• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 40

Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi đều hốt hoảng, nữ nhân này khôn hay là ngốc đây? Vương gia có ý đồ đổi người quản gia đã rõ ràng như vậy, nhưng nàng lại ở thời gian quan trọng này kêu y nạp thiếp? Quả thật là không đi theo con đường bình thường mà.

Mộ Dung Dật Phi âm thầm tính, một vương phi, hai trắc phi, ừ, đều đã được phong Ngọc Điệp rồi, tính là thê tử, vừa đúng ba người. Thiếp, thì chỉ có Lý Vân Hân và Hải Vận. Nữ nhân này đúng là không hồ đồ, ý của nàng là muốn y cưới thêp hai thiếp thất, như vậy sẽ không uy hiếp gì đến địa vị của nàng rồi.

Nàng tỏ vẻ ung dung, nhưng Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi lại run đến nỗi thở gấp. Thật cũng được giả cũng chẳng sao, nữ nhân này từ khi nào bắt đầu không để ý đến bản thân mình nữa rồi? Đột nhiên trong lòng vô cùng khó chịu, là Mộ Dung Dật Phi y không cần nàng trước, nhưng sao bây giờ y lại cảm giác như bản thân mới là người bị bỏ rơi vậy?

Y tỏ khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Chuyện riêng của bổn vương không cần ngươi phải lo, chỉ mấy người các ngươi đã làm cho bổn vương mất ăn mất ngủ rồi. Cưới thêm vài người nữa, An Vương phủ này sẽ bị các ngươi lật tung lên mất?”

Đây chính là đang chỉ trích cách trị gia của ả sao? Văn Nhược Nhược ấm ức sắp phát khóc, trong lòng lại bắt đầu sỉ vả Liễu Tâm Mi, Cố gắng gượng cười, ả cúi người khom lưng: “Vương gia bớt giận, đều do thần thiếp vô dụng, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Liên Oanh Nhi mới là kẻ gây chuyện, cũng vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Vương gia bớt giận, thần thiếp cũng biết lỗi rồi.”

Mọi người đều nhìn Liễu Tâm Mi, dù sao chuyện này cũng bắt đầu từ cô, cô cũng nên cúi đầu chứ?

“Đều nhìn ta làm gì vậy?” Liễu Tâm Mi hỏi, sau đó phóng khoáng nói: “Vương gia, nếu như đều là lỗi của họ, muốn đánh muốn phạt, ngươi tự lo liệu đi. Ta buồn ngủ rồi, ta về phòng ngủ đây. À, đúng rồi, sau này nếu không phải chuyện lớn gì, đừng đến Như Yên Các của ta, con người ta thích thanh tịnh.”

Nói xong mấy lời này, nàng quả thật mang theo Siêu Phàm và Liễu Diệp Nhi đi vào, còn đóng cửa một cái bộp, dáng vẻ rất không vui vì đã phá tan giấc mộng đẹp của nàng.

Sắc mặt Mộ Dung Dật Phi lạnh đến nỗi có thể vắt ra nước, nữ nhân này, ai cho nàng cái gan như vậy? Trước giờ chưa từng có một người đóng cửa để y ở ngoài. Được, được lắm, bổn vương muốn xem thử cô cứng đầu đến mức nào.

Đêm nay người của An Vương phủ hiểu ra một đạo lý, Liễu Vương phi không dễ gây chuyện đâu. Nàng có gan chọc tức vương gia xoay người liền bỏ đi, bọn họ sẽ bất hạnh trở thành công cụ hạ giận. Đế vương tức giận, thi thể trôi dạt ngàn dặm. Vương gia tức giận, mọi người đều có khả năng gặp nguy hiểm.

“Còn gây gổ ầm ĩ, không phân biệt trên dưới làm loạn quy tắc, thì đừng trách bổn vương độc ác” Nhìn quét qua mọi người một lượt, Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng nói ra một câu nói này, xoay người liền rời đi.

Câu nói này vô cùng nặng, sắc mặt Văn Nhược Nhược và Liên Oanh Nhi trở nên trắng bệt, uy phong này biểu hiện cho ai xem vậy? Người chống đối y đâu phải họ, gây gổ ầm ĩ hình như là đang nói Liên Oanh Nhi, nhưng không phân biệt trên dưới không phải đều đang nói tất cả mọi người hay sao? “Trên” ở đây đang chỉ Liễu Tâm Mi sao? Ha ha, bọn họ đều quên mất, nàng là chánh phi của y rồi, xem ra vương phủ này sắp đổi chủ rồi.

“Sau này mọi người phải hành sự cẩn trọng, nếu còn chọc giận vương gia, gia pháp của bổn vương phi sẽ không nể tình đâu.” Văn Nhược Nhược giọng sắc bén nói, chỉ là hai chữ “Vương phi” không còn có khí thế như thường ngày.

“Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp, đêm nay tâm trạng của mấy vị chủ tử đều rất tồi tệ a, nếu không cẩn thận bị đánh là nhẹ rồi đấy, có thể không cẩn thận sao?

Mai Nhi đi qua dìu Văn Nhược Nhược, trở về Quần Phương viện. Chỉ còn lại người của Liên Oanh Nhi, vẫn còn đứng đó.

“Vương phi, muộn rồi, chúng ta cũng nên về thôi?” Liên Tinh rất thương tiểu thư nhà mình, bọn họ đến đây để xả cục tức trong lòng, không ngờ lại trở nên thê thảm như vậy. Không cứu được thiếu gia, vương phi lại phải chịu ấm ức lớn như vậy, người của Như Yên Các đã trở nên giỏi giang như vậy thì khi nào?

“Về thôi.” Liên Oanh Nhi buồn rầu nói, vương gia không nể mặt ả trước mặt mọi người, sau này ở trước mặt mọi người ả làm sao ngẩng đầu lên được đây?

Tiểu a hoàn cầm đèn lồng đi trước, Văn Nhược Nhược lại dừng bước bên ngoài cửa viện. “Quần Phương viện” Ba chữ lớn này đêm nay đặc biệt cắt tim gan, ả không cần trăm hoa đua nở, cũng không cần Quần Phương tranh giành diễm lệ, ả vẫn luôn muốn độc tấu một mình. Vừa mới trải qua hai năm vô cùng thoải mái, cứ tưởng rằng vị trí đó sớm muộn cũng là của mình, ước mong của ả rất lớn, cha đã từng nói, vương gia nhà ả muôn phần đáng quý, có thể kề vai sát cánh cùng y là một điều vô cùng vinh hạnh, nam nhân này thiên hạ này đều là của Văn Nhược Nhược ả, người nào tranh giành với ả, ĐỀU... PHẢI... CHẾT.

Tất cả hạ nhân trong An Vương phủ đều vô cùng cẩn thận cúc cung tân tụy với chủ tử của mình, chỉ có người của Như Yên Các dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tâm trạng vương phi của bọn họ rất tốt, hầu hạ chủ tử như vậy không có quá nhiều phiền não.

Liễu Diệp Nhi không còn lẩm bẩm như thường ngày nữa, nha đầu này thông minh đấy, từ khi vương phi tỉnh lại, vương gia đối với nàng càng lúc càng khoan dung rồi. Những điều vương phi hôm nay làm cũng quá đáng thật, tỏ sắc mặt, nói lời khích bác, bá đạo nhất vẫn là tiếng đóng cửa vang dội đó, nhưng chẳng phải vương gia cũng nhịn hết đó sao?

“Vương phi, tính tình của vương gia vẫn luôn không được tốt.” Liễu Diệp Nhi nói.

“Ừ.” Liễu Tâm Mi nhàn nhạ, việc này liên quan gì đến nàng chứ? Tính khí của nàng cũng không tốt mà.

“Vương phi, người càng ngày càng xinh đẹp.” Liễu Diệp Nhi nói.

Liễu Tâm Mi nói thầm, đây là sự thật không thể bàn cãi, hôm nay ngươi mới phát hiện sao?

“Vương phi, vương gia đối với người khác chưa từng nhẫn nại như vậy.” Liễu Diệp Nhi nói,

Liễu Tâm Mi nổi nóng: “Liễu Diệp Nhi, ngươi ruốt cuộc muốn nói cái gì? Nói vòng vo rất là phiền đó.”

Nha đầu này không phải người nhiều lời, hôm nay bị sao vậy? Toàn ăn nói gì đâu không.

“Liễu Diệp Nhi nói là, hình như phụ vương bắt đầu thích mẫu thân rồi.” Siêu Phàm nói. Nó phát hiện hình như phụ vương không còn ghét nó như trước nữa, chắc là do mẫu thân đó.

Liễu Tâm Mi đánh nhẹ nó một cái: “Nói lung tung gì đó?”

Tiểu tử thối này biết gì chứ? Thế giới của người lớn phức tạp hơn nhiều, có những cô gái suốt ngày mong được xuyên không, nhưng ai biết được cổ đại nhiều bẫy nguy hiểm, ai mới thật lòng với mình chứ?

Liễu Diệp Nhi cũng lúng túng nói: “Đúng vậy, vương phi, chúng ta sắp khổ tận cam lai rồi. Hai năm chịu cực khổ không uổng phí rồi, cuối cùng cũng có ngày chúng ta được ra oai rồi.”

Chết tiệt, thì ra ta đến đây để độ kiếp ư? Đây là quá trình trở thành thượng tiên sao? Liễu Tâm Mi sắc mặt nghiêm túc, dựa vào ân sủng của nam nhân để thay đổi số mạng, đây là cách ngu xuẩn nhất. Những việc nàng đã trải qua ở hiện đại cho nàng biết được, thế gian này không đáng tin nhất chính là nam nhân, nếu không tại sao lại có rất nhiều quý phụ hào môn mang nhiều tiền đến cho nàng đi điều tra chồng của họ chứ? Hơn nữa Mộ Dung Dật Phi này cũng không phải là gu của nàng, dạ dày của nàng không tốt, nên không thích ăn đồ nguội, tên nam nhân đó nếu dùng lò vi sóng chắc cũng không làm y tan chảy được đâu?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom