-
Chương 3386-3390
Chương 3386 Đến mà không trả lễ thì không hay
Hắn đảo qua xung quanh một vòng, phát hiện dấu chân cứ thế đột ngột tan biến, cảnh này khiến hắn không khỏi kinh nghi. Bầu trời nơi đây cũng có Thần Văn, bởi thế không khả năng phi hành, như vậy vì sao đến chỗ này dấu chân lại đột nhiên biến mất? Lục Ly nghĩ không thông, sau nửa giờ đảo quanh phụ cận hắn mới chợt hiểu ra. Hô hô! Nơi xa đột nhiên nổi lên gió lớn, Lục Ly đảo mắt nhìn lại, thấy được nơi xa xuất hiện một vệt đen, tiếp đó vệt đen khoái tốc bay tới chỗ này, hóa ra là một vòi rồng khổng lồ. Tốc độ vòi rồng quá nhanh, Lục Ly vừa mới nhận ra, vòi rồng đã gào thét cuốn thốc đến, tiếp sau một cỗ lực lượng cường đại cầm cố hắn, khiến hắn không cách nào di động, Hắn bị cuốn vào trong vòi rồng. - Ách? Cảm ứng một phen, phát hiện trong vòi rồng có người, hơn nữa người còn không ít, khoảng chừng năm mươi, sáu mươi người. Toàn bộ đám người đều không thể động, chỉ biết không ngừng xoay tròn cuốn theo vòi rồng, rất nhanh ánh mắt Lục Ly bị một thân ảnh thướt tha hấp dẫn, Lục Linh cũng ở trong đó. - Quả nhiên có người! Nghịch Long Uyên cũng ở bên trong, mắt hổ tóe xạ hàn quang, gắt gao khóa chặt Lục Ly, quát khẽ: - Là ngươi? Sao ngươi tiến vào được đây? Lục Ly không đáp lời Nghịch Long Uyên, hắn nhắm mắt cảm ứng một phen, phát hiện thân thể mình hoàn toàn mất đi khống chế, thần lực cũng mất đi khống chế. Nghịch Long Vân cũng ở bên trong, hắn nhìn thấy Lục Ly, phản ứng đầu tiên là hơi ngớ, sau đó mới mở miệng hỏi: - Lục huynh, không ngờ ngươi cũng ở đây? Ngươi tiến vào từ đâu? Có một vài người Nghịch Long Tộc từng gặp qua Lục Ly, thấy vậy không khỏi kinh ngạc, trước đó Nghịch Long Uyên nói qua có người lẻn vào trong bảo địa, không ngờ lại là Lục Ly. - Đây là ai? Người Lâm gia cũng ở trong vòi rồng, Lâm Phong Vân mở miệng hỏi dò. Nghịch Long Uyên nghĩ nghĩ rồi đáp: - Người này từng tới qua Nghịch Long Tộc chúng ta, thân phận cụ thể thế nào... ta cũng không biết. Lục Ly phát hiện tất cả người ở đây đều không thể động, cũng không thể công kích, lập tức yên tâm, cười tủm tỉm nói: - Ta là ai không quan trọng, ta vào đây không phải để đoạt bảo vật. Thuần túy đi lạc mà thôi, chỉ cần tìm đến lối ra sẽ lập tức thoát ly, tuyệt đối không quấy nhiễu các ngươi đoạt bảo. - Hừ, nơi đây vào dễ ra khó, ngươi còn định vỗ mông đít bỏ đi? Lâm Phong Vân hừ một tiếng, lạnh giọng nói: - Ngươi tiến vào từ đâu? Mau nói rõ ràng, nếu không... Hừ hừ! - Nếu không thì sao? Lục Ly chớp chớp mắt, mở miệng hỏi lại: - Nếu không... ngươi giết ta được chắc? - Ha ha ha! Lâm Phong Vân bật cười ha hả, mắt lạnh nhìn Lục Ly nói: - Một tên Tam Kiếp đỉnh phong mà cũng dám phách lối? Muốn giết ngươi... quá đơn giản. - Thật ư? Lục Ly lại có vẻ không cho là đúng, nói: - Vậy ngươi thử xem! Đám người này đều ở trong vòi rồng, ai cũng không thể di động, cũng rất khó phát động tấn công. Lúc này thần lực hắn đều bị nhiễu loạn, hắn không tin những người còn lại có thể phóng thích công kích quá mức cường đại. - Lâm Thập Tam! Lâm Phượng Vân quát khẽ, cách chỗ Lục Ly không xa, một tên công tử tuổi trẻ mắt sáng lên hai đạo u quang màu lam, u quang vừa chớp hiện, thoáng chốc đã bắn vào trong người Lục Ly, rõ ràng là công kích linh hồn. - Lâm công tử, chậm đã... Nghịch Long Vân vốn định nói gì đó, nhưng u quang màu lam đã bắn ra, thoáng chốc liền chui vào trong người Lục Ly, thấy vậy Nghịch Long Vân đành phải nuốt lại lời đã đến bên mồm. Lục Ly cảm nhận được trong người có hai đạo năng lượng giống như điện xà dũng mãnh tuôn vào trong linh hồn, hắn lập tức điều động hồn lực phòng ngự, Long hồn cũng tức tốc phát sáng, bảo vệ linh hồn. - Cũng may! Hai đạo công kích linh hồn này tương đối mạnh, Long hồn tuy thôn phệ hơi chậm, song vẫn nhẹ nhàng chặn lại được. Một giây sau, Lục Ly mở mắt, gằn giọng nói: - Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi cũng thử công kích linh hồn của ta xem! Ông! Trong tay Lục Ly hiện ra một thanh nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm rung lên, phóng thích Thần Âm pháp tắc. Thần lực tuy bị nhiễu loạn, nhưng không ảnh hưởng Thần Âm pháp tắc phóng thích. Tên Lâm Thập Tam kia ở cách Lục Ly không xa, Thần Âm hồn ba khuếch tán đi qua, nhá mắt Lâm Thập Tam liền trúng chiêu. Chẳng qua tuy Yêu Hồn của Lâm Thập Tam cấp bậc không cao, nhưng linh hồn lại rất cường đại, bất ngờ trụ vững được. Song rất nhanh hắn liền hét thảm lên, như là một con quạ đen bị thương, phát ra tiếng kêu thê lương. - Cái này... Lâm Phong Vân Nghịch Long Uyên ngơ ngác nhìn nhau, công kích linh hồn của Lâm Thập Tam không tính quá mạnh, nhưng cũng rất không sai, không ngờ lại thúc thủ dưới tay một tên Tam Kiếp đỉnh phong... Nơi này chỉ có Nghịch Long Vân là rõ ràng chiến lực Lục Ly, phải biết Lục Ly từng dựa vào công kích linh hồn đánh chết mấy tên cường giả Ngũ Kiếp, hắn thấy bộ dạng đó của Lâm Thập Tam bèn truyền âm nói: - Lục huynh, tha người được thì nên tha người, đừng làm lớn chuyện. Lục Ly nghĩ nghĩ, liền khống chế thu hồi lại những hồn châm kia, không tiếp tục tấn công Lâm Thập Tam nữa. Lâm Thập Tam được rảnh tay, không làm ra hành động quá khích nào khác mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. - Nhìn không ra ngươi còn là một tên cường giả linh hồn? Lâm Phong Vân một bên xoay tròn trong vòi rồng, một bên nhìn sang Lục Ly cười lạnh nói: - Chẳng qua các hạ cảm thấy bằng vào công kích linh hồn liệu có trấn áp được tất cả chúng ta không? Các hạ tưởng trừ công kích linh hồn ra, chúng ta sẽ không có thủ đoạn nào khác? Lục Ly ngừng tấn công Lâm Thập Tam, sắc mặt Lâm Phong Vân dễ nhìn hơn chút. Hắn cũng sợ ném chuột vỡ bình, vạn nhất giết không chết Lục Ly, ngược lại bị Lục Ly đánh giết hơn phân nửa cường giả Lâm gia tại trường, vậy thì được không bù mất. Linh hồn Lâm Thập Tam rất mạnh, nếu ngay cả hắn đều chịu không được công kích linh hồn từ Lục Ly, như vậy mấy chục người Lâm gia bọn hắn khả năng cao cũng chỉ có mấy người là ngăn cản được. Một khi Lục Ly đại khai sát giới, đại đa số người ở đây đều phải chết. - Ha ha!
Chương 3387 Thân nhân thân nhất
- Ta không tưởng vậy, con người ta trước nay luôn theo nguyên tắc, người không phạm ta ta không phạm người. Vừa nãy ta cũng đã nói, ta không cẩn thận đi lạc vào đây, sau khi tìm được lối ra sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại trong này. - Được rồi, Lâm Phong Vân! Bên kia Nghịch Long Uyên mở miệng nói: - Trước đừng quản hắn, nghĩ cách thoát ra khỏi vòi rồng này cái đã. Nếu cứ một mực bị nhốt ở đây, có nói gì cũng là vô nghĩa. Lâm Phong Vân vừa nghe liền hiểu, giờ khoan hẵng tìm Lục Ly so đo, tránh miễn xảy ra biến số. Chỉ cần thoát thân ra khỏi vòi rồng, khi đó muốn tiêu diệt Lục Ly chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay? Đám đông không để ý Lục Ly nữa mà đều tập trung nhắm mắt cảm giác tình hình trong vòi rồng, tìm cách thoát khốn. Trong vòi rồng này có một loại lực lượng thần kỳ cầm cố nhục thể bọn hắn, khiến bọn hắn di động khó khăn, then chốt hơn cả là thần lực tất cả mọi người đều bị nhiễu loạn. Thần lực chính là cội nguồn lực lượng của bọn hắn, thần lực bị can nhiễu, chiến lực bọn hắn cũng theo đó giảm mạnh. Bọn hắn bị nhốt trong này đã lâu, cũng từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng chẳng ai động đậy được, càng đừng nói tới thoát thân. Đành cứ phải một mực xoay tròn trong vòi rồng, không biết cuối cùng sẽ đi tới đâu? Lục Ly thấy không ai chú ý mình nữa, lập tức vui mừng, cưỡng bách bản thân không nhìn Lục Linh, mà nhắm mắt lại, thúc giục đại đạo chi ngấn, hình bóng Lục Linh lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Một giây sau, có tiếng nói thanh lãnh vang lên trong đầu Lục Ly: - Ngươi không biết nhìn trộm người khác là hành vi rất không lễ phép sao? - Ách? Nội tâm Lục Ly khẽ run lên, không ngờ Lục Linh lại chủ động truyền âm với hắn, trong lòng hắn không khỏi kích động đến run rẩy. Chẳng qua rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, ngữ khí Lục Linh lạnh băng, rõ ràng không biết hắn, nếu hắn mạo muội truyền âm bắt chuyện, đoán chừng sẽ khiến Lục Linh càng thêm phản cảm. Hắn trầm ngâm hồi lâu mới mới truyền âm đáp: - Ngươi còn nhớ cái tên Lục Linh không? Ngươi còn nhớ Đấu Thiên Giới, nhớ bộ lạc Địch Long không? Ngươi còn nhớ đệ đệ từ nhỏ nương tựa lẫn nhau lớn lên cùng ngươi không? Nơi này thần niệm không thể dùng, truyền âm tương đối khó khăn, cũng may khoảng cách giữa Lục Ly và Lục Linh không quá xa, chỉ cần khống chế một tia hồn lực tiết ra liền có thể truyền âm được. Lục Ly liên tục hỏi mấy vấn đề, Lục Linh đeo khăn che mặt nên không thấy được thần sắc, chỉ là ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ mê mang. Sau đó nàng đột nhiên thống khổ, nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Tiếng rên rất nhỏ, bốn phía lại toàn là cuồng phong rít gào, chẳng qua xung quanh đều là cường giả, thính lực vô cùng khủng bố, Nghịch Long Uyên một mực chú ý Lục Linh, vội vàng ân cần hỏi dò: - Linh Muội, ngươi sao thế? Chỗ nào không thoải mái à? - Linh tỷ, sao thế? Ngươi sao thế? - Linh tiểu thư! Người xung quanh ân cần hỏi dò, đáng tiếc chúng nhân không thể động, bằng không sớm đã vây tới. Trong mắt Lục Ly cũng hiện đầy vẻ quan tâm, chẳng qua hắn không dám nhiều lời, trong lòng lại cực kỳ hối hận, đáng ra mình không nên lỗ mãng như vậy. Rất rõ ràng, Lục Linh bị một chí cường giả phong ấn ký ức, người kia rất có thể là cường giả cấp bậc cỡ Nghịch Long Tường. Lục Ly kích lên ba động sâu trong linh hồn Lục Linh, xúc động tới phần ký ức bị phong ấn kia, thế nên mới khiến Lục Linh thống khổ đến vậy. Đoán chừng một khi bị khơi gợi chuyện cũ, một khi hồi tưởng lại sự tình trước đây, phần ký ức phong ấn sẽ xung kích linh hồn nàng, khiến nàng không cách nào nghĩ tiếp, vậy liền vĩnh viễn không cách nào mở ra ký ức bị phong ấn. - Ta không sao, các ngươi đừng quản ta! Mãi một nén hương sau, Lục Linh mới mở mắt thì thào, sau đó nàng lần nữa nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Nghịch Long Uyên vẫn tiếp tục khẩn trương theo dõi Lục Linh, mấy người khác cũng nhìn Lục Linh. Lục Linh không để ý bọn họ, mà truyền âm cho Lục Ly hỏi: - Ngươi đến cùng là ai? Lục Ly trầm ngâm, hắn không dám tiếp tục câu lên ký ức Lục Linh, sợ linh hồn nàng xảy ra chuyện, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Ta là bằng hữu của ngươi, là một bằng hữu rất tốt trước đây. Giờ ngươi không nhớ được ta, nhưng không sao, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ là muốn hỏi, mấy năm này ngươi sống ở Nghịch Long Cốc có tốt không? - Bằng hữu rất tốt? Hai hàng lông mi Lục Linh thoáng run rẩy, thì thào bằng tiếng chỉ chính mình mới có thể nghe được. Nàng trầm mặc suốt gần nửa nén hương mới truyền âm nói: - Ta biết ngươi không có ác ý, hơn nữa ngươi khiến ta có cảm giác rất thân cận, chúng ta hẳn không phải là bằng hữu? Là thân nhân hay là người yêu? Ngươi nói cho ta biết được không? - Thân nhân hay là người yêu? Lục Ly hơi ngớ, sau đó không khỏi mừng thầm, ít nhất Lục Linh vẫn có cảm giác thân cận với hắn, chỉ chừng đó thôi cũng đủ hắn hớn hở như điên, lần này hắn không chút ngập ngừng, vội đáp lời: - Chúng ta là thân nhân, thân nhân thân nhất. Ừm, ngươi tuyệt đối đừng cố nhớ làm gì, không lại xúc động ký ức phong ấn, sẽ có hại với linh hồn ngươi. - Thân nhân thân nhất? Lục Ly thì thào mấy tiếng, sau đó cả người đột nhiên run lên, trên trán gồ lên gân xanh, thân thể không ngừng rung động, miệng môi mấp máy, phát ra tiếng rên thống khổ. - Linh Muội! Nghịch Long Uyên một mực chú ý Lục Linh, thấy cảnh này vội lập tức rống to, liều mạng vặn vẹo thân mình, như thế muốn giãy thoát khỏi lực lượng trói buộc cường đại, áp sát lại gần Lục Linh. Những người khác cũng quan tâm nhìn Lục Linh, trong mắt Lục Ly hiện đầy lo lắng, nhưng lúc này hắn không dám nói thêm điều gì. Nhìn một lúc liền cường hành áp chế bản thân nhắm mắt lại, thông qua đại đạo chi ngấn đi cảm ứng. Đám người Lâm Phong Vân tò mò nhìn Lục Linh, nữ tử này vô cùng thần bí, Lâm gia không có quá nhiều tư liệu về nàng, nếu không phải lần này Lục Linh đi ra, hắn đều không biết có người như vậy tồn tại. Giờ thấy bọn Nghịch Long Uyên quan tâm nàng như vậy, đám Lâm Phong Vân không khỏi ngấm ngầm lưu tâm.
Chương 3388 Xé miệng bọn hắn
Người này hẳn có địa vị rất cao ở Nghịch Long Tộc, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ Nghịch Long Uyên còn rất thích nàng. - Hôn mê? Lục Ly cảm ứng một lát, phát hiện Lục Linh đã ngất đi từ lúc nào. Trong lòng không khỏi đắng chát, xem ra thủ đoạn phong ấn ký ức này vô cùng cường đại. Lục Linh muốn dựa vào chính mình đi xông mở ký ức phong ấn gần như là điều không thể, chỉ có thể nhờ cường giả Nghịch Long Tộc giúp nàng giải khai, hoặc là Lục Ly tìm cường giả giải khai giúp nàng. - Ừm... Lục Ly ngấm ngầm hạ quyết tâm, nếu có cơ hội, hắn sẽ mang theo Lục Linh đào tẩu, sau đó để Thiên Gia Tử giúp nàng giải khai ký ức phong ấn. Lấy tạo nghệ ở phương diện linh hồn của Thiên Gia Tử, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mở ra ký ức phong ấn, khi đó hết thảy liền hoàn mỹ. Sau hơn ba canh giờ hôn mê, Lục Linh dần tỉnh lại, Lục Ly không còn dám nói chuyện với nàng mà một mực nhắm mắt cảm ứng tình hình chung quanh, ký ức phong ấn trong đầu Lục Linh quá kiên cố, nếu hắn tiếp tục câu lên ký ức, sẽ chỉ khiến nàng vô duyên vô cớ chịu tội. Sau khi tỉnh lại, Lục Linh không lập tức mở mắt ngay mà cứ thế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng nàng có chút bối rối, thậm chí có chút sợ hãi, không dám đi nghĩ nhiều, có lẽ là sợ hồi ức một số chuyện, có lẽ là e ngại cảm giác tê liệt thống khổ từ trong linh hồn. Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện khí tức Lục Linh dần ổn định, hắn liền cũng không đi quản nhiều, mà chuyển sang tập trung cảm ứng vòi rồng, xem xem làm sao để thoát thân. Nếu có thể thoát thân, thậm chí mang theo người thoát thân, vậy liền hoàn mỹ. Hắn sẽ mang đi Lục Linh, sau đó tìm kiếm lối ra, đi tìm Thiên Gia Tử. Áp lực mà hai người Nghịch Long Uyên và Lâm Phong Vân mang đến cho hắn là rất lớn, nếu hai người này tìm ra cách thoát khốn trước, đến lúc đó mấy chục người cùng lúc động thủ, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng tất phải chết. Mà dù phía Nghịch Long Uyên không động thủ, người Lâm gia cũng đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán một phen. Muốn thoát khỏi vòi rồng, vậy phải phá giải lực lượng thần bí bao phủ quanh người, chỉ cần phá giải lực lượng thần bí này, hắn liền có thể nhẹ nhàng thoát khốn, muốn mang ai đi cũng được. Lục Ly tập trung tinh thần, lợi dụng đại đạo chi ngấn đi cảm ứng hết thảy xung quanh, đi cảm giác lực lượng thần bí đang cầm cố mình. Lực lượng này rất kì lạ, vô hình vô sắc, cũng không biết đến từ đâu? - Không đúng! Càng nghĩ Lục Ly càng cảm thấy không đúng, bất kỳ lực lượng nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, lực lượng thần bí này không giống do Thần Văn cấm chế trong bí cảnh phát thả, Lục Ly trầm tư một lúc, sau đó dồn chú ý lên vòi rồng. Lực lượng thần bí này hẳn là do vòi rồng mang đến, cũng tức là vòi rồng này khác với vòi rồng bình thường. Lúc quay tròn, vòi rồng sinh ra một loại lực lượng cường đại, tác dụng lên tất cả người và vật bị cuốn vào bên trong. Đã vậy liền phải bắt tay từ vòi rồng! Lục Ly thông qua đại đạo chi ngấn đi cảm ứng quy luật vận hành của vòi rồng, hắn mặc kệ hết thảy, toàn tâm toàn lực yên ắng tập trung vào vòi rồng. Ngay cả Lục Linh đầu bên kia cũng không khỏi kinh ngạc, tại sao Lục Ly lại đột nhiên không tìm nàng nữa? Lục Ly cảm ứng liền suốt bốn ngày, cuối cùng phát hiện ra vấn đề, quả nhiên vòi rồng này khác với vòi rồng bình thường. Gió bên trong vòi rồng bình thường sẽ không ngừng quay theo một hướng nhất định, nhưng gió nơi này lại cuốn theo một lộ tuyến rất kỳ dị, đan xen lẫn nhau. Một ít trong đó còn quét ngược chiều. Vô số gió đan xen tạo thành từng tấm lưới vô hình, nói cách khác vô số cơn gió quét theo một quy luật nhất định, cấu kiến nên một thiên địa thần trận. Đã tìm được vấn đề, muốn phá giải sẽ không còn quá khó, sợ là sợ cái gì đều không phát hiện ra, cứ như một con ruồi nhặng bay loạn khắp nơi. Lục Ly ghi tạc lộ tuyến hướng gió vào lòng, sau đó truyền cho Huyết Linh Nhi. Nếu là thiên địa thần trận, vậy giao cho Huyết Linh Nhi đi phá giải là thích hợp nhất, chỉ cần có trận văn đồ hoàn chỉnh, Huyết Linh Nhi liền có thể phân tích, tìm kiếm cách thức phá giải. Kỳ thật vòi rồng này rất không tầm thường, người Lâm gia và Nghịch Long Tộc đều đã nhìn ra, đoạn thời gian này tất cả mọi người cũng đều đang suy nghĩ, tính thử các cách phá giải. Nhưng bọn hắn không quá tinh thông Thần Văn, bình thường đều tập trung nghĩ cách đề thăng chiến lực, làm gì có thời giờ đi nghiên cứu Thần Văn? Lục Ly tiên tốn tám ngày, truyền thâu toàn bộ lộ tuyến đồ của Thần Văn trong vòi rồng cho Huyết Linh Nhi, chuyện sau đó hắn liền không quản. Ở phương diện Thần Văn, tạo nghệ của Huyết Linh Nhi rất cao, thiên địa Thần Văn ở Băng Ma Quật đều có thể phá giải, thứ này có tính là gì? Lục Ly lơ lửng giữa trời, cứ thế xoay tròn theo vòi rồng, hắn cảm ứng tình hình Lục Linh một phen, phát hiện nàng đang bế quan liền không đi quấy rầy, bản thân cũng bắt đầu bế quan tu luyện. Thiên địa linh khí trong vòi rồng nồng nặc đến đáng sợ, thậm chí còn nồng đậm gấp trăm lần ngàn lần ở Nghịch Long Cốc. Có lẽ bởi vì vòi rồng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài, nhờ đó tu luyện ở đây là điều vô cùng thoải mái. Huyết Linh Nhi đang phân tích phá giải, Lục Ly không vội, hắn tự tin Huyết Linh Nhi mà không phá nổi, những người còn lại tất cũng không phá nổi, bởi thế an toàn của hắn sẽ không gặp vấn đề. Chớp mắt lại qua sáu ngày, hôm nay, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên đánh thức Lục Ly, một người Lâm gia bất ngờ hét lớn: - Mau nhìn, bên kia! Chúng nhân đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy bên kia cũng có một vòi rồng, hơn nữa trong vòi rồng kia còn có không ít người, tuỳ tiện đếm qua đã thấy có bốn mươi, năm mươi người, xem ra người Thủy Vân Điện và Phiền gia, đại gia tộc còn lại cũng bị nhốt trong vòi rồng. - Ách? Nhìn thấy hai vòi rồng chủ động áp sát vào nhau, người bên này không khỏi kinh ngạc, hai vòi rồng hợp lại thành một, như thế chẳng phải người bốn đại thế lực đều bị hốt gọn một mẻ.
Chương 3389 Nhất khí phá vạn binh
Điều chúng nhân lo lắng nhất đã xảy ra, hai vòi rồng chủ động tới gần nhau, sau đó oanh một tiếng, hợp hai làm một. Chẳng qua không có vụ nổ nào phát sinh, chúng nhân cũng không bị ném ra ngoài, mà tiếp tục nằm trong bao phủ của lực lượng thần bí, không ngừng xoay tròn giữa trời. Hô hô! Hai vòi rồng hợ lại thành một vòi rồng khổng lồ, hơn trăm người bị cuốn vào bên trong, chi chi chít chít như từng phiến đá. Tiếng gió rít bên tai càng lớn, bầu không khí tại trường lại càng giương cung bạt kiếm, nhất là giữa người Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện. - Ha ha ha ha! Một người cất tiếng cười to phá tan không khí bình tĩnh, một tên công tử Thủy Vân Điện lớn tiếng hét lên: - Nghịch Long Kỳ, ngươi trừng cái gì? Không phục? Qua đây mà cắn ta. - Đúng rồi, đúng rồi. Người Nghịch Long Tộc, không phải các ngươi có Nghịch Long huyết ấn ư? Nhanh thức tỉnh rồi tới giết chúng ta, các ngươi trừng mắt nhìn chúng ta như vậy, chúng ta sợ lắm. - Chậc chậc, cô nương Nghịch Long Tộc xinh thật, ngươi nhìn, váy dài bồng bềnh, chân dài lộ hết cả, thật là mê người, ta chảy nước miếng mất. - Đáng tiếc, cô nương Nghịch Long Tộc không thể gả ra ngoài, cũng chưa ai hưởng qua tư vị tiểu thư Nghịch Long Tộc, chẳng biết có khác nữ tử bình thường không? Hay là có vị gì khác? - ... Ngôn từ sau đó càng lúc càng khó nghe, đoạn thời gian trước bạo phát đại chiến bên ngoài sơn cốc, người Thủy Vân Điện ân lỗ vốn. Lượng người tử thương vượt xa phía Nghịch Long Tộc, bọn hắn cũng bị bức phải triệt thoái. Trong lòng ai nấy đều ôm theo một bụng lửa giận, giờ cả đám cùng bị vây khốn, ai cũng không động đậy được, bọn hắn tự nhiên muốn phát tiết một phen. - Thủy Nguyệt Nhu! Nghịch Long Uyên thấy ánh mắt rất nhiều người đảo qua trên thân Lục Linh, tuy dưới váy Lục Linh có mặc quần, nhưng vẫn một đoạn bắp chân lộ ra. Vô số người nhìn chằm chằm mặt dưới của Lục Linh, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên phẫn nộ không thôi, hắn tự kiềm chế thân phận không đi mắng chửi với đám người này, mà quay sang đệ nhất công tử Thủy Vân Điện Thủy Nguyệt Nhu nói: - Người Thủy Vân Điện các ngươi hèn thế à? Quản đám chó dưới tay ngươi, đừng để ta khinh thường. - Hắc hắc! Thủy Nguyệt Nhu, cái tên giống nữ tử, tướng mạo thiên hướng âm nhu, giọng cũng mang màu trung tính, khiến người cảm thấy như một con rắn độc núp mình trong bóng tối, hắn cười cười nói: - Bọn hắn không phải chó dưới tay mà đều là huynh đệ của ta, miệng trên mặt bọn hắn, ta không quản được, hay là ngươi giúp ta đi quản, xé miệng bọn hắn? - Hừ! Nghịch Long Uyên còn chưa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên, trong mắt Lục Ly bùng lên sát khí, khóa chặt Thủy Nguyệt Nhu nói: - Ngươi không quản được đúng không? Vậy để ta đi xé miệng bọn hắn. Đối với Lục Ly mà nói, Lục Linh vừa như là tỷ tỷ hắn, vừa như là phụ mẫu hắn, có thể nói trong lòng hắn Lục Linh còn quan trọng hơn phụ mẫu, là người quan trọng nhất trong đời hắn. Long có nghịch lân, chạm vào tất chết, Lục Linh chính là nghịch lân của Lục Ly. Sau khi bốn nhóm cùng ở trong vòi rồng, rất nhiều người dán chặt ánh mắt dâm tà đảo quanh trên thân Lục Linh, điều này khiến Lục Ly bạo nộ không thôi. Bọn này còn dám mở miệng khinh nhờn nàng, thế khác gì trực tiếp tát lên mặt hắn đâu? Lục Ly đột nhiên cất tiếng khiến Thủy Nguyệt Nhu và đám người còn lại không khỏi kinh ngạc, lúc này người Thủy Vân Điện và Phiền gia mới phát hiện ở đây còn có người ngoài, người này còn rất lạ mặt, tuyệt đối không phải người Nghịch Long Tộc hay Lâm gia. - Ngươi là ai? Thủy Nguyệt Nhu nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh giọng nói: - Khẩu khí lớn lắm, ngươi muốn đối địch với Thủy Vân Điện chúng ta? - Ai không đóng khóa quần? Thả cái thứ này đi ra? Khẩu khí cuồng thật, muốn xé miệng chúng ta cơ đấy? - Ha ha, không biết dã chủng chui từ đâu ra, lại dám nói lớn không ngượng? Giỏi thì tới mà xé miệng bọn ta. - Lát nữa đợi bọn ta thoát khốn, nhất định phải khiến tiểu tử này không thật chết tử tế! Người Thủy Vân Điện bạo nộ, nhìn chằm chằm Lục Ly chửi bới nhục mạ, một tên Tam Kiếp đỉnh phong vô danh lại dám ngông cuồng như thế? Tuy bọn hắn không thể động, nhưng há có thể mặc người làm nhục? Ông! Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm, trước là khóa chặt một tên kêu gào mắng chửi to mồm nhất ở gần, nhuyễn kiếm khe khẽ rung động, vô số sóng kiếm vô hình khuếch tán, bao phủ người này. - A... Rất nhanh, người kia gào lên thống khổ, tay chân không thể động, hắn biết cực lực ưỡn ẹo thân mình, phát ra từng hồi tiếng kêu thê lương. - Ách! Người phía Thủy Vân Điện trợn tròn mắt, không ngờ Lục Ly lại đánh thật, tuy chỉ thoáng khẽ rung nhuyễn kiếm, nhưng lại khiến một người trong bọn lập tức trúng chiêu. Công kích linh hồn! Thần lực tất cả mọi người tại trường đều bị can nhiễu, không thể phóng thích chân ý công kích hay thần thông. Dù tế ra bảo vật, uy lực đoán chừng cũng bị giảm mạnh, rốt cuộc không thể dùng thần lực toàn lực thúc giục. Ông! Lục Ly lần nữa đánh tới, khóa chặt một người khác ở bên cạnh, không ngoài dự liệu, người kia run lên, miệng không ngừng hét thảm. Lục Ly một hơi phóng thích ức vạn hồn châm tấn công. Nếu hắn không dừng lại, đoán chừng linh hồn hai người này sẽ sụp đổ. - Giết hắn! Người Thủy Vân Điện rống giận, đồng loạt tế ra bảo vật, tuy không cách nào phóng thích ra được toàn bộ uy lực, nhưng theo như bọn hắn thấy, đối phương chỉ là một tên Tam Kiếp đỉnh phong, tuỳ tiện dùng ra bảo vật công kích liền sẽ thịt nát xương tan. Hưu! Một mảnh vỡ hình kiếm màu trắng bay tới, trùng trùng nện lên đầu Lục Ly, Lục Ly lập tức phóng thích Thiên Giáp Thuật, ngạnh kháng mảnh vỡ này. Đây cũng là mảnh vỡ từ một kiện Đế Binh, uy lực cường đại vô song. Oanh! Mảnh vỡ hình kiếm màu trắng trùng trùng nện lên đầu Lục Ly, lại cảm giác cứ như nện phải khối sắt, thân mình Lục Ly chỉ thoáng khẽ run, mảnh vỡ hình kiếm bị bắn ngược ra. - Cái này... Đám đông phát ra tiếng kinh nghi, ngay cả đám người Nghịch Long Uyên Lục Linh cũng nhìn Lục Ly bằng ánh mắt chất đầy kinh ngạc, Lục Ly lại mặc kệ bọn họ, tiếp tục tấn công người Thủy Vân Điện. - Tìm chết!
Chương 3390 Nhất khí phá vạn binh
Thủy Nguyệt Nhu bạo nộ, nhìn mấy người bị tấn công, nếu Lục Ly còn không ngừng tay, sớm muộn tinh thần mấy người này cũng sẽ sụp đổ. Trong tay hắn hiện ra một thanh đoản mâu màu đỏ máu, nửa đoạn sau đoản mâu này từng bị đánh gãy, nhưng nửa trước thì vẫn được bảo tồn hoàn hảo, hơn nữa rõ ràng còn từng được tế luyện, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra là đoản mâu đứt gãy. Thần uy từ mâu này vô cùng khủng bố, còn chưa thúc giục liền đã truyền ra từng đạo khí tức đè nén. Thủy Nguyệt Nhu vừa tùy ý thúc giục, đoản mâu màu máu lập tức sáng lên hào quang vạn trượng, thần uy hạo hãn, khí tức túc sát bao phủ toàn trường, khiến chúng nhân cảm thấy hít thở không thông. - Cẩn thận! Lục Linh nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, tuy nàng không biết thân phận cụ thể của Lục Ly, nhưng trời sinh nàng đã cảm thấy rất thân cận với hắn, như thể hắn là thân thuộc của mình. Hiện tại Lục Ly cũng đang ra mặt vì sao, nàng há có thể không lo lắng? - Ồ... Lục Ly vừa mới tấn công một người, lập tức đảo mắt quét sang đoản mâu, thoáng nhìn, trong lòng tức thì đại chấn. Đoản mâu này rõ ràng là mảnh vỡ Thánh Binh, còn là một kiện mảnh vỡ được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, hắn phỏng đoán nếu toàn lực thúc giục hẳn có thể phát huy ra được một thành uy lực mà Thánh Binh vốn có. Hưu! Đoản mâu màu máu bay vụt đến, lần này Lục Ly không ngạnh kháng, giới chỉ trong tay hắn sáng lên, một bức sơn thủy cổ họa hiện ra, chắn ở trước mặt. Cổ họa này hắn chưa luyện hóa, nhưng sử dụng không gặp chút trở ngại nào, thậm chí còn đã từng dựa vào cổ họa ngăn lại công kích từ Đan Cửu Đăng. Hưu! Thoáng chốc, đoản mâu màu máu bay vụt đến, đâm lên sơn thủy cổ họa, ánh mắt chúng nhân khóa chặt lên đoản mâu, Nghịch Long Vân và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng. - Cái này... - Cái gì... - Làm sao có thể... Chuyện khiến tất cả mọi người kinh hãi xảy ra, đoản mâu kia đâm lên sơn thủy cổ họa, chớp mắt liền đâm vào. Không phải đâm xuyên cổ họa, mà là đâm vào, biến mất ở bên trong cổ họa. - Không hay! Lúc này, nét mặt Thủy Nguyệt Nhu bất chợt trở nên chấn kinh và khó coi dị thường, bởi vì hắn phát hiện đột ngột mất đi liên hệ tinh thần với đoản mâu, nói cách khác hắn đã không cách nào khống chế đoản mâu nữa. Đoản mâu này vốn không phải của hắn, mà là gia gia cho hắn mượn dùng tạm, gia gia hắn là trưởng lão Thủy Vân Điện. Đoản mâu này cũng không phải mảnh vỡ Thánh Binh bình thường, mà là một kiện chí bảo được vô số các đời tiền bối Thủy Vân Điện luân phiên tế luyện, uy lực không hề yếu thua Đế Binh. Giờ đoản mâu lại mất đi liên hệ tinh thần với hắn, nói cách khác đoản mâu đã bị Lục Ly lấy đi! Hưu! Đầu bên kia, một thanh đào mộc kiếm bay tới, Lục Ly khống chế cổ họa lách sang bên trái, đào mộc kiếm cũng đâm trúng cổ họa, sau đó sa vào, biến mất vô tung vô ảnh. - ... Dù xung quanh là cuồng phong rít gào, một vài người còn không ngừng kêu thảm, nhưng đại đa số chúng nhân tại trường đều cảm thấy yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người như quên đi tình hình xung quanh, trong mắt chỉ còn mỗi Lục Ly và bức sơn thủy cổ họa kỳ dị kia. Vốn có người Thủy Vân Điện định phóng thích bảo vật, giờ lại lập tức không dám động. Có mấy người đã phóng thích bảo vật, giờ lại vội vàng điều khiển bay ngược trở về, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Ly đều như nhìn quái vật. Bí bảo miễn cưỡng sánh ngang Đế Binh, lại bị Lục Ly nhẹ nhàng thu lấy, đây là thủ đoạn kinh thiên cỡ nào? Nếu ngay cả Đế Binh và Thánh Binh mà Lục Ly đều có thể thu lại, vậy thì còn đánh cái khỉ khô gì nữa? - Chí bảo! Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân thì lại nhìn chằm chằm bức sơn thủy cổ họa kia của Lục Ly, ánh mắt nóng rực, tưởng như có thể hòa tan cả núi băng. Bảo vật này quá mạnh, có được nó bằng với có thể khắc chế vạn binh. Ai cũng không ngờ, một tên Tam Kiếp đỉnh phong cỏn con, một nhân vật trong mắt bọn hắn không khác gì con sâu cái kiến, lại nắm trong tay chí bảo lợi hại đến vậy? Có khi nào Lục Ly không phải Tam Kiếp đỉnh phong, mà là một lão ma ẩn tàng cảnh giới? Nhưng khí tức sinh mệnh Lục Ly lại rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều người ở đây... - Còn đánh nữa không? Lục Ly thu lại cổ họa, liếc nhìn đám người Thủy Vân Điện, gằn giọng nói: - Nếu còn thủ đoạn gì thì cứ dùng ra hết đi, có bảo vật lợi hại cứ việc tế ra. Nếu các ngươi không đánh, vậy thì đến lượt ta đánh. Lần này ta không chỉ muốn xé miệng các ngươi, mà còn xé luôn linh hồn các ngươi! Mỗi lần Lục Ly ra tay lại có một người trúng chiêu, tuy tạm thời linh hồn chưa lập tức sụp đổ ngay, nhưng một mực trong trạng thái bị tấn công. Người vừa trúng chiêu hai mắt tức thì trắng dã, gân xanh nổi lên, toàn thân co quắp, cứ tiếp tục thế này dù là ai cũng nhìn ra hắn tất sẽ xảy ra chuyện. Mười một người! Lục Ly tấn công mấy chục lần, mười một người trúng chiêu, phía Thủy Vân Điện chỉ còn lại bảy người bình yên vô sự. Bảy người này hoặc là có Yêu Hồn cường đại thủ hộ linh hồn, hoặc là khoảng cách thực sự quá xa, Lục Ly khó mà khóa chặt công kích được. Trên mặt đám người Thủy Nguyệt Nhu hiện đầy kinh hãi và phẫn nộ, nhưng bọn hắn đều không động đậy được, chỉ biết bó tay không làm được gì. Bọn hắn không am hiểu công kích linh hồn, giờ lại không dám dùng tới bảo vật, đành chỉ biết trơ mắt nhìn huynh đệ bọn tỷ muội chịu tội, cuối cùng chết đi. - Không thể tiếp tục thế này! Thủy Nguyệt Nhu hít một hơi thật sâu, miệng quát khẽ nói: - Vị bằng hữu này, chúng ta có thể dừng lại nói chuyện chút được không? Ngươi giết bọn họ, sau này liền thành tử địch với Thủy Vân Điện chúng ta. Điện chủ chúng ta đang ở ngay bên ngoài, ngươi thử nghĩ xem đi ra rồi sẽ như thế nào? Ta thì nghĩ giữa chúng ta đâu có thâm cừu đại hận? Cớ gì không mở lòng ra trao đổi? Trường mâu màu máu của Thủy Nguyệt Nhu bị Lục Ly thu lấy, điều này là đả kích rất lớn đối với Thủy Nguyệt Nhu, thậm chí hắn không biết ra ngoài phải ăn nói thế nào với gia gia.
Hắn đảo qua xung quanh một vòng, phát hiện dấu chân cứ thế đột ngột tan biến, cảnh này khiến hắn không khỏi kinh nghi. Bầu trời nơi đây cũng có Thần Văn, bởi thế không khả năng phi hành, như vậy vì sao đến chỗ này dấu chân lại đột nhiên biến mất? Lục Ly nghĩ không thông, sau nửa giờ đảo quanh phụ cận hắn mới chợt hiểu ra. Hô hô! Nơi xa đột nhiên nổi lên gió lớn, Lục Ly đảo mắt nhìn lại, thấy được nơi xa xuất hiện một vệt đen, tiếp đó vệt đen khoái tốc bay tới chỗ này, hóa ra là một vòi rồng khổng lồ. Tốc độ vòi rồng quá nhanh, Lục Ly vừa mới nhận ra, vòi rồng đã gào thét cuốn thốc đến, tiếp sau một cỗ lực lượng cường đại cầm cố hắn, khiến hắn không cách nào di động, Hắn bị cuốn vào trong vòi rồng. - Ách? Cảm ứng một phen, phát hiện trong vòi rồng có người, hơn nữa người còn không ít, khoảng chừng năm mươi, sáu mươi người. Toàn bộ đám người đều không thể động, chỉ biết không ngừng xoay tròn cuốn theo vòi rồng, rất nhanh ánh mắt Lục Ly bị một thân ảnh thướt tha hấp dẫn, Lục Linh cũng ở trong đó. - Quả nhiên có người! Nghịch Long Uyên cũng ở bên trong, mắt hổ tóe xạ hàn quang, gắt gao khóa chặt Lục Ly, quát khẽ: - Là ngươi? Sao ngươi tiến vào được đây? Lục Ly không đáp lời Nghịch Long Uyên, hắn nhắm mắt cảm ứng một phen, phát hiện thân thể mình hoàn toàn mất đi khống chế, thần lực cũng mất đi khống chế. Nghịch Long Vân cũng ở bên trong, hắn nhìn thấy Lục Ly, phản ứng đầu tiên là hơi ngớ, sau đó mới mở miệng hỏi: - Lục huynh, không ngờ ngươi cũng ở đây? Ngươi tiến vào từ đâu? Có một vài người Nghịch Long Tộc từng gặp qua Lục Ly, thấy vậy không khỏi kinh ngạc, trước đó Nghịch Long Uyên nói qua có người lẻn vào trong bảo địa, không ngờ lại là Lục Ly. - Đây là ai? Người Lâm gia cũng ở trong vòi rồng, Lâm Phong Vân mở miệng hỏi dò. Nghịch Long Uyên nghĩ nghĩ rồi đáp: - Người này từng tới qua Nghịch Long Tộc chúng ta, thân phận cụ thể thế nào... ta cũng không biết. Lục Ly phát hiện tất cả người ở đây đều không thể động, cũng không thể công kích, lập tức yên tâm, cười tủm tỉm nói: - Ta là ai không quan trọng, ta vào đây không phải để đoạt bảo vật. Thuần túy đi lạc mà thôi, chỉ cần tìm đến lối ra sẽ lập tức thoát ly, tuyệt đối không quấy nhiễu các ngươi đoạt bảo. - Hừ, nơi đây vào dễ ra khó, ngươi còn định vỗ mông đít bỏ đi? Lâm Phong Vân hừ một tiếng, lạnh giọng nói: - Ngươi tiến vào từ đâu? Mau nói rõ ràng, nếu không... Hừ hừ! - Nếu không thì sao? Lục Ly chớp chớp mắt, mở miệng hỏi lại: - Nếu không... ngươi giết ta được chắc? - Ha ha ha! Lâm Phong Vân bật cười ha hả, mắt lạnh nhìn Lục Ly nói: - Một tên Tam Kiếp đỉnh phong mà cũng dám phách lối? Muốn giết ngươi... quá đơn giản. - Thật ư? Lục Ly lại có vẻ không cho là đúng, nói: - Vậy ngươi thử xem! Đám người này đều ở trong vòi rồng, ai cũng không thể di động, cũng rất khó phát động tấn công. Lúc này thần lực hắn đều bị nhiễu loạn, hắn không tin những người còn lại có thể phóng thích công kích quá mức cường đại. - Lâm Thập Tam! Lâm Phượng Vân quát khẽ, cách chỗ Lục Ly không xa, một tên công tử tuổi trẻ mắt sáng lên hai đạo u quang màu lam, u quang vừa chớp hiện, thoáng chốc đã bắn vào trong người Lục Ly, rõ ràng là công kích linh hồn. - Lâm công tử, chậm đã... Nghịch Long Vân vốn định nói gì đó, nhưng u quang màu lam đã bắn ra, thoáng chốc liền chui vào trong người Lục Ly, thấy vậy Nghịch Long Vân đành phải nuốt lại lời đã đến bên mồm. Lục Ly cảm nhận được trong người có hai đạo năng lượng giống như điện xà dũng mãnh tuôn vào trong linh hồn, hắn lập tức điều động hồn lực phòng ngự, Long hồn cũng tức tốc phát sáng, bảo vệ linh hồn. - Cũng may! Hai đạo công kích linh hồn này tương đối mạnh, Long hồn tuy thôn phệ hơi chậm, song vẫn nhẹ nhàng chặn lại được. Một giây sau, Lục Ly mở mắt, gằn giọng nói: - Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi cũng thử công kích linh hồn của ta xem! Ông! Trong tay Lục Ly hiện ra một thanh nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm rung lên, phóng thích Thần Âm pháp tắc. Thần lực tuy bị nhiễu loạn, nhưng không ảnh hưởng Thần Âm pháp tắc phóng thích. Tên Lâm Thập Tam kia ở cách Lục Ly không xa, Thần Âm hồn ba khuếch tán đi qua, nhá mắt Lâm Thập Tam liền trúng chiêu. Chẳng qua tuy Yêu Hồn của Lâm Thập Tam cấp bậc không cao, nhưng linh hồn lại rất cường đại, bất ngờ trụ vững được. Song rất nhanh hắn liền hét thảm lên, như là một con quạ đen bị thương, phát ra tiếng kêu thê lương. - Cái này... Lâm Phong Vân Nghịch Long Uyên ngơ ngác nhìn nhau, công kích linh hồn của Lâm Thập Tam không tính quá mạnh, nhưng cũng rất không sai, không ngờ lại thúc thủ dưới tay một tên Tam Kiếp đỉnh phong... Nơi này chỉ có Nghịch Long Vân là rõ ràng chiến lực Lục Ly, phải biết Lục Ly từng dựa vào công kích linh hồn đánh chết mấy tên cường giả Ngũ Kiếp, hắn thấy bộ dạng đó của Lâm Thập Tam bèn truyền âm nói: - Lục huynh, tha người được thì nên tha người, đừng làm lớn chuyện. Lục Ly nghĩ nghĩ, liền khống chế thu hồi lại những hồn châm kia, không tiếp tục tấn công Lâm Thập Tam nữa. Lâm Thập Tam được rảnh tay, không làm ra hành động quá khích nào khác mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. - Nhìn không ra ngươi còn là một tên cường giả linh hồn? Lâm Phong Vân một bên xoay tròn trong vòi rồng, một bên nhìn sang Lục Ly cười lạnh nói: - Chẳng qua các hạ cảm thấy bằng vào công kích linh hồn liệu có trấn áp được tất cả chúng ta không? Các hạ tưởng trừ công kích linh hồn ra, chúng ta sẽ không có thủ đoạn nào khác? Lục Ly ngừng tấn công Lâm Thập Tam, sắc mặt Lâm Phong Vân dễ nhìn hơn chút. Hắn cũng sợ ném chuột vỡ bình, vạn nhất giết không chết Lục Ly, ngược lại bị Lục Ly đánh giết hơn phân nửa cường giả Lâm gia tại trường, vậy thì được không bù mất. Linh hồn Lâm Thập Tam rất mạnh, nếu ngay cả hắn đều chịu không được công kích linh hồn từ Lục Ly, như vậy mấy chục người Lâm gia bọn hắn khả năng cao cũng chỉ có mấy người là ngăn cản được. Một khi Lục Ly đại khai sát giới, đại đa số người ở đây đều phải chết. - Ha ha!
Chương 3387 Thân nhân thân nhất
- Ta không tưởng vậy, con người ta trước nay luôn theo nguyên tắc, người không phạm ta ta không phạm người. Vừa nãy ta cũng đã nói, ta không cẩn thận đi lạc vào đây, sau khi tìm được lối ra sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại trong này. - Được rồi, Lâm Phong Vân! Bên kia Nghịch Long Uyên mở miệng nói: - Trước đừng quản hắn, nghĩ cách thoát ra khỏi vòi rồng này cái đã. Nếu cứ một mực bị nhốt ở đây, có nói gì cũng là vô nghĩa. Lâm Phong Vân vừa nghe liền hiểu, giờ khoan hẵng tìm Lục Ly so đo, tránh miễn xảy ra biến số. Chỉ cần thoát thân ra khỏi vòi rồng, khi đó muốn tiêu diệt Lục Ly chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay? Đám đông không để ý Lục Ly nữa mà đều tập trung nhắm mắt cảm giác tình hình trong vòi rồng, tìm cách thoát khốn. Trong vòi rồng này có một loại lực lượng thần kỳ cầm cố nhục thể bọn hắn, khiến bọn hắn di động khó khăn, then chốt hơn cả là thần lực tất cả mọi người đều bị nhiễu loạn. Thần lực chính là cội nguồn lực lượng của bọn hắn, thần lực bị can nhiễu, chiến lực bọn hắn cũng theo đó giảm mạnh. Bọn hắn bị nhốt trong này đã lâu, cũng từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng chẳng ai động đậy được, càng đừng nói tới thoát thân. Đành cứ phải một mực xoay tròn trong vòi rồng, không biết cuối cùng sẽ đi tới đâu? Lục Ly thấy không ai chú ý mình nữa, lập tức vui mừng, cưỡng bách bản thân không nhìn Lục Linh, mà nhắm mắt lại, thúc giục đại đạo chi ngấn, hình bóng Lục Linh lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Một giây sau, có tiếng nói thanh lãnh vang lên trong đầu Lục Ly: - Ngươi không biết nhìn trộm người khác là hành vi rất không lễ phép sao? - Ách? Nội tâm Lục Ly khẽ run lên, không ngờ Lục Linh lại chủ động truyền âm với hắn, trong lòng hắn không khỏi kích động đến run rẩy. Chẳng qua rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, ngữ khí Lục Linh lạnh băng, rõ ràng không biết hắn, nếu hắn mạo muội truyền âm bắt chuyện, đoán chừng sẽ khiến Lục Linh càng thêm phản cảm. Hắn trầm ngâm hồi lâu mới mới truyền âm đáp: - Ngươi còn nhớ cái tên Lục Linh không? Ngươi còn nhớ Đấu Thiên Giới, nhớ bộ lạc Địch Long không? Ngươi còn nhớ đệ đệ từ nhỏ nương tựa lẫn nhau lớn lên cùng ngươi không? Nơi này thần niệm không thể dùng, truyền âm tương đối khó khăn, cũng may khoảng cách giữa Lục Ly và Lục Linh không quá xa, chỉ cần khống chế một tia hồn lực tiết ra liền có thể truyền âm được. Lục Ly liên tục hỏi mấy vấn đề, Lục Linh đeo khăn che mặt nên không thấy được thần sắc, chỉ là ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ mê mang. Sau đó nàng đột nhiên thống khổ, nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Tiếng rên rất nhỏ, bốn phía lại toàn là cuồng phong rít gào, chẳng qua xung quanh đều là cường giả, thính lực vô cùng khủng bố, Nghịch Long Uyên một mực chú ý Lục Linh, vội vàng ân cần hỏi dò: - Linh Muội, ngươi sao thế? Chỗ nào không thoải mái à? - Linh tỷ, sao thế? Ngươi sao thế? - Linh tiểu thư! Người xung quanh ân cần hỏi dò, đáng tiếc chúng nhân không thể động, bằng không sớm đã vây tới. Trong mắt Lục Ly cũng hiện đầy vẻ quan tâm, chẳng qua hắn không dám nhiều lời, trong lòng lại cực kỳ hối hận, đáng ra mình không nên lỗ mãng như vậy. Rất rõ ràng, Lục Linh bị một chí cường giả phong ấn ký ức, người kia rất có thể là cường giả cấp bậc cỡ Nghịch Long Tường. Lục Ly kích lên ba động sâu trong linh hồn Lục Linh, xúc động tới phần ký ức bị phong ấn kia, thế nên mới khiến Lục Linh thống khổ đến vậy. Đoán chừng một khi bị khơi gợi chuyện cũ, một khi hồi tưởng lại sự tình trước đây, phần ký ức phong ấn sẽ xung kích linh hồn nàng, khiến nàng không cách nào nghĩ tiếp, vậy liền vĩnh viễn không cách nào mở ra ký ức bị phong ấn. - Ta không sao, các ngươi đừng quản ta! Mãi một nén hương sau, Lục Linh mới mở mắt thì thào, sau đó nàng lần nữa nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Nghịch Long Uyên vẫn tiếp tục khẩn trương theo dõi Lục Linh, mấy người khác cũng nhìn Lục Linh. Lục Linh không để ý bọn họ, mà truyền âm cho Lục Ly hỏi: - Ngươi đến cùng là ai? Lục Ly trầm ngâm, hắn không dám tiếp tục câu lên ký ức Lục Linh, sợ linh hồn nàng xảy ra chuyện, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Ta là bằng hữu của ngươi, là một bằng hữu rất tốt trước đây. Giờ ngươi không nhớ được ta, nhưng không sao, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ là muốn hỏi, mấy năm này ngươi sống ở Nghịch Long Cốc có tốt không? - Bằng hữu rất tốt? Hai hàng lông mi Lục Linh thoáng run rẩy, thì thào bằng tiếng chỉ chính mình mới có thể nghe được. Nàng trầm mặc suốt gần nửa nén hương mới truyền âm nói: - Ta biết ngươi không có ác ý, hơn nữa ngươi khiến ta có cảm giác rất thân cận, chúng ta hẳn không phải là bằng hữu? Là thân nhân hay là người yêu? Ngươi nói cho ta biết được không? - Thân nhân hay là người yêu? Lục Ly hơi ngớ, sau đó không khỏi mừng thầm, ít nhất Lục Linh vẫn có cảm giác thân cận với hắn, chỉ chừng đó thôi cũng đủ hắn hớn hở như điên, lần này hắn không chút ngập ngừng, vội đáp lời: - Chúng ta là thân nhân, thân nhân thân nhất. Ừm, ngươi tuyệt đối đừng cố nhớ làm gì, không lại xúc động ký ức phong ấn, sẽ có hại với linh hồn ngươi. - Thân nhân thân nhất? Lục Ly thì thào mấy tiếng, sau đó cả người đột nhiên run lên, trên trán gồ lên gân xanh, thân thể không ngừng rung động, miệng môi mấp máy, phát ra tiếng rên thống khổ. - Linh Muội! Nghịch Long Uyên một mực chú ý Lục Linh, thấy cảnh này vội lập tức rống to, liều mạng vặn vẹo thân mình, như thế muốn giãy thoát khỏi lực lượng trói buộc cường đại, áp sát lại gần Lục Linh. Những người khác cũng quan tâm nhìn Lục Linh, trong mắt Lục Ly hiện đầy lo lắng, nhưng lúc này hắn không dám nói thêm điều gì. Nhìn một lúc liền cường hành áp chế bản thân nhắm mắt lại, thông qua đại đạo chi ngấn đi cảm ứng. Đám người Lâm Phong Vân tò mò nhìn Lục Linh, nữ tử này vô cùng thần bí, Lâm gia không có quá nhiều tư liệu về nàng, nếu không phải lần này Lục Linh đi ra, hắn đều không biết có người như vậy tồn tại. Giờ thấy bọn Nghịch Long Uyên quan tâm nàng như vậy, đám Lâm Phong Vân không khỏi ngấm ngầm lưu tâm.
Chương 3388 Xé miệng bọn hắn
Người này hẳn có địa vị rất cao ở Nghịch Long Tộc, hơn nữa nhìn tình hình có vẻ Nghịch Long Uyên còn rất thích nàng. - Hôn mê? Lục Ly cảm ứng một lát, phát hiện Lục Linh đã ngất đi từ lúc nào. Trong lòng không khỏi đắng chát, xem ra thủ đoạn phong ấn ký ức này vô cùng cường đại. Lục Linh muốn dựa vào chính mình đi xông mở ký ức phong ấn gần như là điều không thể, chỉ có thể nhờ cường giả Nghịch Long Tộc giúp nàng giải khai, hoặc là Lục Ly tìm cường giả giải khai giúp nàng. - Ừm... Lục Ly ngấm ngầm hạ quyết tâm, nếu có cơ hội, hắn sẽ mang theo Lục Linh đào tẩu, sau đó để Thiên Gia Tử giúp nàng giải khai ký ức phong ấn. Lấy tạo nghệ ở phương diện linh hồn của Thiên Gia Tử, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng mở ra ký ức phong ấn, khi đó hết thảy liền hoàn mỹ. Sau hơn ba canh giờ hôn mê, Lục Linh dần tỉnh lại, Lục Ly không còn dám nói chuyện với nàng mà một mực nhắm mắt cảm ứng tình hình chung quanh, ký ức phong ấn trong đầu Lục Linh quá kiên cố, nếu hắn tiếp tục câu lên ký ức, sẽ chỉ khiến nàng vô duyên vô cớ chịu tội. Sau khi tỉnh lại, Lục Linh không lập tức mở mắt ngay mà cứ thế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng nàng có chút bối rối, thậm chí có chút sợ hãi, không dám đi nghĩ nhiều, có lẽ là sợ hồi ức một số chuyện, có lẽ là e ngại cảm giác tê liệt thống khổ từ trong linh hồn. Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện khí tức Lục Linh dần ổn định, hắn liền cũng không đi quản nhiều, mà chuyển sang tập trung cảm ứng vòi rồng, xem xem làm sao để thoát thân. Nếu có thể thoát thân, thậm chí mang theo người thoát thân, vậy liền hoàn mỹ. Hắn sẽ mang đi Lục Linh, sau đó tìm kiếm lối ra, đi tìm Thiên Gia Tử. Áp lực mà hai người Nghịch Long Uyên và Lâm Phong Vân mang đến cho hắn là rất lớn, nếu hai người này tìm ra cách thoát khốn trước, đến lúc đó mấy chục người cùng lúc động thủ, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng tất phải chết. Mà dù phía Nghịch Long Uyên không động thủ, người Lâm gia cũng đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán một phen. Muốn thoát khỏi vòi rồng, vậy phải phá giải lực lượng thần bí bao phủ quanh người, chỉ cần phá giải lực lượng thần bí này, hắn liền có thể nhẹ nhàng thoát khốn, muốn mang ai đi cũng được. Lục Ly tập trung tinh thần, lợi dụng đại đạo chi ngấn đi cảm ứng hết thảy xung quanh, đi cảm giác lực lượng thần bí đang cầm cố mình. Lực lượng này rất kì lạ, vô hình vô sắc, cũng không biết đến từ đâu? - Không đúng! Càng nghĩ Lục Ly càng cảm thấy không đúng, bất kỳ lực lượng nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, lực lượng thần bí này không giống do Thần Văn cấm chế trong bí cảnh phát thả, Lục Ly trầm tư một lúc, sau đó dồn chú ý lên vòi rồng. Lực lượng thần bí này hẳn là do vòi rồng mang đến, cũng tức là vòi rồng này khác với vòi rồng bình thường. Lúc quay tròn, vòi rồng sinh ra một loại lực lượng cường đại, tác dụng lên tất cả người và vật bị cuốn vào bên trong. Đã vậy liền phải bắt tay từ vòi rồng! Lục Ly thông qua đại đạo chi ngấn đi cảm ứng quy luật vận hành của vòi rồng, hắn mặc kệ hết thảy, toàn tâm toàn lực yên ắng tập trung vào vòi rồng. Ngay cả Lục Linh đầu bên kia cũng không khỏi kinh ngạc, tại sao Lục Ly lại đột nhiên không tìm nàng nữa? Lục Ly cảm ứng liền suốt bốn ngày, cuối cùng phát hiện ra vấn đề, quả nhiên vòi rồng này khác với vòi rồng bình thường. Gió bên trong vòi rồng bình thường sẽ không ngừng quay theo một hướng nhất định, nhưng gió nơi này lại cuốn theo một lộ tuyến rất kỳ dị, đan xen lẫn nhau. Một ít trong đó còn quét ngược chiều. Vô số gió đan xen tạo thành từng tấm lưới vô hình, nói cách khác vô số cơn gió quét theo một quy luật nhất định, cấu kiến nên một thiên địa thần trận. Đã tìm được vấn đề, muốn phá giải sẽ không còn quá khó, sợ là sợ cái gì đều không phát hiện ra, cứ như một con ruồi nhặng bay loạn khắp nơi. Lục Ly ghi tạc lộ tuyến hướng gió vào lòng, sau đó truyền cho Huyết Linh Nhi. Nếu là thiên địa thần trận, vậy giao cho Huyết Linh Nhi đi phá giải là thích hợp nhất, chỉ cần có trận văn đồ hoàn chỉnh, Huyết Linh Nhi liền có thể phân tích, tìm kiếm cách thức phá giải. Kỳ thật vòi rồng này rất không tầm thường, người Lâm gia và Nghịch Long Tộc đều đã nhìn ra, đoạn thời gian này tất cả mọi người cũng đều đang suy nghĩ, tính thử các cách phá giải. Nhưng bọn hắn không quá tinh thông Thần Văn, bình thường đều tập trung nghĩ cách đề thăng chiến lực, làm gì có thời giờ đi nghiên cứu Thần Văn? Lục Ly tiên tốn tám ngày, truyền thâu toàn bộ lộ tuyến đồ của Thần Văn trong vòi rồng cho Huyết Linh Nhi, chuyện sau đó hắn liền không quản. Ở phương diện Thần Văn, tạo nghệ của Huyết Linh Nhi rất cao, thiên địa Thần Văn ở Băng Ma Quật đều có thể phá giải, thứ này có tính là gì? Lục Ly lơ lửng giữa trời, cứ thế xoay tròn theo vòi rồng, hắn cảm ứng tình hình Lục Linh một phen, phát hiện nàng đang bế quan liền không đi quấy rầy, bản thân cũng bắt đầu bế quan tu luyện. Thiên địa linh khí trong vòi rồng nồng nặc đến đáng sợ, thậm chí còn nồng đậm gấp trăm lần ngàn lần ở Nghịch Long Cốc. Có lẽ bởi vì vòi rồng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài, nhờ đó tu luyện ở đây là điều vô cùng thoải mái. Huyết Linh Nhi đang phân tích phá giải, Lục Ly không vội, hắn tự tin Huyết Linh Nhi mà không phá nổi, những người còn lại tất cũng không phá nổi, bởi thế an toàn của hắn sẽ không gặp vấn đề. Chớp mắt lại qua sáu ngày, hôm nay, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên đánh thức Lục Ly, một người Lâm gia bất ngờ hét lớn: - Mau nhìn, bên kia! Chúng nhân đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy bên kia cũng có một vòi rồng, hơn nữa trong vòi rồng kia còn có không ít người, tuỳ tiện đếm qua đã thấy có bốn mươi, năm mươi người, xem ra người Thủy Vân Điện và Phiền gia, đại gia tộc còn lại cũng bị nhốt trong vòi rồng. - Ách? Nhìn thấy hai vòi rồng chủ động áp sát vào nhau, người bên này không khỏi kinh ngạc, hai vòi rồng hợp lại thành một, như thế chẳng phải người bốn đại thế lực đều bị hốt gọn một mẻ.
Chương 3389 Nhất khí phá vạn binh
Điều chúng nhân lo lắng nhất đã xảy ra, hai vòi rồng chủ động tới gần nhau, sau đó oanh một tiếng, hợp hai làm một. Chẳng qua không có vụ nổ nào phát sinh, chúng nhân cũng không bị ném ra ngoài, mà tiếp tục nằm trong bao phủ của lực lượng thần bí, không ngừng xoay tròn giữa trời. Hô hô! Hai vòi rồng hợ lại thành một vòi rồng khổng lồ, hơn trăm người bị cuốn vào bên trong, chi chi chít chít như từng phiến đá. Tiếng gió rít bên tai càng lớn, bầu không khí tại trường lại càng giương cung bạt kiếm, nhất là giữa người Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện. - Ha ha ha ha! Một người cất tiếng cười to phá tan không khí bình tĩnh, một tên công tử Thủy Vân Điện lớn tiếng hét lên: - Nghịch Long Kỳ, ngươi trừng cái gì? Không phục? Qua đây mà cắn ta. - Đúng rồi, đúng rồi. Người Nghịch Long Tộc, không phải các ngươi có Nghịch Long huyết ấn ư? Nhanh thức tỉnh rồi tới giết chúng ta, các ngươi trừng mắt nhìn chúng ta như vậy, chúng ta sợ lắm. - Chậc chậc, cô nương Nghịch Long Tộc xinh thật, ngươi nhìn, váy dài bồng bềnh, chân dài lộ hết cả, thật là mê người, ta chảy nước miếng mất. - Đáng tiếc, cô nương Nghịch Long Tộc không thể gả ra ngoài, cũng chưa ai hưởng qua tư vị tiểu thư Nghịch Long Tộc, chẳng biết có khác nữ tử bình thường không? Hay là có vị gì khác? - ... Ngôn từ sau đó càng lúc càng khó nghe, đoạn thời gian trước bạo phát đại chiến bên ngoài sơn cốc, người Thủy Vân Điện ân lỗ vốn. Lượng người tử thương vượt xa phía Nghịch Long Tộc, bọn hắn cũng bị bức phải triệt thoái. Trong lòng ai nấy đều ôm theo một bụng lửa giận, giờ cả đám cùng bị vây khốn, ai cũng không động đậy được, bọn hắn tự nhiên muốn phát tiết một phen. - Thủy Nguyệt Nhu! Nghịch Long Uyên thấy ánh mắt rất nhiều người đảo qua trên thân Lục Linh, tuy dưới váy Lục Linh có mặc quần, nhưng vẫn một đoạn bắp chân lộ ra. Vô số người nhìn chằm chằm mặt dưới của Lục Linh, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên phẫn nộ không thôi, hắn tự kiềm chế thân phận không đi mắng chửi với đám người này, mà quay sang đệ nhất công tử Thủy Vân Điện Thủy Nguyệt Nhu nói: - Người Thủy Vân Điện các ngươi hèn thế à? Quản đám chó dưới tay ngươi, đừng để ta khinh thường. - Hắc hắc! Thủy Nguyệt Nhu, cái tên giống nữ tử, tướng mạo thiên hướng âm nhu, giọng cũng mang màu trung tính, khiến người cảm thấy như một con rắn độc núp mình trong bóng tối, hắn cười cười nói: - Bọn hắn không phải chó dưới tay mà đều là huynh đệ của ta, miệng trên mặt bọn hắn, ta không quản được, hay là ngươi giúp ta đi quản, xé miệng bọn hắn? - Hừ! Nghịch Long Uyên còn chưa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên, trong mắt Lục Ly bùng lên sát khí, khóa chặt Thủy Nguyệt Nhu nói: - Ngươi không quản được đúng không? Vậy để ta đi xé miệng bọn hắn. Đối với Lục Ly mà nói, Lục Linh vừa như là tỷ tỷ hắn, vừa như là phụ mẫu hắn, có thể nói trong lòng hắn Lục Linh còn quan trọng hơn phụ mẫu, là người quan trọng nhất trong đời hắn. Long có nghịch lân, chạm vào tất chết, Lục Linh chính là nghịch lân của Lục Ly. Sau khi bốn nhóm cùng ở trong vòi rồng, rất nhiều người dán chặt ánh mắt dâm tà đảo quanh trên thân Lục Linh, điều này khiến Lục Ly bạo nộ không thôi. Bọn này còn dám mở miệng khinh nhờn nàng, thế khác gì trực tiếp tát lên mặt hắn đâu? Lục Ly đột nhiên cất tiếng khiến Thủy Nguyệt Nhu và đám người còn lại không khỏi kinh ngạc, lúc này người Thủy Vân Điện và Phiền gia mới phát hiện ở đây còn có người ngoài, người này còn rất lạ mặt, tuyệt đối không phải người Nghịch Long Tộc hay Lâm gia. - Ngươi là ai? Thủy Nguyệt Nhu nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh giọng nói: - Khẩu khí lớn lắm, ngươi muốn đối địch với Thủy Vân Điện chúng ta? - Ai không đóng khóa quần? Thả cái thứ này đi ra? Khẩu khí cuồng thật, muốn xé miệng chúng ta cơ đấy? - Ha ha, không biết dã chủng chui từ đâu ra, lại dám nói lớn không ngượng? Giỏi thì tới mà xé miệng bọn ta. - Lát nữa đợi bọn ta thoát khốn, nhất định phải khiến tiểu tử này không thật chết tử tế! Người Thủy Vân Điện bạo nộ, nhìn chằm chằm Lục Ly chửi bới nhục mạ, một tên Tam Kiếp đỉnh phong vô danh lại dám ngông cuồng như thế? Tuy bọn hắn không thể động, nhưng há có thể mặc người làm nhục? Ông! Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm, trước là khóa chặt một tên kêu gào mắng chửi to mồm nhất ở gần, nhuyễn kiếm khe khẽ rung động, vô số sóng kiếm vô hình khuếch tán, bao phủ người này. - A... Rất nhanh, người kia gào lên thống khổ, tay chân không thể động, hắn biết cực lực ưỡn ẹo thân mình, phát ra từng hồi tiếng kêu thê lương. - Ách! Người phía Thủy Vân Điện trợn tròn mắt, không ngờ Lục Ly lại đánh thật, tuy chỉ thoáng khẽ rung nhuyễn kiếm, nhưng lại khiến một người trong bọn lập tức trúng chiêu. Công kích linh hồn! Thần lực tất cả mọi người tại trường đều bị can nhiễu, không thể phóng thích chân ý công kích hay thần thông. Dù tế ra bảo vật, uy lực đoán chừng cũng bị giảm mạnh, rốt cuộc không thể dùng thần lực toàn lực thúc giục. Ông! Lục Ly lần nữa đánh tới, khóa chặt một người khác ở bên cạnh, không ngoài dự liệu, người kia run lên, miệng không ngừng hét thảm. Lục Ly một hơi phóng thích ức vạn hồn châm tấn công. Nếu hắn không dừng lại, đoán chừng linh hồn hai người này sẽ sụp đổ. - Giết hắn! Người Thủy Vân Điện rống giận, đồng loạt tế ra bảo vật, tuy không cách nào phóng thích ra được toàn bộ uy lực, nhưng theo như bọn hắn thấy, đối phương chỉ là một tên Tam Kiếp đỉnh phong, tuỳ tiện dùng ra bảo vật công kích liền sẽ thịt nát xương tan. Hưu! Một mảnh vỡ hình kiếm màu trắng bay tới, trùng trùng nện lên đầu Lục Ly, Lục Ly lập tức phóng thích Thiên Giáp Thuật, ngạnh kháng mảnh vỡ này. Đây cũng là mảnh vỡ từ một kiện Đế Binh, uy lực cường đại vô song. Oanh! Mảnh vỡ hình kiếm màu trắng trùng trùng nện lên đầu Lục Ly, lại cảm giác cứ như nện phải khối sắt, thân mình Lục Ly chỉ thoáng khẽ run, mảnh vỡ hình kiếm bị bắn ngược ra. - Cái này... Đám đông phát ra tiếng kinh nghi, ngay cả đám người Nghịch Long Uyên Lục Linh cũng nhìn Lục Ly bằng ánh mắt chất đầy kinh ngạc, Lục Ly lại mặc kệ bọn họ, tiếp tục tấn công người Thủy Vân Điện. - Tìm chết!
Chương 3390 Nhất khí phá vạn binh
Thủy Nguyệt Nhu bạo nộ, nhìn mấy người bị tấn công, nếu Lục Ly còn không ngừng tay, sớm muộn tinh thần mấy người này cũng sẽ sụp đổ. Trong tay hắn hiện ra một thanh đoản mâu màu đỏ máu, nửa đoạn sau đoản mâu này từng bị đánh gãy, nhưng nửa trước thì vẫn được bảo tồn hoàn hảo, hơn nữa rõ ràng còn từng được tế luyện, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra là đoản mâu đứt gãy. Thần uy từ mâu này vô cùng khủng bố, còn chưa thúc giục liền đã truyền ra từng đạo khí tức đè nén. Thủy Nguyệt Nhu vừa tùy ý thúc giục, đoản mâu màu máu lập tức sáng lên hào quang vạn trượng, thần uy hạo hãn, khí tức túc sát bao phủ toàn trường, khiến chúng nhân cảm thấy hít thở không thông. - Cẩn thận! Lục Linh nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, tuy nàng không biết thân phận cụ thể của Lục Ly, nhưng trời sinh nàng đã cảm thấy rất thân cận với hắn, như thể hắn là thân thuộc của mình. Hiện tại Lục Ly cũng đang ra mặt vì sao, nàng há có thể không lo lắng? - Ồ... Lục Ly vừa mới tấn công một người, lập tức đảo mắt quét sang đoản mâu, thoáng nhìn, trong lòng tức thì đại chấn. Đoản mâu này rõ ràng là mảnh vỡ Thánh Binh, còn là một kiện mảnh vỡ được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, hắn phỏng đoán nếu toàn lực thúc giục hẳn có thể phát huy ra được một thành uy lực mà Thánh Binh vốn có. Hưu! Đoản mâu màu máu bay vụt đến, lần này Lục Ly không ngạnh kháng, giới chỉ trong tay hắn sáng lên, một bức sơn thủy cổ họa hiện ra, chắn ở trước mặt. Cổ họa này hắn chưa luyện hóa, nhưng sử dụng không gặp chút trở ngại nào, thậm chí còn đã từng dựa vào cổ họa ngăn lại công kích từ Đan Cửu Đăng. Hưu! Thoáng chốc, đoản mâu màu máu bay vụt đến, đâm lên sơn thủy cổ họa, ánh mắt chúng nhân khóa chặt lên đoản mâu, Nghịch Long Vân và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng. - Cái này... - Cái gì... - Làm sao có thể... Chuyện khiến tất cả mọi người kinh hãi xảy ra, đoản mâu kia đâm lên sơn thủy cổ họa, chớp mắt liền đâm vào. Không phải đâm xuyên cổ họa, mà là đâm vào, biến mất ở bên trong cổ họa. - Không hay! Lúc này, nét mặt Thủy Nguyệt Nhu bất chợt trở nên chấn kinh và khó coi dị thường, bởi vì hắn phát hiện đột ngột mất đi liên hệ tinh thần với đoản mâu, nói cách khác hắn đã không cách nào khống chế đoản mâu nữa. Đoản mâu này vốn không phải của hắn, mà là gia gia cho hắn mượn dùng tạm, gia gia hắn là trưởng lão Thủy Vân Điện. Đoản mâu này cũng không phải mảnh vỡ Thánh Binh bình thường, mà là một kiện chí bảo được vô số các đời tiền bối Thủy Vân Điện luân phiên tế luyện, uy lực không hề yếu thua Đế Binh. Giờ đoản mâu lại mất đi liên hệ tinh thần với hắn, nói cách khác đoản mâu đã bị Lục Ly lấy đi! Hưu! Đầu bên kia, một thanh đào mộc kiếm bay tới, Lục Ly khống chế cổ họa lách sang bên trái, đào mộc kiếm cũng đâm trúng cổ họa, sau đó sa vào, biến mất vô tung vô ảnh. - ... Dù xung quanh là cuồng phong rít gào, một vài người còn không ngừng kêu thảm, nhưng đại đa số chúng nhân tại trường đều cảm thấy yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người như quên đi tình hình xung quanh, trong mắt chỉ còn mỗi Lục Ly và bức sơn thủy cổ họa kỳ dị kia. Vốn có người Thủy Vân Điện định phóng thích bảo vật, giờ lại lập tức không dám động. Có mấy người đã phóng thích bảo vật, giờ lại vội vàng điều khiển bay ngược trở về, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Ly đều như nhìn quái vật. Bí bảo miễn cưỡng sánh ngang Đế Binh, lại bị Lục Ly nhẹ nhàng thu lấy, đây là thủ đoạn kinh thiên cỡ nào? Nếu ngay cả Đế Binh và Thánh Binh mà Lục Ly đều có thể thu lại, vậy thì còn đánh cái khỉ khô gì nữa? - Chí bảo! Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân thì lại nhìn chằm chằm bức sơn thủy cổ họa kia của Lục Ly, ánh mắt nóng rực, tưởng như có thể hòa tan cả núi băng. Bảo vật này quá mạnh, có được nó bằng với có thể khắc chế vạn binh. Ai cũng không ngờ, một tên Tam Kiếp đỉnh phong cỏn con, một nhân vật trong mắt bọn hắn không khác gì con sâu cái kiến, lại nắm trong tay chí bảo lợi hại đến vậy? Có khi nào Lục Ly không phải Tam Kiếp đỉnh phong, mà là một lão ma ẩn tàng cảnh giới? Nhưng khí tức sinh mệnh Lục Ly lại rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều người ở đây... - Còn đánh nữa không? Lục Ly thu lại cổ họa, liếc nhìn đám người Thủy Vân Điện, gằn giọng nói: - Nếu còn thủ đoạn gì thì cứ dùng ra hết đi, có bảo vật lợi hại cứ việc tế ra. Nếu các ngươi không đánh, vậy thì đến lượt ta đánh. Lần này ta không chỉ muốn xé miệng các ngươi, mà còn xé luôn linh hồn các ngươi! Mỗi lần Lục Ly ra tay lại có một người trúng chiêu, tuy tạm thời linh hồn chưa lập tức sụp đổ ngay, nhưng một mực trong trạng thái bị tấn công. Người vừa trúng chiêu hai mắt tức thì trắng dã, gân xanh nổi lên, toàn thân co quắp, cứ tiếp tục thế này dù là ai cũng nhìn ra hắn tất sẽ xảy ra chuyện. Mười một người! Lục Ly tấn công mấy chục lần, mười một người trúng chiêu, phía Thủy Vân Điện chỉ còn lại bảy người bình yên vô sự. Bảy người này hoặc là có Yêu Hồn cường đại thủ hộ linh hồn, hoặc là khoảng cách thực sự quá xa, Lục Ly khó mà khóa chặt công kích được. Trên mặt đám người Thủy Nguyệt Nhu hiện đầy kinh hãi và phẫn nộ, nhưng bọn hắn đều không động đậy được, chỉ biết bó tay không làm được gì. Bọn hắn không am hiểu công kích linh hồn, giờ lại không dám dùng tới bảo vật, đành chỉ biết trơ mắt nhìn huynh đệ bọn tỷ muội chịu tội, cuối cùng chết đi. - Không thể tiếp tục thế này! Thủy Nguyệt Nhu hít một hơi thật sâu, miệng quát khẽ nói: - Vị bằng hữu này, chúng ta có thể dừng lại nói chuyện chút được không? Ngươi giết bọn họ, sau này liền thành tử địch với Thủy Vân Điện chúng ta. Điện chủ chúng ta đang ở ngay bên ngoài, ngươi thử nghĩ xem đi ra rồi sẽ như thế nào? Ta thì nghĩ giữa chúng ta đâu có thâm cừu đại hận? Cớ gì không mở lòng ra trao đổi? Trường mâu màu máu của Thủy Nguyệt Nhu bị Lục Ly thu lấy, điều này là đả kích rất lớn đối với Thủy Nguyệt Nhu, thậm chí hắn không biết ra ngoài phải ăn nói thế nào với gia gia.
Bình luận facebook