-
Chương 2916-2920
Chương 2916 Hồn Thiên Huyết Ưng
- Còn một trận nữa! Lục Ly chật vật đạp bước đi ra, chỉ cần đánh thêm một trận hắn liền sẽ lập tức rời đi, Nhị gia sẽ cho hắn ba vạn Băng Tâm Tinh, quy ra Thần Thạch là một con số không nhỏ, đủ cho ba người truyền tống rời đi. Chỉ cần rời xa Băng Phong Cốc, dù người nơi này muốn giết hắn cũng không làm gì được. Hắn được Cam Lâm đỡ ra Quyết Đấu Trường, trên đường đi vô số người nhìn hắn như nhìn quái vật. Hắn đều không để ý, quay về lại sơn động, Tần Chiến đi thăm dò tin tức vẫn chưa trở về. Nuốt một ít đan dược, ngồi xếp bằng tu luyện chữa thương, một ngày một đêm sau, thương thế mới miễn cưỡng khôi phục bảy tám phần. Nhị gia phái người thúc giục hắn đăng trường, hắn lại không gấp, Thối Thể trong hỏa diễm lâu như vậy, nhục thân hắn có chỗ đề thăng, cần tranh thủ ổn cố một phen. Đánh xong trường thứ ba hắn sẽ lập tức rời đi, bởi thế hắn cần khôi phục trạng thái tốt nhất. Lỡ trận thứ ba trọng thương, lúc rời đi lại bị người truy sát, e rằng ba người khó thoát khỏi cái chết. Lại chữa thương thêm một ngày, hắn đi ra, Tần Chiến sớm đã trở về, không đợi Lục Ly hỏi dò, Tần Chiến cầm ra một tấm địa đồ, nói: - Ta đã tìm hiểu rõ ràng, ra khỏi sơn cốc, chỉ cần một mực phi hành về hướng bắc chừng nửa ngày liền sẽ đến một tòa thành trì. Tiến vào thành trì, với số Thần Thạch trong tay có thể liên tục truyền tống hơn trăm lần, sau đó hẳn sẽ không ai truy tung được chúng ta. - Phi hành nửa ngày? Lục Ly nhíu mày, trầm giọng hỏi: - Không thể từ trong sơn cốc truyền tống đến thành trì kia? - Không thể! Tần Chiến lắc đầu nói: - Trong Băng Phong Cốc có truyền tống trận, nhưng chỉ dành cho quân sĩ truyền tống, đây là truyền tống trận nội bộ! - Không thể đả thông quan hệ... tỉ như đút lót thống lĩnh chút Thần Thạch, để chúng ta len lén truyền tống đi... Lục Ly hỏi, từ trong sơn cốc đi ra ngoài, phi hành nửa ngày thực sự quá nguy hiểm. Nếu có người muốn đuổi giết bọn hắn, bọn hắn vừa ra cốc liền sẽ bị để mắt, nửa ngày là đủ khiến bọn hắn vạn kiếp bất phục. - Không được! Tần Chiến thở dài nói: - Ta cũng nghĩ qua, còn tìm người nghe ngóng, nhưng truyền tống trận này được khống chế rất nghiêm, không phải quân đội Băng Phong Cốc tuyệt đối không thể truyền tống. - Vậy hết cách rồi! Tròng mắt Lục Ly thoáng lấp lánh, nói: - Trời sáng ta đi lên đánh trận cuối cùng, nếu không có vấn đề, chúng ta lập tức rời đi. Nếu tình hình không đúng, chúng ta ở lại thêm trong sơn cốc một đoạn thời gian, đợi người khác lãng quên chúng ta hẵng len lén rời đi. Lục Ly vuốt vuốt mi tâm, trong lòng luôn có dự cảm chẳng lành, đừng nói bọn hắn vừa đến Tam trọng thiên đã bị người đuổi giết, vậy khác gì chưa xuất sư đã chết... Lúc Lục Ly lần nữa xuất hiện trên Quyết Đấu Trường, người tại trường dồn dập ghé mắt, Lục Ly liên tục đánh thắng mấy trận, với diễn xuất nghịch tập kiểu đó, muốn không dẫn người chú ý cũng khó. Sau khi Lục Ly báo danh tham gia quyết đấu, càng nhiều người chú ý đến hắn, rất nhiều người định đặt cửa Lục Ly, chờ mong Lục Ly lại lần nữa nghịch tập, giúp bọn hắn thắng cược. Gần đây rất nhiều người vì Lục Ly mà thua, bọn họ muốn đòi lại những gì đã mất. Xác định đối thủ, đám đông không khỏi càng thêm kích động, bởi vì đối thủ của Lục Ly chỉ là một tên Tam Kiếp trung kỳ, không có danh tiếng gì, trước kia cũng chưa từng lên Quyết Đấu Trường. Vô số tiền cược được đặt, số tiền cược lớn trước nay chưa từng có, Nhị gia cười đến độ trên mặt nở hoa, cược mấy cũng nhận. Người được phái lên lần này được hắn bí mật nuôi dưỡng rất lâu, là đòn sát thủ của hắn, phải đến thời khắc then chốt mới đăng trường. Bây giờ chính là thời khắc then chốt! Lượng áp chú đã đạt đến mấy chục vạn Băng Tâm Tinh, hơn nữa vẫn đang không ngừng có người đặt cược, có người thậm chí cầm chí bảo thế chấp. Chỉ cần Lục Ly thua, trận này đoán chừng có thể kiếm được trăm vạn Băng Tâm Tinh, là trường áp chú lớn nhất đoạn thời gian qua. - Ách? Chứng kiến đối thủ, trên mặt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, Tam Kiếp trung kỳ? Nhị gia đang định giở trò quỷ gì? Thế này chẳng phải biến tướng nói cho người bên ngoài biết cứ đặt cửa hắn thắng ư? Nhưng theo như ước định giữa hắn và Nhị gia, trận này hắn cũng sẽ thắng. Chuyện khác thường tất có quỷ! Chẳng lẽ trận này Nhị gia phái ra cường giả? Muốn thắng hắn? Nếu vậy, chuyện này liền rắc rối to, có lẽ Nhị gia muốn nhân trận này lấy mạng hắn. Chỉ cần chém giết hắn liền sẽ không cần chung chi ba vạn Băng Tâm Tinh ước định từ trước nữa. Vạn nhất thật là như vậy thì gay, hắn thắng hay thua đều không được, thế nào cũng gặp rắc rối. Thắng, Nhị gia sẽ phải thua rất nhiều Băng Tâm Tinh, khả năng cao sẽ giận lây hắn. Thua, vậy khách cược bên ngoài sẽ ghi hận hắn, hơn nữa còn có thể hạ đòn sát thủ, trực tiếp giết chết hắn - Ưng Thần! Đối thủ chắp tay, người này dáng dấp phổ thông, phổ thông đến độ nhét vào trong đám đông liền khó mà nhận ra, khí tức cũng rất ôn hòa, nhìn không khác gì võ giả bình thường. Càng vậy, sắc mặt Lục Ly càng thêm ngưng trọng, nhưng đã lên Quyết Đấu Trường, hắn còn có thể làm sao được? Thế là cũng chắp tay nói: - Lục Sát Thần, xin chỉ giáo. Lục Ly không động thủ ngay mà truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: - Huyết Linh Nhi, ngươi có thể bố trí một loại Thần Văn đạo trường, áp chế thần uy thần vật không? Lục Ly không thể không làm ra chút chuẩn bị, vạn nhất tình hình không đúng, hắn đành phải tế ra Thần Thiết, bằng không mất mạng, hết thảy đều thành công cốc. - Có thể! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Ta có thể bố trí một loại Thần Văn đạo trường, phong tỏa không gian trăm trượng quanh ngươi, hẳn là có thể phong ấn thần uy Thần Thiết, nhưng cũng không chắc lắm, thần uy của Thần Thiết kia thực sự uy quá thịnh. - Tận lực thôi, ngoài ra bố trí thêm huyễn trận trước kia, cộng với Thần Văn đạo trường công kích linh hồn! Lục Ly để Huyết Linh Nhi chuẩn bị liền một lúc ba bước, lần này hắn định toàn lực ứng phó, nhất định phải thắng trận này. Người bên ngoài đặt cược điên rồi, nếu hắn thua, có người thua đỏ mắt, không chừng vừa đi ra liền sẽ bị trực tiếp xé xác.
Chương 2917 Hồn Thiên Huyết Ưng
Phải biết bên ngoài có không ít Thiên Thần Tứ Kiếp. Phía đối diện, Ưng Thần ra tay, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện, tay vung lên, lập tức như mấy con rắn độc trườn đến, nhuyễn kiếm run run, hóa thành từng đạo tàn ảnh đâm tới. Hây! Lục Ly để Thiên Biến Đỉnh hóa thành trường đao, phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm bổ tới, lực lượng thiên địa khủng bố trấn áp theo, thân thể Ưng Thần không động được, thoáng chốc liền bị đánh bay. Oanh! Sát Đế Quỷ Trảm dung hợp thêm một chân ý, uy lực tăng lên phần nào, chiến giáp trước ngực Ưng Thần bị xé mở, ngực cũng xuất hiện vết máu. - Hay lắm! Bên ngoài lập tức rộ lên một mảnh tiếng khen, rất nhiều người chưa quyết định tức thì điên cuồng đặt cược, Lục Ly chỉ với một chiêu đã đánh thương Ưng Thần, chiến cuộc rõ ràng, cơ hội như thế còn không nắm chặt thì còn chờ đến khi nào. Nhị gia ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người đặt cược liền thu. Cảnh đó khiến một số người không khỏi kinh nghi bất định, lần này nhiều người đặt cược như vậy, chẳng lẽ nhà cái điên rồi? Đến giờ này còn dám nhận cược? Nếu nhà cái không điên, vậy khả năng cao là có trá. Rầm rầm rầm! Ưng Thần liên tục xông lên mấy lần, song đều bị Lục Ly đánh bay, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, chẳng qua nhục thân hắn rất không sai, vết thương bổ ra rất nhanh liền tự động khép lại. Người bên ngoài tiếp tục đặt cược, sau mười lần Ưng Thần bị đánh bay, Nhị gia cuối cùng đóng cược. Tính thêm đống bảo vật thế chấp, số tiền cược đã lên tới một trăm vạn Băng Tâm Tinh. Đây là tiền cược lớn nhất trong gần một năm qua, Nhị gia quay người đi vào thiền điện, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Trận chiến này hắn không cần phải theo dõi nữa, chiến lực Ưng Thần thế nào hắn hiểu rất rõ, tuyệt đối là tồn tại vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, thậm chí đều có thể miễn cưỡng đánh một trận với Tứ Kiếp. Lục Ly chiến đấu qua nhiều trường như vậy, thực lực về cơ bản đã có thể phán định, thắng được Tam Kiếp đỉnh phong là cao, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ưng Thần. - Ưng Thần là chủng tộc gì? Ưng? Chẳng lẽ là Yêu tộc? Sắc mặt Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, hắn bổ mười mấy đao, Ưng Thần nhìn có vẻ bị thương, ánh mắt lại không có bất kỳ biến hóa nào, hơn nữa huyết dịch Ưng Thần có màu hoàng kim, đây rõ ràng là một loại chủng tộc đặc thù. - Huyết Linh Nhi, bố trí xong chưa? Tăng tốc lên! Lục Ly thấy bên ngoài ngừng đặt cược, giờ hẳn sẽ chính thức bước vào giai đoạn quyết chiến, Ưng Thần một mực phóng thích chân ý công kích bình thường, chắc là đang đợi lệnh từ bên ngoài mới sẽ phóng thích sát chiêu chân chính. - Cần thêm một nén hương! Huyết Linh Nhi truyền âm, tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, trong thân bay ra vô số Hư Không Trùng, hắn quyết định chủ động tấn công, kéo dài thêm chút thời gian. Người bên ngoài thấy Lục Ly thả ra côn trùng, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Mấy trường chiến đấu trước đây, Lục Ly đều dựa vào đám côn trùng này để thủ thắng, nếu đám côn trùng này gặm chết Ưng Thần, bọn hắn liền sẽ thắng. Hư Không Trùng đầy trời gào thét lao đi, tràn vào trong cơ thể Ưng Thần, Ưng Thần vẫn mặt không đổi sắc. Sau khi Hư Không Trùng màu xám đen tiến vào trong người Ưng Thần, Lục Ly chợt biến sắc! Huyết dịch màu vàng trong người Ưng Thần điên cuồng lưu động, một đạo thần uy vô danh tràn ngập ra, trấn áp toàn bộ Hư Không Trùng, ngay cả Hư Không Trùng màu xám đen đều không động được, đồng thời với đó, khí chất Ưng Thần cũng đại biến. Trước kia Ưng Thần thoạt nhìn chỉ như một trung niên bình thường, lúc này lại phong mang tất lộ, không khác gì bảo kiếm xuất vỏ, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt hiển hiện trong linh hồn Lục Ly. Ông! Ngoài thân Ưng Thần đột nhiên bùng lên hỏa diễm hừng hực, tiếp đó sau lưng Ưng Thần hiện ra ba đôi cánh màu vàng, mũi dài ra khòm xuống như móc câu, mi tâm xuất hiện một con mắt dọc màu đỏ máu. Áo bào quanh người nổ tung, ngoài da mọc lên lân phiến, một đạo khí tức hung lệ theo đó khuếch tán. - Yêu tộc, Ưng tộc? - Không giống Ưng tộc, hắn có ba mắt, ba cặp cánh, đây là Yêu tộc gì? - Thứ kia đâu phải mắt, đen sì, không có nhãn châu, cái này... Bên ngoài rộ lên tiếng xôn xao, vốn tưởng chắc thắng, giờ lại xuất hiện dị biến, bọn hắn sao không lo cho được? Hơn nữa sau khi biến thân, Ưng Thần nhìn không giống Yêu tộc bình thường. Một lão giả Thiên Thần Tứ Kiếp nhìn chăm chăm con mắt thứ ba của Ưng Thần một lúc lâu, sau đó nét mặt đại biến, miệng môi thoáng run rẩy, thở dài nói: - Thứ kia đúng là không phải mắt, mà là Hỗn Động, đây là một loại chủng tộc viễn cổ cường đại, tên là Hồn Thiên Huyết Ưng. - Cái gì? Có mấy người tựa hồ nghe nói qua về chủng tộc này, mặt lập tức trắng bệch như giấy, toàn thân khẽ run lên, thất thần nói: - Hồn Thiên Huyết Ưng, đây chính là một trong Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, nếu quả thực là Hồn Thiên Huyết Ưng, vậy hắn gần như vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, sáu cánh Hồn Thiên Huyết Ưng, thậm chí có thể miễn cưỡng đánh một trận với Thiên Thần Tứ Kiếp. - Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, xong rồi! Vô số người tại trường biến sắc, có lẽ bọn hắn chưa từng nghe nói qua về Hồn Thiên Huyết Ưng, nhưng Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, đó đều là tồn tại cường hoành không gì sánh được. Lục Ly không nghe được lời nói phía ngoài, nhưng sau khi Ưng Thần biến thân, thoáng chốc hắn liền cảm nhận được áp lực, khí tức trên thân Ưng Thần quá hung lệ, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông. Huyết Linh Nhi cần thêm một lát để bố trí nốt Thần Văn đạo trường, đoạn thời gian này Lục Ly nhất định phải kiên trì, sau đó mới có thể lấy ra Thần Thiết tấn công, tròng mắt hắn khẽ đảo, mở miệng hỏi: - Ưng Thần, ngươi là chủng tộc viễn cổ? Trên mặt Ưng Thần chớp qua một tia ngạo nghễ, lạnh giọng đáp: - Hồn Thiên Huyết Ưng! Lục Ly mới đến Tam trọng thiên, hoàn toàn không biết gì về Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, nét mặt hắn không có biến hóa quá lớn, khẽ gật đầu nói: - Không sai, chủng tộc ngươi rất mạnh, ta có cảm giác bị áp chế, trận này xem chừng rất khó thắng. - Ha ha ha! Trong mắt Ưng Thần hiện đầy vẻ giễu cợt, Lục Ly còn muốn thắng?
Chương 2918 Đổ máu
Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không hiểu bốn chữ “Hồn Thiên Huyết Ưng” đại biểu cho điều gì? Ở thời kỳ viễn cổ, Hồn Thiên Huyết Ưng chính là đại biểu cho chết chóc vô tận và uy danh vô thượng, cường giả trong khắp Tam trọng thiên vừa nghe được bốn chữ “Hồn Thiên Huyết Ưng” liền không khỏi run rẩy. Tuy hắn mới chỉ tu luyện ra sáu cánh, nhưng hắn tự nhận bản thân tuyệt đối đủ sức quét ngang cảnh giới Tam Kiếp, tỉ như Điền Chân xưng phòng ngự vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, nhưng chỉ cần hắn toàn lực tấn công, tuyệt đối không ngăn nổi dù chỉ một chiêu! Hây! Hắn quát khẽ, sáu phiến cánh chim màu hoàng kim sau lưng vỗ động, thân hình như lợi kiếm lao tới Lục Ly, vừa lóe lên một cái đã tới trước mặt. Ông! Ưng Thần vừa động, áo bào sau lưng Lục Ly lập tức nổ tung, hai phiến Long Dực hiện ra, chân hắn đạp Tiêu Dao Bộ, khoái tốc giật lui, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói: - Ưng Thần, ngươi xem, ta cũng có vũ dực, chúng ta đều là chủng tộc viễn cổ, hay là chúng ta bắt tay giảng hòa, được không? - Ách? Ưng Thần thấy Lục Ly cũng có thể biến thân, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, thân thể thoáng ngừng lại, chăm chú quan sát Lục Ly một lúc lâu, lại không nhớ được Lục Ly là loại chủng tộc viễn cổ nào. - Cái này... - Lục Sát Thần biến thân, chẳng lẽ Lục Sát Thần cũng là chủng tộc viễn cổ? - Long Dực? Không lẽ là Thượng Cổ Long tộc? Nhưng không giống, chỉ có Long Dực, còn lại không có nửa điểm đặc thù nào của Thượng Cổ Long tộc nữa cả, hơn nữa trên thân cũng không có khí tức cường tộc viễn cổ. Ánh mắt chúng nhân bên ngoài sáng rực lên, tưởng rằng cục diện sẽ nghịch chuyển, nếu Lục Ly cũng là Thượng Cổ cường tộc, vậy không phải là không có cơ hội nghịch tập. Chẳng qua, Lục Ly chỉ có Long Dực, những nơi còn lại trên thân không có biến hóa nào đáng kể, then chốt nhất là không có khí tức hung lệ của Thượng Cổ cường tộc, phóng thích hay không phóng thích Long Dực chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi. Chiến trường chỉ lớn chừng đó, tốc độ nhanh đến mấy cũng vô dụng. Bởi thế lúc này tuy tốc độ Lục Ly có vẻ rất biến thái, nhưng lại không nhiều ý nghĩa, dù sao tốc độ Hồn Thiên Huyết Ưng cũng không yếu. - Hừ! Ưng Thần thoáng sửng sốt, nét mặt lộ vẻ tức giận, hắn cảm thấy bị lừa gạt. Hắn không cảm nhận được khí tức cường tộc viễn cổ trên thân Lục Ly, Lục Ly đây là đang lừa hắn. Vũ dực sau lưng vỗ động, khoái tốc đuổi theo Lục Ly, quang tráo chỉ lớn chừng đó, Lục Ly không thể tránh né mãi được. Thoáng chốc Ưng Thần đã đuổi kịp, tay biến thành ưng trảo, hung hăng chộp tới Lục Ly. Hây! Thiên Biến Đỉnh trong tay Lục Ly biến hóa, biến thành một chiếc gậy sắt cực lớn, lực lượng toàn thân đề thăng cực đại, hung hăng nện tới Ưng Thần. Oanh! Gậy sắt và móng vuốt Ưng Thần chạm nhau, một cỗ cự lực truyền đến, chấn khiến cánh tay Lục Ly run lên, hắn bị đẩy lui mấy chục trượng, Ưng Thần cũng bị nện lui. Hưu! Chỉ là Ưng Thần gần như không dừng, lần nữa khoái tốc bay lên, Lục Ly cắn răng xông tới, hai người tiếp tục liều mạng, song phương đều bị đẩy lui. Rầm rầm rầm! Ưng Thần không ngừng xông lên, Lục Ly liên tục vung mạnh thiết côn nện tới, chỉ sau mấy nhịp thở, song phương đã so liều mấy chục chiêu. Ngực Lục Ly bị trảo hai lần, máu tươi nhuộm đỏ, hiện ra mấy đạo vết máu nhìn thấu tận xương. - Nhục thân không sai! Ưng Thần thoáng ngừng lại, cảm khái nói, nếu là võ giả Tam Kiếp bình thường, chỉ với hai trảo vừa rồi hẳn là đã bị hắn vỗ chết. Xương cốt Lục Ly cứng rắn đến biến thái, vừa rồi chụp xuống mấy lần, đừng nói bẻ vụn, vết rách đều không thấy đâu. - Ngươi cũng không sai! Miệng Lục Ly phun ra một búng máu, sắc mặt tái đi, vừa rồi hắn cũng nện Ưng Thần một côn, đừng nói nện nát vai đối phương, thậm chí còn không hoàn toàn đánh tan được lân phiến trên đó. Lúc này lực lượng nhục thân hắn đã vô cùng biến thái, Tam Kiếp đỉnh phong bình thường tuyệt đối gánh không được, đủ thấy lực lượng nhục thân Ưng Thần cũng rất đáng nể. Hắn đi con đường Vô Thượng Thần Thể, chuyên tu nhục thân. Hồn Thiên Huyết Ưng này hẳn không phải chuyên tu nhục thân, nhục thân lại vẫn cường đại đến vậy, đúng là khiến người nghe mà kinh hãi. Hưu! Ưng Thần lần nữa bay lên, Lục Ly thu lại Thiên Biến Đỉnh trong tay, trực tiếp siết chặt nắm đấm oanh tới. Hắn không tự tin dựa vào nhục thân liều thắng được Ưng Thần, hắn chỉ muốn mang đến cho Ưng Thần giả tượng, rằng hắn quyết đổ máu tới cùng. Móng vuốt Ưng Thần rất lợi hại, nhưng sau khi xương cốt hắn chuyển thành màu đen thì đã cứng rắn dị thường. Chỉ cần Ưng Thần không bẻ gãy được xương cốt hắn, vậy trong thời gian ngắn hắn sẽ không chết được. Hắn chỉ cần kéo dài đủ thời gian, cho Huyết Linh Nhi bố trí Thần Văn đạo trường! - Ha ha! Ưng Thần cười lạnh, vũ dực vỗ động, lao thẳng tới Lục Ly, Lục Ly cũng ngạo nghễ xông lên. Hai người bắt đầu dựa vào nhục thân liều mạng, Ưng Thần chụp Lục Ly một trảo, Lục Ly nện Ưng Thần một quyền, hai người thoáng chốc tách ra, thoáng chốc lại quấn lấy nhau, tiếng vang trầm muộn liên miên không dứt. Người bên ngoài căng mắt theo dõi chiến cuộc, không phải bọn hắn để ý Lục Ly chết sống, thứ bọn hắn để ý là Băng Tâm Tinh, là Thần Thạch và bảo vật cầm ra đặt cược, Lục Ly mà thua bọn hắn sẽ mất sạch. Chứng kiến trên thân Lục Ly không ngừng bị trảo ra từng đạo vết máu, rất nhanh đã biến thành một huyết nhân, đầy trời cũng toàn là mưa máu, tâm tư chúng nhân theo đó dần chìm xuống. Lục Ly nện Ưng Thần rất nhiều quyền, nhưng trừ khiến Ưng Thần bong tróc chút lân phiến, khóe miệng tràn ít máu tươi ra thì không gây ra được thêm thương tổn nào đáng kể cả. So ra, lập tức phân cao thấp. - Công kích nhục thân của Hồn Thiên Tuyết Ưng chỉ là đòn công kích vật lý bình thường, thứ lợi hại nhất của bọn hắn chính là Hỗn Động nơi mi tâm, quang năng từ Hỗn Động có thể hủy diệt vạn vật... Một lão giả Tứ Kiếp u ám thở dài, Ưng Thần chưa dùng tới Hỗn Động chi quang đã đủ sức chế áp Lục Ly, một khi dùng tới Hỗn Động chi quang, nháy mắt Lục Ly sẽ thịt nát xương tan. - Sát chiêu kia đâu? Sao Lục Sát Thần còn chưa dùng?
Chương 2919 Ưng Thần, chết!
Có người kinh nghi kêu lên, huyễn trận Huyết Linh Nhi bố trí ra nhìn có vẻ uy thế kinh thiên, mấy trường chiến đấu trước đây đều được phóng thích, rất nhiều người đều tưởng lầm Lục Ly thắng nhờ loại huyễn trận này. Ông! Lát sau, trong quang tráo, mê vụ dâng lên, từng con Lôi Long gào thét, Hỏa Long cuốn thốc, Địa Long chớp động. Huyết Linh Nhi rốt cục bố trí xong, nó một hơi bố trí ba loại Thần Văn đạo trường, cả ba được khởi động gần như đồng thời. - Hay lắm! Ánh mắt đám đông phía ngoài lập tức sáng rực lên, rốt cuộc Lục Ly cũng phóng thích “sát chiêu”, xem ra không phải không có cơ hội nghịch tập. - Ha ha! Chỉ lão giả Tứ Kiếp vừa nãy là không có nửa điểm hưng phấn, hắn cười giễu cợt nói: - Đấy rõ ràng chỉ là chướng nhãn pháp, căn bản không có uy lực, muốn dựa vào chướng nhãn pháp đánh giết Hồn Thiên Huyết Ưng, nằm mơ! Nếu Hồn Thiên Huyết Ưng dễ dàng chiến bại như vậy, chủng tộc bọn hắn đã không có được uy danh như thế từ thời viễn cổ! Huyết Linh Nhi bố trí ba loại Thần Văn đạo trường, một cái là huyễn trận, một cái dùng để phong tỏa khí tức, ngăn ngừa thần uy tiết ra, cái còn lại là công kích linh hồn. Ba Thần Văn đạo trường đồng thời khởi động, Ưng Thần lập tức cảm nhận được áp lực. Huyễn cảnh kia hắn trực tiếp bỏ qua, chỉ cần tùy tiện cảm ứng thoáng qua liền biết không có sức sát thương. Công kích linh hồn mang đến cho hắn chút phiền phức, nhưng thứ khiến hắn thực sự để ý là Thần Văn đạo trường phong tỏa khí tức. Thần Văn đạo trường này không mang bất kỳ sức tấn công nào, cũng không cảm thấy có chỗ nào quỷ dị, càng không thể gây ra thương tổn cho hắn. Nhưng sau khi Thần Văn đạo trường đó được khởi động, Ưng Thần lập tức mất đi liên hệ với bên ngoài, cảm giác như bị phong ấn trong một tiểu thế giới, hơn nữa tựa hồ không gian cũng bị phong tỏa, không thoát ra được! Lục Ly tuyệt đối có ý đồ, hắn sẽ không hao phí sức lực đi bố trí thứ chỉ để dọa người, Thần Văn đạo trường này hẳn phải có tác dụng nào đó. Còn về tác dụng đó là gì, Ưng Thần không biết, chính bởi vì không biết hắn mới cảm thấy kinh hoảng. Hệt như mây đen áp thành, bão tố còn chưa tới, lại mang đến cho người cảm giác vô cùng đè nén! - Giết! Trong mắt Ưng Thần lóe lên một tia tàn khốc, quyết định không bảo lưu thực lực nữa, Lục Ly khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể để cho bất cứ dị biến nào xuất hiện thêm nữa. Vinh quang của tộc Hồn Thiên Huyết Ưng không cho phép có nửa điểm khinh nhờn, thời khắc hắn lộ ra thân phận, trận chiến này liền nhất định phải thắng! Hưu! Toàn thân lần nữa sáng lên hỏa diễm màu vàng, trên móng vuốt cũng xuất hiện quang mang màu vàng, thân hình chớp lóe, hóa thành một thanh lợi kiếm phóng tới, móng vuốt trực tiếp chộp lên đầu Lục Ly. Hắn thiêu đốt bản nguyên chi huyết của Hồn Thiên Huyết Ưng, khiến nhục thân được đề thăng trong thời gian ngắn, ý đồ một trảo chụp chết Lục Ly. Mệnh lệnh Nhị gia cho hắn không phải chiến thắng, mà là chém giết Lục Ly! - Chết Lục Ly rống giận, cả người biến thành huyết nhân, phối hợp với sát ý trên người lúc này, bộ dạng có vẻ dữ tợn đến đáng sợ. Thiên Biến Đỉnh xuất hiện trên tay, biến thành một thanh sắt, toàn lực thúc giục, hung hăng nện tới Ưng Thần. - Hừ! Ưng Thần cười lạnh, một tay chộp hướng Thiên Biến Đỉnh, tay kia vươn tới cổ tay Lục Ly, móng vuốt và Thiên Biến Đỉnh đụng nhau. Lực lượng cường đại truyền đến, cổ tay Lục Ly run lên, thanh sắt do Thiên Biến Đỉnh biến thành bị hất văng. Xoạt xoạt! Đầu bên kia, tay còn lại của Lục Ly cũng bị Ưng Thần bắt lấy, trên móng vuốt lấp lánh kim quang, lần này tay Lục Ly cứ thế bị hắn dễ dàng xoắn nát. - Ách? Ưng Thần hơi ngớ, tuy nhục thân hắn được đề thăng, nhưng không lý nào lại mạnh đến trình độ như thế. Xương cốt Lục Ly cứng rắn dị thường, hắn lại có thể nhẹ nhàng xoắn nát xương tay Lục Ly? - A! Lục Ly hét thảm, tay còn lại hiện ra một thanh sắt, trùng trùng vỗ tới Ưng Thần. Ưng Thần quét mắt nhìn qua, trong lòng không quá để ý, thanh sắt này giống hệt thanh sắt do Thiên Biến Đỉnh hóa thành vừa rồi, hắn tưởng đây là bí bảo tương tự khi nãy. Lúc này hắn còn đang kinh nghi, tại sao phòng ngự của Lục Ly đột nhiên giảm yếu ghê vậy? Nháy mắt, hắn lập tức hồi thần, móng vuốt điên cuồng chộp tới. Thừa lúc ngươi bệnh, đòi mạng ngươi! Kinh nghiệm chiến trường của Ưng Thần không sai, tuy không biết vì đâu mà khả năng phòng ngự của Lục Ly giảm mạnh đến vậy, nhưng chiến cơ như thế, há có thể không nắm lấy? Móng vuốt đánh thẳng tới, ý đồ một hơi triệt để chụp chết Lục Ly. - Ha ha! Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia ý cười tàn nhẫn, hắn cố ý để Ưng Thần bẻ vụn cánh tay, vừa rồi căn bản không dùng năng lượng trong huyệt đạo để phòng ngự. Hắn cố ý khiến Ưng Thần chủ quan, để sát chiêu thực sự sau đó đánh lén thành công. Vừa rồi hắn dùng Thiên Biến Đỉnh hóa thành bộ dạng Thần Thiết, mục đích cũng là để mê hoặc Ưng Thần. Viễn Cổ Thần Tộc này quá mạnh, hắn chỉ có một lần cơ hội, nếu không thể một chiêu đánh giết Ưng Thần, hắn sẽ vạn kiếp bất phục. Hắn biết Ưng Thần còn có sát chiêu khủng bố chưa phóng thích, con mắt dọc đen sì kia vẫn chưa được dùng. Nhìn vào con mắt đó, hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn, Viễn Cổ Thần Tộc chắn chắn đều có thiên phú thần thông, mắt này hẳn là thiên phú thần thông của bọn hắn, hắn không định cho Ưng Thần cơ hội dùng ra sát chiêu chân chính. Ông! Thần thiết chỉ còn cách Ưng Thần một thước, cánh tay Lục Ly đã bị bẻ vụn hơn phân nửa, trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, gầm thét: - Ưng Thần, chết! Ông! Quang mang trên Thần Thiết đột ngột tăng vọt, thần lực khắp người Lục Ly điên cuồng tràn tới, một cỗ thần uy mênh mông phóng thích ra. Trước đây Thần Thiết vốn đã rất khủng bố, giờ thần lực Lục Ly lại nhiều thêm không ít, có thể toàn lực thúc giục, thần uy so với trước đã mạnh hơn mấy lần. - Ách! Cả người Ưng Thần khẽ run lên, sâu trong linh hồn hiện ra nguy cơ trí mạng, tròng mắt hắn bỗng chốc trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Thần Thiết, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh. - Mảnh vỡ Thánh Binh!
Chương 2920 Ưng Thần, chết!
Thân là Viễn Cổ Thần Tộc, Ưng Thần hiểu rất rõ về Thánh Binh, bởi vì năm đó tộc quần bọn hắn cũng từng có một kiện Thánh Hoàng Thần Binh, đến sau bị đánh nát, tộc quần bọn hắn còn sót lại mấy mảnh vỡ Thánh Binh. - Chết! Trong đầu bất giác hiện ra hàng loạt ý niệm, hắn chỉ có sáu cánh, chiến lực không tính quá cường đại, nếu là Hồn Thiên Huyết Ưng tám cánh, có lẽ còn có cơ hội ngăn cản một phen, nhưng bằng vào thực lực hắn bây giờ thì tuyệt đối không ngăn nổi. Lúc này rốt cục hắn cũng hiểu ra, vì sao Lục Ly lại phải bố trí Thần Văn đạo trường phong tỏa khí tức, Lục Ly sợ thần uy tiết ra, bị người ngoài biết hắn có mảnh vỡ Thần Binh. - Cùng chết đi! Khoảnh khắc giãy chết, Ưng Thần không chút bảo lưu, Hỗn Động phát sáng, một cỗ khí tức khủng khiếp phóng ra, khí tức kia khiến linh hồn Lục Ly bất giác rung động, từng đạo nguy cơ trí mạng không ngừng hiển hiện. Oanh! Đáng tiếc, Ưng Thần vẫn phản ứng quá muộn, Hỗn Động chi quang không kịp phóng thích toàn lực, Thần Thiết đã trùng trùng nện lên đầu, nháy mắt, đầu lâu nổ tung, hóa thành mưa máu. - A! Trước lúc đầu lâu Ưng Thần phát nổ, trong Hỗn Động sáng lên một đạo hắc quang, mặc dù chỉ là một đạo hắc quang bé xíu, lại vẫn đủ xoắn nát bả vai Lục Ly. Tay kia của Lục Ly vốn chỉ còn một nửa, giờ triệt để biến thành đại hiệp cụt tay, bả vai bên phải cũng bị gọt đi, thê thảm vô cùng. Hô hô! Lục Ly thở dốc hổn hển, Hỗn Động chi quang quá khủng khiếp, chỉ tán phát một tia mà đã vậy, nếu phóng thích toàn lực, e là cả người hắn đều bị thổi bay! Hắn thu lại Thần Thiết, sau đó hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi giải trừ tất cả Thần Văn đạo trường, toàn bộ vết tích chiến đấu trước kia đều bị xóa sạch. Sau trận chiến này, hắn sẽ không bao giờ đi lên Quyết Đấu Trường nữa. Thần Văn đạo trường do Huyết Linh Nhi bố trí rất không sai, người bên ngoài gần như không thấy rõ tình hình bên trong, thần uy của Thần Thiết cũng bị che giấu đi. Chỉ hai tên võ giả Tứ Kiếp cảm nhận được một tia dị dạng, chẳng qua không quá rõ ràng, chỉ biết bên trong nhất định đã dùng tới sát chiêu cực kỳ cường đại. Sau khi Thần Văn đạo trường được giải trừ, cảnh tượng bên trong lộ ra trước mặt chúng nhân, toàn trường ngây dại, bọn hắn thấy được đầu lâu Ưng Thần vỡ vụn, trong mắt ai nấy đều chất đầy vẻ không dám tin. Hồn Thiên Huyết Ưng sáu cảnh, tồn tại vô địch tuyệt đối trong cảnh giới Tam Kiếp, không ngờ lại bị một tên võ giả Nhị Kiếp không chút danh tiếng giết chết? Dù bọn hắn tận mắt chứng kiến song đều không ai dám tin. - Cái gì? Nhị gia nghe được báo cáo, chén trà trong tay rớt xuống đất, sửng sốt ngây người mất một lúc, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng. Một tên tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng chết trong địa bàn của hắn, nếu bị cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng biết được, e là hắn sẽ phiền phức to, Sâm gia đều không giữ được. - Làm thế nào? Nhị gia không ngừng đi qua đi lại trong phòng, tuy Ưng Thần nghe lệnh hắn, nhưng không có nghĩa là người của hắn. Nếu Ưng Thần không bại lộ thân phận thì còn dễ nói, chết thì cũng đã chết, nhưng trận chiến vừa rồi Ưng Thần lại bại lộ thân phận, mấy ngàn người biết chuyện Hồn Thiên Huyết Ưng chết trên Quyết Đấu Trường, có muốn giấu cũng không giấu được. Năm đó Hồn Thiên Huyết Ưng bị diệt tộc, chỉ số ít người đào thoát đi được, đến sau Hồn Thiên Huyết Ưng tộc một mực chưa thể cường thịnh trở lại, cũng rất ít hành tẩu bên ngoài, gần như mai danh ẩn tích. Mai danh ẩn tích không có nghĩa là Hồn Thiên Huyết Ưng thật xuống dốc, Nhị gia rất rõ ràng Hồn Thiên Huyết Ưng tộc vẫn còn không ít cường giả, cường giả đỉnh cấp của tộc quần bọn hắn vẫn cường hoành phi thường, chỉ là số lượng tương đối ít mà thôi. Chính bởi vì số lượng tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng còn rất ít, mỗi một tên tộc nhân đều vô cùng trân quý, một khi cường giả tộc quần bọn hắn biết được chuyện ở đây, cường giả tộc quần bọn hắn tất sẽ đến hỏi tội. Nhị gia ở Băng Phong Cốc có vẻ rất phong quang, song cũng chỉ là phong quang ở Băng Phong Cốc mà thôi, ra bên ngoài hắn đến cái rắm đều không tính. Bất kỳ một tên cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng nào tới, Sâm gia tuyệt đối cũng sẽ đẩy hắn ra, mặc cho cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng trút giận. Sa sa sa! Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một tên giả áo đen tiến vào, sáp đến bên tai Nhị gia nhỏ giọng nói: - Nhị Gia, tên Lục Sát Thần kia phái người tới, nói muốn đổi ba vạn Băng Tâm Tinh thành Thần Thạch. Oanh! Nhị gia vốn đang phẫn nộ đến sắp điên, lập tức vung tay nện mạnh xuống bàn, nháy mắt chiếc bàn vỡ nát, sát khí đằng đằng nói: - Còn đòi đổi Thần Thạch, hắn chán sống rồi? Hừ, bắt hắn lại! Nhị gia nghĩ ra một cách, trước bắt lại Lục Ly, như thế sau này cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng có tới, hắn cũng có thể đẩy ra Lục Ly, làm vậy chí ít có thể có cái để ăn nói, dù chịu tội cũng sẽ không quá nặng. - Nhị gia, bình tĩnh! Võ giả áo đen thấy được sát cơ trong mắt Nhị gia, vội nhẹ giọng nhắc nhở: - Lúc này tiểu tử kia đang ở bên ngoài, nếu bắt hắn lại, hắn tất sẽ liều đến cá chết lưới rách, đến lúc đó đoán chừng lại náo ra đại sự. Dù muốn bắt hắn, cũng phải sau này len lén ra tay! - Ừm! Nhị gia bình tĩnh lại, dù sao Lục Ly cũng giúp hắn đánh giả quyền, hơn nữa tính tình lại kiệt ngạo không thuần, có thể xử lý Ưng Thần, đủ thấy thực lực không sai. Nếu bắt lại lúc này, đoán chừng sẽ dẫn phát hỗn loạn, cửa này hắn đoán chừng khó mà qua được. - Cho hắn! Nhị Gia khoát tay, sau đó lạnh giọng nói: - Đổi Thần Thạch cho hắn, sau đó phái người trông chừng, nếu bọn hắn ra khỏi cốc lập tức báo cáo cho ta, ta đi gặp Sâm Dư đại nhân. Nhị gia vội vàng rời đi, võ giả áo đen đi ra, ném cho Cam Lâm một chiếc giới chỉ, lại không nói nhảm nửa lời. Cam Lâm Tần Chiến vội vàng thu lại giới chỉ, đỡ lấy Lục Ly rời đi. Tuy Lục Ly đang rất hư nhược, song vẫn ngấm ngầm giới bị, sợ Nhị gia làm loạn. Nếu Nhị gia làm loạn, hắn đành phải đổ máu tới cùng, chết cũng không thể để Nhị gia dễ qua.
- Còn một trận nữa! Lục Ly chật vật đạp bước đi ra, chỉ cần đánh thêm một trận hắn liền sẽ lập tức rời đi, Nhị gia sẽ cho hắn ba vạn Băng Tâm Tinh, quy ra Thần Thạch là một con số không nhỏ, đủ cho ba người truyền tống rời đi. Chỉ cần rời xa Băng Phong Cốc, dù người nơi này muốn giết hắn cũng không làm gì được. Hắn được Cam Lâm đỡ ra Quyết Đấu Trường, trên đường đi vô số người nhìn hắn như nhìn quái vật. Hắn đều không để ý, quay về lại sơn động, Tần Chiến đi thăm dò tin tức vẫn chưa trở về. Nuốt một ít đan dược, ngồi xếp bằng tu luyện chữa thương, một ngày một đêm sau, thương thế mới miễn cưỡng khôi phục bảy tám phần. Nhị gia phái người thúc giục hắn đăng trường, hắn lại không gấp, Thối Thể trong hỏa diễm lâu như vậy, nhục thân hắn có chỗ đề thăng, cần tranh thủ ổn cố một phen. Đánh xong trường thứ ba hắn sẽ lập tức rời đi, bởi thế hắn cần khôi phục trạng thái tốt nhất. Lỡ trận thứ ba trọng thương, lúc rời đi lại bị người truy sát, e rằng ba người khó thoát khỏi cái chết. Lại chữa thương thêm một ngày, hắn đi ra, Tần Chiến sớm đã trở về, không đợi Lục Ly hỏi dò, Tần Chiến cầm ra một tấm địa đồ, nói: - Ta đã tìm hiểu rõ ràng, ra khỏi sơn cốc, chỉ cần một mực phi hành về hướng bắc chừng nửa ngày liền sẽ đến một tòa thành trì. Tiến vào thành trì, với số Thần Thạch trong tay có thể liên tục truyền tống hơn trăm lần, sau đó hẳn sẽ không ai truy tung được chúng ta. - Phi hành nửa ngày? Lục Ly nhíu mày, trầm giọng hỏi: - Không thể từ trong sơn cốc truyền tống đến thành trì kia? - Không thể! Tần Chiến lắc đầu nói: - Trong Băng Phong Cốc có truyền tống trận, nhưng chỉ dành cho quân sĩ truyền tống, đây là truyền tống trận nội bộ! - Không thể đả thông quan hệ... tỉ như đút lót thống lĩnh chút Thần Thạch, để chúng ta len lén truyền tống đi... Lục Ly hỏi, từ trong sơn cốc đi ra ngoài, phi hành nửa ngày thực sự quá nguy hiểm. Nếu có người muốn đuổi giết bọn hắn, bọn hắn vừa ra cốc liền sẽ bị để mắt, nửa ngày là đủ khiến bọn hắn vạn kiếp bất phục. - Không được! Tần Chiến thở dài nói: - Ta cũng nghĩ qua, còn tìm người nghe ngóng, nhưng truyền tống trận này được khống chế rất nghiêm, không phải quân đội Băng Phong Cốc tuyệt đối không thể truyền tống. - Vậy hết cách rồi! Tròng mắt Lục Ly thoáng lấp lánh, nói: - Trời sáng ta đi lên đánh trận cuối cùng, nếu không có vấn đề, chúng ta lập tức rời đi. Nếu tình hình không đúng, chúng ta ở lại thêm trong sơn cốc một đoạn thời gian, đợi người khác lãng quên chúng ta hẵng len lén rời đi. Lục Ly vuốt vuốt mi tâm, trong lòng luôn có dự cảm chẳng lành, đừng nói bọn hắn vừa đến Tam trọng thiên đã bị người đuổi giết, vậy khác gì chưa xuất sư đã chết... Lúc Lục Ly lần nữa xuất hiện trên Quyết Đấu Trường, người tại trường dồn dập ghé mắt, Lục Ly liên tục đánh thắng mấy trận, với diễn xuất nghịch tập kiểu đó, muốn không dẫn người chú ý cũng khó. Sau khi Lục Ly báo danh tham gia quyết đấu, càng nhiều người chú ý đến hắn, rất nhiều người định đặt cửa Lục Ly, chờ mong Lục Ly lại lần nữa nghịch tập, giúp bọn hắn thắng cược. Gần đây rất nhiều người vì Lục Ly mà thua, bọn họ muốn đòi lại những gì đã mất. Xác định đối thủ, đám đông không khỏi càng thêm kích động, bởi vì đối thủ của Lục Ly chỉ là một tên Tam Kiếp trung kỳ, không có danh tiếng gì, trước kia cũng chưa từng lên Quyết Đấu Trường. Vô số tiền cược được đặt, số tiền cược lớn trước nay chưa từng có, Nhị gia cười đến độ trên mặt nở hoa, cược mấy cũng nhận. Người được phái lên lần này được hắn bí mật nuôi dưỡng rất lâu, là đòn sát thủ của hắn, phải đến thời khắc then chốt mới đăng trường. Bây giờ chính là thời khắc then chốt! Lượng áp chú đã đạt đến mấy chục vạn Băng Tâm Tinh, hơn nữa vẫn đang không ngừng có người đặt cược, có người thậm chí cầm chí bảo thế chấp. Chỉ cần Lục Ly thua, trận này đoán chừng có thể kiếm được trăm vạn Băng Tâm Tinh, là trường áp chú lớn nhất đoạn thời gian qua. - Ách? Chứng kiến đối thủ, trên mặt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, Tam Kiếp trung kỳ? Nhị gia đang định giở trò quỷ gì? Thế này chẳng phải biến tướng nói cho người bên ngoài biết cứ đặt cửa hắn thắng ư? Nhưng theo như ước định giữa hắn và Nhị gia, trận này hắn cũng sẽ thắng. Chuyện khác thường tất có quỷ! Chẳng lẽ trận này Nhị gia phái ra cường giả? Muốn thắng hắn? Nếu vậy, chuyện này liền rắc rối to, có lẽ Nhị gia muốn nhân trận này lấy mạng hắn. Chỉ cần chém giết hắn liền sẽ không cần chung chi ba vạn Băng Tâm Tinh ước định từ trước nữa. Vạn nhất thật là như vậy thì gay, hắn thắng hay thua đều không được, thế nào cũng gặp rắc rối. Thắng, Nhị gia sẽ phải thua rất nhiều Băng Tâm Tinh, khả năng cao sẽ giận lây hắn. Thua, vậy khách cược bên ngoài sẽ ghi hận hắn, hơn nữa còn có thể hạ đòn sát thủ, trực tiếp giết chết hắn - Ưng Thần! Đối thủ chắp tay, người này dáng dấp phổ thông, phổ thông đến độ nhét vào trong đám đông liền khó mà nhận ra, khí tức cũng rất ôn hòa, nhìn không khác gì võ giả bình thường. Càng vậy, sắc mặt Lục Ly càng thêm ngưng trọng, nhưng đã lên Quyết Đấu Trường, hắn còn có thể làm sao được? Thế là cũng chắp tay nói: - Lục Sát Thần, xin chỉ giáo. Lục Ly không động thủ ngay mà truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: - Huyết Linh Nhi, ngươi có thể bố trí một loại Thần Văn đạo trường, áp chế thần uy thần vật không? Lục Ly không thể không làm ra chút chuẩn bị, vạn nhất tình hình không đúng, hắn đành phải tế ra Thần Thiết, bằng không mất mạng, hết thảy đều thành công cốc. - Có thể! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Ta có thể bố trí một loại Thần Văn đạo trường, phong tỏa không gian trăm trượng quanh ngươi, hẳn là có thể phong ấn thần uy Thần Thiết, nhưng cũng không chắc lắm, thần uy của Thần Thiết kia thực sự uy quá thịnh. - Tận lực thôi, ngoài ra bố trí thêm huyễn trận trước kia, cộng với Thần Văn đạo trường công kích linh hồn! Lục Ly để Huyết Linh Nhi chuẩn bị liền một lúc ba bước, lần này hắn định toàn lực ứng phó, nhất định phải thắng trận này. Người bên ngoài đặt cược điên rồi, nếu hắn thua, có người thua đỏ mắt, không chừng vừa đi ra liền sẽ bị trực tiếp xé xác.
Chương 2917 Hồn Thiên Huyết Ưng
Phải biết bên ngoài có không ít Thiên Thần Tứ Kiếp. Phía đối diện, Ưng Thần ra tay, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện, tay vung lên, lập tức như mấy con rắn độc trườn đến, nhuyễn kiếm run run, hóa thành từng đạo tàn ảnh đâm tới. Hây! Lục Ly để Thiên Biến Đỉnh hóa thành trường đao, phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm bổ tới, lực lượng thiên địa khủng bố trấn áp theo, thân thể Ưng Thần không động được, thoáng chốc liền bị đánh bay. Oanh! Sát Đế Quỷ Trảm dung hợp thêm một chân ý, uy lực tăng lên phần nào, chiến giáp trước ngực Ưng Thần bị xé mở, ngực cũng xuất hiện vết máu. - Hay lắm! Bên ngoài lập tức rộ lên một mảnh tiếng khen, rất nhiều người chưa quyết định tức thì điên cuồng đặt cược, Lục Ly chỉ với một chiêu đã đánh thương Ưng Thần, chiến cuộc rõ ràng, cơ hội như thế còn không nắm chặt thì còn chờ đến khi nào. Nhị gia ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người đặt cược liền thu. Cảnh đó khiến một số người không khỏi kinh nghi bất định, lần này nhiều người đặt cược như vậy, chẳng lẽ nhà cái điên rồi? Đến giờ này còn dám nhận cược? Nếu nhà cái không điên, vậy khả năng cao là có trá. Rầm rầm rầm! Ưng Thần liên tục xông lên mấy lần, song đều bị Lục Ly đánh bay, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, chẳng qua nhục thân hắn rất không sai, vết thương bổ ra rất nhanh liền tự động khép lại. Người bên ngoài tiếp tục đặt cược, sau mười lần Ưng Thần bị đánh bay, Nhị gia cuối cùng đóng cược. Tính thêm đống bảo vật thế chấp, số tiền cược đã lên tới một trăm vạn Băng Tâm Tinh. Đây là tiền cược lớn nhất trong gần một năm qua, Nhị gia quay người đi vào thiền điện, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Trận chiến này hắn không cần phải theo dõi nữa, chiến lực Ưng Thần thế nào hắn hiểu rất rõ, tuyệt đối là tồn tại vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, thậm chí đều có thể miễn cưỡng đánh một trận với Tứ Kiếp. Lục Ly chiến đấu qua nhiều trường như vậy, thực lực về cơ bản đã có thể phán định, thắng được Tam Kiếp đỉnh phong là cao, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ưng Thần. - Ưng Thần là chủng tộc gì? Ưng? Chẳng lẽ là Yêu tộc? Sắc mặt Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, hắn bổ mười mấy đao, Ưng Thần nhìn có vẻ bị thương, ánh mắt lại không có bất kỳ biến hóa nào, hơn nữa huyết dịch Ưng Thần có màu hoàng kim, đây rõ ràng là một loại chủng tộc đặc thù. - Huyết Linh Nhi, bố trí xong chưa? Tăng tốc lên! Lục Ly thấy bên ngoài ngừng đặt cược, giờ hẳn sẽ chính thức bước vào giai đoạn quyết chiến, Ưng Thần một mực phóng thích chân ý công kích bình thường, chắc là đang đợi lệnh từ bên ngoài mới sẽ phóng thích sát chiêu chân chính. - Cần thêm một nén hương! Huyết Linh Nhi truyền âm, tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, trong thân bay ra vô số Hư Không Trùng, hắn quyết định chủ động tấn công, kéo dài thêm chút thời gian. Người bên ngoài thấy Lục Ly thả ra côn trùng, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Mấy trường chiến đấu trước đây, Lục Ly đều dựa vào đám côn trùng này để thủ thắng, nếu đám côn trùng này gặm chết Ưng Thần, bọn hắn liền sẽ thắng. Hư Không Trùng đầy trời gào thét lao đi, tràn vào trong cơ thể Ưng Thần, Ưng Thần vẫn mặt không đổi sắc. Sau khi Hư Không Trùng màu xám đen tiến vào trong người Ưng Thần, Lục Ly chợt biến sắc! Huyết dịch màu vàng trong người Ưng Thần điên cuồng lưu động, một đạo thần uy vô danh tràn ngập ra, trấn áp toàn bộ Hư Không Trùng, ngay cả Hư Không Trùng màu xám đen đều không động được, đồng thời với đó, khí chất Ưng Thần cũng đại biến. Trước kia Ưng Thần thoạt nhìn chỉ như một trung niên bình thường, lúc này lại phong mang tất lộ, không khác gì bảo kiếm xuất vỏ, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt hiển hiện trong linh hồn Lục Ly. Ông! Ngoài thân Ưng Thần đột nhiên bùng lên hỏa diễm hừng hực, tiếp đó sau lưng Ưng Thần hiện ra ba đôi cánh màu vàng, mũi dài ra khòm xuống như móc câu, mi tâm xuất hiện một con mắt dọc màu đỏ máu. Áo bào quanh người nổ tung, ngoài da mọc lên lân phiến, một đạo khí tức hung lệ theo đó khuếch tán. - Yêu tộc, Ưng tộc? - Không giống Ưng tộc, hắn có ba mắt, ba cặp cánh, đây là Yêu tộc gì? - Thứ kia đâu phải mắt, đen sì, không có nhãn châu, cái này... Bên ngoài rộ lên tiếng xôn xao, vốn tưởng chắc thắng, giờ lại xuất hiện dị biến, bọn hắn sao không lo cho được? Hơn nữa sau khi biến thân, Ưng Thần nhìn không giống Yêu tộc bình thường. Một lão giả Thiên Thần Tứ Kiếp nhìn chăm chăm con mắt thứ ba của Ưng Thần một lúc lâu, sau đó nét mặt đại biến, miệng môi thoáng run rẩy, thở dài nói: - Thứ kia đúng là không phải mắt, mà là Hỗn Động, đây là một loại chủng tộc viễn cổ cường đại, tên là Hồn Thiên Huyết Ưng. - Cái gì? Có mấy người tựa hồ nghe nói qua về chủng tộc này, mặt lập tức trắng bệch như giấy, toàn thân khẽ run lên, thất thần nói: - Hồn Thiên Huyết Ưng, đây chính là một trong Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, nếu quả thực là Hồn Thiên Huyết Ưng, vậy hắn gần như vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, sáu cánh Hồn Thiên Huyết Ưng, thậm chí có thể miễn cưỡng đánh một trận với Thiên Thần Tứ Kiếp. - Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, xong rồi! Vô số người tại trường biến sắc, có lẽ bọn hắn chưa từng nghe nói qua về Hồn Thiên Huyết Ưng, nhưng Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, đó đều là tồn tại cường hoành không gì sánh được. Lục Ly không nghe được lời nói phía ngoài, nhưng sau khi Ưng Thần biến thân, thoáng chốc hắn liền cảm nhận được áp lực, khí tức trên thân Ưng Thần quá hung lệ, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông. Huyết Linh Nhi cần thêm một lát để bố trí nốt Thần Văn đạo trường, đoạn thời gian này Lục Ly nhất định phải kiên trì, sau đó mới có thể lấy ra Thần Thiết tấn công, tròng mắt hắn khẽ đảo, mở miệng hỏi: - Ưng Thần, ngươi là chủng tộc viễn cổ? Trên mặt Ưng Thần chớp qua một tia ngạo nghễ, lạnh giọng đáp: - Hồn Thiên Huyết Ưng! Lục Ly mới đến Tam trọng thiên, hoàn toàn không biết gì về Thập Đại Thần Tộc viễn cổ, nét mặt hắn không có biến hóa quá lớn, khẽ gật đầu nói: - Không sai, chủng tộc ngươi rất mạnh, ta có cảm giác bị áp chế, trận này xem chừng rất khó thắng. - Ha ha ha! Trong mắt Ưng Thần hiện đầy vẻ giễu cợt, Lục Ly còn muốn thắng?
Chương 2918 Đổ máu
Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không hiểu bốn chữ “Hồn Thiên Huyết Ưng” đại biểu cho điều gì? Ở thời kỳ viễn cổ, Hồn Thiên Huyết Ưng chính là đại biểu cho chết chóc vô tận và uy danh vô thượng, cường giả trong khắp Tam trọng thiên vừa nghe được bốn chữ “Hồn Thiên Huyết Ưng” liền không khỏi run rẩy. Tuy hắn mới chỉ tu luyện ra sáu cánh, nhưng hắn tự nhận bản thân tuyệt đối đủ sức quét ngang cảnh giới Tam Kiếp, tỉ như Điền Chân xưng phòng ngự vô địch trong cảnh giới Tam Kiếp, nhưng chỉ cần hắn toàn lực tấn công, tuyệt đối không ngăn nổi dù chỉ một chiêu! Hây! Hắn quát khẽ, sáu phiến cánh chim màu hoàng kim sau lưng vỗ động, thân hình như lợi kiếm lao tới Lục Ly, vừa lóe lên một cái đã tới trước mặt. Ông! Ưng Thần vừa động, áo bào sau lưng Lục Ly lập tức nổ tung, hai phiến Long Dực hiện ra, chân hắn đạp Tiêu Dao Bộ, khoái tốc giật lui, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói: - Ưng Thần, ngươi xem, ta cũng có vũ dực, chúng ta đều là chủng tộc viễn cổ, hay là chúng ta bắt tay giảng hòa, được không? - Ách? Ưng Thần thấy Lục Ly cũng có thể biến thân, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, thân thể thoáng ngừng lại, chăm chú quan sát Lục Ly một lúc lâu, lại không nhớ được Lục Ly là loại chủng tộc viễn cổ nào. - Cái này... - Lục Sát Thần biến thân, chẳng lẽ Lục Sát Thần cũng là chủng tộc viễn cổ? - Long Dực? Không lẽ là Thượng Cổ Long tộc? Nhưng không giống, chỉ có Long Dực, còn lại không có nửa điểm đặc thù nào của Thượng Cổ Long tộc nữa cả, hơn nữa trên thân cũng không có khí tức cường tộc viễn cổ. Ánh mắt chúng nhân bên ngoài sáng rực lên, tưởng rằng cục diện sẽ nghịch chuyển, nếu Lục Ly cũng là Thượng Cổ cường tộc, vậy không phải là không có cơ hội nghịch tập. Chẳng qua, Lục Ly chỉ có Long Dực, những nơi còn lại trên thân không có biến hóa nào đáng kể, then chốt nhất là không có khí tức hung lệ của Thượng Cổ cường tộc, phóng thích hay không phóng thích Long Dực chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là tốc độ nhanh hơn một chút mà thôi. Chiến trường chỉ lớn chừng đó, tốc độ nhanh đến mấy cũng vô dụng. Bởi thế lúc này tuy tốc độ Lục Ly có vẻ rất biến thái, nhưng lại không nhiều ý nghĩa, dù sao tốc độ Hồn Thiên Huyết Ưng cũng không yếu. - Hừ! Ưng Thần thoáng sửng sốt, nét mặt lộ vẻ tức giận, hắn cảm thấy bị lừa gạt. Hắn không cảm nhận được khí tức cường tộc viễn cổ trên thân Lục Ly, Lục Ly đây là đang lừa hắn. Vũ dực sau lưng vỗ động, khoái tốc đuổi theo Lục Ly, quang tráo chỉ lớn chừng đó, Lục Ly không thể tránh né mãi được. Thoáng chốc Ưng Thần đã đuổi kịp, tay biến thành ưng trảo, hung hăng chộp tới Lục Ly. Hây! Thiên Biến Đỉnh trong tay Lục Ly biến hóa, biến thành một chiếc gậy sắt cực lớn, lực lượng toàn thân đề thăng cực đại, hung hăng nện tới Ưng Thần. Oanh! Gậy sắt và móng vuốt Ưng Thần chạm nhau, một cỗ cự lực truyền đến, chấn khiến cánh tay Lục Ly run lên, hắn bị đẩy lui mấy chục trượng, Ưng Thần cũng bị nện lui. Hưu! Chỉ là Ưng Thần gần như không dừng, lần nữa khoái tốc bay lên, Lục Ly cắn răng xông tới, hai người tiếp tục liều mạng, song phương đều bị đẩy lui. Rầm rầm rầm! Ưng Thần không ngừng xông lên, Lục Ly liên tục vung mạnh thiết côn nện tới, chỉ sau mấy nhịp thở, song phương đã so liều mấy chục chiêu. Ngực Lục Ly bị trảo hai lần, máu tươi nhuộm đỏ, hiện ra mấy đạo vết máu nhìn thấu tận xương. - Nhục thân không sai! Ưng Thần thoáng ngừng lại, cảm khái nói, nếu là võ giả Tam Kiếp bình thường, chỉ với hai trảo vừa rồi hẳn là đã bị hắn vỗ chết. Xương cốt Lục Ly cứng rắn đến biến thái, vừa rồi chụp xuống mấy lần, đừng nói bẻ vụn, vết rách đều không thấy đâu. - Ngươi cũng không sai! Miệng Lục Ly phun ra một búng máu, sắc mặt tái đi, vừa rồi hắn cũng nện Ưng Thần một côn, đừng nói nện nát vai đối phương, thậm chí còn không hoàn toàn đánh tan được lân phiến trên đó. Lúc này lực lượng nhục thân hắn đã vô cùng biến thái, Tam Kiếp đỉnh phong bình thường tuyệt đối gánh không được, đủ thấy lực lượng nhục thân Ưng Thần cũng rất đáng nể. Hắn đi con đường Vô Thượng Thần Thể, chuyên tu nhục thân. Hồn Thiên Huyết Ưng này hẳn không phải chuyên tu nhục thân, nhục thân lại vẫn cường đại đến vậy, đúng là khiến người nghe mà kinh hãi. Hưu! Ưng Thần lần nữa bay lên, Lục Ly thu lại Thiên Biến Đỉnh trong tay, trực tiếp siết chặt nắm đấm oanh tới. Hắn không tự tin dựa vào nhục thân liều thắng được Ưng Thần, hắn chỉ muốn mang đến cho Ưng Thần giả tượng, rằng hắn quyết đổ máu tới cùng. Móng vuốt Ưng Thần rất lợi hại, nhưng sau khi xương cốt hắn chuyển thành màu đen thì đã cứng rắn dị thường. Chỉ cần Ưng Thần không bẻ gãy được xương cốt hắn, vậy trong thời gian ngắn hắn sẽ không chết được. Hắn chỉ cần kéo dài đủ thời gian, cho Huyết Linh Nhi bố trí Thần Văn đạo trường! - Ha ha! Ưng Thần cười lạnh, vũ dực vỗ động, lao thẳng tới Lục Ly, Lục Ly cũng ngạo nghễ xông lên. Hai người bắt đầu dựa vào nhục thân liều mạng, Ưng Thần chụp Lục Ly một trảo, Lục Ly nện Ưng Thần một quyền, hai người thoáng chốc tách ra, thoáng chốc lại quấn lấy nhau, tiếng vang trầm muộn liên miên không dứt. Người bên ngoài căng mắt theo dõi chiến cuộc, không phải bọn hắn để ý Lục Ly chết sống, thứ bọn hắn để ý là Băng Tâm Tinh, là Thần Thạch và bảo vật cầm ra đặt cược, Lục Ly mà thua bọn hắn sẽ mất sạch. Chứng kiến trên thân Lục Ly không ngừng bị trảo ra từng đạo vết máu, rất nhanh đã biến thành một huyết nhân, đầy trời cũng toàn là mưa máu, tâm tư chúng nhân theo đó dần chìm xuống. Lục Ly nện Ưng Thần rất nhiều quyền, nhưng trừ khiến Ưng Thần bong tróc chút lân phiến, khóe miệng tràn ít máu tươi ra thì không gây ra được thêm thương tổn nào đáng kể cả. So ra, lập tức phân cao thấp. - Công kích nhục thân của Hồn Thiên Tuyết Ưng chỉ là đòn công kích vật lý bình thường, thứ lợi hại nhất của bọn hắn chính là Hỗn Động nơi mi tâm, quang năng từ Hỗn Động có thể hủy diệt vạn vật... Một lão giả Tứ Kiếp u ám thở dài, Ưng Thần chưa dùng tới Hỗn Động chi quang đã đủ sức chế áp Lục Ly, một khi dùng tới Hỗn Động chi quang, nháy mắt Lục Ly sẽ thịt nát xương tan. - Sát chiêu kia đâu? Sao Lục Sát Thần còn chưa dùng?
Chương 2919 Ưng Thần, chết!
Có người kinh nghi kêu lên, huyễn trận Huyết Linh Nhi bố trí ra nhìn có vẻ uy thế kinh thiên, mấy trường chiến đấu trước đây đều được phóng thích, rất nhiều người đều tưởng lầm Lục Ly thắng nhờ loại huyễn trận này. Ông! Lát sau, trong quang tráo, mê vụ dâng lên, từng con Lôi Long gào thét, Hỏa Long cuốn thốc, Địa Long chớp động. Huyết Linh Nhi rốt cục bố trí xong, nó một hơi bố trí ba loại Thần Văn đạo trường, cả ba được khởi động gần như đồng thời. - Hay lắm! Ánh mắt đám đông phía ngoài lập tức sáng rực lên, rốt cuộc Lục Ly cũng phóng thích “sát chiêu”, xem ra không phải không có cơ hội nghịch tập. - Ha ha! Chỉ lão giả Tứ Kiếp vừa nãy là không có nửa điểm hưng phấn, hắn cười giễu cợt nói: - Đấy rõ ràng chỉ là chướng nhãn pháp, căn bản không có uy lực, muốn dựa vào chướng nhãn pháp đánh giết Hồn Thiên Huyết Ưng, nằm mơ! Nếu Hồn Thiên Huyết Ưng dễ dàng chiến bại như vậy, chủng tộc bọn hắn đã không có được uy danh như thế từ thời viễn cổ! Huyết Linh Nhi bố trí ba loại Thần Văn đạo trường, một cái là huyễn trận, một cái dùng để phong tỏa khí tức, ngăn ngừa thần uy tiết ra, cái còn lại là công kích linh hồn. Ba Thần Văn đạo trường đồng thời khởi động, Ưng Thần lập tức cảm nhận được áp lực. Huyễn cảnh kia hắn trực tiếp bỏ qua, chỉ cần tùy tiện cảm ứng thoáng qua liền biết không có sức sát thương. Công kích linh hồn mang đến cho hắn chút phiền phức, nhưng thứ khiến hắn thực sự để ý là Thần Văn đạo trường phong tỏa khí tức. Thần Văn đạo trường này không mang bất kỳ sức tấn công nào, cũng không cảm thấy có chỗ nào quỷ dị, càng không thể gây ra thương tổn cho hắn. Nhưng sau khi Thần Văn đạo trường đó được khởi động, Ưng Thần lập tức mất đi liên hệ với bên ngoài, cảm giác như bị phong ấn trong một tiểu thế giới, hơn nữa tựa hồ không gian cũng bị phong tỏa, không thoát ra được! Lục Ly tuyệt đối có ý đồ, hắn sẽ không hao phí sức lực đi bố trí thứ chỉ để dọa người, Thần Văn đạo trường này hẳn phải có tác dụng nào đó. Còn về tác dụng đó là gì, Ưng Thần không biết, chính bởi vì không biết hắn mới cảm thấy kinh hoảng. Hệt như mây đen áp thành, bão tố còn chưa tới, lại mang đến cho người cảm giác vô cùng đè nén! - Giết! Trong mắt Ưng Thần lóe lên một tia tàn khốc, quyết định không bảo lưu thực lực nữa, Lục Ly khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể để cho bất cứ dị biến nào xuất hiện thêm nữa. Vinh quang của tộc Hồn Thiên Huyết Ưng không cho phép có nửa điểm khinh nhờn, thời khắc hắn lộ ra thân phận, trận chiến này liền nhất định phải thắng! Hưu! Toàn thân lần nữa sáng lên hỏa diễm màu vàng, trên móng vuốt cũng xuất hiện quang mang màu vàng, thân hình chớp lóe, hóa thành một thanh lợi kiếm phóng tới, móng vuốt trực tiếp chộp lên đầu Lục Ly. Hắn thiêu đốt bản nguyên chi huyết của Hồn Thiên Huyết Ưng, khiến nhục thân được đề thăng trong thời gian ngắn, ý đồ một trảo chụp chết Lục Ly. Mệnh lệnh Nhị gia cho hắn không phải chiến thắng, mà là chém giết Lục Ly! - Chết Lục Ly rống giận, cả người biến thành huyết nhân, phối hợp với sát ý trên người lúc này, bộ dạng có vẻ dữ tợn đến đáng sợ. Thiên Biến Đỉnh xuất hiện trên tay, biến thành một thanh sắt, toàn lực thúc giục, hung hăng nện tới Ưng Thần. - Hừ! Ưng Thần cười lạnh, một tay chộp hướng Thiên Biến Đỉnh, tay kia vươn tới cổ tay Lục Ly, móng vuốt và Thiên Biến Đỉnh đụng nhau. Lực lượng cường đại truyền đến, cổ tay Lục Ly run lên, thanh sắt do Thiên Biến Đỉnh biến thành bị hất văng. Xoạt xoạt! Đầu bên kia, tay còn lại của Lục Ly cũng bị Ưng Thần bắt lấy, trên móng vuốt lấp lánh kim quang, lần này tay Lục Ly cứ thế bị hắn dễ dàng xoắn nát. - Ách? Ưng Thần hơi ngớ, tuy nhục thân hắn được đề thăng, nhưng không lý nào lại mạnh đến trình độ như thế. Xương cốt Lục Ly cứng rắn dị thường, hắn lại có thể nhẹ nhàng xoắn nát xương tay Lục Ly? - A! Lục Ly hét thảm, tay còn lại hiện ra một thanh sắt, trùng trùng vỗ tới Ưng Thần. Ưng Thần quét mắt nhìn qua, trong lòng không quá để ý, thanh sắt này giống hệt thanh sắt do Thiên Biến Đỉnh hóa thành vừa rồi, hắn tưởng đây là bí bảo tương tự khi nãy. Lúc này hắn còn đang kinh nghi, tại sao phòng ngự của Lục Ly đột nhiên giảm yếu ghê vậy? Nháy mắt, hắn lập tức hồi thần, móng vuốt điên cuồng chộp tới. Thừa lúc ngươi bệnh, đòi mạng ngươi! Kinh nghiệm chiến trường của Ưng Thần không sai, tuy không biết vì đâu mà khả năng phòng ngự của Lục Ly giảm mạnh đến vậy, nhưng chiến cơ như thế, há có thể không nắm lấy? Móng vuốt đánh thẳng tới, ý đồ một hơi triệt để chụp chết Lục Ly. - Ha ha! Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia ý cười tàn nhẫn, hắn cố ý để Ưng Thần bẻ vụn cánh tay, vừa rồi căn bản không dùng năng lượng trong huyệt đạo để phòng ngự. Hắn cố ý khiến Ưng Thần chủ quan, để sát chiêu thực sự sau đó đánh lén thành công. Vừa rồi hắn dùng Thiên Biến Đỉnh hóa thành bộ dạng Thần Thiết, mục đích cũng là để mê hoặc Ưng Thần. Viễn Cổ Thần Tộc này quá mạnh, hắn chỉ có một lần cơ hội, nếu không thể một chiêu đánh giết Ưng Thần, hắn sẽ vạn kiếp bất phục. Hắn biết Ưng Thần còn có sát chiêu khủng bố chưa phóng thích, con mắt dọc đen sì kia vẫn chưa được dùng. Nhìn vào con mắt đó, hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn, Viễn Cổ Thần Tộc chắn chắn đều có thiên phú thần thông, mắt này hẳn là thiên phú thần thông của bọn hắn, hắn không định cho Ưng Thần cơ hội dùng ra sát chiêu chân chính. Ông! Thần thiết chỉ còn cách Ưng Thần một thước, cánh tay Lục Ly đã bị bẻ vụn hơn phân nửa, trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, gầm thét: - Ưng Thần, chết! Ông! Quang mang trên Thần Thiết đột ngột tăng vọt, thần lực khắp người Lục Ly điên cuồng tràn tới, một cỗ thần uy mênh mông phóng thích ra. Trước đây Thần Thiết vốn đã rất khủng bố, giờ thần lực Lục Ly lại nhiều thêm không ít, có thể toàn lực thúc giục, thần uy so với trước đã mạnh hơn mấy lần. - Ách! Cả người Ưng Thần khẽ run lên, sâu trong linh hồn hiện ra nguy cơ trí mạng, tròng mắt hắn bỗng chốc trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Thần Thiết, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh. - Mảnh vỡ Thánh Binh!
Chương 2920 Ưng Thần, chết!
Thân là Viễn Cổ Thần Tộc, Ưng Thần hiểu rất rõ về Thánh Binh, bởi vì năm đó tộc quần bọn hắn cũng từng có một kiện Thánh Hoàng Thần Binh, đến sau bị đánh nát, tộc quần bọn hắn còn sót lại mấy mảnh vỡ Thánh Binh. - Chết! Trong đầu bất giác hiện ra hàng loạt ý niệm, hắn chỉ có sáu cánh, chiến lực không tính quá cường đại, nếu là Hồn Thiên Huyết Ưng tám cánh, có lẽ còn có cơ hội ngăn cản một phen, nhưng bằng vào thực lực hắn bây giờ thì tuyệt đối không ngăn nổi. Lúc này rốt cục hắn cũng hiểu ra, vì sao Lục Ly lại phải bố trí Thần Văn đạo trường phong tỏa khí tức, Lục Ly sợ thần uy tiết ra, bị người ngoài biết hắn có mảnh vỡ Thần Binh. - Cùng chết đi! Khoảnh khắc giãy chết, Ưng Thần không chút bảo lưu, Hỗn Động phát sáng, một cỗ khí tức khủng khiếp phóng ra, khí tức kia khiến linh hồn Lục Ly bất giác rung động, từng đạo nguy cơ trí mạng không ngừng hiển hiện. Oanh! Đáng tiếc, Ưng Thần vẫn phản ứng quá muộn, Hỗn Động chi quang không kịp phóng thích toàn lực, Thần Thiết đã trùng trùng nện lên đầu, nháy mắt, đầu lâu nổ tung, hóa thành mưa máu. - A! Trước lúc đầu lâu Ưng Thần phát nổ, trong Hỗn Động sáng lên một đạo hắc quang, mặc dù chỉ là một đạo hắc quang bé xíu, lại vẫn đủ xoắn nát bả vai Lục Ly. Tay kia của Lục Ly vốn chỉ còn một nửa, giờ triệt để biến thành đại hiệp cụt tay, bả vai bên phải cũng bị gọt đi, thê thảm vô cùng. Hô hô! Lục Ly thở dốc hổn hển, Hỗn Động chi quang quá khủng khiếp, chỉ tán phát một tia mà đã vậy, nếu phóng thích toàn lực, e là cả người hắn đều bị thổi bay! Hắn thu lại Thần Thiết, sau đó hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi giải trừ tất cả Thần Văn đạo trường, toàn bộ vết tích chiến đấu trước kia đều bị xóa sạch. Sau trận chiến này, hắn sẽ không bao giờ đi lên Quyết Đấu Trường nữa. Thần Văn đạo trường do Huyết Linh Nhi bố trí rất không sai, người bên ngoài gần như không thấy rõ tình hình bên trong, thần uy của Thần Thiết cũng bị che giấu đi. Chỉ hai tên võ giả Tứ Kiếp cảm nhận được một tia dị dạng, chẳng qua không quá rõ ràng, chỉ biết bên trong nhất định đã dùng tới sát chiêu cực kỳ cường đại. Sau khi Thần Văn đạo trường được giải trừ, cảnh tượng bên trong lộ ra trước mặt chúng nhân, toàn trường ngây dại, bọn hắn thấy được đầu lâu Ưng Thần vỡ vụn, trong mắt ai nấy đều chất đầy vẻ không dám tin. Hồn Thiên Huyết Ưng sáu cảnh, tồn tại vô địch tuyệt đối trong cảnh giới Tam Kiếp, không ngờ lại bị một tên võ giả Nhị Kiếp không chút danh tiếng giết chết? Dù bọn hắn tận mắt chứng kiến song đều không ai dám tin. - Cái gì? Nhị gia nghe được báo cáo, chén trà trong tay rớt xuống đất, sửng sốt ngây người mất một lúc, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng. Một tên tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng chết trong địa bàn của hắn, nếu bị cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng biết được, e là hắn sẽ phiền phức to, Sâm gia đều không giữ được. - Làm thế nào? Nhị gia không ngừng đi qua đi lại trong phòng, tuy Ưng Thần nghe lệnh hắn, nhưng không có nghĩa là người của hắn. Nếu Ưng Thần không bại lộ thân phận thì còn dễ nói, chết thì cũng đã chết, nhưng trận chiến vừa rồi Ưng Thần lại bại lộ thân phận, mấy ngàn người biết chuyện Hồn Thiên Huyết Ưng chết trên Quyết Đấu Trường, có muốn giấu cũng không giấu được. Năm đó Hồn Thiên Huyết Ưng bị diệt tộc, chỉ số ít người đào thoát đi được, đến sau Hồn Thiên Huyết Ưng tộc một mực chưa thể cường thịnh trở lại, cũng rất ít hành tẩu bên ngoài, gần như mai danh ẩn tích. Mai danh ẩn tích không có nghĩa là Hồn Thiên Huyết Ưng thật xuống dốc, Nhị gia rất rõ ràng Hồn Thiên Huyết Ưng tộc vẫn còn không ít cường giả, cường giả đỉnh cấp của tộc quần bọn hắn vẫn cường hoành phi thường, chỉ là số lượng tương đối ít mà thôi. Chính bởi vì số lượng tộc nhân Hồn Thiên Huyết Ưng còn rất ít, mỗi một tên tộc nhân đều vô cùng trân quý, một khi cường giả tộc quần bọn hắn biết được chuyện ở đây, cường giả tộc quần bọn hắn tất sẽ đến hỏi tội. Nhị gia ở Băng Phong Cốc có vẻ rất phong quang, song cũng chỉ là phong quang ở Băng Phong Cốc mà thôi, ra bên ngoài hắn đến cái rắm đều không tính. Bất kỳ một tên cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng nào tới, Sâm gia tuyệt đối cũng sẽ đẩy hắn ra, mặc cho cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng trút giận. Sa sa sa! Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một tên giả áo đen tiến vào, sáp đến bên tai Nhị gia nhỏ giọng nói: - Nhị Gia, tên Lục Sát Thần kia phái người tới, nói muốn đổi ba vạn Băng Tâm Tinh thành Thần Thạch. Oanh! Nhị gia vốn đang phẫn nộ đến sắp điên, lập tức vung tay nện mạnh xuống bàn, nháy mắt chiếc bàn vỡ nát, sát khí đằng đằng nói: - Còn đòi đổi Thần Thạch, hắn chán sống rồi? Hừ, bắt hắn lại! Nhị gia nghĩ ra một cách, trước bắt lại Lục Ly, như thế sau này cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng có tới, hắn cũng có thể đẩy ra Lục Ly, làm vậy chí ít có thể có cái để ăn nói, dù chịu tội cũng sẽ không quá nặng. - Nhị gia, bình tĩnh! Võ giả áo đen thấy được sát cơ trong mắt Nhị gia, vội nhẹ giọng nhắc nhở: - Lúc này tiểu tử kia đang ở bên ngoài, nếu bắt hắn lại, hắn tất sẽ liều đến cá chết lưới rách, đến lúc đó đoán chừng lại náo ra đại sự. Dù muốn bắt hắn, cũng phải sau này len lén ra tay! - Ừm! Nhị gia bình tĩnh lại, dù sao Lục Ly cũng giúp hắn đánh giả quyền, hơn nữa tính tình lại kiệt ngạo không thuần, có thể xử lý Ưng Thần, đủ thấy thực lực không sai. Nếu bắt lại lúc này, đoán chừng sẽ dẫn phát hỗn loạn, cửa này hắn đoán chừng khó mà qua được. - Cho hắn! Nhị Gia khoát tay, sau đó lạnh giọng nói: - Đổi Thần Thạch cho hắn, sau đó phái người trông chừng, nếu bọn hắn ra khỏi cốc lập tức báo cáo cho ta, ta đi gặp Sâm Dư đại nhân. Nhị gia vội vàng rời đi, võ giả áo đen đi ra, ném cho Cam Lâm một chiếc giới chỉ, lại không nói nhảm nửa lời. Cam Lâm Tần Chiến vội vàng thu lại giới chỉ, đỡ lấy Lục Ly rời đi. Tuy Lục Ly đang rất hư nhược, song vẫn ngấm ngầm giới bị, sợ Nhị gia làm loạn. Nếu Nhị gia làm loạn, hắn đành phải đổ máu tới cùng, chết cũng không thể để Nhị gia dễ qua.
Bình luận facebook