• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (2 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Lão đại xuất hiện

Chu Hữu Danh nhận được điện thoại của Trần Dương thì vừa mừng vừa lo. Anh ta vội nhận điện thoại, cung kính nói: "Trần thiếu gia."

"Tôi đang ở lầu ba khách sạn Vương Triều, phòng số 888."

Anh không nói nhiều, chỉ nói vậy rồi cúp điện thoại, sau đó ngồi trên ghế, bưng một tách trà thảnh thơi uống.

"Ha, còn gọi điện thoại kêu người tới cơ đấy.“” Tào Bảo giễu cợt nói: "Không phải mày gọi vợ mày tới đấy chứ? Ha ha ha!"

"Cái loại ăn bám như nó, ngoài gọi cho vợ thì còn có thể gọi cho ai?"

"Ha ha, đúng là tức cười!"

Người trong phòng bao đều cười ha hả.

Trần Dương thổi trà, vẫn khoan thai thưởng thức, như thể không hề nghe thấy mấy lời đó của họ.

Thái độ của Trần Dương khiến Tào Bảo vô cùng khó chịu, thằng này dám ra vẻ trước mặt hắn, đúng là hoàn toàn không coi Tào đại thiếu gia ra gì mà.

"Hừ, để tao xem da mặt mày dày thế nào?" Tào Bảo đang định nói thêm mấy lời khó nghe thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Chu Hữu Danh mặc quần áo đen bước vào.

Chu Hữu Danh vừa vào, người trong phòng bao liền trợn tròn mắt, đây không phải là ông chủ của khách sạn Vương Triều, Chu Hữu Danh sao?

Đây là lão đại chân chính đó.

Mấy cậu ấm trong phòng bao đều cẩn thận đứng lên.

Đồng thời, họ cũng cực kì tò mò, tại sao Chu Hữu Danh lại tới đây? Chẳng lẽ là tới tìm người?"

Mấy người nhìn về phía Tào Bảo, trong đám cậu ấm này, cũng chỉ có nhà họ Tào mới có tư cách bàn chuyện làm ăn với Chu Hữu Danh thôi.

Tào Bảo cũng hai mắt sáng lóa, mấy ngày trước bố hắn nói có một hạng mục muốn bàn với Chu Hữu Danh, hôm nay xem ra hạng mục đó đã bàn xong rồi, ha ha!

Hắn cho rằng Chu Hữu Danh đến tìm mình nên đứng dậy, duỗi tay phải của mình ra: "Chủ tịch Chu, hân hạnh khi được gặp anh. . ."

Hắn còn chưa nói hết, nụ cười trên mặt đã cứng lại.

Bởi vì Chu Hữu Danh không thèm nhìn hắn mà đi thẳng tới chỗ Trần Dương.

"Trần thiếu gia, cậu gọi tôi qua đây có gì dặn dò ạ?"

Cái gì?

Trần thiếu gia?

Sao Chu Hữu Danh lại gọi thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô là Trần thiếu gia?

Chuyện này khiến tất cả mọi người trong phòng bao đều trợn mắt há mồm như gặp quỷ.

Tào Bảo cũng trợn tròn mắt, chuyện này. . . Sao lại như thế được?

Sao thằng ăn bám này lại biết một lão đại cao cấp như Chu Hữu Danh?

Trần Dương chẳng thèm nhìn phản ứng của họ, anh cười nhạt một tiếng, gật đầu với Chu Hữu Danh: "Cùng không có gì đặc biệt, chỉ là lâu rồi không gặp nên muốn gặp anh một chút thôi."

Chu Hữu Danh mỉm cười: "Trần thiếu nhớ tới tôi là vinh hạnh của tôi."

Nói rồi, Chu Hữu Danh nhìn mấy người khác trong phòng bao, hình như đã hiểu ra cái gì đó: "Trần thiếu gia, sao cậu đến chỗ tôi ăn cơm không dặn dò trước một câu, để tôi chuẩn bị cho tốt?"

Nói rồi, anh ta gọi nhân viên phục vụ ngoài cửa vào, dặn dò:"Thông báo cho quản lý, miễn phí toàn bộ chi phí ở phòng bao này."

Cái gì?

Miễn toàn bộ chi phí?

Nghe đến đây, mấy người có tâm trạng phức tạp, vẻ mặt càng khó coi hơn.

Giờ phút này, ánh mắt mà họ nhìn Trần Dương cũng hoàn toàn thay đổi.

Không hề có châm chọc, đùa cợt, khinh thường.

Gì chứ, thằng này có mặt mũi lớn vậy sao?

Lúc mọi người ở đây đang khó có thể dùng từ ngữ nào để miêu tả, nhân viên phục vụ gật đầu, xuống lấu báo với quản lý. Trần Dương đứng lên, khoát tay nói: "Không cần, hôm nay không phải tôi mời khách, hơn nữa tôi cũng chưa ăn cái gì trên bàn ăn đó cả. Người ta mời khách không thiếu tiền, không cần miễn."

"Dạ, Trần thiếu gia." Chu Hữu Danh nhanh chóng đáp lại, sau đó phất tay bảo nhân viên phục vụ kia đi ra.

"Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây, anh cũng đi làm việc đi."

Sau khi Chu Hữu Danh đến, tất cả mọi người đều choáng váng, cả đám trợn mắt há mồm, không cả dám thở mạnh, Trần Dương rất hài lòng.

Anh vẫy vẫy tay với Chu Hữu Danh, ý bảo anh ta có thể rời khỏi.

Chu Hữu Danh là người khôn khéo, lập tức hiểu ra lý do Trần Dương gọi mình tới đây. Anh ta khom người nói: "Sau này Trần thiếu gia có gì dặn dò thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng."

Nói xong, Chu Hữu Danh lạnh lùng nhìn những người trong phòng bao, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi.

Khí thế của Chu Hữu Danh thật sự quá mạnh mẽ, áp chế khiến họ không dám ngẩng đầu lên. Anh ta vừa đi, nhiệt độ trong phòng liền trở lại dễ chịu hơn rất nhiều.

"Ha ha." Trần Dương khẽ cười, cũng đứng dậy ra khỏi phòng.

Sau khi Trần Dương rời khỏi, mấy cậu ấm mới phục hồi tinh thần, hơi sợ hãi nói: "Sao. . . sao thằng nhóc đó lại quen biết Chu Hữu Danh thế?"

"Đâu chỉ quen thôi đâu, cậu không thấy thái độ của Chu Hữu Danh với anh ta như người hầu thế à, quan hệ của hai người đó chắc chắn không bình thường."

"Đúng là kỳ lạ, không phải thằng nhóc đó là thằng con rể vô dụng của nhà họ Tô sao?"

Chuyện này khiến họ vô cùng khó hiểu.

Bạn gái bên cạnh họ cũng nhìn nhau, cả đám bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, bọn họ không nhờ thằng ở rể đó lại quen biết một đại lão như vậy.

Họ nghĩ tới chuyện lúc nãy còn giễu cợt người ta, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, biết vậy thì lúc nãy đã không nói rồi.

Tào Bảo lúc này cũng bình tĩnh lại, hắn nghe mấy người bạn của mình bàn luận, cười lạnh một tiếng, nói: "Mấy người ở đây đoán mò cái gì? Trần Dương và Chu Hữu Danh căn bản chẳng có quan hệ gì đâu, chẳng qua là cáo mượn oai hùm, dựa vào quan hệ của bà Tô thôi."

"Tôi nghe nói, lần trước ở đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô, Chu Hữu Danh còn đích thân mang quà tới đấy. Vậy nên có thể thấy, Chu Hữu Danh khách khí với thằng nhóc đó như vậy chẳng qua là vì ỷ vào thân phận con rể nhà họ Tô thôi. Nếu không, sợ rằng Chu Hữu Danh còn chẳng thèm liếc anh ta một cái."

Nghe Tào Bảo nói vậy, mọi người bừng tỉnh, thì ra trong chuyện này còn có mối liên hệ như thế.

Sau khi Tào Bảo nói xong, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.

Không ngờ mình lại suýt bị thằng vô dụng đó hù dọa.

Ỷ vào chuyện là người nhà họ Tô, tự dát vàng lên mặt mình, bản lĩnh ăn bám của thằng này đúng là xuất thần nhập hóa.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy, hắn không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, Trần Dương vừa đi tới cầu thang lầu ba liền đụng phải Vu Lan vừa từ nhà vệ sinh ra.

Sau khi nhìn thấy Trần Dương, Vu Lan đi tới: "Trần Dương, sao vậy? Anh định đi sao?"

Trần Dương gật đầu: "Không có gì, chỉ là không nói chuyện với họ được, thay vì làm cô xấu hổ thì đi trước còn hơn."

Nghe anh nói vậy, Vu Lan càng áy náy hơn, cô mở miệng nói: "Trần Dương, tôi ở đây thay mặt Tào Bảo xin lỗi anh, mấy người họ là vậy đấy, anh đừng so đo với họ. . ."

Trần Dương lắc đầu, nói: "Cô yên tâm, tôi thấy nhiều người như vậy rồi, sẽ không để trong lòng đâu."

Anh nhìn vẻ áy náy của Vu Lan, nói: "Có mấy lời tôi vốn không nên nói, nhưng là bạn, tôi phải nhắc nhở cô một câu: Tào Bảo không phải người hiền lành đâu, cô phải cẩn thận đấy."

Vu Lan không nói gì, vẻ mặt có chút phức tạp và xấu hổ.

Thực tế, Vu Lan không ghét Tào Bảo nhưng cũng không thích hắn, cũng không có chút thiện cảm nào cả.

Nhưng vì hai gia đình có qua lại, hơn nữa hai người quen nhau đã lâu nên bố mẹ hai bên đều ủng hộ hai người đến với nhau, vậy nên cô mới miễn cưỡng đồng ý qua lại xem sao.

Có điều, trước đó cô đã nói rất rõ ràng với Tào Bảo rồi, trước khi kết hôn không được làm gì cả, cùng lắm là nắm tay thôi.

Thấy không khí có chút xấu hổ, Vu Lan nói sang chuyện khác: "Đi, tôi đưa anh về, tôi đưa anh tới mà, không thể để anh đón xe về được."

Trần Dương gật đầu, không nói gì.

Sau đó hai người đi xuống lầu, ra khỏi khách sạn Vương Triều, đi về phía bãi đỗ xe.

"Lan Lan!"

Đúng lúc này, Tào Bảo đuổi theo từ phía sau.

"Lan Lan, sao em lại đi cùng thằng nhóc này?" Sau khi đuổi kịp, Tào Bảo vô cùng không vui nói: "Không phải anh đã nói là em đừng kết bạn với những người như vậy sao?"
Chương 72: Nhật Nguyệt Thần Giáo

"Tào Bảo, tôi đã nói Trần Dương là bạn của tôi." Sắc mặt Vu Lan cũng sầm xuống, cô là người trắng đen rõ ràng, Trần Dương là hạng người gì, trong lòng cô vô cùng rõ. Tào Bảo bôi nhọ anh hết lần này đến lần khác, điều đó khiến cô rất không vui: "Lúc nãy trong phòng bao, trước mặt bao nhiêu người, anh nói Trần Dương như vậy, tôi vẫn nể mặt anh, nhưng giờ anh ấy đã đi rồi, anh vẫn cắn mãi không buông??"

Thấy Vu Lan bảo vệ Trần Dương như thế, Tào Bảo ghen ghét muốn nổ tung, hắn tức giận nói: "Lan Lan, rốt cuộc anh ta là bạn trai em hay anh là bạn trai em? Chẳng lẽ anh nói sai? Cả thành phố Tây Xuyên có ai là không biết thằng ở rể nhà họ Tô là một thằng vô dụng chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm? Chẳng lẽ những điều này đều do anh bịa đặt?"

Nghe được một nửa, Vu Lan đã không muốn nghe thêm nữa, cô sải bước đi thẳng về phía trước.

"Lan Lan, rốt cuộc hai người muốn đi đâu?" Thấy Vu Lan không để ý tới mình, Tào Bảo sốt ruột chạy tới ngăn cô lại.

Vu Lan dừng bước, nhíu đôi mày thanh tú nói: "Mau tránh ra, tôi muốn đưa Trần Dương về."

"Em đẹp thế này, em và anh ta cô nam quả nữ, anh rất lo lắng." Tào Bảo nói: "Hay là em quay lại phòng bao chờ anh, anh sẽ đưa anh ta về, vừa hay tối nay có một buổi gặp mặt, em đi với anh."

"Không đi!"

Vu Lan lạnh lùng từ chối.

Trần Dương thở dài một hơi, xem ra mình nên gọi xe về rồi.

Lúc Trần Dương lấy điện thoại ra định gọi xe, một chiếc xe màu đen liền rời khỏi bãi đỗ xe cạnh khách sạn.

Lúc đi qua ba người Trần Dương, chiếc xe đó bỗng nhiên ngừng lại, sau đó cửa xe mở ra, mấy người đàn ông vạm vỡ bước xuống.

Người dẫn đầu mũi chim ưng, hốc mắt lõm sâu, ánh mắt vô cùng sắc bén.

"Chào cô, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Vu Lan không?"

Người đàn ông dẫn đầu tới trước, khách khí hỏi.

Trần Dương cứ tưởng có người tới gây phiền phức, nhưng nếu đối phương có thể gọi tên Vu Lan thì chắc không phải đến gây chuyện.

Hơn nữa, Vu Lan là Hoa Bá Vương ở cục cảnh sát thành phố Tây Xuyên, ai dám có ý đồ gì với cô?

Nghĩ tới đây, Trần Dương thả lỏng cảnh giác.

Vu Lan thấy người đàn ông vạm vỡ đó gọi tên mình thì vô thức gật đầu, sau đó đáp: "Đúng là tôi!"

Vừa dứt lời, người đàn ông đó bỗng vung tay, ba người Trần Dương chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi. Lúc ngửi thấy mùi hương đó, ba người thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn rồi.

Ba người Trần Dương, Vu Lan, Tào Bảo chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Chết tiệt, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Ban ngày ban mặt mà muốn bắt cóc sao?

Rất nhanh, hành động của những người đó đã xác nhận suy đoán của Trần Dương. Ba người họ bị nhét vào xe, sau đó người bên trong kéo rèm xe lại, họ không nhìn thấy gì bên ngoài, cũng không biết mấy người này muốn dẫn họ đi đâu.

Lúc này, Tào Bảo hoàn toàn hoảng sợ, hắn hét lớn: "Chúng mày là ai? Tại sao lại bắt bọn tao? Có biết tao là ai..."

Hắn chưa nói xong, một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh đã tát cho hắn một cái.

"Bốp ~" một tiếng, hai cái răng trong miệng Tào Bảo bay ra ngoài, có thể thấy được người đó ra tay độc ác thế nào.

"Còn kêu la om sòm sẽ giết chết mày." Người đàn ông đó dữ tợn nói.

Tào Bảo rùng mình một cái, sợ đến mức không dám nói lung tung.

Vu Lan là đội trưởng đội hình sự, tố chất tâm lý rất tốt, cô không hoang mang rối loạn mà trước hết thầm phân tích trong lòng, xem rốt cuộc là ai muốn bắt cóc mình.

Những người đó có thể gọi tên mình, chứng tỏ đây là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch từ trước.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông mũi chim ưng phía trước: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Muốn đưa chúng tôi đi đâu?"

Người đàn ông mũi chim ưng đó rõ ràng chính là thủ lĩnh của mấy người này.

"Cảnh sát Vu, cô bắt nhiều đàn em của tôi như vậy, cuối cùng tôi cũng đòi lại công bằng cho họ rồi."

"Anh... anh là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo?"

Vu Lan nghe thấy người mũi chim ưng nói vậy thì con ngươi hơi co lại, trong đầu lập tức nghĩ đến một giáo phái, không nhịn được nói thành tiếng.

"Nhật... Nhật Nguyệt Thần Giáo?" Nghe thấy cái tên này, Tào Bảo miệng đầy máu càng luống cuống, nét mặt đầy sự hoảng sợ.

Trần Dương ở bên cạnh nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

Nhật Nguyệt Thần Giáo?

Đó là một giáo phái sao?

Lục đại phái có Nhật Nguyệt Thần Giáo?

Lúc Trần Dương đang nghi ngờ, người mũi chim ưng bật cười: "Cảnh sát Vu đúng là thông minh, mới vậy đã đoán được rồi, có điều đoán đúng không được thưởng đâu."

"Cảnh sát Vu, kẻ hèn này là Ân Trường Không, đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo ở thành phố Tây Xuyên." Ân Trường Không nói: "Cô đúng là có năng lực, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã bắt mười mấy thuộc hạ của tôi, cô nói xem tôi phải tính món nợ này với cô thế nào đây?"

Vu Lan cắn răng không nói gì, nhớ tới lúc ở trên núi Nga Mi, sư phụ đã nói: "Lan Lan, thiên hạ này ngoài sáu chính phái lớn chúng ta thì còn có hai đại tà giáo. Đệ tử của tà giáo này không ác không làm, nếu có gặp nhất định không được nương tay, hiểu không?"

Lời nói của sư phụ luôn được cô ghi tạc trong lòng.

Nhật Nguyệt Thần Giáo này chính là một trong hai đại tà giáo, đệ tử trong giáo có đến mấy trăm nghìn người.

Một trăm năm trước, lục đại phái liên hợp công kích tổng đàn của Nhật Ngữ Thần Giáo, như vậy mới khiến Nhật Nguyệt Thần Giáo yên lặng trăm năm.

Nhưng thời đại thay đổi, mấy năm gần đây, Nhật Nguyệt Thần Giáo không chỉ có dấu hiệu hồi sinh mà còn càng ngày càng lớn mạnh, trở thành tai họa hàng đầu của lục đại phái.

Nhật Nguyệt Thần Giáo phân chia đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, người có thân phận cao nhất chính là giáo chủ và giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Dưới giáo chủ là hai vị sứ giả Nhật, Nguyệt và Tứ Đại Tinh Quân.

Tứ Đại Tinh Quân theo thứ tự là: Thương Long Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân, Chu Tước Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân.

Xuống dưới nữa là đường chủ, cuối cùng chính là giáo chúng.

Thế lực của Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng khổng lồ, lập nên rất nhiều phân đường ở các thành phố, trải rộng khắp thiên hạ, lục đại phái hoàn toàn không thể so sánh được.

Hơn nữa còn có tin truyền ra là Vô Lượng Kiếm Phái trong lục đại phái đã hợp tác với Nhật Nguyệt Thần Giáo, không biết có phải là sự thật không nữa.

Đệ tử của tà giáo phá nhà phá xóm, Vu Lan sao nhẫn nhịn được?

Chỉ là cô không ngờ, Nhật Nguyệt Thần Giáo lại có thể ngông cuồng đến thế, dám trả thù mình một cách trắng trợn như vậy.

Dọc đường đi, Vu Lan nghĩ cách báo tin cho đồng nghiệp nhưng đều bị người khác nhìn chằm chằm, cô căn bản không có cơ hội báo tin.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Ân Trường Không ra hiệu bảo thuộc hạ bịt kín mắt ba người Trần Dương.

Sau khi xuống xe, Trần Dương bị một người kéo lên phía trước.

Tuy không thấy rõ cảnh tượng xung quanh lắm, nhưng Trần Dương vẫn luôn lưu ý động tĩnh xung quanh.

Đi khoảng hơn mười phút, không khí bỗng có một mùi tanh nồng nhè nhẹ, kèm theo tiếng sóng vỗ.

Trần Dương kết luận, ba người họ bị Ân Trường Không đưa tới bờ biển Tây Hải, vị trí cụ thể thế nào anh cũng không rõ.

Đi thêm mấy phút nữa, ba người Trần Dương được cởi bịt mắt ra.

Sau khi thấy khung cảnh xung quanh, Trần Dương vô cùng kinh hãi.

Ba người họ bị dẫn xuống một cái mật thất rất lớn, nếu anh không đoán sai thì đây chính là phân đường của Nhật Nguyệt Thần Giáo bây giờ.

Chỗ bọn họ đang đứng là một đại sảnh, bốn phía thông với bốn con đường, mỗi con đường đều có người canh gác.

Anh nhíu mày, đại sảnh này có mùi dầu hỏa rất khó ngửi, anh nhìn mấy cây đuốc cắm trên vách tường, lập tức hiểu ra.

Thì ra ở đây không mở điện mà dùng đuốc để chiếu sáng.

Sau khi Ân Trường Không ra hiệu, mấy tên thuộc hạ buộc ba người Trần Dương vào trụ đá trong đại sảnh.

Ân Trường Không đắc ý nhìn Vu Lan, như cười như không nói: "Cảnh sát Vu, nói rõ ràng nào, chuyện này giải quyết thế nào?"

Vu Lan không trả lời câu hỏi đó mà nói: "Ân đường chủ, thuộc hạ của anh là do tôi bắt, không liên quan gì đến hai người họ cả, anh thả họ ra trước đi."

"Đúng đúng đúng, người của anh không thể bắt tôi như vậy được, chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu."

Tào Bảo vội vã hùa theo Vu Lan.

Vu Lan thấy Tào Bảo sợ chết như thế thì im lặng, nhưng trong lòng cực kì thất vọng.

Ân Trường Không cười to nói: "Cảnh sát Vu, cô đang đùa tôi đấy à? Tôi tốn bao sức lực mới bắt được ba người, cô nói thả liền thả? Cô hơi quá xem trọng mình thì phải."
Chương 73: Bảo kiếm

"Cậu là cậu ấm nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên đúng không?" Ân Trường Không sờ cằm, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu tên Tào Bảo đúng không?"

Tào Bảo gật đầu như giã tỏi, lấy lòng nói: "Đúng đúng, anh nói rất đúng, nếu anh đã biết tôi thì chắc cũng biết nhà tôi có rất nhiều tiền, chỉ cần anh chịu thả tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Ân Trường Không khinh thường nhìn Tào Bảo: "Cậu đúng là sợ chết. Tôi nghe nói cậu và cảnh sát Vu đã đính hôn rồi đúng không? Chẳng lẽ cậu không muốn giúp vợ sắp cưới của mình sao?"

"Chuyện này..." Tào Bảo há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Vu Lan tuy tốt nhưng cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn. Hắn chọn bảo vệ mình theo bản năng.

Thấy Tào Bảo không nói gì, Vu Lan thầm thở dài, cô cảm thấy mình thật sự phải suy nghĩ lại thật kĩ như lời Trần Dương nói rồi.

Ân Trường Không thấy Tào Bảo không nói lời nào thì vẻ khinh thường trong mắt càng nhiều hơn, thằng này sợ chết như thế, không biết Vu Lan nghĩ cái gì nữa.

Hắn chợt nhìn qua Trần Dương: "Có thể chơi cùng Tào Bảo, xem ra cũng là kẻ có tiền."

Trần Dương nhíu mày, không nói gì.

"Haiz, khó ghê!" Ân Trường Không đi tới đi lui trước mặt ba người Trần Dương, khiến người ta không đoán được rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Bỗng nhiên, Ân Trường Không dừng bước, mặt nở nụ cười độc ác: "Được rồi, cứ theo lời của cảnh sát Vu mà làm. Hai người không thù không oán gì với Nhật Nguyệt Thần Giáo cả, Ân Trường Không tôi lại là người cực kì giữ chữ tín, người thì tôi có thể thả, nhưng chỉ có thể thả một thôi."

Nghe thấy Ân Trường Không nói có thể thả họ ra, tâm trạng Tào Bảo liền kích động, nhưng đến khi nghe hết câu sau, hắn lại bắt đầu căng thẳng.

Trần Dương không đoán được suy nghĩ của hắn, lập tức hỏi: "Anh có ý gì?"

Ân Trường Không bật cười: "Rất đơn giản, hai người biết bán đấu giá chứ?"

"Biết biết." Tào Bảo vội gật đầu nói.

"Người ta đấu giá đồ cổ vật báu, chữ của danh nhân, còn ở đây tôi đấu giá mạng của các người. Ai trả giá cao, tôi sẽ để người đó đi."

"Còn người ra giá thấp... thì chặt đứt một ngón tay trước, sau đó ném vào tử lao."

Con ngươi của Trần Dương hơi co lại, không ngờ hắn ta lại giở trò này.

Sau khi nghe Ân Trường Không nói, mặt Tào Bảo lộ vẻ hưng phấn, hắn hô lớn: "Tôi ra giá trước, tôi trả hai mươi triệu!"

Sau khi trả giá xong, hắn đắc ý nhìn Trần Dương.

Ha ha, thằng này chỉ là một thằng ở rể của nhà họ Tô thôi.

Đừng nói hai mươi triệu, có khi hai triệu cũng không có ấy chứ.

Hắn nhất định phải bảo vệ mạng sống, chỉ cần hắn có thể thoát được thì nhất định sẽ tìm người cứu Vu Lan ra, đến lúc đó Vu Lan sẽ cảm động, nói không chừng còn giao mình cho hắn, như vậy chẳng phải quá sung sướng sao.

Thấy Tào Bảo khiêu khích nhìn mình, Trần Dương không nhịn được bật cười.

Thằng này hay lắm, đến lúc này rồi còn muốn khiêu khích mình.

Nhưng hắn cũng chịu chi đấy, mở miệng cái là hai mươi triệu.

Có điều, dù anh có nói hai trăm triệu cũng vô dụng thôi.

Đây chính là phân đường của Nhật Nguyệt Thần Giáo, sao Ân Trường Không lại có thể để người ngoài biết nơi này được?

Bớt ngu đi, chẳng qua Ân Trường Không chỉ đang trêu chọc họ thôi.

Trần Dương nhìn Ân Trường Không, thấy vẻ mặt đùa cợt của hắn thì biết mình đã nghĩ đúng.

Hắn lắc đầu, nói: "Hai mươi triệu, tôi không lấy được nhiều tiền như vậy."

Trần Dương vừa dứt lời, Tào Bảo bên cạnh không khỏi kích động, nếu không phải tay chân bị trói, hắn đã nhảy cẫng lên rồi.

"Ha ha, tôi thắng, tôi thắng rồi! Mau thả tôi ra!"

Ân Trường Không không để ý tới hắn mà vẫy tay gọi hai tên đàn ông lực lưỡng đi qua.

Hai người đó nhấc Trần Dương lên, sau đó đè tay anh xuống đất, muốn chặt ngón tay anh.

Thấy cảnh tượng đó, Vu Lan lòng nóng như lửa đốt hét lớn: "Mau thả anh ta ra, chuyện này căn bản không có liên quan gì đến anh ta cả. Anh muốn trả thù thì nhằm vào tôi đây này."

Ân Trường Không nghe cô nói, còn không thèm liếc mắt một cái.

Đến lúc này rồi Vu Lan vẫn bảo vệ anh ta khiến Tào Bảo cảm thấy rất khó chịu. Hắn nháy mắt ra hiệu với Vu Lan, khẽ nói: "Lan Lan, đã đến lúc này rồi, em còn quan tâm đến sự sống chết của anh ta làm gì? Anh ta không có tiền thì trách ai? Em yên tâm, chờ anh ra ngoài rồi, anh nhất định sẽ nghĩ cách quay lại cứu em."

Lúc này, sự tập trung của Vu Lan hoàn toàn nằm trên người Trần Dương, cô không quan tâm hắn, vậy nên không hề nghe thấy hắn nói gì.

Giờ phút này, Trần Dương cũng vô cùng lo lắng.

Chết tiệt, nếu giờ bị chặt ngón tay thì chẳng phải sau này sẽ tàn phế sao?

Không, tuyệt đối không thể như thế được.

Trong lúc gấp gáp, Trần Dương nghĩ tới cách vận dụng nội lực để hóa giải Tán Lực Hoàn của Vu Lan.

Anh thử vận chuyển nội lực, nhưng anh căn bản không còn một chút sức lực nào cả, vậy nên đương nhiên không thể vận chuyển được nội lực.

Nếu có thể vận chuyển nội lực, anh sẽ có thể lấy thanh kiếm mềm ở ngang hông mình ra.

Nhưng sự thật lại tàn nhẫn như thế, anh chỉ có thể trợn mắt nhìn tay mình bị tách ra, lưỡi dao sắc bén dần đi xuống.

Thấy ngón tay sắp rời khỏi bàn tay mình, Trần Dương vô cùng hối hận, tại sao lúc đó lại thả lỏng cảnh giác chứ.

Đúng lúc đó, Ân Trường Không kiêu ngạo nói: "Chết tiệt, mau dừng tay."

Lưỡi dao sắc bén chỉ còn cách ngón tay Trần Dương chưa đến 3 cm.

Người cầm dao mơ màng, khó hiểu hỏi: "Đường... đường chủ, sao vậy ạ?"

"Lui xuống đi."

"Vâng!" Người cầm dao đáp lời, sau đó lui sang một bên.

Trần Dương thấy dao không rơi xuống cũng thở phào một hơi, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc này, Ân Trường Không đi nhanh tới trước mặt Trần Dương, kéo quần áo anh ra.

Mẹ nó, kéo quần áo ông làm gì? Không phải tên Ân Trường Không này bị gay chứ?

Vu Lan và Tào Bảo cũng sửng sốt, vẻ mặt trở lên vô cùng kì lạ.

Sau khi kéo quần áo anh ra, nhìn thấy thứ ở ngang hông Trần Dương, Ân Trường Không nhìn anh chằm chằm, kinh ngạc hỏi: "Cậu lấy cái thắt lưng này ở đâu ra vậy?"

Giọng nói của hắn hơi run, rõ ràng tâm trạng lúc này đang rất không bình tĩnh.

Hắn kéo thắt lưng của Trần Dương ra, tay run một cái, chuyện thần kỳ xảy ra, chiếc đai lưng mềm đó bỗng nhiên trở nên cứng rắn, hóa thành một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén.

Ân Trường Không rất quen thuộc với thanh bảo kiếm này, nó chính là tín vật của Vô Lượng Kiếm Phái.

Vô Lượng Kiếm Phái là danh môn chính phái, cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo là hai phe hoàn toàn đối lập.

Nhưng từ cấp bậc đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo trở lên đều biết, Vô Lượng Kiếm Phái và Nhật Nguyệt Thần Giáo có quan hệ đồng minh.

Hai năm trước, giáo chủ Thần Giáo và chưởng môn Vô Lượng Kiếm Phái đánh nhau mấy trận, phát hiện cùng chung chí hướng, thế là trở thành bạn thân.

Cũng vì có Vô Lượng Kiếm Phái âm thầm trợ giúp, Nhật Nguyệt Thần Giáo của bọn họ mới có thể phát triển thần tốc như thế, lục đại phái cũng không thể tập hợp thành một để đối phó với Nhật Nguyệt Thần Giáo được.

Thậm chí hắn còn nghe nói giáo chủ muốn lập ra vị trí Phó giáo chủ, mà vị Phó giáo chủ đó đương nhiên chính là chưởng môn của Vô Lượng Kiếm Phái, còn chuyện thật hay giả thì khó mà biết được.

Vô Lượng Kiếm Phái thuộc về một trong lục đại phái, phân biệt đẳng cấp nghiêm khắc không hề kém Nhật Nguyệt Thần Giáo, thậm chí quy định ở Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng là mượn từ Vô Lượng Kiếm Phái ra.

Dưới chưởng môn của Vô Lượng Kiếm Phái chia thành bốn Đại Kiếm Vương, theo thứ tự là Đông Kiếm Vương, Nam Kiếm Vương, Tây Kiếm Vương và Bắc Kiếm Vương.

Mà kiếm mềm trên lưng Trần Dương chính là tín vật của Đông Kiếm Vương, cũng chính là thần kiếm nổi tiếng của Đông Kiếm Vương.

Trong Vô Lượng Kiếm Phái, Đông Kiếm Vương chính là vị trí cao quý nhất sau chưởng môn, đến chưởng môn phu nhân cũng phải nể mặt, chính là ví dụ điển hình của trường hợp dưới một người trên vạn người.

Mặc dù Ân Trường Không là đường chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng trong giáo cũng phải có đến mấy trăm đường chủ như hắn vậy. Địa vị của hắn không cao, nên cũng không được thấy Đông Kiếm Vương cao quý đó.

Nhưng tín vật của Đông Kiếm Vương đã được Nhật Nguyệt Thần Giáo cho người vẽ ra phát xuống, dù gì hắn cũng là đường chủ, chắc chắn không nhìn nhầm tín vật được, thứ này giống hệt như trên bản vẽ.

Trần Dương quan sát vẻ mặt của Ân Trường Không, thấy ánh mắt và giọng nói của hắn rõ ràng không giống lúc trước nên nắm được chút manh mối.

Chẳng lẽ, hắn biết thanh bảo kiếm này?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trần Dương lập tức thay đổi, anh bình tĩnh nói: "Kiếm này vốn là của tôi."

Nghe nói như thế, Ân Trường Không sững sờ, vẻ mặt cũng biến thành sợ hãi.

Trần Dương vừa nhìn vẻ mặt của hắn thì biết mình đã đoán đúng, Ân Trường Không quả nhiên biết thanh bảo kiếm này.
Chương 74: Nhật Nguyệt Thần Điển

"Đại nhân..."

Ân Trường Không sợ hãi, vội cởi trói cho Trần Dương.

Xem ra thanh kiếm này là của một vị đại nhân, mà vị đại nhân này lại có lai lịch rất lớn, hành động của Ân Trường Không chính là minh chứng tốt nhất.

Lúc cởi dây, Trần Dương khẽ nói: "Khiêm tốn một chút, đừng để lộ thân phận của tôi."

Lời nói của Trần Dương càng khiến Ân Trường Không chắc chắn rằng người trước mặt hắn chính là Đông Kiếm Vương trong truyền thuyết, anh không muốn để lộ thân phận chắc hẳn là vì đang âm thầm điều tra gì đó.

Mình không thể phá hỏng kế hoạch của Đông Kiếm Vương đại nhân được.

Sau khi cởi dây thừng ra, Ân Trường Không gọi hai gã đàn ông cường tráng đến đưa Trần Dương ra khỏi đại sảnh, sau đó vào một căn phòng bằng đá sáng rực.

"Anh có giữ lời không đấy? Tôi đã ra giá hai mươi triệu rồi, anh mau thả tôi ra!"

Hành động của Ân Trường Không khiến Tào Bảo ngẩn ra, không phải nói là chặt ngón tay trước rồi ném vào tử lao sao?

Tại sao không chặt ngón tay lại còn thả anh ta ra, muốn anh cậu ta đi đâu?

Tào Bảo không hiểu gì, không nhịn được kêu lên.

Ân Trường Không không nói gì mà lườm hắn một cái.

Cảm nhận được sát khí trong mắt Ân Trường Không, Tào Bảo sợ hãi lập tức ngậm miệng lại.

"Hừ, trông chừng hai người đó cho tôi, ai dám ồn ào thì cắt lưỡi người đó." Ân Trường Không lạnh lùng nhìn Tào Bảo, sau khi nói câu đó liền rời khỏi đại sảnh.

Trần Dương mới vào căn phòng đá một lát, Ân Trường Không cũng theo vào.

"Thuộc hạ Ân Trường Không, bái kiến Đông Kiếm Vương đại nhân!" Vừa vào, Ân Trường Không liền cũng kính hành lễ với Trần Dương.

Sau đó hắn cẩn thận ngẩng đầu, cười nói: "Đại nhân, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, suýt nữa thì thuộc hạ đã phạm phải sai lầm lớn, đụng đến đại nhân rồi, mong đại nhân rộng lượng, không tính toán với tiểu nhân."

Đông Kiếm Vương đại nhân?

Đó là chức vị gì ở Nhật Nguyệt Thần Giáo mà có thể khiến một đường chủ như Ân Trường Không sợ hãi như vậy?

Không đúng, kiếm này lấy ở chỗ Lý Hổ, không phải Lý Hổ là người của Vô Lượng Kiếm Phái sao?

Sao Ân Trường Không của Nhật Nguyệt Thần Giáo lại sợ mình như vậy?

Lúc này Trần Dương cũng mơ hồ, chưa biết được quan hệ thật sự giữa Vô Lượng Kiếm Phái và Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Không nghĩ ra, Trần Dương cũng không nghĩ nữa, anh phất tay nói: "Quên đi, người không biết không có tội."

Nghe thấy Trần Dương nói thế, Ân Trường Không vô cùng vui vẻ, có điều hắn nhanh chóng giấu sự mừng rỡ đó đi.

"Đa tạ đại nhân." Ân Trường Không cúi người với Trần Dương một cái, nói tiếp: "Xin anh đợi một chút, để thuộc hạ đi chuẩn bị chút thức ăn nước uống, lát nữa sẽ uống rượu xin lỗi đại nhân, nhân tiện an ủi đại nhân luôn."

Trần Dương sờ bụng, trước đó ở phòng bao của khách sạn Vương Triều, anh chỉ uống hai chén trà chứ không ăn gì cả, bây giờ đúng là có hơi đói.

"Đi đi." Trần Dương gật đầu.

"Dạ, đại nhân." Ân Trường Không gật đầu, cười ẩn ý: "Lát nữa khi đại nhân cơm nước no nê, thuộc hạ sẽ đưa người phụ nữ tên Vu Lan đó đến, để cô ta phục vụ đại nhân, người phụ nữ này đúng là quá quyến rũ, ha ha."

"Được rồi, mau đi đi." Trần Dương lắc đầu, bảo hắn mau đi chuẩn bị thức ăn.

Ân Trường Không cũng không nói gì nữa mà ra khỏi phòng đá.

Hắn vừa ra khỏi đó, Trần Dương liền đừng dậy. Lúc nãy khi vào căn phòng này, Ân Trường Không đã bảo thuộc hạ đưa thuốc giải cho mình, nếu không giờ anh cũng chẳng có chút sức lực nào cả.

Ân Trường Không vừa đi, Trần Dương cũng nhanh chóng ra khỏi đó, muốn tìm cửa ra.

Những hộ vệ bên ngoài nhìn thấy Trần Dương cũng không ngăn cản, hơn nữa còn cung kính hành lễ với anh.

Thấy tình hình như vậy, gan của Trần Dương cũng lớn hơn.

Chẳng qua anh sợ Vu Lan nghi ngờ mình nên không về đại sảnh trước mà đi qua đi lại các lối khác, thăm dò suy nghĩ.

Nếu lát nữa tìm được cửa ra rồi thì làm sao để cứu được Vu Lan ra ngoài?

Ban nãy nghe giọng điệu của Ân Trường Không thì chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho Vu Lan, nếu không cứu cô ra ngoài, cô nhất định sẽ bị chúng tra tấn.

Anh vừa đi vừa ghi nhớ tuyến đường, chỉ chốc lát sau, Trần Dương phát hiện mình đi tới một khu cấm.

Đây là một căn phòng đá rất lớn, cửa không có hộ vệ canh gác nhưng trên cửa lại có một tấm bảng, viết: "Kẻ nào tự tiện vào cấm địa sẽ chết!"

Trần Dương không hề nghĩ ngợi, đi thẳng vào.

Trong phòng đá bày mấy giá gỗ nhỏ, trên đó là một ít thuốc và nhiều chai lọ.

Trần Dương đi tới chỗ giá thuốc, muốn tìm thuốc giải, nhưng anh tìm hết tất cả chỗ đó cũng không thấy thuốc giải đâu. Có điều, trong đống thuốc đó, anh phát hiện ra một loại thuốc là thuốc mê.

Anh nhét mấy chai thuốc mê vào túi, trong lòng đã có kế hoạch, đợi lát nữa uống rượu sẽ bỏ nó vào rượu, như vậy không phải sẽ cứu được Vu Lan sao?

Trần Dương tính toán thời gian một chút, chắc Ân Trường Không cũng chuẩn bị đồ ăn gần xong rồi, anh cũng phải về thôi.

Lúc Trần Dương xoay người định rời đi, phiến đá dưới chân anh bỗng vênh lên. Anh mất trọng tâm, suýt thì ngã sấp xuống.

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện phiến đá dưới chân bị kênh lên, không được, phiến đá này kênh lên quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết có người vào đây.

Anh vội ngồi xổm xuống, muốn chuyển phiến đá về chỗ cũ, nhưng một giây sau, Trần Dương đã ngây ra.

Hửm, hình như dưới phiến đá này có thứ gì đó!

Trần Dương nhấc phiến đá lên, phát hiện bên dưới có một thứ được bọc bằng da bò.

Đây là cái gì?

Trần Dương thử cầm lên mở ra xem, lập tức ngây người.

Tấm da bò này rõ ràng là một bản sách quý, bên ngoài là bốn chữ rồng bay phượng múa: Nhật Nguyệt Thần Điển!

Mẹ nó, sách gì đây, dám dùng Thần Điển để đặt tên?

Có điều, thời gian gấp gáp, giờ anh không có thời gian để xem quyển sách này.

Anh cất kỹ quyển sách quý đi, sau đó đặt phiến đá lại chỗ cũ rồi mới vội vàng trở lại phòng đá.

Trần Dương vừa về đến phòng đá, Ân Trường Không cũng theo vào.

Hắn cầm theo một hộp thức ăn, bên trong là mấy món điểm tâm tinh xảo, trong lòng còn ôm một vò rượu.

Vò rượu này có phong cách rất cổ xưa, chỗ miệng còn có bùn đất, vừa nhìn đã biết vừa được đào dưới đất lên.

"Đông Kiếm Vương đại nhân, chỗ thuộc hạ cũng không có gì đặc biệt chiêu đãi, chỉ có mấy món điểm tâm, mong Đông Kiếm Vương đại nhân thứ lỗi." Bày điểm tâm trong hộp ra xong, Ân Trường Không cười áy náy.

Trần Dương gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Ân Trường Không vốn định ăn cùng với Trần Dương, nhưng nghĩ đến thân phận cao quý của anh, hắn không chưa đủ tư cách ngồi ăn cùng.

Thứ bậc ở Nhật Nguyệt Thần Giáo cực kỳ nghiêm khắc, nếu để người khác biết một đường chủ nhỏ như mình lại dám ngồi ăn cùng Đông Kiếm Vương đại nhân, vậy chẳng phải...

Nghĩ tới đây, Ân Trường Không hơi khom người nói: "Đại nhân, anh cứ từ từ dùng bữa, thuộc hạ sẽ chờ ở ngoài, nếu cần gì thì cứ gọi thuộc hạ ạ!

Trần Dương "ừm" một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

Ân Trường Không thấy thế thì thầm nghĩ: Ăn không nói ngủ không nói, Đông Kiếm Vương đại nhân quả nhiên rất chú trọng.

Sau khi Ân Trường Không lui ra ngoài, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, anh biết rõ bản thân mình không phải là Đông Kiếm Vương gì cả, nếu để Ân Trường Không tìm được manh mối gì thì anh nhất định sẽ rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Anh vội lấy thuốc mê ra, mở vò rượu rót cho mình một chén trước rồi mới bỏ thuốc vào, lắc đều.

Sau khi làm xong, Trần Dương bắt đầu phục vụ cái bụng của mình.

Anh ăn rất nhanh, chỉ mấy phút đã lấp đầy bụng, nhưng anh cố đợi đến mười phút mới gọi Ân Trường Không vào.

"Đại nhân có gì dặn dò ạ?" Ân Trường Không cung kính nói.

Trần Dương cố ý tỏ ra hơi say, hài lòng nói: "Rượu này không tệ, mang xuống cho các anh em nếm thử đi, cứ nói là tôi mời."

Ân Trường Không hơi khó xử nhìn Trần Dương: "Đông Kiếm Vương đại nhân, anh cũng biết quy củ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đấy, trong phân đường tuyệt đối không thể uống rượu."

"Hừ." Trần Dương vỗ bàn một cái, sắc mặt không vui nói: "Đây là lần đầu tiên bản vương tới phân đường của mấy người, vậy mà mấy người không thèm cho bản vương chút mặt mũi nào sao? Hay là lời nói của bản vương không có trọng lượng gì?"

Thấy Trần Dương không vui, Ân Trường Không vội lắc đầu giải thích: "Không không không, Đông Kiếm Vương đại nhân hiểu lầm thuộc hạ rồi, nếu anh đã mở lời, sao thuộc hạ dám làm anh mất hứng được ạ?"

Nói xong, hắn ôm vò rượu đi ra ngoài.

Thấy Ân Trường Không sợ hãi chạy ra ngoài, Trần Dương không nhịn được bật cười.
Chương 75: Thành ý

Trần Dương ăn uống rất sung sướng, nhưng Vu Lan thì phải chịu tội.

Nhật Nguyệt Thần Giáo vốn là tà giáo, đương nhiên đệ tử trong giáo cũng không có gì tốt.

Đệ tử trông coi Vu Lan liên tục chụp hình cô, mỹ nữ cực phẩm như vậy, tuy họ không ăn được nhưng cũng phải nhìn được chứ?

Vu Lan chán ghét nhìn họ, đây là lần đầu tiên cô bị người khác chụp ảnh một cách trắng trợn như vậy.

Đệ tử trông coi Vu Lan vốn chỉ chụp mặt, nhưng Ân Trường Không không ở đây, lá gan của chúng cũng lớn hơn, không nhịn được muốn đưa tay véo má cô.

Lúc bàn tay đó sắp chạm đến gương mặt vô cùng mịn màng của Vu Lan, Ân Trường Không ôm vò rượu đi ra, nói: "Các anh em, mọi người có lộc ăn rồi, Đông Kiếm Vương đại nhân mời mọi người uống rượu, muốn nếm thử rượu ngon thì mau tới đây."

Nói xong, mọi người nườm nượp đi ra từ các thông đạo, uống rượu với hắn, đệ tử trông coi Vu Lan nghe vậy thì lưu luyến rụt tay về, sau đó đi ra.

Nỗi lo của Vu Lan cũng được buông xuống.

Trong phòng đá, Trần Dương dựng tai nghe ngóng, tiếng nói bên ngoài rất vang, chắc là họ đang uống rượu rồi.

Trần Dương mỉm cười, đi từ phòng đá ra đại sảnh.

Vu Lan nhìn thấy Trần Dương thì hai mắt tỏa sáng, kích động nói: "Trần Dương, sao anh lại ở đây?"

Trần Dương ra hiệu đừng lên tiếng: "Nói nhỏ thôi."

Anh đi vòng ra sau Vu Lan, cởi dây thừng giúp cô.

Sau khi cởi dây xong, Vu Lan không hiểu hỏi: "Trần Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, sao họ lại tôn trọng anh thế?"

Trần Dương ngẩn ra, lập tứ hiểu rõ. Tuy lúc nãy anh cố ý đi vòng qua đại sảnh, nhưng bốn phía đại sảnh thông nhau, chắc là cô đã nhìn thấy đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo hành lễ với anh.

Nếu đã nhìn thấy, Trần Dương cũng không giấu nữa, anh nói nhỏ: "Bọn họ nhận nhầm người, cho rằng tôi là nhân vật lớn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, vậy nên tôi tương kế tựu kế..."

Vu Lan gật đầu, ánh mắt nhìn Trần Dương có thêm sự tán thưởng và chút gì đó rất khó nắm bắt.

Người ở rể nhà họ Tô này lại khiến cô có cái nhìn khác về anh rồi.

"Chết tiệt, thì ra là nhận nhầm người." Lúc này, Tào Bảo ở bên cạnh dùng giọng điệu ra lệnh nói với Trần Dương: "Nhân lúc họ đang uống rượu, cậu mau tới cởi trói cho tôi đi."

Mẹ nó, cái tên Tào Bảo này không phải thằng ngu chứ?

Cầu xin người ta như thế à?

Người không biết còn tưởng là Trần Dương đang cầu xin được cứu hắn ấy chứ.

Tuy Trần Dương tốt tính nhưng cũng có giới hạn, thái độ này của hắn mà muốn anh cứu á, không có cửa đâu.

Lúc này, Vu Lan cũng rất sốt ruột.

Thuốc trên người cô vẫn chưa tan hết, lúc này đứng còn không vững chứ đừng nói đến chuyện cởi dây thừng.

Nhưng giờ chuyện cô đang nghĩ không phải là giúp Tào Bảo cởi trói thế nào, mà là không biết lát nữa Ân Trường Không uống rượu xong sẽ trả thù mình thế nào.

Cô bắt nhiều thuộc hạ của hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Sợ là lát nữa sau khi hắn uống rượu xong, kiếp nạn của cô sẽ tới.

Đúng lúc đó, tiếng nói ở thông đạo phía trước chợt im bặt, đám đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo đều ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Ngay cả Ân Trường Không cũng không ngoại lệ, hắn dựa vào vách đá ở lối đi, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.

Chỉ trong mấy phút, cả mật thất to lớn chỉ còn lại ba người Trần Dương, Vu Lan và Tào Bảo là tỉnh táo.

Vu Lan và Tào Bảo không biết trước đó xảy ra chuyện gì, cứ tưởng họ đã uống rượu xong rồi nên vô cùng lo lắng.

"Mau, Trần Dương, anh mau cởi trói cho Tào Bảo đi, chúng ta phải trốn..."

Vu Lan còn chưa nói xong, Trần Dương liền khoát tay nói: "Không phải vội, họ đều đã trúng thuốc mê của tôi rồi."

Nghe anh nói thế, Tào Bảo chuyển từ bi thương thành vui mừng, không nhịn được khen: "Làm tốt lắm, con rể nhà họ Tô."

Trần Dương không thèm để ý tới hắn mà đi tới thông đạo phía trước, đá vào chân Ân Trường Không, thấy hắn không nhúc nhích, thật sự hôn mê rồi.

Sau khi kiểm tra xong, Trần Dương quay lại dìu Vu Lan đang dựa vào cột đá lên, xoay người đi sang một hướng.

Vừa nãy, Trần Dương đã nhân lúc Ân Trường Không đi kiếm rượu và thức ăn để kiểm tra các con đường rồi, chỉ còn mỗi lối này là chưa đi, nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là lối dẫn đến cửa ra.

"Chết tiệt, mày mù à, mày vẫn chưa cởi trói cho tao mà!" Tào Bảo kêu lớn.

Trần Dương quay đầu nhìn hắn, nói: "Tại sao tôi phải cởi trói cho anh? Tôi có nghĩa vụ phải giúp anh à?"

Tào Bảo bị câu hỏi của Trần Dương làm bối rối. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương, hắn sợ, vô cùng sợ hãi, hắn không muốn chết ở đây như vậy.

Lúc này, Vu Lan mở miệng xin cho Tào Bảo: "Trần Dương, cầu xin anh, anh cởi trói giúp anh ta đi."

Trần Dương lắc đầu, thản nhiên nói: "Tôi không phải bố hắn, không có nghĩa vụ phải cứu hắn."

Nghe anh nói thế, Vu Lan cắn môi: "Trần Dương, tôi biết hôm nay ở khách sạn Vương Triều, Tào Bảo đã nói những lời làm tổn thương anh, tôi thay anh ta xin lỗi anh. Nhưng nếu không cứu anh ta, đến lúc Ân Trường Không tỉnh lại không thấy chúng ta ở đây thì nhất định sẽ giết anh ta."

Trần Dương cười lạnh, thằng này ăn không của anh một viên Phá Chướng Đan, không những không cảm ơn mà miệng còn phun đầy phân.

Hắn chết hay không thì liên quan gì đến anh?

Tào Bảo thấy Vu Lan ăn nói khép nép cầu xin Trần Dương liền giận dữ: "Lan Lan, em xin lỗi hắn làm gì? Người như hắn căn bản không xứng, em nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn đi, anh không thèm hắn cứu."

Trần Dương bật cười, quay sang nói với Vu Lan: "Chị cũng thấy đấy, người ta tâm cao khí ngạo, không thèm tôi phải cứu, tôi thấy chị không cần quan tâm nữa đâu."

Nói xong, Trần Dương dìu Vu Lan đi tiếp.

Vu Lan sốt ruột, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tào Bảo, sau đó nhẹ nhàng nói với anh: "Trần Dương, anh đừng chấp anh ta, anh ta..."

Vu Lan chưa nói xong, Tào Bảo liền ồn ào: "Lan Lan, em đừng cầu xin hắn nữa, em mau chạy trước đi, sau khi chạy khỏi đây thì nghĩ cách cứu anh ra. Lát nữa nếu họ tỉnh lại, anh cho họ thêm chút tiền nữa, chắc họ sẽ không giết anh đâu."

"Anh câm miệng lại cho tôi." Giọng Vu Lan run lên: "Anh nghĩ là chúng tôi đi rồi, anh sống được sao?"

"Nhật Nguyệt Thần Giáo này làm xằng làm bậy, thủ đoạn độc ác, sau khi chúng tôi trốn được, Ân Trường Không nhất định sẽ thẹn quá hóa giận. Anh cho rằng Nhật Nguyệt Thần Giáo thiếu chút tiền dơ bẩn của anh à?"

Lời của Vu Lan khiến Tào Bảo tỉnh ra.

Đây là đâu?

Đây chính là phân đường mà Nhật Nguyệt Thần Giáo thiết lập ở thành phố Tây Xuyên.

Nếu Ân Trường Không tỉnh lại không thấy Trần Dương và Vu Lan đâu, hắn nhất định sẽ xẻ mình ra thành tám phần.

Giờ tay chân hắn đều bị trói vào cột đá phía sau, đừng nói là trốn, muốn cử động cũng khó ấy chứ.

Thuốc trên người Vu Lan vẫn chưa tan hết, đến đứng cũng không vững, giờ người có thể cứu mình chỉ có Trần Dương thôi.

Vu Lan cầu xin: "Trần Dương, mau cứu anh ta đi, coi như tôi xin anh."

Trần Dương không ngờ, Vu Lan kiêu ngạo như vậy lại có một ngày cầu xin mình đến hai lần. Anh thầm thở dài, đúng là một cô gái tốt bụng.

Tuy trong lòng đã đồng ý lời cầu xin của Vu Lan, nhưng Trần Dương cũng không muốn cứu Tào Bảo một cách dễ dàng như thế.

Trần Dương biết, nếu mình cứ cứu Tào Bảo như vậy, Vu Lan sẽ rất khó chịu, vì cô thiếu anh quá nhiều ân tình.

Người không có duyên thì không yêu, không có duyên thì không hận, quá nhiều ân tình sẽ trở thành gánh nặng với Vu Lan, Trần Dương không muốn Vu Lan phải gánh vác quá nhiều thứ.

Nghĩ tới đây, anh mỉm cười: "Chị cầu xin người ta thì cũng phải có thành ý gì chứ?"

"Thành ý gì?" Nhất thời, Vu Lan không phản ứng kịp.

"Như vậy đi, chị hôn tôi một cái, tôi sẽ thả hắn ra."

"Cái gì? Lan Lan, em nhất định không được đồng ý với hắn." Tào Bảo không chịu nổi, vợ chưa cưới của mình hôn người đàn ông khác ngay trước mặt mình, sao hắn có thể chịu được?

Sau khi nghe anh nói thế, mặt Vu Lan đỏ bừng, lan sang cả tai.

Cô không ngờ Trần Dương lại đưa ra yêu cầu như vậy, cô ở bên Tào Bảo lâu vậy rồi, đến giờ cũng mới cầm tay nhau một lần, giờ anh lại bảo cô hôn, chuyện này...

"Nếu chị thấy khó quá thì thôi đi." Trần Dương thấy mặt Vu Lan đỏ bừng vì xấu hổ thì thở dài một tiếng. Vu Lan không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng tốt, một cô gái tuyệt vời như vậy sau này lại ở bên cái thằng Tào Bảo quần áo lụa là kia, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, tiếc quá.

"Trần Dương, anh đứng lại trước đã." Vu Lan xấu hổ đỏ mặt nhìn Trần Dương, đôi môi đỏ mọng tới gần...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom