• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 20

Đôi mắt của Mộ Dung Dật Phi khẽ nheo lại, có chút không tin những lời này có thể thốt ra từ miệng của Liễu Tâm Mi, nàng gả qua đây cũng được năm năm rồi, nhưng chưa từng thấy bộ dạng xem nhẹ mọi thứ của nàng như hôm nay, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, y vẫn luôn là vương của nàng.

Trong mắt y, nàng từng là những hạt bụi nhỏ nhất, nếu nói nàng là thiếp là vương phi của y, chi bằng nói nàng là cái bóng của y. Khi tâm trạng y vui vẻ, nàng liền nở nụ cười nhẹ nhàng bên cạnh y; khi hắn cọc cằn bất an, nàng cũng biết mất không còn dấu vết.

Rõ ràng là do bản thân từ bỏ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bất cần của nàng, trong lại y tại sao sanh ra nỗi oán hận chứ? Tựa như y chính là người bị bỏ rơi, nàng sẽ không lấy cây trâm đó, tóc mai hoa nhan vẫn còn, chỉ là giữa hai người họ không còn túp lều phù dung, cũng không thể nào hiểu được đêm xuân ngắn ngủi.

Tâm tư vừa chuyển, những câu thơ thốt ra từ miệng nàng làm y lặng người, đây còn là Liễu Tâm Mi mà Y quen biết sao? Tính cách, tài học, đều khác ngày trước, dung nhan không đổi lòng lại đổi, có phải là đang nói y không?

Lời nói giữa Mộ Dung Dật Phi và Liễu Tâm Mi, làm Văn Nhược Nhược tim đập mạnh, trong mắt y không có sự ghét bỏ của ngày trước, ngược lại dường như đang tìm hiểu điều gì. Nếu một nữ nhân làm cho nam nhân cảm thấy hứng thú, như vậy giữa bọn họ chắc chắn sẽ lại dây dưa với nhau.

“Vương gia, nếu cây trâm đã tìm thấy, thần thiếp cũng không truy cứu nữa.” Văn Nhược Nhược bây giờ hận không được Mộ Dung Dật Phi mau chóng biến mất ở Như Yên Các.

Gọi y đến đây, lại không truy cứu nữa? Muốn gọi y đến là đến gọi đi là đi hay sao?

“Giặc ngoài dễ đánh, trộm nhà khó phòng, nàng vẫn nên điều tra cho rõ thì hơn, trong mắt bổn vương dung không được những thứ dơ bẩn như vậy.” Mộ Dung Dật Phi không những không đi, ngược lại còn ngồi vững vàng ở đó, y phải xem thử nữ nhân này làm cách nào để ứng phó.

Liễu Tâm Mi cũng ngồi xuống, lại ôm lấy con cưng, bất cứ lúc nào cũng để đứa trẻ này biết, luôn luôn có người thương yêu nó, tuyệt đối không phải là một người cô độc. Chuyện của người lớn, không nên liên lụy trẻ nhỏ, đây chính là nguyên tắc của nàng.

Đứa trẻ lúc nãy còn mông lung không biết làm gì, nhất thời liền an tâm, chỉ cần vòng tay thân quen này còn ấm áp, rắc rối có lớn đến đâu cũng không liên quan đến nó.

Văn Nhược Nhược đã ép mình đến mức cưỡi lên lưng cọp, ả chỉ muốn mượn cớ này để đuổi Liễu Diệp Nhi ra khỏi phủ, tên nha đầu này là người thân cận nhất của Liễu Tâm Mi, lúc nguy nan, đều không rời nửa bước, sau này sẽ thành cánh tay đắc lực của nàng, ả muốn sớm cắt đứt cánh tay này của nàng.

Không cần bất kỳ lý do gì, chỉ dựa vào việc lục soát ra đồ để ở trong phòng cô ta, liền có thể khiến cô ta không thể giải thích được, đuổi cô ta ra ngoài, đó là điều tất nhiên thôi.

Nhưng không ngờ Liễu Tâm Mi cố gắng nhận lấy tội này, một chủ tử ra lệnh nô tỳ trộm đồ, tội danh này một khi được thành lập, đừng nói là vương phủ, ngay cả thiên hạ cũng không có chỗ cho cô ta dung thân, sao cô ta dám? Sao cô ta lại làm như vậy? Văn Nhược Nhược nhất thời không nhìn thấu được người phụ nữ này.

“Tỷ tỷ còn có gì giải thích không?” Văn Nhược Nhược lén nhìn sắc mặt của Mộ Dung Dật Phi.

Thái độ của y mới là quan trọng nhất, chỉ cần vương gia tin là thật, kiếp này nữ nhân này đừng hòng trở mình.

“Không có.” Liễu Tâm Mi ngay cả mi mắt cũng không ngước lên, dù gì bọn họ nhìn nàng chướng mắt cũng không phải ngày một ngày hai, chi bằng thành toàn cho họ, cũng là giải thoát cho bản thân.

“Vương phi, người có biết phạm phải tội danh này sẽ có kết cục như thế nào không?” Liên Oanh Nhi vui mừng nói xen vào, chỉ cần nàng ngã xuống, một chút ấm ức bản thân đã chịu cũng không tính là gì.

“Không biết.” Liễu Tâm Mi thành thật nói, nàng lần đầu tiên đến nơi này, làm sao biết được gia pháp gia quy của người cổ đại chứ.

“Nhưng ta mong rằng tốt nhất vương gia nên thôi ta đi.” Nàng nhẹ nhàng nói, tên nam nhân này gia đình này đều không phải những gì nàng muốn, nếu có thể sớm giải thoát, chưa chắc là chuyện xấu.

Bàn tay của Mộ Dung Dật Phi không biết từ lúc nào đã nắm chặt, bàn tay trắng ngọc hiện lên gân xanh. Điều kiện trong Lãnh Viên như vậy, nàng có thể sống hai năm, ngay cả một lời oán than cũng không có, bây giờ tại sao nàng lại vội vàng muốn rời khỏi y như vậy? Nữ nhân này ngã một cái, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, trái tim cũng trở nên sắc đá hơn rồi.

Liên Oanh Nhi vô cùng vui mừng, ha ha, là nàng tự yêu cầu ra đi, sắc mặt vương gia u ám đến như vậy, nhất định sẽ đồng ý, chỉ cần nàng rời khỏi đây, An Vương phủ này chính là thiên hạ của ả và Văn Nhược Nhược rồi, họ đều có chức vị như vậy, tuy quyền lợi của mình không bằng Văn Nhược Nhược, nhưng cũng xem như nhổ được cái gai trong mắt rồi.

Liễu Tâm Mi bị khinh thường, nhưng vẫn là chánh phi của vương gia, đây chính là mục đích là Văn Nhược Nhược muốn Mộ Dung Dật Phi đi đến đây, chỉ có y mới có quyền đuổi nàng đi.

“Vương gia, niệm tình tỷ tỷ phạm lỗi lần đầu, người hãy khai ân giữ tỷ ấy lại đi, làm sai biết sửa là tốt, vương gia cho tỷ ấy một cơ hội hối cãi đi.” Văn Nhược Nhược làm bộ rộng lượng nói. Hư hư, Liễu Tâm Mi, là do ngươi tự tìm đường chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn.

Liên Oanh Nhi bĩu môi, tác phong này của Văn Nhược Nhược ả không thể học được cũng không muốn học, ở hậu viên làm gì có tình tỷ muội, nếu không vượt trội hơn người sớm muộn gì cũng bị người khác đạp xuống bùn.

“Nhược Nhược trước nay vẫn luôn hiểu lý lẽ, nếu chủ nhân đã không truy cứu nữa, bổn vương cũng không còn gì để nói.” Mộ Dung Dật Phi thuận nước đẩy thuyền hợp với ý mình lại tặng cho Văn Nhược Nhược một ân tình.

Văn Nhược Nhược lặng người, ả vốn dĩ không có ý đó, vương gia đây là sao vậy, nghe không hiểu trong lời nói của ả có ý gì sao?

Liễu Tâm Mi không chút che đậy trợn mắt một cái rõ lâu với Văn Nhược Nhược, cái thứ giả tạo làm người tốt gì chứ, ai thèm ở lại đây chứ?

“Vương gia, trong mắt ngài không phải không chứa nổi một hạt cát sao, hay là ngài thôi ta đi” Liễu Tâm Mi chủ động cầu xin.

“Không thôi.” Mộ Dung Dật Phi từ chối một cách rõ ràng.

“Vậy chúng ta chia tay trong vui vẻ đi?” Liễu Tâm Mi yêu cầu.

“Không chia tay.” Khẩu khí Mộ Dung Dật Phi vẫn vô cùng lạnh lùng.

“Vậy ngài muốn như thế nào?” Liễu Tâm Mi càng lúc càng tò mò, Mộ Dung Dật Phi này và nàng chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi, y giữ nàng lại, rốt cuộc là vì cái gì?

“Cô cứ an phận ở lại vương phủ.” Điều kiện của Mộ Dung Dật Phi cũng không phải là cao.

“Vậy ngài đồng ý với ta một điều kiện.” Liễu Tâm Mi đột nhiên ý thức được mình đã nắm bắt được một cơ hội ngàn năm hiếm có.

“Nói ra nghe thử.” Nhìn thấy nụ cười gian xảo của nàng, Mộ Dung Dật Phi duy trì sự cảnh giác vốn có, nữ nhân này càng lúc càng khó đối phó, ai biết trong lòng nàng đang tính toán gì chứ.

“Trả lại mấy cửa tiệm mà Hầu phủ bồi giá cho ta.” Không có sự ủng hộ của tài lực, nàng lấy gì chống đối với tên nam nhân và vận mệnh này chứ?

“Bổn vương chưa từng tịch thu.” Mộ Dung Dật Phi để lại một câu nói này, liền đứng lên đi khỏi, chuyện còn lại không liên quan đến y.

Sắc mặt của Văn Nhược Nhược lập tức trở nên trắng bệt, tên nữ nhân đó không cần làm gì cả, nhưng ả lại thua thật thê thảm?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom