• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (5 Viewers)

  • Chương 3376-3380

Chương 3376 Hoàng Mao
Lục Ly cũng không có gì vội vàng, đám người Lục Linh là một đám người, đều là thế hệ trẻ tuổi có thế lực cao nhất bốn nhà, đều có thần thông thủ đoạn dị bảo riêng mình, ở khu vực ngoài hẳn sẽ không gặp chuyện không may? Tra xét khoảng nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi mới truyền âm nói: - Chủ nhân, không thành vấn đề, ngươi đi theo ta, trên cơ bản sẽ không động đến thần văn, hẳn có mấy trạm kiểm soát, nhưng ta có thể phá vỡ. - Đi thôi! Có Huyết Linh Nhi thật tốt, phương diện thần văn hắn căn bản không cần bận tâm quá nihều. Huyết Linh Nhi đều có thể thu phục, Lục Ly đi theo Huyết Linh Nhi, trái phải lên xuống, có lúc còn phải nhảy bật lên, ngẫu nhiên còn phải bám vào vách tường mà đi... Đường mòn thông u này rất dài, rất nhiều nơi còn có trạm kiểm soát, chặn đường đi. Nhưng Huyết Linh Nhi dễ dàng phá vỡ, Lục Ly căn bản không tốn quá nhiều sức đã vượt qua đường mòn thông u này. Phía trước dần mở rộng, xuất hiện một đại điện đen òm, Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, nội tâm đột nhiên cảm giác sởn cả gai ốc. Trong đại điện có mười hai quan tài màu đen, xếp gọn gàng thành ba hàng, trên cửa quan tài màu đen còn xuất hiện Hoàng Mao, một khí tức âm tà tràn ngập từ xa đến, khiến cả người Lục Ly lạnh lẽo. - Trong quan tài đến tột cùng phong ấn tà ma gì? Lục Ly nheo mắt, trên những quan tài này có hào quang thần văn mờ nhạt, ắt hẳn những tà ma này đều bị phong ấn. Nếu không giờ đây hắn xuất hiện tại đây, tà ma khẳng định có thể cảm ứng hơi thở của nhân loại, đã sớm phóng đến. Đám cường giả bốn đại thế lực không biết đến từ nơi nào? Nếu là từ nơi này đi vào, với thủ đoạn của bọn họ, vì sao không mở ra quan tài tìm tòi đến cùng? Lục Ly không nghĩ ra, bảo địa tuyệt thế này, hắn càng ngày càng cảm giác huyền bí, có lẽ nơi này thật là bảo địa của Thánh Hoàng tế luyện cũng nên. Nhưng nhìn những quan tài này, Lục Ly lại có một loại cảm giác, có lẽ nơi này không phải bảo địa tuyệt thế, mà là một hung địa tuyệt thế. Lục Ly cũng không dám lộn xộn, mà tra xét thật lâu bên trong. Hơn nữa để Huyết Linh Nhi tra xét hành lang hai bên quan tài, nhìn xem có thần văn hay không, có thể xúc động tà ma Hoàng Mao trong quan tài đi ra công kích hay không. - Không có việc gì! Sau một lát, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Hành lang trung gian không có thần văn, nhưng lỡ như tà ma Hoàng Mao này cảm ứng được, có thể sẽ công kích, chủ nhân vẫn cẩn thận một chút đi. - Được! Lục Ly gật đầu, chậm rãi di động lên trên. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống trong quan tài hai bên, trong cơ thể, thần lực điên cuồng khởi động, tùy thời tăng tốc, trực tiếp tiến lên. Một bước, mười bước, trăm bước. Lục Ly xuyên thẳng qua trung gian quan tài, đi một nửa, hai bên quan tài không có biến hóa gì. Nội tâm hắn hơi tĩnh lặng. Nhưng khi hắn xuyên qua hàng quan tài thứ nhất, tiến vào trung gian hàng quan tài thứ hai, dị biến hiện lên… Vù vù vù! Tất cả quan tài đều sáng lên, vô số Hoàng Mao bắn ra, giống như kim châm, bắn đến Lục Ly, tốc độ phi hành thật nhanh. Rất nhiều Hoàng Mao, căn bản không thể tránh né. Lục Ly không thể tránh đi, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, trước phóng Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, chống lại Hoàng Mao này. Đồng thời trong tay hắn xuất hiện thần thiết, tùy thời chuẩn bị công kích. Bang bang bang! Giống như vô số cương châm bắn lên người Lục Ly, phát ra thanh âm nặng nề, giống như mưa to đánh vào tảng đá. Phòng ngự của Lục Ly rất cường đại, Hoàng Mao này đâm khong thủng thân thể của Lục Ly. Tiến lên! Lục Ly cũng phóng ra công kích, nâng dậy thần thiết, phóng tới trước Hoàng Mao. Uy lực mảnh vỡ Thánh Binh vẫn thật khủng bố, Hoàng Mao phía trước dễ dàng bị nghiền nát. Lục Ly không chút chần chờ, thân thể như tia chớp vọt về phía trước. Phù phù phù! Bốn phương tám hướng, Hoàng Mao đầy trời phóng ra liên tục, nếu không phải lực phòng ngự của Lục Ly cường đại, hiện giờ có lẽ đã bị đâm nát. Tốc độ hắn rất nhanh, không ngừng nâng thần thiết, xuyên qua hai bên quan tài, đến cuối đại điện. Lục Ly đứng ở trước cửa đại điện, nhìn thấy Hoàng Mao rụt về phía sau, trong lòng hắn còn hồi hộp, sờ sờ mũi. Hắn rất kiêng kị, liếc nhìn quan tài một cái, chỉ một ít lông tóc đã khủng bố như vậy, nếu bản tôn đi ra, sẽ mạnh đến đâu? Có thể nào tùy tiện ra một người, có thể một chiêu giết chết hắn? - Mặc kệ, đi thôi! Lục Ly lắc đầu, đi đến cánh cửa kia, bước một bước vào, bên trong là một đại điện thật dài, bên trong có quang mang hôn ám, có thể miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng bên trong. Hửm? Ánh mắt Lục Ly quét tới như phóng điện, phát hiện bên cạnh hai vách tường đều có vài pho tượng. Những pho tượng này không quá lớn, đều là quái vật bộ dáng bán thú nhân. Trong tay đều cầm Lang Nha Bổng, răng nanh sắc bén, hình thể gấp đôi Lục Ly, thoạt nhìn phi thường áp lực. - Không thích hợp… Lục Ly nhìn quét vài lần, cảm thấy không đúng, bởi vì phía trước hắn phát hiện ít thạch phấn vỡ vụn, còn phá hiện chân tay bị cụt, không phải của người hay thú mà là của những tượng điêu khắc này. - Quả nhiên! Ánh mắt hắn nhìn quét tới, nhìn thấy những điêu khắc này đứng trên vách tường, có nơi còn trống. Hẳn tỉnh ngộ, điêu khắc này không phải điêu khắc mà là một con rối. Những con rối này có thể công kích, thạch phấn vỡ vụn và phần tay chân đứt cụt này do người lúc trước vào đây đánh nát. Lục Ly giải trừ Bác Long Thuật, Thiên Giáp Thuật vẫn luôn phóng thích, hắn chậm rãi đi về trước, ánh mắt tập trung vào hàng điêu khắc hai bên. Vù! Khi Lục Ly xuyên qua bức điêu khắc đầu tiên, điêu khắc hai bên sáng lên hào quang, sau đó hai điêu khắc trái phải đều “sống” lại, hai thân mình trầm xuống, mặt đất chấn động. Hai điêu khắc hóa thành hai tàn ảnh vọt tới Lục Ly, hung hăng nện Lang Nha Bổng thật lớn lên người Lục Ly. Tiến lên! Lục Ly nâng nắm đấm đâm mạnh tới, nếu đám người Lục Linh có thể thông qua, hắn tin tưởng những con rối này cũng không quá mạnh, ít nhất sẽ không thương tổn hắn. Ầm! Nắm đấm của hắn va chạm với Lang Nha Bổng, thân mình hắn hơi vụt qua, con rối kia bị đánh bay.
Chương 3377 Hoàng Mao
Hắn cảm giác lòng bàn tay hơi đau, còn không đến mức bị thương, nội tâm có tự tin. - Đi thôi! Hắn phóng đi cuồng bạo, pho tượng hai bên lập tức đứng lên, một bán thú nhân vạm vỡ vọt đến hắn. Lục Ly lại phóng ra Bác Long Thuật, bằng vàoThiên Giáp Thuật và thân thể cường đại chống lại công kích bốn phương tám hương, nắm đấm liên tục vung ra, đánh lui một đám con rối, đồng thời rất nhanh xuyên qua hàng lang. Bang bang bang! Một đám con rối bay đến, lực công kích thân thể của Lục Ly còn tương đối kém, chỉ có thể đấm bay đám rối này, nhưng không cách đánh nát. Đồng dạng rất nhiều Lang Nha Bổng nện lên người Lục Ly, cũng không đập hắn bị thương, chỉ có cảm giác đau rát. Chút lực công kích ấy hắn có thể dễ dàng chống đỡ, cho nên xuyên qua cũng thật thuận lợi. Đại điện này rất dài, Lục Ly đi qua, phát hiện đi được nửa nén hương còn chưa đi đến cuối đường, bán thú nhân gặp được cũng đã hơn một ngàn. Đám pho tượng này nhiều thế nào cũng không sao, dù sao cũng không thể thương tổn hắn. Lục Ly tiếp tục phóng đi, đại điện chậm rãi nhỏ lại, biến thành hành lang dài. Nhưng pho tượng cũng ít đi rất nhiều, tụ tập chụm năm chụm ba. Tốc độ của Lục Ly cũng tăng lên một ít, hắn dường như không nhìn những pho tượng này, phong trì điện kích phóng ra, hành lang bắt đầu chuyển hướng, vòng đến vòng lui. Chạy nhanh một đường, Lục Ly cũng không biết gặp bao nhiêu pho tượng bán thú nhân, cũng không biết đi được bao xa rồi, rốt cục đến cuối hành lang, phía trước xuất hiện một cánh cửa. Vù! Phía sau đuổi theo một đám pho tượng bán thú nhân, Lục Ly không dám dừng lại, trực tiếp vọt vào, thân mình lóe lên, tiến vào trong đại môn. Một luồng bạch quang lóng lánh, Lục Ly phát hiện tiến vào một sơn động, trong sơn động, hai bên có đồng đăng hôn ám, sơn đạo quanh co khúc khuỷu, không biết kéo dài đến phương nào. Lục Ly chau mày, nơi này không phải bí cảnh Thánh Hoàng tế luyện sao? Vì sao là bộ dáng quỷ ám thế này? Nơi Thánh Hoàng ở lại, vì sao âm trầm như thế? Nơi Thánh Hoàng ở, không phải nên như tiên cảnh thôi? Lục Ly để Huyết Linh Nhi dẫn đường, hơn nữa tra xét có thần văn hay không, sau khi tra xét một lát, Huyết Linh Nhi không phát hiện gì, hắn đi theo Huyết Linh Nhi đi về phía trước. Tốc độ của hắn không dám quá nhanh, vẫn lưu ý tình huống bốn phía. Nơi này ngay cả Hoàng Mao và pho tượng đều có thể phát động công kích, một ngọn cỏ một nhánh cây đều có thể giải quyết một người. Nếu lơ là mất cảnh giác, sợ là chết thế nào cũng không biết. Tiến về trước một nén nhang, Lục Ly lại không gặp quái vật nào tập kích. Nơi này âm u, cái gì cũng không có, ngoài đá chỉ có đá. - Có hơi không thích hợp... Lục Ly đi tới đi lui, đột nhiên phát hiện có gì không thích hợp, bởi vì phía trước đột nhiên tràn ra sương trắng nhàn nhạt. Nếu xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, vậy khẳng định đã có chuyện xảy ra. Quả nhiên! Lục Ly chỉ đi mấy hơi thở, hắn cảm ứng trong sương trắng hiện lên một u ảnh, như một đám u linh. Những u ảnh này ẩn núp thật sâu, hơn nữa khi phiêu động, gần như không có dao động gì. Thần niệm nơi này đồng dạng không thể vận dụng, nếu không phải Lục Ly có Đại Đạo Chi Ngân, khẳng định không thể dễ dàng cảm giác như thế. Nếu là U Hồn, vậy nhất định là công kích linh hồn, linh hồn Lục Ly lại được tăng cường rất nhiều trong Băng Ma Quật, cộng thêm có Long hồn thủ hộ, thế nên trong lòng không hề có nửa điểm sợ hãi. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt, bên kia U Hồn cũng động, hóa thành từng đạo gió rít vọt tới Lục Ly, chớp mắt đã đến trước mặt. Hai U Ảnh chui vào trong người, sau đó tràn vào trong đầu Lục Ly. Lục Ly cảm ứng một phen, trong lòng thoáng yên tâm, sau khi hai U Ảnh kia tiến vào linh hồn, Long hồn lập tức hành động, kim quang lấp lánh, tiến hành thôn phệ hai U Ảnh. Hai U Ảnh chịu không được, rất nhanh liền bị nuốt chửng. Lục Ly đợi giây lát, xác định hết thảy an toàn, lúc này mới triệt để yên tâm. Tiếp tục đi tới trước, lần này một hơi dẫn động năm U Ảnh lao đến, Lục Ly ngừng lại, quan sát xem liệu Long hồn có trụ vững được không. Long hồn không phụ sự tin tưởng của hắn, năm U Ảnh xông vào trong linh hồn, lập tức bị thôn phệ nhẹ nhàng. Lục Ly thoáng đề thăng tốc độ, vô số U Ảnh gào thét lao đến, tất cả đều bị Long hồn nuốt chửng, Lục Ly cứ thế một đường hữu kinh vô hiểm tiến lên. Thông đạo quanh co khúc khuỷu, không biết dài bao xa, Lục Ly tiến về phía trước suốt ba nén hương, rốt cục đi tới cuối lối đi. Một chuyện khiến hắn kinh hãi xảy ra, cuối lối đi là ngõ cụt! Điểm cuối không có lối ra, trên đường cũng không có ngã ba, đây tính là chuyện gì? Lục Ly không tin, để Huyết Linh Nhi đi thăm dò một phen, kết quả đúng thật không có lối ra, phía cuối thông đạo cũng không thấy xuất hiện mấy thứ đại loại như là huyễn cảnh. - Oanh! Lục Ly nện một quyền, vách đá truyền ra tiếng vang trầm muộn, nắm đấm Lục Ly không cách nào phá mở, vách đá này cứng rắn đến đáng sợ. Phải biết, lực lượng Lục Ly vô cùng cường đại, vách đá bình thường khẳng định không gánh được, như vậy chứng tỏ trong vách đá tất có Thần Văn phòng ngự cường đại. Thăm dò của Huyết Linh Nhi cũng chứng minh điểm này, nơi đây không có huyễn cảnh, song trên vách đá xung quanh lại đều có Thần Văn phòng ngự cường đại, xem ra nơi này ra không được. - Đi trở về! Lục Ly trầm tư một lát rồi quyết định đi về, nơi đây không khả năng không có lối ra, người tiến vào trước đó đã đi đâu? Nếu không gặp được người, vậy nhất định là đã thoát ra theo lối nào đó. Cứ vậy mà phán đoán, lối ra rất có thể nằm ngay ở lối vào. Lục Ly lao nhanh trở về, đến cửa vào hắn vọt thẳng tới. Một đạo bạch quang chớp hiện, Lục Ly phát hiện mình hiện ra trong một mảnh sa mạc, quả nhiên, suy đoán của hắn là chính xác, cửa vào chính là lối ra. - Có dấu chân! Lục Ly đảo mắt quan sát xung quanh, tinh thần lập tức đại chấn, bất luận là đám lão gia hỏa hay bọn thanh niên, chí ít từng có người tiến vào nơi đây. Lục Ly thăm dò phụ cận một lúc, lập tức lần theo dấu chân bôn tẩu mà đi.
Chương 3378 Cảnh tượng chấn động lòng người
- Dấu chân rất nhiều, đám lão gia hỏa kia chắc không e sợ gì cả, hẳn là bay thẳng đi, những dấu chân này khả năng cao là do đám thanh niên lưu lại. Lục Ly trầm tư hồi lâu, thần sắc càng thêm chấn phấn. Hắn bôn tẩu nửa nén hương, phát hiện không có quái vật tập kích, tốc độ tức thì đề thăng. Hắn phát hiện chúng nhân một đường tiến thẳng về hướng bắc, không biết các nàng có ở tầng này không? Ầm! Đột nhiên, không có bất kỳ báo hiệu nào, lúc Lục Ly nhảy lên một cồn cát, cồn cát kia bỗng bất thần nổ tung, một bàn tay to lớn màu đen thò ra nhanh như thiểm điện. Lục Ly căn bản không kịp phản ứng, bị bàn tay bắt lấy, trực tiếp kéo xuống dưới cồn cát. - Ách! Lục Ly không khỏi ngạc nhiên, hắn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn, lại không cảm giác được có gì không đúng, thậm chí không cảm giác được bất cứ ba động nào, bàn tay khổng lồ kia giống như U Linh, cứ thế đột ngột lao ra. Lực lượng cường đại lực lượng cầm cố nhục thân Lục Ly, cũng may nhục thân hắn cường đại, bàn tay kia còn chưa đủ sức bóp chết hắn. Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, nhận ra hài cốt một cự thú chính đang nắm lấy thân thể mình kéo xuống dưới cồn cát. Cự thú kia không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào mà hệt như vong linh, đây là một vong linh cự thú loại Viên Hầu, bàn tay hài cốt vô cùng tráng kiện, nếu không phải nhục thân Lục Ly đủ cường đại, đoán chừng sẽ bị trực tiếp chụp chết. Ông! Lục Ly lấy ra Thần Thiết, trùng trùng nện tới bàn tay hài cốt kia. Bàn tay hài cốt rất cường đại, Thần Thiết nện lên, lại chỉ phát ra tiếng vang trầm muộn, nứt ra một khe nhỏ mà thôi. Tinh thần Lục Ly đại chấn, tiếp tục giơ lên Thần Thiết không ngừng tấn công, rất nhanh bàn tay hài cốt bị nện nát, Lục Ly tung người như tên nhọn bay vút ra. Xoẹt! Một bàn tay hài cốt khác trùng trùng chộp tới Lục Ly, lần này Lục Ly sớm có điều chuẩn bị, nắm đấm bất ngờ vung ra, một đạo quyền ảnh gào thét ầm ầm nện lên bàn tay kia. Rầm! Bàn tay khẽ run lên, Lục Ly mượn nhờ lực phản chấn bay lên giữa trời. Chỉ là lúc hắn vừa đến giữa trời, lập tức cảm giác được có gì đó không bình thường, bởi vì hắn cảm ứng được Thần Văn ba động. - Không hay! Khắc đó, nội tâm Lục Ly run lên, hắn có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Ánh mắt như điện đảo quanh bốn phía, rất nhanh hắn thấy được một cảnh khiến người kinh hãi. Phanh phanh phanh phanh! Hệt như chọc phải tổ ong vò vẽ, vô số cồn cát đồng loạt nổ tung, tiếp sau từng con hài cốt cự thú khổng lồ gầm gào lao ra, có hình gấu, hình sói, hình Phi Long, hình Viên Hầu... đủ loại hài cốt cự thú đều có. Tất cả hài cốt đại thú đều có một đặc điểm chung, hình thể vô cùng lớn, con nào con nấy cao đến mấy trăm trượng, hoặc là dài mấy trăm trượng, tất cả hài cốt đều là màu đen, xung quanh có khí lưu màu đen vờn quanh, trong mắt lấp lánh u quang. Bốn năm trăm con! Trong tầm mắt có thể thấy được, Lục Ly nhẩm đếm có khoảng chừng bốn năm trăm cồn cát nổ tung, xông ra bốn năm trăm con hài cốt cự thú, chúng ngửa mặt lên trời gầm gào, phát ra từng hồi tiếng rít thê lương, hung uy tuyệt thế khiến Lục Ly kinh hồn bạt vía. - Khó trách những người kia phải bôn tẩu sát mặt đất! Lúc này Lục Ly mới như chợt hiểu ra, không phải đám người kia cẩn thận, mà đoán chừng trong bọn họ có cao nhân, nhìn ra được điều gì, bởi thế mới đê điệu chọn cách đi bộ. - Trốn! Chỉ sát na, Lục Ly tức tốc làm ra quyết định, hắn như thiểm điện lấy ra Thần Hành Chu, sau đó tung mình vọt vào, điều khiển Thần Hành Chu bay lên cao không. Hắn biết cao không có Thần Văn, càng phi hành lên cao, tất sẽ dẫn động càng lúc càng nhiều hài cốt cự thú, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Tuy hài cốt cự thú ở đây chưa hẳn có thể giết chết hắn, nhưng hắn không nắm chắc nhẹ nhàng thoát thân. Số lần dùng tới Thần Thiết có hạn, vạn nhất bị vây lại, hắn sẽ bị hài cốt cự thú mài chết tươi. Thiên Gia Tử đã trả lại Thần Hành Chu cho hắn, tốc độ Thần Hành Chu rất nhanh, hắn tự tin hài cốt cự thú không đuổi kịp. Chỉ cần cắt đuôi được, vậy dù có dẫn động càng nhiều hài cốt cự thú cũng đâu có gì phải sợ? Hưu! Rất nhanh, Thần Hành Chu phá không bay đi, lần này triệt để đâm xuyên tổ ong vò vẽ, mặt dưới hiện ra một cảnh khiến người sởn cả da gà. Thần Hành Chu hóa thành lưu quang bay qua, vô số cồn cát phía dưới theo đó nổ tung, từng con hài cốt cự thú bay vọt ra, sau đó lao nhanh về hướng Thần Hành Chu. Vốn chỉ có mấy trăm cự thú, nhưng sau khi Thần Hành Chu khẽ động, rất nhanh liền thành mấy ngàn hài cốt cự thú. Đoán chừng tùy theo Thần Hành Chu phi hành qua, số lượng hài cốt cự thú còn có thể lên đến mấy vạn con, thậm chí mấy chục vạn con. Cứ tưởng tượng mà xem, giữa sa mạc mênh mông vô bờ, một chiếc thuyền nhỏ phi hành tới trước, theo ở đằng sau là mấy ngàn hài cốt cự thú, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ lạnh cả tóc gáy. Trong hoang mạc mênh mông vô bờ, một đám người chính đang khoái tốc đi tới, đám người này chia làm bốn nhóm không đi sát vào nhau, song cũng không tách ra khoảng cách quá xa. Mỗi nhóm có khoảng ba mươi người, đều là tinh anh, thấp nhất cũng là Tứ Kiếp đỉnh phong. Trên thân đại đa số đều có chiến giáp cao cấp, tay nắm Thần Binh và đủ loại dị bảo khác nhau. Nhóm người này dù đặt ở bất kỳ đại lục nào trong Tam trọng thiên đều là tinh anh đỉnh cấp, đây là đám thanh niên bốn đại thế lực tiến vào, bọn họ ở chỗ này lâu vậy rồi song vẫn chưa chết một ai, đủ thấy thực lực cường đại. Giữa người bốn đại thế lực với nhau vốn có thù hận rất sâu, mỗi tầng lại chỉ có một lối ra vào, bởi thế người bốn đại thế lực tuy cách nhau tương đối gần, lại không dám dựa sát vào nhau. Phanh phanh! Gò núi bên trái nổ tung, một hài cốt cự thú khổng lồ xuất hiện, nhóm phía bên trái là đội ngũ của một thế gia viễn cổ, Lâm gia. Nhóm này không hề bối rối, hai tên võ giả xông ra, hai người kia còn chỉ là Ngũ Kiếp hậu kỳ.
Chương 3379 Nghịch Long Uyên
Một người trong đó tay cầm quang khuyên (vòng sáng) màu vàng, người còn lại tay cầm hạt châu màu đen, hai người không phóng thích thần thông cường đại mà chỉ tế ra hai kiện bảo vật kia. Ông! Quang khuyên màu vàng phóng đại, không bắn thẳng tới mà bay quanh bao bọc hài cốt cự thú, hạt châu màu đen thì biến lớn ngang chừng một người trưởng thành, hung hăng nện tới hài cốt cự thú. Quang khuyên màu vàng như thể có được một loại ma lực vô hình, hài cốt cự thú kia dùng sức giãy dụa, lại một mực không cách nào giãy thoát. Còn hạt châu đen, mỗi lần nện tới lại khiến xương hài cốt cự thú vỡ vụn. Rầm rầm rầm! Sau hơn trăm lần va chạm liên tục, xương cốt toàn thân hài cốt cự thú bị nổ tan, hóa thành một đống xương nát, rốt cuộc không động đậy được nữa. Đám người Lâm gia còn lại đều không có vẻ gì là lo lắng, thậm chí còn ung dung tiếp tục tiến tới. Người ba đại thế lực khác cũng đều không quá để ý, bởi vì trên đường bọn họ đã gặp phải quá nhiều hài cốt cự thú. Nếu những hài cốt cự thú này xuất hiện với mật độ dày đặc, như vậy bọn họ mới cảm thấy có chút áp lực, chứ chỉ xuất hiện mấy con thì hoàn toàn có thể trấn áp nhẹ nhàng. Phanh phanh phanh! Đầu bên kia, đội ngũ Nghịch Long Tộc cũng gặp phải một con hài cốt cự thú, Nghịch Long Uyên không ra tay mà một tộc nhân Nghịch Long Tộc khác vọt lên. Hắn vung gậy sắt, trực tiếp nện xuống hài cốt cự thú, liên tục mười mấy côn bổ xuống, hài cốt cự thú bị nện thành một đống xương nát. Bốn nhóm đều đang khoái tốc tiến về phía bắc, hướng bọn hắn đi một mực không thay đổi, bởi vì trưởng bối bốn đại thế lực lúc trước đi vào đều lưu lại cho bọn hắn ấn ký mờ hồ, chỉ dẫn bọn hắn tiến lên. Mấy tầng trước mặt đều là khu vực ngoại vi, thế giới này theo như đã thăm dò được thì có tổng cộng sáu tầng, bảo vật phía ngoài gần như đã bị thu thập sạch. Mục tiêu của bọn hắn là tiến vào sáu tầng bên trong, đương nhiên sẽ không dừng lại ở đây lâu. Phanh phanh phanh! Tiến về phía trước chừng hơn một nén hương, một gò núi cực lớn phía trước mặt nổ tung, tiếp đó từ bên trong xông ra hai con hài cốt cự thú khổng lồ. Hai con hài cốt cự thú này không khác gì cự thú bình thường, toàn thân màu hoàng kim, trên thân chảy xuôi hào quang màu vàng nhàn nhạt, khí tức dọa người. - Linh Muội, để ta! Nghịch Long Uyên khoác chiến vào màu đỏ tía, khí vũ hiên ngang, tay cầm chiến đao màu đen hẹp dài, kết hợp với hình thể khôi ngô, thoạt nhìn không khác gì chiến thần. Hắn đảo mắt nhìn sang một thiếu nữ mặc váy trắng, đeo khăn che mặt, nữ tử kia mắt như hàn băng, khí tức lạnh lẽo, trừ đôi mắt, toàn thân đều được che lại. Nữ tử này vóc dáng tha thướt, khí chất xuất trần, cảm giác không giống là nữ tử thế gian, khiến người bất giác sinh ra dục vọng muốn chinh phục, ánh mắt rất nhiều nam tử Nghịch Long Tộc nhìn nàng đều mang một tia ý vị đặc thù. Nữ tử được xưng Linh Muội bị chúng nhân vây ở trung tâm, Nghịch Long Uyên nói chuyện cùng nàng, nàng đều không quay lại nhìn, chỉ khẽ gật đầu. Hây! Nghịch Long Uyên phát ra một tiếng hét lớn, thân hình như Cuồng Long phóng đến, một mình độc đấu hai con hài cốt cự thú màu vàng, hài cốt cự thú này rõ ràng lợi hại hơn loại màu đen rất nhiều, nhưng chiến lực Nghịch Long Uyên cũng vô cùng hung hãn, đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Nghịch Long Tộc há chỉ là hư danh? Rầm rầm rầm! Thân hình Nghịch Long Uyên không ngừng chớp động, Chiến đao trong tay kéo ra từng đạo trường mang đáng sợ, hư không bị công kích của hắn nhẹ nhàng xé rách, cồn cát bốn phía bị san bằng, rất nhiều nơi bị đánh ra từng đạo khe rãnh sâu không thấy đáy. Chỉ sau mười mấy nhịp thở, hai con hài cốt cự thú màu vàng đã bị chém thành xương vụn, Nghịch Long Uyên thu hồi chiến đao, tung mình bắn ngược trở về, rơi vào trong đội ngũ. Trên mặt hắn không có nửa điểm tự đắc, tựa hồ chưa từng xuất chiến qua, vỗ vỗ bụi bặm bám trên người, nhàn nhạt nói: - Đi thôi. - Uyên ca uy vũ! - Uyên ca ca thật lợi hại. - Uyên ca, chiêu vừa rồi là vô thượng bí thuật Vũ Tổ truyền ngươi? Đúng là quá khủng bố! Không ít công tử tiểu thư Nghịch Long tộc công tử xung quanh lập tức lên tiếng tâng bốc, Nghịch Long Uyên lại tùy tiện khoát tay, thần thái vân đạm phong khinh, dư quang khóe mắt lại liếc nhìn về phía Linh Muội. - Ai! Trong lòng hắn khẽ thở dài, Linh Muội này căn bản không nhìn hắn lấy một lần, thậm chí hắn hoài nghi chiến đấu vừa rồi nàng còn chẳng thèm theo dõi. Thời gian Linh Muội trở lại gia tộc đã không ngắn, hắn nghĩ hết mọi cách, lại vẫn một mực không giành được nửa điểm ưu ái từ nàng, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên không khỏi có chút nhụt chí. - Đi thôi! Hắn lần nữa vung tay lên, đội ngũ tiếp tục đi tới, ba đội ngũ còn lại cũng xử lý xong cự thú hài cốt ngáng đường, hệt như bốn mũi tên song song đâm thẳng về hướng bắc, không can nhiễu lẫn nhau. Hưu! Bốn đội ngũ tiếp tục bôn tẩu hơn một canh giờ, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng xé gió rít gào, tiếng xé gió này vô cùng sắc bén, dẫn lên bốn nhóm người chú ý. Bốn nhóm cùng lúc ngừng lại, bởi vì ở đây thần niệm không thể thăm dò, cả đám lập tức tiến lên đỉnh từng mỏm núi, dõi mắt nhìn về hướng nam. - Ách. Nghịch Long Uyên phát hiện phía nam xuất hiện một điểm đen, trên mặt hắn không giấu được vẻ kinh ngạc, cường giả trưởng bối bốn đại thế lực hẳn đã sớm tiến vào sâu trong bí cảnh. Thế hệ trẻ tuổi đều ở đây, phía sau không khả năng tiếp tục thả người đi vào. Như vậy chiếc thuyền nhỏ kia là từ đâu mà ra? - Tốc độ thuyền nhỏ kia nhanh thật, không thua gì tốc độ cường giả cấp Lĩnh Chủ cả? - Đây cũng là Thần Hành Chu, là ai được nhỉ? Liệu có phải là người bốn đại thế lực chúng ta? - Lạ thật, cường giả tiến vào hẳn đều ở mặt trước, giờ sao lại có thêm người nữa? Người bốn nhóm đội ngũ đều đến từ gia tộc siêu cấp, đa phần kiến thức sâu rộng, vừa nhìn liền nhận ra Thần Hành Chu. Thần Hành Chu tương đối trân quý, thực lực và địa vị như bọn hắn còn không ngồi nổi, vậy chỉ có thể là cường giả thế hệ trước. - Không đúng?
Chương 3380 Cuối cùng cũng gặp nhau

Cuối cùng cũng gặp nhau

Một người đột nhiên kinh hô, rất nhanh chúng nhân đồng loạt biến sắc, bởi vì mặt đất sau lưng Thần Hành Chu đang không ngừng rung động, tiếp đó bọn hắn thấy được mặt đất bên này cũng bắt đầu chấn động. Chúng nhân mở to hai mắt nhìn lại, chỉ thấy trên đường chân trời hiện ra một mảnh hài cốt cự thú đen kịt, nhìn không nhìn thấy đâu là cuối cùng, số lượng chí ít phải đến mấy vạn con. - Trốn! Nghịch Long Uyên chỉ thoáng ngập ngừng một giây, sau đó lập tức rống to, nếu để mấy vạn hài cốt cự thú vây quanh, dù sau cùng bọn hắn có thể giết ra trùng vây thì đa số người ở đây đều phải chết. - Ách... có người? Ở đây thần niệm Lục Ly cũng không thể thăm dò, nhưng thôi động đại đạo chi ngấn thì vẫn có thể cảm ứng được tình hình chung quanh, hắn nhẹ nhàng cảm ứng được phía trước có hơn một trăm người. Lập tức không khỏi hơi ngớ, trên mặt lộ ra hỉ sắc, chẳng qua sau thoáng chốc trầm ngâm, hắn tức tốc điều khiển Thần Hành Chu phi hành hướng đến mặt đây. Hơn trăm người này hẳn là đám thanh niên bốn đại thế lực, như vậy Lục Linh rất có thể cũng ở bên trong, Lục Ly không biết chiến lực Lục Linh thế nào, tự nhiên không khả năng dẫn mấy vạn hài cốt cự thú đến chỗ nàng. Người bốn đại thế lực đều bị dọa sợ, tức tốc cuồng chạy về hướng bắc, cùng lúc bọn họ lại thấy được, Thần Hành Chu quay đầu phi hành về hướng tây, đám hài cốt cự thú kia cũng đuổi theo, chỉ có số ít mấy chục con hài cốt cự thú đuổi đến chỗ bọn hắn, chứng kiến cảnh đó, chúng nhân lập tức yên tâm. - Chẳng lẽ là người mình? Trên mặt đám thanh niên bốn đại thế lực đều không giấu được vẻ nghi hoặc, nếu không phải người mình, tại sao lại lập tức tránh đi? Nếu không phải là người bốn đại thế lực, đoán chừng sẽ dẫn đám hài cốt cự thú kia tới để đồ sát bọn hắn mới đúng? Tốc độ mấy chục con hài cốt cự thú lao đến rất nhanh, người bốn đại thế lực dồn dập ra tay, đánh chết đám cự thú này. Bọn hắn đều không hẹn mà cùng ngừng lại, dõi mắt nhìn về hướng đây, muốn xem xem người ngồi Thần Hành Chu vừa rồi đến cùng là ai? - Rốt cục cũng gặp được! Trong Thần Hành Chu, Lục Ly kích động đến độ cả người run lên, vừa rồi tuy khoảng cách rất xa, không thăm dò được sự tồn tại của Lục Linh, nhưng hắn có trực giác, rất có thể Lục Linh đang ở trong nhóm người kia. - Làm sao bây giờ? Lục Ly thoáng trầm ngâm, sau lưng đuổi theo nguyên một đám hài cốt cự thú không phải chuyện hay, nếu hắn tiếp tục ngồi Thần Hành Chu, tất sẽ không ngừng dẫn dắt hài cốt cự thú quanh bốn phía đổ tới. Muốn cắt đuôi, hoặc là hắn lao xuống ngay bây giờ, nghĩ cách thoát khỏi đám hài cốt cự thú truy sát, hoặc là đi tới tầng tiếp theo. Lối vào tầng tiếp theo ở đâu? Lục Ly không biết. Giờ hắn không muốn chờ thêm một khắc nào nữa, hắn muốn lập tức đi gặp Lục Linh, dù chỉ có thể đứng xa xa nhìn một cái, hắn đều cảm thấy vui sướng không thôi. - Dùng Độn Hành Đan! Càng nghĩ, Lục Ly càng cảm thấy chỉ có một cách, đó chính là dùng Độn Hành Đan. Độn Hành Đan không chỉ có thể ẩn nấp thân hình, còn có thể ẩn dấu khí tức sinh mệnh. Theo lẽ thường mà đoán, một khi dùng Độn Hành Đan, đám hài cốt cự thú theo ở phía sau hẳn sẽ không cảm ứng được khí tức hắn, có lẽ sẽ ngừng truy kích. Độn Hành Đan chỉ có hai viên, thứ này chỉ dùng để cứu mạng, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, cuối cùng vẫn không nhịn được. Hắn trước là khống chế Thần Hành Chu phi hành sát mặt đất, như vậy sẽ không xúc động tới Thần Văn giữa trời. Tốc độ thả chậm, phi hành sát mặt đất, lát sau, hắn quả quyết nuốt Độn Hành Đan rồi thu lại Thần Hành Chu, cứ thế xông ra ngoài. - Tốt! Sau khi hắn nuốt Độn Hành Đan, khí tức bỗng chốc tan biến, toàn bộ hài cốt cự thú đuổi theo bất ngờ ngừng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh. Lục Ly đảo mắt nhìn qua, trong lòng yên tâm, lặng lẽ phi hành về phía trước. Bay đi chừng một nén hương, mặt sau đã không nhìn thấy thân ảnh hài cốt cự thú, trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ cuồng hỉ, yên ắng bay về hướng đông bắc, lần theo người bốn đại thế lực. Vừa rồi Lục Ly điều khiển Thần Hành Chu phi hành được một đoạn, lúc này tốc độ lại không dám quá nhanh, bởi thế mải miết bay hơn hai nén hương mới ẩn ẩn nghe được phía trước có tiếng chiến đấu. - Ngay ở trước mặt! Trong lòng Lục Ly không khỏi càng thêm kích động, như U Hồn lướt tới, đồng thời thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng. Rất nhanh hắn liền tìm đến chiến trường, song không dám áp sát quá gần, mà từ xa xa dùng đại đạo chi ngấn cảm ứng. - Một đám thanh niên! Hắn cảm ứng được mấy chục người bên kia đều có khí tức sinh mệnh rất trẻ, lập tức tinh thần đại chấn. Nếu là thanh niên, vậy người Nghịch Long Tộc chắc cũng ở chỗ này, Lục Linh hẳn là ở trong đó. Hắn yên ắng áp sát trung tâm chiến trường, đến cách chừng mấy ngàn trượng mới ngừng lại. Rất nhanh hắn liền lắc đầu, người bên này rất lạ mặt, không có ai là người quen cả. Hắn không quản bên này, tiếp tục đảo quanh tìm người ba đại thế lực còn lại. Mới chỉ phi hành một lúc, hắn lại tìm được mấy chục người khác. Bên này là người Thủy Vân Điện, sau một hồi thăm dò liền yên ắng bay đi. Nhóm người thứ ba thì đang bận chiến đấu, Lục Ly cảm ứng một phen, cả người khẽ run lên, hắn phát hiện được người quen, Nghịch Long Vân! Nếu Nghịch Long Vân đã ở đây, như vậy Lục Linh tất cũng có hắn. Lục Ly lập tức tới gần, đại đạo chi ngấn cực lực cảm ứng, rất nhanh cả người khẽ run rẩy, cảm giác lệ nóng doanh tròng. Trong đám đông, hắn phát hiện thân ảnh mà mình thường xuyên hồn khiên mộng nhiễu, tuy nữ tử kia che mặt, toàn thân tán phát khí tức lạnh như băng, song chỉ thoáng nhìn Lục Ly liền nhận ra người kia chính là Lục Linh. - Tỷ tỷ! Miệng môi mấp mấy, hắn lẩm bẩm một tiếng, chỗ này cách bên kia mấy ngàn trượng, nhưng tựa hồ Lục Linh và Nghịch Long Uyên đều có phát giác, ánh mắt như điện quét về bên này. Chạm mắt với Lục Linh, trong lòng Lục Ly lần nữa cuộn lên gợn sóng, nhìn đôi mắt băng lãnh quen thuộc kia, từng màn cảnh tượng xưa cũ xẹt qua trong đầu hắn. - Người nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom