• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Nữ nhân điên

Thanh niên dừng lại, không dám tiến thêm một bước. Địch Hãn là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, hắn chỉ là Huyền Vũ cảnh sơ kỳ, tiến lên chỉ có chịu chết.

- Tốn ba năm thời gian, Âm Dương Thảo!

Lục Ly nghĩ tới một ít chuyện, ba năm trước Lục Linh từng làm một vài đồ chơi nhỏ. Không có việc gì gọt gỗ cả tháng, hỏi nàng thì nàng nói gọt chơi. Một năm trước còn bảo hắn đi ngắt dược thảo, nguyên lai đó là kịch độc Âm Dương Thảo.

- Mặc dù tỷ tỷ không thể tu luyện huyền lực, nhưng năng lực tự vệ vẫn phải có, ai dám tìm ta phiền phức, ta để bọn hắn hối hận làm người.

Lục Ly lại nghĩ tới, thời điểm hắn kích thương đám người Địch Hổ trở về tìm Lục Linh, nàng từng nói như vậy. Hiện tại xem ra nàng thật là có sức tự vệ, ngay cả Thần Hải cảnh tới gần nàng cũng phải chết...

Bất quá giờ khắc này Lục Ly cảm giác Lục Linh rất lạ lẫm, không giống tỷ tỷ hiền lành văn nhược lúc trước. Xem như là hắn cũng không dám giết người, càng không thể ở sau khi giết người bảo trì bình tĩnh như vậy!

- Hãn nhi!

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng gào lên đau xót, một lão giả mang theo mấy người nhanh chân đi tới. Mấy người kia đều là tộc lão lưu lại bộ lạc, tuổi quá lớn rồi, chiến lực không bằng người trẻ, mới không có đi theo Địch Bá tới Hàn Băng Thâm Uyên đóng giữ.

Địch Hãn chết thảm, đám người này tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến, Địch Hãn là cháu ruột của một người trong đó.

Mấy lão giả kia nhanh chân chạy đến, trong đó một lão giả tóc bạc cụt tay, tức sùi bọt mép, tay chỉ Lục Linh nói:

- Thật là một nữ oa độc ác, cùng là tộc nhân của bộ lạc, lại hạ thủ như thế, táng tận thiên lương như thế, thiên lý bất dung, thiên lý bất dung.

- Không sai! Con hoang chính là con hoang, bộ lạc nuôi dưỡng tỷ đệ các nàng vài chục năm. Lại là hai con Bạch Nhãn Lang, sớm biết như vậy, khi còn bé nên ném cho dã thú ăn.

- Giết tỷ đệ các nàng, báo thù cho Địch Hãn!

Đám lão giả không ngừng nhục mạ, nơi xa còn có các lão bà tử muốn xông lại, nhưng bị mấy lão giả khác ngăn cản. Bên này lúc nào cũng có thể bộc phát đại chiến, mấy lão bà tử tới sẽ càng thêm hỗn loạn.

Sắc mặt Lục Ly nặng nề liếc nhìn phía trước, mặc dù cảnh giới của đám lão giả kia không cao, tầm Huyền Vũ cảnh trung kỳ hậu kỳ, nhưng đều từ trong đống người chết bò ra. Còn có ba người ở trong tộc uy vọng rất cao, Lục Ly có chút không dám động thủ với bọn hắn.

- Lục Ly!

Lục Linh không nhìn đám lão giả chửi rủa kia, mà nhìn về phía Lục Ly nói:

- Hôm nay là lúc đệ bước vào đại môn của võ đạo, tỷ tỷ dạy cho đệ một khóa... đối đãi địch nhân, đệ nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình.

- Đệ nhìn đám người kia!

Lục Linh dùng tên nỏ chỉ về đám người phía trước, nói:

- Đệ xem lúc nào bọn hắn coi chúng ta là tộc nhân? Thậm chí... khi nào bọn hắn coi chúng ta là người? Nếu không có Lục thúc công, giờ phút này tỷ đệ chúng ta còn có thể sống sao?

- Đối đãi huynh đệ, đệ có thể không tiếc mạng sống. Đối đãi thân nhân người yêu, đệ có thể bỏ qua hết thảy. Nhưng đối xử với địch nhân, đệ nhất định phải lãnh huyết vô tình, một khi ra tay nhất định phải chém tận giết tuyệt.

- Võ đạo chi lộ, vốn là con đường sát lục, nếu đệ muốn trở thành cường giả, trở thành thành chủ, Vực Chủ, thậm chí Nhân Hoàng. Thì phải giẫm lên thi thể của vô số người thượng vị, nhất tướng công thành vạn cốt khô, từ trước tới nay luôn là như thế, đệ hiểu chưa?

- Nam nhi cần giết người, giết không lưu tình. Bá nghiệp thiên thu bất hủ, đều ở trong giết người mà thành!

Sau khi Lục Linh nói xong, dùng tên nỏ chỉ Địch Hỏa Địch Thiên và mấy lão giả kia nói:

- Mà những người trước mắt, đều là địch nhân của đệ, đều nên giết!

- Nam nhi cần giết người!

Đôi mắt của Lục Ly hơi đỏ, hắn giơ chiến đao trong tay lên. Bất quá nội tâm vẫn chưa kiên định, dù sao đây chính là giết người, người sống sờ sờ, không phải dã thú hay Huyền thú gì.

- Nữ nhân điên...

Địch Hỏa không dám nhìn con mắt của Lục Linh, quay đầu mắng một tiếng, cũng không dám lập tức động thủ.

- Ha ha, nữ nhân điên?

Khóe miệng của Lục Linh lộ ra nụ cười thê mỹ, quay đầu nhìn Lục Ly nói:

- Đệ đệ, đệ biết vì sao bọn hắn luôn mắng ta là nữ nhân điên không? Đệ biết chân của ta là vì sao què không? Đệ biết vì sao ta hao phí ba năm làm ra Tác Mệnh Nỏ không? Tất cả đều là nhờ Địch Hỏa và Địch Thiên, ta điên, là vì bọn hắn bức ta điên!

- A?

Lục Ly ngạc nhiên, chân Lục Linh gãy là chuyện năm năm trước, khi đó hắn chỉ mười tuổi. Lục Linh một người lên núi hái thuốc đi liền năm sáu ngày, khi ấy hắn cực kỳ lo lắng, tìm khắp núi đồi, mấy ngày sau Lục Linh mới kéo chân gãy một người bò trở về.

Bất quá Lục Linh không nói gì, chỉ nói hái thuốc té gãy chân, lại không nghĩ rằng có quan hệ tới Địch Hỏa Địch Thiên?

- Ha ha!

Lục Linh nhìn Địch Hỏa Địch Thiên cúi đầu không dám nhìn nàng, nhẽ nhàng nói:

- Năm năm trước, ta lên núi hái thuốc, hai súc sinh này lại muốn cưỡng gian ta. Nếu không phải ta nhảy xuống núi, trinh tiết của ta đã bị bọn hắn hủy. Lục Ly... Đệ biết hai gia hỏa kia biến thái cỡ nào không, ta nhảy xuống núi, gãy chân, bọn hắn vẫn không buông tha ta. Nếu không phải ta dùng chủy thủ cắt năm miếng thịt ở bắp chân, ăn sống từng miếng, dọa lùi bọn hắn, sợ là ta đã không về được...

- Ọe...

Đột nhiên Địch Hỏa khom người nôn mửa, rất nhiều thanh niên sắc mặt đại biến, có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

Ăn thịt của mình, nữ nhân này quả nhiên là người điên!

Gương mặt của Địch Thiên cũng buồn nôn, hắn và Địch Hỏa mãi mãi sẽ không quên sự tình năm năm trước. Lục Linh mỉm cười cắt thịt, nuốt vào từng miếng từng miếng, bờ môi nhỏ máu, nụ cười say lòng người...

Hình ảnh kia khiến Địch Thiên gặp ác mộng năm năm!
Chương 27 Không chịu nổi một kích

- Địch Hỏa, Địch Thiên!

Con mắt của Lục Ly đỏ như máu, Lục Linh chưa từng nói việc này cho hắn. Bộ lạc không người nào ưa hắn, càng không có khả năng nói chuyện này cho hắn, đoán chừng việc này người biết cũng không nhiều?

- Nhìn đám lão cẩu ra vẻ đạo mạo kia đi!

Lục Linh chỉ lão nhân cụt tay, nói tiếp:

- Ta trở về chữa thương, chân lại què. Ta tới tìm Địch Bá và đám người này đòi công đạo, đệ biết bọn hắn nói như thế nào không? Bọn hắn nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể tha thứ, cho ta mười chiếc vàng lá trở về dưỡng thương, ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói một câu...

Con mắt của Lục Ly muốn phun ra ửa, xém chút bị cưỡng gian, một thiếu nữ xinh đẹp biến thành người thọt, mười chiếc vàng lá là có thể đền bù sao?

Sắc mặt đám lão nhân kia lúng túng, nói ra việc này ở trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ cũng rất xấu hổ. Lão nhân cụt tay nghĩ nghĩ nói:

- Lục Linh, chuyện năm đó đích thật là Địch Hỏa và Địch Thiên không đúng, nhưng hôm nay ngươi không nên giết người...

- Im miệng!

Lục Linh cắt đứt lời nói của lão giả, khẽ quát:

- Lão cẩu, vừa rồi thời điểm Địch Hãn muốn cắt đứt chân của đệ đệ ta, muốn giết ta, ngươi ở chỗ nào? Nếu chúng ta không có chút thủ đoạn, giờ phút này nằm dưới đất chính là chúng ta. Nếu như chúng ta chết, có phải ngươi cũng sẽ nói bọn hắn trẻ tuổi không hiểu chuyện không?

Lão nhân cụt tay im lặng, Lục Linh tiếp tục nói:

- Lão cẩu, đừng giả mù sa mưa. Năm đó ông ngoại của ta chết, ngươi cũng có phần đi? Cái tay kia của ngươi là ông ngoại ta chém đứt đúng không? Mấy người các ngươi cũng đều có phần nha? Còn có Địch Bá, hắn chính là kẻ cầm đầu!

- Hoa...

Xung quanh xôn xao, không ít tộc nhân nghe được tin tức này đều biến sắc.

Ông ngoại của Lục Linh Lục Ly là tù trưởng đời trước, mang theo một đám cường giả đi Hàn Băng Thâm Uyên làm việc, cuối cùng đều chết thảm, hiện tại Lục Linh nói là Địch Bá và đám người lão nhân cụt tay làm?

- Nói hươu nói vượn!

Lão nhân cụt tay nổi giận rống to, hắn quát:

- Không quan hệ tới lão phu, cũng không quan hệ tới chúng ta, ông ngoại ngươi chết đơn thuần là tự gây nghiệt.

- Ha ha!

Lục Linh cười ha hả, thân thể mềm mại rung động, nàng nhìn Lục Ly nói:

- Thấy không, hắn có tật giật mình. Lục Ly, về sau đệ có năng lực, nhất định phải tra rõ việc này, ai hại chết ông ngoại, một cái cũng không buông tha.

- Ừm!

Lục Ly nặng nề gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Địch Hỏa và Địch Thiên, sát ý không ngừng ngưng tụ, khí thế dần dần kéo lên, tựa như một bảo đao sắp ra khỏi vỏ, muốn chém diệt hết thảy địch nhân.

Không sai, địch nhân!

Thời khắc này, Lục Ly đã xem tất cả mọi người trước mắt như địch nhân, Địch Hỏa và Địch Thiên ở trong lòng hắn càng là người tất phải giết.

- Một cái cũng không buông tha?

Lão nhân cụt tay hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía đám người Địch Hỏa, cười lạnh nói:

- Tỷ đệ các ngươi nghĩ rằng hôm nay còn có thể sống đi ra bộ lạc sao? Ban ngày ban mặt giết chết Địch Hãn, còn phát rồ như thế. Nếu để tỷ đệ các ngươi đào tẩu, về sau Địch Long bộ lạc chúng ta sẽ không có ngày an bình. Địch Hỏa Địch Thiên, toàn bộ động thủ, chém giết hai tỷ đệ này cho ta.

- Chỉ bằng các ngươi?

Lục Linh đùa cợt cười lạnh, nàng vác túi xách lên lưng, tay chống quải trượng nhìn Lục Ly nói:

- Đệ đệ, cầm đao của đệ, mang theo tỷ tỷ giết ra ngoài, ai dám cản chúng ta, giết!

- Tốt, ai dám cản chúng ta, giết!

Lục Ly rống lên, thân thể ngăn ở trước người Lục Linh, từng bước một đi về phía trước. Địch Hỏa Địch Thiên cùng đám người lão nhân cụt tay chiến lực cường đại, nhưng giờ khắc này nội tâm của Lục Ly lại không có chút e ngại.

Phía sau là tỷ tỷ thân nhất yêu nhất của hắn, hắn không có đường lui! Hắn chỉ có cầm đao của mình, giết ra một con đường máu.

Lưỡi đao nhập xương không thể không chiến, gánh nước xưng hùng không bằng thì vong!

- Giết...

Địch Hỏa và Địch Thiên liếc nhau, sau khi lão nhân cụt tay xuất hiện, lực lượng hai người tăng nhiều, có một đám trưởng giả quan chiến, hai người có gì e ngại? Không chém giết Lục Linh, hai người sẽ còn bị ác mộng quấn thân, không chém giết Lục Ly, về sau tuyệt đối là một đại địch mạnh mẽ, hậu hoạn vô tận.

- Giết!

Mấy thanh niên đều động, bất quá không dám áp sát quá gần. Lục Linh nói tầm bắn của Tác Mệnh Nỏ là hai mét, tốc độ tương đương một kích toàn lực của Thần Hải cảnh. Địch Hãn cũng trốn không thoát, bọn hắn thì càng không có khả năng.

- Địch Lô, lấy tấm chắn!

Địch Hỏa ra lệnh, nơi xa một thanh niên lập tức chạy đi, chỉ mấy giây đã vác năm tấm chắn bằng đồng về, phân biệt ném cho Địch Hỏa Địch Thiên và hai thanh niên Huyền Vũ cảnh trung kỳ khác.

Tay cầm tấm chắn, lòng tin của đám người Địch Hỏa tăng vọt, ngạo nghễ không sợ bao vậy Lục Ly Lục Linh. Lục Ly mặt không đổi sắc, từng bước một đi tới, hai tay nắm chiến đao, không nhìn người ngoài, chỉ nhìn chằm chằm Địch Hỏa.

- Lục Ly, không cần phải để ý đến tỷ! Cứ việc động thủ, tỷ tỷ từng hứa dẫn ngươi san bằng Địch Long bộ lạc, ngay ở hôm nay!

Lục Linh yêu kiều nói, thân thể nàng đứng ở nơi xa, Lục Ly quát khẽ, thân thể bắn tới. Hai chân hắn nặng nề đạp mặt đất, khiến nền đá dưới đất nứt ra, thân thể hắn nhảy lên cao hơn một mét, mang theo xung lực to lớn đánh xuống tấm chắn của Địch Hỏa.

- Chết!

Địch Thiên động, trường đao huyễn hóa ra đạo đạo đao ảnh, như Độc Long cuốn về phía Lục Ly. Bất quá hắn vừa động, đột nhiên cảm thấy không đúng, tốc độ của hắn chậm đi mấy phần?

- Ầm!

Một đao mang theo vạn quân lực của Lục Ly đập xuống tấm chắn, tiếng kim thiết va chạm điếc tai, tia lửa văng khắp nơi. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Địch Hỏa mang theo tấm chắn bay ra ngoài.

- Cái này...

Đám người lão nhân cụt tay chấn động kinh ngạc, Địch Hỏa là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, sắp đột phá Thần Hải cảnh, làm sao có thể bị Lục Ly không có huyền lực đánh bay?

- Hưu!
Chương 28 Lão cẩu

Lục Ly đánh bay Địch Hỏa, chân sau xoay chuyển, trường đao múa ngược đập tới đầu Địch Thiên. Địch Thiên kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện tốc độ công kích của mình giảm mạnh, ở thời khắc sống còn, chỉ có thể giơ cao tấm chắn ngăn cản.

- Ầm!

Giống như Địch Hỏa, Địch Thiên cũng bị đánh bay bảy tám mét, nặng nề đụng vào tường đất, tường đất ầm vang sụp đổ, chôn sống Địch Thiên.

- Xảy ra chuyện gì?

Rất nhiều thanh niên vốn định vây công tới, nhưng đều bị hù dọa, Lục Ly ẩn giấu chiến lực sao? Hay thực lực của Địch Hỏa và Địch Thiên trở nên yếu đi? Huyền Vũ cảnh đỉnh phong vận dụng huyền lực có vạn cân khí lực, cho dù Lục Ly có vạn cân cự lực, chênh lệch cũng không thể lớn như vậy?

- Huyền lực của ta nhiễu loạn, giống như trúng độc?

Địch Hỏa bò lên, khuôn mặt tuấn tú chảy đầy máu tươi, hắn kinh nghi nhìn lão nhân cụt tay, hi vọng nghe được giải thích.

Lão nhân cụt tay nhướng mày, âm thầm vận chuyển huyền lực, phát hiện huyền lực cũng hơi nhiễu loạn. Đôi mắt hắn chuyển động, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt quét về phía ngôi nhà đang cháy, quát khẽ:

- Không đúng, khói này có độc, có khả năng chính là Tử Thực Thảo!

Tử Thực Thảo!

Tất cả mọi người đều nghe nói qua thứ này, đây là chủ liệu của Huyền Thực Đan, Huyền Thực Đan là Độc đan có thể làm cho huyền lực nhiễu loạn.

- Ha ha, các ngươi phát hiện đã quá muộn.

Lục Linh cười nhạt, ánh mắt lóng lánh giảo hoạt. Nàng không phải thật điên cuồng, mà đi tùy ý đốt nhà của mình, không nói tự chặn đường lui, chí ít hủy đi kỷ niệm tuổi thơ của các nàng.

Nàng làm như vậy tự nhiên là có mục đích, vì hôm nay nàng chuẩn bị rất lâu. Vốn định chờ sau khi Lục Ly thức tỉnh huyết mạch mới động thủ, không nghĩ tới Địch Hỏa Địch Thiên sớm trở về, nàng chỉ có thể phát động trước thời gian.

Khói độc của Tử Thực Thảo có thể làm cho huyền lực của võ giả nhiễu loạn, Lục Ly không có huyền lực, hơn nữa trước thời gian uống nước trà giải độc, đối phó một đám võ giả huyền lực nhiễu loạn, chiến lực giảm nhiều, là có bảy tám phần cơ hội trấn áp.

Lúc này Lục Ly cũng minh bạch, hắn âm thầm cảm thán tỷ tỷ thông minh, trong mắt hào quang vạn trượng. Mất đi huyền lực hùng hậu, đám người này ở trong mắt hắn, không chịu nổi một kích!

- Giết!

Lục Ly quát một tiếng, cầm đao phóng về phía trước, mục tiêu của hắn vẫn là Địch Hỏa. Tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ mấy hơi đã vọt tới trước người Địch Hỏa, trường đao chém xuống.

- Đều động thủ, giết hai rác rưởi này!

Lão nhân cụt tay giận quát, từ trong tay một lão nhân bên cạnh nắm qua một thanh cương đao, dẫn đầu vọt về phía Lục Ly. Đám người Địch Hỏa huyền lực nhiễu loạn, vì trẻ tuổi kinh nghiệm chưa tới, tạm thời không giữ vững được tâm thần, chiến lực giảm nhiều, nếu bọn họ không xuất thủ, thì không ai có thể áp chế Lục Ly.

- Keng keng keng!

Chờ lão nhân cụt tay và ba lão giả chiến lực khá mạnh vọt tới, Lục Ly đã đánh xuống mười mấy đao, hai tay Địch Hỏa giơ tấm chắn, thân thể nửa ngồi, gắt gao chống đỡ.

- Ba...

Bất quá bị Lục Ly liên tục bổ mười mấy đao, tấm chắn cũng nhịn không được nứt ra, một phân thành hai. Địch Hỏa nhìn thấy đao quang chém tới, sợ đến vội vàng lăn mấy vòng, hiểm hiểm tránh thoát trường đao của Lục Ly.

Lão nhân cụt tay và ba lão giả vọt lên, bọn hắn là tộc lão của bộ lạc, niên kỷ đều qua lục tuần, bối phận giống như ngoại công của Lục Ly. Mặc dù đời này cảnh giới dừng ở Huyền Vũ cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không phải đám người Địch Hỏa có thể so.

Bốn người xông lên, Lục Ly cũng cảm thấy áp lực rất lớn, đầy trời đều là đao quang, mấy lần xém chút bị chém trúng. Hắn chỉ có thể lui trước, nếu bị bốn người bao vây thì rất dễ thụ thương, một khi thụ thương, chiến lực sẽ giảm nhiều.

- Ầm!

Bên kia Địch Thiên từ trong tường đất vọt ra, vừa vặn Lục Ly đang lui về phía hắn, hai người đã cách không xa. Ánh mắt Lục Ly xoay chuyển, quay người lao về phía Địch Thiên, vung chiến đao bổ xuống.

Địch Thiên bị tường đất chôn sống, bộ dạng chật vật không chịu nổi, trên người còn có vết máu ứ đọng, nhìn thấy Lục Ly cầm đao bổ tới, hắn theo bản năng giơ trường đao lên đón đỡ.

- Tốt!

Lục Ly rất thích người khác đón đỡ, lập tức huy vũ trường đao, liên tục bổ bảy tám đao. Lực lượng cường đại đánh bay chiến đao của Địch Thiên, làm hai chân hắn quỳ trên mặt đất. Địch Thiên trơ mắt nhìn trường đao của Lục Ly bổ tới, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Thời khắc cuối cùng, Lục Ly lại không dám động thủ, bởi vì một khi đao xuống, Địch Thiên sẽ bị hắn chém giết.

- Nam nhi phải giết người, Lục Ly, giết Địch Thiên!

Lục Linh khẽ kêu, trong mắt Lục Ly lóe lên hồng quang, nhắm mắt vung chiến đao chém xuống.

Ầm!

Trường đao chém vào cổ Địch Thiên, một cái đầu lâu bay lên, nhiệt huyết tuôn ra, phun lên người Lục Ly.

Lục Ly cảm giác trong tay ẩm ướt, mở mắt nhìn thấy một thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống, lại nhìn thấy đầu của Địch Thiên lăn trên mặt đất, toàn thân không khỏi rung động, dạ dày nhộn nhạo, kém chút nôn ra...

- Địch Thiên!

Bốn lão giả quát lên, lão nhân cụt tay càng giận không thể nuốt. Địch Thiên là cháu trai của hắn, hắn ngửa mặt lên trời gầm hét:

- Lục Ly, hôm nay không giết ngươi, lão phu thề không làm người.

- Lục Ly, đừng lo lắng, nếu không giết, hôm nay tỷ đệ chúng ta sẽ chết ở chỗ này, giết...

Lục Linh khẽ kêu, Lục Ly đè xuống cảm giác nôn mửa, ép buộc mình không nhìn thi thể của Địch Thiên, ánh mắt quét về phía bốn lão giả xông đến.

Có lẽ vì mới vừa giết người, lệ khí tiềm ẩn nhiều năm trong thân thể Lục Ly triệt để bộc phát, thân thể run rẩy của hắn nhanh chóng bình phục.

Lục Linh nói nhắc nhở hắn, hôm nay hắn không thắng, hai tỷ đệ đều phải chết. Nội tâm của hắn trở nên bình tĩnh, trong đầu chỉ có một ý niệm, cái kia chính là giết sạch tất cả địch nhân cản đường!

- Lão cẩu, muốn giết ta, phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không đã!

Lục Ly quát khẽ, thân thể không lùi mà tiến tới, hai chân nhảy lên, tay nắm chiến đao chém xuống.

- Lão cẩu, ta bắn chết ngươi!
Chương 29 Nam nhi phải diết người

Lục Linh cực kỳ phối hợp quát, lão nhân cụt tay theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Linh, lại phát hiện mình bị lừa, Lục Linh căn bản không có tới gần.

Cũng bởi vì cái nhìn này, hắn đã mất đi cơ hội tránh né và phản kích, chiến đao của Lục Ly tới trước mắt, hắn chỉ có nâng chiến đao lên đón đỡ.

- Không tốt...

Ba lão giả theo sát đến thầm hô không ổn, lão nhân cụt tay chỉ có một tay, làm sao có thể chống đỡ được Lục Ly nắm giữ vạn cân cự lực?

Quả nhiên!

Lục Ly chém bay lão nhân cụt tay, trường đao cũng bị đập bay, trước ngực xuất hiện một vết máu thật sâu, có thể thấy được xương trắng.

Lão nhân cụt tay có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng cảnh giới chỉ là Huyền Vũ cảnh, tăng thêm huyền lực nhiễu loạn, lại chỉ có một tay, làm sao có thể chống đỡ được một kích toàn lực của Lục Ly?

- Tứ ca...

Ba lão giả khác kinh hô, lo lắng quay đầu nhìn, thân thể của Lục Ly lại không ngừng, nhấc đao chém tới lão giả cách gần nhất.

- Ầm!

Lại một lão giả bị đánh bay, lão giả này thảm hại hơn, bả vai bị Lục Ly bổ trúng, cánh tay xém chút rơi xuống.

Hai lão giả khác liếc nhau, chỉ có thể cắn răng liên thủ vọt tới. Hai người một trái một phải, trường đao giống như rắn độc, phân biệt khóa chặt tay trái tay phải của Lục Ly, khiến cho Lục Ly được cái này mất cái khác.

Lục Ly vung đao đón đỡ, hai lão giả kia phối hợp ăn ý, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù huyền lực nhiễu loạn, nhưng công kích lại cực kỳ sắc bén. Mấy lần Lục Ly xém chút bị đánh trúng, chỉ có thể vừa đón đỡ vừa lui lại.

- Lục Ly, ta muốn giết ngươi, báo thù cho Địch Thiên!

Địch Hỏa từ đằng xa vọt tới, mặc dù huyền lực của hắn nhiễu loạn, sức chiến đấu đại giảm, nhưng giờ phút này Lục Ly bị hai lão giả tấn công liên tiếp, đã ngăn cản có chút gian nan, hắn lại gia nhập, ba người vây công sẽ rất dễ dàng đánh chết Lục Ly.

Lục Linh hơi nhíu mày, chỉ là nàng không dám động. Bởi vì có ba thanh niên cầm tấm chắn ngăn ở trước mặt nàng, mặc dù tên nỏ của nàng lợi hại, lại không bắn thủng tấm chắn được.

Nàng không động, ba thanh niên kia cũng không dám động, nếu nàng cưỡng ép đi trợ giúp Lục Ly, ba người chắc chắn sẽ không ngồi yên không lý đến.

- Báo thù cho Địch Thiên?

Lục Ly nghe được câu này, nghĩ tới lúc thú triều hắn dùng cổ quan đập bay Hồng Lân Ưng, nội tâm bỗng nhiên khẽ động. Hắn công kích mấy đao, tạm thời bức lui hai lão giả, sau đó thân thể nhảy vào tường đất sụp đổ.

Tiếp sau đó...

Hắn ở trong vô số ánh mắt nổi giận, xách thi thể của Địch Thiên quay lại, một tay vung thi thể của Địch Thiên, tay còn lại thì vung chiến đao bổ tới.

Hai lão giả trợn tròn mắt, hai người đã qua tuổi lục tuần, kịch chiến vô số lần, nhưng còn là lần đầu tiên thấy đấu pháp như thế. Lục Ly dùng thi thể cháu trai của bọn hắn làm tấm thuẫn, ngươi bảo bọn hắn làm sao công kích?

Khinh nhờn di thể, Lục Ly không sợ lệ quỷ quấn thân sao?

Cái này Lục Ly là thật không sợ, bằng không hắn cũng sẽ không đi kéo quan tài. Bị Lục Linh ảnh hưởng, hắn không sợ quỷ thần, giờ phút này chỉ muốn giết người, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?

- Ầm!

Địch Hỏa và hai lão giả không dám loạn công, Lục Ly lại không hề cố kỵ, hắn đánh bay một lão giả, còn chém đứt tay đối phương. Máu tươi tung tóe, văng đầy mặt của Địch Hỏa.

Hắn thừa dịp Địch Hỏa chưa tỉnh hồn, trở tay chém lên đùi đối phương một đao. Địch Hỏa sợ đến lăn vòng né tránh, lão giả còn lại không dám công kích, nhanh chóng lùi về phía sau, hiện trường bị Lục Ly khống chế.

- Trốn...

Nhìn thấy Lục Ly đằng đằng sát khí vọt tới, Địch Hỏa sợ hãi. Hắn cũng không muốn giống như Địch Thiên, biến thành một thi thể không đầu, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Địch Lô, bắt Lục Linh, nếu không chúng ta đều sẽ xong đời!

Thừa dịp Lục Ly bị phân tâm, Địch Hỏa không để ý bắp đùi chảy ra máu tươi, khập khễnh chạy như bay, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Lục Ly giận dữ, nhưng không dám truy sát.

Xung quanh nhà cửa nhiều như vậy, muốn tìm được Địch Hỏa cần thời gian. Nhiều võ giả như vậy, vạn nhất Lục Linh bị thương hoặc bị giết thì làm sao bây giờ?

Hắn nhìn thấy ba người Địch Lô ngăn ở trước mặt Lục Linh, dáng vẻ có chút rục rịch. Không để ý tới lão giả còn lại, hắn ném thi thể Địch Thiên lao đến, phẫn nộ quát:

- Cút ngay, nếu không… chết!

Bởi vì Lục Ly vung vẩy thi thể Địch Thiên, nên toàn thân đẫm máu, tăng thêm ngay cả mấy tộc lão cũng bị thương, còn giết Địch Thiên. Ở trong mắt đám người Địch Lô, giờ phút này hắn giống như ma vương giết người, bị hắn rống to liền vội vàng thối lui.

Lục Ly lao nhanh đến bên người Lục Linh, dùng tay đỡ lấy nàng, ánh mắt liếc nhìn tộc nhân ở phụ cận, lạnh lẽo nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta đi, ta xem ai còn dám cản chúng ta?

- Được, đi thôi!

Lục Linh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lục Ly, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng. Khuôn mặt xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, đẹp đến nổi làm người lóa mắt.

Địch Bá mang đi tất cả võ giả trưởng thành của bộ lạc, ngay cả võ giả hơn năm mươi tuổi cũng mang đi. Dù sao lần này đi càng nhiều người, đạt được tiền thưởng sẽ càng nhiều, Địch Bá cho rằng đi vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên đóng giữ sẽ không có chút nguy hiểm.

Từ đó trong bộ lạc chỉ còn lại một ít người già yếu và phụ nữ tàn tật, chiến lực cường đại nhất chính là đám người lão nhân cụt tay, tăng thêm Địch Hỏa Địch Thiên Địch Hãn mang về một vài người trẻ tuổi.

Giờ phút này, Địch Hỏa mạnh nhất chạy trốn, Địch Hãn bị Lục Linh bắn giết, Địch Thiên bị Lục Ly chém đầu. Lão nhân cụt tay bị thương nặng, gần như hấp hối.

Còn có ba lão giả, một cái bị trọng thương, một cái bị chặt đứt tay, một cái khác bị dọa bể mật gần chết . Còn Địch Lô và mười mấy người trẻ tuổi thì không dám nhúc nhích, toàn bộ võ giả của bộ lạc đều bị tỷ đệ Lục Linh Lục Ly dọa sợ.

Xa xa, rất nhiều lão bà tử, phụ nhân, phụ nữ trẻ tuổi càng sợ choáng váng. Đây đều là nữ tử bình thường, không có sức chiến đấu, lá gan cũng nhỏ, rất nhiều người không dám nhìn. Chỉ có mấy phụ nhân gào khóc, dọa đến đám hài tử sợ hãi chạy về nhà.
Chương 30 Còn có ai

Lục Ly một tay cầm đao nhỏ máu, một tay kéo tỷ tỷ, từng bước một tiến lên.

Khóe miệng của Lục Linh ngậm lấy ý cười, Tác Mệnh Nỏ ở trong tay áo thời khắc chuẩn bị phát xạ, tay còn lại chống quải trượng, khập khiễng đi về phía trước.

- Khóc cái gì?

Lão nhân cụt tay chịu đựng đau nhức kịch liệt đứng dậy, hắn nhìn mấy phụ nhân rống lên vài tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại, yên tĩnh giống như chết, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Chỉ có tiếng bước chân của tỷ đệ Lục Ly từng bước tiến lên, còn có... thanh âm nhỏ máu trên thanh đao của Lục Ly.

Rất nhanh, Lục Ly đi tới trước người lão nhân cụt tay, mấy lão giả khác xách đao lui đến bên này, các lão nhân cụt tay không xa. Lục Ly ngừng lại, trường đao nâng lên chỉ lão nhân cụt tay nói:

- Lão cẩu, ngươi có nhường đường hay không.

- Không nhường thì thế nào?

Lão nhân cụt tay là nhân vật hung ác, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Ly. Nội tâm của hắn không phục, nếu không phải trúng Tử Thực Thảo, chỉ bằng Lục Ly cũng có thể thương tổn được hắn?

Hôm nay Lục Ly Lục Linh đại khai sát giới, máu nhuộm Địch Long bộ lạc, nếu như để hai tỷ đệ này dễ dàng rời đi, lão nhân cụt tay cảm giác quá mất mặt, ở trong bộ lạc tạo dựng uy vọng nhiều năm sẽ không còn sót lại chút gì.

Hắn là thúc thúc của Địch Bá, Địch Bá không ở bộ lạc, hắn trở thành người dẫn đầu, nếu hắn lui, Địch Hãn và Địch Thiên sẽ chết vô ích!

- Không nhường thì ngươi đi chết đi!

Lục Ly nổi giận gầm lên, buông tay Lục Linh ra, thân thể như báo phóng tới. Hắn đã giết đỏ mắt, nếu như đã giết Địch Thiên, vậy thì không thèm để ý giết nhiều mấy người.

Lục Linh nói lão nhân cụt tay có thể là hung thủ giết chết ông ngoại, bất luận có phải thật hay không, nhưng Lục Linh xém chút bị cưỡng gian, còn gãy chân, trở về tìm lão nhân cụt tay đòi công đạo. Lại chỉ cho mười chiếc vàng lá đuổi đi, điểm này đã để Lục Ly không thể chịu đựng.

Hôm nay hành động của đám người Địch Hỏa, rõ ràng cho thấy là được trưởng bối bày mưu đặt kế. Vừa rồi lão nhân cụt tay muốn giết hắn, giờ phút này muốn ngăn đường không cho bọn họ rời đi, cái kia chính là địch nhân rồi.

Đối đãi địch nhân, Lục Linh nói nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình!

Giờ phút này trong đầu Lục Ly cũng chỉ có bốn chữ này, hắn bắn tới, trường đao huyễn hóa ra từng đạo đao mang, hung hăng bổ về phía lão nhân cụt tay.

- Keng...

Tiếng nổ trầm muộn vang lên, lão nhân cụt tay bị thương, huyền lực nhiễu loạn làm sao có thể chống đỡ được, trường đao bị đập bay, thân thể liên tiếp lui về phía sau.

Ánh mắt của Lục Ly băng lãnh như dã thú, thân thể bước nhanh đuổi theo, trường đao giơ cao, thời khắc chuẩn bị bổ xuống, hắn nhìn lão nhân cụt tay rống lớn:

- Nhường hay không?

Lão nhân kia cũng là nhân vật hung ác, hắn cắn răng quát:

- Không nhường, tiểu dã chủng, có gan ngươi giết ta! Bá nhi đã là trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, chờ hắn trở về, tỷ đệ các ngươi sẽ bị chém thành muôn mảnh, phơi thây hoang dã!

- Chết...

Lục Ly rống lớn, trường đao nặng nề đánh xuống, đánh lão nhân cụt tay bay hơn mười mét, ngực bắn ra máu tươi, đã bị mở ngực mổ bụng, không sống được nữa rồi.

- Tứ ca!

Mấy lão giả khác đều kinh hô vây lại, Lục Ly quay đầu nhìn Lục Linh, nàng lập tức đuổi theo.

Lục Ly xách theo trường đao nhỏ máu, từng bước một đi về phía trước, thời điểm cách thi thể của lão nhân cụt tay một trượng, hắn ngừng lại, trường đao chỉ đám lão nhân xa xa nói:

- Các ngươi đều lớn rồi, sống không được mấy năm, hôm nay ta không muốn giết người nữa, nhường đường!

Năm sáu lão giả quay đầu nhìn Lục Ly, ánh mắt oán độc và cừu hận, bất quá không có người nào dám nói chuyện, càng không có người dám động thủ.

- Ta tiến lên mười bước, không nhường đường, đừng trách ta vô tình!

Lục Ly từng bước một đi đến, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm, thời điểm đi năm bước, rốt cục có người sợ, một lão giả lui qua một bên.

Có người dẫn đầu, những người còn lại nhao nhao bắt chước, ai cũng không muốn chết, giờ phút này đã không người là đối thủ của Lục Ly, chỉ có thể chờ Địch Bá về báo thù rửa hận.

Bất quá còn có một lão giả không lui, là người bị Lục Ly chém đứt tay. Hắn là đường đệ của lão nhân cụt tay, lão nhân cụt tay bị giết, ánh mắt hắn đỏ bừng, không chỉ không lui, ngược lại rống giận vọt về phía Lục Ly.

- Lão Thất!

Mấy lão giả khác kinh hô, Lục Ly nổi giận phóng tới, nhấc đao nặng nề bổ xuống, lực lượng vạn cân gia trì, lão giả đã bị thương làm sao có thể chống đỡ được?

- Ầm!

Cả người lão giả bay ra ngoài, nửa người bị đánh đến máu thịt be bét, lại chết một người.

- Còn có ai?

Lục Ly giương đao, mắt lạnh liếc nhìn phụ cận, giờ khắc này hắn triệt để hóa thân thành sát nhân cuồng ma, hôm nay ai còn dám chặn đường, hắn tuyệt đối sẽ giết chết.

Hoàn toàn câm như hến, rốt cuộc không ai dám đứng ra, có thanh niên thậm chí sợ đến hai chân run rẩy, nhìn Lục Ly giống như nhìn lệ quỷ.

Lục Ly nhẹ nhõm dẫn Lục Linh xuyên qua đám người, đi đến trước cửa bộ lạc, mới vừa đi ra ngoài, đằng sau lập tức truyền đến tiếng mắng chửi.

- Lục Ly, ngươi phát rồ, ngươi chết không yên lành!

- Hai tiểu tạp chủng, chờ tộc trưởng trở về, coi như các ngươi bỏ chạy tới chân trời góc biển, hắn cũng sẽ chém bọn ngươi thành muôn mảnh.

- Đúng, lập tức phái người đi tìm tộc trưởng, nhất định phải chém bọn hắn thành mười tám đoạn...

- Hai tạp chủng đáng giết ngàn đao...

Từng tiếng mắng chửi truyền đến, còn có mấy lão bà tử tê tâm liệt phế la khóc. Lục Ly nhướng mày dừng bước lại, nhìn đằng sau một cái, nhưng không có lên tiếng.

Lục Linh nhìn đám người một cái, âm thanh lạnh lùng nói:

- Chúng ta đi Vũ Lăng Thành, các ngươi có thể bảo Địch Bá đi Vũ Lăng Thành tìm chúng ta báo thù. Hôm nay tỷ đệ chúng ta giết người, nếu bộ lạc các ngươi có thể giết chết chúng ta, này là bản lãnh của các ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không oán hận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 201-205

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom