-
Chương 3981-3985
Chương 3981 Thành công lên núi
Thật ra hắn có thể kiên trì càng lâu, thậm chí vừa rồi hắn cảm ứng được linh hồn của Càn Cương, nhưng hắn không có thả ra linh hồn chi kiếm công kích. Hắn không nắm chắc đánh bị thương Càn Cương, cho nên hắn không muốn đánh rắn động cỏ, hắn đã kéo dài thời gian lâu như vậy, chờ giây lát là Huyết Linh Nhi sẽ bố trí thành công. Càn Cương hét to: - Nhãi ranh Lục Ly, ngươi chịu phục chưa? - Không phục! Lục Ly rống to một tiếng, vẻ mặt tức giận nói: - Ngươi chờ đấy! Lục Ly nghỉ ngơi một nén hương lại lần nữa xông lên trên, kết quả lại bị đánh rớt xuống. Sau đó tiếp tục nghỉ ngơi chữa thương, lại tiếp tục bị đánh xuống dưới, vòng đi vòng lại. - Chán chết. Ban đầu Tinh đại nhân hào hứng nhìn, về sau thấy hơi nhạt, cảm giác này giống như con nít chơi bán đồ hàng, không kích tình. Nàng đứng lên, đang chuẩn bị đi lên, không muốn ở đây nhìn trò chơi nhàm chán. Vào thời khắc này nàng dường như cảm ứng được cái gì, nhìn xuống dưới đất, tạm dừng giây lát. Trên người Tinh đại nhân thỏa ra sương mù mông lung thẩm thấu vào lòng đất. Giây lát sau, nàng nhếch môi lộ nụ cười, thì thào bằng âm thanh chỉ mình nàng nghe thấy: - Hơi thú vị, diễn thật đến mức ta suýt tin, nhân tộc này rất thông minh, ngoài mặt giả dại, đợi lát nữa Càn Cương sẽ chịu thiệt rồi đây. Tinh đại nhân không báo cho Càn Cương biết Huyết Linh Nhi ở trong lòng đất âm thầm bố trí thần văn, nàng cũng không có thiện cảm với Càn Cương. Tinh đại nhân ở đây nhàm chán, muốn xem kịch mà thôi, vốn cho rằng không có trò hay, nhưng không ngờ có niềm vui bất ngờ? Bùm! Lục Ly lại một lần nữa bị đánh xuống dưới, Càn Cương cảm thấy chán. Lục Ly hết lần này đến lần khác xông lên, tuy rằng nhiều lần bị thương nhưng hắn cực kỳ tỉnh táo, mỗi lần đều cấp tốc lui xuống, cho nên không bị thương quá nặng, không chật vật quá nhiều. Điều Càn Cương muốn là nhục nhã Lục Ly, hành hạ Lục Ly, ngược đãi Lục Ly, nếu không đạt đến mục đích thì công kích khô khan như vậy thật chán. - Chủ nhân, bố trí xong! Huyết Linh Nhi truyền âm đến, khiến Lục Ly thoáng chốc tinh thần rung lên. Lục Ly trầm ngâm một lúc, hét hướng bên trên: - Con ngoan Càn Cương, gia không chơi với ngươi nữa, gia không lên núi! Lục Ly vừa nói không lên ngược lại gợi lên chút hứng thú cho Càn Cương, hắn cười châm chọc: - Nhãi ranh Lục Ly, biết sự lợi hại của bổn tọa rồi chứ gì? Ngươi còn muốn lên núi? Thật đúng là ý nghĩ vớ vẩn, có bổn tọa ở đây, ngươi cả đời đều đừng mơ lên trên. - Hừ! Lục Ly nặng nề hừ mũi nói: - Ngươi có gan thì để ta lên thêm một trăm trượng, chịu không? Ta tuyệt đối có nắm chắc làm chết ngươi! - Dù lên thêm một trăm trượng ngươi cũng không được! Càn Cương cười mỉa mai: - Chút sức tấn công của ngươi hoàn toàn không đủ xem, đừng nói cho ngươi lên thêm một trăm trượng, cho dù lên hai trăm trượng ngươi đều không được! - Tốt! Lục Ly quát lớn: - Ngươi cho ta lên hai nghìn bảy trăm trượng, lần này nếu không đánh cho ngươi tè ra quần thì ta không họ Lục! Càn Cương có chút hưng phấn lên, hắn đã cơ bản nắm giữ công kích của Lục Ly, hắn có tin tưởng tuyệt đối sẽ đánh Lục Ly rớt xuống. Lục Ly tiếp tục chữa thương, lần này hắn đợi vết thương đã hoàn toàn lành lặn mới đi lên, như vậy sức chiến đấu có thể đạt đến đỉnh phong, xác suất đi lên càng lớn. Hắn chỉ có một cơ hội, bỏ lỡ lần này thì hắn không thể nào lên được nữa. Lần này Lục Ly chữa thương một canh giờ, pháp trận thần văn đã bố trí thành công, hắn không cần lo lắng gì nữa, tự nhiên phải để trạng thái đạt đến thời kỳ đỉnh cao nhất mới lên núi. Càn Cương chờ đến mất kiên nhẫn, trầm giọng quát một tiếng: - Nhãi ranh Lục Ly, ngươi có lên hay không? Không có lá gan thì xuống đi! - La lối cái gì? Lục Ly lạnh lùng quát một tiếng, xem nhẹ nói: - Không có chút kiên nhẫn, không biết ngươi làm sao mà tu luyện đến cảnh giới hiện tại? Già đầu mà không chững chạc. Trong mắt Càn Cương bốc hỏa, Lục Ly bắt đầu ung dung đi lên trên, bước chân của hắn rất chậm, thoạt trông giống đang đi bộ trên đồng ruộng, thần thái phi thường nhàn nhã. - Đợi lát nữa nhất định sẽ đánh ngươi hấp hối! Càn Cương nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt tràn ngập hung hăng, trong đầu suy nghĩ đợi lát nữa sẽ hành hạ ngược đãi Lục Ly như thế nào. - Ha ha! Tinh đại nhân thấy cảnh này, mỉm cười, xem ra Càn Cương chịu thiệt thòi lớn là cái chắc. Nơi này có thiên địa thần văn cường đại, không ngờ mị linh ở bên dưới có thể bố trí thần văn trong thần văn, mị linh này thật thú vị. Lục Ly từng bước một đi tới, lần này hắn bỏ ra thời gian gấp đôi so với lần trước. Càn Cương mấy lần không kiềm được suýt chút phải ra tay. Nhưng hắn đã đồng ý cho Lục Ly đi thêm hai trăm trượng, Tinh đại nhân ở phía sau nhìn, hắn tự nhiên không thể nói không giữ lời. Hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng! Càn Cương quả nhiên không ra tay, Lục Ly âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị phát động, hắn từng bước một tiếp tục đi lên. Khi lên một trăm trượng, Càn Cương vẫn không có ra tay, Lục Ly hơi nheo mắt lại. Lục Ly cách Càn Cương chỉ có bốn trăm trượng, khoảng cách này đã rất gần, nếu là lúc bình thường phỏng chừng hắn và Càn Cương đã đánh cho ngươi chết ta sống. Ba mươi trượng, năm mươi trượng! Lục Ly vào thời khắc này trầm giọng quát lên: - Huyết Linh Nhi, mở ra thần văn đại trận! Lục Ly không đợi lên thêm trăm trượng rồi ra tay, bởi vì đến lúc đó Càn Cương chắc chắn sẽ biến mất ở giữa hư không, lỡ như bản tôn biến mất tại chỗ, Huyết Linh Nhi phát động đại trận cũng không có ý nghĩa. Huyết Linh Nhi luôn nấp vào lòng đất, sẵn sàng bất cứ lúc nào. Khi Lục Ly ra lệnh một tiếng, thần văn lập tức khởi động. Lòng đất bốc lên một ít sương trắng, nơi này vốn đã có sương trắng, Càn Cương ban đầu không phát hiện, chờ khi sương trắng trở nên đặc biệt dày đặc hắn mới phản ứng lại. Nguyên lý bố trí của Huyết Linh Nhi là lợi dụng thần văn đại trận ở đây, sương trắng nơi này vốn có tự nhiên, Huyết Linh Nhi lợi dụng sương trắng ngưng tụ một loại khốn trận mạnh mẽ, khốn trận này vốn mượn lực lượng thiên địa thần trận tại đây.
Chương 3982 Thành công lên núi
- Kỳ lạ! Càn Cương trầm giọng quát một tiếng, thân thể lập tức biến thành hư thể, muốn rời khỏi chỗ này. Hắn không cho rằng Lục Ly có loại năng lực thay đổi thiên địa thần trận ở đây, nhưng tóm lại nơi này rất nguy hiểm, hắn không dám ở lại đây. Vù vù vù! Những sương trắng này đột nhiên ngưng tụ thành những con rồng nhỏ, bầy rồng nhỏ lướt đi nhanh, ngưng tụ thành một tấm thiên la địa võng bao trùm Càn Cương vào trong. Càn Cương cảm giác mọi thứ xung quanh đều biến mất, không thấy Tinh đại nhân và Lục Ly, hắn bị tấm lưới này nhốt vào. - Pháp trận thật thần kỳ! Tinh đại nhân luôn chú ý tình huống nơi này, nàng cảm ứng một phen, nhẹ gật đầu. Nếu chỉ là pháp trận đơn thuần thì nàng không có hứng thú, pháp trận thần văn này nhờ cậy lực lượng thiên địa thần trận ở đây. Vèo! Bên kia, hai chân Lục Ly giẫm mạnh, dùng cả tay chân cấp tốc leo lên, tốc độ của hắn đạt đến cực độ, cố gắng xông lên trong vòng mười giây, vượt qua Càn Cương. Chỉ cần hắn lên trên liền có cơ hội đánh Càn Cương lùi xuống, nếu không thì hắn vẫn không thể đi lên. Lục Ly cách bên trên chỉ có hơn ba trăm trượng, nếu như là lúc bình thường thì cái này căn bản không tính cự ly, giờ phút này hắn dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới tăng tốc một chút. Năm giây, sáu giây, tám giây! Lục Ly rốt cuộc xông lên, đến gần Càn Cương, hắn không dừng lại, tiếp tục vọt lên trên, giờ phút này không phải là lúc đánh với Càn Cương, xông lên đỉnh núi là hắn thắng. Bùm! Nhưng khoảnh khắc Lục Ly lướt qua Càn Cương, vụ trận vây khốn Càn Cương trùng hợp nổ tung. Lục Ly nhìn lại, tình cờ đứng mặt đối mặt với Càn Cương. Càn Cương ngẩn ngơ, Lục Ly thì không, đời này hắn kinh nghiệm dày dạn, tốc độ phản ứng cực nhanh, hắn lập tức thả ra linh hồn chi kiếm, đồng thời vuốt nhọn chụp mạnh xuống đầu Càn Cương. - Chết! Càn Cương rốt cuộc phản ứng lại, trong tay hắn xuất hiện một thanh dao găm, dòng khí chuyển động trên dao găm, hơi thở cổ xưa mênh mông, thần uy rung trời, không ngờ là bảo khí cường đại giống như thánh binh. Oong! Lục Ly phản ứng rất nhanh, một bàn tay khác ánh sáng lấp lánh, bức tranh cổ xuất hiện, va chạm với dao găm, cùng lúc đó, đuôi rồng của hắn quất mạnh về phía Càn Cương. - A... Dao găm hung hăng đâm vào tranh cổ, tranh cổ chẳng những không bị xé rách, dao găm và tay cúa Càn Cương cùng chui vào trong tranh. Một lực hút mãnh liệt truyền đến, Càn Cương cảm giác chính mình đều phải bị hút vào tranh cổ. Bùm! Vuốt nhọn của Lục Ly chụp vào ngực Càn Cương, nhưng cảm giác như đánh vào tường đồng vách sắt. Khoảnh khắc này, Càn Cương bỗng giật tay ra, thân thể theo quán tính lùi về, Lục Ly vung trảo tuy không mang đến tổn thương quá lớn cho Càn Cương, nhưng bởi vì sức mạnh quá lớn nên Càn Cương bị đẩy lùi. Bùm! Đuôi rồng của Lục Ly quét qua, lần này lực lượng càng lớn, Càn Cương không còn cách nào ổn định thân thể, thoáng chốc lăn lông lốc xuống, thân thể biến mất trong sương trắng dày đặc, không biết lăn bao xa. - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn nói: - Con ngoan Càn Cương, ta lên trước! Ly không tiếp tục quản Càn Cương, bước nhanh lên trên, qua nơi này thì bên trên không có pháp trận thần văn, có thể lên dễ dàng. Tinh đại nhân ngồi xếp bằng ở trên đó không ngăn lại Lục Ly, mặc cho hắn đi lên. Khoảnh khắc Lục Ly bước lên đỉnh núi, Ma Tôn ngồi xếp bằng ở bên trên bị kinh động, lần lượt nhìn lướt qua, trong mắt đều lộ ra địch ý, nhưng không nói gì, cũng không đến gây sự. Đã lên đỉnh núi, giờ có gây sự với Lục Ly cũng vô nghĩa, dù sao không thể giết. Trên đỉnh núi này chắc chắn là có Thánh Tổ theo dõi, đến lúc đó sẽ để lại ấn tượng xấu với Thánh Tổ. Hơn nữa nếu Lục Ly có thể lên, còn trong tình huống bị nhiều Ma Tôn chặn lại, việc này chứng minh Lục Ly có thực lực rất mạnh, người có thực lực luôn đáng giá người khác tôn trọng. Đám Ma Tôn biết Càn Cương luôn đứng canh chừng, Càn Cương còn ngăn không được Lục Ly, vậy bọn họ đi trêu chọc vào hắn chẳng phải là tự chuốc khổ? Cộp cộp cộp! Tinh đại nhân đi tới, nhìn thoáng qua Lục Ly, nàng ngẫm nghĩ rồi truyền âm: - Lục Ly, mị linh của ngươi rất lợi hại, không ngờ có thể bố trí thần văn trong chỗ này! Lục Ly chắp tay nói: - Trò vặt vãnh, khiến Tinh đại nhân chê cười! - Không! Tinh đại nhân lắc đầu nói: - Sức chiến đấu của ngươi yếu hơn Càn Cương, hắn còn chiếm cứ địa lợi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn lên được. Bất luận quá trình như thế nào, cuối cùng là ngươi thắng, chỉ cần thắng đó là có bản lĩnh, đáng giá bội phục. Lục Ly cười gượng truyền âm nói: - Nếu có thực lực tuyệt đối thì ta cũng muốn đường đường chính chính trấn áp mà đi, đập nát tất cả kẻ địch. Không đủ thực lực, chỉ có thể dựa vào một ít âm mưu quỷ kế, đã khiến Tinh đại nhân chê cười. - Không buồn cười! Tinh đại nhân nghiêm nghị truyền âm nói: - Thật ra chúng ta đều không bằng ngươi, chắc ngươi đã tham gia vô số chiến đấu, nhiều lần trải qua đánh nhau sống chết đúng không? Ta và Càn Cương, Càn Lưu có thiên tư không kém, cảnh giới cũng rất cao, nhưng ba chúng ta không tham gia nhiều cuộc chiến sống chết, cảnh giới cũng rất cao, nhưng thứ này đều không bằng ngươi. Vừa rồi phản ứng của ngươi rất nhanh, Càn Tinh này thích nói thẳng, lợi hại thì công nhận là lợi hại, ngươi không cần quá mức khiêm tốn, như vậy ngược lại tỏ ra già mồm. Lục Ly mỉm cười, hắn nhếch môi cười truyền âm nói: - Tinh đại nhân nói như thế, là ta cũng cảm giác mình khá lợi hại. - Xì! Tinh đại nhân nhịn không được cười lên một tiếng, trong phút chốc hấp dẫn nhiều Ma Tôn gần đó nhìn qua, bọn họ cảm giác được Tinh đại nhân và nhân tộc này đang truyền âm, không ngờ Tinh đại nhân cười vui vẻ như vậy? Trong mắt vô số Ma Tôn bỗng chốc rực lửa ghen tỵ trừng Lục Ly, sát khí dâng cao. Tinh đại nhân liếc xéo Lục Ly, thu lại nụ cười, truyền âm nói: - Nói ngươi béo thì ngươi thở thật đấy à? - Đùa chút thôi! Lục Ly cười cười, truyền âm nói: - Chủ yếu là Tinh đại nhân quá xinh đẹp, khiến người không kiềm được muốn chọc ngươi cười. Nói câu thật lòng, tất cả Ma Tôn đến Thánh Uyên đều không thân thiện với ta, chỉ có Tinh đại nhân khiến người cảm thụ được một chút ấm áp.
Chương 3983 Trò vặt vãnh
Khuôn mặt Tinh đại nhân trở nên lạnh lùng, cười nhạo, truyền âm nói: - Hừm hừm, chắc ngươi đã nói những lời mật ngọt này với nhiều người phải không? Bổn tọa không phải những tiểu thư nũng nịu của nhân tộc các ngươi, bớt phí sức đi. Lục Ly cười khẽ nói: - Tinh đại nhân không cần hiểu lầm, ta không phải muốn theo đuổi đại nhân. Chắc Tinh đại nhân cũng chướng mắt hàng tướng nhân tộc như ta. Ta là thật lòng cảm kích Tinh đại nhân, ngươi thật sự không giống như tất cả công tử, tiểu thư Thánh Uyên, rất độc đáo. Không chỉ thực lực cường đại, xinh đẹp cao nhã, quan trọng nhất là tính cách thật sự tốt, nếu ở trong nhân tộc chúng ta thì người theo đuổi Tinh đại nhân chắc chắn xếp hàng từ Bắc Nguyên đại lục đến Tử Dương đại lục. - Hi hi hi! Tinh đại nhân lại bật cười, Ma Tôn ở quanh đây càng lộ rõ ánh mắt ghen tỵ, rất muốn xẻo Lục Ly thành vạn mảnh. Lục Ly không nói tiếp, không phải sợ đám Ma Tôn này ghen ghét, chẳng qua cảm thấy làm quá mức không tốt. Cộp cộp cộp! Vào thời khắc này, dưới núi đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lục Ly cùng Tinh đại nhân đồng thời nhìn thoáng qua, sắc mặt của hai người hơi khó coi. Kỳ Thiên Ngữ lên! Lục Ly vốn cho rằng là Càn Cương, nhưng không ngờ là Kỳ Thiên Ngữ. Nhưng Kỳ Thiên Ngữ rất thảm, nửa người máu tươi đầm đìa, gãy một chân, đi khập khiễng. - Tên này may mắn thật. Lục Ly suy nghĩ sơ liền hiểu, nhất định là vừa rồi Càn Cương bị hắn đánh rớt xuống, tiếp đó Kỳ Thiên Ngữ nắm chắc thời cơ leo lên, nhưng nửa đường bị Càn Cương đuổi theo đến nơi. Kỳ Thiên Ngữ trả giá cực đắt, chiếm cứ địa lợi đánh lui Càn Cương, thế này mới thành công đi lên. Vèo! Quả nhiên, chốc lát sau Càn Cương xông lên, vẻ mặt nổi giận, mấy Ma Tôn nhìn thoáng qua, ánh mắt chứa chút đùa cợt, dường như vô thanh nói Càn Cương không được, để hai nhân tộc xông lên. - Hừ! Càn Cương giận dữ xông lên, liếc qua Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, sau lưng hắn ngưng tụ từng con rắn đen to lớn, khóa chặt Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, nói: - Tuy rằng các ngươi dùng quỷ kế leo lên, nhưng bổn tọa sẽ không để các ngươi sống yên, không lột da rút gân các ngươi ra khó nguôi ngoai lửa giận trong lòng ta! Lục Ly cùng Kỳ Thiên Ngữ nhìn nhau một cái, lần này hai người không có một chút do dự định ra tay, muốn liên hợp lại đối kháng Càn Cương. - Đủ rồi! Một âm thanh vang dội như sấm, là giọng của Càn Chủy, giữa không trung khuếch tán sóng gợn, hư ảnh Càn Chủy ngưng kết ra, hắn nhìn Càn Cương nói: - Càn Cương, nếu bọn họ đã lên được thì đừng tiếp tục làm ầm ĩ nữa. Mặc kệ thân phận lúc trước của bọn họ như thế nào, hiện tại đã là con dân của Ma Uyên chúng ta. Thiên Thánh Tổ rất xem trọng bọn họ, nếu ngươi còn làm ầm ĩ thì ta sẽ báo cáo việc này cho Thiên Thánh Tổ. Khí thế trên Càn Cương thoáng chốc yếu bớt. Càn Chủy là cấp bậc trưởng lão, còn là đại tướng số một dưới tay Thiên Thánh Tổ, quan trọng nhất là nếu bẩm báo việc này cho Thiên Thánh Tổ thì sau đó hắn khó mà sống yên. - Hừm hừm! Càn Cương hầm hừ mấy tiếng, lườm Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, ngụ ý trong mắt rất rõ ràng —— còn nhiều thời gian, chỉ cần Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ còn ở Ma Uyên ngày nào thì hắn có dư thời gian và cơ hội hành hạ hai người, chỉ cần không giết chết hai người, Thiên Thánh Tổ cũng sẽ không nói cái gì đúng không? Trước đó sáu Ma Tôn lên, bây giờ thêm Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, tương đương với tám danh ngạch. Càn Lưu ở phía dưới cũng lên, nếu Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ đã lên rồi thì hắn tiếp tục ở bên dưới giữ ải cũng vô nghĩa. Càn Lưu đi lên, ánh mắt cực kỳ hằn học nhìn Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ. Lục Ly không để bụng, dù sao đám Ma Tôn này đều không vừa mắt bọn họ, nếu hắn không có thực lực thì mỗi ngày sẽ bị bọn họ ức hiếp bắt quỳ. - A a a! Đợi hơn một canh giờ, Càn Dư đi lên, vừa lên đã hét to muốn lao về phía Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ. Nhưng cuối cùng hắn bị Càn Cương cản lại. Chút thực lực của Càn Dư mà đi lên sẽ bị ăn đòn, Càn Cương còn không thể ra tay, Càn Dư xông tới làm cái gì? Thời gian lại trôi qua hơn một canh giờ, lại có một Ma Tôn đi lên, danh ngạch mười hạng đầu đã sinh ra. Hư ảnh của Càn Chủy xuất hiện trên núi lớn, âm thanh của hắn vang vọng nguyên tòa Thánh Long Sơn: - Đã sinh ra mười hạng đầu, so đấu kết thúc, lần này mười hạng đầu có cơ hội đi vào Thiên Trì tu luyện mười năm! Trên mặt Kỳ Thiên Ngữ bỗng chốc lộ ra vẻ mừng như điên, Lục Ly cũng hơi thở phào, đi vào Thiên Trì mười năm, thân thể và linh hồn của hắn chắc chắn tăng mạnh, đến lúc đó không biết sức chiến đấu có thể tăng lên bao nhiêu? Thiên Trì rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người cảm giác giống như tiên cảnh, đây là cảm giác đầu tiên khi Lục Ly nhìn thấy Thiên Trì. Thiên Trì ở trên đỉnh Thánh Sơn, bốn phía không có kiến trúc, chỉ có một loại hoa nhỏ màu trắng và cỏ xanh mượt, cây to chọc trời xanh um. Lục Ly, Kỳ Thiên Ngữ và tám Ma Tôn đứng ở đỉnh núi, tất cả đều cảm giác vui vẻ thoải mái. Linh khí thiên địa dày đặc trong Thiên Trì khuếch tán ra, khiến người cảm giác ngửi được mùi rượu nồng nhất, đứng ở đây đều cảm giác phải say. - Thiên Trì! Kỳ Thiên Ngữ nhìn ao nước màu trắng bên dưới, ngửi mùi khiến người say, thân thể hắn khẽ run, cơ hội mà hắn tha thiết ước mơ rốt cuộc đến, hắn phải ở đây tiềm tu mười năm, mười năm này quá mấu chốt, có lẽ hắn sẽ một bước lên trời. Thiên Trì không lớn, chỉ có phạm vi nghìn trượng, Thiên Trì rất sâu, thần niệm của Lục Ly tra xét nhưng cảm giác bị hạn chế, nước hồ không trong veo, chỉ có thể nhìn trong phạm vi mấy ngìn trượng. Càn Chủy mang theo nhóm Lục Ly đi lên. Càn Chủy chỉ hướng mạn bắc Thiên Trì, nói: - Càn Cương, Càn Lưu, Càn Dư, Càn Ma... Càn Đồ, bảy người đi bên này tu luyện. Càn Chủy lại chỉ hướng phía tây kêu Càn Tinh đi bên này tu luyện. Với Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ thì Càn Chủy cho hai người đi phía nam tu luyện. Sắp xếp xong hết, Càn Chủy nói: - Chắc các ngươi biết rõ nơi này là đâu?
Chương 3984 Vào Thiên Trì
- Nơi này là đệ nhất thánh địa của tộc ta, Nguyên Thánh Tổ cũng sẽ thường thường chú ý nơi này, nếu các ngươi dám gây sự ở đây, Nguyên Thánh Tổ nói sẽ trực tiếp nhốt vào Thánh Ngục mười vạn năm, nếu phá hoại Thiên Trì chút xíu nào thì lập tức giết không tha! Đám người thầm rùng mình, toàn bộ khom người vái chào nói: - Rõ! Thật ra mọi người đều rõ ràng, nơi này không phải chỗ cho phép xằng bậy, đây là thánh địa dựng dục con dân Ma Uyên, cũng là đệ nhất bảo địa của Ma Uyên. Nơi này xuất hiện bất cứ vấn đề gì đều là tổn thất to lớn cho Ma Uyên, ai dám làm bậy tại đây thì chắc chắn Nguyên Thánh Tổ sẽ không lưu tình. Càn Chủy tách Lục Ly, Kỳ Thiên Ngữ với nhóm Càn Cương ra cũng là vì không cho bọn họ ở chung phát sinh xung đột. Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ cầu còn không được, bọn họ chỉ muốn yên lặng tu luyện, không muốn đánh sống đánh chết với đám người Càn Cương. Càn Chủy phất tay: - Đi xuống đi! Càn Cương là người bay xuống trước nhất, trực tiếp rơi vào Thiên Trì. Đám người Càn Cương ngừng bước chân, cười phá lên. - A!!! Vang lên tiếng hét như heo bị giết, Kỳ Thiên Ngữ từ trong Thiên Trì vọt lên cao, quần áo bị đốt cháy, cảm giác toàn thân bị lửa đốt, vô cùng thê thảm. - Ha ha ha! - Tên ngốc đó trực tiếp lao xuống? Nếu không phải thân thể của hắn đủ mạnh, phỏng chừng vừa rồi đã chết tươi. - Ha ha ha! Tên này đúng là ngốc, mà các ngươi xem ‘hàng’ của hắn... nhỏ thật! - Đúng là nhỏ, mất mặt. Đám người Càn Cương đều cười to, còn chỉ vào chỗ bên dưới của Kỳ Thiên Ngữ, không chút khách khí soi mói. Tinh đại nhân ở bên cạnh tức giận, sắc mặt âm trầm, trên người sát khí đằng đằng liếc mắt đám người kia, cả đám lập tức câm miệng. Kỳ Thiên Ngữ vừa thẹn vừa giận, hắn không thể ngờ Thiên Trì này bá đạo như vậy. Kỳ Thiên Ngữ chưa vào Thiên Trì bao giờ, tưởng rằng chỉ là một cái ao, không ngờ làm ra chuyện mất mặt như vậy. - A... Càn Chủy cũng không ngờ rằng Kỳ Thiên Ngữ không hiểu gì về Thiên Trì, vốn tưởng hắn là đồ đệ của Vân Thánh Tổ chắc chắn sẽ có cơ hội hiểu rõ Thiên Trì. Vừa rồi hắn chỉ muốn truyền âm dặn dò Lục Ly mấy câu, ai biết Kỳ Thiên Ngữ sốt ruột như thế. Càn Chủy cười gượng nói: - Nước thánh trong Thiên Trì này ẩn chứa năng lượng cường đại, ngươi xuống dưới như thế thì sao chịu nổi? Ngươi có mang Thiên Âm Thảo không? Luyện hóa một gốc là có thể trung hòa một chút, không chịu khổ như vậy. Kỳ Thiên Ngữ thay áo, đáp xuống cạnh Thiên Trì, nhăn mặt nói: - Ta có Thiên Âm Thảo, Càn Chủy đại nhân nên sớm nói với ta chứ. Càn Chủy đại nhân không để ý, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, Lục Ly lắc đầu, trong tay Càn Chủy xuất hiện một chiếc nhẫn, ném qua rồi bảo: - Trong này có mười gốc Thiên Âm Thảo, một gốc có thể chịu được một năm, ngươi hãy tu luyện ở đây, không cần lãng phí cơ hội, cũng đừng cô phụ kỳ vọng của Nguyên Thánh Tổ và Thiên Thánh Tổ đối với ngươi. - Đa tạ Càn Chủy đại nhân! Lục Ly khom người, theo sau thân thể bay xuống, hắn đến bờ phía nam thì dừng lại, bắt đầu luyện hóa Thiên Âm Thảo, sau khi luyện hóa thoáng chốc cảm giác toàn thân lạnh băng, linh thảo này là thuộc tính hàn băng. Bùm! Bên kia, đám người Càn Cương luyện hóa xong lần lượt vào ao, toàn thân chìm trong Thiên Trì, áo trên người họ lập tức bị hủy, nhưng dưới thân mặc loại quần da đặc biệt, không bị thiêu hủy, không trần truồng. Lục Ly cũng có loại quần da này, lúc trước hắn ở trong lửa cực mạnh cũng không bị đốt cháy quần. Lục Ly đứng lên, đi hướng cái ao, chậm rãi bay xuống ao. - Ưm... Đi vào ao, Lục Ly cảm giác toàn thân nóng ran, từng đợt năng lượng cường đại theo lỗ chân lông đi vào trong thân thể, nếu không phải có Thiên Âm Thảo, e rằng hắn sẽ gặp kết cục như Kỳ Thiên Ngữ. Quần áo trên người Lục Ly cũng nát, nhưng quần da của hắn chất liệu khá tốt, không bị đốt hủy. Lục Ly nhìn dưới thân, chợt óc lóe tia sáng nhìn hướng Tinh đại nhân, nhưng hắn rất nhanh thất vọng rồi. Tinh đại nhân mặc chí bảo nội giáp, nhiều chỗ bị che lại, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài và cánh tay trắng nõn như củ sen. Mặc dù như vậy, Lục Ly vẫn mắt sáng rỡ nhìn. Đôi chân của Tinh đại nhân rất xinh đẹp, tròn trịa thẳng tắp, tăng một phần thì mập, ít một phần thì gầy, là mẫu chân hoàn mỹ nhất. - Nhìn cái gì? Tinh đại nhân phát hiện ánh mắt của Lục Ly, nhìn thoáng qua, truyền âm nói: - Lại nhìn thì có tin là ta móc tròng mắt của ngươi ra không? - Ha ha! Lục Ly cười cười, truyền âm qua: - Tinh đại nhân đừng giận, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, sĩ vì tri kỷ, nữ trang điểm vì người mình thích. Bộ dạng của Tinh đại nhân xinh đẹp như vậy, nếu không có người ngắm thì chẳng phải lãng phí lắm sao? Được rồi, đừng giận, ta tu luyện! Lục Ly nói xong liền nhắm mắt ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm ứng năng lượng đi vào trong thân thể. Cảm ứng một lúc thì Lục Ly cảm khái, nơi này quả thực là thánh địa vô thượng. Luôn có một loại năng lượng tuôn vào trong lỗ chân lông toàn thân, những năng lượng này không chỉ bổ dưỡng thân thể của hắn, còn còn bổ dưỡng linh hồn của hắn, hắn cảm giác thân thể và linh hồn luôn tăng trưởng, không cần cố ý dẫn đường tu luyện. - Năng lượng ở đây là năng lượng tinh khiết nhất, thân thể của ta là nhân tộc vẫn có thể hấp thu, thật thần kỳ! Lục Ly âm thầm cảm khái, hắn vận chuyển công pháp dẫn đường những năng lượng này vận chuyển toàn thân, như vậy hấp thu sẽ càng nhanh mấy phần. Đồng thời hắn thúc đẩy luyện hồn thuật, như vậy linh hồn hấp thu cũng sẽ càng nhanh. - Ưm, nếu tốc độ vẫn không thay đổi, cho ta tu luyện tại đây trăm năm, thân thể phỏng chừng có thể đạt đến cấp Đế đỉnh phong, linh hồn cũng được tầm đó. Lục Ly âm thầm tính toán, đáng tiếc mười năm hơi ngắn, phỏng chừng thân thể tối đa đạt đến cấp Đế hậu kỳ, linh hồn miễn cưỡng có thể đạt đến cấp Đế đỉnh phong, sẽ không đạt đến cảnh giới đại viên mãn. - Kệ nó, lo tu luyện! Lục Ly xua tan tạp niệm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, thực lực mới là vương đạo. Ở đây khổ tu mười năm, một bên rèn luyện thân thể và linh hồn, tu luyện pháp tướng một chút, tham ngộ công kích linh hồn, nhìn xem sức chiến đấu có thể bay vọt về chất không.
Chương 3985 Chịu nhục
Tam Trọng Thiên, Thần Khải Thành! Lục Ly mất tích đã tròn ba năm, ba năm qua người trong Lục gia sống cực kỳ phi thường gian khổ, cảm giác như sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết. Không sai, sống không bằng chết! Không phải dùng từ khoa trương, mà là cảm giác của tất cả người Lục gia. Thần Khải Thành đã biến thành tòa thành trống, trừ người của Lục gia ra, những người khác đã đi hết, thậm chí một số con cháu Lục gia âm thầm ra đi, mai danh ẩn tính trong thành trì khác, tiếp tục sinh sống. Bởi vì cuộc sống trong Thần Khải Thành quá khó khăn. Hơn một năm nay, một đám người đến bên ngoài Thần Khải Thành, nhóm người này cũng không phải cường giả, cũng không có vào thành đại náo, càng không công kích tộc nhân của Lục gia. Nhóm người này đến đây với mục đích là chửi rủa, vũ nhục. Bọn họ cả ngày đứng ở ngoài thành chửi ầm lên, lấy ra phân, xác chết động vật, các thứ dơ bẩn ném vào trong thành, nâng tranh vẽ Lục Ly ra đốt, thậm chí vẽ hình người của Lục gia, các loại vũ nhục. Nếu là một đám võ giả thì chắc chắn người của Lục gia sẽ không khách khí. Mấu chốt nằm ở chỗ nhóm người này toàn là bình dân tay trói gà không chặt, có bà già, con nít. Lục gia có mấy người trẻ tuổi tức giận không chịu nổi, vác đao ra ngoài chuẩn bị hù đám người này chạy đi, tiện thể cho một bài học. Không ngờ mấy con cháu Lục gia còn chưa ra tay, mấy bà già ở bên ngoài tự sát. Kết quả là, các tin tức lan nhanh ra, nói con cháu Lục gia tàn bạo bất nhân, ra tay với bà già bình dân, phải chăng người của Lục gia đều giống như Lục Ly, biến thành chó săn của Ma Uyên? Rõ ràng, đám ông bà già, con nít này bị người sai khiến, nếu không thì một ít bình dân sao dám làm ra việc bọn họ với đại gia tộc nổi tiếng khắp Tam Trọng Thiên? Lấy đâu ra dũng khí tự sát? Vấn đề là Lục gia biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giết nhóm người kia? Cưỡng bức đuổi bọn họ đi? Lỡ nhóm người này tự sát hết thì sao? Đến lúc đó thanh danh của Lục gia sẽ thối hoắc. Lục gia vốn ở đầu sóng ngọn gió rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng về sau không sống trong Tam Trọng Thiên nổi nữa. Mà không sống nổi thì làm sao? Vậy chỉ có thể về Nhị Trọng Thiên, đến lúc đó có lẽ sẽ bị kẻ thù diệt gọn. Cho nên chỉ có thể chịu nhục, Lục Linh hạ lệnh đóng kín cửa thành, trừ một số ít trấn thủ thành trì ra, toàn bộ đều đi vào Nguyên Thủy bí cảnh tu luyện, mắt không thấy tâm không phiền. Nhiều người như vậy đều ở trong Nguyên Thủy bí cảnh, không thể tiếp xúc bên ngoài thì hơi bực tức. Càng quan trọng hơn là trong lòng bất an, Lục Ly hiện tại ra sao rồi? Không ai biết, lỡ như Lục Ly chết rồi? Hoặc là Lục Ly thật sự bị hoàn toàn ma hóa, vậy bọn họ nên đi nơi nào? Chẳng lẽ cả đời tu luyện tại đây? Nơi này có một Nguyên Thủy bí cảnh, rất nhiều thế lực chắc chắn rất ghen ghét, thời gian ngắn thì không sao, thời gian dài tuyệt đối sẽ có thế lực theo dõi nơi này, chủ yếu nhất là Lục Ly có rất nhiều kẻ thù. Thí dụ như sự tình lần này rất có thể do Chúc gia làm ra. Lục Ly mất tích, còn cõng tiếng xấu, điều này khiến toàn bộ Lục gia đều cảm giác mất đi trụ cột tinh thần, không còn hồn. Lục Linh, Doãn Thanh Ti, Kỳ Đinh Đông, Tượng Linh Lung đều là cường giả, nhưng những cường giả này đều không cách nào trở thành cột trụ của Lục gia, không thể khiến tộc nhân Lục gia cảm giác an toàn. Trong lòng khổ, sống không bằng chết! Đây là cảm thụ của nhiều người Lục gia, còn không thể tâm sự cay đắng này với người khác, chỉ có thể giấu trong lòng. Đặc biệt là đám thê thiếp của Lục Ly càng chịu áp lực cực kỳ lớn, phu quân của mình không rõ sống chết ra sao, trong lòng họ vốn đã rất khổ, bọn họ còn bị người đời chửi rủa, mặt ngoài giả vờ như không có gì, ổn định quân tâm Lục gia, không khổ được sao? Nằm gai nếm mật, chịu nhục! Người của Lục gia chỉ có thể thủ vững, chờ đợi. Bọn họ đều tin tưởng Lục Ly, tin tưởng Lục Ly sẽ không đầu hàng, tin tưởng Lục Ly sẽ lại lần nữa sáng tạo kỳ tích, tin tưởng Lục Ly sẽ vinh diệu trở về. Toàn bộ Tam Trọng Thiên quân tâm cũng cực kỳ bất ổn, Lục Ly đầu hàng ảnh hưởng cực kỳ lớn, cộng thêm Tiêu Dao Đại Đế cũng mất tích, mất tích thật lâu, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết. Lần trước Tiêu Dao Đại Đế cùng Lục Ly đi Bắc Nguyên đại lục, Lục Ly đầu hàng, Tiêu Dao Đại Đế thì mất tích, thời gian dài như vậy vẫn luôn không có tin tức. Trước kia Tiêu Dao Đại Đế rất tiêu dao, tới vô ảnh đi vô tung, nhưng từ khi gia nhập chiến khu bắc bộ thì luôn nghe theo chỉ huy. Nếu hắn còn sống chắc chắn sẽ về Phi Vân Thành, ít nhất sẽ đưa tin về. Trước đó Luân Hồi Đại Đế bỏ mình, khiến cho con dân Tam Trọng Thiên cực kỳ bi thương, hiện tại nếu Tiêu Dao Đại Đế cũng bỏ mình thì sẽ là tổn thất to lớn cho Tam Trọng Thiên. Thanh danh của Tiêu Dao Đại Đế rất tốt, hơn Chúc Thiên Đại Đế nhiều. Tiêu Dao Đại Đế là loại người lặng lẽ trả giá, không muốn mua danh trục tiếng. Việc Tiêu Dao Đại Đế đã làm mấy năm nay bị người đời truyền tụng, người càng không gây chú ý càng được người đời kính yêu. Thiên Tội Chân Nhân mãi mà không tổ chức phản công, điều này khiến người đời rất là thất vọng, vốn cho rằng Thiên Tội Chân Nhân sẽ dẫn dắt mọi người lấy lại đất đã mất, đuổi quân sĩ Ma Uyên ra ngoài. Nhưng không ngờ Thánh Hoàng này đi ra mà chẳng giúp được gì, đem lại chênh lệch lớn đến hụt hẫng cho người đời. Ngược lại bên Ma Uyên không ngừng công kích, tuy rằng mỗi lần đều bị đánh lui, nhưng nhân tộc cũng tổn thất to lớn. Đặc biệt là mấy tháng trước, hai chiến khu nam bắc cùng tiến công, mạn bắc đánh nghi binh, phía nam chủ công, Vân Thánh Tổ còn bí mật đến bên này. Nếu không phải Thiên Tội Chân Nhân chạy tới nơi thì chắc chắn Chúc Thiên Đại Đế không chịu nổi, còn sẽ bị giết. Mặc dù như vậy, chiến khu nam bộ cũng tổn thất thảm trọng, chết một cấp Đế, chết mười mấy Lĩnh Chủ, quân đội càng là tổn thất năm trăm vạn trở lên. Toàn bộ Tam Trọng Thiên chỉ có bấy nhiêu cấp Đế, chết một người là ít đi một, hiện giờ cấp Đế chiếm phần lớn số lượng.
Thật ra hắn có thể kiên trì càng lâu, thậm chí vừa rồi hắn cảm ứng được linh hồn của Càn Cương, nhưng hắn không có thả ra linh hồn chi kiếm công kích. Hắn không nắm chắc đánh bị thương Càn Cương, cho nên hắn không muốn đánh rắn động cỏ, hắn đã kéo dài thời gian lâu như vậy, chờ giây lát là Huyết Linh Nhi sẽ bố trí thành công. Càn Cương hét to: - Nhãi ranh Lục Ly, ngươi chịu phục chưa? - Không phục! Lục Ly rống to một tiếng, vẻ mặt tức giận nói: - Ngươi chờ đấy! Lục Ly nghỉ ngơi một nén hương lại lần nữa xông lên trên, kết quả lại bị đánh rớt xuống. Sau đó tiếp tục nghỉ ngơi chữa thương, lại tiếp tục bị đánh xuống dưới, vòng đi vòng lại. - Chán chết. Ban đầu Tinh đại nhân hào hứng nhìn, về sau thấy hơi nhạt, cảm giác này giống như con nít chơi bán đồ hàng, không kích tình. Nàng đứng lên, đang chuẩn bị đi lên, không muốn ở đây nhìn trò chơi nhàm chán. Vào thời khắc này nàng dường như cảm ứng được cái gì, nhìn xuống dưới đất, tạm dừng giây lát. Trên người Tinh đại nhân thỏa ra sương mù mông lung thẩm thấu vào lòng đất. Giây lát sau, nàng nhếch môi lộ nụ cười, thì thào bằng âm thanh chỉ mình nàng nghe thấy: - Hơi thú vị, diễn thật đến mức ta suýt tin, nhân tộc này rất thông minh, ngoài mặt giả dại, đợi lát nữa Càn Cương sẽ chịu thiệt rồi đây. Tinh đại nhân không báo cho Càn Cương biết Huyết Linh Nhi ở trong lòng đất âm thầm bố trí thần văn, nàng cũng không có thiện cảm với Càn Cương. Tinh đại nhân ở đây nhàm chán, muốn xem kịch mà thôi, vốn cho rằng không có trò hay, nhưng không ngờ có niềm vui bất ngờ? Bùm! Lục Ly lại một lần nữa bị đánh xuống dưới, Càn Cương cảm thấy chán. Lục Ly hết lần này đến lần khác xông lên, tuy rằng nhiều lần bị thương nhưng hắn cực kỳ tỉnh táo, mỗi lần đều cấp tốc lui xuống, cho nên không bị thương quá nặng, không chật vật quá nhiều. Điều Càn Cương muốn là nhục nhã Lục Ly, hành hạ Lục Ly, ngược đãi Lục Ly, nếu không đạt đến mục đích thì công kích khô khan như vậy thật chán. - Chủ nhân, bố trí xong! Huyết Linh Nhi truyền âm đến, khiến Lục Ly thoáng chốc tinh thần rung lên. Lục Ly trầm ngâm một lúc, hét hướng bên trên: - Con ngoan Càn Cương, gia không chơi với ngươi nữa, gia không lên núi! Lục Ly vừa nói không lên ngược lại gợi lên chút hứng thú cho Càn Cương, hắn cười châm chọc: - Nhãi ranh Lục Ly, biết sự lợi hại của bổn tọa rồi chứ gì? Ngươi còn muốn lên núi? Thật đúng là ý nghĩ vớ vẩn, có bổn tọa ở đây, ngươi cả đời đều đừng mơ lên trên. - Hừ! Lục Ly nặng nề hừ mũi nói: - Ngươi có gan thì để ta lên thêm một trăm trượng, chịu không? Ta tuyệt đối có nắm chắc làm chết ngươi! - Dù lên thêm một trăm trượng ngươi cũng không được! Càn Cương cười mỉa mai: - Chút sức tấn công của ngươi hoàn toàn không đủ xem, đừng nói cho ngươi lên thêm một trăm trượng, cho dù lên hai trăm trượng ngươi đều không được! - Tốt! Lục Ly quát lớn: - Ngươi cho ta lên hai nghìn bảy trăm trượng, lần này nếu không đánh cho ngươi tè ra quần thì ta không họ Lục! Càn Cương có chút hưng phấn lên, hắn đã cơ bản nắm giữ công kích của Lục Ly, hắn có tin tưởng tuyệt đối sẽ đánh Lục Ly rớt xuống. Lục Ly tiếp tục chữa thương, lần này hắn đợi vết thương đã hoàn toàn lành lặn mới đi lên, như vậy sức chiến đấu có thể đạt đến đỉnh phong, xác suất đi lên càng lớn. Hắn chỉ có một cơ hội, bỏ lỡ lần này thì hắn không thể nào lên được nữa. Lần này Lục Ly chữa thương một canh giờ, pháp trận thần văn đã bố trí thành công, hắn không cần lo lắng gì nữa, tự nhiên phải để trạng thái đạt đến thời kỳ đỉnh cao nhất mới lên núi. Càn Cương chờ đến mất kiên nhẫn, trầm giọng quát một tiếng: - Nhãi ranh Lục Ly, ngươi có lên hay không? Không có lá gan thì xuống đi! - La lối cái gì? Lục Ly lạnh lùng quát một tiếng, xem nhẹ nói: - Không có chút kiên nhẫn, không biết ngươi làm sao mà tu luyện đến cảnh giới hiện tại? Già đầu mà không chững chạc. Trong mắt Càn Cương bốc hỏa, Lục Ly bắt đầu ung dung đi lên trên, bước chân của hắn rất chậm, thoạt trông giống đang đi bộ trên đồng ruộng, thần thái phi thường nhàn nhã. - Đợi lát nữa nhất định sẽ đánh ngươi hấp hối! Càn Cương nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt tràn ngập hung hăng, trong đầu suy nghĩ đợi lát nữa sẽ hành hạ ngược đãi Lục Ly như thế nào. - Ha ha! Tinh đại nhân thấy cảnh này, mỉm cười, xem ra Càn Cương chịu thiệt thòi lớn là cái chắc. Nơi này có thiên địa thần văn cường đại, không ngờ mị linh ở bên dưới có thể bố trí thần văn trong thần văn, mị linh này thật thú vị. Lục Ly từng bước một đi tới, lần này hắn bỏ ra thời gian gấp đôi so với lần trước. Càn Cương mấy lần không kiềm được suýt chút phải ra tay. Nhưng hắn đã đồng ý cho Lục Ly đi thêm hai trăm trượng, Tinh đại nhân ở phía sau nhìn, hắn tự nhiên không thể nói không giữ lời. Hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng! Càn Cương quả nhiên không ra tay, Lục Ly âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị phát động, hắn từng bước một tiếp tục đi lên. Khi lên một trăm trượng, Càn Cương vẫn không có ra tay, Lục Ly hơi nheo mắt lại. Lục Ly cách Càn Cương chỉ có bốn trăm trượng, khoảng cách này đã rất gần, nếu là lúc bình thường phỏng chừng hắn và Càn Cương đã đánh cho ngươi chết ta sống. Ba mươi trượng, năm mươi trượng! Lục Ly vào thời khắc này trầm giọng quát lên: - Huyết Linh Nhi, mở ra thần văn đại trận! Lục Ly không đợi lên thêm trăm trượng rồi ra tay, bởi vì đến lúc đó Càn Cương chắc chắn sẽ biến mất ở giữa hư không, lỡ như bản tôn biến mất tại chỗ, Huyết Linh Nhi phát động đại trận cũng không có ý nghĩa. Huyết Linh Nhi luôn nấp vào lòng đất, sẵn sàng bất cứ lúc nào. Khi Lục Ly ra lệnh một tiếng, thần văn lập tức khởi động. Lòng đất bốc lên một ít sương trắng, nơi này vốn đã có sương trắng, Càn Cương ban đầu không phát hiện, chờ khi sương trắng trở nên đặc biệt dày đặc hắn mới phản ứng lại. Nguyên lý bố trí của Huyết Linh Nhi là lợi dụng thần văn đại trận ở đây, sương trắng nơi này vốn có tự nhiên, Huyết Linh Nhi lợi dụng sương trắng ngưng tụ một loại khốn trận mạnh mẽ, khốn trận này vốn mượn lực lượng thiên địa thần trận tại đây.
Chương 3982 Thành công lên núi
- Kỳ lạ! Càn Cương trầm giọng quát một tiếng, thân thể lập tức biến thành hư thể, muốn rời khỏi chỗ này. Hắn không cho rằng Lục Ly có loại năng lực thay đổi thiên địa thần trận ở đây, nhưng tóm lại nơi này rất nguy hiểm, hắn không dám ở lại đây. Vù vù vù! Những sương trắng này đột nhiên ngưng tụ thành những con rồng nhỏ, bầy rồng nhỏ lướt đi nhanh, ngưng tụ thành một tấm thiên la địa võng bao trùm Càn Cương vào trong. Càn Cương cảm giác mọi thứ xung quanh đều biến mất, không thấy Tinh đại nhân và Lục Ly, hắn bị tấm lưới này nhốt vào. - Pháp trận thật thần kỳ! Tinh đại nhân luôn chú ý tình huống nơi này, nàng cảm ứng một phen, nhẹ gật đầu. Nếu chỉ là pháp trận đơn thuần thì nàng không có hứng thú, pháp trận thần văn này nhờ cậy lực lượng thiên địa thần trận ở đây. Vèo! Bên kia, hai chân Lục Ly giẫm mạnh, dùng cả tay chân cấp tốc leo lên, tốc độ của hắn đạt đến cực độ, cố gắng xông lên trong vòng mười giây, vượt qua Càn Cương. Chỉ cần hắn lên trên liền có cơ hội đánh Càn Cương lùi xuống, nếu không thì hắn vẫn không thể đi lên. Lục Ly cách bên trên chỉ có hơn ba trăm trượng, nếu như là lúc bình thường thì cái này căn bản không tính cự ly, giờ phút này hắn dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới tăng tốc một chút. Năm giây, sáu giây, tám giây! Lục Ly rốt cuộc xông lên, đến gần Càn Cương, hắn không dừng lại, tiếp tục vọt lên trên, giờ phút này không phải là lúc đánh với Càn Cương, xông lên đỉnh núi là hắn thắng. Bùm! Nhưng khoảnh khắc Lục Ly lướt qua Càn Cương, vụ trận vây khốn Càn Cương trùng hợp nổ tung. Lục Ly nhìn lại, tình cờ đứng mặt đối mặt với Càn Cương. Càn Cương ngẩn ngơ, Lục Ly thì không, đời này hắn kinh nghiệm dày dạn, tốc độ phản ứng cực nhanh, hắn lập tức thả ra linh hồn chi kiếm, đồng thời vuốt nhọn chụp mạnh xuống đầu Càn Cương. - Chết! Càn Cương rốt cuộc phản ứng lại, trong tay hắn xuất hiện một thanh dao găm, dòng khí chuyển động trên dao găm, hơi thở cổ xưa mênh mông, thần uy rung trời, không ngờ là bảo khí cường đại giống như thánh binh. Oong! Lục Ly phản ứng rất nhanh, một bàn tay khác ánh sáng lấp lánh, bức tranh cổ xuất hiện, va chạm với dao găm, cùng lúc đó, đuôi rồng của hắn quất mạnh về phía Càn Cương. - A... Dao găm hung hăng đâm vào tranh cổ, tranh cổ chẳng những không bị xé rách, dao găm và tay cúa Càn Cương cùng chui vào trong tranh. Một lực hút mãnh liệt truyền đến, Càn Cương cảm giác chính mình đều phải bị hút vào tranh cổ. Bùm! Vuốt nhọn của Lục Ly chụp vào ngực Càn Cương, nhưng cảm giác như đánh vào tường đồng vách sắt. Khoảnh khắc này, Càn Cương bỗng giật tay ra, thân thể theo quán tính lùi về, Lục Ly vung trảo tuy không mang đến tổn thương quá lớn cho Càn Cương, nhưng bởi vì sức mạnh quá lớn nên Càn Cương bị đẩy lùi. Bùm! Đuôi rồng của Lục Ly quét qua, lần này lực lượng càng lớn, Càn Cương không còn cách nào ổn định thân thể, thoáng chốc lăn lông lốc xuống, thân thể biến mất trong sương trắng dày đặc, không biết lăn bao xa. - Ha ha ha! Lục Ly cười lớn nói: - Con ngoan Càn Cương, ta lên trước! Ly không tiếp tục quản Càn Cương, bước nhanh lên trên, qua nơi này thì bên trên không có pháp trận thần văn, có thể lên dễ dàng. Tinh đại nhân ngồi xếp bằng ở trên đó không ngăn lại Lục Ly, mặc cho hắn đi lên. Khoảnh khắc Lục Ly bước lên đỉnh núi, Ma Tôn ngồi xếp bằng ở bên trên bị kinh động, lần lượt nhìn lướt qua, trong mắt đều lộ ra địch ý, nhưng không nói gì, cũng không đến gây sự. Đã lên đỉnh núi, giờ có gây sự với Lục Ly cũng vô nghĩa, dù sao không thể giết. Trên đỉnh núi này chắc chắn là có Thánh Tổ theo dõi, đến lúc đó sẽ để lại ấn tượng xấu với Thánh Tổ. Hơn nữa nếu Lục Ly có thể lên, còn trong tình huống bị nhiều Ma Tôn chặn lại, việc này chứng minh Lục Ly có thực lực rất mạnh, người có thực lực luôn đáng giá người khác tôn trọng. Đám Ma Tôn biết Càn Cương luôn đứng canh chừng, Càn Cương còn ngăn không được Lục Ly, vậy bọn họ đi trêu chọc vào hắn chẳng phải là tự chuốc khổ? Cộp cộp cộp! Tinh đại nhân đi tới, nhìn thoáng qua Lục Ly, nàng ngẫm nghĩ rồi truyền âm: - Lục Ly, mị linh của ngươi rất lợi hại, không ngờ có thể bố trí thần văn trong chỗ này! Lục Ly chắp tay nói: - Trò vặt vãnh, khiến Tinh đại nhân chê cười! - Không! Tinh đại nhân lắc đầu nói: - Sức chiến đấu của ngươi yếu hơn Càn Cương, hắn còn chiếm cứ địa lợi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn lên được. Bất luận quá trình như thế nào, cuối cùng là ngươi thắng, chỉ cần thắng đó là có bản lĩnh, đáng giá bội phục. Lục Ly cười gượng truyền âm nói: - Nếu có thực lực tuyệt đối thì ta cũng muốn đường đường chính chính trấn áp mà đi, đập nát tất cả kẻ địch. Không đủ thực lực, chỉ có thể dựa vào một ít âm mưu quỷ kế, đã khiến Tinh đại nhân chê cười. - Không buồn cười! Tinh đại nhân nghiêm nghị truyền âm nói: - Thật ra chúng ta đều không bằng ngươi, chắc ngươi đã tham gia vô số chiến đấu, nhiều lần trải qua đánh nhau sống chết đúng không? Ta và Càn Cương, Càn Lưu có thiên tư không kém, cảnh giới cũng rất cao, nhưng ba chúng ta không tham gia nhiều cuộc chiến sống chết, cảnh giới cũng rất cao, nhưng thứ này đều không bằng ngươi. Vừa rồi phản ứng của ngươi rất nhanh, Càn Tinh này thích nói thẳng, lợi hại thì công nhận là lợi hại, ngươi không cần quá mức khiêm tốn, như vậy ngược lại tỏ ra già mồm. Lục Ly mỉm cười, hắn nhếch môi cười truyền âm nói: - Tinh đại nhân nói như thế, là ta cũng cảm giác mình khá lợi hại. - Xì! Tinh đại nhân nhịn không được cười lên một tiếng, trong phút chốc hấp dẫn nhiều Ma Tôn gần đó nhìn qua, bọn họ cảm giác được Tinh đại nhân và nhân tộc này đang truyền âm, không ngờ Tinh đại nhân cười vui vẻ như vậy? Trong mắt vô số Ma Tôn bỗng chốc rực lửa ghen tỵ trừng Lục Ly, sát khí dâng cao. Tinh đại nhân liếc xéo Lục Ly, thu lại nụ cười, truyền âm nói: - Nói ngươi béo thì ngươi thở thật đấy à? - Đùa chút thôi! Lục Ly cười cười, truyền âm nói: - Chủ yếu là Tinh đại nhân quá xinh đẹp, khiến người không kiềm được muốn chọc ngươi cười. Nói câu thật lòng, tất cả Ma Tôn đến Thánh Uyên đều không thân thiện với ta, chỉ có Tinh đại nhân khiến người cảm thụ được một chút ấm áp.
Chương 3983 Trò vặt vãnh
Khuôn mặt Tinh đại nhân trở nên lạnh lùng, cười nhạo, truyền âm nói: - Hừm hừm, chắc ngươi đã nói những lời mật ngọt này với nhiều người phải không? Bổn tọa không phải những tiểu thư nũng nịu của nhân tộc các ngươi, bớt phí sức đi. Lục Ly cười khẽ nói: - Tinh đại nhân không cần hiểu lầm, ta không phải muốn theo đuổi đại nhân. Chắc Tinh đại nhân cũng chướng mắt hàng tướng nhân tộc như ta. Ta là thật lòng cảm kích Tinh đại nhân, ngươi thật sự không giống như tất cả công tử, tiểu thư Thánh Uyên, rất độc đáo. Không chỉ thực lực cường đại, xinh đẹp cao nhã, quan trọng nhất là tính cách thật sự tốt, nếu ở trong nhân tộc chúng ta thì người theo đuổi Tinh đại nhân chắc chắn xếp hàng từ Bắc Nguyên đại lục đến Tử Dương đại lục. - Hi hi hi! Tinh đại nhân lại bật cười, Ma Tôn ở quanh đây càng lộ rõ ánh mắt ghen tỵ, rất muốn xẻo Lục Ly thành vạn mảnh. Lục Ly không nói tiếp, không phải sợ đám Ma Tôn này ghen ghét, chẳng qua cảm thấy làm quá mức không tốt. Cộp cộp cộp! Vào thời khắc này, dưới núi đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lục Ly cùng Tinh đại nhân đồng thời nhìn thoáng qua, sắc mặt của hai người hơi khó coi. Kỳ Thiên Ngữ lên! Lục Ly vốn cho rằng là Càn Cương, nhưng không ngờ là Kỳ Thiên Ngữ. Nhưng Kỳ Thiên Ngữ rất thảm, nửa người máu tươi đầm đìa, gãy một chân, đi khập khiễng. - Tên này may mắn thật. Lục Ly suy nghĩ sơ liền hiểu, nhất định là vừa rồi Càn Cương bị hắn đánh rớt xuống, tiếp đó Kỳ Thiên Ngữ nắm chắc thời cơ leo lên, nhưng nửa đường bị Càn Cương đuổi theo đến nơi. Kỳ Thiên Ngữ trả giá cực đắt, chiếm cứ địa lợi đánh lui Càn Cương, thế này mới thành công đi lên. Vèo! Quả nhiên, chốc lát sau Càn Cương xông lên, vẻ mặt nổi giận, mấy Ma Tôn nhìn thoáng qua, ánh mắt chứa chút đùa cợt, dường như vô thanh nói Càn Cương không được, để hai nhân tộc xông lên. - Hừ! Càn Cương giận dữ xông lên, liếc qua Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, sau lưng hắn ngưng tụ từng con rắn đen to lớn, khóa chặt Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, nói: - Tuy rằng các ngươi dùng quỷ kế leo lên, nhưng bổn tọa sẽ không để các ngươi sống yên, không lột da rút gân các ngươi ra khó nguôi ngoai lửa giận trong lòng ta! Lục Ly cùng Kỳ Thiên Ngữ nhìn nhau một cái, lần này hai người không có một chút do dự định ra tay, muốn liên hợp lại đối kháng Càn Cương. - Đủ rồi! Một âm thanh vang dội như sấm, là giọng của Càn Chủy, giữa không trung khuếch tán sóng gợn, hư ảnh Càn Chủy ngưng kết ra, hắn nhìn Càn Cương nói: - Càn Cương, nếu bọn họ đã lên được thì đừng tiếp tục làm ầm ĩ nữa. Mặc kệ thân phận lúc trước của bọn họ như thế nào, hiện tại đã là con dân của Ma Uyên chúng ta. Thiên Thánh Tổ rất xem trọng bọn họ, nếu ngươi còn làm ầm ĩ thì ta sẽ báo cáo việc này cho Thiên Thánh Tổ. Khí thế trên Càn Cương thoáng chốc yếu bớt. Càn Chủy là cấp bậc trưởng lão, còn là đại tướng số một dưới tay Thiên Thánh Tổ, quan trọng nhất là nếu bẩm báo việc này cho Thiên Thánh Tổ thì sau đó hắn khó mà sống yên. - Hừm hừm! Càn Cương hầm hừ mấy tiếng, lườm Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, ngụ ý trong mắt rất rõ ràng —— còn nhiều thời gian, chỉ cần Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ còn ở Ma Uyên ngày nào thì hắn có dư thời gian và cơ hội hành hạ hai người, chỉ cần không giết chết hai người, Thiên Thánh Tổ cũng sẽ không nói cái gì đúng không? Trước đó sáu Ma Tôn lên, bây giờ thêm Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ, tương đương với tám danh ngạch. Càn Lưu ở phía dưới cũng lên, nếu Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ đã lên rồi thì hắn tiếp tục ở bên dưới giữ ải cũng vô nghĩa. Càn Lưu đi lên, ánh mắt cực kỳ hằn học nhìn Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ. Lục Ly không để bụng, dù sao đám Ma Tôn này đều không vừa mắt bọn họ, nếu hắn không có thực lực thì mỗi ngày sẽ bị bọn họ ức hiếp bắt quỳ. - A a a! Đợi hơn một canh giờ, Càn Dư đi lên, vừa lên đã hét to muốn lao về phía Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ. Nhưng cuối cùng hắn bị Càn Cương cản lại. Chút thực lực của Càn Dư mà đi lên sẽ bị ăn đòn, Càn Cương còn không thể ra tay, Càn Dư xông tới làm cái gì? Thời gian lại trôi qua hơn một canh giờ, lại có một Ma Tôn đi lên, danh ngạch mười hạng đầu đã sinh ra. Hư ảnh của Càn Chủy xuất hiện trên núi lớn, âm thanh của hắn vang vọng nguyên tòa Thánh Long Sơn: - Đã sinh ra mười hạng đầu, so đấu kết thúc, lần này mười hạng đầu có cơ hội đi vào Thiên Trì tu luyện mười năm! Trên mặt Kỳ Thiên Ngữ bỗng chốc lộ ra vẻ mừng như điên, Lục Ly cũng hơi thở phào, đi vào Thiên Trì mười năm, thân thể và linh hồn của hắn chắc chắn tăng mạnh, đến lúc đó không biết sức chiến đấu có thể tăng lên bao nhiêu? Thiên Trì rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người cảm giác giống như tiên cảnh, đây là cảm giác đầu tiên khi Lục Ly nhìn thấy Thiên Trì. Thiên Trì ở trên đỉnh Thánh Sơn, bốn phía không có kiến trúc, chỉ có một loại hoa nhỏ màu trắng và cỏ xanh mượt, cây to chọc trời xanh um. Lục Ly, Kỳ Thiên Ngữ và tám Ma Tôn đứng ở đỉnh núi, tất cả đều cảm giác vui vẻ thoải mái. Linh khí thiên địa dày đặc trong Thiên Trì khuếch tán ra, khiến người cảm giác ngửi được mùi rượu nồng nhất, đứng ở đây đều cảm giác phải say. - Thiên Trì! Kỳ Thiên Ngữ nhìn ao nước màu trắng bên dưới, ngửi mùi khiến người say, thân thể hắn khẽ run, cơ hội mà hắn tha thiết ước mơ rốt cuộc đến, hắn phải ở đây tiềm tu mười năm, mười năm này quá mấu chốt, có lẽ hắn sẽ một bước lên trời. Thiên Trì không lớn, chỉ có phạm vi nghìn trượng, Thiên Trì rất sâu, thần niệm của Lục Ly tra xét nhưng cảm giác bị hạn chế, nước hồ không trong veo, chỉ có thể nhìn trong phạm vi mấy ngìn trượng. Càn Chủy mang theo nhóm Lục Ly đi lên. Càn Chủy chỉ hướng mạn bắc Thiên Trì, nói: - Càn Cương, Càn Lưu, Càn Dư, Càn Ma... Càn Đồ, bảy người đi bên này tu luyện. Càn Chủy lại chỉ hướng phía tây kêu Càn Tinh đi bên này tu luyện. Với Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ thì Càn Chủy cho hai người đi phía nam tu luyện. Sắp xếp xong hết, Càn Chủy nói: - Chắc các ngươi biết rõ nơi này là đâu?
Chương 3984 Vào Thiên Trì
- Nơi này là đệ nhất thánh địa của tộc ta, Nguyên Thánh Tổ cũng sẽ thường thường chú ý nơi này, nếu các ngươi dám gây sự ở đây, Nguyên Thánh Tổ nói sẽ trực tiếp nhốt vào Thánh Ngục mười vạn năm, nếu phá hoại Thiên Trì chút xíu nào thì lập tức giết không tha! Đám người thầm rùng mình, toàn bộ khom người vái chào nói: - Rõ! Thật ra mọi người đều rõ ràng, nơi này không phải chỗ cho phép xằng bậy, đây là thánh địa dựng dục con dân Ma Uyên, cũng là đệ nhất bảo địa của Ma Uyên. Nơi này xuất hiện bất cứ vấn đề gì đều là tổn thất to lớn cho Ma Uyên, ai dám làm bậy tại đây thì chắc chắn Nguyên Thánh Tổ sẽ không lưu tình. Càn Chủy tách Lục Ly, Kỳ Thiên Ngữ với nhóm Càn Cương ra cũng là vì không cho bọn họ ở chung phát sinh xung đột. Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ cầu còn không được, bọn họ chỉ muốn yên lặng tu luyện, không muốn đánh sống đánh chết với đám người Càn Cương. Càn Chủy phất tay: - Đi xuống đi! Càn Cương là người bay xuống trước nhất, trực tiếp rơi vào Thiên Trì. Đám người Càn Cương ngừng bước chân, cười phá lên. - A!!! Vang lên tiếng hét như heo bị giết, Kỳ Thiên Ngữ từ trong Thiên Trì vọt lên cao, quần áo bị đốt cháy, cảm giác toàn thân bị lửa đốt, vô cùng thê thảm. - Ha ha ha! - Tên ngốc đó trực tiếp lao xuống? Nếu không phải thân thể của hắn đủ mạnh, phỏng chừng vừa rồi đã chết tươi. - Ha ha ha! Tên này đúng là ngốc, mà các ngươi xem ‘hàng’ của hắn... nhỏ thật! - Đúng là nhỏ, mất mặt. Đám người Càn Cương đều cười to, còn chỉ vào chỗ bên dưới của Kỳ Thiên Ngữ, không chút khách khí soi mói. Tinh đại nhân ở bên cạnh tức giận, sắc mặt âm trầm, trên người sát khí đằng đằng liếc mắt đám người kia, cả đám lập tức câm miệng. Kỳ Thiên Ngữ vừa thẹn vừa giận, hắn không thể ngờ Thiên Trì này bá đạo như vậy. Kỳ Thiên Ngữ chưa vào Thiên Trì bao giờ, tưởng rằng chỉ là một cái ao, không ngờ làm ra chuyện mất mặt như vậy. - A... Càn Chủy cũng không ngờ rằng Kỳ Thiên Ngữ không hiểu gì về Thiên Trì, vốn tưởng hắn là đồ đệ của Vân Thánh Tổ chắc chắn sẽ có cơ hội hiểu rõ Thiên Trì. Vừa rồi hắn chỉ muốn truyền âm dặn dò Lục Ly mấy câu, ai biết Kỳ Thiên Ngữ sốt ruột như thế. Càn Chủy cười gượng nói: - Nước thánh trong Thiên Trì này ẩn chứa năng lượng cường đại, ngươi xuống dưới như thế thì sao chịu nổi? Ngươi có mang Thiên Âm Thảo không? Luyện hóa một gốc là có thể trung hòa một chút, không chịu khổ như vậy. Kỳ Thiên Ngữ thay áo, đáp xuống cạnh Thiên Trì, nhăn mặt nói: - Ta có Thiên Âm Thảo, Càn Chủy đại nhân nên sớm nói với ta chứ. Càn Chủy đại nhân không để ý, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, Lục Ly lắc đầu, trong tay Càn Chủy xuất hiện một chiếc nhẫn, ném qua rồi bảo: - Trong này có mười gốc Thiên Âm Thảo, một gốc có thể chịu được một năm, ngươi hãy tu luyện ở đây, không cần lãng phí cơ hội, cũng đừng cô phụ kỳ vọng của Nguyên Thánh Tổ và Thiên Thánh Tổ đối với ngươi. - Đa tạ Càn Chủy đại nhân! Lục Ly khom người, theo sau thân thể bay xuống, hắn đến bờ phía nam thì dừng lại, bắt đầu luyện hóa Thiên Âm Thảo, sau khi luyện hóa thoáng chốc cảm giác toàn thân lạnh băng, linh thảo này là thuộc tính hàn băng. Bùm! Bên kia, đám người Càn Cương luyện hóa xong lần lượt vào ao, toàn thân chìm trong Thiên Trì, áo trên người họ lập tức bị hủy, nhưng dưới thân mặc loại quần da đặc biệt, không bị thiêu hủy, không trần truồng. Lục Ly cũng có loại quần da này, lúc trước hắn ở trong lửa cực mạnh cũng không bị đốt cháy quần. Lục Ly đứng lên, đi hướng cái ao, chậm rãi bay xuống ao. - Ưm... Đi vào ao, Lục Ly cảm giác toàn thân nóng ran, từng đợt năng lượng cường đại theo lỗ chân lông đi vào trong thân thể, nếu không phải có Thiên Âm Thảo, e rằng hắn sẽ gặp kết cục như Kỳ Thiên Ngữ. Quần áo trên người Lục Ly cũng nát, nhưng quần da của hắn chất liệu khá tốt, không bị đốt hủy. Lục Ly nhìn dưới thân, chợt óc lóe tia sáng nhìn hướng Tinh đại nhân, nhưng hắn rất nhanh thất vọng rồi. Tinh đại nhân mặc chí bảo nội giáp, nhiều chỗ bị che lại, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài và cánh tay trắng nõn như củ sen. Mặc dù như vậy, Lục Ly vẫn mắt sáng rỡ nhìn. Đôi chân của Tinh đại nhân rất xinh đẹp, tròn trịa thẳng tắp, tăng một phần thì mập, ít một phần thì gầy, là mẫu chân hoàn mỹ nhất. - Nhìn cái gì? Tinh đại nhân phát hiện ánh mắt của Lục Ly, nhìn thoáng qua, truyền âm nói: - Lại nhìn thì có tin là ta móc tròng mắt của ngươi ra không? - Ha ha! Lục Ly cười cười, truyền âm qua: - Tinh đại nhân đừng giận, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, sĩ vì tri kỷ, nữ trang điểm vì người mình thích. Bộ dạng của Tinh đại nhân xinh đẹp như vậy, nếu không có người ngắm thì chẳng phải lãng phí lắm sao? Được rồi, đừng giận, ta tu luyện! Lục Ly nói xong liền nhắm mắt ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm ứng năng lượng đi vào trong thân thể. Cảm ứng một lúc thì Lục Ly cảm khái, nơi này quả thực là thánh địa vô thượng. Luôn có một loại năng lượng tuôn vào trong lỗ chân lông toàn thân, những năng lượng này không chỉ bổ dưỡng thân thể của hắn, còn còn bổ dưỡng linh hồn của hắn, hắn cảm giác thân thể và linh hồn luôn tăng trưởng, không cần cố ý dẫn đường tu luyện. - Năng lượng ở đây là năng lượng tinh khiết nhất, thân thể của ta là nhân tộc vẫn có thể hấp thu, thật thần kỳ! Lục Ly âm thầm cảm khái, hắn vận chuyển công pháp dẫn đường những năng lượng này vận chuyển toàn thân, như vậy hấp thu sẽ càng nhanh mấy phần. Đồng thời hắn thúc đẩy luyện hồn thuật, như vậy linh hồn hấp thu cũng sẽ càng nhanh. - Ưm, nếu tốc độ vẫn không thay đổi, cho ta tu luyện tại đây trăm năm, thân thể phỏng chừng có thể đạt đến cấp Đế đỉnh phong, linh hồn cũng được tầm đó. Lục Ly âm thầm tính toán, đáng tiếc mười năm hơi ngắn, phỏng chừng thân thể tối đa đạt đến cấp Đế hậu kỳ, linh hồn miễn cưỡng có thể đạt đến cấp Đế đỉnh phong, sẽ không đạt đến cảnh giới đại viên mãn. - Kệ nó, lo tu luyện! Lục Ly xua tan tạp niệm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, thực lực mới là vương đạo. Ở đây khổ tu mười năm, một bên rèn luyện thân thể và linh hồn, tu luyện pháp tướng một chút, tham ngộ công kích linh hồn, nhìn xem sức chiến đấu có thể bay vọt về chất không.
Chương 3985 Chịu nhục
Tam Trọng Thiên, Thần Khải Thành! Lục Ly mất tích đã tròn ba năm, ba năm qua người trong Lục gia sống cực kỳ phi thường gian khổ, cảm giác như sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết. Không sai, sống không bằng chết! Không phải dùng từ khoa trương, mà là cảm giác của tất cả người Lục gia. Thần Khải Thành đã biến thành tòa thành trống, trừ người của Lục gia ra, những người khác đã đi hết, thậm chí một số con cháu Lục gia âm thầm ra đi, mai danh ẩn tính trong thành trì khác, tiếp tục sinh sống. Bởi vì cuộc sống trong Thần Khải Thành quá khó khăn. Hơn một năm nay, một đám người đến bên ngoài Thần Khải Thành, nhóm người này cũng không phải cường giả, cũng không có vào thành đại náo, càng không công kích tộc nhân của Lục gia. Nhóm người này đến đây với mục đích là chửi rủa, vũ nhục. Bọn họ cả ngày đứng ở ngoài thành chửi ầm lên, lấy ra phân, xác chết động vật, các thứ dơ bẩn ném vào trong thành, nâng tranh vẽ Lục Ly ra đốt, thậm chí vẽ hình người của Lục gia, các loại vũ nhục. Nếu là một đám võ giả thì chắc chắn người của Lục gia sẽ không khách khí. Mấu chốt nằm ở chỗ nhóm người này toàn là bình dân tay trói gà không chặt, có bà già, con nít. Lục gia có mấy người trẻ tuổi tức giận không chịu nổi, vác đao ra ngoài chuẩn bị hù đám người này chạy đi, tiện thể cho một bài học. Không ngờ mấy con cháu Lục gia còn chưa ra tay, mấy bà già ở bên ngoài tự sát. Kết quả là, các tin tức lan nhanh ra, nói con cháu Lục gia tàn bạo bất nhân, ra tay với bà già bình dân, phải chăng người của Lục gia đều giống như Lục Ly, biến thành chó săn của Ma Uyên? Rõ ràng, đám ông bà già, con nít này bị người sai khiến, nếu không thì một ít bình dân sao dám làm ra việc bọn họ với đại gia tộc nổi tiếng khắp Tam Trọng Thiên? Lấy đâu ra dũng khí tự sát? Vấn đề là Lục gia biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giết nhóm người kia? Cưỡng bức đuổi bọn họ đi? Lỡ nhóm người này tự sát hết thì sao? Đến lúc đó thanh danh của Lục gia sẽ thối hoắc. Lục gia vốn ở đầu sóng ngọn gió rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng về sau không sống trong Tam Trọng Thiên nổi nữa. Mà không sống nổi thì làm sao? Vậy chỉ có thể về Nhị Trọng Thiên, đến lúc đó có lẽ sẽ bị kẻ thù diệt gọn. Cho nên chỉ có thể chịu nhục, Lục Linh hạ lệnh đóng kín cửa thành, trừ một số ít trấn thủ thành trì ra, toàn bộ đều đi vào Nguyên Thủy bí cảnh tu luyện, mắt không thấy tâm không phiền. Nhiều người như vậy đều ở trong Nguyên Thủy bí cảnh, không thể tiếp xúc bên ngoài thì hơi bực tức. Càng quan trọng hơn là trong lòng bất an, Lục Ly hiện tại ra sao rồi? Không ai biết, lỡ như Lục Ly chết rồi? Hoặc là Lục Ly thật sự bị hoàn toàn ma hóa, vậy bọn họ nên đi nơi nào? Chẳng lẽ cả đời tu luyện tại đây? Nơi này có một Nguyên Thủy bí cảnh, rất nhiều thế lực chắc chắn rất ghen ghét, thời gian ngắn thì không sao, thời gian dài tuyệt đối sẽ có thế lực theo dõi nơi này, chủ yếu nhất là Lục Ly có rất nhiều kẻ thù. Thí dụ như sự tình lần này rất có thể do Chúc gia làm ra. Lục Ly mất tích, còn cõng tiếng xấu, điều này khiến toàn bộ Lục gia đều cảm giác mất đi trụ cột tinh thần, không còn hồn. Lục Linh, Doãn Thanh Ti, Kỳ Đinh Đông, Tượng Linh Lung đều là cường giả, nhưng những cường giả này đều không cách nào trở thành cột trụ của Lục gia, không thể khiến tộc nhân Lục gia cảm giác an toàn. Trong lòng khổ, sống không bằng chết! Đây là cảm thụ của nhiều người Lục gia, còn không thể tâm sự cay đắng này với người khác, chỉ có thể giấu trong lòng. Đặc biệt là đám thê thiếp của Lục Ly càng chịu áp lực cực kỳ lớn, phu quân của mình không rõ sống chết ra sao, trong lòng họ vốn đã rất khổ, bọn họ còn bị người đời chửi rủa, mặt ngoài giả vờ như không có gì, ổn định quân tâm Lục gia, không khổ được sao? Nằm gai nếm mật, chịu nhục! Người của Lục gia chỉ có thể thủ vững, chờ đợi. Bọn họ đều tin tưởng Lục Ly, tin tưởng Lục Ly sẽ không đầu hàng, tin tưởng Lục Ly sẽ lại lần nữa sáng tạo kỳ tích, tin tưởng Lục Ly sẽ vinh diệu trở về. Toàn bộ Tam Trọng Thiên quân tâm cũng cực kỳ bất ổn, Lục Ly đầu hàng ảnh hưởng cực kỳ lớn, cộng thêm Tiêu Dao Đại Đế cũng mất tích, mất tích thật lâu, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết. Lần trước Tiêu Dao Đại Đế cùng Lục Ly đi Bắc Nguyên đại lục, Lục Ly đầu hàng, Tiêu Dao Đại Đế thì mất tích, thời gian dài như vậy vẫn luôn không có tin tức. Trước kia Tiêu Dao Đại Đế rất tiêu dao, tới vô ảnh đi vô tung, nhưng từ khi gia nhập chiến khu bắc bộ thì luôn nghe theo chỉ huy. Nếu hắn còn sống chắc chắn sẽ về Phi Vân Thành, ít nhất sẽ đưa tin về. Trước đó Luân Hồi Đại Đế bỏ mình, khiến cho con dân Tam Trọng Thiên cực kỳ bi thương, hiện tại nếu Tiêu Dao Đại Đế cũng bỏ mình thì sẽ là tổn thất to lớn cho Tam Trọng Thiên. Thanh danh của Tiêu Dao Đại Đế rất tốt, hơn Chúc Thiên Đại Đế nhiều. Tiêu Dao Đại Đế là loại người lặng lẽ trả giá, không muốn mua danh trục tiếng. Việc Tiêu Dao Đại Đế đã làm mấy năm nay bị người đời truyền tụng, người càng không gây chú ý càng được người đời kính yêu. Thiên Tội Chân Nhân mãi mà không tổ chức phản công, điều này khiến người đời rất là thất vọng, vốn cho rằng Thiên Tội Chân Nhân sẽ dẫn dắt mọi người lấy lại đất đã mất, đuổi quân sĩ Ma Uyên ra ngoài. Nhưng không ngờ Thánh Hoàng này đi ra mà chẳng giúp được gì, đem lại chênh lệch lớn đến hụt hẫng cho người đời. Ngược lại bên Ma Uyên không ngừng công kích, tuy rằng mỗi lần đều bị đánh lui, nhưng nhân tộc cũng tổn thất to lớn. Đặc biệt là mấy tháng trước, hai chiến khu nam bắc cùng tiến công, mạn bắc đánh nghi binh, phía nam chủ công, Vân Thánh Tổ còn bí mật đến bên này. Nếu không phải Thiên Tội Chân Nhân chạy tới nơi thì chắc chắn Chúc Thiên Đại Đế không chịu nổi, còn sẽ bị giết. Mặc dù như vậy, chiến khu nam bộ cũng tổn thất thảm trọng, chết một cấp Đế, chết mười mấy Lĩnh Chủ, quân đội càng là tổn thất năm trăm vạn trở lên. Toàn bộ Tam Trọng Thiên chỉ có bấy nhiêu cấp Đế, chết một người là ít đi một, hiện giờ cấp Đế chiếm phần lớn số lượng.
Bình luận facebook