-
Chương 1711-1715
Chương 1711 Rổ Tre Hứng Nước Cũng Bằng Không
- Ngươi đừng vào đó tìm chết, ta có thể lập Chú Thần Huyết Thệ, tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Ta không cần Sát Đế Chân Ý, thậm chí... Thiên Tà Châu cũng không cần, chỉ cần ngươi để ta sao chép một phần tàng thư bên trong Thiên Tà Châu là được, thế nào? Dực Thần chỉ cách Lục Ly trăm dặm, thực ra hiện tại nàng có thể ra tay công kích Lục Ly. Nhưng bên kia có nhiều cường giả, nàng mạo muội ra tay nếu khiến cường giả hiểu lầm thì rất có thể nàng sẽ bị chém chết, chỉ đành nhượng bộ cùng Lục Ly thương lượng. Nàng không thể vào mộ Nguyệt Đế, nếu như Lục Ly đi vào chết trong đó, Thiên Tà Châu sẽ vĩnh viễn nằm trong mộ Nguyệt Đế. Mưu toan bấy lâu này của nàng sẽ thành công dã tràng. - Ha ha! Lục Ly quay đầu liếc nhìn Dực Thần, khóe miệng đầy vẻ đùa cợt, hắn không nói câu nào, cắn răng chống chọi sát khí cuồng bạo, nhích người lên, lao vào giống như một con thú hoang điên cuồng. Năm dặm, ba dặm, một dặm! Thủ Sơn Nô khủng bố đang gào rít, vặn vẹo, dãy dụa giữa không trung. Từng cái vảy màu đen to hơn một người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cơ thể đồ sộ tràn ngập một cỗ uy thế khiến người khác sợ hãi, đôi mắt xanh biếc như muốn đoạt đi hồn phách hắn. - Xông! Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, sử dụng Nhiên Huyết Thần Kỹ tăng cường cơ thể, Thần Lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển không ngừng, nhấc hai chân nặng nề lên, bất thình lình nhảy vọt xuống vực sâu bên dưới. - Không... Dực Thần trợn tròn mắt nhìn Lục Ly rơi xuống dưới vực sâu, con ngươi xinh đẹp nhất thời ảm đạm. Lần này nàng gần như đã hao tổn hết toàn bộ đồ tích trữ, rất nhiều Thần Nguyên bảo vật nàng đều tặng cho người, chỉ vì muốn có được Thiên Tà Châu, lại không ngờ rằng cuối cùng không đoạt được gì. Trong mắt nàng đều là sự tức giận và thù hận, suýt nữa không kiềm chế được kích động trong lòng mà nhảy xuống vực sâu với hắn. Có điều tia lý trí cuối cùng đã áp chế nàng, mộ Nguyệt Đế rất nổi danh ở phía nam Thần Giới, lớn hơn trăm tuổi tuyệt đối không vào được, nếu như cương quyết xông vào sẽ có thể bị cấm chế cường đại đánh chết. - Xong rồi! Lục Ly tiến vào trong mộ Nguyệt Đế, hắn chắc chắn sẽ chết trong đó, nàng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đoạt được Thiên Tà Châu. Trong lòng nàng rất hối hận, sớm biết vậy nàng nên để đám Lý Cường giết chết Lục Ly ở trong Thương Viêm Cốc, như thế Thiên Tà Châu sẽ rơi vào tay nàng. - Bỏ đi, bỏ đi, loại thần vật này vô duyên với ta, vô duyên... Dực Thần ngẩn ngơ đứng đó một lúc, sau đó phất tay áo với người phía sau, dẫn theo năm người bay về phương xa. Nơi này đền là người của tám đại Thần Tông, nàng là người Khai Thiên Phủ, ở lại quá lâu sẽ dẫn đến xung đột, đến lúc đó mạng nhỏ này không giữ nổi. A! Sau khi nhảy xuống vực sâu, Lục Ly cảm thấy trời đất quay cuồng giống như rơi vào một vòng xoáy. Thần trí cả người mơ hồ, đầu óc rối loạn, chỉ thấy cơ thể không ngừng xoay tròn, cũng không biết sẽ xoay tròn trong bao lâu. Ầm! Không biết qua bao lâu, có thể là thời gian mấy nén nhang, có thể là một ngày, Lục Ly cảm thấy rốt cuộc đã rơi xuống đất. Cơ thể hắn hoàn toàn không bị khống chế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, hắn bò dậy liền nôn một trận dữ dội. Lắc đầu một cái thật mạnh, Lục Ly mới khôi phục tỉnh táo, hắn lập tức dùng thần niệm thăm dò, quan sát tình hình xung quanh. Ồ! Thăm dò một hồi hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn xuất hiện trong một cung điện mênh mông. Sở dĩ dùng hai chữ - mênh mông- vì ba mặt của cung điện này đều không nhìn thấy giới hạn, không biết lớn đến mức nào. Trong đại điện có rất nhiều người, quét nhanh một lượt cũng thấy có ít nhất ba, bốn ngàn người, trong đó phải có đến năm trăm người của Bát Đại Thần Tông. Người của Bát Đại Thần Tông đều tụ tập cùng nhau nhỏ giọng bàn luận, hoàn toàn không để ý những tiểu Thần Linh đơn độc tiến vào như bọn hắn. Bọn họ ngẫu nhiên liếc mắt qua, dáng vẻ ngạo nghễ cao thượng, mơ hồ còn có chút trào phúng và thương hại. Lục Ly trèo lên, rất biết điều lùi tới góc tường ngồi khoanh chân, bên cạnh cũng có người giống hắn, trầm mặc ngồi xếp bằng, không ai dám nói chuyện, lại càng không dám trêu trọc người Bát Đại Thần Tông. Vẫn may đệ tử của tám đại Thần Tông không có vẻ muốn ra tay giết chết bọn hắn, hoặc trong lòng đệ tử của tám đại Thần Tông nghĩ rằng những tiểu lâu la như bọn hắn dám tiến vào ngoài tìm chết ra chẳng còn ý nghĩa khác. Tô Tử Hề từng nói về bảy mươi hai Thần Tông, hắn nói trừ thế lực Tứ Đại Thần Tông ra, mạnh nhất chính Thất Thập Nhị Thần Tông, nghe nói tông chủ Thất Thập Nhị Thần Tông hoặc là nắm giữ sức chiến đấu cấp đại năng rất mạnh, hoặc là Thần Cảnh chí tôn. Lục Ly thấy cả đám đều không động đậy, hắn đương nhiên không dám lộn xộn, chỉ xếp bằng ở một góc nghiêng tai lắng nghe, thám thính tin tức một hồi. Người của Bát Đại Thần Tông chỉ tụ tập với nhau, nhỏ giọng nói chuyện, Lục Ly nghe được một lúc đã biết được vài tình báo có ích. Bọn hắn hiện tại vẫn chưa chính thức tiến vào mộ Nguyệt Đế, còn phải chờ một khoảng thời gian đại môn mới chân chính mở ra. Đợi lát nữa đại điện xuất hiện mười cánh cửa lớn, tùy tiện bước vào cửa nào cũng được, sau khi tiến vào bên trong mức độ nguy hiểm đều dựa vào vận may của mỗi người. Trong mộ Nguyệt Đế cất giấu vô số bảo tàng, có người nói Nguyệt Đế từng đứng thứ ba trong Thần bảng, hơn nữa còn là tông chủ của một cấp đại thế lực. Sau này không biết vì sao đại thế lực của hắn trong một đêm đã bị kẻ khác diệt tông, Nguyệt Đế liền mai danh ẩn tích. Vạn năm qua đi, Nguyệt Đế trở lại, một mình hủy diệt một cấp thần tông, có điều bản thân hắn cũng trọng thương gần chết. Hắn đặt toàn bộ bảo tàng của tông phái mình và đại thần tông bị diệt vào trong mộ Nguyệt Đế, đợi người có duyên đến đoạt bảo. Tàng bảo trong mộ Nguyệt Đế nhiều đến đáng sợ, nhưng mức độ nguy hiểm trong đó cũng khiến người ta nghe mà kinh hãi. Nghìn năm mộ Nguyệt Đế mở ra một lần, mỗi lần đều có rất nhiều người tiến vào, người có thể sống sót ra ngoài lại chưa tới một phần. Có điều, những người có thể sống sót ra ngoài hoặc ít hoặc nhiều đều có thu hoạch, nghe nói trong đó có rất nhiều người đoạt được phẩm Thần Khí, phẩm thần thuật, cực phẩm thần tài,...
Chương 1712 Bát Đại Thần Tông
Lục Ly còn biết được một thông tin, nếu như không muốn lang bạt trong mộ Nguyệt Đế, có thể đợi ở trong đại điện này, nơi này vô cùng an toàn. Nhưng nhất định phải ở trong này đủ một nghìn năm, chờ đến khi mộ Nguyệt Đế mở ra mới tự động truyền tống ra ngoài. - Nghìn năm... Lục Ly nghe tới đây liền cắt đứt luôn suy nghĩ này, chờ ở đây nghìn năm cho dù hắn không ngộp chết cũng sẽ điên mất. - Cứ xông vào. Lục Ly mím môi giữ vững tâm niệm, hắn không mong sẽ đoạt được bảo vật bên trong, chỉ mong sẽ bình an thuận lợi bước ra ngoài mộ Nguyệt Đế. Lang bạt ở những nơi nguy hiểm này, chỉ cần không tham lam, khả năng tồn tại sẽ cao hơn rất nhiều... Nửa ngày trôi qua, cửa vào mộ Nguyệt Đế vẫn chưa có dấu hiệu mở ra. Người bên trong đã lên đến bốn, năm nghìn người, hơn nữa xem tình hình người vẫn nườm nượp tiến vào không ngừng. Trừ người của Bát Đại Thần Tông, còn có không ít võ giả từ các thế lực lớn nhỏ tiến vào, nhiều thì hơn trăm người, ít thì vài chục người, trong đại điện đâu đâu cũng có người. Nghe lén hồi lâu, Lục Ly quả thực lại biết được một vài tin tức, tỷ như Bát Đại Thần Tông lần lượt là Tuyết Sơn Cung, Yên Vũ Lâu, Lăng Tiêu Các, Địa Sát Cung, Tứ Phương Điện, Ngũ Hành Sát, Huyền, Vô Cực Điện. Đây là Bát Đại Thần Tông ở phía nam Thần Giới, toàn bộ đều tề tựu đông đủ, Lục Ly ngẫu nhiên được tham gia cuộc gặp gỡ long trọng nhất của thế hệ trẻ tuổi phía nam Thần Giới, không biết đây là vận may nghịch thiên, hay là... kém may mắn. Bát Đại Thần Tông đều phái đến các thiên tài tinh anh trẻ tuổi, nam thì phong thái cao ngạo, nữ thì xinh đẹp tao nhã, không khác gì thiên thần, nữ thần trong truyền thuyết. Người của Bát Đại Thần Tông rất ngạo mạn, hiếm cùng người khác tán gẫu. Có điều có không ít người đi tới bắt chuyện, hỏi han khách sáo. Lục Ly thấy người của Bát Đại Thần Tông chỉ đáp lại hời hợt, cùng lắm thì khách khí đối phó vài câu, xem ra có chút xa cách người nghìn dặm. Có điều giữa Bát Đại Thần Tông với nhau cũng rất khách sáo, đặc biệt Tuyết Sơn Cung đều là mĩ nữ đỉnh cấp, các đệ tử tông phái còn lại đều qua chào hỏi, cười nói. Công tử đỉnh cấp của các đại tông dường như đều chào hỏi thánh nữ Tuyết Sơn Cung. Lục Ly lặng lẽ đánh giá vị thánh nữ kia, quả thực thiên tư quốc sắc, trừ tính cách lạnh nhạt ra gần như không có khuyết điểm, là kiểu mĩ nhân khiến nam tử bình thường tới gần tim đập thình thịch, căng thẳng đổ mồ hôi... Lục Ly không hứng thú với mĩ nhân! Tim hắn đã sớm đóng băng, tại Thần Giới hiểm ác như vậy, nếu còn dám tơ tưởng nữ sắc sẽ càng chết nhanh hơn... Hơn nữa... Thân phận của hắn và những đệ tử thần tông này khác nhau như đom đóm và mặt trăng, hắn sẽ không tự rước lấy nhục, cũng không mơ tưởng hão huyền. Hiện giờ hắn chỉ muốn sống tiếp, chỉ muốn đi Thần Kiếm Sơn, chỉ muốn tìm kiếm Lục Linh, những chuyện khác đều không hứng thú. Lục Ly không quan tâm đám người Bát Đại Thần Tông bên kia, mà chỉ lắng tai nghe những chuyện liên quan đến mộ Nguyệt Đế. Hiểu biết được nhiều thông tin hơn, như vậy mới có thể sống sót trong mộ Nguyệt Đế. Nghe được nửa ngày, Lục Ly biết được một vài thông tin, mặc dù không biết có hữu ích hay không nhưng hắn đều ghi nhớ tất cả trong lòng. Vụt! Lại qua một canh giờ, toàn bộ đại điện đột nhiên sáng bừng, ngay cả mặt đất cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong lập tức sôi nổi hẳn lên, vô số người ngồi xếp bằng đứng phắt dậy, mộ Nguyệt Đế hiển nhiên sắp mở, ai cũng không cam lòng chậm chân một bước. Lục Ly không hề nóng lòng, hắn không muốn đoạt bảo, chỉ muốn ra khỏi mộ Nguyệt Đế an toàn. Hắn liếc nhìn một lượt tìm đoàn đội thích hợp nhất, chuẩn bị đi vào theo. Đi vào cùng đoàn đội mạnh dọc đường đi sẽ an toàn hơn rất nhiều, nguy hiểm phía trước đều bị bọn họ giải quyết, Lục Ly chỉ cần im lặng theo sau, tìm kiếm lối ra là được. Vụt! Trên một mặt tường bỗng nhiên lóe lên từng tia sáng, những tia sáng này lan ra khắp tường, cuối cùng ngưng tụ thành mười vòng sáng. Vòng sáng mỗi lúc một sáng, sau đó vách tường bên trong vòng sáng biến mất, mười cửa động tối tăm cực lớn xuất hiện. Đám người Lục Ly dùng thần niệm thăm dò bên trong, bên trong là một mảng đen ngòm, không tra được bất cứ thứ gì. Mấy nghìn người trong đại điện lập tức chen nhau hành động, mỗi người chọn xông vào một cánh cửa, chỉ sợ người khác nhanh chân vào trước đoạt hết bảo vật bên trong. Nằm ngoài dự đoán của Lục Ly, người của Bát Đại Thần Tông lại không vào ngay mà lạnh nhạt đứng im để người khác vào trước. Lục Ly đứng ở một góc không nhúc nhích, hắn đang chờ người Bát Đại Thần Tông vào trước, hắn sẽ... theo đuôi bọn họ đi vào, bởi vì đoàn người này mạnh nhất! Chẳng mấy chốc vài nghìn người đã tiến vào quá nửa, người của Bát Đại Thần Tông vẫn chưa hành động. Sau khi đã có hơn nửa người tiến vào, nhân tài của hai đại tông phái mới cùng nhau hành động. Hình như là người của Huyền và Vô Cực Điện đi cùng nhau, tiến vào cánh cửa cuối cùng bên trái. Sau đó lại có người của hai tông phái khác bước vào cánh cửa ở giữa, sáu đại môn phái còn lại chia thành hai đoàn, người Tuyết Sơn Cung, Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu đi cùng nhau bước vào cánh cửa thứ hai bên trái. - Chà, cứ theo đoàn người này đi vào, sức chiến đấu của ba Thượng bảng Thần Linh chắc hẳn sẽ mạnh nhất! Lục Ly âm thầm gật đầu, vừa nãy ở bên ngoài hắn nghe qua thánh nữ Tuyết Sơn Cung, Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các, còn có Lâu Thập Nhị của Yên Vũ Lâu đều là Thượng bảng Thần Linh. Hơn nữa ba người rõ ràng là đệ tử đỉnh cấp nhất của ba đại tông phái, bảo vật trên người hẳn rất nhiều, sức chiến đấu chắc chắn dũng mãnh. Đương nhiên Lục Ly không đi theo ngay mà đợi nửa nén hương, cho đến khi người phía sau bước vào hết hắn mới đứng dậy đi đến cánh cửa thứ hai. Vèo! Vừa bước vào cửa lớn, trước mắt lóe lên luồng sáng trắng, quả nhiên có truyền tống cấm chế. Sau khi truyền tống ra ngoài, Lục Ly xuất hiện trên một cánh đồng hoang, cảm giác giống như đã thoát khỏi mộ Nguyệt Đế, được truyền tống ra địa giới bên ngoài. - Đi! Lục Ly nhìn xung quanh, tìm được một vài dấu chân liền đi theo chúng.
Chương 1713 Không Cốt Cách
Hắn đã quyết tâm không ham muốn bất kỳ bảo tàng, chỉ cần đi theo dấu chân đệ tử Tam Đại Thần Tông, tìm được lối ra là được. Nơi này và bên ngoài đều không thể phi hành, dọc đường có rất nhiều dấu chân, Lục Ly lần theo rất dễ. Hắn vừa đi vừa thăm dò xung quanh, sau khi xác định không có ai hắn mới lặng lẽ lấy ra Thiên Tà Châu. Hiện giờ có thể sử dụng Thiên Tà Châu, cũng có thể truyền tống Thần Thi, xương khô Chiến Thần và Lung đạo nhân ra ngoài, hắn yên tâm bôn tẩu. Rầm rầm rầm! Đi được bốn canh giờ, phía trước vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, nhìn ra xa có thể thấy cách đó mấy trăm dặm hình như đang đánh nhau? - Quả nhiên... Lục Ly âm thầm gật đầu, mộ Nguyệt Đế này quả nhiên nguy cơ trùng trùng, xem tình hình giao chiến bên kia liền thấy mức độ nguy hiểm cực kỳ cao. May mà hắn không đi loạn, lựa chọn đi theo đoàn người lớn tiến về phía trước. Hắn không dám tiến đến quá gần, lặng lẽ đi ngang qua, đến một ngọn núi nhỏ phía xa quan sát trận chiến. Bên kia quả nhiên là đệ tử Tam Đại Thần Tông đang khai chiến với đám hoang thú, hoang thú có hai mươi mấy con, đều là hoang thú Địa Cấp, đệ tử Tam Đại Thần Tông gộp lại có hơn trăm người, đối phó với hai mươi mấy con hoang thú không gặp trở ngại. Lục Ly không dám áp sát quá gần cho nên nhìn không quá rõ, chỉ có thể đứng xa quan sát, nhìn từng con hoang thú bị vây giết, ngã xuống đất ầm ầm. - Lăng Phi Độ kia quả nhiên rất mạnh! Lục Ly mơ hồ nhận ra Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các, tay hắn cầm một chiến kích, một mình độc chiến với một hoang thú, cảm giác đánh với hoang thú được mấy chiêu, hoang thú kia đã bị hắn dồn dập đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất chết. - Rất nhiều pháp bảo? Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người lấy ra đủ loại pháp khí công kích hoang thú, đáng tiếc khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm. Quả nhiên thế lực đại thần tông căn cơ mạnh mẽ, hai mươi mấy con hoang thú bị đánh chết trong chốc lát. - Đi! Đệ tử Tam Đại Thần Tông đánh chết hoang thú thì chỉ thu thập thần tài qua loa, sau đó nhanh chân tiếp tục bôn ba. Lục Ly im lặng đuổi theo, định bụng cứ bám đuôi cả đoạn đường, xem xem có thể dễ dàng ra khỏi mộ Nguyệt Đế không. Trên đường Lục Ly bám theo phía xa, hắn cách đệ tử Tam Thần Tông mấy trăm dặm, như thế sẽ không mất dấu, cũng sẽ không khiến các nàng chú ý. Dọc đường liên tục gặp phải hoang thú, nơi này có rất nhiều hoang thú khiến Lục Ly hoảng hốt, còn tưởng rằng đã ra khỏi mộ Nguyệt Đế, đi tới đồng hoang ở ngoài Thần Giới. Có điều ở đây vẫn luôn sáng sủa, mặt trời trên cao không di chuyển, chứng tỏ đây quả thật là một thế giới kì dị. Hơn nữa thiên địa linh khí ở đây rất loãng, kém xa Thần Giới dày đặc. Đệ tử Tam Đại Thần Tông chỉ tiến về phía trước, không biết các nàng có biết lối ra không? Khoảng chừng cứ cách nửa canh giờ các nàng lại gặp phải hoang thú, có lúc mười mấy con, có lúc vài ba con, có lúc hơn ba mươi, bốn mươi con. Mỗi lần gặp phải hoang thú, người của Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu sẽ xông lên trước tiên, Tuyết Sơn Cùng đều là nữ tử, nếu như ít hoang thú các nàng không ra tay, chỉ đứng một bên nhìn là được. Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt! Có mấy chục mĩ nhân Tuyết Sơn Cung đứng nhìn, còn có thánh nữ Tuyết Sơn Cung nằm trong Mĩ nhân bảng đứng quan sát, các đệ tử trẻ tuổi Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu vô cùng dũng mãnh, toàn bộ đều nhiệt huyết như hít phải thuốc phiện, nhuệ khí không gì sánh bằng. Đặc biệt Lăng Phi Độ lại càng mạnh mẽ, chủ yếu một mình đơn đấu với một hoang thú. Hơn nữa trong vòng vài chiêu đã đánh chết hoang thú, bá đạo áp sát khiến rất nhiều nữ để tử Tuyết Sơn Cung nhìn bằng ánh mắt mê mẩn. Trái lại Lâu Nhị Thập của Yên Vũ Lâu thì mờ nhạt hơn nhiều, công kích tự nhiên không quá thái, hiệu suất cũng không cao. Dường như Lâu Nhị Thập không có bất cứ ý gì với thánh nữ Tuyết Sơn Cung, hoặc có thể... không biết chừng hắn đang cố ý lấy lùi làm tiến. - Đáng tiếc thay! Lục Ly ở phía sau không dám tới gần, không thể nào quan sát tường tận trận chiến, bằng không có thể học tập được rất nhiều điều. Dù sao cũng là đệ tử tam đại siêu phẩm thế lực, nắm giữ những thần thuật cao diệu, chắc chắn cảm ngộ chân ý cao siêu, nếu quan sát được nhiều hơn sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều. - Ồ? Lục Ly đột nhiên nhìn thấy phía sau ngọn núi nhỏ phía xa có hai tên đang lén lút, hắn dò xét vài lần liền mỉm cười. Không phải hắn cũng đang lén lút ư? Xem ra hai tên kia cũng tính toán giống hắn, định đi theo người của Tam Thần Tông. Hai tên kia cũng phát hiện ra Lục Ly, nhưng chỉ quét thần niệm qua chứ không có ý định chào hỏi, dường như ra vẻ nước sông không phạm nước giếng. Rầm! Hoang thú bên kia lại bị đánh chết, người của Tam Thần Tông lại rời đi, Lục Ly chờ một lát rồi nhanh chóng đuổi theo. Hai tên kia cũng bám theo đoàn người giống hắn. Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, ba ngày trôi qua bình an vô sự. Ba ngày này Lục Ly không biết có bao nhiêu hoang thú bị Tam Thần Tông đánh chết, chưa đến năm trăm thì cũng ba, bốn trăm con. Nếu không phải đi theo đệ tử của Tam Thần Tông, dựa vào Lục Ly chắc chắn không thể thuận lợi đi tiếp, tốc độ chắc chắn không nhanh như vậy. Thậm chí gặp phải hoang thú với quy mô lớn còn nguy hiểm tới tính mạng. Đệ tử Tam Đại Thần Tông rất mạnh, hơn nữa hiệu suất lại cao, trong ba ngày chỉ nghỉ chân một lần. Những nữ tử yểu điệu của Tuyết Sơn Cung không sợ mệt, trên đường toàn ăn lương khô. Ban đầu bên cạnh Lục Ly chỉ có hai người, sau đó đã biến thành sáu mươi mấy người. Rất nhiều người đều học nhau, ung dung theo sau đoàn người đông không phải tốt hơn ư? Hơn nữa ở đồng hoang này có lẽ chẳng có bảo vật gì. - Đồng hoang này rộng đến bao nhiêu vậy? Lục Ly có chút buồn bực, hắn đoán nơi này là thử thách đơn giản nhất, nếu ngay cả cửa ải hoang thú cũng không qua được thì đừng mong xông vào cửa ải phía sau. Nguyệt Đế không thể để bảo tàng của mình rơi vào tay một đám Thần Linh tầm thường, muốn có bảo vật của hắn thì ít nhất cũng phải có chỗ hơn người.
Chương 1714 Không Cốt Cách
Cũng may đám người phía sau rất ý thức, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ đệ tử Tam Thần Tông phát hiện nên tất cả đều lặng lẽ theo sau. Rầm rập rầm rập! Đi tiếp được nửa ngày, phía trước lại xuất hiện một đàn hoang thú, nhìn sơ qua cũng phải đến hàng nghìn con đang quây tụ bên dưới một ngọn núi cao. - Lối vào cửa thứ nhất! Một người kinh ngạc hô lên một tiếng, đám người Lục Ly con mắt sáng rực, bọn họ đều nhìn ra vấn đề. Đám hoang thú kia thấy người nhưng lại không xông ra mà lại vây quanh ngọn núi dốc đứng kia. Rõ ràng đám hoang thú nhận lệnh thủ hộ ngọn núi đó. Nói cách khác, bên trong ngọn núi cao ngất này chắc chắn có lối vào cửa ải tiếp theo. Rầm rầm rầm! Người của Tam Thần Tông bắt đầu phá vòng vây, Lăng Phi Độ và Lâu Thập Nhị tiên phong đi trước, nữ tử Tuyết Sơn Cung đứng giữa, người Yên Vũ Lâu và Lăng Tiêu Các vây ở mặt ngoài, hơn một trăm người xông vào đám hoang thú như những thanh kiếm sắc nhọn. - Đi! Một trong số những người phía sau hét lên, dẫn theo mấy chục người xông vọt lên trên. Người của Tam Thần Tông đánh thủng vòng vây của hoang thú, lúc này thừa dịp chỗ hổng chưa khép lại là thời điểm thích hợp nhất để xông lên đột phá vòng vây. Hộc hộc! Những người còn lại dồn dập đuổi tới, Lục Ly đắn đo một lúc mới lẫn vào trong đám người, bằng không dựa vào mình hắn rất khó đột phá vào trong. Lúc này có nhiều người đồng thời xông vào, vừa hay có thể mượn sức người khác. Đệ tử Tam Thần Tông rất dũng mãnh, đã xông vào bên trong ngọn núi lớn, Lục Ly nhìn thấy trên đỉnh núi xa tít có truyền tống trận, có lẽ là lối vào cửa ải tiếp theo. Xoẹt! Lục Ly lấy thần binh ra, vọt tới một hoang thú bổ xuống một đao. Ánh đao đỏ máu gào thét bay ra, hoang thú giống như sư tử kia bị nổ bay ra ngoài, trên đầu có rãnh máu thật sâu. - Ể? Mấy người bên cạnh vốn dĩ thấy khó chịu khi đi cùng Lục Ly , nhìn thấy hắn ung dung bổ một đao đả thương hoang thú, cả đám không nói gì, sức chiến đấu của Lục Ly được bọn hắn tán thưởng. Hộc hộc! Mấy chục người vọt tới, tất cả đều liều mạng phóng đủ loại công kích, đẩy lui hoang thú xông đến từ hai bên. Nếu không phải người Tam Đại Thần Tông mở đường, bọn họ chắc chắn sẽ không thể xông vào dễ dàng như vậy. - Nhanh, nhanh! Nhìn thấy hoang thú hai bên xông tới đen ngòm, Lục Ly lại tăng tốc độ, chiến đao trong tay bất chấp bổ ra từng đạo ánh sáng đỏ ngòm như máu, đẩy lùi từng con hoang thú. Cũng may sức chiến đấu của mấy người bên cạnh Lục Ly cũng khá, cả đám phóng thần thông ngăn chặn hoang thú đang áp sát trước mặt, mọi người nhanh chóng lách qua, xông thẳng lên núi cao. Nhưng mà có vài người xui xẻo bị hoang thú đả thương, sau đó rơi vào vòng vây của hoang thú. Kết cục không cần đoán cũng biết sẽ thành mồi ngon trong bụng hoang thú. - Hộc hộc, đi! Sau khi xông lên núi, Lục Ly há miệng thở ra mấy hơi, hắn không do dự phóng theo mấy người vọt lên đỉnh núi. Lúc tới nơi bọn hắn còn tưởng có thể ung dung tiến vào truyền tống môn. Ai ngờ ngoài cửa có hơn trăm người đứng chỉnh tề, tất cả đều lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn. Đám người Lục Ly sững lại, cả đám thấp thỏm nhìn hơn trăm người phía trước. Phía trước đương nhiên là người của Tam Thần Tông, có câu giả lai bất thiện, các nàng chờ ở đây hiển nhiên không phải hoan nghênh bọn hắn. Quả nhiên... Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các vung chiến kích trong tay, chỉ vào đám người Lục Ly: - Chư vị, bọn ta khổ sở mở ra một con đường máu, các ngươi ở phía sau trục lợi, như thế không cốt cách lắm phải không? Đám Lục Ly tổng cộng có hơn sáu mươi người, chết mấy người còn lại khoảng sáu mươi người. Số lượng không ít, trong đó cũng có người có sức chiến đấu tốt, nhưng đối mặt với đệ tử Tam Thần Tông không ai dám xằng bậy, bởi vì bản thân Tam Thần Tông đại diện cho một lực lượng nào đó! Lăng Phi Độ rất có khí chất, người cao chừng một mét tám, khoác bộ áo bào trắng, đầu đội kim quan tím, tay cầm chiến kích màu tím vàng. Ánh mắt như điện, khuôn mặt tuấn lãng, rất có khí khái của nam tử. Giờ khắc này cầm chiến kích chỉ vào bọn hắn, lại không có ai dám lên tiếng, vô hình trung càng làm hắn thêm vĩ đại. Lục Ly thấy rất nhiều đệ tử Tuyết Sơn Cung nhìn Lăng Phi Độ bằng ánh mắt say mê, có điều thánh nữ Tuyết Sơn Cung sắc mặt vẫn điềm nhiên, không có bất cứ khác thường nào. Nàng không nhìn Lăng Phi Độ, ánh mắt đặt ở bầu trời xa xăm, tựa như hết thảy đều không đặt vào mắt. Lục Ly lại nhìn về Lâu Thập Nhị của Yên Vũ Lâu, thấy hắn đang cầm chiến đao sửa móng tay, gương mặt hờ hững, dáng vẻ có chút bất cần đời. Hắn quan sát một vòng phát hiện người của Lăng Tiêu Các có vẻ mặt khó ưa nhất, xem ra Lăng Phi Độ bề ngoài khí độ bất phàm nhưng thực ra lại là kẻ nhỏ mọn. Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một thanh niên tóc lam bước lên, chắp tay nói: - Lăng công tử, chúng ta làm vậy quả thật không được đường hoàng, mượn hào quang của chư vị Lăng Tiêu Các, Tuyết Sơn Cung, Yên Vũ Lâu đầu cơ trục lợi. Lăng công tử, chúng ta xin lỗi ngươi, nếu như Lăng công tử không nguôi giận, chúng ta xin nhận phạt thích đáng. Thanh niên tóc lam này nói năng rất khôn khéo, tư thái vô cùng khiêm nhường, nếu Lăng Phi Độ còn tiếp tục truy cứu sẽ cho thấy hắn bụng dạ hẹp hòi, không những tổn hại đến hình tượng của hắn mà danh tiếng truyền ra ngoài cũng rất khó nghe. Hơn nữa có bao nhiêu mĩ nhân đứng nhìn, còn có cả thánh nữ Tuyết Sơn Cung, Lăng Phi Độ sao dám làm quá. - Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta quả thực mượn hào quang của Lăng công tử, Thập Nhị công tử, Tuyết Thánh Nữ, chúng ta rất biết ơn chư vị đại nhân. - Mong chư vị đại nhân lượng thứ... Lại có vài người phụ họa, tư thái vô cùng nhún nhường, có thể thành Thần đương nhiên là người thông minh, lúc nên co thì nhất định phải co. Nếu không người Tam Thần Tông ra tay, bọn hắn sẽ bị đánh rơi xuống núi, bị hoang thú vây giết. Khóe miệng Lăng Phi Độ lộ ra nụ cười lạnh nhạt, không biết là đang nổi giận hay đã bớt giận, có điều hắn thu hồi chiến kích, không nói gì thêm.
Chương 1715 Sinh Tử Lộ
Một đệ tử Lăng Tiêu Các cạnh hắn mở miệng: - Tất cả câm miệng, nói vài lời đã bỏ qua? Hừ hừ, tưởng lừa gạt bọn ta như lũ ngốc? Chúng ta dục huyết phấn chiến ở phía trước, các ngươi theo sau kiếm lợi? Trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Thánh nữ Tuyết Sơn Cung hơi nhăn mày, vẫn im lặng như cũ, Lâu Thập Nhị tiếp tục cầm chiến đao sửa móng tay, Lăng Phi Độ mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng đang ngầm cho phép thủ hạ gây chuyện. Thanh niên tóc làm cười ngượng nghịu, chắp tay nói: - Vậy vị đại nhân muốn thế nào? Xin nói rõ! - Rất đơn giản! Đệ tử Lăng Tiêu Các cười nhạt một tiếng, nói: - Một là các ngươi tự mình xuống núi, dựa vào bản thân để xông lên. Hai là tiến vào truyền tống môn trước, mở đường cho bọn ta. Lần này mấy chục người các ngươi xuất lực trước, để bọn ta theo phía sau nghỉ ngơi, như thế coi như hòa. - Xuống núi rồi lại xông lên? Cả đám nhìn nhau, tuy rằng bọn hắn tự tin sẽ xông qua đám hoang thú lên được núi, nhưng bị đuổi xuống như thế thì thật mất mặt. Hơn nữa chật vật mãi mới lên được đây, nếu lại phải xông lên lần nữa khiến mọi người cảm thấy không dễ chịu. - Được rồi! Thanh niên tóc lam rất thức thời, mím miệng nói: - Các ngươi mở đường giúp chúng ta một lần, chúng ta mở đường cho các ngươi một lần, rất công bằng, ta đồng ý! Thanh niên tóc lam khiến đệ tử Tam Thần Tông phải nhìn với cặp mắt khác, thánh nữ Tuyết Sơn Cung bình thản liếc nhìn hắn, Lâu Thập Nhị nhấc mí mắt từ tốn hỏi: - Ngươi tên gì? Thanh niên tóc lam chắp tay đáp: - Bẩm Thập Nhị công tử, ta tên Lâm Vũ, là người Lâm gia ở Đông Kỳ Phủ, từ lâu đã ngưỡng mộ Yên Vũ Lâu. - À! Lâu Thập Nhị thản nhiên gật đầu, tiếp tục sửa móng tay, người của Lăng Tiêu Các liếc nhìn cả đám một lượt nói: - Đồng ý mở đường đi tiến vào truyền tống môn, không đồng ý thì tự lăn xuống núi. Thanh niên tóc lam Lâm Vũ chắp tay, dẫn theo mười mấy người đi tới truyền tống môn, Lục Ly đắn đo rồi lại đuổi theo. Bởi vì dựa vào sức chiến đấu của hắn, trừ phi thả Thần Thi, bộ xương Chiến Thần và Lung đạo nhân ra thì mới có khả năng phá vòng vây hoang thú. Hiện giờ tuy rằng đi trước mở đường nhưng người Tam Thần Tông đi phía sau. Bọn hắn không chống đỡ phải lùi lại, người Tam Thần Tông sẽ thấy chết mà không cứu ư? Còn dư lại vài chục người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều chọn đi trước mở đường. Chủ yếu là uy danh của Tam Thần Tông quá lớn, chẳng ai muốn đắc tội với người của Tam Thần Tông. Lục Ly đi theo đám Lâm Vũ đi đến phía ngoài truyền tống môn, người Tam Thần Tông nhường ra một lối, Lâm Vũ xông vào truyền tống môn trước tiên, người phía sau cứ nối đuôi nhau vào. Vụt! Trên người Lục Ly xuất hiện thần giáp, tay lấy ra thần binh, một bước tiến vào bên trong truyền tống môn. Một tia sáng trắng lóe lên, hắn quét nhìn xung quanh vài lần, con ngươi đột nhiên co rút lại! Bởi vì phía trước có một hành lang thẳng tắp, không thấy được điểm cuối. Hành lang có thể chứa bốn mươi, năm mươi người đi ngang hàng nhau, phía dưới là từng phiến đá hình vuông, tưởng như không có nguy hiểm gì lại khiến đám Lâm Vũ biến sắc. Bởi vì trên hành làng có rất nhiều hài cốt, trong phạm vi mấy nghìn trượng hành lang mà mắt còn nhìn rõ, có ít nhất mấy trăm bộ hài cốt, còn có thần giáp, thần binh bị phá hủy! Thần giáp cũng bị hủy... Cả đám không dám đi loạn, có người còn hít một hơi lạnh. Chẳng trách người Tam Thần Tông lại để bọn hắn mở đường, cảm thấy nơi này cực kỳ nguy hiểm. Vèo Vèo vèo! Từng bóng người ngưng tụ ở phía sau, hơn sáu mươi người đều tiến vào, không một ai dám cử động. Đám Lăng Phi Độ ở phía sau từng người truyền tống vào, đều đứng ở phía sau. Tổng cộng có hơn hai trăm người, đương nhiên trở nên chật chội, nhóm Lâm Vũ, Lục Ly bị dồn lên phía trước một đoạn, tất cả đều thật cẩn thận, tim như nhảy lên tận cổ, thần niệm quét ra xung quanh tìm kiếm nguy cơ tiềm ẩn. Không cần đoán cũng biết hành lang này chắc chắn có cấm chế, hơn nữa còn là cấm chế cực kỳ kinh khủng, ngay cả thần giáp cũng bị đánh nát, hành lang này không khác gì một hành lang địa ngục. Mọi người đi tiếp hơn hai mươi trượng để toàn bộ người phía sau truyền tống vào, sau đó không ai dám di chuyển tiếp. Bởi vì phía trước hơn mười trượng đã có hài cốt... - Đường này là sinh tử lộ! Âm thanh của Lâu Thập Nhị ở phía sau vang lên, có chút nghiêm trọng nói: - Mỗi một phiến đá đều có thể khởi động cấm chế, cấm chế có mạnh có yếu, cấm chế cường đại có thể giết chết phần lớn người chúng ta trong nháy mắt. Sinh tử lộ này chỉ tiến không lùi, hơn nữa mỗi lần khởi động cấm chế sẽ thay đổi, trong lịch sử không có cách nào có thể đi qua một cách an toàn, cách duy nhất chính là dựa vào vận may, chư vị, chúc mọi người thuận lợi. Xoạt xoạt xoạt! Ngoài Tuyết Thánh Nữ, Lăng Phi Độ và Lâu Thập Nhị, những người khác đều biến sắc, sắc mặt đám Lâm Vũ Lục Ly trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc. Lúc ở Đấu Thiên Giới, Lục Ly từng tiến vào một vài di tích bảo địa như thế, ví dụ như mộ Long Đế, cấm địa Cổ Thần. Năm ấy hắn suýt chết trong mộ Long Đế, cấm địa Cổ Thần, trong hai bảo địa có bảo vật nhưng cũng có vô số nguy cơ. Có điều so với mộ Nguyệt Đế, Lục Ly cảm thấy đi vào mộ Long Đế và cấm địa Cổ Thần dễ như ăn cháo. Đây mới là cửa ải thứ hai đã nguy hiểm như này, phía sau sẽ thế nào? Sinh tử lộ, một bước đi nhầm, sinh tử lưỡng trọng thiên! Nơi này không thể giảng đạo lý, cũng không thể sử dụng kĩ xảo, thực lực có mạnh hay không đều vô dụng, tất cả đều dựa vào vận may? Vận may là thứ mờ mịt đến cỡ nào? Có lẽ một bước hai bước vận may vẫn tốt, nhưng ai có thể bảo đảm vận may sẽ luôn nghịch thiên, có bao nhiêu phiến đá? Bao nhiêu phiến đá sẽ động đến cấm chế? Không ai biết, bọn hắn chỉ biết phía trước đâu đâu cũng có hài cốt, rất nhiều chỗ hài cốt bị đánh nát vụn... - Thập Nhị công tử, chúng ta có thể bay qua không? Hoặc là đi tắt mấy chục phiến đá? Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Lâm Vũ hỏi đến vấn đề mấu chốt. Nếu như có thể bay qua, hoặc leo lên vách tường hai bên, ít nhất cũng đi qua được rất nhiều phiến đá, độ an toàn
- Ngươi đừng vào đó tìm chết, ta có thể lập Chú Thần Huyết Thệ, tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Ta không cần Sát Đế Chân Ý, thậm chí... Thiên Tà Châu cũng không cần, chỉ cần ngươi để ta sao chép một phần tàng thư bên trong Thiên Tà Châu là được, thế nào? Dực Thần chỉ cách Lục Ly trăm dặm, thực ra hiện tại nàng có thể ra tay công kích Lục Ly. Nhưng bên kia có nhiều cường giả, nàng mạo muội ra tay nếu khiến cường giả hiểu lầm thì rất có thể nàng sẽ bị chém chết, chỉ đành nhượng bộ cùng Lục Ly thương lượng. Nàng không thể vào mộ Nguyệt Đế, nếu như Lục Ly đi vào chết trong đó, Thiên Tà Châu sẽ vĩnh viễn nằm trong mộ Nguyệt Đế. Mưu toan bấy lâu này của nàng sẽ thành công dã tràng. - Ha ha! Lục Ly quay đầu liếc nhìn Dực Thần, khóe miệng đầy vẻ đùa cợt, hắn không nói câu nào, cắn răng chống chọi sát khí cuồng bạo, nhích người lên, lao vào giống như một con thú hoang điên cuồng. Năm dặm, ba dặm, một dặm! Thủ Sơn Nô khủng bố đang gào rít, vặn vẹo, dãy dụa giữa không trung. Từng cái vảy màu đen to hơn một người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cơ thể đồ sộ tràn ngập một cỗ uy thế khiến người khác sợ hãi, đôi mắt xanh biếc như muốn đoạt đi hồn phách hắn. - Xông! Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, sử dụng Nhiên Huyết Thần Kỹ tăng cường cơ thể, Thần Lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển không ngừng, nhấc hai chân nặng nề lên, bất thình lình nhảy vọt xuống vực sâu bên dưới. - Không... Dực Thần trợn tròn mắt nhìn Lục Ly rơi xuống dưới vực sâu, con ngươi xinh đẹp nhất thời ảm đạm. Lần này nàng gần như đã hao tổn hết toàn bộ đồ tích trữ, rất nhiều Thần Nguyên bảo vật nàng đều tặng cho người, chỉ vì muốn có được Thiên Tà Châu, lại không ngờ rằng cuối cùng không đoạt được gì. Trong mắt nàng đều là sự tức giận và thù hận, suýt nữa không kiềm chế được kích động trong lòng mà nhảy xuống vực sâu với hắn. Có điều tia lý trí cuối cùng đã áp chế nàng, mộ Nguyệt Đế rất nổi danh ở phía nam Thần Giới, lớn hơn trăm tuổi tuyệt đối không vào được, nếu như cương quyết xông vào sẽ có thể bị cấm chế cường đại đánh chết. - Xong rồi! Lục Ly tiến vào trong mộ Nguyệt Đế, hắn chắc chắn sẽ chết trong đó, nàng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội đoạt được Thiên Tà Châu. Trong lòng nàng rất hối hận, sớm biết vậy nàng nên để đám Lý Cường giết chết Lục Ly ở trong Thương Viêm Cốc, như thế Thiên Tà Châu sẽ rơi vào tay nàng. - Bỏ đi, bỏ đi, loại thần vật này vô duyên với ta, vô duyên... Dực Thần ngẩn ngơ đứng đó một lúc, sau đó phất tay áo với người phía sau, dẫn theo năm người bay về phương xa. Nơi này đền là người của tám đại Thần Tông, nàng là người Khai Thiên Phủ, ở lại quá lâu sẽ dẫn đến xung đột, đến lúc đó mạng nhỏ này không giữ nổi. A! Sau khi nhảy xuống vực sâu, Lục Ly cảm thấy trời đất quay cuồng giống như rơi vào một vòng xoáy. Thần trí cả người mơ hồ, đầu óc rối loạn, chỉ thấy cơ thể không ngừng xoay tròn, cũng không biết sẽ xoay tròn trong bao lâu. Ầm! Không biết qua bao lâu, có thể là thời gian mấy nén nhang, có thể là một ngày, Lục Ly cảm thấy rốt cuộc đã rơi xuống đất. Cơ thể hắn hoàn toàn không bị khống chế, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, hắn bò dậy liền nôn một trận dữ dội. Lắc đầu một cái thật mạnh, Lục Ly mới khôi phục tỉnh táo, hắn lập tức dùng thần niệm thăm dò, quan sát tình hình xung quanh. Ồ! Thăm dò một hồi hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn xuất hiện trong một cung điện mênh mông. Sở dĩ dùng hai chữ - mênh mông- vì ba mặt của cung điện này đều không nhìn thấy giới hạn, không biết lớn đến mức nào. Trong đại điện có rất nhiều người, quét nhanh một lượt cũng thấy có ít nhất ba, bốn ngàn người, trong đó phải có đến năm trăm người của Bát Đại Thần Tông. Người của Bát Đại Thần Tông đều tụ tập cùng nhau nhỏ giọng bàn luận, hoàn toàn không để ý những tiểu Thần Linh đơn độc tiến vào như bọn hắn. Bọn họ ngẫu nhiên liếc mắt qua, dáng vẻ ngạo nghễ cao thượng, mơ hồ còn có chút trào phúng và thương hại. Lục Ly trèo lên, rất biết điều lùi tới góc tường ngồi khoanh chân, bên cạnh cũng có người giống hắn, trầm mặc ngồi xếp bằng, không ai dám nói chuyện, lại càng không dám trêu trọc người Bát Đại Thần Tông. Vẫn may đệ tử của tám đại Thần Tông không có vẻ muốn ra tay giết chết bọn hắn, hoặc trong lòng đệ tử của tám đại Thần Tông nghĩ rằng những tiểu lâu la như bọn hắn dám tiến vào ngoài tìm chết ra chẳng còn ý nghĩa khác. Tô Tử Hề từng nói về bảy mươi hai Thần Tông, hắn nói trừ thế lực Tứ Đại Thần Tông ra, mạnh nhất chính Thất Thập Nhị Thần Tông, nghe nói tông chủ Thất Thập Nhị Thần Tông hoặc là nắm giữ sức chiến đấu cấp đại năng rất mạnh, hoặc là Thần Cảnh chí tôn. Lục Ly thấy cả đám đều không động đậy, hắn đương nhiên không dám lộn xộn, chỉ xếp bằng ở một góc nghiêng tai lắng nghe, thám thính tin tức một hồi. Người của Bát Đại Thần Tông chỉ tụ tập với nhau, nhỏ giọng nói chuyện, Lục Ly nghe được một lúc đã biết được vài tình báo có ích. Bọn hắn hiện tại vẫn chưa chính thức tiến vào mộ Nguyệt Đế, còn phải chờ một khoảng thời gian đại môn mới chân chính mở ra. Đợi lát nữa đại điện xuất hiện mười cánh cửa lớn, tùy tiện bước vào cửa nào cũng được, sau khi tiến vào bên trong mức độ nguy hiểm đều dựa vào vận may của mỗi người. Trong mộ Nguyệt Đế cất giấu vô số bảo tàng, có người nói Nguyệt Đế từng đứng thứ ba trong Thần bảng, hơn nữa còn là tông chủ của một cấp đại thế lực. Sau này không biết vì sao đại thế lực của hắn trong một đêm đã bị kẻ khác diệt tông, Nguyệt Đế liền mai danh ẩn tích. Vạn năm qua đi, Nguyệt Đế trở lại, một mình hủy diệt một cấp thần tông, có điều bản thân hắn cũng trọng thương gần chết. Hắn đặt toàn bộ bảo tàng của tông phái mình và đại thần tông bị diệt vào trong mộ Nguyệt Đế, đợi người có duyên đến đoạt bảo. Tàng bảo trong mộ Nguyệt Đế nhiều đến đáng sợ, nhưng mức độ nguy hiểm trong đó cũng khiến người ta nghe mà kinh hãi. Nghìn năm mộ Nguyệt Đế mở ra một lần, mỗi lần đều có rất nhiều người tiến vào, người có thể sống sót ra ngoài lại chưa tới một phần. Có điều, những người có thể sống sót ra ngoài hoặc ít hoặc nhiều đều có thu hoạch, nghe nói trong đó có rất nhiều người đoạt được phẩm Thần Khí, phẩm thần thuật, cực phẩm thần tài,...
Chương 1712 Bát Đại Thần Tông
Lục Ly còn biết được một thông tin, nếu như không muốn lang bạt trong mộ Nguyệt Đế, có thể đợi ở trong đại điện này, nơi này vô cùng an toàn. Nhưng nhất định phải ở trong này đủ một nghìn năm, chờ đến khi mộ Nguyệt Đế mở ra mới tự động truyền tống ra ngoài. - Nghìn năm... Lục Ly nghe tới đây liền cắt đứt luôn suy nghĩ này, chờ ở đây nghìn năm cho dù hắn không ngộp chết cũng sẽ điên mất. - Cứ xông vào. Lục Ly mím môi giữ vững tâm niệm, hắn không mong sẽ đoạt được bảo vật bên trong, chỉ mong sẽ bình an thuận lợi bước ra ngoài mộ Nguyệt Đế. Lang bạt ở những nơi nguy hiểm này, chỉ cần không tham lam, khả năng tồn tại sẽ cao hơn rất nhiều... Nửa ngày trôi qua, cửa vào mộ Nguyệt Đế vẫn chưa có dấu hiệu mở ra. Người bên trong đã lên đến bốn, năm nghìn người, hơn nữa xem tình hình người vẫn nườm nượp tiến vào không ngừng. Trừ người của Bát Đại Thần Tông, còn có không ít võ giả từ các thế lực lớn nhỏ tiến vào, nhiều thì hơn trăm người, ít thì vài chục người, trong đại điện đâu đâu cũng có người. Nghe lén hồi lâu, Lục Ly quả thực lại biết được một vài tin tức, tỷ như Bát Đại Thần Tông lần lượt là Tuyết Sơn Cung, Yên Vũ Lâu, Lăng Tiêu Các, Địa Sát Cung, Tứ Phương Điện, Ngũ Hành Sát, Huyền, Vô Cực Điện. Đây là Bát Đại Thần Tông ở phía nam Thần Giới, toàn bộ đều tề tựu đông đủ, Lục Ly ngẫu nhiên được tham gia cuộc gặp gỡ long trọng nhất của thế hệ trẻ tuổi phía nam Thần Giới, không biết đây là vận may nghịch thiên, hay là... kém may mắn. Bát Đại Thần Tông đều phái đến các thiên tài tinh anh trẻ tuổi, nam thì phong thái cao ngạo, nữ thì xinh đẹp tao nhã, không khác gì thiên thần, nữ thần trong truyền thuyết. Người của Bát Đại Thần Tông rất ngạo mạn, hiếm cùng người khác tán gẫu. Có điều có không ít người đi tới bắt chuyện, hỏi han khách sáo. Lục Ly thấy người của Bát Đại Thần Tông chỉ đáp lại hời hợt, cùng lắm thì khách khí đối phó vài câu, xem ra có chút xa cách người nghìn dặm. Có điều giữa Bát Đại Thần Tông với nhau cũng rất khách sáo, đặc biệt Tuyết Sơn Cung đều là mĩ nữ đỉnh cấp, các đệ tử tông phái còn lại đều qua chào hỏi, cười nói. Công tử đỉnh cấp của các đại tông dường như đều chào hỏi thánh nữ Tuyết Sơn Cung. Lục Ly lặng lẽ đánh giá vị thánh nữ kia, quả thực thiên tư quốc sắc, trừ tính cách lạnh nhạt ra gần như không có khuyết điểm, là kiểu mĩ nhân khiến nam tử bình thường tới gần tim đập thình thịch, căng thẳng đổ mồ hôi... Lục Ly không hứng thú với mĩ nhân! Tim hắn đã sớm đóng băng, tại Thần Giới hiểm ác như vậy, nếu còn dám tơ tưởng nữ sắc sẽ càng chết nhanh hơn... Hơn nữa... Thân phận của hắn và những đệ tử thần tông này khác nhau như đom đóm và mặt trăng, hắn sẽ không tự rước lấy nhục, cũng không mơ tưởng hão huyền. Hiện giờ hắn chỉ muốn sống tiếp, chỉ muốn đi Thần Kiếm Sơn, chỉ muốn tìm kiếm Lục Linh, những chuyện khác đều không hứng thú. Lục Ly không quan tâm đám người Bát Đại Thần Tông bên kia, mà chỉ lắng tai nghe những chuyện liên quan đến mộ Nguyệt Đế. Hiểu biết được nhiều thông tin hơn, như vậy mới có thể sống sót trong mộ Nguyệt Đế. Nghe được nửa ngày, Lục Ly biết được một vài thông tin, mặc dù không biết có hữu ích hay không nhưng hắn đều ghi nhớ tất cả trong lòng. Vụt! Lại qua một canh giờ, toàn bộ đại điện đột nhiên sáng bừng, ngay cả mặt đất cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong lập tức sôi nổi hẳn lên, vô số người ngồi xếp bằng đứng phắt dậy, mộ Nguyệt Đế hiển nhiên sắp mở, ai cũng không cam lòng chậm chân một bước. Lục Ly không hề nóng lòng, hắn không muốn đoạt bảo, chỉ muốn ra khỏi mộ Nguyệt Đế an toàn. Hắn liếc nhìn một lượt tìm đoàn đội thích hợp nhất, chuẩn bị đi vào theo. Đi vào cùng đoàn đội mạnh dọc đường đi sẽ an toàn hơn rất nhiều, nguy hiểm phía trước đều bị bọn họ giải quyết, Lục Ly chỉ cần im lặng theo sau, tìm kiếm lối ra là được. Vụt! Trên một mặt tường bỗng nhiên lóe lên từng tia sáng, những tia sáng này lan ra khắp tường, cuối cùng ngưng tụ thành mười vòng sáng. Vòng sáng mỗi lúc một sáng, sau đó vách tường bên trong vòng sáng biến mất, mười cửa động tối tăm cực lớn xuất hiện. Đám người Lục Ly dùng thần niệm thăm dò bên trong, bên trong là một mảng đen ngòm, không tra được bất cứ thứ gì. Mấy nghìn người trong đại điện lập tức chen nhau hành động, mỗi người chọn xông vào một cánh cửa, chỉ sợ người khác nhanh chân vào trước đoạt hết bảo vật bên trong. Nằm ngoài dự đoán của Lục Ly, người của Bát Đại Thần Tông lại không vào ngay mà lạnh nhạt đứng im để người khác vào trước. Lục Ly đứng ở một góc không nhúc nhích, hắn đang chờ người Bát Đại Thần Tông vào trước, hắn sẽ... theo đuôi bọn họ đi vào, bởi vì đoàn người này mạnh nhất! Chẳng mấy chốc vài nghìn người đã tiến vào quá nửa, người của Bát Đại Thần Tông vẫn chưa hành động. Sau khi đã có hơn nửa người tiến vào, nhân tài của hai đại tông phái mới cùng nhau hành động. Hình như là người của Huyền và Vô Cực Điện đi cùng nhau, tiến vào cánh cửa cuối cùng bên trái. Sau đó lại có người của hai tông phái khác bước vào cánh cửa ở giữa, sáu đại môn phái còn lại chia thành hai đoàn, người Tuyết Sơn Cung, Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu đi cùng nhau bước vào cánh cửa thứ hai bên trái. - Chà, cứ theo đoàn người này đi vào, sức chiến đấu của ba Thượng bảng Thần Linh chắc hẳn sẽ mạnh nhất! Lục Ly âm thầm gật đầu, vừa nãy ở bên ngoài hắn nghe qua thánh nữ Tuyết Sơn Cung, Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các, còn có Lâu Thập Nhị của Yên Vũ Lâu đều là Thượng bảng Thần Linh. Hơn nữa ba người rõ ràng là đệ tử đỉnh cấp nhất của ba đại tông phái, bảo vật trên người hẳn rất nhiều, sức chiến đấu chắc chắn dũng mãnh. Đương nhiên Lục Ly không đi theo ngay mà đợi nửa nén hương, cho đến khi người phía sau bước vào hết hắn mới đứng dậy đi đến cánh cửa thứ hai. Vèo! Vừa bước vào cửa lớn, trước mắt lóe lên luồng sáng trắng, quả nhiên có truyền tống cấm chế. Sau khi truyền tống ra ngoài, Lục Ly xuất hiện trên một cánh đồng hoang, cảm giác giống như đã thoát khỏi mộ Nguyệt Đế, được truyền tống ra địa giới bên ngoài. - Đi! Lục Ly nhìn xung quanh, tìm được một vài dấu chân liền đi theo chúng.
Chương 1713 Không Cốt Cách
Hắn đã quyết tâm không ham muốn bất kỳ bảo tàng, chỉ cần đi theo dấu chân đệ tử Tam Đại Thần Tông, tìm được lối ra là được. Nơi này và bên ngoài đều không thể phi hành, dọc đường có rất nhiều dấu chân, Lục Ly lần theo rất dễ. Hắn vừa đi vừa thăm dò xung quanh, sau khi xác định không có ai hắn mới lặng lẽ lấy ra Thiên Tà Châu. Hiện giờ có thể sử dụng Thiên Tà Châu, cũng có thể truyền tống Thần Thi, xương khô Chiến Thần và Lung đạo nhân ra ngoài, hắn yên tâm bôn tẩu. Rầm rầm rầm! Đi được bốn canh giờ, phía trước vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, nhìn ra xa có thể thấy cách đó mấy trăm dặm hình như đang đánh nhau? - Quả nhiên... Lục Ly âm thầm gật đầu, mộ Nguyệt Đế này quả nhiên nguy cơ trùng trùng, xem tình hình giao chiến bên kia liền thấy mức độ nguy hiểm cực kỳ cao. May mà hắn không đi loạn, lựa chọn đi theo đoàn người lớn tiến về phía trước. Hắn không dám tiến đến quá gần, lặng lẽ đi ngang qua, đến một ngọn núi nhỏ phía xa quan sát trận chiến. Bên kia quả nhiên là đệ tử Tam Đại Thần Tông đang khai chiến với đám hoang thú, hoang thú có hai mươi mấy con, đều là hoang thú Địa Cấp, đệ tử Tam Đại Thần Tông gộp lại có hơn trăm người, đối phó với hai mươi mấy con hoang thú không gặp trở ngại. Lục Ly không dám áp sát quá gần cho nên nhìn không quá rõ, chỉ có thể đứng xa quan sát, nhìn từng con hoang thú bị vây giết, ngã xuống đất ầm ầm. - Lăng Phi Độ kia quả nhiên rất mạnh! Lục Ly mơ hồ nhận ra Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các, tay hắn cầm một chiến kích, một mình độc chiến với một hoang thú, cảm giác đánh với hoang thú được mấy chiêu, hoang thú kia đã bị hắn dồn dập đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất chết. - Rất nhiều pháp bảo? Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người lấy ra đủ loại pháp khí công kích hoang thú, đáng tiếc khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm. Quả nhiên thế lực đại thần tông căn cơ mạnh mẽ, hai mươi mấy con hoang thú bị đánh chết trong chốc lát. - Đi! Đệ tử Tam Đại Thần Tông đánh chết hoang thú thì chỉ thu thập thần tài qua loa, sau đó nhanh chân tiếp tục bôn ba. Lục Ly im lặng đuổi theo, định bụng cứ bám đuôi cả đoạn đường, xem xem có thể dễ dàng ra khỏi mộ Nguyệt Đế không. Trên đường Lục Ly bám theo phía xa, hắn cách đệ tử Tam Thần Tông mấy trăm dặm, như thế sẽ không mất dấu, cũng sẽ không khiến các nàng chú ý. Dọc đường liên tục gặp phải hoang thú, nơi này có rất nhiều hoang thú khiến Lục Ly hoảng hốt, còn tưởng rằng đã ra khỏi mộ Nguyệt Đế, đi tới đồng hoang ở ngoài Thần Giới. Có điều ở đây vẫn luôn sáng sủa, mặt trời trên cao không di chuyển, chứng tỏ đây quả thật là một thế giới kì dị. Hơn nữa thiên địa linh khí ở đây rất loãng, kém xa Thần Giới dày đặc. Đệ tử Tam Đại Thần Tông chỉ tiến về phía trước, không biết các nàng có biết lối ra không? Khoảng chừng cứ cách nửa canh giờ các nàng lại gặp phải hoang thú, có lúc mười mấy con, có lúc vài ba con, có lúc hơn ba mươi, bốn mươi con. Mỗi lần gặp phải hoang thú, người của Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu sẽ xông lên trước tiên, Tuyết Sơn Cùng đều là nữ tử, nếu như ít hoang thú các nàng không ra tay, chỉ đứng một bên nhìn là được. Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt! Có mấy chục mĩ nhân Tuyết Sơn Cung đứng nhìn, còn có thánh nữ Tuyết Sơn Cung nằm trong Mĩ nhân bảng đứng quan sát, các đệ tử trẻ tuổi Lăng Tiêu Các và Yên Vũ Lâu vô cùng dũng mãnh, toàn bộ đều nhiệt huyết như hít phải thuốc phiện, nhuệ khí không gì sánh bằng. Đặc biệt Lăng Phi Độ lại càng mạnh mẽ, chủ yếu một mình đơn đấu với một hoang thú. Hơn nữa trong vòng vài chiêu đã đánh chết hoang thú, bá đạo áp sát khiến rất nhiều nữ để tử Tuyết Sơn Cung nhìn bằng ánh mắt mê mẩn. Trái lại Lâu Nhị Thập của Yên Vũ Lâu thì mờ nhạt hơn nhiều, công kích tự nhiên không quá thái, hiệu suất cũng không cao. Dường như Lâu Nhị Thập không có bất cứ ý gì với thánh nữ Tuyết Sơn Cung, hoặc có thể... không biết chừng hắn đang cố ý lấy lùi làm tiến. - Đáng tiếc thay! Lục Ly ở phía sau không dám tới gần, không thể nào quan sát tường tận trận chiến, bằng không có thể học tập được rất nhiều điều. Dù sao cũng là đệ tử tam đại siêu phẩm thế lực, nắm giữ những thần thuật cao diệu, chắc chắn cảm ngộ chân ý cao siêu, nếu quan sát được nhiều hơn sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều. - Ồ? Lục Ly đột nhiên nhìn thấy phía sau ngọn núi nhỏ phía xa có hai tên đang lén lút, hắn dò xét vài lần liền mỉm cười. Không phải hắn cũng đang lén lút ư? Xem ra hai tên kia cũng tính toán giống hắn, định đi theo người của Tam Thần Tông. Hai tên kia cũng phát hiện ra Lục Ly, nhưng chỉ quét thần niệm qua chứ không có ý định chào hỏi, dường như ra vẻ nước sông không phạm nước giếng. Rầm! Hoang thú bên kia lại bị đánh chết, người của Tam Thần Tông lại rời đi, Lục Ly chờ một lát rồi nhanh chóng đuổi theo. Hai tên kia cũng bám theo đoàn người giống hắn. Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, ba ngày trôi qua bình an vô sự. Ba ngày này Lục Ly không biết có bao nhiêu hoang thú bị Tam Thần Tông đánh chết, chưa đến năm trăm thì cũng ba, bốn trăm con. Nếu không phải đi theo đệ tử của Tam Thần Tông, dựa vào Lục Ly chắc chắn không thể thuận lợi đi tiếp, tốc độ chắc chắn không nhanh như vậy. Thậm chí gặp phải hoang thú với quy mô lớn còn nguy hiểm tới tính mạng. Đệ tử Tam Đại Thần Tông rất mạnh, hơn nữa hiệu suất lại cao, trong ba ngày chỉ nghỉ chân một lần. Những nữ tử yểu điệu của Tuyết Sơn Cung không sợ mệt, trên đường toàn ăn lương khô. Ban đầu bên cạnh Lục Ly chỉ có hai người, sau đó đã biến thành sáu mươi mấy người. Rất nhiều người đều học nhau, ung dung theo sau đoàn người đông không phải tốt hơn ư? Hơn nữa ở đồng hoang này có lẽ chẳng có bảo vật gì. - Đồng hoang này rộng đến bao nhiêu vậy? Lục Ly có chút buồn bực, hắn đoán nơi này là thử thách đơn giản nhất, nếu ngay cả cửa ải hoang thú cũng không qua được thì đừng mong xông vào cửa ải phía sau. Nguyệt Đế không thể để bảo tàng của mình rơi vào tay một đám Thần Linh tầm thường, muốn có bảo vật của hắn thì ít nhất cũng phải có chỗ hơn người.
Chương 1714 Không Cốt Cách
Cũng may đám người phía sau rất ý thức, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, sợ đệ tử Tam Thần Tông phát hiện nên tất cả đều lặng lẽ theo sau. Rầm rập rầm rập! Đi tiếp được nửa ngày, phía trước lại xuất hiện một đàn hoang thú, nhìn sơ qua cũng phải đến hàng nghìn con đang quây tụ bên dưới một ngọn núi cao. - Lối vào cửa thứ nhất! Một người kinh ngạc hô lên một tiếng, đám người Lục Ly con mắt sáng rực, bọn họ đều nhìn ra vấn đề. Đám hoang thú kia thấy người nhưng lại không xông ra mà lại vây quanh ngọn núi dốc đứng kia. Rõ ràng đám hoang thú nhận lệnh thủ hộ ngọn núi đó. Nói cách khác, bên trong ngọn núi cao ngất này chắc chắn có lối vào cửa ải tiếp theo. Rầm rầm rầm! Người của Tam Thần Tông bắt đầu phá vòng vây, Lăng Phi Độ và Lâu Thập Nhị tiên phong đi trước, nữ tử Tuyết Sơn Cung đứng giữa, người Yên Vũ Lâu và Lăng Tiêu Các vây ở mặt ngoài, hơn một trăm người xông vào đám hoang thú như những thanh kiếm sắc nhọn. - Đi! Một trong số những người phía sau hét lên, dẫn theo mấy chục người xông vọt lên trên. Người của Tam Thần Tông đánh thủng vòng vây của hoang thú, lúc này thừa dịp chỗ hổng chưa khép lại là thời điểm thích hợp nhất để xông lên đột phá vòng vây. Hộc hộc! Những người còn lại dồn dập đuổi tới, Lục Ly đắn đo một lúc mới lẫn vào trong đám người, bằng không dựa vào mình hắn rất khó đột phá vào trong. Lúc này có nhiều người đồng thời xông vào, vừa hay có thể mượn sức người khác. Đệ tử Tam Thần Tông rất dũng mãnh, đã xông vào bên trong ngọn núi lớn, Lục Ly nhìn thấy trên đỉnh núi xa tít có truyền tống trận, có lẽ là lối vào cửa ải tiếp theo. Xoẹt! Lục Ly lấy thần binh ra, vọt tới một hoang thú bổ xuống một đao. Ánh đao đỏ máu gào thét bay ra, hoang thú giống như sư tử kia bị nổ bay ra ngoài, trên đầu có rãnh máu thật sâu. - Ể? Mấy người bên cạnh vốn dĩ thấy khó chịu khi đi cùng Lục Ly , nhìn thấy hắn ung dung bổ một đao đả thương hoang thú, cả đám không nói gì, sức chiến đấu của Lục Ly được bọn hắn tán thưởng. Hộc hộc! Mấy chục người vọt tới, tất cả đều liều mạng phóng đủ loại công kích, đẩy lui hoang thú xông đến từ hai bên. Nếu không phải người Tam Đại Thần Tông mở đường, bọn họ chắc chắn sẽ không thể xông vào dễ dàng như vậy. - Nhanh, nhanh! Nhìn thấy hoang thú hai bên xông tới đen ngòm, Lục Ly lại tăng tốc độ, chiến đao trong tay bất chấp bổ ra từng đạo ánh sáng đỏ ngòm như máu, đẩy lùi từng con hoang thú. Cũng may sức chiến đấu của mấy người bên cạnh Lục Ly cũng khá, cả đám phóng thần thông ngăn chặn hoang thú đang áp sát trước mặt, mọi người nhanh chóng lách qua, xông thẳng lên núi cao. Nhưng mà có vài người xui xẻo bị hoang thú đả thương, sau đó rơi vào vòng vây của hoang thú. Kết cục không cần đoán cũng biết sẽ thành mồi ngon trong bụng hoang thú. - Hộc hộc, đi! Sau khi xông lên núi, Lục Ly há miệng thở ra mấy hơi, hắn không do dự phóng theo mấy người vọt lên đỉnh núi. Lúc tới nơi bọn hắn còn tưởng có thể ung dung tiến vào truyền tống môn. Ai ngờ ngoài cửa có hơn trăm người đứng chỉnh tề, tất cả đều lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn. Đám người Lục Ly sững lại, cả đám thấp thỏm nhìn hơn trăm người phía trước. Phía trước đương nhiên là người của Tam Thần Tông, có câu giả lai bất thiện, các nàng chờ ở đây hiển nhiên không phải hoan nghênh bọn hắn. Quả nhiên... Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các vung chiến kích trong tay, chỉ vào đám người Lục Ly: - Chư vị, bọn ta khổ sở mở ra một con đường máu, các ngươi ở phía sau trục lợi, như thế không cốt cách lắm phải không? Đám Lục Ly tổng cộng có hơn sáu mươi người, chết mấy người còn lại khoảng sáu mươi người. Số lượng không ít, trong đó cũng có người có sức chiến đấu tốt, nhưng đối mặt với đệ tử Tam Thần Tông không ai dám xằng bậy, bởi vì bản thân Tam Thần Tông đại diện cho một lực lượng nào đó! Lăng Phi Độ rất có khí chất, người cao chừng một mét tám, khoác bộ áo bào trắng, đầu đội kim quan tím, tay cầm chiến kích màu tím vàng. Ánh mắt như điện, khuôn mặt tuấn lãng, rất có khí khái của nam tử. Giờ khắc này cầm chiến kích chỉ vào bọn hắn, lại không có ai dám lên tiếng, vô hình trung càng làm hắn thêm vĩ đại. Lục Ly thấy rất nhiều đệ tử Tuyết Sơn Cung nhìn Lăng Phi Độ bằng ánh mắt say mê, có điều thánh nữ Tuyết Sơn Cung sắc mặt vẫn điềm nhiên, không có bất cứ khác thường nào. Nàng không nhìn Lăng Phi Độ, ánh mắt đặt ở bầu trời xa xăm, tựa như hết thảy đều không đặt vào mắt. Lục Ly lại nhìn về Lâu Thập Nhị của Yên Vũ Lâu, thấy hắn đang cầm chiến đao sửa móng tay, gương mặt hờ hững, dáng vẻ có chút bất cần đời. Hắn quan sát một vòng phát hiện người của Lăng Tiêu Các có vẻ mặt khó ưa nhất, xem ra Lăng Phi Độ bề ngoài khí độ bất phàm nhưng thực ra lại là kẻ nhỏ mọn. Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng một thanh niên tóc lam bước lên, chắp tay nói: - Lăng công tử, chúng ta làm vậy quả thật không được đường hoàng, mượn hào quang của chư vị Lăng Tiêu Các, Tuyết Sơn Cung, Yên Vũ Lâu đầu cơ trục lợi. Lăng công tử, chúng ta xin lỗi ngươi, nếu như Lăng công tử không nguôi giận, chúng ta xin nhận phạt thích đáng. Thanh niên tóc lam này nói năng rất khôn khéo, tư thái vô cùng khiêm nhường, nếu Lăng Phi Độ còn tiếp tục truy cứu sẽ cho thấy hắn bụng dạ hẹp hòi, không những tổn hại đến hình tượng của hắn mà danh tiếng truyền ra ngoài cũng rất khó nghe. Hơn nữa có bao nhiêu mĩ nhân đứng nhìn, còn có cả thánh nữ Tuyết Sơn Cung, Lăng Phi Độ sao dám làm quá. - Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta quả thực mượn hào quang của Lăng công tử, Thập Nhị công tử, Tuyết Thánh Nữ, chúng ta rất biết ơn chư vị đại nhân. - Mong chư vị đại nhân lượng thứ... Lại có vài người phụ họa, tư thái vô cùng nhún nhường, có thể thành Thần đương nhiên là người thông minh, lúc nên co thì nhất định phải co. Nếu không người Tam Thần Tông ra tay, bọn hắn sẽ bị đánh rơi xuống núi, bị hoang thú vây giết. Khóe miệng Lăng Phi Độ lộ ra nụ cười lạnh nhạt, không biết là đang nổi giận hay đã bớt giận, có điều hắn thu hồi chiến kích, không nói gì thêm.
Chương 1715 Sinh Tử Lộ
Một đệ tử Lăng Tiêu Các cạnh hắn mở miệng: - Tất cả câm miệng, nói vài lời đã bỏ qua? Hừ hừ, tưởng lừa gạt bọn ta như lũ ngốc? Chúng ta dục huyết phấn chiến ở phía trước, các ngươi theo sau kiếm lợi? Trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Thánh nữ Tuyết Sơn Cung hơi nhăn mày, vẫn im lặng như cũ, Lâu Thập Nhị tiếp tục cầm chiến đao sửa móng tay, Lăng Phi Độ mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng đang ngầm cho phép thủ hạ gây chuyện. Thanh niên tóc làm cười ngượng nghịu, chắp tay nói: - Vậy vị đại nhân muốn thế nào? Xin nói rõ! - Rất đơn giản! Đệ tử Lăng Tiêu Các cười nhạt một tiếng, nói: - Một là các ngươi tự mình xuống núi, dựa vào bản thân để xông lên. Hai là tiến vào truyền tống môn trước, mở đường cho bọn ta. Lần này mấy chục người các ngươi xuất lực trước, để bọn ta theo phía sau nghỉ ngơi, như thế coi như hòa. - Xuống núi rồi lại xông lên? Cả đám nhìn nhau, tuy rằng bọn hắn tự tin sẽ xông qua đám hoang thú lên được núi, nhưng bị đuổi xuống như thế thì thật mất mặt. Hơn nữa chật vật mãi mới lên được đây, nếu lại phải xông lên lần nữa khiến mọi người cảm thấy không dễ chịu. - Được rồi! Thanh niên tóc lam rất thức thời, mím miệng nói: - Các ngươi mở đường giúp chúng ta một lần, chúng ta mở đường cho các ngươi một lần, rất công bằng, ta đồng ý! Thanh niên tóc lam khiến đệ tử Tam Thần Tông phải nhìn với cặp mắt khác, thánh nữ Tuyết Sơn Cung bình thản liếc nhìn hắn, Lâu Thập Nhị nhấc mí mắt từ tốn hỏi: - Ngươi tên gì? Thanh niên tóc lam chắp tay đáp: - Bẩm Thập Nhị công tử, ta tên Lâm Vũ, là người Lâm gia ở Đông Kỳ Phủ, từ lâu đã ngưỡng mộ Yên Vũ Lâu. - À! Lâu Thập Nhị thản nhiên gật đầu, tiếp tục sửa móng tay, người của Lăng Tiêu Các liếc nhìn cả đám một lượt nói: - Đồng ý mở đường đi tiến vào truyền tống môn, không đồng ý thì tự lăn xuống núi. Thanh niên tóc lam Lâm Vũ chắp tay, dẫn theo mười mấy người đi tới truyền tống môn, Lục Ly đắn đo rồi lại đuổi theo. Bởi vì dựa vào sức chiến đấu của hắn, trừ phi thả Thần Thi, bộ xương Chiến Thần và Lung đạo nhân ra thì mới có khả năng phá vòng vây hoang thú. Hiện giờ tuy rằng đi trước mở đường nhưng người Tam Thần Tông đi phía sau. Bọn hắn không chống đỡ phải lùi lại, người Tam Thần Tông sẽ thấy chết mà không cứu ư? Còn dư lại vài chục người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều chọn đi trước mở đường. Chủ yếu là uy danh của Tam Thần Tông quá lớn, chẳng ai muốn đắc tội với người của Tam Thần Tông. Lục Ly đi theo đám Lâm Vũ đi đến phía ngoài truyền tống môn, người Tam Thần Tông nhường ra một lối, Lâm Vũ xông vào truyền tống môn trước tiên, người phía sau cứ nối đuôi nhau vào. Vụt! Trên người Lục Ly xuất hiện thần giáp, tay lấy ra thần binh, một bước tiến vào bên trong truyền tống môn. Một tia sáng trắng lóe lên, hắn quét nhìn xung quanh vài lần, con ngươi đột nhiên co rút lại! Bởi vì phía trước có một hành lang thẳng tắp, không thấy được điểm cuối. Hành lang có thể chứa bốn mươi, năm mươi người đi ngang hàng nhau, phía dưới là từng phiến đá hình vuông, tưởng như không có nguy hiểm gì lại khiến đám Lâm Vũ biến sắc. Bởi vì trên hành làng có rất nhiều hài cốt, trong phạm vi mấy nghìn trượng hành lang mà mắt còn nhìn rõ, có ít nhất mấy trăm bộ hài cốt, còn có thần giáp, thần binh bị phá hủy! Thần giáp cũng bị hủy... Cả đám không dám đi loạn, có người còn hít một hơi lạnh. Chẳng trách người Tam Thần Tông lại để bọn hắn mở đường, cảm thấy nơi này cực kỳ nguy hiểm. Vèo Vèo vèo! Từng bóng người ngưng tụ ở phía sau, hơn sáu mươi người đều tiến vào, không một ai dám cử động. Đám Lăng Phi Độ ở phía sau từng người truyền tống vào, đều đứng ở phía sau. Tổng cộng có hơn hai trăm người, đương nhiên trở nên chật chội, nhóm Lâm Vũ, Lục Ly bị dồn lên phía trước một đoạn, tất cả đều thật cẩn thận, tim như nhảy lên tận cổ, thần niệm quét ra xung quanh tìm kiếm nguy cơ tiềm ẩn. Không cần đoán cũng biết hành lang này chắc chắn có cấm chế, hơn nữa còn là cấm chế cực kỳ kinh khủng, ngay cả thần giáp cũng bị đánh nát, hành lang này không khác gì một hành lang địa ngục. Mọi người đi tiếp hơn hai mươi trượng để toàn bộ người phía sau truyền tống vào, sau đó không ai dám di chuyển tiếp. Bởi vì phía trước hơn mười trượng đã có hài cốt... - Đường này là sinh tử lộ! Âm thanh của Lâu Thập Nhị ở phía sau vang lên, có chút nghiêm trọng nói: - Mỗi một phiến đá đều có thể khởi động cấm chế, cấm chế có mạnh có yếu, cấm chế cường đại có thể giết chết phần lớn người chúng ta trong nháy mắt. Sinh tử lộ này chỉ tiến không lùi, hơn nữa mỗi lần khởi động cấm chế sẽ thay đổi, trong lịch sử không có cách nào có thể đi qua một cách an toàn, cách duy nhất chính là dựa vào vận may, chư vị, chúc mọi người thuận lợi. Xoạt xoạt xoạt! Ngoài Tuyết Thánh Nữ, Lăng Phi Độ và Lâu Thập Nhị, những người khác đều biến sắc, sắc mặt đám Lâm Vũ Lục Ly trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc. Lúc ở Đấu Thiên Giới, Lục Ly từng tiến vào một vài di tích bảo địa như thế, ví dụ như mộ Long Đế, cấm địa Cổ Thần. Năm ấy hắn suýt chết trong mộ Long Đế, cấm địa Cổ Thần, trong hai bảo địa có bảo vật nhưng cũng có vô số nguy cơ. Có điều so với mộ Nguyệt Đế, Lục Ly cảm thấy đi vào mộ Long Đế và cấm địa Cổ Thần dễ như ăn cháo. Đây mới là cửa ải thứ hai đã nguy hiểm như này, phía sau sẽ thế nào? Sinh tử lộ, một bước đi nhầm, sinh tử lưỡng trọng thiên! Nơi này không thể giảng đạo lý, cũng không thể sử dụng kĩ xảo, thực lực có mạnh hay không đều vô dụng, tất cả đều dựa vào vận may? Vận may là thứ mờ mịt đến cỡ nào? Có lẽ một bước hai bước vận may vẫn tốt, nhưng ai có thể bảo đảm vận may sẽ luôn nghịch thiên, có bao nhiêu phiến đá? Bao nhiêu phiến đá sẽ động đến cấm chế? Không ai biết, bọn hắn chỉ biết phía trước đâu đâu cũng có hài cốt, rất nhiều chỗ hài cốt bị đánh nát vụn... - Thập Nhị công tử, chúng ta có thể bay qua không? Hoặc là đi tắt mấy chục phiến đá? Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Lâm Vũ hỏi đến vấn đề mấu chốt. Nếu như có thể bay qua, hoặc leo lên vách tường hai bên, ít nhất cũng đi qua được rất nhiều phiến đá, độ an toàn