Liên Oanh Nhi đến thở cũng không dám thở mạnh, đây chính là đang cho danh phận cho mẹ con họ sao? Liễu Tâm Mi thay đổi rồi, tâm tư của vương gia càng lúc càng khó đoán rồi.
Siêu Phàm kinh ngạc mở to mắt, phụ vương đang bày tỏ tấm lòng với mẫu thân sao? Người nói hai người họ là của người, đột nhiên nó mừng muốn khóc, thì ra trong lòng người vẫn có chỗ dành cho mình, chỉ cần người biết mình là con trai của người là được rồi.
“Mẫu thân, phụ vương.” Nó lẩm bẩm, cảm giác này thật thoải mái, nó không chỉ có mẫu thân, mẫu thân cũng không chỉ có mình nó, hai người họ có thêm một chỗ dựa, người này sẽ giống như tứ hoàng thúc, đều thích xuất hiện lúc họ khó khăn nhất.
Nhưng Liễu Tâm Mi không có nửa phần cảm động, nỗi khổ phải chịu mấy năm nay, chỉ mấy câu nói liền có thể biến mất sao? Trẻ còn chính là rất dễ chơi đùa vậy còn cần phải y nói sao? Chỉ cần nàng chưa lấy được tờ giấy y thôi nàng, tất nhiên vẫn là người của hoàng gia rồi, muốn không thừa nhận ư, trước tiên phải vượt qua ải của hoàng thất và Hầu phủ.
“Vương gia, Trạch Hạo biết lỗi rồi, người hãy khai ân tha cho nó, cha thiếp sau này sẽ nghiêm khắc quản giáo nó mà.” Liên Oanh Nhi cứng đầu cầu xin.
Trạch Hạo trước giờ chưa từng chịu cực khổ, nếu bị giam trong đại lao cả tháng trời, chắc sẽ mất nửa cái mạng. Hắn có không tốt nhưng cũng là người thân huyết mạch tương liên với mình, ả không thể thấy chết không cứu. Vả lại, Liên Trạch Hạo này là con trai duy nhất của Liên gia, nếu ả không thể cầu xin ân tình này, mẫu thân sẽ khóc chết mất. Chỉ là tại sao dạo gần đây lại xui xẻo như vậy? Cứ dây vào tên Liễu Tâm Mi này, thường ngày những chuyện nghiêm trọng như vậy không phải không xảy ra, nhưng chuyện lớn đều hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ đều hóa không không phải sao?
“Hắn lại không đắc tội với bổn vương, ngươi cầu xin ta làm gì?” Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng nói.
Trong lòng y cũng có vài phần tức giận, vợ con của y không được sủng ái, nhưng không phải ai cũng có thể tùy ý sỉ nhục.
Thường ngày đối với Liên gia quả thật là dung túng quá rồi, tính cách kiêu ngạo của Liên Trạch Hạo không phải không có liên quan đến trắc phi này của y, ả chẳng qua chỉ là một trắc phi, Liên Trạch Hạo lại ngang nhiên dám đến ở cùng hoàng thân quốc thích rồi sao?
Thê tử của y lại bị người khác sỉ nhục như vậy, y còn không giận lây Liên gia, đã là khai ân lắm rồi, Liên Oanh Nhi còn dám ở đây mở miệng cầu xin, thật sự tưởng rằng bản thân có quyền thế lắm sao.
“Vương phi tỷ tỷ, người nói gì đi, cầu xin người, tha cho Trạch Hạo đi, nó không chịu khổ được đâu.” Liên Oanh Nhi không cần thể diện nữa, xoay người cầu xin Liễu Tâm Mi. Người ở dưới mái nhà, không thể không cúi đầu a.
“Liên trắc phi không phải đến đễ nói lý lẽ với ta sao? Sao nào, trên đời này chỉ có một mình Liên thiếu gia không chịu được cực khổ thôi sao, đó chẳng qua chỉ là nhà lao chứ đâu phải là địa ngục, không lấy mạng hắn được đâu.” Liễu Tâm Mi hận không được tên xấu xa đó ở đó càng lâu càng tốt, xem hắn lần sau còn dám ngông cuồng như vậy hay không.
“Người đại nhân đại lượng, đừng có tính toán với nó mà. Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà a.” Liễu Tâm Mi cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên, hạ mình trước mặt Liễu Tâm Mi, là chuyện không dễ dàng chút nào.
“Chao ôi, Liên muội muội đừng khóc nữa mà, ta đến muộn rồi.” Văn Nhược Nhược cùng với a hoàn đi đến, từ xa đã khuyên ngăn,
Văn Nhược Nhược đi vào khuôn mặt luôn nở nụ cười, vội vàng hành lễ với Mộ Dung Dật Phi, xoay người lại cúi người với Liễu Tâm Mi, mới mở miệng cười nói: “Thần thiếp đến muộn, vương gia đừng trách tội. Gần đây trong người không khỏe, nên ngủ rất sớm, nghe a hoàn đến bẩm báo, Liên muội đi đến Như Yên Các rồi, thần thiếp cũng không để tâm, dù sao cũng là tỷ muội trong nhà, thường xuyên qua lại cũng là chuyện tốt. Nhưng Mai Nhi lại đến báo, Liễu tỷ và Liên muội xảy ra xung đột, ngay cả vương gia cũng bị kinh động, thần thiếp cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy lại tinh thần đến để hầu hạ.”
Phụt phụt Liễu Tâm Mi nhếch khóe miệng, những lời này nói như thật vậy.
Trước tiên là xin lỗi, tiếp theo lại nói rõ nguyên nhân bản thân đến muộn, hơn nữa nguyên nhân này lại là một nguyện vọng tốt đẹp, sau đó, lại thể hiện rõ ràng bổn phận của người nắm quyền.
Ả làm cách nào có thể làm được như vậy? Chỉ nói vài câu, lại có thể bao hàm rất nhiều nghĩa.
Liễu Tâm Mi cười nhạo một tiếng, nếu Mộ Dung Dật Phi không xuất hiện, Văn Nhược Nhược cũng không vội vàng mà đến đây.
“Văn tỷ tỷ, giúp muội cầu xin vương gia và vương phi đi, cầu xin họ tha cho đệ đệ của muội” Liên Oanh Nhi cầu cứu loạn xạ, xem Văn Nhược Nhược là cọng cỏ cứu mạng, chỉ mong là thêm một người thì thêm một phần sức mạnh.
Văn Nhược Nhược đã kêu Mai Nhi nghe ngóng rõ ràng quá trình của sự việc, nhưng lại làm ra bộ dạng không biết chuyện: “Liên thiếu gia xảy ra chuyện gì rồi? Có rắc rối cầu xin vương gia là được, liên quan gì đến Liễu tỷ tỷ chứ?”
Liên Oanh Nhi kể đại khái sự tình, dù sao đó cũng không phải chuyện tốt gì, cũng rất khó lòng nói ra, nói xong lại lần nữa thay tên khốn đó xin lỗi Liễu Tâm Mi.
“Liên trắc phi, chuyện này ngươi không cần phải cầu xin ta, lỗi hắn phạm phải là quốc pháp, quan phủ sẽ xử lý, mấy người trong hậu viên chúng ta có thể thay đổi cách xử lý của mệnh quan triều đình, trừ khi pháp luật này chỉ dành để ngắm mà thôi.” Liễu Tâm Mi lại khong có lòng dạ tốt đến vậy, nếu không phải Thành Vương giúp đỡ, nói không chừng đã bị tên khốn đó ức hiếp rồi. Không biết đã có bao nhiêu tỷ muội rơi vào móng vuốt của hắn, bây giờ để hắn nếm chút mùi vị cực khổ cũng đáng.
“Liễu tỷ tỷ nói vậy thật không đúng rồi, muội muội ta cũng không thiên vị ai, chỉ là tỷ muội chúng ta đều hầu hạ cho vương gia, tất nhiên phải sống hòa thuận. Liên thiếu gia này tuy đã phạm lỗi, nhưng bàn về vai vế cũng nên gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ, cứ coi như nể mặt Liên muội muội mà tha cho hắn đi.” Văn Nhược Nhược vừa cười vừa nói, ra mặt nói lý làm hòa.
Văn gia và Liên gia cũng có chút giao tình, ả và Liên Oanh Nhi đều chưa từng làm khó đối phương, Liễu Tâm Mi thật sự chưa chịu thiệt, đâu đến nỗi phải ngậm chặt không buông? Bây giờ hai người họ đều nói lời tốt cầu xin, chắc chắn nàng sẽ nể mặt, nhất là ở trước mặt vương gia, càng nên làm ra dáng vẻ độ lượng.
Nhưng Liễu Tâm Mi lại không muốn làm loại người tốt đó, trên mặt nàng tràn đầy sự thanh lãnh: “Thật ngại quá, tiếng tỷ tỷ này ta không dám nhận đâu, ta không có loại đệ đệ như vậy. Nếu như Liễu gia mà có một người con như vậy, không cần phiền đến người khác, cha ta nhất định sẽ đánh chết nó.”
Mấy người đó đều không nói nữa, Liễu Hầu gia trước giờ thanh chính nghiêm minh, gia giáo cũng rất nghiêm khắc, đại thiếu gia của Liễu phủ và Liên thiếu gia đúng là khác một trời một vực, đừng xem còn nhỏ tuổi, người ta đã là Phi tướng quân chiến công hiển hách rồi, nhân duyên, cái gì cũng tốt, lời của Liễu Tâm Mi không khoa trương chút nào.
“Liễu tỷ tỷ, làm người phải chừa một con đường, sau này có dễ gặp nhau, không nể mặt đường tăng thì cũng nên nể mặt phật, tỷ xem như nể mặt của vương gia, giơ cao đánh khẽ đi” Văn Nhược Nhược tựa cười như không nói, chỉ là lần này mục tiêu lại chuyển lên người của Mộ Dung Dật Phi.
Mộ Dung Dật Phi cũng yên lặng nhìn nàng, nữ nhân này sẽ nể mặt y chứ? Y đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, còn có một cảm giác bất an nữa, y đang lo lắng điều gì đây?
Bình luận facebook