Huyền Khôn dụi mắt mình thật mạnh, nữ tử này thật sự chính là vương phi bị vương gia lạnh nhạt bấy lâu đó sao? Đôi mày này đôi mắt này cái mũi này thì đúng rồi, nhưng tại sao nhìn tổng thể lại có một cảm giác khác hẳn vậy? Phải rồi, đó là thần thái, vương phi trước đây không hề có dáng vẻ điềm tĩnh thong dong thế này.
Là tâm phúc của vương gia, hắn đương nhiên hiểu rất rõ về vương phi. Năm xưa, gương mặt kiều diễm khuynh quốc khuynh thành ấy đâu phải chỉ làm mê đắm một mình vương gia? Ai cũng biết vương gia lấy về được một vương phi như hoa như ngọc, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, mấy lời khen ấy hắn đã từng nghe đến mức ong cả tai.
Chỉ là không biết tiểu thư nhà hầu phủ này đã trải qua chuyện gì mà luôn có một dáng vẻ e dè nhút nhát. Đôi mắt to tròn xinh đẹp ấy lúc này cũng như một chú nai ngơ ngác, luôn toát ra sự khát khao được người khác bảo vệ. Nữ chủ tử ấy đẹp thì có đẹp, nhưng lại giống như một con rối mà thôi, không hề có chính kiến của riêng mình, như có một sợi dây vô hình đang điều khiển, mặc cho vương gia sai khiến.
“Mẹ, tại sao phụ vương lại không thích chúng ta?” Câu hỏi này Siêu Phàm đã hỏi rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn chưa có được câu trả lời.
“Thích hay không thì có gì quan trọng? Một kẻ tự cho mình là nam nhân, cả ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng, làm như cả thế giới đều nợ hắn không bằng, mẹ chỉ muốn tránh thật xa thôi.” Liễu Tâm Mi nhẹ nhàng nói.
Thế gian này thiếu đàn ông lắm sao? Hắn một lượt lấy về năm người vợ, một nguồn tài nguyên tốt như thế mà lại chỉ cho một người độc chiếm, thật sự là đáng tiếc. Thảo nào mà đàn ông cổ đại, nhất là đám hoàng thất quý tộc, ai cũng đều đoản mệnh. Ha ha, chốn dịu dàng là mồ chôn anh hùng, câu này quả thực không sai chút nào.
“Mẹ, tại sao mẹ cũng không thích phụ vương?” Siêu Phàm ngẩn ngơ nhìn Liễu Tâm Mi.
Văn phi nương nương và Liên phi nương nương đó mỗi lần gặp phụ vương đều cười tíu tít, duy chỉ có mẹ của cậu mỗi khi ở bên phụ vương thì luôn trưng ra gương mặt lạnh như băng.
“Lúc trước, ông ta không quan tâm đến mẹ, thế nên bây giờ mẹ không cho ông ta trèo cao.” Nàng mặc kệ trẻ con có nghe hiểu lời mình nói hay không, cứ thế mà tự nhiên nói. Sống ở thế giới kì lạ này, muốn tìm một người mà mình có thể thoải mái trò chuyện thật không đơn giản.
Đây là câu trả lời bá đạo nhất mà Huyền Khôn từng được nghe, khiến hắn giật bắn mình, suýt chút nữa đã ngã xuống. Hắn không nghe nhầm chứ? Trên thế gian này lại có người mà chủ tử của hắn không thể trèo cao nổi sao?
Thật nực cười, ở Tử Sở này, người chính là hoàng tử mang thân phận cao quý nhất. Hoàng thượng tuy có nhiều con cái, nhưng thân phận đích hoàng tử đã khiến các huynh đệ tỉ muội khác ở trước mặt người cũng vẫn thấp hơn một cái đầu.
Chủ tử nhà hắn tuy thê thất đầy đàn, nhưng nữ nhân muốn được gả cho người vẫn có thể xếp hàng dài từ cổng lớn vương phủ cho đến tận cổng thành, đừng nói chỉ là đích tiểu thư của hầu phủ, mà cho dù có là tiên nữ hạ phàm thì chủ tử nhà hắn vẫn hoàn toàn xứng đôi.
Miễn cưỡng dằn lại suy nghĩ về lời nói của Liễu Tâm Mi, Huyền Khôn tiếp tục yên lặng nằm trên mái nhà. Chủ tử đã bảo hắn phải đến đây điều tra tình hình, hắn tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.
“Vương phi, người khiến vương gia không vui thì hoàn toàn không có lợi gì cho chúng ta cả, sau này chúng ta sẽ không thể sống yên ổn đâu.” Liễu Diệp Nhi càng nghe càng giật mình, nàng ta càng lúc càng không hiểu nổi vương phi nữa rồi.
“Liễu Diệp Nhi, ngươi nghĩ xem nếu ta rời khỏi tên khốn đó thì hầu phủ có chấp nhận đón ta về không?” Liễu Tâm Mi cuối cùng cũng hiểu Liễu Diệp Nhi đang lo lắng chuyện gì rồi.
“Vương phi, làm thế sẽ khiến hầu phủ mất mặt. Trong phủ chúng ta vẫn còn hai vị tiểu thư chưa xuất giá mà.” Liễu Diệp Nhi lo lắng nói.
An phu nhân vốn rất yêu thương tiểu thư nhà nàng ta, đây cũng là lí do hầu gia đã yên tâm giao hầu phủ lại cho bà cai quản. Nhưng không hiểu vì sao, Liễu Diệp Nhi cứ luôn cảm thấy vị phu nhân tục huyền này có gì đó rất kì lạ. Trên gương mặt bà tuy luôn nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt bà khi nhìn vào người khác thì lại khiến cho toàn thân họ cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tên khốn? Từ này là đang muốn nói đến vương gia nhà hắn sao? Khóe môi Huyền Khôn giật giật, hắn vừa nghe thấy cái gì thế này? Nếu cứ thế này mà về bẩm báo thì vương gia liệu có trách tội luôn cả hắn không? Trời vẫn chưa về khuya mà Huyền Khôn đã cảm thấy sau cổ lạnh buốt, hắn lại một lần nữa nhận ra nhiệm vụ lần này vương gia giao phó, muốn hoàn thành quả thực gian khó vô cùng.
Liễu Tâm Mi chỉ hỏi bừa thế thôi chứ không hề có ý muốn quay trở về nhà mẹ, bởi người lạnh nhạt với nàng không chỉ có Mộ Dung Dật Phi mà còn có cả Liễu gia. Người chủ cũ của cơ thể này rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà bị nhà chồng chê bai, còn nhà mẹ thì không quan tâm ngó ngàng?
“Ta dựa.” (Chết tiệt) Nàng buột miệng buông ra một câu nói tục.
“Mẹ, mẹ vừa nói gì thế?” Siêu Phạm mở to mắt ngơ ngác nhìn mẹ.
Chậc, không thể dạy hư trẻ con được. Liễu Tâm Mi đành cười nói: “Mẹ đang tự nói mình đấy, dựa núi thì núi đổ, dựa người thì người chạy, thế nên chỉ có thể tự dựa vào sự cố gắng của bản thân để thay đổi cuộc sống của mình.”
Ha ha, trẻ con thì rất dễ bị làm hư, sau này nàng nhất định phải ăn nói cẩn thận hơn.
“Ta dựa.” Siêu Phàm cũng học theo câu nói của mẹ, sau đó ân cần nói với nàng: “Mẹ, sau này lớn lên con sẽ là chỗ dựa của mẹ.”
Thôi được rồi, trong thế giới này thì cứ xem hai chữ đó là một cách nói động viên đi. Liễu Tâm Mi không ngờ được rằng, sau này ở kinh thành, những khuê nữ nhà đại gia đều sẽ thường thốt ra từ này. Nhìn những cô gái dung mạo xinh đẹp thanh tú, ăn nói nhỏ nhẹ mà lại thốt ra từ ngữ thô tục thế này, thật sự khiến nàng cười lăn cười bò trong bụng.
“Vương phi, người tự dựa vào bản thân là định làm gì?” Liễu Diệp Nhi dường như đã nghe được tiếng lòng của nàng.
“Để lấy lại những thứ thuộc về ta.” Cho dù là sống ở triều đại nào thì tiền cũng vẫn luôn là giấy thông hành. Tiền không phải vạn năng, nhưng nếu không có tiền thì chẳng thể làm được gì. Kẻ nói đồng tiền là vô dụng thì bản thân hắn cũng là kẻ vô dụng.
Liễu Diệp Nhi thở dài, cũng phải, những thứ ấy đều là của phu nhân để lại cho tiểu thư, tại sao lại có thể để rơi vào tay người ngoài? Đây chính là quyết định chính xác nhất của tiểu thư kể từ khi tỉnh lại.
“Có ngân lượng rồi thì chúng ta có đi đến đâu cũng không sợ nữa.” Liễu Tâm Mi lại phấn khích nói ra câu thế này.
Liễu Diệp Nhi và Huyền Khôn đều đồng loạt giật bắn mình: Vương phi vẫn cứ mãi nghĩ đến chuyện này, những ngày tháng sống ở lãnh viên khó khăn như thế mà cũng chịu đựng được, thế thì tại sao bây giờ lại có nhiều oán hận với vương gia như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến một người vốn bạc nhược lại trở nên cương quyết thế này?
Trông thấy vẻ mặt của Liễu Diệp Nhi, Liễu Tâm Mi bình thản hỏi: “Sao thế, ngươi không muốn rời khỏi đây sao?”
“Không, không, nô tì là người của tiểu thư, tiểu thư đi đâu thì nô tì đi theo đó mà.” Liễu Diệp Nhi không hề có chút do dự, ai mới là chủ tử thật sự của nàng ta, trong lòng nàng ta hiểu rất rõ.
Gương mặt Liễu Tâm Mi hiện lên một nét kiên định chưa từng có, ngay cả đôi mày mềm mại dường như cũng trở nên cứng cáp hơn mấy phần. Huyền Khôn nhìn mà ngẩn người.
Vương phi rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Hắn đột nhiên cảm thấy chỉ có nữ tử thế này mới thật sự xứng với chủ tử cao quý của hắn.
Bình luận facebook