-
Chương 1051-1055
Chương 1051 Lấy máu trả máu 2
- Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng, giết, giết, giết! Rất nhiều người gầm lên, không che dấu sát ý và sự nổi giận trong nội tâm. Thanh âm vang dội toàn bộ đại viện Lãnh gia, vô số Quân Hầu cảnh Nhân Hoàng Lãnh gia ở bên ngoài cũng nghe được, tất cả đều gầm lên: - Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng, giết, giết, giết! - Đi! Lãnh Tinh Chính quát khẽ một tiếng, cùng năm vị lão quái Hóa Thần cảnh bắn ra, đứng vững vàng ở trên không thành bắc. Từng đám Địa Tiên bay ra, phía sau là vô số Nhân Hoàng đếm không hết, và chi chít võ giả Quân Hầu cảnh. Lãnh gia không để lại quá nhiều quân đội, chỉ có mười mấy vạn người, còn lại những võ giả trẻ tuổi đều dời đến tổ giới. Mười mấy vạn người đứng chỉnh tề ở trên bầu trời thành bắc, chờ đợi trận chiến sau cùng, chờ đợi khoảnh khắc loé sáng cuối cùng. Con dân bên trong thành đã sớm dời đi, nhưng vẫn có một số người không nguyện ý đi. Sinh sống ở Lãnh Đế thành nhiều năm như vậy, bọn họ không muốn đi nữa, một phần là già đi không nổi, tòa thành trì này có quá nhiều ký ức và cảm tình, bọn họ chuẩn bị cùng tồn tại với Lãnh Đế Thành. - Ai. Lãnh Thiên Hận nắm chặt song quyền đứng ở trong đại viện Lãnh gia, trên mặt nổi đầy gân xanh, trong mắt của hắn toàn là vẻ hối hận. Hận Lãnh Vô Tuyết không có chuyện gì vì sao đi trêu chọc Lục Ly, hận vì sao Lục Ly tới hắn không đối tốt với Lục Ly hơn chút? Hận vì sao phải đồng ý cho Lục Ly tiến vào Cổ Thần Cấm Địa Cục diện đã thành như vậy, nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa, Lãnh Thiên Hận phất tay, mang theo mấy người tiến vào trong một cái thành lớn ở hậu viện, thông qua truyền tống trận tiến vào tổ giới. - Hưu hưu hưu Lãnh Thiên Hận vừa đi được ba nén hương thời gian, phía bắc đã truyền đến những tiếng xé gió. Hơn một trăm người gào thét bay đến như một trăm đầu cự long, chớp mắt đã xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người Lãnh Tinh Chính. Mười mấy vạn người Lãnh gia đứng yên trầm mặc, không ai phát ra bất kỳ âm thanh gì, toàn bộ đằng đằng sát khí khóa chặt hơn một trăm người phía trước. Lúc đám người phía trước còn cách khoảng ngàn trượng, Lãnh Tinh Chính mở miệng: - Chư vị, nhất định phải như thế sao? Quân Hồng Diệp vung tay lên, tất cả mọi người ngừng lại, Quân Hồng Diệp thở dài nói: - Lãnh Tinh Chính, đừng trách chúng ta, chỉ trách nhà các ngươi trêu chọc phải người không nên trêu. Lãnh gia các ngươi không đắc tội được với Lục Ly, xin lỗi! Sư xuất nổi danh. Lục đại gia tộc vẫn phải chú ý tới danh dự, ban đầu lấy Lục Ly làm cớ, lúc này chỉ có thể tiếp tục lấy Lục Ly ra làm cớ khai chiến. Đàm phán không còn ý nghĩa nữa rồi, Lục Ly nói rõ muốn tiêu diệt Lãnh gia, vậy trước tiên chiến rồi hãy nói, ít nhất binh khí chiến giáp trên thân đám người Lãnh gia cũng đáng giá. - Lục Ly? Trong con ngươi Lãnh Tinh Chính và nhóm người hiện lên một chút nghi hoặc, Lãnh Tinh Chính lạnh lẽo quát: - Rốt cuộc Lục Ly là người nào? Không chỉ người Lãnh gia, mà cả thám báo các gia tộc ẩn nấp xung quanh Trung Hoàng Giới, đều hết sức buồn bực. Trước kia chưa từng nghe nói qua Lục Ly, đột nhiên nhô ra, mọi người chỉ biết hắn là đồ đệ Huyết Hoàng. Nhưng Huyết Hoàng cũng không có cái uy danh này, chưa đủ để hiệu triệu lục đại gia tộc. - Các ngươi không có tư cách biết! Quân Hồng Diệp lạnh giọng nói, hắn chỉ lấy Lục Ly ra làm cớ khai chiến, tự nhiên sẽ không nói lời thừa. Hắn vung tay lên nói: - Động thủ, chém giết toàn bộ người Lãnh gia, Hạo Trường Quận dựa theo kế hoạch hành sự. - Hưu hưu hưu Chiến giáp bán thần khí hiện lên trên thân thể nhóm người, trên tay rất nhiều người còn có binh khí bán thần khí, mọi người phân tán ra, hóa thành từng mũi tên nhọn xuyên thủng đại quân Lãnh gia. - Ầm Đột nhiên thân thể Hạo Trường Quận biến mất ở giữa không trung, hắn vận dụng áo nghĩa không gian, dựa theo kế hoạch bay tới cửa vào tổ giới Lãnh gia. Các đại gia tộc đều có tổ giới, Quân Hồng Diệp biết rõ trong đại viện Lãnh gia không có quá nhiều linh tài và bảo vật. Toàn bộ thứ tốt đã được đưa vào tổ giới, cho nên chỉ có đánh hạ tổ giới mới có được trọng bảo. - Hừ! Lãnh Tinh Chính vừa nhìn thấy Hạo Trường Quận biến mất ở giữa không trung, lập tức biết hắn có chủ ý gì, trong tay đánh ra một đạo trường khí, trực tiếp truyền tống đến chỗ pháo đài nổ nát, hủy diệt lối đi tổ giới. - Hèn hạ. Thân hình Hạo Trường Quận ngưng hiện ở giữa không trung, nổi giận gầm lên: - Lãnh Tinh Chính, ngươi muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi, giết! - Rầm rầm rầm Chung quanh vang lên tiếng nổ lớn, bầu trời toàn là tia sáng, sơn băng địa liệt, đất trời rung chuyển, chân tay đứt lìa rơi rụng khắp nơi, máu tươi giàn giụa, hôm nay Lãnh Đế Thành đã định trước bị máu tươi nhuộm đỏ. Lãnh Đế Thành bên kia chiến đấu đến thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông, Lục Ly bên này lại rất bình tĩnh. Ba vị Địa Tiên lưu lại ẩn núp ở xung quanh, không dám hiển lộ thân hình, thám báo ẩn nấp xung quanh càng không dám lộn xộn, chỉ có thể cảm ứng hạt châu và tình huống xung quanh từ xa. Lục Ly bế quan tu luyện ở bên trong Thiên Tà Châu, đồng thời suy tư làm như thế nào để phá cục, an toàn đến cửa vào Thủy Ngục? Nếu như không phải Lục Ly mang theo Thiên Tà Châu, người khác không cách nào di động nửa phần, Lục Ly không dám đi ra, chuyện này như trở thành tử cục. Hắn không thể trốn mãi ở trong này, mấy năm sau tứ đại thế lực sẽ kéo binh đến Vân Châu Bắc Mạc, đến lúc đó dựa vào đám người Lục Linh làm sao ngăn cản được? - Nếu như Thiên Tà Châu có thể tự mình bay thì tốt rồi! Lục Ly khẽ thở dài, Thiên Tà Châu bị phong ấn, rất nhiều thần thông đều không thể sử dụng, luyện hóa tầng phong ấn thứ nhất ít nhất cũng phải mấy năm thời gian. Ai biết mấy năm thời gian sẽ phát sinh chuyện gì? Ngộ nhỡ Thiên Tà Châu bị phá mở thì sao? - Lãnh Vô Hinh, ngươi có thể luyện chế giải dược ở đây không? Lục Ly trầm tư mấy canh giờ, mở mắt nói chuyện với Lãnh Vô Hinh, trong xương tủy hắn vẫn còn kịch độc, hiện tại có thời gian, vẫn nên giải độc trước rồi nói sau. - Có thể!
Chương 1052 Thành toàn ngươi
Lãnh Vô Hinh gật đầu, Lục Ly phất tay để cho nàng đi ra một góc luyện chế giải dược, còn mình thì tiếp tục bế quan. Tạm thời không có biện pháp tốt, chỉ có thể một bên luyện hóa Thiên Tà Châu, một bên yên lặng theo dõi kỳ biến. Chiến đấu trong Lãnh Đế Thành kéo dài trọn một ngày, cuối cùng bởi vì thực lực cách quá xa mà hạ màn. Lục đại gia tộc, mỗi tộc có hai vị lão quái Hóa Thần cảnh tới, tổng cộng là mười hai người, không nói đến hơn một trăm Địa Tiên, chỉ cần mười hai lão quái này cũng đủ để quét ngang Lãnh gia rồi. Mười mấy vạn người Lãnh gia chiến tử, không có người nào chạy trốn, người nên chạy trốn đã vào tổ giới rồi, bọn họ lưu lại chính là vì tuẫn thành. Mười mấy vạn người Lãnh gia chết không phí công, Lãnh Tinh Chính và một đám lão quái cũng không chết uổng phí. Chiến quả của bọn họ rất huy hoàng, hơn một trăm người lục đại gia tộc, bị chém giết hơn phân nửa, mười hai Hóa Thần cảnh bị giết chết bốn người. Phải biết rằng Lãnh gia chỉ có sáu Hóa Thần cảnh, bằng một nửa lục đại gia tộc. Thế nhưng sáu người này lại quá hung tàn, mỗi lần tấn công đều muốn đồng quy vu tận cùng kẻ địch, còn có một lão tổ Lãnh gia tự bạo, kéo theo tộc trưởng Nhâm gia cùng chết. Đám người tộc trưởng lục đại gia tộc gần như ai cũng bị thương, tộc trưởng Nhâm gia chiến tử, Hạo Trường Quận bị chém đứt một cánh tay, hơn trăm Địa Tiên chết mất sáu mươi người, tổn thất thảm trọng. Đương nhiên! Thu hoạch của lục đại gia tộc cũng không tồi, toàn bộ bán thần khí trên người cường giả Lãnh gia bị tịch thu, bên trong không gian giới hoặc ít hoặc nhiều đều có một số bảo vật. Vơ vét Lãnh gia một phen, những linh tài bảo vật không kịp dời đi đều bị phân chiếm. - Phân tổ ra đi! Quân Hồng Diệp không hề thỏa mãn, phất tay nói: - Chúng ta chia làm ba tổ, quét ngang toàn bộ Lãnh hoàng triều. Lần này chết nhiều người như vậy, chút đồ vật này chưa đủ, cướp sạch toàn bộ Lãnh hoàng triều một lần, cứu vãn tổn thất. - Được! Quân Hồng Diệp đề nghị khiến hai cái gia tộc Ma Hoàng Giới hết sức đồng ý, chút đồ vật này đối với bọn họ căn bản chưa đủ. Dù sao cũng là cướp sạch Lãnh hoàng triều, chứ không phải cướp sạch toàn bộ Trung Hoàng Giới, không nên khiến Trung Hoàng Giới bạo động. - Người đâu! Quân Hồng Diệp gầm lên: - Tìm người truyền lời, lần này chúng ta tổn thất thảm trọng, xét thấy Lãnh hoàng triều chống cự, chúng ta quyết định tắm máu Lãnh hoàng triều trả thù, nếu dám chống cự, giết chết bất luận tội! Mấy vị Địa Tiên bận rọn, đi xung quanh tìm kiếm thám báo truyền tin tức này ra. Thực ra đây không phải thông báo cho gia tộc Lãnh hoàng triều, mà là truyền tin cho hai cái hoàng triều khác và các gia tộc còn lại của Trung Hoàng Giới, cảnh cáo bọn họ đừng làm loạn. - Đi! Sáu gia tộc chia làm hai tổ, tự mình bay về một cái phương hướng. Hạo Trường Quận và Quân Hồng Diệp một tổ, hắn bay được một đoạn, lại nói trước tiên ẩn nấp chữa thương đã. Hắn bị chặt đứt một cánh tay, nguyên khí tổn thương nặng nề, hắn để người Hạo gia đi theo Quân Hồng Diệp hành động, chờ thương thế tốt lên hắn sẽ đuổi theo đội ngũ. Quân Hồng Diệp thấy sắc mặt Hạo Trường Quận trắng bệch, thì không ép buộc nữa, dẫn theo đại quân rời đi. Hạo Trường Quận tìm một cái sơn mạch tiềm tu chữa thương, bên trong không gian giới của hắn có linh dược khiến cánh tay cụt mọc lại, nhiều nhất nửa tháng là có thể khôi phục như cũ. Thế nhưng Hạo Trường Quận chỉ chữa thương ba canh giờ, lại đột nhiên lẻn đến phía bắc Lãnh Đế Thành. Thân hình hắn hết sức mờ ảo, mặc dù trên đường có thám báo, nhưng không người nào dò xét ra hắn. Hắn vốn không bay đi quá xa, nên chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới khu vực xung quanh Thiên Tà Châu. Hắn lặng lẽ dùng thần niệm dò xét một phen, rất nhanh đã khóa chặt những thám báo ẩn ẩn nấp xung quanh và ba tên Địa Tiên ở lại canh giữ. - Hưu. Hắn lặng lẽ tiếp cận, trong tay xuất hiện một cái chuông lớn, trùm về phía ba người ẩn nấp. Thời điểm chuông lớn chụp xuống một người trong đó tránh thoát sang bên cạnh, còn hai người khác thì bị chuông lớn chụp lại. - Đông đông đông! Bên trong chuông lớn phát ra từng tiếng nổ nặng nề, rất nhanh hai vị Địa Tiên đã bị chấn ngất đi. Vị Địa Tiên còn lại đứng ở một bên, nhưng không có bất kỳ cử động gì, ngược lại kinh nghi nhìn Hạo Trường Quận bay tới hỏi: - Lão tổ, ngươi đây là. Vị Địa Tiên này là Địa Tiên Hạo gia, vừa rồi nhận được truyền âm của Hạo Trường Quận, nên lúc này mới tránh được. Hạo Trường Quận lạnh giọng nói: - Đừng nói nhảm, đi giết sạch thám báo ở xung quanh, một người cũng không để lại, nhanh lên! Địa Tiên Hạo gia không dám chần chờ, lao đi như thương ưng, rất nhanh bốn phía vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Hắn vẫn biết vị trí những thám báo ẩn nấp xung quanh, chẳng qua là không giết mà thôi. Chỉ hai nén hương thời gian, thám báo ẩn nấp trong vòng ngàn dặm xung quanh đều bị chém chết, Địa Tiên Hạo gia bay tới, gật đầu nói: - Giải quyết xong rồi. - Tốt! Trong mắt Hạo Trường Quận hiện lên một chút lạnh lẽo, hắn quát khẽ nói: - Ngươi đang ở đây canh gác, ta đi đoạt hạt châu này lại. - Hạt châu? Địa Tiên Hạo gia bừng tỉnh, xem ra một mình Hạo Trường Quận tới, chính là muốn đoạt được hạt châu này. Nội tâm của hắn thoáng nóng lên, rất có thể hạt châu này là thần khí, nếu như Hạo gia có thể lấy được mà nói... khả năng Hạo gia sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất tứ giới, đến lúc đó thống nhất tứ đại giới và ngũ tiểu giới đều không thành vấn đề. - Không đúng. Địa Tiên Hạo gia nhớ ra cái gì, chần chờ nói: - Lão tổ, nếu như ngài lấy đi hạt châu, Hạo Xuyên sẽ xảy ra chuyện. - Ha ha! Hạo Trường Quận cười lạnh nói: - Một người đứa chái còn trẻ mà thôi, so sánh với một món thần khí, cái gì nhẹ cái gì nặng ngươi còn không phân rõ sao? Chỉ cần đoạt được món thần khí này, đừng nói hi sinh một đứa cháu, cho dù gia tộc chết một nửa người cũng đáng giá! - Ầm! Trong tay Hạo Trường Quận xuất hiện một thanh cự phủ, thân thể bay lên trời như cuồng long, một tay vung cự phủ nặng nề đánh về phía hạt châu. Cho dù bảo vật có phòng ngự mạnh như nào đi nữa, thì bên trong cũng cần năng lượng chống đỡ, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng bên trong, dĩ nhiên lực phòng ngự hạt châu này sẽ trở nên yếu đi.
Chương 1053 Hủy diệt chi kiếm
Đến lúc đó coi như không thể trực tiếp mang đi, cũng có thể chấn động cho đám người Lục Ly ở bên trong đi ra. Cho dù thần khí tổn hại, cũng có thể nghĩ biện pháp chữa trị, quan trọng nhất là đoạt được hạt châu này. Hạo Trường Quận bị chặt đứt một cánh tay, không kịp chữa thương đã vội vàng chạy tới, không phải là muốn nắm chặt thời gian đoạt nó sao? - Phanh! Cự phủ nặng nề bổ vào phía trên hạt châu, hạt châu loé sáng, lù lù bất động, không có chút ít rung động. Lục Ly đang bế quan tu luyện ở bên trong cảm ứng thấy tình huống bên ngoài, rất nhanh âm thanh nổi giận của hắn vang lên: - Lão cẩu Hạo gia, xem ra ngươi quyết tâm muốn giết chết con cháu nhà ngươi rồi? Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi! Hạo Trường Quận ở bên ngoài căn bản không để ý đến Lục Ly, cự phủ trong tay của hắn lại đánh xuống một lần nữa. Thần niệm Lục Ly hơi động thân thể Hạo Xuyên lập tức biến mất ở bên trong, xuất hiện trước mặt cây cự phủ đang đánh xuống. Cự phủ hơi chậm lại, Lục Ly sợ Hạo Xuyên bị bắt lại, nên dứt khoát khống chế Hồn Dẫn trong linh hồn hắn bạo động. Thất khiếu Hạo Xuyên đổ máu ở ngay trước mặt Hạo Trường Quận, thân thể ngã xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Hạo Trường Quận, chỗ sâu trong con ngươi mang theo một chút hận ý. - Vù vù. Hạo Trường Quận nhắm mắt lại thở ra một hơi, sau đó tiếp tục đánh xuống, một phủ lại một phủ, liên miên không ngừng. Hai mắt Lục Ly loé lên, trầm ngâm chốc lát rồi nhìn về phía một vị công tử và tiểu thư Hạo gia. Vị công tử và tiểu thư kia kinh hoàng, ầm một cái quỳ xuống, dập đầu với Lục Ly nói: - Đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giết ta, van xin ngươi. - Xin ta cũng vô dụng! Lục Ly không biểu cảm nói: - Không phải là ta lòng dạ ác độc, mà là lão tổ nhà ngươi lòng dạ ác độc, là hắn muốn ép chết các ngươi. Các ngươi ra cầu xin hắn đi, nếu hắn không muốn các ngươi sống, các ngươi liền đi chết đi. Bên trong tiểu điện chợt lóe sáng, vị công tử và tiểu thư này đều bị truyền tống ra ngoài, hai người trực tiếp quỳ trên mặt đất, gào lớn: - Lão tổ cứu chúng con, chúng con không muốn chết. Cự phủ trong tay Hạo Trường Quận dừng lại ở giữa không trung, hắn lắc đầu nói: - Các ngươi vì gia tộc làm ra cống hiến, Hạo gia sẽ nhớ kỹ các ngươi. - Hưu. Lão tổ Hạo gia vung vẩy trong tay cự phủ, trên cổ hai người lưu lại một vết máu, vậy mà Hạo Trường Quận lại tự mình động thủ chém giết tử tôn nhà hắn, tính cách hung tàn của người này khiến Lục Ly âm thầm líu lưỡi. Hạo gia còn hai vị Địa Tiên ở bên trong, Lục Ly không chuẩn bị đưa họ ra chịu chết. Nếu Hạo Trường Quận ngay cả hậu bối của mình cũng dám giết, thì không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn. - Ầm ầm ầm! Hạo Trường Quận liên tục công kích, thế nhưng mỗi lần hạt châu cũng chỉ hơi loé sáng, không có bất kỳ di động, chứ đừng nói rung động. Lục Ly hơi tiêu sầu, tâm thần yên lặng quan sát xem hạt châu này có cần năng lượng chống đỡ hay không, nếu như cần năng lượng mà nói... Sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá hủy. - A. Lục Ly cẩn thận cảm ứng, liền phát hiện ra vấn đề, dường như trong hạt châu có năng lượng nhàn nhạt lưu chuyển. Mỗi lần Hạo Trường Quận chém xuống những... năng lượng này lại ít đi một chút, mặc dù chỉ ít đi một chút, nhưng quả thực đã giảm bớt. Lục Ly cẩn thận cảm ứng thời gian ba nén hương, xác định quả thực năng lượng đang không ngừng ít đi. Thế nhưng tốc độ giảm bớt này so với năng lượng trong hạt châu, quả thực là một giọt nước trong hồ. Theo như cái tốc độ này đi xuống, không có mấy năm liên tục tấn công, thì không phá được hạt châu này. - A a! Lục Ly cảm ứng lần nữa, nhất thời lòng tin tăng mạnh, liên tục chém mấy năm? Người nào lại ngu như vậy? Ngộ nhỡ chém máy chục năm mà hạt châu này cũng không vỡ thì sao? Chẳng lẽ Hạo Trường Quận mãi ngây ngốc ở chỗ này, hơn nữa những người còn lại sẽ cho phép một mình Hạo Trường Quận đoạt bảo sao? Lục Ly không nhìn Hạo Trường Quận nữa, tiếp tục bế quan tu luyện, mặc hắn tấn công. Hạo Trường Quận không ngừng lại, liên tục tấn công, mỗi một hơi thời gian sẽ bổ ra một búa. Thật ra hắn không có phóng thích áo nghĩa đặc biệt khủng bố, bởi vì như vậy sẽ rất hao phí nguyên khí, hắn bị chặt mất một cánh tay nguyên khí tổn thương nặng nề, nên không dám xằng bậy. Một canh giờ, ba canh giờ, tám canh giờ! Hạo Trường Quận vẫn không ngừng tấn công như cũ, không nghỉ ngơi một khắc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tia sáng trên hạt châu, nội tâm vừa khiếp sợ, lại vừa vui mừng! Liên tục công kích tám canh giờ, nhưng tia sáng trên hạt châu không yếu bớt một chút, đây tuyệt đối là thần khí, không cần nghi ngờ nữa. Nội tâm của hắn có một ít khó chịu, tia sáng trên hạt châu không yếu bớt chút nào, chẳng lẽ dựa vào hắn thật sự không bổ ra được? - Thử một chút áo nghĩa! Hạo Trường Quận có một chút nóng lòng, ngộ nhỡ bị lão quái khác phát hiện, hắn không chỉ không chiếm được thần khí này, còn có thể gây ra vấn đề lớn. Hắn thu hồi cự phủ, hai tay kết ấn bắt đầu ngưng tụ áo nghĩa khủng bố. Thiên địa huyền khí ở bốn phương tám hướng hướng bắt đầu tụ tập về bên này, màu sắc trên bầu trời trở nên âm u, từng đám mây đen kéo đên, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm. - Hủy diệt chi kiếm! Địa Tiên Hạo gia ở nơi xa âm thầm kinh hãi, đây là áo nghĩa mạnh nhất của lão tổ Hạo gia, bát phẩm áo nghĩa Hủy Diệt Chi Kiếm, là áo nghĩa hệ hủy diệt, lực công kích vô cùng khủng bố. - Lui. Mặc dù khoảng cách lên đến mười dặm xa, nhưng Địa Tiên Hạo gia vẫn quyết định lui về phía sau mấy dặm, áo nghĩa này quá kinh khủng, với chút thực lực của hắn bị dư âm tấn công cũng sẽ thụ thương. - Khúc khích. Cự kiếm dài đến trăm trượng trên bầu trời gào thét hạ xuống, tiếng rít vang dội trong vòng ngàn dặm, một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa tràn ngập mà đến. Hư không chấn động, không gian dao động lan ra phạm vi mấy trăm dặm, giống như bầu trời bên này đều bị xé rách vậy. - Hưu. Cự kiếm phá không hạ xuống, tạo ra sóng khí khủng bố, cuồng phong xé rách, sấm chớp loé lên, một bộ dấu hiệu diệt thế.
Chương 1054 Thiếu một ít chiêu thức 1
Trường kiếm xuyên phá trường không đâm xuống, sóng khí đi theo trấn áp, sơn mạch ở bốn phương tám hướng vỡ ra từng tầng, sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tán loạn, bụi mù cuồn cuộn, tình cảnh chấn nhiếp tâm hồn người. - Phanh! Mũi kiếm đánh lên Thiên Tà Châu, tia sáng trên hạt châu tăng vọt, nhưng vẫn không có chút rung động nào như cũ, mặt đất phía dưới lại vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành tro bụi. Mặt đất trong phạm vi mấy dặm chìm xuống hơn mười trượng, xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ. - Thật mạnh! Lục Ly bị thức tỉnh, dò xét tình huống bốn phía một chút thì âm thầm líu lưỡi. Thực lực lão quái Hóa Thần cảnh quá kinh khủng, sợ là chỉ cần một chiêu cũng có thể san bằng một tòa đại thành. Nếu như thanh kiếm này bay thẳng về phía trước, phỏng chừng có thể bổ ra một khe sâu vài ngàn dặm. Lục Ly nhớ tới truyền thuyết ở Đấu Thiên Giới, nói ban đầu Vân Châu và U Châu nối liền cùng một chỗ, sau này bị Đấu Thiên đại đế dùng một kiếm bổ ra. Lúc này nhìn áo nghĩa cường đại của lão tổ Hạo gia, Lục Ly tin tưởng đây không phải là truyền thuyết, Đấu Thiên đại đế so với lão tổ Hạo gia mạnh hơn nhiều, thật sự có khả năng bổ ra Vân Châu và U Châu. - Năng lượng tiêu hao thật nhiều! Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện một kích kia có thể so sánh với Hạo Trường Quận tấn công bình thường một canh giờ, thế nhưng so sánh với năng lượng bên trong Thiên Tà Châu, chút năng lượng này vẫn không coi vào đâu. - Tiếp tục! Hạo Trường Quận thấy tia sáng trên hạt châu tăng vọt, hắn cho rằng hạt châu sắp không trụ được rồi, nhất thời vô cùng vui vẻ. Mặc dù phóng thích áo nghĩa cường đại rất tốn nguyên khí, bản thân hắn lại bị thương, liên tục phóng thích áo nghĩa cường đại sẽ càng làm thương thế nghiêm trọng, nhưng chỉ cần lấy được hạt châu này tất cả đều đáng giá. - Rầm rầm rầm. Hạo Trường Quận liên tục phóng ra bốn lần Hủy Diệt Chi Kiếm, sơn mạch bốn phía đã biến mất, biến thành một cái sơn cốc to lớn. Về phần mặt đất phía dưới hạt châu, lại càng xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy. Tại thời điểm Hạo Trường Quận muốn phóng thích Hủy Diệt Chi Kiếm lần thứ năm, nơi xa có hai bóng người nhanh chóng lướt đến, một tiếng cười lạnh truyền đến: - Ta đã nói lão rùa già Hạo gia này không có hảo tâm, quả nhiên bị lão phu đoán trúng, lão thất phu Hạo Trường Quận, ngươi muốn nuốt bảo vật một mình sao? Hạo Trường Quận ngẩng đầu, thấy hai lão giả bay tới, trong mắt nhất thời lộ ra một chút nổi giận và khổ sở. Hai vị tộc trưởng Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên của Ma Hoàng Giới liên thủ mà đến, sợ là hạt châu này không có phần của hắn rồi, hắn đã công kích thời gian dài như vậy một cách vô ích. Hạt châu này là thần khí, làm gì có ai thật sự không muốn? Nhìn tình huống thì rõ ràng là Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên bỏ qua đại quân sang một bên len lén đến đây, cướp bóc Lãnh hoàng triều sẽ được bao nhiêu linh tài và bảo vật chứ? Cho dù toàn bộ linh tài bảo vật Trung Hoàng Giới thì vẫn kém hạt châu này. Hạo Trường Quận có một chút lúng túng, tiến thoái lưỡng nan. Cứ như vậy rời đi cố gắng lúc trước của hắn liền uổng phí, ngộ nhỡ năng lượng trong hạt châu bị hắn tiêu hao nhiều rồi, bây giờ hắn đi là làm lợi cho Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên. Không đi mà nói... hai bên liên hợp cùng nhau tấn công? Ngộ nhỡ có thể đoạt được hạt châu, làm sao chia? Một khi đại chiến xảy ra rất có thể hắn sẽ bị hai tên điên Ma Hoàng Giới này liên thủ chém giết. - Không lùi! Vì hạt châu này, Hạo gia đã tổn thất ba hậu bối trẻ tuổi rồi, Hạo gia trả giá lớn như vậy, làm sao Hạo Trường Quận cam tâm chứ? Hắn cắn răng đứng ở một bên, đợi chờ Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên bay tới, lúc này mới âm dương quái khí nói: - Hai vị cũng không đi cướp sạch Lãnh hoàng triều sao? Hai vị có chủ ý gì, làm như ta không biết ấy? Năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi. Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng, Ngô Quảng Đức lại nổi giận, lạnh lùng nhìn Hạo Trường Quận nói: - Hạo Trường Quận, chính mình ác tâm đừng ngậm máu phun người. Địa Tiên nhà chúng ta ở lại nơi này bị tấn công, cảnh báo lại cho ta, nếu không làm sao lão phu vội vã tới đây như vậy? Ngô Quảng Đức nhìn cái chuông lớn nơi xa, cả giận nói: - Còn không tha người? Hạo Trường Quận chụp một cái vào hư không, chuông lớn hóa thành lưu quang bay tới, hai vị Địa Tiên bên trong đã sớm ngất đi. Thấy Địa Tiên nhà mình không có chuyện gì, Ngô Quảng Đức hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt quăng tới chỗ hạt châu lơ lửng ở giữa không trung, và mặt đất bị nện ra một cái hố sâu to lớn, hắn nhướng mày hỏi: - Hạo Trường Quận, công kích lâu như vậy vẫn không phá được hạt châu này ra sao? Hạo Trường Quận khổ sở gật đầu nói: - Ba đứa hậu bối nhà ta đều đã hy sinh, lần này thiệt thòi lớn. - Ha ha ha, đáng đời! Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng, bay tới chỗ hạt châu, phóng ra một cái huyết sắc đại thủ ấn, muốn tiếp tục công kích. Ngô Quảng Đức bận tâm Ngô Tà, nên có chút không dám đi qua tấn công. Lục Ly đã dò xét rõ ràng được tình huống bên ngoài, hắn vốn định lấy mạng Ngô Tà đi uy hiếp. Nhưng nghĩ đến Hạo Trường Quận có thể bỏ qua đám người Hạo Xuyên, mà mấy người Ma Hoàng Giới đều là người điên, rất có thể cũng sẽ không quản sự sống chết của Ngô Tà. Lục Ly trầm ngâm chốc lát, truyền âm ra: - Ngô gia tộc trưởng, ngươi mặc kệ sự sống chết của Ngô Tà sao? Ngô Quảng Đức nháy mắt với Trần Vô Tiên, Trần Vô Tiên dừng tấn công lại, Ngô Quảng Đức bay đến, lạnh lẽo quát: - Tiểu tử, ngươi muốn như thế nào? Chúng ta đã giúp ngươi san bằng Lãnh Đế Thành rồi, ngươi còn không thả người? - Thả người cũng được! Giọng nói của Lục Ly tục vang lên, hắn chân thành nói: - Hơn nữa sau khi ta thả người, còn có thể lập tức giải trừ hồn ấn, để Ngô Tà công tử hoàn hảo rời đi. - Thật sự? Con ngươi Ngô Quảng Đức loé sáng, Ngô Tà là cháu ruột của hắn. Trong vô số cháu trai cháu gái, hắn yêu thích nhất chính là Ngô Tà. - Tất nhiên! Lục Ly nói: - Ta có lòng tốt, thực lực công tử nhà ngươi không quá mạnh, ta thêm một hồn nô cũng không nhiều, ít đi một cái cũng không thiếu.
Chương 1055 Thiếu một ít chiêu thức 2
- Các ngươi đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ lập tức thả người. Ta lấy danh nghĩa Đấu Thiên đại đế ra thề, nếu như ta không thả người ta sẽ không sống quá ngày mai! - Hả? Ngô Quảng Đức hơi có chút kích động, Đấu Thiên đại đế là đại năng Thần Giới, người bình thường không dám lấy danh nghĩa Đấu Thiên đại đế ra thề. Ngộ nhỡ bị Đấu Thiên đại đế cảm ứng được, giáng xuống thần phạt lập tức giết chết. Ngô Quảng Đức nặng nề gật đầu nói: - Ngươi nói đi, chỉ cần không quá phận, đều được! - Ha ha, tuyệt không quá phận! Lục Ly cười nhạt, sau đó giọng nói trở nên đằng đằng sát khí: - Các ngươi liên thủ giúp ta giết Hóa Thần Hạo gia, ta lập tức thả người! Bá bá bá Sắc mặt Hạo Trường Quận lập tức trở nên âm trầm, hắn vốn bị đứt một cánh tay, nguyên khí tổn thương nặng nề, còn liên tục công kích lâu như vậy, phóng ra mấy lần áo nghĩa mạnh nhất, thương thế càng nặng hơn rồi. Lúc này chiến lực không bằng bảy thành lúc đầu, đối mặt hai tên điên Ma Hoàng Giới, hắn tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên liếc nhau một cái, trong mắt hai người chợt lóe sát cơ. Chỉ cần cứu được Ngô Tà, Ngô Quảng Đức sẽ không tiếp tục kiêng kị, hai người liên thủ tấn công Thiên Tà Châu, khả năng đoạt được hạt châu này sẽ rất lớn. Ma Hoàng Giới đều là người điên, bình thường nội đấu rất gay gắt, nhưng lúc ra ngoài lại vô cùng đoàn kết. Trước tiên liên thủ giết chết người phía ngoài, sau đó lại chiến một trận cũng không muộn. Nếu như tiêu diệt Hạo Trường Quận, nhất định hạt châu này là của Ma Hoàng Giới rồi. Trong lòng hai người vốn có ý định, ba người liên thủ tấn công, một khi lấy được hạt châu, hai người lại kích sát Hạo Trường Quận trước. Nhất thời trong thân thể hai người có sát khí tuôn ra, ánh mắt đồng thời khóa chặt Hạo Trường Quận. Nội tâm Hạo Trường Quận run lên, không dám chần chờ, thân thể hóa thành một đầu cuồng long bay thẳng về phía đông nam, sau khi bay ra một khoảng cách, thân thể lập tức biến mất ở giữa không trung. - Muốn chạy trốn sao? Muộn rồi. Trần Vô Tiên vung tay lên, huyết sắc đại thủ ấn vẫn luôn ngưng tụ trên bầu trời, đột nhiên chụp xuống phía dưới, nương theo bàn tay to chụp xuống, không gian chấn động kịch liệt. Thân thể Hạo Trường Quận lập tức hiện lên giữa không trung, tốc độ giảm đi, giống như động tác bị chậm lại, tốc độ chậm gấp mấy chục. - Giết! Trong tay Ngô Quảng Đức xuất hiện một cây trường thương, thân thể hóa thành tàn ảnh vọt tới, trong nháy mắt đã tới phía sau Hạo Trường Quận. Trên đầu thương ố vàng của hắn loé lên tia sáng lấp lánh, bốn phía không xung quanh mũi thương trực tiếp nát vụn, cũng không biết là cái áo nghĩa gì. - Xuy. Trường thương đâm vào phía sau lưng Hạo Trường Quận nhanh như chớp, chiến giáp bán thần khí bên ngoài cơ thể Hạo Trường Quận hiện lên, nhưng trường thương lại trở nên hư ảo, tiếp tục đâm vào. - Ngô Quảng Đức! Trong miệng Hạo Trường Quận phun ra một ngụm máu tươi, hai tay kết ấn, liều chết ngưng tụ ra một thanh Hủy Diệt Chi Kiếm, mạnh mẽ đánh về phía Ngô Quảng Đức ở sau lưng. - Ha ha ha! Ngô Quảng Đức nhếch miệng cười lớn, thân thể không lùi, trường thương tiếp tục đâm vào, đồng thời vung tay phải chụp xuống đầu Hạo Trường Quận. - Ầm! Hủy Diệt Chi Kiếm đánh xuống, thân thể Ngô Quảng Đức và Hạo Trường Quận đều bị nện xuống dưới. Phía dưới sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tung toé, bụi mù cuồn cuộn, mặt đất trong vòng ngàn dặm đều chấn động. - Hưu. Trong bụi mù, thân thể Ngô Quảng Đức nhiễm đầy máu bay vụt lên, trong tay của hắn nắm một cỗ thi thể, chính là Hạo Trường Quận. Thân thể hắn bay về phía Thiên Tà Châu, gầm lên: - Lục Ly, thả người đi, Hạo Trường Quận đã bị ta giết chết. - Hưu. Thân thể Trần Vô Tiên bay đi, Địa Tiên Hạo gia vừa định lẩn trốn bị hắn dùng một chưởng chụp chết. - Không tồi! Giọng nói Lục Ly truyền ra, tiếp theo Thiên Tà Châu chợt lóe sáng, Ngô Tà bay ra ngoài. Ngô Tà vừa đi ra lập tức vui mừng bay đến chỗ Ngô Quảng Đức, uất ức gào to: - Gia gia! - Không tệ! Lục Ly ngươi quả nhiên là một nhân vật! Ngô Quảng Đức nuốt một viên đan dược chữa thương, sau khi dùng thần niệm dò xét Ngô Tà, thấy trong đầu hắn đã không còn Hồn Dẫn, khôi phục tự do thì tán thành gật đầu. Bên kia Trần Vô Tiên bay tới, liếc mắt nhìn Ngô Tà một cái, rồi hướng ánh mắt về phía Thiên Tà Châu, mở miệng nói: - Lục tiểu hữu, ngươi đã từng nghe nói qua một câu cổ ngữ thất phu vô tội hoài bích có tội, thực lực của ngươi quá thấp, ngươi không cách nào chiếm cứ hạt châu này. Đưa ra điều kiện đi, phải như thế nào mới có thể nhường hạt châu lại? - Ngươi muốn Thiên Tà Châu? Giọng nói âm u của Lục Ly truyền ra, hắn trầm ngâm chốc lát nói: - Vấn đề là hạt châu chỉ có một, mà các ngươi lại có hai người. Nếu không các ngươi chiến một trận trước, còn dư lại một người chúng ta sẽ bàn tiếp? - Hả? Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức liếc mắt nhìn nhau, Ngô Quảng Đức rùng mình, vừa rồi hắn vì giết chết Hạo Trường Quận, mà đã thừa nhận một kích Hủy Diệt Chi Kiếm, bị thương rồi. Nếu như Trần Vô Tiên động thủ, rất có thể hắn sẽ bị giết. - Ha ha! Trần Vô Tiên lại cười nhạt, đùa cợt nói: - Lục tiểu hữu, hình như ngươi dùng chiêu khích bác ly gián này rất điêu luyện thì phải. Đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của chúng ta, bớt dùng chiêu trò đi, chân thành một chút không được sao? Lúc trước Lục Ly đã dùng qua một chiêu này rồi, mượn đao của Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức tiêu diệt Hạo Trường Quận, hiện tại lại tới khích bác ly gián? Nếu như Trần Vô Tiên chỉ là trẻ con vắt mũi chưa sạch, có lẽ sẽ bị lừa. Nhưng Lục Ly chưa đưa ra cái hứa hẹn gì, đã muốn để Trần Vô Tiên thủ tiêu Ngô Quảng Đức? Nếu như Lục Ly cũng lấy Đấu Thiên đại đế ra thề giống như vừa rồi, có lẽ Trần Vô Tiên còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng chỉ mấy câu nói đã muốn mượn đao giết người, hắn đang sỉ nhục chỉ số thông minh của Trần Vô Tiên sao. Đương nhiên, những lời này của Lục Ly không phải là không có tác dụng, ít nhất lúc này Ngô Quảng Đức đang thời thời khắc khắc đề phòng, phòng ngừa Trần Vô Tiên hạ sát thủ.
- Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng, giết, giết, giết! Rất nhiều người gầm lên, không che dấu sát ý và sự nổi giận trong nội tâm. Thanh âm vang dội toàn bộ đại viện Lãnh gia, vô số Quân Hầu cảnh Nhân Hoàng Lãnh gia ở bên ngoài cũng nghe được, tất cả đều gầm lên: - Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng, giết, giết, giết! - Đi! Lãnh Tinh Chính quát khẽ một tiếng, cùng năm vị lão quái Hóa Thần cảnh bắn ra, đứng vững vàng ở trên không thành bắc. Từng đám Địa Tiên bay ra, phía sau là vô số Nhân Hoàng đếm không hết, và chi chít võ giả Quân Hầu cảnh. Lãnh gia không để lại quá nhiều quân đội, chỉ có mười mấy vạn người, còn lại những võ giả trẻ tuổi đều dời đến tổ giới. Mười mấy vạn người đứng chỉnh tề ở trên bầu trời thành bắc, chờ đợi trận chiến sau cùng, chờ đợi khoảnh khắc loé sáng cuối cùng. Con dân bên trong thành đã sớm dời đi, nhưng vẫn có một số người không nguyện ý đi. Sinh sống ở Lãnh Đế thành nhiều năm như vậy, bọn họ không muốn đi nữa, một phần là già đi không nổi, tòa thành trì này có quá nhiều ký ức và cảm tình, bọn họ chuẩn bị cùng tồn tại với Lãnh Đế Thành. - Ai. Lãnh Thiên Hận nắm chặt song quyền đứng ở trong đại viện Lãnh gia, trên mặt nổi đầy gân xanh, trong mắt của hắn toàn là vẻ hối hận. Hận Lãnh Vô Tuyết không có chuyện gì vì sao đi trêu chọc Lục Ly, hận vì sao Lục Ly tới hắn không đối tốt với Lục Ly hơn chút? Hận vì sao phải đồng ý cho Lục Ly tiến vào Cổ Thần Cấm Địa Cục diện đã thành như vậy, nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa, Lãnh Thiên Hận phất tay, mang theo mấy người tiến vào trong một cái thành lớn ở hậu viện, thông qua truyền tống trận tiến vào tổ giới. - Hưu hưu hưu Lãnh Thiên Hận vừa đi được ba nén hương thời gian, phía bắc đã truyền đến những tiếng xé gió. Hơn một trăm người gào thét bay đến như một trăm đầu cự long, chớp mắt đã xuất hiện ở trong tầm mắt của đám người Lãnh Tinh Chính. Mười mấy vạn người Lãnh gia đứng yên trầm mặc, không ai phát ra bất kỳ âm thanh gì, toàn bộ đằng đằng sát khí khóa chặt hơn một trăm người phía trước. Lúc đám người phía trước còn cách khoảng ngàn trượng, Lãnh Tinh Chính mở miệng: - Chư vị, nhất định phải như thế sao? Quân Hồng Diệp vung tay lên, tất cả mọi người ngừng lại, Quân Hồng Diệp thở dài nói: - Lãnh Tinh Chính, đừng trách chúng ta, chỉ trách nhà các ngươi trêu chọc phải người không nên trêu. Lãnh gia các ngươi không đắc tội được với Lục Ly, xin lỗi! Sư xuất nổi danh. Lục đại gia tộc vẫn phải chú ý tới danh dự, ban đầu lấy Lục Ly làm cớ, lúc này chỉ có thể tiếp tục lấy Lục Ly ra làm cớ khai chiến. Đàm phán không còn ý nghĩa nữa rồi, Lục Ly nói rõ muốn tiêu diệt Lãnh gia, vậy trước tiên chiến rồi hãy nói, ít nhất binh khí chiến giáp trên thân đám người Lãnh gia cũng đáng giá. - Lục Ly? Trong con ngươi Lãnh Tinh Chính và nhóm người hiện lên một chút nghi hoặc, Lãnh Tinh Chính lạnh lẽo quát: - Rốt cuộc Lục Ly là người nào? Không chỉ người Lãnh gia, mà cả thám báo các gia tộc ẩn nấp xung quanh Trung Hoàng Giới, đều hết sức buồn bực. Trước kia chưa từng nghe nói qua Lục Ly, đột nhiên nhô ra, mọi người chỉ biết hắn là đồ đệ Huyết Hoàng. Nhưng Huyết Hoàng cũng không có cái uy danh này, chưa đủ để hiệu triệu lục đại gia tộc. - Các ngươi không có tư cách biết! Quân Hồng Diệp lạnh giọng nói, hắn chỉ lấy Lục Ly ra làm cớ khai chiến, tự nhiên sẽ không nói lời thừa. Hắn vung tay lên nói: - Động thủ, chém giết toàn bộ người Lãnh gia, Hạo Trường Quận dựa theo kế hoạch hành sự. - Hưu hưu hưu Chiến giáp bán thần khí hiện lên trên thân thể nhóm người, trên tay rất nhiều người còn có binh khí bán thần khí, mọi người phân tán ra, hóa thành từng mũi tên nhọn xuyên thủng đại quân Lãnh gia. - Ầm Đột nhiên thân thể Hạo Trường Quận biến mất ở giữa không trung, hắn vận dụng áo nghĩa không gian, dựa theo kế hoạch bay tới cửa vào tổ giới Lãnh gia. Các đại gia tộc đều có tổ giới, Quân Hồng Diệp biết rõ trong đại viện Lãnh gia không có quá nhiều linh tài và bảo vật. Toàn bộ thứ tốt đã được đưa vào tổ giới, cho nên chỉ có đánh hạ tổ giới mới có được trọng bảo. - Hừ! Lãnh Tinh Chính vừa nhìn thấy Hạo Trường Quận biến mất ở giữa không trung, lập tức biết hắn có chủ ý gì, trong tay đánh ra một đạo trường khí, trực tiếp truyền tống đến chỗ pháo đài nổ nát, hủy diệt lối đi tổ giới. - Hèn hạ. Thân hình Hạo Trường Quận ngưng hiện ở giữa không trung, nổi giận gầm lên: - Lãnh Tinh Chính, ngươi muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi, giết! - Rầm rầm rầm Chung quanh vang lên tiếng nổ lớn, bầu trời toàn là tia sáng, sơn băng địa liệt, đất trời rung chuyển, chân tay đứt lìa rơi rụng khắp nơi, máu tươi giàn giụa, hôm nay Lãnh Đế Thành đã định trước bị máu tươi nhuộm đỏ. Lãnh Đế Thành bên kia chiến đấu đến thiên hôn địa ám, máu chảy thành sông, Lục Ly bên này lại rất bình tĩnh. Ba vị Địa Tiên lưu lại ẩn núp ở xung quanh, không dám hiển lộ thân hình, thám báo ẩn nấp xung quanh càng không dám lộn xộn, chỉ có thể cảm ứng hạt châu và tình huống xung quanh từ xa. Lục Ly bế quan tu luyện ở bên trong Thiên Tà Châu, đồng thời suy tư làm như thế nào để phá cục, an toàn đến cửa vào Thủy Ngục? Nếu như không phải Lục Ly mang theo Thiên Tà Châu, người khác không cách nào di động nửa phần, Lục Ly không dám đi ra, chuyện này như trở thành tử cục. Hắn không thể trốn mãi ở trong này, mấy năm sau tứ đại thế lực sẽ kéo binh đến Vân Châu Bắc Mạc, đến lúc đó dựa vào đám người Lục Linh làm sao ngăn cản được? - Nếu như Thiên Tà Châu có thể tự mình bay thì tốt rồi! Lục Ly khẽ thở dài, Thiên Tà Châu bị phong ấn, rất nhiều thần thông đều không thể sử dụng, luyện hóa tầng phong ấn thứ nhất ít nhất cũng phải mấy năm thời gian. Ai biết mấy năm thời gian sẽ phát sinh chuyện gì? Ngộ nhỡ Thiên Tà Châu bị phá mở thì sao? - Lãnh Vô Hinh, ngươi có thể luyện chế giải dược ở đây không? Lục Ly trầm tư mấy canh giờ, mở mắt nói chuyện với Lãnh Vô Hinh, trong xương tủy hắn vẫn còn kịch độc, hiện tại có thời gian, vẫn nên giải độc trước rồi nói sau. - Có thể!
Chương 1052 Thành toàn ngươi
Lãnh Vô Hinh gật đầu, Lục Ly phất tay để cho nàng đi ra một góc luyện chế giải dược, còn mình thì tiếp tục bế quan. Tạm thời không có biện pháp tốt, chỉ có thể một bên luyện hóa Thiên Tà Châu, một bên yên lặng theo dõi kỳ biến. Chiến đấu trong Lãnh Đế Thành kéo dài trọn một ngày, cuối cùng bởi vì thực lực cách quá xa mà hạ màn. Lục đại gia tộc, mỗi tộc có hai vị lão quái Hóa Thần cảnh tới, tổng cộng là mười hai người, không nói đến hơn một trăm Địa Tiên, chỉ cần mười hai lão quái này cũng đủ để quét ngang Lãnh gia rồi. Mười mấy vạn người Lãnh gia chiến tử, không có người nào chạy trốn, người nên chạy trốn đã vào tổ giới rồi, bọn họ lưu lại chính là vì tuẫn thành. Mười mấy vạn người Lãnh gia chết không phí công, Lãnh Tinh Chính và một đám lão quái cũng không chết uổng phí. Chiến quả của bọn họ rất huy hoàng, hơn một trăm người lục đại gia tộc, bị chém giết hơn phân nửa, mười hai Hóa Thần cảnh bị giết chết bốn người. Phải biết rằng Lãnh gia chỉ có sáu Hóa Thần cảnh, bằng một nửa lục đại gia tộc. Thế nhưng sáu người này lại quá hung tàn, mỗi lần tấn công đều muốn đồng quy vu tận cùng kẻ địch, còn có một lão tổ Lãnh gia tự bạo, kéo theo tộc trưởng Nhâm gia cùng chết. Đám người tộc trưởng lục đại gia tộc gần như ai cũng bị thương, tộc trưởng Nhâm gia chiến tử, Hạo Trường Quận bị chém đứt một cánh tay, hơn trăm Địa Tiên chết mất sáu mươi người, tổn thất thảm trọng. Đương nhiên! Thu hoạch của lục đại gia tộc cũng không tồi, toàn bộ bán thần khí trên người cường giả Lãnh gia bị tịch thu, bên trong không gian giới hoặc ít hoặc nhiều đều có một số bảo vật. Vơ vét Lãnh gia một phen, những linh tài bảo vật không kịp dời đi đều bị phân chiếm. - Phân tổ ra đi! Quân Hồng Diệp không hề thỏa mãn, phất tay nói: - Chúng ta chia làm ba tổ, quét ngang toàn bộ Lãnh hoàng triều. Lần này chết nhiều người như vậy, chút đồ vật này chưa đủ, cướp sạch toàn bộ Lãnh hoàng triều một lần, cứu vãn tổn thất. - Được! Quân Hồng Diệp đề nghị khiến hai cái gia tộc Ma Hoàng Giới hết sức đồng ý, chút đồ vật này đối với bọn họ căn bản chưa đủ. Dù sao cũng là cướp sạch Lãnh hoàng triều, chứ không phải cướp sạch toàn bộ Trung Hoàng Giới, không nên khiến Trung Hoàng Giới bạo động. - Người đâu! Quân Hồng Diệp gầm lên: - Tìm người truyền lời, lần này chúng ta tổn thất thảm trọng, xét thấy Lãnh hoàng triều chống cự, chúng ta quyết định tắm máu Lãnh hoàng triều trả thù, nếu dám chống cự, giết chết bất luận tội! Mấy vị Địa Tiên bận rọn, đi xung quanh tìm kiếm thám báo truyền tin tức này ra. Thực ra đây không phải thông báo cho gia tộc Lãnh hoàng triều, mà là truyền tin cho hai cái hoàng triều khác và các gia tộc còn lại của Trung Hoàng Giới, cảnh cáo bọn họ đừng làm loạn. - Đi! Sáu gia tộc chia làm hai tổ, tự mình bay về một cái phương hướng. Hạo Trường Quận và Quân Hồng Diệp một tổ, hắn bay được một đoạn, lại nói trước tiên ẩn nấp chữa thương đã. Hắn bị chặt đứt một cánh tay, nguyên khí tổn thương nặng nề, hắn để người Hạo gia đi theo Quân Hồng Diệp hành động, chờ thương thế tốt lên hắn sẽ đuổi theo đội ngũ. Quân Hồng Diệp thấy sắc mặt Hạo Trường Quận trắng bệch, thì không ép buộc nữa, dẫn theo đại quân rời đi. Hạo Trường Quận tìm một cái sơn mạch tiềm tu chữa thương, bên trong không gian giới của hắn có linh dược khiến cánh tay cụt mọc lại, nhiều nhất nửa tháng là có thể khôi phục như cũ. Thế nhưng Hạo Trường Quận chỉ chữa thương ba canh giờ, lại đột nhiên lẻn đến phía bắc Lãnh Đế Thành. Thân hình hắn hết sức mờ ảo, mặc dù trên đường có thám báo, nhưng không người nào dò xét ra hắn. Hắn vốn không bay đi quá xa, nên chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới khu vực xung quanh Thiên Tà Châu. Hắn lặng lẽ dùng thần niệm dò xét một phen, rất nhanh đã khóa chặt những thám báo ẩn ẩn nấp xung quanh và ba tên Địa Tiên ở lại canh giữ. - Hưu. Hắn lặng lẽ tiếp cận, trong tay xuất hiện một cái chuông lớn, trùm về phía ba người ẩn nấp. Thời điểm chuông lớn chụp xuống một người trong đó tránh thoát sang bên cạnh, còn hai người khác thì bị chuông lớn chụp lại. - Đông đông đông! Bên trong chuông lớn phát ra từng tiếng nổ nặng nề, rất nhanh hai vị Địa Tiên đã bị chấn ngất đi. Vị Địa Tiên còn lại đứng ở một bên, nhưng không có bất kỳ cử động gì, ngược lại kinh nghi nhìn Hạo Trường Quận bay tới hỏi: - Lão tổ, ngươi đây là. Vị Địa Tiên này là Địa Tiên Hạo gia, vừa rồi nhận được truyền âm của Hạo Trường Quận, nên lúc này mới tránh được. Hạo Trường Quận lạnh giọng nói: - Đừng nói nhảm, đi giết sạch thám báo ở xung quanh, một người cũng không để lại, nhanh lên! Địa Tiên Hạo gia không dám chần chờ, lao đi như thương ưng, rất nhanh bốn phía vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Hắn vẫn biết vị trí những thám báo ẩn nấp xung quanh, chẳng qua là không giết mà thôi. Chỉ hai nén hương thời gian, thám báo ẩn nấp trong vòng ngàn dặm xung quanh đều bị chém chết, Địa Tiên Hạo gia bay tới, gật đầu nói: - Giải quyết xong rồi. - Tốt! Trong mắt Hạo Trường Quận hiện lên một chút lạnh lẽo, hắn quát khẽ nói: - Ngươi đang ở đây canh gác, ta đi đoạt hạt châu này lại. - Hạt châu? Địa Tiên Hạo gia bừng tỉnh, xem ra một mình Hạo Trường Quận tới, chính là muốn đoạt được hạt châu này. Nội tâm của hắn thoáng nóng lên, rất có thể hạt châu này là thần khí, nếu như Hạo gia có thể lấy được mà nói... khả năng Hạo gia sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất tứ giới, đến lúc đó thống nhất tứ đại giới và ngũ tiểu giới đều không thành vấn đề. - Không đúng. Địa Tiên Hạo gia nhớ ra cái gì, chần chờ nói: - Lão tổ, nếu như ngài lấy đi hạt châu, Hạo Xuyên sẽ xảy ra chuyện. - Ha ha! Hạo Trường Quận cười lạnh nói: - Một người đứa chái còn trẻ mà thôi, so sánh với một món thần khí, cái gì nhẹ cái gì nặng ngươi còn không phân rõ sao? Chỉ cần đoạt được món thần khí này, đừng nói hi sinh một đứa cháu, cho dù gia tộc chết một nửa người cũng đáng giá! - Ầm! Trong tay Hạo Trường Quận xuất hiện một thanh cự phủ, thân thể bay lên trời như cuồng long, một tay vung cự phủ nặng nề đánh về phía hạt châu. Cho dù bảo vật có phòng ngự mạnh như nào đi nữa, thì bên trong cũng cần năng lượng chống đỡ, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng bên trong, dĩ nhiên lực phòng ngự hạt châu này sẽ trở nên yếu đi.
Chương 1053 Hủy diệt chi kiếm
Đến lúc đó coi như không thể trực tiếp mang đi, cũng có thể chấn động cho đám người Lục Ly ở bên trong đi ra. Cho dù thần khí tổn hại, cũng có thể nghĩ biện pháp chữa trị, quan trọng nhất là đoạt được hạt châu này. Hạo Trường Quận bị chặt đứt một cánh tay, không kịp chữa thương đã vội vàng chạy tới, không phải là muốn nắm chặt thời gian đoạt nó sao? - Phanh! Cự phủ nặng nề bổ vào phía trên hạt châu, hạt châu loé sáng, lù lù bất động, không có chút ít rung động. Lục Ly đang bế quan tu luyện ở bên trong cảm ứng thấy tình huống bên ngoài, rất nhanh âm thanh nổi giận của hắn vang lên: - Lão cẩu Hạo gia, xem ra ngươi quyết tâm muốn giết chết con cháu nhà ngươi rồi? Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi! Hạo Trường Quận ở bên ngoài căn bản không để ý đến Lục Ly, cự phủ trong tay của hắn lại đánh xuống một lần nữa. Thần niệm Lục Ly hơi động thân thể Hạo Xuyên lập tức biến mất ở bên trong, xuất hiện trước mặt cây cự phủ đang đánh xuống. Cự phủ hơi chậm lại, Lục Ly sợ Hạo Xuyên bị bắt lại, nên dứt khoát khống chế Hồn Dẫn trong linh hồn hắn bạo động. Thất khiếu Hạo Xuyên đổ máu ở ngay trước mặt Hạo Trường Quận, thân thể ngã xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Hạo Trường Quận, chỗ sâu trong con ngươi mang theo một chút hận ý. - Vù vù. Hạo Trường Quận nhắm mắt lại thở ra một hơi, sau đó tiếp tục đánh xuống, một phủ lại một phủ, liên miên không ngừng. Hai mắt Lục Ly loé lên, trầm ngâm chốc lát rồi nhìn về phía một vị công tử và tiểu thư Hạo gia. Vị công tử và tiểu thư kia kinh hoàng, ầm một cái quỳ xuống, dập đầu với Lục Ly nói: - Đừng giết ta, ta không muốn chết, đừng giết ta, van xin ngươi. - Xin ta cũng vô dụng! Lục Ly không biểu cảm nói: - Không phải là ta lòng dạ ác độc, mà là lão tổ nhà ngươi lòng dạ ác độc, là hắn muốn ép chết các ngươi. Các ngươi ra cầu xin hắn đi, nếu hắn không muốn các ngươi sống, các ngươi liền đi chết đi. Bên trong tiểu điện chợt lóe sáng, vị công tử và tiểu thư này đều bị truyền tống ra ngoài, hai người trực tiếp quỳ trên mặt đất, gào lớn: - Lão tổ cứu chúng con, chúng con không muốn chết. Cự phủ trong tay Hạo Trường Quận dừng lại ở giữa không trung, hắn lắc đầu nói: - Các ngươi vì gia tộc làm ra cống hiến, Hạo gia sẽ nhớ kỹ các ngươi. - Hưu. Lão tổ Hạo gia vung vẩy trong tay cự phủ, trên cổ hai người lưu lại một vết máu, vậy mà Hạo Trường Quận lại tự mình động thủ chém giết tử tôn nhà hắn, tính cách hung tàn của người này khiến Lục Ly âm thầm líu lưỡi. Hạo gia còn hai vị Địa Tiên ở bên trong, Lục Ly không chuẩn bị đưa họ ra chịu chết. Nếu Hạo Trường Quận ngay cả hậu bối của mình cũng dám giết, thì không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn. - Ầm ầm ầm! Hạo Trường Quận liên tục công kích, thế nhưng mỗi lần hạt châu cũng chỉ hơi loé sáng, không có bất kỳ di động, chứ đừng nói rung động. Lục Ly hơi tiêu sầu, tâm thần yên lặng quan sát xem hạt châu này có cần năng lượng chống đỡ hay không, nếu như cần năng lượng mà nói... Sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá hủy. - A. Lục Ly cẩn thận cảm ứng, liền phát hiện ra vấn đề, dường như trong hạt châu có năng lượng nhàn nhạt lưu chuyển. Mỗi lần Hạo Trường Quận chém xuống những... năng lượng này lại ít đi một chút, mặc dù chỉ ít đi một chút, nhưng quả thực đã giảm bớt. Lục Ly cẩn thận cảm ứng thời gian ba nén hương, xác định quả thực năng lượng đang không ngừng ít đi. Thế nhưng tốc độ giảm bớt này so với năng lượng trong hạt châu, quả thực là một giọt nước trong hồ. Theo như cái tốc độ này đi xuống, không có mấy năm liên tục tấn công, thì không phá được hạt châu này. - A a! Lục Ly cảm ứng lần nữa, nhất thời lòng tin tăng mạnh, liên tục chém mấy năm? Người nào lại ngu như vậy? Ngộ nhỡ chém máy chục năm mà hạt châu này cũng không vỡ thì sao? Chẳng lẽ Hạo Trường Quận mãi ngây ngốc ở chỗ này, hơn nữa những người còn lại sẽ cho phép một mình Hạo Trường Quận đoạt bảo sao? Lục Ly không nhìn Hạo Trường Quận nữa, tiếp tục bế quan tu luyện, mặc hắn tấn công. Hạo Trường Quận không ngừng lại, liên tục tấn công, mỗi một hơi thời gian sẽ bổ ra một búa. Thật ra hắn không có phóng thích áo nghĩa đặc biệt khủng bố, bởi vì như vậy sẽ rất hao phí nguyên khí, hắn bị chặt mất một cánh tay nguyên khí tổn thương nặng nề, nên không dám xằng bậy. Một canh giờ, ba canh giờ, tám canh giờ! Hạo Trường Quận vẫn không ngừng tấn công như cũ, không nghỉ ngơi một khắc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tia sáng trên hạt châu, nội tâm vừa khiếp sợ, lại vừa vui mừng! Liên tục công kích tám canh giờ, nhưng tia sáng trên hạt châu không yếu bớt một chút, đây tuyệt đối là thần khí, không cần nghi ngờ nữa. Nội tâm của hắn có một ít khó chịu, tia sáng trên hạt châu không yếu bớt chút nào, chẳng lẽ dựa vào hắn thật sự không bổ ra được? - Thử một chút áo nghĩa! Hạo Trường Quận có một chút nóng lòng, ngộ nhỡ bị lão quái khác phát hiện, hắn không chỉ không chiếm được thần khí này, còn có thể gây ra vấn đề lớn. Hắn thu hồi cự phủ, hai tay kết ấn bắt đầu ngưng tụ áo nghĩa khủng bố. Thiên địa huyền khí ở bốn phương tám hướng hướng bắt đầu tụ tập về bên này, màu sắc trên bầu trời trở nên âm u, từng đám mây đen kéo đên, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm. - Hủy diệt chi kiếm! Địa Tiên Hạo gia ở nơi xa âm thầm kinh hãi, đây là áo nghĩa mạnh nhất của lão tổ Hạo gia, bát phẩm áo nghĩa Hủy Diệt Chi Kiếm, là áo nghĩa hệ hủy diệt, lực công kích vô cùng khủng bố. - Lui. Mặc dù khoảng cách lên đến mười dặm xa, nhưng Địa Tiên Hạo gia vẫn quyết định lui về phía sau mấy dặm, áo nghĩa này quá kinh khủng, với chút thực lực của hắn bị dư âm tấn công cũng sẽ thụ thương. - Khúc khích. Cự kiếm dài đến trăm trượng trên bầu trời gào thét hạ xuống, tiếng rít vang dội trong vòng ngàn dặm, một luồng hơi thở hủy thiên diệt địa tràn ngập mà đến. Hư không chấn động, không gian dao động lan ra phạm vi mấy trăm dặm, giống như bầu trời bên này đều bị xé rách vậy. - Hưu. Cự kiếm phá không hạ xuống, tạo ra sóng khí khủng bố, cuồng phong xé rách, sấm chớp loé lên, một bộ dấu hiệu diệt thế.
Chương 1054 Thiếu một ít chiêu thức 1
Trường kiếm xuyên phá trường không đâm xuống, sóng khí đi theo trấn áp, sơn mạch ở bốn phương tám hướng vỡ ra từng tầng, sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tán loạn, bụi mù cuồn cuộn, tình cảnh chấn nhiếp tâm hồn người. - Phanh! Mũi kiếm đánh lên Thiên Tà Châu, tia sáng trên hạt châu tăng vọt, nhưng vẫn không có chút rung động nào như cũ, mặt đất phía dưới lại vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành tro bụi. Mặt đất trong phạm vi mấy dặm chìm xuống hơn mười trượng, xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ. - Thật mạnh! Lục Ly bị thức tỉnh, dò xét tình huống bốn phía một chút thì âm thầm líu lưỡi. Thực lực lão quái Hóa Thần cảnh quá kinh khủng, sợ là chỉ cần một chiêu cũng có thể san bằng một tòa đại thành. Nếu như thanh kiếm này bay thẳng về phía trước, phỏng chừng có thể bổ ra một khe sâu vài ngàn dặm. Lục Ly nhớ tới truyền thuyết ở Đấu Thiên Giới, nói ban đầu Vân Châu và U Châu nối liền cùng một chỗ, sau này bị Đấu Thiên đại đế dùng một kiếm bổ ra. Lúc này nhìn áo nghĩa cường đại của lão tổ Hạo gia, Lục Ly tin tưởng đây không phải là truyền thuyết, Đấu Thiên đại đế so với lão tổ Hạo gia mạnh hơn nhiều, thật sự có khả năng bổ ra Vân Châu và U Châu. - Năng lượng tiêu hao thật nhiều! Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện một kích kia có thể so sánh với Hạo Trường Quận tấn công bình thường một canh giờ, thế nhưng so sánh với năng lượng bên trong Thiên Tà Châu, chút năng lượng này vẫn không coi vào đâu. - Tiếp tục! Hạo Trường Quận thấy tia sáng trên hạt châu tăng vọt, hắn cho rằng hạt châu sắp không trụ được rồi, nhất thời vô cùng vui vẻ. Mặc dù phóng thích áo nghĩa cường đại rất tốn nguyên khí, bản thân hắn lại bị thương, liên tục phóng thích áo nghĩa cường đại sẽ càng làm thương thế nghiêm trọng, nhưng chỉ cần lấy được hạt châu này tất cả đều đáng giá. - Rầm rầm rầm. Hạo Trường Quận liên tục phóng ra bốn lần Hủy Diệt Chi Kiếm, sơn mạch bốn phía đã biến mất, biến thành một cái sơn cốc to lớn. Về phần mặt đất phía dưới hạt châu, lại càng xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy. Tại thời điểm Hạo Trường Quận muốn phóng thích Hủy Diệt Chi Kiếm lần thứ năm, nơi xa có hai bóng người nhanh chóng lướt đến, một tiếng cười lạnh truyền đến: - Ta đã nói lão rùa già Hạo gia này không có hảo tâm, quả nhiên bị lão phu đoán trúng, lão thất phu Hạo Trường Quận, ngươi muốn nuốt bảo vật một mình sao? Hạo Trường Quận ngẩng đầu, thấy hai lão giả bay tới, trong mắt nhất thời lộ ra một chút nổi giận và khổ sở. Hai vị tộc trưởng Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên của Ma Hoàng Giới liên thủ mà đến, sợ là hạt châu này không có phần của hắn rồi, hắn đã công kích thời gian dài như vậy một cách vô ích. Hạt châu này là thần khí, làm gì có ai thật sự không muốn? Nhìn tình huống thì rõ ràng là Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên bỏ qua đại quân sang một bên len lén đến đây, cướp bóc Lãnh hoàng triều sẽ được bao nhiêu linh tài và bảo vật chứ? Cho dù toàn bộ linh tài bảo vật Trung Hoàng Giới thì vẫn kém hạt châu này. Hạo Trường Quận có một chút lúng túng, tiến thoái lưỡng nan. Cứ như vậy rời đi cố gắng lúc trước của hắn liền uổng phí, ngộ nhỡ năng lượng trong hạt châu bị hắn tiêu hao nhiều rồi, bây giờ hắn đi là làm lợi cho Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên. Không đi mà nói... hai bên liên hợp cùng nhau tấn công? Ngộ nhỡ có thể đoạt được hạt châu, làm sao chia? Một khi đại chiến xảy ra rất có thể hắn sẽ bị hai tên điên Ma Hoàng Giới này liên thủ chém giết. - Không lùi! Vì hạt châu này, Hạo gia đã tổn thất ba hậu bối trẻ tuổi rồi, Hạo gia trả giá lớn như vậy, làm sao Hạo Trường Quận cam tâm chứ? Hắn cắn răng đứng ở một bên, đợi chờ Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên bay tới, lúc này mới âm dương quái khí nói: - Hai vị cũng không đi cướp sạch Lãnh hoàng triều sao? Hai vị có chủ ý gì, làm như ta không biết ấy? Năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi. Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng, Ngô Quảng Đức lại nổi giận, lạnh lùng nhìn Hạo Trường Quận nói: - Hạo Trường Quận, chính mình ác tâm đừng ngậm máu phun người. Địa Tiên nhà chúng ta ở lại nơi này bị tấn công, cảnh báo lại cho ta, nếu không làm sao lão phu vội vã tới đây như vậy? Ngô Quảng Đức nhìn cái chuông lớn nơi xa, cả giận nói: - Còn không tha người? Hạo Trường Quận chụp một cái vào hư không, chuông lớn hóa thành lưu quang bay tới, hai vị Địa Tiên bên trong đã sớm ngất đi. Thấy Địa Tiên nhà mình không có chuyện gì, Ngô Quảng Đức hừ lạnh hai tiếng, ánh mắt quăng tới chỗ hạt châu lơ lửng ở giữa không trung, và mặt đất bị nện ra một cái hố sâu to lớn, hắn nhướng mày hỏi: - Hạo Trường Quận, công kích lâu như vậy vẫn không phá được hạt châu này ra sao? Hạo Trường Quận khổ sở gật đầu nói: - Ba đứa hậu bối nhà ta đều đã hy sinh, lần này thiệt thòi lớn. - Ha ha ha, đáng đời! Trần Vô Tiên cười lạnh một tiếng, bay tới chỗ hạt châu, phóng ra một cái huyết sắc đại thủ ấn, muốn tiếp tục công kích. Ngô Quảng Đức bận tâm Ngô Tà, nên có chút không dám đi qua tấn công. Lục Ly đã dò xét rõ ràng được tình huống bên ngoài, hắn vốn định lấy mạng Ngô Tà đi uy hiếp. Nhưng nghĩ đến Hạo Trường Quận có thể bỏ qua đám người Hạo Xuyên, mà mấy người Ma Hoàng Giới đều là người điên, rất có thể cũng sẽ không quản sự sống chết của Ngô Tà. Lục Ly trầm ngâm chốc lát, truyền âm ra: - Ngô gia tộc trưởng, ngươi mặc kệ sự sống chết của Ngô Tà sao? Ngô Quảng Đức nháy mắt với Trần Vô Tiên, Trần Vô Tiên dừng tấn công lại, Ngô Quảng Đức bay đến, lạnh lẽo quát: - Tiểu tử, ngươi muốn như thế nào? Chúng ta đã giúp ngươi san bằng Lãnh Đế Thành rồi, ngươi còn không thả người? - Thả người cũng được! Giọng nói của Lục Ly tục vang lên, hắn chân thành nói: - Hơn nữa sau khi ta thả người, còn có thể lập tức giải trừ hồn ấn, để Ngô Tà công tử hoàn hảo rời đi. - Thật sự? Con ngươi Ngô Quảng Đức loé sáng, Ngô Tà là cháu ruột của hắn. Trong vô số cháu trai cháu gái, hắn yêu thích nhất chính là Ngô Tà. - Tất nhiên! Lục Ly nói: - Ta có lòng tốt, thực lực công tử nhà ngươi không quá mạnh, ta thêm một hồn nô cũng không nhiều, ít đi một cái cũng không thiếu.
Chương 1055 Thiếu một ít chiêu thức 2
- Các ngươi đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ lập tức thả người. Ta lấy danh nghĩa Đấu Thiên đại đế ra thề, nếu như ta không thả người ta sẽ không sống quá ngày mai! - Hả? Ngô Quảng Đức hơi có chút kích động, Đấu Thiên đại đế là đại năng Thần Giới, người bình thường không dám lấy danh nghĩa Đấu Thiên đại đế ra thề. Ngộ nhỡ bị Đấu Thiên đại đế cảm ứng được, giáng xuống thần phạt lập tức giết chết. Ngô Quảng Đức nặng nề gật đầu nói: - Ngươi nói đi, chỉ cần không quá phận, đều được! - Ha ha, tuyệt không quá phận! Lục Ly cười nhạt, sau đó giọng nói trở nên đằng đằng sát khí: - Các ngươi liên thủ giúp ta giết Hóa Thần Hạo gia, ta lập tức thả người! Bá bá bá Sắc mặt Hạo Trường Quận lập tức trở nên âm trầm, hắn vốn bị đứt một cánh tay, nguyên khí tổn thương nặng nề, còn liên tục công kích lâu như vậy, phóng ra mấy lần áo nghĩa mạnh nhất, thương thế càng nặng hơn rồi. Lúc này chiến lực không bằng bảy thành lúc đầu, đối mặt hai tên điên Ma Hoàng Giới, hắn tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên liếc nhau một cái, trong mắt hai người chợt lóe sát cơ. Chỉ cần cứu được Ngô Tà, Ngô Quảng Đức sẽ không tiếp tục kiêng kị, hai người liên thủ tấn công Thiên Tà Châu, khả năng đoạt được hạt châu này sẽ rất lớn. Ma Hoàng Giới đều là người điên, bình thường nội đấu rất gay gắt, nhưng lúc ra ngoài lại vô cùng đoàn kết. Trước tiên liên thủ giết chết người phía ngoài, sau đó lại chiến một trận cũng không muộn. Nếu như tiêu diệt Hạo Trường Quận, nhất định hạt châu này là của Ma Hoàng Giới rồi. Trong lòng hai người vốn có ý định, ba người liên thủ tấn công, một khi lấy được hạt châu, hai người lại kích sát Hạo Trường Quận trước. Nhất thời trong thân thể hai người có sát khí tuôn ra, ánh mắt đồng thời khóa chặt Hạo Trường Quận. Nội tâm Hạo Trường Quận run lên, không dám chần chờ, thân thể hóa thành một đầu cuồng long bay thẳng về phía đông nam, sau khi bay ra một khoảng cách, thân thể lập tức biến mất ở giữa không trung. - Muốn chạy trốn sao? Muộn rồi. Trần Vô Tiên vung tay lên, huyết sắc đại thủ ấn vẫn luôn ngưng tụ trên bầu trời, đột nhiên chụp xuống phía dưới, nương theo bàn tay to chụp xuống, không gian chấn động kịch liệt. Thân thể Hạo Trường Quận lập tức hiện lên giữa không trung, tốc độ giảm đi, giống như động tác bị chậm lại, tốc độ chậm gấp mấy chục. - Giết! Trong tay Ngô Quảng Đức xuất hiện một cây trường thương, thân thể hóa thành tàn ảnh vọt tới, trong nháy mắt đã tới phía sau Hạo Trường Quận. Trên đầu thương ố vàng của hắn loé lên tia sáng lấp lánh, bốn phía không xung quanh mũi thương trực tiếp nát vụn, cũng không biết là cái áo nghĩa gì. - Xuy. Trường thương đâm vào phía sau lưng Hạo Trường Quận nhanh như chớp, chiến giáp bán thần khí bên ngoài cơ thể Hạo Trường Quận hiện lên, nhưng trường thương lại trở nên hư ảo, tiếp tục đâm vào. - Ngô Quảng Đức! Trong miệng Hạo Trường Quận phun ra một ngụm máu tươi, hai tay kết ấn, liều chết ngưng tụ ra một thanh Hủy Diệt Chi Kiếm, mạnh mẽ đánh về phía Ngô Quảng Đức ở sau lưng. - Ha ha ha! Ngô Quảng Đức nhếch miệng cười lớn, thân thể không lùi, trường thương tiếp tục đâm vào, đồng thời vung tay phải chụp xuống đầu Hạo Trường Quận. - Ầm! Hủy Diệt Chi Kiếm đánh xuống, thân thể Ngô Quảng Đức và Hạo Trường Quận đều bị nện xuống dưới. Phía dưới sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tung toé, bụi mù cuồn cuộn, mặt đất trong vòng ngàn dặm đều chấn động. - Hưu. Trong bụi mù, thân thể Ngô Quảng Đức nhiễm đầy máu bay vụt lên, trong tay của hắn nắm một cỗ thi thể, chính là Hạo Trường Quận. Thân thể hắn bay về phía Thiên Tà Châu, gầm lên: - Lục Ly, thả người đi, Hạo Trường Quận đã bị ta giết chết. - Hưu. Thân thể Trần Vô Tiên bay đi, Địa Tiên Hạo gia vừa định lẩn trốn bị hắn dùng một chưởng chụp chết. - Không tồi! Giọng nói Lục Ly truyền ra, tiếp theo Thiên Tà Châu chợt lóe sáng, Ngô Tà bay ra ngoài. Ngô Tà vừa đi ra lập tức vui mừng bay đến chỗ Ngô Quảng Đức, uất ức gào to: - Gia gia! - Không tệ! Lục Ly ngươi quả nhiên là một nhân vật! Ngô Quảng Đức nuốt một viên đan dược chữa thương, sau khi dùng thần niệm dò xét Ngô Tà, thấy trong đầu hắn đã không còn Hồn Dẫn, khôi phục tự do thì tán thành gật đầu. Bên kia Trần Vô Tiên bay tới, liếc mắt nhìn Ngô Tà một cái, rồi hướng ánh mắt về phía Thiên Tà Châu, mở miệng nói: - Lục tiểu hữu, ngươi đã từng nghe nói qua một câu cổ ngữ thất phu vô tội hoài bích có tội, thực lực của ngươi quá thấp, ngươi không cách nào chiếm cứ hạt châu này. Đưa ra điều kiện đi, phải như thế nào mới có thể nhường hạt châu lại? - Ngươi muốn Thiên Tà Châu? Giọng nói âm u của Lục Ly truyền ra, hắn trầm ngâm chốc lát nói: - Vấn đề là hạt châu chỉ có một, mà các ngươi lại có hai người. Nếu không các ngươi chiến một trận trước, còn dư lại một người chúng ta sẽ bàn tiếp? - Hả? Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức liếc mắt nhìn nhau, Ngô Quảng Đức rùng mình, vừa rồi hắn vì giết chết Hạo Trường Quận, mà đã thừa nhận một kích Hủy Diệt Chi Kiếm, bị thương rồi. Nếu như Trần Vô Tiên động thủ, rất có thể hắn sẽ bị giết. - Ha ha! Trần Vô Tiên lại cười nhạt, đùa cợt nói: - Lục tiểu hữu, hình như ngươi dùng chiêu khích bác ly gián này rất điêu luyện thì phải. Đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của chúng ta, bớt dùng chiêu trò đi, chân thành một chút không được sao? Lúc trước Lục Ly đã dùng qua một chiêu này rồi, mượn đao của Trần Vô Tiên và Ngô Quảng Đức tiêu diệt Hạo Trường Quận, hiện tại lại tới khích bác ly gián? Nếu như Trần Vô Tiên chỉ là trẻ con vắt mũi chưa sạch, có lẽ sẽ bị lừa. Nhưng Lục Ly chưa đưa ra cái hứa hẹn gì, đã muốn để Trần Vô Tiên thủ tiêu Ngô Quảng Đức? Nếu như Lục Ly cũng lấy Đấu Thiên đại đế ra thề giống như vừa rồi, có lẽ Trần Vô Tiên còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng chỉ mấy câu nói đã muốn mượn đao giết người, hắn đang sỉ nhục chỉ số thông minh của Trần Vô Tiên sao. Đương nhiên, những lời này của Lục Ly không phải là không có tác dụng, ít nhất lúc này Ngô Quảng Đức đang thời thời khắc khắc đề phòng, phòng ngừa Trần Vô Tiên hạ sát thủ.
Bình luận facebook