáy mắt: “Anh biết anh ta là ai sao?” Tân Chinh quay đầu nhìn lại, cứng đờ, cúi đầu thấp xuống: “Ngài Tư!” Vương giả tại thủ đô, có ai không biết chứ.
Tư Hải Minh không thèm nhìn anh ta một cái, ngồi xuống ghế sa lôn.
Chân dài bắt chéo, ánh mắt nhìn tới chỗ bên cạnh của Đào Anh Thy, sắc mặt lạnh lùng, vị trí kia của anh mới đúng.
Tân Chinh sợ hãi, vì sao ngài Tư của thủ đô cũng ở chỗ này?
“Ngài Tư, tôi không biết vị tiểu thư này lại là người quen của ngài, thật có lỗi!” Tân Chinh nghĩ thầm, dù sao xin lỗi cũng không sai! Tuy hiện giờ anh ta chưa làm cái gì.
“Nghe nói anh muốn tìm vợ tôi tính sổ, anh là người đầu tiên đó” Đào Anh Thy buồn phiền, ai là vợ của anh!
Ánh mắt sắc bén của Đế Bắc Lâm quét sang người Tư Hải Minh!
Tân Chinh tái nhợt: “Không có… Không có, tôi không có ý như vậy, tôi chỉ muốn hỏi… hỏi một câu…
“ Anh ta thấy rối bời, ngài Tư kết hôn từ bao giờ? Kết hôn bí mật sao?
“Bò ra ngoài đi!” Tư Hải Minh ra lệnh.
Điều này làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông đến nhường nào?
Nhưng khi nhận lệnh, Tân Chinh lại bò nhanh ra ngoài hơn bất kì thứ gì! Anh ta ngơ ngác rời khỏi tòa nhà!
“Người ngoại tình bên ngoài chẳng xứng làm một thăng đàn ông” Đào Anh Thy xem thường.
“Anh Thy nói đúng”
“Anh đồng ý” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy không biết anh đồng ý cái gì, trước đây anh tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài còn ít sao? Cô không quên việc chính mắt nhìn thấy Tư Hải Minh hôn môi với người phụ nữ khác…
Tư Hải Minh dường như cảm nhận được sự biến hóa của Đào Anh Thy, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chằm hiện ra vẻ căng thẳng.
Anh biết bản thân mình từng làm qua chuyện gì…
Diệp Thiên Thanh cảm thấy bất ngờ khi bố mình không đồng ý chuyện ly hôn, cô gọi điện thoại hỏi: “Vì sao lại ngăn con ly hôn?”
“Ly hôn tốt sao? Có chuyện gì đâu mà phải ly hôn? Bố gọi điện cho Tân Chinh, cậu ta thừa nhận mình sai, cho qua là được rồi! Bố nói thật với con, với cái mặt này của con, sau này không ai lấy con đâu. Dù có lấy, người ta cũng chỉ vì tiền. Nói trước, bố sẽ không cho con một đồng nào đâu!” Bố Diệp nghiêm khắc nhắc nhở qua điện thoại.
“Anh ta mang gái đến tận nhà, bố còn bảo con chịu đựng sao? Bố không cần lo lắng cho con không gả được cho ai, sau khi ly hôn con không lấy chồng nữa”
“Không lấy chồng thì con muốn làm gì?”
“Làm gì cũng tốt hơn kết hôn!” Diệp Thiên Thanh không có hy vọng gì với việc hôn nhân, Cô hy vọng sau khi ly hôn, xóa vết sẹo trên mặt, cô sẽ có một cuộc đời khác.
Nhưng trong lòng vô vẫn thấy hoảng sợ, sau khi vết sẹo được xóa, mọi thứ sẽ giống trước kia sao?
Mặc kệ chuyện này đến đâu, cô quyết định phải ly hôn.
“Đồ mất dạy! Bố nói con không được phép ly hôn! Nếu không đừng nhận người bố này nữa!” Nói xong ông cúp điện thoại.
Diệp Thiên Thanh ngồi trong cửa hàng, đôi mắt ngấn nước.
Khi mẹ không còn, mọi tình thương trên đời đều theo mẹ cô rời đi, mà cô như biến thành một cô nhỉ…
Vào thời điểm này, cô càng nhớ đến mẹ của mình, càng nhớ, càng tủi thân…
Có tiếng chuông cửa, Diệp Thiên Thanh nuốt nước mắt: “Hoan nghênh quý khách…
“ Lời nói kẹt đầu môi, cô lạnh lùng nhìn Tân Chinh.
Tân Chinh tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn Diệp Thiên Thanh hỏi: “Cô có biết hôm trước người tới đây là ai sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng không biết Miêu Thúy đi khiêu khích người khác “Miêu Thúy cũng xui xẻo thật đấy. Cô ta đụng phải người không nên đụng rồi” Tân Chinh không nhiều lời nữa, dù sao nói chuyện với cô cũng phí lời. Nhìn Diệp Thiên Thanh đang đeo khẩu trang, anh hỏi cô: “Cô còn muốn ly hôn với tôi sao?”
“Phải” . Tiên Hiệp Hay
“Cân nhắc kĩ chưa?”
“Đưa cổ phần cho tôi, tôi sẽ theo anh đến Cục dân chính ngay bây giờ!”
“Cô thật sự quá ngây thơ rồi. Tôi không chỉ không muốn chia cổ phần cho cô mà còn tiếp tục đi tìm phụ nữ ở bên ngoài. Cô có thể làm gì được tôi chứ?” Tân Chinh nghĩ đến cô gái hôm nay rồi nhìn lại cô, càng thấy Diệp Thiên Thanh quá xấu xí.
Cô sao? Không thể so sánh được! So sánh một chút thôi cũng không chịu nổi rồi! Vì vậy nên chỉ đành ra ngoài tìm người đẹp khác để tự an ủi bản thân.
“Anh là đồ không biết xấu hổ!” Diệp Thiên Thanh tức giận mắng anh ta.
“Diệp Thiên Thanh à, có trách thì trách do cô quá xấu xí. Nếu cô đẹp hơn một chút, sao tôi lại phải ra ngoài tìm người khác chứ? Được rồi, cô là người đệ đơn ly hôn, thì cô phải cái giá thích đáng chứ? Còn nếu không muốn thì cứ đi đi. Không có Miêu Thúy thì cô nghĩ tôi không thể đưa người phụ nữ khác về sao? Tân Chinh này không thể quan hệ với một con quái vật xấu xí được! Ngay cả khi tắt đèn rồi cũng không thểt ” Tân Chinh nói một cách cao ngạo.
Đôi môi của Diệp Thiên Thanh run lên: “Tân Chinh, anh đừng có quá đáng!”
“Nếu thấy tôi quá đáng thì nhanh chóng rời khỏi tôi đi. Cũng đâu phải là không có lựa chọn” Tân Chinh đắc ý nói xong đứng dậy rời đi.
Diệp Thiên Thanh căn chặt môi, nước mắt rơi xuống.
Cô ấy đệ đơn ly hôn nên phải nhường cổ phần cho nhà họ Tân sao?
Nếu là của riêng cô ấy thì còn có thể, nhưng đây là sự nghiệp do mẹ để lại cho cô…
Nhưng nếu không ly hôn thì tương lai của cô ấy sẽ ra sao?
Thật sự quá đau khổ…
Buổi tối, Diệp Thiên Thanh từ cửa hàng trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy Tân Chinh đang ngồi trên sô pha, trong vòng tay anh ta là một người phụ nữ rất gợi cảm.
Cô ta nũng nịu: “Đáng ghét ghê.”
“Anh không tệ, em có yêu anh không?” Tân Chinh tiến tới hôn lên mặt cô ta.
Người phụ nữ kia cười một hồi.
Diệp Thiên Thanh đứng ở đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tân Chinh quay đầu lại, thái độ rất cộc cằn “Nếu không hiểu chuyện, thì nhượng cổ phần rồi ly hôn đi!” Diệp Thiên Thanh cố kìm nén cơn đau ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Tân Chinh, anh buộc phải làm vậy với tôi mới vừa lòng sao?
Cổ phần là của tôi! Đã có thỏa thuận rõ rồi, anh đừng mong sẽ thành công!”
“Ba cô không đồng ý với việc cô ly hôn. Cô nghĩ cô có thể tìm được.
luật sư nào để thắng vụ kiện này chứ?” Tân Chinh hỏi.
Diệp Thiên Thanh không nói nên lời.
Không ai ủng hộ cô ấy, và cô cũng không có tiền để thuê luật sư.
Cô cũng đang tự hỏi bản thân làm cách nào đánh bại được Tân Chinh đây?
Diệp Thiên Thanh nước mắt lưng tròng.
Chuyện đã đến mức này rồi, sao anh ta không thể buông tha cho cô? Muốn dày vò cô như thế này sao?
Ngày hôm sau, Diệp Thiên Thanh ra khỏi nhà, cả người bơ phờ.
Đến cửa hàng hoa.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có việc ly hôn.
Mỗi ngày sống trong cuộc hôn nhân này khiến cô ngạt thở!
Điện thoại trên bàn vang lên, Diệp Thiên Thanh bước tới, thấy người gọi đến là cha mình.
Cô trả lời: “Cha.”
“Con và Tân Chinh thế nào rồï “Anh ta đưa người phụ nữ khác về nhà”
“Vậy thì sao? Con vẫn muốn ly hôn à?”
“Chẳng lẽ chuyện này con không thể để tâm được sao?” Diệp Thiên Thanh không thể tin được vào lời nói của cha mình.
“Đàn ông ở bên ngoài đều chơi đùa như thế, đó cũng là điều đương nhiên thôi.” Diệp Thiên Thanh không thể nói gì hơn.
“Cuộc hôn nhân này không được phép từ bỏ, đừng có để lời nói của cha ngoài tai đấy!”
“Nhưng… nhưng con không thể tiếp tục nữa” Diệp Thiên Thanh đau lòng, nói: “Cha, con là con gái của cha. Đối với cha, thể diện quan trọng hơn hạnh phúc của con gái mình sao?”
“Đây là vấn đề về thể?
“Vậy thì là gì chứ?” Diệp Thiên Thanh gần như sụp đổ.
“Tóm lại, không được phép ly hôn!”
“Cha ép con phải ở cùng hắn cả đời sao?”
“Cho dù là cả đời thì đó cũng là cuộc đời của mày! Hơn nữa, tại sao cậu ta lại đưa người phụ nữ về nhà mà mày không tự ngẫm lại mình đi?”
Diệp Thiên Thanh không thể tin được cha ruột của mình lại nói những lời như vậy, từng chữ từng chữ khiến cô kinh ngạc: “Đó là lý do tại sao sau lưng mẹ, cha lại tìm người phụ nữ ở bên ngoài phải không?”
Cha cô im lặng một lúc, rồi nói: “Mày cũng ghê tởm như mẹ của mày vậy! Từ nay về sau, tao sẽ không có đứa có gái như mày!” Nói xong ông cúp điện thoại.
Nước mắt Diệp Thiên Thanh rơi thành dòng, cô cúp điện thoại: “Được…” Cánh tay yếu ớt buông xuống.
Cô biết răng bố cô sẽ tức giận nếu cô ly hôn mà không được phép.
Ông ta có thể mắng cô, có thể không cần đứa con gái này nữa.
Nhưng ông ta lại còn nói mẹ cô ghê tởm?
Trong mắt Diệp Thiên Thanh tràn đây căm hận!
Rác rưởi! Tất cả đều là rác rưởi!
Đang khóc thì chuông gió ngoài cửa vang lên.
Diệp Thiên Thanh lật tấm bảng hiệu, vội lau nước mắt: “Thực sự xin lỗi, hôm nay đóng cửa… Chưa kịp nói xong, vừa nhìn cô gái đi và, trong lòng cô đã quặn thắt.
Cúi đầu xuống, cô ấy hản đã nhìn thấy được bộ dạng của cô.
Đế Anh Thy không ngờ khi bước vào lại thấy cô chủ cửa hàng hoa đang khóc. Nghĩ rằng cô ấy có thể không muốn bị cô nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hộ này, nên n‹ ể lần sau tôi sẽ quay Ì “Đợi đãi!” Diệp Thiên Thanh ngăn cô lại: “Cô thoải mái xem hoa đi, tôi sẽ giúp cô chọn ra những bông hoa mà cô thích” Đế Anh Thy do dự gật đầu: “Được thôi.” Đế Anh Thy bước tới ngắm hoa.
Diệp Thiên Thanh hỏi: “Lần trước không phải mua đủ hết hoa rồi sao? Hay cô đợi thêm hai ngày nữa, tôi sẽ nhập về cửa hàng thêm một ít giống khác” Cô không thể để việc riêng của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của khách mua hoa.
Mua hoa có nghĩa là tâm trạng của người đó rất tốt, và cô ấy không thể phá hủy nó được.
“Hôm nay tôi sẽ chọn một ít, hai ngày sau sẽ chọn thêm một ít” Đế Anh Thy đổi ý.
Cô đi cùng với anh ba của mình, cô biết rằng khi anh ba của cô đến đây, anh ấy sẽ không chịu xuống xe.
lệp Thiên Thanh bước tới cửa, lật tấm bảng đã hết giờ làm Thấy chiếc xe đậu ở cửa. Bên trong rất tối và không thể nhìn thấy gì.
Nhưng cô nghĩ là đang có người ngồi bên trong.
Sau khi tấm bảng được treo lên, Diệp Thiên Thanh cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào.
Đế Anh Thy không biết tại sao cô lại khóc, bây giờ công việc làm ăn của cô ấy không tốt, thật sự rất đáng thương.
Hay vì cuộc ly hôn diễn ra không suôn sẻ?
Mà đó là chuyện của người khác, và cô ấy cũng không tiện hỏi nhiều.
Mặc dù người đàn ông đó thoáng nhìn không đáng tin cậy, nhưng anh ta có thể là người muốn trân trọng cô chủ cửa hàng hoa…
Đế Anh Thy không nói gì: “Giúp tôi lấy cái này! Gói lại cho tôi đi, tặng cho người khác.”
“Được thôi” Diệp Thiên Thanh bắt đầu gói hoa, cô còn tưởng rằng lần này cô ấy lại tới đây mua cây cảnh.
Khi bó hoa rất dụng tâm. Sau khi bó xong, còn rắc một ít nước lên cánh hoa, trông đẹp như những viên pha lê vậy.
Sau khi Đế Anh Thy thanh toán tiền xong, hoa trong tay Diệp Thiên Thanh cũng được gói xong rồi: “Được rồi” Hai tay đưa qua.
Đế Anh Thy cầm hoa lên ngửi một chút: “Hoa thật đẹp, bó cũng rất đẹp’ Nói xong liền trả lại hoa cho Diệp Thiên Thanh.
“Còn có… có vấn đề gì sao? Có phải hoa không thơm không?” Diệp Thiên Thanh bị hành vi của cô làm cho khó hiểu: “Hay là em chọn lại đi?”
“Không phải, bó hoa này là tặng cho chị. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì sau này nhất định sẽ tốt lên thôi! Sự mạnh mẽ của chị cũng giống như vẻ đẹp của bó hoa này vậy. Hai ngày nữa em sẽ quay lại, tạm biệt!” Đế Anh Thy nói rồi vẫy tay với cô rồi đi.
Diệp Thiên Thanh tay cầm bó hoa sững sờ đứng ở đó. Đôi mắt cô đã ngấn lệ, không phải vì buồn mà vì sự ấm áp.
Trong những ngày buồn bã, một người xa lạ đã mang đến cho cô hơi ấm, cô vô cùng cảm động, tức khắc liền ghi nhớ. . truyện kiếm hiệp hay
Khi cô định thần lại muốn đuổi theo nhưng chiếc xe đã đi mất từ lâu!