Liên Oanh Nhi bị Liễu Tâm Mi chọc cho tức điên, bất luận là bản thân lớn tiếng quát mắng, hay là nói ngược chuyện chính, đều bị nàng nhẹ nhàng đỡ lấy, còn bị nàng mắng cho một trận tơi bời, nếu không phải lần trước nhìn thấy sự lợi hại của nàng, ả sớm đã nhào tới xé xác Liễu Tâm Mi rồi.
Đánh cũng đánh không lại, chửi cũng chửi không lại, Liên Oanh Nhi tức đến nỗi chỉ có thể đứng trong viện thở hổn hển.
Liễu Tâm Mi cứ đắc lý là không tha cho ai, cười híp mắt nói: “Liên trắc phi, thời tiết dạo gần đây, có chút nóng nực, ngươi thở hổn hển như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, thời gian lâu dần, sẽ có nếp nhăn đó. Nào, nể tình chúng ta là tỷ muội, ta sẽ dạy ngươi một phương pháp dưỡng sinh, chính là lè lưỡi ra, hít thở sâu vào, hù.”
Liên Oanh Nhi quan tâm nhất chính là bộ mặt của mình, ả không muốn xuất hiện nếp nhăn, nếu không thời gian vương gia đi đến viện của ả sẽ càng ít đi, lúc này liền quên đi Liễu Tâm Mi là oan gia đối đầu của ả, nghe xong không chút do dự liền làm theo.
Lè lưỡi ra, hít thở sâu, hù... bộ dạng rất nghiêm túc, Liễu Tâm Mi không còn dám nhìn thẳng nữa. Ôi, đôi nhi nữ này là con ruột của Liên Học Sĩ phải không? tại sao đứa nào đứa nấy đều ngu xuẩn đến vậy, vẫn là người hiện tại tổng kết hay, loại nữ nhân này, chính là ngực to óc nhỏ.
“Mẫu thân, động tác của Liên trắc phi nhìn rất giống với Đại Hoàng a” Siêu Phàm vô cùng thích thú nhìn, đột nhiên nói ra một câu này. Mà ai cũng biết, Đại Hoàng là một con chó canh cửa của An Vương phủ.
“A ha ha....” Chỉ một câu nói đã phá vỡ sức chịu đựng của Liễu Tâm Mi, nàng không thể nào nhịn thêm được nữa, nàng cười đến nỗi ôm bụng cong lưng.
“Chuyện gì mà mắc cười đến vậy? Nói cho bổn vương nghe xem.” Một thanh âm thanh lãnh vang lên từ phía sau Liên Oanh Nhi, không ai chú ý Mộ Dung Dật Phi vào đây từ lúc nào.
“Vương gia.” Liên Oanh Nhi ấm ức gọi một tiếng, xoay người dựa vào trong lòng của Mộ Dung Dật Phi.
Mộ Dung Dật Phi chau mày, vô cùng nhẹ nhàng tránh ra vài bước, đưa ra một chiếc khăn tay, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, mặt mũi lấm lem hết cả rồi.”
Bị người mình yêu chê bai, đổi lại người khác cũng không thể chịu được. Liên Oanh Nhi lập tức ngừng khóc, nhận lấy khăn tay lau chùi cẩn thận khuôn mặt của mình.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Còn ở đó cãi nhau, trong vương phủ từ lúc nào lại không có quy tắc như vậy?” Y uy nghiêm nhìn quét qua một lượt tất cả mọi người.
Mọi người đều hoang mang né tránh ánh mắt của y, tất cả đều đứng im, dưới sự nâng đỡ của Liễu Diệp Nhi, Liễu Tâm Mi xem như có thể đứng vững, khóe miệng còn mang theo một nụ cười. Nàng không lo sợ trợn mắt một cái cho Mộ Dung Dật Phi, thật là đáng ghét, bản thân đang vô cùng có hứng, nay y đến, không chơi được nữa rồi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Bổn vương đang hỏi các người đấy” Mộ Dung Dật Phi đột ngột đến đây làm cho không khí náo nhiệt nơi đây giảm đi vài phần.
Liễu Tâm Mi không sợ chết hừ lạnh một tiếng, không nói một lời nhìn y.
Đáy lòng Mộ Dung Dật Phi càng thêm phẫn nộ, gần đây vương phủ càng lúc càng không yên ổn rồi, chỉ cần có chuyện xảy ra, nhất định có liên quan đến nữ nhân này, ả đang cố tình làm loạn hay sao?
“Liễu Tâm Mi,” Y gọi cả họ lẫn tên: “Ngươi giải thích cho bổn vương rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ đây.” Liễu Tâm Mi từ từ mở miệng, nàng còn tuyệt tình hơn y, ngay cả tên họ cũng không gọi y.
“Mệt mỏi cả ngày trời, ta đang muốn nghỉ ngơi sớm chút, ai ngờ tên Liên trắc phi này khóc cứ như đưa đám chạy đến đây. Lúc đó làm ta giật cả mình, ta còn tưởng vương gia chết rồi chứ” Liễu Tâm Mi nói đến đây, cố ý chọc tức liếc nhìn Mộ Dung Dật Phi.
Mọi người đều cảm thấy kinh hãi, nàng lo sợ ngọn lửa tức giận của vương gia không đủ lớn hay sao? Một mình nàng chết không sao, e rằng sẽ liên lụy đến mọi người.
Mộ Dung Dật Phi nhếch mép, được, Liễu Tâm Mi, món nợ này bổn vương sẽ ghi nhớ, ngươi mong bổn vương chết sớm phải không? Ha ha, nếu như thật sự có ngày đó, bổn vương nhất định sẽ để ngươi tuẫn táng.
Trong lòng y tức đến cắn răng nghiến lợi, nhưng trên mặt lại ra bình thản, giống như không nghe thấy những lời ác độc của nàng, y cứ đứng yên ở đó, đợi nàng nói tiếp.
Liễu Tâm Mi nhếch mép cười, được lắm, sức chịu đựng cũng khá đấy, cứ như thế nàng và Mộ Dung Dật Phi bốn mắt nhìn nhau, đấu sức chịu đựng? Việc này là nghề của ta mà.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mang theo ba phần cười, người ngoài không biết còn tưởng họ là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, ai biết được lúc này họ đều vô cùng chán ghét đối phương chứ.
Cuối cùng Mộ Dung Dật Phi không còn nhẫn nại được nữa, lạnh lùng hỏi, “Sau đó thì sao?”
Liễu Tâm Mi đẩy hai tay ra, vô tội trả lời: “Sau đó Liên trắc phi mắng chửi lớn tiếng ở Như Yên Các, làm ồn đến nỗi ta khiến ta cảm thấy khó chịu, liền đi ra xem có chuyện gì ả nói ta ức hiếp ả, còn tính kế Liên gia, ta thấy ả khóc vô cùng đáng thương, cũng không màng đến việc bản thân bị hàm oan vô căn cứ, nghĩ ra một cách để an ủi ả, sau đó không có sau đó nữa.”
“Cái gì mà sau đó không có sau đó nữa?” Mộ Dung Dật Phi nghe không hiểu.
Liễu Tâm Mi trợn mày, thật không có trí thông minh gì hết.
“Sau đó ngươi đột nhiên xuất hiện, nên không có phần sau nữa, cho nên không có sau đó nữa.” Nàng kiên nhẫn giải thích.
Chỉ như vậy thôi sao? Mộ Dung Dật Phi không tin chuyện này lại đơn giản như vậy, dùng ánh mắt dò xét nhìn Liên Oanh Nhi, đợi ả đưa ra một cách giải thích hợp lý hơn.
“Vương gia, chuyện không phải như vậy đâu.” Liên Oanh Nhi cuối cùng cũng có cơ hội để nói chuyện, vội vàng giải thích.
“Liễu....Vương phi không biết dùng thủ đoạn gì, khiến Thành Vương Thiên Tuế giam đệ đệ của thiếp vào nhà lao, người cũng biết đó, Liên gia nhà thiếp chỉ có đệ đệ này là người nối dõi duy nhất, đây không phải là muốn lấy mạng cha mẹ muội sao? Thần thiếp không biết đệ đệ chỗ nào đắc tội vương phi, càng không biết Thành Vương Thiên Tuế sao lại can thiệp vào chuyện này,vì vậy mới cố tình đến đây nói cho ra lẽ với vương phi.”
Liễu Tâm Mi kinh ngạc nhìn Liên Oanh Nhi một cái, ả như vậy là đến để nói lý lẽ sao? rõ ràng là cố ý đổi trắng thay đen, ăn không nói có. Đệ đệ của ả là loại người như thế nào ả còn không biết sao? Chỉ là đang yên dang lành, kéo theo Mộ Dung Dật Ninh là có ý gì? À, thiết nghĩ nữ tử cổ đại rất coi trong danh tiết, chỉ cần chỉ ra tác phong không đứng đắn của ta, là có thể muốn làm gì thì làm sao.
Khuôn mặt Mộ Dung Dật phi nổi cả gân xanh, Huyền Khôn đã điều tra rõ mọi chuyện, chỉ là nghe những lời này của Liên Oanh Nhi, sao y lại cảm thấy chuyện này hết sức trùng hợp, tại sao mỗi lần Liễu Tâm Mi gặp nạn, Mộ Dung Dật Ninh liền xuất hiện kịp thời, tiểu tử đó rãnh lắm hay sao?
Nhìn thấy sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh của vương gia, Liên Oanh Nhi âm thầm đắc ý, muốn lật đổ một nữ nhân, không có gì hiệu quả hơn việc vu khống tác phong của ả. Hừ, Liễu Tâm Mi, không phải mồm miệng ngươi lợi hại lắm sao? Ta xem thử ngươi làm sao giải thích với vương gia đây.
“Bổn vương cũng rất tò mò, tại sao Thành Vương Thiên Tuế lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Vương phi, nàng không định giải thích sao?” Một tiếng “Vương phi” Mộ Dung Dật Phi cố ý nhấn thật mạnh.
Mọi người đều biết, vương gia đang để tâm, hơn nữa còn tức giận. Hậu quả này Liễu Tâm Mi có gánh nổi không?
Bình luận facebook