-
Chương 3976-3980
Chương 3976 Ta là tới xem náo nhiệt
- Kỳ Thiên Ngữ! Giờ phút này Kỳ Thiên Ngữ đã bị Càn Lưu đánh trúng, bả vai trái đầm đìa máu tươi, nhưng hắn lại không quan tâm cái gì, thân thể biến thành hư ảnh, mắt dọc của hắn cũng sáng lên, bắn ra một đạo hắc quang. - Oanh! Trật Tự Thần Liên của Lục Ly quét tới, Càn Lưu bị công kích linh hồn của Lục Ly đánh trúng, mặc dù linh hồn không bị tổn thương quá mạnh, nhưng giờ phút này lại là không cách nào bảo trì thân thể tiếp tục duy trì hư ảnh, bị hiển lộ ra. Trật Tự Thần Liên quét tới, đánh trúng vào hắn, bên ngoài cơ thể hắn ngưng hiện ra một kiện chiến giáp, nhưng cũng chỉ bảo vệ được thân trên, thương thế phía dưới rất nghiêm trọng. - Aaa! Kỳ Thiên Ngữ phối hợp rất đúng lúc, thân thể từ hư thể biến thành thực thể, đột nhiên lợi trảo chộp tới Càn Lưu. Bên kia, trong mắt Lục Ly lại bắn ra hai đạo kim quang lấp lánh, hai thanh linh hồn chi kiếm tiếp tục bắn ra, tiếp tục công kích linh hồn Càn Lưu. - Oanh! Đột nhiên Càn Lưu đánh ra một đòn công kích, tiếng nổ kịch liệt vang lên, Kỳ Thiên Ngữ từ giữa không trung bị đè ép xuống, trước ngực và trên mặt toàn là máu thịt be bét. Trật Tự Thần Liên trong tay Lục Ly lại phát sáng lên, ánh mắt Càn Lưu lộ ra vẻ tức giận, giờ phút này công kích bên trong linh hồn hắn rất mãnh liệt, hắn biết nếu như còn không rút đi, có lẽ sẽ bị Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ làm trọng thương, đến lúc đó khẳng định sẽ bị hai người tra tấn. - Coi như lần này vận khí ngươi tốt, chờ thi đấu kết thúc, nhất định ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi! Càn Lưu đùng đùng nổi giận hét lớn một tiếng, thân thể phóng lên phía trên, rất nhanh đã hóa thành hư ảnh biến mất không thấy. Lục Ly cảm ứng một phen, xác định Càn Lưu đã đi, lập tức thở ra một hơi thật dài. Hắn không có bất cứ do dự, cũng không có đi quản sự sống chết của Kỳ Thiên Ngữ, thân thể bước nhanh vọt lên trên. Kỳ Thiên Ngữ đang nằm giữa đường, trông yếu ớt như du hồn, dường như bị tổn hại nặng. Lục Ly rất muốn đập chết Kỳ Thiên Ngữ luôn, nhưng hắn không muốn bị nhốt mười vạn năm. Không phải mấy trăm, mấy nghìn năm, mà là mười vạn năm. Nghĩ đến bị nhốt mười vạn năm, Lục Ly thà chết còn hơn. Cho nên tuy rằng giờ phút này Kỳ Thiên Ngữ nằm sấp dưới đất như con chó chết, nhưng Lục Ly vẫn cố kiềm nén sát ý trong lòng, mặc kệ. Cách Kỳ Thiên Ngữ chỉ có mười trượng, Lục Ly đang chuẩn bị đi lên ném Kỳ Thiên Ngữ xuống, nhưng vào thời khắc này Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm lại đây: - Chủ nhân, cẩn thận, người kia muốn hại ngươi! Lục Ly thoáng chốc dựng đứng lông tơ, trong mắt cũng lộ ra lãnh ý, hắn vào thời khắc này cảm giác được không thích hợp, năng lượng đang nhanh chóng tụ tập trong thân thể của Kỳ Thiên Ngữ. Xoẹt! Kỳ Thiên Ngữ động, thân thể của hắn biến thành hư ảnh, tiếp đó ngưng tụ thành những con rồng đen to lớn xé gió lao đi, mãnh liệt công kích Lục Ly. Lục Ly nổi giận, mới vừa qua sông Kỳ Thiên Ngữ đã muốn dỡ cầu? Người này thật sự là ác độc đến cực độ. Lục Ly phản ứng rất nhanh, sớm thành công ngưng tụ pháp tướng bay vút đi, pháp tướng và hắc long va chạm vào nhau. Vang tiếng nổ điếc tai, sóng khí khủng bố khuếch tán, cơ thể Lục Ly bị sóng khí va chạm lăn xuống. Kỳ Thiên Ngữ bị sóng khí trùng kích, bản thân hắn bị thương giờ lại bị va chạm, vết thương càng nặng. Hắn quay đầu nhìn Lục Ly, trong mắt lộ ra một chút tiếc nuối. Mới rồi Kỳ Thiên Ngữ định chờ Lục Ly lại gần thì bất ngờ bật dậy, đánh lén làm Lục Ly tổn hại nặng. Không ngờ rằng Lục Ly cảnh giác như vậy, phản ứng quá nhanh. Nếu không có hy vọng tập kích thì Kỳ Thiên Ngữ không bắt buộc, hắn biết với năng lực của mình rất khó ngăn lại Lục Ly, chỉ có thể cấp tốc vọt lên trên. - Hừ! Lục Ly hừ lạnh một tiếng, hắn lao nhanh đến, trong mắt của hắn sát khí đằng đằng, nếu như cho hắn đuổi theo kịp Kỳ Thiên Ngữ thì hắn nhất định cho người này sống không bằng chết. Lục Ly đuổi theo, vượt qua cửa ải, cảm ứng thì phát hiện Kỳ Thiên Ngữ biến mất. Lục Ly tiếp tục chạy nhanh tới trước, đuổi theo vài dặm vẫn không thấy người đâu. Lục Ly biết chắc chắn Kỳ Thiên Ngữ chạy trốn từ phương hướng khác, muốn tìm được hắn hơi khó. Lục Ly chỉ có thể nghỉ ngơi chữa thương, đã trải qua cửa ải này, cách đỉnh thứ phong hẳn là không xa. Hắn suy đoán khi mình lên thứ phong chắc chắn sẽ có Ma Tôn chặn đường, chỉ cần xông qua ải đó thì hắn có thể đến đỉnh núi. Cho nên Lục Ly chỉ còn một cửa ải khó cuối cùng, hắn nhất định phải dốc hết sức ứng phó, giữ trạng thái tốt nhất. Lục Ly nghỉ ngơi tròn một ngày, còn ngủ một giấc, các loại trạng thái đạt đến đỉnh phong. - Đi! Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi mở đường, một đường lấy tốc độ nhanh nhất lao lên đỉnh núi, lần này rất thuận lợi, trừ dọc đường gặp một lần thần văn. Lần này thần văn càng thêm cường đại, Lục Ly dùng hết các loại thủ đoạn mới miễn cưỡng xông lên. Hắn bị thương nặng, không thể không tìm một chỗ chữa thương, lần này hắn nghỉ ngơi ba ngày mới tiếp tục tiến lên, rất thuận lợi tiến lên hai ngày, hắn đến bên dưới đỉnh núi, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi. Tuy rằng có sương trắng dày đặc nhưng Lục Ly vẫn loáng thoáng thấy đỉnh núi kia, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác đỉnh núi còn có bóng người, hẳn là có người sớm đi lên. Lục Ly chậm rãi bước lên đỉnh núi, trọng lực ở đây giống lúc trước, không tăng thêm, nhưng Lục Ly tin tưởng lại đi một khoảng cách, trọng lực chắc chắn sẽ tăng lên mảng lớn, hơn nữa trước khi tới đỉnh núi tuyệt đối có Ma Tôn chờ chặn lại hắn. Một trăm trượng, một nghìn trượng, năm nghìn trượng! Trên người Lục Ly đột nhiên chùng xuống, thoáng chốc cảm giác trọng lực nặng gấp mười lần, không thẳng sống lưng nổi. Lục Ly ngước nhìn lên trên, cảm giác cách đỉnh núi dài nhất chỉ cỡ vạn trượng, nhưng khoảng cách này cũng là khó rút ngắn nhất. - Chủ nhân, có cường giả Ma Uyên trấn thủ giữa sờn núi! Huyết Linh Nhi truyền âm chứng thực suy đoán của Lục Ly, nàng còn truyền âm nói: - Lên đỉnh núi chỉ có hai con đường, nhưng đều có cường giả cấp bậc Ma Tôn canh chừng, trong đó có một Ma Tôn là cường giả đã chiến đấu với ngươi!
Chương 3977 Ta là tới xem náo nhiệt
- Càn Lưu! Trong lòng Lục Ly trầm xuống, dọc đường đi hắn không gặp Càn Lưu, hắn biết chắc Càn Lưu đã đi đằng trước, nhưng không ngờ nhanh như vậy, chờ hắn ở giữa sườn núi. Đỉnh núi này cheo leo như lúc trước, hơn nữa trọng lực mạnh hơn trước gấp mười lần, xác suất đi lên cơ hồ bằng không. Lần này không có Kỳ Thiên Ngữ cùng hắn hợp sức công kích. Cho dù có Kỳ Thiên Ngữ ở đây, phỏng chừng Càn Lưu cũng sẽ không cho hắn cơ hội. Hai con đường đều bị chặn kín! Lục Ly hít một hơi thật sâu, bất kể như thế nào thì sắp tới nơi rồi, hắn vẫn muốn thử leo lên, có thành công hay không đều không sao cả, ít nhất hắn cố gắng rồi. Hắn từng bước một đi lên trên, hắn hỏi thăm một phen, lựa chọn đi đường vòng qua bên kia. Lục Ly thật sự không muốn chạm mặt Càn Lưu, tên này lúc trước bị hắn và Kỳ Thiên Ngữ hợp sức công kích một lần, sẽ không lại cho hắn cơ hội, cho nên Lục Ly tuyệt đối không qua được chỗ Càn Lưu trấn thủ, chỉ có thể đi bên kia thử thời vận. Đi đường vòng nửa canh giờ, Lục Ly đến dưới cửa ải bên kia, hắn cảm ứng được cường giả Ma Tôn ở bên trên, cảm ứng một lát sau lòng hắn chìm vào đáy cốc. Bởi vì Ma Tôn này có hơi thở mạnh còn hơn Càn Lưu, kết hợp tình huống Kỳ Thiên Ngữ đã nói, thân phận của Ma Tôn này đã rõ, Càn Cương! Ba thiên tài của Ma Uyên, Càn Tinh, Càn Cương và Càn Lưu! Càn Cương này xếp hạng còn trên Càn Lưu, thực lực không cần hoài nghi, tuyệt đối là Ma Tôn hậu kỳ, nhưng chưa đến Ma Tôn đỉnh phong, phỏng chừng có thủ đoạn rất lợi hại. - Lục Ly! Lục Ly chần chừ một chốc không đi lên, Ma Tôn ở bên trên hét lên: - Sao không lên đây? Bổn tọa ở đây đợi ngươi thật lâu. Lục Ly suy nghĩ một hồi, truyền lời: - Dám hỏi có phải là Càn Cương đại nhân? - Đúng là bổn tọa! Càn Cương cười nói: - Ngươi không cần kêu ta đại nhân, cũng không cần lôi kéo làm quen, ngày đó ở Thánh Sơn, khi ngươi chặt đứt cánh tay của đệ đệ của ta thì có từng nghĩ đến hôm nay? - A... Lục Ly biết hôm nay không cách nào dàn xếp, một bên là Càn Lưu cực kỳ căm hận nhân tộc, bên kia là Càn Cương có thù với hắn, dù hắn đi bên nào đều sẽ bị mạnh mẽ ngăn chặn, muốn đi lên khó như lên trời. Lục Ly suy nghĩ một hồi, vẫn không chết tâm hỏi: - Nhất định phải như vậy sao? Không thể bàn lại? - Ngươi có thể bàn! Càn Cương cười cợt: - Ngươi có quyền lợi bàn, ta có quyền không nghe, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu nói, muốn lên đỉnh núi trừ phi ngươi đánh ta bị thương nặng, nếu không thì không có cửa! Cộp cộp cộp! Bên trên đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lục Ly và Càn Cương cùng nhìn lên trên, trông thấy một bóng dáng xinh đẹp. Không ngờ Tinh đại nhân từ đỉnh núi đi xuống. Nhưng nàng ngừng lại bên trên Càn Cương mấy trăm trượng, nàng cười híp mắt nhìn phía dưới, phất tay nói: - Các ngươi tùy ý, ta ở trên đó chán quá nên xuống xem náo nhiệt. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không can thiệp các ngươi. Càn Ly, nếu ngươi có thể đi lên ta cũng sẽ không ngăn ngươi! - Xem náo nhiệt... Lục Ly có chút câm nín, hắn ở đây liều mạng, Tinh đại nhân này ở một bên xem náo nhiệt? Điều này khiến hắn cảm giác giống như một diễn trò hài, mình ở trên sân khấu biểu diễn, Tinh đại nhân ở dưới đài xem kịch. - Phù phù! Lục Ly rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, đây là cửa ải cuối cùng. Nếu hắn đã đến nơi này, vậy phải dốc hết sức thử xem, nếu không thì cố gắng trước đó sẽ thất bại trong gang tấc. Hắn cũng không có sốt ruột, bởi vì lúc này bên trên chỉ có năm Ma Tôn, tức là còn có năm danh ngạch, lên sớm hay muộn đều giống nhau. Hắn không có động, mà là cẩn thận quan sát cảm ứng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn liền đứng ở phía dưới, trợn to mắt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện của Càn Cương ở bên trên, cảm ứng tình huống bốn phía. Đồng thời hắn truyền âm cho Huyết Linh Nhi, khiến Huyết Linh Nhi nhìn xem có cách nào hay không. Thời gian dần trôi, Lục Ly đứng nửa ngày, Càn Cương và Tinh đại nhân ở bên trên chờ cả buổi, không thấy Lục Ly không có bất cứ động tĩnh. Càn Cương có chút không kiên nhẫn. Trong mắt Tinh đại nhân lộ ra một chút thất vọng, phía trước nàng ở Thánh Sơn nhìn thấy Lục Ly dám ra tay, nàng hơi thưởng thức sự vũ dũng của Lục Ly, nhưng không ngờ bây giờ Lục Ly nhát như vậy? Lại qua nửa ngày, Lục Ly vẫn không động, ngược lại ngồi xếp bằng tại chỗ, dường như chuẩn bị tu luyện, nghỉ ngơi tại đây. Càn Cương đợi lâu như vậy thật sự không kiên nhẫn nữa, hét lên: - Nhãi ranh nhân tộc, nếu không có gan thì lăn xuống núi đi, muốn lên núi thì xông lên này, đồ phế vật! Lục Ly mở mắt ra, vẻ mặt đùa cợt nói: - Phế vật? Ngươi không phải phế vật, vậy ngươi xuống dưới để ta đi lên, ngươi xông lên thử? Chẳng phải ngươi được gọi là một trong ba thiên tài Thánh Uyên gì đó sao? Không có lá gan đấu một trận công bằng với ta sao? - Đương nhiên có! Càn Cương lạnh lùng cười: - Nhưng không phải hiện tại, chờ về sau bổn tọa sẽ cho ngươi cơ hội đánh công bằng. Đừng dùng phép khích tướng cấp thấp kiểu này với bổn tọa, bổn tọa không phải con nít ba tuổi, không mắc mưu của ngươi. - Đã như vậy, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Ồn ào! Lục Ly xem nhẹ nhìn lướt qua, nói: - Ngươi ở trên đó canh giữ, làm tốt bổn phận chó giữ cửa của ngươi đi, khi nào ta muốn đi lên tự nhiên sẽ đi lên, nếu ta không muốn đi, ngươi quỳ cầu ta cũng vô dụng! - Ngươi...! Càn Cương thoáng chốc lửa giận ngút trời, sát khí trên người cuồn cuộn, suýt chút lao xuống công kích Lục Ly. Thân phận của hắn là gì? Người thứ hai trong thế hệ trẻ Ma Uyên, trừ tên biến thái Tinh đại nhân ra, không ai có thể so sánh. Gia tộc của Càn Cương cũng vô cùng cường đại, một trong mấy gia tộc lớn mạnh nhất Ma Uyên, không nói đến Càn Cương có uy vọng siêu cao trong thế hệ trẻ, dù ở trong cường giả thế hệ trước cũng có uy danh lừng lẫy, không có Ma Tôn coi thường hắn. Một tên nhân tộc đầu hàng mà ngông cuồng như thế? Cường giả của Ma Uyên còn không dám nói chuyện kiểu đó với hắn, nghịch tặc nhân tộc này dám mắng hắn là chó giữ cửa?
Chương 3978 Mặt dày vô sỉ
Hắn nổi giận đùng đùng lườm Lục Ly mấy cái, hắn đứng lên đi vòng quanh, ngoái đầu nhìn Tinh đại nhân, thấy khóe môi nàng hơi cong lên, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại. Phép khích tướng của Lục Ly quá lợi hại, hiện tại Càn Cương chiếm cứ địa lợi, chiếm môi trường chiến đấu mạnh hơn thì tại sao phải đi xuống đánh với Lục Ly? Chiến đấu thật sự là không cần biết mưu kế gì, có thể thắng là bản lĩnh. Nếu như là chiến đấu chân thực, đánh mất lý trí, sơ sẩy một cái là chết ngay. Càn Cương có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại tự nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh bình tĩnh lại. Càn Cương không nói nhiều với Lục Ly, ngồi xếp bằng tại chỗ, không quan tâm gì nữa. Lục Ly đi lên thì hắn sẽ chặn lại, không lên thì tùy, về sau còn nhiều cơ hội trả thù Lục Ly. Càn Cương biết rõ nếu cho Lục Ly đi vào Thiên Trì tu luyện, không chừng thực lực rất nhanh sẽ tăng mạnh, đến lúc đó muốn trả thù Lục Ly sẽ càng khó khăn. Lục Ly cũng không có tiếp tục nói nhảm, nếu Càn Cương không mắc câu thì nói cái gì đều không có ý nghĩa. Hắn tiếp tục ngồi xếp bằng chờ đợi, so đấu kiên nhẫn với Càn Cương, cũng tìm kiếm cơ hội. Nơi này cheo leo như phía trước, trọng lực mạnh gấp mười lần, cộng thêm Càn Cương rất có thể mạnh hơn Càn Lưu vài phần. Cho nên nơi này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lục Ly tuyệt đối lên không nổi. Hắn tối đa chỉ có một lần cơ hội đi lên, hắn đang chờ đợi cơ hội này. Huyết Linh Nhi luôn tra xét, Lục Ly suy nghĩ một hồi truyền âm hỏi: - Huyết Linh Nhi, ngươi có biện pháp bố trí một ít thần văn ảnh hưởng Ma Tôn kia không? - Có chút khó khăn! Huyết Linh Nhi thành thực nói: - Thiên địa thần văn ở đây rất cường đại, bố trí trong thiên địa thần văn thì siêu khó khăn, bởi vì thần văn ở đây có lẽ sẽ bài xích. Ta thử xem, cố gắng hết sức bố trí thử! - Ngươi không cần bố trí thần văn đặc biệt cường đại! Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: - Ngươi chỉ cần quấy nhiễu hắn là được, cho ta đi lên là được, không cần giết chết hắn, ta chỉ muốn đi lên mà thôi. - Hiểu rõ, ta cố gắng! Huyết Linh Nhi truyền âm một câu, sau đó im lặng xuống. Lục Ly biết khi không nắm chắc Huyết Linh Nhi sẽ không hứa, nếu nàng nói có thể bố trí thành công thì hy vọng rất lớn. Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt ba ngày đã qua, Càn Cương không có bất cứ động tĩnh, Lục Ly vẫn luôn không tìm được cơ hội, hắn cũng không có mạo muội hành động. Ngày thứ tư, trên núi có thêm một Ma Tôn, rõ ràng là từ bên Càn Lưu. Lục Ly không bận tâm. Còn có bốn danh ngạch, hắn còn có cơ hội. Đương nhiên cho dù hắn để ý cũng không có ý nghĩa, bởi vì hắn không lên được. Bây giờ Lục Ly đặt hy vọng lên người Huyết Linh Nhi, chỉ chờ Huyết Linh Nhi bố trận thành công, đến lúc đó hắn sẽ có một tia hy vọng. Không phải Lục Ly muốn đánh bại Càn Cương, chỉ cần có thể xông tới thì tốt rồi. Thời gian lại lần nữa qua bốn ngày, lại một Ma Tôn đi lên, đi từ phương hướng chỗ Càn Lưu. Trong lòng Lục Ly vẫn bình tĩnh, không có một chút sốt ruột, hắn biết nóng nảy không ích gì. Hắn càng là sốt ruột, càng không lên được, Càng Cương càng vui vẻ. Lục Ly ngồi khoanh chân như lão tăng nhập định, chờ nửa ngày sau, có người đến từ sau lưng Lục Ly, hắn cảm ứng một phen, thoáng chốc lộ ra sát ý dày đặc, bởi vì người đến đúng là Kỳ Thiên Ngữ. Hơn nữa xem tình huống thì Kỳ Thiên Ngữ vẫn từ bên kia vòng qua, rõ ràng nhìn thấy Càn Lưu, biết không thể lên được nên đi qua chỗ này thử vận may. Kỳ Thiên Ngữ đi lên trên, rất nhanh cũng phát hiện ra Lục Ly ở trên này, hắn dừng bước chân, khóe miệng lộ ra cay đắng. Lục Ly không nói chuyện, cũng không có bất cứ hành động, chờ Kỳ Thiên Ngữ lên. Kỳ Thiên Ngữ trầm ngâm giây lát, vẫn đi lên, nhưng ngừng lại cách Lục Ly nghìn trượng, truyền âm nói: - Lục Ly, trùng hợp thật, lại chạm mặt? Bên trên chắc có cường giả ngăn chặn? Hay là chúng ta lại hợp tác một phen? Chỉ cần lên đây là chúng ta đều có thể đi vào Thiên Trì. Lục Ly rất muốn cảm khái một câu, hắn đời này đều chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như vậy, nhưng hắn suy nghĩ một hồi mặt không cảm xúc truyền âm nói: - Được, ngươi lên trước rồi tính tiếp, chúng ta từ từ thương lượng hợp tác như thế nào. Kỳ Thiên Ngữ ở phía dưới vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn rất rõ ràng Lục Ly tuyệt đối không phải mời hắn đi lên thương nghị, hắn mà đi lên thì chờ đợi hắn sẽ là công kích như mưa rền gió dữ của Lục Ly. - Lục Ly, không cần thiết như vậy, ngươi như vậy là không chính chắn. Chúng ta có thể hợp tác, cũng có thể tấn công nhau, khi hợp tác thì ta đâu có xuống tay với ngươi, đúng không nào? Hợp tác xong rồi, mọi người tranh ngươi chết ta sống, đây không phải là rất bình thường à? - Là rất bình thường, cho nên ta nói hợp tác đi, ngươi lên đây rồi nói! - Lục Ly, đừng xem ta như con nít, ta biết nếu ta đi lên thì ngươi chắc chắn dốc hết sức công kích ta. Không cần thiết như vậy, chúng ta tạm hợp sức đi lên, chờ lên rồi ngươi muốn công kích ta, hành hạ ta như thế nào thì ta đều không có ý kiến. Ngươi và ta không hợp tác, hai người đều không lên được. - Ngươi nói có đạo lý, lên đây đi! - Ài, Lục Ly, sao ngươi cứng đầu quá vậy? Hợp tác thì cùng có lợi, xé lẻ là có hại cho đôi bên, cần gì vì một chốc hờn giận ảnh hưởng tiền đồ tương lai của mình? Ngươi phải biết rằng ngươi lần này đắc tội nhiều hoàng tộc cường đại, nếu ngươi không đi vào Thiên Trì thì sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ rất thảm, cho dù không có người giết chết ngươi, nhưng ngươi cũng sẽ chịu đựng ngược đãi không phải con người chịu được! - Ta biết, cho nên... ngươi lên đây đi! Kỳ Thiên Ngữ liên tục truyền âm khổ sở khuyên bảo, Lục Ly không dao động, chỉ giữ một ý là kêu Kỳ Thiên Ngữ lên. Kỳ Thiên Ngữ không ngốc, trước khi bàn bạc xong, hắn mà đi lên thì chỉ có nước ăn đòn, nơi này tùy thời sẽ có Ma Tôn lên, nếu hắn bị thương sẽ rất thảm, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đi lên.
Chương 3979 Quấy nhiễu
Nguyên nhân Kỳ Thiên Ngữ ăn nói khép nép ở đây, thậm chí hơi nịnh nọt Lục Ly là bởi vì không còn cách nào. Không đi bên Càn Lưu được, nếu không thể đi đường này thì Kỳ Thiên Ngữ sẽ bỏ lỡ một cơ duyên nghịch thiên. Thiên Trì! Thân thể mà hắn đang chiếm cứ tuy rằng cũng là hoàng tộc, phía trước không có tư cách đi vào Thiên Trì. Thân thể này hấp thu năng lượng trong ba di cốt Thánh Hoàng, hiện tại trở nên rất cường đại, nếu như có thể đi vào Thiên Trì tu luyện mười năm thì hắn có tự tin rất lớn sau khi đi ra sẽ được sức chiến đấu Ma Tôn hậu kỳ, thậm chí Ma Tôn đỉnh phong. Đến lúc đó hắn là tồn tại đứng đầu Ma Uyên, trừ mấy Thánh Tổ, phỏng chừng ai cũng không dám vô cớ chèn ép hắn. Ngược lại nếu lần này không lên được, không nói Càn Dư chắc chắn sẽ gây sự với hắn, đến lúc đó hắn chẳng những gặp hành hạ không phải con người chịu được, cũng chẳng còn mặt mũi nào. Vấn đề là Lục Ly cứng mềm không ăn, Kỳ Thiên Ngữ đành bó tay. Kỳ Thiên Ngữ ngẫm nghĩ, đành tìm một chỗ ở bên dưới ngồi xếp bằng, chờ cơ hội. Hiện tại không có nhiều Ma Tôn đi lên, không đến phút cuối Kỳ Thiên Ngữ tuyệt đối sẽ không buông bỏ. Kỳ Thiên Ngữ không chịu lên, Lục Ly lười xuống dưới gây sự với hắn, dù sao xuống núi dễ lên núi khó, nếu Kỳ Thiên Ngữ chạy trốn, hắn đuổi theo, chạy qua chạy lại rất tốn sức, chậm trễ thời gian. Lại qua hơn một ngày, phía dưới đột nhiên truyền ra tiếng nổ, Lục Ly cảm ứng một chút, thầm vui vẻ. Không ngờ Càn Dư lại lên, còn đánh với Kỳ Thiên Ngữ. Ầm ầm ầm! Xem bộ dạng hai người ngang sức nhau, đánh cho rất kịch liệt. Càn Dư đặt quyết tâm phải đánh Kỳ Thiên Ngữ hấp hối, Kỳ Thiên Ngữ không thể ngồi chờ chết, vậy chỉ có thể khổ chiến. Càn Cương, Tinh đại nhân ở bên trên đều bị kinh động, bọn họ thả ra từng khói đen bay xuống, bọn họ thông qua khói đen có thể tra xét chiến đấu phía dưới, xem náo nhiệt. Sức chiến đấu của Càn Dư không quá mạnh, Kỳ Thiên Ngữ cũng có một ít bản lĩnh, hai người tám lạng nửa cân, đánh cho túi bụi, sóng khí bùng nổ ập tới chỗ Lục Ly. Trận chiến đấu này đánh khoảng nửa nén hương, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, Càn Dư bị thương nặng hơn một chút, chỉ có thể hùng hổ lùi đi. Kỳ Thiên Ngữ mặt nhăn nhó, hắn không dám ở lại đây, nếu không thì bị Lục Ly hoặc là những người khác tập kích hắn sẽ càng thảm, bất đắc dĩ chỉ có thể rút đi tìm nơi chữa thương. Đã xem xong trò hay, Lục Ly tiếp tục ngồi mòn mỏi, lại đợi hai ngày Huyết Linh Nhi truyền âm đến: - Chủ nhân, ta có ý tưởng rồi, hẳn là có thể bố trí một thần văn trong thời gian ngắn vây khốn cường giả ở bên trên. Nhưng... cường giả kia rất mạnh, chỉ có thể vây khốn khoảng mười giây, không biết ngươi có thể lên được không? - Mười giây? Lục Ly có chút đáng tiếc, nếu như có thể vây khốn thời gian nửa nén hương thì hắn có thể dễ dàng đi lên, mười giây làm tăng độ khó rất lớn. Nhưng có chút ít còn hơn không, hắn truyền âm nói: - Ngươi cứ bố trí, tạm thời đừng kinh động hắn, chờ mệnh lệnh của ta hãy mở ra. - Không được. Huyết Linh Nhi có chút khó xử nói: - Cảm giác lực của Ma Tôn kia rất mẫn tuệ, nếu ta bố trí xong rất có thể bị hắn tra xét được. Chủ nhân, ngươi... có thể quấy nhiễu hắn không? Ta chỉ cần một canh giờ! - Một canh giờ? Lục Ly cắn răng nói: - Được rồi, ta sẽ hấp dẫn sự chú ý của hắn, nếu ta ngừng thì ngươi cũng dừng lại, ta đi lên làm hắn chú ý ta, ngươi lại bố trí. Huyết Linh Nhi bố trí thần văn chỉ có thể vây khốn mười giây, phải đánh bất ngờ mới có thể thấy hiệu quả, vậy không thể khiến Càn Cương tra xét được, cho nên hắn nhất định phải đi hấp dẫn sự chú ý của Càn Cương. Hắn chậm rãi đứng lên, bước lên trên. Càn Cương ở trên cao mở mắt ra, chờ Lục Ly đi lên vài chúc bước thì lên tiếng: - Bổn tọa còn cho rằng ngươi thật sự kiềm chế được, ha ha! Tinh đại nhân cũng mở mắt ra, nàng luôn chờ xem náo nhiệt, Lục Ly lâu như vậy không động đậy khiến nàng rất thất vọng, không ngờ cuối cùng Lục Ly vẫn nhúc nhích. Tinh đại nhân không có địch ý quá lớn với nhân tộc, ngược lại rất tò mò với nhân tộc. Trung Vương Giới được gọi là trung tâm của toàn bộ Tam Trọng Thiên, tại sao có thể luôn bị nhân tộc chiếm cứ? Năm đó Ma Tôn cử nhiều cường giả rầm rộ tiến công, cuối cùng thua trắng quay về, điều này đã chứng minh một vấn đề. Đương nhiên, Tinh đại nhân hơi xem thường Lục Ly, đầu hàng là biểu hiện hèn nhát, mặc kệ vì nguyên nhân gì, Lục Ly đầu hàng thì không phải anh hùng hào kiệt thật sự, nàng thân là thiên chi kiêu nữ của Ma Uyên, hơi gai mắt hắn. Lục Ly võ trang đầy đủ, từng bước một đi lên, hiện tại hắn cách Càn Cương khoảng ba nghìn trượng, tốc độ của hắn rất chậm, muốn xông tới ít nhất cần nửa nén hương. Khoảng cách ba nghìn trượng, nếu là lúc bình thường thì Lục Ly một giây có thể vượt qua trên vạn dặm. Càn Cương ở bên trên không sốt ruột công kích, mà là đợi Lục Ly đi lên. Lục Ly từng bước vững chắc đi lên, cố ý đi thật chậm, đi một hồi hắn còn lấy Hào Giác ra, ngưng tụ pháp tướng, thoạt trông tùy thời sẽ công kích. Lục Ly làm như vậy là vì hấp dẫn sự chú ý của Càn Cương. Đúng là Càn Cương nhìn chằm chằm Lục Ly, khóe miệng lạnh lẽo. Càn Cương chiếm cứ địa lợi, sức chiến đấu mạnh hơn Lục Ly thì sợ cái gì? Thật ra hiện tại hắn có thể công kích, nhưng hắn muốn đợi Lục Ly lên thêm chút nữa, cho Lục Ly hy vọng, lại khiến Lục Ly tuyệt vọng, như vậy chơi mới vui. Một nghìn trượng, một nghìn năm trăm trượng, hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng! Cách Càn Cương chỉ có năm trăm trượng, Càn Cương còn chưa ra tay, Lục Ly ngược lại ra tay, pháp tướng của hắn xé gió lao đi, đồng thời hắn thả ra linh hồn chi kiếm, còn thổi Hào Giác. Chỉ tiếc Càn Cương lập tức biến thành hư ảnh biến mất tại chỗ, tiếp đó mặt đất đột nhiên chấn động, một đống quả cầu màu đen to lớn đột nhiên xuất hiện, nhanh như tia chớp lăn xuống dưới. - Quả cầu năng lượng? Lục Ly cảm ứng một chút, trong mắt tràn ngập khổ sở.
Chương 3980 Niềm vui bất ngờ
Bên trong đám quả cầu đen này đều là năng lượng cường đại, có lẽ hắn có thể đánh nát, nhưng quả cầu năng lượng nổ thì sóng xung kích mạnh mẽ sẽ hất hắn rớt xuống dễ dàng. Bùm! Pháp tướng và quả cầu đen thứ nhất va chạm vào nhau, quả nhiên phát sinh vụ nổ lớn, không gian bốn phía bị xé rách, nếu không phải dưới đất có thiên địa thần văn cường đại thủ hộ, phỏng chừng ngọn núi này đã bị nổ sập. Tuy Lục Ly cố gắng ổn định thân hình, nhưng không thể tránh khỏi bị đẩy lui mấy trăm trượng, mà giờ khắc này quả cầu đen thứ hai lại lăn xuống, phía sau có quả cầu đen liên tục lăn xuống. - Lùi! Lục Ly biết nếu hắn không lùi thì chờ đợi hắn sẽ bị nổ thành trọng thương, thậm chí sẽ bị nổ chết. Loại công kích này của Càn Cương quá bá đạo, rất thích hợp địa hình như ở đây, lợi hại còn hơn công kích băng tầng của Càn Lưu. Lên núi khó, xuống núi thì nhanh, Lục Ly lắc người đã lui xuống, nhanh chóng tránh qua một bên. Một đám quả cầu đen lăn xuống dưới núi, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Ầm! - A!!! Lúc này bên dưới đột nhiên có một Ma Tôn đi lên, trong phút chốc phản ứng không kịp bị quả cầu đen đụng vào, thoáng chốc bị nổ rớt xuống, hắn vô cùng u oán rống to: - Càn Cương, chúng ta không oán không thù, tại sao ngươi muốn công kích hả? Oong! Đống quả cầu đen đột nhiên tan biến, Càn Cương cũng không ngờ rằng giờ phút này có Ma Tôn đi lên, hắn lập tức xuất hiện ngay tại chỗ, ngượng ngùng vuốt sống mũi, nhưng không giải thích. Địa vị của Càn Cương trong Ma Uyên rất cao, cho dù ngộ thương Ma Tôn này cũng không tính cái gì, Ma Tôn kia tối đa chỉ dám nói ngoài miệng. - Đi! Lục Ly lại xông lên, hắn không nghĩ ra cách phá giải quả cầu đen, nhưng hắn phải xông lên, hắn cần đánh yểm trợ cho Huyết Linh Nhi. Càng kéo dài thời gian càng dễ bị Càn Cương phát hiện. Lục Ly quát to: - Càn Cương, có ngon thì để ta tới gần thêm chút nữa, ta có thể bóp chết ngươi dễ như chơi! Ngươi chiếm cứ địa lợi thì là anh hùng hảo hán gì? - Ha ha ha! Càn Cương cười lớn nói: - Được thôi, ngươi lên đi, ta cho ngươi tới gần một chút, xem ngươi làm sao giết ta? Lục Ly sải bước vọt lên, trong tay lấy ra một số thứ kỳ lạ, đó là các món báu vật, thí dụ như một cây Cửu Bảo Liên Đăng xoay tròn quanh hắn, thí dụ như một cây quạt lông vũ lấp lánh thần quang. Mấy thứ này đều không có tác dụng quá lớn, Lục Ly chỉ dùng để hấp dẫn Càn Cương chú ý. Chắc chắn Huyết Linh Nhi đang bố trí pháp trận thần văn, Lục Ly phải giúp Huyết Linh Nhi tranh thủ thời gian. - Ha ha! Càn Cương nhìn thấy Lục Ly lấy ra báu vật, vẻ mặt xem nhẹ, hắn còn lấy ra một linh quả ung dung nhai, biểu cảm châm chọc đến đỉnh. Hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng! Càn Cương quả nhiên không công kích, Lục Ly chuẩn bị linh hồn chi kiếm, còn lấy ra Hào Giác, lại lên hai trăm trượng, lúc hắn đang chuẩn bị công kích thì Càn Cương lại biến thành hư ảnh, biến mất không còn dấu vết. Bùm bùm bùm bùm! Tiếp đó lại là một đám quả cầu đen đột nhiên xuất hiện, mang theo khí thế kinh thiên lăn xuống, Lục Ly liên tục thả ra công kích đánh nổ hai quả cầu, nhưng hắn một lần nữa bị chấn lui xuống. Cuối cùng hắn không còn cách nào, chỉ có thể lùi nhanh xuống, tránh sang một bên. Giọng nói đùa cợt của Càn Cương vang lên: - Tiếp tục lên đi chứ! Lục Ly lộ biểu cảm rối rắm, nếu pháp trận thần văn của Huyết Linh Nhi vô dụng, có Càn Cương canh giữ ở bên trên thì Lục Ly không thể lên được, không có bất cứ cơ hội. Đòn công kích quả cầu đen của Càn Cương trong địa thế ở đây thì không thể phá được. Cho dù sức chiến đấu ngang ngửa Càn Cương, miễn là hắn ở bên trên, cường giả ở dưới không bao giờ lên được. Quả cầu đen nổ tung cực kỳ khủng bố, còn liên tục không ngừng lăn xuống, có thể chịu đựng vài quả cầu, ngươi có thể chịu đựng mấy chục, trên trăm cái không? Ước chừng Càn Cương có thể thả ra vô tận, ai có thể đi lên? Lục Ly không có nghỉ ngơi, tiếp tục đi lên, tốc độ của hắn thả chậm, như vậy có thể câu giờ nhiều hơn. Một canh giờ nói dài thì rất dài, nói ngắn thì cũng ngắn, liên tục trùng kích khoảng mười lần, phỏng chừng Huyết Linh Nhi thành công bố trí. Lần thứ ba không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thất bại, Lục Ly còn bị thương. Không phải Lục Ly không thể lùi nhanh xuống, hắn cố ý bị thương, vì tê liệt Càn Cương, vì khiến Càn Cương ‘vui vẻ’, vì khiến Càn Cương đặt sự chú ý vào hắn chứ không phải lòng đất. Lục Ly còn chửi lộn với Càn Cương. Càn Cương nhìn thấy Lục Ly bị thương, có chút hưng phấn, khiêu khích Lục Ly tiếp tục đi lên. Lục Ly ăn mấy viên dược chữa thương, nghỉ ngơi thời gian nửa nén hương, dường như ‘không nhịn được’ lại xông lên, lần này hắn thả ra Trật Tự Thần Liên liên tục công kích quả cầu đen, đánh nát bốn cái, nhưng hắn cũng bị chấn lui xuống, tình trạng vết thương càng nặng một chút. - Ha ha ha! Càn Cương rất vui vẻ, cười to không thôi, hắn cho rằng Lục Ly càng giống như tên hề, hắn ở dưới sân khấu ném đồng tiền, khiến tên hề lăn lộn dưới đất chọc hắn cười. - Nhãi ranh Lục Ly! Tra xét được Lục Ly ăn dược chữa thương ngồi xếp bằng trên mặt đất chữa thương, Càn Cương tiếp tục khiêu khích nói: - Còn dám đi lên không? Lục Ly tức giận mở mắt ra nói: - Con ngoan Càn Cương, ngươi chỉ biết một chiêu công kích này sao? Có ngon thì thả ra công kích khác ngăn trở ta xem? - Có gì không dám? Dường như Càn Cương sợ Lục Ly không dám lên, hào sảng nói: - Được rồi, ngươi lên đây đi, lần này ta không thả ra Hắc Nguyên Cầu! - Tốt, ngươi chờ đấy, xem lần này ta có đi lên làm chết ngươi không! Lục Ly tức giận rống to một tiếng, nhắm mắt ngồi xếp bằng chữa thương. Lần này chữa thương mất khoảng một nén hương, hắn lại lần nữa đứng lên. Chờ Lục Ly xông đến khoảng cách hai nghìn năm trăm trượng thì Càn Cương biến mất, theo sau trên đỉnh đầu Lục Ly xuất hiện những bàn tay to màu đen, những bàn tay liên tục vỗ xuống như Thái Sơn đè đầu. Bùm! Lục Ly chỉ chống đỡ giây lát thì thua, thân thể lăn xuống, bị thương nặng hơn nữa.
- Kỳ Thiên Ngữ! Giờ phút này Kỳ Thiên Ngữ đã bị Càn Lưu đánh trúng, bả vai trái đầm đìa máu tươi, nhưng hắn lại không quan tâm cái gì, thân thể biến thành hư ảnh, mắt dọc của hắn cũng sáng lên, bắn ra một đạo hắc quang. - Oanh! Trật Tự Thần Liên của Lục Ly quét tới, Càn Lưu bị công kích linh hồn của Lục Ly đánh trúng, mặc dù linh hồn không bị tổn thương quá mạnh, nhưng giờ phút này lại là không cách nào bảo trì thân thể tiếp tục duy trì hư ảnh, bị hiển lộ ra. Trật Tự Thần Liên quét tới, đánh trúng vào hắn, bên ngoài cơ thể hắn ngưng hiện ra một kiện chiến giáp, nhưng cũng chỉ bảo vệ được thân trên, thương thế phía dưới rất nghiêm trọng. - Aaa! Kỳ Thiên Ngữ phối hợp rất đúng lúc, thân thể từ hư thể biến thành thực thể, đột nhiên lợi trảo chộp tới Càn Lưu. Bên kia, trong mắt Lục Ly lại bắn ra hai đạo kim quang lấp lánh, hai thanh linh hồn chi kiếm tiếp tục bắn ra, tiếp tục công kích linh hồn Càn Lưu. - Oanh! Đột nhiên Càn Lưu đánh ra một đòn công kích, tiếng nổ kịch liệt vang lên, Kỳ Thiên Ngữ từ giữa không trung bị đè ép xuống, trước ngực và trên mặt toàn là máu thịt be bét. Trật Tự Thần Liên trong tay Lục Ly lại phát sáng lên, ánh mắt Càn Lưu lộ ra vẻ tức giận, giờ phút này công kích bên trong linh hồn hắn rất mãnh liệt, hắn biết nếu như còn không rút đi, có lẽ sẽ bị Lục Ly và Kỳ Thiên Ngữ làm trọng thương, đến lúc đó khẳng định sẽ bị hai người tra tấn. - Coi như lần này vận khí ngươi tốt, chờ thi đấu kết thúc, nhất định ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi! Càn Lưu đùng đùng nổi giận hét lớn một tiếng, thân thể phóng lên phía trên, rất nhanh đã hóa thành hư ảnh biến mất không thấy. Lục Ly cảm ứng một phen, xác định Càn Lưu đã đi, lập tức thở ra một hơi thật dài. Hắn không có bất cứ do dự, cũng không có đi quản sự sống chết của Kỳ Thiên Ngữ, thân thể bước nhanh vọt lên trên. Kỳ Thiên Ngữ đang nằm giữa đường, trông yếu ớt như du hồn, dường như bị tổn hại nặng. Lục Ly rất muốn đập chết Kỳ Thiên Ngữ luôn, nhưng hắn không muốn bị nhốt mười vạn năm. Không phải mấy trăm, mấy nghìn năm, mà là mười vạn năm. Nghĩ đến bị nhốt mười vạn năm, Lục Ly thà chết còn hơn. Cho nên tuy rằng giờ phút này Kỳ Thiên Ngữ nằm sấp dưới đất như con chó chết, nhưng Lục Ly vẫn cố kiềm nén sát ý trong lòng, mặc kệ. Cách Kỳ Thiên Ngữ chỉ có mười trượng, Lục Ly đang chuẩn bị đi lên ném Kỳ Thiên Ngữ xuống, nhưng vào thời khắc này Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm lại đây: - Chủ nhân, cẩn thận, người kia muốn hại ngươi! Lục Ly thoáng chốc dựng đứng lông tơ, trong mắt cũng lộ ra lãnh ý, hắn vào thời khắc này cảm giác được không thích hợp, năng lượng đang nhanh chóng tụ tập trong thân thể của Kỳ Thiên Ngữ. Xoẹt! Kỳ Thiên Ngữ động, thân thể của hắn biến thành hư ảnh, tiếp đó ngưng tụ thành những con rồng đen to lớn xé gió lao đi, mãnh liệt công kích Lục Ly. Lục Ly nổi giận, mới vừa qua sông Kỳ Thiên Ngữ đã muốn dỡ cầu? Người này thật sự là ác độc đến cực độ. Lục Ly phản ứng rất nhanh, sớm thành công ngưng tụ pháp tướng bay vút đi, pháp tướng và hắc long va chạm vào nhau. Vang tiếng nổ điếc tai, sóng khí khủng bố khuếch tán, cơ thể Lục Ly bị sóng khí va chạm lăn xuống. Kỳ Thiên Ngữ bị sóng khí trùng kích, bản thân hắn bị thương giờ lại bị va chạm, vết thương càng nặng. Hắn quay đầu nhìn Lục Ly, trong mắt lộ ra một chút tiếc nuối. Mới rồi Kỳ Thiên Ngữ định chờ Lục Ly lại gần thì bất ngờ bật dậy, đánh lén làm Lục Ly tổn hại nặng. Không ngờ rằng Lục Ly cảnh giác như vậy, phản ứng quá nhanh. Nếu không có hy vọng tập kích thì Kỳ Thiên Ngữ không bắt buộc, hắn biết với năng lực của mình rất khó ngăn lại Lục Ly, chỉ có thể cấp tốc vọt lên trên. - Hừ! Lục Ly hừ lạnh một tiếng, hắn lao nhanh đến, trong mắt của hắn sát khí đằng đằng, nếu như cho hắn đuổi theo kịp Kỳ Thiên Ngữ thì hắn nhất định cho người này sống không bằng chết. Lục Ly đuổi theo, vượt qua cửa ải, cảm ứng thì phát hiện Kỳ Thiên Ngữ biến mất. Lục Ly tiếp tục chạy nhanh tới trước, đuổi theo vài dặm vẫn không thấy người đâu. Lục Ly biết chắc chắn Kỳ Thiên Ngữ chạy trốn từ phương hướng khác, muốn tìm được hắn hơi khó. Lục Ly chỉ có thể nghỉ ngơi chữa thương, đã trải qua cửa ải này, cách đỉnh thứ phong hẳn là không xa. Hắn suy đoán khi mình lên thứ phong chắc chắn sẽ có Ma Tôn chặn đường, chỉ cần xông qua ải đó thì hắn có thể đến đỉnh núi. Cho nên Lục Ly chỉ còn một cửa ải khó cuối cùng, hắn nhất định phải dốc hết sức ứng phó, giữ trạng thái tốt nhất. Lục Ly nghỉ ngơi tròn một ngày, còn ngủ một giấc, các loại trạng thái đạt đến đỉnh phong. - Đi! Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi mở đường, một đường lấy tốc độ nhanh nhất lao lên đỉnh núi, lần này rất thuận lợi, trừ dọc đường gặp một lần thần văn. Lần này thần văn càng thêm cường đại, Lục Ly dùng hết các loại thủ đoạn mới miễn cưỡng xông lên. Hắn bị thương nặng, không thể không tìm một chỗ chữa thương, lần này hắn nghỉ ngơi ba ngày mới tiếp tục tiến lên, rất thuận lợi tiến lên hai ngày, hắn đến bên dưới đỉnh núi, đã có thể nhìn thấy đỉnh núi. Tuy rằng có sương trắng dày đặc nhưng Lục Ly vẫn loáng thoáng thấy đỉnh núi kia, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác đỉnh núi còn có bóng người, hẳn là có người sớm đi lên. Lục Ly chậm rãi bước lên đỉnh núi, trọng lực ở đây giống lúc trước, không tăng thêm, nhưng Lục Ly tin tưởng lại đi một khoảng cách, trọng lực chắc chắn sẽ tăng lên mảng lớn, hơn nữa trước khi tới đỉnh núi tuyệt đối có Ma Tôn chờ chặn lại hắn. Một trăm trượng, một nghìn trượng, năm nghìn trượng! Trên người Lục Ly đột nhiên chùng xuống, thoáng chốc cảm giác trọng lực nặng gấp mười lần, không thẳng sống lưng nổi. Lục Ly ngước nhìn lên trên, cảm giác cách đỉnh núi dài nhất chỉ cỡ vạn trượng, nhưng khoảng cách này cũng là khó rút ngắn nhất. - Chủ nhân, có cường giả Ma Uyên trấn thủ giữa sờn núi! Huyết Linh Nhi truyền âm chứng thực suy đoán của Lục Ly, nàng còn truyền âm nói: - Lên đỉnh núi chỉ có hai con đường, nhưng đều có cường giả cấp bậc Ma Tôn canh chừng, trong đó có một Ma Tôn là cường giả đã chiến đấu với ngươi!
Chương 3977 Ta là tới xem náo nhiệt
- Càn Lưu! Trong lòng Lục Ly trầm xuống, dọc đường đi hắn không gặp Càn Lưu, hắn biết chắc Càn Lưu đã đi đằng trước, nhưng không ngờ nhanh như vậy, chờ hắn ở giữa sườn núi. Đỉnh núi này cheo leo như lúc trước, hơn nữa trọng lực mạnh hơn trước gấp mười lần, xác suất đi lên cơ hồ bằng không. Lần này không có Kỳ Thiên Ngữ cùng hắn hợp sức công kích. Cho dù có Kỳ Thiên Ngữ ở đây, phỏng chừng Càn Lưu cũng sẽ không cho hắn cơ hội. Hai con đường đều bị chặn kín! Lục Ly hít một hơi thật sâu, bất kể như thế nào thì sắp tới nơi rồi, hắn vẫn muốn thử leo lên, có thành công hay không đều không sao cả, ít nhất hắn cố gắng rồi. Hắn từng bước một đi lên trên, hắn hỏi thăm một phen, lựa chọn đi đường vòng qua bên kia. Lục Ly thật sự không muốn chạm mặt Càn Lưu, tên này lúc trước bị hắn và Kỳ Thiên Ngữ hợp sức công kích một lần, sẽ không lại cho hắn cơ hội, cho nên Lục Ly tuyệt đối không qua được chỗ Càn Lưu trấn thủ, chỉ có thể đi bên kia thử thời vận. Đi đường vòng nửa canh giờ, Lục Ly đến dưới cửa ải bên kia, hắn cảm ứng được cường giả Ma Tôn ở bên trên, cảm ứng một lát sau lòng hắn chìm vào đáy cốc. Bởi vì Ma Tôn này có hơi thở mạnh còn hơn Càn Lưu, kết hợp tình huống Kỳ Thiên Ngữ đã nói, thân phận của Ma Tôn này đã rõ, Càn Cương! Ba thiên tài của Ma Uyên, Càn Tinh, Càn Cương và Càn Lưu! Càn Cương này xếp hạng còn trên Càn Lưu, thực lực không cần hoài nghi, tuyệt đối là Ma Tôn hậu kỳ, nhưng chưa đến Ma Tôn đỉnh phong, phỏng chừng có thủ đoạn rất lợi hại. - Lục Ly! Lục Ly chần chừ một chốc không đi lên, Ma Tôn ở bên trên hét lên: - Sao không lên đây? Bổn tọa ở đây đợi ngươi thật lâu. Lục Ly suy nghĩ một hồi, truyền lời: - Dám hỏi có phải là Càn Cương đại nhân? - Đúng là bổn tọa! Càn Cương cười nói: - Ngươi không cần kêu ta đại nhân, cũng không cần lôi kéo làm quen, ngày đó ở Thánh Sơn, khi ngươi chặt đứt cánh tay của đệ đệ của ta thì có từng nghĩ đến hôm nay? - A... Lục Ly biết hôm nay không cách nào dàn xếp, một bên là Càn Lưu cực kỳ căm hận nhân tộc, bên kia là Càn Cương có thù với hắn, dù hắn đi bên nào đều sẽ bị mạnh mẽ ngăn chặn, muốn đi lên khó như lên trời. Lục Ly suy nghĩ một hồi, vẫn không chết tâm hỏi: - Nhất định phải như vậy sao? Không thể bàn lại? - Ngươi có thể bàn! Càn Cương cười cợt: - Ngươi có quyền lợi bàn, ta có quyền không nghe, ta chỉ muốn nói cho ngươi một câu nói, muốn lên đỉnh núi trừ phi ngươi đánh ta bị thương nặng, nếu không thì không có cửa! Cộp cộp cộp! Bên trên đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lục Ly và Càn Cương cùng nhìn lên trên, trông thấy một bóng dáng xinh đẹp. Không ngờ Tinh đại nhân từ đỉnh núi đi xuống. Nhưng nàng ngừng lại bên trên Càn Cương mấy trăm trượng, nàng cười híp mắt nhìn phía dưới, phất tay nói: - Các ngươi tùy ý, ta ở trên đó chán quá nên xuống xem náo nhiệt. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không can thiệp các ngươi. Càn Ly, nếu ngươi có thể đi lên ta cũng sẽ không ngăn ngươi! - Xem náo nhiệt... Lục Ly có chút câm nín, hắn ở đây liều mạng, Tinh đại nhân này ở một bên xem náo nhiệt? Điều này khiến hắn cảm giác giống như một diễn trò hài, mình ở trên sân khấu biểu diễn, Tinh đại nhân ở dưới đài xem kịch. - Phù phù! Lục Ly rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, đây là cửa ải cuối cùng. Nếu hắn đã đến nơi này, vậy phải dốc hết sức thử xem, nếu không thì cố gắng trước đó sẽ thất bại trong gang tấc. Hắn cũng không có sốt ruột, bởi vì lúc này bên trên chỉ có năm Ma Tôn, tức là còn có năm danh ngạch, lên sớm hay muộn đều giống nhau. Hắn không có động, mà là cẩn thận quan sát cảm ứng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn liền đứng ở phía dưới, trợn to mắt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện của Càn Cương ở bên trên, cảm ứng tình huống bốn phía. Đồng thời hắn truyền âm cho Huyết Linh Nhi, khiến Huyết Linh Nhi nhìn xem có cách nào hay không. Thời gian dần trôi, Lục Ly đứng nửa ngày, Càn Cương và Tinh đại nhân ở bên trên chờ cả buổi, không thấy Lục Ly không có bất cứ động tĩnh. Càn Cương có chút không kiên nhẫn. Trong mắt Tinh đại nhân lộ ra một chút thất vọng, phía trước nàng ở Thánh Sơn nhìn thấy Lục Ly dám ra tay, nàng hơi thưởng thức sự vũ dũng của Lục Ly, nhưng không ngờ bây giờ Lục Ly nhát như vậy? Lại qua nửa ngày, Lục Ly vẫn không động, ngược lại ngồi xếp bằng tại chỗ, dường như chuẩn bị tu luyện, nghỉ ngơi tại đây. Càn Cương đợi lâu như vậy thật sự không kiên nhẫn nữa, hét lên: - Nhãi ranh nhân tộc, nếu không có gan thì lăn xuống núi đi, muốn lên núi thì xông lên này, đồ phế vật! Lục Ly mở mắt ra, vẻ mặt đùa cợt nói: - Phế vật? Ngươi không phải phế vật, vậy ngươi xuống dưới để ta đi lên, ngươi xông lên thử? Chẳng phải ngươi được gọi là một trong ba thiên tài Thánh Uyên gì đó sao? Không có lá gan đấu một trận công bằng với ta sao? - Đương nhiên có! Càn Cương lạnh lùng cười: - Nhưng không phải hiện tại, chờ về sau bổn tọa sẽ cho ngươi cơ hội đánh công bằng. Đừng dùng phép khích tướng cấp thấp kiểu này với bổn tọa, bổn tọa không phải con nít ba tuổi, không mắc mưu của ngươi. - Đã như vậy, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Ồn ào! Lục Ly xem nhẹ nhìn lướt qua, nói: - Ngươi ở trên đó canh giữ, làm tốt bổn phận chó giữ cửa của ngươi đi, khi nào ta muốn đi lên tự nhiên sẽ đi lên, nếu ta không muốn đi, ngươi quỳ cầu ta cũng vô dụng! - Ngươi...! Càn Cương thoáng chốc lửa giận ngút trời, sát khí trên người cuồn cuộn, suýt chút lao xuống công kích Lục Ly. Thân phận của hắn là gì? Người thứ hai trong thế hệ trẻ Ma Uyên, trừ tên biến thái Tinh đại nhân ra, không ai có thể so sánh. Gia tộc của Càn Cương cũng vô cùng cường đại, một trong mấy gia tộc lớn mạnh nhất Ma Uyên, không nói đến Càn Cương có uy vọng siêu cao trong thế hệ trẻ, dù ở trong cường giả thế hệ trước cũng có uy danh lừng lẫy, không có Ma Tôn coi thường hắn. Một tên nhân tộc đầu hàng mà ngông cuồng như thế? Cường giả của Ma Uyên còn không dám nói chuyện kiểu đó với hắn, nghịch tặc nhân tộc này dám mắng hắn là chó giữ cửa?
Chương 3978 Mặt dày vô sỉ
Hắn nổi giận đùng đùng lườm Lục Ly mấy cái, hắn đứng lên đi vòng quanh, ngoái đầu nhìn Tinh đại nhân, thấy khóe môi nàng hơi cong lên, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại. Phép khích tướng của Lục Ly quá lợi hại, hiện tại Càn Cương chiếm cứ địa lợi, chiếm môi trường chiến đấu mạnh hơn thì tại sao phải đi xuống đánh với Lục Ly? Chiến đấu thật sự là không cần biết mưu kế gì, có thể thắng là bản lĩnh. Nếu như là chiến đấu chân thực, đánh mất lý trí, sơ sẩy một cái là chết ngay. Càn Cương có thể tu luyện đến cảnh giới hiện tại tự nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh bình tĩnh lại. Càn Cương không nói nhiều với Lục Ly, ngồi xếp bằng tại chỗ, không quan tâm gì nữa. Lục Ly đi lên thì hắn sẽ chặn lại, không lên thì tùy, về sau còn nhiều cơ hội trả thù Lục Ly. Càn Cương biết rõ nếu cho Lục Ly đi vào Thiên Trì tu luyện, không chừng thực lực rất nhanh sẽ tăng mạnh, đến lúc đó muốn trả thù Lục Ly sẽ càng khó khăn. Lục Ly cũng không có tiếp tục nói nhảm, nếu Càn Cương không mắc câu thì nói cái gì đều không có ý nghĩa. Hắn tiếp tục ngồi xếp bằng chờ đợi, so đấu kiên nhẫn với Càn Cương, cũng tìm kiếm cơ hội. Nơi này cheo leo như phía trước, trọng lực mạnh gấp mười lần, cộng thêm Càn Cương rất có thể mạnh hơn Càn Lưu vài phần. Cho nên nơi này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lục Ly tuyệt đối lên không nổi. Hắn tối đa chỉ có một lần cơ hội đi lên, hắn đang chờ đợi cơ hội này. Huyết Linh Nhi luôn tra xét, Lục Ly suy nghĩ một hồi truyền âm hỏi: - Huyết Linh Nhi, ngươi có biện pháp bố trí một ít thần văn ảnh hưởng Ma Tôn kia không? - Có chút khó khăn! Huyết Linh Nhi thành thực nói: - Thiên địa thần văn ở đây rất cường đại, bố trí trong thiên địa thần văn thì siêu khó khăn, bởi vì thần văn ở đây có lẽ sẽ bài xích. Ta thử xem, cố gắng hết sức bố trí thử! - Ngươi không cần bố trí thần văn đặc biệt cường đại! Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm: - Ngươi chỉ cần quấy nhiễu hắn là được, cho ta đi lên là được, không cần giết chết hắn, ta chỉ muốn đi lên mà thôi. - Hiểu rõ, ta cố gắng! Huyết Linh Nhi truyền âm một câu, sau đó im lặng xuống. Lục Ly biết khi không nắm chắc Huyết Linh Nhi sẽ không hứa, nếu nàng nói có thể bố trí thành công thì hy vọng rất lớn. Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt ba ngày đã qua, Càn Cương không có bất cứ động tĩnh, Lục Ly vẫn luôn không tìm được cơ hội, hắn cũng không có mạo muội hành động. Ngày thứ tư, trên núi có thêm một Ma Tôn, rõ ràng là từ bên Càn Lưu. Lục Ly không bận tâm. Còn có bốn danh ngạch, hắn còn có cơ hội. Đương nhiên cho dù hắn để ý cũng không có ý nghĩa, bởi vì hắn không lên được. Bây giờ Lục Ly đặt hy vọng lên người Huyết Linh Nhi, chỉ chờ Huyết Linh Nhi bố trận thành công, đến lúc đó hắn sẽ có một tia hy vọng. Không phải Lục Ly muốn đánh bại Càn Cương, chỉ cần có thể xông tới thì tốt rồi. Thời gian lại lần nữa qua bốn ngày, lại một Ma Tôn đi lên, đi từ phương hướng chỗ Càn Lưu. Trong lòng Lục Ly vẫn bình tĩnh, không có một chút sốt ruột, hắn biết nóng nảy không ích gì. Hắn càng là sốt ruột, càng không lên được, Càng Cương càng vui vẻ. Lục Ly ngồi khoanh chân như lão tăng nhập định, chờ nửa ngày sau, có người đến từ sau lưng Lục Ly, hắn cảm ứng một phen, thoáng chốc lộ ra sát ý dày đặc, bởi vì người đến đúng là Kỳ Thiên Ngữ. Hơn nữa xem tình huống thì Kỳ Thiên Ngữ vẫn từ bên kia vòng qua, rõ ràng nhìn thấy Càn Lưu, biết không thể lên được nên đi qua chỗ này thử vận may. Kỳ Thiên Ngữ đi lên trên, rất nhanh cũng phát hiện ra Lục Ly ở trên này, hắn dừng bước chân, khóe miệng lộ ra cay đắng. Lục Ly không nói chuyện, cũng không có bất cứ hành động, chờ Kỳ Thiên Ngữ lên. Kỳ Thiên Ngữ trầm ngâm giây lát, vẫn đi lên, nhưng ngừng lại cách Lục Ly nghìn trượng, truyền âm nói: - Lục Ly, trùng hợp thật, lại chạm mặt? Bên trên chắc có cường giả ngăn chặn? Hay là chúng ta lại hợp tác một phen? Chỉ cần lên đây là chúng ta đều có thể đi vào Thiên Trì. Lục Ly rất muốn cảm khái một câu, hắn đời này đều chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như vậy, nhưng hắn suy nghĩ một hồi mặt không cảm xúc truyền âm nói: - Được, ngươi lên trước rồi tính tiếp, chúng ta từ từ thương lượng hợp tác như thế nào. Kỳ Thiên Ngữ ở phía dưới vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn rất rõ ràng Lục Ly tuyệt đối không phải mời hắn đi lên thương nghị, hắn mà đi lên thì chờ đợi hắn sẽ là công kích như mưa rền gió dữ của Lục Ly. - Lục Ly, không cần thiết như vậy, ngươi như vậy là không chính chắn. Chúng ta có thể hợp tác, cũng có thể tấn công nhau, khi hợp tác thì ta đâu có xuống tay với ngươi, đúng không nào? Hợp tác xong rồi, mọi người tranh ngươi chết ta sống, đây không phải là rất bình thường à? - Là rất bình thường, cho nên ta nói hợp tác đi, ngươi lên đây rồi nói! - Lục Ly, đừng xem ta như con nít, ta biết nếu ta đi lên thì ngươi chắc chắn dốc hết sức công kích ta. Không cần thiết như vậy, chúng ta tạm hợp sức đi lên, chờ lên rồi ngươi muốn công kích ta, hành hạ ta như thế nào thì ta đều không có ý kiến. Ngươi và ta không hợp tác, hai người đều không lên được. - Ngươi nói có đạo lý, lên đây đi! - Ài, Lục Ly, sao ngươi cứng đầu quá vậy? Hợp tác thì cùng có lợi, xé lẻ là có hại cho đôi bên, cần gì vì một chốc hờn giận ảnh hưởng tiền đồ tương lai của mình? Ngươi phải biết rằng ngươi lần này đắc tội nhiều hoàng tộc cường đại, nếu ngươi không đi vào Thiên Trì thì sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ rất thảm, cho dù không có người giết chết ngươi, nhưng ngươi cũng sẽ chịu đựng ngược đãi không phải con người chịu được! - Ta biết, cho nên... ngươi lên đây đi! Kỳ Thiên Ngữ liên tục truyền âm khổ sở khuyên bảo, Lục Ly không dao động, chỉ giữ một ý là kêu Kỳ Thiên Ngữ lên. Kỳ Thiên Ngữ không ngốc, trước khi bàn bạc xong, hắn mà đi lên thì chỉ có nước ăn đòn, nơi này tùy thời sẽ có Ma Tôn lên, nếu hắn bị thương sẽ rất thảm, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đi lên.
Chương 3979 Quấy nhiễu
Nguyên nhân Kỳ Thiên Ngữ ăn nói khép nép ở đây, thậm chí hơi nịnh nọt Lục Ly là bởi vì không còn cách nào. Không đi bên Càn Lưu được, nếu không thể đi đường này thì Kỳ Thiên Ngữ sẽ bỏ lỡ một cơ duyên nghịch thiên. Thiên Trì! Thân thể mà hắn đang chiếm cứ tuy rằng cũng là hoàng tộc, phía trước không có tư cách đi vào Thiên Trì. Thân thể này hấp thu năng lượng trong ba di cốt Thánh Hoàng, hiện tại trở nên rất cường đại, nếu như có thể đi vào Thiên Trì tu luyện mười năm thì hắn có tự tin rất lớn sau khi đi ra sẽ được sức chiến đấu Ma Tôn hậu kỳ, thậm chí Ma Tôn đỉnh phong. Đến lúc đó hắn là tồn tại đứng đầu Ma Uyên, trừ mấy Thánh Tổ, phỏng chừng ai cũng không dám vô cớ chèn ép hắn. Ngược lại nếu lần này không lên được, không nói Càn Dư chắc chắn sẽ gây sự với hắn, đến lúc đó hắn chẳng những gặp hành hạ không phải con người chịu được, cũng chẳng còn mặt mũi nào. Vấn đề là Lục Ly cứng mềm không ăn, Kỳ Thiên Ngữ đành bó tay. Kỳ Thiên Ngữ ngẫm nghĩ, đành tìm một chỗ ở bên dưới ngồi xếp bằng, chờ cơ hội. Hiện tại không có nhiều Ma Tôn đi lên, không đến phút cuối Kỳ Thiên Ngữ tuyệt đối sẽ không buông bỏ. Kỳ Thiên Ngữ không chịu lên, Lục Ly lười xuống dưới gây sự với hắn, dù sao xuống núi dễ lên núi khó, nếu Kỳ Thiên Ngữ chạy trốn, hắn đuổi theo, chạy qua chạy lại rất tốn sức, chậm trễ thời gian. Lại qua hơn một ngày, phía dưới đột nhiên truyền ra tiếng nổ, Lục Ly cảm ứng một chút, thầm vui vẻ. Không ngờ Càn Dư lại lên, còn đánh với Kỳ Thiên Ngữ. Ầm ầm ầm! Xem bộ dạng hai người ngang sức nhau, đánh cho rất kịch liệt. Càn Dư đặt quyết tâm phải đánh Kỳ Thiên Ngữ hấp hối, Kỳ Thiên Ngữ không thể ngồi chờ chết, vậy chỉ có thể khổ chiến. Càn Cương, Tinh đại nhân ở bên trên đều bị kinh động, bọn họ thả ra từng khói đen bay xuống, bọn họ thông qua khói đen có thể tra xét chiến đấu phía dưới, xem náo nhiệt. Sức chiến đấu của Càn Dư không quá mạnh, Kỳ Thiên Ngữ cũng có một ít bản lĩnh, hai người tám lạng nửa cân, đánh cho túi bụi, sóng khí bùng nổ ập tới chỗ Lục Ly. Trận chiến đấu này đánh khoảng nửa nén hương, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, Càn Dư bị thương nặng hơn một chút, chỉ có thể hùng hổ lùi đi. Kỳ Thiên Ngữ mặt nhăn nhó, hắn không dám ở lại đây, nếu không thì bị Lục Ly hoặc là những người khác tập kích hắn sẽ càng thảm, bất đắc dĩ chỉ có thể rút đi tìm nơi chữa thương. Đã xem xong trò hay, Lục Ly tiếp tục ngồi mòn mỏi, lại đợi hai ngày Huyết Linh Nhi truyền âm đến: - Chủ nhân, ta có ý tưởng rồi, hẳn là có thể bố trí một thần văn trong thời gian ngắn vây khốn cường giả ở bên trên. Nhưng... cường giả kia rất mạnh, chỉ có thể vây khốn khoảng mười giây, không biết ngươi có thể lên được không? - Mười giây? Lục Ly có chút đáng tiếc, nếu như có thể vây khốn thời gian nửa nén hương thì hắn có thể dễ dàng đi lên, mười giây làm tăng độ khó rất lớn. Nhưng có chút ít còn hơn không, hắn truyền âm nói: - Ngươi cứ bố trí, tạm thời đừng kinh động hắn, chờ mệnh lệnh của ta hãy mở ra. - Không được. Huyết Linh Nhi có chút khó xử nói: - Cảm giác lực của Ma Tôn kia rất mẫn tuệ, nếu ta bố trí xong rất có thể bị hắn tra xét được. Chủ nhân, ngươi... có thể quấy nhiễu hắn không? Ta chỉ cần một canh giờ! - Một canh giờ? Lục Ly cắn răng nói: - Được rồi, ta sẽ hấp dẫn sự chú ý của hắn, nếu ta ngừng thì ngươi cũng dừng lại, ta đi lên làm hắn chú ý ta, ngươi lại bố trí. Huyết Linh Nhi bố trí thần văn chỉ có thể vây khốn mười giây, phải đánh bất ngờ mới có thể thấy hiệu quả, vậy không thể khiến Càn Cương tra xét được, cho nên hắn nhất định phải đi hấp dẫn sự chú ý của Càn Cương. Hắn chậm rãi đứng lên, bước lên trên. Càn Cương ở trên cao mở mắt ra, chờ Lục Ly đi lên vài chúc bước thì lên tiếng: - Bổn tọa còn cho rằng ngươi thật sự kiềm chế được, ha ha! Tinh đại nhân cũng mở mắt ra, nàng luôn chờ xem náo nhiệt, Lục Ly lâu như vậy không động đậy khiến nàng rất thất vọng, không ngờ cuối cùng Lục Ly vẫn nhúc nhích. Tinh đại nhân không có địch ý quá lớn với nhân tộc, ngược lại rất tò mò với nhân tộc. Trung Vương Giới được gọi là trung tâm của toàn bộ Tam Trọng Thiên, tại sao có thể luôn bị nhân tộc chiếm cứ? Năm đó Ma Tôn cử nhiều cường giả rầm rộ tiến công, cuối cùng thua trắng quay về, điều này đã chứng minh một vấn đề. Đương nhiên, Tinh đại nhân hơi xem thường Lục Ly, đầu hàng là biểu hiện hèn nhát, mặc kệ vì nguyên nhân gì, Lục Ly đầu hàng thì không phải anh hùng hào kiệt thật sự, nàng thân là thiên chi kiêu nữ của Ma Uyên, hơi gai mắt hắn. Lục Ly võ trang đầy đủ, từng bước một đi lên, hiện tại hắn cách Càn Cương khoảng ba nghìn trượng, tốc độ của hắn rất chậm, muốn xông tới ít nhất cần nửa nén hương. Khoảng cách ba nghìn trượng, nếu là lúc bình thường thì Lục Ly một giây có thể vượt qua trên vạn dặm. Càn Cương ở bên trên không sốt ruột công kích, mà là đợi Lục Ly đi lên. Lục Ly từng bước vững chắc đi lên, cố ý đi thật chậm, đi một hồi hắn còn lấy Hào Giác ra, ngưng tụ pháp tướng, thoạt trông tùy thời sẽ công kích. Lục Ly làm như vậy là vì hấp dẫn sự chú ý của Càn Cương. Đúng là Càn Cương nhìn chằm chằm Lục Ly, khóe miệng lạnh lẽo. Càn Cương chiếm cứ địa lợi, sức chiến đấu mạnh hơn Lục Ly thì sợ cái gì? Thật ra hiện tại hắn có thể công kích, nhưng hắn muốn đợi Lục Ly lên thêm chút nữa, cho Lục Ly hy vọng, lại khiến Lục Ly tuyệt vọng, như vậy chơi mới vui. Một nghìn trượng, một nghìn năm trăm trượng, hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng! Cách Càn Cương chỉ có năm trăm trượng, Càn Cương còn chưa ra tay, Lục Ly ngược lại ra tay, pháp tướng của hắn xé gió lao đi, đồng thời hắn thả ra linh hồn chi kiếm, còn thổi Hào Giác. Chỉ tiếc Càn Cương lập tức biến thành hư ảnh biến mất tại chỗ, tiếp đó mặt đất đột nhiên chấn động, một đống quả cầu màu đen to lớn đột nhiên xuất hiện, nhanh như tia chớp lăn xuống dưới. - Quả cầu năng lượng? Lục Ly cảm ứng một chút, trong mắt tràn ngập khổ sở.
Chương 3980 Niềm vui bất ngờ
Bên trong đám quả cầu đen này đều là năng lượng cường đại, có lẽ hắn có thể đánh nát, nhưng quả cầu năng lượng nổ thì sóng xung kích mạnh mẽ sẽ hất hắn rớt xuống dễ dàng. Bùm! Pháp tướng và quả cầu đen thứ nhất va chạm vào nhau, quả nhiên phát sinh vụ nổ lớn, không gian bốn phía bị xé rách, nếu không phải dưới đất có thiên địa thần văn cường đại thủ hộ, phỏng chừng ngọn núi này đã bị nổ sập. Tuy Lục Ly cố gắng ổn định thân hình, nhưng không thể tránh khỏi bị đẩy lui mấy trăm trượng, mà giờ khắc này quả cầu đen thứ hai lại lăn xuống, phía sau có quả cầu đen liên tục lăn xuống. - Lùi! Lục Ly biết nếu hắn không lùi thì chờ đợi hắn sẽ bị nổ thành trọng thương, thậm chí sẽ bị nổ chết. Loại công kích này của Càn Cương quá bá đạo, rất thích hợp địa hình như ở đây, lợi hại còn hơn công kích băng tầng của Càn Lưu. Lên núi khó, xuống núi thì nhanh, Lục Ly lắc người đã lui xuống, nhanh chóng tránh qua một bên. Một đám quả cầu đen lăn xuống dưới núi, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Ầm! - A!!! Lúc này bên dưới đột nhiên có một Ma Tôn đi lên, trong phút chốc phản ứng không kịp bị quả cầu đen đụng vào, thoáng chốc bị nổ rớt xuống, hắn vô cùng u oán rống to: - Càn Cương, chúng ta không oán không thù, tại sao ngươi muốn công kích hả? Oong! Đống quả cầu đen đột nhiên tan biến, Càn Cương cũng không ngờ rằng giờ phút này có Ma Tôn đi lên, hắn lập tức xuất hiện ngay tại chỗ, ngượng ngùng vuốt sống mũi, nhưng không giải thích. Địa vị của Càn Cương trong Ma Uyên rất cao, cho dù ngộ thương Ma Tôn này cũng không tính cái gì, Ma Tôn kia tối đa chỉ dám nói ngoài miệng. - Đi! Lục Ly lại xông lên, hắn không nghĩ ra cách phá giải quả cầu đen, nhưng hắn phải xông lên, hắn cần đánh yểm trợ cho Huyết Linh Nhi. Càng kéo dài thời gian càng dễ bị Càn Cương phát hiện. Lục Ly quát to: - Càn Cương, có ngon thì để ta tới gần thêm chút nữa, ta có thể bóp chết ngươi dễ như chơi! Ngươi chiếm cứ địa lợi thì là anh hùng hảo hán gì? - Ha ha ha! Càn Cương cười lớn nói: - Được thôi, ngươi lên đi, ta cho ngươi tới gần một chút, xem ngươi làm sao giết ta? Lục Ly sải bước vọt lên, trong tay lấy ra một số thứ kỳ lạ, đó là các món báu vật, thí dụ như một cây Cửu Bảo Liên Đăng xoay tròn quanh hắn, thí dụ như một cây quạt lông vũ lấp lánh thần quang. Mấy thứ này đều không có tác dụng quá lớn, Lục Ly chỉ dùng để hấp dẫn Càn Cương chú ý. Chắc chắn Huyết Linh Nhi đang bố trí pháp trận thần văn, Lục Ly phải giúp Huyết Linh Nhi tranh thủ thời gian. - Ha ha! Càn Cương nhìn thấy Lục Ly lấy ra báu vật, vẻ mặt xem nhẹ, hắn còn lấy ra một linh quả ung dung nhai, biểu cảm châm chọc đến đỉnh. Hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng! Càn Cương quả nhiên không công kích, Lục Ly chuẩn bị linh hồn chi kiếm, còn lấy ra Hào Giác, lại lên hai trăm trượng, lúc hắn đang chuẩn bị công kích thì Càn Cương lại biến thành hư ảnh, biến mất không còn dấu vết. Bùm bùm bùm bùm! Tiếp đó lại là một đám quả cầu đen đột nhiên xuất hiện, mang theo khí thế kinh thiên lăn xuống, Lục Ly liên tục thả ra công kích đánh nổ hai quả cầu, nhưng hắn một lần nữa bị chấn lui xuống. Cuối cùng hắn không còn cách nào, chỉ có thể lùi nhanh xuống, tránh sang một bên. Giọng nói đùa cợt của Càn Cương vang lên: - Tiếp tục lên đi chứ! Lục Ly lộ biểu cảm rối rắm, nếu pháp trận thần văn của Huyết Linh Nhi vô dụng, có Càn Cương canh giữ ở bên trên thì Lục Ly không thể lên được, không có bất cứ cơ hội. Đòn công kích quả cầu đen của Càn Cương trong địa thế ở đây thì không thể phá được. Cho dù sức chiến đấu ngang ngửa Càn Cương, miễn là hắn ở bên trên, cường giả ở dưới không bao giờ lên được. Quả cầu đen nổ tung cực kỳ khủng bố, còn liên tục không ngừng lăn xuống, có thể chịu đựng vài quả cầu, ngươi có thể chịu đựng mấy chục, trên trăm cái không? Ước chừng Càn Cương có thể thả ra vô tận, ai có thể đi lên? Lục Ly không có nghỉ ngơi, tiếp tục đi lên, tốc độ của hắn thả chậm, như vậy có thể câu giờ nhiều hơn. Một canh giờ nói dài thì rất dài, nói ngắn thì cũng ngắn, liên tục trùng kích khoảng mười lần, phỏng chừng Huyết Linh Nhi thành công bố trí. Lần thứ ba không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thất bại, Lục Ly còn bị thương. Không phải Lục Ly không thể lùi nhanh xuống, hắn cố ý bị thương, vì tê liệt Càn Cương, vì khiến Càn Cương ‘vui vẻ’, vì khiến Càn Cương đặt sự chú ý vào hắn chứ không phải lòng đất. Lục Ly còn chửi lộn với Càn Cương. Càn Cương nhìn thấy Lục Ly bị thương, có chút hưng phấn, khiêu khích Lục Ly tiếp tục đi lên. Lục Ly ăn mấy viên dược chữa thương, nghỉ ngơi thời gian nửa nén hương, dường như ‘không nhịn được’ lại xông lên, lần này hắn thả ra Trật Tự Thần Liên liên tục công kích quả cầu đen, đánh nát bốn cái, nhưng hắn cũng bị chấn lui xuống, tình trạng vết thương càng nặng một chút. - Ha ha ha! Càn Cương rất vui vẻ, cười to không thôi, hắn cho rằng Lục Ly càng giống như tên hề, hắn ở dưới sân khấu ném đồng tiền, khiến tên hề lăn lộn dưới đất chọc hắn cười. - Nhãi ranh Lục Ly! Tra xét được Lục Ly ăn dược chữa thương ngồi xếp bằng trên mặt đất chữa thương, Càn Cương tiếp tục khiêu khích nói: - Còn dám đi lên không? Lục Ly tức giận mở mắt ra nói: - Con ngoan Càn Cương, ngươi chỉ biết một chiêu công kích này sao? Có ngon thì thả ra công kích khác ngăn trở ta xem? - Có gì không dám? Dường như Càn Cương sợ Lục Ly không dám lên, hào sảng nói: - Được rồi, ngươi lên đây đi, lần này ta không thả ra Hắc Nguyên Cầu! - Tốt, ngươi chờ đấy, xem lần này ta có đi lên làm chết ngươi không! Lục Ly tức giận rống to một tiếng, nhắm mắt ngồi xếp bằng chữa thương. Lần này chữa thương mất khoảng một nén hương, hắn lại lần nữa đứng lên. Chờ Lục Ly xông đến khoảng cách hai nghìn năm trăm trượng thì Càn Cương biến mất, theo sau trên đỉnh đầu Lục Ly xuất hiện những bàn tay to màu đen, những bàn tay liên tục vỗ xuống như Thái Sơn đè đầu. Bùm! Lục Ly chỉ chống đỡ giây lát thì thua, thân thể lăn xuống, bị thương nặng hơn nữa.
Bình luận facebook