• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 21

Liên Oanh Nhi và Lý Vân Hân đã đứng dậy, họ rõ ràng không hiểu đây chính là âm mưu do Văn Nhược Nhược bày ra, còn Liễu Tâm Mi cũng rất muốn tìm hiểu chuyện này, rốt cuộc Văn Nhược Nhược muốn gì mà lại khiến mọi chuyện rối tung thế này, làm thế chẳng phải vẽ rắn thêm chân sao? Hại nàng uổng công vui mừng sớm.

Vương gia bỏ đi, thậm chí không thèm bố thí lại cho họ một ánh mắt ấm áp. Hôm nay y đã nói nhiều như vậy, tuy không phải nói với họ nhưng trong lòng họ cũng cảm thấy có chút vui mừng.

Văn Nhược Nhược khó chịu nói một câu: “Chúc mừng tỉ tỉ.” Ả ta được giữ lại rồi, không phải sao? Chiêu muốn bắt nhưng lại thả này quả thật là cao tay, nàng ta thật sự trước nay đã xem thường ả nữ nhân này rồi.

“Ôi, sao vương gia lại không đồng ý từ ta chứ?” Liễu Tâm Mi thở dài than vãn, trong mắt người ngoài, nàng có vẻ như đã được hời còn tỏ vẻ, nhưng thật ra trong lòng nàng đúng là đang nghĩ như vậy, chỉ là chẳng ai tin lời nàng mà thôi.

Cả ba cửa hàng từ trên xuống dưới đều đã đổi hết thành những kẻ tâm phúc của Văn Nhược Nhược. Mộ Dung Dật Phi vốn chỉ muốn được sống yên ổn ở hậu trạch, làm gì quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này? Thế nên hai năm nay, Văn Nhược Nhược đã vơ vét được một khoản tiền lớn. Bây giờ bắt phải trả lại hết sao? Nàng ta không thể bằng lòng được.

“Văn trắc phi, khi nào thì ta mới có thể thu lại được mấy cửa hàng đó?” Liễu Tâm Mi không thể chờ lâu hơn được nữa.

Trắc phi? Ha ha, ả nữ nhân này đã biết cách dùng thân phận áp chế mình rồi sao? Quả thật là bất ngờ mà, chẳng qua chỉ là thay đổi một chút, bổn phi không tin một mình ngươi có thể lo liệu tốt được tất cả chuyện kinh doanh này, giao cho ngươi làm thì đã sao? Bổn vương phi vẫn có cách ngư ông đắc lợi được.

“Ngày mai ta sẽ giao lại.” Văn Nhược Nhược nói xong liền vội vàng bỏ đi, chỉ một lát sau đó, nàng ta đã gọi hết các chưởng quầy đến để bàn kế.

Cả đám người lũ lượt kéo đến bây giờ lại mang theo bực dọc mà bỏ đi hết, Như Yên các lại lập tức yên tĩnh trở lại.

“Vương phi, vừa rồi nô tì sợ chết đi được. Cái trâm đó thật sự không phải nô tì trộm đâu.” Liễu Diệp Nhi lúc này mới dám bò dậy.

“Ta đương nhiên biết không phải do ngươi lấy, nhưng mà thứ ấy cũng không thể vô cớ lọt vào Như Yên các được. Là kẻ nào đã cấu kết với Văn Nhược Nhược hãm hại ta? Nếu để ta điều tra ra thì chắc chắn sẽ chém chết kẻ đó.” Liễu Tâm Mi hằn học nói, ánh mắt lướt khắp một lượt những người trong phòng.

Bịch, Thúy Vân lập tức quỳ xuống, cả người run lên bần bật.

Liễu Tâm Mi lạnh lùng cười, đã biết ngay Văn Nhược Nhược phái người của nàng ta đến không đơn giản chỉ là vì muốn sỉ nhục nàng mà, chỉ có điều nha đầu này cũng tệ quá, chẳng qua chỉ mới nói vài câu mà đã tự động tự thú rồi sao?

“Vương phi nương nương, nô tì không phải cố ý đâu. Hôm qua Mai Nhi tỉ tỉ tìm nô tì, tỉ ấy nói phân vị của người còn cao hơn một chút so với Văn phi nương nương, thế nên trang sức đẹp nhất đương nhiên phải thuộc về người, tỉ ấy liền giao cây trâm ấy cho nô tì.” Thúy Vân nói rất thành thật.

“Nhưng tại sao ngươi lại đặt nó trong phòng của Liễu Diệp Nhi?” Liễu Tâm Mi đâu thể chỉ nghe vài câu nói mà đã tin ngay.

“Là vì, Mai Nhi tỉ tỉ nói, Liễu Diệp Nhi là người bảo quản trang sức của nương nương, cây trâm này đương nhiên phải để ở phòng của Liễu tỉ tỉ. Hôm qua nô tì đã xem rồi, hộp trang sức ấy cũng không phải là thứ đáng giá gì, còn tưởng tỉ ấy là người tốt, ai ngờ tỉ ấy lại gạt nô tì, thật là khốn kiếp, sau này nô tì không tin tỉ ấy nữa.” Thúy Vân hậm hực nói.

Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Liễu Tâm Mi trợn tròn mắt, không dám tin.

“E hèm.” Mã ma ma hắng giọng thật mạnh mấy tiếng rồi lén nháy mắt với Liễu Tâm Mi.

“Ma ma có gì xin cứ nói, ở đây không có người ngoài.” Liễu Tâm Mi ghét nhất là những việc lén lút, cả đám chỉ có từng này người, thế mà cứ người này đề phòng kẻ nọ, mệt mỏi biết chừng nào.

“Vương phi nương nương, chắc là người chưa biết, con nha đầu Thúy Vân này đầu óc không linh hoạt, người ta nói thế nào thì nó sẽ tin như thế ấy.” Mã ma ma thương cảm nhìn Thúy Vân.

“Ý của bà tức là nàng ta là...” Liễu Tâm Mi không thốt ra nốt hai chữ “con ngốc”, vì dù gì trước mặt mọi người, nói như thế thật sự làm người khác tổn thương.

Quả nhiên, tất cả những người khác đều khẽ gật đầu.

Liễu Tâm Mi vừa giận lại vừa thấy buồn cười, đáng thương cho nha đầu này bị người ta lợi dụng mà cũng không biết.

“Thúy Vân, ta cũng không trách ngươi, giờ ngươi từ đâu đến thì quay về đó đi.” Liễu Tâm Mi nhẹ nhàng nói, đối với một kẻ ngốc thì việc gì phải tính toán chứ?

“Hu hu...” Thúy Vân bật khóc nức nở nói: “Vương phi nương nương, người đừng đuổi nô tì đi mà, người là chủ tử duy nhất không ức hiếp người khác, nô tì không muốn rời khỏi đây đâu.”

Chậc, Liễu Tâm Mi không biết phải nói sao nữa, giữ một người thế này lại bên cạnh mình thật sự là hậu hoạn khôn lường, ai biết được đám người kia lần sau sẽ lại giở trò gì nữa?

“Nương nương, Liễu Diệp Nhi tỉ tỉ, nô tì biết sai rồi, sau này mọi người bảo tôi tin ai thì tôi sẽ tin người đó.” Câu nói này khiến Liễu Tâm Mi rất hài lòng, nha đầu này rất khỏe, làm việc lại chăm chỉ, giúp đỡ rất nhiều cho Liễu Diệp Nhi, nàng quyết định tha thứ, nhưng có điều lúc này cần phải nói vài câu hù dọa nàng ta đã.

“Thúy Vân, ngươi có biết không? Ngươi suýt nữa đã làm liên lụy đến cả Như Yên các. Vậy lúc Văn phi nương nương vu oan cho Liễu Diệp Nhi, sao ngươi lại không đứng ra nhận?” Liễu Tâm Mi chợt nhớ lại điểm nghi vấn trong chuyện này. Nha đầu này có ngốc thật không, hay là đang sói đội lốt cừu?

“Mai Nhi nói, khi chủ tử chưa hỏi thì không được nói lung tung. Đây là quy tắc của vương phủ.” Thúy Vân cũng biết mình đã trúng kế, lúc này ngượng ngùng cúi đầu nói.

“Ngươi muốn ở lại đây không phải là không được, nhưng ngươi nhất định phải tuân theo quy tắc của ta, nếu không thì phải lập tức cút ngay.” Liễu Tâm Mi nghiêm khắc nói.

“Vương phi, quy tắc gì nô tì cũng tuân theo, xin đừng đuổi tôi. Người đã từng hứa với nô tì là không để ai ức hiếp nô tì mà.” Thúy Vân vội vàng nói, câu nói này nàng ta vẫn luôn ghi nhớ trong tim.

“Sau này cho dù ai nói với ngươi cái gì thì ngươi cũng đều phải quay về nói rõ với Liễu Diệp Nhi. Đồ của ai đưa cho ngươi cũng không được phép mang vào Như Yên các. Còn nữa, tốt nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với người bên ngoài Như Yên các, bọn họ chẳng có ý tốt gì đâu, suốt ngày chỉ biết tính kế với ta thôi.” Giọng điệu của Liễu Tâm Mi khá nghiêm trọng.

“Thì ra họ đều là người xấu. Vương phi yên tâm, Thúy Vân sau này sẽ không tin ai nữa cả, chỉ tin một mình Liễu Diệp Nhi tỉ tỉ thôi.” Thúy Vân trịnh trọng nói, rồi sợ Liễu Tâm Mi không tin nên còn đưa cả bàn tay phải lên nghiêm túc thề.

“Được rồi, ngươi đứng dậy đi.” Liễu Tâm Mi phẩy tay bảo nàng ta đứng dậy.

Tuy lần này đã không xảy ra chuyện gì, nhưng Liễu Tâm Mi càng thêm căm ghét Văn Nhược Nhược, đổ oan cho người vô tội như thế mà nàng ta cũng làm ra được, lẽ nào không sợ báo ứng sao?

Văn Nhược Nhược lúc này đâu quan tâm gì đến việc báo ứng hay không, cả ba chưởng quầy của cửa hàng đều đã đến, nàng ta đang vội vàng bàn giao lại các việc cần lưu ý sau này, cũng may đều là người mình, nói năng không cần kiêng dè, nàng ta tỏ rõ ý muốn tính kế với Liễu Tâm Mi, có bản lĩnh thì ngươi cứ đối phó xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom