Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Mộ Dung Dật Phi quay về thư phòng lập tức truyền gọi thủ lĩnh thị vệ Huyền Khôn. Y thật sự càng lúc càng không hiểu nữ nhân này rồi.
Huyền Khôn toàn thân mặc đồ đen, chắp tay đứng nghe y dặn dò, dáng người nghiêm túc.
“Mau đi điều tra Như Yên các, trong một tháng này đã xảy ra những chuyện gì, Liễu Tâm Mi đó có hơi kì lạ.” Nghi vấn trong lòng Mộ Dung Dật Phi càng lúc càng nhiều. Nữ nhân đó ngoại trừ việc có gương mặt giống hệt Liễu Tâm Mi ra thì những điểm còn lại đều không giống một chút nào.
“Vâng.” Huyền Khôn cúi người lùi đi, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt Mộ Dung Dật Phi.
Mộ Dung Dật Phi hài lòng gật đầu, đánh giá rất cao người thuộc hạ này. Huyền Khôn theo y đã nhiều năm, từ lâu đã là một cánh tay đắc lực của y.
Việc Liên Oanh Nhi kiện cáo, y thật sự không quan tâm, lúc ấy chỉ thấy nực cười mà thôi, chẳng phải là tranh giành vì một thứ quá nhỏ nhặt ư? Nữ nhân thật sự quá rảnh rỗi, cứ luôn thích việc bé bằng hạt đậu mà lại xé ra to. Cứ tưởng rằng Liễu Tâm Mi sau khi ngã bị thương, chịu kích động quá lớn nên tính tình mới thay đổi. Khi gặp ở cổng vương phủ, trong lòng y cảm thấy rất xem thường, thật không ngờ nữ nhân này cũng đã học được cách giở trò rồi. Sau này y từng mất mặt trước mặt Mộ Dung Dật Ninh, trong lòng vô cùng phiền muộn. Nhưng hôm nay y phát hiện bản thân có vẻ đã lầm rồi, nữ nhân ấy thậm chí không thèm nói một câu giải thích nào, nàng ta chỉ muốn được rời khỏi vương phủ. Khi đưa ra yêu cầu ấy, y đã trông thấy rất rõ trong mắt nàng ta không hề có một chút lưu luyến nào.
Vương phủ này trong mắt nàng ta có vẻ như chỉ là một cái lồng cao không thấy trời, còn nàng ta lại chỉ muốn được làm một con chim thỏa sức bay lượn. Từ lúc nào mà nhà của y với nàng mà nói lại trở thành một nơi cầm cố như thế?
Nàng gả cho y cũng được hơn năm năm rồi đúng không? Từ sự đối xử dịu dàng ban đầu trở thành sự lạnh nhạt về sau, nàng ta từ đầu đến cuối đều cứ lặng lẽ như thế. Ở trước mặt y, nàng hệt như một hạt bụi, còn y lại là vua của nàng, là trời của nàng, là tất cả của nàng. Trong suốt mấy năm không mặn nồng, một chút áy náy ban đầu của y cũng đã không còn sót lại nữa, nhìn thấy bộ dạng e dè đó của nàng, giờ ychỉ cảm thấy trong lòng có một sự chán ghét. Nữ nhân này trông bề ngoài hơn người nhưng chẳng qua cũng chỉ là kẻ yếu đuối.
Nhưng sao bây giờ nàng ta lại chủ động muốn rời đi? Y thật sự không nỡ, trong lòng ngược lại còn có một cảm giác không cam tâm khó hiểu. Đã là nữ nhân của Mộ Dung Dật Phi này thì cho dù y có không ưa đi nữa cũng phải là do y chủ động từ bỏ, từ lúc nào đến lượt nàng ta chủ động đưa ra yêu cầu này?
Đến lúc phải phái Huyền Khôn đi điều tra Tĩnh Biên hầu phủ rồi, có khi nào bên đó đã có biến động gì hay không? Nhưng hiện giờ hầu gia và tướng quân đều đang trấn thủ biên cương, trong nhà chỉ còn lại phu nhân tục huyền dắt theo hai người con gái lo liệu mọi việc mà thôi.
Từ tiền triều cho đến hậu cung trước nay đã luôn có đạo lí này. Mộ Dung Dật Phi không phải là kẻ dựa vào nữ nhân để mưu hoạch thiên hạ, chỉ là hiện giờ triều đường rối ren, y buộc phải chuẩn bị tinh thần để ứng phó.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, hiện giờ trong triều, người duy nhất có thể đối kháng với Phụ Quốc tướng quân Lưu Phong chỉ còn lại một mình Tĩnh Biên hầu phủ. Liễu hầu gia vô cùng trung thành với triều đình, thế nên con gái của ông chỉ cần không phạm phải thất xuất chi điều thì sẽ không thể dễ dàng bị từ được. Y không thể, hoàng gia đương nhiên cũng không thể. Nữ nhân không ngốc này cũng không thể bị ai đó dụ dỗ được, lẽ nào có ai đó đã không chờ nổi nữa rồi ư?
Mộ Dung Dật Phi nghĩ đến đây bất giác ngẩn người, việc đó chắc chắn có ảnh hưởng đến y. Lưu quý phi ở trong cung thế lực ngày càng lớn, đã bắt đầu có ý muốn phân tranh với mẫu hậu Đông Phương Dĩnh. Sau lần đả kích này, mẫu hậu sức cùng lực kiệt, cũng mất đi rất nhiều lợi ích sau này. Trên thế gian này không thiếu những kẻ tiểu nhân đội trên đạp dưới, không biết từ lúc nào mà Dực vương Mộ Dung Dật Thanh cũng đã bắt đầu kết giao với các trọng thần triều đình. Tất cả những việc ấy đều được một người luôn quan sát sự biến động của triều đình như Mộ Dung Dật Phi nhìn thấu, thế nên lúc này, thái độ của Liễu gia đối với y mà nói là rất quan trọng.
Những người có thể tiếp xúc với Liễu Tâm Mi không nhiều, hơn nữa Liễu hầu gia quanh năm trấn thủ biên cương, việc này hẳn là không có liên quan gì đến Tĩnh Biên hầu phủ. Muốn điều tra vài người trong An vương phủ, dựa vào năng lực của Huyền Khôn thì không phải là việc khó khăn gì. Kẻ này cho dù là ai thì Mộ Dung Dật Phi cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha, dám bày mưu đến tận hậu trạch của y, người này quả thực không phải tầm thường.
Ả nữ nhân ngốc nghếch đó rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì? Đã là nữ nhân của Mộ Dung Dật Phi thì không thể nào đột nhiên trở nên thông minh được, đã bị người ta bán rồi có khi còn giúp người ta đếm tiền nữa. Mộ Dung Dật Phi lúc này không nhận ra, khi nghĩ đến nữ nhân này, khóe môi y chợt bất giác nở nụ cười, y cũng không biết rằng khi nữ nhân ấy nhắc đến y thì trong lòng không có một chút tình cảm nào.
“Mẹ, mẹ thật sự muốn rời khỏi vương phủ, rời khỏi phụ vương, không cần con nữa sao?” Nhìn căn phòng vừa rồi còn ồn ào huyên náo bây giờ chỉ còn lại vài người bọn họ, Siêu Phàm lập tức kéo tay áo Liễu Tâm Mi, ngẩng gương mặt bé xinh lên hỏi.
Liễu Tâm Mi liền bế cậu đặt lên đầu gối mình, vừa rồi chỉ mải lo đối phó mà quên mất sự tồn tại của cậu. Trẻ con đa phần đều nhạy cảm, ai thích ai ghét chúng trong lòng chúng hiểu rất rõ, có phải lúc này cậu đang sợ bị bỏ rơi không?
“Cho dù có bỏ đi thì mẹ cũng phải dắt theo bảo bối này mà đi.” Liễu Tâm Mi gõ nhẹ lên cái mũi bé xinh của con trai, cười tít mắt nói.
“Chụt.” Cậu bé thơm một cái thật mạnh lên mặt nàng, phụ vương trước nay không thèm nhìn cậu cái nào, thế nên việc mẹ có rời đi hay không đối với cậu không quan trọng, chỉ cần mẹ dẫn cậu theo là được rồi.
“Mẹ, vậy chúng ta khi nào sẽ đi?” Cậu còn vội hơn cả nàng.
Chậc, câu hỏi này khiến cho kẻ hầu đứng trong phòng đều ngẩn người, hai chủ tử này rốt cuộc bị sao thế? Người nào người nấy cũng đều muốn rời khỏi đây.
“Vương phi, khẽ tiếng thôi, tránh bị kẻ xấu nghe thấy thì sẽ có lời ra tiếng vào.” Liễu Diệp Nhi khuyên nhủ.
“Có sao đâu? Chẳng phải ta đã nói ra ngay trước mặt vương gia rồi sao? Ai rảnh mà đi nói thêm vào nữa?” Liễu Tâm Mi hoàn toàn không quan tâm.
“Có mẹ ở đây thì không sợ phụ vương.” Siêu Phàm đột nhiên ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc.
“Phì...” Liễu Tâm Mi phì cười, trong lòng vô cùng đắc ý.
“Mẹ, hai mẹ con ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau, có được không?” Siêu Phàm nghiêng đầu hỏi.
Liễu Tâm Mi cảm thấy trong lòng rất ấm áp, đây là câu nói cảm động nhất mà nàng được nghe trong cả hai kiếp người. Nếu đã là duyên phận trời ban thì nàng cho dù không làm được hiền thê thì cũng phải làm từ mẫu.
“Mẹ dạy con hát nhé?” Nàng dịu dàng cười nói.
Siêu Phàm biết khi mẹ vui nhất thì sẽ dùng cách này để bày tỏ niềm vui, cậu liền gật đầu.
Rất nhiều ca khúc vang lên trong đầu, Liễu Tâm Mi cuối cùng nhẹ nhàng hát: “Con là tất cả của mẹ, mẹ là tất cả của con, khi mẹ buồn con cũng không vui...”
Hai mẹ con cùng hát vang, miệng nở nụ cười ngọt ngào, ngay cả những người trong phòng cũng hát theo, cả căn phòng như tỏa ra một mùi hương ngây ngất.
Huyền Khôn vừa mới nhảy lên nóc nhà nghe ngóng đã trông thấy hết cảnh tượng này.