• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (3 Viewers)

  • Chương 1126-1130

Chương 1126 Vị trí này không phải dành cho ngươi 2
Không có đại gia tộc chống lưng, bọn hắn không cách nào tu luyện, chỉ có thể như chó nhà có tang đào vong tứ xứ, sống như thế còn không bằng oanh oanh liệt liệt tử trận cho rồi. Lục Chính Đàn không trốn, hắn bắt đầu an bài cho bọn Lục Toan đào tẩu, muốn giữ lại chút hỏa chủng cho mạch bọn hắn. Lục Toan lại không trốn, hắn biết Lục Ly hận mình đến cỡ nào, thân là đệ nhất công tử Lục gia, hắn không muốn phải đào vong như chó hoang. Mấy ngày sau, Thiên Tà Châu bay đến bên ngoài Thần Khải Thành, Lục Ly thông qua thần niệm quét nhìn Thần Khải Thành một lượt, thần sắc rất là phức tạp. Năm đó hắn dẫn theo Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đến Thần Khải Thành, vốn ôm theo mong đợi trở lại cội nguồn tìm kiếm thân nhân, đền đáp gia tộc. Lại không ngờ về đến Lục gia, nơi nơi bị người chế áp, vô số lần bị tính kế, thiếu chút chết ở chỗ này, cuối cùng bị khu trục ra khỏi Lục gia. Thành trì không mở ra đại trận hộ thành, trên tường lại đứng đầy quân sĩ, đám người Lục Chính Đàn không thấy xuất hiện, Lục Ly cũng không phái người đi thăm dò, không biết được tình hình trong thành đang như thế nào. - Phụ thân, đến Thần Khải Thành rồi! Lục Ly quay sang báo cho Lục Nhân Hoàng đang ngồi xếp bằng bế quan một tiếng, Lục Nhân Hoàng mở mắt ra, đứng dậy nói: - Truyền tống ta ra ngoài. Hưu! Lục Ly truyền tống Lục Nhân Hoàng đi ra, sau đó liếc nhìn Lục Linh, trừ đám người Lãnh Vô Hinh Yên phu nhân Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh Bạch Lãnh Đồ Nghịch, những ai có liên quan tới Lục gia đều được truyền tống ra ngoài, chính hắn thì lại điều khiển Thiên Tà Châu bay vòng quanh Thần Khải Thành. Hưu hưu hưu! Mười ba tên Hồn Nô thủ hạ Lục Ly cũng bay múa trên không trung thành trì, thần niệm quét xuống, thăm dò xem liệu Nhị điện chủ có đang ẩn núp trong thành, hoặc trong thành có bố trí đặc thù nào không. Lục Nhân Hoàng dẫn theo Lục Phi Tuyết Lục Linh chậm rãi bay xuống, mười ba tên Địa Tiên bay lượn trên cao không giám sát, vô số người trong thành bị kinh động. Nhưng không ai dám bay lên mà chỉ đứng dưới quan sát từ xa xa. Trong lòng ai nấy đều thấm thỏm bất an, trên mặt chất đầy vẻ sợ hãi. Cảm thụ được khí huyết như rồng như hổ của Lục Nhân Hoàng, nhìn Địa Tiên bay múa đầy trời, chúng nhân trong thành cảm khái không thôi. Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đám người Lục Nhân Hoàng Lục Ly vinh quang trở về, đây không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đối với Lục gia, sau ngày hôm nay không biết sẽ có bao người rơi đầu xuống đất. Đám người Lục Chính Đàn không trốn mà đều đợi trên Thần Khải Sơn, chẳng qua không ai bay lên giữa trời, Lục Chính Đàn cứ thế dẫn theo bọn Lục Thiên Đế ngồi đợi trong đại điện Trưởng Lão Đường. Mười ba tên Địa Tiên và Dạ Tra do thám trong thành một phen, xác định Nhị điện chủ không có mặt ở đây, sau đó Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, Lục Ly lần đầu hiện thân. Hắn đứng ở sau lưng Lục Nhân Hoàng, sóng vai với Lục Linh Lục Phi Tuyết Ngũ thái công. Chúng nhân cứ thế ùn ùn bay xuống, lao thẳng đến Thần Khải Sơn, Năm trong mười ba tên Địa Tiên đi theo Lục Ly, tám người còn lại phân tán ra, khống chế toàn bộ Thần Khải Thành. Hai tên Địa Tiên phong tỏa toàn bộ truyền tống trận, Dạ Tra do thám bốn phía, duy trì trạng thái cảnh giác. Đến sau hậu sơn Thần Khải Sơn, trong núi rốt cục bay ra mười mấy người, đi đầu chính là Bát trưởng lão và đám người Lục Hồng Ngư Lục Lân. Ai nấy nét mặt thổn thức nhìn Lục Nhân Hoàng Lục Ly, trong mắt chất đầy vẻ phức tạp, sâu trong mắt Lục Lân và Lục Hồng Ngư ẩn ẩn có chút vui mừng, đối với bọn họ, Lục Nhân Hoàng Lục Ly trở về chỉ có lợi mà không có hại. - Tham kiến thiếu tộc trưởng! Bát trưởng lão dẫn theo chúng nhân khom lưng hành lễ, Lục Nhân Hoàng lại không đáp lời, Bát trưởng lão suy nghĩ một lát, tiếp tục duy trì tư thế khom lưng hành lễ nói: - Thiếu tộc trưởng, cùng là một tộc, huyết mạch tương liên, những năm nay không ít cường giả Lục gia vẫn lạc, gia tộc đại thương nguyên khí, mong rằng, mong rằng... Bát trưởng lão không nói ra tiếp theo, trên mặt chính hắn cũng không giấu được hổ thẹn áy náy. Rốt cuộc năm đó bọn Lục Chính Đàn Lục Phong Hỏa đối xử với Lục Ly như vậy, Lục Toan còn nhiều lần mưu đồ sát hại Lục Ly, cừu hận thực sự đã quá sâu. Trên đường Lục Nhân Hoàng đã từ miệng Lục Ly Ngũ thái công biết được phần nào sự thể, hắn nhìn Bát trưởng lão, mặt không biểu tình nói: - Bát thúc, việc này ta tự có định kế, ngươi tránh sang một bên đi. Trước kia Bát trưởng lão cũng tính là đối xử không sai với Lục Ly, làm người tương đối công bằng nghiêm chính, muốn thanh toán cũng không đến mức thanh toán với Bát trưởng lão, một tiếng bát thúc này của Lục Nhân Hoàng đã biểu lộ thái độ của hắn. Bát trưởng lão thở dài đành chịu, dẫn theo chúng nhân tránh sang một bên, Lục Nhân Hoàng và đám người Lục Ly bay vụt xuống, đứng ở bãi đất trống bên ngoài Trưởng Lão Đường. Trong Trưởng Lão Đường chính đang tề tụ nguyên một đám cường giả, Lục Chính Đàn ngồi tại chính vị, Lục Thiên Đế ngồi ở vị trí đầu bên trái, Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên và mười mấy tên trưởng lão chấp sự ngồi xếp thành hình chữ nhất, mười mấy con em trẻ tuổi đám Lục Toan Lục Nghê thì đứng ở sau lưng chúng nhân. Bầu không khí trong Trưởng Lão Đường im ắng đến đáng sợ, nét mặt ai nấy đều rất âm trầm, nhìn chăm chăm đám người Lục Nhân Hoàng Lục Ly ở ngoài điện. Lục Nhân Hoàng thoáng ngừng một lát, sau đó rảo bước dẫn người đi vào, mắt hổ đảo qua chúng nhân bên trong một lượt, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Chính Đàn, lạnh lùng mở miệng nói: - Đại bá, vị trí này không phải dành cho ngươi, đứng lên đi! Chỗ Lục Chính Đàn đang ngồi là vị trí của Tộc Vương Lục gia, Lục Nhân Hoàng vừa tiến đến liền nói ra điểm này, ý bảo Lục Chính Đàn không tư cách ngồi ở đó, không xứng là Tộc Vương của Lục gia. Trong đại điện có một tên Địa Tiên, tám chín tên Nhân Hoàng, đều là trưởng lão Nội đường và Ngoại đường, còn có một số chấp sự Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, đều là thành phần tử trung với Lục Chính Đàn. Bọn hắn biết Lục Nhân Hoàng sẽ không bỏ qua, thế là dứt khoát tụ lại chỗ này, chuẩn bị chết gánh đến cùng. Đương nhiên...
Chương 1127 Một mình ngươi không gánh được đâu
Không ai có ý niệm động thủ, khoan nói Lục Ly dẫn theo mười ba tên Địa Tiên, chỉ riêng một mình Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang toàn bộ Lục gia, Thần Khải cấp chín tối cao, không ai là đối thủ của hắn. Lục Chính Đàn không đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Nhân Hoàng nói: - Nhân Hoàng, năm đó ngươi tức giận trốn đi, phụ thân ngươi viễn phó Thánh Tiên đại địa, thân mang kịch độc, gia tộc quần long vô chủ, hỗn loạn vô cùng. Nếu ta không đứng ra, Lục gia sớm đã chia năm xẻ bảy. Ngươi nói ta không xứng ngồi ở vị trí này, thế chẳng lẽ ngươi xứng? Lúc gia tộc nguy nan nhất, ngươi lại đang ở đâu? - Ha ha! Lục Nhân Hoàng không ngừng cười lạnh, lắc đầu thở dài nói: - Năm đó ta tức giận trốn đi, quả thật là ta không đúng. Nhưng ta ở Bắc Mạc nhiều năm như vậy, các ngươi chẳng lẽ không biết? Người truy sát ta là ai? Người hại chết thê tử ta là ai? Còn nữa, vì sao phụ thân không đi Bắc Mạc tìm ta, mà phải viễn phó Thánh Tiên đại địa, các ngươi dám nói không phải là các ngươi giả truyền quân tình? Lúc gia tộc nguy nan nhất, thế nguy nan đó là do ai tạo thành? Lục Chính Đàn, có một số chuyện đúng là không phải ngươi làm, nhưng ngươi dám sờ lên lương tâm nói mình không biết? - Còn nữa... Lục Nhân Hoàng thoáng ngừng lại, quét mắt nhìn về phía Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên và đám người Lục Toan Lục Nghê, cười nhạo nói: - Con trai ta từ vạn dặm xa xôi chạy về gia tộc, các ngươi lại đối xử với hắn thế nào? Muội muội ta bị bắt nạt nhiều năm như vậy, các ngươi có từng quản tới? Phụ thân ta trúng độc, các ngươi có từng nghĩ tới giúp hắn giải độc? Chẳng lẽ vị trí Tộc Vương này thật sự mê người như vậy ư? Con trai ta đâu có tranh đoạt quyền thế địa vị Lục gia, chẳng phải bây giờ hắn vẫn danh chấn Thần Châu đại địa đấy thôi? Tiếng nói của Lục Nhân Hoàng rất lớn, đinh tai nhức óc, khí thế cường đại trên thân ép cho đám con em trẻ tuổi như Lục Toan Lục Nghê không thở nổi, lời của hắn cũng khiến không ít người phải cúi gằm mặt xuống. Sắc mặt Lục Chính Đàn lúc xanh lúc trắng, muốn phản bác mấy câu, cuối cùng lại không nói được gì. Lục Thiên Đế trầm mặt không lên tiếng, Lục Phong Hỏa trầm ngâm một lúc, sau cùng mới đứng dậy nói: - Nhân Hoàng, có một số chuyện có lẽ là chúng ta làm không đúng. Nhưng sau khi Ngũ thái công khuyên can, chúng ta đều tỉnh ngộ dừng cương trước bờ vực, lập tức rút lui ra khỏi Luân Hồi Thành. Sở dĩ chúng ta làm thế cũng là bị Lục Ly chất nhi ép không còn cách nào khác. Ở Thí Ma chiến trường, Lục Ly cầm tù hành hạ bọn Lục Toan Lục Nghê một tháng, mặt mũi Lục gia mất sạch, ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào mới phải? - Ha ha ha! Lục Phong Hỏa còn chưa dứt lời, Lục Ly đã nhịn không được bật cười ha hả, trực tiếp ngắt lời Lục Phong Hỏa, bước đi ra nói: - Lục Phong Hỏa, vì sao ta phải cầm tù Lục Toan Lục Nghê, ngươi để bọn hắn đích thân đứng ra đây giải thích. Nếu là lỗi của ta, chúng ta quay đầu liền đi, nếu là Lục Toan Lục Nghê sai, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác! Sát khí cuộn trào ra trên thân Lục Ly ra, không nói đến việc này còn đỡ, nếu Lục Phong Hỏa đã dám cầm việc này nói chuyện, còn ý đồ đổi trắng thay đen, thật tưởng hắn là tượng bùn không có tính tình chắc? - Có gì để nói đâu? Lục Toan u ám tiếp lời: - Được làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết gì thì tùy. - Đúng là không có gì để nói nữa cả! Từ lúc tiến vào, đây là lần đầu tiên Lục Linh cất tiếng, nàng nhìn sang Lục Nhân Hoàng nói: - Phụ thân, giết sạch đi, ngươi cứ hạ lệnh, để chúng ta động thủ là được. Đối xử với kẻ địch, trước nay Lục Linh vẫn luôn lãnh huyết vô tình, bọn Lục Chính Đàn Lục Phong Hỏa Lục Toan Lục Nghê nhiều lần mưu hại Lục Ly, còn liên thủ xâm lược Bắc Mạc Vân Châu U Châu. Đối với nàng mà nói, đám người này chẳng có chút huyết mạch thân nhân gì hết, đã dám đối địch với nàng, vậy phải làm tốt chuẩn bị sẵn sàng đi chết. Lục Linh vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện lập tức tràn đầy sát khí, năm tên Địa Tiên Lục Ly mang vào đều lấy ra binh khí, tùy thời chuẩn bị ra tay chém giết người trong đại điện. Trong tay bọn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa cũng xuất hiện binh khí, rõ ràng chuẩn bị liều chết đánh một trận, tình hình đã thế rồi, giờ có nói nhiều cũng vô nghĩa. Bát trưởng lão đi theo vào, mắt thấy đại chiến sắp bùng nổ, sắc mặt hắn bỗng chốc khó coi dị thường. Vốn định nói gì đó, nhưng hắn thấp cổ bé họng, nói ra chưa chắc mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Ly sẽ nghe, đành phải đảo mắt nhìn sang Ngũ thái công cầu cứu, lúc này người duy nhất có thể ngăn cản đại chiến chỉ có thể là Ngũ thái công. Ngũ thái công khẽ thở dài, lại không nói gì mà đi ra ngoài. Nói rõ không muốn nhúng tay vào tranh đấu giữa hai mạch lần này, Lục Nhân Hoàng và Lục Ly quật khởi, bằng với Lục gia cũng sẽ quật khởi. Chỉ cần Lục gia có thể quật khởi, Lục Nhân Hoàng Lục Ly muốn thế nào thì cứ mặc bọn hắn. Lục Chính Đàn thấy Ngũ thái công đi ra ngoài, biết sự tình đã không cách nào vãn hồi, nếp nhăn trên mặt khe khẽ run rẩy, thở dài nói: - Nhân Hoàng, việc này đều do ta mà lên, để bọn hắn rời đi, một mình ta tạ tội được không? - Phụ thân! - Gia chủ! - Gia gia! Bọn Lục Thiên Đế đồng loạt trầm hống, ý tứ Lục Chính Đàn rất rõ ràng, hắn muốn một mình tự sát tạ tội, gánh hết mọi trách nhiệm. Bọn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa Lục Toan cũng sẽ rời khỏi Lục gia, ân oán giữa hai bên cứ vậy chấm dứt. Lục Linh lại cười lạnh nói: - Lục Chính Đàn, việc này một mình ngươi sợ là không gánh được! Vân Châu U Châu Bắc Mạc Hoang giới chết hơn trăm triệu người, người Lục gia phái đi chí ít cũng nhuốm máu trên ngàn vạn người? Một mình ngươi có gánh được hết không? Sắc mặt đám Lục Chính Đàn lập tức đại biến, Lục Linh đây là muốn chém tận giết tuyệt, lúc Lục Linh vừa lên tiếng Lục Nhân Hoàng thoáng khẽ nhíu mày, nhưng đợi Lục Linh nói xong, hắn lại trầm mặc không nói. Chết hơn trăm triệu người, đám người Lục Chính Đàn quả thực phải trả giá xứng đáng, mặc dù đây là đại bá đường huynh đường đệ của hắn.
Chương 1128 Đuổi tận giết tuyệt
Lục Ly không lên tiếng, chỉ im lặng chờ Lục Nhân Hoàng ra lệnh, Lục Nhân Hoàng lại không khỏi có chút băn khoăn. Lục Ly và Lục Ly không có mấy cảm tình đối với Lục gia, nhưng hắn dù sao cũng sinh ra lớn lên ở đây, không nỡ tự tay đâm đồng bào huynh đệ cha chú. Hơn nữa thanh danh như thế không dễ nghe, hắn không muốn Lục Ly Lục Linh mang theo tiếng xấu cả đời. Hưu! Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xé gió, tiếp sau có tiếng Địa Tiên được Lục Ly lưu lại bên ngoài quát vọng vào: - Dừng lại, nếu không giết không cần luận! Thần niệm đám người Lục Ly quét đi ra, Bát trưởng lão thấy được người đến, lập tức đại hỉ, Lục Chính Đàn và bọn Lục Phong Hỏa cũng lộ ra vẻ như trút được gánh nặng. Người tới Lục Ly thấy rất lạ mặt, tựa hồ chỉ mới gặp qua một lần, hình như là một trong những trưởng lão của Thí Ma Điện. Lục Nhân Hoàng hiển nhiên nhận ra người này, nhắc khẽ với Lục Ly: - Đó là Tam thái công của ngươi, để hắn vào đi. - Tam thái công? Lục Ly thoáng ngạc nhiên, thái công... vậy chính là thế hệ tiền bối của Lục Chính Đàn, bối phận ngang với Ngũ thái công. Lục Ly vung tay lên, một tên Địa Tiên sau lưng bay vút ra, Địa Tiên phía ngoài lập tức thả cho vào, một vị lão giả lông mày trắng bay vụt đến. Lão giả dừng ở bên ngoài Trưởng Lão Đường, Ngũ thái công tiến ra nghênh đón, nói: - Tam ca! Lục Nhân Hoàng dẫn đám Lục Ly đi ra, bọn Lục Chính Đàn cũng đi theo, Lục Nhân Hoàng và mấy người Lục Ly chắp tay nói: - Gặp qua Tam gia gia! - Tam thúc! Lục Chính Đàn khom lưng hành lễ, hai hàng lông mày thoáng giãn ra, Tam thái công trở về đúng lúc như thế, khẳng định là mang theo lệnh trưởng lão chấp pháp đến xử lý tranh chấp ở Lục gia. Lục gia còn sót lại mấy vị lão quái ở Thí Ma Điện, thực lực và uy vọng cao nhất tự nhiên chính là trưởng lão chấp pháp, tiếp sau chính là vị Tam thái công này. Tam thái công trở lại, tự nhiên không ai dám nói gì, Lục Nhân Hoàng hẳn cũng sẽ không dị nghị. Tam thái công đảo mắt quét nhìn chúng nhân một lượt, sau đó lạnh giọng nói: - Ta phụng lệnh trưởng lão chấp pháp tới điều giải sự vụ Lục gia, các ngươi còn nhận trưởng lão chấp pháp và lão phu không? Nếu không nhận, lão phu lập tức đi ngay, tuyệt không nhúng tay vào sự vụ Lục gia nữa. Tam thái công rất có tính cách, nói rõ mọi người liệu có muốn nghe hắn điều giải hay không? Không nghe lập tức đi ngay. Bọn Lục Chính Đàn cầu còn không được, không ngừng khom lưng biểu thị nghe theo lệnh của Tam thái công. Lục Nhân Hoàng lại không lên tiếng mà quét mắt nhìn về phía Lục Ly và Lục Linh, rốt cuộc chuyện của hắn không tính là gì, chủ yếu là con trai con gái bị ủy khuất, lần này trở về chính là vì lấy lại công đạo cho hai người. Lục Linh nặng nhất hiếu đạo, khẽ gật đầu với Lục Nhân Hoàng, ý là để Lục Nhân Hoàng toàn quyền làm chủ. Lục Ly nghĩ nghĩ liền cũng khẽ gật đầu, không để Lục Nhân Hoàng quá khó xử. Lúc này Lục Nhân Hoàng mới khom lưng nói: - Nhân Hoàng tự nhiên là nhận Tam gia gia, xin Tam gia gia chỉ thị. Tam thái công không chỉ đại biểu cá nhân hắn, mà còn đại biểu trưởng lão chấp pháp, đó là chỗ dựa lớn nhất của Lục gia, là ông nội ruột thịt của Lục Nhân Hoàng. Dù nộ khí trong lòng Lục Nhân Hoàng rất lớn, hắn cũng không dám cái gì đều không nghe, trực tiếp giết người được. Tam thái công khẽ gật đầu, lần nữa đảo mắt một vòng nói: - Chuyện ở Lục gia trưởng lão chấp pháp đã hiểu rõ đầu đuôi, bao quát cả chuyện của Chính Dương, chuyện Nhân Hoàng ở Bắc Mạc sự và ân oán giữa Lục Ly Lục Toan, cũng bao gồm cả chuyện xảy ra gần đây. Ánh mắt Tam thái công bỗng chốc trở nên âm hàn, lạnh giọng nói: - Huynh đệ tương tàn, đây là tội lớn, những chuyện này Chính Đàn ngươi phải gánh trách nhiệm chủ yếu, dẫn đến cục diện hôm nay cũng là cái sai của ngươi, ngươi có nhận tội không? Lục Chính Đàn cắn răng, cúi đầu xuống trầm giọng nói: - Chính Đàn biết sai! - Biết sai là tốt! Tam thái công gật đầu nói: - Ý trưởng lão chấp pháp là để ngươi và Lục Thiên Đế đi Thí Ma chiến trường, tái tạo linh hồn, sau đó gia nhập Chiến Đường, giữ lại thân thể đi đối chiến dị tộc lập công chuộc tội, hai người các ngươi có bằng lòng không? - Ách... Lục Chính Đàn và Lục Thiên Đế khẽ biến sắc, đi Thí Ma Điện thì không sao, nhưng tái tạo linh hồn, bằng với chết đi một lần, mất sạch toàn bộ ký ức trước đây. Hơn nữa gia nhập Chiến Đường bằng với cửu tử nhất sinh, bốn tộc đang áp sát, Tộc Vương Ma tộc đột phá cảnh giới Ma Thần, một khi gặp phải tất chết không nghi ngờ. Lục Thiên Đế nhìn sang Lục Chính Đàn, kẻ sau cắn răng hỏi: - Tam thái công, hai người chúng ta đi Thí Ma chiến trường cũng được, nhưng mấy người Phong Hỏa Liên Thiên Lục Toan Lục Nghê thì sao? - Ngươi đừng để ý tới bọn hắn, ta chỉ hỏi các ngươi có nghe lệnh hay không?! Tam thái công quát lớn, trên thân tràn ra nộ ý. Tam thái công đã tái tạo linh hồn nhiều năm, đối với đám người Lục Chính Đàn không có quá nhiều cảm tình, lúc này thấy Lục Chính Đàn còn không biết tiến thoái, tự nhiên không giấu được phẫn nộ. - Được rồi! Lục Chính Đàn cười lên đắng chát, nói: - Chúng ta đi Thí Ma chiến trường! - Tốt! Tam thái công quét mắt nhìn sang đám người Lục Phong Hỏa Lục Toan, quát khẽ nói: - Ý trưởng lão chấp pháp là các ngươi đều có tội, dựa theo tộc quy Lục gia vốn nên xử tử. Nhưng lúc này bốn tộc áp sát, tốt nhất không nên giết chóc, bởi thế hắn đề nghị lưu vong các ngươi mười năm ở Thiên Ma Đảo, nếu còn có thể sống sót đi ra thì tới Thí Ma chiến trường lập công chuộc tội. Mặt khác từ hôm sau về sau, toàn bộ các ngươi sẽ bị khu trục ra khỏi Lục gia, sau này không còn là con em Lục gia nữa, các ngươi có phục không? Hoa! Toàn trường ồ lên, lưu vong Thiên Ma Đảo mười năm thì cũng thôi, sau này còn sống ra ra, lại lập tức bị đưa đến Thí Ma chiến trường. Quan trọng hơn là tất cả đều bị khu trục khỏi Lục gia, sau khi chết không có tư cách tiến vào Anh Hồn Đường, không thể nào tiếp nhận tử tôn hậu bối cúng bái! Điều này đối với ai mà nói cũng là xử phạt vô cùng tàn nhẫn, rất nhiều người cảm thấy như thế còn khổ sở hơn là trực tiếp chém giết bọn hắn ngay bây giờ.
Chương 1129 Đuổi tận giết tuyệt
Mấy người Lục Ly lại vẫn mặt không biểu tình, xử phạt như vậy tính là công bằng. Nếu không xử phạt như vậy, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trưởng lão chấp pháp làm vậy thật ra là đang giữ mạng cho đám người kia, đương nhiên sau này có thể sống sót được hay không, vậy thì phải xem thực lực và vận khí của bọn họ. Lục Linh nhếch môi cười lệnh, theo ý nàng, tất cả đám người kia đều nên chém tận giết tuyệt. Dù lưu vong Thiên Ma Đảo hay đi Thí Ma chiến trường, tuy rất nhiều người sẽ bước lên tử lộ, nhưng tuyệt đối vẫn có cá lọt lưới. - Lăn tăn cái gì? Tam thái công chợt quát, cả giận nói: - Nếu còn không phục, các ngươi có thể lập tức rời khỏi Thần Khải Thành, chuyện sau đó ta và trưởng lão chấp pháp tuyệt đối không quản. Chúng nhân lập tức ngậm miệng, Lục Ly thấy rất nhiều người vẫn có vẻ không phục, lập tức cười ha hả nói: - Thế này đi, nếu ai không phục thì cứ rời đi ngay bây giờ, ta cam đoan trong vòng mười ngày không truy sát, có thể đào tẩu được hay không tùy vào vận khí của các ngươi, thế nào? Bá bá bá! Chúng nhân biến sắc, mười ngày có thể trốn được rất xa, nhưng Thần Châu đại địa tuy lớn, bọn hắn lại trốn được đi đâu? Nếu Lục Ly thật muốn truy sát, bọn hắn có thể bỏ chạy đến chỗ nào? Trừ phi tìm kiếm một tiểu thế giới nào đó, đồng thời quan bế thông đạo, cả đời chết già ở bên trong. Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên nhếch môi định nói gì đó, Lục Toan lại cắn răng chắp tay nói: - Chúng ta phục tùng lệnh của trưởng lão chấp pháp, nguyện ý đi Thiên Ma Đảo. Phong luân thủy chuyển, trước kia Lục Ly từng bị phán lưu vong Thiên Ma Đảo, giờ đến lượt đám người Lục Phong Hỏa Lục Toan. Mặc dù trong lòng bọn hắn rất không cam tâm, nhưng lại chỉ có thể cường hành đè xuống, bằng không kết cục chờ đợi bọn hắn sẽ là bị chém giết vô tình. Tam thái công thấy chúng nhân không có dị nghị mới đảo mắt nhìn về phía Lục Nhân Hoàng dò hỏi: - Làm như thế, Nhân Hoàng, các ngươi có dị nghị gì không? Lục Nhân Hoàng khá là hài lòng, dù sao chính tay đâm giết đồng tộc hắn làm không được, thế là nhìn sang Lục Linh, Lục Linh dù có dị nghị lại cũng không dám ngỗ nghịch ý tứ Lục Nhân Hoàng. Chẳng qua, lúc Lục Nhân Hoàng quét mắt nhìn sang Lục Ly, Lục Ly lại mở miệng nói: - Ta có dị nghị! - Hả? Ánh mắt chúng nhân đổ dồn về Lục Ly, hiện tại thân phận địa vị Lục Ly đã khác, nếu hắn muốn chém tận giết tuyệt, sợ rằng Lục Nhân Hoàng hay trưởng lão chấp pháp đều ngăn không được. Lục Ly đảo mắt nhìn về phía Lục Toan nói: - Người này không thể đi Thiên Ma Đảo, ta đề nghị tái tạo linh hồn hắn, sau đó đưa đi Thí Ma chiến trường giết địch chuộc tội. Tâm địa người này quá mức ác động, nếu các ngươi không đồng ý, ta đành phải tự tay đánh chết hắn! Giờ trong tay Lục Ly có Thiên Tà Châu, còn có một đám Địa Tiên, căn bản không cần kiêng sợ bọn Lục Chính Đàn. Nếu sau này còn dám mưu hại, hoặc nảy sinh ý đồ xấu, hắn tiện tay liền có thể bóp chết. Nhưng riêng Lục Toan lại khác, Lục Toan tâm địa ác độc, lại mưu lược nghịch thiên, sánh ngang với Lục Linh. Lục Ly không muốn thả một con rắn độc như vậy tiềm phục ở bên ngoài, tùy thời nhìn chằm chằm mình. Tái tạo linh hồn, bằng với chết đi một lần, mọi ân oán trước kia đều sẽ quên mất. Hơn nữa gia nhập Chiến Đường đi đối chiến với bốn tôc, lấy chút chiến lực ấy của hắn, tám chín phần mười sẽ chết ở bên trong. Lục Toan là đứa con trai Lục Phong Hỏa đặt nhiều kỳ vọng nhất, nghe vậy sắc mặt hắn bỗng chuyển vẻ hung tợn, như sói đói nhìn chằm chằm Lục Ly nói: - Lục Ly, ngươi đừng phá đáng, nhất định cứ phải muốn đuổi tận giết tuyệt? - Ha ha ha! Lục Ly cười lên giễu cợt, nói: - Thật muốn chém tận giết tuyệt, ai trong các ngươi có thể ngăn cản được ta? Dù có là Nhị điện chủ đến đây, ta cũng giết các ngươi như giết heo giết chó. Nếu không phải nể mặt phụ thân, tất cả các ngươi đều phải chết! Một câu thôi, có đáp ứng hay không, không đáp ứng thì cứ khai chiến đi! Tam thái công im lặng, không trách cứ Lục Ly ngỗ nghịch hay nói năng lỗ mãng, bởi vì Lục Ly có tư cách đó. Nếu Lục Ly không đáp ứng, dù hắn có ra tay giúp bọn Lục Chính Đàn cũng chẳng nghĩa lý gì. Thần sắc Lục Chính Đàn thoáng ảm đạm, trên thân Lục Thiên Đế tràn ra sát khí ngút trời, nét mặt bọn Lục Phong Hỏa Lục Liên Thiên lại chất đầy vẻ u ám, giận đến độ cả người run lên. Nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận, hiện tại Lục Ly có được lực lượng như thế, dù trưởng lão chấp pháp và Nhị điện chủ có tới, Lục Ly muốn giết người, ai cũng không ngăn được! Tròng mắt Lục Toan thoáng lấp lóe, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng, nét mặt biệt khuất cắn răng nói: - Được rồi, ta đi Thí Ma Điện! Lục gia bởi vì chấp pháp trưởng lão phái tam thái công can thiệp, đã biến thành một mảnh huyết tinh. Dựa theo ý nghĩ ban đầu của Lục Ly và Lục Linh, ít nhất sẽ có một nhóm người bị chém giết, nhất định đám người Lục Chính Đàn, Lục Phong Hỏa, Lục Toan phải chết. Trải qua Thí Ma Điện cải tạo linh hồn, sau đó gia nhập Chiến Đường tiến vào Thí Ma chiến trường, trên căn bản không khác gì việc chết. Cho dù may mắn sống sót, cũng sẽ bởi vì ký ức không còn mà tương đương với một lần trùng sinh, biến thành người khác. Chấp pháp trưởng lão là tộc vương đời trước của Lục gia, là chỗ dựa lớn nhất của Lục gia, không ai dám ngỗ ngược mệnh lệnh của hắn. Quan trọng nhất là Lục Nhân Hoàng không muốn thủ túc tương tàn, gà nhà bôi mặt đá nhau, Lục Ly và Lục Linh rất tôn trọng Lục Nhân Hoàng, nên không dám làm loạn. Nếu nói từ nhỏ đến lớn Lục Linh và Lục Ly không có hận ý đối với Lục Nhân Hoàng thì đó là giả. Nhưng nghĩ đến Lục Nhân Hoàng vì cứu mẫu thân, đã một mình đợi ở dưới hàn băng thâm uyên mười mấy năm, hơn nữa còn xuất hiện ở thời khắc quan trọng nhất, oán hận những năm này của hai người liền tiêu tán hết. Lục Chính Đàn, Lục Thiên Đế và Lục Toan bị tam thái công mang đến Thí Ma Điện, ngũ thái công tự mình nhốt đám người Lục Phong Hỏa vào ngục, trở về sẽ đưa đến Thiên Ma Đảo lưu vong mười năm.
Chương 1130 Đứa con bất hiếu
Không chỉ có đám người Lục Phong Hỏa, phủ chủ Thiên Thần Phủ, mà đám ngoại đường trưởng lão, chấp sự gia tộc, chỉ cần đi theo Lục Chính Đàn, trà trộn vào quân sĩ xâm phạm Vân Châu, U Châu, Bắc Mạc đều bị bắt lại, sau khi thẩm phán sẽ lưu vong đến Thiên Ma Đảo. Lục gia lớn như thế, ít nhất cũng có mấy vạn người bị bắt. Mặc dù ngũ thái công có lòng khuyên can mấy câu, nhưng lần này Lục Nhân Hoàng không mềm lòng. Bởi vì dám xuất binh đánh Vân Châu, U Châu, Bắc Mạc thì đó cũng chính là quyết tâm làm địch với Lục Ly Lục Linh, muốn giết chết Lục Ly Lục Linh. Giữ những người này lại nhất định là tai họa, nói không chừng trở về sẽ lén lút đâm cho ngươi một đao... Rất nhiều người không nguyện ý lưu vong đến Thiên Ma Đảo, bởi vì nơi đó là tuyệt địa, đến đó và chết không có gì khác biệt. Cho nên trong thành xuất hiện một số phản kháng và chiến đấu quy mô nhỏ, còn có người chạy mất. Kết cục không cần nhiều lời, tất cả bị hồn nô dưới tay Lục Ly chém giết, trên bầu trời Thần Khải Thành tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Mấy người Lục Ly không tiếp tục lẫn vào những chuyện chuyện nhỏ nhặt này, kẻ ác đã bị bắt lại, một ít tép riu không đáng để bọn hắn phân tâm. Mấy người đi đến Huyết Trì Đại Điện của gia tộc, Lục Chính Dương vẫn bị băng phong, Lục Nhân Hoàng thu hồi giải dược, tự nhiên muốn cứu tỉnh Lục Chính Dương trước tiên. Băng thất mở ra, bên trong toàn là băng dày đặc, một lão giả bị băng phong lại. Lục Ly và Lục Linh dùng thần niệm liếc nhìn một cái, nội tâm hơi động, Lục Chính Dương còn sống. Giống hệt như Bạch Thu Tuyết năm đó, mặc dù dấu hiệu sinh mệnh rất yếu, nhưng ít ra còn sống. Đám người Lục Chính Đàn không có mất trí đến mức hại chết Lục Chính Dương, nếu không cho dù chấp pháp trưởng lão tự mình đi ra, Lục Ly cũng muốn làm thịt đám người Lục Chính Đàn. Ngũ thái công và mấy tên y sư của Lục gia đã ở bên trong, mọi người dò xét một phen đều yên tâm lại, Lục Nhân Hoàng lấy giải dược ra đưa cho ngũ thái công nói: - Ngũ gia gia, giao cho ngươi. Ngũ thái công là cường giả linh hồn, độc khó giải nhất của Lục Chính Dương chính là độc bên trong linh hồn, độc trong thân thể chỉ là thứ yếu, cho nên cần ngũ thái công tự mình ra tay. Ngũ thái công việc đáng làm thì phải làm, hắn vung tay lên hai gã y sư chậm rãi phóng thích huyền lực, chậm rãi hòa tan sông băng, bọn họ mất chừng nửa nén hương thì lấy được thân thể Lục Chính Đàn ra, đặt ở trên một cái giường lớn bên ngoài. Mấy tên y sư bận rộn lên, trước tiên phải khôi phục nguyên khí thân thể cho Lục Chính Dương. Thân thể của hắn bị băng phong nhiều năm, rất nhiều chức năng đã sớm mất đi, nếu như hiện tại đi giải độc, cho dù có thể giải được độc thì thân thể cũng sẽ không chịu nổi, rất nhanh sẽ chết đi. Lục gia có vô số linh dược, linh dược quý hiếm bên trong không gian giới của Lục Ly và Lục Linh đếm không hết, mấy tên y sư bận rộn nửa canh giờ, mới khôi phục được một ít nguyên khí cho thân thể Lục Chính Dương. Ngũ thái công bắt đầu giải độc cho Lục Chính Dương, sau khi dùng giải dược, ngũ thái công vận chuyển hồn lực giúp hắn hóa giải kịch độc bên trong linh hồn, chỉ cần giải được độc bên trong linh hồn xong, kịch độc trong cơ thể liền đơn giản. Mọi người ngừng thở, không dám phóng thích thần niệm dò xét, sợ ảnh hưởng ngũ thái công giải độc, chỉ có thể lẳng lặng đợi chờ ở một bên. Ngũ thái công đặt một cánh tay lên đầu Lục Chính Dương, hồn lực trong tay chậm rãi tiến vào bên trong Hồn Đàm của Lục Chính Dương, nhắm mắt lại, từng giọt mồ hôi trên trán lăn xuống... Linh hồn Lục Chính Dương rất suy yếu, nếu như làm không tốt linh hồn sẽ trực tiếp sụp đổ, cho nên ngũ thái công không thể làm sai một bước. Mọi người càng không dám làm ra một chút âm thanh, bên ngoài cửa có năm vị Địa Tiên trấn thủ, ai dám đến quấy rầy, trực tiếp chém giết. Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng hơn năm canh giờ, ngũ thái công mới mở mắt ra, khuôn mặt mệt mỏi. Thế nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, đám người Lục Nhân Hoàng, Lục Ly, Lục Phi Tuyết nói: - Tốt lắm, độc bên trong linh hồn đã giải được rồi, độc trong thân thể không cần lo lắng nữa. Mấy tên y sư vội vàng đi qua dò xét, rất nhanh một lão giả gật đầu nói: - Không có chuyện gì nữa rồi, sự tình còn lại để chúng ta đi làm. Thái thượng trưởng lão nhanh đi nghỉ ngơi đi, chúng ta bảo đảm giải độc cho tộc vương. Lục Nhân Hoàng, Lục Ly, Lục Linh, Lục Phi Tuyết đều như trút được gánh nặng, Lục Nhân Hoàng phái người dìu đỡ ngũ thái công đi xuống, nhưng hắn không có lập tức đi ra, mà tiếp tục ở đây trông coi, mấy người Lục Ly cũng không có rời đi. Y sư bận rộn giải độc trong thân thể cho Lục Chính Dương, bận rộn từ xế chiều đến nửa đêm, mấy vị y sư mới xoa mồ hôi trên đầu, chắp tay nói: - Thiếu tộc trưởng, may mắn không làm nhục mệnh. - Tốt! Lục Nhân Hoàng phóng thích thần niệm dò xét một phen, gật đầu nói: - Mấy vị cực khổ rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, chỗ này để chúng ta trông. Bát trưởng lão nhìn Lục Nhân Hoàng nói: - Nhân Hoàng, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ta ở đây nhìn là được. Lục Nhân Hoàng lắc đầu, hắn không mệt, hắn không yên lòng để người ngoài trông chừng, hắn muốn tự mình ở đây nhìn Lục Chính Dương tỉnh lại. Lúc còn trẻ, Lục Nhân Hoàng thiên tư tung hoành, xem nhẹ anh hùng thiên hạ, kiệt ngạo bất tuân, Lục Chính Dương cũng không quản được hắn. Bởi vì Lục Chính Dương chỉ định hôn sự cho Lục Nhân Hoàng, nên Lục Nhân Hoàng đã tức giận trốn đi. Lục Chính Dương tức giận không nguôi, hạ lệnh không cho phép ai trong gia tộc được đi tìm Lục Nhân Hoàng, để hắn tự sinh tự diệt ở bên ngoài. Nhưng cuối cùng hắn cũng là con của mình, sau khi Lục Chính Dương nghe nói Lục Nhân Hoàng đi Nam Hoang Đại Địa, đã một mình đi tìm, nhưng không nghĩ tới bị cường giả Vu Tộc vây công, người bị trúng kịch độc thiệt hại nặng mà quay về. Lục Nhân Hoàng hết sức áy náy vì việc này, bây giờ đến cái tuổi này, biết được tâm của người làm cha làm mẹ. Cho nên sau khi ra khỏi hàn băng thâm uyên, xác minh tình huống của Lục Chính Dương, một người giết tới Nam Vu Đại Địa, đoạt được giải dược...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 210-215

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom