Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng quát: “Đi truyền ý chỉ của bổn vương, An Vương Phủ không phải là giáo phường.”
Tiêu Ẩn nhếch mép cười, hai năm rồi, hai người họ sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi chứ?
Thị vệ mang theo mệnh lệnh rời đi, truyền đạt sự căn dặn của An Vương.
Liễu Tâm Mi cười lạnh một tiếng, rõ ràng là đang so sánh nàng với ca nữ mà, là người đều cần phải có tự trọng chứ.
“Trở về nói với vương gia, bổn vương phi đa tài đa nghệ, không chỉ biết ca hát. Nếu hắn không biết thưởng thức, thì xem như bổn vương phi đàn gãy tai trâu rồi.” Liễu Tâm Mi không hề muốn chịu thiệt, ca nữ đối với súc sinh, nàng chiếm thế thượng phong rồi.
Thị vệ kinh ngạc nhìn Liễu Tâm Mi, từ nay chưa có ai dám nói với vương gia như vậy, lá gan này của vương phi từ đâu mà có vậy? “Vương phi nương nương, vương gia quả thật đang có khách quý, vẫn mong nương nương đừng có kích động.” Hắn cúi người hành lễ, nếu như vậy trở về, vương gia chắc sẽ không giết người diệt khẩu chứ?
“Vương phi, trời đã tối rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi sớm đi” Liễu Diệp Nhi bị dọa xanh cả mặt, Vương gia không phải là Văn phi là Liên phi nương nương đâu, ngài là chủ của một nhà đó, nói khó nghe, mạng của bọn họ đều nằm trong tay vương gia đó, nỗi khổ của hai năm nay, còn chưa chịu đựng đủ hay sao?
“Vương phi nương nương, nghỉ ngơi sớm thôi” Mã ma ma cũng đi qua khuyên nhủ.
“Mẫu thân,” Siêu Phàm gọi một tiếng, dùng tay dụi dụi đôi mắt lờ đờ của mình, bộ dạng buồn ngủ mông lung nhìn nàng, bất giác ngáp dài.
“Vương phi, tiểu thế tử buồn ngủ rồi.” Liễu Diệp Nhi vội vàng nói, niệm phật trong lòng, lúc này chỉ có tiểu thế tử mới có thể khiến vương phi bình tĩnh trở lại.
Nhìn thấy đứa bé nhỏ nhắn này cố giương mắt lên, Liễu Tâm Mi bỗng chốc mềm lòng, ôm lấy Siêu Phàm liền đi vào trong nhà. Người của Như Yên Các đều đi theo vào trong.
Nếu không phải tiểu thế tử, vương phi có thể nào lại bị vương gia đẩy vào lãnh cũng lần nữa không? Trong lòng bọn họ đều đoán già đoán non.
Tên thị vệ đó lắc lắc đầu, vội vàng đi về phục mệnh.
Lời của Liễu Tâm Mi, hắn trở về bẩm báo hết, bên phía Như Yên Các cũng trở nên yên tĩnh. Mộ Dung Dật Phi vẫy tay bảo hắn lui xuống, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Đàn gãy tai trâu?” Tiêu Ẩn thú vị cười, mấy năm không gặp, đúng là vật vẫn còn nhưng người đã khác a! Cô Liễu vương phi này lại dám ngang nhiên chống đối Mộ Dung Dật Phi rồi, chả trách khuôn mặt của huynh ấy lại khó coi như vậy.
“Không cần để tâm, thủ đoạn lạc mềm buộc chặt này, bổn vương thấy nhiều rồi. Chỉ là không ngờ, tĩnh tâm lâu như vậy, mà cô ấy lại học được chiêu này.” Mộ Dung Dật Phi khinh bỉ nói, ngoài sự lạnh lùng trong ánh mắt không thể thấy được biểu cảm nào khác.
Tiêu Ẩn vẫn luôn nở nụ cười trên môi, hai người bọn họ có như thế nào, cũng không liên quan tới hắn. Trong lòng Mộ Dung Dật Phi sẽ không xem trọng bất kỳ một phụ nữ nào, huynh đệ như thủ túc, nữ nhân, trong mắt y e rằng ngay cả y phục cũng không phải. Bất luận là ai, chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của y mà thôi. Nếu dùng được, thì giữ lấy; đến một ngày, không còn giá trị lợi dụng, y sẽ vứt bỏ không thương tiếc.
“Dật Phi, huynh có từng hối hận đã cưới Liễu Tâm Mi không? Hắn hỏi.
“Ha ha, không phải trong tay Liễu hầu gia nắm giữ trong binh của biên quan sao? Mộ Dung Dật Phi hỏi ngược lại.
Bây giờ có thể đối đầu với Bổ Quốc tướng quân Lưu Phong chỉ có vị Tĩnh Biên hầu gia này thôi, ông ta chưa chắc có thể dùng được, nhưng tuyệt đối không được gây chuyện với ông ta.
Tiêu Ẩn nhìn ánh mắt của y đột nhiên lại có thêm vài phần đồng cảm, nội tâm của y kiên cường nhưng đồng thời cũng cô độc. Nữ tử hậu viên ai nấy đều xinh đẹp như hoa, nhưng họ ngoài việc tranh sủng nịnh nọt ra, không ai có thể hiểu được lòng của y.
“Lúc nãy huynh nhắc đến vụ làm ăn gì?” Mộ Dung Dật Phi nhớ lại chuyện lúc nãy.
“Ta vẫn chưa nghĩ kỹ có nên nhận hay không” Biểu cảm của Tiêu Ẩn có chút kỳ lạ.
“Lý do.” Ngay cả mi mắt hắn cũng không thèm ngước lên.
“Ha ha, Mộ Dung Dật Phi, huynh nắm chắc có thể giao đấu mấy hiệp với ta không?” Ánh mắt Tiêu Ẩn lóe sáng.
“Nếu huynh không ngại thì cứ thử.” Ngữ khí Mộ Dung Dật Phi rất nhàn nhạ.
“Ha ha, Dật Phi, ta không muốn đánh nhau với huynh. Nếu lỡ làm huynh bị thương, trong lòng ta đây thật áy náy” Tiêu Ẩn chau mày liếc ngang liếc dọc nói.
“Trừ phi vụ làm ăn này liên quan đến bổn vương?” Mộ Dung Dật Phi không chút biểu cảm hỏi. Y cố ý phớt lờ câu nói sau cùng của Tiêu Ẩn, làm y bị thương? Đây là việc rất dễ làm sao?
Tiêu Ẩn giơ ngón tay cái ra: “Nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái.”
“Là ai?” Mộ Dung Dật Phi vẫn là dáng vẻ ung dung đó.
“Huynh cũng biết người đó, người làm nghề như chúng tôi, chỉ quan tâm đến chuyện nhận tiền làm việc, còn về việc đối phương là ai, chúng tôi không có hứng thú.” Tiêu Ẩn nói.
Việc mua bánmaf Hỏa Diệm Minh làm rất đặc thù, bọn họ không lấy hàng, chỉ giết người. Chỉ cần là người lọt vào danh sách của Hỏa Diệm Minh, một chân của người này đã bước vào Diêm Vương điện. Chỉ là rất ít người được nhìn thấy khuôn mặt thật của Tiêu Ẩn, mà tên này lúc nào hành sự cũng dùng khăn đen che mặt, nhưng lại không thể che nổi tiếng cười của hắn. Có những người tiếng cười của họ có thể làm người khác cảm thấy vui vẻ, có những người tiếng cười của họ làm người khác phải rợn tóc gáy. Tên Tiêu Ẩn này chính là loại người thứ hai, đối thủ từng nghe thấy tiếng cười của hắn, không một ngoại lệ đều đi theo hắc bạch vô thường rồi.
“Nếu bổn vương có hứng thú, ngươi có đồng ý giúp bổn vương điều tra rõ không?” Mộ Dung Dật Phi hỏi.
“Người của Hỏa Diệm Minh ta chỉ biết chém giết, muốn điều tra tin tức, huynh biết nên tìm ai.” Tiêu Ẩn vẫn giữ nguyên tắc của mình.
Quân tử hám tài nhưng vẫn phải theo đạo nghĩa, trước giờ hắn không cướp bát cơm của kẻ khác.
“Vì bổn vương, ngươi cũng không chịu phá lệ hay sao?” Mộ Dung Dật Phi cười nhẹ.
“Huynh là gì của ta chứ? Nói lời này như ta thân với huynh lắm vậy.” Tiêu Ẩn không khách khí trừng mắt nhìn y.
“Cút” Chén trà bên tay của Mộ Dung Dật Phi liền bay qua đó, cái miệng chó của tên này đúng là không thể mọc ra ngà voi mà.
Tiêu Ẩn bắt lấy thật chặt, vẫn là ha ha cười lớn, một chút cũng không thèm để tâm đến ánh mắt sát khí của y.
“Dật Phi, hậu viên của huynh náo nhiệt như vậy, tại sao lại chỉ có một đứa con là tiểu thế tử vậy? Chắc không phải là do huynh kém cỏi đấy chứ?” Tiêu Ẩn không sợ chết hỏi.
Mộ Dung Dật Phi nhếch khóe miệng, hừ, tên nhóc này giống y hệt Liễu Tâm Mi, đều là do ông trời ép y nhận lấy. Chỉ là khi đối diện với Mộ Dung Dật Ninh, đột nhiên y lại nhìn thấy nụ cười của tên nhóc này. Thì ra hai người này đều có thể cười với người khác, nhưng tại sao ở trước mặt y, bọn họ lại lo sợ như vậy chứ? Nghĩ đến Mộ Dung Dật Ninh, hai hàng lông mày của y bất giác chau lại, đôi mẫu tử đó đối với đệ đệ này của y sao lại thân thiện đến vậy chứ!
“Người phụ nữ ngu ngốc đó chỉ một đứa trẻ cũng chăm sóc không tốt.” Y ung dung nói.
“Sao, đứa bé đó vẫn chưa nói ra được một câu nói hoàn chỉnh hay sao? Mạc Li cũng không có cách sao?” Tiêu Ẩn cuối cùng cũng thu lại nụ cười, hiếm lắm mới hỏi một cách nghiêm chỉnh.
Ánh mắt chớp chớp, đứa bé đó hình như hôm qua có nói được vài câu. Chỉ là nó đối với người phụ vương này không có nửa phần hảo cảm, chỉ luôn bám theo Mộ Dung Dật Ninh và Liễu Tâm Mi.
“Chi bằng người làm cha của ta đi.” Câu nói này không những nói rất trong veo mà còn rất lưu loát, bây giờ nghĩ lại, y vẫn không nhịn được sự tức giận trong lòng. Bắt đầu từ khi nào, đường đường là vương gia như y mà lại bị người khác chê bai rồi chứ?
Bình luận facebook