Mấy người hạ nhân của Như Yên Các đều nơm nớp lo sợ theo sau vương phi, những lời nói lúc nãy, nhất định sẽ làm vương gia phẫn nộ. Ôi, chỉ sợ rằng sẽ phải trở về Lãnh Viên. Vương phi tỏ vẻ yếu đuối một chút thì có làm sao đâu chứ?
“Các ngươi lui xuống hết đi” Liễu Tâm Mi bế đứa bé, chuẩn bị ru nó ngủ.
“Vương phi, vương gia ngài ấy, có trách tội xuống hay không?” Liễu Diệp Nhi thấp thỏm bất an hỏi, trong lòng những người khác đều vô cùng lo sợ.
“Đều đi ngủ đi, nếu có trách tội xuống, tự ta sẽ gánh vác.” Liễu Tâm Mi quả thật không để tâm đến chuyện này.
Tên nam nhân đó nhỏ nhen hẹp hòi có thù tất báo vậy sao? Ai bảo y nói chuyện hàm hồ trước chứ, bản thân chẳng qua chỉ dùng phương pháp của y để đáp trả y mà thôi. Hai năm nay những gì y đối với nàng còn chưa đủ quá đáng hay sao? Bây giờ nàng chẳng qua chỉ là nói một câu bóng gió bông đùa thôi mà.
Lúc này trong phòng lớn chỉ còn Liễu Tâm Mi và Siêu Phàm, nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nó. Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chỉ là nhìn thấy người khác làm như vậy mà thôi.
“Mẫu thân, đừng đối đầu với phụ vương, người không phải là đối thủ của ngài.” Đứa trẻ trên giường giọng thánh thót nói.
“Không phải con buồn ngủ rồi sao?” Liễu Tâm Mi cúi đầu, ánh mắt của đứa trẻ đó trong veo, không có vẻ buồn ngủ gì cả.
“Con chỉ là không muốn mẫu thân chọc giận phụ vương, chúng ta lại phải trở về Lãnh Viên.” Khuôn mặt đứa trẻ này tràn đầy khinh thường nhìn nàng, mẫu thân này rất uy vũ, nhưng lại không đủ thông minh a.
“Nói tiếp đi.” Liễu Tâm Mi vô cùng có hứng.
“Không có gì đáng nói cả, chỉ là người không được chọc tức phụ vương, tứ hoàng thúc không ở đây, không có ai giúp chúng ta đâu.”
Đứa trẻ đáng yêu này vô cùng nghiêm túc nói.
Xí, việc này liên quan gì đến Mộ Dung Dật Ninh? Liễu Tâm Mi trừng mắt.
Tên nhóc này vô cùng thông minh, dạy dỗ chu đáo, nhất định mai sau sẽ rất có tài. Liễu Tâm Mi âm thầm tự ra quyết định: “Củ cải nhỏ, mẫu thân mời sư phụ dạy con được không?”
“Để làm gì?” Ánh măt long lanh của tên nhóc này xoay đi xoay lại.
“Ban ngày học văn, ban đêm học võ.” Những đứa trẻ thời cổ đại đều phải tập luyện như vậy không phải sao?
“Vậy thì lúc nào con được ngủ?” Siêu Phàm cảm thấy vô cùng bất mãn, còn tỏ vẻ như thị uy lập tức nhắm mắt lại.
“Ha ha....” Liễu Tâm Mi cười một trận sảng khoái, nàng cảm thấy có sự xuất hiện của tên nhóc này, những ngày tháng của nàng không còn cô đơn nữa.
Nằm sát xuống bên cạnh nó, nàng bắt đầu suy nghĩ, chức vương phi này của mình chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, muốn chống đối lại với Mộ Dung Dật Phi, e rằng nàng không có năng lực đó.
Nhìn những túi tiền đó, nàng than một tiếng, đây chính là toàn bộ gia tài rồi. Nàng mãi mãi cũng không quên ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi, kinh ngạc, phẫn nộ, còn tràn đầy sự khinh bỉ. Trong lòng y nhất định rất xem thường nàng, đường đường là một vương phi, mà lại rơi vào kiếp ăn mày, chuyện này đối với nàng mà nói, chính là sự khinh bỉ lớn nhất.
Nghĩ đến những lời của lão bà bà tốt bụng đó, nàng là đích tiểu thư của Hầu phủ, xuất giá chắc chắn phải có của hồi môn. Tuy không dám nói là thập lý hồng trang, những xem ra cũng không thể sơ sài được. Dù sao đi nữa, những thứ đó đều nên nằm trong tay nàng.
Thằng bé sớm đã ngủ ngon lành, nàng không kìm được vuốt mái tóc đen nhánh của nó rối tung lên, người làm mẫu thân phải kiên cường, mẫu thân của ngươi tại sao lại không hiểu đạo lý này chứ? Cũng may, ngươi chưa khôn lớn, cũng may ta đến đây vẫn còn kịp.
Đã có quyết định trong lòng, Liễu Tâm Mi cũng yên tâm ngủ say. Những ngọn gió nhẹ nhàng mềm mại, làm vơi đi phần nào phiền não trong nàng.
Tuy nàng đã dọn vào Như Yên Các, Mộ Dung Dật Phi vẫn chưa một lần đến thăm nàng. Ngoài môi trường sống được cải thiện ra, những ngày tháng của nàng vẫn không khác so với trước đây.
Chỉ là nàng không muốn gây thêm rắc rối, nhưng chưa chắc rắc rối có thể tha cho nàng.
Cây kim trâm mà Văn Nhược Nhược thích nhất mất rồi.
Trước là hỏi rõ những tỳ nữ trong viện mình, ai nấy đều lắc đầu nói không biết. Văn Nhược Nhược liền cuống cuồng cả lên, gọi hết những người trong nhà hỏi rõ một lượt, vẫn không ai biết tung tích của cây trâm đó.
“Được lắm, không ngờ An Vương phủ này lại có kẻ trộm.” Văn Nhược Nhược hung hăng nói.
“Văn tỷ tỷ, việc này nhất định phải điều tra cho rõ ràng, loại người như vậy, Vương phủ nhất định sẽ không dung. “Liên Oanh Nhi ở bên cạnh nói, còn cố ý đưa tay ra, khoe khoang đan khấu mới toanh của ả.
Hai tỳ thiếp Lý Vân Hân và Hải Vận đều cúi đầu không lên tiếng. Chỉ đứng yên đó, hai người này cũng có thói quen ức hiếp người khác.
“Văn phi nương nương, muội muội không có ý kiến.” Lý Vân Hân mở miệng trước.
“Nơi ở của muội, nếu như tỷ tỷ không chê bai, cũng có thể đến đó xem thử.” Lời của Hải Vận nói rất dễ nghe.
“Muội muội không thể nào lấy đồ của tỷ tỷ được, có điều chỉ sợ những người trong nhà này ghen ăn tức ở, nói không chừng muội muội cũng phải đích thân lục soát đó.” Liên Oanh Nhi cũng lên tiếng.
“Đắc tội rồi, chỉ là đây là vật mà vương gia tặng, là bảo vật yêu thích của ta. Nếu như bị mất đi như vậy, ta làm sao ăn nói với vương gia đây?” Văn Nhược Nhược không nói nhiều, nhưng lại nói ra điều đặc biệt của cây trâm này.
Liên Oanh Nhi hừ lạnh trong lòng một tiếng: Đây chính là sợ người khác không biết vương gia ân sủng ả sao? Ngoài sính lễ ra, Mộ Dung Dật Phi chưa từng tặng lễ vật gì cho bọn họ. Cây trâm này chính là sau khi Văn Nhược Nhược thay Liễu Tâm Mi tiếp quản gia đình này, vương gia thấy ả cực khổ, mới ban tặng cho ả. Từ đó trở thành pháp bảo Văn Nhược Nhược dùng để khoe khoang với bọn họ.
Đã lục soát kỹ mấy viện, vẫn không thấy tung tích của cây trâm, Mai Nhi và Liên Tinh đưa người đến phòng của các nha đầu và ma ma, lục soát kỹ càng, làm cho gà bay chó chạy, vẫn không có kết quả gì.
“Vương phi, đều tìm hết rồi, vẫn không có.” Mai Nhi ủ rũ đến bẩm báo.
“Chẳng lẽ nó có thể bay ra khỏi vương phủ hay sao?” Văn Nhược Nhược tức đến nỗi hai hàng lông mày dựng đứng.
“Văn vương phi, chỗ của bọn muội đều lục soát hết cả rồi, nhưng không phải vẫn còn một viện chưa đi sao?” Ánh mắt Lý Vân Hân cố ý liếc về phía Như Yên Các ở cách đó không xa.
“Đúng đó, Văn tỷ tỷ, chúng ta có phải cũng nên đi đến đó tìm thử hay không?” Liên Oanh Nhi hận Liễu Tâm Mi thấu xương, cho dù có tìm ra hay không, dọa nàng một chút cũng là điều tốt. Ha ha, ngươi là chánh phi thì có tác dụng gì chứ, còn không phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của người khác sao? Vương phi nắm giữ đại quyền ư, chẳng qua chỉ là cánh hoa tàn của ngày hôm qua mà thôi.
“Như vậy không được đâu? Dù sao cô ta cũng là chánh phi.” Văn Nhược Nhược mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài lại ra vẻ thoái thác.
“Có gì là không được? Chẳng qua mọi người cũng vì chứng minh sự trong sạch của bản thân mà thôi. Vương phủ này trên dưới đều do Văn tỷ tỷ làm chủ, chắn chắn phải tận tâm tận lực suy nghĩ cho thanh danh của vương phủ. Trong phủ của chúng ta nhất định không thể dung thứ cho những kẻ cướp gà trộm chó.” Liên Oanh Nhi phản bác lại.
“Văn phi nương nương, chẳng qua chỉ là theo quy tắc đi lục soát, nào có kinh động đến vương phi?” Lý Vân Hân đã ngước cổ lên, nhìn về phía Như Yên Các.
“Mai Nhi, ngươi đến đó bẩm báo trước.” Văn Nhược Nhược quyết định tiên lễ hậu binh.
“Ôi, Văn phi tỷ tỷ, như vậy làm sao được? Người đang sợ người ta không có thời gian di chuyển đồ đạt hay sao?” Lý Vân Hân cố tình kéo dài thanh điệu.
Ả muốn chính là một điều bất ngờ.
Bình luận facebook