• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 2926-2930

Chương 2926 Bát trưởng lão
Lục Ly đến đây khiến mười người chú ý, mười ánh mắt đảo qua, Lục Ly cảm giác như mười bả đao đâm lên người hắn. Nội tâm Lục Ly khẩn trương, cước bộ cũng rất trầm ổn, đi nhanh về phía thành trì, đến cửa thành, một hộ thể vươn tay ngăn lại Lục Ly. Lục Ly lấy ra ngọc phù thân phận của Băng Phong Cốc, sau đó lấy ra một ít thần thạch đưa cho quân sĩ này. Quân sĩ nhìn lướt qua ngọc phù thân phận, thu hồi thần thạch, không nói gì, chỉ phất tay, nội tâm Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, bước đi vào. Đường phố thật rộng lớn, còn là ngọc thạch phô bạch thật xa xỉ, trang viên tòa thành bên trong rất đẹp, nhưng khắp nơi để lộ ra khí tức cổ xưa, khiến người ta cảm giác nặng nề. Bên trong thành có rất nhiều người, có đủ loại tộc, có người rất kỳ quái, có rất nhiều chủng tộc Yêu tộc kỳ dị. Nhưng tất cả chủng tộc đều hóa thành hình người, nhiều nhất giữ lại ít đặc thù chủng tộc của bọn họ. Rất nhiều chủng tộc, hình thể bản thể thật lớn, không thể không biến thành nhân hình, nếu không thành trì không chứa nổi bọn họ. Bên trong thành vẫn có rất nhiều Nhân tộc, Tam Trọng Thiên là thiên hạ của Nhân tộc. Thời kì viễn cổ, vạn tộc tranh giành, xuất hiện vô số chủng tộc cường đại. Nhưng theo thời gian trôi qua, Nhân tộc chậm rãi chiếm địa vị chủ đạo. Cường tộc viễn cổ tuy có khí lực cường đại, đủ loại thần thông kỳ dị, lại không phải đối thủ của Nhân tộc. Bởi vì Nhân tộc là chủng tộc am hiểu học tập nhất, Nhân tộc sẽ không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ. Đấu với trời, đấu với đất, đấu với các tộc. Bọn họ sáng tạo ra đủ loại công pháp kỳ dị, học mượn dùng lực thiên địa, học tăng cường khí lực. Bọn họ sáng tạo ra vô số công pháp thần thuật thần thông cường đại, trở thành bá chủ Tam Trọng Thiên. Mười đại Thần tộc viễn cổ gần như đều đã xuống dốc, chủng tộc còn lại tự nhiên không thể trở thành cường tộc. Cũng may các tộc Tam Trọng Thiên đều sống lẫn lộn với nhau, cũng không có kỳ thị quá lớn, tất cả mọi người đều quen thuộc tình huống này. Lúc trước, Lục Ly để Tần Chiến hỏi thăm tình huống của Tam Trọng Thiên, hiểu biết một ít từ lão Quý, cho nên sau khi hắn vào thành cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Hắn không dừng lại, lập tức đi bắc thành, bên kia có Truyền Tống Trận. Hắn phải rời khỏi địa bàn của Sâm gia bằng tốc độ nhanh nhất, như vậy mới có thể an toàn. Truyền tống thật đắt, hắn chỉ có một trăm vạn thần thạch, còn lại đều đưa cho Tần Chiến và Cam Lâm. Một trăm vạn này truyền tống không được xa, nhưng tính mạng quan trọng hơn, thần thạch dùng hết còn có thể kiếm, mất mạng rồi thì không còn gì nữa. Đến bắc thành, Lục Ly tìm được Truyền Tống Trận, hắn giao phó thần thạch, bắt đầu truyền tống. Quân đội Sâm gia hẳn là không thu được tin tức, không ai để ý hắn. Hắn bắt đầu liên tục truyền tống, nhưng thời gian truyền tống có hơi lâu, mỗi lần truyền tống phải mất nửa canh giờ, có thể biết được khoảng cách giữa hai thành trì là bao xa. - Như vậy không được! Sau khi truyền tống hơn mười lần, Lục Ly có chút đau đầu, bởi vì thời gian đã qua rất lâu, Nhị gia khẳng định đã phản ứng lại, nói không chừng sẽ mời người của Sâm gia bắt đầu điều tra hành tung của hắn. Một đại gia tộc, tất cả thành trì phụ cận đều là của bọn họ, nếu muốn truy tung một người thì rất đơn giản. Sợ là một đám truyền mệnh lệnh xuống, rất nhanh, toàn bộ thành trì đều đề phòng, hắn rất có thể truyền tống qua đó, sẽ lập tức bị bắt. Vù vù! Lại truyền tống năm lần, thời gian trôi qua hơn hai canh giờ. Khi hắn lại bước vào Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận vừa mới mở ra, hắn chợt nghe thấy phía xa truyền đến tiếng hô bạo nộ: - Dư đại nhân có lệnh, tất cả Truyền Tống Trận tạm thời ngừng truyền tống! Nội tâm hắn trầm xuống, Sâm gia rốt cục đã phát động rồi sao? Nhị gia mời người Sâm gia ra tay? Nhưng may mắn là Truyền Tống Trận đã mở ra, hắn đã rời khỏi thành trì này. Khi truyền tống, nội tâm hắn hơi bất ổn, có thể nào khi hắn vừa mới truyền tống qua, bên kia đã có một đội cường giả đang chờ đợi hắn không? Nếu là như vậy, hắn bỏ chạy cũng không thể chạy thoát. Đừng nhìn hắn đánh chết Ưng Thần, nhưng chiến lực hắn thế nào, trong lòng hắn biết rõ. Võ giả Tam Kiếp có thể bị tập kích trong tay hắn, bằng vào thần thiết có thể thoải mái chấn sát. Nếu gặp Tứ Kiếp sơ kỳ, hắn có lẽ còn có cơ hội đánh chết, nhưng khả năng bị giết cũng thật lớn. Hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng thành trì phụ cận vẫn chưa nhận được mệnh lệnh, hoặc là người của Sâm gia còn chưa bắt đầu lùng bắt hắn. Trong mắt, bạch quang rốt cục biến mất, hắn đứng trong Truyền Tống Trận. Thần niệm của hắn tìm hiểu trước, sau khi hắn phát hiện quân sĩ phụ cận không có dị động gì, nội tâm hắn như trút được gánh nặng. - Tiếp tục truyền tống hay là rời khỏi thành? Nội tâm hắn như thiên nhân giao chiến, nếu truyền tống sẽ tương đối nhanh, thêm hai ngày nữa, hắn hẳn có cơ hội truyền tống ra khỏi địa bàn Sâm gia, đến lúc sẽ an toàn hơn nhiều. Dù sao trong thành trì không cho phép động thủ, Nhị gia dám xằng bậy, sẽ bị đánh chết toàn bộ. Nếu người của Sâm gia thật sự xuất động, vậy hắn gặp phải phiền toái thật lớn, phỏng chừng truyền tống vài lần sẽ bị bắt, sau đó kết cục chờ đợi hắn sẽ phi thường bi thảm. - Không thể đánh cược, phải ra khỏi thành! Trầm tư một lát, Lục Ly lựa chọn ra khỏi thành, dã ngoại rất rộng lớn, tốc độ của hắn rất nhanh, cơ hội ra khỏi thành lớn hơn. Nơi này cách địa bàn của Cốc gia gần đó không quá xa, bay hơn nửa tháng, hắn sẽ bay đến nơi. Nếu quyết định, hắn sẽ không nghĩ nhiều nữa, quyết liệt mạnh mẽ. Rất nhanh, hắn đi ra ngoài thành, thoải mái ra khỏi thành, ở nơi không có ai, hắn phóng ra Long Dực, hóa thành một luồng bạch quang bay đi. Lục Ly quyết định thật chính xác, hắn đi nửa canh giờ, một người liền truyền tống đến, mang theo mệnh lệnh của một đại nhân vật Sâm gia. Toàn bộ Truyền Tống Trận đều ngừng lại, quân đội bắt đầu tìm tòi Lục Ly, người nọ mang theo bức họa của Lục Ly… - Ách, người này vừa mới đến chỗ chúng ta, giống như ra khỏi thành rồi?
Chương 2927 Trò cũ tái hiện
Một quân sĩ nhìn thoáng qua bức họa, vỗ đầu nói, hào quang trong mắt sứ giả chợt lóe lên, trầm quát: - Triệu tập người đuổi theo, chỉ đuổi theo chứ không thể giết, trước bắt đi, ta phải báo cáo lại với Bát trưởng lão! Sau khi truyền ra mệnh lệnh, vô số chiến thuyền trong thành trôi nổi trên không, từng đội quân sĩ xuất động. Chuyện Bát trưởng lão dặn dò, không ai dám sơ suất. Bên trong thành lập tức phái ra trên vạn người, bắt đầu lùng bắt khắp bốn phương tám hướng. Địa vực của Lục Ly ở thành nhỏ trung bộ của Sâm Đồ Lĩnh, Hoàng Thổ Thành. Sâm Đồ Lĩnh rất lớn, lớn gấp khoảng trăm lần Thiên Ma Đảo. Nếu không giữa hai thành trì sẽ không truyền tống lâu như vậy. Địa hình nơi này lấy sơn lĩnh làm trung tâm, sau khi Lục Ly bay ra khỏi thành, phát hiện khắp nơi đều là đại sơn đại lĩnh, liên miên phập phồng, nhìn không thấy đầu cuối. Hắn phóng ra Long Dực, kỳ thật vốn có thể bay cao một chút, nhưng trời cao có sương mù mỏng manh, khiến hắn cảm thấy hơi nguy hiểm, cho nên hắn chỉ có thể phi hành ở tầng trời thấp. Trong hoang lĩnh có vài mãnh thú, hơi thở đều xem như cường đại, cũng có không ít mãnh thú bị Lục Ly kinh động, rít gào đuổi giết từ trong hoang lĩnh. Nhưng tốc độ của Lục Ly quá nhanh, mãnh thú này cũng không phải cường giả, không đuổi kịp hắn. Lục Ly là đi ra từ phía nam cửa thành, nhưng sau khi ra khỏi thành, hắn lại bay về phía tây bắc. Mục đích của hắn là đị Thiên Dương Lĩnh phía tây bắc. Bên kia có một lĩnh chủ cường đại, lĩnh chủ kia và lĩnh chủ Sâm Đồ Lĩnh là đối địch, chỉ cần hắn đến Thiên Dương Lĩnh, hắn liền an toàn. Bay nhanh một đường, sau khi bay ba canh giờ, phía sau truyền đến tiếng phá không. Lục Ly như một con nhím, cả người đều xù lên. Hắn nhìn lại, sau khi nhìn thấy phía sau xuất hiện ba điểm đen, kia rõ ràng là ba chiến thuyền thật lớn. - Tốc độ chiến thuyền này lại còn nhanh hơn cả ta? Đôi mắt Lục Ly co rụt lại, nội tâm căng thẳng, chẳng lẽ truy binh tới rồi? Hay là đúng lúc có chiến thuyền đ ingang qua? Cho dù thế nào, Lục Ly cũng không dám mạo hiểm. Giữa đất đèn hỏa hoa, hắn lập tức lấy ra Thần Sơn, thân mình chợt lóe, vọt vào, sau đó khống chế Thần Sơn biến thành một hòn đá nhỏ, rơi vào trong Hoang Lĩnh phía dưới. Thần Sơn chính là Cửu Kì Sơn, bình thường hắn không dám dùng, sợ bị người khác phát hiện. Hiện tại là không có biện pháp, Thiên Tà Châu cấp thấp, dễ dàng bị nhìn xuyên qua. Thần văn của Cửu Kì Sơn rất cao cấp, biến thành tảng đá bình thường, võ giả bình thường hẳn không nhìn ra. Vù! Ba tiếng phá không vang lên, ba chiến thuyền thật lớn phá không đến, vô số thần niệm đảo qua, phạm vi bao phủ hơn mười dặm, tìm hiểu mơ hồ. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng thử, âm thầm cầu nguyện, hy vọng không bị phát hiện. Hắn có thể cảm ứng được vô số thần niệm quét qua bên ngoài, đây rõ ràng là một quân đội đang tìm kiếm cái gì. Hắn vừa mới ra khỏi thành không bao lâu, lập tức có quân đội đến tìm kiếm? Nếu không phải đuổi giết hắn, Lục Ly có thể ăn cả Thần Sơn… Cửu Kì Sơn cũng không khiến Lục Ly thất vọng, Thần Sơn này là bảo bối của Mục Đế năm đó, có được nhiều năng lực thần kì. Đáng tiếc còn hai tòa Thần Sơn chưa tìm được, nếu không sẽ là Đế Binh hoàn chỉnh. Vô số thần niệm đảo qua, rất nhiều lần đảo qua Thần Sơn, nhưng đều không cảm ứng được khí tức kỳ dị nào. Thần Sơn này biến thành một tảng đá bình thường, võ giả bình thường không nhìn ra vấn đề gì. Ba chiến thuyền phá không đến, thân thể Lục Ly lóe lên trong Thần Sơn. Sắc mặt hắn rất khó coi, đã có ba chiến thuyền lùng bắt đến, khẳng định sẽ có ba mươi chiến thuyền, ba trăm chiến thuyền. May mắn hắn không tiếp tục truyền tống trong chiến thuyền, nếu không giờ đây phỏng chừng sẽ bị bắt. Thần Sơn có thể tránh thoát điều tra một lần thì có thể tránh thoát mãi sao? Lục Ly cũng không nắm chắc, hắn trầm ngâm một lát, tiếp tục phi hành, vừa tự hỏi. Hắn có thể xác định, chỉ cần hắn bị phát hiện, bị truy tung, phỏng chừng cường gải sẽ cuồn cuộn không ngừng đáp xuống. Không nói cường giả của Sâm gia, cho dù bọn Nhị gia đến đây, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên chỉ có thể trốn, phải nghĩ biện pháp né tránh truy nã! Dựa vào Thần Sơn cũng không hoàn toàn bảo đảm, đôi mắt Lục Ly chuyển động, sau đó truyền âm với Huyết Linh Nhi: - Huyết Linh Nhi, ngươi có thể lập tức bố trí thần văn ngăn cách thần niệm tra xét không? Huyết Linh Nhi bố trí thần văn rất lợi hại, nếu có thể bố trí một loại thần văn, cộng thêm bảo hộ của Thần Sơn, vậy sẽ càng an toàn hơn. - Có thể! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Nếu là bố trí thần văn đơn giản thì không thành vấn đề, có thể ngăn cách võ giả bình thường dùng thần niệm tra xét. Chủ nhân, ngươi bố trí để làm gì? Lục Ly giải thích với Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi lập tức truyền âm nói: - Chủ nhân, ta đề nghị ngươi không nên bố trí. Bởi vì bố trí ra thần văn, có rất nhiều sơ hở, càng dễ bị phát hiện. Một khi bị phát hiện có thần văn, đây không phải không đánh đã khai sao? - Cũng đúng… Lục Ly hơi gật đầu, một khi bị nhận ra có thần văn, vậy là giấu đầu lòi đuôi rồi. Trong Hoang Lĩnh có thần văn, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra vấn đề. Huyết Linh Nhi không thể trông cậy rồi, vậy chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào Thần Sơn? Thần Sơn không đầy đủ, luôn tỏa ra khí tức Đế Binh, một khi gặp cường giả, khẳng định có thể cảm nhận, như vậy sẽ càng nguy hiểm. Thiên Tà Châu lại cấp thấp, võ giả bình thường đều có thể nhìn ra, Lục Ly thật sứt đầu mẻ trán. Hắn biết Tam Trọng Thiên sẽ rất nguy hiểm, lại không nghĩ vừa mới đến Tam Trọng Thiên đã gặp cục diện như thế. Ngao… Đang trầm tư, phía trước xuất hiện một mãnh thú thật lớn, đó là cự thú như núi nhỏ, có mắt to đỏ như máu, bộ lông cả người sáng bóng, răng nanh rất dài, sau lưng có hai cánh, chân còn có lợi trảo, khí huyết dị thường cường đại. Mãnh thú xông ra từ trong sơn dã, Lục Ly nào còn tâm tư chém giết dã thú? Mãnh thú này thoạt nhìn thật khí huyết cường đại, nhưng chiến lực hẳn không mạnh, Lục Ly muốn đánh, chỉ một quyền đã có thể oanh sát.
Chương 2928 Trốn không thể trốn

Vù! Lục Ly giương Long Dực, hóa thành một luồng bạch quang bay ra xa, mãnh thú kia đuổi theo một hồi, thấy không đuổi kịp Lục Ly, chỉ có thể rít gào hai tiếng, bay trở về địa bàn của mình. Vù! Nhưng sau một lát, Lục Ly quay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm mãnh thú, khóe miệng tươi cười. Hắn nhớ tới lúc mới đến Nhị Trọng Thiên, hắn từng dựa vào một con độn thú tránh khỏi đuổi giết của Diêm Hồng. Con mãnh thú này cũng không quá cường đại, khí huyết lại phi thường cường đại, có thể che giấu nhiều vật. Nếu… hắn núp trong cơ thể mãnh thú, lại ở trong Thần Sơn, như vậy khả năng bị phát hiện sẽ càng nhỏ hơn. Tuy hình thể của mãnh thú lớn nhưng Thần Sơn vẫn có thể cất chứa. Nếu có chiến thuyền đến, hắn phóng xuất mãnh thú, sau đó khống chế Thần Sơn bay vào trong cơ thể hắn, như vậy nguy cơ phát hiện sẽ nhỏ lại. Ai lại nghĩ đến hắn tránh trong cơ thể mãnh thú bình thường chứ? Chỉ cần mãnh thú không bị thương, không có khác thường thì sẽ không có ai hoài nghi, dù sao khắp nơi này nhiều mãnh thú như vậy. Ngao… Mãnh thú thấy Lục Ly bay về, nhất thời giận dữ rít gào, miệng mở rộng, muốn nuốt Lục Ly vào. Một luồng bạch quang hiện lên, trong mắt mãnh thú lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì… Mãnh thú không khác biệt lắm với độn thú Nhị Trọng Thiên, linh trí đều không cao. Linh khí thiên địa Tam Trọng Thiên nồng đậm hơn, những mãnh thú trải qua tu luyện lâu ngày, chiến lực sẽ rất mạnh, mãnh thú cường đại thậm chí có thê sánh bằng Tứ Ngũ Kiếp Thiên Thần. Chiến lực mãnh thú này có thể sánh bằng võ giả Tam Kiếp, linh trí không quá cao. Nó hơi mơ hồ… nhân loại này muốn làm gì? Sao vừa đi rồi quay lại, hiện tại còn chủ động dâng lên miệng nó? Ngao! Rất nhanh mặt đất quay cuồng, Lục Ly phóng ra Hư Không Trùng, bắt đầu gặm cắn thân thể nó. Một vài Hư Không Trùng tiến vào trong linh hồn nó, nó cảm nhận được nguy cơ trí mạng. Cùng lúc đó, Huyết Linh Nhi bay ra khỏi Thần sơn, bắt đầu dùng thủ đoạn độc đáo giao lưu với con hung thú này. Linh trí con mãnh thú này không cao, nhưng vẫn là có một chút. Nó rất rõ ràng nếu không nghe mệnh lệnh của Nhân tộc này, nó sẽ chết đi trong nháy mắt. Kỳ thật trấn áp mãnh thú cũng không khó, khó là khó làm sao giao lưu với hung thú. Nếu không có Huyết Linh Nhi, Lục Ly căn bản không thể giao lưu với hung thú, tự nhiên cũng không thể thu phục mãnh thú này. - Đi! Lục Ly thu con mãnh thú này vào Thần Sơn, hơi thở phào, tiếp tục bay về phía tây bắc. Hoàng Thổ Thành vốn là một thành nhỏ, không có chút thu hút nào trong Sâm Đồ Lĩnh, thành chủ là một võ giả Tứ Kiếp. Vị trí địa lý thành nhỏ này không quá tốt, bình thường cũng không có người nào đến. Nhưng gần đây thành nhỏ này lại phá lệ náo nhiệt, đám người Nhị gia truyền tống lại đây, sau đó mấy thống lĩnh Sâm gia đến đây, toàn là võ giả Tứ Kiếp. Ngay hôm nay, Sâm gia lại đến một trưởng lão! Khi Bát trưởng lão nháy mắt xuất hiện, thành chủ Sâm Nguyên bị dọa rồi. Hắn ở Sâm gia chỉ là một vai diễn nhỏ, vị trí thành chủ này hắn phải tiêu tốn khí lực rất lớn mới có được. Bình thường, hắn căn bản không có cơ hội tiếp cận trưởng lão, càng đừng nói Bát trưởng lão còn là một trưởng lão thực quyền của Sâm gia. Miệng hắn hơi đắng nghét, Bát trưởng lão khẳng định đến vì Lục Sát Thần kia. Nội tâm hắn thầm mắng Lục Ly vạn lần, vì sao hắn phải rời khỏi thành này? Bát trưởng lão đã đến đây rồi, hôm nay có gì không tốt, vị trí thành chủ của hắn sẽ không còn. - Sâm Nguyên tham kiến Bát trưởng lão! Hắn mang theo một đám người lập tức đi nghênh đón, chủ động quỳ một chân thỉnh tội: - Sâm Nguyên làm việc thất trách, mong Bát trưởng lão trách phạt! - Đi vào rồi nói! Diện mạo Bát trưởng lão không hề già, thoạt nhìn như một người trung niên, mặt hắn không chút biểu cảm nói một câu, mang theo hai người lập tức đi vào phủ thành chủ. Đám người Sâm Nguyên lập tức đứng lên đuổi theo, một đám người đi vào phủ thành chủ. Bát trưởng lão tiến vào cũng không lập tức ngồi xuống mà lập tức ngưng giọng hỏi: - Người đâu? Có tìm được không? Bát trưởng lão không tức giận nhưng khí thế bất nộ tự uy này dọa sợ Sâm Nguyên rồi. Hắn và một đám người lần nữa quỳ xuống, thần tình Sâm Nguyên chua sót nói: - Đại bộ phận quân sĩ trong thành đều được triệu tập ra ngoài, ở Băng Phong Cốc, Nhị gia còn dẫn người tự mình truy đuổi. Nhưng trước mắt không có tin tức gì, tên này hẳn đã thoát khỏi địa vực gần thành trì… Đã mười ngày rồi! Lục Ly thoát khỏi thành trì đã mười ngày rồi, theo tin tức Nhị gia mang đến, tốc độ của Lục Ly hẳn có thể sánh bằng Tam Kiếp đỉnh phong, thời gian mười ngày cũng đủ Lục Ly chạy thoát ra xa. Hắn có thể triệu tập mọi người ra ngoài, cũng phái ra mấy trăm chiến thuyền, tìm không thấy Lục Ly cũng không có biện pháp. Không phải hắn không nỗ lực hết sức mà Lục Ly rất có thể đã chạy thoát rồi. - Tin tức mấy ngày này đều nói thử xem, manh mối gì cũng không được bỏ qua! Mặt Bát trưởng lão vẫn không có biểu cảm gì, nói. Sâm Nguyên không dám giấu diếm, thành thật kể lại mọi sự tình. Đó là Lục Ly ngày đó ra khỏi thành, hắn triệu tập bao nhiêu người, tìm kiếm theo phương hướng nào, tìm kiếm bằng cách nào. Đám người Nhị gia thì truy tung theo phương hướng nào, còn hồi báo tất cả manh mối dọc đường đi. - Sâm Phong! Trong tay Bát trưởng lão xuất hiện một tấm lệnh bài, lạnh giọng nói: - Ngươi lập tức trở về gia tộc, để Thám Báo Đường xuất động, phát động tất cả lực lượng của Sâm gia, phải tìm được Lục Sát Thần. Mặt khác truyền ra tin tức, chúng ta ra giá mười tỷ thần thạch cho người giết được Lục Sát Thần, cũng truyền tin tức phần thưởng mười tỷ thần thạch và tình huống của Lục Sát Thần vào trong thế giới dưới nền đất. - Mười tỷ? Trên mặt đám người Sâm Nguyên đều lộ vẻ kinh hãi, mười tỷ thần thạch? Lục Sát Thần này là nhân vật phương nào, lại khiến Bát trưởng lão ra giá trên trời như vậy? Sâm Phong lui xuống, Bát trưởng lão ngồi xuống, Sâm Nguyên nhịn không được, nội tâm thật tò mò, chắp tay nói: - Bát trưởng lão, Lục Sát Thần giết ngàn đao này rốt cuộc là ai, lại đáng giá như thế? - Không nên hỏi, không cần hỏi nhiều!
Chương 2929 Trốn không thể trốn
Con ngươi lạnh lùng của Bát trưởng lão đảo qua, Sâm Nguyên rụt cổ về, không dám lắm miệng câu nào nữa. Trên mặt Bát trưởng lão không có thần sắc gì nhiều nhưng nội tâm tức giận không thôi. Lục Ly không phải đại nhân vật gì, nếu chỉ là chuyện của Nhị gia, hắn cũng lười hỏi đến, phân phó một câu là được. Hôm nay, sở dĩ hắn tự mình đến đây, hơn nữa điều động Thám Báo Đường của Sâm gia, còn khai giá mười tỷ, bởi vì có người truyền một câu. Ưng Hỗ! Người mạnh nhất Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc trong Tử Dương Đại Lục, hắn phái người truyền lại một câu, tộc nhân của hắn mới chết, hy vọng Sâm gia cho hắn một lời giải thích. Sâm gia cũng không sợ Ưng Hỗ, Ưng Thần cũng không phải người Sâm gia giết chết. Nhưng gần đây, Sâm gia và Thiên Dương Lĩnh bên cạnh xung đột không ngừng, nếu nhiều thêm kẻ thù là Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc, vậy thực phiền phức. Lục Ly chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ cần bắt Lục Ly đưa cho Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc, vậy không còn chuyện gì. Thật sư không được thì bắt Nhị gia cũng được, nhưng Bát trưởng lão cũng không muốn bởi vì một chuyện nhỏ mà trở mặt với Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc. Bát trưởng lão truyền xuống mệnh lệnh như vậy, cả Sâm Đồ Lĩnh nhất thời trở nên náo nhiệt, vô số thám báo tinh nhuệ bắt đầu thám báo khắp nơi, còn có rất nhiều võ giả tinh nhuệ, cả thế giới bắt đầu tìm kiếm Lục Ly. ... Vù! Lại là mấy chiến thuyền bay qua đỉnh đầu, Lục Ly ẩn thân trong mãnh thú, Thần Sơn biến thành một hòn đó nhỏ, đứng bên cạnh mãnh thú. Hắn không dám thở mạnh, nội tâm căng thẳng đến cực hạn. Hắn đã trốn chạy hơn mười ngày, mười ngày trước gió êm sóng lặng, nhờ vào con mãnh thú này, hắn thành công thoát khỏi tìm kiếm của vô số quân sĩ. Mấy ngày gần đây, quân sĩ tìm kiếm đột nhiên tăng vọt, thường thường có thám báo đi ngang qua gần đây, điều này làm cho nội tâm Lục Ly càng thêm khẩn trương. Sâm gia tăng cường lực lượng rồi sao? Nếu thám báo tinh nhuệ của Sâm gia xuất động, hắn có thể dựa vào con mãnh thú này né tránh bao lâu thì cũng không biết nữa. Thám báo tinh nhuệ cũng không phải quân sĩ bình thường, có kinh nghiệm tra xét phong phú. - Đi đổi một con mãnh thú! Con mãnh thú này dùng nhiều rồi, nếu có người gần đó đi ngang qua, khẳng định sẽ hoài nghi. Hắn tiếp tục bay ra xa, bay nửa canh giờ, rốt cục tìm được một con mãnh thú rất không tệ. Hình thể mãnh thú kia không lớn, cả người có sương mù đen quấn quanh, còn có thể làm suy yếu tra xét thần thức của hắn. Con mãnh thú này khiến hắn vui mừng quá đỗi, bắt được con mãnh thú này, hy vọng sống sót của hắn sẽ càng lớn hơn. Thân mình hắn nhảy vào trong cơ thể mãnh thú, sau một lát, mãnh thú kia quay cuồng, chỉ sau hai nén hương, Lục Ly bay ra khỏi cơ thể mãnh thú, thu mãnh thú vào trong Thần Sơn. - Tốt rồi! Chiếm được con mãnh thú này, nội tâm Lục Ly tự tin hơn nhiều. Hắn đã bay hơn nửa tháng, chỉ cần bay thêm vài ngày đã có thể rời Sâm Đồ Lĩnh đến Thiên Dương Lĩnh. Vù! Hắn hóa thành một luồng bạch quang bay đi. Khi hắn ba đến một tầng đá vặn vẹo, vốn chỉ là một tảng đá không chút sinh cơ, lại biến thành một người rõ ràng. - Hắc hắc, mười tỷ thần thạch vào tay! Người nọ cười lạnh hai tiếng, sau đó hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất ở nơi xa. Lục Ly hồn nhiên không biết hành tung của hắn bị thám báo của một chủng tộc đặc thù tra xét ra. Hắn tiếp tục bay về trước, ngẫu nhiên sẽ có chiến thuyền bay tới, hắn lập tức núp vào trong cơ thể mãnh thú, thành công né tránh. Sau năm canh giờ! Lại có ba chiến thuyền bay đến, Lục Ly lập tức tiến vào trong cơ thể mãnh thú, ba chiến thuyền bay qua đỉnh đầu hắn, nhưng lần này lại khác lúc trước, chiến thuyền… ngừng lại. Vù vù vù vù! Mấy trăm quân sĩ bay ra từ trong chiến thuyền, năm luồng thần niệm cường đại tập trung lên người mãnh thú, một thanh âm lạnh lùng vang lên: - Lục Sát Thần, mọi người tốt xấu gì cũng quen biết đã lâu, ngươi không cáo từ đã đi như vậy cũng không tốt đi? - Nhị gia! Khóe miệng Lục Ly đắng nghét, hắn không biết hành tung của mình bại lộ thế nào, hắn chỉ biết mình xong rồi, bên ngoài năm Tứ Kiếp Thiên Thần, mấy trăm Tam Kiếp Thiên Thần, hắn trốn cũng không thể trốn… Lục Ly bay ra từ trong cơ thể mãnh thú, thu Thần Sơn vào. Hắn nhìn gương mặt quen thuộc của Nhị gia, còn có quản sự trong mấy quyết đầu trường, nội tâm hắn lại ngược lại trở nên bình tĩnh. Năm Tứ Kiếp Thiên Thần, mấy trăm võ giả Tam Kiếp, bằng vào hắn là đánh không lại. Đừng nói năm Tứ Kiếp, cho dù hai người hắn cũng không phải đối thủ. Bị đuổi theo, chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là bị bắt! Nếu đã không còn đường sống, Lục Ly ngược lại không còn khẩn trương nữa. Trước khi đến Tam Trọng Thiên, trong lòng hắn đã có giác ngộ tử vong. Ở Tam Trọng Thiên, hắn có rất nhiều kẻ thù, giống như Phượng Hậu, giống như Trưởng Tôn gia. Cường giả ở Tam Trọng Thiên có nhiều lắm. khả năng hắn chết đi lớn vô cùng. Trên mặt hắn lộ vẻ bình tĩnh, nhìn Nhị gia nói: - Nhị gia, không phải ta không muốn cáo từ, mà là ngươi không cho. Cái chết của Ưng Thần ta cũng không có biện pháp, ta không giết chết hắn, hắn nhất định giết chết ta. Nói cho cùng, cái chết của Ưng Thần ngươi cũng có trách nhiệm rất lớn, ngươi không phái hắn đến giết ta, ta sẽ giết hắn sao? - Đừng nói những lời không có ý nghĩa! Trong mắt Nhị gia bốc lửa, hắn lạnh giọng nói: - Ngươi vẫn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, hay là chúng ta ra tay đánh ngươi một trận? Sau đó mới bắt trở về! Lục Ly cười nhạt: - Ta muốn biết, nếu ta thúc thủ chịu trói, các ngươi sẽ đưa ta đi đâu? - Đến lúc đó ngươi sẽ biết! Nhị gia cười lạnh hai tiếng, nói: - Nợ máu trả bằng máu, đạo lý này ngươi cũng hiểu phải không? Ách… Lục Ly nghe ra ý tứ, xem ra người của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc đã tìm đến cửa. Nhị gia muốn giao hắn cho người của Hồn Thiên Huyết Ưng Tốc. Nhưng mà giao cho ai cũng như vậy, hắn đều rất khó sống… - Thúc thủ chịu trói cũng được! Lục Ly nghĩ nghĩ, nói: - Ta có hai điều kiện, cũng không quá đáng, các ngươi không đáp ứng, ta đến chết cũng phải đấu một trận! - Ngươi có tư cách gì ra điều kiện?
Chương 2930 Bị bắt
Nhị gia cười lạnh, nói: - Chúng ta muốn bắt ngươi, không cần tốn sức như vậy! - Phải không, vậy sao các ngươi còn không động thủ! Lục Ly giễu cợt nói: - Ta có thể giết chết Ưng Thần, các ngươi tin hay không ta liều mạng kéo theo ít người làm đệm lưng? Nhị gia trở nên chần chờ, hắn không phải sợ Lục Ly liều mạng, mà hắn muốn bắt sống Lục Ly, như vậy mới khiến Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc hài lòng. Nếu Lục Ly chết rồi, đưa về một khối thi thể, bên kia khẳng định sẽ không hả giận, đến lúc đó sẽ yêu cầu Sâm gia giao ra hắn. Hắn trầm ngâm một lát, nói: - Ngươi nói thử xem! - Thứ nhất, không được ngược đãi ta! Lục Ly bình tĩnh nói: - Hơn nữa không thể trói buộc ta, nếu không, ta lập tức tự sát. Ta có một loại trùng, các ngươi cũng biết, có thể thoải mái gặm cắn mình thành xương cốt, các ngươi phong ấn thần lực ta cũng vô dụng. - Được! Nhị gia gật đầu, sau khi bắt Lục Ly sẽ lập tức giao vào tay Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc. Chỉ cần đưa người đi, việc khác cũng không quan trọng nữa. Ngược đãi Lục Ly có thể trút giận, nhưng lỡ như Lục Ly chết rồi, hắn lấy cái gì bàn giao cho Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc. Lục Ly hơi gật đầu, tiếp tục nói: - Thứ hai, không thể cướp đồ của ta, chết cũng phải có tôn nghiêm chết đi. Chỉ có hai điều kiện này, thế nào? Trên người Lục Ly có thần thiết, là cơ hội để hắn trở mình, chỉ cần có thần thiết trong tay, hắn có thể tìm cơ hội xông kích, thăng thiên. Cho nên, bảo vật trên người tuyệt đối không thể bị cướp đoạt, nếu không, hắn phải chết không thể nghi ngờ, vậy không bằng hiện tại liều chết một trận. Ha hả! Rất nhiều người phát ra tiếng đùa cợt, Lục Ly vừa thấy là người nhà quê, chiến giáp trên người cũng chỉ là hàng cấp thấp, còn là Nhị Kiếp Thiên Thần, trên người hắn có thứ tốt gì? Quân sĩ cấp này đều chướng mắt? Nhị gia hơi chần chờ, trước kia, hắn hoài nghi trên người Lục Ly có bảo vật, bằng không không thể nào đánh chết Ưng Thần, dù sao đó là Hồn Thiên Huyết Ưng Lục Dực, được xưng vô địch Tam Kiếp. Nếu trên người Lục Ly không có bảo vật, làm sao đánh chết được? Giờ đây, Lục Ly nói ra điều kiện này, khiến hắn càng thêm hoài nghi. Nhưng hắn chỉ trầm ngâm một lát, lập tức gật đầu nói: - Đi, ngươi đi theo chúng ta! Cho dù Lục Ly có trọng bảo thì sao? Trọng bảo gì hắn chưa từng nhìn thấy. Trên người Lục Ly hẳn không thể nào có Đế Binh? Nếu trên người Lục Ly có Đế Binh, vậy khẳng định có lai lịch không tầm thường, sao có thể tiến vào Băng Phong Cốc? Cho nên Nhị gia không quá để ý, chỉ cần an ổn giao Lục Ly vào tay Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc là được, lại bồi thường thêm ít thần thạch, phỏng chừng người của Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc sẽ không tìm hắn gây phiền toái? Lần này không thể khiến Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc vừa lòng, hắn phải chết không thể nghi ngờ, chết thì sẽ không còn gì nữa. - Được! Lục Ly thật sảng khoái gật đầu nói, bay thẳng lên chiến thuyền. Nhị gia trao đổi ánh mắt với mấy người còn lại, đều đi lên theo, nhưng vẫn rất đề phòng Lục Ly. Lục Ly thật ngoan ngoãn, bình tĩnh đi theo mọi người lên chiến thuyền, đi đến góc chiến thuyền, ngồi xếp bằng xuống, không nói lời nào. Sau khi năm người Nhị gia tiến vào, đều ngồi xếp bằng gần đó, có năm Tứ Kiếp cường giả coi chừng. Nhị gia tin tưởng Lục Ly cũng không thể có thủ đoạn gì nữa, nếu Lục Ly có thể giết chết năm người bọn họ, cũng sẽ không cần ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói như vậy. Đương nhiên, năm người Nhị gia cũng không dám sơ suất, vẫn âm thầm đề phòng Lục Ly. Hắn muốn người ta truyền tin trở về. Mời sứ giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc đi ra thành trì phụ cận. Hắn giao ra Lục Ly, chuyện về sau hắn cũng không quản nữa. Vù! Mấy chiến thuyền phá không, bay rất nhanh đến thành trì gần đó. Chiến thuyền này rõ ràng là bảo vật Tam Trọng Thiên, tốc độ rất nhanh, nhanh hơn võ giả Tứ Kiếp bình thường. Nơi này cách thành trì gần nhất hơi xa, hẳn phải bay một ngày. Nhị gia nghĩ phải để thống lĩnh bên ngoải truyền tin, lại triệu tập ít quân đội phụ cận. Như vậy sẽ càng thêm an toàn. Hắn phải hoàn chỉnh giao Lục Ly vào tay sứ giả Hồn Thiên Huyết Hưng Tộc. Chiến thuyền phi hành rất nhanh, qua một lúc lâu, lại có năm chiến thuyền bay qua, hơn ngàn quân sĩ, còn thêm một võ giả Tứ Kiếp. Lục Ly vẫn im lặng, ngồi xếp bằng ở một góc, giống như đã nhận mệnh. Ngoài mặt hắn trầm mặc không nói, nội tâm vẫn luôn nghĩ biện pháp. Nhưng hắn không nghĩ ra biện pháp gì, ở trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng là mây bay. Cách thành trì kia càng ngày càng gần, quân đội phụ cận đến cũng càng ngày càng nhiều. Nội tâm đám người Nhị gia càng yên ổn. Nội tâm Lục Ly hoàn toàn chìm xuống đáy cốc. Sau một ngày, thành trì kia đã nhìn thấy. Đám người Nhị gia quét ra thần niệm, phát hiện Bát trưởng lão ở trong thành, toàn bộ mọi người đều thả lỏng. Chiến lực Bát trưởng lão thông thiên, hiện giờ cho dù có cường giả đến cứu Lục Ly, bọn họ cũng không sao. Bên người Bát trưởng lão đứng ba người, đều là cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc, chỉ cần giao Lục Ly cho ba người này, nhiệm vụ của Nhị gia xem như hoàn thành. Chuyện còn lại, Bát trưởng lão tự nhiên giúp hắn chu toàn. - Đi xuống đi, Lục Sát Thần! Nhị gia lạnh như băng nói. Lục Ly mở to mắt, hắn hít sâu một hơi, thần niệm dò xét ra ngoài. Khi hắn phát hiện ba võ giả có hơi thở không khác biệt với Ưng Thần, khóe miệng cười khổ. Có lẽ, tòa thành trì này sẽ trở thành nơi táng thân của hắn. Nhị gia giao hắn cho cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc, ba cường giả này rất có thể trực tiếp giết hắn tại chỗ giải hận. Lục Ly đi theo đám người Nhị gia bay xuống thành trì. Ba cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc dùng thần niệm tập trung lên người hắn, trong mắt ba người đều cuồn cuộn sát khí, không có ý che giấu gì… Đám người Nhị gia mang theo Lục Ly tiến vào trong thành trì, dừng trong quảng trường. Một thống lĩnh Sâm gia chắp tay nói: - Bái kiến Bát trưởng lão, bái kiến ba vị đại nhân! Đám người Nhị gia đều hành lễ, thái độ thật cung kính, chỉ có Lục Ly không hành lễ. Lục Ly vốn chuẩn bị chết, sao còn cúi đầu với địch nhân?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom