Liễu Tâm Mi không chút để tâm cười, Mộ Dung Dật Phi này cũng giống Liên Oanh Nhi không có đầu óc thật sao? Nàng và Mộ Dung Dật Ninh chẳng qua cũng chỉ gặp mặt được hai lần, thì có thể có day dưa gì chứ? Liễu Tâm Mi nàng trong lòng hắn có bại hoại như thế nào đi chăng nữa, thì cũng đâu phải là người phụ nữ tùy tiện như vậy chứ? Còn nữa, Mộ Dung Dật Ninh này căn bản đúng là nằm không cũng trúng đạn mà! Quả nhiên là gần mực thì đen, hai tên này ngay cả đệ đệ của mình cũng không hiểu được.
“Ngươi còn cười được hay sao? Vương gia là người anh minh thần võ như vậy, ngươi còn không biết quý trọng. Còn đi câu dẫn người khác.” Liên Oanh Nhi phẫn nộ chỉ trích.
“Không biết con mắt nào của Liên trắc phi nhìn thấy ta câu dẫn người khác nhỉ? Còn nữa, ta cũng muốn hỏi xem, ngoài Thành Vương Thiên Tuế ra, còn những người khác, tên họ là gì? Người ta quen biết rất ít, ngươi đừng có gạt ta.” Liễu Tâm Mi vẫn là nụ cười ung dung đó.
“Ngươi?” Khí thế của Liên Oanh Nhi trở nên yếu đi, ả chỉ là thuận miệng nói bừa, ngay cả Thành Vương cũng là vu khống vô căn cứ, làm gì còn có những người khác chứ?
“Liễu Tâm Mi, cô chỉ cần giải thích tại sao lúc nào Mộ Dung Dật Ninh cũng xuất hiện đúng lúc là được rồi.” Mộ Dung Dật Phi không dễ gì mà chuyển đổi đề tài được.
“Chắc là do mỗi lần vương gia đều không thể xuất hiện đúng lúc đó” Liễu Tâm Mi suy nghĩ cả nửa ngày, mới nói ra một lý do.
“Nữ nhân mà, đều cần phải được chăm sóc. Ngài không có thời gian và sức lực, nhưng chưa chắc người khác không có” Nàng nói thêm một câu dáng vẻ như giết người mà không cần đền mạng.
Lời nói này rất có tình ý, Liên Oanh Nhi cười trộm, nói nhiều lời ắt lỡ lời, nàng cũng có lúc ngu xuẩn mà.
Mộ Dung Dật Phi muốn bộc phát sự tức giận, nàng lại tiếp thêm một câu: “Ngài nói xem thiên hạ này đại hạn hán, nếu ông trời đúng lúc mưa xuống một trận, người ta nên cảm tạ ông trời hay là nên nghi ngờ mục đích của ổng chứ?”
Lần này Mộ Dung Dật Phi không phải chỉ nhếch mép nữa, ngay cả trái tim của y cũng bị bóp nghẹn. Thiên hạ đại hạn hán? Nữ nhân này đang ám chỉ điều gì vậy? Y lạnh nhạt nàng lâu như vậy, bản thân cũng không hiểu rõ nàng nữa rồi.
Ánh mắt của y khẽ lộ ra ý cười, đối với nữ nhân này lại thêm phần hứng thú.
Mộ Dung Dật Ninh có liên quan gì đến trời mưa chứ? Liên Oanh Nhi không hiểu, nhưng ả cũng có bản lĩnh nghe lời nói đoán sắc mặt, ả biết hình như tên tiện nhân đó lại dùng mộm miềng nhanh nhạu của mình để chiếm thế thượng phong, bây giờ ả đã làm loạn một trận rồi, không lật đổ được nàng thì cũng nên cứu được đệ đệ ra chứ?
“Vương gia, đệ đệ của thiếp còn bị giam trong nhà lao đó! Đều do Liễu....vương phi hại.” Liên Oanh Nhi đưa tay nắm lấy vạt áo của Mộ Dung Dật Phi, khóc nức nở cả lên.
Đôi mắt của Mộ Dung Dật Phi khẽ nheo lại, Liên Trạch Hạo là một tên công tử đào hoa, đây là chuyện ai cũng biết. Chỉ là hắn trước nay chưa từng đụng đến lợi ích của mình, nên Mộ Dung Dật Phi mới không tính toán với hắn. Chuyện ngày hôm nay, y cũng có nghe nói, Liên Cẩm Hoa không đến làm phiền y, y cũng không muốn can thiệp vào việc này, nhưng bây giờ Liên Oanh Nhi đang khóc ở trước mặt, dù sao thì cũng nên hỏi rõ xem sao.
“Liên Trạch Hạo gây sự với cô sao?” Mộ Dung Dật Phi hỏi.
Nói lời thừa, Liễu Tâm Mi trực tiếp cho hắn một cái nhìn trợn mắt, ngươi tưởng rằng ta ăn nó không có việc làm sao?
“Tên đó là người xấu bọn chúng ức hiếp Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ, nói rất nhiều lời khó nghe với mẫu thân, còn chửi con là tiểu tể tử, nếu không phải tứ hoàng thúc đi ngang, tên xấu xa đó đã bắt Liễu Diệp Nhi và mẫu thân về phòng làm ấm giường rồi, con đã ngủ một giấc ngủ ngon rồi, tại sao bọn họ lại phải làm ấm giường? Có phải sức khỏe bọn họ không tốt hay không?” Tuy rằng Siêu Phàm không biết làm ấm giường là gì, nhưng nó hiểu chắc chắn đó không phải là lời tốt, nó nói như vậy, chính là muốn xem thể phản ứng của phụ vương như thế nào.
Sắc mặt Mộ Dung Dật Phi lập tức thay đổi, Huyền Khôn chỉ nói về quá trình của sự việc, nhưng những lời này lại không hề nói, do hắn biết mà cố tình giấu giếm không báo, hay là hắn căn bản không hề biết?
Ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Liên Oanh Nhi, như vậy mà ả còn có mặt mũi đến cầu xin sao.
“Không phải đâu, đây nhất định là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm. Vương gia, Trạch Hạo vạn lần không dám bất kính với vương gia đâu.” Liên Oanh Nhi vừa tức vừa luống cuống, tên nhóc đáng chết này không phải ngay một câu nói cũng không thể nói ra sao? Từ khi nào mà nó lại giống tên tiện nhân đó, chỉ một câu nói là có thể xoay chuyển càn khôn vậy?
“Có phải là hiểu lầm hay không, không phải là do tôi và cô có thể nói được, nhưng hiện trường lúc đó có rất nhiều bách tính, ai có hứng thú, thì có thể đi điều tra. Thực ra những lời Liên thiếu gia nói không chỉ có vậy, còn những lời khó nghe hơn các người đều không nghe thấy, ta cũng không dám mở miệng, sợ làm dơ miệng của ta, Thành Vương cũng thực sự không thể tiếp tục đứng nhìn nữa, mới ra tay dạy bảo hắn. Không ngờ các người không biết hối cải, còn ăn nói hàm hồ, chạy đến chỗ ta làm loạn, nếu vương gia đã đến đây, vậy vương gia hãy làm chủ đi” Lời này của Liễu Tâm Mi nói rất vang dội, hừ, Liên gia các người đều không xem thế tử ra gì, trong lòng nào có nửa phần kính sợ hoàng gia?
Sắc mặt Mộ Dung Dật Phi càng trở nên u ám, Liên Trạch Hạo này càng ngày càng không ra gì, nói những lời hồ đồ gì chứ? Chỉ dựa vào một câu nói ngông cuồng này, giam hắn vài ngày cũng không oan uổng.
“Như vậy xem ra hắn đáng phải chịu tội rồi, vương phi và thế tử của bổn vương có thể tùy ý để người khác sỉ nhục sao? Ngươi nên biết, họ đều là ngọc điệp của hoàng gia đó.” Mộ Dung Dật Phi tỏ rõ thái độ của mình.
Bình luận facebook