-
Chương 36: Đem lên hết một lần đi
Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.
Hơn nửa tháng trước, hắn bị thằng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.
“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”
Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.
Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.
“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.
“À.” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.
“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”
Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.
Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.
Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luỵ vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.
Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.
Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.
Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện…
“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thả!”
“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.
Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.
Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.
“Mấy người làm sao vậy!”
Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?”
“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”
Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.
Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem…”
“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”
Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”
“Vâng, vâng, vâng…”
Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.
Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.
Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.
Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.
Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.
“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”
Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”
“Cái này…”
Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.
“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”
“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”
“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần…”
Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.
Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể giết chết cô ta.
“Cái này…”
Hứa Thư Nhan cũng rất do dự.
Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.
Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.
Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”
Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”
“Vậy được rồi.”
Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.
Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.
Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào.
“Phù…” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi!”
Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt nắm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”
Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào hung tợn nói.
Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.
Đi vào phòng Mẫu Đơn.
Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.
“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!”
Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to.
Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.
Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đi.”
“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”
Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép.
“Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực.
“Không không, sao có thể không biết xấu hổ…” Kiều Tĩnh muốn từ chối.
‘Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứ!’
Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút…”
Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”
Phụt!
Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ra!
“Anh có bệnh à?”
Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”
“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.
“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”
Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái.
Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.
“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”
“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”
Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.
Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.
“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”
Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”
Hơn nửa tháng trước, hắn bị thằng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.
“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”
Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.
Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.
“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.
“À.” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.
“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”
Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.
Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.
Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luỵ vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.
Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.
Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.
Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện…
“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thả!”
“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.
Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.
Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.
“Mấy người làm sao vậy!”
Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?”
“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”
Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.
Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem…”
“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”
Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”
“Vâng, vâng, vâng…”
Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.
Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.
Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.
Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.
Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.
“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”
Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”
“Cái này…”
Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.
“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”
“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”
“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần…”
Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.
Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể giết chết cô ta.
“Cái này…”
Hứa Thư Nhan cũng rất do dự.
Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.
Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.
Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”
Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”
“Vậy được rồi.”
Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.
Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.
Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào.
“Phù…” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi!”
Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt nắm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”
Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào hung tợn nói.
Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.
Đi vào phòng Mẫu Đơn.
Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.
“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!”
Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to.
Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.
Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đi.”
“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”
Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép.
“Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực.
“Không không, sao có thể không biết xấu hổ…” Kiều Tĩnh muốn từ chối.
‘Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứ!’
Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút…”
Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”
Phụt!
Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ra!
“Anh có bệnh à?”
Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”
“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.
“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”
Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái.
Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.
“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”
“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”
Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.
Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.
“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”
Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”