• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 33

Hương Diệp

Nhìn động tác của Hương Diệp thành thạo, Liễu Tâm Mi vui mừng, đời trước nàng nhất định là đã cứu vớt địa cầu, mới có phúc báo như vậy.

Hăng hái dạt dào nhìn một hồi, Liễu Tâm Mi cũng cảm thấy mệt mỏi, Hương Diệp vừa uống qua thuốc, cần nghỉ ngơi thật tốt.

"Được rồi, được rồi, Hương Diệp, chúng ta không gấp, cái này ngươi có thể từ từ làm." Liễu Tâm Mi ngăn cản nàng.

"Vương phi, ta có thể. Chỉ cần một buổi tối, những cửa hàng này sẽ trở về bên người." Hương Diệp vẫn không có ý dừng lại.

Vương phi đối với nàng tốt như vậy, vừa mới có cơ hội để báo đáp ân đức của nàng, làm sao sẽ không tận lực chứ?

"Ta có lời hỏi ngươi." Liễu Tâm Mi đối với nàng vẫy vẫy tay.

Hương Diệp không tình nguyện buông xuống sổ sách, đi tới.

"Nói cho ta nghe một chút, bản lãnh này là học từ ai?" Liễu Tâm Mi lại hóa thân thành bảo bảo hiếu kỳ.

"Vương phi, nô tỳ chưa từng học qua, chỉ là xem qua." Hương Diệp ngượng ngùng cúi đầu.

Không học qua cũng có thể lợi hại như vậy? Đây quả thực là thiên tài a.

"Đến đây, ngồi xuống. Nói cặn kẽ ta nghe xem." Bằng trực giác Liễu Tâm Mi tin đây nhất định là một nữ nhân có câu chuyện sau lưng.

Một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, Hương Diệp từ đầu chí cuối thuật lại chuyện xưa của nàng.

Nguyên lai nhà của nha đầu này cũng có vốn nhỏ buôn bán, cha nàng là một thương nhân rất tinh minh, quản lý một tiệm tạp hóa. Quy mô tuy rằng không lớn, thế nhưng chân tay chịu khó đầu óc lại linh hoạt, thái độ làm người cũng thập phần phúc hậu, cho nên buôn bán cũng có tiếng, người một nhà ăn mặc không lo. Hương Diệp từ nhỏ liền theo cha ở trong cửa hàng chơi đùa, mỗi khi cha đóng cửa tính sổ, nàng lại si mê nhìn, tay nhỏ cũng theo đó nhúc nhích. Nàng không thích nữ công, cũng không thích đao thương côn bảng, lại thích xem những hạt châu trên bàn tính được đánh vang "tanh tách", nghĩ đó là thanh âm êm tai nhất của thế gian. Một đến hai đi, chuyện trên sổ sách, không làm khó được nàng. Trong lòng cha nàng vui vẻ, đem một số việc đơn giản giao cho nàng xử lý, không nghĩ tới, dĩ nhiên là có xu thế thanh xuất vu lam.

Sau này cha đi ra ngoài nhập hàng, tranh thủ lên đường ban đêm, gặp phải cường đạo, người không còn, hàng cũng rơi vào tay bọn cướp. Cha đã chết, nương chịu không nổi sự đả kích này, bệnh không dậy nổi. Nàng một đứa bé, mỗi ngày canh giữ trước giường bệnh của nương, bưng canh đưa thuốc, ân cần chăm sóc. Tài sản trong nhà dần dần bán lấy tiền, cuối cùng cũng không giữ lại được mạng của nương.

Không dễ dàng gì được sự trợ giúp của thôn dân, để nương nhập thổ vi an, nàng một mình cô linh linh không biết nên sống sót như thế nào. Sau đó nàng tự bán thân, vào vương phủ làm một nha hoàn. Chỉ là chưa từng chịu qua quá nhiều khổ cực, thân thể khó tránh khỏi yếu ớt. Mùa đông rất nhiều người đều cảm nhiễm phong hàn, đại phu đến xem quá, lại cho mấy thang thuốc uống, người khác đều rất nhanh bình phục, chỉ có nàng bệnh căn không dứt.

Nói hết thảy đến đây, trong mắt của Hương Diệp đã có nước mắt lưng tròng, nghĩ là động đến nổi đau trong lòng, hoặc là lại nhớ đến cha nương đã mất.

"Đừng thương tâm nữa, hết thảy đều là quá khứ, ngươi nên trước dưỡng thân thể, chờ ngươi hoàn toàn bình phục, ta có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi." phương pháp an ủi tốt nhất không nhất định là lắng nghe, có đôi khi, để họ chìm đắm vào một chuyện khác, trái lại dễ dàng hơn.

"Cái mạng này của nô tỳ là do Vương phi cứu, khi có phân phó, nào dám không theo." Tuy rằng Hương Diệp không biết Liễu Tâm Mi muốn nàng làm cái gì, vẫn là nghĩa vô phản cố mà đáp ứng. Vương phi là một người thiện tâm, nhất định sẽ không làm khó nàng.

"Nếu như ngươi hiểu biết trên phương diện làm ăn, ta liền đem ba cửa hàng giao cho ngươi xử lý có được hay không?" Liễu Tâm Mi hỏi.

Hương Diệp bị làm cho hoảng sợ, nếu là một cửa hàng miễn cưỡng có thể chống đỡ, nhưng ba cửa hàng, nàng cũng không dám nhận.

"Vương phi, nhà nô tỳ chẳng qua chỉ là một tiệm tạp hóa nho nhỏ, trọng trách như vậy nô tỳ không gánh vác nổi." Hương Diệp uyển chuyển nói rằng.

"Ai, cũng đều giống nhau? Một cái làm được, ba cái tự nhiên cũng làm được. Đương nhiên, ta cũng không phải mọi chuyện đều cần ngươi tự làm, ngươi chỉ để ý mỗi ngày đi tuần tra một phen, phát hiện vấn đề, lúc đó giải quyết là tốt rồi." Tuy rằng Liễu Tâm Mi không hiểu trên phương diện làm ăn qua lại, nhưng hảo khuê mật của nàng lại là cửa hàng trưởng của một chuỗi cửa hàng, nàng là công tác như thế.

"Chỉ như vậy?" Hương Diệp hồ nghi hỏi.

"Ngươi ngại ít a? Nghe giản đơn, lúc làm thì rất phiền toái. Sổ sách mỗi một cửa hàng ngươi đều phải kiểm tra cẩn thận, từng người làm của mỗi tiệm người phải chú ý nhân phẩm và năng lực của họ; còn có a, ta muốn ngươi từ bên trong bọn người làm tuyển chọn một người thích hợp, đảm nhiệm chức chưởng quỹ. Phải tinh thông ngành nghề đó, còn phải có phẩm chất tốt." Liễu Tâm Mi nghĩ đây quả thực là đem chức năng kế toán kết hợp với quản lí tài nguyên hai hợp làm một, nha đầu kia còn ngại lượng công việc không đủ lớn sao?

"Ta, ta có được không? Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nếu bọn họ không nghe ta, thì nên làm cái gì a?" Hương Diệp lo lắng hỏi. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm nha hoàn là kém một bậc, nhưng hôm nay lấy cái thân phận này, lại khiến cho nàng có cố kỵ.

"Vậy ngươi nói nên làm cái gì a?" Liễu Tâm Mi cũng bối rối.

"Vương phi, chỉ cần xé bỏ khế ước bán thân của Hương Diệp, trả nàng thân tự do là được rồi." Liễu Diệp Nhi ở bên nhắc nhở. Chỉ cần bỏ cái nô tịch, sẽ không thấp hơn người khác một bậc.

"Thứ này ai chưởng quản?" Nàng lại hỏi.

"Tự nhiên là Văn trắc phi." Liễu Diệp Nhi trả lời.

Nếu là hướng nàng ta đòi lấy, e là phải phí một phen lời lẽ. Liễu Tâm Mi nhíu mày: " ngoại trừ hủy bỏ, không còn cách nào khác sao? "

"Nếu là có người chịu ra bạc thay nàng chuộc thân cũng có thể." chỉ cần không phải nô tài sinh ra tại phủ, đều có cái cơ hội này. Vì những nhà bán con bán cái lúc hoàn cảnh tốt lên, còn có hy vọng.

Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề đều không là vấn đề, cũng không biết nha đầu kia có còn thân nhân hay không.

"Hương Diệp, trong nhà còn có người nào không? Ta ra bạc, gọi bọn họ tới chuộc ngươi." Liễu Tâm Mi hỏi.

Hương Diệp lắc đầu, cha nương đều đã xuống hoàng tuyền, nàng đâu còn có thân nhân?

Thực sự là phiền phức, muốn tìm một người có thể tin được cũng không có, gương mặt Liễu Tâm Mi đầy thất vọng.

"Vương phi, sao ở đây chỉ có hai quyển sổ sách a?" Hương Diệp đột nhiên hỏi.

"Ồ, Bách Thảo Đường ta đã tiếp nhận rồi, Vân tiên sinh tự nhiên là sẽ không tới làm khó dễ ta." Liễu Tâm Mi thuận miệng nói.

Bách Thảo Đường? Vân Duệ? Vùng lông mày đang cau của Liễu Tâm Mi nhất thời giản ra, để Vân Duệ giả trang làm biểu huynh của Hương Diệp, người này là một chính nhân quân tử, chắc sẽ không đánh chủ ý lên khế ước bán thân.

"Hương Diệp, ta liền an bài Vân tiên sinh đến đây trị bệnh cho ngươi giúp ngươi chuộc thân. Ngươi nghe rõ, đây là biểu huynh của ngươi." Liễu Tâm Mi đến quan hệ đều thay bọn họ nghĩ xong.

"Đa tạ Vương phi." Hương Diệp quỳ xuống, nặng nề dập đầu.

"Mau đứng lên, sau này ngươi cũng không cần đối với ta hành đại lễ như vậy, ngươi tự do." Liễu Tâm Mi đi đến đỡ nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom