-
Chương 166-170
Chương 166: Thẩm công tử
Lý Lâm nói gì cơ?
Bái anh làm sư phụ?
Điều chế đan dược là bí mật không thể truyền ra ngoài, làm sao mà anh tùy ý để người khác học được cơ chư?
Anh và Lý Lâm không quen mà cũng chẳng thân, hơn nữa vừa rồi Lý Lâm còn đe dọa anh nên cô ta đừng có nằm mơ. Trần Dương lập tức lắc đầu từ chối: "Xin lỗi cô Lý, năng lực của tôi cũng chẳng phải xuất sắc. Cô đừng làm thế này thì hơn, tránh để người ta hiểu lầm!"
Trần Dương khiến Lý Lâm hụt hẫng, cô vội vàng kéo tay Trần Dương rồi khổ sở cầu xin: "Sư phụ, cầu xin thầy thu nhận con làm đồ đệ! Sau này nhất định con sẽ ngoan ngoãn nghe lời thầy!"
Chỉ cần Trần Dương thu nhận cô ta làm đồ đệ thì thể diện, danh sự, sự kiêu ngạo của cô ta không đáng giá một đồng so với thầy luyện đan cao quý Trần Dương.
Chỉ cần cô ta học được cách điều chế Phá Chướng Đan thì tình trạng tu luyện trì trệ sẽ không bao giờ tồn tại nữa.
Còn nhà họ Lý, dưới sự dẫn dắt của cô ta sẽ tiến lên đỉnh cao mới.
"Không được!" Trần Dương lắc đầu.
"Con cầu xin thầy mà ~ Sư phụ thầy xem con thành khẩn thế này, thầy thu nhận con đi!"
Lý Lâm quỳ trên mặt đất. Cô không thuyết phục được Trần Dương, đành nũng nịu cầu xin.
Trần Dương từ trên cao nhìn xuống, khe ngực sâu hun hút đập vào mắt anh.
Mẹ kiếp, vì muốn anh nhận lời làm sư phụ mà Lý Lâm dám dùng cả sắc đẹp dụ dỗ anh!
Trần Dương khó chịu nhất là bị người khác ép buộc. Nhìn thái độ của Lý Lâm, nếu anh không đồng ý với cô ta thì có lẽ không yên thân nổi.
"Được rồi cô đừng có lắc nữa, đau cả đầu tôi rồi!" Trần Dương thu tay về rồi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút!"
"A! Sư phụ, thầy đồng ý nhận con làm đồ đệ rồi." Lý Lâm mừng muốn phát điên. Cô ta đứng dậy rồi kéo tay Trần Dương tới, chỗ cực kỳ mềm mại kia cọ sát vào người anh qua một lớp áo mỏng manh.
Khiến Trần Dương nóng cả người.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!" Trần Dương không hề biến sắc rút tay về: "Bây giờ thì tôi đi được rồi chứ?"
Lý Lâm ngẩn ra rồi đột nhiên khom người, nói: "Được rồi được rồi, đương nhiên là sư phụ có thể đi rồi! Để đồ đệ đưa thầy về!"
"Không cần, tôi tự đi được!"
Nói xong Trần Dương nhanh chân ra khỏi phòng làm việc!
Tối hôm ấy Trần Dương mất ngủ. Hầu như cứ cách vài phút Lý Lâm lại gọi điện thoại tới hỏi anh đã suy nghĩ xong chưa, có muốn thu nhận cô ta làm đồ đệ không.
Ban đầu Trần Dương còn ứng phó được nhưng càng về sau càng cảm thấy phiền phức, anh quát vào điện thoại: "Nếu cô còn tiếp tục gọi điện thoại làm phiền tôi thì cả đời này đừng mong tôi nhận cô làm đồ đệ!"
Quát xong mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh, Lý Lâm thật sự không tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa.
Cuối cùng Trần Dương cũng có thể yên giấc rồi.
...
Mặt khác, ở quán bar Bar Shepherd!
Đây là quán bar mới mở ở thành phố Tây Xuyên. Quán bar này có vị trí rất đẹp, nằm trong khu vực phố xá sầm uất, trang trí bên trong cực kỳ sang trọng. Quán bar Mục Dương Nhân mới khai trương hai ngày trước nhưng đã trở thành một trong những hộp đêm mà giới con nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên yêu thích nhất.
Tô Diệu đi tới trước cửa quán bar Mục Dương Nhân, đỗ xe rồi đợi trước cửa.
"Thẩm công tử" trên ứng dụng livestream hẹn cô tới đây, vì vậy hôm nay Tô Diệu tới gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người hâm mộ của mình, địa điểm gặp mặt là quán bar nên Tô Diệu có chút lo lắng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gần đây "Thẩm công tử" gửi tặng cô không ít tiền, cô nhận lời anh ta tới đây gặp mặt cũng không có gì không ổn.
Tự an ủi bản thân như vậy, Tô Diệu thật sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hôm nay Tô Diệu cố tình mặc đồ đẹp tới đây. Cô vốn xinh đẹp, trang điểm lên lại càng xinh đẹp không tả xiết.
Hơn nữa Tô Diệu còn mặc một chiếc váy dài bó sát, tôn lên dáng người quyến rũ của cô. Mặc dù hôm nay cô không đeo Thiên Không Chi Thành nhưng cũng đeo dây chuyền kim cương của Cartier.
Tô Diệu cầm một chiếc túi xách màu hồng nhạt, cô cực kỳ xinh đẹp đứng chờ trước cửa quán bar thu hút ánh mắt không ít người ngoái lại nhìn.
Bọn họ tới hộp đêm quanh năm suốt tháng, những cô gái tới hộp đêm nếu không phải kiểu hư hỏng thì cũng là kiểu trang điểm đậm tầm thường. Thật hiếm thấy cô gái ngây thơ trong sáng như Tô Diệu.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Tô Diệu không khỏi khó chịu.
Tại sao "Thẩm công tử" vẫn chưa tới chứ?
Đúng lúc đó một chiếc Ferrari dừng lại trước mặt Tô Diệu.
Cửa xe mở ra, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai bước xuống.
Mái tóc của anh ta được tạo kiểu kỹ lưỡng, mặc một bộ âu phục màu xanh lam nhạt, túi trước ngực áo khoác còn có một tờ khăn tay trang trí, đeo đồng hồ Patek Philippe.
Thêm cả chiếc Ferrari ngang tàng kia, có thể nói là cực kỳ gây chú ý.
Những cô gái tới đây chơi ngoài việc để tiêu khiển thì càng có nhiều người tới đây lừa đảo mấy kẻ ngốc hơn.
Người đàn ông này có thể mua được một chiếc Ferrari, trông cũng rất đẹp trai. Thật sự là người tình hoàn hảo trong lòng bọn họ.
Tô Diệu thoáng liếc sang, cô chỉ liếc một chút rồi lập tức thu lại ánh nhìn của mình.
Lúc này thanh niên trẻ tuổi kia đi thẳng tới trước mặt Tô Diệu rồi giơ tay ra, mỉm cười nói: "Chào Tô Diệu, tôi tên là Thẩm Lãng. Em cũng có thể gọi tôi là 'Thẩm công tử'."
Thẩm Lãng nói.
Tổ Diệu ngẩn người, không ngờ thanh niên trẻ tuổi này lại là "Thẩm công tử" mà cô đang đợi. Sau khi hồi phục tinh thần Tô Diệu vội vàng bắt tay anh ta: "Xin chào, tôi là Tô Diệu. Rất vui được gặp anh!"
Lần đầu gặp mặt, Tô Diệu cực kỳ căng thẳng. Đặc biệt là người hâm mộ này còn là một công tử nhà giàu vừa trẻ vừa nhiều tiền, gương mặt cũng đẹp trai.
Trước đây ở nhà họ Tô cô đã từng gặp không ít những công tử của các gia tộc khác, nhưng bọn họ chưa từng khiến cô căng thẳng. Không biết tại sao vừa gặp Thẩm Lãng cô lại cảm thấy căng thẳng.
Thẩm Lãng rất lịch sự, hắn ta khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô rồi lập tức buông tay ra. Chỉ một chi tiết nhỏ này đã khiến Tô Diệu có ấn tượng tốt về hắn ta rồi.
Lúc này Thẩm Lãng mở cửa xe rồi lấy ra một hộp quà tinh xảo: "Tôi rất thích xem tiểu thư Tô Diệu livestream, hôm nay em nhận lời tới đây gặp mặt là vinh hạnh của tôi. Đây là chút tâm ý của tôi, mong tiểu thư Tô Diệu nhận lấy."
Nói xong anh ta mở hộp ra.
Chiếc hộp vừa được mở ra, những cô gái đi ngang qua chỗ này đều phải dừng bước.
Nhìn đôi khuyên tai kim cương sáng chói trong hộp bọn họ không khỏi ngưỡng mộ.
Trời ơi, đôi khuyên tai kim cương này cũng lấp lánh quá đi mất. Có lẽ không một người phụ nữ nào có thể chống lại được sự cám dỗ của nó.
"Món quà này...quá quý giá..."
Tô Diệu cực kỳ sửng sốt, cô không ngờ lần đầu tiên gặp mặt mà Thẩm Lãng lại tặng cho cô món quà giá trị thế này.
Cô và Trần Dương đã kết hôn gần ba năm, đến cả dây buộc tóc mà anh cũng chưa từng tặng cô.
So sánh hai bọn họ thì Thẩm Lãng này thật sự quá hào phóng, quá bóng bẩy.
"Không được, món quà này quá quý giá. Tôi...tôi không thể nhận được!" Tô Diệu kiềm chế sự cảm động trong lòng, nhỏ giọng nói.
"Sao lại như thế được!" Thẩm Lãng mỉm cười, nói: "Trước đây khi xem em livestream tôi luôn nghĩ nếu em đeo khuyên tai này sẽ rất hợp. Em có thể thực hiện nguyện vọng này của tôi được không?"
Nói xong Thẩm Lãng cầm đôi khuyên tai lên đi tới bên cạnh Tô Diệu dịu dàng giúp cô đeo.
Hắn đứng quá gần, mặc dù không quen nhưng khi Thẩm Lãng đeo khuyên tai lên giúp cô Tô Diệu không khỏi cảm động.
Trong lòng cô cảm nhận được sự ấm áp từ trước tới tay chưa từng có.
"Cảm...cảm ơn!" Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Diệu cảm thấy muốn khóc.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong những năm cô kết hôn với Trần Dương, tất cả những oan ức mà cô đã phải chịu đựng, mũi cô cay cay cực kỳ muốn khóc.
Nhưng cô không thể khóc trước mặt Thẩm Lãng được.
Sau khi đeo khuyên tai cho Tô Diệu, Thẩm Lãng mỉm cười: "Không cần phải cảm ơn. Nhắc tới chuyện này tôi còn phải cảm ơn em đã thực hiện nguyện vọng của tôi."
Nói xong Thẩm Lãng quan sát cả người Tô Diệu một lượt: "Ừm, thật sự rất đẹp. Sau này em đeo đôi khuyên tai này livestream sẽ khiến không ít người say đắm đấy."
Thẩm Lãng khiến Tô Diệu đỏ mặt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Đi nào, chúng ta vào trong uống một ly. Tôi đã đặt phòng riêng trước rồi."
"Ừm!" Hiện giờ Tô Diệu đang rất choáng váng. Cô không hề từ chối mà cứ thế vào trong cùng Thẩm Lãng.
Chương 167: Không cần anh quan tâm
Thẩm Lãng dẫn Tô Diệu tới ngồi ở một chiếc ghế dài sang trọng. Ở trong quán bar ca hát nhảy múa nhiệt tình khiến Tô Diệu không thoải mái. Cô nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang đang múa cột trên sân khấu mà không khỏi nhức đầu.
Bọn họ rót một ly rượu lên ngực của chính mình khiến ánh mắt của những người bên dưới dán chặt lên người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tô Diệu tới nơi thế này, thấy cảnh tượng ướt át này cô không khỏi đỏ mặt.
Nhưng nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thẩm Lãng, trong lòng Tô Diệu lại có cảm giác an toàn.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Tô Diệu thầm nghĩ.
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế dài sang trọng, Thẩm Lãng gọi cho Tô Diệu một ly rượu trái cây có nồng độ cồn không cao, vị lại rất ngon. Hơn nữa loại rượu này uống không bị say.
Thấy Thẩm Lãng đưa rượu cho cô, ban đầu Tô Diệu còn hơi lo lắng nhưng sau khi phát hiện rượu mà Thẩm Lãng gọi là loại rượu trái cây nồng độ cồn rất thấp thì cô lại cảm thấy ấm áp.
Hắn ta thật sự rất lịch thiệp, hơn nữa cũng rất chu đáo!
Có một người hâm mộ như vậy thật quá đáng mừng!
Nhưng trong lòng Tô Diệu cũng có chút cảnh giác. Thẩm Lãng đối xử với cô quá tốt, chăm sóc cô quá cẩn thận. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Tô Diệu lo lắng hỏi: "Thẩm Lãng, tại sao anh...anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
"Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là tôi không kiềm chế được bản thân mình đối xử tốt với em!" Thẩm Lãng mỉm cười nhìn Tô Diệu đầy chân thành: "Có thể đây chính là duyên phận, lần đầu tiên nhìn thấy em livestream tôi đã say đắm em rồi. Vì vậy những việc này tôi đều tự nguyện làm vì em. Em đáng được nâng niu trong lòng bàn tay, làm một cô công chúa tự do tự tại không phải buồn phiền!"
Thẩm Lãng vừa nói xong nỗi lo lắng trong lòng Tô Diệu lập tức biến mất.
...
Cùng lúc đó, Lý Thiên Bá và Tống Huyên đang ngồi ngay bên cạnh Thẩm Lãng.
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vợ của Tiểu Dương đến quán bar uống rượu cùng người đàn ông khác vào buổi tối? Hẹn hò ư?
Thấy hai người bọn họ vui vẻ trò chuyện, Lý Thiên Bá mông lung không hiểu.
Hai ngày trước vợ anh ta bị người của Lý Hổ vây bắt, chính Trần Dương là người cứu cô ấy. Khi đó anh ta có chuyện phải giải quyết nên sau khi giải quyết xong mọi chuyện Lý Thiên Bá dẫn Tống Huyên ra ngoài thư giãn một chút.
Nhưng anh ta không ngờ mình đưa vợ tới quán bar thư giãn lại gặp chuyện thế này!
"Chồng, người phụ nữa kia...có phải vợ của Tiểu Dương không?" Tống Huyên ngờ vực hỏi.
Trong quán bar ánh sáng không tốt cho lắm, vì vậy Tống Huyên không nhìn rõ. Cô không dám khẳng định người phụ nữ kia có phải là vợ của Trần Dương hay không.
"Aiz."
Lý Thiên Bá âm thầm thở dài, nói: "Em không nhìn nhầm đâu, đó đúng là vợ của Tiểu Dương!"
Lần trước nhà họ Tào tổ chức một chuyến du lịch bọn họ ở chung với nhau hai ngày, anh ta không thể nào nhầm người được.
"Thẩm Lãng, tôi vào phòng vệ sinh một chút!"
Lúc này Tô Diệu đứng dậy. Ly rượu trái cây kia nồng độ thấp như thế mà cô vẫn cảm thấy chóng mặt, hơn nữa cả người còn đổ mồ hôi. Cô muốn vào phòng vệ sinh dặm phấn lại.
"Được, tôi chờ em."
Thẩm Lãng không ngăn cản. Sau khi Tô Diệu vào phòng vệ sinh, hắn ta mỉm cười đầy kỳ lạ sau đó lấy một túi bột màu trắng ra đổ vào ly rượu trái cây của Tô Diệu.
Cảnh tượng này bị Lý Thiên Bá nhìn thấy.
Sắc mặt anh ta lập tức xấu đi. Chó má khốn kiếp, dám bỏ thuốc vợ người anh em của Lý Thiên Bá này. Thật sự là to gan lớn mật!
"Vợ, anh qua đó xem một chút. Em ở đây chờ anh!"
"Ừm!"
Sắc mặt Tống Huyên cũng thay đổi. Tên nhãi này dám bỏ thuốc Tô Diệu, Trần Dương là ân nhân của cô vậy mà hắn ta dám làm trò hèn hạ với vợ của ân nhân.
Mấy phút sau Tô Diệu ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã dặm phấn lại kỹ càng.
Tô Diệu uống chút rượu nên sắc mặt ửng hồng, quyến rũ không tả xiết.
Ực!
Thẩm Lãng không kiềm chế được, nuốt một ngụm nước miếng.
"Tới đây, tới đây. Điều hòa của quán bar này hoạt động không tốt, em xem em đổ mồ hôi rồi kìa!" Nói rồi Thẩm Lãng đưa ly rượu trái cây cho Tô Diệu rồi nâng ly rượu của mình lên: "Tới đây, uống một ngụm rượu trái cây đi!"
Tô Diệu gật đầu không từ chối, cô cầm ly rượu rồi định uống một ngụm.
Thấy rượu sắp vào miệng Tô Diệu.
Thẩm Lãng liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu của mình, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Nhưng đúng lúc này có một người xông tới xô đổ ly rượu của Tô Diệu.
"Keng keng!"
Ly rượu của Tô Diệu vỡ nát, rượu đổ hết xuống đất.
"Lý...Lý Thiên Bá?"
Tô Diệu căng thẳng. Quan hệ giữa anh ta và Trần Dương tốt như vậy, bị anh ta nhìn thấy cô và người đàn ông khác tới quán bar uống rượu liệu anh ta có nói cho Trần Dương không?
Không đúng!
Cô và Trần Dương đã không thể quay lại nữa rồi, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Nghĩ vậy Tô Diệu cũng không căng thẳng nữa.
Cô nhíu mày, có chút khó chịu nhìn Lý Thiên Bá: "Lý Thiên Bá, anh làm gì thế!"
Trước đây khi còn làm chủ nhà họ Tô cô phải kiêng dè anh ta, nhưng hiện giờ cô đã bị bà Tô đuổi ra khỏi gia tộc nên cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.
"Rượu này có vấn đề, không được uống!" Lý Thiên Bá kiên quyết nói.
Nói xong anh ta quay sang nhìn Thẩm Lãng, Thẩm Lãng cũng đang trợn mắt nhìn Lý Thiên Bá!
Hai người đối mặt với nhau vài giây sau đó Thẩm Lãng rút khăn tay ra lau vết rượu trên đôi giày da của mình, cử chỉ rất lịch lãm.
Thẩm Lãng đứng dậy, ôn hòa mỉm cười nói: "Có phải anh đây hiểu lầm chuyện gì rồi không?"
Hành động của Thẩm Lãng khiến Lý Thiên Bá nghiêm mặt lại.
Thật không đơn giản! Tên nhãi này thật không đơn giản!
Người bình thường bị người khác vạch trần bộ mặt thật thì nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng tên nhãi này lại thản nhiên như không. Lý Thiên Bá cho rằng hắn ta đang giả vờ bình tĩnh nhưng lại không hề nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta.
Sự bình tĩnh này, phong thái này của hắn ta không thể làm giả được. Vì vậy Lý Thiên Bá nghĩ rằng nhất định tên nhãi này có lai lịch không đơn giản.
"Hiểu lầm ư, tôi không nghĩ là giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả!" Lý Thiên bá lạnh lùng nói.
"Ha ha!"
Thẩm Lãng lắc đầu một cái rồi mỉm cười, hắn ta không hề nóng giận mà lại giơ tay ra: "Tôi tên là Thẩm Lãng, rất vui được làm quen với anh!"
Thẩm Lãng càng hành động như vậy Lý Thiên Bá càng khẳng định tên nhãi này không đơn giản.
Lý Thiên Bá điểm qua tất cả những gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Tây Xuyên một lượt cũng phải tới mấy trăm gia tộc, nhưng chưa từng nghe tới nhà họ Thẩm.
Lý Thiên Bá coi trọng nắm đấm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh ta chỉ biết dùng sức mạnh giải quyết vấn đề.
Không phải, hình như thành phố giáp với thành phố Tây Xuyên ở phía Đông Nam có một nhà họ Thẩm. Bọn họ cũng làm ăn ở lĩnh vực giống như nhà họ Lý nhưng lại là một gia tộc tu sĩ, thực lực bao phủ khắp cả nước.
Đó không thể gọi là gia tộc, mà phải gọi là thế gia!
Nghĩ tới đây Lý Thiên Bá không khỏi cả kinh, chẳng lẽ...cái người tên là Thẩm Lãng này là con cháu của nhà họ Thẩm ư?
Thế gia có thực lực hùng mạnh, Lý Thiên Bá với không tới. Mặc dù nhà họ Lý không thể xưng là thế gia nhưng cũng có một nửa con cháu đang tu luyện, có thể coi là gia tộc hàng đầu hoặc một nửa thế gia.
Nhà họ Thẩm kia có hùng mạnh hơn nữa thì trên địa phận thành phố Tây Xuyên cũng phải biết phép tắc. Vừa rồi hắn ta có ý đồ với vợ người anh em của Lý Thiên Bá này, như vậy chẳng phải đang cho Lý Thiên Bá một cái tát ư?
Nghĩ vậy Lý Thiên Bá lại ngạo nghễ nói: "Anh nghe kỹ cho tôi, tôi không cần biết anh là ai nhưng Tô Diệu là vợ của người anh em của tôi. Anh dám có ý đồ với cô ấy thì nhất định tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Nói tới đây Lý Thiên Bá cười lạnh: "Thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc mà anh cũng làm được ư? Thật là vô liêm sỉ!"
Nghe Lý Thiên Bá nói vậy, Thẩm Lãng hoàn toàn không để ý. Hắn ta mỉm cười không nói gì.
Tô Diệu nghe vậy thì căng thẳng, vội vàng giải thích: "Lý Thiên Bá, anh nói cái gì vậy. Thẩm Lãng là bạn của tôi, làm sao anh ấy lại làm chuyện đó chứ?"
Có thế nào Tô Diệu cũng không tin Thẩm Lãng sẽ làm như vậy. Hắn ta ân cần với cô như thế, trông lại lịch lãm thế kia thì sao có thể làm chuyện hèn hạ đó được.
Tô Diệu khiến Lý Thiên Bá nổi cả gân xanh trên cổ. Anh ta hít sâu một hơi rồi nhìn Tô Diệu, nói: "Tôi là anh em tốt của Trần Dương, tôi sẽ không lừa cô đâu!"
Lý Thiên Bá chỉ tay vào chỗ mảnh vỡ trên mặt đất: "Tôi ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh, vừa rồi cô đi vệ sinh tôi tận mắt nhìn thấy anh ta bỏ thuốc vào ly rượu của cô. Cô đi với tôi đi!"
Nói xong Lý Thiên Bá lập tức muốn kéo Tô Diệu đi.
Nhưng anh ta không ngờ Tô Diệu lại lắc đầu rồi lui về phía sau một bước tránh anh ta.
Tô Diệu lạnh lùng nhìn Lý Thiên Bá, nói: "Tôi uống rượu với ai là quyền tự do của tôi, cho dù Trần Dương là anh em tốt của anh thì anh cũng không thể kiểm soát tôi được. Hơn nữa tôi tin Thẩm Lãng là người tốt, chẳng lẽ đến ai tốt ai xấu tôi cũng không phân biệt được sao? Anh đi đi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
Chương 168: Không rõ sống chết
Cho dù Lý Thiên Bá nói gì thì Tô Diệu cũng không tin lời anh ta.
Người lịch lãm như Thẩm Lãng, sao có thể là hạng người như thế được?
Lần này thì Lý Thiên Bá mất kiên nhẫn rồi.
Đầu óc của cô gái này có vấn đề đấy à?
Hơn nữa Lý Thiên Bá và Trần Dương là anh em tốt. Lần trước nhà họ Tào tổ chức du lịch gặp phải sự cố, vợ chồng bọn họ và Tô Diệu có thể coi là từng cùng nhau vượt qua khó khăn. Bây giờ Tô Diệu không chịu tin anh ta mà lại tin tưởng người ngoài ư?
Nghĩ vậy Lý Thiên Bá không khỏi tức giận. Nhưng nghĩ tới Trần Dương anh ta đành kiềm chế: "Tôi không cần biết cô có muốn đi hay không, dù sao hôm nay cô cũng phải rời khỏi đây cùng tôi! Đã tối rồi mà cô còn tới quán bar uống rượu với đàn ông, Tiểu Dương có biết chuyện này không vậy?"
Trần Dương?
Ha ha!
Lý Thiên Bá còn chưa nói dứt lời, nhắc tới Trần Dương Tô Diệu đã cảm thấy buồn cười.
Có lẽ Lý Thiên Bá vẫn chưa biết chuyện người anh em tốt của anh ta đi trộm nội y phụ nữ nên đang bị bắt giam?
Trong thời gian Trần Dương không ở đây, cô bị đuổi khỏi gia tộc. Khi cô bất lực nhất cần sự giúp đỡ nhất thì Trần Dương ở đâu? Hy vọng vào Trần Dương thì cô đã chết đói từ lâu rồi!
Còn Thẩm Lãng thì ngược lại, vừa trẻ trung lại giàu có, hơn nữa còn là một quân tử khiêm tốn. So sánh hai người này, thật sự khác nhau một trời một vực.
Nghĩ vậy Tô Diệu cười lạnh, cô không để ý tới Lý Thiên Bá mà đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Lãng không nói câu nào.
Thấy vậy Thẩm Lãng khẽ nhếch miệng. Hắn ta nhìn về phía Tô Diệu, dịu dàng nói: "Diệu Diệu, đừng nóng giận. Để tôi giúp em đuổi tên nhãi này đi!"
"Đừng, chúng ta đi thôi!" Tô Diệu cắn môi, có chút lo lắng nói: "Thế lực của bọn họ ở Tây Xuyên rất lớn!"
"Không sao." Thẩm Lãng tự tin mỉm cười: "Chỉ cần em vui, có trở thành kẻ địch của cả thế giới cũng có sao!"
Nói xong Thẩm Lãng vỗ tay một cái.
Mười mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ xông tới. Ai nấy mặt mũi dữ dằn, trên tay trên mặt đều có vết dao. Vừa nhìn là biết bọn họ là người hung ác.
Lý Thiên Bá không hề hoảng sợ, anh ta bật cười.
"Mẹ kiếp, ngày hôm nay gặp phải chuyện buồn cười thật. Lý Thiên Bá này mà lại bị người ta bao vây ở thành phố Tây Xuyên!"
Lý Thiên Bá bị bao vây, Tống Huyên đang ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh cũng lo lắng. Cô vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát: "Các người muốn làm gì!"
Mấy người này muốn chết đấy phải không, đến cả Lý Thiên Bá cũng không nhận ra mà còn dám làm loạn ở thành phố Tây Xuyên?
"Vợ, em qua đây!" Lý Thiên Bá kéo Tống Huyên tới chỗ anh ta.
Thẩm Lãng bật cười, lắc đầu nói: "Trên địa bàn của tôi ai cho anh can đảm mà hung hăng như thế? Tôi nói cho anh biết, quán bar này là nhà tôi mở. Anh ở đây gây sự cũng chẳng sao, nhưng anh lại khiến Diệu Diệu không vui. Đã thế thì tội không thể tha!"
Nói đến nửa câu sau, giọng của Thẩm Lãng hoàn toàn lạnh đi.
Hắn ta nhấc tay lên, mười mấy người đàn ông cao lớn kia lập tức xông tới chỗ Lý Thiên Bá.
Trong nháy mắt, Lý Thiên Bá lao vào đánh nhau với bọn họ. Anh ta là tu sĩ Hậu Thiên viên mãn, mặc dù đối phó với những người này có chút vất vả những cũng không đến nối không chống đỡ nổi.
Thấy thuộc hạ của mình bị đánh gục, vẻ mặt Thẩm Lãng càng lạnh đi. Hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Thẩm đấy.
Ở thành phố Đông Nam, nhà họ Thẩm là gia tộc lớn hàng đầu. Thành phố Đông Nam là khu vực trung tâm nhưng nhà họ Thẩm cũng phải xếp hạng nhất hạng hai, bởi vì bọn họ không phải gia tộc mà là thế gia!
Lý Thiên Bá lợi hại thật, nhưng hai quyền khó mà địch lại bốn tay. Anh ta dần dần phải chịu không ít nắm đấm.
Nhìn Lý Thiên Bá bị người ta vây đánh, mặc dù Tô Diệu không đành lòng nhưng nghĩ tới quan hệ dây dưa không rõ ràng giữa cô và Trần Dương, cô quyết định chấm dứt tất cả. Vì vậy Tô Diệu quay đầu sang hướng khác không nhìn Lý Thiên Bá nữa.
"Các người...các người muốn chết phải không!" Tống Huyên nhíu mày, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ!
"Bịch bịch bịch!"
Lý Thiên Bá bị tấn công thì chẳng những không sợ hãi mà còn trở nên điên cuồng hơn. Ở thành phố Tây Xuyên người ta gọi Lý Thiên Bá là "Lý điên" cũng chính vì mỗi khi đánh nhau, anh ta đều đánh tới mức liều mạng.
Lý Thiên Bá đấm đá một hồi đánh gục mấy kẻ kia. Mấy người đàn ông cao lớn đó lần lượt nằm rạp trên mặt đất đau đớn rên la.
Sau khi đánh gục bọn họ, Lý Thiên Bá lau máu ở khóe miệng rồi nói với Tống Huyên: "Vợ, em mau đi đi. Đi gọi người tới đây!"
Tống Huyên không phải đồ trang trí, cô ở bên Lý Thiên Bá nhiều năm như vậy có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp. Đương nhiên Tống Huyên biết cô nên làm thế nào!
"Ha ha, công phu không tệ!"
Nói rồi Thẩm Lãng lại vỗ tay một lần nữa.
Huỳnh huỵch...
Lại có mười mấy người đàn ông cao lớn bao vây Lý Thiên Bá.
Lần này bầu không khí trở nên căng thẳng đến tột độ.
Nhưng Lý Thiên Bá không hề để bọn họ vào mắt. Anh ta cười lạnh rồi lại đi tới trước mặt Tô Diệu, kéo tay cô: "Dù có thế nào thì hôm nay cô cũng phải đi theo tôi!"
Tô Diệu hất tay anh ta ra rồi tức giận ra mặt, nói: "Anh là ai chứ? Anh có tư cách gì mà quản chuyện của tôi? Hơn nữa Thẩm Lãng là người tốt, anh đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
"Được rồi Diệu Diệu, em việc gì phải lãng phí nước bọt với anh ta!" Thẩm Lãng quay đầu lại mỉm cười nói với Tô Diệu: "Người như vậy nên giết chết cho xong, tránh để anh ta còn sống làm chướng mắt!"
Nói xong Thẩm Lãng vung tay lên: "Giết chết anh ta!"
Soạt!
Mười mấy người đàn ông cao lớn rút con dao dài ở sau lưng ra rồi chém tới chỗ Lý Thiên Bá.
Lý Thiên Bá vừa hoảng hốt vừa tức giận. Anh ta không ngờ đám người này dám dùng cả dao, bọn họ muốn khiến anh phải chết mới thôi.
Sắc mặt Lý Thiên Bá xấu đi, thầm gọi một tiếng. Một khắc sau trên tay anh ta xuất hiện một thanh kiếm thời nhà Đường, liền xông lên chém giết.
Vừa rồi Lý Thiên Bá đã tiêu hao không ít thể lực. Bây giờ mấy người này đã dùng tới dao, thần kinh Lý Thiên Bá cũng đã mệt mỏi cực hạn. Chỉ cần sơ sẩy một chút là phải dùng mạng trả giá.
Keng keng keng!
Dao chạm dao tới tóe lửa, mười mấy người cùng xông lên khiến cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tô Diệu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này bao giờ. Cô hoảng sợ ra mặt, rõ ràng là đã bị dọa.
"Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi!" Thẩm Lãng an ủi cô.
"Keng keng!"
Thanh kiếm thời nhà Đường của Lý Thiên Bá đụng trúng dao dài của bọn họ, anh ta vừa định nhấc kiếm lên chém thì cảm giác đau xót từ sau lưng truyền tới. Một con dao chém rách áo Lý Thiên Bá, lưỡi dao sắc bén rạch một đường trên da anh ta.
"A!"
Lý Thiên Bá đau đớn rên lên một tiếng, trán anh ta đổ mồ hôi lạnh. Anh ta bị thương rồi, nếu không nhanh chóng xông ra ngoài chỉ chỉ sợ sẽ thật sự lành ít dữ nhiều.
Lý Thiên Bá vận nội khí, cố nén cơn đau rồi nhấc kiếm lên chém. Những người xung quanh hoảng sợ lùi lại phía sau ba bước không dám xông lên.
Nhưng thời gian trôi qua, sức lực của Lý Thiên Bá dần dần biến mất. Hai tay anh ta nặng như chì.
"Soạt!"
Mấy kẻ xung quanh thấy thể lực của Lý Thiên Bá không chống đỡ nổi nữa, lập tức nhấc dao xông tới.
Lý Thiên Bá đau đớn tới ngất xỉu, cả người anh ta bị máu nhuộm thành người máu. Cho dù ý chí của Lý Thiên Bá kiên định tới mức nào thì cũng không gắng gượng nổi nữa, mắt anh ta tối sầm lại.
"Uỵch" một tiếng, Lý Thiên Bá ngã xuống mặt đất không rõ sống chết.
Sau đó mấy người đàn ông cao lớn kéo Lý Thiên Bá máu me đầy người chẳng khác nào một con chó chết ném vào bên cạnh thùng rác ở bên ngoài quán bar như ném rác.
Cùng lúc đó, Tống Huyên rời khỏi quán bar tìm một chỗ yên tĩnh rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Nhưng cô liên tục gọi vài cuộc điện thoại, không một ai nghe máy.
"Chết tiệt, hôm nay là ngày tổng kết hàng quý hàng năm của gia tộc, chắc chắn lúc này lão gia đang phát biểu trong đại sảnh!" Tống Huyên đánh vào đầu cô một cái, tại sao trí nhớ của cô lại kém như thế chứ. Sau khi Lý Thiên Bá lên nắm quyền, ngoài những cuộc họp cần thiết trong gia tộc thì những cuộc họp khác anh đều muốn đi thì đi không đi thì thôi.
Nghĩ tới đây Tống Huyên lập tức gọi điện thoại cho Trần Dương: "Xin anh, nhất định phải nghe điện thoại, cầu xin anh!"
Tống Huyên sốt ruột tới nỗi sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng may là điện thoại chỉ đổ chuông hai lần là đã được kết nối. Tống Huyên thấy điện thoại được kết nối thì lo lắng nói: "Trần Dương, anh mau tới đây đi. Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, Trần Dương vừa giải quyết công việc xong đang nằm trên sô pha nghỉ ngơi thì nghe Tống Huyên nói vậy. Anh lập tức ngồi dậy, gấp gáp hỏi: "Chị dâu đừng sốt ruột. Nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!"
"Anh mau tới quán bar Bar Shepherd, Thiên Bá đang bị người ta bao vây đánh ở trong bây giờ không rõ sống chết!" Tống Huyên không chịu nổi áp lực, òa một tiếng rồi bật khóc.
Chương 169: Giáo chủ phu nhân
Nghe tiếng Tống Huyên bất lực tới òa khóc trong điện thoại, trái tim Trần Dương chẳng khác nào rơi xuống đáy vực. Anh cúp máy, sắc mặt cực kỳ khó coi ra khỏi văn phòng.
Giờ đã là mười giờ đêm, ngoài một số nhân viên tăng ca thì những người khác đều tan làm cả rồi.
Trần Dương dùng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi xuống dưới. Anh mới ra khỏi thang máy thì va phải một người đàn ông mặc đồ màu đen đội mũ lưỡi trai.
Trần Dương đang gấp nên cũng không nghĩ nhiều, anh nói xin lỗi người kia theo bản năng rồi định rời khỏi tòa nhà.
"Nói một câu xin lỗi là có thể bỏ đi ư?"
Người kia giữ cánh tay Trần Dương lại. Sức mạnh của người kia rất lớn, giống như một cái kìm siết chặt tay anh.
Người đàn ông này che mũ rất thấp, Trần Dương không nhìn thấy mặt.
"Anh đụng trúng tôi, tại sao lại trách tôi?" Trần Dương cảm thấy người này thật kỳ lạ. Anh vẩy tay nhưng lại không hất tay người kia ra được: "Phiền anh bỏ tay ra, tôi đang có việc gấp. Nếu anh cảm thấy tôi va phải anh trước thì sau này có thể tới tìm tôi!"
"Sau này tới tìm anh?"
Người đàn ông kia cười ha hả, giọng cười có chút khàn khàn: "Tôi không đợi được nữa rồi!"
"Mau bỏ tay ra!"
Trần Dương cũng tức giận, anh đang vội đi tìm Lý Thiên Bá vậy mà người này lại không chịu buông tay ra khiến anh hoàn toàn nổi giận.
Trần Dương dần dần tăng thêm sức lực nhưng lại phát hiện người đàn ông đó vẫn giữ chặt tay anh. Lần này Trần Dương cũng phản ứng lại rồi, người đàn ông này không đơn giản.
Sức mạnh của người này rất lớn, nếu là người bình thường thì đã bị anh hất tay ra từ lâu rồi. Nhưng người đàn ông này lại không hề nhúc nhích lấy một chút.
"Anh là ai!" Người đầu tiên mà Trần Dương nghĩ tới là Lý Lâm: "Có phải anh là người do người đàn bà xấu xa kia phái tới không?"
Anh không ngờ Lý Lâm lại kiên trì tới mức này, mới một ngày không gặp mà đã phái người tới chỗ anh rồi.
Người đàn ông kia không trả lời anh mà bật cười: "Tôi không biết người đàn bà xấu xa mà anh nói là ai, nhưng có một người có địa vị cao quý muốn gặp anh. Mau đi theo tôi một chuyến!"
Người có địa vị cao quý?
Vậy thì không phải Lý Lâm. Trần Dương lập tức hiểu ra người đàn ông này không phải do Lý Lâm phái tới.
"Buông tay ra, tôi đang có chuyện quan trọng!" Trần Dương vận chân khí dồn về đan điền, sức mạnh đột nhiên bộc phát.
Tối hôm qua Trần Dương ăn mấy viên Phá Chướng Đan, hôm nay anh đã thuận lợi tu luyện bứt phá lên Tiên Thiên rồi. Nội khí trong cơ thể đã thuận tiện chuyển hóa thành chân khí Tiên Thiên, năng lực tăng mạnh.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. Trần Dương cảm thấy hoa mắt, sau gáy đau nhức, trời đất quay cuồng rồi cứ thế hôn mê.
...
Hự!
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, ánh mặt trời chói mắt khiến Trần Dương tỉnh lại. Anh sờ cái cổ đau nhức rồi mắng thầm: "Chó má, ra tay cũng thật độc ác!"
Một khắc sau, cơn giận ngập tràn cả người Trần Dương.
Lý Thiên Bá, Lý Thiên Bá thế nào rồi!
Anh vội vàng bò dậy nhìn quanh bốn phía thì phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ, bốn phía đều là nước biển. Bọt nước đánh vào bờ biển tạo thành tiếng sóng vỗ rì rào.
Cách đó không xa là một bến tàu, một bên dựng một tảng đá lớn thẳng đứng cao mấy chục mét. Một con rồng lớn bằng đá quấn quanh tảng đá kia, trên tảng đá khắc ba chứ lớn: Đảo Băng Hỏa!
Chết tiệt!
Đây là đảo Băng Hỏa ư?
Trần Dương hoàn toàn bối rối, những gì thầy Kim Dung viết trong tiểu thuyết đều là thật sao?
Thật sự có đảo Băng Hỏa ư, tại sao trong cuộc sống bình thường anh chưa từng nghe nói?
Thật ra Trần Dương không biết rằng đảo Băng Hỏa là một hòn đảo trôi, nó trôi nổi bất định vì vậy trên bản đồ hoàn toàn không có hòn đảo này. Hơn nữa trên đảo có một ngọn núi lửa nhưng ngọn núi lửa này không còn hoạt động nữa, đã không phun trào từ lâu rồi.
Nhật Nguyệt Thần giáo có thể tồn tại suốt mấy nghìn năm cũng là vì hòn đảo nhỏ này. Không một ai tìm được đại bản doanh của Nhật Nguyệt Thần giáo ở đâu.
Trần Dương nhìn xung quanh, ngay lúc này cách đó không xa có một trang trại trồng thuốc thu hút ánh mắt của anh.
Mẹ kiếp!
Hoa Tịnh Đế, quả Ma La, cỏ Thiên Dương, linh chi trăm năm, nhân sâm trăm năm...
Hơi thở của Trần Dương đột nhiên nhanh hơn, đây đều là linh dược đấy. Có những dược liệu này anh có thể điều chế tất cả các loại đan dược trong "Thiên Kim Dược Phương".
Nhưng lúc này một người đàn ông thân hình cao lớn mặc đồ màu đen đi tới, trực tiếp kéo tay Trần Dương: "Đi nào, tôi dẫn anh tới một nơi!"
Người đàn ông này chính là người đánh ngất Trần Dương tối hôm qua.
Mặc dù Trần Dương rất tức giận nhưng anh biết mình không đánh lại anh ta, đành phải để anh ta kéo đi.
Đi mãi đi mãi, hai người gặp một con đường uốn lượn trải đá, hai bên đường trồng đủ loại hoa cỏ kỳ lạ, trong rừng có khỉ và vượn đu tới đu lui. Đảo Băng Hỏa này đúng là một nơi tươi đẹp.
Người đàn ông kia nhanh chóng kéo Trần Dương tới một khoảng sân lớn. Khoảng sân này rất rộng, có lẽ rộng bằng ba sân bóng đá.
Xung quanh khoảng sân này có rất nhiều đệ tử, ai nấy thân hình cao lớn, khí lực mạnh mẽ. Vừa nhìn là biết thực lực của bọn họ không hề thấp.
Mẹ kiếp, người thấp nhất cũng đã tu luyện tới Hậu Thiên hậu kỳ, người cao thì còn tu luyện tới cảnh giới cao hơn cả Trần Dương. Cao thủ Tiên Thiên mà lại đứng gác ư?
Thực lực của đảo Băng Hỏa này cũng quá mạnh rồi.
Điều Trần Dương không biết là mặc dù Nhật Nguyệt Thần giáo tự xưng có cả trăm nghìn đệ tử nhưng những người được phép ở lại trên đảo chỉ có ba nghìn, bốn nghìn người.
Những đệ tử được phép ở lại đại bản doanh, người có thực lực thấp nhất cũng đã tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ. Những người tu luyện thấp hơn cảnh giới này đều bị đưa tới các phân đàn khác.
Nhưng đây cũng chưa tính là gì, điều thật sự khiến Trần Dương chấn động là dãy cung điện trước mặt anh.
Thật quá khoa trương, kéo dài từ đỉnh núi này tới đỉnh núi khác, khoảng cách này ít nhất cũng phải dài tới năm nghìn, sáu nghìn mét. Nhật Nguyệt Thần giáo này cũng quá giàu có rồi.
Xem kiến trúc cung điện trên đảo thì hẳn là phong cách thời kỳ Minh Thanh. Nói cách khác thì giáo phái này đã tồn tại từ thời nhà Minh tới tận bây giờ, thật khủng bố.
Sau khi bước lên sân, người đàn ông kia không hề dừng lại mà cứ thế kéo anh bước lên bậc thang rồi đi tiếp qua hai khoảng sân nữa. Khi tới khoảng sân thứ ba, ánh mắt Trần Dương sáng lên. Anh há hốc miệng.
Sao...sao mà nhiều người thế này!
Trên khoảng sân thứ ba có mấy nghìn người đang đứng chỉnh tề. Dưới chân bọn họ là một tấm thảm đỏ dài mấy chục mét, hai bên cũng có đệ tử của Nhật Nguyệt Thần giáo.
Phía cuối tấm thảm đỏ là một cái ghế rồng điêu khắc từ gỗ sưa vàng. Gỗ sưa vàng có tính chất tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, Trần Dương nhìn lên cái ghế kia cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Ôi!
Anh hít vào một hơi, thật xa xỉ. Cái ghế rồng này dùng gỗ sưa vàng nguyên cây điêu khắc thành, cây sưa vàng lớn thế này cũng chỉ có ở thời cổ đại.
Trên ghế rồng có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ này mặc phượng bào, tóc búi cao dùng một cây trâm phượng gài lên.
Trông mặt thì người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ không hề thua kém mấy cô gái mà Trần Dương quen biết. Hơn nữa nhờ khí chất ngạo nghễ mà cô ta còn có thêm mấy phần phong thái ngang tàng.
Người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại ngang tàng, đây chẳng phải chính là "Võ Tắc Thiên" thời hiện đại ư.
Đây không phải ai khác mà chính là phu nhân của giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, Mộc Thuyên.
Người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, Trần Dương nhìn đến mức mắt sắp rơi ra rồi. Anh không ngờ trên đảo Băng Hỏa lại có người đẹp cực phẩm thế này.
"To gan, nhìn thấy giáo chủ phu nhân mà không hành lễ. Còn không mau quỳ xuống!"
Trần Dương đang mải nhìn ngắm người đẹp cực phẩm thì một người từ bên cạnh đi tới rồi đá vào mông anh.
Trần Dương bị bất ngờ không kịp đề phòng, anh lảo đảo rồi cứ thế quỳ xuống.
Lần này anh cũng tỉnh táo lại rồi, người phụ nữ ngồi trên ghế rồng này là phu nhân của giáo chủ?!
Ngoài giáo chủ ra thì đây chính là thủ lĩnh thứ hai của Nhật Nguyệt Thần giáo, có thể nói cô ta là nhân vật đứng thứ hai của tà giáo này. Cô ta có thể làm phu nhân của giáo chủ thì có lẽ cũng chẳng phải hạng người lòng dạ mềm yếu.
Trần Dương có chút hồi hộp, vừa rồi anh ngang nhiên nhìn chằm chằm cô ta như thế, cô...cô ta sẽ không giết anh chứ?
Nghĩ vậy Trần Dương không khỏi bối rối, anh cắn răng nói: "Chào giáo chủ phu nhân, chúc giáo chủ phu nhân phúc như thần tiên, thọ cùng trời đất!"
Chương 170: Thánh Tử
"Phụp!"
Sau khi nghe được những lời Trần Dương nói, Giáo chủ phu nhân đang ngồi trên ngai cao cười lên và nói: “Hay, hay. Tên láu cá này, ai dạy anh nói như vậy?”.
Nói đoạn, cô ta dừng lại chút rồi tiếp: “Anh tên là Trần Dương, phải không?”.
Nhìn xung quanh ai nấy cũng có dáng vẻ kỳ quái, Trần Dương liền hiểu, mẹ kiếp, đây là Nhật Nguyệt Thần Giáo, không phải Thần Long Giáo, phen này lớn chuyện rồi.
Trong thâm tâm anh cảm thấy bất an, căng thẳng nuốt nước bọt, gật đầu cười 1 cách gượng gạo.
“Có biết vì sao tôi lại gọi anh đến đây không?” Mộc Thuyên tắt nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Gọi tôi đến đây? Trong lòng Trần Dương thầm cười khổ, bọn họ đánh mình ngất đi, rõ ràng là ép mình đến đây mới phải!
Tuy nhiên lúc này, trong lòng anh cũng cảm thấy bất an.
Trước đây Ân Trường Không đã lén lấy trộm bí tịch “Nhật Nguyệt Thần Giáo”, sau này thì bị mình lén học.
Liệu có phải Giáo chủ phu nhân đã biết được chuyện này?
Nghĩ đến đây thôi, Trần Dương cảm thấy chột dạ, toát mồ hôi lạnh, việc học trộm bí tịch Thần Giáo ngang với tội chết.
Nếu cô ta thực sự biết được sự thật, thì hôm nay khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Hơn nữa hiện giờ đứng xung quanh anh là hàng nghìn cao thủ, anh sao dám làm loạn ở đây, chỉ cần mỗi người một dao thôi là đủ phanh anh ra thành trăm mảnh.
“Anh không cần lo lắng, lần này tôi đưa anh đến đây không phải là để trách tội, mà là có chuyện này tôi muốn làm rõ”. Lúc này, Mộc Thuyên cười nhẹ, hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải hai ngày trước anh đã cứu được mười mấy cô gái ở một câu lạc bộ?”.
Sao cơ?
Khuôn mặt Trần Dương biến sắc, trong ánh mặt có chút bối rối.
Mẹ kiếp, hai ngày trước Đàm Tiểu Long có bắt đến mười mấy cô gái để cho mình giải khuây.
Nhưng sau đó mình đã thả họ đi hết rồi mà!
Lẽ nào người người này sau khi được thả, lại đi nói lung tung, nói là mình bắt cóc bọn họ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trần Dương cảm thấy rối bời, nếu như biết sự tình đến bước này, thì khi đó đã không thả bọn họ ra!
“Anh có biết những cô gái đó là ai không?” Mộc Thuyên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, tiếng nói dịu dàng đến mức khiến Trần Dương cũng cảm thấy rung động!
Trần Dương chỉ biết lắc đầu: “Tôi cũng không biết thân phận thực sự của họ ra sao, tôi chỉ biết họ là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vậy nên khi đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là trước tiên cứu họ, để đảm bảo an toàn cho họ”.
“Đúng, anh nói không sai, không hổ danh là Đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!”.
Mộc Thuyên gật đầu khen, trong đôi mắt đẹp ấy tràn đầy sự tán thưởng nhìn Trần Dương: “Thần Giáo của chúng ta có một đệ tử trung nghĩa như anh quả đúng là có phúc, vậy nên, hôm nay tôi gọi anh đến đây là vì muốn ban thưởng."
Cái gì?
Ban thưởng?
Trần Dương thần người ra, làm lớn chuyện từ nãy giờ hóa ra là để ban thưởng cho mình sao!
Có điều cách ban thưởng này đúng là khó mà khiến người ta vui vẻ đón nhận cho được!
Không hỏi lời nào mà đánh ngất mình, vậy mà cũng có thể coi là ban thưởng được!
Trần Dương giờ dở khóc dở cười, tuy nhiên cũng không dám nói gì, anh chắp tay nói: “Cảm ơn Giáo chủ phu nhân, tôi may mắn được làm chút chuyện nhỏ cho Thần Giáo, đây cũng là bổn phận của tôi, quả thực không đáng để được người khen đến vậy!”
Nghe được những lời này của Trần Dương, vẻ mặt của Mộc Thuyên càng thêm phần rạng rỡ.
Mộc Thuyên giơ tay lên, một luồng chân khí nhẹ nhàng đỡ lấy đầu gối Trần Dương, dìu anh đứng dậy.
Đây chính là cảnh giới người ta gọi là Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương thầm cảm thấy kinh sợ, con người giờ đang đứng trước mặt anh quả đúng là đạt đến bậc đại tu sĩ của Tiên Thiên cao cấp, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Mộc Thuyên nói: “Trong số mười mấy cô gái đó, có một số người là người của Thần Giáo, là ứng cử viên để chọn ra Thánh nữ.”
Thánh nữ, là một người có vị trí rất đặc biệt trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, hơn nữa sẽ chỉ có duy nhất một người, không những phải là người tinh thông những đạo lý của Thần Giáo, mà còn phải là người xứng đáng đứng đầu.
Nhật Nguyệt Thần Giáo có xuất phát từ Ba Tư, tiền thân của họ chính là Minh Giáo nổi tiếng thiên hạ!
Sau khi Chu Trùng Bát có được thiên hạ, Minh Giáo đã sụp đổ, khi đó có một Thánh nữ trong giáo phái đã dẫn theo một đoàn người di chuyển đến Băng Hỏa Đảo, từ đây mới phát triển dần lên.
Có thể nói, Thánh nữ chính là biểu tượng tinh thần của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ đứng sau Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân.
Tuy nhiên cùng với sự thay đổi của thời đại, quyền lợi của Thánh nữ đã mất dần đi, tuy rằng không còn thực quyền, tuy nhiên trong Nhật Nguyệt Thần giáo, vẫn là một địa vị được tôn sùng, được người trong Thần Giáo kính nể.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trần Dương cảm thấy vui mừng.
Không nghĩ rằng làm sai thành ra lại lập công lớn.
Nếu thực sự mấy cô gái đó mà bị người của Thần Long Giáo làm nhục, thì nhất định sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng, thậm chí đối với những đệ tử của Thần Giáo cũng sẽ là một cú đả kích lớn.
Dù gì đi nữa Thánh nữ cũng là biểu tượng tinh thần của đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Trần Dương vỗ nhẹ lên ngực mình, cũng may là khi đó mình không nổi máu háo sắc, không có thì thân tàn ma dại, lúc đến thì đứng lúc về thì quỳ mà về, đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhất định sẽ đem mình đi lột da tróc xương mất.
Trong lúc Trần Dương thầm mừng rỡ, thì Mộc Thuyên cười nói: “Lần này anh lập công lớn, làm gương cho đệ tử Thần Giáo, nhất định phải trọng thưởng, tôi nghe nói, Ân Trường Không đã nhường vị trí Đường chủ cho anh”.
“Tuy nhiên, nếu dựa vào năng lực của anh, nếu chỉ làm Đường chủ nhỏ nhoi thì thật là tiếc. Nếu nhưng để người ngoài biết được, họ lại nghĩ Thần Giáo chúng ta không biết trọng dụng anh tài!”
Vừa nói cô ta vừa nâng đôi tay ngọc ngà của mình lên.
Một cô hầu nữ đang đứng bên cạnh liền đi về phía trước Trần Dương, cung kính dâng lên một lệnh bài được làm từ ngọc trắng.
Mộc Thuyên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay, Trần Dương sẽ chính thức làm Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!”
Xì xào.
Thánh Tử?!
Mộc Thuyên vừa dứt lời, thì toàn bộ những người có mặt trong quảng trường đều xôn xao, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Trần Dương, ai nấy đều ngưỡng mộ và ghen tị không nói lên lời.
Trần Dương thấy bối rối, Thánh Tử?
Nhật Nguyệt Thần Giáo trước giờ không phải chỉ có Thánh Nữ thôi sao? Từ bao giờ lại có thêm cả Thánh Tử nữa!
Trần Dương cầm miếng Bạch Ngọc lệnh bài, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Trước đây Ân Trường Không đã từng nói với anh về việc phân chia chức vụ trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên cao nhất sẽ là Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân. Dưới họ sẽ là hai vị Thiên Sứ Nhật, Nguyệt, tiếp là tứ đại Tinh Quân…rồi sau đó đến Đường chủ.
Tuy nhiên Nhật Nguyệt Thần Giáo lại còn có thêm 1 vị trí nữa.
Đó chính là Thánh Tử.
Vị trí Thánh Tử, ngang hàng với Thánh Nữ, đứng sau Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân. Hơn nữa Thánh Tử thì không giống Thánh Nữ, vì nằm quyền thực trong tay!
Nói như vậy, nếu như đem Nhật Nguyệt Thần Giáo ra so sánh với một đất nước, vậy thì Thánh Tử, sẽ đương đương như Thái Tử! Trong tương lai sẽ tiếp quản vị trí của Giáo chủ rồi!
“Phu nhân, chức vụ Thánh Tử để trống lâu như vậy, là bởi vì không tìm được ứng cử viên phù hợp, lần này tuy rằng Trần Dương là người có tài có đức, tuy nhiên thực lực thì không đủ, mới chỉ đạt đến Tiên Thiên sơ kì. Làm sao có thể đảm nhận được vị trí Thánh Tử? Xin phu nhân hãy suy nghĩ lại.”
Đúng lúc đó, có một người râu quai nón đứng dậy, kính cẩn chắp tay nói.
Hắn ta không ai khác chính là Triệu Uy Vũ, là Huyền Vũ Tinh Quân một trong tứ đại Tinh Quân.
Lúc chuẩn bị nói, hắn ta còn liếc mắt nhìn Trần Dương với vẻ mặt khinh thường.
Tôi có thể ngồi ở trị trí Huyền Vũ Tinh Quân này là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, cùng với bao chiến công hiển hách mà nên, những lần bị thương vì Thần Giáo cũng không ít.
Một tên tiểu Đường chủ miệng còn hơi sữa như hắn, may mắn lập được công lao, vậy mà có thể leo lên chức Thánh Tử thì không phải là làm trò đùa hay sao?
Triệu Uy Vũ vừa dứt lời, xung quanh cũng không ít kẻ đang xì xào bàn tán.
“Đúng vậy, thực lực của Trần Dương cũng chỉ tầm thường, khó mà đảm nhận vị trí này”.
“Phu nhân người nên nghĩ lại, Trần Dương còn quá trẻ tuổi, làm việc chưa đủ chín chắn, còn cần rèn luyện nhiều mới được!”
Hơn ngàn người đồng loạt quỳ xuống, mỗi người một câu ai nấy đều mở miệng nói, khiến toàn bộ quảng trường trở nên ầm ĩ.
Mộc Thuyên ngồi trên cao, lạnh lùng cười nói: “Mấy người quả là to gan quá rồi đó, giờ lại còn nghi ngờ cả quyết định của ta!”
Mộc Thuyên tuy không nói quá lớn, nhưng cũng khiến của toàn bộ người phía dưới đều nghe thấy! Một luồng khí mạnh toát ra từ khía cô ta.
Luồng khí phát ra từ Giáo chủ phu nhân, quả thực vô cùng mạnh.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám!”
Triệu Uy Vũ cũng bị dọa run lên, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh, sau đó lui về một bên.
“Hừm!”
Nhìn hắn ta, Mộc Thuyên lại hừ một tiếng lạnh lùng, rồi mở miệng nói: “Đối với việc để Trần Dương làm Thánh Tử. Chuyện này, ta và Giáo chủ đã bàn bạc rất kỹ rồi cùng đưa ra quyết định. Trần Dương tài đức song toàn, là người trung nghĩa, có thể đảm nhận vị trí này.”
Những người khác đều im lặng, không dám hé thêm nửa lời.
Lý Lâm nói gì cơ?
Bái anh làm sư phụ?
Điều chế đan dược là bí mật không thể truyền ra ngoài, làm sao mà anh tùy ý để người khác học được cơ chư?
Anh và Lý Lâm không quen mà cũng chẳng thân, hơn nữa vừa rồi Lý Lâm còn đe dọa anh nên cô ta đừng có nằm mơ. Trần Dương lập tức lắc đầu từ chối: "Xin lỗi cô Lý, năng lực của tôi cũng chẳng phải xuất sắc. Cô đừng làm thế này thì hơn, tránh để người ta hiểu lầm!"
Trần Dương khiến Lý Lâm hụt hẫng, cô vội vàng kéo tay Trần Dương rồi khổ sở cầu xin: "Sư phụ, cầu xin thầy thu nhận con làm đồ đệ! Sau này nhất định con sẽ ngoan ngoãn nghe lời thầy!"
Chỉ cần Trần Dương thu nhận cô ta làm đồ đệ thì thể diện, danh sự, sự kiêu ngạo của cô ta không đáng giá một đồng so với thầy luyện đan cao quý Trần Dương.
Chỉ cần cô ta học được cách điều chế Phá Chướng Đan thì tình trạng tu luyện trì trệ sẽ không bao giờ tồn tại nữa.
Còn nhà họ Lý, dưới sự dẫn dắt của cô ta sẽ tiến lên đỉnh cao mới.
"Không được!" Trần Dương lắc đầu.
"Con cầu xin thầy mà ~ Sư phụ thầy xem con thành khẩn thế này, thầy thu nhận con đi!"
Lý Lâm quỳ trên mặt đất. Cô không thuyết phục được Trần Dương, đành nũng nịu cầu xin.
Trần Dương từ trên cao nhìn xuống, khe ngực sâu hun hút đập vào mắt anh.
Mẹ kiếp, vì muốn anh nhận lời làm sư phụ mà Lý Lâm dám dùng cả sắc đẹp dụ dỗ anh!
Trần Dương khó chịu nhất là bị người khác ép buộc. Nhìn thái độ của Lý Lâm, nếu anh không đồng ý với cô ta thì có lẽ không yên thân nổi.
"Được rồi cô đừng có lắc nữa, đau cả đầu tôi rồi!" Trần Dương thu tay về rồi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút!"
"A! Sư phụ, thầy đồng ý nhận con làm đồ đệ rồi." Lý Lâm mừng muốn phát điên. Cô ta đứng dậy rồi kéo tay Trần Dương tới, chỗ cực kỳ mềm mại kia cọ sát vào người anh qua một lớp áo mỏng manh.
Khiến Trần Dương nóng cả người.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!" Trần Dương không hề biến sắc rút tay về: "Bây giờ thì tôi đi được rồi chứ?"
Lý Lâm ngẩn ra rồi đột nhiên khom người, nói: "Được rồi được rồi, đương nhiên là sư phụ có thể đi rồi! Để đồ đệ đưa thầy về!"
"Không cần, tôi tự đi được!"
Nói xong Trần Dương nhanh chân ra khỏi phòng làm việc!
Tối hôm ấy Trần Dương mất ngủ. Hầu như cứ cách vài phút Lý Lâm lại gọi điện thoại tới hỏi anh đã suy nghĩ xong chưa, có muốn thu nhận cô ta làm đồ đệ không.
Ban đầu Trần Dương còn ứng phó được nhưng càng về sau càng cảm thấy phiền phức, anh quát vào điện thoại: "Nếu cô còn tiếp tục gọi điện thoại làm phiền tôi thì cả đời này đừng mong tôi nhận cô làm đồ đệ!"
Quát xong mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh, Lý Lâm thật sự không tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa.
Cuối cùng Trần Dương cũng có thể yên giấc rồi.
...
Mặt khác, ở quán bar Bar Shepherd!
Đây là quán bar mới mở ở thành phố Tây Xuyên. Quán bar này có vị trí rất đẹp, nằm trong khu vực phố xá sầm uất, trang trí bên trong cực kỳ sang trọng. Quán bar Mục Dương Nhân mới khai trương hai ngày trước nhưng đã trở thành một trong những hộp đêm mà giới con nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên yêu thích nhất.
Tô Diệu đi tới trước cửa quán bar Mục Dương Nhân, đỗ xe rồi đợi trước cửa.
"Thẩm công tử" trên ứng dụng livestream hẹn cô tới đây, vì vậy hôm nay Tô Diệu tới gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người hâm mộ của mình, địa điểm gặp mặt là quán bar nên Tô Diệu có chút lo lắng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gần đây "Thẩm công tử" gửi tặng cô không ít tiền, cô nhận lời anh ta tới đây gặp mặt cũng không có gì không ổn.
Tự an ủi bản thân như vậy, Tô Diệu thật sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hôm nay Tô Diệu cố tình mặc đồ đẹp tới đây. Cô vốn xinh đẹp, trang điểm lên lại càng xinh đẹp không tả xiết.
Hơn nữa Tô Diệu còn mặc một chiếc váy dài bó sát, tôn lên dáng người quyến rũ của cô. Mặc dù hôm nay cô không đeo Thiên Không Chi Thành nhưng cũng đeo dây chuyền kim cương của Cartier.
Tô Diệu cầm một chiếc túi xách màu hồng nhạt, cô cực kỳ xinh đẹp đứng chờ trước cửa quán bar thu hút ánh mắt không ít người ngoái lại nhìn.
Bọn họ tới hộp đêm quanh năm suốt tháng, những cô gái tới hộp đêm nếu không phải kiểu hư hỏng thì cũng là kiểu trang điểm đậm tầm thường. Thật hiếm thấy cô gái ngây thơ trong sáng như Tô Diệu.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Tô Diệu không khỏi khó chịu.
Tại sao "Thẩm công tử" vẫn chưa tới chứ?
Đúng lúc đó một chiếc Ferrari dừng lại trước mặt Tô Diệu.
Cửa xe mở ra, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai bước xuống.
Mái tóc của anh ta được tạo kiểu kỹ lưỡng, mặc một bộ âu phục màu xanh lam nhạt, túi trước ngực áo khoác còn có một tờ khăn tay trang trí, đeo đồng hồ Patek Philippe.
Thêm cả chiếc Ferrari ngang tàng kia, có thể nói là cực kỳ gây chú ý.
Những cô gái tới đây chơi ngoài việc để tiêu khiển thì càng có nhiều người tới đây lừa đảo mấy kẻ ngốc hơn.
Người đàn ông này có thể mua được một chiếc Ferrari, trông cũng rất đẹp trai. Thật sự là người tình hoàn hảo trong lòng bọn họ.
Tô Diệu thoáng liếc sang, cô chỉ liếc một chút rồi lập tức thu lại ánh nhìn của mình.
Lúc này thanh niên trẻ tuổi kia đi thẳng tới trước mặt Tô Diệu rồi giơ tay ra, mỉm cười nói: "Chào Tô Diệu, tôi tên là Thẩm Lãng. Em cũng có thể gọi tôi là 'Thẩm công tử'."
Thẩm Lãng nói.
Tổ Diệu ngẩn người, không ngờ thanh niên trẻ tuổi này lại là "Thẩm công tử" mà cô đang đợi. Sau khi hồi phục tinh thần Tô Diệu vội vàng bắt tay anh ta: "Xin chào, tôi là Tô Diệu. Rất vui được gặp anh!"
Lần đầu gặp mặt, Tô Diệu cực kỳ căng thẳng. Đặc biệt là người hâm mộ này còn là một công tử nhà giàu vừa trẻ vừa nhiều tiền, gương mặt cũng đẹp trai.
Trước đây ở nhà họ Tô cô đã từng gặp không ít những công tử của các gia tộc khác, nhưng bọn họ chưa từng khiến cô căng thẳng. Không biết tại sao vừa gặp Thẩm Lãng cô lại cảm thấy căng thẳng.
Thẩm Lãng rất lịch sự, hắn ta khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô rồi lập tức buông tay ra. Chỉ một chi tiết nhỏ này đã khiến Tô Diệu có ấn tượng tốt về hắn ta rồi.
Lúc này Thẩm Lãng mở cửa xe rồi lấy ra một hộp quà tinh xảo: "Tôi rất thích xem tiểu thư Tô Diệu livestream, hôm nay em nhận lời tới đây gặp mặt là vinh hạnh của tôi. Đây là chút tâm ý của tôi, mong tiểu thư Tô Diệu nhận lấy."
Nói xong anh ta mở hộp ra.
Chiếc hộp vừa được mở ra, những cô gái đi ngang qua chỗ này đều phải dừng bước.
Nhìn đôi khuyên tai kim cương sáng chói trong hộp bọn họ không khỏi ngưỡng mộ.
Trời ơi, đôi khuyên tai kim cương này cũng lấp lánh quá đi mất. Có lẽ không một người phụ nữ nào có thể chống lại được sự cám dỗ của nó.
"Món quà này...quá quý giá..."
Tô Diệu cực kỳ sửng sốt, cô không ngờ lần đầu tiên gặp mặt mà Thẩm Lãng lại tặng cho cô món quà giá trị thế này.
Cô và Trần Dương đã kết hôn gần ba năm, đến cả dây buộc tóc mà anh cũng chưa từng tặng cô.
So sánh hai bọn họ thì Thẩm Lãng này thật sự quá hào phóng, quá bóng bẩy.
"Không được, món quà này quá quý giá. Tôi...tôi không thể nhận được!" Tô Diệu kiềm chế sự cảm động trong lòng, nhỏ giọng nói.
"Sao lại như thế được!" Thẩm Lãng mỉm cười, nói: "Trước đây khi xem em livestream tôi luôn nghĩ nếu em đeo khuyên tai này sẽ rất hợp. Em có thể thực hiện nguyện vọng này của tôi được không?"
Nói xong Thẩm Lãng cầm đôi khuyên tai lên đi tới bên cạnh Tô Diệu dịu dàng giúp cô đeo.
Hắn đứng quá gần, mặc dù không quen nhưng khi Thẩm Lãng đeo khuyên tai lên giúp cô Tô Diệu không khỏi cảm động.
Trong lòng cô cảm nhận được sự ấm áp từ trước tới tay chưa từng có.
"Cảm...cảm ơn!" Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Diệu cảm thấy muốn khóc.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong những năm cô kết hôn với Trần Dương, tất cả những oan ức mà cô đã phải chịu đựng, mũi cô cay cay cực kỳ muốn khóc.
Nhưng cô không thể khóc trước mặt Thẩm Lãng được.
Sau khi đeo khuyên tai cho Tô Diệu, Thẩm Lãng mỉm cười: "Không cần phải cảm ơn. Nhắc tới chuyện này tôi còn phải cảm ơn em đã thực hiện nguyện vọng của tôi."
Nói xong Thẩm Lãng quan sát cả người Tô Diệu một lượt: "Ừm, thật sự rất đẹp. Sau này em đeo đôi khuyên tai này livestream sẽ khiến không ít người say đắm đấy."
Thẩm Lãng khiến Tô Diệu đỏ mặt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Đi nào, chúng ta vào trong uống một ly. Tôi đã đặt phòng riêng trước rồi."
"Ừm!" Hiện giờ Tô Diệu đang rất choáng váng. Cô không hề từ chối mà cứ thế vào trong cùng Thẩm Lãng.
Chương 167: Không cần anh quan tâm
Thẩm Lãng dẫn Tô Diệu tới ngồi ở một chiếc ghế dài sang trọng. Ở trong quán bar ca hát nhảy múa nhiệt tình khiến Tô Diệu không thoải mái. Cô nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang đang múa cột trên sân khấu mà không khỏi nhức đầu.
Bọn họ rót một ly rượu lên ngực của chính mình khiến ánh mắt của những người bên dưới dán chặt lên người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tô Diệu tới nơi thế này, thấy cảnh tượng ướt át này cô không khỏi đỏ mặt.
Nhưng nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thẩm Lãng, trong lòng Tô Diệu lại có cảm giác an toàn.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Tô Diệu thầm nghĩ.
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế dài sang trọng, Thẩm Lãng gọi cho Tô Diệu một ly rượu trái cây có nồng độ cồn không cao, vị lại rất ngon. Hơn nữa loại rượu này uống không bị say.
Thấy Thẩm Lãng đưa rượu cho cô, ban đầu Tô Diệu còn hơi lo lắng nhưng sau khi phát hiện rượu mà Thẩm Lãng gọi là loại rượu trái cây nồng độ cồn rất thấp thì cô lại cảm thấy ấm áp.
Hắn ta thật sự rất lịch thiệp, hơn nữa cũng rất chu đáo!
Có một người hâm mộ như vậy thật quá đáng mừng!
Nhưng trong lòng Tô Diệu cũng có chút cảnh giác. Thẩm Lãng đối xử với cô quá tốt, chăm sóc cô quá cẩn thận. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Tô Diệu lo lắng hỏi: "Thẩm Lãng, tại sao anh...anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
"Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là tôi không kiềm chế được bản thân mình đối xử tốt với em!" Thẩm Lãng mỉm cười nhìn Tô Diệu đầy chân thành: "Có thể đây chính là duyên phận, lần đầu tiên nhìn thấy em livestream tôi đã say đắm em rồi. Vì vậy những việc này tôi đều tự nguyện làm vì em. Em đáng được nâng niu trong lòng bàn tay, làm một cô công chúa tự do tự tại không phải buồn phiền!"
Thẩm Lãng vừa nói xong nỗi lo lắng trong lòng Tô Diệu lập tức biến mất.
...
Cùng lúc đó, Lý Thiên Bá và Tống Huyên đang ngồi ngay bên cạnh Thẩm Lãng.
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vợ của Tiểu Dương đến quán bar uống rượu cùng người đàn ông khác vào buổi tối? Hẹn hò ư?
Thấy hai người bọn họ vui vẻ trò chuyện, Lý Thiên Bá mông lung không hiểu.
Hai ngày trước vợ anh ta bị người của Lý Hổ vây bắt, chính Trần Dương là người cứu cô ấy. Khi đó anh ta có chuyện phải giải quyết nên sau khi giải quyết xong mọi chuyện Lý Thiên Bá dẫn Tống Huyên ra ngoài thư giãn một chút.
Nhưng anh ta không ngờ mình đưa vợ tới quán bar thư giãn lại gặp chuyện thế này!
"Chồng, người phụ nữa kia...có phải vợ của Tiểu Dương không?" Tống Huyên ngờ vực hỏi.
Trong quán bar ánh sáng không tốt cho lắm, vì vậy Tống Huyên không nhìn rõ. Cô không dám khẳng định người phụ nữ kia có phải là vợ của Trần Dương hay không.
"Aiz."
Lý Thiên Bá âm thầm thở dài, nói: "Em không nhìn nhầm đâu, đó đúng là vợ của Tiểu Dương!"
Lần trước nhà họ Tào tổ chức một chuyến du lịch bọn họ ở chung với nhau hai ngày, anh ta không thể nào nhầm người được.
"Thẩm Lãng, tôi vào phòng vệ sinh một chút!"
Lúc này Tô Diệu đứng dậy. Ly rượu trái cây kia nồng độ thấp như thế mà cô vẫn cảm thấy chóng mặt, hơn nữa cả người còn đổ mồ hôi. Cô muốn vào phòng vệ sinh dặm phấn lại.
"Được, tôi chờ em."
Thẩm Lãng không ngăn cản. Sau khi Tô Diệu vào phòng vệ sinh, hắn ta mỉm cười đầy kỳ lạ sau đó lấy một túi bột màu trắng ra đổ vào ly rượu trái cây của Tô Diệu.
Cảnh tượng này bị Lý Thiên Bá nhìn thấy.
Sắc mặt anh ta lập tức xấu đi. Chó má khốn kiếp, dám bỏ thuốc vợ người anh em của Lý Thiên Bá này. Thật sự là to gan lớn mật!
"Vợ, anh qua đó xem một chút. Em ở đây chờ anh!"
"Ừm!"
Sắc mặt Tống Huyên cũng thay đổi. Tên nhãi này dám bỏ thuốc Tô Diệu, Trần Dương là ân nhân của cô vậy mà hắn ta dám làm trò hèn hạ với vợ của ân nhân.
Mấy phút sau Tô Diệu ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã dặm phấn lại kỹ càng.
Tô Diệu uống chút rượu nên sắc mặt ửng hồng, quyến rũ không tả xiết.
Ực!
Thẩm Lãng không kiềm chế được, nuốt một ngụm nước miếng.
"Tới đây, tới đây. Điều hòa của quán bar này hoạt động không tốt, em xem em đổ mồ hôi rồi kìa!" Nói rồi Thẩm Lãng đưa ly rượu trái cây cho Tô Diệu rồi nâng ly rượu của mình lên: "Tới đây, uống một ngụm rượu trái cây đi!"
Tô Diệu gật đầu không từ chối, cô cầm ly rượu rồi định uống một ngụm.
Thấy rượu sắp vào miệng Tô Diệu.
Thẩm Lãng liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu của mình, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Nhưng đúng lúc này có một người xông tới xô đổ ly rượu của Tô Diệu.
"Keng keng!"
Ly rượu của Tô Diệu vỡ nát, rượu đổ hết xuống đất.
"Lý...Lý Thiên Bá?"
Tô Diệu căng thẳng. Quan hệ giữa anh ta và Trần Dương tốt như vậy, bị anh ta nhìn thấy cô và người đàn ông khác tới quán bar uống rượu liệu anh ta có nói cho Trần Dương không?
Không đúng!
Cô và Trần Dương đã không thể quay lại nữa rồi, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Nghĩ vậy Tô Diệu cũng không căng thẳng nữa.
Cô nhíu mày, có chút khó chịu nhìn Lý Thiên Bá: "Lý Thiên Bá, anh làm gì thế!"
Trước đây khi còn làm chủ nhà họ Tô cô phải kiêng dè anh ta, nhưng hiện giờ cô đã bị bà Tô đuổi ra khỏi gia tộc nên cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.
"Rượu này có vấn đề, không được uống!" Lý Thiên Bá kiên quyết nói.
Nói xong anh ta quay sang nhìn Thẩm Lãng, Thẩm Lãng cũng đang trợn mắt nhìn Lý Thiên Bá!
Hai người đối mặt với nhau vài giây sau đó Thẩm Lãng rút khăn tay ra lau vết rượu trên đôi giày da của mình, cử chỉ rất lịch lãm.
Thẩm Lãng đứng dậy, ôn hòa mỉm cười nói: "Có phải anh đây hiểu lầm chuyện gì rồi không?"
Hành động của Thẩm Lãng khiến Lý Thiên Bá nghiêm mặt lại.
Thật không đơn giản! Tên nhãi này thật không đơn giản!
Người bình thường bị người khác vạch trần bộ mặt thật thì nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng tên nhãi này lại thản nhiên như không. Lý Thiên Bá cho rằng hắn ta đang giả vờ bình tĩnh nhưng lại không hề nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta.
Sự bình tĩnh này, phong thái này của hắn ta không thể làm giả được. Vì vậy Lý Thiên Bá nghĩ rằng nhất định tên nhãi này có lai lịch không đơn giản.
"Hiểu lầm ư, tôi không nghĩ là giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả!" Lý Thiên bá lạnh lùng nói.
"Ha ha!"
Thẩm Lãng lắc đầu một cái rồi mỉm cười, hắn ta không hề nóng giận mà lại giơ tay ra: "Tôi tên là Thẩm Lãng, rất vui được làm quen với anh!"
Thẩm Lãng càng hành động như vậy Lý Thiên Bá càng khẳng định tên nhãi này không đơn giản.
Lý Thiên Bá điểm qua tất cả những gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Tây Xuyên một lượt cũng phải tới mấy trăm gia tộc, nhưng chưa từng nghe tới nhà họ Thẩm.
Lý Thiên Bá coi trọng nắm đấm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh ta chỉ biết dùng sức mạnh giải quyết vấn đề.
Không phải, hình như thành phố giáp với thành phố Tây Xuyên ở phía Đông Nam có một nhà họ Thẩm. Bọn họ cũng làm ăn ở lĩnh vực giống như nhà họ Lý nhưng lại là một gia tộc tu sĩ, thực lực bao phủ khắp cả nước.
Đó không thể gọi là gia tộc, mà phải gọi là thế gia!
Nghĩ tới đây Lý Thiên Bá không khỏi cả kinh, chẳng lẽ...cái người tên là Thẩm Lãng này là con cháu của nhà họ Thẩm ư?
Thế gia có thực lực hùng mạnh, Lý Thiên Bá với không tới. Mặc dù nhà họ Lý không thể xưng là thế gia nhưng cũng có một nửa con cháu đang tu luyện, có thể coi là gia tộc hàng đầu hoặc một nửa thế gia.
Nhà họ Thẩm kia có hùng mạnh hơn nữa thì trên địa phận thành phố Tây Xuyên cũng phải biết phép tắc. Vừa rồi hắn ta có ý đồ với vợ người anh em của Lý Thiên Bá này, như vậy chẳng phải đang cho Lý Thiên Bá một cái tát ư?
Nghĩ vậy Lý Thiên Bá lại ngạo nghễ nói: "Anh nghe kỹ cho tôi, tôi không cần biết anh là ai nhưng Tô Diệu là vợ của người anh em của tôi. Anh dám có ý đồ với cô ấy thì nhất định tôi sẽ không tha cho anh đâu."
Nói tới đây Lý Thiên Bá cười lạnh: "Thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc mà anh cũng làm được ư? Thật là vô liêm sỉ!"
Nghe Lý Thiên Bá nói vậy, Thẩm Lãng hoàn toàn không để ý. Hắn ta mỉm cười không nói gì.
Tô Diệu nghe vậy thì căng thẳng, vội vàng giải thích: "Lý Thiên Bá, anh nói cái gì vậy. Thẩm Lãng là bạn của tôi, làm sao anh ấy lại làm chuyện đó chứ?"
Có thế nào Tô Diệu cũng không tin Thẩm Lãng sẽ làm như vậy. Hắn ta ân cần với cô như thế, trông lại lịch lãm thế kia thì sao có thể làm chuyện hèn hạ đó được.
Tô Diệu khiến Lý Thiên Bá nổi cả gân xanh trên cổ. Anh ta hít sâu một hơi rồi nhìn Tô Diệu, nói: "Tôi là anh em tốt của Trần Dương, tôi sẽ không lừa cô đâu!"
Lý Thiên Bá chỉ tay vào chỗ mảnh vỡ trên mặt đất: "Tôi ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh, vừa rồi cô đi vệ sinh tôi tận mắt nhìn thấy anh ta bỏ thuốc vào ly rượu của cô. Cô đi với tôi đi!"
Nói xong Lý Thiên Bá lập tức muốn kéo Tô Diệu đi.
Nhưng anh ta không ngờ Tô Diệu lại lắc đầu rồi lui về phía sau một bước tránh anh ta.
Tô Diệu lạnh lùng nhìn Lý Thiên Bá, nói: "Tôi uống rượu với ai là quyền tự do của tôi, cho dù Trần Dương là anh em tốt của anh thì anh cũng không thể kiểm soát tôi được. Hơn nữa tôi tin Thẩm Lãng là người tốt, chẳng lẽ đến ai tốt ai xấu tôi cũng không phân biệt được sao? Anh đi đi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
Chương 168: Không rõ sống chết
Cho dù Lý Thiên Bá nói gì thì Tô Diệu cũng không tin lời anh ta.
Người lịch lãm như Thẩm Lãng, sao có thể là hạng người như thế được?
Lần này thì Lý Thiên Bá mất kiên nhẫn rồi.
Đầu óc của cô gái này có vấn đề đấy à?
Hơn nữa Lý Thiên Bá và Trần Dương là anh em tốt. Lần trước nhà họ Tào tổ chức du lịch gặp phải sự cố, vợ chồng bọn họ và Tô Diệu có thể coi là từng cùng nhau vượt qua khó khăn. Bây giờ Tô Diệu không chịu tin anh ta mà lại tin tưởng người ngoài ư?
Nghĩ vậy Lý Thiên Bá không khỏi tức giận. Nhưng nghĩ tới Trần Dương anh ta đành kiềm chế: "Tôi không cần biết cô có muốn đi hay không, dù sao hôm nay cô cũng phải rời khỏi đây cùng tôi! Đã tối rồi mà cô còn tới quán bar uống rượu với đàn ông, Tiểu Dương có biết chuyện này không vậy?"
Trần Dương?
Ha ha!
Lý Thiên Bá còn chưa nói dứt lời, nhắc tới Trần Dương Tô Diệu đã cảm thấy buồn cười.
Có lẽ Lý Thiên Bá vẫn chưa biết chuyện người anh em tốt của anh ta đi trộm nội y phụ nữ nên đang bị bắt giam?
Trong thời gian Trần Dương không ở đây, cô bị đuổi khỏi gia tộc. Khi cô bất lực nhất cần sự giúp đỡ nhất thì Trần Dương ở đâu? Hy vọng vào Trần Dương thì cô đã chết đói từ lâu rồi!
Còn Thẩm Lãng thì ngược lại, vừa trẻ trung lại giàu có, hơn nữa còn là một quân tử khiêm tốn. So sánh hai người này, thật sự khác nhau một trời một vực.
Nghĩ vậy Tô Diệu cười lạnh, cô không để ý tới Lý Thiên Bá mà đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Lãng không nói câu nào.
Thấy vậy Thẩm Lãng khẽ nhếch miệng. Hắn ta nhìn về phía Tô Diệu, dịu dàng nói: "Diệu Diệu, đừng nóng giận. Để tôi giúp em đuổi tên nhãi này đi!"
"Đừng, chúng ta đi thôi!" Tô Diệu cắn môi, có chút lo lắng nói: "Thế lực của bọn họ ở Tây Xuyên rất lớn!"
"Không sao." Thẩm Lãng tự tin mỉm cười: "Chỉ cần em vui, có trở thành kẻ địch của cả thế giới cũng có sao!"
Nói xong Thẩm Lãng vỗ tay một cái.
Mười mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ xông tới. Ai nấy mặt mũi dữ dằn, trên tay trên mặt đều có vết dao. Vừa nhìn là biết bọn họ là người hung ác.
Lý Thiên Bá không hề hoảng sợ, anh ta bật cười.
"Mẹ kiếp, ngày hôm nay gặp phải chuyện buồn cười thật. Lý Thiên Bá này mà lại bị người ta bao vây ở thành phố Tây Xuyên!"
Lý Thiên Bá bị bao vây, Tống Huyên đang ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh cũng lo lắng. Cô vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát: "Các người muốn làm gì!"
Mấy người này muốn chết đấy phải không, đến cả Lý Thiên Bá cũng không nhận ra mà còn dám làm loạn ở thành phố Tây Xuyên?
"Vợ, em qua đây!" Lý Thiên Bá kéo Tống Huyên tới chỗ anh ta.
Thẩm Lãng bật cười, lắc đầu nói: "Trên địa bàn của tôi ai cho anh can đảm mà hung hăng như thế? Tôi nói cho anh biết, quán bar này là nhà tôi mở. Anh ở đây gây sự cũng chẳng sao, nhưng anh lại khiến Diệu Diệu không vui. Đã thế thì tội không thể tha!"
Nói đến nửa câu sau, giọng của Thẩm Lãng hoàn toàn lạnh đi.
Hắn ta nhấc tay lên, mười mấy người đàn ông cao lớn kia lập tức xông tới chỗ Lý Thiên Bá.
Trong nháy mắt, Lý Thiên Bá lao vào đánh nhau với bọn họ. Anh ta là tu sĩ Hậu Thiên viên mãn, mặc dù đối phó với những người này có chút vất vả những cũng không đến nối không chống đỡ nổi.
Thấy thuộc hạ của mình bị đánh gục, vẻ mặt Thẩm Lãng càng lạnh đi. Hắn ta là đại thiếu gia nhà họ Thẩm đấy.
Ở thành phố Đông Nam, nhà họ Thẩm là gia tộc lớn hàng đầu. Thành phố Đông Nam là khu vực trung tâm nhưng nhà họ Thẩm cũng phải xếp hạng nhất hạng hai, bởi vì bọn họ không phải gia tộc mà là thế gia!
Lý Thiên Bá lợi hại thật, nhưng hai quyền khó mà địch lại bốn tay. Anh ta dần dần phải chịu không ít nắm đấm.
Nhìn Lý Thiên Bá bị người ta vây đánh, mặc dù Tô Diệu không đành lòng nhưng nghĩ tới quan hệ dây dưa không rõ ràng giữa cô và Trần Dương, cô quyết định chấm dứt tất cả. Vì vậy Tô Diệu quay đầu sang hướng khác không nhìn Lý Thiên Bá nữa.
"Các người...các người muốn chết phải không!" Tống Huyên nhíu mày, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ!
"Bịch bịch bịch!"
Lý Thiên Bá bị tấn công thì chẳng những không sợ hãi mà còn trở nên điên cuồng hơn. Ở thành phố Tây Xuyên người ta gọi Lý Thiên Bá là "Lý điên" cũng chính vì mỗi khi đánh nhau, anh ta đều đánh tới mức liều mạng.
Lý Thiên Bá đấm đá một hồi đánh gục mấy kẻ kia. Mấy người đàn ông cao lớn đó lần lượt nằm rạp trên mặt đất đau đớn rên la.
Sau khi đánh gục bọn họ, Lý Thiên Bá lau máu ở khóe miệng rồi nói với Tống Huyên: "Vợ, em mau đi đi. Đi gọi người tới đây!"
Tống Huyên không phải đồ trang trí, cô ở bên Lý Thiên Bá nhiều năm như vậy có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp. Đương nhiên Tống Huyên biết cô nên làm thế nào!
"Ha ha, công phu không tệ!"
Nói rồi Thẩm Lãng lại vỗ tay một lần nữa.
Huỳnh huỵch...
Lại có mười mấy người đàn ông cao lớn bao vây Lý Thiên Bá.
Lần này bầu không khí trở nên căng thẳng đến tột độ.
Nhưng Lý Thiên Bá không hề để bọn họ vào mắt. Anh ta cười lạnh rồi lại đi tới trước mặt Tô Diệu, kéo tay cô: "Dù có thế nào thì hôm nay cô cũng phải đi theo tôi!"
Tô Diệu hất tay anh ta ra rồi tức giận ra mặt, nói: "Anh là ai chứ? Anh có tư cách gì mà quản chuyện của tôi? Hơn nữa Thẩm Lãng là người tốt, anh đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
"Được rồi Diệu Diệu, em việc gì phải lãng phí nước bọt với anh ta!" Thẩm Lãng quay đầu lại mỉm cười nói với Tô Diệu: "Người như vậy nên giết chết cho xong, tránh để anh ta còn sống làm chướng mắt!"
Nói xong Thẩm Lãng vung tay lên: "Giết chết anh ta!"
Soạt!
Mười mấy người đàn ông cao lớn rút con dao dài ở sau lưng ra rồi chém tới chỗ Lý Thiên Bá.
Lý Thiên Bá vừa hoảng hốt vừa tức giận. Anh ta không ngờ đám người này dám dùng cả dao, bọn họ muốn khiến anh phải chết mới thôi.
Sắc mặt Lý Thiên Bá xấu đi, thầm gọi một tiếng. Một khắc sau trên tay anh ta xuất hiện một thanh kiếm thời nhà Đường, liền xông lên chém giết.
Vừa rồi Lý Thiên Bá đã tiêu hao không ít thể lực. Bây giờ mấy người này đã dùng tới dao, thần kinh Lý Thiên Bá cũng đã mệt mỏi cực hạn. Chỉ cần sơ sẩy một chút là phải dùng mạng trả giá.
Keng keng keng!
Dao chạm dao tới tóe lửa, mười mấy người cùng xông lên khiến cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tô Diệu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này bao giờ. Cô hoảng sợ ra mặt, rõ ràng là đã bị dọa.
"Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi!" Thẩm Lãng an ủi cô.
"Keng keng!"
Thanh kiếm thời nhà Đường của Lý Thiên Bá đụng trúng dao dài của bọn họ, anh ta vừa định nhấc kiếm lên chém thì cảm giác đau xót từ sau lưng truyền tới. Một con dao chém rách áo Lý Thiên Bá, lưỡi dao sắc bén rạch một đường trên da anh ta.
"A!"
Lý Thiên Bá đau đớn rên lên một tiếng, trán anh ta đổ mồ hôi lạnh. Anh ta bị thương rồi, nếu không nhanh chóng xông ra ngoài chỉ chỉ sợ sẽ thật sự lành ít dữ nhiều.
Lý Thiên Bá vận nội khí, cố nén cơn đau rồi nhấc kiếm lên chém. Những người xung quanh hoảng sợ lùi lại phía sau ba bước không dám xông lên.
Nhưng thời gian trôi qua, sức lực của Lý Thiên Bá dần dần biến mất. Hai tay anh ta nặng như chì.
"Soạt!"
Mấy kẻ xung quanh thấy thể lực của Lý Thiên Bá không chống đỡ nổi nữa, lập tức nhấc dao xông tới.
Lý Thiên Bá đau đớn tới ngất xỉu, cả người anh ta bị máu nhuộm thành người máu. Cho dù ý chí của Lý Thiên Bá kiên định tới mức nào thì cũng không gắng gượng nổi nữa, mắt anh ta tối sầm lại.
"Uỵch" một tiếng, Lý Thiên Bá ngã xuống mặt đất không rõ sống chết.
Sau đó mấy người đàn ông cao lớn kéo Lý Thiên Bá máu me đầy người chẳng khác nào một con chó chết ném vào bên cạnh thùng rác ở bên ngoài quán bar như ném rác.
Cùng lúc đó, Tống Huyên rời khỏi quán bar tìm một chỗ yên tĩnh rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Nhưng cô liên tục gọi vài cuộc điện thoại, không một ai nghe máy.
"Chết tiệt, hôm nay là ngày tổng kết hàng quý hàng năm của gia tộc, chắc chắn lúc này lão gia đang phát biểu trong đại sảnh!" Tống Huyên đánh vào đầu cô một cái, tại sao trí nhớ của cô lại kém như thế chứ. Sau khi Lý Thiên Bá lên nắm quyền, ngoài những cuộc họp cần thiết trong gia tộc thì những cuộc họp khác anh đều muốn đi thì đi không đi thì thôi.
Nghĩ tới đây Tống Huyên lập tức gọi điện thoại cho Trần Dương: "Xin anh, nhất định phải nghe điện thoại, cầu xin anh!"
Tống Huyên sốt ruột tới nỗi sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng may là điện thoại chỉ đổ chuông hai lần là đã được kết nối. Tống Huyên thấy điện thoại được kết nối thì lo lắng nói: "Trần Dương, anh mau tới đây đi. Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, Trần Dương vừa giải quyết công việc xong đang nằm trên sô pha nghỉ ngơi thì nghe Tống Huyên nói vậy. Anh lập tức ngồi dậy, gấp gáp hỏi: "Chị dâu đừng sốt ruột. Nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!"
"Anh mau tới quán bar Bar Shepherd, Thiên Bá đang bị người ta bao vây đánh ở trong bây giờ không rõ sống chết!" Tống Huyên không chịu nổi áp lực, òa một tiếng rồi bật khóc.
Chương 169: Giáo chủ phu nhân
Nghe tiếng Tống Huyên bất lực tới òa khóc trong điện thoại, trái tim Trần Dương chẳng khác nào rơi xuống đáy vực. Anh cúp máy, sắc mặt cực kỳ khó coi ra khỏi văn phòng.
Giờ đã là mười giờ đêm, ngoài một số nhân viên tăng ca thì những người khác đều tan làm cả rồi.
Trần Dương dùng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi xuống dưới. Anh mới ra khỏi thang máy thì va phải một người đàn ông mặc đồ màu đen đội mũ lưỡi trai.
Trần Dương đang gấp nên cũng không nghĩ nhiều, anh nói xin lỗi người kia theo bản năng rồi định rời khỏi tòa nhà.
"Nói một câu xin lỗi là có thể bỏ đi ư?"
Người kia giữ cánh tay Trần Dương lại. Sức mạnh của người kia rất lớn, giống như một cái kìm siết chặt tay anh.
Người đàn ông này che mũ rất thấp, Trần Dương không nhìn thấy mặt.
"Anh đụng trúng tôi, tại sao lại trách tôi?" Trần Dương cảm thấy người này thật kỳ lạ. Anh vẩy tay nhưng lại không hất tay người kia ra được: "Phiền anh bỏ tay ra, tôi đang có việc gấp. Nếu anh cảm thấy tôi va phải anh trước thì sau này có thể tới tìm tôi!"
"Sau này tới tìm anh?"
Người đàn ông kia cười ha hả, giọng cười có chút khàn khàn: "Tôi không đợi được nữa rồi!"
"Mau bỏ tay ra!"
Trần Dương cũng tức giận, anh đang vội đi tìm Lý Thiên Bá vậy mà người này lại không chịu buông tay ra khiến anh hoàn toàn nổi giận.
Trần Dương dần dần tăng thêm sức lực nhưng lại phát hiện người đàn ông đó vẫn giữ chặt tay anh. Lần này Trần Dương cũng phản ứng lại rồi, người đàn ông này không đơn giản.
Sức mạnh của người này rất lớn, nếu là người bình thường thì đã bị anh hất tay ra từ lâu rồi. Nhưng người đàn ông này lại không hề nhúc nhích lấy một chút.
"Anh là ai!" Người đầu tiên mà Trần Dương nghĩ tới là Lý Lâm: "Có phải anh là người do người đàn bà xấu xa kia phái tới không?"
Anh không ngờ Lý Lâm lại kiên trì tới mức này, mới một ngày không gặp mà đã phái người tới chỗ anh rồi.
Người đàn ông kia không trả lời anh mà bật cười: "Tôi không biết người đàn bà xấu xa mà anh nói là ai, nhưng có một người có địa vị cao quý muốn gặp anh. Mau đi theo tôi một chuyến!"
Người có địa vị cao quý?
Vậy thì không phải Lý Lâm. Trần Dương lập tức hiểu ra người đàn ông này không phải do Lý Lâm phái tới.
"Buông tay ra, tôi đang có chuyện quan trọng!" Trần Dương vận chân khí dồn về đan điền, sức mạnh đột nhiên bộc phát.
Tối hôm qua Trần Dương ăn mấy viên Phá Chướng Đan, hôm nay anh đã thuận lợi tu luyện bứt phá lên Tiên Thiên rồi. Nội khí trong cơ thể đã thuận tiện chuyển hóa thành chân khí Tiên Thiên, năng lực tăng mạnh.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng. Trần Dương cảm thấy hoa mắt, sau gáy đau nhức, trời đất quay cuồng rồi cứ thế hôn mê.
...
Hự!
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, ánh mặt trời chói mắt khiến Trần Dương tỉnh lại. Anh sờ cái cổ đau nhức rồi mắng thầm: "Chó má, ra tay cũng thật độc ác!"
Một khắc sau, cơn giận ngập tràn cả người Trần Dương.
Lý Thiên Bá, Lý Thiên Bá thế nào rồi!
Anh vội vàng bò dậy nhìn quanh bốn phía thì phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ, bốn phía đều là nước biển. Bọt nước đánh vào bờ biển tạo thành tiếng sóng vỗ rì rào.
Cách đó không xa là một bến tàu, một bên dựng một tảng đá lớn thẳng đứng cao mấy chục mét. Một con rồng lớn bằng đá quấn quanh tảng đá kia, trên tảng đá khắc ba chứ lớn: Đảo Băng Hỏa!
Chết tiệt!
Đây là đảo Băng Hỏa ư?
Trần Dương hoàn toàn bối rối, những gì thầy Kim Dung viết trong tiểu thuyết đều là thật sao?
Thật sự có đảo Băng Hỏa ư, tại sao trong cuộc sống bình thường anh chưa từng nghe nói?
Thật ra Trần Dương không biết rằng đảo Băng Hỏa là một hòn đảo trôi, nó trôi nổi bất định vì vậy trên bản đồ hoàn toàn không có hòn đảo này. Hơn nữa trên đảo có một ngọn núi lửa nhưng ngọn núi lửa này không còn hoạt động nữa, đã không phun trào từ lâu rồi.
Nhật Nguyệt Thần giáo có thể tồn tại suốt mấy nghìn năm cũng là vì hòn đảo nhỏ này. Không một ai tìm được đại bản doanh của Nhật Nguyệt Thần giáo ở đâu.
Trần Dương nhìn xung quanh, ngay lúc này cách đó không xa có một trang trại trồng thuốc thu hút ánh mắt của anh.
Mẹ kiếp!
Hoa Tịnh Đế, quả Ma La, cỏ Thiên Dương, linh chi trăm năm, nhân sâm trăm năm...
Hơi thở của Trần Dương đột nhiên nhanh hơn, đây đều là linh dược đấy. Có những dược liệu này anh có thể điều chế tất cả các loại đan dược trong "Thiên Kim Dược Phương".
Nhưng lúc này một người đàn ông thân hình cao lớn mặc đồ màu đen đi tới, trực tiếp kéo tay Trần Dương: "Đi nào, tôi dẫn anh tới một nơi!"
Người đàn ông này chính là người đánh ngất Trần Dương tối hôm qua.
Mặc dù Trần Dương rất tức giận nhưng anh biết mình không đánh lại anh ta, đành phải để anh ta kéo đi.
Đi mãi đi mãi, hai người gặp một con đường uốn lượn trải đá, hai bên đường trồng đủ loại hoa cỏ kỳ lạ, trong rừng có khỉ và vượn đu tới đu lui. Đảo Băng Hỏa này đúng là một nơi tươi đẹp.
Người đàn ông kia nhanh chóng kéo Trần Dương tới một khoảng sân lớn. Khoảng sân này rất rộng, có lẽ rộng bằng ba sân bóng đá.
Xung quanh khoảng sân này có rất nhiều đệ tử, ai nấy thân hình cao lớn, khí lực mạnh mẽ. Vừa nhìn là biết thực lực của bọn họ không hề thấp.
Mẹ kiếp, người thấp nhất cũng đã tu luyện tới Hậu Thiên hậu kỳ, người cao thì còn tu luyện tới cảnh giới cao hơn cả Trần Dương. Cao thủ Tiên Thiên mà lại đứng gác ư?
Thực lực của đảo Băng Hỏa này cũng quá mạnh rồi.
Điều Trần Dương không biết là mặc dù Nhật Nguyệt Thần giáo tự xưng có cả trăm nghìn đệ tử nhưng những người được phép ở lại trên đảo chỉ có ba nghìn, bốn nghìn người.
Những đệ tử được phép ở lại đại bản doanh, người có thực lực thấp nhất cũng đã tu luyện tới cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ. Những người tu luyện thấp hơn cảnh giới này đều bị đưa tới các phân đàn khác.
Nhưng đây cũng chưa tính là gì, điều thật sự khiến Trần Dương chấn động là dãy cung điện trước mặt anh.
Thật quá khoa trương, kéo dài từ đỉnh núi này tới đỉnh núi khác, khoảng cách này ít nhất cũng phải dài tới năm nghìn, sáu nghìn mét. Nhật Nguyệt Thần giáo này cũng quá giàu có rồi.
Xem kiến trúc cung điện trên đảo thì hẳn là phong cách thời kỳ Minh Thanh. Nói cách khác thì giáo phái này đã tồn tại từ thời nhà Minh tới tận bây giờ, thật khủng bố.
Sau khi bước lên sân, người đàn ông kia không hề dừng lại mà cứ thế kéo anh bước lên bậc thang rồi đi tiếp qua hai khoảng sân nữa. Khi tới khoảng sân thứ ba, ánh mắt Trần Dương sáng lên. Anh há hốc miệng.
Sao...sao mà nhiều người thế này!
Trên khoảng sân thứ ba có mấy nghìn người đang đứng chỉnh tề. Dưới chân bọn họ là một tấm thảm đỏ dài mấy chục mét, hai bên cũng có đệ tử của Nhật Nguyệt Thần giáo.
Phía cuối tấm thảm đỏ là một cái ghế rồng điêu khắc từ gỗ sưa vàng. Gỗ sưa vàng có tính chất tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, Trần Dương nhìn lên cái ghế kia cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Ôi!
Anh hít vào một hơi, thật xa xỉ. Cái ghế rồng này dùng gỗ sưa vàng nguyên cây điêu khắc thành, cây sưa vàng lớn thế này cũng chỉ có ở thời cổ đại.
Trên ghế rồng có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ này mặc phượng bào, tóc búi cao dùng một cây trâm phượng gài lên.
Trông mặt thì người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ không hề thua kém mấy cô gái mà Trần Dương quen biết. Hơn nữa nhờ khí chất ngạo nghễ mà cô ta còn có thêm mấy phần phong thái ngang tàng.
Người phụ nữ này vừa xinh đẹp lại ngang tàng, đây chẳng phải chính là "Võ Tắc Thiên" thời hiện đại ư.
Đây không phải ai khác mà chính là phu nhân của giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, Mộc Thuyên.
Người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, Trần Dương nhìn đến mức mắt sắp rơi ra rồi. Anh không ngờ trên đảo Băng Hỏa lại có người đẹp cực phẩm thế này.
"To gan, nhìn thấy giáo chủ phu nhân mà không hành lễ. Còn không mau quỳ xuống!"
Trần Dương đang mải nhìn ngắm người đẹp cực phẩm thì một người từ bên cạnh đi tới rồi đá vào mông anh.
Trần Dương bị bất ngờ không kịp đề phòng, anh lảo đảo rồi cứ thế quỳ xuống.
Lần này anh cũng tỉnh táo lại rồi, người phụ nữ ngồi trên ghế rồng này là phu nhân của giáo chủ?!
Ngoài giáo chủ ra thì đây chính là thủ lĩnh thứ hai của Nhật Nguyệt Thần giáo, có thể nói cô ta là nhân vật đứng thứ hai của tà giáo này. Cô ta có thể làm phu nhân của giáo chủ thì có lẽ cũng chẳng phải hạng người lòng dạ mềm yếu.
Trần Dương có chút hồi hộp, vừa rồi anh ngang nhiên nhìn chằm chằm cô ta như thế, cô...cô ta sẽ không giết anh chứ?
Nghĩ vậy Trần Dương không khỏi bối rối, anh cắn răng nói: "Chào giáo chủ phu nhân, chúc giáo chủ phu nhân phúc như thần tiên, thọ cùng trời đất!"
Chương 170: Thánh Tử
"Phụp!"
Sau khi nghe được những lời Trần Dương nói, Giáo chủ phu nhân đang ngồi trên ngai cao cười lên và nói: “Hay, hay. Tên láu cá này, ai dạy anh nói như vậy?”.
Nói đoạn, cô ta dừng lại chút rồi tiếp: “Anh tên là Trần Dương, phải không?”.
Nhìn xung quanh ai nấy cũng có dáng vẻ kỳ quái, Trần Dương liền hiểu, mẹ kiếp, đây là Nhật Nguyệt Thần Giáo, không phải Thần Long Giáo, phen này lớn chuyện rồi.
Trong thâm tâm anh cảm thấy bất an, căng thẳng nuốt nước bọt, gật đầu cười 1 cách gượng gạo.
“Có biết vì sao tôi lại gọi anh đến đây không?” Mộc Thuyên tắt nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Gọi tôi đến đây? Trong lòng Trần Dương thầm cười khổ, bọn họ đánh mình ngất đi, rõ ràng là ép mình đến đây mới phải!
Tuy nhiên lúc này, trong lòng anh cũng cảm thấy bất an.
Trước đây Ân Trường Không đã lén lấy trộm bí tịch “Nhật Nguyệt Thần Giáo”, sau này thì bị mình lén học.
Liệu có phải Giáo chủ phu nhân đã biết được chuyện này?
Nghĩ đến đây thôi, Trần Dương cảm thấy chột dạ, toát mồ hôi lạnh, việc học trộm bí tịch Thần Giáo ngang với tội chết.
Nếu cô ta thực sự biết được sự thật, thì hôm nay khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Hơn nữa hiện giờ đứng xung quanh anh là hàng nghìn cao thủ, anh sao dám làm loạn ở đây, chỉ cần mỗi người một dao thôi là đủ phanh anh ra thành trăm mảnh.
“Anh không cần lo lắng, lần này tôi đưa anh đến đây không phải là để trách tội, mà là có chuyện này tôi muốn làm rõ”. Lúc này, Mộc Thuyên cười nhẹ, hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải hai ngày trước anh đã cứu được mười mấy cô gái ở một câu lạc bộ?”.
Sao cơ?
Khuôn mặt Trần Dương biến sắc, trong ánh mặt có chút bối rối.
Mẹ kiếp, hai ngày trước Đàm Tiểu Long có bắt đến mười mấy cô gái để cho mình giải khuây.
Nhưng sau đó mình đã thả họ đi hết rồi mà!
Lẽ nào người người này sau khi được thả, lại đi nói lung tung, nói là mình bắt cóc bọn họ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trần Dương cảm thấy rối bời, nếu như biết sự tình đến bước này, thì khi đó đã không thả bọn họ ra!
“Anh có biết những cô gái đó là ai không?” Mộc Thuyên nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, tiếng nói dịu dàng đến mức khiến Trần Dương cũng cảm thấy rung động!
Trần Dương chỉ biết lắc đầu: “Tôi cũng không biết thân phận thực sự của họ ra sao, tôi chỉ biết họ là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vậy nên khi đó trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là trước tiên cứu họ, để đảm bảo an toàn cho họ”.
“Đúng, anh nói không sai, không hổ danh là Đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!”.
Mộc Thuyên gật đầu khen, trong đôi mắt đẹp ấy tràn đầy sự tán thưởng nhìn Trần Dương: “Thần Giáo của chúng ta có một đệ tử trung nghĩa như anh quả đúng là có phúc, vậy nên, hôm nay tôi gọi anh đến đây là vì muốn ban thưởng."
Cái gì?
Ban thưởng?
Trần Dương thần người ra, làm lớn chuyện từ nãy giờ hóa ra là để ban thưởng cho mình sao!
Có điều cách ban thưởng này đúng là khó mà khiến người ta vui vẻ đón nhận cho được!
Không hỏi lời nào mà đánh ngất mình, vậy mà cũng có thể coi là ban thưởng được!
Trần Dương giờ dở khóc dở cười, tuy nhiên cũng không dám nói gì, anh chắp tay nói: “Cảm ơn Giáo chủ phu nhân, tôi may mắn được làm chút chuyện nhỏ cho Thần Giáo, đây cũng là bổn phận của tôi, quả thực không đáng để được người khen đến vậy!”
Nghe được những lời này của Trần Dương, vẻ mặt của Mộc Thuyên càng thêm phần rạng rỡ.
Mộc Thuyên giơ tay lên, một luồng chân khí nhẹ nhàng đỡ lấy đầu gối Trần Dương, dìu anh đứng dậy.
Đây chính là cảnh giới người ta gọi là Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương thầm cảm thấy kinh sợ, con người giờ đang đứng trước mặt anh quả đúng là đạt đến bậc đại tu sĩ của Tiên Thiên cao cấp, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Mộc Thuyên nói: “Trong số mười mấy cô gái đó, có một số người là người của Thần Giáo, là ứng cử viên để chọn ra Thánh nữ.”
Thánh nữ, là một người có vị trí rất đặc biệt trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, hơn nữa sẽ chỉ có duy nhất một người, không những phải là người tinh thông những đạo lý của Thần Giáo, mà còn phải là người xứng đáng đứng đầu.
Nhật Nguyệt Thần Giáo có xuất phát từ Ba Tư, tiền thân của họ chính là Minh Giáo nổi tiếng thiên hạ!
Sau khi Chu Trùng Bát có được thiên hạ, Minh Giáo đã sụp đổ, khi đó có một Thánh nữ trong giáo phái đã dẫn theo một đoàn người di chuyển đến Băng Hỏa Đảo, từ đây mới phát triển dần lên.
Có thể nói, Thánh nữ chính là biểu tượng tinh thần của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ đứng sau Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân.
Tuy nhiên cùng với sự thay đổi của thời đại, quyền lợi của Thánh nữ đã mất dần đi, tuy rằng không còn thực quyền, tuy nhiên trong Nhật Nguyệt Thần giáo, vẫn là một địa vị được tôn sùng, được người trong Thần Giáo kính nể.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trần Dương cảm thấy vui mừng.
Không nghĩ rằng làm sai thành ra lại lập công lớn.
Nếu thực sự mấy cô gái đó mà bị người của Thần Long Giáo làm nhục, thì nhất định sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng, thậm chí đối với những đệ tử của Thần Giáo cũng sẽ là một cú đả kích lớn.
Dù gì đi nữa Thánh nữ cũng là biểu tượng tinh thần của đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Trần Dương vỗ nhẹ lên ngực mình, cũng may là khi đó mình không nổi máu háo sắc, không có thì thân tàn ma dại, lúc đến thì đứng lúc về thì quỳ mà về, đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhất định sẽ đem mình đi lột da tróc xương mất.
Trong lúc Trần Dương thầm mừng rỡ, thì Mộc Thuyên cười nói: “Lần này anh lập công lớn, làm gương cho đệ tử Thần Giáo, nhất định phải trọng thưởng, tôi nghe nói, Ân Trường Không đã nhường vị trí Đường chủ cho anh”.
“Tuy nhiên, nếu dựa vào năng lực của anh, nếu chỉ làm Đường chủ nhỏ nhoi thì thật là tiếc. Nếu nhưng để người ngoài biết được, họ lại nghĩ Thần Giáo chúng ta không biết trọng dụng anh tài!”
Vừa nói cô ta vừa nâng đôi tay ngọc ngà của mình lên.
Một cô hầu nữ đang đứng bên cạnh liền đi về phía trước Trần Dương, cung kính dâng lên một lệnh bài được làm từ ngọc trắng.
Mộc Thuyên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay, Trần Dương sẽ chính thức làm Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!”
Xì xào.
Thánh Tử?!
Mộc Thuyên vừa dứt lời, thì toàn bộ những người có mặt trong quảng trường đều xôn xao, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào Trần Dương, ai nấy đều ngưỡng mộ và ghen tị không nói lên lời.
Trần Dương thấy bối rối, Thánh Tử?
Nhật Nguyệt Thần Giáo trước giờ không phải chỉ có Thánh Nữ thôi sao? Từ bao giờ lại có thêm cả Thánh Tử nữa!
Trần Dương cầm miếng Bạch Ngọc lệnh bài, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Trước đây Ân Trường Không đã từng nói với anh về việc phân chia chức vụ trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên cao nhất sẽ là Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân. Dưới họ sẽ là hai vị Thiên Sứ Nhật, Nguyệt, tiếp là tứ đại Tinh Quân…rồi sau đó đến Đường chủ.
Tuy nhiên Nhật Nguyệt Thần Giáo lại còn có thêm 1 vị trí nữa.
Đó chính là Thánh Tử.
Vị trí Thánh Tử, ngang hàng với Thánh Nữ, đứng sau Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân. Hơn nữa Thánh Tử thì không giống Thánh Nữ, vì nằm quyền thực trong tay!
Nói như vậy, nếu như đem Nhật Nguyệt Thần Giáo ra so sánh với một đất nước, vậy thì Thánh Tử, sẽ đương đương như Thái Tử! Trong tương lai sẽ tiếp quản vị trí của Giáo chủ rồi!
“Phu nhân, chức vụ Thánh Tử để trống lâu như vậy, là bởi vì không tìm được ứng cử viên phù hợp, lần này tuy rằng Trần Dương là người có tài có đức, tuy nhiên thực lực thì không đủ, mới chỉ đạt đến Tiên Thiên sơ kì. Làm sao có thể đảm nhận được vị trí Thánh Tử? Xin phu nhân hãy suy nghĩ lại.”
Đúng lúc đó, có một người râu quai nón đứng dậy, kính cẩn chắp tay nói.
Hắn ta không ai khác chính là Triệu Uy Vũ, là Huyền Vũ Tinh Quân một trong tứ đại Tinh Quân.
Lúc chuẩn bị nói, hắn ta còn liếc mắt nhìn Trần Dương với vẻ mặt khinh thường.
Tôi có thể ngồi ở trị trí Huyền Vũ Tinh Quân này là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, cùng với bao chiến công hiển hách mà nên, những lần bị thương vì Thần Giáo cũng không ít.
Một tên tiểu Đường chủ miệng còn hơi sữa như hắn, may mắn lập được công lao, vậy mà có thể leo lên chức Thánh Tử thì không phải là làm trò đùa hay sao?
Triệu Uy Vũ vừa dứt lời, xung quanh cũng không ít kẻ đang xì xào bàn tán.
“Đúng vậy, thực lực của Trần Dương cũng chỉ tầm thường, khó mà đảm nhận vị trí này”.
“Phu nhân người nên nghĩ lại, Trần Dương còn quá trẻ tuổi, làm việc chưa đủ chín chắn, còn cần rèn luyện nhiều mới được!”
Hơn ngàn người đồng loạt quỳ xuống, mỗi người một câu ai nấy đều mở miệng nói, khiến toàn bộ quảng trường trở nên ầm ĩ.
Mộc Thuyên ngồi trên cao, lạnh lùng cười nói: “Mấy người quả là to gan quá rồi đó, giờ lại còn nghi ngờ cả quyết định của ta!”
Mộc Thuyên tuy không nói quá lớn, nhưng cũng khiến của toàn bộ người phía dưới đều nghe thấy! Một luồng khí mạnh toát ra từ khía cô ta.
Luồng khí phát ra từ Giáo chủ phu nhân, quả thực vô cùng mạnh.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám!”
Triệu Uy Vũ cũng bị dọa run lên, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh, sau đó lui về một bên.
“Hừm!”
Nhìn hắn ta, Mộc Thuyên lại hừ một tiếng lạnh lùng, rồi mở miệng nói: “Đối với việc để Trần Dương làm Thánh Tử. Chuyện này, ta và Giáo chủ đã bàn bạc rất kỹ rồi cùng đưa ra quyết định. Trần Dương tài đức song toàn, là người trung nghĩa, có thể đảm nhận vị trí này.”
Những người khác đều im lặng, không dám hé thêm nửa lời.