Liễu Tâm Mi không nhịn được, liền cười, bộ dạng tên nhóc này lúc nào cũng sợ sệt nhát gan khi ở trước mặt người ngoài, ai ngơ nó lại là một tên nhóc phúc hắc lém lỉnh như vậy chứ? Hây, từ lúc xuyên không đến đây, đây chính là món quà mà nàng hài lòng nhất.
“Liễu Diệp Nhi” Nàng ngõ ý xin lỗi với nha đầu một lòng trung thành này, “Mã ma ma và Hương Diệp đều không thích hợp làm việc nặng, viện này chỉ có thể giao cho ngươi và Thúy Vân rồi.” Tiểu Ngọc cũng không thể nào làm việc nặng được.
Ai nấy đều hổ thẹn cúi đầu, nhưng Thúy Vân lại vừa cười vừa nói: “Vâng, vâng.”
Số nàng ở đâu cũng là làm việc nặng, điều khác biệt duy nhất là người chủ tử này không chê bai mình.
“Buổi tối chúng ta ăn mừng đi?” Nàng hỏi ý kiến của mọi người.
Không có ai lên tiếng, bọn họ đều quen với việc phụng mệnh hành sự.
Không ai phản đối, vậy có nghĩa là đồng ý rồi?
Căn dặn Liễu Diệp Nhi đi nhà bếp kêu người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, những người ở nhà bếp đã nghe nói vương phi nương nương này của vương gia đã dọn về chỗ ở cũ, nên đâu ai dám không tuân theo chứ?
“Đều qua đây ngồi ăn đi” Liễu Tâm Mi nhìn thấy bọn họ đứng ngây ra đó, không nhịn được gọi lại ngồi.
“Vương phi nương nương, như vậy không hợp lễ nghĩa lắm” Mã ma ma nghiêm túc nói, sống đến từng tuổi này, bà ta chưa từng thấy tiền lệ chủ tớ ngồi cùng bàn ăn bao giờ.
“Những khi ta vui vẻ, chúng ta có thể không cần phải giữ quy tắc.” Liễu Tâm Mi nhàn nhạ nói, “Ra khỏi Như Yên Các, chúng ta là chủ tớ; sau khi đóng cửa, chúng ta là người một nhà.”
Không quen với quy tắc nơi đây, nhưng lại không thể để người khác thấy được sơ hở, đây chính là lý do tốt nhất.
Người một nhà? Mấy người bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, không phải vương phi sau khi tỉnh dậy trở nên rất hung dữ sao?
Siêu Phàm thân thiết nhất với Liễu Tâm Mi, đưa tay kéo nàng ngồi bên cạnh. Còn những người khác trong lòng bất an cũng ngồi xuống, dáng vẻ ngượng ngùng, ngay đến chân cũng không biết bỏ ở đâu.
“Nếu Văn phi nương nương đã đưa các ngươi cho ta, các ngươi cũng chính là người của Như yên Các, con người của ta có giới hạn của ta, chính là không thể dung thứ sự phản bội. Người trung thành với ta, ta sẽ không đối xử tệ bạc; người phụ ta, bất luận có leo lên trời hoặc xuống hoàng tuyền, ta cũng không tha.” Thanh âm nàng vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng lại nói rất nghiêm túc. Trên mặt tuy mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy hàm ý răn đe khủng khiếp.
Mấy người bọn họ chưa ngồi vững lập tức đứng lên, nhanh nhảu đồng thanh đáp: “Nô tỳ thề chết hiếu trung vương phi.”
Liễu Tâm Mi hài lòng gật gật đầu, tuy những người này chưa chắc làm được việc, nhưng mỗi người đều có tác dụng khác nhau. Nàng lại không phải hành binh đánh trận, cần những người giỏi giang để làm gì chứ? Người làm nô tỳ, chỉ cần trung thành, thô lỗ ngốc nghếch một chút cũng không phải không tốt.
Thúy Vân đột nhiên hỏi: “Vương phi, nô tỳ bảo đảm một lòng trung thành, nhưng vương phi có thể khiến nô tỳ không phải chịu ấm ức không?”
Đây chính là đang trả giá với nàng sao? Liễu Tâm Mi trong mắt tràn đầy nụ cười, Liễu Diệp Nhi còn nói đầu óc nha đầu này không được thông minh, nhưng người ta không phải đang hiên ngang bàn điều kiện với nàng đây sao?
“Ngươi yên tâm, chỉ cần là người của ta, không ai có thể ức hiếp được.” Liễu Tâm Mi bá khí trả lời.
“Vâng.” Thúy Vân rất dứt khoát, chỉ dùng một từ để biểu đạt sự hài lòng của bản thân.
Không khí vui vẻ tự nhiên cần được lan tỏa, nàng là cô nhi không có gia đình, bây giờ nơi này chính là gia đình của nàng. Ôm cậu nhóc đáng yêu đó vào lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt cằm của nó, nó liền cười vang “Ha ha”. Điều nàng mong đợi nhất chính là có một ngày cả nhà ngồi tề tụ bên nhau, cười nói vui vẻ.
“Bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà tương thân tương ái, có phúc thì nên cùng hưởng, có nạn cùng chia, dùng tương tri tương thủ đổi lấy thiên trường địa cửu.”
Đây chính là bài hát nàng yêu thích nhất, ngâm nga ngâm nga khuôn mặt liền ngập tràn hạnh phúc. Hơn nữa hạnh phúc có thể lan tỏa, rất nhanh Siêu Phàm cũng ngâm nga theo nàng.
“Bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà tương thân tương ái, có duyên mới có thể tương tụ, có lòng mới thấy trân trọng, hà tất gì để mây đen che mắt.”
Thanh âm càng lúc càng lớn, Liễu Diệp Nhi vội vàng nhắc nhở: “Vương phi, như vậy không kinh động tới vương gia chứ?”
Đã kinh động rồi
Mộ Dung Dật Phi và Tiêu Ẩn đang bàn chuyện trong thư phòng, lời ca, tiếng cười nói bất ngờ truyền đến. Lông mày của ai đó liền nhíu lại.
“Đã lâu ta không đến đây rồi, phủ của huynh đã náo nhiệt hơn nhiều rồi đó.” Nụ cười của Tiêu Ẩn từ trước đến nay không cần phải che đậy, đều khoa trương giống như con người hắn vậy.
“Nói chuyện chính.” Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng nói.
Trong khi vị vương gia này đang bực mình mà còn có thể cười chắc là chỉ có mỗi Tiêu Ẩn mà thôi.
“Hỏa Diệm Minh nhận một vụ làm ăn rất lớn, nếu nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi hoàn thành, huynh đệ có thể sống tiêu diêu vui vẻ thêm mấy năm nữa.” Hắn mở miệng cười.
“Ha ha, còn có nhiệm vụ mà Tiêu đại hiệp không thể hoàn thành sao?” Mộ Dung Dật Phi cười nhẹ.
Tiêu Ẩn, vô cùng anh tuấn, không cười không nói chuyện, chỉ là không ai biết người thanh niên trẻ tuổi lúc nào cũng nở nụ cười này lại là minh chủ của Hỏa Diệm Minh, là sát thủ đứng đầu trên giang hồ. Biệt hiệu cười tươi như hao này vô cùng thích hợp với tính cách của hắn.
“Nhưng ta suy nghĩ rất lâu, vẫn là từ chối rồi.” Hắn cười lớn.
Vừa định hỏi lý do tại sao, tiếng huyên náo lại lần nữa vang lên, bên trong còn kèm theo tiếng cười “Ăn đi ăn đi”.
“Người đâu” Y tức giận hét lớn.
“Vương gia.” Thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào, cúi đầu chắp tay thành quyền hành lễ.
“Đi xem thử, ở đây ồn ào đến vậy?” Y lạnh lùng dặn dò.
Không cần phải đi xem, Như Yên Các náo nhiệt mọi người ai cũng biết. Vương phi dọn ra từ trong Lãnh viện, không chút che đậy sự đắc ý của mình, khua chiêng múa trống đổi đi tấm hoành ngoài cửa, lại bày biện một bàn tiệc rượu, lúc này e rằng đang vui mừng quá khích rồi.
“Vương gia, là Liễu vương phi. Hôm nay cô ta vừa dọn vào chỗ ở mới.” Tên thị vệ bẩm báo.
“Liễu Tâm Mi? Lại là cô ta, bổn vương bây giờ đang có chuyện phải bàn, bảo cô ta câm miệng lại.” Mộ Dung Dật Phi không vui căn dặn thị vệ.
Tốt xấu gì cô ta cũng xuất thân từ danh môn thế gia, nhưng tại sao lại giống một ca kỹ xuất thân từ ca phường chứ, hát hò cả ngày không biết mệt.
“Ha ha, vị vương phi đó của huynh ra khỏi lãnh cung rồi sao? Huynh nghe kỹ xem, giọng hát này rất đặc biệt đó, du dương uyển chuyển, rất đặc sắc.” Tiêu Ẩn chăm chú lắng nghe, còn khen vài câu.
Mộ Dung Dật Phi không nói lời nào, chỉ đang đợi giọng hát đó ngừng lại. Ai ngờ chỉ được trong chốc lát, lại bắt đầu huyên náo lần nữa.
“Vương gia.” Tên thị vệ đó chạy về bẩm báo; “Vương phi nói, khu nhà sau này là dùng để nghỉ ngơi giải trí, nếu muốn nghị sự, mời ngài đi đến phòng nghị sự ở phía trước. Vương phi còn nói...”
“Còn nói cái gì?” Tiêu Ẩn tò mò hỏi.
“Vương Phi nói, cô ta đã hai năm không được vui vẻ như vậy rồi, ngài nên thông cảm chỉ một ngày này thôi.” Thị vệ vừa bẩm báo vừa nhìn lén sắc mặt của vương gia.
Chả trách Khổng Tử nói, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy bảo, nếu thân thì không tôn trọng, nếu xa lạnh thì lại oán than. Cô ta không biết rằng mọi thứ của cô ta đều nằm trong tay bổn vương đây hay sao? Sắc mặt Mộ Dung Dật Phi trở nên u ám.
“Liễu Tâm Mi? Lúc nào mà cô ta lại to gan đến như vậy?” Tiêu Ẩn đã từng gặp vương phi này của y rồi.
Bình luận facebook