Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
49175.
Quan hệ rắc rối phức tạp
La Nguyệt Đình hừ lạnh một tiếng: "Tiểu ni tử xuân tâm động dã."
Liễu Tâm Mi thật muốn đem những hài tử yêu sớm ở hiện tại đều đưa đến cổ đại, ở đây không ai sẽ cấm cản bọn họ. Không chỉ nói là mười mấy tuổi, đến mấy tiểu oa nhi chưa ra đời còn có thể bị dự định. Nữ nhân hai nhà đều mang bụng bầu, mà đã bắt đầu vì hài tử bên trong mưu hoạt tương lai, thế giới tình cảm của cổ nhân nói giản đơn cũng thật là đơn giản.
"Tẩu tử, nha đầu kia động không phải xuân tâm, trong lòng có tính toán khác a." Vẫn là sớm nói chuyện yêu thương đi, chí ít không trở ngại người khác, người cổ đại mới thật sự là nhân tâm hiểm ác.
"Xem ra nha đầu kia tìm ngươi, là vì chung thân đại sự. Cũng khó trách, Thành vương thiên tuế và cái hoàng tử ở Đông Vấn tới, thái độ đối với ngươi thật ra lại khiến các cô nương trẻ tuổi đố kị biết dường nào a." La Nguyệt Đình trêu ghẹo nàng.
"Thành vương là một quân tử khiêm khiêm, vô luận ai gả cho hắn, hắn cũng sẽ ôn nhu đối đãi. Chỉ là Sở Lân Vũ, cũng không phải là phu quân tốt." Liễu Tâm Mi làm so sánh rồi cho ra kết luận.
"Thành vương tất nhiên là không cần phải nói, Đông Vấn Vân vương, tuy rằng trông không phải một người dễ đối phó, thế nhưng trong thiên hạ sợ là cũng tìm không ra người thứ hai tuấn mỹ như hắn vậy." La Nguyệt Đình là người ngoài cuộc, công bình phát biểu ý kiến.
Trong ánh mắt của tẩu tử vẫn có một tia kinh diễm, chỉ là nếu biết chân tướng, đối với Sở Lân Vũ e rằng đến một tia một hào hảo cảm cũng không còn. Nụ cười mang theo thâm ý khác, nếu là ai thật bị Đông Vấn chọn đi làm Vân vương phi, ngày tháng vui cười khẳng định không bằng ngày tháng khóc.
"Muội muội, ta thấy ngươi cùng hoàng tử Đông Vấn giống như đã từng quen biết." La Nguyệt Đình có chút ngạc nhiên.
Sở Lân Vũ rõ ràng đối với Liễu Tâm Mi như nhất kiến chung tình vậy, nhưng trên mặt của vị An vương phi lại viết đầy ghét bỏ. Thích và yêu, là không cần lý do, thế nhưng thù hận và ghét bỏ cũng không phải vô duyên vô cớ.
"Hắn đuổi theo ta chỉ là muốn hỏi thăm tin tức một người khác mà thôi." Liễu Tâm Mi nín cười.
"Người nào? Chẳng lẽ là ý trung nhân của hắn? Ngươi làm sao biết?" La Nguyệt Đình liên tiếp hỏi, rất có tiềm chất bà tám.
"Ai, một lời khó nói hết a" Liễu Tâm Mi thở dài một tiếng, tùy tiện đi dạo, lại có thể kết giao nhân vật như thế, mạng của mình thực sự là tốt không chổ nói.
"Ý trung nhân của hắn không phải là ngươi chứ?" La Nguyệt Đình kêu một tiếng sợ hãi.
Như vậy liền giải thích thông được, thảo nào phu phụ An vương cũng không cho Sở Lân Vũ sắc mặt tốt, chỉ là Vân vương mới tới Tây Sở mấy ngày, lại chọc tới người không nên chọc nhất, phần dũng khí này người thường không thể so sánh được.
"Là ta, cũng không phải là ta." Liễu Tâm Mi suy nghĩ một chút.
Đây là ý gì? La Nguyệt Đình ngơ ngác nhìn nàng, mất trí nhớ thì mất trí nhớ, sao nói chuyện còn nói không rõ ràng? An vương cũng vậy, lại không thể tìm một vị đại phu tốt một chút tới chữa trị cho nàng sao? Ở hoàng gia, đây coi là đại sự gì?
"Ngươi nếu là mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi." La Nguyệt Đình đồng tình nhìn nàng, mất trí nhớ vẫn là rất đáng sợ, nàng sẽ không ngày nào đó lại lần nữa quên hết tất cả đi?
"Tẩu tử, ta không sao." Liễu Tâm Mi "Cười khúc khích" nở nụ cười, nhìn ánh mắt của La Nguyệt Đình, liền biết là nghĩ lệch hướng.
"Ta đã nói với ngươi, người hắn muốn tìm kia, là ta nữ giả nam trang, chính là chạy gãy chân của hắn, cũng là tìm không được tin tức." Liễu Tâm Mi cười đến hai vai run rẩy.
Bình thủy tương phùng, thế nhưng chiếm được tiện nghi rất lớn. Nếu là Sở Lân Vũ biết nàng là thân nữ nhi, có thể hay không tức đến nhảy lầu hoặc là nhảy sông? Ai, may là như thế này, cái nam nhân như khối băng kia, cũng trưng ra bộ mặt thối, phảng phất như hắn ăn rất nhiều thua thiệt vậy. Lòng của nam nhân quả thật quá nhỏ, nàng lại chưa từng mất đi cái gì, nếu qua một đoạn thời gian lại gặp một kẻ ngốc như vậy, nàng đâu cần phải vất vả như vậy kiếm tiền? Ai, tiện nghi điều không phải dễ chiếm, nó sẽ làm cho nhân loại càng ngày càng lười biếng và tham lam, sinh ra rất nhiều cách nghĩ không thiết thực. Cái này không, Liễu Tâm Mi cũng không ngoại lệ, trong lòng sinh ra thứ không nên có, không, đó không phải là ảo tưởng mà là vọng tưởng.
"Ngươi là nói...?" Mắt của La Nguyệt Đình trừng đến tròn vo, điều này sao có thể, làm sao có thể a?
Liễu Tâm Mi lại hết sức tĩnh táo gật đầu: "Đúng vậy, tẩu tử, ngươi đoán không lầm, hắn hay một thằng gay."
"Cái gì? Cái gì?" La Nguyệt Đình càng nghe không hiểu, nha đầu kia chớ không phải là phong ma rồi? Toàn nói bậy bạ, đều là cái gì a?
Ai, cái miệng của mình, sớm muộn gì cũng sẽ đem mình hố chết, thỉnh thoảng sẽ nói một số từ không nên nói.
"Tẩu tử, ta đây cũng là nghe An vương nói, chữ kia cũng như ngươi đoán vậy, Sở Lân Vũ có đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo." Liễu Tâm Mi vội vàng nhận tội, e sợ lại làm nổi sự hiếu kỳ của Tẩu tử.
"Có lẽ là ngươi hiểu lầm đi nói không chừng hắn cùng mạnh thường quân như nhau, chỉ là thích kết giao bằng hữu mà thôi." La Nguyệt Đình nỗ lực khuyên bảo nàng cũng là khuyên chính mình, một nhân vật như thần tiên vậy, vô luận làm sao cũng không có cách nào đem hắn cùng cái loại chuyện buồn nôn liên hệ với nhau.
"Tẩu tử nhìn hắn đối với chư vị thiên kim tiểu thư hôm đó có một tia hứng thú nào không?" Liễu Tâm Mi chắc chắc hỏi.
"Cái này cũng chẳng có gì lạ, có lẽ không phải dạng hắn thích. Ngươi xem Thành vương đối với những người đó cũng không hăng hái chút nào, chẳng lẽ Tứ Hoàng Tử cũng có chứng bệnh như vậy?" La Nguyệt Đình đưa ra một dẫn chứng có lực.
Loại nam nhân này, không chỉ nói là xuất thân hoàng thất, thân phận tôn quý địa vị hiển hách, dù là sinh ra trong nhà bình thường, dựa vào bộ dạng đó, ánh mắt cũng cực kỳ cao. Trong đám giai nhân đó cũng không thiếu xuất sắc, chỉ là có thể xứng đôi với hai vị này, cũng là phượng mao lân giác. Chỉ bằng vào một yến hội là có thể giải quyết chung thân đại sự, cũng quá sơ sài.
Ách, tuy rằng không muốn muốn lấy Mộ Dung Dật Ninh so sánh với Sở Lân Vũ, thế nhưng Liễu Tâm Mi không thể không thừa nhận, La Nguyệt Đình nói rất có đạo lý. Chẳng lẽ là Mộ Dung Dật Phi kia ăn giấm, biên một chuyện hoang đường như vậy để lừa gạt nàng? Liễu Tâm Mi càng nghĩ càng nghĩ có loại khả năng này, bằng không hắn sao lại không cho phép nàng mang cây trâm kia? Nếu như Sở Lân Vũ thật là một "Đồng chí", như vậy nhất định sẽ hướng nàng đòi lấy.
"Vân vương có đam mê như vậy, không phải là An vương nói với ngươi chứ?" La Nguyệt Đình cũng nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt.
Giá An vương cũng là lợi hại, hộ thê sốt ruột, đến lời nói dối như vậy cũng nghĩ ra được.
Liễu Tâm Mi bỗng nhiên cả người đều thoải mái, Sở Lân Vũ nếu không có đam mê khiến người khác buồn nôn, làm bằng hữu cũng không tệ lắm. Chí ít rất trượng nghĩa, ra tay cũng hào phóng, là một đối tượng rất tốt để nói chuyện phiếm, ở cùng với hắn, nàng rất tùy ý, cũng rất vui sướng.
"Mộ Dung Dật Phi, ngươi cũng rất quá đáng." Liễu Tâm Mi cắn răng nghiến lợi nói, tên hỗn đản này cứ như vậy dễ dàng lừa gạt mình, cuộc sống sau này còn là muốn như băng mỏng.