Âm thầm giao đấu
Hương Diệp đứng lên, phát thề: "Vương phi cả đời này là chủ tử của Hương Diệp. Vương phi có lệnh, núi đao biển lửa, không chối từ."
Liễu Tâm Mi nở nụ cười, việc làm ăn và bán mạng là không thể so sánh.
"Hương Diệp, quản lý ba cửa hàng không dễ hơn so với lên núi đao xuống biển lửa, bản vương phi muốn số bạc này còn có tác dụng lớn "
Có tiền nam tử hán, không có tiền hán tử nan. Không có tài chính hùng hậu, nàng lấy cái gì nuôi mình và hài tử? Mấy lượng tiền tiêu hàng tháng của Vương phủ, thực sự chỉ thích hợp làm tiền tiêu vặt.
"Vương phi, tối nay nô tỳ đem những thứ này làm xong." Hương Diệp càng nghĩ càng hưng phấn, không nghĩ tới nhanh như vậy nàng lại khôi phục tự do.
"Hương Diệp, theo Vương phi chúng ta làm cho tốt, Vương phi sẽ không bạc đãi ngươi." Liễu Diệp Nhi cũng mừng thay Hương Diệp.
"Liễu Diệp Nhi, Khế ước bán thân của ngươi sẽ không ở chổ Văn Nhược Nhược chứ?" Liễu Tâm Mi hỏi.
"Nô tỳ là người của Liễu gia, khế ước bán thân mới không ở chổ đó." Liễu Diệp Nhi kiêu ngạo nói.
"Ở Liễu phủ a?" Liễu Tâm Mi có chút bực mình.
"Ở chổ của người đi" chuyện quan trọng như vậy Vương phi cũng không nhớ được?
"Ở chổ nào? Lấy cho ta xem một chút." Liễu Tâm Mi hứng lên nói.
Liễu Diệp Nhi xoay người lại tìm kiếm trong hộp trang sức của Liễu Tâm Mi, Thứ này chắc là ở tầng dưới chót nhất.
Một tờ giấy có chút ố vàng, không cần nhìn cũng biết chính là cái này. Liễu Tâm Mi một cái đoạt qua, hai ba cái liền xé nát bấy.
" Vương phi. . ." Liễu Diệp Nhi mở to mắt nhìn cứng họng nói không nên lời, nửa ngày mới lên tiếng:"Vương phi, Cái này là của nô tỳ, không phải của Hương Diệp. Người xé nhầm rồi."
"Nha đầu ngốc, ta không có hồ đồ đến mức đó. Mấy năm này có được ngươi bất ly bất khí, sau này coi ngươi như tỷ muội nhà mình." Liễu Tâm Mi thật tâm thật ý nói.
"Tiểu thư. . ." Liễu Diệp Nhi nước mắt thành chuỗi tích tách chảy xuống, cái này nàng không dám nghĩ tới. Nàng gia đình nô tài trong Liễu phủ, là đời đời kiếp kiếp đều phải ở Liễu gia làm nô tỳ.
"Chuyện đại hỉ, ngươi khóc cái gì? Lẽ nào ngươi rất luyến tiếc thân phận nô tỳ sao?"Liễu Tâm Mi cười nàng.
"Nào có a? Đây không phải là nô tỳ đang cao hứng sao?" Trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng Liễu Diệp Nhi liền cười.
"Sau này các ngươi cũng không cần tự xưng nô tỳ." Không thể nói rõ đối tiếng xưng hô này có bao nhiêu phản cảm, Liễu Tâm Mi chỉ là không thích ở trước mặt người của mình còn cư cao lâm hạ.
"Vậy xưng hô như thế nào?" Liễu Diệp Nhi đã thành thói quen tự nhiên.
"Thì là ngươi a, ta a, nếu không được, liền trực tiếp xưng hô tên." Liễu Tâm Mi ra một chủ ý.
"Vẫn là xưng hô tên đi" Liễu Diệp Nhi lựa chọn cái sau.
"Đúng, đúng." Hương Diệp cũng tán thành. Vương phi cất nhắc ngươi, bản thân cũng không thể quá đắc ý vênh váo.
"Được rồi, đều đi nghỉ ngơi đi." Liễu Tâm Mi vẫy vẫy tay.
"Vương phi, những thứ này đêm nay có thể hoàn thành." Hương Diệp chỉ vào sổ sách.
"Gấp cái gì? Sẽ có ngày cho người bận rộn. Ngươi vừa uống qua thuốc, không thích hợp quá mệt nhọc." Liễu Tâm Mi thật sự là chủ tử biết quan tâm.
"Thế nhưng đêm dài nhiều mộng, bọn họ sẽ không lại giỡ trò gì chứ?" Hương Diệp không thể không lo lắng nói.
"Ta không sợ nhất nằm mộng. Bởi vì ta cả đêm đều là nằm mộng đẹp, thường xuyên là cười đến tỉnh lại." Liễu Tâm Mi mới không sợ bọn họ có mưu ma chước quỷ gì. Lúc không phòng bị, thủ đoạn ti tiện bọn họ làm còn ít sao? Có cái gì chứ, cùng lắm thì binh đến tướng chặn, nước đến thổ đắp.
Thực sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp, chỉ là nhìn Vương phi bình tĩnh như thế, các nàng cũng tự nhiên an lòng.
Như Yên Các bình tĩnh, chổ Văn Nhược Nhược đứng ngồi không yên.
Liễu Tâm Mi âm thầm liền thu hồi Bách Thảo Đường, còn đem đường huynh của nàng một cước đá ra, quá ngoài dự đoán của mọi người. Không có chưởng quỹ, cửa hàng có thể đưa vào hoạt động bình thường sao?
Còn có, nghe nói người làm hãng gạo và tửu lâu đều mang vẻ mặt khóc tang lúc rời đi, nói vậy là không chiếm được nửa điểm tiện nghi ở Như Yên Các. Không cần biết làm sao cũng phải nghĩ biện pháp bảo trụ chức vị của hai chưởng quỹ, nếu không khối thịt mỡ này sẽ không có phần của nàng nữa, ăn không được thịt, dù sao cũng phải húp được miếng canh.
Những sổ sách đó đều đã động qua tay chân, chấp Liễu Tâm Mi nhục nhãn phàm thai cũng nhìn không ra kẽ hở. Chỉ cần lần này lừa dối qua được, nàng vẫn có lợi ích để kiếm.
Văn gia cũng không thiếu tiền, của hồi môn cho nàng cũng nhiều, nàng chưa từng để bạc làm khó qua. Chỉ là Văn Nhược Nhược tự biết, Mộ Dung Dật Phi biểu hiện ra là đối đãi với nàng hòa hòa khí khí, còn đem quyền lớn của vương phủ cho nàng, thế nhưng thứ nàng hy vọng nhất là sủng ái, lại không có bao nhiêu.
Văn Nhược Nhược không rõ, Mộ Dung Dật Phi đang tuổi thiếu niên thanh xuân, thế nào lại chưa bao giờ tham luyến sàng chỉ chi hoan? Rõ ràng là thê thiếp thành đàn, thời gian hắn đến hậu trạch ít lại càng ít, đến phiên mình lại càng không có mấy lần.
Vài người tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng đều âm thầm phân cao thấp. đem mình ăn diện trang điểm xinh đẹp, yểu điệu đa dạng, chỉ vì lúc hắn tới, có thể nhìn mình nhiều một chút.
Hai người thị thiếp càng không cần nói, không có bao nhiêu vốn liếng cùng nàng tranh kỳ đấu diễm. Thế nhưng Liên Oanh Nhi, ỷ vào trẻ hơn vài tuổi, vài lần đều đoạt danh tiếng của nàng. Khẩu khí này nàng tự nhiên là nuốt không trôi. Phân vị các nàng là giống nhau, tiền tiêu hàng tháng tự nhiên cũng giống như nhau, ngay cả đồ cưới từ nhà mẹ đẻ mang tới cũng là gần như nhau. Nếu là muốn chứng minh mình được ân sủng nhiều hơn chút, chính là ngày tháng sống qua sung túc một chút. Hai năm nay bởi vì đồ cưới của Liễu Tâm Mi nắm giữ ở trong tay mình, tiền riêng của nàng rất sung doanh, ra tay cũng là cực kỳ thoải mái, được hạ nhân vô cùng tán thưởng. hiện tại đây hết thảy, cũng bởi vì nữ nhân kia phải thay đổi.
Vốn nghĩ rằng Liễu Tâm Mi sẽ ở lãnh viên cả đời sống tuổi già cô đơn, tất cả các thứ của nàng ta sẽ rút dần về tay mình do chính mình sở hữu, thế nhưng người ta danh chánh ngôn thuận muốn lấy lại đồ đạc của mình, nàng cho dù không cam lòng, cũng không có thể lấy làm của riêng. Vương gia đã lên tiếng, nàng đã không có lý do cự tuyệt. Cũng may nàng còn có thể giở ít thủ đoạn làm khó nàng ta, tốt nhất là để cho nàng ta biết khó mà lui, cam tâm tình nguyện đem hết thảy giao cho mình chưởng quản.
Đường huynh thất lợi, là do chuẩn bị không kịp. Còn nghĩ rằng tiện nhân kia là đi ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới âm thầm làm thành cái đại sự này. Bách Thảo Đường này là một tiệm cũ, người kinh doanh nhiều đời đều khổ tâm lo liệu, truyền tới tay Lễu Tâm Mi, hàng năm lợi nhuận đều rất phong phú. Hiện nay nàng e là đến một chén canh cũng không được chia, thật là làm nàng đau lòng.
Tửu lâu và hãng gạo này không thể xảy ra chuyện không may, hai vị chưởng quỹ kia đều là người thông minh, đã áp dụng hành động ngăn chặn Liễu Tâm Mi. Tiền có thể thông thiên, tất cả người làm đều đã nhận được quả ngọt, chỉ cần Liễu Tâm Mi dám động vào chưởng quỹ, bọn họ sẽ toàn thể từ công. Đây đối với cửa hàng nào cũng là đả kích trí mạng. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ta đi nơi nào triệu tập nhân mã?
Văn Nhược Nhược âm thầm đắc ý, chợt nghe thấy một trận tiếng khóc mắng rõ ràng truyền đến. Nghe thanh âm này như là từ Như Yên Các, có trò hay để xem sao?
Bình luận facebook