Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Xuất sư bất lợi
Văn Nhược Nhược ước gì Như Yên Các bị người ta hủy đi mới tốt, tốt nhất là nữ nhân kia ra lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới tốt.
"Mai Nhi, đi xem xem." Khóe môi nàng nhếch lên ý cười như có như không.
"Vâng." Mai Nhi thi lễ một cái, liền đi ra ngoài.
Liên Oanh Nhi mang theo nha hoàn bà tử bên khóc bên mắng, thẳng hướng Như Yên Các mà đi.
Nàng đã nhận được trong tin tức từ nhà, bảo bối đệ đệ kia bởi vì đắc tội Liễu Tâm Mi, bị Thành vương trực tiếp đưa vào đại lao kinh thành. Tuy rằng Tống đại nhân cùng Liên học sĩ có vài phần giao tình, thế nhưng đây là án tử Vương gia tự mình đốc thúc, hắn tự nhiên là không dám quá phận thiên vị. Trong quá trình thăng đường thẩm vấn cặn kẽ, trước tiên đem Liên Thất Nhi đánh cho một trận đại bản, lấy đó răn đe. Thiếu gia Liên gia mà, cho tới bây giờ chưa thấy qua trường hợp này, sợ đến sắc mặt trắng bệch, bắp chân thẳng run run. Nhiều năm như vậy chỉ có hắn đánh người, thấy Liên Thất nhi kêu cha gọi mẹ rống lên, liền biết trận đại bản này không dễ chịu chút nào.
Đang suy tính làm sao mới có thể tránh được hình phạt, Tống đại nhân liền chủ động vì hắn giải vây: "Liên Trạch Hạo, gia nô phạm pháp, ngươi làm chủ tử tự nhiên cũng có lỗi quản giáo không nghiêm, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Chính là tội danh này? Liên Trạch Hạo thở dài một hơi, nhiều lắm bị mấy ngày giam cầm, phạt một ít bạc sự. Xem ra Tống đại nhân vẫn nói vài phần tình, đã như vậy, hắn cũng liền thành thành thật thật cúi đầu nhận tội.
Sau đó hắn đã bị nhốt vào đại lao, không biết có phải hay không cai tù mà trước đó đã được phân phó, cố ý chuẩn bị cho hắn nhà một gian sạch sẻ, cơm nước cùng những người khác hoàn toàn bất đồng, đệm chăn là mới tinh. Cùng mấy gian nhà tù vừa hôi vừa dơ mà nói, không biết là hơn biết bao nhiêu lần. Chỉ là Liên đại thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, tuy rằng trong lòng cảm kích Tống đại nhân ngoài vòng pháp luật khai ân, vẫn còn đặc biệt tưởng niệm những thứ ở Liên phủ.
Cũng may Mộ Dung Dật Ninh không có đem bầy chân chó của hắn diệt tận, những người đó chạy trối chết thoát được trở về. Thiếu gia bị bắt không phải chuyện nhỏ, bọn họ nhanh chân thông báo quản gia. Quản gia sợ đến hồn bay lên trời, đều biết lão gia và phu nhân cực kỳ thương yêu đứa con trai này, lập tức cấp tốc bẩm báo Liên phu nhân.
Liên phu nhân lúc đó khóc nước mắt nước mũi đều ra, bà chỉ là một thâm trạch phụ nhân, không thể xuất đầu lộ diện đến đại đường nha môn đòi người, không thể làm gì khác hơn là hoả tốc tìm Liên đại nhân hồi phủ.
Liên đại nhân nghe xong đầu đuôi câu chuyện, một bên mắng to nhi tử không chịu thua kém, một bên tìm Tống đại nhân khơi thông quan hệ.
Đùa giỡn thiếu phụ, lại không có tai nạn chết người, chịu tội vốn là có thể lớn có thể nhỏ, chỉ là bọn hắn đùa giỡn chính là Vương phi chính thất của An vương phủ, đốc thúc lại là Thành vương thiên tuế, nhiều ít có chút khó khăn. Tống đại nhân là một cáo già, cho Liên học sĩ ra chủ ý: hai nhà vốn là quan hệ thông gia, chỉ cần An vương phủ không truy cứu, hắn ở đây dĩ nhiên là có thể thả người.
Liên Cẩm Hoa suy nghĩ một chút, Liền hướng nữ nhi cầu cứu.
Liên Oanh Nhi trong bụng không có nhiều tâm tư như vậy, vốn có thể cầu xin Mộ Dung Dật Phi là có thể giải quyết việc này, nàng lại nuốt không trôi khẩu khí này, trực tiếp đi tìm Liễu Tâm Mi tính sổ.
Đây là lần thứ hai của ngày hôm nay bị ồn ào tới, Liễu Tâm Mi cũng là lửa giận đầy người.
"Liễu Tâm Mi, người tiện nhân này, đi ra cho ta." Liên Oanh Nhi lúc này đâu như một tiểu thư khuê các, rõ ràng là người đàn bà chanh chua chửi đổng.
Liễu Tâm Mi lông mày nhướn lên, ha hả, cái này là đánh tới cửa mà? Xem ra lần trước giáo huấn của nàng còn chưa đủ.
Liễu Diệp Nhi đã không có khiếp sợ như lúc trước, nàng biết Vương phi ngày nay không phải dễ trêu như vậy. Bọn ta nhìn hiểu chuyện, những người đó thế nào lại nhìn không thấu nhỉ? Có vài người a, chính là ngu xuẩn chết.
"Mẫu thân," hài tử ngủ mơ mơ màng màng, đứng lên bắt lấy cánh tay của nàng.
" Ngoan, không cần sợ." Liễu Tâm Mi đối Siêu Phàm là bộ mặt hòa ái dễ gần.
"Không sợ." Siêu Phàm lại cười, nó hiện tại rất thích nhìn mẫu thân cùng người khác cãi nhau, bởi vì bọn họ không còn là bên chịu khinh bỉ nữa.
Ừ, Liễu Tâm Mi rất hài lòng biểu hiện của bọn họ. Nàng không thích nhất là nhìn thấy bọn họ khúm núm, vẻ mặt hoảng sợ. Nàng kiếp trước là một cô nhi không chổ dựa, cũng chỉ đành dựa vào cố gắng của mình, tạo ra một mảnh thiên địa thuộc về mình. Nữ nhân, chỉ có nội tâm cường đại rồi, mới có thể không sợ hãi, mới có thể đi phía trước. Nàng rất thích một câu nói của Hải Minh Uy: Ngươi có thể tiêu diệt ta, thế nhưng không có cách đánh bại Ta.
"Chúng ta đi ra ngoài, đừng để bọn họ làm dơ phòng của ta." Đây chính là do Liễu Diệp Nhi tỉ mỉ bố trí lại, tùy tiện làm hư hao thành quả lao động của người ta là hành vi rất không lễ phép. Mà nàng, hiển nhiên là một người có giáo dưỡng.
Khí định thần nhàn bước đi thong thả ra cửa phòng, Liễu Tâm Mi đứng ở nơi đó, cười tủm tỉm hỏi một câu: "Tiểu tiện nhân đang mắng ai?"
Liên Oanh Nhi đã là lửa giận công tâm, đâu còn có thể tỉ mỉ tự hỏi lời của nàng? Lập tức liền hầm hầm đáp lễ đáo: "Tiểu tiện nhân chửi ngươi a "
"Xuy. . ." một tiếng cười dài, hai vai Liễu Tâm Mi run rẩy, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, thì ra là tiểu tiện nhân đang mắng ta a nhưng mà chính ngươi đã thừa nhận là một tiểu tiện nhân, vậy bản vương phi cũng sẽ không chấp nhặt với ngươi. Ngươi nói nếu là bị chó cắn một cái, ta là người lớn như vậy, cũng không thể đi cắn trả súc sinh kia một ngụm a?"
Người của Như Yên Các đều không chút nào cố kỵ nở nụ cười, người của Liên Oanh Nhi mang tới chôn đầu xuống thật sâu, xuất sư bất lợi a, hiệp thứ nhất Liên phi nương nương liền thua.
Liên Oanh Nhi thế mới biết đạo của người ta, giận tới mặt phấn biến thành màu đen, hung hăng giậm chân một cái, lớn tiếng nói rằng: "Liễu Tâm Mi, ngươi khi dễ ta thì thôi, sao lại tính toán luôn cả người nhà ta vào? Ngày hôm nay nếu không cho bản vương phi một cái công đạo, ta liền không để yên cho ngươi."
Nàng khi dễ Liên Oanh Nhi? Còn tính kế Liên gia? Có lầm hay không người tại sao có thể vô sỉ đến trình độ này?
"Tiểu tiện nhân. . . À, không, Liên trắc phi, lời này là nên nói từ đâu a? Ta thế nào không rõ ý của ngươi?" Tuy rằng đúng lúc đổi xưng hô, trong lòng mọi người biết rõ, vị Vương phi này căn bản là cố ý nói sai, thế nhưng vậy thì có thể như thế nào đây? Người ta đã "Biết sai liền sửa" rồi, cho dù không chút thành ý nào.
"Ngươi đừng ở đây giả bộ làm người tốt, chuyện tốt ngươi làm còn không biết sao?" Liên Oanh Nhi ép buộc chính mình tỉnh táo lại, bằng không còn chưa kịp cùng nàng tính sổ, chính mình cũng sẽ bị tức chết rồi.
"Ta không có giả bộ a, ta vốn chính là người tốt a bằng không thế nào lên được hoàng gia ngọc điệp? chuyện tốt ta đã làm nhiều không kể, bản thân cũng không rõ. Không biết Liên trắc phi chỉ là chuyện nào?" Ha hả, Liễu Tâm Mi coi như Liên Oanh Nhi đang ca ngợi nàng, ngông nghênh theo đơn thu toàn bộ.
"Ngươi. . . Ngươi còn có mặt mũi không? Lời tốt lời xấu đều nghe không hiểu sao?" Liên Oanh Nhi tức giận, ấm ức trong lòng sắp trào ra.
"Tự ta có mặt mũi, không cần thêm một phần. nhưng nếu ngươi có dư, đem đến đây làm cái gì cũng tốt." Liễu Tâm Mi khoanh tay buồn cười nhìn nàng.