Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Hải Vận khẽ lặng người, nghe thấy lời của Lý Vân Hân, cây trâm đó hình như đang ở Như Yên Các a! Cô ta lặng lẽ đi theo sau mọi người, chỉ cần đồ không ở chỗ cô ta là tốt rồi, còn những chuyện khác không liên quan đến cô ta?
“Vương phi, không tốt rồi.” Liễu Diệp Nhi thất thần hoảng loạn chạy vào.
“Ta rất tốt mà” Liễu Tâm Mi đứng lên, trước sau trên dưới nhìn kỹ bản thân một lượt, luận khí sắc và tâm trạng, nàng đều rất tự tin.
“Không phải, ý của nô tỳ, Văn phi nương nương còn có Liên phi nương nương, và hai vị phu nhân, đều đang trên đường đi đến Như Yên Các.” Liễu Diệp Nhi vội vàng nói.
Liễu Tâm Mi lắc lắc đầu, ôi, đều nói người cổ đại nghèo thì khó lấy vợ, nguồn tài nguyên to lớn như vậy đều bị lãng phí hết rồi.
“Bọn họ, có chuyện gì?” Nàng mông lung hỏi.
“Nói là cây kim trâm của Văn phi nương nương mất rồi, đã lục soát mọi ngóc ngách, cho nên...” Liễu Diệp Nhi cúi đầu.
À há, không việc làm định kiếm chuyện sao? Một đám người khí thế hừng hực đi đến, cây trâm này nhất định ở Như Yên Các rồi. Liễu Tâm Mi cười lạnh một tiếng, có bản lĩnh thì đi giải quyết tên nam nhân đó đi, nàng đâu có ngán đường ai đâu chứ.
“Để bọn họ vào là được chứ gì.” Liễu Tâm Mi không hề để tâm nói.
“Vương phi...” Văn Nhược Nhược vừa gọi một tiếng, liền bị Liễu Tâm Mi ngăn lại.
“Không cần khách khí, nếu đã đến rồi, thì lục soát đi” Liễu Tâm Mi không hề đứng dậy, tư thái ung dung, mắt khẽ nhắm, hiện ra một bộ dạng lười biếng.
Hử, Văn Nhược Nhược không thể ngờ, nàng lại nói như vậy, nhất thời có chút lúng túng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không khách khí. Người đâu, Liên Tinh, dẫn theo vài người tìm cho kỹ vào. Đó là bảo bối của Văn tỷ tỷ đó” Liên Oanh Nhi tự tìm cho mình một chiếc ghế ngồi xuống.
Mấy người khác cũng theo tứ thự ngồi xuống.
Liễu Tâm Mi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai tỳ thiếp này, không kìm được tò mò nhìn thêm vài cái. Người sát bên Liên Oanh Nhi chắc là Lý Vân Hân? Đây là một nữ tử mày sắc mắt sáng, không tính là quá xinh đẹp, nhưng nhìn lâu cũng không ngán, nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện lên khí tức bất an. Nghe nói cô ta là tỳ nữ thân cận của Mộ Dung Dật Phi, có những người khoác lên mình bộ lông bào cũng không giống thái tử, một thân ngọc ngà châu báu cũng không che giấu được sự đê tiện trong xương tủy.
Cô Hải Vận này nghe nói là hoa khôi của thanh lâu, thật sự không biết Mộ Dung Dật Phi thân là vương gia, tại sao lại có quan hệ với một nữ tử phong trần, nữ tử này rất đẹp, da dẻ trắng trẻo, mày liễu mắt hạnh, mũi cao môi đào, giống như nhân vật bước ra từ tranh sơn thủy của Giang Nam Thủy Hương, tuy trước đây cô ta làm nghề mua vui cho thiên hạ, nhưng trên mặt không ta không có lấy một nụ cười.
Tam thê tứ thiếp, Liễu Tâm Mi khẽ mỉm cười, trong phủ bao gồm cả nàng, tổng cộng có năm người thê thiếp. Cách mạng còn chưa thành công, An Vương còn phải cố gắng thêm nữa.
Cô còn có thể cười được sao? Văn Nhược Nhược cười lạnh, sợ là chút nữa, cô khóc cũng không biết làm sao mà khóc.
Không tốn bao nhiêu công sức, Liên Tinh liền tìm thấy cây trâm trong phòng Liễu Diệp Nhi. ả đắc ý cười, đột nhiên một cái tát giáng xuống mặt của Liễu Diệp Nhi.
“Tiện nhân” ả lớn tiếng quát, cục tức này ả đè nén rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có thể phát tiết ra.
“Tôi, tôi không có, không phải tôi.” Liễu Diệp Nhi ôm lấy mặt, nước mắt ngấn đầy khóe mắt.
“Hư, ngươi vẫn là tự đi giải thích rõ ràng với Văn phi nương nương đi” Cô ta đẩy cô, mấy người họ liền về đến phòng chính.
“Văn phi nương nương, cây trâm này quả nhiên ở Như Yên Các, chính là tên tiện tỳ không biết xấu hổ này trộm.” Liên Tinh dâng cây trâm lên, đây cũng xem là nhân chứng vật chứng đều có đủ.
“Vương phi, không phải tôi, tôi không có trộm, thật sự không phải tôi.” Liễu Diệp Nhi cắn chặt môi dưới, nước mắt ròng ròng nhìn Liễu Tâm Mi.
“Ta biết không phải ngươi.” Liễu Tâm Mi từ tốn nói.
“Vương Phi, ta biết cô ta là nha hoàn bồi giá của người, người thiên vị cô ta một chút cũng là điều dễ hiểu, nhưng hành vi trộm đồ như vậy vương phủ không thể dung được, xin người giao cô ta cho ta xử lý.” Văn Nhược Nhược ngang nhiên yêu cầu.
“Không phải cô ta.” Ngữ khí Liễu Tâm Mi ôn hòa, ngồi im ở đó không động đậy.
“Đồ tìm thấy trong phòng của cô ta, không phải cô ta thì là ai?” Liên Oanh Nhi nham hiểm nói.
“Là ta” Liễu Tâm Mi phóng khoáng trả lời.
Tất cả mọi người đều ngây ra, ai nấy đều trừng to mắt.
Trong lòng Văn Nhược Nhược thầm vui mừng, đây là do ngươi tự nhận lấy, đừng trách ta ác.
“Người đâu, đi bẩm báo với vương gia.” Văn Nhược Nhược dặn dò.
“Không, không phải vương phi nhà ta, là nô tỳ, là nô tỳ nhất thời hồ đồ, Văn phi nương nương, xin người minh giám” Liễu Diệp Nhi quỳ dưới đất.
“Liễu Diệp Nhi, mau đứng lên.” Liễu Tâm Mi đưa tay dìu cô ta.
“Vương Phi, không phải người, là nô tỳ, là nô tỳ không tốt.” Liễu Diệp Nhi biết tiểu thư đang muốn bảo vệ cho mình, nhưng cái giá phải trả cũng lớn quá rồi đấy, bọn họ không thể gánh vác nổi.
Mộ Dung Dật Phi thần sắc lạnh lùng đi vào, thì ra chỗ này được đổi thành “Như Yên Các” rồi, nữ nhân này gần đây quả thật không yên phận.
“Vương gia.” Mọi người nháo nhào hành lễ.
Liễu Tâm Mi cứ ngồi đó, mắt cũng không chớp một cái nhìn y.
“Trên mặt bổn vương có chữ gì sao?” Y lạnh lùng hỏi.
“Không có.” Nàng thành thực gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười.
“Vương gia, cây trâm của thần thiếp mất rồi, nếu như là vật tầm thường thì cũng thôi đi, nhưng cây trâm này là do đích thân người ban tặng, thần thiếp tất nhiên vô cùng không nỡ, không ngờ nó lại được tìm thấy trong phòng của Liễu Diệp Nhi, nhưng vương phi một mực cho rằng là do vương phi lấy, thần thiếp không biết xử lý ra sao, nên mới mời vương gia đến đây.” Văn Nhược Nhược cầm lấy cây trâm trong tay, làm ra vẻ mất của vừa mới tìm lại được, vô cùng yêu quý.
“Liễu Tâm Mi, là do cô lấy? Tại sao?” Mộ Dung Dật Phi hỏi.
Đã từng nhìn thấy trăm kẻ chối tội, nhưng đứng ra thừa nhận mình là trộm, y vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Bởi vì Văn phi hy vọng là ta lấy.” Liễu Tâm Mi vô cùng phối hợp.
“Vương phi, ta chưa hề nói gì cả, là do người tự nhận mà, mọi người đều có thể làm chứng.” Văn Nhược Nhược vội vàng nói.
“Văn Nhược Nhược, ta vừa mới dọn đến Như Yên Các, cây trâm của ngươi liền không thấy, thật là trùng hợp. Ngươi luôn miệng nói cây trâm này là bảo vật yêu thích mà vương gia tặng cho ngươi, tại sao lại không cẩn thận làm mất được chứ? Cứ cho là mất đi, thì cũng nhất định là nha đầu bên cạnh ngươi không cẩn thận làm mất, ngươi làm loạn kinh động đến mọi người để tìm kiếm thì cũng thôi đi, người của Như Yên Các ta làm sao có thể tiếp xúc được với món đồ mà ngươi yêu quý như vậy? Liễu Diệp Nhi là nha đầu của Liễu gia ta, ngươi vu khống cô ta há chẳng phải là tát vào mặt ta sao, chi bằng ta nhận lấy tội danh này, để vương gia có cớ để thôi ta, như vậy không phải rất hợp ý của ngươi sao?” Liễu Tâm Mi không thèm để tâm nói.
Liễu Tâm Mi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Dật Phi, nụ cười càng không thể đoán được: “Vương gia, tóc mai hoa nhan kim bộ dao, túp lều phù dung ấm áp qua đêm xuân, ta ngươi như người dưng ngược lối, nhưng không biết ta lấy bộ dao để làm gì?”
Người dưng ngược lối? Mộ Dung Dật Phi chỉ cảm thấy như một cây kim đâm vào lồng ngực, toàn thân bắt đầu cảm thấy khó chịu.