-
Chương 3276-3280
Chương 3276 Náo động
Ầm ầm ầm! Đất đai phạm vi mười vạn dặm rung rinh, người xung quanh cùng nhìn về một hướng. Bọn họ trông thấy nơi đó trên trời xuất hiện một lỗ thủng lớn, bầu trời rậm rạp vết nứt như mạng nhện, đám người đứng gần đó cảm giác linh hồn rung động, nghẹt thở. Ầm ầm ầm! Một chuỗi tiếng nố đinh tai nhức óc vang lên, rung chuyển trời đất, gió rít khủng bố san bằng sơn mạch quanh Trớ Chú Chi Địa. Bên kia xuất hiện từng áng mây nấm ngút trời, tiếng nổ và hơi thở nặng nề khuếch tán phạm vi mười vạn dặm. Vô số người bị kinh động, vô số tin tức truyền ra, rất nhanh cường giả ở gần đều đổ về bên kia, động tĩnh rung trời như vậy, ai đều phải đi qua nhìn xem. Bùm! Một đống đá vụn, một bóng người bay nhanh ra, hắn quay đầu nhìn quanh, thấy không gian phía sau còn chưa khép lại, đất đai tan hoang, sắc mặt xám như tro tàn, quên cả việc lau máu dính bên môi. Môi Đan Cửu Đăng mấp máy: - Tiêu rồi, trưởng lão của Trần gia tiêu đời, mười vạn quân sĩ xong rồi, nhóm Tửu Lão rất có thể đi đời nhà ma! A a a! Đồ tạp chủng đó chết rồi còn muốn kéo nhiều người làm đệm lưng! Trưởng lão và mười vạn quân sĩ Trần gia có chết cũng không sao, nếu nhóm Tửu Lão vùi thây Trớ Chú Chi Địa thì Đan gia lần này tổn thất lớn. Tộc trưởng của Trần gia là người đến đầu tiên, hắn mang người đến thì bị dọa sợ. Hắn từng tới đây nhiều lần, phát hiện nơi này hoàn toàn khác với Trớ Chú Chi Địa trong nhận tri của mình, hoặc nên nói Trớ Chú Chi Địa đã biến mất. Bên này ban đầu có rất nhiều sơn mạch, nhưng giờ phút này phạm vi vạn dặm không thấy được một dãy núi, toàn bộ bị san bằng, Trớ Chú Chi Địa cũng biến mất, xuất hiện một hố sâu to lớn. Nhiều chỗ còn chưa tán đi sương mù màu tím, những cung điện đều bị san bằng, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, giống như trải qua tai kiếp tận thế. Núi non cung điện bị san bằng đó là việc nhỏ, quan trọng nhất là khắp nơi đều là tay chân cụt, trong không khí tràn ngập mùi máu thoang thoảng, không cần nói cũng biết đã chết rất nhiều người. - Là người của chúng ta! Một trưởng lão Trần gia trầm giọng quát lên, thần niệm của bọn họ có thể tra xét nhiều chỗ có mảnh vụn chiến giáp Trần gia, lệnh bài này nọ. Tuy rằng xác chết biến thành thịt nát, nhưng xem một ít chi tiết vẫn có thể nhận ra. Vèo! Bên trong có một người chạy như bay, đám người tộc trưởng Trần gia thần niệm quét qua, vẻ mặt kinh hãi, người bay đi kia quần áo rách rưới, tóc bù xù xõa ra, thoạt trông giống như một lệ quỷ. - Cửu Đăng tiền bối! Tộc trưởng Trần gia nhận ra người kia, vội vàng bay đi, đến trước mặt người đó, hỏi: - Tình huống gì? Phát sinh chuyện gì? Đan Cửu Đăng mất hồn mất vía nói: - Chết rồi, đều chết rồi, tiểu tử này rất quá mức, không biết hắn làm bằng cách nào mà kích phát được thần văn của Trớ Chú Chi Địa. Một Thái Thượng Trưởng Lão và bốn trưởng lão nhà ta, người của nhà các ngươi đều chết hết! Tộc trưởng Trần gia và các trưởng lão tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng nghe thấy Đan Cửu Đăng nói vẫn khiến cả đám nét mặt sa sầm. Trần gia ở lân cận xem như đại tộc, nhưng chết bốn trưởng lão cùng mười vạn quân sĩ vẫn là tổn thất không nhỏ với họ. - Bình Chỉ yên tâm! Đan Cửu Đăng trông thấy biểu cảm của tộc trưởng Trần gia thì chua xót nói: - Ta đã đưa tin trở lại, ước chừng không lâu sau tộc trưởng nhà ta sẽ đến, khi đó sẽ cho Trần gia các ngươi một lời giải thích. Vù vù vù! Phương xa các bóng người bay tới, đều là cường giả của gia tộc lân cận bị kinh động. Bọn họ trông thấy nhiều tay chân cụt quanh đây thì lộ vẻ mặt kinh hãi. Phía trước Trần gia triệu tập nhiều quân đội, bọn họ biết là Đan gia nhờ Trần gia hỗ trợ, vây bắt một võ giả. Hiện tại có nhiều xác chết, Trớ Chú Chi Địa biến thành như vậy, không cần nói cũng biết người của Trần gia chết hết. Thanh thế lớn như vậy, chẳng lẽ có một Đại Đế ra tay? Thám báo của các gia tộc ẩn nấp gần đó phát hiện tộc trưởng Trần gia bình yên đứng thì phủ quyết khả năng Đại Đế ra tay, nếu không thì tộc trưởng Trần gia đã sớm sợ tới mức tè ra quần. - Thần văn của Trớ Chú Chi Địa cường đại như vậy, làm sao có thể tự bạo được? Không lẽ người bị các ngươi truy sát là cao thủ thần văn? Tộc trưởng Trần gia có chút khó hiểu hỏi thăm, theo sau bổ sung một câu: - Người kia chết rồi sao? - Không biết... Mắt Đan Cửu Đăng hơi đỏ, ngẫm nghĩ nói: - Chắc chết rồi, hắn ở trung tâm khu vực Trớ Chú Chi Địa, Thái Thượng Trưởng Lão nhà ta đã chết thì sao hắn sống được? - Chết là may phước cho hắn! Tộc trưởng Trần gia nghiến răng nói: - Nếu kẻ này không chết thì ta quyết lột da của hắn ra, khiến hắn sống không bằng chết. Thám báo ở lân cận nghe được đối thoại giữa Đan Cửu Đăng và tộc trưởng Trần gia, một đám thám báo lập tức rút đi, truyền tin ra. Đan Cửu Đăng và tộc trưởng Trần gia không định phong tỏa tin tức, Đan Cửu Đăng giờ phút này nghĩ rằng chốc nữa gặp tộc trưởng nên giải thích như thế nào, không để ý người đến gần nơi này. Tộc trưởng Trần gia biết việc lớn như vậy tuyệt đối không giấu được, lân cận có nhiều gia tộc đều bị kinh động, không cho bọn họ biết ngọn nguồn, ngược lại sẽ dấy lên hoài nghi phải chăng có Đại Đế muốn đối phó Trần gia. Tin tức rất nhanh truyền ra, việc này quá lớn, không giấu nhẹm đi được, mấy chục gia tộc lân cận bị kinh động. Tin tức cũng rất nhanh lan đi bốn phương tám hướng, dần truyền khắp Thần Phong đại lục. Đan gia gần đây truy sát một võ giả nhỏ tên Lục Ly, trung bộ Thần Phong đại lục biết việc này, bắc bộ cũng có người nghe nói. Sự tình đều khớp, võ giả nhỏ tên Lục Ly trốn vào Trớ Chú Chi Địa, tiếp đó Đan Cửu Đăng và một Thái Thượng Trưởng Lão, bốn trưởng lão của Đan gia đuổi theo đi vào. Không hiểu sao Trớ Chú Chi Địa đột nhiên nổ tung, Thái Thượng Trưởng Lão và bốn trưởng lão của Đan gia, cùng bốn trưởng lão, mười vạn quân đội của Trần gia chết hết. Người của Trần gia chết không đáng gì, bốn trưởng lão Đan gia có chết cũng không quan trọng, cái chết của Tửu Lão mới dẫn tới Thần Phong đại lục náo động.
Chương 3277 Náo động
Cường giả cấp Lĩnh Chủ, còn là cường giả cấp Lĩnh Chủ của Đan gia! Bình thường không ai dám trêu chọc Đại Đế gia tộc, cho dù ngẫu nhiên có xích mích đôi chút cũng sẽ không xảy ra tình huống cường giả chết, càng miễn bàn là cường giả cấp Lĩnh Chủ của Đại Đế gia tộc. Đây cũng là chỗ mạnh của Đại Đế gia tộc, bởi vì có Đại Đế tồn tại, hầu như không ai dám chọc vào gia tộc này. Đại Đế gia tộc sẽ chiếm cứ một mảnh địa bàn rất lớn, có tài nguyên vô tận. Quanh năm suốt tháng tích lũy, cường giả của gia tộc này không chết, thế hệ trẻ không ngừng lớn lên, cường giả càng lúc càng nhiều. Bây giờ Đan gia uy danh lừng lẫy trên Thần Phong đại lục chẳng những bị người khiêu chiến, còn khiến Đan gia tổn thất một cường giả cấp Lĩnh Chủ, việc lớn như vậy sao có thể không dẫn tới náo động? Ba ngày sau, tộc trưởng Đan gia đến bên ngoài Trớ Chú Chi Địa, hỏi thăm rõ vụ việc, dạo một vòng Trớ Chú Chi Địa, trấn an tộc trưởng Trần gia, theo sau mang người trở lại. Trớ Chú Chi Địa đã tan hoang như vậy, đám người Tửu Lão chết rồi, chắc chắn Lục Ly không sống được. Tộc trưởng Đan gia có thể nói cái gì? Chỉ có thể tự nhận xui xẻo, trở lại thỉnh tội với Phượng Hậu. Sau khi trở về, tộc trưởng Đan gia đi Phượng cung, không ngờ Phượng Hậu không ở. Phượng Hậu để lại lời nhắn cho thị nữ, bảo rằng đi cùng Đại Đế khác tra xét một hiểm địa. Tộc trưởng Đan gia nghĩ tới nghĩ lui tuyên bố một thông cáo, nói rằng đám người Tửu Lão truy sát Lục Ly, tuy rằng đánh chết Lục Ly nhưng sơ sẩy kích phát thần văn của Trớ Chú Chi Địa, khiến Trớ Chú Chi Địa tự bạo. Không thể giấu cái chết của Tửu Lão, vậy chẳng bằng rộng rãi thừa nhận, như vậy còn có thể cứu vãn một ít danh dự. Cũng chứng minh cái chết của nhóm Tửu Lão không phải do Lục Ly, mà là thần văn của Trớ Chú Chi Địa tự bạo. Tin tức truyền ra, Thần Phong đại lục dần bình ổn, Trớ Chú Chi Địa dù gì là một trong ba tuyệt địa của Thần Phong đại lục, thần văn tự bạo khiến một cường giả cấp Lĩnh Chủ chết cũng dễ hiểu. - Võ giả nhỏ kia may mắn thật, có cường giả cấp Lĩnh Chủ chôn cùng! Nhiều nơi có phát ngôn như vậy, không ai cho rằng Lục Ly còn sống. Trớ Chú Chi Địa tự bạo khủng bố như thế, cường giả cấp Lĩnh Chủ đã chết thì sao Lục Ly sống nổi? ... Trên thực tế, Lục Ly... Còn sống! Nhưng lúc này hắn sống mà khó chịu còn hơn chết. Lục Ly ở trong một dãy núi lớn mạn bắc Thần Phong đại lục, đã ngất xỉu, cả người đẫm máu. Đứt một tay, gãy một tay, xương hai chân cũng nứt vỡ, toàn thân không có vài khúc xương nguyên vẹn. Lục Ly giống như con giun không xương nằm sấp trên núi lớn, có hai con mãnh thú đang cắn xé máu thịt của hắn. Nếu không phải thân thể của hắn đủ mạnh, hai con mãnh thú này chỉ là loạì mãnh thú bình thường thì hắn đã sớm thành thức ăn trong bụng mãnh thú. Trước khi Trớ Chú Chi Địa tự bạo, không gian quả nhiên bị cởi bỏ giam cầm, Lục Ly thành công hư không vẽ trận phi độ hư không trốn chạy. Nhưng mới đi vào không bao lâu, cửa nhỏ màu vàng còn chưa đóng kín, không gian từng mảnh bị xé rách, hắn bị cưỡng bức văng ra. Lục Ly vốn đã rất yếu, lại bị sức mạnh không gian xé rách thêm lần nữa, tự nhiên bị tổn hại nặng, sau khi rớt xuống thì không biết trời trăng. May mắn xung quanh không có mãnh thú cường đại, Lục Ly không rớt vào trong thành, nếu không giờ phút này hắn đã chết. - Grào grào! Răng của hai con mãnh thú không ngừng cắn xé hai chân và cánh tay của Lục Ly, tiếc rằng cơ thể của hắn quá mạnh, chúng nó cảm giác như đang cắn hàn thiết, cắn không đứt được. Hai con mãnh thú không chịu buông bỏ, chỉ có thể không ngừng gào thét, muốn gọi đồng bạn lại đây. Vù vù vù! Nhiều mãnh thú ở lân cận vọt tới, vây quanh Lục Ly. Hình thể của đám mãnh thú này không quá to, mười mấy con mãnh thú vây quanh cắn xé Lục Ly, kết cục vẫn như cũ. - Grào grào! Bầy mãnh thú không cắn được, chỉ có thể tiếp tục gào thét, định hấp dẫn càng nhiều mãnh thú lại đây. Bầy mãnh thú này linh trí không cao, cho rằng mình không cắn được thì mời đồng bạn hỗ trợ. - Gia gia, bên kia có người, thật nhiều mãnh thú cắn người kia! Giây lát sau, trong núi lớn vang lên giọng nữ rụt rè, giọng nữ tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: - Gia gia, người kia tội nghiệp quá, gia gia đi cứu hắn được không? Một lão nhân và một thiếu nữ đi trong núi lớn, hai người đều mặc đồ trắng, đội mũ trắng. Thiếu nữ có đôi mắt to trong veo, tựa đóa sen trắng trên núi tuyết. Ngũ quan của nàng không đặc biệt xuất sắc, nhưng coi như xinh đẹp đáng yêu, hơi thở trên người cực kỳ sạch sẽ, khiến người đặc biệt thoải mái. Hai ông cháu cõng hai giỏ thảo dược, thực lực của tôn nữ rất thấp, chỉ có cảnh giới Tam Kiếp, lão nhân mạnh hơn một chút, nhưng mới đột phá Tứ Kiếp. Thực lực không mạnh, nhưng đủ để đối phó những mãnh thú này, nếu không thì hai người cũng không dám lên núi hái thuốc. Lão nhân dùng thần niệm tra xét Lục Ly, có chút do dự, bởi vì Lục Ly bị thương nặng như vậy, khẳng định không phải bị mãnh thú đánh bị thương, nhất định là bị kẻ thù đánh. Lão nhân là tù trưởng của một bộ lạc gần đó, hắn là người mạnh nhất của bộ lạc. Bộ lạc bọn họ là bộ lạc rất nhỏ yếu, bất kỳ thế lực nào đều có thể tiêu diệt, lỡ như kẻ thù của người này rất mạnh thì sao? Vậy thì sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho bộ lạc bọn họ. Lục Ly thoạt trông chỉ là Nhị Kiếp đỉnh phong, nhưng trên người bị thương nặng, bầy mãnh thú không xé máu thịt của hắn được, có thể thấy chắc chắn Lục Ly có chỗ nào lạ thường. - Gia gia! Tôn nữ nhìn thấy gia gia không nhúc nhích thì ngửa đầu khó hiểu hỏi: - Chẳng phải lúc bình thường gia gia dạy chúng ta phải có lòng hướng thiện sao? Chúng ta không thể thấy chết không cứu. Gia gia nhìn vào con mắt thuần khiết của tôn nữ, trầm ngâm giây lát, cuối cùng xông lên trên. Sức chiến đấu của hắn tạm ổn, bầy mãnh thú bị hắn đánh chết hơn phân nửa, mãnh thú còn lại đều chạy trốn. - Người này bị thương nặng quá! Tôn nữ đi tới, có chút bất nhẫn nhìn vài lần, theo sau lấy ra đan dược cho Lục Ly ăn vào. Gia gia suy nghĩ một hồi cũng lấy ra một ít thần dược bôi lên cho Lục Ly.
Chương 3278 Liễu Nhứ Nhi
- Gia gia, chúng ta mang hắn về bộ lạc đi? Tôn nữ chờ giây lát, có chút bất nhẫn nói: - Hắn rất tội nghiệp, ở đây sẽ bị mãnh thú ăn. - Điều này không được! Gia gia quyết đoán từ chối - Người này không rõ lai lịch, không thể mang về bộ lạc, lỡ xảy ra chuyện sẽ liên lụy bộ lạc. Nhứ Nhi ngoan, chúng ta chữa thương cho hắn, hắn không chết được. - Gia gia, nơi này có nhiều mãnh thú như vậy! Tôn nữ cố chấp nói: - Hắn hôn mê, ở lại đây lỡ gặp mãnh thú cường đại khác thì sao? Chúng ta không thể thấy chết không cứu, chẳng phải gia gia đã nói cứu một mạng người hơn tạo bảy cấp phù đồ sao? - Được rồi... Gia gia suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nỡ để tâm linh thuần khiết của cháu gái bị thế tục ô nhiễm, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Nhưng không thể để lộ người này, chỉ có thể giấu trong mật thất của nhà chúng ta, ngươi cũng không được nói cho bất kỳ ai. - Vâng! Tôn nữ vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, hớn hở vì làm một việc tốt. Lão nhân thu Lục Ly vào Thần Khí không gian, còn xóa dấu vết xung quanh, thế này mới cấp tốc mang theo tôn nữ rời đi. Hai người đi nhanh xuống núi, đi hơn hai canh giờ, đến một bộ lạc nhỏ, nguyên bộ lạc chỉ có hơn ba nghìn người, số lượng võ giả không nhiều, lúc bình thường cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài. - Chào tộc trưởng! - Nhứ Nhi tiểu tiên nữ về rồi? - Nhứ Nhi khỏe chứ? Gia gia cùng tôn nữ rất được hoan nghênh trong bộ lạc. Gia gia là người mạnh nhất bộ lạc, được hết lòng tôn kính, tôn nữ là tiểu công chúa của bộ lạc, mỗi người yêu thương. Gia gia cùng tôn nữ đi về chỗ ở của mình, đó là một đại thạch bảo, gia gia tiến vào liền mở ra thần văn, đưa Lục Ly vào trong mật thất, Nhứ Nhi cho hắn uống thuốc, chữa thương. Mấy ngày kế tiếp, gia gia cùng tôn nữ thay phiên chăm sóc Lục Ly, hắn luôn hôn mê, vết thương chậm rãi khép lại. Nhưng bởi vì trong Trớ Chú Chi Địa bị tổn thương căn nguyên sinh mệnh, cho nên khôi phục hơi chậm, hơi thở cực kỳ yếu. Gia gia lo âu hoảng hốt hơn mười ngày, không có kẻ thù của Lục Ly tìm tới cửa, gia gia hơi yên lòng, chờ Lục Ly lành vết thương sẽ đưa hắn rời đi. Đến ngày thứ mười tám thì Lục Ly tỉnh lại, sau khi tỉnh, hắn cảm giác toàn thân đau nhức, cơ thể yếu đến mức không mở mắt ra được, nhưng thần niệm của hắn có thể tra xét. Nhìn lướt qua, hắn phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ kín gió, trong phòng mở ra thần văn, hắn nằm trên giường, trên người đắp thảo dược. “Có người cứu ta!” Lục Ly tỉnh ngộ lại, trong lòng thở phào một hơi, hắn nhớ lại tình huống trong Trớ Chú Chi Địa mà thầm sợ. Lục Ly cũng rất vui mừng, hắn bị văng ra nhưng không rớt xuống thành trì gần đó, nếu không thì giờ phút này phỏng chừng hắn đã ở trong địa lao của Đan gia. Oong! Lục Ly nghĩ ngợi lung tung giây lát, cấm chế ánh sáng chợt lóe, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp tiến vào. Thật ra thiếu nữ đã phát dục đầy đủ, tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng cũng coi như là thiếu nữ. Nhưng so sánh với tuổi của Lục Ly thì nàng không khác gì cô bé, ước chừng chưa đầy hai mươi tuổi. - Ôi! Nhứ Nhi đi vào, cảm ứng hơi thở của Lục Ly biến mạnh, sinh mệnh dồi dào, nhoẻn miệng cười hỏi: - Ngươi tỉnh rồi? Lục Ly miễn cường mở mắt ra, nhìn đôi mắt thuần khiết của cô bé, cố nặn ra một chút nụ cười nói: - Là nàng đã cứu ta phải không? Đa tạ nàng. Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp: - Là ta cùng gia gia mang ngươi từ trên núi xuống, ta tên Liễu Nhứ Nhi, đại ca ca tên gì vậy? Thiếu nữ thật sự ngây thơ hồn nhiên, Lục Ly vốn muốn báo tên giả, cuối cùng ngẫm nghĩ nói: - Ta tên Lục Ly, chờ ta lành vết thương nhất định sẽ cảm tạ các ngươi thật hậu hĩnh. - Không cần đâu. Liễu Nhứ Nhi cười híp mắt nói: - Gia gia nói làm việc thiện không phải vì muốn báo đáp, gia gia nói người tốt mới nhận được điều tốt. Làm nhiều việc thiện, ông trời tự nhiên sẽ che chở ngươi. - Ha ha! Lục Ly nở nụ cười, người tốt thật sự nhận được điều tốt sao? Ông trời thật sự sẽ che chở sao? Hắn thấy nhiều người tốt chết thảm, người xấu lại tai họa vạn năm. Thế giới này cường giả làm vua, người tốt thường chết sớm, ngươi càng yếu đuối càng dễ dàng bị người khi dễ, chết dễ hơn. Lục Ly tự nhiên sẽ không nói những điều này với thiếu nữ, hiếm khi gặp hài tử thuần khiết lương thiện như vậy, sao hắn có thể phá hủy sự thơ ngây vô cùng hiếm hoi của nàng? - Đại ca ca, ngươi là từ bên ngoài đến à? Trong mắt Liễu Nhứ Nhi có tia sáng, tò mò hỏi: - Ta nghe nói thế giới bên ngoài lớn lắm, cực kỳ đẹp và phồn hoa, có thật không? Ta rất muốn đi ra ngoài xem, tiếc rằng thực lực của ta quá thấp, gia gia không cho phép ta ra ngoài. - Quả thực cực kỳ lớn, rất nhiều nơi cũng đẹp, rất phồn hoa. Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Nhưng nàng tốt nhất đừng ra ngoài, thế giới bên ngoài rất loạn, có thật nhiều người xấu, nếu nàng ra ngoài sẽ bị tổn thương. Liễu Nhứ Nhi ngây thơ hồn nhiên như vậy, có thể nói chuyện thoải mái không chút đề phòng với người lạ như hắn, cộng thêm nàng phi thường đáng yêu xinh đẹp, nữ hài tử như vậy đi ra ngoài thì có thể tưởng tượng hậu quả. Liễu Nhứ Nhi thật sự không có một chút tâm cơ, nói chuyện rất nhiều với Lục Ly, nói hết tình huống trong bộ lạc. Tổ tiên của bộ lạc này là một đại gia tộc, nhưng sau đó gia tộc bị diệt, chi mạch bọn họ trốn thoát, cắm rễ ở đây. Vốn có người chạy thoát đã là may, cộng thêm một lão tổ mạnh nhất sau khi trốn thoát thì chết, vì vậy mạch bọn họ dần xuống dốc. Bên này không có quá nhiều tài nguyên, linh khí thiếu thốn, gia tộc cũng sẽ càng lúc càng yếu, đến thế hệ này thì mạnh nhất chỉ cỡ Tứ Kiếp sơ kỳ. Bên này hiếm dấu chân người, thành trì gần nhất cũng cách trăm vạn dặm, bốn phía có mấy chục thôn xóm bộ lạc, còn có ba thế lực trung đẳng bá chiếm linh sơn và tài nguyên tốt nhất. Bộ lạc bọn họ quanh năm bị khi dễ, lân cận có một thế lực trung đẳng thường hay chèn ép bọn họ, bọn họ giận mà không dám nói gì, trên thế giới này không có thực lực sẽ bị khi dễ. Liễu Nhứ Nhi nói một lúc thì rời đi, chốc lát sau, gia gia của nàng, Liễu Xuân Lôi đi vào, là một người tốt hiền hậu, nhưng hắn mịt mờ hỏi thăm một ít sự tình. Thí dụ như Lục Ly có phải gặp kẻ thù lợi hại nào không, Lục Ly đến từ nơi nào?
Chương 3279 Ban ngày gặp quỷ
- Lão nhân gia không cần lo lắng! Lục Ly trực tiếp nói thẳng: - Ta khôi phục thêm mấy ngày, vết thương khép lại sẽ rời đi. Ngươi dặn Nhứ Nhi đừng nói tên của ta ra ngoài, đến lúc đó ta sẽ lén rời đi, sẽ không mang phiền phức đến cho các ngươi. Liễu Xuân Lôi có chút lúng túng: - Ý của ta không phải vậy... Lục Ly phất tay, Liễu Xuân Lôi không tiện nói gì thêm cái gì, đi ra mật thất. Lục Ly ăn hai viên dược chữa thương, nhắm mắt ngủ say. Ngủ hai ngày, Lục Ly tuy rằng vẫn suy yếu nhưng đỡ hơn nhiều. Hắn ngồi xếp bằng chữa thương, như vậy thì tốc độ vết thương khép lại sẽ nhanh hơn, cánh tay nhanh chóng mọc ra. Liễu Nhứ Nhi ngẫu nhiên sẽ đi vào nói vài câu với Lục Ly, hắn rất thích cô bé đơn thuần lương thiện này, giống như muội muội của mình vậy. Ngày thứ tám! Vết thương của Lục Ly đã lành hơn một nửa, tùy thời có thể rời đi, hắn chuẩn bị chữa thương thêm ba ngày sẽ đi. Hắn sợ Đan gia vẫn còn tiếp tục truy tung, lỡ như theo dấu đến nơi này thì tất cả người trong thôn nhỏ sẽ phải chết. Oong! Vào thời khắc này, cấm chế của mật thất lóe sáng, Liễu Nhứ Nhi lao vào, giọng của Liễu Xuân Lôi vang lên: - Nhứ Nhi, ở yên bên trong, gia gia không mở ra thần văn thì ngươi tuyệt đối đừng đi ra, biết chưa? - Gia gia! Vẻ mặt Liễu Nhứ Nhi sợ hãi, mang theo nghẹn ngào nói: - Gia gia nhớ phải hết sức cẩn thận, đừng tranh đấu với đám người xấu đó. Thật sự không được... cứ giao Nhứ Nhi ra đi, Nhứ Nhi không thể không có gia gia. - Đừng nói nữa, gia gia biết chừng mực! Liễu Xuân Lôi trầm giọng nói một câu, theo sau đóng kín cửa lớn mật thất, mở ra cấm chế thần văn. Lục Ly nhướng mày, vội vàng hỏi thăm: - Sao vậy Tiểu Nhứ Nhi? Nước mắt của Liễu Nhứ Nhi như nước sông vỡ đê, nàng khóc nói: - Trong Chính Dương Cung lân cận có một người xấu muốn cưới ta về làm tiểu thiếp, gia gia không đồng ý, hắn liền mang người muốn giết đến bộ lạc, bắt ta về. Đại ca ca, ta sợ lắm, bọn họ sẽ giết chết gia gia. - Ồ? Lục Ly nhướng chân mày kiếm, mở miệng nói: - Nhứ Nhi đừng khóc, để ta tra xét đã, ta sẽ giúp nàng, có ta ở thì gia gia của nàng sẽ không sao. - Đại ca ca? Liễu Nhứ Nhi ngẩn ra, có chút nghi ngờ nhìn Lục Ly, hỏi: - Đại ca ca, ngươi chỉ có Nhị Kiếp đỉnh phong, ngươi... được không? - Ha ha ha! Lục Ly cười to, hắn trước tiên khiến Huyết Linh Nhi lặng lẽ đi tra xét, theo sau mới nói: - Yên tâm, đại ca ca rất lợi hại, nàng cứ tin tưởng đại ca ca là được. Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tu, cảm ứng tình huống bên ngoài, một lát sau báo về: “Chủ nhân, bên ngoài có một đội võ giả đang tới gần, ba Tứ Kiếp trung kỳ, một trăm quân sĩ.” “À à, tùy thời chú ý tình huống!” Lục Ly không để ý, nếu nhóm người này không làm bậy thì hắn sẽ không ra tay, nếu không thì dễ dàng bại lộ hành tung, nhưng nếu nhóm người này làm bậy, hắn không ngại giết hết. Liễu Nhứ Nhi và gia gia của nàng cứu hắn một mạng, tuy rằng hắn ở trong núi chỉ cần không bị người phát hiện thì sẽ không chết, nhưng hắn không thể không nhận phần nhân tình này. Càng miễn bàn Liễu Nhứ Nhi là cô bé thơ ngây đáng yêu như vậy, cho dù không có ân tình, hắn đã đến thì sẽ không mặc kệ. Vèo vèo! Bên ngoài thôn xóm vang một chuỗi tiếng xé gió, tiếp đó hơn một trăm con dị thú lao nhanh đến, những dị thú này đều cao lớn hùng vĩ, hơi thở hung ác bạo ngược, sức chiến đấu của mỗi con dị thú đều ngang ngửa Tam Kiếp đỉnh phong. Một trăm quân sĩ, ba Tứ Kiếp trung kỳ, đứng đằng trước nhất là một người trẻ tuổi, mặc áo hoa, vẻ mặt ngạo nghễ. Hắn khống chế dị thú trực tiếp bay đến phía trước bộ lạc, một thanh chiến kích hiện ra trong tay, sát khí đằng đằng. Vèo vèo! Trong thôn hễ võ giả nào đến Tam Kiếp đều xông lên, có hơn một nghìn người, già yếu phụ nữ và trẻ em thì tụ tập trong góc bộ lạc. Tuy bên bộ lạc ôong người hơn, nhưng rất rõ ràng thực lực cách biệt xa lắc xa lơ. Một trăm người kia trừ ba Tứ Kiếp trung kỳ ra, tất cả đều là Tam Kiếp đỉnh phong. Không nói đến Tứ Kiếp trung kỳ, chỉ riêng một trăm quân sĩ đủ sức chống lại nguyên bộ lạc. - Liễu Lão nhân! Người trẻ tuổi áo hoa chỉ chiến kích hướng Liễu Xuân Lôi, nói: - Có giao người ra không? Nếu không giao thì thôn các ngươi không mọc cọng cỏ! Liễu Xuân Lôi vẻ mặt tức giận, trong tay xuất hiện một cây búa lớn nói: - Vương công tử, làm người đừng quá đáng, ngươi chưa từng nghe câu kẻ ác gặp ác báo sao? Ngươi không sợ ông trời đánh xuống thần lôi diệt ngươi? - Ha ha ha! Vương công tử cười lớn nói: - Liễu Lão nhân, ngươi ngốc à? Ngươi cũng trải qua thần lôi rồi, đó là độ thiên kiếp. Ông trời mặc kệ những việc này, nếu ông trời quản việc thì mỗi ngày Thần Phong đại lục đã không chết nhiều người như vậy. Bớt nói nhảm đi, không giao người thì ta sẽ ra tay. - Giết! Liễu Xuân Lôi có thể nhường nhịn thứ khác, bảo hắn chết cũng được, tôn nữ duy nhất là vảy ngược của hắn, ai động vào tôn nữ thì hắn dám liều mạng. Oong! Vào thời khắc này, trong thạch bảo chỗ ở của Liễu Xuân Lôi dâng lên khói đen, nhiệt độ trong thôn dường như hạ thấp rất nhiều, tất cả mọi người run rẩy, cảm giác sởn gai ốc. - Cái gì? Đám người Vương công tử rùng mình, tập thể cùng nhìn hướng bóng đen kia. Tốc độ của bóng đen quá nhanh, chớp mắt xông đến trước mặt đám người Vương công tử. Một lão nhân tóc nâu bên cạnh Vương công tử trầm giọng quát: - Công tử, lùi, để ta ngăn trở! - Hú hú! Vang tiếng hú quái dị, bóng đen chui vào thân thể lão nhân tóc nâu, người lão run rẩy, giây sau rớt xuống. Bóng đen chui ra khỏi người lão nhân tóc nâu, thoáng chốc chui vào cơ thể Vương công tử. - Công tử! Tứ Kiếp trung kỳ khác bị dọa, nhưng chưa đợi hắn làm cái gì, Vương công tử lật người rớt xuống, trực tiếp chết đi. - Hú hú! Bóng đen kia lại bay ra, thẳng hướng võ giả Tứ Kiếp trung kỳ thứ ba. Người kia bị dọa, vừa bay đi vừa kinh hoàng rống to: - Trốn, lập tức trở lại bẩm báo cung chủ! Mới quát lên thì bóng đen đuổi theo kịp hắn, theo sau người này lại biến thành xác chết. Quân sĩ khác bị dọa, chạy tứ tán như chim muông bị dọa.
Chương 3280 Yêu cầu quá đáng
- Có quỷ! Nhiều người kinh khủng rống to, đám người Liễu Lão nhân cũng sợ hãi run bắn. Rất nhiều hài tử sợ tới mức khóc toáng lên, một số con dân bộ lạc hoảng loạn chạy trốn, ban ngày gặp quỷ, đổi lại là ai đều sợ. Quỷ tất nhiên không phải là dã quỷ, mà là quỷ do Lục Ly nuôi, chỉ là ba Tứ Kiếp trung kỳ, Lục Ly đích thân ra tay hay ra lệnh cho Thánh Hoàng Chi Nữ ra tay đều có thể ung dung chém giết. Nhưng quỷ ảnh động thủ sẽ dễ dàng hơn, bởi vì lai lịch của quỷ ảnh ít người biết đến, cộng thêm lúc này quỷ ảnh cực kỳ mạnh, cắn nuốt nhiều lệ quỷ trong Huyết Hồ như vậy, dư sức đối phó với vài Tứ Kiếp trung kỳ. Giây phút quỷ ảnh đuổi giết lại đánh chết hơn hai mươi võ giả, những người còn lại đều chạy trốn, Lục Ly khống chế quỷ ảnh trở về. Thấy quỷ ảnh bay trở về thành bảo của mình, Liễu Xuân Lôi ra chiều đăm chiêu, thôn dân còn lại vẫn sợ đến sắc mặt có chút tái nhợt, một là vì lệ quỷ quá dọa người, hai là thiếu cung chủ của Chính Dương Cung đã bị giết, đây là đâm thủng trời, chắc hẳn rất nhanh cường giả và đại quân của Chính Dương Cung sẽ tới đây? - Dọn dẹp chiến trường! Liễu Xuân Lôi khoát tay một cái, sau đó bay trở về thành bảo của mình, trực tiếp tiến vào trong mật thất. Liễu Nhứ Nhi ở bên trong vẻ mặt lo lắng chờ đợi, thấy Liễu Xuân Lôi đi vào thì lập tức lo lắng xúm lại hỏi: - Gia gia, thế nào rồi? - Không có việc gì, đã xử lý ổn thỏa! Liễu Xuân Lôi miễn cưỡng cười, hắn cùng Lục Ly liếc nhau, sau đó sờ đầu Liễu Nhứ Nhi nói: - Nhứ Nhi đi ra ngoài trước đi, ta và Lục tiểu ca cần bàn chuyện. - Đúng vậy! Lục Ly gật đầu nói: - Quỷ ảnh kia là do ta khống chế, không phải là tà vật, sẽ không hại người, cứ yên tâm, chỉ là một món bảo vật mà thôi. - Không nghĩ tới Lục tiểu ca còn là cao nhân! Liễu Xuân Lôi cúi gập người chắp tay vái, nói: - Đa tạ ân cứu nguy của Lục tiểu ca, Liễu mỗ đại biểu toàn bộ người của bộ lạc cảm tạ tiểu ca. - Liễu lão nói quá lời rồi! Lục Ly cười cười khoát tay nói: - Nếu như không nhờ Liễu lão và Nhứ Nhi thì bây giờ ta đã chết, các ngươi đối với ta là đại ân, ta đây chỉ giúp chút ít việc thôi. - Lão hủ có một yêu cầu quá đáng! Liễu Xuân Lôi vẻ mặt trịnh trọng khom người nói: - Nếu tiểu ca có thể giúp chuyện này, lão hủ chết cũng không tiếc. Lục Ly vội đỡ Liễu Xuân Lôi dậy, vừa cười vừa nói: - Liễu lão không cần khách khí như vậy, có việc cứ nói, đừng ngại. Liễu Xuân Lôi nói: - Xin Lục tiểu ca mang Nhứ Nhi đi, đi càng xa càng tốt, về sau cũng xin ngươi chăm sóc Nhứ Nhi thật tốt. Cha nương của Nhứ Nhi mất sớm, tôn nữ này của lão hủ rất đơn thuần thiện lương, lão hủ, lão hủ... Liễu Xuân Lôi nghẹn ngào nói, Lục Ly không có lập tức đáp ứng Liễu Xuân Lôi, mà là hỏi: - Vương công tử kía có lai lịch rất lớn sao? Liễu Nhứ Nhi là tôn nữ duy nhất của Liễu Xuân Lôi, nhưng hiện giờ phải giao bảo bối trong bàn tay mình cho một nam nhân xa lạ mang đi. Nếu như không phải do cục diện nguy cấp thì Liễu Xuân Lôi chắc chắn sẽ không làm như vậy. Liễu Xuân Lôi nặng nề gật đầu, nói: - Hắn là thiếu cung chủ của Chính Dương Cung, Chính Dương Cung là một trong ba đại thế lực gần chỗ chúng ta, cường giả trong cung nhiều như mây, võ giả Tứ Kiếp có ít nhất mười lăm người, ba người bị ngươi giết mất, nhưng vẫn còn lại mười hai người. Mấu chốt nhất là cung chủ của bọn họ rất mạnh, là Tứ Kiếp hậu kỳ, nghe đâu còn sở hữu mảnh nhỏ thánh binh. Bộ lạc của chúng ta có nhiều người già, phụ nữ và trẻ con như vậy, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nhờ Lục tiểu ca mang Nhứ Nhi đi. - Tứ Kiếp hậu kỳ? Lục Ly hơi gật đầu, trong lòng đã có kế hoạch, hắn dò hỏi: - Chính Dương Cung này có chỗ dựa không? Ví dụ như thuộc sở hữu của một siêu cấp đại thế lực nào đó? - Có... Liễu Xuân Lôi suy nghĩ một chút rồi nói: - Nghe đồn Chính Dương Cung có chút liên quan đến một thế gia viễn cổ, ta cũng không rõ lắm, nhưng những đại thế lực kiểu này chắc chắn có chỗ dựa. - Ta biết rồi! Lục Ly suy nghĩ một chút, nói: - Một Chính Dương Cung không là cái đinh gì, một mình ta là có thể diệt nó, nhưng nếu như phía sau bọn chúng có đại thế lực, ta sợ nếu tiếp tục điều tra thì sẽ có phiền phức. Như vậy đi, ta đi tới gần đó điều tra một chút, nếu như không có bối cảnh lớn thì chuyện này để ta giúp ngươi xử lý, đảm bảo xóa bỏ nỗi lo về sau cho các ngươi. - A... Liễu Xuân Lôi ngẩn ra, Lục Ly qua loa nói Chính Dương Cung không là cái đinh gì? Một mình hắn là có thể diệt? Lời này nghe vào trong tai Liễu Xuân Lôi cảm giác như mơ giữa ban ngày. Nhưng nghĩ đến Lục Ly ung dung phái ra một lệ quỷ diệt ba Tứ Kiếp trung kỳ, Liễu Xuân Lôi lại nhìn thấy một chút hy vọng. - Quyết định vậy đi! Lục Ly trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Ta có một cái Thần Khí không gian, có thể đưa các ngươi vào đó, nếu tình huống có gì bất ổn thì ta sẽ mang mọi người chạy trốn, tìm một nơi an toàn dể các ngươi ẩn cư, dù sao nơi này không có gì để kỷ niệm, cũng không có thứ gì tốt. Nơi đây thiếu thốn linh khí, mặc dù gần chỗ này có vài ngọn núi lớn, nhưng trên núi hẳn là không có thần dược trân quý gì, bộ lạc này ở chỗ nào mà chẳng được? Liễu Xuân Lôi hơi chần chờ, Lục Ly suy nghĩ một chút, thần thiết xuất hiện trong tay, hắn tùy tiện thúc dục Thần Lực chuyển động, vừa cười vừa nói: - Mảnh nhỏ thánh binh sao? Ta cũng có! - Ôi! Liễu Xuân Lôi bị thần uy của mảnh nhỏ thánh binh hù sợ, hắn vội vàng khom người chắp tay vái, nói: - Lão hủ có mắt như mù, không nghĩ tới công tử là quý nhân, công tử có đại ân đại đức với chúng ta, chúng ta không thể báo đáp nỗi. Nói rồi Liễu Xuân Lôi định quỳ xuống, Lục Ly vội nâng Liễu Xuân Lôi dậy, hắn phất tay nói: - Ngươi đi thương nghị với con dân bộ lạc đi, làm xong công tác, ta bảo đảm chí ít có thể mang các ngươi rời khỏi đây một cách an toàn. Cứ thế đi, ta đi chữa thương năm ngày, năm ngày sau xuất phát.
Ầm ầm ầm! Đất đai phạm vi mười vạn dặm rung rinh, người xung quanh cùng nhìn về một hướng. Bọn họ trông thấy nơi đó trên trời xuất hiện một lỗ thủng lớn, bầu trời rậm rạp vết nứt như mạng nhện, đám người đứng gần đó cảm giác linh hồn rung động, nghẹt thở. Ầm ầm ầm! Một chuỗi tiếng nố đinh tai nhức óc vang lên, rung chuyển trời đất, gió rít khủng bố san bằng sơn mạch quanh Trớ Chú Chi Địa. Bên kia xuất hiện từng áng mây nấm ngút trời, tiếng nổ và hơi thở nặng nề khuếch tán phạm vi mười vạn dặm. Vô số người bị kinh động, vô số tin tức truyền ra, rất nhanh cường giả ở gần đều đổ về bên kia, động tĩnh rung trời như vậy, ai đều phải đi qua nhìn xem. Bùm! Một đống đá vụn, một bóng người bay nhanh ra, hắn quay đầu nhìn quanh, thấy không gian phía sau còn chưa khép lại, đất đai tan hoang, sắc mặt xám như tro tàn, quên cả việc lau máu dính bên môi. Môi Đan Cửu Đăng mấp máy: - Tiêu rồi, trưởng lão của Trần gia tiêu đời, mười vạn quân sĩ xong rồi, nhóm Tửu Lão rất có thể đi đời nhà ma! A a a! Đồ tạp chủng đó chết rồi còn muốn kéo nhiều người làm đệm lưng! Trưởng lão và mười vạn quân sĩ Trần gia có chết cũng không sao, nếu nhóm Tửu Lão vùi thây Trớ Chú Chi Địa thì Đan gia lần này tổn thất lớn. Tộc trưởng của Trần gia là người đến đầu tiên, hắn mang người đến thì bị dọa sợ. Hắn từng tới đây nhiều lần, phát hiện nơi này hoàn toàn khác với Trớ Chú Chi Địa trong nhận tri của mình, hoặc nên nói Trớ Chú Chi Địa đã biến mất. Bên này ban đầu có rất nhiều sơn mạch, nhưng giờ phút này phạm vi vạn dặm không thấy được một dãy núi, toàn bộ bị san bằng, Trớ Chú Chi Địa cũng biến mất, xuất hiện một hố sâu to lớn. Nhiều chỗ còn chưa tán đi sương mù màu tím, những cung điện đều bị san bằng, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, giống như trải qua tai kiếp tận thế. Núi non cung điện bị san bằng đó là việc nhỏ, quan trọng nhất là khắp nơi đều là tay chân cụt, trong không khí tràn ngập mùi máu thoang thoảng, không cần nói cũng biết đã chết rất nhiều người. - Là người của chúng ta! Một trưởng lão Trần gia trầm giọng quát lên, thần niệm của bọn họ có thể tra xét nhiều chỗ có mảnh vụn chiến giáp Trần gia, lệnh bài này nọ. Tuy rằng xác chết biến thành thịt nát, nhưng xem một ít chi tiết vẫn có thể nhận ra. Vèo! Bên trong có một người chạy như bay, đám người tộc trưởng Trần gia thần niệm quét qua, vẻ mặt kinh hãi, người bay đi kia quần áo rách rưới, tóc bù xù xõa ra, thoạt trông giống như một lệ quỷ. - Cửu Đăng tiền bối! Tộc trưởng Trần gia nhận ra người kia, vội vàng bay đi, đến trước mặt người đó, hỏi: - Tình huống gì? Phát sinh chuyện gì? Đan Cửu Đăng mất hồn mất vía nói: - Chết rồi, đều chết rồi, tiểu tử này rất quá mức, không biết hắn làm bằng cách nào mà kích phát được thần văn của Trớ Chú Chi Địa. Một Thái Thượng Trưởng Lão và bốn trưởng lão nhà ta, người của nhà các ngươi đều chết hết! Tộc trưởng Trần gia và các trưởng lão tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng nghe thấy Đan Cửu Đăng nói vẫn khiến cả đám nét mặt sa sầm. Trần gia ở lân cận xem như đại tộc, nhưng chết bốn trưởng lão cùng mười vạn quân sĩ vẫn là tổn thất không nhỏ với họ. - Bình Chỉ yên tâm! Đan Cửu Đăng trông thấy biểu cảm của tộc trưởng Trần gia thì chua xót nói: - Ta đã đưa tin trở lại, ước chừng không lâu sau tộc trưởng nhà ta sẽ đến, khi đó sẽ cho Trần gia các ngươi một lời giải thích. Vù vù vù! Phương xa các bóng người bay tới, đều là cường giả của gia tộc lân cận bị kinh động. Bọn họ trông thấy nhiều tay chân cụt quanh đây thì lộ vẻ mặt kinh hãi. Phía trước Trần gia triệu tập nhiều quân đội, bọn họ biết là Đan gia nhờ Trần gia hỗ trợ, vây bắt một võ giả. Hiện tại có nhiều xác chết, Trớ Chú Chi Địa biến thành như vậy, không cần nói cũng biết người của Trần gia chết hết. Thanh thế lớn như vậy, chẳng lẽ có một Đại Đế ra tay? Thám báo của các gia tộc ẩn nấp gần đó phát hiện tộc trưởng Trần gia bình yên đứng thì phủ quyết khả năng Đại Đế ra tay, nếu không thì tộc trưởng Trần gia đã sớm sợ tới mức tè ra quần. - Thần văn của Trớ Chú Chi Địa cường đại như vậy, làm sao có thể tự bạo được? Không lẽ người bị các ngươi truy sát là cao thủ thần văn? Tộc trưởng Trần gia có chút khó hiểu hỏi thăm, theo sau bổ sung một câu: - Người kia chết rồi sao? - Không biết... Mắt Đan Cửu Đăng hơi đỏ, ngẫm nghĩ nói: - Chắc chết rồi, hắn ở trung tâm khu vực Trớ Chú Chi Địa, Thái Thượng Trưởng Lão nhà ta đã chết thì sao hắn sống được? - Chết là may phước cho hắn! Tộc trưởng Trần gia nghiến răng nói: - Nếu kẻ này không chết thì ta quyết lột da của hắn ra, khiến hắn sống không bằng chết. Thám báo ở lân cận nghe được đối thoại giữa Đan Cửu Đăng và tộc trưởng Trần gia, một đám thám báo lập tức rút đi, truyền tin ra. Đan Cửu Đăng và tộc trưởng Trần gia không định phong tỏa tin tức, Đan Cửu Đăng giờ phút này nghĩ rằng chốc nữa gặp tộc trưởng nên giải thích như thế nào, không để ý người đến gần nơi này. Tộc trưởng Trần gia biết việc lớn như vậy tuyệt đối không giấu được, lân cận có nhiều gia tộc đều bị kinh động, không cho bọn họ biết ngọn nguồn, ngược lại sẽ dấy lên hoài nghi phải chăng có Đại Đế muốn đối phó Trần gia. Tin tức rất nhanh truyền ra, việc này quá lớn, không giấu nhẹm đi được, mấy chục gia tộc lân cận bị kinh động. Tin tức cũng rất nhanh lan đi bốn phương tám hướng, dần truyền khắp Thần Phong đại lục. Đan gia gần đây truy sát một võ giả nhỏ tên Lục Ly, trung bộ Thần Phong đại lục biết việc này, bắc bộ cũng có người nghe nói. Sự tình đều khớp, võ giả nhỏ tên Lục Ly trốn vào Trớ Chú Chi Địa, tiếp đó Đan Cửu Đăng và một Thái Thượng Trưởng Lão, bốn trưởng lão của Đan gia đuổi theo đi vào. Không hiểu sao Trớ Chú Chi Địa đột nhiên nổ tung, Thái Thượng Trưởng Lão và bốn trưởng lão của Đan gia, cùng bốn trưởng lão, mười vạn quân đội của Trần gia chết hết. Người của Trần gia chết không đáng gì, bốn trưởng lão Đan gia có chết cũng không quan trọng, cái chết của Tửu Lão mới dẫn tới Thần Phong đại lục náo động.
Chương 3277 Náo động
Cường giả cấp Lĩnh Chủ, còn là cường giả cấp Lĩnh Chủ của Đan gia! Bình thường không ai dám trêu chọc Đại Đế gia tộc, cho dù ngẫu nhiên có xích mích đôi chút cũng sẽ không xảy ra tình huống cường giả chết, càng miễn bàn là cường giả cấp Lĩnh Chủ của Đại Đế gia tộc. Đây cũng là chỗ mạnh của Đại Đế gia tộc, bởi vì có Đại Đế tồn tại, hầu như không ai dám chọc vào gia tộc này. Đại Đế gia tộc sẽ chiếm cứ một mảnh địa bàn rất lớn, có tài nguyên vô tận. Quanh năm suốt tháng tích lũy, cường giả của gia tộc này không chết, thế hệ trẻ không ngừng lớn lên, cường giả càng lúc càng nhiều. Bây giờ Đan gia uy danh lừng lẫy trên Thần Phong đại lục chẳng những bị người khiêu chiến, còn khiến Đan gia tổn thất một cường giả cấp Lĩnh Chủ, việc lớn như vậy sao có thể không dẫn tới náo động? Ba ngày sau, tộc trưởng Đan gia đến bên ngoài Trớ Chú Chi Địa, hỏi thăm rõ vụ việc, dạo một vòng Trớ Chú Chi Địa, trấn an tộc trưởng Trần gia, theo sau mang người trở lại. Trớ Chú Chi Địa đã tan hoang như vậy, đám người Tửu Lão chết rồi, chắc chắn Lục Ly không sống được. Tộc trưởng Đan gia có thể nói cái gì? Chỉ có thể tự nhận xui xẻo, trở lại thỉnh tội với Phượng Hậu. Sau khi trở về, tộc trưởng Đan gia đi Phượng cung, không ngờ Phượng Hậu không ở. Phượng Hậu để lại lời nhắn cho thị nữ, bảo rằng đi cùng Đại Đế khác tra xét một hiểm địa. Tộc trưởng Đan gia nghĩ tới nghĩ lui tuyên bố một thông cáo, nói rằng đám người Tửu Lão truy sát Lục Ly, tuy rằng đánh chết Lục Ly nhưng sơ sẩy kích phát thần văn của Trớ Chú Chi Địa, khiến Trớ Chú Chi Địa tự bạo. Không thể giấu cái chết của Tửu Lão, vậy chẳng bằng rộng rãi thừa nhận, như vậy còn có thể cứu vãn một ít danh dự. Cũng chứng minh cái chết của nhóm Tửu Lão không phải do Lục Ly, mà là thần văn của Trớ Chú Chi Địa tự bạo. Tin tức truyền ra, Thần Phong đại lục dần bình ổn, Trớ Chú Chi Địa dù gì là một trong ba tuyệt địa của Thần Phong đại lục, thần văn tự bạo khiến một cường giả cấp Lĩnh Chủ chết cũng dễ hiểu. - Võ giả nhỏ kia may mắn thật, có cường giả cấp Lĩnh Chủ chôn cùng! Nhiều nơi có phát ngôn như vậy, không ai cho rằng Lục Ly còn sống. Trớ Chú Chi Địa tự bạo khủng bố như thế, cường giả cấp Lĩnh Chủ đã chết thì sao Lục Ly sống nổi? ... Trên thực tế, Lục Ly... Còn sống! Nhưng lúc này hắn sống mà khó chịu còn hơn chết. Lục Ly ở trong một dãy núi lớn mạn bắc Thần Phong đại lục, đã ngất xỉu, cả người đẫm máu. Đứt một tay, gãy một tay, xương hai chân cũng nứt vỡ, toàn thân không có vài khúc xương nguyên vẹn. Lục Ly giống như con giun không xương nằm sấp trên núi lớn, có hai con mãnh thú đang cắn xé máu thịt của hắn. Nếu không phải thân thể của hắn đủ mạnh, hai con mãnh thú này chỉ là loạì mãnh thú bình thường thì hắn đã sớm thành thức ăn trong bụng mãnh thú. Trước khi Trớ Chú Chi Địa tự bạo, không gian quả nhiên bị cởi bỏ giam cầm, Lục Ly thành công hư không vẽ trận phi độ hư không trốn chạy. Nhưng mới đi vào không bao lâu, cửa nhỏ màu vàng còn chưa đóng kín, không gian từng mảnh bị xé rách, hắn bị cưỡng bức văng ra. Lục Ly vốn đã rất yếu, lại bị sức mạnh không gian xé rách thêm lần nữa, tự nhiên bị tổn hại nặng, sau khi rớt xuống thì không biết trời trăng. May mắn xung quanh không có mãnh thú cường đại, Lục Ly không rớt vào trong thành, nếu không giờ phút này hắn đã chết. - Grào grào! Răng của hai con mãnh thú không ngừng cắn xé hai chân và cánh tay của Lục Ly, tiếc rằng cơ thể của hắn quá mạnh, chúng nó cảm giác như đang cắn hàn thiết, cắn không đứt được. Hai con mãnh thú không chịu buông bỏ, chỉ có thể không ngừng gào thét, muốn gọi đồng bạn lại đây. Vù vù vù! Nhiều mãnh thú ở lân cận vọt tới, vây quanh Lục Ly. Hình thể của đám mãnh thú này không quá to, mười mấy con mãnh thú vây quanh cắn xé Lục Ly, kết cục vẫn như cũ. - Grào grào! Bầy mãnh thú không cắn được, chỉ có thể tiếp tục gào thét, định hấp dẫn càng nhiều mãnh thú lại đây. Bầy mãnh thú này linh trí không cao, cho rằng mình không cắn được thì mời đồng bạn hỗ trợ. - Gia gia, bên kia có người, thật nhiều mãnh thú cắn người kia! Giây lát sau, trong núi lớn vang lên giọng nữ rụt rè, giọng nữ tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: - Gia gia, người kia tội nghiệp quá, gia gia đi cứu hắn được không? Một lão nhân và một thiếu nữ đi trong núi lớn, hai người đều mặc đồ trắng, đội mũ trắng. Thiếu nữ có đôi mắt to trong veo, tựa đóa sen trắng trên núi tuyết. Ngũ quan của nàng không đặc biệt xuất sắc, nhưng coi như xinh đẹp đáng yêu, hơi thở trên người cực kỳ sạch sẽ, khiến người đặc biệt thoải mái. Hai ông cháu cõng hai giỏ thảo dược, thực lực của tôn nữ rất thấp, chỉ có cảnh giới Tam Kiếp, lão nhân mạnh hơn một chút, nhưng mới đột phá Tứ Kiếp. Thực lực không mạnh, nhưng đủ để đối phó những mãnh thú này, nếu không thì hai người cũng không dám lên núi hái thuốc. Lão nhân dùng thần niệm tra xét Lục Ly, có chút do dự, bởi vì Lục Ly bị thương nặng như vậy, khẳng định không phải bị mãnh thú đánh bị thương, nhất định là bị kẻ thù đánh. Lão nhân là tù trưởng của một bộ lạc gần đó, hắn là người mạnh nhất của bộ lạc. Bộ lạc bọn họ là bộ lạc rất nhỏ yếu, bất kỳ thế lực nào đều có thể tiêu diệt, lỡ như kẻ thù của người này rất mạnh thì sao? Vậy thì sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho bộ lạc bọn họ. Lục Ly thoạt trông chỉ là Nhị Kiếp đỉnh phong, nhưng trên người bị thương nặng, bầy mãnh thú không xé máu thịt của hắn được, có thể thấy chắc chắn Lục Ly có chỗ nào lạ thường. - Gia gia! Tôn nữ nhìn thấy gia gia không nhúc nhích thì ngửa đầu khó hiểu hỏi: - Chẳng phải lúc bình thường gia gia dạy chúng ta phải có lòng hướng thiện sao? Chúng ta không thể thấy chết không cứu. Gia gia nhìn vào con mắt thuần khiết của tôn nữ, trầm ngâm giây lát, cuối cùng xông lên trên. Sức chiến đấu của hắn tạm ổn, bầy mãnh thú bị hắn đánh chết hơn phân nửa, mãnh thú còn lại đều chạy trốn. - Người này bị thương nặng quá! Tôn nữ đi tới, có chút bất nhẫn nhìn vài lần, theo sau lấy ra đan dược cho Lục Ly ăn vào. Gia gia suy nghĩ một hồi cũng lấy ra một ít thần dược bôi lên cho Lục Ly.
Chương 3278 Liễu Nhứ Nhi
- Gia gia, chúng ta mang hắn về bộ lạc đi? Tôn nữ chờ giây lát, có chút bất nhẫn nói: - Hắn rất tội nghiệp, ở đây sẽ bị mãnh thú ăn. - Điều này không được! Gia gia quyết đoán từ chối - Người này không rõ lai lịch, không thể mang về bộ lạc, lỡ xảy ra chuyện sẽ liên lụy bộ lạc. Nhứ Nhi ngoan, chúng ta chữa thương cho hắn, hắn không chết được. - Gia gia, nơi này có nhiều mãnh thú như vậy! Tôn nữ cố chấp nói: - Hắn hôn mê, ở lại đây lỡ gặp mãnh thú cường đại khác thì sao? Chúng ta không thể thấy chết không cứu, chẳng phải gia gia đã nói cứu một mạng người hơn tạo bảy cấp phù đồ sao? - Được rồi... Gia gia suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nỡ để tâm linh thuần khiết của cháu gái bị thế tục ô nhiễm, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Nhưng không thể để lộ người này, chỉ có thể giấu trong mật thất của nhà chúng ta, ngươi cũng không được nói cho bất kỳ ai. - Vâng! Tôn nữ vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, hớn hở vì làm một việc tốt. Lão nhân thu Lục Ly vào Thần Khí không gian, còn xóa dấu vết xung quanh, thế này mới cấp tốc mang theo tôn nữ rời đi. Hai người đi nhanh xuống núi, đi hơn hai canh giờ, đến một bộ lạc nhỏ, nguyên bộ lạc chỉ có hơn ba nghìn người, số lượng võ giả không nhiều, lúc bình thường cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài. - Chào tộc trưởng! - Nhứ Nhi tiểu tiên nữ về rồi? - Nhứ Nhi khỏe chứ? Gia gia cùng tôn nữ rất được hoan nghênh trong bộ lạc. Gia gia là người mạnh nhất bộ lạc, được hết lòng tôn kính, tôn nữ là tiểu công chúa của bộ lạc, mỗi người yêu thương. Gia gia cùng tôn nữ đi về chỗ ở của mình, đó là một đại thạch bảo, gia gia tiến vào liền mở ra thần văn, đưa Lục Ly vào trong mật thất, Nhứ Nhi cho hắn uống thuốc, chữa thương. Mấy ngày kế tiếp, gia gia cùng tôn nữ thay phiên chăm sóc Lục Ly, hắn luôn hôn mê, vết thương chậm rãi khép lại. Nhưng bởi vì trong Trớ Chú Chi Địa bị tổn thương căn nguyên sinh mệnh, cho nên khôi phục hơi chậm, hơi thở cực kỳ yếu. Gia gia lo âu hoảng hốt hơn mười ngày, không có kẻ thù của Lục Ly tìm tới cửa, gia gia hơi yên lòng, chờ Lục Ly lành vết thương sẽ đưa hắn rời đi. Đến ngày thứ mười tám thì Lục Ly tỉnh lại, sau khi tỉnh, hắn cảm giác toàn thân đau nhức, cơ thể yếu đến mức không mở mắt ra được, nhưng thần niệm của hắn có thể tra xét. Nhìn lướt qua, hắn phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ kín gió, trong phòng mở ra thần văn, hắn nằm trên giường, trên người đắp thảo dược. “Có người cứu ta!” Lục Ly tỉnh ngộ lại, trong lòng thở phào một hơi, hắn nhớ lại tình huống trong Trớ Chú Chi Địa mà thầm sợ. Lục Ly cũng rất vui mừng, hắn bị văng ra nhưng không rớt xuống thành trì gần đó, nếu không thì giờ phút này phỏng chừng hắn đã ở trong địa lao của Đan gia. Oong! Lục Ly nghĩ ngợi lung tung giây lát, cấm chế ánh sáng chợt lóe, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp tiến vào. Thật ra thiếu nữ đã phát dục đầy đủ, tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng cũng coi như là thiếu nữ. Nhưng so sánh với tuổi của Lục Ly thì nàng không khác gì cô bé, ước chừng chưa đầy hai mươi tuổi. - Ôi! Nhứ Nhi đi vào, cảm ứng hơi thở của Lục Ly biến mạnh, sinh mệnh dồi dào, nhoẻn miệng cười hỏi: - Ngươi tỉnh rồi? Lục Ly miễn cường mở mắt ra, nhìn đôi mắt thuần khiết của cô bé, cố nặn ra một chút nụ cười nói: - Là nàng đã cứu ta phải không? Đa tạ nàng. Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp: - Là ta cùng gia gia mang ngươi từ trên núi xuống, ta tên Liễu Nhứ Nhi, đại ca ca tên gì vậy? Thiếu nữ thật sự ngây thơ hồn nhiên, Lục Ly vốn muốn báo tên giả, cuối cùng ngẫm nghĩ nói: - Ta tên Lục Ly, chờ ta lành vết thương nhất định sẽ cảm tạ các ngươi thật hậu hĩnh. - Không cần đâu. Liễu Nhứ Nhi cười híp mắt nói: - Gia gia nói làm việc thiện không phải vì muốn báo đáp, gia gia nói người tốt mới nhận được điều tốt. Làm nhiều việc thiện, ông trời tự nhiên sẽ che chở ngươi. - Ha ha! Lục Ly nở nụ cười, người tốt thật sự nhận được điều tốt sao? Ông trời thật sự sẽ che chở sao? Hắn thấy nhiều người tốt chết thảm, người xấu lại tai họa vạn năm. Thế giới này cường giả làm vua, người tốt thường chết sớm, ngươi càng yếu đuối càng dễ dàng bị người khi dễ, chết dễ hơn. Lục Ly tự nhiên sẽ không nói những điều này với thiếu nữ, hiếm khi gặp hài tử thuần khiết lương thiện như vậy, sao hắn có thể phá hủy sự thơ ngây vô cùng hiếm hoi của nàng? - Đại ca ca, ngươi là từ bên ngoài đến à? Trong mắt Liễu Nhứ Nhi có tia sáng, tò mò hỏi: - Ta nghe nói thế giới bên ngoài lớn lắm, cực kỳ đẹp và phồn hoa, có thật không? Ta rất muốn đi ra ngoài xem, tiếc rằng thực lực của ta quá thấp, gia gia không cho phép ta ra ngoài. - Quả thực cực kỳ lớn, rất nhiều nơi cũng đẹp, rất phồn hoa. Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Nhưng nàng tốt nhất đừng ra ngoài, thế giới bên ngoài rất loạn, có thật nhiều người xấu, nếu nàng ra ngoài sẽ bị tổn thương. Liễu Nhứ Nhi ngây thơ hồn nhiên như vậy, có thể nói chuyện thoải mái không chút đề phòng với người lạ như hắn, cộng thêm nàng phi thường đáng yêu xinh đẹp, nữ hài tử như vậy đi ra ngoài thì có thể tưởng tượng hậu quả. Liễu Nhứ Nhi thật sự không có một chút tâm cơ, nói chuyện rất nhiều với Lục Ly, nói hết tình huống trong bộ lạc. Tổ tiên của bộ lạc này là một đại gia tộc, nhưng sau đó gia tộc bị diệt, chi mạch bọn họ trốn thoát, cắm rễ ở đây. Vốn có người chạy thoát đã là may, cộng thêm một lão tổ mạnh nhất sau khi trốn thoát thì chết, vì vậy mạch bọn họ dần xuống dốc. Bên này không có quá nhiều tài nguyên, linh khí thiếu thốn, gia tộc cũng sẽ càng lúc càng yếu, đến thế hệ này thì mạnh nhất chỉ cỡ Tứ Kiếp sơ kỳ. Bên này hiếm dấu chân người, thành trì gần nhất cũng cách trăm vạn dặm, bốn phía có mấy chục thôn xóm bộ lạc, còn có ba thế lực trung đẳng bá chiếm linh sơn và tài nguyên tốt nhất. Bộ lạc bọn họ quanh năm bị khi dễ, lân cận có một thế lực trung đẳng thường hay chèn ép bọn họ, bọn họ giận mà không dám nói gì, trên thế giới này không có thực lực sẽ bị khi dễ. Liễu Nhứ Nhi nói một lúc thì rời đi, chốc lát sau, gia gia của nàng, Liễu Xuân Lôi đi vào, là một người tốt hiền hậu, nhưng hắn mịt mờ hỏi thăm một ít sự tình. Thí dụ như Lục Ly có phải gặp kẻ thù lợi hại nào không, Lục Ly đến từ nơi nào?
Chương 3279 Ban ngày gặp quỷ
- Lão nhân gia không cần lo lắng! Lục Ly trực tiếp nói thẳng: - Ta khôi phục thêm mấy ngày, vết thương khép lại sẽ rời đi. Ngươi dặn Nhứ Nhi đừng nói tên của ta ra ngoài, đến lúc đó ta sẽ lén rời đi, sẽ không mang phiền phức đến cho các ngươi. Liễu Xuân Lôi có chút lúng túng: - Ý của ta không phải vậy... Lục Ly phất tay, Liễu Xuân Lôi không tiện nói gì thêm cái gì, đi ra mật thất. Lục Ly ăn hai viên dược chữa thương, nhắm mắt ngủ say. Ngủ hai ngày, Lục Ly tuy rằng vẫn suy yếu nhưng đỡ hơn nhiều. Hắn ngồi xếp bằng chữa thương, như vậy thì tốc độ vết thương khép lại sẽ nhanh hơn, cánh tay nhanh chóng mọc ra. Liễu Nhứ Nhi ngẫu nhiên sẽ đi vào nói vài câu với Lục Ly, hắn rất thích cô bé đơn thuần lương thiện này, giống như muội muội của mình vậy. Ngày thứ tám! Vết thương của Lục Ly đã lành hơn một nửa, tùy thời có thể rời đi, hắn chuẩn bị chữa thương thêm ba ngày sẽ đi. Hắn sợ Đan gia vẫn còn tiếp tục truy tung, lỡ như theo dấu đến nơi này thì tất cả người trong thôn nhỏ sẽ phải chết. Oong! Vào thời khắc này, cấm chế của mật thất lóe sáng, Liễu Nhứ Nhi lao vào, giọng của Liễu Xuân Lôi vang lên: - Nhứ Nhi, ở yên bên trong, gia gia không mở ra thần văn thì ngươi tuyệt đối đừng đi ra, biết chưa? - Gia gia! Vẻ mặt Liễu Nhứ Nhi sợ hãi, mang theo nghẹn ngào nói: - Gia gia nhớ phải hết sức cẩn thận, đừng tranh đấu với đám người xấu đó. Thật sự không được... cứ giao Nhứ Nhi ra đi, Nhứ Nhi không thể không có gia gia. - Đừng nói nữa, gia gia biết chừng mực! Liễu Xuân Lôi trầm giọng nói một câu, theo sau đóng kín cửa lớn mật thất, mở ra cấm chế thần văn. Lục Ly nhướng mày, vội vàng hỏi thăm: - Sao vậy Tiểu Nhứ Nhi? Nước mắt của Liễu Nhứ Nhi như nước sông vỡ đê, nàng khóc nói: - Trong Chính Dương Cung lân cận có một người xấu muốn cưới ta về làm tiểu thiếp, gia gia không đồng ý, hắn liền mang người muốn giết đến bộ lạc, bắt ta về. Đại ca ca, ta sợ lắm, bọn họ sẽ giết chết gia gia. - Ồ? Lục Ly nhướng chân mày kiếm, mở miệng nói: - Nhứ Nhi đừng khóc, để ta tra xét đã, ta sẽ giúp nàng, có ta ở thì gia gia của nàng sẽ không sao. - Đại ca ca? Liễu Nhứ Nhi ngẩn ra, có chút nghi ngờ nhìn Lục Ly, hỏi: - Đại ca ca, ngươi chỉ có Nhị Kiếp đỉnh phong, ngươi... được không? - Ha ha ha! Lục Ly cười to, hắn trước tiên khiến Huyết Linh Nhi lặng lẽ đi tra xét, theo sau mới nói: - Yên tâm, đại ca ca rất lợi hại, nàng cứ tin tưởng đại ca ca là được. Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tu, cảm ứng tình huống bên ngoài, một lát sau báo về: “Chủ nhân, bên ngoài có một đội võ giả đang tới gần, ba Tứ Kiếp trung kỳ, một trăm quân sĩ.” “À à, tùy thời chú ý tình huống!” Lục Ly không để ý, nếu nhóm người này không làm bậy thì hắn sẽ không ra tay, nếu không thì dễ dàng bại lộ hành tung, nhưng nếu nhóm người này làm bậy, hắn không ngại giết hết. Liễu Nhứ Nhi và gia gia của nàng cứu hắn một mạng, tuy rằng hắn ở trong núi chỉ cần không bị người phát hiện thì sẽ không chết, nhưng hắn không thể không nhận phần nhân tình này. Càng miễn bàn Liễu Nhứ Nhi là cô bé thơ ngây đáng yêu như vậy, cho dù không có ân tình, hắn đã đến thì sẽ không mặc kệ. Vèo vèo! Bên ngoài thôn xóm vang một chuỗi tiếng xé gió, tiếp đó hơn một trăm con dị thú lao nhanh đến, những dị thú này đều cao lớn hùng vĩ, hơi thở hung ác bạo ngược, sức chiến đấu của mỗi con dị thú đều ngang ngửa Tam Kiếp đỉnh phong. Một trăm quân sĩ, ba Tứ Kiếp trung kỳ, đứng đằng trước nhất là một người trẻ tuổi, mặc áo hoa, vẻ mặt ngạo nghễ. Hắn khống chế dị thú trực tiếp bay đến phía trước bộ lạc, một thanh chiến kích hiện ra trong tay, sát khí đằng đằng. Vèo vèo! Trong thôn hễ võ giả nào đến Tam Kiếp đều xông lên, có hơn một nghìn người, già yếu phụ nữ và trẻ em thì tụ tập trong góc bộ lạc. Tuy bên bộ lạc ôong người hơn, nhưng rất rõ ràng thực lực cách biệt xa lắc xa lơ. Một trăm người kia trừ ba Tứ Kiếp trung kỳ ra, tất cả đều là Tam Kiếp đỉnh phong. Không nói đến Tứ Kiếp trung kỳ, chỉ riêng một trăm quân sĩ đủ sức chống lại nguyên bộ lạc. - Liễu Lão nhân! Người trẻ tuổi áo hoa chỉ chiến kích hướng Liễu Xuân Lôi, nói: - Có giao người ra không? Nếu không giao thì thôn các ngươi không mọc cọng cỏ! Liễu Xuân Lôi vẻ mặt tức giận, trong tay xuất hiện một cây búa lớn nói: - Vương công tử, làm người đừng quá đáng, ngươi chưa từng nghe câu kẻ ác gặp ác báo sao? Ngươi không sợ ông trời đánh xuống thần lôi diệt ngươi? - Ha ha ha! Vương công tử cười lớn nói: - Liễu Lão nhân, ngươi ngốc à? Ngươi cũng trải qua thần lôi rồi, đó là độ thiên kiếp. Ông trời mặc kệ những việc này, nếu ông trời quản việc thì mỗi ngày Thần Phong đại lục đã không chết nhiều người như vậy. Bớt nói nhảm đi, không giao người thì ta sẽ ra tay. - Giết! Liễu Xuân Lôi có thể nhường nhịn thứ khác, bảo hắn chết cũng được, tôn nữ duy nhất là vảy ngược của hắn, ai động vào tôn nữ thì hắn dám liều mạng. Oong! Vào thời khắc này, trong thạch bảo chỗ ở của Liễu Xuân Lôi dâng lên khói đen, nhiệt độ trong thôn dường như hạ thấp rất nhiều, tất cả mọi người run rẩy, cảm giác sởn gai ốc. - Cái gì? Đám người Vương công tử rùng mình, tập thể cùng nhìn hướng bóng đen kia. Tốc độ của bóng đen quá nhanh, chớp mắt xông đến trước mặt đám người Vương công tử. Một lão nhân tóc nâu bên cạnh Vương công tử trầm giọng quát: - Công tử, lùi, để ta ngăn trở! - Hú hú! Vang tiếng hú quái dị, bóng đen chui vào thân thể lão nhân tóc nâu, người lão run rẩy, giây sau rớt xuống. Bóng đen chui ra khỏi người lão nhân tóc nâu, thoáng chốc chui vào cơ thể Vương công tử. - Công tử! Tứ Kiếp trung kỳ khác bị dọa, nhưng chưa đợi hắn làm cái gì, Vương công tử lật người rớt xuống, trực tiếp chết đi. - Hú hú! Bóng đen kia lại bay ra, thẳng hướng võ giả Tứ Kiếp trung kỳ thứ ba. Người kia bị dọa, vừa bay đi vừa kinh hoàng rống to: - Trốn, lập tức trở lại bẩm báo cung chủ! Mới quát lên thì bóng đen đuổi theo kịp hắn, theo sau người này lại biến thành xác chết. Quân sĩ khác bị dọa, chạy tứ tán như chim muông bị dọa.
Chương 3280 Yêu cầu quá đáng
- Có quỷ! Nhiều người kinh khủng rống to, đám người Liễu Lão nhân cũng sợ hãi run bắn. Rất nhiều hài tử sợ tới mức khóc toáng lên, một số con dân bộ lạc hoảng loạn chạy trốn, ban ngày gặp quỷ, đổi lại là ai đều sợ. Quỷ tất nhiên không phải là dã quỷ, mà là quỷ do Lục Ly nuôi, chỉ là ba Tứ Kiếp trung kỳ, Lục Ly đích thân ra tay hay ra lệnh cho Thánh Hoàng Chi Nữ ra tay đều có thể ung dung chém giết. Nhưng quỷ ảnh động thủ sẽ dễ dàng hơn, bởi vì lai lịch của quỷ ảnh ít người biết đến, cộng thêm lúc này quỷ ảnh cực kỳ mạnh, cắn nuốt nhiều lệ quỷ trong Huyết Hồ như vậy, dư sức đối phó với vài Tứ Kiếp trung kỳ. Giây phút quỷ ảnh đuổi giết lại đánh chết hơn hai mươi võ giả, những người còn lại đều chạy trốn, Lục Ly khống chế quỷ ảnh trở về. Thấy quỷ ảnh bay trở về thành bảo của mình, Liễu Xuân Lôi ra chiều đăm chiêu, thôn dân còn lại vẫn sợ đến sắc mặt có chút tái nhợt, một là vì lệ quỷ quá dọa người, hai là thiếu cung chủ của Chính Dương Cung đã bị giết, đây là đâm thủng trời, chắc hẳn rất nhanh cường giả và đại quân của Chính Dương Cung sẽ tới đây? - Dọn dẹp chiến trường! Liễu Xuân Lôi khoát tay một cái, sau đó bay trở về thành bảo của mình, trực tiếp tiến vào trong mật thất. Liễu Nhứ Nhi ở bên trong vẻ mặt lo lắng chờ đợi, thấy Liễu Xuân Lôi đi vào thì lập tức lo lắng xúm lại hỏi: - Gia gia, thế nào rồi? - Không có việc gì, đã xử lý ổn thỏa! Liễu Xuân Lôi miễn cưỡng cười, hắn cùng Lục Ly liếc nhau, sau đó sờ đầu Liễu Nhứ Nhi nói: - Nhứ Nhi đi ra ngoài trước đi, ta và Lục tiểu ca cần bàn chuyện. - Đúng vậy! Lục Ly gật đầu nói: - Quỷ ảnh kia là do ta khống chế, không phải là tà vật, sẽ không hại người, cứ yên tâm, chỉ là một món bảo vật mà thôi. - Không nghĩ tới Lục tiểu ca còn là cao nhân! Liễu Xuân Lôi cúi gập người chắp tay vái, nói: - Đa tạ ân cứu nguy của Lục tiểu ca, Liễu mỗ đại biểu toàn bộ người của bộ lạc cảm tạ tiểu ca. - Liễu lão nói quá lời rồi! Lục Ly cười cười khoát tay nói: - Nếu như không nhờ Liễu lão và Nhứ Nhi thì bây giờ ta đã chết, các ngươi đối với ta là đại ân, ta đây chỉ giúp chút ít việc thôi. - Lão hủ có một yêu cầu quá đáng! Liễu Xuân Lôi vẻ mặt trịnh trọng khom người nói: - Nếu tiểu ca có thể giúp chuyện này, lão hủ chết cũng không tiếc. Lục Ly vội đỡ Liễu Xuân Lôi dậy, vừa cười vừa nói: - Liễu lão không cần khách khí như vậy, có việc cứ nói, đừng ngại. Liễu Xuân Lôi nói: - Xin Lục tiểu ca mang Nhứ Nhi đi, đi càng xa càng tốt, về sau cũng xin ngươi chăm sóc Nhứ Nhi thật tốt. Cha nương của Nhứ Nhi mất sớm, tôn nữ này của lão hủ rất đơn thuần thiện lương, lão hủ, lão hủ... Liễu Xuân Lôi nghẹn ngào nói, Lục Ly không có lập tức đáp ứng Liễu Xuân Lôi, mà là hỏi: - Vương công tử kía có lai lịch rất lớn sao? Liễu Nhứ Nhi là tôn nữ duy nhất của Liễu Xuân Lôi, nhưng hiện giờ phải giao bảo bối trong bàn tay mình cho một nam nhân xa lạ mang đi. Nếu như không phải do cục diện nguy cấp thì Liễu Xuân Lôi chắc chắn sẽ không làm như vậy. Liễu Xuân Lôi nặng nề gật đầu, nói: - Hắn là thiếu cung chủ của Chính Dương Cung, Chính Dương Cung là một trong ba đại thế lực gần chỗ chúng ta, cường giả trong cung nhiều như mây, võ giả Tứ Kiếp có ít nhất mười lăm người, ba người bị ngươi giết mất, nhưng vẫn còn lại mười hai người. Mấu chốt nhất là cung chủ của bọn họ rất mạnh, là Tứ Kiếp hậu kỳ, nghe đâu còn sở hữu mảnh nhỏ thánh binh. Bộ lạc của chúng ta có nhiều người già, phụ nữ và trẻ con như vậy, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nhờ Lục tiểu ca mang Nhứ Nhi đi. - Tứ Kiếp hậu kỳ? Lục Ly hơi gật đầu, trong lòng đã có kế hoạch, hắn dò hỏi: - Chính Dương Cung này có chỗ dựa không? Ví dụ như thuộc sở hữu của một siêu cấp đại thế lực nào đó? - Có... Liễu Xuân Lôi suy nghĩ một chút rồi nói: - Nghe đồn Chính Dương Cung có chút liên quan đến một thế gia viễn cổ, ta cũng không rõ lắm, nhưng những đại thế lực kiểu này chắc chắn có chỗ dựa. - Ta biết rồi! Lục Ly suy nghĩ một chút, nói: - Một Chính Dương Cung không là cái đinh gì, một mình ta là có thể diệt nó, nhưng nếu như phía sau bọn chúng có đại thế lực, ta sợ nếu tiếp tục điều tra thì sẽ có phiền phức. Như vậy đi, ta đi tới gần đó điều tra một chút, nếu như không có bối cảnh lớn thì chuyện này để ta giúp ngươi xử lý, đảm bảo xóa bỏ nỗi lo về sau cho các ngươi. - A... Liễu Xuân Lôi ngẩn ra, Lục Ly qua loa nói Chính Dương Cung không là cái đinh gì? Một mình hắn là có thể diệt? Lời này nghe vào trong tai Liễu Xuân Lôi cảm giác như mơ giữa ban ngày. Nhưng nghĩ đến Lục Ly ung dung phái ra một lệ quỷ diệt ba Tứ Kiếp trung kỳ, Liễu Xuân Lôi lại nhìn thấy một chút hy vọng. - Quyết định vậy đi! Lục Ly trầm ngâm giây lát, sau đó nói: - Ta có một cái Thần Khí không gian, có thể đưa các ngươi vào đó, nếu tình huống có gì bất ổn thì ta sẽ mang mọi người chạy trốn, tìm một nơi an toàn dể các ngươi ẩn cư, dù sao nơi này không có gì để kỷ niệm, cũng không có thứ gì tốt. Nơi đây thiếu thốn linh khí, mặc dù gần chỗ này có vài ngọn núi lớn, nhưng trên núi hẳn là không có thần dược trân quý gì, bộ lạc này ở chỗ nào mà chẳng được? Liễu Xuân Lôi hơi chần chờ, Lục Ly suy nghĩ một chút, thần thiết xuất hiện trong tay, hắn tùy tiện thúc dục Thần Lực chuyển động, vừa cười vừa nói: - Mảnh nhỏ thánh binh sao? Ta cũng có! - Ôi! Liễu Xuân Lôi bị thần uy của mảnh nhỏ thánh binh hù sợ, hắn vội vàng khom người chắp tay vái, nói: - Lão hủ có mắt như mù, không nghĩ tới công tử là quý nhân, công tử có đại ân đại đức với chúng ta, chúng ta không thể báo đáp nỗi. Nói rồi Liễu Xuân Lôi định quỳ xuống, Lục Ly vội nâng Liễu Xuân Lôi dậy, hắn phất tay nói: - Ngươi đi thương nghị với con dân bộ lạc đi, làm xong công tác, ta bảo đảm chí ít có thể mang các ngươi rời khỏi đây một cách an toàn. Cứ thế đi, ta đi chữa thương năm ngày, năm ngày sau xuất phát.