• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (4 Viewers)

  • Chương 24

Văn Nhược Nhược chờ cả buổi sáng mà vẫn không thấy Liễu Tâm Mi xuất hiện. Nàng ta vốn định tranh thủ lúc giao lại cửa hàng sẽ khiến Liễu Tâm Mi mất mặt, không ngờ nữ nhân này lại không chịu tiếp chiêu. Văn Nhược Nhược tức giận đập mạnh tay xuống cái gối bông, cơn giận trong lòng không biết phải làm sao mới trút đi được.

Ba chưởng quầy đã chuẩn bị xong đầy đủ sổ sách, một đống con số ấy nhìn vào đã đủ chóng mặt chưa? Nhưng họ đứng đợi đến tê cả chân mà vẫn không thấy bóng dáng vị vương phi kia đâu.

“Mai Nhi, đi gọi tỉ tỉ đến đây.” Văn Nhược Nhược trong lòng lúc này bừng bừng lửa giận, bản thân đã chịu nhường miếng thịt béo bở này đi rồi, sao hả, bây giờ ả lại làm giá không chịu đến sao?

Mai Nhi đi rất nhanh, về còn nhanh hơn, bởi vì Như Yên các lúc này chỉ còn lại bốn hạ nhân mà Văn phi nương nương đã cắt cử đến quan sát, còn Liễu Tâm Mi và Liễu Diệp Nhi thì đã dắt tiểu thế tử đi đâu không biết.

“Vương phi, Liễu... vương phi để lại lời nhắn, nói sẽ tự mình đi tiếp nhận các cửa hàng, không cần phiền nương nương phải mất công nữa.” Đã quen với cách gọi thẳng tên, bây giờ buộc phải sửa lại, Mai Nhi có hơi không quen. Nhưng tình thế hiện giờ, nàng ta bắt đầu cảm thấy có hơi sợ vị chủ tử vốn thất thế kia, bởi Liên Tinh chính là một ví dụ điển hình, phải công nhận lần này Liễu Tâm Mi đã giết một con gà mà dọa được cả bầy khỉ.

Sắc mặt Văn Nhược Nhược lập tức sa sầm lại, ả nữ nhân này quả thực vuốt mặt không nể mũi mà, đến ngay cả vương gia cũng đâu đến mức xem thường nàng ta thế này, vì dù gì cả An vương phủ đều nằm trong tay nàng ta. Văn Nhược Nhược đột nhiên giật mình, lẽ nào Liễu Tâm Mi không phải chỉ đơn thuần muốn lấy lại mấy cửa hàng sao? E rằng ả ta đang muốn lấy lại những quyền lực đã mất của mình. Thật bất ngờ, con cá chết giờ cũng muốn trở mình rồi.

Văn Nhược Nhược lạnh lùng cười một tiếng rồi dặn dò mấy chưởng quầy: “Bổn vương phi đã cho ả ta thể diện mà ả ta lại không chịu nhận, thế thì các ngươi sau này biết phải làm gì rồi chứ?”

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta lúc này lộ rõ vẻ thâm hiểm, mấy chưởng quầy trông thấy mà ngao ngán: Đúng là nữ nhân càng đẹp thì càng nguy hiểm mà.

“Văn phi nương nương yên tâm, tiểu nhân biết phải làm thế nào rồi.” Lý chường quầy của tửu lầu đứng ra mở lời. Vợ ông ta là nhũ nương của Văn Nhược Nhược, thế nên mấy năm nay ông ta sống cũng khá phong quang.

Thái độ này của ông ta khiến hai chưởng quầy còn lại cũng không thể giả ngơ được, lập tức biểu lộ sự trung thành của mình.

Văn Nhược Nhược lúc này mới vui lại đôi chút, dặn dò kĩ lưỡng vài cầu rồi phẩy tay bảo họ lui đi.

Liễu Tâm Mi lần đầu rời khỏi vương phủ, nhìn thấy cái gì cũng phấn khích. Cảnh quang nơi con phố này thật sự rất giống với những gì trông thấy trên phim ảnh, hóa ra mấy đạo diễn đó không phải đã bịa ra.

Siêu Phàm cũng được mở mang tầm nhìn, cậu trước nay chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, cảm thấy chỉ có hai con mắt quả thực không đủ dùng, cứ kéo tay Liễu Diệp Nhi hỏi cái này hỏi cái nọ, cả quãng đường cứ ríu rít râm ran.

Ha ha, đã có đứa con hiếu kì này rồi thì Liễu Tâm Mi không cần phải mở miệng nữa, cứ hễ có thứ gì nàng chưa rõ thì cậu đều đã hỏi trước, thế nên chưa đầy nửa canh giờ, nàng đã hiểu rõ được những nơi nào buôn bán tấp nập nhất, những người phu khuân vác thường tụ tập ở đâu, nơi nào bán thứ gì phát đạt nhất.

“Vương phi, chúng ta rốt cuộc đi ra ngoài làm gì thế?” Liễu Diệp Nhi nói đến khô cả cổ, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Suỵt.” Liễu Diệp Mi đưa ngón trỏ lên môi, “Ngươi xem ta có chỗ nào giống vương phi? Tốt nhất đừng gọi ta như thế nữa.”

Bởi vì không có thực quyền, đồng thời nàng cũng không muốn kinh động đến Mộ Dung Dật Phi, thế nên đã không điều động kiệu và phu xe, cứ thế mà đi bộ ra ngoài. Cũng may triều đại này chưa có tục bó chân, nếu không chắc chắn nàng sẽ đi không nổi. Hai người chỉ có những lúc Siêu Phàm đi bộ mệt rồi thì mới thay phiên nhau bế cậu. Cậu bé cũng không quấy khóc, vô cùng ngoan ngoãn.

“Vậy nô tì gọi người là thiếu phu nhân nhé?” Liễu Diệp Nhi nghĩ một lúc rồi nói, bởi nếu gọi là tiểu thư thì sẽ lại không biết gọi tiểu thế tử là gì.

“Cũng được.” Liễu Tâm Mi đồng ý.

“Vậy thiếu phu nhân, chúng ta bây giờ định đi làm gì thế?” Liễu Diệp Nhi hỏi lại lần nữa.

“Ta chỉ là muốn xem thử mấy cửa hàng đó làm ăn như thế nào thôi.” Liễu Tâm Mi hạ giọng nói.

“Văn phi nương nương không phải đã nhận lời trả lại cho chúng ta rồi sao? Người cứ việc gọi mấy chưởng quầy đến hỏi không phải là sẽ hiểu ngay sao?” Chút chuyện nhỏ thế này sao vương phi lại muốn đích thân làm?

“Nha đầu ngốc, đám người đó đáng tin sao?” Liễu Tâm Mi mỉm cười lắc đầu.

Hai năm qua, nàng sống trong vương phủ trải qua những ngày tháng thế nào, mọi người đều trông thấy rất rõ, nhưng đám chưởng quầy đó trước nay lại không hề tặng cho nàng một văn tiền nào, e rằng việc kinh doanh đó đã không còn của họ Liễu nữa rồi. Nha hoàn thân thiết đi theo bên cạnh nàng cũng chỉ còn lại một người thân tín duy nhất thế này, chứng tỏ những kẻ còn lại đã rời bỏ nàng, đi theo chủ tử đắc thế khác từ lâu rồi.

Liễu Diệp Nhi ngẩn người, cũng phải, cái đám người vô lương tâm đó, từ lúc tiểu phi gặp nạn thì không có một người nào vào phủ thăm hỏi, hiện giờ còn có thể trông mong bọn chúng thành tâm thành ý giúp tiểu thư vực dậy sao?

“Thiếu phu nhân, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Liễu Diệp Nhi cau mày nhăn mặt hỏi, nàng ta trước nay chỉ giỏi chuyện hầu hạ người khác, còn những việc còn lại thì đều chẳng biết gì cả.

“Thế nên mới phải đi tìm hiểu.” Liễu Tâm Mi nói chắc nịch.

“Liễu Diệp Nhi, sản nghiệp của ta gồm có những gì?” Liễu Tâm Mi chợt hỏi, chết tiệt, quên mất chuyện quan trọng thế này.

Liễu Diệp Nhi thở dài, nếu để hầu gia biết được chuyện này thì không biết sẽ đau lòng đến dường nào, bởi những thứ ấy đều là của phu nhân để lại, khi giao cho tiểu thư thì kinh doanh vẫn còn rất phát đạt.

“Thiếu phu nhân, có một cửa hàng gạo, một tiệm thuốc và một tửu lầu.” Liễu Diệp Nhi trả lời rất rõ ràng.

Chà, tốt như thế sao? Liễu Tâm Mi mừng rỡ, xem ra nhà mẹ vẫn rất quan tâm đến nàng, cho dù ở thời đại nào thì những ngành kinh doanh này vẫn luôn kiếm được tiền.

“Liễu Diệp Nhi, chúng ta đến tiệm thuốc trước đi.” Liễu Tâm Mi dặn dò.

“Vâng.” Liễu Diệp Nhi đáp lời rồi dẫn đường phía trước.

“Bách Thảo đường.” Liễu Tâm Mi lẩm bẩm, ừm, cái tên nghe cũng hay lắm.

“Thiếu phu nhân, chúng ta vào chứ?” Liễu Diệp Nhi khẽ hỏi.

Liễu Tâm Mi phẩy tay, tìm một quán trà bên đường ngồi nghỉ ngơi trước đã, ở đó cũng có thể thuận tiện quan sát lượng khách ra vào tiệm thuốc.

“Chà, các vị, hàng trà của lão đây đơn giản, không có trà thượng đẳng đâu nhé.” Ông lão bán trà vội vàng chạy ra nghênh đón, trông mấy người khách này ăn mặc không giống người nghèo chút nào.

“Không sao.” Liễu Tâm Mi bình thản cười, uống trà một mình cũng vui, uống rượu đông người vẫn buồn, nàng hiện giờ chỉ muốn được giải khát thôi.

Cũng may họ đều là những người đã quen chịu khổ, thế nên không kén chọn gì, tất cả đều bưng trà lên uống ngon lành.

Liễu Tâm Mi đưa mắt quan sát tiệm thuốc, người ra kẻ vào, vô cùng tấp nập.

“Các người... các người làm thế này không phải ức hiếp sao? Đều là cùng một loại thuốc, chỉ đổi tên rồi bắt ta phải trả thêm mấy lượng bạc nữa.” Có một người chợt đứng trước Bách Thảo đường mắng chửi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom